Chuyện cổ tích

Khi anh vừa sinh ra
Oe oe dăm tiếng khóc
Lúc ấy em ở đâu
Làm sao mà anh biết

Làm sao mà anh biết
Em còn chưa ra đời
Mẹ là người duy nhất
Biết được điều đó thôi!

Hai nhà ở hai nơi
Cách nhau nghìn cây số
Mẹ vẫn biết anh buồn
Nên sinh em từ đó

Em hồn nhiên như cỏ
Lớn lên dưới mặt trời
Anh như mây như gió
Suốt bốn mùa rong chơi

Gặp nhau giữa cuộc đời
Là duyên hay là nợ
Anh yêu em lâu rồi
Sao vẫn còn bỡ ngỡ

Bao chàng trai qua ngõ
Sao em chẳng chạnh lòng
Hai mươi năm chờ đợi
Một bóng hình xa xăm

Bây giờ em yêu anh
Như là trong cổ tích
Mẹ là người duy nhất
Hiểu được điều đó thôi!

Ra đi

1

Ra đi từ một làng quê bên chợ,
Ở đây là vùng đồi,
Không có biển, nên từ “biển” cũng xa xôi
Có người già chỉ thấy biển qua mắm tươi khô cá
Nơi này có ngã ba sông,
Có đò dọc đò ngang, nhưng không có tàu,
Có chợ, chưa có phố.

Hết cuộc chiến tranh này, đến cuộc chiến tranh kia
Thay nhau đè lên những mái gianh
Mái gianh mùa hanh cháy nhanh
Tường sỏi đen màu khói.

Không thể có thời gian dành chỗ đứng cho những nhà tầng mái bằng, mái ngói.
Chiến tranh như máy ủi,
Chiến tranh thù văn minh.

Chợ cháy,
Làng cháy.
Tre, rạ,
Không kịp dựng nhà, dựng lều
Quê hương mà ta sinh ra và quý yêu
Khổ đau là thế
Ta cũng chỉ là một viên sỏi nhỏ bong ra từ mảnh đất này.

2

Buổi ra đi ta đọc bài thơ,
Đêm sân đình gửi lời yêu thương thấm vào tất cả
Con rùa đá, con nghê đồng, viên ngói vỡ, bức tường rêu phong.
Tan vào cả nước đục ngã ba sông, chỉ xin gửi vào lòng người một giọt thương, giọt nhớ.
Bài thơ ngây thơ
Người nghe cũng hồn nhiên ngây thơ
Cái thời sẵn lòng tin và dễ đồng lòng
Cái thời dễ nghe, hay khen
Cái thời, quen nghĩ theo một chiều xuôi như chiều nước chảy
Vì vậy
Mà bài thơ tìm ra cái chết
Lại được người nghe rưng rưng…

3

Cha tôi vắng mặt,
Người đã tiễn tôi bằng cái nhìn như vuốt vào đôi mắt,
Đó là lúc người khuyên tôi vào đại học, mà tôi quyết ra đi…

Bà nội
Ngồi nơi cửa bếp
Cái nhìn và cái gật đầu của bà là lời vĩnh biệt
Bà chết, sẽ vắng mặt tôi

Mẹ
Hết đứng lại ngồi,
Chạy ra, chạy vô,
Mẹ không bước ra ngoài ngưỡng cổng
Chỉ có ánh mắt mẹ là vượt qua cả đích đi của con.
Khúc lưng cong của con đường làm cho con ngoái lại.
Mỗi khúc quanh là sự lìa xa cái cũ,
Và là cái nhìn lệch hướng với đích đang đi.
Chân mẹ vẫn bám trên đất nhà mình
Con cảm rằng ở đấy có cây sung cây vả
Con ước khúc đường quanh này hãy vật vã, vồng lên như càu vồng, để con leo lên, cho con thấy mẹ.
Trên đường con đi,
Hun hút trong tâm sâu ý nghĩ chỉ là dáng mẹ tiễn con,
Đó cũng là dáng mẹ chờ con và đón con.
Lời hẹn “trở về” chưa chắc đã còn, nhưng con mãi mãi vẫn là con mẹ,
Mẹ cứ buồn cứ lo, cứ bạc đầu, cứ ốm đau, vì làm sao khác được.
Chỉ dáng mẹ với cái nhìn là không có sau có trước, không lụi tàn, không mờ phai.
Chỉ một lần như vậy, và như vậy mãi không thôi.

4

Em không chia tay anh ngày ra đi,
Em tiễn anh ở nơi trường sơ tán.
Buổi ra đi
những đôi trai gái tiễn đưa nhau
Tiếng khóc dùng dằng.
Em vắng,
Nhưng cái nhìn của em vọng từ xa lặng
Để chỉ mình anh được ngắm em nhiều…

Hai trái đồi quê hương như hai vú người thương
Vồng lên trên cánh đồng lúa quê hương đương thì con gái
Gió hè mát và màu gió xanh như màu lúa vậy
Ngực cánh đồng chắc khoẻ thơm hương trinh trắng dậy thì.

Hai trái đồi là hai trái vú
Anh đã lớn lên bằng những dòng sữa thơm ngọt từ đây
Đậu, sắn, ngô, khoai có cả màu hoa sim tím.
Ở dưới chân đồi có cái giếng,
Không biết ai đào, tự thuở nào,
Miệng giếng bằng miệng nón em
Quanh năm viền hoa sim và cỏ chỉ.
Giếng chỉ sâu bằng đáy nón
Nhưng nước không bao giờ cạn.
Như chiều sâu lòng em
Sâu đến độ không đựng nổi vành môi khi anh quá yêu.
Nhưng em không chiều, em che chiếc nón.
Trên bờ giếng là hòn đá tảng,
Có một vệt bàn chân đủ từng đường vân năm ngón.
Khuôn bàn chân bằng cả người anh.
Thuở chăn trâu
Có lúc anh đã áp thử lưng mình.
Em cười, khóc sợ run người không can nổi.
Em không mách mẹ,
Để đêm ấy hai đứa vặn nhỏ đèn canh chừng bóng tối.
Mờ sương em đứng đợi anh
Chẳng có thánh thần nào vật nổi nghĩa tình,
Con trẻ thương nhau thương từ tấm bé…

Bàn chân vị thần núi tự thuở nào không rõ
chỉ có bàn chân phải
Em cứ hỏi anh
Thế còn bàn chân trái?
Anh nói như dỗ dành,
Để ngày lớn khôn anh sẽ đi tìm nốt bàn chân
Em lặng im,
Em nhìn, như mơ về cái hướng nào ấy mà anh sẽ đi trong mai sau lớn khôn.

Tuổi bé thơ không đi hết vòng đồi
Không leo qua chóp vú,
Ngang lưng đồi là con đường đỏ
Vành nón chao nghiêng, chiếc quai hồng hằn nghiêng.
Nắng xiên khoai, xiên vào mặt phải bàn chân.
Anh xa em, để anh đi tìm nốt bàn chân trái của thần.

Anh đi để lại dáng chờ
Anh đi mang theo nửa phần nỗi nhớ
Tất cả những gì sau lưng còn nợ
Sẽ trả phía bên kia thời gian,
– NĂM NĂM, MƯỜI NĂM, HAI MƯƠI NĂM, HOẶC LÂU HƠN NỮA
Em có đứng được không?

5

Đi bằng chân cũng đến được chiến trường,
Ngày hôm nay lại thêm một con người bay vượt ra ngoài sức hút của trái đất để đến một hành tinh.
Chiến trường thêm ta,
Chiến tranh thêm ta,

Và vũ trụ cũng nhận thêm một con người mới.
Cả hai việc giống nhau là ĐẾN.
Cả hai chiều đi cùng có một chặng đường
Cả hai chiều đi đều phải canh chừng cái chết
Phải cùng sống và cùng đến đích
Cái đích cuối cùng là hoà bình.
Đi chân đất vào chiến tranh,
Đi tàu vũ trụ vào mây xanh.
Những hạt gạo đều và cùng trắng,
Những dé lúa uốn cong một chiều cong lưỡi câu,
Những quả trứng cùng tròn một vòng tròn trứng.
Hạt gạo gãy đôi,
Dé lúa đứng thẳng,
Trái trứng đập ra.
Lúc đó ta mới nhận ra cái riêng của chúng.

Tôi đi vào đồng đội
Để
Làm một dé lúa uốn câu,
Làm một quả trứng như những quả trứng.
Tôi không còn là tôi nữa
Từ rất xa,
Trên đường bằng, hay trên chót vót núi cao, ai cũng gọi được tên tôi.
Ai cũng có thể nói chuyện với tôi từ phía sau lưng, từ phía cánh tay.
Chẳng cần nhìn mặt tôi mà vẫn thấy thân tình.
Tôi yêu quý cái bình thường
Và cái bình thường cũng cho tôi tình yêu mới
Cái bình thường dạy tôi biết quên mình đi để làm một hạt gạo,
chứ đừng làm hạt gạo gãy đôi.
Và tôi đủ sức leo lên tận đỉnh đồi
Chẳng có đỉnh núi nào cao hơn chóp vú người yêu,
Tôi chưa thấy ngôi sao nào cao hơn trán tôi…

6

Cây táo sau nhà chỉ chín vào mùa đông,
Buồng cau trước cửa cũng già vào mùa đông,
Những cuống quả ngày đêm lo sợ,
Những cơn gió bắc gầm gào,
Nước mắt mẹ cũng già, cũng chín thành giọt trong mùa đông
mỗi khi ra vườn vào cửa, mỗi khi nhìn bếp lửa, mỗi khi đếm từng hạt cơm.

Cuộc chiến tranh cũng gầm gào réo rít,
Bóng một người lính qua cổng cũng làm mẹ giật mình, chợt mừng chợt lo,
Cái thắc thỏm nhiều hơn sự tin chắc.
Ánh mắt của người lính lạ mặt lia vào cổng,
Cái thận trọng, rụt rè của người lính hỏi thăm đường…

Bảy lần mẹ sinh con gái
Nỗi lo này giống nỗi lo lúc chuyển bụng sinh con.
Mười lần táo chín,
Mười lần cau già,
Mười lần nước mắt mẹ rụng vào vạt áo lại thấm khô.
Và rồi cũng vào một mùa đông nào đó,
Táo chín chia hết cho trẻ nhỏ láng giềng
Cau già nhường cho những lứa đôi may mắn
Lúc đó nước mắt mẹ rụng đầy mặt con.

Và lần thứ hai nước mắt của con lọt vào tai mẹ,
Con bé bằng lúc mới sinh
Con làm sao nghe được tiếng rơi của giọt nước mắt
Làm sao nhìn được nụ cười trên gương mặt mẹ.
Dù cả hai lần sinh ra con đã thành người.
Vẫn chỉ mẹ nghe được tiếng khóc của con
Lần đầu ấy
Và cả lần thứ hai này,
Nhưng lần này, mẹ phải hỏi con:
Ai sinh ra con để con về với mẹ?

7

Đi làm đảng viên
Đi làm liệt sĩ,
Tất cả đều không thành
Chỉ là thương binh.

Thương binh không vết sứt ngoài da,
Thương binh có những vết rách trong phổi,
Được hàn lại bằng kháng sinh và tình đồng đội.
Thương binh có siêu vi trùng nằm ngủ trong gan,
Có vết đạn trong van tim, có vết loét lam nham trong dạ dày.
Và nguy hiểm nhất là có tế bào lạ biến hình của chất độc da cam nằm lặng yên, mỉm cười thâm trầm trong máu…
Chỉ có bộ óc là không hề sây sứt gì,
Bộ óc thêm những vết nhăn hằn sâu
Thêm những chất xám trong tinh chất
Bộ óc được thêm nếp gấp,
Diện tích có thể bọc được địa cầu,
Chiều dài có thể nối tới những ngôi sao xa nhất
Chiều sâu không thể đo bằng đáy đại dương.
Bộ óc không nguyên lành khi qua chiến tranh,
Nhưng cái đổi thay không làm thương tổn,
Mà là sự sống lớn.
Không có cái gì chết đi trong bộ óc
Chỉ có những điều
Tạm quên
Lánh vào vô thức
Sẽ có ngày được khơi lên…

8

Ra đi từ vùng đồi,
Ra đi từ ngôi nhà cũ.
Ngôi nhà cũ
Là những mảnh nợ chắp vào nhau,
Cây cột
Là gốc xoan cộc ở vườn sau ông ngoại,
Cái kèo, cái rui, cái gianh cái rạ,
Cả những miếng vá bằng vải nhựa rách, mẹ nhặt, khi chiều tàn phiên chợ những năm mất mùa, để đắp lên cho kín cây rui gian giữa.
Tất cả là của người ta
Mình đã có chi gọi là làm chủ.

9

Chiến tranh – tan những gia đình
Chiến tranh – gắn chặt xã hội,
Những gia đình kiểu Việt Nam: con trâu đi bừa, chồng cày vợ cấy.
Giặc đến mấy chục năm nay
Lúc vắng cha, là lúc tan nhà
Lúc vắng con nhà không còn
Một mình mẹ, gồng gánh, tảo tần, lặn lội đằng đẵng một chiều dài không gian lặp đi lặp lại hai màu sớm – tối, trên một không gian ruộng, chợ, làng, nhà…
Thế mà vẫn lớn hơn, không gian và thời gian của con và của cha đi xa.

10

Chẳng phải mẹ để rách và chờ con đâu
Mẹ thừa sức làm được ngôi nhà mới.
Vì mỗi nếp nhăn dài và rối
Mỗi sợi tóc hàng ngày bạc vội
Là lời giục giã của xóm giềng
Là cái dáng giơ lên của con dao lưỡi liềm
Chỉ chờ mẹ gật đầu là chặt tre cắt rạ.
Mẹ cứ im lặng
Cái im lặng nặng trơ như đá
Mẹ chẳng dám chối từ ai.
Mẹ chỉ dám thở dài lúc một mình quên mất
Mẹ chờ hết thời loạn li
Con đi
Có lúc vọng lại tiếng đồn buồn
lời nói mẹ bỏ ngoài tai nhưng trong bụng bồn chồn.
Mẹ chờ
Mẹ tin ngày hoà bình sẽ đến.
Con có về không?
Đó là câu hỏi không thể tự dối lòng
Cứ lấp lửng một mối lo chiến tranh
Không dám nghĩ đến sự nguyên lành
Chỉ mong con đừng mất.

Cha tôi đang nói:
Cha không bao giờ mắc tội với con.
Con cứ đi đi rồi con sẽ hiểu.
Không có con đường nào dài bằng suy nghĩ của con đâu,
Không có cánh rừng nào nhiều cây bằng suy nghĩ của con đâu.
Con hãy đi đi!
Vượt Trường Sơn đến tận mũi Cà Mau,
Con sẽ thấy suy nghĩ của con phải gấp đi, gấp lại, như cuộn dây thừng cha đang cầm trên tay đây.
Tất cả những con đường con sẽ đi chỉ dài bằng đoạn gấp.
Còn suy nghĩ của con sẽ dài bằng cả sợi dây thừng.
Hãy đi đi! Tìm lấy những điều dại mà học
Con sẽ phải tự khôn lên
Nếu chỉ toàn những điều khôn lọt vào con, con sẽ không vượt ra khỏi mình được.
Con không chết được đâu, đừng sợ!
Cũng như mẹ, ở trong cha, con là mãi mãi.

Điều nhớ nhất là trung thực
Đấy, cha đã phải tự nói ra hai chữ ấy, tức là cha đã phải cắt một đoạn ruột của cha cầm trong tay để con được nhìn tận mắt.
Nói như vậy để rõ rằng cha không có lỗi
Nếu còn đi được bằng hai chân về đứng trước mặt cha, may ra con mới hiểu được một chữ,

Hãy đi đi!
Hãy nhớ lấy!
Ở dưới bảy thước đất này, có một nắm xương của con nằm dưới đó
Đừng quên là hàng năm, cha phải quỳ vái trước nắm xương đó.
Người ta ví chiều cao của núi Thái Sơn và cái vô tận của cái vô nguồn
Núi Thái Sơn rất cao nhưng vẫn là một chiều cao
Con không được lấy chiều cao ấy mà đo công lao của cha.
Nếu dùng chiếc cân, nếu dùng cây thước, để làm rõ ra tình yêu thì đó là điều tàn nhẫn của con người.
Hãy lương thiện hơn trong việc này nếu con không bao giờ nghĩ về cha như người đời đang nghĩ.

Hãy đi đi!
Học lấy những điều dại
Để gấp khúc những suy nghĩ của mình lại thành cuộn thừng lớn,
Lúc đó con sẽ yêu quý cha bằng cả sợi dây thừng.

11-1984

Top 11 Bài thơ về tình yêu hay nhất của Xuân Diệu

Xuân Diệu được Hoài Thanh ưu ái gọi là ” Nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”. Kết luận này được đúc kết qua những ý thơ dạt dào xúc cảm của Xuân Diệu về cuộc đời, đặc biệt là về tình yêu. Tình yêu trong thơ Xuân Diệu là khu vườn đủ mọi hương sắc, là khúc ca đủ mọi thanh âm, khiến vấn vương tâm hồn bạn đọc bao thế hệ. Lần này, phongnguyet.info xin mến thương gửi đến bạn những bài thơ hay nhất về tình yêu mà ” ông hoàng thơ tình” đã sáng tác.

Xa cách

Lời bài thơ:


Có một bận em ngồi xa anh quá

Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn

Em xích gần thêm một chút: anh hờn.

Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa.

Anh sắp giận. Em mỉm cười, vội vã

Đến kề anh, và mơn trớn: “em đây!”

Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay.

Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.

Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!

Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!

Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều

Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.

Dầu tin tưởng: chung một đời, một mộng.

Em là em, anh vẫn cứ là anh.

Có thể nào qua Vạn Lí Trường Thành

Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.

Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất

Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em.

Linh hồn ta u ẩn tựa ban đêm,

Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.

Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió

Anh muốn vào dò xét giấc em mơ.

Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ

Cũng như em giấu những điều quá thực…

Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!

Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!

Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!

Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!

Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt

Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;

Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:

“Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!”.

Một nét đẹp trong thơ tình Xuân Diệu là sự trăn trở về sự gắn kết lâu dài của đôi trai gái, ông luôn sợ phải xa cách với người mình yêu.Trong quan niệm của mình, Xuân Diệu khát khao sự hòa quyện tuyệt đối. Ông không có niềm tin vào sự hữu hạn của một mối tình, dù cho đã gần ngay bên cạnh ông vẫn e ngại một ngày xa cách nhau.

Thông tin tác phẩm:

Tương tư chiều

Lời bài thơ:


Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm;

Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em

Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.

Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối.

Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;

Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành;

Mây theo chim về dãy núi xa xanh

Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ

Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ

Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!

Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm.

Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,

Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi.

(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!)

Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều

Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh

Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi

Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,

Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.

Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm!

Gió bao lần từng trận gió thương đi,

– Mà kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi…

Nỗi nhớ là một gia vị đặc trưng của tình yêu. Người ta viết nhiều về tình yêu và cũng từ đó mà nỗi nhớ hiển hiện đủ mọi cung bậc qua từng trang thi ca. Tiếp nhận phong trào Thơ mới, Xuân Diệu đã mạnh dạn thể hiện nỗi tương tư mãnh liệt của mình trong tác phẩm này.Từng câu thơ như tiếng lòng réo gọi, thiết tha mong chờ được gặp người thương. Với cách bộc lộ trực tiếp này đã đem phong cách thơ của ông trở nên khác biệt với những người cùng thời. Viết cùng đề tài này đã từng có một Nguyễn Bính mộc mạc, ngại ngùng nép sau bóng dáng thôn Đoài gửi nỗi niềm thương nhớ, từ cách so sánh này sự mạnh dạn của ”ông hoàng thơ tình” càng để lại ấn tượng mạnh trong lòng bạn đọc.

Thông tin tác phẩm:

Tình thứ nhất

Lời bài thơ:

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất

Đem cho em kèm với một lá thư

Em không lấy là tình anh đã mất

Tình đã cho không lấy lại bao giờ

Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo

Tình thì buồn như tất cả chia ly

Xếp khuôn giấy để hoài trong túi áo

Mãi trăm lần mới gấp lại đưa đi

Em xé như lòng non cùng giấy mới

Mây dần trôi hôm ấy phủ sơn khê

Thôi thôi nhé, hoa đã sầu dưới đất

Cười trên cành sao được nữa em ơi!

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất

Đem cho em là đã mất đi rồi!

Là một trong những tác phẩm viết hay và đặc sắc về tình yêu lứa đôi. ” Một tình yêu” là tác phẩm có vị trí đặc biệt trong lòng người yêu thơ Xuân Diệu. Vì sao vậy? Có chăng tình yêu hết lòng hết dạ là mẫu số chung cho những ai đang yêu cuồng say, có chăng lời thơ như nói hộ lòng người!

Thông tin tác phẩm:

Yêu

Lời bài thơ:

Yêu là chết ở trong lòng một ít

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu

Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt

Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!

– Yêu là chết ở trong lòng một ít

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt

Những người si theo dõi dấu chân yêu

Và cảnh đời là sa mạc cô liêu

Và tình ái là sợi dây vấn vít

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Khi đọc bài thơ của ông chúng ta thấy nhà thơ thật tinh tế khi phát hiện quy luật chi phối thế giới tinh thần vô cùng phong phú, phức tạp của con người: Yêu là hạnh phúc vô biên và yêu cũng là đau khổ tột cùng.

Thông tin tác phẩm:

Phải nói

Lời bài thơ:

Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ?

Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều,..

Anh biết rồi , em đã nói em yêu;..

Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ?

-Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ

,Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;

Không tỏ hay, yêu mến cũng là không .

Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch

Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích

Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài

Sự thật ngày nay, không thạt đến ngày mai .

Thì ân ái có bao giờ lại cũ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ

Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần

Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân

Đem chim bướm thả trong vườn tình ái

Em phải nói, phải nói và phải nói

Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày

Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say

Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết

Bằng im lặng, bằng chi anh có biết

Cốt nhất là em chớ lạnh như đông.

Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng

Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.

Xưa nay tình yêu nam nữ vốn luôn hiện hữu với rất nhiều cung bậc: Lãng mạn, mơ mộng, thiêng liêng, cao thượng, phàm tục, nhục thể, bi đát, đắm đuối, si mê, lỗi lầm… như một nhận thức tất yếu về đời sống, thơ Xuân Diệu cũng cắt nghĩa về tình yêu trên nhiều phương diện. Đối với thi sĩ yêu là nguồn sống. Thi sĩ nâng niu những cảm xúc tình yêu vừa hé nở như nâng niu những gì quý giá nhất nhưng mong manh, dễ vỡ, dễ tan. Thái độ sống tích cực ấy của Xuân Diệu cho thấy ông không chỉ rất có ý thức gìn giữ tình yêu mà còn tôn thờ tình yêu như một chân giá trị, một khát vọng mà cuộc đời hướng tới. Ông trân quý tình yêu như trân quý cuộc sống của chính mình, và tình yêu đẹp bao giờ cũng là mục đích để con người dấn thân và hy sinh mà không hề nuối tiếc.

Thông tin tác phẩm:

Đứa con của tình yêu

Lời bài thơ:

Anh ước đôi ta có con

Con giống em đẹp nhìn không chán

Giống đôi mắt, giống hình gương trán

Con mang tình xán lạn đôi ta

Con giống em, con cũng giống cha

Giống cái mũi thật thà thẳng sống

Nhìn gần giống trông xa cũng giống

Cũng mái đầu dợn sóng Quy Nhơn

Nhưng con ta nó giống em hơn

Giống đi đứng, nghĩ suy, ăn nói

Duy chẳng giốngcái nư khi dỗi

Lúc em hờn, trời cũng phải thua

Muốn hoà kẽ tóc với chân tơ

Muốn thịt xương ta nở vạn mùa

Em hỡi! Đứa con tình ái ấy

“Tình yêu chưa đã, mến chưa bưa”

Thi phẩm này được sáng tác vào năm 1966, là kết tinh của một trái tim cháy lên ngọn lửa tình yêu. Xuân Diệu thèm yêu khát sống và cũng từ khát vọng nồng nhiệt ấy ông còn muốn có một chứng nhân tình ái. Quả thật, đọc thơ ông ta có thể cảm nhận được tất thảy những dư vị của tình yêu.

Thông tin tác phẩm:

Đứng chờ em

Lời bài thơ:

Trong buổi chiều hôm bóng nhá nhem

Anh ra trước cổng đứng chờ em

Nhận từng vóc dáng từ xa tới

Lọc lấy một hình anh thuộc quen

Anh thấy ai ai cũng vội vàng

Như chim hôm thoi thót về rừng

Người đi xe đạp đăm chiêu lắm

Nghĩ bếp nhà đang lửa bập bùng.

Anh cũng chăm xong cái bếp nhà

Tâm thành cơm nước dọn bưng ra

Một tuần mong đến hôm nay tiếp

Vào bát cho em vị đậm đà

Nhưng bóng hoàng hôn đặc lại rồi

Hình em anh thuộc thế mà – ôi!

Mấy phen suýt nữa reo

“Em đến”Lại ủi an lòng:

“Hãy đợi thôi!”

Anh đứng như trồng, chẳng chịu đi

Nhớ nhung vun được đức kiên trì

Anh nhìn nét mặt người qua vội

Thông cảm muôn đời những biệt li

Nếu thức ăn kia gắp một mình

Tủi lòng, anh vẫn vững lòng tin.

Thương em vất vả, anh quên hết

Nỗi khổ mong chờ cháy dạ.

Một cảnh tượng nên thơ được ghi dấu trên khung cảnh ý vị. Những lần chờ người thương như đẹp đẽ và tự nhiên hơn qua từng dòng suy tư của nhà thơ. Có lẽ, nhà thơ Xuân Diệu của chúng ta đã góp phần hiện hữu hóa những khoảnh khắc duyên dáng của tình yêu qua từng câu, từng từ. Có bao giờ bạn đứng chờ người ta chưa? Có phải bạn cũng có những nỗi niềm như chàng trai ấy không?

Thông tin tác phẩm:

Vội Vàng

Lời bài thơ:


Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si.

Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng.
Nhưng vội vàng một nửa:

Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.

Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.

Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…

Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?

Chẳng bao giờ, ôi!
Chẳng bao giờ nữa…
Mau đi thôi!
Mùa chưa ngả chiều hôm,

Ta muốn ômCả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Đây là một trong những bài thơ tiêu biểu nhất của Xuân Diệu trước Cách mạng. Đây là tiếng nói của một tâm hồn yêu đời, yêu sống đến cuồng nhiệt, nhưng đằng sau đó là cả một quan niệm nhân sinh mới chưa thấy trong thơ ca truyền thống.
Bài thơ là một quan niệm sống mới mẻ và táo bạo mà trước đó chưa từng có. Lối sống ở đây biết hưởng thụ một cách chính đáng, biết khẩn trương sống cho ra sống. Tuy nhiên ở Vội vàng, tác giả chỉ đề cập đến lối sống thiên về hưởng thụ chạy theo thời gian. Ông kêu gọi mọi người hãy biết yêu và tận hưởng những thứ cuộc sống ban tặng, hãy tranh thủ thời gian, tuổi trẻ để sống đủ đầy nhất. Ông đã quên đi nghĩa vụ kêu mọi người phải cống hiến cho cuộc đời. Và trong cuộc đời nhà ông, ông vội vàng cống hiến chứ không phải vội vàng hưởng thụ.

Thông tin tác phẩm:

Xuân không mùa

Lời bài thơ:

Một ít nắng, vài ba sương mỏng thắm,

Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêuThế là xuân.

Tôi không hỏi chi nhiều.

Xuân đã sẵn trong lòng tôi lai láng.

Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng;

Xuân là khi nắng rạng đến tình cờ,

Chim trên cành há mỏ hót ra thơ;

Xuân là lúc gió về không định trước.

Đông đang lạnh bỗng một hôm trở ngược,

Mây bay đi để hở một khung trời

Thế là xuân.

Ngày chỉ ấm hơi hơi,

Như được nắm một bàn tay son trẻ…

Xuân ở giữa mùa đông khi nắng hé;

Giữa mùa hè khi trời biếc sau mưa;

Giữa mùa thu khi gió sáng bay vừa

Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo rộng.

Nếu lá úa trên cành bàng không rụng,

Mà hoa thưa ửng máu quá ngày thường;

Nếu vườn nào cây nhãn bỗng ra hương,

Là xuân đó.

Tôi đợi chờ chi nữa?

Bình minh quá, mỗi khi tình lại hứa,

Xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa lòng ta

Khi những em gặp gỡ giữa đường qua

Ngừng mắt lại, để trao cười, bỡ ngỡ.

Ấy là máu báo tin lòng sắp nở

Thêm một phen, tuy đã mấy lần tàn.

Ấy là hồn giăng rộng khắp không gian

Để đánh lưới những duyên hờ mới mẻ?

Ấy những cánh chuyển trong lòng nhẹ nhẹ

Nghe xôn xao rờn rợn đến hay hay…

Ấy là thư hồi hộp đón trong tay;

Ấy dư âm giọng nói đã lâu ngày

Một sớm tim bỗng dịu dàng đồng vọng…

Miễn trời sáng, mà lòng ta dợn sóng,

Thế là xuân.

Hà tất đủ chim, hoa?

Kể chi mùa, thời tiết, với niên hoa,

Tình không tuổi, và xuân không ngày tháng.

Hơi thở và cảm xúc của tác giả được thể hiện rất thật, rất rõ nét, đó là tiếng lòng của rất nhiều độc giả ở thời đại nào đi nữa mặc dù thời gian và không gian cách nhau ngót ngét hơn 80 năm. Dù có cách gần 1 thế kỷ nhưng tình cảm và tinh thần dành cho mùa Xuân thời nào cũng thế …, vội vã ,mãnh liệt và …bất lực trước thời gian.

Thông tin tác phẩm:

Biển

Lời bài thơ:

Anh không xứng là biển xanh

Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng

Bờ cát dài phẳng lặng

Soi ánh nắng pha lê…

Bờ đẹp đẽ cát vàng-

Thoai thoải hàng thông đứng

Như lặng lẽ mơ màng

Suốt ngàn năm bên sóng…

Anh xin làm sóng biếc

Hôn mãi cát vàng em

Hôn thật khẽ, thật êm

Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại

Cho đến mãi muôn đời

Đến tan cả đất trời

Anh mới thôi dào dạt…

Cũng có khi ào ạt

Như nghiến nát bờ em

Là lúc triều yêu mến

Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh

Nhưng cũng xin làm bể biếc

Để hát mãi bên gành

Một tình chung không hết

Để những khi bọt tung trắng xoá

Và gió về bay toả nơi nơi

Như hôn mãi ngàn năm không thoả,

Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

Biển của Xuân Diệu là một trong những bài thơ hay nhất của ông hoàng thơ tình. Với những vần thơ giản dị này mà ta có thể cảm nhận được sâu sắc một tình yêu được lồng vào khung trời biển khơi. Chính sự mênh mông vô hạn ấy đã mang khung trời biển hòa vào cái tha thiết của tình yêu. Ở đây ta cảm nhận được những điều cao lớn hơn và cũng rất đậm chất hóm hỉnh của Xuân Diệu. Biển xanh hay bể biếc chỉ là những cách nói khác nhau về một đối tượng mà thôi. Đó là sự vòng vo để làm duyên và cũng là một cách để lấy lòng người mình yêu đó mà. Có làm biển biếc thì khi đó người mình yêu mới có thể là bờ để thầm vỗ. Hay đơn giản là một cách nói tình yêu của anh dành cho em mênh mông như biển và cũng chính là sự vĩnh hằng. Và tình yêu ấy luôn bồi hồi tha thiết như sóng trùng đại dương.

Thông tin tác phẩm:

Trăng

Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá,

Ánh sáng tuôn đầy các lối đi.

Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ…

Im lìm, không dám nói năng chi.

Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng,

Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang,

Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá,

Và làm sai lỡ nhịp trăng đang.

Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh,

Cho gió du dương điệu múa cành;

Cho gió đượm buồn, thôi náo động

Linh hồn yểu điệu của đêm thanh.

Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ,

Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ.

Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá!

Hai người nhưng chẳng bớt bơ vơ.

Xuân diệu là một nhà thơ nổi tiếng với những vần thơ tình lai lãng bay bổng, thơ của ông rất cuốn hút người nghe. Những bài thơ tình nghe thôi cũng đã thấy vấn vương lưu luyến rồi. Trăng cũng là nguồn cảm hững bất tận để ông gửi tâm tư lòng mình, những bài thơ về trăng đều là thơ tình yêu có lãng mạn, có đau khổ, có nhơ nhung, có luyến tiếc…

Thông tin tác phẩm:

Nhà thơ Xuân Diệu đã góp vào nền văn học Việt Nam những bài thơ đặc sắc và dạt dào cảm xúc. Bạn đã biết đên báo nhiêu bài thơ trong số trên? Mong rằng,phongnguyet.info lần này đã mang đến cho bạn một lượng kiến thức bổ ích. Còn chờ gì nữa mà không pha một tách trà và ngồi ngẫm nghĩ những ý thơ thiết tha ấy!

Khác Mộng

Khác Mộng (Xuân Diệu)

Cùng giường khác mộng sao em ?
Tình ta đau đớn hơn đem tử hình!
Trăm muôn mơn trớn dục tình
Bằng sao được bóng in hình trong tim!
Nếu anh lạc mất hồn em
Thì ôm thân thể khôn tìm tình yêu!
Ẩm là tim bạn rõi theo
Khi xa biết có người yêu nhớ mình;
Vui là trong dạ đinh ninh
Hai ta, ta chẳng một mình đơn cô.
Buồn là một trái tim trơ.
Phía sau không hậu phương chờ đợi ta!
Giữa khi nắng hạn, lạnh là
Biết ai tin cậy để mà mến yêu!
Anh không muốn mộng phiêu diêu
Muốn yêu em, được em yêu suốt đời
Hỡi em, anh nhớ thương hoài
Kề nhau, mộng đã xa rồi hay sao ?

Bài thơ tình các bạn vừa xem là bài “Khác Mộng” của tác giả Ngô Xuân Diệu. Thuộc danh mục Thơ Xuân Diệu trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Top 15 Bài thơ hay viết nhân ngày lễ tình nhân Valentine

Nhiều nước trên thế giới như Mỹ, Canada, Úc, Pháp, Ấn Độ… ăn mừng ngày Valentine (14/2) là ngày của tình yêu thương. Trong ngày này, họ tặng hoa, quà, gửi thiệp cho những người mà mình yêu thương như gia đình, bạn bè, thầy cô. Tại Việt Nam thì khác, ngày Valentine còn được gọi là ngày Lễ Tình Nhân và chính cái tên cũng đã gợi ý đây là ngày dành riêng cho những cặp tình nhân. Đường phố tràn ngập những món quà lãng mạn mời gọi những cặp đang yêu mua tặng cho nhau, báo chí đăng những bài làm thế nào để có ngày Valentine đáng nhớ với chàng/nàng… tạo nên bầu không khí chủ đạo của ngày này. Bởi thế mà khi ngày Valentine đến gần, không khó để chúng ta nhận ra, bên cạnh cảm xúc thăng hoa của những ai đang yêu là những tiếng thở dài chạnh lòng của những ai chưa tìm được một nửa của mình. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay viết về ngày Valentine.

Bài thơ: RU GIỮA MUỘN MÀNG – Hoàng Chẩm

RU GIỮA MUỘN MÀNG
Hoàng Chẩm

Gối tay ru em giấc mơ hồng
Theo lòng ta gửi chút mênh mông
Đôi mắt u uẩn đêm nghiêng mộng
Giấu mặt quay lưng níu hương nồng

Có lời ru cho phía không nhau
Từng đêm nghe tiếng nấc thêm đau
Nửa như sầu muộn tóc thêm rối
Em ngỏ lời thương một trước sau

Ru một vành môi …mặn mà xuân
Từng trao ánh mắt những trong ngần
Đêm chưa thiêu đốt đời quên lãng
Em nương câu thơ níu thật gần

Ru theo lời khát…mộng chưa tan
Mê cung trải rộng đêm tay đan
Gối nghiêng hương lửa tình thắp nắng
Đốt ngọn đèn yêu dạ chứa chan

Tháng giêng non tơ 12-02-2019

Bài thơ: VALENTINE! – Phan Thúc Định

VALENTINE!

Phan Thúc Định

Ngày mai ngày lễ tình nhân
Mượn câu thơ vụng ái ân với đời
Rong chơi cho trọn kiếp người
Chẳng sôcôla chỉ nụ cười trao nhau!

Trời xuân lất phất hạt ngâu
Lộc vừng đỏ ứ xoan rầu trắng hiên
Nắng lay gọi cỏ đứng lên
Lúa non nũng gió bắt đền mùa đông!

Có cô thôn nữ dỗi chồng
Thõng chân xuống bến quẫy lồng nước lên
Anh chồng mượn Valentine
Tặng hoa nịnh nọt nàng liền tươi ngay!

Trộm nhìn lòng chợt vui lây
Nối tình thành sợi gửi mây theo trời
Mịt mùng trong cõi trùng khơi
Nếu lòng dậy sóng xin người nhớ ta…

Phủ Quỳ trước Valentine!
Cụ Định.

Bài thơ: NGẪU HỨNG VALENTINE – Phan Thu Hà

NGẪU HỨNG VALENTINE
Phan Thu Hà

Có phải làn gió mùa xuân
Làm cho má em ửng hồng
Khăn quàng dỡn vui làn gió
Hương ùa về giữa mênh mông

Có phải hoa vừa chớm nụ
Ướp thơm hơn nét môi cười
Biếc trên cỏ xanh vừa nhú
Tình đời ngây ngất xuân tươi

Em cùng mùa xuân xuống phố
Hôm nay “ rét lộc rét đài”
Đóa hồng xinh trên tay nhỏ
Em đem dành tặng cho ai?

Tình yêu và hoa hồng ấy
Phải em dành tặng cho anh
Để chồi non tơ thức dậy
Cùng xuân ríu rít trên cành

Nhìn em …chao ôi là nhớ
Những ngày xuân của năm xưa
Có đôi tình nhân hò hẹn
Mà không quên được đến giờ

Tuổi xuân trôi không trở lại
Nhưng mùa xuân đẹp vẫn về
Bởi tình yêu nồng nàn thế
Kìa cỏ xanh rì chân đê !

Bắt gặp mình đang khẽ hát
Hay tiếng con tim thì thầm
Đi giữa một trời hoa cỏ
Ta tặng riêng mình … mùa xuân

Phan Thu Hà

Bài thơ: HẠNH PHÚC – Trương Túy Anh

HẠNH PHÚC
Thơ Trương Túy Anh
(Nhân ngày Valentine 14-2)

Anh có nhớ không nào
Năm mươi năm về trước
Ngồi bên gốc cây đào
Đôi ta thề hẹn ước

Mưa xuân bay lất phất
Đọng trên mái tóc em
Bờ vai anh dịu êm
Quàng tay nhau say đắm

Cây đào xưa già lắm
Em lên chức thành Bà
Thời gian trôi nhanh quá
Anh được gọi là Ông

Tình ta đẹp thắm nồng
Hạnh phúc cùng con cháu
Như những đóa hoa hồng
Tỏa hương thơm dịu ngọt

Mùa xuân này ta đón
Đám cưới vàng năm mươi
Trong rộn rã tiếng cười
Trọn đời nhau sánh bước.

11/2/2019

Bài thơ: CHÚC MỪNG NGÀY LỄ TÌNH NHÂN – Hồng Ngoãn

CHÚC MỪNG NGÀY LỄ TÌNH NHÂN
Thơ : Hồng Ngoãn

Hôm nay ngày lễ Tình Nhân
Chúc cho đôi lứa luôn gần bên nhau
Vững bền tình trước nghĩa sau
Nắm tay cho đến bạc đầu răng long

Trao nhau trọn trái tim hồng
Dẫu cho gian khó vẫn không chia rời
Đồng lòng tát cạn biển khơi
Phong ba bão táp vẫn ngời tình thương

Chung chăn chung gối chung giường
Đừng làm môi thắm má hường nhạt phai
Năm canh mới hết đêm dài
Cái “tôi” đừng để chia hai cuộc tình

Dẫu rằng chẳng đẹp không xinh
Ông trời đã sắp duyên mình với ta
Có duyên nên được cùng nhà
Đừng vì oanh yến mà xa nhé người!

Mùa Valentine 2 /2019

Bài thơ: VALENTINE – Cảnh Hưng

VALENTINE
Cảnh Hưng

Tình anh tựa pha lê
Còn em như tia nắng
Quyện hương vị tình yêu
Ngọt ngào và sâu lắng

Tia nắng không nhạt nhòa
Pha lê không vụn vỡ
Đi qua cơn bão tố
Vẫn nguyên vẹn trong ta

Anh biển lớn bao la
Em hóa ngàn con sóng
Ngàn năm còn lắng đọng
Cồn cào nỗi nhớ mong

Valentine lại đến
Thắm đượm triệu đóa hồng
Ân tình còn đẹp mãi
Sâu thẳm và mênh mông

NCH 13.02.2019

Bài thơ: HÔN BÙ – Hồ Viết Bình

HÔN BÙ
Hồ Viết Bình

Kỷ niệm ngày tình yêu (14/2)
Hôn thật nhiều bà nhé
Bù lại thời trai trẻ
Tôi ở chiến trường xa

Lâu lắm không về nhà
Để hôn bà một cái
Tưởng xa nhau mãi mãi
Biền biệt và chia ly

Đêm đêm nhớ người đi
Bà ôm hôn gối chiếc
Đời trai tôi chẳng tiếc
Chỉ thương bà đơn côi

Nay gần đất xa trời
Bà ơi! Hôn bù nhé!
Bà reo lên khe khẽ
Khoe hàm răng ăn trầu.

Bài thơ: CŨNG MỘT CHỮ DUYÊN – Đinh Thị Hiển

CŨNG MỘT CHỮ DUYÊN
Đinh Thị Hiển

Mỗi lần tới lễ tình nhân
Là lòng luôn nhớ tới lần yêu xưa
Tối nay chờ ở gốc dừa
Nhớ là đến sớm còn vừa xem phim
Nghe lời tim đập loạn lên
Đến cho đúng hẹn không phiền lòng anh
Thế rồi mỏi mắt nhìn quanh
Chờ lâu lâu lắm nên đành về thôi
Tưởng rằng anh bị bệnh rồi
Lòng luôn lo lắng đứng ngồi không yên
Hôm sau nghe chuyện phát điên
Tình nhân không đến đi tìm ai kia
Anh cho mình đã ra rìa
Yêu con “ông lớn” mai kia sướng đời
Thôi mình đành chịu thua rồi
Trách mình ngu dại yêu lầm người thôi
Năm sau tôi gặp một người
Đẹp trai học giỏi, yêu tôi hết mình
Chúng tôi xây dựng gia đình
Tôi luôn hạnh phúc với tình yêu tôi
Mới đây gặp lại anh rồi
Anh không hạnh phúc, buồn ơi là buồn
Bởi vì bị vợ coi thường
Tính con “ông lớn “khó lường đúng sai
Lại buồn vì bị người ngoài
Cười anh “đũa mốc đòi chòi mâm son”
Nói sao cho được vuông tròn
Chi bằng nhắc nhở cháu con chúng mình
Tình yêu nó đẹp lung linh
Hãy yêu chung thủy để tình thăng hoa

Ngày 12 tháng 02 năm 2019
Thơ : Đinh Thi Hiển

Bài thơ: XIN NGÀN LẦN ĐƯỢC NÓI TIẾNG YÊU – Tony Bui

XIN NGÀN LẦN ĐƯỢC NÓI TIẾNG YÊU
Thơ : Tony Bui
“Viết cho ngày lễ Valentine 14/02 ngày lễ tình nhân. Thân tặng người tôi yêu”

Xin ngàn lần được nói tiếng yêu em
Dẫu anh biết ngàn lần là không đủ
Bởi tình yêu trong tim anh ấp ủ
Hơn ngàn lần anh nhắn nhủ cùng em

Anh và em đã rất đỗi thân quen
Em có biết anh yêu em nhiều lắm
Nhưng tình yêu phải đâu luôn đỏ thắm
Nên em buồn mang lắm nỗi ưu tư

Dẫu biết rằng sau những cánh thư
Tình anh đó luôn tươi màu thắm đỏ
Vẫn xuôi dòng như cánh buồm no gió
Để em lo không đến được bến bờ

Xin tặng em ngàn lần những vần thơ
Và nỗi nhớ anh đong đầy trang vở
Chỉ mong em đừng buồn trăn trở
Mà hãy tin – tin vào một giấc mơ…

Anh yêu em từ dạo trước đến giờ
Luôn khắc khoải nỗi hoài mong gặp gỡ
Thời gian trôi thêm nồng nàn thương nhớ
Sẽ chẳng bao giờ tan vỡ đâu em

Anh yêu em đâu kém sóng yêu bờ
Tình chung thủy ngàn lần trong nhung nhớ
Dẫu cuộc đời còn muôn vàn cách trở
Vẫn một lòng yêu khao khát mong chờ

Xin ngàn lần được nói tiếng mãi yêu
Và anh mong ngàn lần em thấu hiểu
Cuộc đời anh không thể nào sống thiếu
Hình bóng em bên cạnh mỗi sớm chiều

Em biết không hỡi người anh dấu
Tin vào anh tin cuộc đời em nhé
Em hãy tin vào tình yêu suôn sẻ
Không bao giờ đơn lẻ đâu em

Em hãy vui khi mỗi sớm êm đềm
Hay những tối gió bên thềm gõ cửa
Mặt hồ kia còn lung linh hơn nữa
Vì có em soi bóng ánh trăng xưa…

Valentines – Warszawa

Bài thơ: LỜI TRÁI TIM YÊU – Nguyễn Ruyến

LỜI TRÁI TIM YÊU

Thơ : Nguyễn Ruyến

Con tim này anh dành để riêng em
Chỉ như thế anh nghĩ là mới đủ
Bởi sự sống nơi anh từng ấp ủ
Sức nẩy mầm chỉ có thể cùng em

Từ người dưng thành gắn bó thân quen
Đâu dịu ngọt mà gian truân nhiều lắm
Bởi đâu phải chỉ một màu hồng thắm
Mà đôi lần ta trầm lặng ưu tư

Thay sao lời khi nhờ những cánh thư
Không nói hết lời trái tim thắm đỏ
Để em phải lượng sức gồng giông gió
Với băn khoăn sao cập nổi bến bờ

Rồi bao lần anh nhờ mượn hồn thơ
Không tìm được trong ngôn từ sách vở
Để làm dịu giúp em điều trăn trở
Lại yên lòng gìn giữ đẹp ước mơ…

Đã yêu em từ độ ấy đến giờ
Bằng khao khát nỗi mong chờ gặp gỡ
Tình trong sáng xây bằng thương bằng nhớ
Vượt qua ngàn trắc trở phải không em

Tình trong anh như sóng biển vỗ bờ
Luôn dào dạt với muôn trùng nhung nhớ
Dù có thể vẫn đang còn trắc trở
Nhưng niềm tin sẽ chẳng phụ trông chờ

Trái tim này lời chân thật dấu yêu
Hãy cảm nhận như em từng thấu hiểu
Rằng không thể bóng hình em vắng thiếu
Trong tim anh dù giây phút xế chiều

Mãi nặng tình ơi người anh thương yêu
Hãy tin tưởng trái tim anh em nhé
Tình chân thật sẽ gặp điều suôn sẻ
Đôi chúng mình không thể lẻ đâu em

Vui lên em trong sương sớm êm đềm
Em sẽ thấy giọt nắng vàng gõ cửa
Và tiếng nói trái tim anh thêm nữa
Vẫn mặn nồng ấm áp nhịp ngày xưa…

Ninh Bình, 14 02 18
NGUYÊN RUYẾN

Bài thơ: TRÊN ĐỈNH PHÙ VÂN! – Lan Tran

TRÊN ĐỈNH PHÙ VÂN!

Lan Tran

(Valentine’s thay lời muốn nói!)

Ta cùng nhau dìu lên đỉnh phù vân
Cùng hái sao băng ngắm vầng nguyệt sáng
Và hái cả những tinh cầu lãng mạn
Trang trí lâu đài: vạn ánh sao đêm.

Trong mênh mông hạnh phúc thật êm đềm
Rượu hồng đào chuốt mềm môi say đắm
Cho mắt em xanh tình yêu sâu thẳm
Không vướng ưu phiền ngồi ngắm không gian

Chút bình yên xây giấc mộng Ngai Vàng
Ta Quân Vương nồng nàn bên Ái Hậu
Phút mặn nồng cùng uyên ương giai ngẫu
Lời hẹn thề tình son sắc bền lâu

Ước thời gian cho Ta phép nhiệm mầu
Để đêm nay chìm sâu vào bất tận
Cho yêu thương thôi không còn lận đận
Và lâu đài nguyên trên đỉnh phù vân…!

Bài thơ: VALENTINE NÀY VẮNG ANH – Nghi Lâm

VALENTINE NÀY VẮNG ANH

Thơ: Nghi Lâm

Va-len-thai lại về em nhỉ

Dịp đầu xuân hoa lá xinh tươi

Như đôi ta gắn bó tuyệt vời

Dẫu xa cách dặm ngàn thương nhớ

Anh đã hứa Ngày Tình Nhân đó

Đến Hà Thành vui với em yêu

Cho bỏ đi mong ngóng bấy nhiêu

Cả hai đợi trong niềm xao xuyến

Rồi ta có những ngày âu yếm

Với mận nồng ân ái đam mê

Tuy chưa là duyên phận phu thê

Vẫn say đắm còn hơn thế nữa

Nhưng đâu ngờ những gì đã hứa

Đã không thành hiện thực em ơi

Vì cơn đau bất chợt đến nơi

Để anh phải ôm sầu lỗi hẹn

Qua suy nghĩ thấy càng thêm thẹn

Bởi em yêu quá đổi nặng tình

Vào Sài Gòn giữa lúc lung linh

Của ngày Tết cận kề đến ngõ

Chăm sóc anh không nài gian khổ

Sợ trong đêm thao thức chẳng yên

Cô đơn theo dai dẳng lụy phiền

Đáng thương lắm nàng ơi, anh hiểu

Trong biến cố mới hay trung hiếu

Ở bên em anh thấy ấm lòng

Không tỵ hiềm nặng nhẹ đo đong

Chỉ mong muốn cùng nhau san sẻ

Va-len-thai này tuy không thể

CHỚ DỖI HỜN ANH NHÉ EM YÊU!

(Sài Gòn, trưa 12/02/2019.) N.L

Bài thơ: ĐÔI DÉP – Nguyễn Trung Kiên

ĐÔI DÉP

Nguyễn Trung Kiên

Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em

Là bài thơ anh kể về đôi dép

Khi nỗi nhớ trong lòng da diết

Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ

Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước

Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược

Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao

Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp

Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác

Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi

Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng

Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết

Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau

Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía

Dẫu bên cạnh đã có người thay thế

Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hành

Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối

Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội

Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời

Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái

Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại

Gắn bó nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song

Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc

Chỉ còn một là không còn gì hết

Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia!.

Bài thơ: YÊU – Xuân Diệu

YÊU – Xuân Diệu

Yêu là chết ở trong lòng một ít

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu.

Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu;

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết…

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.

Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,

Những người ai theo dõi dấu chân yêu;

Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.

Và tình ái là sợi dây vấn vít.

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Bài thơ: NHỚ – Puskin

NHỚ – Puskin

Lạ quá ! Không hiểu vì sao
Ðứng trước em anh lạnh lùng đến thế ?
Nhưng anh đi rồi mình anh với bóng lẻ
Mới thấy mình khẽ nói : Nhớ làm sao ?!

Chúng nó cứ bảo nhớ là yêu
Còn anh thì không biết nữa
Tình yêu với anh sao kỳ lạ thế
Lúc xa rồi mới thấy mình yêu !

Tình yêu đến nào ai có biết
Tình yêu đi nào ai có hay ?
Theo thời gian, trái đất nó cũng quay
Tình yêu đến, tình yêu đi …
nào ai có biết

Ngày Valentine đang đến rất gần rồi, hãy dành cho người mình yêu thương những bất ngờ bằng những lời nói yêu thương, những bông hoa hồng đỏ thắm và thanh sô cô la ngọt ngào đầy ý nghĩa để thể hiện tình cảm nồng thắm của mình trong ngày Valentine bạn nhé!

Top 18 Bài thơ hay viết về tình yêu tuổi học trò

Tình yêu tuổi học trò – cũng có thể là tình yêu đầu của nhiều người, chóng vánh, nhẹ nhàng nhưng là kí ức khó phai nhất trong cuộc đời mỗi con người. Những rung động đầu đời ấy luôn là những kỷ niệm đẹp đẽ nhất, khó quên nhất, thậm chí ảnh hưởng sâu sắc đến tương lai của mỗi người. Nhiều năm sau, tuổi thanh xuân qua đi, tình yêu đó chỉ còn lại trong những bài hát cũ, nhớ lại cái thời yêu nhau chân thành và ngốc nghếch rồi mỉm cười một mình. phongnguyet.info xin giới thiệu với bạn đọc những bài thơ hay viết về tình yêu tuổi học trò.

Bài thơ: Nhành Phượng Khô – Phạm Hùng

NHÀNH PHƯỢNG KHÔ

Tác giả: Phạm Hùng

Ve rộn rã gọi hè về đổ nắng
Đỏ rực trời chen mây trắng phượng đơm
Chân bước đều khu phố nhỏ chiều hôm
Bao kỷ niệm bủa tràn ôm ký ức.

Cũng một buổi trưa hè trời nóng nực
Bắt tôi trèo bẻ phượng thực là cao
– “Thế là huề, công tớ đã ghi vào
Dòng lưu bút hôm nào đưa cho tớ”.

Cầm cành phượng: – Cậu ơi mau đoán thử
Liệu tớ còn sẽ giữ đến bao lâu?
Thấy phân vân… nàng buông nhẹ tiếp câu
– Tớ ép lại, không bỏ đâu nhé Ngốc.

Cả hai bỗng… lặng im trong phút chốc
Tự bao giờ, tay nắm chặt bàn tay
Chẳng nhạt phai những rung động thơ ngây
Dẫu đã trải ngàn, vạn ngày cuộc sống.

Tôi nhập ngũ, buồn vui cùng con sóng
Người sẻ chia lúc biển động… là em
Tôi luôn cười khi nhận cánh thư êm
Một buổi đọc bỗng nhiên con chữ múa.

Em nhắn bảo… không thể còn gặp nữa
Nhà chuyển rồi, bao hẹn hứa vụt bay
Ôi giấc mơ! Sẽ chung bước một ngày
Nửa trái đất… tôi ngắn tay để với.

Dòng đời vẫn cứ trôi dù chẳng vội
Phương trời xa em nhớ tới phượng không?
Còn riêng tôi mãi ghi khắc trong lòng
Nhành phượng khô ngày xưa… Nàng có giữ?

PH. 11.05.2015.

Bài thơ: Tuổi mộng – Phan Thúc Định

TUỔI MỘNG!
Tác giả: Phan Thúc Đinh

Sau tháng ngày nép mình bên cánh phượng
Chờ thu sang bàng khoác áo biếc rờn
Và sáng nay nghe rộn rã sân trường
Nắng mơn trớn trên mơn man tán rộng.

Tiếng ríu rít của chích bông lay động
Cả sân trường sống dậy những niềm yêu!
Tà áo dài tha thướt biết bao nhiêu
Làn tóc mộng bay ngang trời bối rối!

Em trở lại cho tim anh nóng hổi
Nhung nhớ xa anh khắc lá đợi mùa
Em mơ màng bên khung cửa gió lùa
Mắt hóng đợi nắng trở màu óng ả!

Sương trễ nải chẳng muốn xa cách lá
Lần lữa lăn rồi neo cuối ngọn cành
Anh nhìn em sợ chớp mắt mong manh
Sẽ làm hỏng phút hồn em hóa mộng!

Đôi chim khuyên cũng ra điều hớt hóng
Khi thấy anh âu yếm trọn ánh nhìn
Trang vở đầu tiên anh vẽ hình trái tim
Em ngúng nguẩy…Anh dại ngây từ phút ấy!

Phủ Quỳ, 9/8/2018.
Cụ Định.

Bài thơ: Còn mãi với thời gian – Bùi Thế Uyên

CÒN MÃI VỚI THỜI GIAN

Tác giả: Bùi Thế Uyên

Ngọn lửa tình tưởng chừng như đã tắt.
Bỗng trở về trên ánh mắt bờ môi.
Dấu yêu xưa đã có lúc xa rồi.
Cứ hiển hiện trong tôi ngày thơ dại.

Nhớ về ai với nụ cười thân ái.
Hương tình em còn mãi với thời gian.
Anh tìm về trong ký ức miên man.
Cánh phượng tàn dâng tràn mùa hạ cũ.

Kỷ niệm tuổi thơ bạn bè một lũ.
Giờ ra chơi ngồi túm chuyện bù la
Chỉ mình em e ấp đứng nơi xa.
Ánh mắt buồn xa xăm nhìn rất lạ.

Ta nhìn nhau trong lòng tưởng như đã.
Bởi yêu rồi chỉ là gã khờ thôi
Ta tìm về ký ức đã xa vời.
Tim buồn trôi của những ngày tuổi ngọc.

Nhớ thầy cô của một thời khó nhọc.
Giờ xa rồi lại khóc bởi vì thương.
Xa bạn cũ lòng bỗng thấy vấn vương.
Ước tháng năm nụ hương tình trở lại.

Gặp lại nhau tím bằng lăng mê mải.
Kỷ niệm này sống mãi với thời gian.
Nghĩ về em tình yêu cứ dâng tràn
Ngọt bờ môi đan xen niêm hạnh phúc.

Warszawa
10/06/2018

Bài thơ: Ấy à – ấy ơi – Trịnh Thanh Hằng

ẤY À – ẤY ƠI

Tác giả: Trịnh Thanh Hằng

Ấy ơi tớ bảo ấy này
Cho mượn quyển vở của ngày hôm qua
Ngày mai trả vở người ta
Bông hồng ép giữa thật là tinh khôi.

Ấy à đã đến giờ chơi
Mình ngồi riêng nhé một nơi góc trường
Thấy bông phuợng rụng mà thương
Nhặt lên phủi khẽ cài vương tóc thề.

Ấy ơi mỗi buổi chiều về
Đuổi ong bắt bướm triền đê sau làng
Cánh diều bay bổng ngỡ ngàng
Về mau đi nhé mẹ sang đánh đòn.

Ấy à nghiện tiếng cười giòn
Của cô bạn học mới tròn đôi mươi
Long lanh mắt nhãn thật tươi
Rưng rưng ứa lệ tiễn người nhập quân.

Ấy ơi mai bước phong trần
Sống đời quân ngũ muôn vàn gian nan
Ngủ rừng lội suối băng ngàn
Ngắt nhành hoa nhỏ Phong lan tặng người.

Ấy à nghỉ phép về xuôi
Đến thăm ấy nhé cho nguôi nỗi lòng
Nụ hôn ấp ủ chờ mong
Đầu đời tặng ấy nối vòng yêu thương.

Ấy ơi….

Trịnh Thanh Hằng

Bài thơ: Mùa hè kỉ niệm – Phan Thị Tuyết Vân

MÙA HÈ KỶ NIỆM
Tác giả: Phan Thị Tuyết Vân

Tiếng ve giục giã gọi hè về.
Bên đường phượng vĩ nở đẹp ghê.
Tia nắng chói chang xuyên kẽ lá.
Hai đứa mình chung một ô che.

Cứ muốn gần nhau mãi thế này.
Sánh bước kề bên nắm chặt tay
Cho bản nhạc ve ngân nga mãi.
Gửi chùm hoa phượng chút men say.

Vẫn biết thời gian chẳng ngừng trôi.
Sân trường đỏ thắm rực khoảng trời.
Mối tình đã lớn theo năm tháng.
Kỷ niệm bên nhau những tháng ngày.!!

Giọt Mưa Thu
HN 15/5/2018

Bài thơ: Dấu thời gian – Tú Uyên

DẤU THỜI GIAN

Tác giả: Tú Uyên

Hạ vừa buông tiếng thở dài
Ta lâng lâng nhớ ô mai tuổi hồng
Có lần em dẩu môi cong
Chẳng yêu sao lại bòng bong…rối bời?

Thư tay trao giữa giờ chơi
Ừ thì tôi trót…nhớ người bàn trên
Có lần giả bộ ngồi xen
Môi vừa chạm ánh mắt hiền…của ai.

Lời yêu viết dưới nắng mai
Phượng hồng hái vội lén gài…trang thơ
Tình đầu tôi giống gã khờ
Còn em trinh trắng mắt mơ mộng buồn…

Trách chiều xưa chợt mưa tuôn
Lời yêu trôi mãi, hạ cuồn cuộn đau
Mình tôi với mối tình đầu
Ngẩn ngơ tìm lại dấu màu thời gian…

Tú Uyên

Bài thơ: Lúng liếng ơi – Phan Thu Hà

LÚNG LIẾNG ƠI

Tác giả: Phan Thu Hà

“Lúng liếng à lúng liếng ơi
Có một cuốn vở ai đánh rơi
Mất gì mình mới cho ấy chuộc
Bằng không mình giữ để đọc chơi”.

Chọc nhỏ giận rồi nhỏ không nói
Lặng im trên suốt dọc đường về
Vào mùa phượng đỏ ve inh ỏi
Hắn đành lẽo đẽo một thôi đê.

Nhỏ ngồi bàn trên hắn bàn dưới
Đủ trò nghịch ngợm nhất quỷ ma
Thấm thoắt mấy mùa…năm học cuối
Lại thêm mùa cây phượng trổ hoa.

Nhỏ lớn bổng rồi đâu còn nhỏ
Hắn cũng phổng phao đúng “trai làng”
Ai xui chữ “ghét” thành cầu nối
Một ngày hai đứa hẹn nhau sang.

Vu vơ hắn nhắc từng chuyện cũ
Lại gọi nhỏ bằng: “lúng liếng ơi”
Đỏ mặt nhỏ cười không giận nữa
Ngày mai mỗi đứa một phương rồi.

Vu vơ hắn khẽ cầm tay nhỏ
Nhỏ cũng để yên chẳng nói gì
Bông phượng ép vào trong cuốn vở
Lời yêu đầu ngỏ trước mùa thi.

Rồi hắn lên đường xa nhỏ mãi
Ngày đi nào biết được ngày về
Nước mắt chia ly chiều ái ngại
Hoàng hôn buông tím cả chân đê.

Ngày ấy xa rồi mùa hoa phượng
Hai đứa trôi theo những cảnh đời
Tình đầu đẹp mãi trong tim nhỏ
Ngỡ ngàng ai gọi: “lúng liếng ơi !”

Bài thơ: Cánh bướm khô – Trương Túy Anh

CÁNH BƯỚM KHÔ
Thơ: Trương Túy Anh

Hắn cao lêu nghêu

Ngồi bàn tít cuối
Thường hay lúi húi

Vẽ bậy trêu ngươi.

Một hôm ra chơi

Khều tôi nói nhỏ
Hẹn nhau trước ngõ

Về quê hắn chơi.

Đêm trăng sáng ngời

Ngồi bên ruộng lúa
Tim tôi nhảy múa

Lòng thấy nao nao.

Bỗng hắn thì thào

Ngày mai xa nhau

NGƯỜI TA có nhớ

Đêm nay đầy sao?

Cứ nói vu vơ

Ngập ngừng tay nắm
Tiếng mẹ gọi mắng

Về đi con ơi…

Ngày lễ ra trường

Phượng đỏ sân vườn
Ve sầu rả rích

Nghe ai thút thít.

Nghẹn lời tạm biệt

Hắn đưa tấm thiệp
Kèm theo bướm ép

Cánh vừa mới khô.

Tôi về Thủ đô

Không còn gặp hắn
Cánh bướm no nắng

Vẫn nằm trong tim.

Bài thơ: Cô bé – Phạm Hồng Giang

CÔ BÉ

Tác giả: Phạm Hồng Giang

Anh vẫn thích gọi Em là cô bé.
Em mỉm cười: chẳng bé nữa đâu Anh.
Má bớt hồng tóc cũng chẳng còn xanh.
Chỉ còn lại chút chòng chành nhung nhớ.

Nhưng Em ơi tình yêu là hơi thở.
Vẫn ngọt ngào như cái thủa ngày xưa.
Thủa thơ ngây cùng bạn hữu trêu đùa.
Đâu dám cầm tay dù lòng thì rất muốn.

Rồi những buổi trèo tường khi đến muộn.
Chúng bạn cười cô giáo bắt quay lưng.
Có những hôm nghỉ học lúc nửa chừng.
Lại rủ nhau trèo bẻ cành phượng đỏ.

Thủa ấy trong Anh vẫn còn đâu đó.
Văng vẳng bên mình lời ngỏ yêu thương.
Góc sân trường còn đâu đó vấn vương.
Chùm phượng vĩ nở đỏ đường ly biệt.

Anh vẫn muốn gọi Em dù có muộn.
Cô bé ….
Ngày nào ….
Xáo trộn …
Tim Anh!
25/03/2015 Hồng Giang.

Bài thơ: Một thời nhất quỉ nhì ma – Thu Hiền

MỘT THỜI NHẤT QUỶ NHÌ MA
Thơ: Thu Hiền

Thuở ấy tôi học trò ngốc lắm
Thương thầm cô nhỏ ở bàn trên
Chẳng biết tỏ bày niềm thương nhớ
Dại khờ toàn kiếm chuyện chọc em

Có bận tà áo dài loang tím
Còn tôi ngu ngơ đến nực cười
Nghịch vẽ bằng lăng làm kỉ niệm
Mắc mưa…lem áo…lệ em rơi

Còn giấu bút, thước cùng sách vở
Không may thầy gọi em trả bài
Vở thiếu thầy phạt em điểm kém
Tặng kèm tên trong sổ đầu bài

Chẳng biết rồi trời xui đất khiến
Bữa đó chợt nổi máu anh hùng
Sâu róm, thằn lằn và rắn ráo
Lén bỏ cặp em…như gã khùng

Em giận xin thầy cho chuyển lớp
Tôi ngẩn ngơ tự trách mình
Bàn trên thiếu bóng em…trống vắng
Tôi thẫn thờ giống kẻ điên

Xa rồi thủa nhất ma nhì quỷ
Nhớ hôm lớp cũ về tựu trường
Em bảo:_ ngày xưa ông nghịch quá
Tôi mến mà hổng có dám thương

Xấu hổ tay dư thừa gãi tóc
Kí ức ngày xưa bỗng tràn về
Câu xin lỗi em từ dạo ấy
Bây giờ…dẫu muộn..ấy đừng chê

Hạlong 10.8.2018
Ảnh sưu tầm internet

Bài thơ: Tỏ tình – Hồ Viết Bình

TỎ TÌNH
Thơ: Hồ Viết Bình

“Phượng hồng” bài hát rất hay
Giúp tôi nói hộ lòng này với em
Hôm qua tập hát cả đêm
Hôm nay tích tịch bên thềm say sưa
Chắc em cũng đã biết thừa
Tỏ tình kiểu ấy đã xưa lắm rồi
Bây giờ công nghệ quá trời
Chỉ cần anh “tít” một hồi em sang
Nghĩ vậy tôi rất hoang mang
Nhưng không phải thế kìa nàng đang vui
Nhìn lên miệng nở nụ cười
Anh ơi em đã nhận lời tình anh.

Bài thơ: Lập lòe tháng ba – Đỗ Hương

LẬP LOÈ THÁNG BA

Tác giả: Đỗ Hương

Ta về lại tháng Ba
Con đường hoa Gạo cháy
Rực lòng em thuở ấy
Một thời yêu yêu anh.

Một vùng trời thiên thanh
Lập loè hoa Gạo đỏ
Con đường xào xạc lá
Vòng vèo như bức tranh.

Cái xe đạp của anh
Lắc và rung như quỉ
Sòng sọc cái chắn gió
Chắn bùn bắn lung tung.

Gạo và Đa làng em
To như trong cổ tích
Rễ cây buông như mành
Chim từng đôi tíu tít

Ta vẫn tiễn nhau về
Đi qua cây Đa Yến
Ở đó rất nhiều ma
Bọn trẻ hay bảo thế.

Ta hồi xưa rất trẻ
Tóc em dài chạm khoeo
Gội đầu đứng trên ghế
Bồ kếp óng đầy thau.

Bập bùng ghi-ta nâu
Bản tình ca bỏ ngỏ
“… sắp xa rồi người yêu,
đường biên cương ngập gió…”

Một thời ta bên nhau
Yêu mà trong hơn gió
Múc gội đầu cho nhau
Khạo khờ như con trẻ.

Quấn quýt ta không rời
Bản tình ta cùng hát
Nhớ “chuyện phim buồn” không
“the sad movie” đó.

Kiểu phát âm như bồi
Hai đứa cùng khúc khích
Lập loè hoa Gạo ơi
Mình đưa nhau về nhé.

Giờ tháng Ba qua rồi
Còn nhớ không chàng Ngỗng
Bập bùng ghi-ta nâu
Bản tình ca lơ đễnh.

07/03/2017
Đỗ Hương

Bài thơ: Mắt giếng – Phan Huy Hùng

MẮT GIẾNG
Thơ Phan Huy Hùng

Cái giếng khơi sân trường ngày xưa
Giờ ra chơi em đu đưa vuốt tóc
Anh gọi mây trời lang thang mặt sóng
Tiếng cười lòng giếng âm vang.

Rồi một ngày em vào tự vệ dân quân
Anh ra chiến trường đánh giặc
Chỉ còn lại trong nhau đôi giếng mắt
Soi mọi nẻo đường ta đi.

Ngày trở về giếng mắt em vẫy lá quốc kỳ
Mắt anh bóng hình em đẹp ngày thống nhất
Tình yêu như dáng hình đất nước
Trọn vẹn một niềm tin …

Kỷ niệm sân trường đáy giếng còn in
Anh và em gặp nhau cái nhìn hạnh phúc
Đất trời lúc trong lúc đục
Cuộc đời ta trong giếng mắt chẳng phai mờ.

Kỷ niệm ùa về quấn quýt những vần thơ !

———

Bài thơ: Hoa nắng – Nghiêm Mẫn

HOA NẮNG
Tác giả: Nghiêm Mẫn

Giấc ngủ len vào lúc nửa đêm
Đưa tôi về lại tuổi thần tiên
Tuổi mộng, tuổi mơ thời cắp sách
Gập ghềnh phố nhỏ tôi với em.

Hoa nắng hôn nhẹ trên mái tóc
Đậu xuống vai gầy vuốt ve em
Lặng đi bên cạnh tôi thầm trách
Có lẽ riêng tôi nắng chẳng quen.

Giật mình tỉnh giấc trong đêm vắng
Hoa nắng và em đã đâu rồi
Bâng khuâng tự hỏi nơi xa ấy
Có lúc nào em nhớ đến tôi.

Phố nhỏ hôm nay nắng ngập tràn
Mình tôi trên phố, vắng em thôi
Giơ tay bắt đền chùm hoa nắng
Một khoảng lặng không…tôi với tôi.

Tác giả: NGHIÊM MẪN

Bài thơ: Tình ca tháng năm – Lê Hương

TÌNH CA THÁNG NĂM
Tác giả: Lê Hương

Anh có về mùa phượng tuổi mười lăm
Tuổi trăng tròn hai đứa mình chung bước
Những rung cảm ngây ngô bồng bột
Giấu vào tim rồi sao vẫn cứ mãi rung…

Anh có về trường cũ tháng năm
Nghe tiếng ve kêu bản tình ca khắc khoải
Cánh phượng ép tặng nhau vẫn còn giữ mãi
Nét chữ thẹn thùng trên lưu bút ngày xanh..

Rung động đầu đời em trao cả cho anh
Năm tháng qua đi có ai ngờ sống dậy
Tình yêu học trò trắng trong thủa ấy
Anh có về viết tiếp bản tình xanh
Cho sân trường vui rộn tiếng yến oanh…?

HỒ CHÍ MINH city 10-8-2018

Bài thơ: Hạ chia ly – Trần Diệu Hương

HẠ CHIA LY

Thơ: Trần Diệu Hương

Kìa phượng đỏ rực trời Hạ cháy
Tím bằng lăng, vàng dãy điệp rơi
Tiếng ve ngân khúc rã rời
Sân trường lặng ắng một thời xót xa.

Ai còn nhớ tình ta thủa trước
Còn nhớ không hẹn ước năm nào
Hè này lòng vẫn nao nao
Nhớ bàn tay ấy hôm nào người ơi.

Cùng đan nắm thảnh thơi ta bước
Nắng nhẹ nhàng soi được bóng em
Hè này em vẫn mơ thèm
Anh cùng em bước bên thềm Hồ Tây.

Nào ai biết rồi đây ly biệt
Cuộc đời này khắc nghiệt lắm thay
Chẳng còn ước vọng đan tay
Tiếng ve ly biệt đan đày không gian.

Sóng sông Hồng ly tan hẹn ước
Đường Thanh Niên vắng bước người ơi
Hoàng yến buông cánh rã rời
Sen hồng phai sắc người ơi ai ngờ.

Em vẫn ngóng vẫn chờ người hỡi
Vẫn mơ màng mãi đợi mãi trông
Dù cho mưa gió bão giông
Hè này đốt lửa sao không thấy người.

Cố nhân hỡi phượng tươi kết trái
Lời hẹn xưa mãi mãi không thành
Chôn vùi giữa khoảng trời xanh
Phượng hồng rũ cánh, lìa cành… chia ly…

Bài thơ: Phượng xưa – Hoàng Lan

Phượng xưa

Tác giả: Hoàng Lan

Anh tìm em xuyên suốt những mùa Ngâu
Mưa giăng lối trắng bạc đầu nỗi nhớ
Thương ánh mắt đỏ hoe chiều nức nở
Chia tay rồi ngày Hạ chở niềm đau.

Tình chúng mình còn gì lại trong nhau
Hoa phượng thắm nát nhàu mưa tháng Bảy
Đau đáu mắt ảnh hình em nào thấy
Xa em rồi mùa Hạ cháy bơ vơ.

Chiều nghiêng rồi anh ghép nắng thành thơ
Sao chỉ thấy là hững hờ chua chát
Tà áo ấy đôi lần anh khao khát
Trắng trinh nguyên hồn anh lạc sân trường.

Anh tìm em đã mấy bận mù sương
Mờ nhân ảnh chữ Thương còn bỏ ngõ
Nếu có lần em về ngang lối nhỏ
Cánh phượng hồng còn đó thẫn thờ trông.

Hoàng Lan

Bài thơ: Tìm lại tháng tư – Lê Đình Tiến

Tìm Lại Tháng Tư

Tác giả: Lê Đình Tiến

Tôi trở lại sân trường ngày xưa ấy
Cây bàng vẫn xanh nơi cũ hẹn hò
Những khuôn mặt sao giờ xa vắng quá
Tìm một người… còn lại câu thơ!

Có cô bé hay ngang qua cửa lớp
Liếc trộm tôi rồi vờ vĩnh lạnh lùng
Tôi khờ quá nên một thời chẳng biết
Có ngờ đâu cô gái đó yêu mình.

Ai đâu biết tình yêu là như thế
Những ngây thơ và cả những thật thà
Thuở đi học tôi thích ngồi cuối lớp
Viế thơ tình và ngắm một người qua.

Tôi về sớm đợi một người tan lớp
Hẹn hò nhau mà chẳng nói câu gì
Hoa sấu rụng vương đầy trên làn tóc
Em vô tình mang cả tháng tư đi.

Và tôi biết mùa thi rồi cũng đến
Xác con ve bỏ lại gốc cây già
Lần hẹn cuối thế rồi em không đến
Tôi trở về không tắt nổi mùa hoa.

Em lên phố xa nhau từ dạo ấy
Mà nhớ thương còn mãi đến bây giờ
Tôi ở giữa tháng tư và tôi tiếc
Chẳng bao giờ tìm lại được tháng tư.

Thơ: Lê Đình Tiến
Ảnh: st

Tình yêu học trò luôn khờ dại, vô tư, nhưng chắc chắn đó chính là mối tình ít nước mắt, ít đau buồn và nhiều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời chúng ta.

Top 15 Bài thơ hay viết về sự nhớ nhung xa cách trong tình yêu

Người ta thường nói càng xa càng nhớ, nỗi nhớ dường như thường gắn liền với 2 chữ khoảng cách nhưng có lẽ sự thật trong tình yêu nỗi nhớ luôn tồn tại khi chỉ cần không nhìn thấy nửa kia của mình…

Đó có thể không phải là một nỗi nhớ quay quắt, một nỗi nhớ âm thầm chấp nhận của tình yêu xa mà là điều gì đó trống trải, xa vắng và hẫng hụt, tuy vậy thôi nhưng cũng đủ làm cảm giác chờ mong khoảnh khắc được gặp nhau đến chảy bỏng…phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay viết về sự nhớ nhung xa cách trong tình yêu.

Bài thơ: GỬI NHỚ – Cúc Họa Mi

GỬI NHỚ
Thơ Cúc Họa Mi

Gửi về em chiều tím của riêng anh
Khi Thu say chín trên cành hoa sữa
Nỗi nhớ thương gửi heo may một nửa
Nửa dỗ dành an ủi kẻ đường xa.

Gửi về em hơi ấm của hôm qua
Vòng tay siết tấm lưng thon hờn nhớ
Điều chưa nói còn ngại ngùng dang dở
Loạn tim mình gõ nhịp đập vì ai.

Gói ngày dài, tháng đợi đón giêng hai
Xuân trổ bông hóa cánh đồng hoa thắm
Ta dìu nhau dệt cung đường ươm mộng
Gởi tim mình cho tim ấy thành đôi.

Tác giả: Cúc Họa Mi 25/9/18

Bài thơ: NHỚ – Nguyễn Phương Anh

NHỚ
Thơ Nguyễn Phương Anh

Nếu chiếc bút cứ đẩy đưa tay em
Ghép nên chữ mà em dường không biết
Chữ đầu tiên có gì đặc biệt?
Anh nhìn nè, chữ “n” đó xinh xinh …

Không hiểu sao mà bút chẳng đứng yên
Nó ngúng nguẩy thêm chữ “h” sau đó
Em chẳng biết định viết gì nữa chứ?
Nó giận hờn, sao chẳng hiểu người ta?

Mắt em nhìn đâu đó xa xa …
Em không biết còn anh thì có biết?
Cái chữ ấy chỉ có trong cách biệt
Khi phương trời ở hai nẻo chân mây …

Cũng chỉ còn một chữ nữa trên tay
Anh viết nhé, kẻo bút buồn lắm đấy
Nó thủ thỉ một chữ “ơ ” đứng đợi
Còn dấu thì, anh viết nốt nghe anh …!

Bài thơ: MÀU CỦA NỖI NHỚ! – Lê Mỹ Hường

MÀU CỦA NỖI NHỚ!
Thơ Lê Mỹ Hường

Anh vẽ nỗi nhớ em bằng gam màu của biển
Thương nhớ dạt dạo như sóng vỗ thân tàu
Trong giấc mơ anh, em là hình ảnh của những sắc màu
Nhung nhớ, thương yêu và hạnh phúc!

Anh vẽ nỗi nhớ em bằng gam màu của đất
Dẫu khô cằn nhưng mạnh mẽ với thời gian
Nỗi nhớ em vượt trên đỉnh non ngàn
Theo vạn dặm hành quân chân anh bước

Anh vẽ nỗi nhớ em bằng gam màu non nước
Phủ mây trời toả lắng đọng yêu thương
Anh nhớ em trên mọi dặm đường
Hình bóng em khắc vào tim anh đó

Nỗi nhớ em anh vẽ bằng gam màu của gió
Gửi theo ánh mặt trời thức em dậy mỗi sớm mai
Dù hai ta xa cách vẫn còn dài
Tình yêu em vẫn vẹn nguyên theo từng hơi thở

Anh vẽ em bằng màu của nỗi nhớ
Nguyện trao mình là hoạ sĩ của riêng em
Bức tranh cuộc đời anh có em tô đẹp thêm
Bằng gam màu của tình yêu và nỗi nhớ…
Anh nhớ em thật nhiều!

Thơ Lê Mỹ Hường
26/9/2018

Bài thơ: CÓ LÚC NÀO ANH NHỚ ĐẾN EM – Phan thị Tuyết Vân

CÓ LÚC NÀO ANH NHỚ ĐẾN EM.
Thơ Phan thị Tuyết Vân

Có lúc nào anh chợt nhớ đến em.
Có khao khát trong đêm dài trăn trở.
Có mong được cùng hoà chung nhịp thở.
Say men tình cho thoả nỗi ước ao.

Có lúc nào anh tự hỏi tại sao.
Đôi mình lại cách xa nhau đến thế.
Không ở cạnh để nghe lời em kể.
Những vui buồn kỷ niệm của đôi ta.

Có lúc nào vầng trăng vỡ chia hai.
Phủ bóng tối trải dài con phố vắng.
Nào ai biết cuộc tình đang say đắm.
Có một ngày chẳng nồng thắm đậm sâu.

Có lúc nào tim anh chợt nhói đau.
Chợt ước muốn thời gian quay trở lại.
Cho chúng mình được ở bên nhau mãi.
Để thu về ….
Không khắc khoải nhớ mong…!!!!

Giọt Mưa Thu
HN 26/9/2018

Bài thơ: NHỚ XƯA – Khánh An

NHỚ XƯA
Thơ: Khánh An

Thả con thuyền nhỏ lá đa
Xuôi về bến nhớ ngày ta gặp mình
Cái thời em rất là xinh
Chiều chiều ra đứng bên đình nhớ ai…

Tuyển quân làng vắng sức trai
Riêng anh thi tuyển trượt hai ba lần
Nhớ thời gia nhập dân quân
Xếp cùng tiểu đội dần dần quen nhau.

Mê người mắt sắc dao cau
Vui cùng em đóng Thị Mầu – Anh Nô
Chung nhau điệu lý câu hò
Đoàn viên vui vẻ vài trò hay hay.

Nghĩ rồi em đó, anh đây
Như chim liền cánh như cây liền cành…

Thu nay trở lại gặp anh
Ván xưa nay đã đóng thành… Nhớ xưa…

Bài thơ: VÀO TRONG MIỀN NHỚ – Nghi Lâm

VÀO TRONG MIỀN NHỚ
Thơ: Nghi Lâm

Anh lạc trôi từ trong miền nhớ
Để tìm về ký ức xa xôi
Thời yêu đương nồng cháy tuyệt vời
Xuyến xao cả khi vào giấc ngủ

Ta có nhau những điều xưa cũ
Ở An Giang chan chứa bao tình
Ngôi trường quen dưới nắng lung linh
Bóng phượng vĩ đổ dài năm tháng

Luôn hẹn ước một ngày tươi sáng
Dắt dìu nhau vào ngưỡng tương lai
Em bên anh hạnh phúc lâu dài
Có mái ấm và hơn thế nữa

Xuân vừa qua thì hè tới cửa
Dáng phượng hồng e ấp trên sân
Em ngỡ ngàng âu yếm bên anh
Ngắm hoa nở cùng nhau thổn thức

Chiều cuối thu trời mưa không dứt
Diết da lòng suy nghĩ mông lung
Anh chợt buồn xao xuyến nhớ nhung
Dấu yêu ở nơi nào có biết

Nay ta đã xa vời cách biệt
Chẳng được tin cũng chẳng từ ly
Sao em đành vội vã ra đi
ĐỂ ANH MÃI TÌM TRONG MIỀN NHỚ!

Bài thơ: VỌNG PHU – Khách Giang Hồ

VỌNG PHU

Thơ Khách Giang Hồ

Em chẳng có Thu, chẳng thấy Đông
Ôm con, em cứ ngóng theo chồng
Nơi xa, anh hãy bình yên nhé
Em chẳng cần Thu, chẳng thích Đông.

Em thấy quanh em sương gió bay
Mịt mù giăng kín lối đi này
Em vẫn ngóng về nơi quan ải
Mong mãi anh về với em đây

Rồi cũng có hôm băng tuyết tan
Hoa lá thơm hương với gió ngàn
Nồng nàn lan tới nơi em đứng
Anh gửi Xuân về với em chăng?!

Rồi nắng dâng tràn khắp nơi em
Râm ran, ve réo rắt như… đàn
Em vẫn ngóng chàng nơi phương ấy
Thương tình, chắc nắng gọi Hè sang.!

Mải nghĩ tới anh, có biết đâu
Mưa Ngâu sùi sụt, rớt lệ sầu
Bốn mùa cứ thế, xoay vần mãi
Anh có về không, hay có ai ?!

Em nghĩ, rồi em đoán ngày mai
Đá cũng thương, em đón ngày này
Anh sẽ về và anh có cả
Đá nở hoa – Tô Thị em đây.

Vẫn bồng con, đứng giữa ngàn mây.
Chung thủy chờ anh, anh có hay?!…

Bài thơ: NHỚ AI – Phan Huy Hùng

NHỚ AI
Thơ Phan Huy Hùng

Bỗng dưng sao lại nhớ ai
Nhớ ai – ai nhớ kéo dài dài đêm
Sương buông giọt lệ bên thềm
Nhớ ai thềm cũng nhũn mềm như sương

Ngày thì muôn sợi vấn vương
Nắng đan sợi nhớ sợi thương mỗi chiều
Nắng chiều hỏi được bao nhiêu
Bao nhiêu cũng chẳng thấy nhiều ai ơi?

Những ai đi trọn một đời
Nhớ thương, thương nhớ lấy trời mà đong
Đêm nằm với chiếc giường không
Ai thương… ôm gối vào lòng mà thương?

Bài thơ: NHỚ EM – Hồ Viết Bình

NHỚ EM
Thơ Hồ Viết Bình

Xa nhau rồi nhớ lắm phải không em
Tình em gửi anh đem ra hải đảo
Nụ hôn nồng anh cất vào túi áo
Để đêm về cởi áo ấp vào môi.

Mùi hương quen làm bồi hồi xao xuyến
Nhớ buổi ra đi cầm tay lưu luyến
Còi tàu vang, sóng biển vọng lên rồi
Dành cho nhau một nụ hôn vồi vội

Đủ ấm lòng anh bộ đội hải quân
Hẹn gặp lại em vào giữa mùa xuân
Nụ hôn đó sẽ ngàn lần nồng cháy
Môi kề môi hai ta cùng tan chảy.

Thoả những ngày nhung nhớ bởi cách xa
Anh và em lại chung một mái nhà
Tiếng con thơ sao mà thương thương thế
Nhớ, nhớ nhiều người vợ trẻ của anh.

Bài thơ: HÀ NỘI …NẮNG! – Hoàng Như Phượng

HÀ NỘI …NẮNG!

Thơ: Hoàng Như Phượng

Anh có nhớ mùa này Hà Nội nắng?

Liễu buông dài Hồ Gươm gió nao nao

Tháng tư về như kể chuyện xôn xao

Hoa Sưa rủ mang bao niềm nhung nhớ.

Hà Nội và Em… con đường xưa một thuở

Tay trong tay dưới nắng hạ thơm nồng

Hoa Móng Rồng đung đưa từng bông lạ

Nay chỉ còn khoảng trống vắng miên man.

Tháng Tư về phượng chúm chím dịu dàng

Đan trong lá cả một thời thương nhớ

Những yêu thương ùa về như nhắc nhở

Hà Nội ta qua…nay vắng bóng anh rồi!

Em vẫn tìm về chốn cũ đấy thôi!

Đợi bước chân xưa một thời trở lại

Anh yêu ơi! một vòng tay ôm mãi

Một nụ hôn trao, trong ngày nắng…anh về!

Bài thơ: NHỚ NHUNG – Huỳnh Minh Nhật

NHỚ NHUNG

Thơ: Huỳnh Minh Nhật

Sợi gió hoàng hôn se sắt

Đong đưa chiếc lá thu vàng

Ai vừa đi ngang rất vội,

Hay là giọt nắng vừa tan?

Dịu dàng mùa thu ghé tới

Đường chiều ánh mắt hư vô

Trời xanh một màu rất thực

Nhưng em thì quá mơ hồ.

Ta như gã khờ phiêu bạt

Mải mê những phiến chân trần

Lời thương dùng dằng không ngỏ

Thu về rụng trắng ngoài sân.

Chợt nghe hương mùa xao xuyến

Người giờ như áng mây trôi

Có kẻ ngẩn ngơ ngồi hát

Dường như lại nhớ nhung rồi…

Bài thơ: NHỚ EM – Đức Trung

NHỚ EM

Thơ: Đức Trung

Không nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ em

Khi trái tim cứ ngập tràn thương nhớ!

Trong xa cách, buồn vui đều trăn trở

Anh nhớ em hoài… không thể nào quên.

Nỗi nhớ hiền hoà và rất dịu êm

Mong ước chúng mình bên nhau tha thiết

Có những lúc nỗi buồn như băng tuyết

Khi chúng mình ly biệt phải không em?

Từ lúc yêu em – mở cửa trái tim

Anh thấy cuộc đời như là một nửa

Nửa còn lại em ghép vào thêm nữa

Thành trọn cuộc đời chan chứa yêu thương!

Anh muốn tình mình như thể đại dương

Để suốt đời cứ mênh mông bát ngát

Những lúc triều dâng… xôn xao biển hát

Là tấm lòng khao khát đó em ơi…!

Em như hoa hồng sắc thắm đỏ tươi

Luôn ngào ngạt tỏa hương thơm quyến rũ

Anh thấy em về trong từng giấc ngủ

Nỗi nhớ dâng đầy chan chứa không nguôi..!

Bài thơ: CHỢT NHỚ ANH – Ngược Miền Thương Nhớ

CHỢT NHỚ ANH

Thơ: Ngược Miền Thương Nhớ

Rét vụng theo về nhắc nhớ anh

Và mưa ghé vội đọng khe mành

Loa kèn ấp mộng bông cài trắng
Cỏ xước chen tình lá điểm xanh

Những tưởng đêm tàn vun ái lỡ

Nào hay khắc lụi giấu mơ thành

Vườn xưa kỷ niệm mây kề luyến

Cứ ngỡ xuân trào lệ lướt nhanh.

P.T.D.H – 09/04/2018

Bài thơ: HOÀI NHỚ NGƯỜI ƠI – Hoài Nhớ

HOÀI NHỚ NGƯỜI ƠI

Thơ: Hoài Nhớ

Em biết nói làm sao để anh hiểu

Cõi lòng em đã triệu nặng thương đau

Đã bao năm em cứ mãi trốn tìm

Cái hạnh phúc thực hư đầy mộng ảo.

Biết nói làm sao để anh hiểu

Cõi lòng em đã triệu nặng thương đau

Đã bao năm em cứ mãi trốn tìm

Cái hạnh phúc thực hư đầy mộng ảo.

Em đã biết con tim em băng giá

Bởi đường tình luôn ngang trái riêng em

Đêm về đêm,em trốn vào dĩ vãng

Tìm tuổi thơ mơ mộng của hồn nhiên.

Đời luôn phiên những cuộc tình gian dối

Em đâu ngờ em đã phải lòng anh

Thời gian ngắn, đủ để yêu người hỡi?

Hỏi riêng mình…có thật là đã yêu?

Xin ai đó giúp tôi câu hỏi nhỏ:

Có thật lòng hay phút chốc ái ân?

Dẫu biết rằng thời gian chưa đủ hiểu

Chuyện chúng mình như tiếng sét yêu đương…

Biết đường đời luôn gập ghềnh sống gió?

Biết tương lai có như mộng ước chăng?

Biết hạnh phúc không như người hằng mong?

Nhưng em vẫn hoài thương niềm nhung nhớ…

Hn.td.30/6/2015

Bài thơ: EM NHỚ ANH – Ngược Miền Thương Nhớ

EM NHỚ ANH

Thơ: Ngược Miền Thương Nhớ

Em cũng nhớ anh nhiều biết bao nhiêu

Bỏ mặc mùa xuân gạt chiều xuống phố

Xuân ngỡ ngàng vì ai nghiêng nắng đổ

Mây ngập ngừng mặc gió dỗ từng cơn.

Đêm bắc cầu cho mong nhớ nhiều hơn

Mi lấp loáng soi dòng châu buông ngọc

Chỉ hạt sương bên quỳnh hoa biết khóc

Sao mỉm cười đêm trằn trọc rưng rưng.

Phạm TD Hương – 09/03/2018

Trong tình yêu thì nỗi nhớ, nỗi day dứt về một người đang yêu mà không được ở gần nhau luôn chiếm trọn trái tim. Nó luôn hiện hữu trong tâm trí của người đang yêu. Và chính nỗi nhớ đó sẽ làm cho tình yêu trở nên ngọt ngào hơn. Trên đây là nhhững vần thơ cho những người đang yêu mà không được ở gần nhau, tạo nên nỗi nhớ nhung da diết. Những bài thơ hay về nỗi nhớ là sự trải lòng đến chân thật nhất những cảm xúc nhớ người yêu…

Những vần thơ về nỗi nhớ không tên viết vội gửi đến người yêu, có cả những vần thơ tình buồn da diết và sâu lắng nhất. Những câu thơ nhớ em, nhớ anh… càng đọc, càng nghẹn lòng và lòng càng thổn thức nhớ đến người yêu.