Danh sách 8 những bài thơ viết về tuổi thơ đi cùng năm tháng hay nhất hiện nay

1 Chùm thơ viết về ký ức tuổi thơ với những kỷ niệm đẹp | KyUc.Net

Chùm thơ viết về ký ức tuổi thơ với những kỷ niệm đẹp | KyUc.Net
  • Tác giả: kyuc.net
  • Ngày đăng: 03/11/2022
  • Đánh giá: 4.92 (870 vote)
  • Tóm tắt: BÀI THƠ: HÀNH TRANG VÀO ĐỜI. Tác giả: Nguyễn Đình Huân. Tôi quay về mặc cả với tuổi thơ. Xin quá khứ hãy đợi chờ chút nhé. Tôi sẽ trở 
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Chiều hoàng hôn tiếng sáo vọng lưng trời

    Chùm hoa gạo nơi đầu làng cháy đỏ

    Có giếng nước bên sân đình rộng rãi

    Đứa nhảy dây chỗ chạy chốn chơi chuyền

2 1001 bài thơ kỷ niệm tuổi thơ, viết về những trò chơi ngày xưa

1001 bài thơ kỷ niệm tuổi thơ, viết về những trò chơi ngày xưa
  • Tác giả: iini.net
  • Ngày đăng: 07/19/2022
  • Đánh giá: 4.89 (919 vote)
  • Tóm tắt: · 1001 bài thơ kỷ niệm tuổi thơ, viết về những trò chơi ngày xưa. IINI BLOG – Chia sẻ tranh ảnh Facebook, ảnh hài hước, status hay, tùy bút, 
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Mưa đầu mùa lất phất chốn quê xưa

    Rơi lặng lẽ cho lòng người xao xuyến

    Tuổi thơ ấu ùa về trong ẩn hiện

    Nghe bâng khuâng lưu luyến những ân tình

3 Thơ Về Tuổi Thơ ❤️️ Quay Về Miền Ký Ức Đầy Hoài Niệm

Thơ Về Tuổi Thơ ❤️️ Quay Về Miền Ký Ức Đầy Hoài Niệm
  • Tác giả: scr.vn
  • Ngày đăng: 10/09/2022
  • Đánh giá: 4.83 (912 vote)
  • Tóm tắt: Tôi nhớ những tháng ngày tuổi thơ, nơi mà điều khó nhất phải làm là quyết định … Tham khảo bài Thơ Về Tuổi Thơ Của Con, để cùng hoài niệm lại những kí ức 
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Tôi muốn quay về tuổi thơ tôi

    Rừng xanh mây biếc lặng lờ trôi

    Bóng ai thấp thoáng bên sườn dốc

    Có phải đã về bà ngoại ơi!

4 #91 bài thơ về tình bạn tuổi học trò hay, đong đầy cảm xúc

#91 bài thơ về tình bạn tuổi học trò hay, đong đầy cảm xúc
  • Tác giả: giupban.com.vn
  • Ngày đăng: 01/09/2022
  • Đánh giá: 4.97 (635 vote)
  • Tóm tắt: Những kỉ niệm đó sẽ mai không phai,theo ta cùng năm tháng. Cùng chia sẻ chùm thơ hay sau đây để sống lại với tuổi học trò mơ mộng bạn nhé ! Nội Dung Bài Viết
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Ta là bạn và suốt đời là bạn

    Dẫu thời gian chan chứa mối duyên thừa

    Mình và cậu đâu có những chiều mưa

    Hay nhớ nhung khi gió thu vừa đến

5 Tuyển tập 30 bài thơ về dòng sông – con nước êm trôi ẩn chứa chiêm nghiệm về đời sống

Tuyển tập 30 bài thơ về dòng sông - con nước êm trôi ẩn chứa chiêm nghiệm về đời sống
  • Tác giả: voh.com.vn
  • Ngày đăng: 08/31/2022
  • Đánh giá: 4.85 (993 vote)
  • Tóm tắt: · Ngay bây giờ hãy cùng hòa nhịp tâm hồn với những bài thơ về dòng … 1.5 Bài thơ Năm tháng rã rời như cánh cửa – tác giả Nguyễn Thiên Ngân
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Cuối trời mây trắng bay

    Lá vàng thưa thớt quá

    Phải chăng lá về rừng

    Mùa thu đi cùng lá

    Mùa thu ra biển cả

    Theo dòng nước mênh mang

    Mùa thu vào hoa cúc

    Chỉ còn

6 Thơ TUỔI THƠ hay với những ký ức đẹp về “ngày xưa ta bé”

Thơ TUỔI THƠ hay với những ký ức đẹp về "ngày xưa ta bé"
  • Tác giả: thihuu.com
  • Ngày đăng: 04/14/2022
  • Đánh giá: 4.97 (696 vote)
  • Tóm tắt: Tuyển chọn những bài thơ hay viết về Tuổi Thơ. Thơ nói về tuổi thơ với những … Được cùng với giấc chiêm bao quay về … Đêm tháng năm khi ánh trăng vừa tỏ
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Xin một lần, một lần chẳng phân vân

    Về tuổi thơ….

    Với muôn phần….

    Khờ dại !

    07/08/2018 Hồng Giang.

7 Những bài thơ tri ân thầy cô nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11

Những bài thơ tri ân thầy cô nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11
  • Tác giả: kinhtedothi.vn
  • Ngày đăng: 05/10/2022
  • Đánh giá: 4.91 (891 vote)
  • Tóm tắt: · Kinhtedothi – Cùng với những lời chúc, tấm thiệp và bó hoa tươi thắm, những bài thơ hay cũng là một món quà tinh thần vô cùng có ý nghĩa để 
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Hoa tươi, chúc tụng thật đong đầy

8 Những bài thơ về Bác Hồ đi cùng năm tháng

Những bài thơ về Bác Hồ đi cùng năm tháng
  • Tác giả: hocde.vn
  • Ngày đăng: 04/23/2022
  • Đánh giá: 4.82 (701 vote)
  • Tóm tắt: Thơ về bác hồ. nhung-bai-tho-ve-bac-ho-di-cung-. Thơ về Bác Hồ rất đa dạng và phong 
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Khi mặt trời nghe bừng chói ở phương Đông

Danh sách 4 về với tuổi thơ hot nhất

1 Cho Tôi Một Vé Về Tuổi Thơ – Nhiều nghệ sĩ – Zing MP3

  • Tác giả: zingmp3.vn
  • Ngày đăng: 08/27/2022
  • Đánh giá: 5 (644 vote)
  • Tóm tắt: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ Để trở về với giấc mơ ngày xưa Bút mực, truyện tranh, … Tải download 320 nhạc chờ Cho Toi Mot Ve Ve Tuoi Tho,- Nhieu nghe si
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: ‹ í;]oÛH’ïþ nì`DR¢,ÉrìÌø+¶cɖcYþ„Ù”;&Ù»)Yžäá°8ìãÝâp‡Ãáf°Ø‡Y`±sØ°qOžËÿð?¹jR–(‰vœLvöpˆKdw}WuUu“Yz´¾·Ö8©o

2 Tuổi thơ, những nỗi nhớ ngọt ngào

Tuổi thơ, những nỗi nhớ ngọt ngào
  • Tác giả: tuoitre.vn
  • Ngày đăng: 06/26/2022
  • Đánh giá: 4.83 (841 vote)
  • Tóm tắt: · TTO – Nếu trên đời thực sự có cỗ máy thời gian của Doremon, đắt mấy tôi cũng mua cho kỳ được để được tìm về và sống mãi với chuỗi tháng ngày 
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Tuổi thơ tôi gắn liền với thôn dã miền Tây, có trăng nước hữu tình; có con đường đất ngoằn ngoèo như cố tình cong lưng để ôm cho kỳ hết vào lòng từng ngọn cỏ, bờ tre; có những cánh đồng lúa

3 Về với miền ký ức tuổi thơ

Về với miền ký ức tuổi thơ
  • Tác giả: bienphong.com.vn
  • Ngày đăng: 10/10/2022
  • Đánh giá: 4.82 (623 vote)
  • Tóm tắt: · Miền ký ức tuổi thơ thật trong trẻo với bao thương mến, ăm ắp bao kỷ niệm buồn vui. Ở đó, ta được sống những giây phút thần tiên, 
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Ký ức tuổi thơ lại về thôn xóm, ruộng đồng, vườn nhà với những cây rơm: “Đầu đội chiếc nồi đất/ Xương sống cọc tre vườn”. Về với cánh võng ru hời tuổi thơ của bà gợi cho ta niềm băn

4 10 bài hát về tuổi thơ giúp gợi nhớ lại những ngày tháng yên bình

10 bài hát về tuổi thơ giúp gợi nhớ lại những ngày tháng yên bình
  • Tác giả: bachhoaxanh.com
  • Ngày đăng: 04/23/2022
  • Đánh giá: 4.93 (675 vote)
  • Tóm tắt: Danh sách bài hát được tổng hợp từ Zing MP3, cập nhật ngày 22/10/2021, lượt nghe và đánh giá có thể thay đổi theo thời gian. 1 Giấc mơ trưa – Thùy Chi. Giấc mơ 
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Nơi đây sương gió lắm bụi trần ngày nhỏ dại

Mùa hoa tháng Ba

Có thể là hình ảnh về 1 người, đang đứng, hoa và ngoài trời

Tháng ba với những bông hoa gạo đỏ rực triền đê, những cành xoan tím đong đưa ngoài ngõ, những chùm hoa sưa trắng muốt tinh khôi, những cánh hoa lộc vừng rụng trên mặt hồ tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn… Tháng ba không chỉ đẹp về màu sắc mà còn đẹp bởi những mùi hương nữa chứ! Nào là hương hoa bưởi nồng nàn, hương nhài quyến rũ, hương cau ngan ngát, nhẹ nhàng…. Tháng ba thật tuyệt vời phải không các bạn!

Chợt thoáng đỏ trời cao

Những chùm hoa gạo nở

Tháng ba rồi em nhỉ

Đỏ ối cả góc trời…

Tháng ba gọi ..có tôi

Những bông hoa ban trắng

Khi xuân về ngợp nắng

Ban tím cũng khoe mình…

Chùm hoa tím bé xinh

Hoa xoan tung đầy ngõ

Như một lời than thở

Một màu tím thủy chung…

Đêm hoa sữa tỏa hương

Nghe nồng nàn thơm hắc

Tháng ba về phó mặc

Đường Nguyễn Du trắng ngần…

Loa kèn thẹn bâng khuâng

Cũng chen nhau về phố

Như cuộc tình dang dở

Đang vẫy gọi tháng ba…

Còn biết bao loại hoa

Chờ tháng ba mời gọi

Mùa xuân đang vời vợi

Tháng ba đón em về…

Tháng ba của đam mê

Những cơn mưa bất chợt

Bao sắc hoa thật đẹp ..

Cùng về đón tháng ba…!

Giấc mơ trưa

Tuổi thơ ơi, ước một lần có thể!

Văng vẳng nghe trong vắt tiếng sáo diều

Đêm tháng ba nằm nghe bà kể chuyện

Cổ tích thiền trong mắt lá liêu xiêu!

Tôi nhớ lắm con sông hiền tắm mát

Nơi cỏ lau in dấu những trận cười

Con cá quẫy mắt tròn xoe trong nắng

Đỏ rực chiều đốt cháy tuổi đôi mươi!

Chắc độ này nước đang vào mùa cạn

Bọn cá tôm nay cũng đã vơi dần

Giờ chúng tôi đầu đã hai thứ tóc

Liệu có ngày gặp lại được cố nhân?

Tôi mộng mị qua một thời thơ dại

Mong lớn khôn để sải cánh rộng dài

Đâu có biết đời mênh mông quá đỗi

Cõi vô thường lạc giữa chuyện đúng sai!

Nếu có thể, ước một lần thôi nhỉ

Vé khứ hồi bạn có muốn về chơi?

Đứa búng bi, đứa thổi rơm nướng cá

Giấc mơ trưa lặng trong gió bồi hồi…

The daffodils – Bài thơ đặc sắc nhất của nhà thơ William Wordsworth

I wandered lonely as a cloud
That floats on high o’er vales and hills,
When all at once I saw a crow
A host, of golden daffodils;
Beside the lake, beneath the trees,
Fluttering and dancing in the breeze.
Continuous as the stars that shine
And twinkle on the milky way,
They stretched in never-ending line
Along the margin of a bay:
Ten thousand saw I at a glance,
Tossing their heads in sprightly dance.
The waves beside them danced; but they
Out-did the sparkling waves in glee:
A poet could not but be gay,
In such a jocund company:
I gazed–and gazed–but little thought
What wealth the show to me had brought:
For oft, when on my couch I lie
In vacant or in pensive mood,
They flash upon that inward eye
Which is the bliss of solitude;
And then my heart with pleasure fills,
And dances with the daffodils.

Dịch

Là đám mây tôi lang thang phiêu bạt
Trôi bềnh bồng trên thung lũng đồi nương
Rồi bất chợt một loài hoa hiển hiện
Thuỷ tiên vàng, ôi từng đoá yêu thương
Dưới hàng cây bên cạnh hồ soi bóng
Gió nhẹ rung trong điệu múa nghê thường
Vẫn triền miên như sao trời lấp lánh
Và lung linh trên dải sáng Ngân Hà
Ngàn hoa kia phơi mình đến ngút mắt
Quanh mặt hồ bên bờ nước bao la
Chỉ một thoáng muôn ngàn hoa trỗi dậy
Ngẩng cao đầu theo nhịp điệu hoan ca
Sóng nhấp nhô cùng hoa chung nhịp bước
Nhưng đâu bằng sự rạng rỡ hân hoan
Là thi sĩ lẽ nào tôi quên được
Hoà niềm vui để kết nghĩa bạn vàng
Tôi miên man ngắm ngàn hoa vời vợi
Cảnh trí này là sản nghiệp trời ban
Có nhiều khi trên chiếc giường ngơi nghỉ
Tâm hồn tôi trống rỗng hoặc triền miên
Chợt loé lên trong thẳm sâu ký ức
Niềm hân hoan cô quạnh lẫn ưu phiền
Và trái tim bỗng tràn trề hạnh phúc
Bước chân hoà theo điệu múa thuỷ tiên.

The daffodils là một bài thơ hấp dẫn được nhiều độc giả yêu thích và mến mộ của nhà thơ ngoại quốc William Wordsworth. Những lời thơ nhẹ nhàng như đang gõ cửa tâm hồn bạn đọc. Qua bài thơ ta hiểu hơn về phong cách thơ của ông. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé!

Kiếp nào có yêu nhau – Niềm tiếc nuối khi tình yêu dang dở của nữ thi sĩ Minh Đức Hoài Trinh

Anh đừng nhìn em nữa
Hoa xanh đã phai rồi
Còn nhìn em chi nữa
Xót lòng nhau mà thôi
Người đã quên ta rồi
Quên ta rồi hẳn chứ
Trăng mùa thu gãy đôi
Chim nào bay về xứ
Chim ơi có gặp người
Nhắn giùm ta vẫn nhớ
Hoa đời phai sắc tươi
Đêm gối sầu nức nở
Kiếp nào có yêu nhau
Nhớ tìm khi chưa nở
Hoa xanh tận nghìn sau
Tình xanh không lo sợ
Lệ nhoà trên gối trắng
Anh đâu, anh đâu rồi
Rượu yêu nồng cay đắng
Sao cạn mình em thôi

Năm 1943, Phạm Duy theo gánh hát Đức Huy tới Huế vào một ngày êm đẹp. Cảm xúc ngày ấy như vẫn ngọt lịm trên từng giác quan người nhạc sĩ. Ông mơ màng hồi tưởng: “Ai tới Huế lần đầu tiên cũng đều cảm thấy như vừa gặp một nơi để biết ái tình ở dòng sông Hương… vì những bầy ‘Huế nữ’ không những đẹp thôi, ăn nói lại mặn mà có duyên. Tôi may mắn được quen biết mấy chị em trong một gia đình quyền quý và được mời tới dinh thự Hương Trang ở Nam Giao chơi… Trong số đó có một cô gái rất trẻ tên là Võ Tá Hoài Trinh. Cô này còn làm thơ nữa, lấy bút danh Minh Đức Hoài Trinh… Nói rằng tôi biết ái tình ở dòng sông Hương là thế, nhưng lúc quen nhau rồi thì cũng phải xa nhau. Tôi tiếp tục sống đời giang hồ, người mới quen dần trôi vào dĩ vãng…”

Cuộc đời Phạm Duy, không ít những cuộc gặp đầy lưu luyến, song phần lớn chỉ là đôi ba khoảnh khắc ngắn ngủi rồi muôn trùng cách biệt. Trường hợp của nữ sĩ Hoài Trinh có thể gói trọn trong một chữ “duyên”. Năm 1948, nơi không gian nhỏ hẹp là khu vực của làng văn nghệ Quần Tín (tỉnh Thanh Hóa) vào thời gian mà cuộc toàn quốc kháng chiến đã gần đi vào năm thứ hai. Phạm Duy kể: “Tôi bấy giờ đang là quân nhân… bỗng gặp lại Minh Đức Hoài Trinh lúc đó được mười bảy tuổi từ thành phố Huế thơ mộng chạy ra với kháng chiến. Nàng còn đem theo đôi gót chân đỏ như son và đôi mắt sáng như đèn pha ô tô. Từ tướng Tư lệnh Nguyễn Sơn cho tới các văn nghệ sĩ, già hay trẻ, độc thân hay đã có vợ con… ai cũng đều mê mẩn cô bé này. Phạm Ngọc Thạch từ Trung ương đi bộ xuống vùng trung du để vào Nam bộ, khi ghé qua Thanh Hóa, cũng phải tới Trường Văn hóa để xem mặt Hoài Trinh. Hồi đó, Minh Đức Hoài Trinh đã được Đặng Thái Mai coi như là con nuôi và hết lòng nâng đỡ”.

Con tạo xoay vần. Họ lại chia tay nhau. Nhưng, Phạm Duy tiếp tục câu chuyện về nữ sĩ Hoài Trinh: “Năm 1954, tôi gặp Minh Đức Hoài Trinh lần thứ ba khi tôi tới Paris ở khoảng hai năm. Nàng đã rời Việt Nam, đang sống với một người em trai trong một căn phòng nhỏ hẹp. Ba lần gặp nhau là rất hy hữu, tôi bèn giao lưu với nàng và soạn được hai bài ca bất hủ”.

Minh Đức Hoài Trinh, trong ký ức của Phạm Duy là một người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ pha chút “bạt mạng”. Thói đời thích ban cho người đàn bà đẹp cuộc sống trắc trở. Có lẽ vì thế mà đằng sau mỗi nhan sắc yêu kiều thường là tâm hồn cứng cỏi vượt lên mọi nghịch cảnh. Cuộc giao duyên thơ – nhạc của nhạc sĩ Phạm Duy và nữ sĩ Hoài Trinh đã kịp cho ra đời hai bản tình: Kiếp nào có yêu nhau và Đừng bỏ em một mình.

“Nhạc tình của tôi trong loại nhạc tình cảm tính, nhạc của lứa đôi, nên tôi rất chú trọng tới chữ “nhau”: Cho nhau, Đừng xa nhau… Một bài thơ cũng ở trong chữ ”nhau” của Hoài Trinh đã nói lên mối tình xanh vẫn còn lo sợ… Bài thơ nhan đề Kiếp nào có yêu nhau…

Anh đừng nhìn em nữa
Hoa xanh đã phai rồi
Còn nhìn em chi nữa
Xót lòng nhau mà thôi

Cả bài thơ là một sự nức nở, nghẹn ngào, tiếc nuối… để có thể làm cho người đọc thấy trong lòng buốt giá, tái tê, chết lặng.

Chắc bạn đọc cũng thấy bài thơ phổ nhạc được tôi thêm câu, thêm chữ. Phổ nhạc là chấp cánh cho thơ bay cao. Bài thơ ngắn ngủi, cô đọng này, vì có thêm chữ nên không còn tiết vần đều đều, bằng phẳng nữa. Bây giờ nó quay cuồng theo nét nhạc, câu nhạc. Giai điệu của câu “đừng nhìn em nữa anh ơi” chuyển rất đột ngột, đi từ nốt trầm lên nốt cao nhất với hai “nhẩy bực” quãng 5 để diễn tả sự tột độ của tình cảm. Cái syncope sau câu “đừng nhìn em” làm cho mọi người thấy được sự nghẹn ngào của bài thơ và bài hát…

Nói thêm cho rõ: ca khúc gồm 154 chữ, dài gấp rưỡi bản gốc. Bản gốc là thơ năm chữ theo luật thi, nhịp lẻ; ca từ nhịp chẵn 6-10 theo sườn lục bát vần lưng kết hợp với vần chân; hai câu ngũ ngôn trở thành bát cú (hémistiche) cho câu 10 từ với vần giữa câu. Như vậy, chỉ về âm luật thôi, bài hát đã khác bài thơ. Những câu, những từ, những âm (đừng… đã) luyến láy tạo ý nghĩa mới cho lời thơ – chưa kể nhạc thuật phong phú, tha thiết mang chất bi kịch

Kiếp nào có yêu nhau chính là một câu chuyện đau lòng của nhà thơ. Tác phẩm mang đậm chất trữ tình cùng âm hưởng sầu mặc làm cho bạn đọc cảm nhận được một nỗi buồn man mác của nữ thi sĩ . Đây là một thi phẩm vang danh được nhiều bạn đọc yêu thích. Hy vọng sẽ làm hài lòng quý vị độc giả. Cảm ơn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!

Nhà thơ Viên Sùng Hoán và những thi phẩm vang danh đi cùng năm tháng

五載離家別路悠,
送君寒浸寶刀頭。
欲知肺腑同生死,
何用安危問去留?
策杖只因圖雪恥,
橫戈原不為封侯。
故園親侶如相問,
愧我邊塵尚未收。

Biên trung tống biệt

Ngũ tái ly gia biệt lộ du,
Tống quân hàn tẩm bảo đao đầu.
Dục tri phế phủ đồng sinh tử,
Hà dụng an nguy vấn khứ lưu?
Sách trượng chỉ nhân đồ tuyết sỉ,
Hoành qua nguyên bất vị phong hầu.
Cố viên thân lữ như tương vấn,
Quý ngã biên trần thượng vị thu.

天上月分明,
看來感舊情。
當年馳萬馬,
半夜出長城。
鋒鏑曾求死,
囹囚敢望生。
心中無限事,
宵柝擊來驚。

Ngục trung đối nguyệt

Thiên thượng nguyệt phân minh,
Khán lai cảm cựu tình.
Đương niên trì vạn mã,
Bán dạ xuất Trường Thành.
Phong đích tằng cầu tử,
Linh tù cảm vọng sinh.
Tâm trung vô hạn sự,
Tiêu thác kích lai kinh.

一生事業總成空,
半世功名在夢中。
死後不愁無勇將,
忠魂依舊守遼東。

Tuyệt mệnh thi – Lâm hình khẩu chiếm

Nhất sinh sự nghiệp tổng thành không,
Bán thế công danh tại mộng trung.
Tử hậu bất sầu vô dũng tướng,
Trung hồn y cựu thủ Liêu Đông.

Viên Sùng Hoán không chỉ là một nhà thơ mà còn là một vị tướng giỏi có công lao lớn thời kỳ nhà Minh ( Trung Quốc ). Tuy là một người thanh liêm nhưng ông bị vụ oan là bán nước. Nỗi oan của ông chỉ được giải vào hơn 100 năm sau, khi vua Càn Long nhà Thanh xuống chiếu minh oan . Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Nhà thơ Nam Trân cùng những bài thơ hấp dẫn nhất mọi thời đại

桃李芳園勝卉多,
小心培壅二年過。
如今無力傳春色,
長向秋風嘆一嗟。

Ký đệ tử thi

Đào lý phương viên thắng huỷ đa,
Tiểu tâm bồi ủng nhị niên qua.
Như kim vô lực truyền xuân sắc,
Trường hướng thu phong thán nhất ta.

Dịch nghĩa

Các cây đào cây lý trong vườn thơm rất tốt tươi,
Tôi đem lòng bồi đắp hai năm qua.
Nhưng đến nay không còn tâm lực để truyền sắc xuân cho vườn cây ấy nữa,
Đành đứng trước gió thu than một tiếng than.

Ai thổi sáo gọi trâu đây đó
Chiều in nghiêng trên mảng núi xa
Con trâu trắng dẫn đàn lên núi
Vểnh đôi tai nghe sáo trở về
Trâu đực chạy rầm rầm như hổ
Trâu thiến dong từng bước hiền lành
Cổ lừng lững như chum, như vại
Móng hến hằn in mép cỏ xanh
Nhưng chú nghé lông tơ mũm mĩm
Mũi phập phồng dính cánh hoa mua
Cổng trại mở trâu vào chen chúc
Chiều rộn ràng trong tiếng nghé ơ

Năm Tân Vị qua rằm tháng tám,
Vẻ trời thanh càng ngắm càng cao,
Ngân hà một giải trắng phau.
Ai dun dủi cho ta vào động bích?
Vào cửa động tứ bề tĩnh mịch.
Ngọn đuốc soi tự tích nghìn xưa.
Ngẫm xem Ngự Chế đề thơ
Lòng mơ ước đến bây giờ mới thấy.
Thấp thoáng xa xa hang một dãy,
Tiếng nước gieo như gảy đàn cầm
Thấp cao đủ điệu bát âm
Lúc bổng bổng lúc trầm trầm êm ái.
Nhẹ nhẹ, đường meo, lần bước mãi,
Mở mắt xem chốn đại kỳ quan
Đá to nằm dọc, nằm ngang
Ai khéo tạc nên long bàng hổ cứ
Tiền bạc gạo mỗi kho mỗi thứ
Chẳng ai nom, hầu thử người pham
Hang sâu xuống đất tối om
Tay hoa đuốc, cúi mặt dòm: thăm thẳm
Trèo cụm đá cheo leo đứng ngắm.
Lên càng cao càng lắm vẽ xinh.
Lửa lập loè, động rung rinh,
Nấm vú đá sát bên mình lố nhố.
Rêu phong động mọc dài như cỏ
Chỗ rêu vàng, chỗ đỏ, chỗ xanh
Lên một mình, xuống một mình,
Gõ bộng đá tiếng rền rền kêu mãi.
Vừa đến sập của ông Đào Thái…
Nghĩ trí cao cảm khái bồi bồi.
Trước ta e chỉ có Ngài
Lúc nhàn rỗi lẻn vào chơi tiên cảnh,
Dưới ngọn đuốc khúc đường lóng lánh.
Mắt nhìn lui, đủng đỉnh bước ra.
Trời thu trông giải Ngân hà.
Vẻ ngân phai nhạt đã ba bốn phần.

Nam Trân là một ngòi bút sáng tác xuất sắc của nền thơ ca Việt Nam. Những bài thơ của ông như đánh thức tâm hồn bạn đọc. Thơ ông gợi lên một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ tạo sự gần gũi đối với người đọc. Qua bài viết này chúng ta thêm phần ngưỡng mộ sự tài hoa của ông trong sáng tác thơ. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Nam Trân cùng tập thơ Huế, Đẹp Và Thơ nổi tiếng nhất phần 1

(Kính tặng ông và bà Thiollier)
Kim Luông nhiều ả mỹ miều
Trẫm thương, trẫm nhớ, trẫm liều, trẫm đi.
Vua Thành Thái
Thuyền nan đủng đỉnh sau hàng phượng,
Cô gái Kim Luông yểu điệu chèo.
Tôi xuống thuyền cô, cô chẳng biết
Rằng Thơ thấy Đẹp phải tìm theo.
Thuyền qua đến bến; cô lui lại,
Vẩy chiếc chèo ngang: giọt nước gieo.
Đăm đăm mắt mỏi vì chèo,
Chèo cô quấy nước trong veo giữa dòng.
Biết không? Cô hỡi, biết không?
Chèo cô còn quấy, sóng lòng còn xao!

(Kính tặng ông và bà Phan Đình Chi)
Khách du vớt được mảnh giấy nhỏ
Bình bồng trên mặt nước Hương Giang;
Bức thư tuyệt tình; lòng ai oán,
Thiếu nữ vô danh khóc duyên tàn
Nửa năm về trước, một đêm thanh,
Sóng nước Hương Giang dợn sóng tình.
Câu chuyện nước non thừa gắn bó…
Trước thuyền trăng bạc rọi đầu xanh.
Thơ tàn một bức mong manh,
Nước chao nhưng nét mực xanh chưa loà.
Duyên xưa sao khéo đượm đà!
Mà nay tình lại phôi pha cõi lòng?
Ai gieo thơ xuống mặt sông?
Phó cho gió đẩy với giòng nước đưa?
Biết ai mà hỏi bây giờ?
Dải Trường Giang vẫn lờ đờ về Đông…
Nếu ta hiểu được giòng Hương thuỷ,
Tâm sự còn bao khúc não nùng!
Tọc mạch, trăng non mò đáy nước,
Mỉa mai dòm tận mặt tình chung.

Tặng Tạ Quang Bửu
Cô gái Nam Phổ ở lỗ trèo cau
(Ca dao)
Trung thu: cô độc quả trăng tròn…
Chỉ có sân Trời vắng trẻ con.
Ánh lướt da cau phơi vẻ trắng:
Thoạt trông còn ngỡ chiếc đùi non.

(Tặng Hà Xuân Tế)
Lửa hạ bừng bừng cháy,
Làn ma trốt trốt bay.
Tiếng ve rè rè mãi
Đánh đổ giấc ngủ ngày.
Đường sá ít người đi,
Bụi cây lắm kẻ núp,
Xơ xác quán nước chè,
Ra vào người tấp nập.
Phe phẩy chiếc quạt tre,
Chú nài ngồi đầu voi
Thỉnh thoảng giơ tay bẻ
Năm ba chùm nhãn còi.
Huê phượng như giọt huyết,
Giỏ xuống phủ lề đường.
Mặt trời gay gay đỏ
Nhuộm đỏ góc sông Hương.

Trời nóng băm bốn độ.
Đèn, sao khắp đế đô,
Mặt trăng vàng, trỏn trẻn
Nấp sau nhánh phượng khô.
Ba dịp cầu Trường Tiền
Đứng dày người hóng mát;
Ngọn gió Thuận An lên,
Áo quần kêu sột sạt.
Đủng đỉnh chiếc thuyền nan
Qua, lại bến sông Hương…
Tiếng đờn chen tiếng hát,
Thánh thót điệu Nam Bường.
Hai tay xách hai vịm,
Một vài mụ le te,
Tiếng non rao lảnh lói:
Chốc chốc: “Ai ăn chè?”

Tặng Nguyễn Lân
Đã quá nửa tháng rồi
Mà mưa, mưa chẳng dứt.
Lúng túng cảnh nhà pha,
Ai ai xem cũng bực.
Rải rác, chú phu xe
Co ro thân mèo ướt,
Lóng ngóng các ngã ba,
Lù xù như gà xước.
Con bạc họp tứ tung
Tha hồ xe, pháo, mã.
Rét mướt đánh càng hay:
Được tiền mua áo dạ.
Đạo đức các cụ ta
Giở chuyện cũ ra bàn.
Dưới nhà, cô nổi lửa:
Lốp – đốp nhả ngô rang.

(Thơ gửi cho một ông bạn Nam Kỳ)
Anh đã đến Huế rồi,
Anh đã biết Huế chưa?
Ví đã biết Huế rồi
Thì đã hiểu Huế chưa?
Hiểu rồi cũng ngỡ là chưa,
Mà chưa nào biết rằng chưa hay rồi.
Ra đi lòng những bồi hồi,
Biết chăng? Chẳng biết rằng rồi hay chưa.
Huế tôi, cảnh đẹp như mơ.
Đế đô là một bài thơ muôn vần.
Tay tiên dù nắn bút thần
Cũng đành bỏ lắm những phần thanh tao.
Ngự Bình như thấp, như cao,
Nhạt màu mây móc, đượm màu cỏ hoa.
Gió đờn, thông dịp, chim ca,
Hoạ vần thoang thoảng một vài khúc tiêu.
Hương Giang: cô gái mỹ miều,
Tấm thân bay bướm láy chìu nhởn nhơ,
Trời xuân rải bóng dương tà:
Dưới hoa óng ả một vài tiểu thơ.
Đêm thu trăng tỏ nước mờ,
Chiếc thuyền bé tí bên bờ cỏ hoen;
Điệu đờn vút tận cung tiên,
Ung dung tỏa nhẹ xuống miền nhân gian
Ru hồn một giấc mang mang
Êm như mặt nước mơ màng biếng trôi.
Anh tìm cảnh lịch đến chơi
Thì anh đã hiểu Huế rồi hay chưa?

(Phỏng theo điệu bài “Đằng Vương các” của Vương Bột)

Êm êm dòng nước Hương Giang chảy,
Xúm xít thuyền con chỗ ba, bảy.
Tiếng hát ngư ông đẫm bóng cây
Như luồng khói nhẹ, lên, lên mãi.
Tháp cao dòm nước: vết meo trôi.
Đồi thấp sừng trăng dõi dõi soi.
Mờ ớ, xa xa gà gáy sáng…
Trong chùa cảnh cảnh tiếng chuông hồi.

(Tặng em Ngọc Lê)
Cánh cửa mở ra rồi khép lại,
Chờ anh mà chẳng thấy anh về.
Bóng em mờ, tỏ đi rồi đứng
Trước ngọn đèn chong. Trống điểm khuya.
Đi đâu? Đi mãi đến bây giờ?
Cảnh tượng đìu hiu dễ chán chưa!
Con trẻ nhác chơi còn ú-ớ,
Vú già mất ngủ vẫn: “ờ-ơ…”
Trăng lên xóa đốm sao mờ.
Sông Hương thuyền đậu còn chờ khách xuân;
Khách xuân lải rải xuống thuyền…
Gió êm ru tiếng độc huyền, não thay!
Đi đâu? Hay đến chốn này?
Riêng, chung với khách đêm, ngày điểm trang,
Chiếm lòng mượn những phố đàn
Bắt tâm hồn phải mơ màng, tê mê?
Cánh cửa mở ra rồi khép lại.
Chờ anh mà chẳng thấy anh về.
Bóng em mờ, tỏ đi rồi đứng
Trước ngọn đèn chong. Trống điểm khuya.

(Tặng Đào Duy Anh)
Lá bàng
Như lá vàng
Rụng.
Ôi! đìu hiu
Cảnh chiều
Đông!
Ruộng ngập: mênh mông
Nước phẳng.
Cò bay, yên lặng,
Quanh đồng.
Thi tứ viễn vông:
Thần Tưởng tượng
Như đàn có đói lượn
Đồng không.

Tặng Nguyễn Xuân Nghị
Bốn cặp xôn xao nhảy,
(Một cô nũng nịu cười)
Trẻ, già đông như hội
Đến xem gái tân thời.
Quanh phòng chen đứng chật
Nào phu lít, phu xe.
Nào thầy thông, thầy phán,
Mụ bán đậu, bán chè.
Miệng nhai trầu bỏm bẻm,
Bà lão vỗ vai chồng:
“Này ông, sao họ thích
“Chơi ngón lạ thế ông?”
Bác đồ sành xỏ ngọt
Giảng: “Thọ, thọ bất thân
Nghĩa nôm là trai gái
Phải ăn chung ngồi gần”.
Dăm ba thằng mách qué
Dắt nhau ra sân ngoài,
Giang may mà nhảy nhót
Như nhưng cặp choi choi.
Trong phòng kèn máy rú.
Cô, cậu vẫn vin nhau
Tới, lui chẳng đúng dịp:
Khi chậm lại khi mau.
Dân ta, dân chủ cựu,
Thấy mới tất nhiên chê.
Xưa kia bao người nói:
“Hớt tóc để bợ Tây”.
Này phong trào Khiêu vũ
Lan rộng khắp nơi nơi.
Lắm ông khè khà phán:
“Ôi! Phong hoá suy đồi!”

Trả lời Hán Thu
Bạn ơi! Chớ ngại đường xa,
Đường xa nhưng cũng có ta cùng mình.
Cám ơn bạn tặng bức hình
Với thơ một mảnh đượm tình chi lan.
Đồng thanh tương ứng,
Vì xa xôi nên luống những nhớ nhung.
Bước chân đi xin chớ ngại ngùng
Thì muôn dặm, nghìn trùng xem cũng ngắn.
Khách Hương. Thuỷ đá ai đó đắn,
Trời Thần kinh cười tớ hững hờ.
Vắng chi âm cạn sạch nguồn thơ.
Đờn Bá tử còn chờ Chung tri kỷ.
Chí quả quyết, trèo non là sự dễ.
Cứ vào đi! Đi! Cứ vào đi!
Thênh thênh đường cái…. lo gì?

(Tặng Thân Trọng Khôi)
I
Trên núi Ngự Bình
Bông sim đua nở,
Bông trang chen nở,
Một cô thiếu nữ
Ngồi hát một mình.
-Hỡi cô ngồi hát một mình,
Vì ai cô hát đưa tình, hỡi cô?
-Trên núi Ngự -Bình
Chim cười, gió hát.
Gió xui em hát,
Chim giục em cười.
Hỡi chàng công tử kia ơi!
Lòng em khao khát những lời ái ân.
II
Trên núi Ngự Bình
Gió chiều hiu hắt,
Nhạc thông díu dắt
Như khúc phong cầm
Cô em vừa tuổi cài trâm
Nẻo sim lững thững đi tìm xác hoa.
Ngây thơ đâu nữa mà vờ!

Tặng Trần Đằng
Đừng kể nữa những mảnh tình tan tác.
Hãy đứng lên, Nhạc sỹ, với tôi, đi!
Tôi ghét anh mê giọng hát sầu bi
Và tung mãi tâm hồn thừa truỵ lạc.
Hãy đứng dậy! Vứt chiếc cầm ảo não!
Tôi cần nghe những khúc nhạc rất hùng
-Thét ngựa lòng phi mãi chẳng chồn chân –
Sáng như gươm tuốt, mạnh như luồng bão.
Ôi nhạc sĩ, thật anh người thậm tệ:
Quan hoài chi những lối hát mê ly,
Những câu ca không Đẹp lại không Thi
Của kỹ nữ vọc cuộc đời ê chệ?
Hãy cung kính nhượng các ngài tuổi tác
Những bản đờn, dịp hát thiếu tinh thần.
Hãy ra nghe sóng vỗ, ngắm mây vần
Rồi sáng chế cho tôi vài điệu khác

Tặng Đào Đăng Vỹ
Trên mặt hồ thu
Chuồn chuồn đạp nước.
Con sau, con trước
Vẽ bức hồi văn.
Lững chững Chị Hằng
Sắp rơi xuống nước.
Lướt mặt hồ thu,
Chuồn chuồn đạp nước,
Bay xuôi, bay ngược,
Dệt bức hồi văn
Quyết đỡ Chị Hằng
Khỏi rơi xuống nước.
Nhưng Chị Hằng trên điện Quảng Hàn
Thong dong dạo gót lối mây ngàn,
Hững hờ nào biết chuồn chuồn đã
Vì Chị cho nên nhọc cánh vàng.

Tặng Phạm Phú Dõng
“Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền”
(Trương Kế)
Theo trăng bóng vạc về rừng,
Sương thu phủ kín mấy từng thành xưa.
Bến sông thuyền ngủ lưa thưa,
Tiếng chuông Diệu Đế gió đưa lại gần.

Tặng các bạn đồng sự toà Khâm sứ Huế
Trời không lạnh. Trăng không mờ.
Lòng em lạnh vì ngây thơ.
Không khí ái tình em chửa tắm
Em nhìn vũ trụ vẫn tiêu sơ.
Biết đâu chú Cuội mỉa mai
Rằng: “Người chừng ấy còn cài khoá xuân!”
Chàng Ngưu trên bãi sông Ngân
Cười rằng: “Chừng ấy, khoá xuân còn cài!”
Tuổi em tính đã hăm hai
Thân em. Chiếc bách dặm khơi bập bềnh.
Tim ta như sợi đời tranh
Trời sinh ra để đồng thanh với trời,
Với mây, với nước, với đời.
Những người phận hẩm là người ta yêu.

Nam Trân là một ngòi bút xuất sắc của làng thơ Việt Nam. Ông chuyên viết thơ phong cảnh về xứ Huế nơi ông đã có những tháng năm gắn bó. Ý thơ nhẹ nhàng, điệu thơ uyển chuyển. Ta nên để ý bài thơ này sáu câu trên thất ngôn mà bốn câu dưới lục bát. Thất ngôn tả vẻ thản nhiên của người đẹp, lục bát tả chút xao động trong lòng người thơ. một cảnh hai tình, nên thơ cũng một bài hai điệu. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích bài viết này của chúng tôi. Cảm ơn các bạn rất nhiều!

Nam Trân cùng tập thơ Huế, Đẹp Và Thơ nổi tiếng nhất phần 2

Tặng Trương Xuân Mai
Phơi phới cặp áo màu
Đua cười với gió đông.
Cô Hồng thong dong hái
Một, hai, ba đoá hồng.
Bóng người lẫn bóng hoa
Hoa tươi, người thêm tươi.
Hoa đẹp, người đẹp hái,
Lòng đau miệng vẫn cười.
Thi sĩ với cô Hồng.
Cô Hồng với đoá hoa,
Gắn bó dây thân ái.
Đố ai dằng cho ra.

Sai hẹn em chẳng đến
Để anh xuôi, ngược trông.
Trông em nào có thấy,
Chỉ thấy cặp chim hồng.
Chim hồng lững thững bay,
Bay thấp rồi bay cao,
Bốn cánh liền như chắp,
Thân mật đã xiết bao!
Thấy hồng! Không thấy Hồng.
Ai gặp Hồng bảo cho
Rằng: “Trông Hồng chẳng thấy,
“Tấc dạ rối tơ vò.”

Tặng Vũ Kiều Hồng
Hôm qua em đến nhà anh,
Em ngồi em ngắm bức tranh, em cười.
Tranh tài thuốc vẽ thật tươi,
Hôm nay tranh nhạt cái cười độc chưa?
Khuynh thành, khuynh quốc,
Cười Tây Thi đánh đổ nước Ngô xưa.
Ai pha men mà quá say sưa
Khiến những khách tài hoa thừa ngơ ngẩn.
Sấn bước đường đời, lòng phấn chấn,
Theo làn môi thắm, dạ bâng khuâng.
Giết nhau chi độc vậy? Hỡi tình nhân?
Mượn sợi ái, dây ân cười lại trói.
Hỏi những đấng trượng phu trong ngũ hải:
“Nụ cười tình ai giỏi bỏ qua?”
Em cười, cá lặn, chim sa!

“Auention à la peinture!”
Tặng Mộng Trường Phạm Ngọc Bút
Trong một bức tranh: Người thiếu nữ
Chúm chím cười hoa, hoa ướm nở.
Hoạ sĩ đã thu biết bao thần
Vào tấm vải sơn. Dưới có chữ:
“Sơn còn ướt. Xin đứng xa
“Xem người cỡi hoa!”
Từ khi hoạ sĩ gởi tặng tôi,
Lạ hay! Đến nay sơn vẫn ướt!
Đứng xa, tôi ngắm nét đan thanh:
Áng tóc cô xanh dợn như nước.
Từ đó tôi nuôi một mối tình,
Mỗi khi nhàn hạ lại xem tranh.
Có khi vô ý đứng lại gần
Sực nhớ. Sơn ướt nên cẩn thận…
Biết bao mỹ nữ đẹp như tranh,
Như những bức tranh sơn còn ướt.

(Tặng anh tôi, Nguyễn Đình Nhiếp)
Khao khát đồng chiêm uống giọt sương,
Sương pha màu sữa dưới trăng mờ.
Lều tranh xám xịt bâu sườn núi
Sau dãy rào tre khúc rậm, sưa.
Gò cao. Vòi trúc, uốn thành cung,
Bắn… ồ cò non khóc lạnh lùng…
Khúc khuỷu, cánh giơi, dường mắc cửi,
Đưa qua, đưa lại khoảng không trung.
Như đứa trẻ con nhọc ngủ mê,
Làng ta yên lặng dưới trăng khuya,
Ấy giờ thần Mộng thông tin tức:
Những sự vui mừng, sự gớm ghê

Tặng Đoàn Phú Tứ
Mưa phùn bay xứ xứ
Pha lẫn đất, nước, trời.
Trông qua: hồ Lăng Bạc
Lồng lộng tựa bể khơi.
Ngọn gió lạnh, như roi.
Quấy mạnh vào hàng cây.
Trơ trơ đền Trần Quốc,
Lơ láo mấy ông thầy.
Hoảng hốt, một thân chim
Va ngay vào cánh cửa.
Nhà thắp đèn sáng choang,
Hẳn chim đi tìm lửa.
Lướt mướt trên lề đường,
Người lại với kẻ qua,
Miệng câm. Môi tê tái,
Lạnh ngắt một đàn ma.

Tặng Hoàng Khôi
Hát bài hát ngô nghê và êm ái,
Bên sườn non, mục tử cỡi trâu về,
Nắng chiều rây vàng bột xuống dân quê,
Lúa chín đỏ theo gió nồm sắp mái.
Trên suối nhỏ, chiếc cầu treo hẻo lánh
Tốp người qua, lẩy bẩy vịn thanh ngang
Lũ trẻ con sung sướng nổ cười vang
Đùa với bóng chảy theo giòng nước lạnh.
Dãy núi tím bỗng thay mầu xanh ngắt
Rồi ố làn trong giây khắc nhá nhem.
Âm thầm cảnh vật vào Đêm:
Vết ráng đỏ, tiếng còi xa cũng tắt.

Tặng thi sĩ Thế Lữ

Điếu thuốc đốt xong, anh để cháy,
Khói thơm lên nhẹ giữa phòng không.
Thản nhiên thuốc cháy vì anh bận
Nghĩ chuyện bâng quơ, chuyện viển vông.

Cửa hé thoảng đưa cơn gió mát,
Lửa loe. Hoảng hốt khói bay tung.
Trải qua phút ấm, bình tro lại
Quạnh quẽ chìm trong cảnh lạnh lùng.

Quay lại, mắt anh còn đắm đuối
Nào hay thuốc đã cháy bao giờ!

Em son, em đẹp, Anh lơ đễnh
Quên cuộc tình duyên, chỉ vẩn vơ.

Tặng Nguyễn Ân

Dù nắng, dù mưa, tôi cũng vẫn
Đem thân ra trước vũ đài.
Bước cao, bước thấp, dẵm bùn, gai
Bến sâu, từ từ lội,
Vực thẳm tiến rài rài.
Một chiếc lưới thần, tay bủa nhẹ:
Cá, tôm đua mắc, không sai!
Vợ tôi, lớn bé khen tôi tài.

Không tại sao giữ được
Thân thế một anh chài?
Nó còn ngồi đó, xin ông hỏi
Một trự chưa từng mượn đến ai!

Tặng các anh em hội viên hội “Quảng Tri” Huế
Trên chiếc máy bay đùa với gió.
Phi công đã vượt khỏi từng mây.
Cúi mặt xem: Những bể sóng, rừng cây
Chỉ thoảng thoảng vết xanh, đen, vàng, đỏ…
Nghĩ. “Trên mặt đất, cõi xa xăm đó,
“Đương chạy xuôi, chạy ngược biết bao người.”
Rồi cặp môi nhúm nửa nụ cười!
Xa địa giới ngẫm nhân gian nhiều việc nhỏ.
Rồi ngài để máy chặt mây, chém gió,
Hát vài câu như riêng ngỏ với trời.
Hát rằng:
“Nhắp cánh chim bay.
“Cỡi mây ta bay,
“Bay cao cho quá,
“Quá chín từng mây.
“Từng mây mạo hiểm xa bay
“Ta bay ta lánh người say mồi tiền.
“Bay cao cho thoả chí nguyền
“Nào ta có muốn để tên với đời.”
Máy kêu như sấm vang trời.
Hoá công nhường đã hiểu lời Phi công.

Tặng Phạm Phú Hàm
Muốn ngỏ ý cùng tình nhân vừa quen biết,
Thi sĩ non mài miệt với bài thơ.
Nào bằng, nào trắc, nào phá, nào thừa…
Mắt mơ mộng, chàng ngồi chờ Yên sĩ
Chờ Yên sĩ…! có phải đâu sự dễ:
Nàng thơ nào như các chị em xoàng!
Nàng vui chơi Bích thuỷ, Lam san
Để mặc khách bàn hoàn thơ với… thẩn.
Chàng nghĩ mãi, mồ hôi sa, chí phẫn,
Nõi nhớ nhung càng lận đận khôn khuây.
Mãi sau chỉ được câu này:
“Từ hôm kỳ ngộ đêm, ngày nhớ em”!

Tặng Trần Ngọc Liễn
“Lấy vợ không nên lấy vợ nhiều,
Một bà thôi cũng đủ thương yêu”
(Giòng nước ngược)
E m bảo rằng: “Anh có vợ rồi,
Một bà thôi cũng đủ… yêu. Thôi”
Ô hay! Quan niệm đã eo hẹp!
Chẳng biết tình anh tựa bể khơi.
Ai cấm ta yêu cả đất trời?
Yêu cơn gió mát, đoá hoa tươi?
Yêu sừng trăng bạc treo đầu núi?
Yêu cặp môi son điểm nụ cười
Viện tình do bước đến nơi:
Truy hoan chung cuộc, gặp người tình chung.
Về đi! Về với anh cùng.
Vườn xuân thêm được khóm hồng thêm xuê!
Thì cứ về đi! Ngại nỗi chi? cho
Đứng lên, ngồi xuống, mệt chưa tề!
Có đâu chẳng được phần âu yếm
Mà sợ về sau tiếng bấc, chì?
Ái tình: một mối huyễn vi.
Công đâu thị thị, phi phi nhọc lòng.
Trăng khuya ngấn bạc mây lồng,
Về đi! Kẻo chị ngồi trông canh chầy.

Tặng Trần Thanh Mại
Bỏ quách lối thơ xưa
Vì nó chẳng hợp thời.
Luật Đường xin gói lại
Đem trả chú con trời.
Ở thế giới cạnh tranh
Quốc văn cần giải phóng.
Khuôn khổ vứt đi, thôi!
Hoạt động dành lấy sống.
Chữ ít, ý tưởng nhiều,
Nhạc luật tuỳ tác giả.
Người hát cũng như chim:
Lắm điều hay và lạ.
Ta có sẵn ao ta.
Sao tắm mãi ao người?
Ta có nhiều vật liệu
Phong cảnh đẹp và tươi.
Chớ vịnh hồ Động Đình.
Chớ đề thơ núi Thái,
Chớ tả cảnh đâu đâu
Mắt ta chưa từng thấy.
Tính tình người An Nam
An nam còn ù tịt.
Các cụ, muốn loè đời,
Viết pho tâm sự chệch!
Bệu bạo khóc Tây Thi
Nghênh ngang cười Thái Bạch.
Ngũ Đế với Tam Hoàng.
Ý nghĩa! Ôi! Rỗng tuếch.
Theo mãi lối thơ Đường
Hỏng, hỏng đã thấy chưa?
Nhả ra, đừng nhai nữa
Những bà cặn còn lưa.

Tặng Phạm Hữu Khánh
Ai eng chè đậu doáng?
Ai eng đậu hảu không?
Ai eng hột dịt lộn?
Bánh ít ngọt? Xôi hông…?
Đến Faifao, khách lạ,
Ai nấy cũng dửng dưng:
Quảng Nam đất văn vật
Sao lắm bợm “eng hung”?
Eng hung và uống nhiều.
Thần Dạ dày muôn tuổi!
Đặc điểm có gì đâu?
Chè ngọt gia tí… muối.
Vì thế nên ngày xưa,
Thí sinh ra đất Huế,
Môn chữ càng được khen,
Môn “eng” càng bị chê.

Tặng Đoàn Nẫm
Nhiều duyên, em bán đông, đoài
Nhiều văn anh bán cho ai bây giờ!
Hôm nay, túi bạc xác vờ.
Đem văn anh đến đổi nhờ duyên em.
Hồn vơi phải buổi khát. thèm…
Tơ đồng rỉ tiếng trong đêm mơ mòng.
Khúc ca thấm tận đáy lòng:
Nát bàn âu cũng trong vòng Ái Ân.
Lấy chi báo đáp ân nhân?
Tiện đây xin tặng mấy vần thi ca.
Mai sau em đến tuổi già.
Bên đèn hãy lựa hát vài bốn câu:
Đũa tiên gạt đổ thành Sầu
Hăm người kỹ nữ nhạt mầu phấn hương.

Tặng Nguyễn Khoa Toàn
Ô mặt cầm trăng dạo khúc xưa
Thế mà bạn cũ vẫn thờ ơ,
Vẫn không hiểu thấu tình vô hạn
Của tiếng lòng tôi hoạ tiếng tơ.
Cầu bạn tôi dâng một quyển thơ
E rồi bạn cũng vẫn thờ ơ,
Vẫn không hiểu thấu tình âu yếm
Chan chứa lòng tôi, toả bến bờ.
Giòng chữ phải dâu gương phản chiếu
Tâm hồn Thi sĩ phút say sưa.
Chẳng qua phảng phất? Làn mây bạc
Một buổi hoàng hôn dưới nước mờ.

Kính tặng Lương Thúc Kỳ tiên sinh
I
Thuyền. Sóng cả.
Bá, Thúc:
Trúc.
Châu, Y:
Đi.
Vinh hoa,
Nhục nhã
Gì gì
Thuyền. Sóng cả.
Chiếc lá:
Đời người.
khóc?
Cóc
Cười!
II
Trầm – Trầm
Về đất đen,
Cùng đèn sáng.
Mối
Mây.
Ai quá hay?
Ai bợp tai?
Ai sáng? ư?
Thanh tư.
Tư thủ.
Hủ!

Tặng Trịnh Thống
Trong một ổ cây xanh và cỏ mướt:
Làng tôi mà đã mấy năm trời
Tôi chưa từng thấy lại và tôi
Muốn trở lại sống như ngày trước.
Hoặc những ngày trơn, không ký ức,
Buổi mai, trưa, chiều tối và khuya
Gần những người mộc mạc và chia
Với họ thú vui không chừng mực;
Hoặc những ngày đầy giọng ca, tiếng hát
Của gái quê lẫn khuất dưới ngàn dâu,
Của mục đồng sung sướng cỡi bầy trâu
Theo bờ suối buổi trời êm và mát;
Hoặc những ngày nặng nề, (nhưng may thay
Phần ít!) Người nhà nông tiều tụy ngắm mây xa,
Van vái trời cho nồm thổi, mưa sa
Để thoát nạn đồng khô và cỏ cháy,
Mỗi khi nhắc đến làng tôi, tôi nhớ
Cảnh êm đềm của cuộc dân sinh:
Trăng rằm lên, những cô gái xinh xinh
Vai gánh nước, miệng nhai trầu, lòng hớn hở.
Phải những phút hoàng hôn, buồn, tôi nhớ
Đến làng tôi và đến nhà tôi
Tôi ước mong sao được suốt đời
Nơi quê ấy với dân quê cùng ở.
Nhưng có lúc ta muốn ra đi, đi xa, đi mãi,
Đi, -không bao giờ trở lại-,
Trên đường đời dù khấp khểnh chông gai,
Dưới gầm trời mặc mưa dầu, nắng dãi.
Đi để đi, không mục đích,
Miễn là không thấy lại hai lần
Những cửa nhà, đồng ruộng, đám nhân dân
Quá điềm tĩnh, quá ư tịch mịch.
Ta muốn ra đi, vừa đi vừa hát
Như người điên. Nhưng nào có điên!
Chí hướng ta, nếu ta có, là sống liên miên
Trên quả đất hẹp, dưới bầu trời to tát.
Bạn ta, vì gia đình mạt sát,
Sống tầm thường giữa mẹ, vợ và con.
Tẩm bổ thân bằng thức ngọt, thức ngon…
Tinh thần lấm vì dăm pho sách nát.
Ta muốn lôi bạn ta đi, đi mãi,
Băng núi, vượt sông, không sợ hãi,
Không quan tâm đến sự sống ngày mai:
Cứng lý rằng trời sinh cỏ để nuôi voi.
Lắm lúc ta giận bạn ta u mê quá ngán:
Thích mặc áo hoa, ăn cơm sang, đi đường phẳng
Và nuôi to những nguyện vọng tầm thường,
Sát đất. Ôi! Nghĩ đến bạn, ta thương
Và khinh bỉ. Phải, ta thương và khinh bỉ
Bạn ta: Suốt một đời chỉ
Đọc những sách thường và biết
Đâu sách Tạo vật nhiệm mầu! Ta, ta quyết
Quên những bài ta học từ xưa
Những câu mà ngày trước ta say sưa…
Ta quên hẳn đi để màn óc ta mới mẻ,
Cổi lớp quặng xưa, trở nên trong và trẻ
Dễ đồng thanh với cảnh trí bầu trời:
Rừng sâu, bể thẳm, cây đẹp, hoa tươi.
Ta sẽ đứng đỉnh núi cao quanh năm tuyết phủ,
Hoặc gành đá xa quanh năm sóng vỗ,
Hát bài vô tư lự, bài ca tụng đấng Chí Linh
Mà gió khẽ đưa lên tận khoảng mông Mênh.
Tạo hóa sinh Ta. Ta sống vui cùng Tạo hóa.
Vật chất: Hư vô. Chẳng cóc gì quí cả
Ngoại linh hồn sáng suốt và trẻ trung
Bỏ Thời gian mà sống mãi với Vô cùng.

Tặng hương hồn Y sĩ Nguyễn Công Hoan
Kìa nay xuân khí một bầu,
Trăm hoa dệt gấm, cướp mầu tiên cung.
Hồn ra xúc cảm vô cùng
Dường nghe có tiếng hoa Hồng gọi ai:
Anh có yêu Hoa đứng lại đây
“Để cho Hoa tỏ mối can tràng
“Kẻo mai Hoa héo rồi Hoa rụng
“Anh có yêu Hoa cũng nhỡ nhàng.
“Thân Hoa: chút phấn, chút hương,
“Đời Hoa, ngày nắng đêm sương dãi dầu.
“Yêu Hoa nào có ai đâu?
“Ghét Hoa thế tục gán câu phong tình.
” Tủi lòng. Hoa phải làm thinh.
“Thế gian không kẻ biết mình. nói chi?
“Hoa là đẹp
“Đẹp là thi.
“Xin anh xét anh suy trong vu trụ:
“Nếu không Hoa vũ trụ có ra gì.
“Khoảng mênh mông rúng động sóng hồn thi;
“Hoa xếp cánh, hồn thi dần tiêu tán.
“Mạch thi ráo, mực thi hầu cạn,
“Phường thi gia ngao ngán nỗi sầu tây.
“Nếu anh yêu đoá Hoa này
“Thì anh chớ để đến ngày Hoa phai
Hương. Hồng sợ gió bay,
Cành. Hồng sợ gió lay,
Sắc Hồng như ủ dột
Trông từ ấy phải châu mày.
Biết Hồng có ta đây.
Yêu Hồng, Hồng nào biết
Xét đến tấm hình này.
Than thở xớt hay!
Gặp gỡ duyên may!
Xin rước Hồng về
Cùng ở hiên tây.
Hiên tây ta cắm đoá hoa Hồng.
Dưới bóng đêm khuya nghểnh mặt trông.
Thoang thoảng hương êm cùng sắc ấm
Thu về thư viện sóng thi hồn.
Hoa tàn nâng lấy đem chôn
Mượn lòng quyển sách giữ hồn cánh hoa.
Quyển vàng đến lúc giở ra,
Mùi hương sẽ gợi lòng ta mối tình

Năm xưa vui thú Sầm Sơn
Năm nay mới biết Sầm Sơn là buồn:
Bể trào, gió thét, mây tuôn,
Mảnh trăng tan tác, màn sương lờ mờ.
Nhớ năm nọ cùng ai lững thững
Tay bắt tay, lòng những dặn lòng.
Trời khuya, một chiếc trăng trong
Mây xa phơi phới bóng lồng thướt tha.
Cành sa mộc là là trước gió
Cái dã tràng mất tổ tìm quanh
Hai ta lòng nặng vì tình
Trót lời hải thệ, sơn mình đã nhiều.
Khách: nhan sắc mĩ miều, diễm lệ,
Vốn con dòng thì lễ trâm anh.
Phúc nhà bẩm tính thông minh,
Đã tinh nét hoạ lại sành câu thơ.
Tuổi hăm mốt, đào tơ đương mởn;
Anh trái xoan, dợn dợn sóng tình.
Nước thu, cặp mắt long lanh.
Đôi mày vòng nguyệt, núi xanh pha mầu.
Lại phong nhã, thanh cao tuyệt diệu.
Bậc ngũ âm đã chịu những ai?
Luật Đường là ngón đặc tài:
Có vài vịnh nguyệt, có vài vịnh hoa.
Đứng ngắm cảnh Yên ba Sầm hải:
Sóng bạch đầu qua, lại, xa, gần.
Hồn thơ lai láng bội phần
Phút đâu ứng khẩu mấy vần cổ thi.
Khiếp thay nhẽ! Sinh tri dường ấy
Khiếp mình quân nghe thấy kinh hoàng.
Nghĩ thầm: “Phát lộ dung quang
“Càng tài hoa lắm, càng oan trái nhiều.
Đầu núi đã đìu hiu gio thốc
Sư nhà chùa lần lượt chầu kinh.
Thoảng nghe mấy tiếng chày kềnh
Nam vô thâm niệm cho mình với ai.
Nỗi tâm sự tình dài, đêm vắng:
Sao đầu non, chiếc lặng, chiếc mờ.
Xuân tàm vướng chặt mối tơ
Keo sơn dường ấy bao giờ gỡ xong.
Rằng: “Nay được như lòng sở nguyện
“Gặp tình quân tại bến Sầm Sơn.
“Đục trong đã rõ nguồn cơn
“Câu thơ kim, cổ, khúc đờn cổ kim.
“Đường tri kỷ em tìm bước tới
“Ý trung nhân nay mới thấy đây.
Trời cho gặp buổi hôm nay
“Thân này kiếp trước tu đày lắm sao!
“Xin đất thấp, trời cao chứng thệ
“Với non xanh, với bể sóng cồn.
“Xin nguyền gửi mảnh linh hồn
“Cho người quân tử bảo tồn trăm năm.
“Nhớ từ mẫu ruột tằm đau quăn
“Nợ ái ân còn nặng bên vai!
“Hôm nay tạm rẽ đường mây
“Năm sau xin hẹn chốn này gặp nhau.”
Nghe lời nói như dao cắt ruột.
Ngọn gió hiu lạnh buốt đến xương.
Đếm làng hồi mõ tan sương,
Bác chài đẩy mạnh chiếc lườn ra khơi.
“Xin bái phục mấy lời tâm lý
“Đấng nam nhi hổ thỉ tang bồng
“Giã nhà theo cuộc đỉnh chung
“Lạ thay bãi bể là rừng đào nguyên.
“Chúc ngọc thể bình yên khương thái
“Cùng mẫu tử trọn lễ thần hôn.
“Đường xa gởi tặng mảnh hồn…
“Chút duyên nguyện với càn khôn lâu bền.
“Bạch tư mã bên thuyền ly phụ
“Bến Tầm Dương sương phủ ngàn lau…
“Mặt hoa càng tỏ nét sầu
“Lệ càng chan chứa ố màu áo xanh.
“Người kim, cổ nhưng tình vẫn một
“Cùng tài hoa khí cốt tinh anh.
“Ngẫu nhiên gặp bạn đồng thanh
“Lời quê khôn ta chút tình vấn vương.
“Sầm Sơn với Tầm dương dù khác,
“Nhưng vì hoa mới giạt cõi này
“Nghìn vàng há trị hôm nay
“Những lời tri kỷ biết ngày nào quê!”
Nay mới biết rằng duyên rằng phận
Nỗi biệt ly để bận lòng này.
Tâm riêng trường hận ai hay?
Mắt xanh mòn mỏi ngày dài hơn năm.
Sao vội dứt bóg, tăm, chim, cá?
Mối tình trường nấn ná bấy lâu.
Áng mây che dịp Lam Kiều
Trông trời chỉ thấy một màu bao la.
Đêm năm trước mười ba tháng bảy
Đêm hôm nay tháng bảy mười ba.
Trông quanh ta thấy bóng ta
Với làn sóng bạc như xa như gần.
Năm xưa vui thú Sầm Sơn
Năm nay mới biết Sầm Sơn là buồn:
Bể trào, gió thét, mây tuôn
Mảnh trăng tan tác, màn sương lờ mờ.

Qua bài viết này chúng ta cảm nhận được Nam Trân là một nhà thơ yêu Huế và ca ngợi vẻ đẹp thiên nhiên thơ mộng nơi đây. Thiết tưởng vị tình láng giềng đất Quảng Nam không thể gửi ra xứ Huế món quà nào quý hơn nữa: lần thứ nhất những vẻ đẹp xứ này được diễn ra thơ. Những bài thơ của ông để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng bạn đọc nhất là những người con xứ Huế thân thương. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Xem Thêm:

Nhà thơ Nam Trân và trọn bộ những bài thơ dịch đặc sắc nhất phần 1

勝日尋芳泗水濱,
無邊光景一時新。
等閒識得東風面,
萬紫千紅總是春。

Xuân nhật

Thắng nhật tầm phương Tứ thuỷ tân,
Vô biên quang cảnh nhất thời tân.
Đẳng nhàn thức đắc đông phong diện,
Vạn tử thiên hồng tổng thị xuân.

Dịch nghĩa

Ngày đẹp trời đi tìm hoa thơm cỏ lạ đến bến sông Tứ,
Quang cảnh lớn rộng đâu đâu bây giờ cũng mới mẻ.
Có thảnh thơi mới nhận thức được mặt gió đông,
Vạn tía ngàn hồng gộp lại làm mùa xuân.

洞房昨夜停紅燭,
待曉堂前拜舅姑。
妝罷低聲問夫婿,
畫眉深淺入時無?

Khuê ý – Cận thí thướng Trương thuỷ bộ

Động phòng tạc dạ đình hồng chúc,
Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô.
Trang bãi đê thanh vấn phu tế:
“Hoạ mi thâm thiển, nhập thì vô?”

Dịch nghĩa

Đêm trước khi động phòng, tắt ngọn nến hồng
Đợi đến sáng lên nhà chào mẹ cha
Trang điểm xong quay lại hỏi nhỏ chồng:
“Tô lông mày thế này đậm hay nhạt?”

Dịch

Phòng hoa vừa tắt ngọn đèn hồng,
Chờ sáng lên thăm bố mẹ chồng.
Mày kẻ vừa xong, khe khẽ hỏi:
“Anh xem sẫm nhạt, hợp thời không ?”


万里奇游,饥寒之国。
闻说道:“胡天八月雪”,
可也只萧萧秋意,依依寒色;
只有那赤都云影,掩没了我“东方月”。

月圆月缺人离别,
人离别,长相忆。
万古“中秋”,未入欧人诗思词说。
原万族共“婵娟”,但愿“婵娟”年千亿。

又何必,人相念,月相望,细问太阴历?
欧亚梦影,灯前不堪回忆,
独恨那凝云俺映,希冀一线俱绝。

秋原黄叶,才领略别离滋味,
怎知道,有灾〓流乱,更饥寒万时里。
只听那琐碎的蹄声,凄凉的雨意,
催嫦娥强现半面,掩云幕,永诀矣!

Dịch

1
Chuyến đi vạn dặm li kỳ
Nước này đói rét
Nghe nói “Trời xứ Hồ
Tháng tám đầy tuyết”
Nhưng đó mới ý thu buồn
một màu lạnh ngắt
Chỉ ở Xích đô này
mây che mất “đông phương nguyệt”
2
Trăng tròn, trăng khuyết
người li biệt
Người li biệt
nhớ nhung khôn xiết
Muôn thuở “trung thu”
Tứ thơ này, người Âu chưa biết
Muôn dân tộc đều “thuyền quyên”
chỉ ước “thuyền quyên” trẻ mãi
3
Người nhớ trăng, trăng nhớ người
cần gì giở xem âm lịch
Âu, Á, Hoa, Nga
trời tình thắm thiết
Mộng tưởng sum vầy
dưới đèn nghĩ càng da diết
Chỉ giận mây che ánh sáng
một tia trông vời biền biệt
4
Thu có nhuốm vàng
mới có màu li biệt
Sao biết có tai nạn lưu li
dặm nghìn đói rét
Chỉ nghe tiếng vó ngựa rã rời
tiếng mưa rả rích
Giục gương nga ló nửa vành
cùng đám mây mùa vĩnh biệt

Les vagues furieuses de la liberté
Claquent sur la Bête affolée
De l’esclave d’hier un combattant est né
Et le docker de Suez et le coolie d’Hanoï
Tous ceux qu’on intoxique de fatalité
Lancent leur chant immense au milieu des vagues
Les vagues furieuses de la liberté
Qui claquent sur la Bête affolée.

Dịch

Những làn sóng Tự do đang sục sôi, nhào lộn
Xoắn lấy nhau, bổ đầu lũ thú dữ điên cuồng
Những nô lệ đã vùng lên thành chiến sĩ anh hùng!
Nào người khuân vác ở Xuy-ê
Nào người công nhân ở Hà Nội
Những người trước đây bị đầu độc, sống cầu an
Họ thân ái hát lên bài ca vĩ đại
Và đắc thắng, lời ca trên sóng trào, lượn mãi
Và làn sóng Tự do cứ sục sôi, nhào lộn
Xoắn lấy nhau, bổ vào đầu lũ thú dữ điên cuồng.

Nhe hàm răng trắng như ngà
Ông anh nhoẻn nụ cười giả đạo đức
Kính ông anh đeo gọng vàng sáng rực
Và vì nói tiếng Tây, tiếng của chủ mình
Mắt ông anh cũng hoá ra xanh
Ông anh mặc áo xa-tanh
May kiểu đuôi xẻ
Ngồi ung dung trong xa-lông đẹp đẽ
Vênh vênh váo váo ra vẻ hợm mình
Này, chúng tao biết mi thật đáng thương
Và biết rằng vầng Thái-dương
Của Tổ quốc không rọi lên mi ánh sáng
Mà trùm lên mi một bóng đen hắc ám
Giá nghĩ bà mi đang chui rúc trong lều
Ắt hẳn mặt mi sẽ bừng bừng đỏ
Nhưng vì bao năm sống phục tùng không biết hổ
Người mi đã hoá thằng Tây
Khi nào đã ngấy lời rỗng không, vô bổ
(Nó vang lên như chiếc trống giữa hai vai)
Khi nào đi trên đất nước khổ đau
Của Châu Phi màu đỏ
Mi sẽ đi những bước bồi hồi
Chân bước đi, mồm cứ lặp hoài:
“Ôi, thân ta thật là đơn độc!
“Ở đây ta thật là đơn độc!

長安回望繡成堆,
山頂千門次第開。
一騎紅塵妃子笑,
無人知是荔枝來。

Quá Hoa Thanh cung kỳ 1

Trường An hồi vọng tú thành đồi,
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai.
Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,
Vô nhân tri thị lệ chi lai!

Dịch nghĩa

Quay lại trông Trường An như gò thêu gấm
Trên đỉnh núi, nghìn cửa lần lượt mở ra
Một người cỡi ngựa tung bụi hồng, Quý Phi mỉm cười
Không ai biết ấy là quả vải đã tiến về cung.

Dịch

Ngoảnh lại Trường An tựa gấm thêu
Đầu non nghìn cửa mở liền nhau
Bụi hồng ngựa ruổi, phi cười nụ
Vải tiến mang về ai biết đâu.

新豐綠樹起黃埃,
數騎漁陽探使迴。
霓裳一曲千峰上,
舞破中原始下來。

Quá Hoa Thanh cung kỳ 2

Tân Phong lục thụ khởi hoàng ai,
Sổ kỵ Ngư Dương thám sứ hồi.
“Nghê thường” nhất khúc thiên phong thượng,
Vũ phá trung nguyên thuỷ há lai.

Dịch nghĩa

Bụi vàng tung bay trên đường cây xanh ở Tân Phong,
Do ngựa của quân thám báo từ Ngư Dương chạy hoả tốc về.
Vũ khúc “Nghê thường” vẫn đang được múa trên đỉnh núi cao.
Ca múa giúp giặc bắt đầu tràn xuống chiếm đóng trung nguyên.

萬國笙歌醉太平,
倚天樓殿月分明。
雲中亂拍祿山舞,
風過重巒下笑聲。

Quá Hoa Thanh cung kỳ 3

Vạn quốc sinh ca tuý thái bình,
Ỷ thiên lâu điện nguyệt phân minh.
Vân trung loạn phách Lộc Sơn vũ,
Phong quá trùng loan hạ tiếu thanh.

Dịch nghĩa

Cả nước say đàn ca vui hưởng thái bình,
Trăng sáng soi cung điện được ơn trời phù hộ.
Trong mây mọi người cuồng nhiệt vỗ tay cho Lộc Sơn múa,
Gió đưa tiếng cười đùa xuống tới chân núi.

遠上寒山石徑斜,
白雲生處有人家。
停車坐愛楓林晚,
霜葉紅於二月花。

Sơn hành

Viễn thướng hàn sơn thạch kính tà,
Bạch vân sinh xứ hữu nhân gia.
Đình xa toạ ái phong lâm vãn,
Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa.

Dịch nghĩa

Lên ngọn núi, đường đá chênh chênh,
Giữa nơi lửng lơ mây trắng có nhà người ở.
Dừng xe vì yêu cảnh rừng phong buổi chiều,
Lá gặp sương thu, mầu đỏ hơn cả hoa tháng hai.

多情卻似總無情,
唯覺樽前笑不成。
蠟燭有心還惜別,
替人垂淚到天明。

Tặng biệt kỳ 2

Đa tình khước tự tổng vô tình,
Duy giác tôn tiền tiếu bất thành.
Lạp chúc hữu tâm hoàn tích biệt,
Thế nhân thuỳ lệ đáo thiên minh.

Dịch nghĩa

Đa tình mà lại giống như vô tình,
Chỉ cảm thấy trước chén rượu muốn cười mà không được.
Ngọn nến có lòng thương tiếc lúc chia tay,
Nên thay người nhỏ lệ đến tận sáng.

Dịch

Đa tình mà lại giống vô tình,
Đâu dễ khuây nguôi trước chén quỳnh.
Ngọn nến có lòng còn luyến tiếc,
Thay người nhỏ lệ suốt năm canh.

清明時節雨紛紛,
路上行人欲斷魂。
借問酒家何處有?
牧童遙指杏花村。

Thanh minh

Thanh minh thời tiết vũ phân phân,
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
Tá vấn tửu gia hà xứ hữu?
Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn.

Dịch nghĩa

Tiết thanh minh mưa rơi lất phất
Người đi trên đường buồn tan nát cả tấm lòng
Ướm hỏi nơi nào có quán rượu
Trẻ chăn trâu chỉ xóm Hoa Hạnh ở đằng xa

Dịch

Thanh minh lất phất mưa phùn
Khách đi đường thấm nỗi buồn xót xa
Hỏi thăm quán rượu đâu à?
Mục đồng chỉ lối Hạnh Hoa thôn ngoài.

折戟沉沙鐵未銷,
自將磨洗認前朝。
東風不與周郎便,
銅雀春深鎖二喬。

Xích Bích hoài cổ

Chiết kích trầm sa thiết vị tiêu,
Tự tương ma tẩy nhận tiền triều.
Đông phong bất dữ Chu lang tiện,
Đồng Tước xuân thâm toả nhị Kiều.

Dịch nghĩa

Mũi kích gãy nằm trong cát, sắt chưa mòn hết,
Tự tay mình mài rũa, đã nhận thấy dấu vết triều đại vừa qua.
Gió đông ví không thuận tiện cho chàng Chu Du,
Thì cảnh xuân thâm nghiêm của đài Đồng Tước đã khoá chặt hai nàng Kiều

Dịch

Cát vùi lưỡi kích còn trơ,
Rũa mài nhận dấu triều xưa rõ ràng
Gió đông ví phụ Chu Lang
Một nền Đồng Tước khoá xuân hai Kiều

去歲曾經此縣城,
縣民無口不冤聲;
今來縣宰加朱紱,
便是生靈血染成。

Tái kinh Hồ Thành huyện

Khứ tuế tằng kinh thử huyện thành,
Huyện dân vô khẩu bất oan thanh.
Kim lai huyện tể gia chu phất,
Tiện thị sinh linh huyết nhiễm thành.

Dịch nghĩa

Năm ngoái ta từng đi qua huyện này
Không miệng người dân nào không cất tiếng kêu oan
Năm nay quan huyện lại được thưởng dây tua đỏ
Hẳn là do máu dân lành nhuộm nên

Dịch

Năm ngoái ta đi khắp huyện này,
Tiếng oan dậy đất não nùng thay.
Nay quan được thưởng dây tua đỏ,
Chính máu dân lành nhuộm đỏ dây.

勸君莫惜金縷衣,
勸君惜取少年時。
花開堪折直須折,
莫待無花空折枝。

Kim lũ y

Khuyến quân mạc tích kim lũ y,
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì.
Hoa khai kham chiết trực tu chiết,
Mạc đãi vô hoa không chiết chi.

Dịch nghĩa

Khuyên anh đừng tiếc áo thêu vàng,
Khuyên anh hãy tiếc thời niên thiếu:
Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay,
Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không.

雞唱三聲天欲明,
安排飯碗與茶瓶。
良人猶怒催耕早,
自扯蓬窗看曉星。

Điền gia

Kê xướng tam thanh thiên dục minh,
An bài phạn uyển dữ trà bình.
Lương nhân do nộ thôi canh tảo,
Tự xả bồng song khan hiểu tinh.

法本如無法,
非有亦非空。
若人知此法,
眾生與佛同。

Đáp Lý Thái Tông tâm nguyện chi vấn kỳ 1

Pháp bản như vô pháp,
Phi hữu diệc phi không.
Nhược nhân tri thử pháp,
Chúng sinh dữ Phật đồng.

Dịch nghĩa

Thế giới hiện tượng vốn như không có,
Chẳng phải là có, cũng chẳng phải là không.
Nếu người ta hiểu được cái nguyên lý ấy,
Thì chúng sinh cũng đồng nhất với Phật.

寂寂棱伽月,
空空渡海舟。
知空空覺有,
三昧任通週。

Đáp Lý Thái Tông tâm nguyện chi vấn kỳ 2

Tịch tịch Lăng Già nguyệt,
Không không độ hải chu
Tri không, không giác hữu,
Tam muội nhậm thông chu.

Dịch nghĩa

Lặng lẽ như vầng trăng trên núi Lăng Già,
Hư không như con thuyền vượt biển.
Biết đúng cái không thì cái không hoá ra cái có,
Và sẽ mặc ý mà đi suốt và đi khắp tam muội.

Dịch

Lặng như vầng nguyệt núi Lăng Già,
Hư tựa con thuyền vượt sóng ra.
Biết cả lẽ “không” và lẽ “có”,
Lại dùng “tam muội” hiểu sâu xa.

萬里清江萬里天,
一村桑柘一村煙。
漁翁睡著無人喚,
過午醒來雪滿船。

Ngư nhàn

Vạn lý thanh giang, vạn lý thiên,
Nhất thôn tang giá, nhất thôn yên.
Ngư ông thuỵ trước, vô nhân hoán,
Quá ngọ tỉnh lai, tuyết mãn thuyền.

Dịch nghĩa

Sông xanh muôn dặm, trời muôn dặm,
Một xóm dâu gai, xóm khói mây.
Ông chài ngủ say tít không ai gọi,
Quá trưa tỉnh dậy, tuyết xuống đầy thuyền.

Dịch

Vạn dặm sông xanh, trời vạn dặm,
Từng miền dâu ruối, khói quanh miền.
Ông chài ngon giấc không ai gọi,
Tỉnh dậy sau trưa, tuyết ngậm thuyền.

唧唧復唧唧,
木蘭當戶織,
不聞機杼聲,
惟聞女歎息。
問女何所思,
問女何所憶。
女亦無所思,
女亦無所憶。
昨夜見軍帖,
可汗大點兵;
軍書十二卷,
卷卷有爺名。
阿爺無大兒,
木蘭無長兄,
願為市鞍馬,
從此替爺征。
東市買駿馬,
西市買鞍韉,
南市買轡頭,
北市買長鞭。
旦辭爺孃去,
暮宿黃河邊,
不聞爺孃喚女聲,
但聞黃河流水聲濺濺。
旦辭爺孃去,
暮宿黑山頭,
不聞爺孃喚女聲,
但聞燕山胡騎聲啾啾。
萬里赴戎機,
關山度若飛,
朔氣傳金柝,
寒光照鐵衣。
將軍百戰死,
壯士十年歸。
歸來見天子,
天子坐明堂,
策勳十二轉,
賞賜百千強。
可汗問所欲,
「木蘭不用尚書郎,
願借明駝千里足,
送兒還故鄉。」
爺孃聞女來,
出郭相扶將;
阿姊聞妹來,
當戶理紅妝;
小弟聞姊來,
磨刀霍霍向豬羊。
開我東閣門,
坐我西閣床;
脫我戰時袍,
著我舊時裳;
當窗理雲鬢,
對鏡貼花黃。
出門看伙伴,
伙伴皆驚惶:
同行十二年,
不知木蘭是女郎!
雄兔腳撲朔,
雌兔眼迷離,
兩兔傍地走,
安能辨我是雄雌?

Mộc Lan từ

Tức tức phục tức tức,
Mộc Lan đương hộ chức,
Bất văn cơ trữ thanh,
Duy văn nữ thán tức.
Vấn nữ hà sở tư,
Vấn nữ hà sở ức.
Nữ diệc vô sở tư,
Nữ diệc vô sở ức.
Tạc dạ kiến quân thiếp,
Khả hãn đại điểm binh;
Quân thư thập nhị quyển,
Quyển quyển hữu gia danh.
A gia vô đại nhi,
Mộc Lan vô trưởng huynh,
Nguyện vi thị yên mã,
Tòng thử thế gia chinh.
Đông thị mãi tuấn mã,
Tây thị mãi yên tiên,
Nam thị mãi bí đầu,
Bắc thị mãi trường tiên.
Đán từ gia nương khứ,
Mộ túc Hoàng hà biên,
Bất văn gia nương hoán nữ thanh,
Đãn văn Hoàng hà lưu thuỷ thanh tiễn tiễn.
Đán từ gia nương khứ,
Mộ túc Hắc sơn đầu,
Bất văn gia nương hoán nữ thanh,
Đãn văn Yên sơn Hồ kỵ thanh thu thu.
Vạn lý phó nhung cơ,
Quan sơn độ nhược phi,
Sóc khí truyền kim thác,
Hàn quang chiếu thiết y.
Tướng quân bách chiến tử,
Tráng sĩ thập niên quy.
Quy lai kiến thiên tử,
Thiên tử toạ minh đường,
Sách huân thập nhị chuyển,
Thưởng tứ bách thiên cường.
Khả hãn vấn sở dục,
“Mộc Lan bất dụng thượng thư lang,
Nguyện tá minh đà thiên lý túc,
Tống nhi hoàn cố hương.”
Gia nương văn nữ lai,
Xuất quách tương phù tương;
A tỷ văn muội lai,
Đương hộ lý hồng trang;
Tiểu đệ văn tỷ lai,
Ma đao hoắc hoắc hướng trư dương.
Khai ngã đông các môn,
Toạ ngã tây các sàng;
Thoát ngã chiến thì bào,
Trước ngã cựu thì thường;
Đương song lý vân mấn,
Đối kính thiếp hoa hoàng.
Xuất môn khán hoả bạn,
Hoả bạn giai kinh hoàng:
Đồng hành thập nhị niên,
Bất tri Mộc Lan thị nữ lang!
Hùng thố cước phác sóc,
Thư thố nhãn mê ly,
Lưỡng thố bàng địa tẩu,
An năng biện ngã thị hùng thư?

Dịch

Than thở lại thở than,
Mộc Lan dệt bên cửa.
Không nghe tiếng thoi đưa
Chỉ nghe cô than thở.
Phải chăng buồn vì lo,
Phải chăng buồn vì nhớ?
Không phải buồn vì lo,
Không phải buồn vì nhớ.
Đêm qua nhìn quân thiếp
Biết có lệnh trưng binh.
Danh sách mười hai tập,
Đều ghi tên bố mình.
Bố không con trai lớn,
Mộc Lan không có anh.
Cô quyết mua yên ngựa,
Thay bố đi tòng chinh.
Mua ngựa ở chợ Đông,
Mua yên ở chợ Đoài,
Chợ Nam mua cương khớp,
Chợ Bắc mua roi dài.
Biệt mẹ cha buổi sớm,
Tối cạnh Hoàng Hà ngơi.
Chẳng nghe tiếng mẹ cha gọi con gái,
Chỉ nghe Hoàng Hà sóng nước thét hoài.
Biệt Hoàng Hà buổi sớm,
Tối đến Hắc Sơn ngơi.
Chẳng nghe tiếng mẹ cha gọi con gái,
Chỉ nghe Yên Sơn ngựa giặc hí vang trời.
Muôn dặm xông ra trận,
Quan ải vụt bay đi.
Mõ đồng rền chướng khí,
Trăng lạnh rọi nhung y.
Trăm trận tướng quân chết,
Mười năm tráng sĩ về.
Về bái yết thiên tử,
Thiên tử ngồi minh đường.
Xét thưởng hai mươi bậc,
Ban cho trăm ngàn vàng.
Vua dò hỏi ý muốn
“Mộc Lan không nhận chức quan sang,
Chỉ xin thiên lý mã,
Đưa về với cố hương”.
Mẹ cha nghe tin ấy,
Ra thành đón con về.
Chị cô nghe tin ấy,
Sửa soạn chốn buồng the.
Em trai nghe tin ấy,
Mài dao soàn soạt mổ bò dê.
Cô mở cửa gác Đông,
Cô ngồi giường gác Tây.
Cởi bỏ bộ quân phục,
Mặc xiêm áo thường ngày.
Bên song sửa mái tóc,
Hoe vàng ngắm gương cài.
Ra cửa thăm bè bạn,
Bạn bè thảy ngạc nhiên:
“Mười hai năm đồng ngũ,
Ngờ đâu gái giả trai!”
Thỏ đực chân mấp máy,
Thỏ cái mắt mê tơi.
Cặp thỏ song song chạy,
Nhận ra ta đực cái mới tài.

此地別燕丹,
壯士髮衝冠。
昔時人已沒,
今日水猶寒。

Dịch thuỷ tống biệt

Thử địa biệt Yên Đan,
Tráng sĩ phát xung quan.
Tích thời nhân dĩ một,
Kim nhật thuỷ do hàn.

Dịch nghĩa

Nơi đây khi từ biệt Thái tử Đan nước Yên
Tóc tráng sĩ dựng đứng lên sát mũ
Người xưa đã khuất rồi
Nước sông Dịch ngày nay còn giá lạnh.

Dịch

Nơi này biệt Yên Đan,
Tráng sĩ tóc dựng ngược.
Người xưa đã khuất rồi,
Nước sông còn lạnh buốt.

西陸蟬聲唱,
南冠客思深。
不堪玄鬢影,
來對白頭吟。
露重飛難進,
風多響易沉。
無人信高潔,
誰為表予心?

Tại ngục vịnh thiền

Tây lục thiền thanh xướng,
Nam quan khách tứ thâm.
Bất kham huyền mấn ảnh,
Lai đối bạch đầu ngâm.
Lộ trọng phi nan tiến,
Phong đa hưởng dị trầm.
Vô nhân tín cao khiết,
Thuỳ vị biểu dư tâm?

Dịch nghĩa

Mùa thu ve sầu kêu,
Người tù nghĩ ngợi sâu xa.
(Ve) không kham nổi bóng đôi cánh đen của mình,
(nên) đến ngâm trước (ông già) đầu bạc.
Sương nặng, (ve) bay khó tiến,
Gió nhiều, tiếng vang dễ bị chìm.
Không ai tin điều cao khiết,
Còn ai bày tỏ hộ nỗi lòng ta?

Dịch

Thu đến, ve kêu tiếng
Trong lao khách nhớ nhà
Xót xa khi cánh mỏng
Than vãn trước đầu phơ
Sương nặng bay khôn nổi
Gió to giọng dễ nhòa
Thanh cao không kẻ biết
Ai ngỏ giúp lòng ta?

Nam Trân không chỉ là một nhà thơ nổi tiếng mà còn là một nhà dịch giả vang danh với những bài thơ dịch nổi tiếng trên thế giới được bạn đọc yêu mến. Đọc bài viết chúng ta thêm phần ngưỡng mộ tài năng của ông bởi không có nhiều nhà thơ có sự am hiểu ngôn ngữ như vậy. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!