Ngày mà ta học được

Ngày mà ta học được
Cách yêu thương một người
Cũng là ngày hạnh phúc
Hóa thành vạt sương rơi

Sương giăng đầy trên mắt
Môi mỉm cười chua cay
Ngày đời ta lạc mất
Tin yêu của một người

Ta trách mình ngốc dại
Ta hận đời trái ngang
Ta chìm trong dĩ vãng
Tim đựng đầy bi thương

Ngày thanh xuân vụt tắt
Chưa nguôi giấc mộng buồn
Ta giật mình thảng thốt
Trước một niềm cô đơn

Cuối cùng ta cũng khóc
Lệ rơi cho chính mình
Là ngày ta học được
Yêu chính mình trước tiên

Có bao điều vuột mất
Giữa dòng đời trái ngang
Giá mà ta học được
Cách bao dung chính mình

Giá mà chân bước tiếp
Bỏ nỗi buồn sau lưng.

Người Viết Thơ Đau

Có một mùa thơ… đến lạ!

Tháng 4 về, khi những con phố ngập tràn loa kèn trắng là lúc tôi được cầm trên tay cuốn sách 12 THÁNG BỐN MÙA YÊU, ngấu nghiến đọc để rồi “thoảng thốt”: Giữa cuộc sống bộn bề, vẫn có một mùa thơ… đến lạ!

Không biết bao người có cảm nhận như tôi khi cầm trên tay cuốn sách đầy cuốn hút 12 THÁNG BỐN MÙA YÊU? Thế nhưng, riêng bản thân tôi khi nhận được cuốn sách này từ Fanpage: Những bài thơ đi cùng năm tháng, hai đêm liền tôi không thể rời mắt bởi những cung bậc yêu thương của các bài tản văn, bài thơ có trong sách.

Đáng, đáng lắm… chỉ bỏ ra có 90.000 mà cầm trong tay cả bốn mùa thương nhớ, cảm nhận được sự thổn thức của 12 tháng khắc khoải khôn nguôi, và vô cùng đặc biệt, bên cạnh những cảm giác miên man, vuốt ve bìa sách lại có thể sờ được BỐN MÙA YÊU.

“Gửi lại thanh xuân những ngày tươi đẹp
Mười hai tháng dại khờ khắc khoải bốn mùa yêu”

12 THÁNG BỐN MÙA YÊU khiến con người ta khắc khoải thật, khi cung bậc cảm xúc không chỉ là các góc nhìn da diết của từng mùa Xuân – Hạ – Thu – Đông, mà nó còn là sự vận động chuyển giao của 12 tháng, mỗi một tháng đi qua, các tác giả đều chấm phá lên đó nhiều mảng màu, nhiều cung bậc cảm xúc, trong thơ của 12 THÁNG BỐN MÙA YÊU không chỉ là màu sắc của từng mùa tươi đẹp, của các loại hoa đặc trưng mà còn là những nhắn nhủ như trách móc, giận hờn của tình yêu đôi lứa, của cảm giác đợi chờ, đan xen hụt hẫng khi ai đó chẳng còn yêu, nó đơn giản mà gần gũi như hai mùa chuyển giao lặng lẽ, để rồi người đọc cũng cứ thế, cứ thế nuối tiếc theo.

Đời lính, khi tuổi đã ngũ tuần, tôi không nghĩ cuốn sách 12 THÁNG BỐN MÙA YÊU lại cho người đọc nhiều cảm nhận đến vậy, ngoài cảm giác yêu thương, là những cung bậc của tình yêu quê hương, đất nước là những khoảng trời ai đó chót “bỏ quên”… Giá như, khi còn trẻ tôi được bắt gặp cảm giác này sớm hơn.

Một cuốn tôi dành gối đầu tại đơn vị, một cuốn dành tri kỷ, liệu còn gì thú vị hơn, ai cũng bảo lính khô khan nhưng khi có được cuốn sách 12 THÁNG BỐN MÙA YÊU tặng cho nàng, người bạn đời mấy chục năm chung sống, nét mặt nàng cũng rạng rỡ như hoa, một cảm giác vui đến lạ…

Tháng tư này tôi không chỉ có một mùa loa kèn đặc biệt, mà còn có cả một mùa thơ như con suối, cứ róc rách chảy hàng đêm, đọc hết cả rồi nhưng tối đến, tôi vẫn dành vài chục phút suy tư với một bài thơ trong cuốn sách, đọc rồi nhìn lại những thứ xung quanh để cảm nhận sự nhẹ nhàng, yên bình của cuộc sống.

Hà Nội tháng 4 – Phút sống khác của một người lính bên vọng gác!

(Một đọc giả xin được giấu tên)

CHUYỆN MÌNH NHƯ CHIẾC LÁ

Anh về vui duyên mới
Em cũng sẽ thôi buồn
Đừng chờ và đừng đợi
Chấp nhận rồi bỏ buông

Gom lại tình thư cũ
Góp lại kỷ niệm xưa
Đốt lên chiều hoang hoải
Thương mấy cũng bằng thừa

Bây giờ hai lối rẽ
Hai cuộc mộng riêng nhau
Mình người dưng ngược lối
Câu luyến ái bạc màu

Chuyện đôi mình dang dở
Nuối tiếc nữa mà chi
Trăng xưa nay tan vỡ
Mình thương nữa được gì

Đời này không chung lối
Kiếp này chẳng nợ nhau
Xin người đừng hẹn hứa
Đợi chờ đến kiếp sau

Yêu thương người bên cạnh
Đừng một dạ hai lòng!
Tuổi đời trôi chóng vánh
Tuổi buồn dài mênh mông

Hương xưa giờ đã lạnh
Trả về với trăng sao
Chuyện mình như chiếc lá
Rơi chiều mưa nát nhàu.

Kimmi

Viết

Tôi viết cho tôi hay viết cho Anh ?
Cho những tháng ngày mong manh hoài niệm
Cho những yêu thương thoắt ẩn thoắt hiện
Chẳng cồn cào xát muối trái tim đau…

Tôi viết cho tôi hay viết cho nhau ?
Cho Thanh Xuân gom nhặt bao vụn vỡ
Cho tim đau quên bao điều đáng nhớ
Chẳng dày vò, dằn vặt khóc hàng đêm…

Viết cho tôi …nên muốn viết nhiều thêm…
Về cái ngày muốn lật nhào thế giới
Đi mọi nơi rồi cứ chờ , cứ đợi
Một bóng hình đổ ngược của ai…

Viết cho tôi nên chẳng rõ đúng – sai…
Khi Duyên – Nợ là thứ có kỳ hạn
Giữa người với người nó càng chóng cạn
Níu giữ cách gì khi lòng muốn đi ?

Tôi viết cho người để dành mỗi khi
Con tim đi ngược chiều về quá khứ …
Đừng giật mình khi mất đi mọi thứ …
Chỉ bởi vì … một lần …lỡ quay lưng…

An Nhiên

THÁNG TƯ – LOA KÈN HOÀI NIỆM

Người bỏ lại mùa loa kèn năm ấy
Rồi lãng du qua mấy Hạ không về
Để Tháng Tư cái nắng còn run rẩy
Giọt sương nhòe, hoen mắt lá ủ ê.

Phố vẫn thế… phong sương và trầm mặc
Sắc loa kèn thầm nhắc kỉ niệm xưa
Ái tình cũ hương trinh còn giăng mắc
Vành môi êm… thương nhớ mấy cho vừa.

Xuân dùng dắng, Hạ thì chưa về hẳn
Mưa hết rồi mà nắng vẫn đắn đo
Buông hay níu, chẳng phương nào chắc chắn
Nhớ và quên… rối trong mối tơ vò.

Con đường cũ, lời hẹn hò cũng cũ
Chỉ loa kèn mãi chẳng phụ Tháng Tư
Vẫn trinh trắng, vẫn tinh khôi ấp ủ
Hương nồng say đượm cánh gió giao mùa.

Tháng Tư sang giục loa kèn đua nở
Người đã xa nhưng luyến nhớ chưa rời
Con thuyền ái cứ chòng chành duyên – nợ
Giữa bể tình sóng đưa đẩy chơi vơi…!

MỘC MIÊN

Hôm qua em có về…

Hôm qua em có về
Căn nhà nhỏ bên giàn hoa giấy
Hình như lâu rồi cửa nhà không ai động đậy
Bụi bám nhiều, loang lổ những mảng rêu phong.

Chậu cây trước nhà giờ chỉ còn rỗng không
Góc bàn cũ cũng nhớm màu thời gian giội rửa
Em nhớ ngày xưa nơi đây từng khắc tên hai đứa
Giờ phai màu, che mất những cái tên.

Hôm qua em có về, lâu lắm nên cũng quên
Định chạy vù ra sau nhà xem anh có trốn em ở đó
Như ngày xưa anh khẽ cười nói với em lời thì thầm to nhỏ
«Anh có trốn đến chân trời em cũng tìm được đúng không?»

Hôm qua em có về, à…mà không
thỉnh thoảng em vẫn về chứ không hẳn rất lâu
Có hỏi về anh, nhưng người ta cứ giấu
Họ chỉ bảo anh đi, nhanh thôi quay lại

Nên em cứ chờ, qua cả những mùa mưa!
Hôm nay em lại về, thế anh đã về chưa?
Chân trời anh đi sao em tìm mà không thấy
Anh gạt em đúng không, sao lâu về đến vậy

Sắp qua mùa rồi, anh đành lòng đi mãi vậy sao?

Mỹ Nhiên

EM

Việc chi em phải khóc
Vì một người vô tâm
Đứng lên mà lau mắt
Vượt qua những thăng trầm

Việc chi em phải nhớ
Một người đã quên em
Trái tim em nhỏ bé
Hãy ru nó êm đềm

Đừng đau lòng như thế
Mạnh mẽ mà vươn lên
Gạt đi bao dòng lệ
Đời sẽ bớt muộn phiền

Người đã không ở lại
Níu ghì chỉ đắng cay
Đừng thương mà ngây dại
Hãy mạnh mẽ buông tay

Nay người ta hờ hững
Chối bỏ tấm chân tình
Em giữ tâm thật vững
Để nụ cười luôn xinh

Mai bình minh lại đến
Đem nắng ấm chan hoà
Một tình yêu trọn vẹn
Chờ em chẳng quá xa …

Đồng Ánh Liễu

BẢN TÌNH CA THÁNG TƯ

Bản tình ca tháng tư này anh viết
Tại mưa nhiều lên ướt đẫm câu thơ
Chữ với vần làm sao cứ ngẩn ngơ
Hay xa cách nên thẫn thờ em nhỉ

Cả ngày dài mưa buồn không ngơi nghỉ
Đến đêm rồi cũng rầu rĩ liên miên
Trong lòng anh nỗi nhớ chẳng nằm yên
Như con sóng triền miên xô bờ cát

Đêm cô đơn anh nằm nghe biển hát
Khúc ân tình dào dạt trái tim côi
Hình bóng em mờ nhạt cuối chân trời
Cho tim anh rối bời như loạn nhịp

Anh muốn viết bản tình ca cho kịp
Kẻo tháng tư lỡ nhịp thẫn thờ trôi
Vì tháng năm đã đến gõ cửa rồi
Đêm trống vắng anh ngồi nghe mưa hát

Giữa sa mạc anh như người đang khát
Muốn kiếm tìm …..
Nơi thơm mát …..
Tình em !

 Hồng Giang

THÁNG TƯ VỀ DA DIẾT NHỚ ANH ƠI!

Tháng Tư về da diết nhớ anh ơi!
Nhớ thuở mới quen, nhớ lời mình ước hẹn
Nhớ cái nắm tay vội vàng, bẽn lẽn
Nhớ chiếc hôn đầu nguyên vẹn những tinh khôi.

Tháng Tư sang, Hạ cũng thoáng bồi hồi
Nỗi nhớ thúc thôi đưa em về với biển
Biển chiều nay lặng buồn nằm im tiếng
Nhớ bóng thuyền đi biền biệt mấy xuân tàn.

Phiến đá nghiêng đầu hứng từng đợt sóng tan
Em mơ màng thả hồn nghe biển hát
Có khóc đâu, chỉ vô tình hạt cát
Bay lạc đường vướng nhẹ lấy rèm mi.

Tháng Tư vô tâm, nắng hong úa xuân thì
Để buổi chia ly cũng nhuốm màu rực rỡ
Em nhớ anh… Tháng ngày ray rứt nhớ
Dư vị ngọt ngào vẫn ngự ở trong tim.

Tháng Tư xôn xao, biển gọi Hạ êm đềm
Em lang thang tìm bóng anh trong biển…

Kimmi