2 Thơ Về Hoa Bất Tử ❤️️ Tuyển Tập 20+ Bài Thơ Hay Nhất
Tác giả: thohay.vn
Ngày đăng: 09/12/2022
Đánh giá: 4.83 (958 vote)
Tóm tắt: Thơ Về Hoa Bất Tử ❤ Tuyển Tập 20+ Bài Thơ Hay Nhất ✓ Sưu Tầm Những Câu Thơ Đặc Sắc Viết Về Hoa Bất Tử Dành Tặng Cho Các Bạn
Khớp với kết quả tìm kiếm: Đóa hoa bất tử trên đời
Là hoa lòng đó sáng ngời tình thương
Khi yêu cất bước lên đường
Tình kia mãi đẹp tỏa hương mãi người
Tóm tắt: là một chút nhớ thương, một chút day dứt cũng có thể một chút cô đơn. Để có cảm nhận hay về trăng, mời các bạn đọc những bài thơ về Trăng hay nhất dưới đây
Khớp với kết quả tìm kiếm: Chỉ muốn nói vài ba câu nhắn nhủ
Trăng có còn sáng tỏ ở nơi xa
Ở nơi đây cũng nhớ lắm mà
Có ai ngắm ánh trăng tà cuối buổi.
2 Top những bài thơ ngắn hay nhất mà bạn không nên bỏ qua
Tác giả: voh.com.vn
Ngày đăng: 05/14/2022
Đánh giá: 4.97 (836 vote)
Tóm tắt: · Top những bài thơ ngắn hay nhất mà bạn không nên bỏ qua · 1.1 Bài thơ Yêu đời. Đêm qua mưa thật là to · 1.2 Bài thơ Sống thật là sống hạnh phúc
Khớp với kết quả tìm kiếm: Đêm về nước mắt ai rơi
Nhớ ai nhiều lắm người ơi thấu lòng?
Biết rằng nhớ cũng bằng không
Nhưng sao cứ nhớ cứ mong cứ chờ…
3 Những Bài Thơ Hay Ngắn Mang Nhiều Cảm Xúc, Tâm Tư Nhất
Tác giả: haycafe.vn
Ngày đăng: 09/20/2022
Đánh giá: 5 (944 vote)
Tóm tắt: · Những bài thơ ngắn hay, ý nghĩa nhất · 1. Ta cứ cười. (thơ Nguyễn Hưng). Trong nhân thế chỉ đôi lần ta khóc. Khi chào đời khó nhọc mẹ khai sinh
Khớp với kết quả tìm kiếm: 17. Muốn ăn cơm trắng với giò,
Lại đây mà đẩy xe bò với anh.
– Sưu tầm
Tóm tắt: · 100 bài thơ hay nhất thế kỷ 20 của Việt Nam · 1. Nguyên Tiêu – Hồ Chí Minh · 2. Ngày Hòa bình đầu tiên – Phùng Khắc Bắc · 3. Những bóng người trên
Khớp với kết quả tìm kiếm: 97. Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng – Chế Lan Viên
1 Top 12 Bài thơ tình hay nhất mọi thời đại – Toplist.vn
Tác giả: toplist.vn
Ngày đăng: 08/28/2022
Đánh giá: 5 (931 vote)
Tóm tắt: Top 12 Bài thơ tình hay nhất mọi thời đại
Khớp với kết quả tìm kiếm: Như một niềm xác tín – dẫu muộn – về một tình yêu thầm lặng, những câu thơ cuối cùng là tiếng lòng thổn thức của chàng trai quê, mà cũng chính là nỗi lòng của chính nhà thơ Nguyễn Bính. Qua nhiều
Mỗi lúc hè về lòng tôi lại buồn bâng khuâng, một nỗi buồn thật khó diễn tả. Tôi thường lang thang trên các con phố nhỏ, ngắm hoàng hôn rơi xuống. Trong lòng tôi lại nhớ về một thời học trò đáng nhớ, một thời tuổi trẻ đầy yêu thương, hồn nhiên, nhiệt huyết và hoài bảo lớn. Tôi lại cảm thấy buồn và ngâm nga những câu thơ để tâm hồn chìm vào một thời kỷ niệm. Dười đây phongnguyet.info xin tổng hợp một số bài thơ và mùa hè, mùa chia tay của tuổi học trò. Mời các bạn cùng thưởng thức, đọc và lắng nghe tâm hồn mình nhé.
Hè buồn.
Hè về bạn có buồn không
Náo nức ve kêu đến não lòng
Phượng nở , phượng hồng đua nhau nở
Để một mình tôi ngóng cùng trông.
Đâu còn những hình bóng thân yêu
Cắp sách bên nhau sáng rồi chiều
Đâu còn những khi vui cùng đùa nghịch
Chỉ còn giờ đây tiếng ve kêu.
Ngập ngừng bở ngỡ lúc chia tay
Biết nói gì đây đến lệ đầy
Xa thầy, xa cô cùng bè bạn
Kỷ niệm không quên mãi nơi này.
Hửng hờ luyến tiếc lúc hè sang
Mang theo cái nắng hạ chói chang
Để thầy để bạn người mỗi ngã
Nghĩ lúc chia tay tựa mơ màng.
Ôi buồn thay, ghét lắm thay
Nói sao hết được lúc này bạn ơi ?
Bài thơ: Trường xưa
Cứ ngỡ rồi đây xa lắm một mái trường
Ta không đủ sức níu thời gian gần lại
Mái ngói mờ rêu, tán lá bàng xa ngái
Những con đường, sỏi đá nhịp buồn tênh
Tháng năm rơi trên bậc thềm chênh vênh
Sân trường cũ, và bài thơ cũng cũ
Ô cửa sổ bốn mùa nắng rủ
Và cơn mưa trong trẻo mắt bạn bè
Một mùa xa hoa phượng chật vòng xe
Nét mực tím vương dấu tay mùa hạ
Màu xanh dịu thân thương trên vòm lá
Nhạt sắc trời, con chim sẻ nào bay…
Qua những mùa thu vương lối heo may
Hoa cỏ tím góc sân trường thầm lặng
Ai không nhớ những vòm trời mây trắng
Mùa tựu trường gom gió hát vu vơ…
Gốc bàng xưa im lặng đến bây giờ
Mong mỏi phía hành lang xa vời vợi
Chỉ một câu thơ cũng thành tiếc nuối
Chuyện giận hờn, viên sỏi nhỏ màu xanh
Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua nhanh
Mái tóc xưa chắc giờ không còn ngắn
Đã đơn giản như ta từng ngộ nhận
Một điều gì, mà nào có gì đâu…
Bàn ghế xưa rưng rưng ngả màu
Mùa xưa cũ bâng khuâng như thần thoại
Hoa cỏ may buồn đi vào xa mãi
Kỷ niệm giăng đầy rợp một mái trường quê
Bạn bè xưa chẳng có lúc tìm về
Trái bàng chín nằm ngơ trong mùa cỏ
Giọng thầy khan, trầm ngâm trong gió
Mái tóc thầy điểm bạc hoa lau
Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua mau
Tuổi thời gian nhòe lem như giọt mực
Thương nhớ ấy nhuộm màu mây ngũ sắc
Lá học trò vụng dại trốn nơi nao…
Ô cửa mùa thu mây trắng lại bay vào
Ta lại thấy mình những ngày thu lớp trước
Con đường mùa xa, bàn tay nào với được
Giấc mơ một mái trường màu ký ức phong rêu
Hiên lớp xưa lời thầy vọng đều đều
Bụi thời gian phủ đầy lên kỷ niệm
Bài thơ cũ đợi ta về viết tiếp
Tuổi vụng về hát gọi tháng năm ơi…
Ta bước đi tiếng trống giục bồi hồi…
Tác giả: Phạm Trung Kiên.
Bài thơ: Nhớ mãi hè ơi!
Thẫn thờ giữa buổi trưa hè
Chạnh lòng thương những tiếng ve học trò
Phượng hồng nhớ đến ngẩn ngơ
Tuổi thơ trong sáng bây giờ lùi xa.
Nhớ sao ngày ấy đã qua
Trèo lên cây bẻ nhành hoa trong trường
Tặng người bạn gái yêu thương
Đến giờ còn đọng vấn vương trong lòng.
Rời tuổi thơ với phượng hồng
Gói vào nỗi nhớ mênh mông đường dài
Mang theo khát vọng tương lai
Giảng đường đại học miệt mài luyện chăm.
Thương ôi năm tháng khó khăn
Sinh viên toàn nói chuyện ăn suốt ngày
Trưa hè ngồi dưới hàng cây
Ngắm thềm nắng rải đong đầy vần thơ.
Mang lòng yêu đến ngẩn ngơ
Mà không dám nói phải nhờ cành hoa
Rợp bằng lăng tím chiều tà
Là tình yêu của riêng ta gửi nàng.
Ước gì quay ngược thời gian
Để mình lại được mơ màng trộm yêu
Thả hồn như những cánh diều
Chao nghiêng giữa lộng gió chiều mênh mang.
Tác giả: Khuất Việt Hưng.
Bài thơ: Mùa hè
“… Mùa hè hoa rau muống
Tím lấp lánh trong đầm
Cơn mưa rào ập xuống
Cá rô rạch lên sân …”
Tác giả: Tạ Vũ.
Bài thơ: Đàn chim sẻ
Đàn chim se sẻ
Hót trên cánh đồng
Bạn ơi biết không
Hè về rồi đó
Chiều nay bạn gió
Mang nồm về đây
Ôi mới đẹp thay!
Phượng hồng mở mắt
Dòng sông trong vắt
Trườn lên bãi xa
Một chuyến đò qua
Mang theo lũ bướm
Cánh diều bay lượn
Thênh thang lúa đồng
Bạn ơi thích không?
Hè về rồi đó!
Bài thơ: Phượng đỏ hè sang mênh mang nỗi nhớ
Phượng vĩ đỏ báo mùa hè đã đến,
Như nhắn nhủ phút chia ly cận kề,
Trường lớp xa tóc thề chưa kịp nói,
Bạn xa tôi tim nhói kỷ niệm qua.
Ve rộn ràng trên nhành bàng gốc cảnh,
Tuổi học sinh nhí nhảnh cũng dần trôi,
Ôm sách vở bôi mờ thời gian đọng,
Cố hôm nay khỏi thất vọng ngày mai.
Tay trong tay những ngày vui đến lớp,
Cười vui đùa chớp nhoáng đựt quà nhau,
Phút dò bài thấp thỏm sợ lo âu,
Rồi vỡ oà trống thâu điểm tan học.
Trường đứng đó qua bao thời khó nhọc,
Dựng nhân tài bao bọc trí thức khôn,
Bên cửa sổ tâm hồn chợt khắc khoải,
Mới đó thôi sắp phải xa thật rồi.
Tâm lắng động bồi hồi nước mắt chảy,
Hợp rồi ly hết thảy phải xa thôi,
Còn giây phút tôi cùng ngồi bên bạn,
Tận hưởng đi khổ nạn ta xum vầy.
Từng bầy chim sắp tung cánh vươn ra,
Vào thế giới xa hoa đầy cám dỗ,
Cố lên nhé! Dù khổ hãy tiến lên,
Có thất bại làm nên thành công đó.
Tác giả: Hài Nhi Tóc Bạc.
Bài thơ: Hè đến
Bây giờ ai đã quên chưa?
Màu hoa phượng nở khi Hè vừa sang
Bâng khuâng dưới ánh nắng vàng
Tặng nhau cánh phượng ai mang đi rồi
Ngày xưa chỉ có vậy thôi
Có ai biết được để rồi cách xa
Mùa Hè từng mùa Hè qua
Tiếc hoài cái tuổi ngọc ngà chẳng quên
Nỗi buồn không thể đặt tên
Nhẹ nhàng nhưng lại mông mênh trong lòng
Ai còn nhớ kỷ niệm không?
Ngày xưa, một cánh phượng hồng đã trao.
Tác giả: Vô danh.
Bài thơ: Mùa hoa phượng
Lời nào tả hết nỗi nhớ mong
Tình xưa bạn cũ mãi bên lòng
Mỗi mùa phượng thắm đầy mơ mộng
Nỗi nhớ trào dâng ngập cả lòng
Người xưa xa cách có biết không?
Tiếng ve nức nở thắt cỏi lòng
Tim nghe ray rức nhiều mơ mộng
Xác phượng tả tơi bởi gió giông
Nhớ thương lặng lẻ nén vào lòng
Có nỗi bâng khuâng lệ chảy trong
Xa xa trời ấy có chạnh lòng
Mỗi mùa phượng nở có nhớ không?
Bao nhiêu năm ve sầu nức nở
Bấy nhiêu lần thương nhớ trường xưa
Chùm phượng hồng trong gió đong đưa
Nỗi thương nhớ mỗi mùa phượng nở..!
Tác giả: Nguyễn Kim.
Ảnh đẹp: Đẹp ngỡ ngàng sắc tím bằng lăng
Bài thơ: Mùa hè bên đường
Tháng tư hạ chớm về rồi
Lắng nghe trong lá bồi hồi tiếng ve
Em về tập vở nghiêng che
Ta theo bước nhỏ lòng nghe thoáng buồn
Hạ ơi đừng khép cổng trường
Ve ơi đừng hát lòng đường bâng khuâng
Ngày mai trên vạn nẻo đường
Còn đâu tiếng trống tựu trường nôn nao
Còn đâu tiếng guốc xôn xao
Còn đâu ánh mắt người trao cho người
Còn đâu nữa những nụ cười?
Chỉ còn sót lại một thời nhớ thương
Tháng tư mùa hạ lên đường
Nắng vương vương nắng, buồn vương vương buồn.
Bài thơ: Mùa hè kỷ niệm
Sân trường văng vẳng tiếng ve
Kìa cây phượng vĩ hoa che kín cành
Xuân qua hè đến phải đành
Xa thầy xa bạn độc hành lẻ loi…..
Thời gian thoăn thoắt như thoi
Chợt đi chợt đến khiến tôi chạnh buồn
Hai mươi năm xa mái trường
Chưa ngày về lại cội nguồn tuổi thơ
Học trò đầy ắp mộng mơ
Nhưng đời như sỏi trơ trơ gót mòn!
Tác giả: Dung Nguyên.
Bài thơ: Mùa hè
Mùa hè nào gặp gỡ
Mùa hè nào chia ly
Mùa hè nào hội ngộ
Tôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ
Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâủ
Ai nhặt được mùa hè tôi đánh mất
Xin trả lại cho tôi
Xin trả lại cho tôi người yêu tôi
Dẫu chỉ là xác con ve sầu chết khô
Ấy chính là mùa hè của tôi
Ngủ quên trong nách lá
Những ngọt bùi tôi đã nếm trải
Những đắng cay tôi đã nếm trải
Những mùa hè bỏng rát sau lưng
Còn mùa hè cuối cùng tôi gặp lại
Trốn đi đâu ngoài tầm mắt tôi tìm?
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh.
Bài thơ: Mùa hè và tiếng rao của mẹ
Sáng lên hạ chuyền cánh phượng
Ve ran tình khúc mùa hè
Nắng vàng ngẩn ngơ bờ giậu
Dế mèn râu vểnh lắng nghe
Gió cõng mưa về ngang lối
Ướt nhòe áo gánh hàng rong
Liêu xiêu dáng gầy bóng mẹ
Tiếng rao thảng thốt chạnh lòng
Sáng nay nắng tràn góc phố
Em tung tăng với điểm mười
Trong veo ánh cười mắt mẹ
Gói hành trang tuổi đôi mươi.
Tác giả: Ngưng Thu.
Bài thơ: Tình yêu giữa mùa hè
Hân hoan mùa hè cùng nhau đón
Trên tay cầm những cánh diều hoa
Vẽ lên con bướm màu xanh tím
Vươn bay trên bầu trời cao xa
Hân hoan đây mùa hè hãy đến
Cùng lắng nghe dế lúc tờ mờ
Trong hộp nhỏ khoe anh , khoe bạn
Vui sướng một thời của tuổi thơ
Hè về nhìn phượng đỏ đầy sân
Chân đứng ngước nhìn mắt bâng khuâng
Thấy em đã thành cô thiếu nữ
Đã qua thời đuổi bướm hái trâm
Và giờ đây anh đã yêu nàng
Yêu mái tóc thề buông gió sang
Yêu hình dáng bao ngày thầm ước
Một đời với tiếng hẹn trăm năm.
Tác giả: Đông Hòa.
Bài thơ: Một sáng mùa hè
Một sáng mùa hè đẹp biết bao
Giở trang lưu bút tuổi ước ao
Một bầy bướm phượng xôn xao múa
Kỷ niệm còn vương nét chữ nào
Có phải là anh của em không?
Cho yêu thương năm tháng chất chồng
Thuở học trò gói mơ ươm mộng
Áo trắng nào đẹp trong mắt trong
Bạn bè thân ơi giờ nơi đâu?
Có về họp nhau trên đỉnh sầu
Quay quắt ấu thơ quay quắt nhớ
Giấu nụ cười sau nét ngây ngô
Một sáng mùa hè ngập nắng vàng
Hồn thơ thanh thoát ý mênh mang
Kỷ niệm em cài trên ngực áo
Nghe trái tim mình đập rộn ràng
Sao anh chẳng về lại ngày xưa
Đôi bóng kề nhau đếm sao thưa
Đôi bóng quyện vào trang sách mới
Mở một chương đời chuyện nắng mưa
Mùa hạ xin cho lời nhắn gởi
Với người năm cũ lắm xa xôi
Rằng em vẫn chờ bên song cửa
Một tình yêu tha thiết mà thôi
Tác giả: Trường Phi Bảo.
Bất kể là ai, khi đọc những vần thơ về tuổi học trò và mùa hè này hẳn sẽ ngẩn ngơ nhớ về thời cắp sách đến trường với bao kỷ niệm. Không chỉ thế, chúng còn giúp bạn có được giây phút thư giãn thả hồn vào những vần thơ. Chỉ từng câu chữ cũng đủ để bạn vui khỏe hơn sau những giờ làm việc hay học hành căng thẳng.
Tổng hợp những bài thơ hay nhất về mùa hè gợi nhớ nhiều kỉ niệm tuổi học trò vừa được giới thiệu, nhắc lại trên đây chắc hẳn sẽ khiến bất kể ai trong chúng ta đều sẽ có một cảm giác bồi hồi, lâng lâng phải không nào? Đây đều là những bài thơ đi cùng năm tháng được nhiều nhà văn, nhà thơ tâm huyết sáng tác nên, những ai đang ngồi ghế nhà trường hay xa trường đã lâu thì đừng quên những khoảnh khắc, những kỉ niệm in dấu một thời về kí ức tuổi học trò hồn nhiên vô tư lự này. Chúc bạn luôn vui và thành công trong cuộc sống.
Một ngày nào đó, em có trở về đây để ngắm chiều về trong đáy mắt? Còn tôi, chắc chắn tôi sẽ khoác lên vai một chiếc balo để tìm đến một nơi đâu đó thật cao, rất cao… để ngắm chiều rơi. Bởi nếu ta được ngắm hoàng hôn từ trên cao, mặt trời sẽ lặn chậm hơn người khác, ngày sẽ dài hơn một chút để mà yêu thương! Để mà quên đi…
Vài bài thơ tình buồn hoàng hôn cho các bạn giải tỏa nỗi buồn khi đứng giữa buổi chiều cô đơn lạc lõng, nhớ thương một bóng hình đã mãi xa xôi, hi vọng những bài thơ về hoàng hôn này sẽ làm vơi đi phần nào nỗi buồn ấy trong tim các bạn. Khác với bình minh mang những vẻ đẹp của sự khởi đầu, tinh khôi, mới mẻ… hoàng hôn từ muôn thuở trước đã đi vào thi thơ với những nỗi buồn cao vợi của khắc cuối ngày. Không biết thơ về hoàng hôn có gì vui chăng? Mời các bạn cùng xem qua và thưởng thức những áng thơ tình hoàng hôn cô đơn, thơ tình hoàng hôn thương nhớ sau đây, chúc các bạn xem thơ vui vẻ!
Em có thấy hạ về trong nắng muộn? Khi tiếng ve đã mỏi cuối chân trời, Và có thấy nắng loang đầy nỗi nhớ, Giữa đêm gầy muôn vạn ánh sao rơi?
Tôi trở lại những nơi mình hò hẹn Chợt giật mình ngơ ngác mắt buồn em Chiều chập choạng chở người theo hoài niệm Phố loay hoay gọi gió cuốn chân tìm…
Đêm mưa cuối đã thay lời hát cuối Mùa hạ sang phượng cháy những con đường Em có thấy hồn thơ ai đó gọi, Như giận hờn một kẻ đã từng thương?
Hoàng hôn nay phố vắng ai buồn lắm! Hạ về rồi em còn lạc nơi đâu? Ve quạnh quẽ dưới ánh chiều vàng vọt – Chợt bồi hồi, thảng thốt khóc tìm nhau… (Huỳnh Minh Nhật)
Chiều ta về… Hồn mênh mang mênh mang, Chiều ta về… Mây lang thang lang thang.
Chiều anh về tìm lại mảnh tình xưa: Là góc quán, là ngày mưa xa vắng; Là hôm gặp cúi đầu trong im lặng, Ngượng ngùng nhau đành chẳng nói năng gì.
Những nhạt nhòa cứ thế dắt chân đi Để tâm tư ngập tràn thêm da diết Chiều rực tím tím hoàng hôn biền biệt Buổi ban đầu còn tha thiết trong anh
Anh trở về trên con phố rêu xanh Nghe hồi ức mong manh đà rạn vỡ Những vạt nắng thơm lừng hương nỗi nhớ Vẫn mặn mà như thuở mới vào yêu
Ta thương nhau không biết đã bao chiều Tình khôn lớn qua bao nhiêu màu áo Vậy mà sao cả hai đều cao ngạo? Để hôm nay ôm khắc khoải mong chờ…
Hay vô tình bất chợt đứng ngẩn ngơ Môi thoáng vọng một tên người chấp chới Có hiểu không rằng anh đang còn đợi, Những nỗi buồn vẫn gợi chút bình yên… (Huỳnh Minh Nhật)
CHIỀU TRÊN BIỂN VẮNG (Biển Chiều)
Ai đã từng dạo chân trên bờ cát Ngắm lớp sóng xa dào dạt vỗ bờ..? Biển về chiều đẹp tựa những nàng thơ Khi ánh hoàng hôn từng giờ buông thả Rực bờ tây ánh hồng thơ mộng quá Cảm xúc trào dâng thật lạ trong lòng Nhìn chân trời tim cộn nỗi chờ mong Cảm giác bình yên như sà vòng tay mẹ
Biển về chiều dịu dàng và lặng lẽ Sóng rì rào khe khẽ hát lời ru Sắc hoàng hôn nhuộm đỏ áng mây mù Nhè nhẹ gió về…vi vu thông vẫy trong hoàng hôn biển đáng yêu quá đấy Mỗi chiều về tôi lại thấy yêu thêm Yêu trùng khơi yêu con sóng êm đềm Yêu những con tầu ngày đêm hối hả…. Xin chắp vần thơ viết về biển cả Mộc mạc chân thành bởi đã quá yêu Dâng hồn tôi xin tặng hết biển chiều Cùng tim đỏ khắc tình yêu. .mãi mãi
BIỂN TÍM CHIỀU HOANG Tác giả: Giọt Buồn Không Tên
Biển mênh mông biển thì thầm tiếng sóng Hoàng hôn buồn như lắng đọng chiều hoang Bước cô đơn nghe tìm thức dâng tràn Cho nổi nhớ miên man xuôi dĩ vãng Chuyện tình xưa ngủ yên theo ngày tháng Chợt quay về như tản mạn đâu đây Biển nhấp nhô từng con sóng dâng đầy Tung bọt trắng đắp xây bao ảo mộng Tình ngày củ chôn vùi trong vô vọng Em theo chồng cho lạc lõng đời anh Theo tháng năm cho nổi nhớ xây thành Cho thắt thẻo từng canh tim hoang lạnh
Biển chiều hôm đẹp mờ mờ nhân ảnh Biển tròng trành sóng sánh hạt sương đêm Biển mơn man ru trọn giấc êm đềm Sao vẩn thấy buồn thêm bao hoài niệm Ngày xưa đó em rất yêu màu tím Em đi rồi biển tím cả hồn anh Tình yêu ơi sao bôi xoá cho đành Theo ngày tháng tóc xanh giờ đã bạc Thuyền tình ơi sao thẩn thờ trôi dạt Không bến neo buồn man mát bơ vơ Lững lờ trôi cho nổi nhớ dại khờ Cho bến mãi hững hờ xa dịu vợi Biển cô đơn cánh nhạn buồn chấp chới Tôi lặng thầm ngồi đợi bóng hình ai.
HOÀNG HÔN Tác giả: Lãng Du Khách
Hoàng hôn ráng đỏ buông lơi Mặt trời le lói chân khơi vẫy chào Chim kia sải cánh trời cao Bay về tổ ấm dạt dào yêu thương Ráng hồng phủ khắp đại dương Thuyền kia nhẹ lướt tìm đường bến mơ Sóng bạc vỗ cát ngẩn ngơ Bến tàu thiếu nữ thẫn thờ đợi ai Mênh mông bờ cát trải dài Vẳng trong sóng biển tiếng ai lơ hò Điệu hò ca khúc ấm no Biển thương tôm cá đã cho khoang đầy Ráng chiều chạng vạng chân mây Biển khơi lộng gió sóng đầy mơn man Bến đợi tình ấm nồng nàn Mái nhà rộn tiếng ca vang đêm hồng.
CHIỀU BUÔNG Tác giả: Hạnh Nguyễn
Chiều buồn buông vội câu thơ Ngắm hoàng hôn đỏ thả tơ về trời Buồn hiu quạnh quẽ bên đời Ngắm mây lờ lững nhớ người phương xa Dường như cũng chỉ mình ta Bao chiều thương nhớ vào ra một mình Hỏi mây hỏi gió lặng thinh Một mình thương nhớ mối tình đơn côi Mây chiều lờ lững cứ trôi Trèo lên đỉnh nhớ ta ngồi buông câu Chiều buông bao sợi tơ sầu Là bao nhiêu nhớ nát nhàu con tim Sương rơi lạnh buốt môi mềm Giọt thương giọt nhớ khẽ len vào hồn Ôm sầu lệ buốt rơi tuôn Chìm vào giấc ngủ nỗi buồn vẫn theo.
LY KHÚC HOÀNG HÔN Tác giả: Phi Bằng
Tiễn em về ảo mộng khẽ khàng rơi Hoàng hôn phủ chân trời đau ngả tím Ơi vạt nắng đọng thềm rêu chết lịm Tiếng dương cầm sai phím lạc vòng tay. Im bóng đời gió lộng phũ phàng lay Ngàn lá đổ muộn ngày xao nẻo vắng Hong kỷ niệm chuốc men tình dai dẳng Ý phai tàn, tim trĩu nặng sầu thương. Êm lối mòn cỏ dại khuất màn sương U uẩn gợn canh trường ngăn giấc ngủ Nâng nhẹ cánh hoa lòng đang héo rũ Ố màu tranh phai sắc nụ hôn buồn. In khắc vào tâm khảm lệ mưa tuôn Nhìn con suối xa nguồn trôi tản mạn Hờn chi nữa để tâm hồn ly tán Ở phương nào ai trút cạn niềm tin!
BÓNG HOÀNG HÔN Tác giả: Tú Nguyễn
Ta lặng lẽ giữa biển chiều êm ả Bóng trăng soi nghiêng ngã ánh hoàng hôn Tiếng tim yêu trên sóng vỗ dập dồn Mái chèo khua thả hồn theo con nước Thuyền lênh đênh con sóng đùa Trôi ngược Mộng ước chúng mình như con nước vờn trăng Núi nhô lên muốn níu cả cung hằng Như tay anh níu vầng trăng em đó Ta nhẹ nhàng lắng sâu từng hơi thở Biển mênh mông nhưng không nỡ ồn ào Cứ bình yên cho ta trao ân ái Sóng rì rào như thẹn mãi vì ta. Ánh trăng khuya như cũng đã sắp tà Quay thuyền về ta miên man câu hát Biển dịu êm đưa ta về bến bạc Gió hiu hiu man mát đón bình minh.!
Hoàng Hôn Đợi Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Gió ơi sao gió nỡ vô tình Thổi bụi vào đôi mắt xinh xinh Cho lệ đẫm nhòa đôi mắt ướt Cho dáng đơn côi hắt hiu tình
Em đợi ai? Nắng chiều sắp tắt Cứ một mình nhặt hạt nắng rơi Nhen tình yêu trong chiều tím tơi bời Hoàng hôn bỗng vỡ òa đôi lời khóc
Gió nặng trĩu thầm rơi mệt nhọc Khẽ hôn vào làn tóc em xinh Em về đi! Đứng đợi làm gì Ai đợi ai? Ai đi ai đợi?
ĐẾN NGHE EM Tác giả: Mai Ngọc Thoan
Ta khao khát chiều hoàng hôn trên biển Có được em như hò hẹn hôm nao Để cùng trao thứ hương vị ngọt ngào Hòa quyện với tiếng rì rào của sóng Em có biết một người đang trông ngóng Chờ phút giây lãng mạn ấy không em Cứ trông hoài mải miết đã bao đêm Mong sẽ có một chiều trên biển vắng Ta và em được say đắm bên nhau Cùng tận hưởng những phút giây dịu ngọt Và cảm nhận điều con tim muốn nói Em có nghe tiếng gọi phía khơi xa Ngày đêm vẫn cồn cào cùng tiếng sóng Đó chính là khát vọng của tình yêu Đến nghe em, ta hẹn một buổi chiều Hoàng hôn xuống trao hôn nồng cháy bỏng!
HOÀNG HÔN TÍM Tác giả: Toàn Tâm Hòa
Em về ngã nón chiều trôi Hoàng hôn tím nhặt để rồi tương tư Đã yêu màu tím bao chừ Mà sao em giữ khư khư chẳng rời !? Khẽ cười em bảo với tôi Màu hoa tím ấy thay lời thủy chung Trời xui có buổi tương phùng Giữa hoàng hôn tím muôn trùng xuyến xao Tôi về trời đất chênh chao Màu tim tím ấy quyện vào trong mơ Lẽ đâu định mệnh chực chờ Gặp nhau một thoáng bất ngờ lại yêu Vòng xoay duyên nợ trớ trêu Người dưng khác họ sao nhiều nhớ nhung Hoàng hôn tím biếc mông lung Tạ từ không nói ngại ngùng … hẹn nhau !
CHIỀU TÍM Tác giả: Bình Minh
Em ngồi đó một chiều tím biếc Lòng thấy buồn luyến tiếc nhớ thương Mà nghe tình cũ vấn vương Lời xưa thề hẹn má hường gửi trao Lòng bỗng thấy xôn xao luyến nhớ Những ân tình một thuở bên nhau Mình cùng hẹn đến mùa sau Trầu xanh cau trắng về nhau tương phùng Nào ai biết mịt mùng chiều tím Hoàng hôn về tắt lịm tơ duyên Mong cho tình ấy ngủ yên Vì ai đã bội lời nguyền thuở xưa Ta chẳng cần đón đưa chi nữa Chỉ một mình ở giữa hoàng hôn Chiều nay gió lặng mây buồn Hoàng hôn vẫn tím mây luồn nhớ thương.
Buổi Chiều Tác giả: Xuân Diệu
Buổi chiều đi lảng ở chân mây, Hoa tím trên song thoảng điệu gầy. Cửa đợi khép thêm đôi mí lả; Mái tranh nghe ấm một niềm tây.
Buổi chiều đi lảng ở chân mây…
Khói mỏng lên giây móc xóm làng Với trời không sắc đứng nghiêm trang. Âm thầm có những câu than thở Trong rậm lau phơ chấm bụi vàng.
Nón xa đi khuất mãi về tây, Một điểm mong nhà giữa bóng sây. Tựa ngõ bằng tre nhìn én liệng, Những nàng thôn nữ đứng, thơ ngây.
Buổi chiều đi lảng ở chân mây…
Con đường nguồn gốc tự vu vơ Lạnh lẽo chân qua, để bụi mờ. Thờ thẫn cây đa trên bến cũ Đêm đêm như nhớ chị đò xưa.
Thoáng trong đôi sợi gió hây hây Một thoảng hương xa chứa mộng đầy. Có lẽ vong hồn năm tháng cũ Trở về phảng phất luyến đâu đây.
Người ta bảo mùa đông là lạnh nhất
Tôi cho rằng không chỉ có mùa đông
Có những chiều nắng vàng rực rỡ
Nỗi cô đơn lạnh gấp trăm lần.
Đưa người ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Nắng chiều không thắm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong.
Có phải hoàng hôn nuối tiếc cái chói chang Nên cố níu tia nắng vàng rơi rụng Có phải ta xế chiều nuối tiếc thời sôi động Nuối tiếc thanh xuân nên vẫn cứ nồng nàn.
Một kiếp người chữ tình mãi nặng mang Dẫu trái tim có lần hoang tàn đổ nát Trong đau thương khúc yêu thương vẫn hát Như hoàng hôn vẫn man mác, đợi chờ.
Em tìm gì khi xuân đến hạ sang Hương nồng nàn còn vương trên kẽ lá Nước chảy mây trôi có gì đâu mà lạ Chút nắng tàn sao níu nổi hoàng hôn.
Top 7 bài thơ hay nhất về Tết cổ truyền tại Hà Nội
Tết Nguyên đán là tết cổ truyền, rất cần những cảm xúc hồi cố, nhớ lại nếp xưa mà bâng khuâng với hồn dân tộc. Bài viết này phongnguyet.info sẽ đưa quý độc giả hồi tưởng về tết cổ truyền của Hà Nội xưa, giờ đã biến đổi nhiều do thời gian và sự phát triển của xã hội. Các bạn cùng phongnguyet.info khám phá ngay những bài thơ hay về tết cổ truyền tại Hà Nội qua bài viết dưới đây nhé.
Hà Nội Vào Xuân
Hà Nội vào xuân lấm tấm mưa rơi
Phố đông đúc nhộn nhịp người qua lại
Hè chen chúc muôn loài cây, trái
Từ bao miền về tết với Thủ Đô…
Chuyến tàu đi xao xuyến thẫn thờ
Tiễn đứa bạn về ăn tết sớm
Trời đang lạnh đào năm nay nở muộn
Những nụ hồng mới lấp lửng đầu cây…
Nặng lòng trông quất đỏ dáng hây hây
Chiều Quảng Bá vườn cây hoa dạo cảnh
Bình thủy tiên nở hoa trong giá lạnh
Tơ lòng buông từng sợi trắng rung rinh…
Những phố con giờ bỗng tưng bừng
Nét xưa ẩn sau từng câu đối đỏ
Chậu hoa trà sao vẫn còn bỡ ngỡ
Đợi giao thừa mới chúm nở nụ xinh…! Đêm cuối năm huyền diệu lung linh
Pháo hoa đỏ rực bầu trời thành phố
Đón giao thừa anh trao nhành lộc nhỏ
Bên cửa chùa em rút thẻ cầu duyên…
Xuân về rồi (tuy chẳng kịp nói lên
Lời ước hẹn một ngày đầu năm mới)
Nụ hôn lòng xuân ơi đừng tỏ vội
Để mai ngày phơi phới ánh mắt vui…
Tác giả: Đuyên Hồng
Hà Nội Vào Xuân
Phố Cổ Chợ Hoa
Mỗi năm mới đến gần
Phố cổ thành chợ tết
Từ Quan Thánh, Đồng Xuân
Đến Hàng Gai, Hàng Lược
Những phố phường nườm nượp
Người chen người chen hoa.
Những ngõ sâu hun hút
Cũng hồng thắm reo ca
Ông Hàng Mã nhìn ra
Một trời hoa đào nở
Cô Hàng Sứ mặn mà
Chào mời sao duyên quá.
Những giò lan tha thướt
Cụ ông nhìn ngẩn ngơ
Hoa cúc vàng óng mượt
Cụ bà mua lễ chùa.
Hai vợ chồng đong đưa
Cành đào mua chơi tết
Mắt anh nhìn thắm thiết
Miệng chị cười long lanh
Những chậu quất trĩu cành
Đám thanh niên rầm rĩ.
Hàng bong bóng vây quanh
Bọn trẻ con ầm ĩ
Có một chàng thi sĩ
Thơ thẫn dạo chợ hoa
Lạc vào hàng cây cảnh
Thả hồn bay, bay xa
Mỗi năm tết xa nhà
Lại nhớ về Hà Nội
Ơi! Phố cổ chợ hoa
Sao bồi hồi quá đỗi.
Nguồn: Sưu tầm
Phố Cổ Chợ Hoa
Nhớ Hà Nội Xưa
Có một chiều lang thang trên phố Người và xe chen chúc tầng cao Khói, còi hơi nhức nhối ồn ào Như hụt bước, rơi vào nỗi nhớ!
Hà Nội tôi trong từng nhịp thở Phố của tôi, Ngõ nhỏ của tôi Cây bàng già trước cửa đâm chồi Vừa mới Tết, xuân khoe áo mới.
Hà Nội nhớ trong tôi vời vợi Nét dản dị, nền nã thanh cao Người khi xưa thân biết nhường nào Nhẹ lời nói, chân tình nếp nghĩ.
Hà Nội đón xuân về, tôi kể Pháo nổ, đào phai, câu đối xinh Ông bà tôi với cả gia đình Theo nếp cổ, cùng đi chúc tết.
Hà Nội qua thăng trầm đất nước Chẳng thể quên góc phố hàng cây Vọng leng keng! Nhớ bến đợi này Ơi tàu điện! bao niềm tiếc nuối.
Hà Nội xưa nếu bây giờ có hỏi Tôi nói rằng trái tim thương yêu Bao bạn tôi cũng nói chung điều Yêu Hà Nội – Với một niềm Kiêu Hãnh.
Nguồn: Sưu tầm
Nhớ Hà Nội Xưa
Với Xuân Hà Nội
Mùa cốm xa rồi hương còn đây
Sâm cầm về đâu cánh nghiêng trời
Biếc xanh tà áo em qua ngõ
Gói cả sông hồ thương nhớ ai.
Heo may về phố cho khăn áo
Lũ lượt xuống đường đón gió mai Em đi về phía xuân đang chớm
Ta ngẩn ngơ tìm phía nắng phai.
Trễ chuyến giao thừa không về kịp
Ta hái đóa quỳnh khuya lẻ loi Đi từ năm cũ sang năm mới Hoa lỡ thì mà người đâu hay.
Hoa đào qua phố rao xuân chín
Áo đào qua ngõ gọi thầm nhau
Hà Nội chừng như thôi trở rét
Đoá quỳnh chợt thức giữa chiêm bao.
Nguồn: Sưu tầm
Với Xuân Hà Nội
Xuân Hà Nội
Xuân đã về chưa Hà Nội ơi?
Ta về lồng lộng gió lưng trời
Sông Hồng bỗng đỏ như ngày ấy
Nửa dường nhung nhớ, nửa xa xôi.
Bóng chiều bàng bạc bóng Hồ Tây
Mây pha màu khói, khói pha mây
Mùa xuân thấp thoáng như cô gái
Nắng hồng bẽn lẽn, má hây hây.
Ta theo tìm em giữa phố xa
Bao nàng áo đỏ đẹp như hoa
Bao màu ngói đỏ tươi son mới
Lấp lánh hoàng hôn những mái nhà.
Là đã bên nhau rồi đó em
Mùa xuân Hà Nội buốt hơi kem
Hoa đào nghiêng nụ lung linh gió
Lất phất mưa bay ướt lạnh thềm.
Nguồn: Sưu tầm
Xuân Hà Nội
Không Khí Ngày Tết
Mờ mịt đất trời mưa bụi giăng mơn man da thịt cảm khí xuân, mấy ông cao tuổi khăn quấn cổ nhẩn nha bàn chuyện gói bánh chưng.
Cành mai mảnh rẻ he hé mắt lác đác đào tơ điểm nụ hồng vườn quất rực lên màu vàng đậm đã nghe náo nức cả vườn xuân.
Phố rộn rã hơn – ngày áp tết hàng hóa muôn nơi cuộn đổ về chỉ bóng hồ gươm là muôn thủa sơ huyền trong buổi sớm sương mờ!
Trên giấy hồng điều như phảng phất hồn xưa ẩn hiện những nét thần tháp bút hào hoa trào bút lực tung hoành trong lồng lộng thiên thanh.
Tác giả: Thi Ngẫu
Không Khí Ngày Tết
Hà Nội Những Ngày Cuối Năm
Hà Nội những ngày cuối năm Sông Hồng lạnh gió thổi từ phương bắc Lòng người rạo rực Những xe hàng tấp nập về đây.
Khắp phố phường cờ đỏ tung bay Hà Nội chờ đón tết Trên những đường hoa ngập tràn khoe sắc Với cành đào cành mai.
Tất cả vội vàng Hà Nội mưa bay Cứ như thể mùa xuân về rối rít Cứ như sợ tháng ngày trôi đi hết Nên nồng nàn Hà Nội thức thâu đêm.
Phố cổ rộn ràng, tấp nập Hồ Gươm Lung linh quá Tháp Rùa ngày giáp tết Hà Nội yêu ơi dòng người xuôi ngược Đi mua đồ sắm tết đón xuân.
Những mặt người rạng rỡ mắt long lanh Ôi vui qúa như ngày mở hội Ta lại gặp những nụ cười tươi rói Từng đôi mua đào quất ở Tây Hồ.
Những món quà trên tay trẻ ngây thơ Cứ náo nức như buổi đầu đến lớp Những món quà cảm ơn, một năm dài sắp hết Cứ nồng nàn tha thiết tự ngày xưa.
Những người xa hối hả mặc cho mưa Mang Hà Nội về với quê đón tết Những món quà thủ đô, những cành đào thắm thiết Ôi tết đến rồi Hà Nội của ta ơi.
Những bài thơ hay trong tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn của thi sĩ Nguyễn Phong Việt luôn thu hút sự chú ý mạnh mẽ của bạn đọc. Với tình cảm sâu sắc cùng những nỗi niềm mà những bài thơ của anh khiến bạn đọc rung động. Cùng phongnguyet.info theo dõi ngay nhé!
Nội Dung
Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là đắng cay chỉ là sợ không tìm lại được một cái nắm tay… Chúng ta nhìn tuổi thanh xuân như nhìn một đám mây biết rõ cuộc đời mình không cách nào nắm giữ đã có những ngày cuồng điên, những đêm giận dữ lấy nước mắt của mình để so với nụ cười trong một phép thử điều gì đau đớn hơn? Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là nỗi buồn chỉ là sợ không có ai để mình chia sẻ nỗi cô đơn… Chúng ta từng lặng im bên ô cửa nhìn mưa tuôn với tách café và ước gì cuộc đời mình dừng lại ở khoảnh khắc đó cái ấm ở bàn tay cùng cái lạnh của mưa gió chia yêu thương ra thành hai nửa từ một nỗi nhớ xé nát đáy lòng… Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là mùa đông chỉ là sợ đứng dưới trời nắng và không thấy bóng của mình Chúng ta thức suốt đêm để mong làm người đầu tiên nhìn thấy ánh bình minh với niềm tin đó là thời gian mà cuộc đời soi vào gương đẹp nhất dang rộng hai tay rồi úp mặt mình vào đất nghĩ mình có thể làm chồi non chờ một người nào đó đến tưới niềm vui lên mỗi ngày… Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là một cơn say chỉ là sợ mình quá bình yên trong tuổi thanh xuân này!
Thế giới này có thể sẽ không thuộc về chúng ta nhưng thế giới này sẽ luôn có một người để lắng nghe Có một người ở đâu đó nhìn thấy được nước mắt ẩn sau những tiếng cười xoà và lặng im trong cái nhìn thấu hiểu một người bình yên như tiếng chuông gió dù trong ngày mưa bão cuộn tròn trái tim mong manh trong lớp áo bằng đôi tay… Thế giời này có thể đã có quá nhiều đắng cay để chúng ta hoài nghi yêu thương vẫn còn nơi nào khuất lấp một con người đến gần bên mà không cần chạm vào tận cùng sâu thẳm vẫn nhận ra đó là hơi ấm cả đời mình luôn cần… Một con người không phải che chắn cho chúng ta chỉ giúp chúng ta nhận ra bản thân sinh ra để ước mơ hay ước mơ để sinh ra sống cuộc đời mình mong muốn nắm tay qua một quãng đời để vui hay rốt cuộc chỉ là một quãng đời chạy trốn mình có còn là mình nếu cứ phải bước với trống rỗng, hoang mang… Vẫn luôn có một người trong thế giới này lắng nghe chúng ta với tất cả những ân cần một người nhẫn nại như cây non vừa đi qua cơn bão sống một ngày và yêu thương một ngày mà không cần nương náu vào những bình yên chưa bao giờ bình yên như mình đã hiểu từ giây phút bắt đầu… Sẽ luôn có một người để lắng nghe những điều mà chúng ta chưa bao giờ nói với thế giới này dù chỉ một câu…
Khi những lời nói chỉ làm cho mình có cảm giác như đang ngậm một viên thuốc đắng cố uống trong nước mắt mà không cần ai khác nhận ra… Lặng im một ngày để ngày đó trôi qua với những bình yên mình biết chắc rằng là ảo giác cô đơn đến một lúc chỉ là một điều bình thường như mọi ngày phải gánh vác cười với mọi người nụ cười thật đơn giản rồi mau chóng quên đi… Đã có lần muốn đứng lại, muốn giải thích, muốn thể hiện một cử chỉ mình đang ở đây nhưng chỉ là… lòng buồn vô hạn người đối diện với người nhưng trái tim nhìn về một hướng khác yêu thương ấy không thể san bằng được khoảng cách dù là nhỏ nhoi… Có những nỗi đau có thể nói ra được bằng lời bằng vết thương mà ai ai cũng có thể nhìn thấy có những nỗi đau con người ta phải che đậy chỉ bởi mình không phải là một vì sao ở phương trời nào đấy đêm đêm cần sáng lên… Ở trong bóng tối con người ta thường mới có thể hiểu được mình từng nét vẽ lạnh lùng lên gương mặt nước mắt trong cuộc đời này chưa bao giờ là thứ cô đơn nhất nụ cười của một con người khi trong lòng chỉ toàn là sỏi cát mới là thứ lẻ loi tột cùng… Khi những lời nói chỉ làm cho mình có cảm giác như đang ngậm một viên thuốc đắng mình sẽ tự hỏi có còn cần ai khác lắng nghe mình nữa không?
Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người sẽ nhận ra mình quá chừng lẻ loi Không có ai để cùng khóc hay cười để ngồi xuống nhìn nhau trong lặng lẽ choàng tay ra với khoảng không mà người từng nghĩ là đầy hơi thở của những trái tim luôn hăm hở được bao dung… Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người mới hiểu giá trị của cái quay lưng chỉ thấy trong miệng mình đủ trăm ngàn vị đắng hoá ra cô đơn chỉ là một điều gì đó rất đơn giản như khi người nắm tay lại mới biết là không thể nắm chặt trừ khi nắm tay một người khác bằng yêu thương… Không ai nhận ra tiếng cười cũng có thể giấu được nỗi buồn nên người tập cười như đã từng tập đi, tập nói tự nhủ với bản thân rồi một ngày nào đó sẽ tới ngày mà trái tim đã quen với bóng tối không cần nữa ánh sáng lung linh… Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người sẽ hiểu người cần phải quên thức dậy vào buổi sớm mai và không cần nhớ ngày hôm qua mình đã sống ký ức chỉ là một tờ lịch hết hôm nay sẽ rơi xuống người sẽ thôi nhớ thương những điều mình đã từng chạy trốn xa lạ với nỗi đau… Không còn ai nữa nên người cũng không thể buộc mình đến hay ở đâu cứ để bước chân tự nhiên đi trong ngơ ngác cố gắng như thế nào người cũng vẫn là người không thể khác cầm tay mình lên và lau nước mắt thật giản đơn… Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người mới biết yêu thương?
Người đến đây chỉ để tìm thấy một tiếng cười nhưng tại sao chỉ một lần rồi thôi? Thế giới bao la nhưng chỉ thấy một con người rồi sau đó là tháng ngày ngơ ngác đi như một đứa trẻ con lạc đường và tay không ngừng lau nước mắt cứ trách mình sao có thể buông tay lúc lẽ ra cần giữ chặt giữa đám đông… Bằng cách nào tầm mắt chỉ còn nhìn thấy tuyết của mùa đông rơi từ một thế giới nào đó bên ngoài tầm với đủ lạnh để trái tim lúc nào cũng cần thật nhiều chăn gối ngay cả khi không chút nào mệt mỏi vẫn muốn nương tựa vào bình yên… Người đến trong thế giới này với một ánh nhìn thấu suốt nỗi cô đơn rồi sau đó là bàn tay, bước chân và trí nhớ trong những giấc ngủ thật dài có khi đã quên cả hơi thở và trôi qua những cánh cửa với ước mơ phía ấy là thiên đường… Có thể đã rất nhiều người sống nhưng chỉ muốn được lãng quên như một cơn mưa đến và đi trong một đêm về khuya tối không ai nhớ gì cho đến khi sáng ra nhìn hơi mưa còn trên lối giật mình giống một vết thương trở trời đau nhói rồi lặng lẽ quay đi… Đã có lần người ngồi xuống thầm thì ngại tiếng mình nói ra sẽ làm chùng lòng ai đó bao nhiêu nỗi đau nhưng chỉ đôi lần dám bày tỏ tặng cho mình một cành hoa hay một cọng cỏ cũng có khác gì nhau… Người đã không thể nào quay lại từ đầu không thể từ chối những con đường đã bước ký ức nhiều hơn và lòng bàn tay găm đầy vết xước quen với một ngày mới đến chỉ toàn là âu lo… Người đến đây chỉ để tìm thấy một cuộc đợi chờ?
Những bước chân này theo cách nào đó đã thay cho tiếng nói trong những đêm về khuya tối chúng ta lặng im… Còn một phần đời mà chúng ta mắc nợ được sống đúng với chính mình biết bao ngày nhìn quanh rồi giấu bản thân đi vì người khác gửi cho ai đó vui và buồn lúc ai đó nhìn ngơ ngác ngay cả lúc đau cũng tự trách sao lại mau nước mắt không dám khóc dù có tràn về dỗi hờn… Những ngón tay dính liền với những ngọn gió cô đơn cứ thổi qua nhau như muộn phiền bất tận chúng ta lạc loài theo một giọt sương sinh ra đã ướt lạnh không hơi ấm nào đủ sức tạo ra một yêu thương lành lặn nếu thiếu một phần sẻ chia… Trong từng đêm tối chúng ta cứ lầm lũi trở về muốn được ngôi nhà ôm vào lòng trên từng ô cửa chúng ta đã lẻ loi ngay từ phút giây đầu tiên biết than thở trẻ con lớn lên rồi già đi trong trăm ngàn nỗi nhớ phải mang theo… Con đường này là một thứ thói quen lo sợ sau đủ đầy sẽ hư hao có ai dám hoài nghi rằng mỗi sớm mai đều là háo hức để trong đêm luôn tự hỏi mình điều gì vẫn đang ở phía trước nếu sau đêm nay mình chết thì đêm mai mình cần có ai… Chúng ta trở về với một ký ức chỉ muốn thả bay ước mơ rõ ràng nhất là được làm một trang giấy trắng nhưng hành trình đã đi, đã qua, đã lấm lem mưa nắng chúng ta đã trở thành một người khác một người khác mất rồi… Trong những đêm về khuya tối chúng ta chỉ nhìn thấy những ngọn đèn vàng sáng lên ở một góc khuất nào đó chúng ta chưa từng vui…
Bỏ lại một con người và một thế giới đã không còn vui người bước qua ranh giới của cuộc đời… Không ai biết ở trong lòng còn bao nhiêu là cay đắng chưa từng muốn buông xuôi những câu nói từ nay lặng im vĩnh viễn một cơ hội để người ngoảnh lại nhìn cũng đã đặt dấu chấm hết người không còn ở đây và hối tiếc dù chỉ với duy nhất bản thân… Chẳng có ai sinh ra để chờ đợi một giây phút ngại ngần nói với mình rốt cuộc yêu thương nào là ý nghĩa từng ngày tháng cuồng điên với ước mơ nhưng chỉ dừng ở đó người đã không dám làm gì, không dám bày tỏ nhạt nhoà với cả dấu vân tay… Người đã đến trong cuộc đời rồi ra đi mà không có gì đổi thay như một viên sỏi ném vào mặt hồ rộng lớn người từng tin mình có thể làm nên một vòng tròn nước loang đi khắp nhưng cuối cùng chỉ là một gợn sóng không đủ để gọi tên… Sẽ có rất nhiều người hoài nghi vào sự lãng quên như hôm nay được nhìn sâu vào bao nhiêu đôi mắt bao nhiêu người đã khóc và bao nhiêu người cắn răng cho mất mát vì người không còn ở đây để tiếp nhận từng chút một bao dung… Bỏ lại một con người và một thế giới không còn vui người buông tay trong cô đơn đến tận cùng…
Không có lời nào được nói ra trong một thứ cảm giác vô hình nhưng người này và người kia đều hiểu yêu thương đó đã gọi tên Chấp nhận lặng im là một thứ ngôn ngữ phải học cho trái tim học trong cô đơn và nhẫn nại sẽ có những ngày đi xa mà lòng trống trải khi người này không hề biết người kia đang làm gì, càng không thể hỏi ngoài cách nhìn trời… Hạnh phúc có thể đến từ một cái nắm tay nhưng cũng có thể là một nụ cười được nhìn thấy nhau đủ vừa ấm áp chọn cho mình một cách yêu không giống với thế giới này từng biết yêu và không sợ mình sẽ hối tiếc vì vẫn chưa có gì thuộc về nhau… Vì người này và người kia đều hiểu có quá nhiều thứ khó khăn để bắt đầu nên không nói ra cũng là một lời giải thích như một người mắc kẹt cần có thời gian đứng lên nhìn về phía trước mất bao lâu cũng chẳng thể nào hứa được nên sợ lắm những niềm tin… Nếu được chọn thì đã là một định mệnh giản đơn cho người này, người kia cảm ơn nhau trong ánh mắt những gian truân cũng rất cần để yêu thương kia chất ngất vào một ngày tháng nào đó về sau sẽ biết chờ đợi kia có ý nghĩa gì? Xin đừng hỏi sao có những người khờ dại hoặc ngu si bởi phải là người này hay người kia mới hiểu! Xin đừng hỏi tại sao có những người biết rõ là tình yêu nhưng không thể nói bởi phải là người này hay người kia mới biết giá trị của lặng im! Có những con đường chúng ta phải đi đến cuối cùng mới đủ sức nói chuyện được với trái tim!
Như là cách chúng ta ngồi trong bóng tối và thắp một ngọn đèn rồi sẽ quen… Chỉ có một mình mình nên không cần phải thở than bao nhiêu nỗi đau đã từng ngày chìm xuống nước mắt cứ rơi mà lòng chẳng còn gì để hoảng hốt vì đã có lần cầu xin đời cho mình một viên thuốc ốm mà trí nhớ thả bay… Đã từng có ai khác ngồi trong bóng tối như thế này và họ sẽ làm gì khi bước ra ánh sáng để mình còn biết mình không phải là người duy nhất trong cuộc đời ngơ ngác yêu thương khi đi đến tận cùng giới hạn có còn là yêu thương? Rồi sẽ quen với suy nghĩ mình muốn làm người bình thường khóc thật to lúc đau và cười thật vui khi lòng tràn hạnh phúc đừng cắn răng, đừng bấu tay vào ngực cứ huyễn hoặc mình bao dung nhưng thực ra đầy oán hận từng ngày… Sẽ không có ai khác yêu thương mình mà không yêu cầu đổi thay nên tự thắp cho mình một ngọn đèn là tốt nhất che chắn cho thứ niềm tin nhỏ nhoi như hạt cát không có gì là đơn giản huống chi là một cuộc đời được sinh ra một cuộc đời mà giông gió nhiều đến mức không muốn vượt qua để thét gào đến một lúc thành tiếng cười lặng lẽ… Hãy cứ đi cho đến lúc quỵ ngã và nói lời cảm ơn vì mình cần phải trả giá cho chọn lựa của mình… Trong bóng tối, chúng ta lại bắt đầu từ nơi cần lãng quên…
Chỉ là một lần trong đời được ngồi đối diện nhau rồi mây có xanh hay trắng hãy cứ bay qua đầu… Người đã chờ như từng chờ tuyết rơi bên ngoài khung cửa sổ giữa đêm thâu mà biết rằng ngàn khuya nữa vẫn trời sao nơi ấy mình lớn khôn nhưng lòng thật ra chỉ đầy trẻ dại không có yêu thương nào là yêu thương mãi mãi dù là đến từ ai… Chúng ta sẽ bắt đầu câu chuyện bằng cách nhìn nhau thật lâu và dài những tiếng cười tự nhiên như cơn gió không phải ai cũng đủ niềm tin để yêu thương một ai đó mà một cái chạm tay cũng chập chùng gian khó phải đi qua… Sẽ nói về những điều không có ai khác hiểu ngoài chúng ta như thể sống cuộc đời này chỉ đợi gặp nhau và chia sẻ mỗi người một con đường nhưng chúng ta đã bước đi trong một quãng đời nào đó thật khẽ vì biết mình không thể chối từ một nhịp tim… Có thể sẽ rất đau đến mức người phải dừng lại tất cả mọi giác quan khi thế giới này buộc chúng ta phải trả giá nhưng còn hơn là thấy mình trôi đi trong một biển người xa lạ cuộc này buồn quá mà người thì không thể vui… Nên chỉ cần là một lần trong đời được ngồi đối diện nhau chúng ta sẽ bất chấp hết mọi lý lẽ con người!
(Sau những tiếng nói, nụ cười là một con người của riêng đơn côi) Vì đã biết không ai mong chờ cả cuộc đời mình sẽ vui những giấc mơ ngày ngày vẫn trả giá gặp được bao nhiêu người mà đám đông nào cũng xa lạ không dám nhận mình đang đau hay bình yên dù ngàn lần muốn thế chỉl à vừa đủ bao dung… Đứng trong năm tháng này người phải tung đồng xu lên rồi quay đi không cần biết sấp ngửa chỉ là một thói quen của con người khi đang trong thương nhớ bởi trong lòng luôn luôn có một kẽ hở cho niềm tin… Có quãng đời cố ghi nhớ mọi điều, có quãng đời dằn vặt bắt mình phải quên người nhiều khi chỉ là một cơn mưa lầm lũi làm ướt tất cả mọi người để sẻ chia phần yếu đuối và giữ lại cho riêng mình một câu hỏi -người không sợ cô đơn? Người chỉ sợ không còn thấy niềm vui trên gương mặt mình ở trong gương trong những đêm dài cuộn mình theo hơi thở mỗi một vì sao ở ngoài kia là một linh hồn của nỗi nhớ người có còn linh hồn nào cho điều đó khi lòng đầy những hoang mang!… Sau những tiếng nói, nụ cười là một con người của bình an?
Dù sau ngày tháng này chúng ta có trở thành ra sao thì cô đơn ấy cũng đã bắt đầu… Có những yêu thương chỉ là phép thử cho một nỗi đau mà con người ta ngày ngày lẩn tránh cứ nghĩ mình sẽ vui khi đủ chăn cho một ngày trở lạnh nhưng trái tim có đắp bao nhiêu ấm êm cũng đã không còn nguyên vẹn với cuộc đời… Đã thử hỏi chúng ta sống có gì vui khi những giấc mơ chết dần theo năm tháng chúng ta cười thật nhiều nhưng chỉ là để quên đi nước mắt dường như ai cũng đang sống giùm cho người khác và không mấy ai nhận ra? Mỗi một con đường đều có riêng những giông bão xót xa chúng ta có cố gắng đến bao nhiêu vẫn không thể biết trước trên bàn tay này chỉ là những đường vân tay từ vô thức không còn gì là chắc chắn từ phía con người… Sẽ là tận cùng rồi người sẽ lại tin mình hết lẻ loi như một vòng lặp kéo dài đến vô tận chúng ta liệu có đủ thời gian cho kiếp này để yêu thương và hờn giận hay chỉ là trả nợ được phần nào đó của định mệnh thuộc về giây phút trước khi mình chào đời… Dù sau ngày tháng này chúng ta có trở thành ra sao thì cô đơn ấy cũng đã đâm chồi…
Một giây phút mà cả cuộc đời này có thể người không tin được xa lạ với một thứ yêu thương đã ngỡ là vĩnh viễn khi đối diện nhau… Không còn một chút day dứt nào giống như từng có một nỗi đau cứa một đường từ trái tim lên ánh mắt cứ nghĩ mình sẽ mang theo đáy lòng một hạt cát ngày qua ngày ngơ ngác… đến cuối đời… Chẳng thể nghĩ sẽ có một giây phút không biết nên gọi là niềm vui cười thản nhiên với con người là đại dương ngày đó điều duy nhất ở trong lòng thật sự muốn bày tỏ tại sao đến cuối cùng mọi thứ đều chỉ như cơn gió cứ thế rồi đi qua… Năm tháng ấy của người không thể lấy lại và cũng đã ở quá xa yêu thương lớn lên để trở thành chai sạn có những giấc mơ hôm nay bình yên nhưng ngày mai sẽ khác đôi khi được làm người mất mát lại dễ chịu vô cùng… Vì chẳng cần phải gồng gánh những câu nói bao dung làm một người bình thường có tiếng cười và nước mắt đâu phải lúc nào trong cuộc đời mình cũng là người tốt thậm chí cố tình với đôi điều độc ác người đã từng… Một giây phút người thấy mình với yêu thương ấy lạnh lùng!…
Những buổi sáng người nhìn mình ở trước gương nhìn như nhìn một cuộc đời thật bình thường… Một cuộc đời từng nghĩ về nắng ấm vẫn luôn ở trong tim dù ngoài kia tuyết ngập trời buốt giá tin rằng ở đâu đó sẽ có một người chờ được nắm tay để tạm biệt một quãng đường xa lạ một người có thể hiểu được tất cả từng buồn vui… Những buổi sáng người nhìn mình với một nụ cười khi ở trong gương là biết bao điều mơ ước ấu thơ ấy đã vun xới cho một ngày nào đó khôn lớn nhưng một ngày nào đó giờ là một ngày không còn gì khao khát biết làm sao… Người xắn tay áo, vuốt tóc rồi tự nói với mình một câu chào dù lát nữa đây có gặp ai nói với ai cũng không cần vội vã chọn cho mình một yêu thương và quên đi những mặc cả chỉ yêu thương bản thân và đừng cho đi nhiều quá rồi đớn đau… Những buổi sáng sẽ khiến người hay nhớ những đêm thâu cứ mơ một sớm mai trái tim mình thức dậy không nói không cười nhưng bình yên ấy đã tìm thấy một con người ở cạnh bên che đi nỗi sợ hãi vẫn hằng mang… Những buổi sáng người nhìn mình ở trước gương nhìn như nhìn một yêu dấu đã không còn…
Vì có lẽ hết kiếp này con cũng không thể trả nổi những âu lo từ ngày con chào đời. Những đau đớn con trải qua cho mình, con biết chỉ là hạt cát nhỏ nhoi mà đã lấy đi bao nhiêu là nước mắt con oán hận mình nhưng quên đi ở đâu đó còn yêu thương chờ được nắm chặt con cứ nghĩ mình đang phải ngơ ngác giữa cuộc đời… Có lẽ kiếp này con chỉ ước được sống cho mình mà thôi một sinh mệnh mà khi sinh ra con từng hoài nghi chỉ là cơn gió không tin vào đâu và không tin vào ai trong bầu trời quá nhiều đổ vỡ con từng cầu xin mình làm ơn chỉ cần cho con giữ lại được hơi thở trong tháng ngày tựa vào hoang mang… Con đã ghét mình, đã chán ghét mình khi nhìn thấy đời mình cháy theo một ngọn nến tàn giúp ánh sáng cho bóng tối nhưng không giúp được gì cho trái tim mình thắp sáng nên con đã giật mình khi có một người đưa tay và che chắn con hiểu mình cần ích kỷ với cuộc đời để còn biết thương mình nhiều nhất vì mình mà vui… Con xin lỗi vì năm tháng con được làm người chỉ nhìn thấy buồn vui của mình hơn tất cả những nửa đêm con về đều sót lại trong lòng vết thương hay sỏi đá con biết đôi khi mình đã đi xa quá để có thể quay về… Con xin lỗi vì có lẽ kiếp này con cũng không thể trả hết được dù chỉ một hơi ấm của ngày bé thơ…
Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những bài thơ hay trong tập Sinh Ra Để Cô Đơn của nhà thơ Nguyễn Phong Việt. Những bài thơ của anh được bạn đọc đón nhận và chia sẻ rầm rộ trên các trang mạng xã hội. Hãy cùng nhau theo dõi ngay bây giờ nhé!
Xem Thêm: Tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Phong Việt phần 2
Sinh Ra Để Cô Đơn được đông đảo bạn đọc biết đến là một tập thơ chứa đựng nhiều cảm xúc của thi sĩ Nguyễn Phong Việt. Anh là một cây bút mang đậm chất trữ tình sâu sắc thu hút sự quan tâm của mọi người. Những dòng cảm xúc chân thành lay động triệu trái tim mạnh mẽ. Cùng theo dõi ngay nhé!
Nội Dung
Rồi cỏ sẽ xanh mặc kệ kiếp người có bình yên và trí nhớ chỉ còn lại duy nhất một cái tên… Ở nơi nghĩa trang này, người đã được đưa tiễn trong một ngày không hề buồn rất nhiều hoa với tiếng người chia sẻ những nguyện cầu cùng thắp lên như muôn vàn đốm lửa dành cho riêng một người và những câu chuyện kể để bớt lạnh phần nào của từng lớp đất sâu… Người bỏ lại cuộc đời khi hơi thở đã dừng lại quá lâu không ai biết hình ảnh nào là cuối cùng trong mắt người đã nghĩ gì vào lúc nhịp tim buông ra một tiếng nấc yêu thương nào đã được quên và yêu thương nào được níu chặt lúc xa rời… Ở nơi nghĩa trang này, người chỉ đến một lần rồi thôi nếu có còn kiếp nào chắc gì sẽ ở trong hình hài như đã biết gặp được ai và không gặp được ai mà trách nhau sao bỗng dưng xa lạ ký ức càng đớn đau thì trái tim càng muốn mặc cả ít nhất là một nụ cười… Bao nhiêu ước mơ cần để sống giờ chỉ là một giấc ngủ dưới bầu trời những ngày nắng, những ngày mưa, những ngày buốt giá rồi ai sẽ đến với một cành hoa sau rất nhiều mùa lộc non thành lá giọt nước mắt của hôm nay chỉ là của hôm nay người biết thế nhưng vẫn chờ mong… Là vì ai cũng có một người nhìn thấu suốt cõi lòng nên nhắm mắt rồi đừng bắt mình phải cố gắng tội cho linh hồn mình và tội cho tâm can người biết từ nay đã vắng một niềm tin… Ở nơi nghĩa trang này, người hãy để cho đời mình lãng quên!
Bước xuống, từ một cuộc đời một bước để xa rời thế giới nhỏ nhoi Mặt đất này đã không còn đủ chỗ cho ký ức vẫn từng ngày đâm chồi những yêu thương nhiều như bụi cát gom góp bao tháng năm cũng không bằng một lần mất mát người cười nhạt vì rốt cuộc phải đến lúc đớn đau! Mặt nước dài và rộng đủ cho người chìm sâu tất cả những giác quan giờ đều nghe lạnh buốt ánh sáng từ một con người chỉ có thể giữ cho một con người sống sót nếu cô đơn là có thật thì người đã từng không tin… Ảo tưởng về thế giới là điều mà ai cũng cần khi lớn lên nhìn thấy những cơn mưa với vòng tay rộng mở bao dung cho mỗi vết thương tạo ra vệt máu đỏ ngoại trừ vết thương đến từ nỗi nhớ câm lặng ở trong tim… Người bước xuống tìm dưới mặt nước một chút bình yên lúc đôi tay biết mình đã ngạt thở khó khăn lớn nhất của một con người khi đối mặt với nỗi sợ hoá ra chỉ đơn giản là học cách thật hứa với chính con người mình! Người trả ánh sáng về nơi mà nó đã lung linh thả trôi đời mình trong sâu thẳm không cần van xin ai chỉ ra đâu là thân quen đâu là lạ lẫm bắt đầu một đời sống không còn nữa những thói quen… Một bước, từ mặt nước trở lại với bóng tối đã lên đèn rũ bỏ những âm thanh khiến người rơi nước mắt vén tóc, xoa tay để biết chắc rằng mình cần phải khác nhìn cuộc đời từ điều đơn giản nhất rồi mới lo âu… Bước xuống, từ một cuộc đời, để còn biết từ nay sẽ đi về đâu!
Chìm xuống thật mau để không còn nghe tiếng nói nào ở trên đầu Chọn cho mình một bóng tối vừa đủ với nỗi đau rồi quẫy đạp hết những âu lo đã làm rơi nước mắt người chỉ còn đủ niềm tin để sống một cuộc đời khác chỉ còn đủ niềm tin cho một lần duy nhất sau tất cả những quãng đời… Chìm xuống thật mau cho những gì cần nói cũng phải nở nụ cười không chờ đợi ai đưa tay ra và mình nắm giữ sống đến bao lâu để thấy yêu thương kia cũng cần cho giấc ngủ người đã thức cả ngàn đêm rồi cho những cơn giận dữ và hoang mang… Chỉ ước gì lẻ loi đó là bản năng chấp nhận như một cơn mưa giữa trời sũng nước sẽ lau khô mình bằng những nghĩ suy đơn giản ai cũng có một phần bóng đêm khi ngược sáng chỉ là không phải ai cũng có người cần chở che… Chìm xuống thật mau vì đã không thể trở về với những giấc mơ chỉ toàn màu xanh ngát người từng sống những tháng ngày mà cô đơn giống như một tách café buổi sáng uống vì thèm một vị đắng cho trái tim… Có những thứ khi sinh ra con người ta phải đi tìm rồi níu giữ bằng cả quãng đời còn lại người chỉ sợ mình yêu thương quá nhiều rồi thành ra sợ hãi sợ những bước chân này vẫn cứ đi mãi không biết đến bao giờ… Để thà chìm xuống thật sâu một lần rồi người sống cho mình mà không cần đến những ước mơ!
Chỉ sợ những gì thuộc về nước mắt là nhiều nhất trong cuộc đời chỉ sợ con người sinh ra là để lẻ loi… Có bao nhiêu vì sao là hiện thân của những nụ cười mà con người chết đi để lại linh hồn ở nơi ấy một hành trình của gian nan và khổ ải yêu thương chất chồng yêu thương nhưng vẫn ngoài tầm với của một trái tim… Vì được sinh ra nên chúng ta đã phải cố gắng đi tìm bằng những ước mơ về chốn nào đó bình yên khi cùng nhau nhắm mắt là bình minh trên núi cao hay hoàng hôn bên bờ biển dài phẳng lặng một nơi nào đó ở giữa trời và đất rồi không cần phải đi đâu hay đi đến tận cùng… Nhưng hành trang của mỗi ngày đã có gì ngoài những ảo tưởng mông lung lắc đầu với một mái hiên dù cơn mưa ướt đầy vai áo xoay người thật mau lúc một bữa cơm được dọn ra với đôi bàn tay níu kéo cuộc đời mình là mặt trái của giông bão lúc vừa đi qua… Chỉ sợ nước mắt là những gì nhiều nhất dưới mái nhà nên cứ đi cho đến khi nào nhìn quanh thấy chẳng còn ai nữa dựng một khu vườn mà không cần những hàng rào, cửa gỗ rồi ngồi xuống như một hạt mầm đợi tách vỏ chờ ai đó đến cạnh bên… Một cuộc đời mà đã cố gắng nhưng vẫn không cách nào giúp định mệnh hiểu mình chọn lẻ loi thay vì chia sớt với một người gánh nặng như giọt mưa rơi vào lòng giếng cạn tất cả những gì có thể nhận về chỉ là lời trách bầu trời quá cay nghiệt sau từng ấy tháng ngày… Chỉ sợ những gì thuộc về nước mắt đều biết mình sẽ trôi qua kẽ tay!
Trên những ngón tay này người đã nhìn thấy đời mình có quá nhiều đắng cay những hồn nhiên chỉ kéo dài như một vệt mây trong tháng ngày bầu trời thật nhiều nắng biết mình nhỏ nhoi nên học cách yêu thương cả thù hận nhưng phải mất đến bao lâu mới thôi lận đận để được làm người! Để đi và đứng mà không có bất cứ nỗi buồn nào trên vai có thể cười nụ cười bình thường nhất chẳng phải cố gắng làm vui ai, oán nghét ai dù chạm vào bao nhiêu sự thật ai chắc cũng phải có một phần bất hạnh dành làm vốn liếng cho những bao dung… Mỗi ngày đi qua đều mong ngóng đó là ngày cuối cùng được cam chịu vì muốn mình trọn vẹn lẽ sống của bản thân chỉ giản đơn đừng bao giờ cho nước mắt mình cạn để trái tim còn cơ hội đón nhận mình trở về… Dù con đường ấy có xa lắc xa lơ đau chập chùng đau trong từng hơi thở người cúi xin người lấy mình làm điểm tựa niềm tin mà bất cứ ai cũng nghi ngờ rằng không thể lúc hoang mang… Trên những ngón tay này, người đã có rất nhiều thời gian nhìn đời mình trôi qua từng giây phút bất chấp nỗi đau, bất chấp hạnh phúc một cuộc đời của những yêu thương không đúng lúc khi chạm vào… Người sẽ còn phải đi qua những kiếp nào?
Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm người cứ tự hỏi sao bóng tối phải im lìm Lẽ ra đặt cạnh nhau nỗi cô đơn có thể nhìn thấy được những nỗi niềm mà không cần đến con người lên tiếng nhưng bao nhiêu lâu rồi chỉ có âm thanh của trái tim cuộn mình đưa tiễn từng ngày trôi… Chỉ hai bàn tay làm sao nói hết khốn khó trước nụ cười đã buông ra sau nhiều lần nắm chặt người vô tâm với người là điều bình thường trong giới hạn người nhẫn tâm với người như một cơn mưa trên sa mạc đến hay không đến cũng vậy thôi! Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm vẫn chỉ là một bầu trời dẫu may mắn ngủ vùi hay thức trắng biết được mình đau như thế nào khi phải dùng nước mắt nhỏ lên trên một ngọn nến chờ tắt mà ngoài kia toàn là ánh sáng của bình minh… Nỗi cô đơn này được giữ lại bằng tất cả những cay đắng chân thành không ai ép buộc ai sống một cuộc đời lầm lũi nên cứ thản nhiên nếu quanh mình vẫn là bóng tối có những yêu thương sinh ra chỉ để làm thành một câu hỏi đến cuối đời? Mất bao nhiêu kiếp để một ai đó có thể trở thành người rồi bao nhiêu kiếp nữa cho lẻ loi thành trọn vẹn đi một mình trong bình yên hay đi một mình trong nghĩ suy dằn vặt khi bóng tối phủ đầy nơi ánh mắt đã chẳng còn thiết tha… Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm người có còn là một vì sao trong thiên hà?
Có thể người sẽ vĩnh viễn không mang mùi hương đó theo cùng có thể những con đường chỉ là sự kéo dài của nỗi nhớ mông lung Vì người sẽ phải đi dù cuộc đời ấy không còn có điểm dừng… Bởi trên hai vai đâu chỉ là mưa nắng lưng chừng còn được sống là còn trăm ngàn ngày khốn khó mỉm cười bao nhiêu lần chỉ để rồi ước mình như một cọng cỏ mọc trên mặt đất này với thật nhiều gió mỗi ngày đều được nhìn thấy bình minh… Yêu thương một con người hay đơn độc một hành trình đều không phải là định mệnh mà là lựa chọn những ngày vui cũng sẽ nhiều như những ngày không đủ sức để nhón gót bằng cách nào cũng sẽ cố gắng sống sót để có thể tin vào một ngày… Nhìn đớn đau cũng nhìn bằng cảm giác sum vầy không cần ai cuộc đời vẫn bình yên như sương sớm bao ước mơ viễn vông sẽ nhường cho những lo toan thật nhẹ nhõm ngày hôm nay đã làm được gì, đã đi những đâu, đã còn bao nhiêu hơi ấm dành dụm từng chút những ân cần… Tuyệt vọng nào cũng thường để lại nhiều dấu chân giẫm lên nhau theo cách con người vẫn chạy trốn đi qua oán hờn rồi sẽ thấy bao dung đã có sẵn trong tiềm thức chỉ chờ một tiếng cười đủ thanh thoát là lấp đầy vào tim… Nên đừng sợ nếu cuộc đời vẫn biết cách làm đau mình bằng những tổn thương ra ngoài những giới hạn không có mùa đông nào kéo dài suốt năm tháng vì mỗi ngày thật ra đều có nắng rọi trên những đám mây… Để những con đường dù xa đến thế nào cũng nhìn thấy được bình yên ở cuối chân trời này!
Chúng ta từng có lần nào đó nhìn qua những ô cửa và biết phần đời mình thương nhớ đã lặng lẽ mất đi… Những ô cửa ngăn cách chúng ta với thế giới lấp lánh này ngăn cách một tiếng cười từng vì nhau thanh thoát tách trà đắng trên tay uống kèm với vài mẩu bánh ngọt cuộc đời vì quá hoang mang nên thiếu sót bao giấc mơ dài… Biết rằng một cơn mưa sẽ không thể làm ai đó ướt đến tận ngày mai rồi phải lau khô dù có hay không những ngày nắng chúng ta giờ chỉ muốn cuộc đời thật bình lặng ngồi nơi đây và mặc kệ xung quanh ồn ào hay hoang vắng chúng ta thản nhiên… Những ô cửa này phản chiếu năm tháng lên những ngọn đèn với mất mát, cô đơn là nhiều nhất làm một con người ai cũng cần nước mắt khóc cho tất cả yêu thương cùng oán hận đến không chỉ một lần… Ngoài phố kia sẽ có người vẫn đi tìm những ân cần rồi ngày tháng về sau lại ngồi bên trong những ô cửa như chúng ta, ngồi và tiếc một quãng đời hăm hở bất chấp mọi đắng cay… Sẽ còn bao lâu nữa, những đêm, phía sau ô cửa này cười nụ cười không cần ai tiếp nhận rồi đến lúc đứng lên mới nhận ra mình đã quen lấy mình làm bạn quen quay đi thật mau trước khi ai đó kịp nhìn rõ mặt sợ lại được thương yêu… Sau những ô cửa, chúng ta chỉ còn sót lại một cuộc đời quạnh hiu!
Nhìn nghiêng một giọt nước mắt mới thấy hết chiều dài của cay đắng người đã từng đi qua… Đứng lặng im đó và nghĩ về những xót xa khi cuộc đời không bao giờ cho phép mình cơ hội từ chối cũng một trái tim mà như thể được đặt ra bên ngoài thế giới bên ngoài những yêu thương dẫn lối cho con người bình yên! Giọt nước mắt nhìn nghiêng lấp lánh lên cả ưu phiền cái đẹp của nỗi buồn khiến giấc mơ con người trở nên yếu đuối đã bao nhiêu lần người mở lòng ra xưng tội là bấy nhiêu lần nhận về cùng một câu hỏi -sao không phải là ai khác mà lại là con? Chỉ có hai bàn tay làm sao nắm chặt được hết những gì người cần cho một thứ cô đơn dù là nhỏ bé đừng ai quan tâm để mỗi ngày không cần lo âu cho nhịp thở nhanh hơn hay chậm hơn đều bắt đầu cho một nỗi nhớ rồi chẳng biết phải làm sao… Người đứng lặng im khi mưa gió vẫn ở trên đầu hiểu đời mình chỉ như một chiếc lá giây phút cuối cùng có thể đến vào một ngày xa lạ sẽ không còn lại gì sau tất cả dù có cố gắng đến đâu! Nên giọt nước mắt này cứ lăn xuống để lòng người thẳm sâu xem như mình đưa tiễn mình trước nhất vui hay buồn cũng hãy cứ tin là điều may mắn vì người đã là người trong quãng đời người đến
Ngồi xuống một chỗ ngồi giữa chiều mưa và quên hết tất cả những gì chúng ta phải đợi chờ Hãy xắn tay áo và vuốt tóc để mình không thể giống như trẻ thơ vì bao nhiêu nỗi buồn chúng ta từng gánh vác bỏ xuống cả những đau thương đã làm nên từng tiếng cười nhạ tcứ xem mình cuối cùng chỉ là một hạt sạn cần nằm dưới đáy nước sâu… Những cơn mưa vào buổi chiều có thể ở lại rất lâu như những tháng ngày chúng ta hoài tin sẽ dừng lại nhưng hàng ngàn đêm hàng ngàn ngày cứ dài ra mãi chúng ta rốt cuộc cũng phải thừa nhận mình đang sợ hãi mình còn sống được bao lâu? Không ly tách nào có thể mang đến hơi ấm để bắt đầu cho những ước mơ thấy mình không bao giờ ướt lạnh những cơn mưa cứ thản nhiên như bầu trời luôn đủ mưa cho những ai muốn làm khách trong một buổi chiều không cần nắng mà cần lặng im… Ngồi xuống một chỗ ngồi với chiếc dù được giương lên thấy mình lẻ loi trong một màn mưa trắng xoá nếu có muốn tự mình gọi tên mình chắc cũng không thể ký ức ước gì có thể rơi xuống và trôi đi về một phương nào đó không cần nhớ ra… Một mình ngồi giữa hàng triệu giọt mưa và tin chuyện gì rồi cũng phải qua như những chiều mưa chỉ là những chiều mưa trước khi trời sập tối cuộc đời này bất cứ điều gì cũng cần đánh đổi đến cô đơn cũng tập nói dối ngay cả với chính mình… Một chỗ ngồi giữa chiều mưa và muốn khóc oà lên!…
Đứng bên cạnh cuộc đời này và buông tay… Vì phải chấp nhận người cũng không khác gì hơn những cỏ cây sẽ phải đớn đau nếu dầm mình trong mưa bão lớn lên từng ngày nhưng không có nghĩa là trưởng thành hơn trong vai áo ai cũng cố chấp một phần đời chỉ có mình nương náu ngay cả khi ai đó đã rời xa… Người sẽ đứng đó không hành lý, không một chút xót xa nhìn mọi người chuyện trò về tháng ngày họ đang sống cười những nụ cười biết chắc rằng sẽ lạ lẫm đi trong những cơn mưa biết chắc rằng sẽ buốt thấm đến tận cùng… Đứng bên cạnh cuộc đời, người có cơ hội để mình ra ngoài mẫu số chung không cần phải so sánh với ai những hơn thua được mất người có cuộc đời của người và mình có cuộc đời của mình cần giữ chặt không ai nhiều hơn ai nước mắt chỉ nhiều hơn nỗi đau… Nếu hạnh phúc chỉ là một phần của cuộc bể dâu người có kiếm tìm bao nhiêu cũng chẳng bao giờ đủ hài lòng với những bình minh gọi tên và những khuya về bình yên trong giấc ngủ đến một mình và đi một mình có thể không phải chọn lựa người dám thử khi có một chọn lựa khác tốt hơn… Bao nhiêu giấc mơ đã phải bỏ lại trên những con đường để nhẹ tênh tiếp nhận một phần đời mới người sẽ không bao giờ phải đặt thêm những câu hỏi -tại sao biết rõ mỗi bước đi sẽ nhiều thêm một tội lỗi vẫn không thể ngừng thiết tha? Đứng bên cạnh cuộc đời này nhưng xin người đừng bỏ đi quá xa…
Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến quý độc giả những bài thơ ấn tượng nhất trong tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn cả nhà thơ Nguyễn Phong Việt. Đây là những cảm xúc và nỗi niềm sâu sắc của nhà thơ. Mời các bạn cùng chúng tôi theo dõi phần 2 vào một ngày không xa nhé!