Câu thơ tài hoa được nhiều người tìm đọc nhất hôm nay 23/03/2025

Anh trẩy chùa Hương phía xót thương
Bến Trong bến Đục nửa chia đường
Hinh Bồng chợt lắng chuông buông tím
Bỗng gặp em nằm đắp khói sương

Chùa Hương - Hoàng Cầm

Top 20 bài thơ có tổng lượt xem nhiều nhất hôm nay 23/03/2025

Tập thơ: Nheo mắt nhìn thế giới (2008) – Bằng Việt (Tiếp)

Tập thơ Nheo mắt nhìn thế giới (2008) của nhà thơ Bằng Việt được sáng tác năm 2008, tập thơ gồm 29 bài thơ. Bằng Việt có nghệ thuật thơ ca đồ sộ, những tác phẩm thơ của ông được độc giả Việt Nam và độc giả thế giới biết đễn. Bằng Việt là một nhà thơ trữ tình đa tài.

Nội Dung

Con gà kêu “oa” một tiếng xé tai
Hai chân vừa bị bẻ
Người bán thuốc dịt cao vào chỗ gãy
Để nằm yên trên bàn.

Cô gái bậm môi, đưa lòng tay búp măng
Nắm vào xích sắt đang nung đỏ
Nghe rõ da tay cháy xèo một tiếng
Vội vã xoa vào thuốc mỡ kề bên.

Hai mươi phút sau, gà què lại chạy,
Hai mươi phút sau, tay bỏng lại lành,
Một ngày đón “tua” hai mươi đoàn khách
Ngày hai mươi lần tái diễn “cực hình”!

Kinh tế thị trường giá mua cực đắt
Phải biết bày trò quảng cáo độc chiêu!
Bách chiết thiên ma là nghề kiếm sống
Rát bỏng hai tay, nhưng vẫn phải liều!

Bán thuốc thời nay cao hơn bán thuốc!
Cao hơn thời “mãi võ” bến xe tàu,
Nếu không đến Nam Ninh nhìn tận mắt
Thì kể chuyện này, ai dễ tin đâu!

2007

Có nỗi buồn bay qua lỗ kim
Có nỗi buồn lướt trên miệng vực!

Có nỗi buồn không hiểu được người
Có nỗi buồn tìm ra mình không được!

Buồn quá, dù sẵn cầm đàn
Gẩy mãi tai trâu, nỗi buồn càng lớn!

“Bốn dây rỏ máu năm đầu ngón tay..”
Đâu phải riêng mình Nguyễn Du thấm thía!

2003

Xếp hàng ngang cùng lách
Hiện đại và thô sơ
Xếp hàng dọc mà len
Vượt lên là cứu cánh
Còi xe dồn lanh lảnh
Mồ hôi tháo đầm đìa
Có kế gì phù phép
Sang được đường bên kia!

Xây hàng loạt bùng binh
Uốn dòng người rồng rắn
Đường nào cũng ngăn làn
Phố nào cũng che chắn
Xi măng dựng như thành
Bê tông làm rào cản
Thành phố như trại lính
Đường đi như chiến hào…

Lên cầu vượt, thở phào
Mà cười ra nước mắt!
Cầu không đưa tới đích
Cầu chỉ giúp rẽ ngang
Cầu to lớn, kềnh càng
Cầu nghênh ngang, tốn phí!

Hoá ra cầu chỉ giúp mình có thế:
Nào vượt nổi ai đâu, chỉ để vượt chính mình!

2006

Dãy hàng hoá đủ màu không che được cái nghèo
Cái nghèo bám theo, dù đi toàn thế giới!
Nụ cười mời chào dưới nắng chiều ô trọc,
Những vết nhăn nhìn gần lam lũ hơn…

Ba cậu vệ sĩ Nga đi sau bảo vệ cả đoàn
Như ba chú gấu khoá đuôi đàn gà phía trước,
Có gì đáng mua trong hoàn cảnh ấy?
Hoạ chăng mua cầu may trước nụ cười cầu tài!

Tấm áo, đôi giày… đều đắt hơn ở nhà
Trả giá xuê xoa, lấy tình lấy nghĩa,
Kẻo mai kia đã cách xa nghìn dặm
Chẳng lưu nổi chút buồn vui, ghi dấu ấn Chợ Vòm!

2008

Cổ rồi… Gió thổi mùa thu,
Tình tang nhịp võng, lời ru – cổ rồi!

Áo the, quần đũi, yếm sồi,
Mớ ba, mớ bảy… em ngồi cùng ai?
Cổ rồi – con vạc, con trai,
Môi trầu cắn chỉ, khuyên tai – cổ rồi!

Duyên xưa đã tếch về trời
Tít mù tăm…cuốn một thời lùi xa,
Cuội già buồn với gốc đa,
Đánh rơi cổ tích, trăng già trơ trơ!

Cổ rồi – khép nép, mộng mơ,
Tìm đâu áo trắng ngây thơ, chung tình!

2002

Có phải em làm tôi cảm động
Tự thuở đầu xa lắc xa lơ
Áo hoa vàng thanh thản thế… Ngày xưa!

– “Trời ơi! Sen sớm quá chừng thơm!”
Cơn mê đắm năm mười sáu tuổi…
Tiếng reo không hề gợn bụi
Toả trên gương nước mê hồn!

Bây giờ, hồ sen không còn đâu em
Chỉ nhà lấn sen, tầng tầng lớp lớp,
Tiếng reo xa xưa nhói vào tiềm thức
Ba mươi năm rồi, mùa sen cũ còn thơm!

2000

Sưu tập bướm ngàn con
Màu lạ mắt y như tranh trừu tượng
Sưu tập rùa vàng to nhỏ
Chỉ sót không tìm thấy nỏ Kim Quy!
Vỏ ốc, da thằn lằn,
Từng bó lông công sặc sỡ,
Rượu bìm bịp, cao hổ cốt,
Những thứ tưởng Trời cho mãi
Hoá ra đến lúc không còn!

Nguồn sắp kiệt nước trong, núi lở loét đào vàng,
Không còn tiếng chim rừng nguyên sinh thăm thẳm,
Vỏ đồ hộp, lon Coca bập bềnh lòng suối,
Chùa rởm, khói hương cũng mù mịt bốn bề…

Sa Pa, Mai Châu, Chùa Hương, Tam Đảo,
Trẻ con bỏ nhà đi hướng dẫn tham quan,
Xách mớ hàng tạp hoá nhôm nhoam
Thổ cẩm linh tinh, ví tay, túi xách…

– Money? – Good! Service? – Yes!
Em bảy tuổi đầu đã lăn lóc mưu sinh!

2001

Một vị tăng hỏi bậc chân tu: “Bạch Thầy,
thế nào là Phật?”
Người đáp: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Lại hỏi: “Thế nào là Pháp?”
Người đáp: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Hỏi tiếp: “Vậy thế nào là Tăng?”
Người phủi tay, cười: “Chấp theo lối cũ
là không đúng!”.

*

Bảy trăm năm sau, tôi hành hương lên Yên Tử
Đêm – nằm mơ thấy Phật.
Nhớ chuyện xưa, bèn hỏi: “Bạch Thầy, việc đời
thế nào là đúng?”
Người ngậm ngùi: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Lại hỏi: “Thế nào là hạnh phúc trần ai?”
Người bèn cười to: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Hỏi tiếp: “Vậy thế nào là Thơ?”
Người lại phủi tay: “Chấp theo lối cũ
là không đúng!”.

2008

Một vị tăng hỏi bậc chân tu: “Bạch Thầy,
thế nào là Phật?”
Người đáp: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Lại hỏi: “Thế nào là Pháp?”
Người đáp: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Hỏi tiếp: “Vậy thế nào là Tăng?”
Người phủi tay, cười: “Chấp theo lối cũ
là không đúng!”.

*

Bảy trăm năm sau, tôi hành hương lên Yên Tử
Đêm – nằm mơ thấy Phật.
Nhớ chuyện xưa, bèn hỏi: “Bạch Thầy, việc đời
thế nào là đúng?”
Người ngậm ngùi: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Lại hỏi: “Thế nào là hạnh phúc trần ai?”
Người bèn cười to: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Hỏi tiếp: “Vậy thế nào là Thơ?”
Người lại phủi tay: “Chấp theo lối cũ
là không đúng!”.

2008

Đồ vật cũ
Hay những câu thơ cũ
Mòn mỏi đi
Nhưng đã quen dùng.

Quen dáng, quen tay,
Quen vui buồn, nước mắt, mồ hôi…
Một chút hồn xưa
Rất nhiều xa xót!

Ôm mãi đống đồ quá quen, cũ rích,
Ai nỡ vứt đi kỷ niệm đời mình?
Chỉ biết thở dài, lau vết mốc meo
Dù tích lại, chả có gì thiết dụng!

Tấm chăn tiết kiệm xuống màu
Không nỡ phũ tay quăng cho đồng nát,
Trăm mụn vải thô vá chằng vá đụp
Là trăm mụn thời gian giằng níu những gì quên!

Thế kỷ XX đang bước xa dần
Còn day dứt phần đời cam go, nghèo khó,
Trời ơi! Những câu thơ từng say mê thế
Chả lẽ cũng là đồ vật cũ mà thôi?!?

2002

Ừ thì…nắng, ừ thì…mưa,
Lập nghiêm mấy độ, vẫn thừa nhung nhăng,

Ừ thì…gió, ừ thì…trăng,
Chỉ trăng với gió cũng rằng chơi ngông!

Ừ thì… đục, ừ thì… trong,
Tỉnh queo thế sự, vẫn hòng được say!

Ừ thì…đó, ừ thì…đây,
Chưa đi xa, đã biết ngày đi xa,

Ừ thì…bạn, ừ thì… ta,
Một đời lắm bạn, ai là thương yêu?

Ừ thì… sớm, ừ thì… chiều,
Qua rồi, nghĩ lại, bao nhiêu nỗi buồn!

Lên cao, giảm độ sôi
Không khí loãng dần
Nhìn xa hơn, bao quát hơn,
Nhưng tức thở!

Trứng chỉ lòng đào, nhúng không thể chín,
Ý nghĩ trên mây càng sống sít hơn,
Vi khuẩn sống dai, rơi vào nước bốc hơi
Càng kích thích lớn nhanh, không thể chết,
Duy kỳ diệu, trên ngút ngàn núi tuyết
Xác ướp trong băng còn nguyên vẹn đời đời!

Lên cao
Càng lên càng cô đơn
Mạch càng đập nhanh hơn
Để chống tim đông máu!
Môi trường sạch lý tưởng
Nhưng bên trong vẫn ủ kín vi trùng!

Sống khép mình, căng thẳng, lạnh lùng,
Chỉ lúc chết
Là cầm chắc ướp trong băng vĩnh cửu!

2002

Cô nàng búp bê mắn đẻ tròn xoe!
Mở lòng ra – cả bầy con nhỏ xíu…
Nước Nga mênh mông, người là vốn quý
Một mẹ Anh hùng, nâng niu hàng chục đứa con!

Nhưng thời thế khác rồi!
Người độc thân nhiều hơn, thích hưởng thụ
hơn là chia sẻ,
Yêu bản thể chính mình hơn là yêu trẻ…
Đi khắp các quầy, chẳng dễ tìm đâu
búp bê Matơriôska!

Giống bầy tò he nặn bột ở ta,
Màu xanh đỏ thơ ngây, giờ còn ai chơi nữa!
Matơriôska thành kỷ niệm lui về quá khứ…
Hiếm hoi như một nỗi ngậm ngùi!

2008

Người đàn ông đã đến tuổi buồn
Đã đến tuổi không còn gì để nói
Sao ngoảnh lại vẫn còn nhiều bối rối
Vẫn còn nhiều duyên nợ ở trần gian?

Người đàn ông đã đến tuổi gàn
Đã đến tuổi không còn gì để mất
Mới hiểu được góc nhìn ngoài sự vật
Thấy rõ hình hài những thứ vô vi…
Ngủ đi, ngủ đi…
“Ngủ quách sự đời thây kẻ thức…”
Đã đến tuổi ngủ liền luôn một giấc
Sao còn quá nhiều điều bức xúc
Quá nhiều điều không nỡ để buông xuôi…

Ngủ đi! Ngủ ư?… Lại mất ngủ rồi!

2006

Bóng râm ngủ quên trong một câu đùa…
Ngày nhẹ nắng, trời mù sa lất phất.
Mưa cao nguyên chợt bay rồi chợt tắt

Có day dứt gì đâu?… Chỉ là mưa cao nguyên!

Trong câu đùa để ngủ quên hạnh phúc,
Lời hứa hẹn yên hàn ngủ quên trong chiến tranh.
Chỉ có thế! Sao mãi còn thắc thỏm?

Mà day dứt gì đâu?… Chỉ là mưa cao nguyên!

Thời ấy thật trẻ trung! Sống trọn vẹn làm sao!
Yêu hết sức thiêng liêng, hứa quá chừng sâu nặng,
Một lời hứa chưa thành, khiến suốt đời dai dẳng…

Mà day dứt gì đâu?… Chỉ là mưa cao nguyên!

2000

“Ô hay! Buồn vương cây ngô đồng!”
(Bích Khê)

Cây huyền thoại đã vào văn học sử:
“Cây ngô đồng, ai trồng mà mọc…”
“Một lá ngô đồng rụng,
Cả thiên hạ hay thu!”
“Lá ngô đang mùa hạ,
Vua Ngô tỉnh chửa tỉnh,
Lá ngô sang mùa thu,
Vua Ngô sầu lại sầu!”

Cây ngô đồng sang trọng
Sang mãi từ thời Xuân Thu – Chiến Quốc,
Sang đến thế, chỉ có trong sách vở,
Nỡ nào bán rao đến tận thời này:
Chậu cảnh rẻ tiền,bầu cây thô tháp,
Lá nhăn nhúm răng cưa, xoè rẻ quạt,
Giống lai tạp bình dân, xa rời danh giá cũ,
Chỉ khiến nguội tanh trí tưởng tượng ngàn đời!

Ngô đồng ơi! Ngô đồng!
Có phải nhầm không đấy?
Giờ hoá hèn mọn vậy,
Biết trách ai, ngô đồng?

… Thất vọng với ngàn xưa hay thương xót ngô đồng
Trót được tôn quá cao, đẩy mãi vào lịch sử,
Để đến nỗi, hậu duệ giờ thoái hoá
Lưu luyến thuở vàng son xa lạ với đời thường!

Thất vọng trước hào quang ru ngủ mãi chính mình,
Huyền thoại đã sinh ra, phải sống cùng hư ảo!
Về lại cõi nhân gian xô bồ, nhộn nhạo,
Chỉ tổ xót xa thêm
Như số kiếp ngô đồng!

2001

Tôi đến Vácsava khi Liên Xô đã đổ
Thấy tiếc toà nhà cao như Trường Lômônôxốp
Kiến trúc thời Xtalin, giờ bỗng bị bỏ hoang!
Tôi hỏi bằng tiếng Nga – từng phổ cập ở Ba Lan
Người qua đường đáp ngay, giọng có phần
khiêu khích:
“You would better speak English!”

Lại đến Hồng Kông, gặp một người Nga
Bỏ nước ra đi sau thời Goócbachốp
Sang đây dạy Trường Đại học Kỹ thuật
Tôi vui mừng như gặp lại đồng hương
Hồn nhiên, chào câu tiếng Nga thông thường,
Nhưng ông ta vẻ giá băng, khô khốc:
“You would better speak English!”

Về lại Việt Nam, giờ ai học tiếng Nga?
Đài Truyền hình không cần tuyển tiếng Nga thứ thiệt,
Thà tiếng Anh giả cầy, vẫn “ôkê”, dùng được!
Một tấm biển “Thể thao” giản đơn, vẫn để
tiếng Nga bồi!
Cả nước xem truyền hình, nhưng không ai buồn sửa!

*

Ngôn ngữ tội tình gì, hỡi “Rusky day dứt”
Mà dâu bể khó lường, mà giậu đổ, bìm leo?
Hay cũng nhiễm thói đời, như đồng tiền đen bạc,
Lúc thắng thế vung vinh, lúc tủi phận bọt bèo!?!

2007

“Phục chẩm bất thăng kinh tạc mộng
Hồi đầu dĩ nhược cách tiền sinh…”
(Nguyễn Khuyến)

Vẫn nói, vẫn cười, vẫn ăn, vẫn uống,
Vẫn cao ngạo, tự tin, điềm tĩnh,
Nhưng trên gương mặt anh đã có gì khuất lấp,
Anh – người của thế kỷ khác rồi!

Thế kỷ dữ dằn, bão bùng, có đi và có đến,
Anh xuống cùng một bến với bao người tâm huyết,
Anh cũng đi theo đến cùng chuyến tàu có mọi người đi,
Anh vinh quang cùng mọi người,
trả giá cùng mọi người,
Anh đầy khôn ngoan, đầy so đo, đầy tránh né,
Anh sống đến hôm nay, dương dương tự đắc,
Nhưng than ôi
Anh vẫn là người của thế kỷ khác rồi!

Tôi ngồi uống với anh như uống cùng ảo ảnh,
Uống cùng bao nhiêu khát vọng không thành…
Anh đâu cần ai thương, anh bình giá mọi điều
bằng cái nhìn khinh bạc,
Anh đứng trên mọi điều để xét nét thời gian…

Nhưng có ích gì đâu
Khi trên khuôn mặt anh đã in vết thẫm màu:

Dấu ấn cũ càng của thế kỷ vừa khép lại!.

2003

Trên ba nghìn mét cao
Bóng người như hạt bụi,
Cao ốc như hộp diêm
Rừng già như tóc rối…
Nheo mắt, biết buồn gì?

Chỉ còn mây trắng mây
Giống vẩy rồng, vẩy cá,
Chỉ còn trời xanh trời
Chẳng đâu cùng tận cả…
Nheo mắt, biết vui gì?

Nheo mắt vì rợn ngợp
Nheo mắt vì bất cần,
Có thể đầy phấn khích
Có thể đầy phân vân,
Hay nhuốm màu khinh bạc
Hay chan hoà bao dung?!

Nheo mắt nhìn thế giới…

2006

Chợt rầu lòng vì câu thơ của Trịnh:
“Đêm thấy ta là thác đổ…”
Vậy ngày ơi, ta là gì?

Có khi
Một ngày ruổi rong, một ngày tất bật
Cũng không làm xong một việc ra hồn!
Có khi
Cả tuần lao lung, cả tuần suy ngẫm
Cũng không nhìn thấu bản thể mình!
Ngày sống vội, tuần sống vội, năm sống vội
Tuổi hoa niên, trung niên, kế tiếp tuổi già…
Chong chóng quay, rút cuộc được gì?
Được chuyển động – làm bù nhìn của gió,
Và gió, quẩn quanh đầu sông, cuối bãi,
Cũng một kiểu bù nhìn của nóng lạnh, Âm – Dương,
Còn Âm – Dương có từ đâu,tồn tại tới đâu,
Thì mở hết giác quan, ta vẫn là mù tịt!

Rầu rĩ trở về câu thơ của Trịnh:
“Đêm thấy ta là thác đổ…”
Có lẽ nào, chỉ thế thôi sao?

2002

“Hai mươi năm sau, một tên sách mỉa mai
Ghi trọn đời ta và giấc mơ đi lạc…”
Louis Aragon (Đêm Maxcơva)

1

Những vỉa hè xưa cũ
Màu đá nhẵn lỳ, thân thuộc bao năm,
Đâu biết mình chuyển sang kinh tế thị trường
Mà mình đã thành vỉa hè tư bản!

Những bà già vẫn khoác tấm áo màu đen xưa cũ,
Khuôn mặt thuần Nga thật thà chất phác,
Lặng lẽ bước vào từng cửa hàng nhỏ lẻ
Trong khu chợ vừa túi tiền bình dân,
Rụt rè ngước nhìn dãy siêu thị sáng choang
Kênh kiệu chưng bày toàn hàng mác ngoại!

Bách hoá G.U.M. xưa tấp nập đâu rồi?
Các tầng nhà trống hoang đang còn sửa chữa!
Thế giới trẻ em Detxky Mir, từng rạng rỡ
sắc màu bay múa,
Cũng lại đóng cửa, im lìm quét sơn!
Dạo phố, chỉ thấy nhà thờ tôn tạo rất nhiều,
Mua vé tham quan thả cửa.

2

Nhớ thời sinh viên, thuở cả tin, đắm say, ngơ ngẩn
Nhìn Kremlin quá đỗi thiêng liêng!
Bây giờ còn đây dãy tường đỏ màu son
Chỉ tháp gắn ngôi sao không còn là biểu tượng,
Hồng trường có vẻ nhỏ hơn ngày trước
Lăng Lênin không mở cửa mỗi chiều,
Mọi người đi qua, chỉ nhìn nhau dáng vẻ thờ ơ,
Chẳng ác cảm, chẳng tỏ ra thiện cảm.

3

Qua ga hàng không nào, cũng bị sờ nắn kỹ,
Lột chìa khoá thắt lưng, bỏ rọ khám giày tây,
Chắc cảnh giác nhiều khủng bố, nhiều không tặc,
Người xa lạ đến đây, đâu dễ tưởng người ngay!
Dãy máy soi, tinh vi hơn thời Xô viết,
Duy máy bay T.U. vẫn xoay trở nặng nề, như
hai chục năm xưa!
Thủ tục nhà ga chẳng cải tiến gì nhiều
Lấy hành lý cũng mất gần nửa buổi!

4

Lại vào Hermitage đầy say sưa,
Nhưng bảo tàng cũng đang thời sang sửa!
Hành lang thêm nhiều chân dung ông hoàng bà chúa
(Ngày xưa bị dấu kín trong kho!)
Đặc biệt, chiếc ngai vàng thời Sa hoàng xưa
Đã được ung dung chưng bày trở lại.

Chiến hạm Rạng Đông nằm yên trễ nải
Bên bờ Nêva, sang thế kỷ khác rồi,
Pháo đài cũ bên sông vẫn nổ súng báo giờ
Chỉ để gợi một chút gì hoài cổ!

Quá khứ – ngỡ nhiều điều tưởng chừng đã rõ
Nhưng còn rất nhiều điều cần phân định
tận tương lai…
Đã quay lưng chối từ quá khứ mà đi
Thì không cách gì quay đầu trở lại!

Mỗi việc cứ chuyển dịch thế thôi, phải tuân theo
quy luật
Chính xác và nặng nề,
Ví như chiếc cầu, đã hai thế kỷ bắc qua sông Nêva,
Vẫn gồng mình đóng mở hàng đêm, cho tàu
thoát ra biển lớn.

(Và thức dậy ở đây, dù vào múi giờ nào,
cũng không sợ muộn,
Khi vẫn còn đây một phần sáu địa cầu – đồng hành
với nước Nga!)

Maxcơva – Xanh Pêtecbua, 2008

Tới mốc nghìn năm, còn có 900 ngày,
Phim chất lượng cao, dễ gì đạt được?
Thảo luận mãi, ngỡ chừng nát nước
Chưa ai chịu ai có sáng kiến gì!

Một người thăm dò: “Hay cứ thuê thầy ngoại,
Đạo diễn nước mình chưa đủ chắc ăn!”
Người khác bàn thêm, vẻ nghi ngại, băn khoăn:
“Đến thành quách, cung đình… cũng nên
nhờ nước bạn!”
Người thứ ba hùng hồn hơn, lên giọng phán:
“Thế còn ngựa nghẽo không thuê, các ông
biết quay gì?
Bao trận đánh hào hùng cũng sẽ vứt đi
Nếu chỉ kéo ba chú ngựa còm, mượn từ Đoàn Xiếc,
Chạy tới, chạy lui, thở sùi bọt mép…
Y hệt trong phim Đề Thám dạo nào!”.

Ba người nói xong, nhẹ nhõm thở phào
Ý kiến xem ra đã gần thống nhất.
Tôi bèn tặc lưỡi: “Thôi thuê quách nốt diễn viên
Hàn Quốc,
Thật ăn khách, bảnh trai, vào vai
Lee Koong Wan!”

2008

Vị Thiếu tướng Công an cầm chai rượu ra bàn
– “Ông Nguyễn Cao Kỳ mới về gửi tặng”.
Mọi người đang vui, gật gù bảo “Uống”
Nhưng một người bảo “Không!”.

Vì sao không? Rượu cứ ngon là rượu!
Whisky Mỹ hay vodka Nga, giờ có mặc cảm gì,
Chiến tranh lạnh qua rồi, ba mươi năm sau chống Mỹ
Đây là chén rượu thăm quê của
tướng Nguyễn Cao Kỳ!

Nhưng vẫn có một người không chịu uống!

Vì sao không? Chẳng cố chấp quá ư?
Cậu là lính phòng không, chúng tớ đều
cựu chiến binh cả chứ!
Cũng bom đạn, cũng Trường Sơn, cũng vào sinh ra tử,
Sống đến hôm nay, đâu phải để hận thù!

Có phải tự đáy lòng không vượt qua mặc cảm?
Không vượt qua nỗi buồn của cuộc chiến tranh xưa?
Không vượt qua chính mình, không vượt qua quá khứ,
Vết thương cũ còn đau khi gió chuyển sang mùa…

Đám đông ồn ào của chúng tôi cứ uống
Anh bạn chỉ ngồi im, cũng chẳng nói thêm gì…

Và bữa rượu, bỗng dưng thành đắng đót
Chẳng phải tại vì ai, kể cả Nguyễn Cao Kỳ!

2007

Còn có gì to tát để tuyên ngôn?
Thơ lặng lẽ lui dần vào giải trí.
Éptushenkô thì đi sang Mỹ,
Rôjđextvenxky thì cũng chết rồi!

Maiakôpxky thành dĩ vãng xa vời
Cũng chả khác Êxênin là mấy…
Chỉ còn nhớ, một người thì treo cổ,
Một người thì bắn súng vào đầu!

Thơ thời đại hậu sinh vừa sặc sỡ vừa buồn,
Nhiều sexy, ít nghĩ về hạnh phúc,
Nhiều đòi hỏi, mà chả cần trách nhiệm
Dễ buông tuồng, nhưng rất ghét tuyên ngôn!

Maxcơva, 2008

Maiakốpxky giơ cao tấm hộ chiếu đỏ tươi
Ngẩng đầu hiên ngang: “Ta chính là
Liên bang Xô Viết!”
Câu thơ trác việt một thời, nhưng hôm nay phải chết
Khi ngay cả Liên bang Xô Viết không còn!

Tố Hữu dịch bài thơ “Đợi anh về”
Bài thơ được chuyền tay, suốt thời bom rơi đạn nổ…
Cho tới lúc hàng vạn người xuất ngũ,
Người mất cũng mất rồi, người chờ đợi đã già đi,
Bài thơ kiên trung đầy khắc khoải, chia ly,
Đành thở phào ra đi, khi làm xong nhiệm vụ!

Các cô gái nếu trọn đời cứ vô danh, bé nhỏ,
Đâu phải chịu số phận ngặt nghèo như
số phận Tây Thi!
“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng…”
Đã vượt quá tầm cao, cái chết có xa gì?!

Thơ càng sắc, càng kiêu, càng chớ màng bất tử,
Miễn đừng để loài người hèn hạ, tối tăm đi…

2008

Thực ra, cuộc đời vẫn dành một lối đi
Dù thoạt nhìn vô cùng rối rắm!

Thực ra, cuộc đời vẫn hé ra khoảng lặng
Dù mải mê biết mấy bộn bề!

Thực ra, cuộc đời vẫn hút về chân không
Dù qua hết đến muôn trùng khát vọng!

2007

“Xin Ngài vui lòng điền vào chỗ trống:
Tiểu sử, văn bằng, tác phẩm, công trình…
Ngài sẽ vinh dự có tên
Trong Từ điển danh nhân thế giới!”.

“Who is who”
“Danh sách được dày công chọn lọc,
Chúng tôi tiến hành nghiên cứu toàn cầu,
Nhưng để Ngài không bị sót tên,
Xin gửi về địa chỉ kèm theo
Chỉ có 200 đô la lệ phí!”

“Who is who”
Tài năng nào ai đã dễ biết ai?
Nhưng nếu Từ điển “lên đời” cho “5000 danh nhân”
Thì nhà biên soạn đã bỏ túi 1 triệu đô la chắc chắn!

Hai “danh nhân tầm phơ” ngồi uống bia vỉa hè
Cùng chìa ra bức thư mời danh giá:
– Hai trăm đô, đủ uống bia nhoè, cậu ạ,
Dại gì mà “Hu” với chả “Hu”!

2006

Ừ thì… vẫn đầy mỹ phẩm, hương thơm,
Chỉ ít ai thèm hương cau, hương bưởi!

Ừ thì… vẫn đầy sông sâu, bến đợi,
Chỉ ít ai còn nhớ tiếng gọi đò…

Ừ thì… vẫn còn Tấm Cám như xưa,
Chỉ ít ai nuôi Tấm trong quả thị.

Ừ thì… vẫn còn núi nàng Tô Thị,
Chỉ ít ai ngờ núi gắn xi măng!

Ừ thì… vẫn còn vằng vặc vầng trăng,
Chỉ ít ai tìm cây đa, chú Cuội.

Ừ thì… đời này vẫn còn vị muối,
Chỉ ít ai còn gắn với gừng cay…

Ừ thì… vẫn còn chén rượu, cơn say,
Chỉ ít ai ngông – thích làm Lý Bạch!

Ừ thì… vẫn còn đất thiêng, long mạch,
Chỉ ít ai tin: Cá chép hoá Rồng!

2007

Vì sao lại nhớ cây bàng mùa đông,
Chẳng lẽ chỉ vì cảm thương lá rụng?

Vì sao lại tiếc con thuyền neo bãi
Chẳng lẽ bờ xa khát vọng lạnh rồi?

Vì sao xót xa màu áo em đêm ấy
Phố sơ tán vắng tanh, em về đó một mình!

Em mãi mãi ngủ yên, mà tôi thì sống sót,
Ba mươi mùa… lá đỏ rụng buồn tênh!

2002

Cơm ai, người nấy ăn
Việc ai, người nấy làm
Bạn ai, người nấy tiếp.

Sách báo không hề đọc
Chỉ phấn sáp, thời trang,
Hai bữa chê cơm nhà
Ngồi quán cho sành điệu.

Thích ngồi lê, mách lẻo
Chính trị, xin miễn bàn
Chỉ dông dài miên man
Chuyện chê chồng, bỏ vợ,
Chuyện chơi bời, trốn nợ,
Chuyện bán đất, đổi nhà,
Chơi chứng khoán ranh ma
Liệu có thu bạc tỷ?

Tháng tháng đi thẩm mỹ
Tuần tuần đi gội đầu
Mặt với da chăm chút
Bõ đời mình trẻ lâu!

Ngồi nhà thấy chán ngắt
Mười hai tiếng đứng đường
Chơi cho đời chán mặt
Biết đủ mùi cho luôn!

Chỗ nào trứng cá Nga
Hàng nào lẩu nấm Nhật
Các anh rủ thì đi
Còn gì mà sợ mất!

Đêm về nằm mệt lả
Mắng con rồi nạt chồng
Lăn đùng ra kéo gỗ
Ngáy to như đàn ông…

Chồng để làm gì nhỉ
Để làm bung xung chơi!
Thời buổi này ngắn lắm
Ưu tư mà hết hơi!
Thời A còng xả láng
Đâu phải thời cơm toi!

2008

Trên đây là toàn bộ 29 bài thơ trong tập thơ “Nhem mắt nhìn thế giới” của nhà thơ Bằng Việt được sáng tác năm 2018. Mỗi bài thơ là một chủ đề thể hiện tình cảm,tâm tư của nhà thơ Bằng Việt.

>> Xem tiếp: Bằng Việt và các tập thơ dịch của tác giả nước ngoài

Thơ về thuốc lá – Chùm thơ vui, lắng đọng gợi những cảm xúc suy tư

Thơ về thuốc lá - Chùm thơ vui, lắng đọng gợi những cảm xúc suy tư

Thơ về thuốc lá là chùm thơ có thể chuyển tải được sâu sắc cảm xúc của con người ta. Đó có thể là sự cô đơn trong những ngày cuối cùng của tháng 12 buồn bã. Hay những ngày trời bỗng đổ cơn mưa. Đơn giản và dễ thấy nhất chính là khi thất tình người ta dễ chìm trong men rượu và thuốc lá. Chính vì vậy hôm nay chúng tôi sẽ gửi đến bạn chùm thơ về thuốc lá hay đặc sắc nhất để bạn cùng suy ngẫm nhé!

Nội Dung

Những bài thơ về thuốc lá và khói thuốc luôn mang một đặc trưng rất riêng. Đó chính là sự cô đơn tĩnh lặng. Bất cứ ai trong số chúng ta cũng biết rằng thuốc lá rất độc hại và không tốt cho sức khỏe. Tuy nhiên, đôi khi đó là cách thức duy nhất để con người ta có thể tìm đến. Bởi ai cũng vậy cũng sẽ có những phút giây chán nản, mệt mỏi và cô đơn đến cùng cực.

Một mình một nỗi niềm riêng
Rít từng hơi thuốc khói huyền bay bay
Khói bay mà ngỡ dáng ai
Chờn vờn mộng mị ngà say mộng tình.

Khói bay quyện bóng với hình
Gửi thương vào nhớ chồng chềnh hư vô
Làn sương làn khói mơ hồ
Mờ mờ ảo ảo dạt xô ưu phiền.

Khói bay ta ngỡ cõi tiên
Đời thường mộng thực hoặc huyền hanh hao
Gửi hình vào ngọn khói nào
Làn nào cho nhớ sợi nào cho em.

Vàng tay khói thuốc môi mềm
Vàng căn phòng nhỏ bóng em nhạt nhòa
Khói thuốc nhuộm mái tóc pha
Sương lam hòa lệ tình xa khó gần.

Thơ về thuốc lá - Chùm thơ vui, lắng đọng gợi những cảm xúc suy tư

Giờ này ai đã ngủ say,
Còn tôi ngậm điếu thuốc cay đắng lòng,
Ngày mai người sẽ lấy chồng,
Bỏ lại quá khứ màu hồng xưa kia.

Khói thuốc bay…buồn trăm phía,
Cuộc tình ngang trái chia lìa cách đôi.
Không sợ số kiếp đơn côi,
Bản thân tự trách nghèo rồi mất em,

Để mai quặn lòng ngó xem,
Người ta hạnh phúc ấm êm cuộc tình.
Canh năm trời ló bình minh,
Điếu thuốc tàn lụi…thình lình lệ rơi.

Tim này xin trả lại người,
Khuyết đi nửa mảnh trọn đời nát tan.

Làn khói thuốc khiến hồn ta tê tái
Tình xa rồi sao còn mãi vấn vương
Lệ canh thâu không vơi nỗi đoạn trường
Ôm nỗi nhớ với yêu thương còn đó

Chút ân tình anh gửi theo làn gió
Ngày không em trên lối nhỏ mây vờn
Nghiêng bóng chiều lòng cảm thấy nhớ hơn
Trời giận dữ từng cơn mưa trút xuống

Nơi hò hẹn một ngày anh đến muộn
Em dỗi hờn anh luống cuốn nhìn theo
Ta mất nhau cũng chỉ tại anh nghèo
Nhớ thêm tủi bởi phận bèo đeo mãi

Đời lênh đênh như thuyền không bánh lái
Giữa muôn trùng anh cố phải ra khơi
Cắn chặt môi trong hồn sao vời vợi
Trời giăng sầu ta chới với niềm đau

Một lần thôi trái tim đã nát nhàu
Tình đã hết mối duyên đầu tan vỡ
Người xa rồi còn mình ta nỗi nhớ
Thuở dại khờ tình trót lỡ đắm say.

Thơ về thuốc lá - Chùm thơ vui, lắng đọng gợi những cảm xúc suy tư

Ta thả hồn trôi điếu thuốc tàn
Lững lờ theo khói phút đi hoang
Lang thang đâu đó trong sâu thẳm
Vất vưởng nổi trôi với gió ngàn
Mơ nụ cười xinh không giả dối
Mộng vòng tay ấm chẳng đa mang
Thuốc tàn khói tắt lòng chợt nhói
Một phút huy hoàng cũng vụt tan…..

Ghé quán bên đường ngồi một góc
nghe giọt cà phê gõ điệu buồn
thả nỗi niềm riêng theo khói thuốc
thổi những vòng quay điệu vấn vương

Quậy chút đường thêm cho đỡ đắng
khua muỗng thật đều nhịp cô đơn
nỗi nhớ trong tim còn trĩu nặng
uống một ngụm đầy lại đắng hơn

Thời gian vẫn chảy theo từng giọt
(đen lắm cuộc đời – đôi mắt em)
cứ đuổi theo nhau như đùa cợt
bỏ lại tôi cùng chiếc ghế quen

Giữa ánh đèn khuya ngồi soi bóng
khói thuốc pha cùng chút đắng cay
cà phê rơi xuống vùng tĩnh lặng
giọt đắng tương tư – nỗi nhớ đầy…

Thơ về thuốc lá - Chùm thơ vui, lắng đọng gợi những cảm xúc suy tư

Cơn gió khẽ ru hồn đông tê buốt
Khói thuốc buông rét lạnh một nụ đài
Tình yêu về lạc lõng giữa hoang khai
Ta nghe tiếng: Đông ơi! Mùa gió cuối

Em bên ai giữa đêm sao rong ruổi?
Tay trong tay mà sương ướt bờ vai
Mái tóc xanh lấm tấm cánh nguyệt dài
Nhớ hay quên một mùa đông thuở trước?

Sao phố cũ bỗng tiêu điều, phố hỡi?
Nhớ dáng ta như năm trước đợi người
Hay nhớ về ta với nụ cười tươi?
Mà đau đớn giữa mùa đông quạnh vắng

Ta đấy thôi! Nhưng tâm tư trầm lặng
Em kia thôi! Chỉ khác một khoảng trời
Gió cuối mùa rét lạnh nỗi đơn côi
Xơ xác quá! Hồn thơ đêm sương giá…

Khói thuốc vây vòng nỗi nhớ nhung
Cà pê giọt đắng tỏa hương nồng
Hồn ai thơ thẩn bay lơ lửng?
Tâm trí suy tư mãi phập phồng

Khắc khoải đêm dài sau trống vắng
Ngần ngơ ngày tháng một mình trông
Người ơi sao nỡ đành quên lãng
Bỏ lại tình tôi vẫn thủy chung?

Thơ về thuốc lá - Chùm thơ vui, lắng đọng gợi những cảm xúc suy tư

Tôi ngồi lặng yên bên chiều vắng
Lắng nghe đêm rớt nặng lòng đêm
Khói thuốc ưu sầu rơi rất lặng
Tiếng ai than thở ghé qua thềm

Tôi đi trên lối ngày xưa ấy
Ơ hay sao lá cứ rơi đầy
Thu giữa hạ vàng thu sống dậy
Ngỡ ngàng bóng dáng cuộc tình say

Em tìm nỗi nhớ của chiều nay
Tôi giấu tận sâu đáy tim gầy
Em về dưới bóng chiều trở gió
Tôi ngẩn ngơ nhìn trong mắt mây…

Chiều trở gió, màu hoàng hôn rạn vỡ
Sao tôi nghe nắng rót mật trên đầu?
Trời giông tố rối bời đôi lọn tóc
Ước lệ tràn nhưng lệ lại luồn sâu

Những ân tình gió hỡi cuốn về đâu
Thơ rơi hoang trên khói thuốc buồn rầu
Chiều lặng lẽ vuốt bàn tay năm ngón
Buổi nắng về ai biết có còn nhau?

Trời cuồng nộ yên bình xa lạ quá
Ai nhớ – quên – quên – nhớ một ai rồi?
Tình nổi gió đẩy đưa đời xuôi ngược
Biệt ly rồi có nhớ cũng đành thôi!

Mưa ướt mềm hoen mi mắt xa xôi
Lối đi xưa rêu mốc phủ chân đồi
Tình gục chết chắc trời xanh? Có lẽ!
Gió đan tình, giông bão ở trên môi…

Thơ về thuốc lá - Chùm thơ vui, lắng đọng gợi những cảm xúc suy tư

Khói thuốc thơm dĩ vãng
Rượu nồng đượm hương tình
Nhân ảnh về chếnh choáng
Rót tràn… đêm lưu linh

Sa lầy vào nỗi nhớ
Không ngăn được cơn si
Trái tim dan díu nợ
Nợ một người vội đi

Trót tiêu hoang ngày cũ
Để giận hờn cho nhau
Những yêu thương ấp ủ
Buồn chưa kịp nhắn trao

Mùa đông dài thất lạc
Ta chìm trong miên man
Mùa bão giông tan tác
Cuộc tình trôi ngút ngàn

Khói thuốc từ môi ngoan
Phả trắng đêm ly biệt
Dấu chấm hỏi đa đoan
Lửng lơ trong nuối tiếc

Khói thuốc cay mắt biếc
Nhạt nhoè góc phố khuya…

Tim ta đã giá tự bao giờ?
Từ thuở thu chiều tím mộng mơ?
Hay buổi hoàng hôn trời lạnh ngắt
Khói thuốc phất phơ bạc ngõ chờ…

Ta hỏi gió buồn em nơi đâu?
Hỏi ánh trăng gầy suốt canh thâu
Gió trốn đằng sau nhành hoa trắng
Trăng nấp làn mây giấu nỗi sầu

Em giận mùa thu lá rơi chăng?
Hay dỗi hoàng hôn mây tím giăng?
Để mùa đông đến cô đơn quá
Vắng cả màn đêm, ánh nguyệt tà

Ta ngồi ngơ ngẩn dưới cây già
Mắt buồn đẫm lệ tựa mưa tuôn
Trách tình duyên thế ưa ly biệt
Tàn đêm quanh quẩn với nỗi buồn…

Thơ về thuốc lá - Chùm thơ vui, lắng đọng gợi những cảm xúc suy tư

Đêm khuya tĩnh lặng biết về đâu
Giọt đắng cà phê rót cạn sầu
Khói thuốc ngập tràn giăng nỗi nhớ
Tôi ngồi thao thức với đêm thâu

Một mình rảo phố chờ ngày sang
Cơn gió đêm khuya lạnh ngỡ ngàng
Phố vắng thưa người, nhiều hẻm nhỏ
Tôi về mỗi góc, vắng… thênh thang!

Đêm lạnh lẽo khói giăng mờ đỉnh núi
Chỉ còn đây mây xám giữa lưng trời
Tôi góp nhặt những tơ tình hoang dại
Gởi về em một nửa của lòng tôi

Rồi có lẽ lời thơ tràn mộng mị
Tim ngang tàn xé nát tiếng yêu đau
Đôi chân bước bờ môi nồng thi vị
Gởi về em một nửa vết hằn sâu

Ai tìm ai hạt nắng buổi ban đầu
Duyên tan vỡ vỡ tan tình vay trả
Bước qua nhau ánh mắt nhìn xa lạ
Ta thuộc về hoài niệm của đời xưa

Trăng trốn rồi và đêm sẽ là mưa
Tay áo cũ bạc màu hương tình khóc
Đôi chân bước ướt màn khuya nhằn nhọc
Đêm mặn nồng sáng rạng cõi hồn yêu

Mượn thuốc lá để giải tỏa tâm trạng đã không còn xa lạ, tuy nhiên các bài thơ về thuốc lá cũng có một phần nói về sự châm biếm, hài hước. Đó là những bài thơ chế được viết lên với mục đích đầu tiên là gây cười. Tuy nhiên ẩn chứa đằng sau đó là những sự suy tư và chiêm nghiệm. Hãy cùng đọc những bài thơ dưới đây của chúng tôi và cùng chiêm nghiệm bạn nhé!

Anh hùng xa lộ chơi Man trắng
Giang hồ quẫy đạp chiến thăng long
Mở miệng si tình yêu ba số (555)
Cúi mặt ngắm hồ thích vina
Xông pha trận mạc ôi Ngựa trắng
Bước đi trong nắng ngắm ESSE
Le te tuorist (du lịch) dân anh chị
Nếu thêm 2 xị (2chục ngàn), nghỉ, chơi Meo (mèo đen)

Thơ về thuốc lá - Chùm thơ vui, lắng đọng gợi những cảm xúc suy tư

“Hút thuốc không phải là ngầu,
Hút thuốc là để đi cầu bớt hôi”

Thuốc lá có thể ung thư
Mà sao vẫn hút, vẫn ư dùng hoài
Thuốc hút những lúc lai rai
Những khi buồn bực lại vài điếu thôi.

Thuốc lá thấy độc quá trời
Mà sao vẫn hút, vẫn lời ngợi ca
Hút thuốc cả lúc người la
Mà sao vẫn hút, kệ ta với người.

Hút thuốc quên hết sự đời
Bỏ rồi lại hút, hút rồi lại thôi
Thuốc thơm chưa hút kêu hôi
Hút rồi lại thấy như ngồi trên mây.

Đi xa, đi đó, đi đây
Vắng điếu thuốc hút lại gây buồn mồm
Chưa hút lòng dạ bồn chồn
Hút xong ngẫm lại, khôn hồn bỏ ngay

Ai ơi ghi nhớ câu này
Hút thuốc mang bệnh, có ngày ung thư!!!

Thơ về thuốc lá - Chùm thơ vui, lắng đọng gợi những cảm xúc suy tư

Đừng có để em sầu anh nhé
Thuốc lá nhiều phổi bé dần đi
Gan kia chuẩn xác đen xì
Lại thêm quả thận tự ti rõ ràng

Lơ mơ khói giàu sang cũng bỏ
Huyết áp tăng lại khó tiền đình
Đầu đau gối mỏi nhức inh
Anh suy nghĩ thấu chúng mình bên nhau

Bỏ được thuốc sắc màu rạng rỡ
Rất đẹp trai anh chớ quên nè
Vợ chồng nói phải biết nghe
Gia đình êm ấm xuân hè thu đông

Lại tiết kiệm mấy đồng một tháng
Mớ rau ngon mấy lạng thịt bò
Từ nay anh chẳng thấy lo
Dồi dào sức khỏe lắm trò khổ thân.

Ngày biên chế hai mươi điếu thuốc
Huỷ hoại đời, bệnh chuốc vào thân
Bao đêm suy nghĩ bần thần…
Dứt tình thuốc lá ngàn lần xin cai

Nào tim mạch tác oai tác quái
Viêm phổi thuỳ quằn quại đớn đau
Ung thư cũng chẳng từ đâu
Bởi do thuốc lá cầm đầu mà ra

Khói thuốc ám thật là hôi hám
Bệnh nha chu đeo bám suốt ngày
Đêm về giấc ngủ lắt lay
Ho ho khạc khạc thương thay thân mình!

Giã từ nhé khói xinh uốn lượn
Mắt mơ màng vay mượn đê mê
Quyết tâm xin giữ câu thề
Đoạn tình thuốc lá đam mê chết người!

Thơ về thuốc lá - Chùm thơ vui, lắng đọng gợi những cảm xúc suy tư

Chàng ơi bỏ thuốc em nhờ
Đường về cực lạc bụi mờ màu mây
Da hồng rám nắng như tây
Vì mê làn khói mà gầy như que!

Tốn tiền mua thuốc phì phè
Ung thư lá phổi khóc nhòe đắng cay
Vàng da ảnh hưởng gan này?
Lại thêm răng xỉn mặt ngây lạ thường!

Căn phòng có mùi thuốc vương
Tội con thơ dại học đường kém minh
Thông tin đại chúng truyền hình
Hoan nghênh bỏ thuốc mà mình không nghe

Đến nay em viết thơ đe
Chàng còn mê thuốc… ra hè mà mơ
Đừng trách đêm lạnh em lơ
Mộng chi âu yếm hôn bờ môi yêu!.

Từ nay anh quyết bỏ em
Từ nay anh quyết chẳng thèm nữa đâu
Từ nay anh quyết một câu
Từ nay anh quyết cắt cầu em luôn

Em ơi chớ có mà buồn
Em ơi chớ có lách luồn làm chi
Em ơi chớ có lằn nì
Em ơi chó có thầm thì yêu anh

Khi xưa ta kết duyên lành
Khi xưa em đã cùng anh chao tình
Khi xưa như bóng với hình
Khi xưa anh muốn dứt tình không xong

Bây giờ anh nói thật lòng
Bây giờ thôi nhé, đừng hòng anh yêu
Bây giờ anh sẽ chẳng liều
Yêu em chỉ thấy đời nhiều đắng cay.

Thơ về thuốc lá - Chùm thơ vui, lắng đọng gợi những cảm xúc suy tư

Trên đây là những bài thơ về thuốc lá hay mà chúng tôi chia sẻ với bạn. Dù là những bài thơ mượn khói thuốc để xua đi những bộn bề trong lòng mình hay đơn giản là các bài thơ chế cũng sẽ gợi cho bạn những cảm xúc suy tư sâu lắng nhất. Tuy nhiên thuốc lá là một thứ không tốt nên bạn cũng hạn chế sử dụng và cũng đừng để phụ thuộc vào nó. Và đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé!

Những câu nói hay ý nghĩa về sự cố gắng nỗ lực trong cuộc sống nhất định sẽ truyền sức mạnh to lớn cho bạn

Cuộc đời không phải là một đường thẳng mà là một đồ thị hình sin: có hạnh phúc nhưng cũng phải vượt qua chông gai, thử thách, thất bại đã. Để làm được những điều đó thì bạn phải luôn kiên trì, nỗ lực và cố gắng trong mọi việc mình làm, trong tất cả các mối quan hệ mình có. Hãy cùng phongnguyet.info tìm hiểu sâu hơn về chủ đề này thông qua bài viết Những câu nói hay ý nghĩa về sự cố gắng nỗ lực trong cuộc sống nhất định sẽ truyền sức mạnh to lớn cho bạn. Cùng đọc nhé!

nhung-cau-noi-hay-y-nghia-ve-su-co-gang-no-luc-trong-cuoc-song-nhat-dinh-se-truyen-suc-manh-to-lon-cho-ban-1

nhung-cau-noi-hay-y-nghia-ve-su-co-gang-no-luc-trong-cuoc-song-nhat-dinh-se-truyen-suc-manh-to-lon-cho-ban-2

nhung-cau-noi-hay-y-nghia-ve-su-co-gang-no-luc-trong-cuoc-song-nhat-dinh-se-truyen-suc-manh-to-lon-cho-ban-3

nhung-cau-noi-hay-y-nghia-ve-su-co-gang-no-luc-trong-cuoc-song-nhat-dinh-se-truyen-suc-manh-to-lon-cho-ban-4

nhung-cau-noi-hay-y-nghia-ve-su-co-gang-no-luc-trong-cuoc-song-nhat-dinh-se-truyen-suc-manh-to-lon-cho-ban-5

Những câu nói hay ý nghĩa về sự cố gắng nỗ lực trong cuộc sống nhất định sẽ truyền sức mạnh to lớn cho bạn

nhung-cau-noi-hay-y-nghia-ve-su-co-gang-no-luc-trong-cuoc-song-nhat-dinh-se-truyen-suc-manh-to-lon-cho-ban-6

nhung-cau-noi-hay-y-nghia-ve-su-co-gang-no-luc-trong-cuoc-song-nhat-dinh-se-truyen-suc-manh-to-lon-cho-ban-7

nhung-cau-noi-hay-y-nghia-ve-su-co-gang-no-luc-trong-cuoc-song-nhat-dinh-se-truyen-suc-manh-to-lon-cho-ban-8

nhung-cau-noi-hay-y-nghia-ve-su-co-gang-no-luc-trong-cuoc-song-nhat-dinh-se-truyen-suc-manh-to-lon-cho-ban-9

nhung-cau-noi-hay-y-nghia-ve-su-co-gang-no-luc-trong-cuoc-song-nhat-dinh-se-truyen-suc-manh-to-lon-cho-ban-10

nhung-cau-noi-hay-y-nghia-ve-su-co-gang-no-luc-trong-cuoc-song-nhat-dinh-se-truyen-suc-manh-to-lon-cho-ban-11

Hy vọng rằng bài viết Những câu nói hay ý nghĩa về sự cố gắng nỗ lực trong cuộc sống nhất định sẽ truyền sức mạnh to lớn cho bạn trên đây của phongnguyet.info đã có thể truyền động lực cho bạn sống, học tập, làm việc và yêu thương hết mình để không bao giờ phải hối hận vì mình đã sống vô nghĩa giữa trời đất này. Hãy cùng chúng tôi chia sẻ bài viết này đến với nhiều người hơn nữa để lan tõa tri thức và những điều tốt đẹp, bạn nhé!

Bài thơ hay về tình yêu ngọt ngào, lãng mạn dành tặng lứa đôi

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-1

Bài thơ hay về tình yêu ngọt ngào, lãng mạn, thơ buồn, tâm trạng dành tặng lứa đôi. Đây là tiếng lòng, là xúc cảm của đôi lứa đang yêu nồng say. Bạn sẽ dễ dàng bắt  gặp hình bóng của mình trong từng câu thơ dạt dào cảm xúc. Để rồi bạn đồng cảm hơn với tiếng lòng của nhân vật trữ tình. Ban sẽ yêu hơn những áng thơ tình bất tử. Cùng trải lòng bạn nhé !

Nội Dung

Có rất nhiều những bài thơ về tình yêu hay, thơ dùng để tỏ tình, thơ thể hiện sự nhớ nhung, hay những bài thơ lãng mạn cảm động cho tình yêu đôi lứa. Đây đều là tiếng lòng, là lời nói của trái tim yêu nồng say dành tặng nửa yêu thương. Những bài thơ hay về tình yêu, đó sẽ là nguồn cảm hứng không hề nhỏ cho dù chúng ta chưa yêu, đang yêu hay yêu trong xa cách.

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-1

Puskin

Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai,
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,
Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành đằm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em

Em đang sống hay là đang tồn tại???
Mà mỗi ngày lại cảm thấy chênh chao
Nỗi nhớ anh như sóng biển thét gào
Cứ trào dâng trong lòng cao chất ngất

Em vẫn biết yêu xa là buồn nhất
Là mỏi mòn là thấp thỏm lo âu
Là niềm vui là cả những u sầu
Là hạnh phúc ngập trong màu hy vọng

Nhưng lòng em, em luôn mơ luôn mộng
Ước một lần thỏa khoảng trống khát khao
Được bên anh trong cảm xúc dâng trào
Nguyện gom hết cho một lần yêu đắm!!!

Xuân Quỳnh

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương

Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở

Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-3

VÌ EM CHÍNH LÀ EM

Em không phải là người vĩ đại đâu anh
C̉hỉ bình thường, mỏng manh như hoa gió
Lúc dạt dào, lúc lững lờ bõ ngõ
Lúc nồng nàn, lúc hờ hững buông lơi.
Mỗi ngày cuối tuần cũng vẫn thích rong chơi
Lượn lờ dạo quanh cùng bạn bè phố xá
Mặc lứa đôi cứ đi về vội vã́
Em độc thân, đã quen với u sầu.
Cũng có những ngày suy nghĩ chuyện đâu đâu
Tưởng tượng đến anh rồi chợt buồn, chợt khóc
Anh biết không anh giữa cuộc đời khó nhọc
Sao tránh khỏi đau buồn, sao tránh nổi hanh hao.
Rồi đêm về trong những giấc chiêm bao
Niềm vui xa vời biết khi nào chạm tới
Em có buồn có suy tư nghĩ ngợi
Thì anh đâu hiểu hết trái tim này.

Yêu xa xôi nhớ nhung là vậy
Chẳng được gần mong hãy hiểu nhau
Đừng hờn ghen để nước mắt trào
Không bên cạnh thõa bao nhung nhớ

Người thương ơi nhiều đêm trăn trở
Mơ vòng tay ấm áp vỗ về
Nụ hôn nồng khao khát đam mê
Đêm cháy bỏng cận kề môi mắt

Biết yêu xa nhớ nhung quay quắt
Nhưng cũng đành nén chặt nhớ thương
Giữ trong lòng hình bóng vấn vương
Đêm mộng mị canh trường thao thức

Muốn gần bên trao người hạnh phúc
Nhưng địa hình ngăn cách xa xôi
Đành nhủ lòng chờ đợi mà thôi
Yêu xa cách cả trời mong nhớ.

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-4

Này cô gái, cô đang buồn gì đó
Lạnh thế này đứng đón gió vậy sao?
Đưa tay đây tôi nắm thử coi nào
Trời! Lạnh quá, ôi ngốc sao là ngốc.
Lại gần đây tôi vuốt giùm mái tóc
Gió thổi hoài rối tung hết rồi đây
Cô sờ xem má lạnh buốt đây này
Tay tôi ấm, lại đây tôi cho mượn.
Đừng bướng nữa, áo đây, cô khoác tạm
Vòng tay này cô có muốn ôm không?
Đừng lặng yên, khiến tôi thấy đau lòng
Nói gì đi, cô nói đi, đừng khóc.
Bờ vai gầy, cô tựa vào một lúc
Hay tựa cả đời…tôi cũng chẳng đòi đâu
Nào ngoan đi, đừng có mãi cứng đầu
Giọt nước mắt để tôi lau giùm nhé.
Tôi muốn nghe tiếng cô cười, cô bé !

Thôi anh nhé vẫy chào lần cuối
Để từ đây tiếc nuối giấc mơ
Hè qua Thu đến hững hờ
Buồn trong nỗi nhớ ngẩn ngơ cõi lòng !
Thương với nhớ còn mong chi nưã_
Chờ với trông lần nữa… ra đi
Ngậm ngùi hai chữ biệt ly…
Nén lòng khép vội bờ mi tủi sầu …!
Nỗi đau nhức nhối gối đầu …
Đêm thâu lệ ướt nhạt nhòa tình ơi…?
Đắng cay một kiếp …má hồng
Từng đêm ôm mộng ảo chi…cho bẽ bàng…!
Còn đâu nữa… tình đầy gian dối…????
Người yêu người cho chăn chở đêm thâu…
Dư âm tiếng nói đầu môi…!
Chỉ là giọt đắng khơi lòng nỗi đau …!

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-5

Ta rót vào tim tình yêu mộng tưởng
Uống đôi bờ môi xa xăm
Ta ước gặp em dẫu chỉ một lần
Cho khát khao trào dâng cháy đê mê vạn kiếp.

Em và ta hai phương trời cách biệt
Đắm say chi kiếp thơ thẫn đọa đày
Ta nhớ em, em nhớ về người ấy
Hai tâm hồn đồng cảm đớn đau.
Chưa một lần mình lạc mất nhau
Chưa bao giờ nói câu giã biệt
Song hành với tình riêng da diết
Ta dành cả cho em – Em dâng hết cho người.

Yêu em lắm tuy xa khoảng cách
Cho lòng buồn thử thách thời gian
Một mình suy nghĩ miên man
Nhìn đêm buông xuống ngắm màn sương rơi

Anh vẫn biết ở nơi xa đó
Em hàng đêm lệ nhỏ sầu bi
Gửi vào đêm vắng những gì
Để nhờ làn gió mang đi tới nàng

Nhìn ánh mắt mơ màng nơi ấy
Anh nơi này cũng thấy buồn sao
Con tim thầm nhủ ước ao
Tình mình đẹp lắm lẽ nào chia hai

Ngày mới đến ban mai rực nắng
Mình bên nhau trao tặng yêu thương
Hoa tình yêu nở ngát hương
Vòng tay ân ái môi hường trao duyên

Thời gian sẽ đưa thuyền cặp bến
Rồi niềm vui sẽ đến mọi nhà
Xuân về rạng rõ sắc hoa
Tình đôi mình mãi đậm đà thủy chung.

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-6

Anh có ước gì đâu
Một ngôi nhà
Bão dừng sau cánh cửa
Những ưu tư muộn phiền tạm thời bỏ lại
Bên trong, chỉ có ấm áp, và em

Anh có ước gì đâu: Một tách cà phê
Một buổi sáng yên lành
Ta tất bật đón chào ngày mới
Hôm qua là điều đã lùi xa.
Những điều to tát như yêu thương, hờn giận, thứ tha
Hãy để dành cho chú chim đang hót bên ngoài cửa sổ
Đang chờ em là rau đầy một rổ
Bó hoa đang chờ cắm
Và một ngày bận rộn
Của anh.

Anh già rồi
Nên sẽ không thích kiêng khem
Ăn uống ngon, mặc đẹp, đọc những quyển sách hay
Đi lang thang đó đây
Vùi đầu vào việc làm
Hát khi tắm, xem phim khi đang nằm, cuộn tròn khi ngủ
Và yêu em khi anh muốn.
Anh có ước gì đâu
Em ạ!
Cuộc đời này, là phức hợp của những điều giản dị
Ta cứ sống, thở, cầu nguyện và yêu thôi!
Mọi thứ, hoặc chỉ là bản thân nó
Hoặc vốn dĩ đã là một phép màu.

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-7

Hãy tha thứ cho anh em yêu nhé
Ta chẳng còn sang sẽ những buồn vui
Anh không thể bên em nở nụ cười
Hay vươn vai mỗi lần em khóc tựa
Hãy tha thứ cho anh thêm lần nữa
Dẫu mai này sẽ mãi mãi cách xa
Khi nỗi nhớ đôi tim đã nhạt nhòa
Và kỉ niệm làm hồn ta héo úa

Hãy tha thứ bởi anh luôn gìn giữ
Ánh mắt buồn những khao khát tim em
Cả nụ cười với dáng đứng nghiêng nghiêng
Anh không thể lãng quên vào quá khứ

Lần cuối cùng anh xin em tha thứ
Đặt dấu chân lên một đoạn đường đời
Khiến những lúc em cảm thấy chơi vơi
Vì anh đã rẽ sang bên lối khác

Anh hi vọng anh là người đi lạc
Để em tìm được hạnh phúc bao la
Rồi mai này năm tháng có trôi qua
Anh vẫn nhớ em người anh yêu thương nhất.

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-8

Có thể một ngày anh mãi phải xa em
Khi hoàng hôn không còn là màu tím
Nắng nhạt màu trong ánh chiều tắt lịm
Phút xao lòng nghe buốt giá con tim…
Có thể một ngày anh mãi phải xa em
Để dấn bước vào dòng đời nghiệt ngã
Quên ánh mắt từng nhìn anh rất lạ
Để nhớ hoài thời hạnh phúc đã qua…
Có thể một ngày em cũng sẽ quên anh
Bằng lăng tím hạ qua rồi cũng nhạt
Em sẽ chẳng thấy điều chi hối tiếc
Trái tim hồng mãi thắp lửa vô tâm…
Có thể một ngày ta chẳng thể quên nhau
Với ánh mắt và nụ cười chân thật
Nụ hôn trao nhau ấm nồng niềm hạnh phúc
Vẫn ngọt ngào mãi mãi đọng bờ môi…
Có thể một ngày…
Có thể…
Thế không em..

Nếu tình anh là biển
Tình em chẳng là thuyền
Lênh đênh và nhỏ bé
Giông bão cả bình yên.
Nếu tình anh là biển
Em nguyện hóa đất hiền
Ôm một đời, một kiếp
Hôn cho bõ chao nghiêng.
Nếu tình anh là nhớ
Tình em sẽ là thơ
Thơ như mắt anh nhỏ
Anh có thấy bao giờ?
Nếu tình anh là nhớ
Đố nhớ nhiều hơn em
Mỗi lần chênh nhịp thở
Mỗi lần hé môi mềm.
Nếu tình anh là anh
Thì thôi em đành chịu
Vì một điều dễ hiểu
Như chiếc lá màu xanh.

Với những bài thơ tình buồn dưới đây, bạn sẽ cảm nhận được cảm giác bi thương có trong tình yêu. Tất nhiên nó cũng sẽ giúp bạn trân trọng, yêu thương người ấy hơn. Ngoài ra, những bài thơ tình yêu buồn, thơ tình gửi em, thơ tình gửi anh này giúp bạn giãi bày được tâm trạng. Nhất là khi bạn có một tình yêu dang dở, không trọn vẹn.

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-9

Hôm nay là ngày giỗ cuộc tình mình
Anh về thăm nấm mồ chôn kỷ niệm
Con đường yêu vẫn ngập tràn hoa tím
Chợt bâng khuâng khơi dậy chuyện của lòng…

Ở nơi ấy em hạnh phúc lắm không
Có còn nhớ ngày này chiều năm cũ
Mình hẹn hò dưới hàng cây lá đổ
Nói muôn đời yêu mãi có nhau thôi…

Định mệnh không cho hai đứa thành đôi
Mình chia tay một chiều mưa tầm tã
Rồi em đi về phương trời xứ lạ
Anh héo sầu như chiếc lá cô đơn…

Em ra đi mang nửa mảnh tâm hồn
Anh ở lại một nửa hồn tan vỡ
Trách Cao Xanh không cho mình duyên nợ
Lụy trần ai gieo cảnh thế nhân sầu…

Em có nhớ ngày giỗ cuộc tình nhau
Thắp tâm nhang khơi lệ lòng giây phút
Rồi ca bài ngày xưa ta vẫn hát
Để gọi về tiễn biệt thứ đã qua…

Bảo Toàn Thanh Tú

Từ độ em đi nắng cũng buồn
Mi tình luôn ướt nhạt nhòa sương
Có khi một mình cười đau khổ
Người tưởng kẻ điên ở bên đường…

Bàn tay năm ngón mộng còn đan
Chợt thấy lẻ loi đến ngỡ ngàng
Hồn không vẽ nổi hình dung cũ
Nên nhớ trong tim đã dần tàn…

Con đường kỷ niệm vẫn quanh co
Nay cứ nằm im muốn đợi chờ
Chẳng biết người đi mùa thu ấy
Sẽ trở về không…hay hững hờ…

Trước ngõ hàng cây tím bông rồi
Người còn cách biệt mãi xa xôi
Phải thêm bao nhiêu tình xuân lại
Thì tim mới nở đóa hoa cười…

Bàn chân muốn bước ngập ngừng buông
Để xóa ưu tư mộng vô thường
Nhưng mỗi đêm về nghe mưa khóc
Còn hoài da diết nặng tâm hồn…

Đông về lành lạnh gió heo may
Chở nỗi niềm thương đến nơi này
Kìa ai khoác cả mùa nhung nhớ
Qua cánh đồng yêu dáng hao gầy…

Có một kẻ điên đứng làm thơ
Nhặt lá vàng rơi lúc chuyển mùa
Xếp lên hàng chữ ngàn năm đợi
Cố nhân nẻo ấy đẹp lòng chưa?

Thiên Gia Bảo

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-10

Em cứ tưởng tình mình là muôn thuở
Nào hay đâu duyên nợ lỡ giữa đường
Kỷ niệm này vẫn luôn mãi vấn vương
Giờ thầm trách đời vô thường bão nỗi.

Đường vào yêu muôn đời không có tội
“Lá rớt nhiều…chẳng phải lỗi mùa Thu”
Nhìn khói sương giăng phũ kín mịt mù
Thầm lặng bước…khóc ru tình đã chết.

Mộng trăm năm ôm vết đau thấm mệt
Tình yêu buồn đoạn kết cũng về không.
Đứng bên anh…em bỗng thấy nát lòng
Buồn man mác đếm đong từng giọt lệ.

Khi còn thương đường về đâu nghĩ thế?
Đang ngọt ngào không dễ nói lời quên
Nhưng nay như bèo bỏ bến bồng bềnh
Theo con nước lênh đênh không trở lại.

Rồi mai đây tháng ngày dài khắc khoải
Lỡ chữ tình…đành phải khóc sầu duyên

Em vẫn biết chúng mình không duyên nợ
Đêm trăng tàn dang dỡ cuộc tình đau
Mộng ngày xưa như nước chảy qua cầu
Cơn Sóng giữ vùi cát sâu đáy biển

Lòng đau nhói lệ rơi chiều đưa tiễn
Kỉ niệm buồn từng chuyện cũ trôi qua
Dẫu trong tim hình bóng ấy chưa nhòa
Gạt nước mắt tháng ngày qua cay đắng

Anh nào biết ân tình em sâu nặng
Bởi em buồn chỉ thinh lặng mà thôi
Tự dối lòng trái tim hóa mồ côi
Rồi gục ngã giữa đôi dòng lệ đổ

Em lê bước chân buồn về cuối phố
Cành hoa vàng mấy độ đã tàn bông
Con đường xưa bia đá phủ rêu phong
Mưa rơi rớt nghe lòng đau tan vỡ

Thầm an ủi thôi từ đây đừng nhớ
Gửi u buồn hoang hoải với vần thơ
Bước qua nhau trên lối nhỏ tình cờ
Đành thinh lặng giấu giọt sầu li biệt

Hương Nguyễn

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-11

Trái tim em dẫu chẳng thể thay lòng
Nhưng sâu thẳm không nhớ mong người nữa
Lời yêu thương từng cùng nhau hẹn hứa
Rồi một ngày hai đứa sẽ lãng quên

Đến một ngày khi nhắc lại cái tên
Chẳng còn thấy thân quen như dạo trước
Cuộc sống chẳng vô cùng…ừ em biết
Nên lặng thầm chôn hết kỷ niệm xưa !

Chuyện tình buồn giờ người đã quên chưa
Dòng ký ức có dư thừa… loang lổ?
Bóng hình em từ khi nào hoen ố
Từ khi nào người thôi nhớ thôi mong ?

Em chẳng cần thứ hạnh phúc đếm đong
Chẳng tiếc nuối khi không là gì cả
Trái tim yêu đã trở nên lạnh giá
Thì mong gì những quả ngọt hoa thơm

Có thể rồi em sống với cô đơn
Thà như thế vẫn hơn tình lạc lối
Khi yêu thương đã chuyển chiều xoay đổi
Ngóng trông gì những chắp nối dối gia

Ngọc Hân

Mình giờ là hai đường thẳng song song
Chữ tình ái đi đường vòng nên mệt
Người im lặng để trả lời hồi kết
Chuyện chúng ta sao giống hệt trò đùa.

Ván bài này đến phút cuối em thua
Song cửa mở gió chợt lùa vai lạnh
Sắc đã rũ em làm sao dám sánh
Chấp nhận thôi kiếp cô quạnh tủi hờn.

Đêm lại về đối diện với cô đơn
Kỷ niệm đẹp lại chập chờn vây kín
Giờ xa cách sao lòng nhiều bịn rịn
Muốn oán hờn nhưng câm nín chôn sâu

Nếu ngày xưa không có phút bắt đầu
Thì giờ đã chẳng phải đau tim nhỏ
Chắc người nghĩ em dối lừa này…nọ…
Nên lặng im mà chẳng có tạ từ

Nợ duyên mình cau đã héo trầu hư
Nên anh bước chẳng chần chừ gì nữa
Đời hụt hẫng chênh vênh không điểm tựa
Tắt nụ cười,em đóng cửa hồn yêu

Liên Tâm

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-12

Em quay về đường cũ để làm chi
Khi chữ nợ chẳng còn gì đâu nữa
Thì thôi em như chưa lần vai tựa
Giữ lời yêu câu hứa chỉ nát lòng.

Tình cạn rồi chớ hi vọng chờ mong
Hãy thầm thả theo dòng đời trôi nổi
Chỉ tiếc thương một thời anh lặn lội
Kiếm tìm em sớm tối bước chung về.

Mình lạc loài giữa dâu bể nhiêu khê
Ôm bóng tối bốn bề đêm trống vắng
Chớ nói chi chuyện thề non biển hẹn
Rồi ước mơ như Trăng khuyết lại đầy.

Em hãy nhìn gió đẩy xuống chân mây
Vờn nhau đuổi tháng ngày bay xa mãi
Anh lặng bước thở dài không quay lại
Gánh đau thương tê tái ngẫn ngơ sầu

Cỏ Hoang Tình Buồn

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-13

Chia tay anh! một chiều nơi cuối phố
Lòng xót xa nước mắt đổ thành dòng
Hết một thời hi vọng đứng chờ mong
Tình tan vỡ thấy lòng mình chua xót.

Thuở quen nhau em vẫn còn dại dột
Chuyện gối chăn cũng lỡ trót trao rồi
Chẳng trọn tình lòng bão nỗi chơi vơi
Đêm thiếu ngủ bồi hồi đâu tròn giấc.

Anh cùng em…tình mất còn gang tấc
Dù quên nhau nhưng thật sự nhớ hoài
Kỷ niệm này mãi mãi khó nguôi ngoai
Nhưng thể xác thiệt thòi em cam chịu.

Trên thế gian…còn lắm điều chưa hiểu
Nên đớn đau chẳng thiếu ở chúng mình
Trách cuộc đời! Khóc duyên nợ ba sinh
Khi đêm xuống nhớ người tình day dứt.

Giữa chiêm bao làm nức lòng tiềm thức
Nhưng xót đau bởi tình thực không còn.

Cỏ Hoang Tình Buồn

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu14

Em nhớ quá….vòng tay người ấm áp
Choàng ôm em tha thiết từ phía sau
Hơi thở anh nồng ấm thật ngọt ngào
Lời yêu thương khẽ thầm thì da diết

Dẫu không chắc… tình anh là bất diệt
Nhưng tim em vẫn trao trọn cho người
Bởi em hiểu chỉ mỗi anh trên đời
Đã nguyện dành riêng cho em tất cả

Bờ môi anh nồng mơn man lơi lả
Làm hồn em bỗng chốc hóa dại khờ
Xa người rồi em chợt thấy bơ vơ
Tim run rẩy theo từng cơn mong nhớ

Bao mộng mơ… ngất ngây theo hơi thở
Rồi ngẩn ngơ ước cùng anh sum vầy
Vui bên nhau trọn hạnh phúc đong đầy
Người yêu hỡi hãy nhanh về anh nhé!

Giữa phố đông… em thấy mình nhỏ bé
Quá lẻ loi… lạc lõng dưới mưa buồn
Về đi anh… kẻo dòng lệ em tuôn
Được bên anh… đối với em…đã đủ.!

Em đã viết bao bài thơ trọn vẹn
Có một bài dang dỡ mãi chưa xong
Bài thơ tình nối tiếp những chờ mong
Của hai quả tim đã từng tan vỡ.

Nhưng anh ơi bao ngày em trăn trở
Chuyện chúng mình mãi không thể thành đôi
Lý do đó kiếp này thôi để dạ
Thác xuống mồ chắc vẫn phải mang theo.

Anh đừng buồn và đừng hỏi vì sao
Không đáp lại tình anh dù rất đẹp
Duyên chúng ta chẳng thể nào đến được
Dẫu tim em rung động biết bao lần.

Bài thơ này em viết mãi sẽ chẳng xong
Vì đôi ta biết bao giờ kết thúc
Hợp hay tan không thể nào đoán trước
Em ở đây, còn anh đấy chẳng rời…

Bạn đang tìm những bài thơ chế về tình yêu hay, hài hước để nhìn ở tình yêu ở góc nhìn khác, tạo gây phút thư giãn, vui vẻ, xua tan đi những mệt mỏi, căng thẳng, vậy hãy cùng tham khảo những bài thơ chế về tình yêu mà phongnguyet.info đã tổng hợp ở dưới đây.

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-15

16. Khi xưa bé nói yêu anh
Anh chê bé nhỏ bé chẳng biết gì
Bây giờ bé đã dậy thì
Anh khen bé đẹp, bé chê anh già.

2. Tình yêu như thể rút thăm.
Rút trúng thì sướng, rút nhầm thì đau.
Tình yêu như thể đi câu,
Anh nào chai mặt ngồi lâu mới tài.
Tình yêu như thể quan tài,
Mới loanh quanh ở bên ngoài đã run.
Tình yêu như thể dây thun,
Lúc co lúc giãn lúc thì đứt ngay.
Tình yêu như thể người say,
Lúc nào cũng tưởng đang bay trên trời.
Tình yêu như thể điểm mười,
Có học cho hết cả đời vẫn mong.
Tình yêu như thể đuôi công,
Trông thì đẹp đấy nhưng không ra gì.
Tình yêu như thể bánh mì,
Tây ta đều thích bởi vì nó ngon!
Tình yêu như thể thỏi son,
Sinh ra chỉ để làm mòn cái môi.

3. Đêm tình giỡn với trăng non
Em ngoan như thuở mới còn trắng trong
Hương trinh thoang thoảng má hồng
Em đang e ấp tựa bông hoa quỳnh

Miệng cười chúm chím thật xinh
Gặp em đã khiến tim mình ngẩn ngơ
Suốt ngày ra mộng vào mơ
Nhớ em nên cứ thẩn thờ ước ao

Nhưng chưa biết đến khi nào
Thoả lòng anh những khát khao dại khờ
Đành tâm viết mấy câu thơ
Đếm từng ngày tháng anh chờ đợi em

Trăng khuya giờ cũng buông rèm
Anh đang thao thức nhớ em thật nhiều
Gọi thầm hai tiếng em yêu
Để cho vơi bớt những điều ước mong

Được hôn đôi má em hồng
Ôm em thật chặt vào lòng của anh.

4. Mặc kệ chân em dài hay ngắn
Nhưng anh chắc chắn em là người anh yêu.

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-17

5. Anh khóc vì dòng đời đẩy đưa
Anh buồn anh đứng dưới cơn mưa
Người ta cứ hỏi ” Sao buồn thế ?”
Có lẽ nhân duyên đang cợt đùa

Nhắc lại chuyện xưa anh chợt khóc
Nỗi buồn ngày ấy đã đi chưa ?
Sao anh cứ mãi buồn vô vọng ?
Thôi cố quên đi tình cảm thừa.

6. Nước mắt rơi khi màn đêm vừa đến
Nhớ 1 người không gọi được thành tên
Cay đắng lòng, giận mình sao quá ngốc
Đợi chờ hoài giờ nhận lại nỗi đau.

7. Vợ là nhất tất cả vì vợ
Chửi vợ là ca hát.
Tát vợ là thể thao.
Đạp vợ xuống ao là đề cao tinh thần bơi lội.

8. Bây giờ mận mới hỏi đào .
Vườn hồng đã có ma nào vào chưa .
Mận hỏi thì đào xin thưa .
Vườn hồng có chó ….. Đố cha ai vào.

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-18

9. Thương em vô giá quá chừng
Trèo truông quên mệt ngậm gừng quên cay
Nhác trông thấy bóng em đây
Ăn chín lạng hạt ớt ngọt ngay như đường.

10. Chuyện tình yêu của tôi có ai hiểu.
Một nỗi buồn và cả vạn đau thương.
Và giờ đây cảm giác rất bình thường.
Ai biết được trái tim tôi chảy máu.
Lòng tôi đau khi cảm xúc trào về.
Rồi tôi hiểu trái tim chưa lành hẳn.
Nó đang gỉ máu qua ngày, tháng, năm.
Tôi hiểu được chẳng thuốc nào chữa khỏi.
Cái bệnh này sẽ đeo bám đời tôi.
Và giờ đây ngồi trong căn phòng tối.
Nhắc đến người rồi nhớ để mà quên.

11. Trên trời hàng vạn ngôi sao
Sao anh chiếu hạng là sao lừa tình
Thế gian có vạn bóng hình
Làm sao anh phải chung tình với em.

12. Bao năm qua tôi đi tìm bài toán
Chứng minh về định lý của tình yêu
Giả thiết cho: thương nhớ rất nhiều
Và kết luận: tôi yêu người nhiều lắm
Tôi sử dụng cách chứng minh phản chứng
Giả sử rằng:”Tôi đâu có yêu em”
Đâu bồi hồi và nhung nhớ từng đêm
Đâu bối rối khi thấy em cười nói
Đâu ghen tức và bực mình dữ dội
Khi thấy nang trò chuyện với người ta
Và chẳng băn khoăn như một cậu bé già
Nghĩ về tương lai, nhớ về quá khứ
Đâu buồn khổ khi “chia tay” hai chữ
Nàng thốt ra trong một buổi chiều sầu
Nhưng những điều giả sử có thật đâu
Tôi vẫn nhớ, vẫn thương …và tất cả
Bỗng nhận ra một điều thật lạ
Tự khi nào định lý được chứng minh.

13. Em của ngày xưa là cô gái mang hài đỏ,
Bỏ cả thế giới nhỏ để chỉ yêu mình anh.
Còn em của ngày nay là cô gái mang hài xanh,
Tuy mỏng manh nhưng không còn xem anh là tất cả.

bai-tho-hay-ve-tinh-yeu-20

14. Dây tơ hồng …quấn quanh chuồng lợn.
Tình chúng mình có tợn quá không em??

15. Vầng trăng ai xẻ làm đôi .
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường.
Đêm qua anh ngủ trên giường.
Nhớ em tỉnh giấc, lọt giường gãy xương.

16. Trên đời gì rẻ bằng xôi.
Anh đây chẳng tiếc mời em ăn cùng.
Giờ đây em đã ăn rồi.
2 ngàn em nhớ trả giùm cho anh!

17. Tôi yêu người mà người nào hay biết
Bởi vì tôi có chịu nói ra đâu
Khi thấy người đi cùng cô gái khác
Lòng tôi thắt chặt nỗi u buồn.

18. Thất tình mới biết yêu là khổ
Say tình mới biết khổ vì yêu
Thức đêm mới biết đêm dài
Yêu người mới biết những ngày đợi mong.

Trên đây là những bài thơ hay về tình yêu với đầy đủ các xúc cảm: ngọt ngào, hạnh phúc có; đau khổ, buồn bã có; hài hước, dí dỏm có. Qua những bài thơ này, hi vọng các bạn có cài nhìn đúng đắn hơn về tình yêu lứa đôi. Chúc các bạn xem thơ vui vẻ !

CÔ GIÁO NGÀY XƯA

Mẹ hay kể xưa cũng là cô giáo
Không có lương được phát gạo chấm công
Sáng đứng lớp chiều mẹ vẫn ra đồng
Cũng cấy lúa như nhà nông thực thụ

Cần mẫn ngày đêm đem gieo cái chữ
Mẹ trồng người cho một lũ trẻ trâu
Học sinh ngày xưa nay đã qua cầu
Thành bác sĩ, kỹ sư lâu rồi nhé

Ngày nhà giáo hiến chương hay dịp lễ
Họ vẫn thường tới thăm mẹ cám ơn
Cô giáo làng nay tám bảy tuổi hơn
Tóc bạc trắng nhưng vẫn còn sáng suốt

Mẹ vẫn nhắc những tháng năm ngày trước
Đã một thời đứng lớp dạy các em
Ký ức ngày xưa không thể nào quên
Với phấn trắng bảng đen cùng giáo án

Nguyễn Đình Huân

UẤT NGHẸN TRONG TIM

Gom giọt nhớ gửi về nơi sâu thẳm
Hỏi lòng người có thắm thiết nữa không
Mà sao cảm thấy ân nồng
Bắt đầu phai nhạt giá đông tim gầy

Có đôi lúc nhìn mây trời phiêu lãng
Mình thả hồn vào năm tháng từng yêu
Bên nhau từ sáng đến chiều
Nói chung tâm sự những điều nhỏ nhoi

Người sưởi ấm khỏi lẻ loi hiu quạnh
Xóa dần vơi ám ảnh sợ nỗi buồn
Lau khô nước mắt đang tuôn
Làm ngưng dòng lệ, khởi nguồn yêu thương

Cũng đã muốn xây con đường hạnh phúc
Dù cuộc đời trong đục cũng chẳng sao
Miễn yêu trao hết ngọt ngào
Vòng tay luôn giữ , ôm vào chặt hơn

Nhớ mỗi lúc anh hay hờn giận dỗi
Em lại cười nhận lỗi với anh thôi
Bởi em sợ mất anh rồi
Thì em đau khổ ,khi phôi phai lòng

Và như thế em đã mong chờ đợi
Có một ngày nghĩ tới nhớ về em
Hình như đôi mắt ướt nhèm
Chứa bao nhiêu lệ, lại kèm xót xa

Người giờ chẳng nhớ thương ta gì nữa
Cũng đoạn đành người cứa trái tim non
Liệu lời yêu đó có còn
Sao anh nỡ để hao mòn tim em.

Tác giả: Thu Thảo

 

 

The daffodils – Bài thơ đặc sắc nhất của nhà thơ William Wordsworth

I wandered lonely as a cloud
That floats on high o’er vales and hills,
When all at once I saw a crow
A host, of golden daffodils;
Beside the lake, beneath the trees,
Fluttering and dancing in the breeze.
Continuous as the stars that shine
And twinkle on the milky way,
They stretched in never-ending line
Along the margin of a bay:
Ten thousand saw I at a glance,
Tossing their heads in sprightly dance.
The waves beside them danced; but they
Out-did the sparkling waves in glee:
A poet could not but be gay,
In such a jocund company:
I gazed–and gazed–but little thought
What wealth the show to me had brought:
For oft, when on my couch I lie
In vacant or in pensive mood,
They flash upon that inward eye
Which is the bliss of solitude;
And then my heart with pleasure fills,
And dances with the daffodils.

Dịch

Là đám mây tôi lang thang phiêu bạt
Trôi bềnh bồng trên thung lũng đồi nương
Rồi bất chợt một loài hoa hiển hiện
Thuỷ tiên vàng, ôi từng đoá yêu thương
Dưới hàng cây bên cạnh hồ soi bóng
Gió nhẹ rung trong điệu múa nghê thường
Vẫn triền miên như sao trời lấp lánh
Và lung linh trên dải sáng Ngân Hà
Ngàn hoa kia phơi mình đến ngút mắt
Quanh mặt hồ bên bờ nước bao la
Chỉ một thoáng muôn ngàn hoa trỗi dậy
Ngẩng cao đầu theo nhịp điệu hoan ca
Sóng nhấp nhô cùng hoa chung nhịp bước
Nhưng đâu bằng sự rạng rỡ hân hoan
Là thi sĩ lẽ nào tôi quên được
Hoà niềm vui để kết nghĩa bạn vàng
Tôi miên man ngắm ngàn hoa vời vợi
Cảnh trí này là sản nghiệp trời ban
Có nhiều khi trên chiếc giường ngơi nghỉ
Tâm hồn tôi trống rỗng hoặc triền miên
Chợt loé lên trong thẳm sâu ký ức
Niềm hân hoan cô quạnh lẫn ưu phiền
Và trái tim bỗng tràn trề hạnh phúc
Bước chân hoà theo điệu múa thuỷ tiên.

The daffodils là một bài thơ hấp dẫn được nhiều độc giả yêu thích và mến mộ của nhà thơ ngoại quốc William Wordsworth. Những lời thơ nhẹ nhàng như đang gõ cửa tâm hồn bạn đọc. Qua bài thơ ta hiểu hơn về phong cách thơ của ông. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé!

Tiếng đàn Balalaica trên sông Đà – Bài thơ hấp dẫn của thi sĩ Quang Huy

Tiếng đàn Ba-la-lai-ca
Như ngọn gió bình yên
Thổi qua rừng bạch dương dìu dặt
Nghe rụt rè
Như tia mắt
Người thiếu nữ soi mình trong đáy giếng
Mùa thu
Nghe mơ hồ
Như tiếng hát
Trong bồng bềnh sương núi
Nghe vời vợi
Như cánh thiên nga
Bay khuất nẻo mây xa…
Tiếng đàn Ba-la-lai-ca
Như ngọn sóng
Vỗ trắng phau ghềnh đá
Nghe náo nức
Những dòng sông nóng lòng tìm biển cả
Như khúc dân vũ Cáp-ca
Nhịp chân quay khiến mắt nhìn chếnh choáng
Nghe hào phóng
Như ngọn gió Xi-bia
Thổi hút cuối trời…
Trên sông Đà
Một đêm trăng chơi vơi
Tôi đã nghe tiếng đàn Ba-la-lai-ca như thế
Một cô gái Nga mái tóc màu hạt dẻ
Ngón tay đan trên những sợi dây đồng.
Lúc ấy
Cả công trường say ngủ cạnh dòng sông
Những tháp khoan nhô lên trời ngẫm nghĩ
Những xe ủi, xe ben sóng vai nhau nằm nghỉ
Chỉ còn tiếng đàn ngân nga
Với một dòng trăng lấp loáng sông Đà.
Ngày mai
Chiếc đập lớn nối liền hai khối núi
Biển sẽ nằm bỡ ngỡ giữa cao nguyên
Sông Đà gửi ánh sáng đi muôn ngả
Từ công trình thuỷ điện lớn đầu tiên
Khi ấy những người bạn Nga sẽ ở đâu
Hàn cực Véc-khôi-an
Hay đỉnh cao I-éc-cút?
Ở những vùng nào trên Liên bang Xô-viết
Lại mở những công trình thuỷ điện vẻ vang.
Nhưng vĩnh viễn sẽ còn ở Việt Nam
Tiếng đàn Ba-la-lai-ca lay động
Tiếng đàn, ấy là biểu tượng
Cho tâm hồn Nga
Như đêm nay
Rung một khoảng sông Đà.

Đây là một bài thơ hay mang ý nghĩa sâu sắc của nhà thơ Quang Huy. Bài thơ này đã được đưa vào chương trình sách giáo khoa tiếng việt lớp 4 ( bộ cũ ) và lớp 5 ( bộ mới ). Chắc chắn sẽ có nhiều độc giả cần một địa chỉ tham khảo bài thơ này đúng không? Mời các bạn đón xem nhé!

Câu 1 (trang 70 sgk Tiếng Việt 5): Những chi tiết nào trong bài thơ gợi lên hình ảnh một đêm trăng vừa tĩnh mịch vừa sinh động trên công trường sông Đà?

Trả lời: Một đêm trăng vừa tĩnh mịch vừa sinh động trên công trường sông Đà được thể hiện qua các câu thơ giàu hình ảnh, giàu màu sắc:

“Một đêm trăng chơi vơi

Tôi đã nghe tiếng ba-la-lai-ca

Một cô gái Nga mái tóc màu hạt dẻ”.

Và:

“Cả công trường say ngủ cạnh dòng sông

Những tháp khoan nhô lên trời ngẫm nghĩ

Những xe ủi, xe ben sánh vai nhau nằm nghỉ

Chỉ có tiếng đàn ngân nga

Với một dòng trăng lấp loáng sông Đà”.

Tuy tĩnh mịch, nhưng đêm trăng vẫn rất sinh động vì có tiếng đàn của cô gái Nga, có dòng sông lấp loáng dưới ánh trăng và những sự vật đưa tác giả miêu tả bằng biện pháp nhân hóa: Công trường say ngủ, tháp khoan đang bận ngẫm nghĩ, xe ủi, xe ben sóng vai nhau nằm nghỉ.

Câu 2 (trang 70 sgk Tiếng Việt 5): Tìm một hình ảnh đẹp trong bài thơ thể hiện sự gắn bó giữa con người với thiên nhiên trong đêm trăng bên sông Đà.

Trả lời: Hình ảnh đẹp thể hiện sự gắn bó giữa con người với thiên nhiên, theo em là:

“Trên sông Đà

Một đêm trăng chơi vơi

Tôi đã nghe tiếng ba-la-lai-ca

Một cô gái Nga tóc màu hạt dẻ

Ngón tay đan trên những sợi dây đồng”.

Và:

“Chỉ còn tiếng đàn ngân nga

Với một dòng trăng lấp loáng sông Đà”.

Hình ảnh rất đẹp này gợi lên cho thấy sự hùng vĩ gắn bó hòa quyện giữa con người, tâm hồn con người và thiên nhiên, giữa ánh trăng với dòng sông. Tiếng đàn ngân nga lan tỏa vào dòng sông.

Nội dung: Ca ngợi vẻ đẹp kì vĩ của công trình, sức mạnh của những người đang chinh phục dòng sông và sự gắn bó, hòa quyện giữa con người với thiên nhiên.

Câu 3 (trang 70 sgk Tiếng Việt 5): Những câu thơ nào trong bài thơ sử dụng phép nhân hóa?

Trả lời:Những câu thơ sử dụng phép nhân hóa:

Cả công trường say ngủ cạnh dòng sông.

Những tháp khoan nhô lên trời ngẫm nghĩ.

Những xe ủi, xe ben sánh vai nhau nằm nghỉ.

Biển sẽ nằm bỡ ngỡ giữa cao nguyên.

Sông Đà chia ánh sáng đi muôn ngả.

Tiếng đàn Balalaica trên sông Đà là một thi phẩm nổi tiếng của nhà thơ Quang Huy. Qua bài thơ tác giả ca ngợi vẻ đẹp thiên nhiên vào đêm của sông Đà. Hãy đón xem bài viết này và cảm nhận sâu sắc ngòi bút tài hoa cùng ý nghĩa sâu sắc của ông. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Phượng Mười Năm

Phượng Mười Năm (Xuân Diệu)

Phượng trong sáng nẩy hồng trên một cõi
Như muôn đàn cùng gảy dưới mây cao
Ánh sáng trùm trong không gian vòi vọi
Tấc lòng hè kiều diễm hoá li tao.

Biển bướm đỏ rào rào trong gió mát
Lá non xanh như suối chảy trên trời
Phượng, phượng hỡi! Cớ sao mà man mác
Mỗi mùa hè run rẩy với triều môi.

Xanh đã ngủ ở dưới trời yên tĩnh
Đỏ còn ngân trong tiếng nói dịu dàng;
Ta mơ màng thấy gió đang sóng sánh
Trống sân trường văng vẳng đánh – mười năm.

Mười năm phượng, phượng huy hoàng vẫn phượng
Áo trắng trong ngày tháng phất phơ soi
Ta cùng mình như cành cây riết quấn
Vương lòng nhau ràng rịt biết bao đời.

Phượng mười năm… hiu hắt gió mười năm…
Yêu mười năm… nhớ muôn thuở… mười năm…

Huế 1937
Bắc Cạn 1947

Bài thơ tình các bạn vừa xem là bài “Phượng Mười Năm” của tác giả Ngô Xuân Diệu. Thuộc danh mục Thơ Xuân Diệu trong những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

NƯỚC MẮT TỪ TIM

Anh từng nói lỡ một ngày anh biến mất
Em đừng buồn đừng có khóc, có biết không
Anh muốn thấy em vui vẻ mới yên lòng
Thấy em khóc anh sẽ đau lòng nhiều lắm

Anh chỉ muốn em vô tư không rối rắm
Không được nhốt mình, rớt lệ tắm trang thơ
Muốn tập em buông, để quên hết duyên hờ
Nhưng lòng anh lại mập mờ, quên và nhớ

Anh rất muốn em luôn vui cười hớn hở
Như ngôi sao sáng rực rỡ giữa màn đêm
Là đóa hoa mãi khoe sắc nở bên thềm
Là thiếu nữ môi mềm, bao người ngưỡng mộ

Anh lùi bước sợ em yêu anh rồi khổ
Nên âm thầm cố gắng,buộc lòng sẽ quên
Không tìm em nữa, chẳng muốn ở gần bên
Để em thấy nhạt dần,quên đi tất cả

Em không phải người nhanh thay lòng đổi dạ
Anh xem thường đánh giá em thấp thế sao
Tình yêu của em, vô giá đến cỡ nào
Anh coi rẻ….tấm chân tình trao anh đó

Anh không hiểu hay là anh không biết rõ
Mà vô tình người phá vỡ trái tim em
Có khi nào anh quay lại ngó nhìn xem
Kỉ niệm ấy, ai đem gieo vào tâm trí

Để năm tháng mang trong đầu bao suy nghĩ
Nhớ một người cứ mộng mị giữa canh thâu
Không thể cùng nhau đi,đi đến bạc đầu
Nhưng em vẫn muốn, tròn câu tình nhân mộng

Đừng vội đến bên em ,cho em nhựa sống
Rồi vội vàng,nhấc bổng bước chân ra đi
Đừng để em lại ,chua xót với tình si
Xin anh ở lại, đến khi em mạnh mẽ
“Học chữ quên ” .

Tác giả: Thu Thảo