Câu thơ tài hoa được nhiều người tìm đọc nhất hôm nay 27/07/2024

Bâng khuâng ngồi gõ phím đàn
Nghe rơi từng miếng không gian óng buồn ...

Lục bát số 25 - Bế Kiến Quốc

Top 20 bài thơ có tổng lượt xem nhiều nhất hôm nay 27/07/2024

Hàng Ư Thanh (Quán Hàng Ở Xứ Thanh)

Hàng Ư Thanh (Quán Hàng Ở Xứ Thanh)

Hàng Ư Thanh (Quán Hàng Ở Xứ Thanh, Hồ Xuân Hương)

Ðứng tréo trông ra cảnh hắt heo
Ðường đi thiên thẹo quán cheo leo
Lợp lều mái cỏ tranh xơ xác
Xỏ kẽ kèo tre đốt khẳng kheo
Ba chạc cây xanh hình uốn éo
Một dòng nước biếc cỏ lèo tèo
Thú vui quên cả niềm lo cũ
Kìa cái diều ai gió lộn lèo

(Bản khắc 1922)

– Bản Quốc văn tùng ký
Tựa đề: Tức cảnh
Câu 2: Ðường đi thiên thẹo quán leo teo

– Bản Xuân Hương thi sao
Tựa đề: Hựu vịnh (Lại vịnh, tức bài vịnh thứ hai sau bài “Vịnh ba đèo”)
Câu 1: Ðứng tréo mà trông lối rậm rèo
Câu 2: Ðường đi thiên thẹo quán xiêu ngheo
Câu 4: Xỏ lỗ kèo tre đốt khẳng kheo
Câu 5: Ba gạc thế cây hình uốn éo
Câu 6: Một vùng nước giếng cỏ lèo tèo
Câu 7: Thú vui quyến hết đường lo cũ
Câu 8: Kìa cái diều ai lộn lèo

– Bản Tạp thảo tập
Nội dung giống như bản Xuân Hương thi sao ngoại trừ
Câu 7: Thú vui quên hết đường lo cũ

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Hàng Ư Thanh (Quán Hàng Ở Xứ Thanh)” của tác giả Hồ Xuân Hương. Thuộc tập Thơ Nôm Truyền Tụng, danh mục Thơ Hồ Xuân Hương trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Cô Hái Mơ

Cô Hái Mơ

Cô Hái Mơ (Nguyễn Bính)

Thơ thẩn đường chiều một khách thơ
Say nhìn xa rặng núi xanh lơ
Khí trời lặng lẽ và trong trẻo
Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ

Hỡi cô con gái hái mơ già
Cô chửa về ư? Đường thì xa
Mà cái thoi ngày như sắp tắt
Hay cô ở lại về cùng ta?

Nhà ta ở dưới gốc cây dương
Cách động Hương Sơn nửa dặm đường
Có suối nước trong tuôn róc rách
Có hoa bên suối ngát đưa hương

Cô hái mơ ơi!
Chả giả lời nhau lấy một lời
Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng
Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi…

1937

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Cô Hái Mơ” của tác giả Nguyễn Trọng Bính. Thuộc tập Lỡ Bước Sang Ngang (1940), danh mục Thơ Nguyễn Bính trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Nhiều

Nhiều

Nhiều (Nguyễn Bính)

Thuyền trăng ai chở sang Đoài
Đêm khuya mở rộng then cài cửa ra
Trăng vào, bóng nữa là ba
Với em ở trái tim ta là nhiều

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Nhiều” của tác giả Nguyễn Trọng Bính. Thuộc danh mục Thơ Nguyễn Bính trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Tập thơ: Thanh Hiên thi tập 清軒詩集 – Nguyễn Du P3

Tập thơ Làm quan ở Bắc Hà (1802-1804) của Nguyễn Du là giai đoạn 3 trong tập thơ Thanh Hiên thi tập nổi tiếng. Tập thơ chữ hán gồm 18 bài với nhiều chủ đề khác nhau. Mời quý độc giả cùng thưởng thức để hiểu rõ phong cách thơ Nguyễn Du nhé.

Nội Dung

寄友
鴻山山月一輪明,
千里長安此夜情。
太璞不全眞面目,
一州何事小功名。
有生不帶公侯骨,
無死終尋豕鹿盟。
羨殺北窗高臥者,
平居無事到虛靈。

Ký hữu (II)
Hồng Sơn sơn nguyệt nhất luân minh,
Thiên lý Trường An thử dạ tình.
Thái phác bất toàn chân diện mục,
Nhất châu hà sự tiểu công danh.
Hữu sinh bất đới công hầu cốt,
Vô tử chung tầm thỉ lộc minh.
Tiễn sát bắc song cao ngoạ giả,
Bình cư vô sự đáo hư linh.

Dịch nghĩa
Đêm nay trên núi Hồng Lĩnh, trăng sáng vằng vặc,
Ở Trường An xa ngàn dặm, tâm tình tôi thật ngao ngán.
Tôi như viên ngọc trong đá không giữ vẹn được mặt thật,
Chút công danh nho nhỏ ở một châu có đáng gì?
Sinh ra vốn chẳng mang sẵn cốt công hầu, chưa chết,
Nhất định có ngày lại làm bạn với hươu nai.
Rất thèm được như bạn được nằm khểnh bên cửa sổ phía bắc,
Thảng thích chẳng có gì bận đến tâm linh.

初月
吸得陽光纔上天,
初三初四未團圓。
嫦娥妝鏡微開匣,
壯士彎弓不上弦。
千里關山無改色,
一庭霜露共愁眠。
徘徊正憶鴻山夜,
卻在羅浮江水邊。

Sơ nguyệt
Hấp đắc dương quang tài thướng thiên,
Sơ tam sơ tứ vị đoàn viên.
Thường Nga trang kính vi khai hạp,
Tráng sĩ loan cung bất thướng huyền.
Thiên lý quan san vô cải sắc,
Nhất đình sương lộ cộng sầu miên.
Bồi hồi chính ức Hồng sơn dạ,
Khước tại La Phù giang thuỷ biên.

Dịch nghĩa
Trăng hút được ánh sáng mặt trời, vừa mới ló lên,
Mồng ba mồng bốn chưa tròn.
Tấm gương của chị Hằng Nga chưa hé nắp,
Vành cung tráng sĩ chưa mắc dây.
Ở nơi nghìn dặm quan san, trăng vẫn không thay đổi vẻ đẹp,
Đầy sân sương móc, cùng trăng nằm ngủ, lòng buồn hiu.
Bồi hồi nhớ đêm nào còn ở dưới chân núi Hồng,
Bây giờ đã ở trên bến sông La Phù.

羅浮江水閣獨坐
水閣閣下江水深,
水閣閣上人沉吟。
悠悠雲影變晨夕,
滾滾浪花浮古今。
塵世百年開眼夢,
鴻山千里倚欄心。
徘徊對影獨無語,
白髮數莖垂我襟。

La Phù giang thuỷ các độc toạ
Thuỷ các các hạ, giang thuỷ thâm,
Thuỷ các các thượng, nhân trầm ngâm.
Du du vân ảnh biến thần tịch,
Cổn cổn lãng hoa phù cổ câm (kim).
Trần thế bách niên khai nhãn mộng,
Hồng sơn thiên lý ỷ lan tâm.
Bồi hồi đối ảnh độc vô ngữ,
Bạch phát sổ hành thuỳ ngã khâm.

Dịch nghĩa
Ngồi một mình trên thuỷ các sông La Phù,
Dưới thuỷ các, nước sông sâu, trên thuỷ các, người ngồi trầm ngâm.
Bóng mây lững thững sớm chiều biến đổi,
Lớp sóng cuồn cuộn kéo cả cổ kim đi.
Cuộc trần thế trăm năm chỉ là giấc mộng khi mắt mở,
Tựa lan can, lòng nhớ núi Hồng nơi ngàn dặm.
Một mình bồi hồi ngắm bóng, chẳng nói năng gì,
Mấy sợi tóc bạc phất phơ rủ xuống tà áo.

偶興其一
初更鼓角五更雞,
終夜徘徊思轉迷。
明月滿天何故故,
西風吹我正凄凄。
愓殘物性悲鳧脛,
刻雒天真失馬蹄。
若遇山中糜鹿友,
煙霞舊話不堪提。

Ngẫu hứng kỳ 1
Sơ canh cổ giốc, ngũ canh kê,
Chung dạ bồi hồi tứ chuyển mê.
Minh nguyệt mãn thiên hà cố cố,
Tây phong xuy ngã chính thê thê.
Thương tàn vật tính bi phù hĩnh,
Khắc lạc thiên chân thất mã đề.
Nhược ngộ sơn trung my lộc hữu,
Yên hà cựu thoại bất kham đề.

Dịch nghĩa
Canh một nghe tiếng trống, tiếng tù và,
Canh năm nghe tiếng gày gáy, suốt đêm bồi hồi, nghĩ quẩn nghĩ quanh.
Làm sao trăng sáng đầy trời thế mãi?
Gió tây thổi, ta thấy lạnh buốt.
Làm hại tính vật, thương cho chân con vịt nước,
Xuyên tạc thiên chân, mà mất đạo lý mã đề.
Nếu gặp bạn hươu nai trong núi,
Khó mà nói đến chuyện mây khói ngày trước nữa.

偶興其二
一淚天涯洒斷蓬,
羅浮江上起秋風。
黃雲白水兩相照,
急管悲絲萬不同。
六尺拘縻長役役,
四時拋擲太匆匆。
征鴻影裏家何在,
隱隱瓊雲三兩峰。

Ngẫu hứng kỳ 2
Nhất lệ thiên nhai sái đoạn bồng,
La Phù giang thượng khởi thu phong.
Hoàng vân bạch thuỷ lưỡng tương chiếu,
Cấp quản bi ty vạn bất đồng.
Lục xích câu my trường dịch dịch,
Tứ thì phao trịch thái thông thông.
Chinh hồng ảnh lý gia hà tại?
Ẩn ẩn Quỳnh vân am lưỡng phong.

Dịch nghĩa
Ở nơi chân trời, thương mình như ngọn cỏ bồng lìa gốc mà rơi lệ,
Gió thu đã nổi trên sông La Phù.
Mây vàng và nước trắng soi chiếu lẫn nhau,
Tiếng sáo gấp, tiếng tơ buồn không hoà hợp chút nào!
Tấm thân sáu thước bị câu thúc, cứ vất vả mãi,
Bốn mùa đi qua tựa thoi đưa, sao chóng thế!
Trong bóng chim hồng bay đằng kia, nhà mình ở đâu?
Chỉ thấy thấp thoáng vài ba ngọn núi trong đám mây phía Quỳnh Côi.

清明偶興
東風晝夜動江城,
人自悲悽草自青。
春日有身非少壯,
天涯無酒對清明。
村歌初學桑麻語,
野哭時聞戰伐聲。
客舍含愁已無限,
莫敎茅草近階生。

Thanh minh ngẫu hứng
Đông phong trú dạ động giang thành,
Nhân tự bi thê, thảo tự thanh.
Xuân nhật hữu thân phi thiếu tráng,
Thiên nhai vô tửu đối thanh minh
Thôn ca sơ học tang ma ngữ,
Dã khốc thời văn chiến phạt thanh.
Khách xá hàm sầu dĩ vô hạn,
Mạc giao mao thảo cận giai sinh.

Dịch nghĩa
Gió đông thổi qua toà thành bên sông suốt ngày đêm.
Người buồn thì cứ buồn, cỏ xanh thì cứ xanh.
Ngày xuân, mình có thân nhưng không còn trẻ nữa,
Ở góc trời, không có rượu uống trong tiết thanh minh.
Câu hát thôn dã giúp ta hiểu được tiếng nói của kẻ trồng gai, trồng dâu.
Ngoài đồng nội thỉnh thoảng nghe tiếng người khóc như buổi chiến tranh.
Ở nơi lữ xá đã buồn quá rồi,
Chớ để cỏ săng mọc gần thêm!

暮春漫興
一年春色九十日,
拋擲春光殊可憐。
浮世功名看鳥過,
閒庭節字帶鶯遷。
側身不出有形外,
千歲長懮未死前。
浮利榮名終一散,
何如及早學神仙。

Mộ xuân mạn hứng
Nhất niên xuân sắc cửu thập nhật,
Phao trịch xuân quang thù khả liên.
Phù thế công danh khan điểu quá,
Nhàn đình tiết tự đới oanh thiên.
Trắc thân bất xuất hữu hình ngoại,
Thiên tuế trường ưu vị tử tiền.
Phù lợi vinh danh chung nhất tán,
Hà như cập tảo học thần tiên ?

Dịch nghĩa
Một năm có chín mươi ngày xuân,
Để cho cảnh xuân trôi qua, thật đáng tiếc!
Công danh ở đời nào khác cánh chim bay vút,
Trước sân vắng, thời tiết cũng theo chim oanh mà thay đổi.
Tấm thân không thể thoát ra khỏi vòng hữu hình,
Chưa chết, cứ lo mãi chuyện nghìn năm.
Danh lợi hão huyền cuối cùng tiêu tan hết,
Sao bằng hãy sớm theo đạo thần tiên!

清決江晚眺
浮橋盡處出平田,
歷歷青山在眼前。
古徑樵歸明月擔,
潮門魚送夕陽船。
茫茫遠水三春樹,
落落人家兩岸煙。
極目鄉關在何處,
征鴻數點白雲邊。

Thanh Quyết giang vãn diểu
Phù kiều tận xứ xuất bình điền,
Lịch lịch thanh sơn tại nhãn tiền.
Cổ kính tiều quy minh nguyệt đảm,
Triều môn ngư tống tịch đương thuyền.
Mang mang viễn thuỷ tam xuân thụ,
Lạc lạc nhân gia lưỡng ngạn yên.
Cực mục hương quan tại hà xứ?
Chinh hồng sổ điểm bạch vân biên.

Dịch nghĩa
Hết chiếc cầu nổi là đến cánh đồng,
Trước mắt thắy rõ từng đợt núi xanh.
Dưới bóng trăng, bác tiều gánh củi về trên con đường mòn,
Lúc chiều tà, nhà chài đẩy chài ra khơi nhân khi triều lên.
Phía xa, nước sông mờ mịt lẫn bóng cây mùa xuân,
Khói bay từ mấy nóc nhà lác đác hai bên bờ sông.
Cố ráng mắt nhìn xem quê hương mình ở chỗ nào?
Chỉ thấy vài chấm nhỏ, đó là những cánh chim hồng bay lên đám mây trắng.

同廬路上遙見柴山
柴山山上多浮雲,
柴山山下石磷磷。
同廬路上西翹首,
秀色蒼然來照人。
歷歷樓臺天外見,
微微鐘鼓月中聞。
青衫走遍紅塵路,
猿鶴何從認舊鄰。

Đồng Lư lộ thượng dao kiến Sài Sơn
Sài Sơn sơn thượng đa phù vân,
Sài Sơn sơn hạ thạch lân lân.
Đồng Lư lộ thượng tây kiều thủ,
Tú sắc thương nhiên lai chiếu nhân.
Lịch lịch lâu đài thiên ngoại kiến,
Vi vi chung cổ nguyệt trung văn.
Thanh sam tẩu biến hồng trần lộ,
Viên hạc hà tòng nhận cựu lân?

Dịch nghĩa
Trên đỉnh núi Thầy, lắm mây nổi,
Dưới chân núi Thầy, đá lởm chởm.
Đi trên đường Đồng Lư, ngoảnh mặt nhìn về phía tây,
Màu xanh đẹp của núi chiếu vào người.
Xa xa, lâu đài hiện lên rõ mồn một,
Nghe văng vẳng tiếng chuông tiếng trống trong ánh trăng.
Kẻ mặc chiếc áo xanh đi khắp cõi bụi hồng,
Con vược, con hạc làm sao nhận ra người xóm cũ?

同籠江
同籠江水去悠悠,
今古閒愁不住流。
沙嘴殘蘆飛白鷺,
隴頭落月臥寒牛。
亂山翠接孤城暮,
水竹寒生小店秋。
羨爾野鷗隨水去,
浮生勞碌幾時休?

Đồng Lung giang
Đồng Lung giang thuỷ khứ du du,
Kim cổ nhàn sầu bất trú lưu.
Sa chuỷ tàn lô phi bạch lộ,
Lũng đầu lạc nguyệt ngoạ hàn ngưu.
Loạn sơn thuý tiếp cô thành mộ,
Thuỷ trúc hàn sinh tiểu điếm thu.
Tiễn nhĩ dã âu tuỳ thuỷ khứ,
Phù sinh lao lục kỷ thì hưu ?

Dịch nghĩa
Nước sông Đồng Lung chảy xa thăm thẳm,
Mối sầu kim cổ cũng trôi theo dòng nước không ngừng.
Đàn cò trắng bay trên đám lau tàn cuối bãi cát,
Con trâu nằm đầu ghềnh dưới bóng trăng tà lạnh lẽo.
Buổi chiều, những ngọn núi xanh lởm chởm tiếp liền với toà thành trơ trọi,
Đương tiết thu, mấy khóm tre nước toả hơi lạnh quanh túp lều nhỏ.
Thấy bầy chim âu lềnh bềnh trôi theo mặt nước mà thèm,
Cuộc sống vất vả bao giờ mới thôi ?

諒山道中
萬木山前可卜居,
白雲在岫水通渠。
山僧對竹兩無恙,
牧豎騎牛一不如。
影裏鬚眉看老矣,
夢中松菊憶歸與。
坐家村叟多閒事,
只為平生不讀書。

Lạng Sơn đạo trung
Vạn mộc sơn tiền khả bốc cư,
Bạch vân tại tụ thuỷ thông cừ.
Sơn tăng đối trúc lưỡng vô dạng,
Mục thụ kỵ ngưu nhất bất như.
Ảnh lý tu my khan lão hỷ,
Mộng trung tùng cúc ức quy dư.
Toạ gia thôn tẩu đa nhàn sự,
Chỉ vị bình sinh bất độc thư.

Dịch nghĩa
Có thể dựng ngôi nhà trước rừng cây kia mà ở,
Trên núi có mây trắng, lại có khe nước chảy.
Nhà sư và khóm trúc, cả hai đều vô sự,
Chẳng ai bằng em bé cưỡi trâu ung dung kia!
Soi gương nhìn mày râu, biết mình đã già rồi,
Trong mộng thấy tùng cúc, lại nhớ đến chuyện muốn về vườn.
Ông già thôn quê ngồi trong nhà nhàn rỗi quá,
Được như thế, chỉ vì bình sinh không đọc sách.

鬼門道中
鬼門石徑出雲根,
征客南歸欲斷魂。
樹樹東風吹送馬,
山山落月夜啼猿。
中旬老態逢人懶,
一路寒威杖酒溫。
山塢何家大貪睡,
日高猶自掩柴門。

Quỷ Môn đạo trung
Quỷ môn thạch kính xuất vân côn (căn),
Chinh khách nam quy dục đoạn hồn.
Thụ thụ đông phong xuy tống mã,
Sơn sơn lạc nguyệt dạ đề viên.
Trung tuần lão thái phùng nhân lãn,
Nhất lộ hàn uy trượng tửu ôn.
Sơn ổ hà gia đại tham thuỵ?
Nhật cao do tự yểm sài môn.

Dịch nghĩa
Đường đá ở núi Quỷ Môn từ chân mây đi ra,
Lữ khách về nam trông thầy mà kinh hồn.
Gió đông thổi qua hàng cây vào đám ngựa đi tiễn,
Trăng tà lặn sau dãy núi, ban đêm nghe tiếng vượn hú.
Ta đang độ tuổi trung niên mà đã có vẻ già, rất ngại chuyện thù tiếp,
Dọc đường trời lạnh, nhờ hơi rượu mà ấm lòng.
Trong xóm dưới núi kia, nhà ai ham ngủ thế?
Mặt trời lên cao rồi mà cửa tre còn đóng kín.

Quỷ Môn quan thuộc khu vục ải Chi Lăng, xã Chi Lăng. Năm 1804 thời nhà Nguyễn, Nguyễn Du trên đường đi sứ sang nhà Thanh, khi qua Chi Lăng đã làm bài thơ này. Theo Việt Hoa thông sứ sử lược của Bế Lãng Ngoạn và Lê Văn Hoè, sứ bộ Việt Nam trên bước đường thiên lý sang Trung Hoa đều dừng tại Quỷ Môn quan trước khi tiến đến ải Nam Quan.

題二青洞
盤古初分不記年,
山中生窟窟生泉。
萬般水石擅大巧,
一粒乾坤開小天。
滿境皆空何有相?
此心常定不離禪。
大師無意亦無盡,
俯嘆城中多變遷。

Đề Nhị Thanh động
Bàn Cổ sơ phân bất ký niên,
Sơn trung sinh quật, quật sinh tuyền.
Vạn ban thuỷ thạch thiện đại xảo,
Nhất lạp càn khôn khai tiểu thiên.
Mãn cảnh giai không hà hữu tướng?
Thử tâm thường định bất ly thiền.
Đại sư vô ý diệc vô tận,
Phủ thán thành trung đa biến thiên.

Dịch nghĩa
Từ Bàn Cổ đến nay, không biết đã bao nhiêu năm rồi,
Trong núi có hang, trong hang có suối.
Mọi thứ, suối, đá sắp đặt rất khéo,
Một hạt càn khôn mở ra một khoảng trời nho nhỏ.
Khắp cõi đã là không thì làm gì có tướng?
Lòng này thường định không xa rời đạo thiền.
Đạo Phật không tâm, không ý bao la vô tận,
Cúi nhìn xuống thấy thành có nhiều sự đổi thay mà ngậm ngùi khôn xiết.

望夫石
石耶人耶彼何人?
獨立山頭千百春。
萬劫杳無雲雨夢,
一貞留得古今身。
淚痕不絕三秋雨,
苔篆長銘一段文。
四望連山渺無際,
獨教兒女擅彝倫。

Vọng Phu thạch
Thạch da? Nhân da? Bỉ hà nhân?
Độc lập sơn đầu thiên bách xuân
Vạn kiếp diểu vô vân vũ mộng,
Nhất trinh lưu đắc cổ kim thân.
Lệ ngân bất tuyệt tam thu vũ,
Đài triện trường minh nhất đoạn văn.
Tứ vọng liên sơn diểu vô tế,
Độc giao nhi nữ thiện di luân.

Dịch nghĩa
Đá chăng? Người chăng? Là ai đấy nhỉ?
Đứng một mình trên ngọn núi hàng ngàn năm nay.
Muôn kiếp không bao giờ có mộng mây mưa,
Tấm thân giữ được trinh tiết mãi mãi.
Mưa thu như dòng lệ chảy không ngớt,
Lớp rêu như ghi lại một bài văn ca tụng nàng.
Nhìn bốn phía núi non từng từng lớp lớp,
Luân thường chỉ dành riêng cho bạn gái chăng?

春宵旅次
蕭蕭蓬鬢老風塵,
暗裡偏驚物候新。
池草未闌千里夢,
庭梅已換一年春。
英雄心事荒馳騁,
名利營場累笑顰。
人自蕭條春自好,
團城城下一沾巾。

Xuân tiêu lữ thứ
Tiêu tiêu bồng mấn lão phong trần,
Ám lý thiên kinh vật hậu tân.
Trì thảo vị lan thiên lý mộng,
Đình mai dĩ hoán nhất niên xuân.
Anh hùng tâm sự hoang trì sính,
Danh lợi doanh trường luỵ tiếu tần.
Nhân tự tiêu điều xuân tự hảo,
Đoàn Thành thành hạ nhất triêm cân.

Dịch nghĩa
Mái tóc bạc phơ, cứ phải phong trần mãi,
Thấy thời tiết, cảnh vật đổi thay, lòng riêng những kinh sợ.
Ngoài nghìn dặm chưa tan giấc mộng “cỏ bờ ao”,
Trước sân, cây mai lại qua một mùa xuân nữa.
Tâm sự anh hùng đã nguội lạnh, không còn nghĩ đến chuyện ruổi rong,
Đường danh lợi làm luỵ đến sự khóc cười.
Người thì tiều tuỵ, nhưng xuân vẫn chứ đẹp,
Đứng dưới Đoàn Thành, nước mắt đẫm khăn.

蝶死書中
芸窗曾幾染書香,
謝卻風流未是狂。
薄命有緣留簡籍,
殘魂無淚哭文章。
蠹魚易醒繁華夢,
螢火難灰錦繡腸。
聞道也應甘一死,
淫書猶勝為花忙。

Điệp tử thư trung
Vân song tằng kỷ nhiễm thư hương,
Tạ khước phong lưu vị thị cuồng.
Bạc mệnh hữu duyên lưu giản tịch,
Tàn hồn vô lệ khốc văn chương.
Đố ngư dị tỉnh phồn hoa mộng,
Huỳnh hoả nan hôi cẩm tú trường.
Văn đạo dã ưng cam nhất tử,
Dâm thư do thắng vị hoa mang.

Dịch nghĩa
Bao nhiêu lâu nay nhiễm hương thơm của sách trong thư phòng,
Từ bỏ cảnh phong lưu không thể cho là dại.
Mệnh tuy bạc, nhưng cũng phải có duyên mới lưu lại với sách,
Hồn tàn không có nước mắt mà khóc văn chương.
Con mọt sách dễ làm tỉnh mộng phồn hoa,
Lửa đom đóm khó đốt cháy tấm lòng gấm vóc.
Được nghe đạo lý rồi chết cũng cam,
Ham mê sách còn hơn đắm đuối vì hoa.

孔雀舞
孔雀腑懷毒,
誤服不可醫。
外露文章體,
中藏殺罰機。
人誇容指善,
我惜羽毛奇。
鶴海亦會舞,
不與世人知。

Khổng tước vũ
Khổng tước phủ hoài độc,
Ngộ phục bất khả y.
Ngoại lộ văn chương thể,
Trung tàng sát phạt ky.
Nhân khoa dung chỉ thiện,
Ngã tích vũ mao kỳ.
Hạc hải diệc hội vũ,
Bất dữ thế nhân tri.

Dịch nghĩa
Tạng phủ chim công có chất độc,
Lỡ ăn nhầm, không có thuốc chữa.
Bề ngoài có vẻ tốt đẹp,
Nhưng bên trong giấu chất giết người.
Người ta khen bộ nó đẹp,
Ta thì tiếc cho bộ lông kỳ lạ của nó.
Con hạc biển cũng biết múa,
Nhưng chẳng để ai thấy.

讀小青記
西湖花苑盡成墟,
獨吊窗前一紙書。
脂粉有神憐死後,
文章無命累焚餘。
古今恨事天難問,
風韻奇冤我自居。
不知三百餘年後,
天下何人泣素如。

Độc Tiểu Thanh ký
Tây Hồ hoa uyển tẫn thành khư,
Độc điếu song tiền nhất chỉ thư.
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh luỵ phần dư.
Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
Phong vận kỳ oan ngã tự cư.
Bất tri tam bách dư niên hậu,
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?

Dịch nghĩa
Vườn hoa cạnh Tây Hồ đã thành bãi hoang,
Ta chỉ viếng nàng qua bài ký đọc trước cửa sổ mà thôi.
Son phấn có linh hồn chắc phải xót chuyện xảy ra sau khi chết,
Văn chương không có mệnh mà cũng bị liên luỵ, đốt đi còn sót lại một vài bài.
Mối hận cổ kim, thật khó mà hỏi ông trời.
Ta tự coi như người cùng một hội, một thuyền với nàng là kẻ vì nết phong nhã mà mắc phải nỗi oan lạ lùng.
Chẳng biết ba trăm năm sau nữa,
Thiên hạ có ai khóc Tố Như ta?

Thanh Hiên thi tập là một trong những tập thơ chữ Hán nổi tiếng của Nguyễn Du, tập thơ được chia thành 3 giai đoạn khác nhau, với mỗi giai đoạn là một phong cách thơ đặc sắc. Tập thơ với nội dung chính là   phản ánhlên tình cảnh, tâm sự của mình trong hoàn cảnh lênh đênh, lưu lạc hoặc trong thời gian ẩn náu ở quê nhà, lúc gia đình đã sa sút theo đà sụp đổ của chế độ Lê – Trịnh.

Sự nghiệp sáng tác thơ ca của nhà thơ Băng Sơn (Trần Quang Bốn)

Nhà thơ Băng Sơn, tên thật là Trần Quang Bốn, người Cẩm Giảng, Hải Dương. Ngoài bút danh Băng Sơn, ông còn có các bút danh khác như MaiBăng Phương, Trần Cẩm Giàng, Quang Chi… Ông sáng tác nhiều thể loại khác nhau như thơ, tản văn, tùy bút…Ông sinh năm 1932 mất năm 2010, là nhà văn hiện đại Việt Nam chuyên viết về Hà Nội. Ông là Hội viên của Hội Nhà văn Việt Nam, Hội nhà văn Hà Nội, Hội văn hóa dân gian Hà Nội,…

Nội Dung

BóngTôi đi dưới hàng cây yên ngủ
Đèn Hà Nội choàng lên tôi tình tự
Bóng ngả dài
bóng tròn lại
bóng đi theo
Nhìn bóng giao nhau lòng chợt hỏi
Bóng riêng mình – hay bóng cả
người yêu?

Tặng Nguyễn Hà

Lẫn vào những tiếng xa xôi
Mưa rơi cùng với chiều rơi vô tình
Nẻo xa mây tự thay hình
Vườn bên đậu quả, thuyền mình gió chao
Nhạo cho quên nỗi đau sâu
Bẻ tan thế sự vào câu cười khà
Nến từng cháy giữa phong ba
Thì con sóng nhỏ hoá ra trò đùa
Giơ tay chỉ mặt nghìn xưa
Trái tim lạnh xác sống thừa… mới kinh
Mưa ư? Mặc cái vô tình
Chiều ư? Nào hái một bình mà chơi
Đặt lên cửa sổ ta mời
Hình ma giữa sách bóng người trong thơ…

Nửa đêm đọc Liêu Trai
Hồn hoang cỏ mọc
Gió lùa cửa bật
Gai gai lên bóng tường

Chập chờn tà áo rùng vai lạnh
Một tiếng gà chênh run rảy sương…

Nhật ký em sẽ là điếu văn anh
Mỗi nét mực ròng ròng máu chảy
Thà mình mãi không còn nhau nữa
Còn hơn là gặp lại để làm thinh

Bạn đã đi xa rồi
Mấy ngàn cây số nắng
Ngỡ xa mặt vắng lòng
Bỗng đêm nay gặp bạn.

Ngoài đêm là giao mùa
Lá tiễn xuân bịn rịn
Con dế đàn như tiếng
Thở than niềm tương tư.

Đèn khuya. Tôi một mình
Cùng thơ bạn để lại
Bóng mình ngưng trên giấy
Tưởng bạn về bên vai.

Bài thơ mang câu vui
Ngày nao còn xanh tóc
Bài thơ mang tiếng nấc
Buổi chúng mình chia đôi
Trang giấy thành chiếc cốc
Tràn rượu hồn trên tay
Gió cũng thổi lênh láng
Lá rơi rơi rơi rơi

Gặp bạn trong một mình
Người đi. Tình ở lại
Đêm dệt bằng nỗi niềm
Dế đàn chi khắc khoải
Lê thê khúc âm thầm
Hẳn thương người trống trải
Bóng bạn rung nụ đèn
Một tiếng xa gà gáy…
1981

Nửa đêm thắp nến gọi ma về
Mưa cũng vào theo lấp loáng mê
Tay gió cào ghê khung cửa ngỏ
Một mình nghe quạnh bước xuân đi

Tặng H.G

Lại một mùa lả tả gió rơi khô
Để sang một mùa gió xanh ướt
Tôi đang ngã tư mà chẳng biết
Nẻo nào anh

Cửa sổ đong đầy bóng thẫm đêm
Gió từng khối tôi không gì chống đỡ

Anh đã tắt ở phương trời ngọn lửa
Thêm mùa này… xa thứ bao nhiêu

Trong tôi có người đi bỏ lại hoang lều
Anh mất hết trừ niềm đau nỗi nhớ
Tiếng gió vỡ như thuỷ tinh sắc vỡ
Khiến tim mình máu ứa lẫn cùng mưa

Cả hai ta thừa hay thiếu giao thừa?

Hoa cải vàng như nắng dậy thì
Rồi lớn bồng lên thành con gái
Chàng giao thừa cưới nàng năm mới
Hoa cải buồn – cô phụ cuối vườn quên

Bất chợt chiều nay gió bấc lay
Mặt hồ loang đỏ máu lìa cây
Bập bềnh tâm sự dồi theo sóng
Chim của thời hoa đã lạc bầy

Hoa không phải sinh ra để nói lời tơi tả
Người không phải sinh ra để mãi chia tan

Con rắn độc xui gì trong cỏ dại
Mà em bỏ nơi này làm vắng nửa không gian

Xuân chăng nghìn sợi tơ hư thực
Như tiếng người chưa ngỏ một lời
Tình ai nhoà bóng hay mưa xoá
Phơ phất hồn mưa cũng tả tơi

Bàng tung lá đỏ.
Theo chiều gió bay.
Quanh co lối cỏ.
Sương lam buông đầy.

Người ơi có nhớ.
Hôm nào đan tay.
Gió hè vương tóc.
Tình xanh như cây

Người ơi có nhớ.
Quả mùa thu say.
Hương gì quanh quất.
Cho lòng ngất ngây.

Người ơi có nhớ.
Búp xuân thắp ngày.
Hai ta một bóng.
Nắng vườn như rây…

Mùa đông lạnh thế
Làm cây hao gầy.
Vườn xưa lối cỏ.
Tương tư dấu giày.

Tôi đợi xuân lại.
Chở người về đây
Lộc bàng lại trổ.
Cỏ xanh lối đầy.

Bàng tung lá đỏ.
Theo chiều gió bay.
Là tình tôi ngỏ.
Người ơi có hay….

Lang bạt mùa đi
Lối xanh đưa tiễn
Lá vàng không hẹn
Hết xuân chẳng về

Tìm quên nơi đâu
Sông dài núi thẳm
Tóc ai cùm xích
Mắt nào hầm giam

Đường chen tiếng xe
Mồ hôi tầm tã
Đom đóm tha ma
Giường xanh đêm cỏ

Lang thang hết thì
Bao cầu nước chảy
Chân nặng như chì
Cốc tim rỗng đáy

Gặt được tóc bạc
Phơi trong sương đông
Vỡ tan ảo ảnh
Mắt nhìn lòng không…

Rất nhiều gió là cái đêm ta thức một mình giữa mùa hè bỏng rộp mà mùa thu đột nhiên đến thăm như lạc lối.
Rất nhiều nhớ là những gương mặt người đến đòi nợ ta suốt mấy chục năm ta cất họ trong hộp óc rỗng không.
Gió một gọng kìm, người một gọng kìm, ta là cái đinh quằn không đường chống đỡ.
Sọt rác là nấm mồ của những ống bơ gỉ, vỏ dứa, mảnh chai, hôm qua hôm nay và những chiếc đinh quằn.
Ta đi lang thang một mình trong ta, một tay ôm gió và một tay ôm ghì những con nợ như những quỷ nhập tràng, nhứng thiên thần, khiến ta quên cái đinh quằn và sọt rác.
Nhưng kìa, gió chuyển mình, ta tự nghiến ta trong bánh xe luân hồi của tiếng kẻng và cái chổi của người phu lục lộ, của người thợ quét đường làm đêm, giắt mảnh vải mưa sau lưng, miệng khẩu trang kín mít.
Rất nhiều đêm là cái đêm ta thức một mình.

Một tay ma một tay em phật
Cả niết bàn địa ngục ở trong em
Nếu được chọn tôi xin làm tiểu
Tu cùng em và tụng kinh tình

Xin trở lại một thời trai trẻ
Yêu như điên và điên giữa tình yêu
Xin đừng tắt chút hồn le lói
Nắp quan tài nến ứa giọt trong veo

Những ngọn đèn khuya bị giảo hình hết đêm này sang đêm khác
Gió không cứu, cây thờ ơ, người cũng lạnh lùng xa
Chỉ có một kẻ thất tình ôm bóng mình giao cảm
Nỗi cô độc của đèn chết đứng đợi đêm qua

Đèn lay nghe gió trở mình
Tiếng ma loạt xoạt gọi tình ngoài cây
Nửa đêm là phút đầu ngày
Lá rùng sương lạnh người gầy cùng đêm

Đi dưới màu xanh phố bớt dài
Người lung linh dáng – nắng như phai
Mùa xuân phép lạ – mưa không nước
Cây sắp hoa rồi… Em đợi ai?

Con trâu nhai thời gian nuốt vào uất hận
Để sớm mai kéo trái đất oằn sừng
Anh nhai em nhức hồn toàn cát sạn
Hiểu ra thì tóc phếch nỗi mùa đông

Một âm thanh mê hoặc cả một đời
Đôi cánh tay thành cửa tù hạnh phúc
Khi em nói yêu anh là lúc
Anh trở thành vị thánh giữa đời

Tôi biết rằng biển chẳng giữ lời tôi
Như con sóng hình thành rồi tan biến
Như ánh sáng chuyển từ hồng sang tím
Như mây soi tiếp tục tan đi

Tôi biết rằng biển chẳng giữ lời tôi
Bởi đã có triệu triệu người đến biển
Ai chẳng gửi một niềm hò hẹn
Mang biển theo suốt cả đời mình

Tôi biết rằng biển chẳng giữ lời tôi
Như chẳng giữ triệu lời đã khuất
Nhưng muối mặn đã hoà tan trong nước
Chính là tình của triệu tiếng xa xôi

Và tôi biết bao la lòng biển
Âm thanh tan nhưng mặn mãi tình người

Phía ngoại ô thơm nấm rạ bên đường
Nếu em hái đừng giẫm lên hương gió
Con dế chơi vĩ cầm trong cỏ
Có khi là câu tình anh đợi tặng em

Nhang gọi hồn em về
Đừng lang thang đêm nữa
Dù giày em vương cỏ
Dù chân em dính bùn
Nghĩa trang đời buốt lạnh
Vẫn còn anh chờ em

Nhang gọi hồn em về
Mùa xuân nghìn năm cũ
Đã gõ lên cánh cửa
Khoá nào ngăn được tình
Khi nhánh đào bật lửa

Nhang gọi hồn em về
Bàn tay bày ngũ quả
Tóc khói thơm đầy phòng
Mùa xuân làm con lũ
Đẩy thuyền ta trên dòng

Em hãy rời ngôi mộ
Cỏ may cằn run sương…

Bồ Tùng Linh! Xin ông hãy đi đi
Vườn tôi không cây, hồn tôi không hang động
Hồ ly tinh chính là tôi đang sống
Những đêm dài tự hút tuỷ mình thôi

Mùa xuân tình ái đâu rồi
Em thành đốm lửa chân trời nhoà sương
Tha ma gió thổi quanh tường
Nhân gian trống trải thiên đường khổ sai

Nơi bờ sông xưa cây bàng ấy không còn
Quả vẫn rụng vào lòng anh mùa trở gió
Em cũng đã thành không sao cứ về gõ cửa
Căn hồn xưa khiến tim anh thành trống ngũ liên

Nhà văn Băng Sơn là một nhà văn chuyên viết về Hà Nội, là tác giả của nhiều tác phẩm thơ, tùy bút, được nhiều độc giả yêu thích hiện nay.

NGƯỢC VỀ TUỔI THƠ

Gặp anh giữa buổi chiều quê
Chúng mình mua vé ngược về tuổi thơ
Thấy em bím tóc cài nơ
Đang cùng lũ bạn lơ ngơ cười đùa

Được anh rủ đến sân chùa
Nhặt bông hoa gạo gió lùa rụng rơi.
Buộc dây thả xuống giếng khơi
Làm gầu múc nước rồi mời lẫn nhau.

Vườn nhà rụng cái mo cau
Em ngồi anh kéo, tiền xâu lá vàng
Em thích trí cứ cười vang
Đòi anh phải kéo khắp làng, mới vui!!

Khoai lang than đỏ nướng vùi
Đứa nào mặt cũng đen thui như hề
Mùa gặt châu chấu bay về
Mình lại theo mẹ mải mê ra đồng.

Những khi hạ nhạt nắng hồng
Cánh diều chở ước mơ hồng bay cao
Cỏ may bện nhẫn anh trao
Giả làm chú rể đeo vào tay em.

Bạn bè “hai họ” đứng xem
Áo quần bùn đất lấm lem vẫn cười
Tuổi thơ trong sáng tuyệt vời
Giận hờn rồi lại đùa chơi như thường.

Bò ai gọi bạn bên mương
Giật mình, mấy chục năm trường đã xa!
Rưng rưng mắt lệ nhạt nhòa
Sóng lòng lại nổi như là bão giông.

Nguyễn Thị Thắm

Vịnh Phỗng Sành

Vịnh Phỗng Sành

Vịnh Phỗng Sành (Nguyễn Khuyến)

Ông đứng làm chi đó hỡi ông?
Trơ trơ như đá vững như đồng.
Đêm ngày gìn giữ cho ai đó?
Non nước đầy vơi có biết không?

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Vịnh Phỗng Sành” của tác giả Nguyễn Khuyến. Thuộc danh mục Thơ Nguyễn Khuyến trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Top 19 Bài thơ tình viết vào tháng sáu của nhà thơ Tuấn Hoàng Minh

Top 19 Bài thơ tình viết vào tháng sáu của nhà thơ Tuấn Hoàng Minh

Nhà thơ Tuan Hoang Minh tên hật là Hoàng Minh Tuấn. Anh vốn là một tiến sĩ ngành kỹ thuật hiện đang công tác tại tập đoàn công nghiệp viễn thông quân đội Viettel. Tuy làm việc trong ngành kỹ huật nhưng anh lại viết khá nhiều thơ tình và được nhiều người mến mộ, đặc biệt là mảng thơ tình. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ anh mới viết vào dịp tháng sáu vừa qua.

Bài thơ: THÁNG SÁU TA VỀ

THÁNG SÁU TA VỀ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Tháng sáu đến ta nhớ lại ngày xưa,
Bao kỷ niệm tuổi thơ từng gắn bó…
Bằng lăng tím và phượng hồng rực rỡ,
Hàng me xanh nằm ngủ giữa trưa hè!

Tháng sáu xưa ta đuổi bướm bắt ve,
Chạy nhẩy chán lại quay về tắm mát,
Nước sông quê ngày xưa sao dào dạt,
Để ta đi mãi khao khát tìm về!

Biết bao lần tháng sáu đến rồi đi,
Biết bao lần phượng đỏ hoe trông ngóng,
Biết bao lần bằng lăng chung tình thắm,
Biết bao lần ve khóc đợi mong chờ…!

Nỗi nhớ quê hương từng khắc từng giờ,
Bao lần hẹn ta vẫn chưa về được,
Tháng sáu này chắc chẳng cần hẹn trước,
Ta sẽ về tìm mơ ước ngày thơ!

Liệu còn không những kỷ niệm xa mờ,
Bướm còn bay và ve còn biết hát,
Con sông quê sóng còn dâng ào ạt,
Nước sông còn tắm mát được nữa không,

Đường về quê có rực đỏ phượng hồng,
Góc vườn cũ bằng lăng còn tím nhớ …?!
Tháng sáu ơi bao điều ta trăn trở,
Ta quyết về chẳng phải hẹn nữa đâu!

Hà nội, 6/6/2019

Bài thơ: LỜI CẦU HÔN SAU MƯA

LỜI CẦU HÔN SAU MƯA
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Chiều nay mưa về trên phố,
Oi nồng giờ đã lùi xa,
Đất trời say màu thương nhớ,
Phượng hồng thắm đỏ thiết tha!

Lối về trên con phố cũ,
Bằng lăng đứng đó chờ mong,
Mưa về nụ hoa bung nở
Những bông tim tím thuỷ chung!

Tiếng ve đêm nay tha thiết,
Hay là ve biết phố vui,
Mưa về những ngày bỏng rát,
Qua rồi nên phố tươi cười!

Dịu dàng những đôi trai gái,
Dìu nhau lối ấy công viên,
Mắt ai như đang mời gọi,
Nụ hôn đắm đuối ngọt mềm!

Ngước nhìn trời sao trong đêm,
Lời cầu hôn … anh trao gửi,
Thì thào … tiếng em … khẽ nói,
Ôm em … thật chặt … đi nào…!

Hạ Long, 11/6/2019

Bài thơ: THÁNG SÁU MONG MƯA

THÁNG SÁU MONG MƯA
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Nắng, nắng, nắng, nắng nhiều quá mất thôi,
Biết bao giờ hết nồng oi tháng sáu,
Ngày nối ngày nắng đỏ như màu máu,
Để bây giờ mong mãi một cơn mưa!

Mây giận ai mà bỏ trốn thật xa,
Phượng thương nhớ cứ đỏ hoài con mắt,
Ve khóc than bao nỗi niềm se thắt,
Bằng lăng buồn tím ngắt một màu hoa…!

Hàng me xanh ngả bóng đổ lên hè,
Cho dịu mát lối về trưa tháng sáu,
Mưa có biết nỗi lòng ta đau đáu,
Cứ mong hoài, thèm mãi một cơn mưa…!

Cuối chiều nay sấm đì đùng rất xa,
Mà sao mưa vẫn chưa về qua phố,
Ta mong mưa như hạ mong phượng nở,
Vậy nên đừng nắng nữa nhé hạ ơi!

Hà nội, 6/6/2019

Bài thơ: MƯA VỀ!

MƯA VỀ!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Cứ mong mãi cuối cùng mưa cũng đến,
Phố chiều nay vui đón nước theo về,
Rồi chuyển mình như bừng tỉnh cơn mê,
Hết oi nồng, tạm quên hè đỏ lửa!

Mưa đã về phượng nồng say thương nhớ,
Màu đỏ hồng rực rỡ biết bao nhiêu,
Ve râm ran rộn rã khúc nhạc chiều,
Bằng lăng tím sao đáng yêu đến thế!

Đẹp biết bao hàng me trên con phố,
Mưa chiều về xanh tán lá tốt tươi,
Để ngày mai khi mưa chuyển đi rồi,
Lại chở che bao người trong nắng hạ!

Nhưng xin mưa chỉ buông rơi vừa đủ,
Đừng đề cho hè phố ngập tràn trề,
Để người đời lại quở trách cười chê,
Mưa tráo trở cứ về là gây sự!

Cám ơn mưa chiều nay về thăm phố!
Phố hết buồn để trở lại vui tươi,
Mong từ nay mưa sẽ chẳng sai lời,
Hãy quay về khi phố mời, phố gọi!

Vịnh LAN HẠ – Hải Phòng, 11/6/2019

Bài thơ: THÁNG SÁU ĐẾN…

THÁNG SÁU ĐẾN…
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Tháng sáu đến…
giờ chia tay gõ cửa,
Dưới sân trường hoa phượng đỏ nồng say,
Dòng lưu bút bao kỷ niệm dâng đầy,
Nhoè vết mực, … cay cay … nơi khoé mắt!

Tháng sáu đến…
hoa bằng lăng tím ngắt,
Mà hai ta lòng se thắt buồn đau,
Dẫu vẫn biết không trước thì cũng sau,
Năm học hết chia tay nhau tháng sáu…!

Tháng sáu đến…
nụ cười ai đôn hậu,
Để lòng anh cứ đau đáu chờ mong,
Làn môi xinh nhuộm thắm nét sen hồng,
Anh trót nhớ trót thương … xin … mãi đợi…!

Tháng sáu đến…
hỏi em có mong mỏi,
Gặp lại anh tìm lại khoảng trời thương,
Để hoa phượng cứ thắp đỏ phố phường,
Bằng lăng tím say hương tình thơ mộng!

Tháng sáu đến…
thêm một lần mong ngóng!

Hà nội, 1/6/2019

Bài thơ: TÂM SỰ CỦA CÂY VÀ MƯA

TÂM SỰ CỦA CÂY VÀ MƯA
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Cây mong ngóng, chờ cơn mưa hạ,
Và chiều nay mưa đã theo về,
Bao ngày nắng, nắng như đổ lửa,
Cây khát hoài uống cứ say sưa!

Vui vui quá nên cây gọi gió,
Rồi uốn mình cành lá đong đưa,
Tiếng ào ào, lời mưa nhắn nhủ,
Mưa thế này cây thích hay chưa?!

Nghe mưa nói cây buồn lắm đó,
Mưa từ lâu nào có về đây,
Cây khát lắm cứ hoài mong nhớ,
Mưa đi đâu quên mất nơi này?!

Mưa đừng thế từ nay đừng thế,
Vui cứ đi nhưng nhớ quay về,
Hạ oi nồng rực trời lửa cháy,
Mưa không về cây héo cây khô!

Ra là vậy, mưa nay đã biết,
Cũng chỉ vì mải miết tìm vui,
Có đôi khi đi rồi quên hết,
Đừng trách nhiều buồn lắm cây ơi!

Mưa là thế, xưa nay vẫn thế,
Đến rồi đi, chỉ mải dong chơi,
Trách làm gì rồi đây có thể,
Mưa ở lì cây đuổi chẳng đi!

Hà nội, 8/6/2019

Bài thơ: THÁNG SÁU HOÀI MONG

THÁNG SÁU HOÀI MONG
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Tháng sáu anh về mong gặp được em,
Mặc nắng hạ cứ như nung như nấu,
Nỗi nhớ em trong tim nào ai thấu,
Giục anh về tìm bến đậu yêu thương!

Thấy không em phượng cháy đỏ con đường,
Nơi ngày xưa đến trường ta sánh bước,
Bao khát khao bao yêu thương mất được,
Ký ức xưa bỗng chốc cứ ùa về!

Lối nhà em còn đó những hàng me,
Toả bóng mát giữa trưa hè oi ả,
Cây bằng lăng vẫn ở ngay đầu ngõ,
Tím màu hoa thương nhớ đón anh về!

Vẳng đâu đây khúc nhạc của bầy ve,
Để anh nhớ những đam mê ngày cũ,
Em có nghe tiếng lòng anh nhắn nhủ,
Về cùng anh thắp ngọn lửa duyên đời!

Hà nội, 6/6/2019

Bài thơ: CHUYỆN HẠ GIỚI MONG MƯA

CHUYỆN HẠ GIỚI MONG MƯA
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

VE buồn PHƯỢNG hỏi vì sao?
Dầu lòng VE nói đã bao nhiêu ngày,
Mong mưa mưa chẳng về đây,
Em kêu khóc mãi vẫn đầy nắng thôi…!

Nghe xong PHƯỢNG nở nụ cười,
Em xem chị đấy đỏ trời nhớ nhung,
Đã đành hè đến chị mừng,
Nhưng mưa chẳng tới thắm hồng sao đây?!

BẰNG LĂNG nghe vậy cho hay,
Thắm màu thương nhớ mong ngày mong đêm,
Chung thuỷ màu tím dịu êm,
Mưa mà không tới tím thêm làm gì!

GIÓ mang những tiếng thầm thì,
Của miền hạ giới về nơi thiên đường,
THIÊN LÔI nghe thấy vội vàng,
Tâu với NGỌC HOÀNG – MÂY mải rong chơi,

Lang thang đi khắp muôn nơi,
Tìm hoài không thấy nền trời biếc xanh!
NGỌC HOÀNG nổi trận tam bành,
Lệnh cho GIÓ phải lùa nhanh MÂY về,

THIÊN LÔI nổi sấm sét đi,
Mây về ta sẽ buông mưa cả vùng!
Thế rồi sấm chớp đùng đùng,
Hạ giới đợi mãi cuối cùng cũng mưa!

VE vui hoà bản đồng ca,
PHƯỢNG vui vì đẹp sắc hoa rạng ngời,
BẰNG LĂNG tím nở nụ cười,
Oi nồng nắng hạ hết rồi tối nay!

Hà Nội, 8/6/2019

Bài thơ: PHỐ MONG MƯA VỀ

PHỐ MONG MƯA VỀ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Cứ mong mãi, mưa chưa về phố nhớ,
Trời oi nồng mà gió chẳng thèm qua,
Nắng nắng nắng chỉ màu nắng nhạt nhoà,
Biết bao giờ mưa mới quay trở lại…!

Những dòng xe nối đuôi nhau dài mãi,
Phố bùi ngùi – khói bụi biết kêu ai,
Trưa hạ nắng, người đâu hết cả rồi,
Nóng nóng nóng than trời trời có hiểu?!

Mưa, mưa ơi bầy ve đang khóc mếu,
Gọi mưa về tắm mát phố chiều nay,
Phượng cũng đang mong ngóng suốt đêm ngày,
Cứ đỏ mắt khóc hoài như thế đó…!

Bằng lăng giận tím lòng đang than thở,
Mưa cứ đi mà chẳng nhớ ngày về…!
Trên phố giờ chỉ còn những hàng me,
Toả bóng mát chở che người qua lại!

Mưa nghe đây – phố gửi lời nhắn gọi:
Phố mong mưa và đợi rất lâu rồi,
Đừng cứ đi, cứ mải miết rong chơi,
Để quên hết những lời mưa đã hẹn!

Hãy về ngay – phố em còn thương mến,
Để phượng hồng lại đỏ thắm men say,
Để bằng lăng thương nhớ lại dâng đầy,
Để ve hát mừng ngày mưa về phố!

Hà nội, 10/6/2019

Bài thơ: BÂNG KHUÂNG NGÀY VỀ THÁNG SÁU

BÂNG KHUÂNG NGÀY VỀ THÁNG SÁU
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Tháng sáu về anh trở lại nơi đây,
Ngôi trường xưa bao ngày còn đứng đó,
Nắng tháng sáu cứ như đang đốt lửa,
Mà phượng hồng vẫn thắm đỏ mê say!

Em nhớ không ngày ấy lúc chia tay,
Mây kéo đến giăng đầy con phố nhỏ,
Rồi mưa rơi, cứ tuôn rơi ngoài cửa,
Ướt mi rồi em đổ tại trời mưa…!

Nắm tay em mà lòng dạ ngẩn ngơ,
Anh hỏi nhỏ em sẽ chờ anh chứ?!
Em mỉm cười hỏi chi nghe đến lạ…
Nay anh về em còn nhớ không em?!

Hoa bằng lăng vẫn tim tím dịu êm,
Nỗi nhớ em cứ tăng thêm mỗi tối,
Em có nghe từ không trung vọng lại,
Anh đang về – em hỡi – nhỏ dấu yêu!

Tình hai ta dệt nên bởi nắng chiều,
Đẹp long lanh yêu kiều như phượng đỏ,
Và thuỷ chung như bằng lăng tím nhớ,
Mãi bâng khuâng trong chiều hạ anh về!

Hà Nội, 9/6/2019

Bài thơ: HẠ NỒNG NÀN

HẠ NỒNG NÀN
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Hạ vẫn thế, vẫn màu nắng mênh mang,
Và phượng đỏ ngập tràn trên mọi lối,
Bằng lăng tím níu chân người nhắn gửi,
Hạ nồng nàn và mãi vẫn đắm say!

Có thấy không ve hát suốt đêm ngày,
Khúc hạ thương dâng đầy trong xóm vắng,
Hàng me kia cứ xanh ngời trong nắng,
Tán xanh cao toả bóng đợi hạ về!

Hạ đem về bao kỷ niệm ngày thơ
Theo chúng bạn vui đùa trong nắng rát,
Rồi bơi lội dưới sông quê trong mát,
Lũ trẻ trâu hò hét mãi bên nhau!

Có những ngày mưa ập đến thật mau,
Áo quần ướt mà nào đâu chúng ngại,
Vẫn thản nhiên lùa trâu về trên bãi,
Đốt lửa lên hong lại áo quần khô!

Bao năm qua, bao lần trải nắng mưa,
Mà hạ đến vẫn chưa hề thấy cũ,
Hạ bỏng rát mà sao đầy thương nhớ,
Nồng nàn say lại mong muốn hạ về!

Hà Nội, 18/6/2019

Bài thơ: TỚ ĐÃ YÊU!

TỚ ĐÃ YÊU!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Chia tay nhau – tớ tưởng cậu đã quên,
Cứ lặng im không thèm phone gọi tớ,
Nếu làm vậy tớ giận nhiều lắm đó,
Và thề luôn tớ cũng sẽ lặng im…!

Đời học trò biết bao nỗi niềm riêng,
Ra trường rồi tưởng quên sao mãi nhớ,
Những vui buồn, những đắng cay một thuở,
Cứ ùa về trong tớ mãi không thôi!

Cậu về rồi giờ đây chẳng có người,
Là đối trọng như một thời ở lớp,
Những lý lẽ cậu đưa ra ngày trước,
Ghét cậu ghê … ai thay được … bây giờ!

Mới chia tay mà thương nhớ nào ngờ,
Cứ ngóng trông cứ mong chờ cậu đến,
Hoa bằng lăng cứ lung linh màu tím,
Hai đứa mình liệu còn hẹn tìm nhau…!

Phượng đỏ mắt … buông từng cánh … âu sầu,
Ve rầu rĩ … phải đâu … đang than thở,
Buổi chia tay … cậu say … đòi ăn tớ,
Nay tớ say cậu đang ở phương nào?

Hãy về đây tớ nhớ đến chênh chao,
Tớ đã yêu … đừng bảo … sao không biết,
Mỗi ngày qua cứ nhớ thương da diết,
Tìm đập dồn dõi theo bước cậu đi!

Về ngay nhé! Có nghe tớ thầm thì…!

Hà Nội, 19/6/2019

Bài thơ: LAO XAO HƯƠNG YÊU MÙA HẠ

LAO XAO HƯƠNG YÊU MÙA HẠ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Ta những tưởng
hạ không rời đi nữa,
Nên nắng về như đổ lửa ra phơi,
Mây chợt đến đem mưa về trên phố,
Hết oi nồng yêu mưa quá đi thôi!

Ai khiến gió
bỏ đi không nhắn gửi,
Để mưa dừng phượng đỏ thắm chiều nay,
Hoàng hôn nắng bủa vây khung trời tím,
Đêm gọi mời bao nồng thắm đâu đây!

Dẫu vẫn biết
ngày mai trời lại nắng,
Uống hương đời hãy gắng trọn đêm nay,
Mây ở đâu mà sao trời nhiều lắm,
Em nơi nào ta chẳng thấy men say!

Em lỡ hẹn
để rồi ta mắc nợ,
Hẹn mai ngày sẽ trả lại yêu thương,
Nắng cháy đường để bằng lăng tím nhớ,
Gọi mưa bay giăng mắc mọi ngả đường!

Phố gọi nắng
khi phố cần sưởi ấm,
Và tìm mưa khi nắng gắt say nồng,
Anh yêu em như nắng hè nóng bỏng,
Khát tình em nên cứ ngóng cứ trông!

Hà Nội, 18/6/2019

Bài thơ: BÂNG KHUÂNG NGÀY HỘI NGỘ CÂU LẠC BỘ

BÂNG KHUÂNG NGÀY HỘI NGỘ CÂU LẠC BỘ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Ta tìm về CÂU LẠC BỘ HOA SEN
Tìm những người rất quen – chưa từng gặp
Nhưng hồn thơ cứ vang lên rộng khắp
Để tình đời đầy ắp những yêu thương

Mặc tháng sáu nắng đổ lửa xuống đường
Nào ngại xa hay vùng miền cách trở
Ta về đây chỉ để mong gặp gỡ
Và hàn huyên tri kỷ chuyện thơ ca

Nhớ ngày đầu CLB chúng ta
Một nhóm nhỏ với bao điều vất vả
Chẳng những viết bài, còn lo quản nữa
Và làm thế nào tăng số thành viên

Rất nhiều việc không được viết thành tên
Vẫn lặng lẽ ngày đêm không ngừng nghỉ
Vững chắc niềm tin giữ nguyên ý chí
Và giờ đây ta đã thấy yên lòng

Ngàn rưởi thành viên bạn có biết không
Bao chủ đề cho từng tuần từng tháng
Hồn thơ chứa chan chưa bao giờ cạn
Ảo mà nay tưởng bạn thật lâu rồi

Ta về đây đem theo những nụ cười
Cùng chung vui một năm nhiều thắng lợi
Chúc mọi người tình thơ luôn trẻ mãi
Hoa Sen ơi câu lạc bộ tuyệt vời!

Và bây giờ xin chạm cốc đi thôi,
Chúc năm tới thêm nhiều điều vui mới!

Hà nội, 7/6/2019

Bài thơ: TRẢ EM TẤT CẢ

TRẢ EM TẤT CẢ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Mảnh trăng đời trước bão giông,
Mây mù phủ kín … vẫn mong … sáng đời!
Yêu từ cái thuở đôi mươi,
Năm qua tháng lại em vời vợi xa…!

Bao nhiêu say đắm mặn mà,
Một chiều mưa gió … nhạt nhoà … tháng năm!
Từ nay lẻ bóng phòng không,
Em sang bên đó theo chồng bỏ quê…!

Hai ta tưởng nặng lời thề,
Suốt đời chung thuỷ sẻ chia vui buồn,
Mà nay dù nắng còn buông,
Ai làm buốt giá … giận hờn … tương tư…!

Em giờ bỏ bến sang đò,
Chân đi mỗi bước mỗi xa hỡi người,
Hết rồi thương nhớ đầy vơi,
Để nay ta mãi trọn đời xa nhau!

Lá trầu đổi vị hương cau,
Hết thương hết nhớ để sầu vương mang!
Từ nay hai tiếng thiếp – chàng,
Rẽ sang hai lối hai đường em ơi!

Trả em tình cũ xa vời,
Trả em cả mảnh trăng đời yêu thương,
Trả em trăn trở vấn vương,
Trả em tất cả … ai đường … nấy đi!

Hà Nội, 16/6/2019

Bài thơ: ĐƯỜNG VÀO TIM

ĐƯỜNG VÀO TIM
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Đường vào tim
vốn chưa bao giờ dễ,
Trượt ngã bao lần vẫn cứ hoài mong,
Rằng một ngày … người ấy sẽ ngóng trông,
Rằng một ngày … sẽ thành chồng thành vợ…!

Đường vào tim
còn bao nhiêu trắc trở,
Người ấy mỉm cười … tưởng đã cắn câu,
Nào ngờ đâu khi tìm gặp lần sau,
Em lặng lẽ qua mau không quen biết!

Đường vào tim
đôi khi như đã hết,
Tưởng cạn rồi những da diết nhớ mong,
Rồi bỗng đâu ai mở trái tim hồng,
Gió đổi chiều … bao thắm nồng … thương nhớ!

Đường vào tim
vốn cũng nhiều đau khổ,
“Em bằng lòng nhưng cha mẹ chẳng ưng,
Em vẫn yêu nhưng cha mẹ bảo đừng”,
Có còn yêu hay ngập ngừng suy tính?

Đường vào tim
vốn có muôn vàn cách,
Khi không thành xin đừng trách cứ nhau,
Để tình yêu trọn vẹn mãi thắm mầu,
Phải chân tình và trước sau như một!

Đường vào tim
không dành cho kẻ nhát,
Đã muốn yêu phải dào dạt đắm say,
Có cơ hội là phải tiếp cận ngay,
Đừng hờ hững kẻo sau này nuối tiếc!

Đường vào tim
nhiều điều ta chưa biết!

Hà Nội, 15/6/2019

Bài thơ: VỀ ĐI EM

VỀ ĐI EM
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Về đi em! Đài báo mưa nhiều đấy,
Về đi em! Kẻo người ấy lại mong,
Về đi em! Hãy ở lại bên chồng,
Về đi em! Đừng ngóng trông gì nữa!

Tình hai ta vốn từ đầu trắc trở,
Có bao giờ yên ả được đâu em,
Đã bao giờ em tự hỏi mình xem,
Vì cớ gì tình duyên ta phai nhạt?!

Có phải tại những mùa hè bỏng rát,
Đốt hết đi những khao khát ngày xưa?
Hay tại hè năm ấy quá nhiều mưa,
Đã cuốn trôi tình ta vào dĩ vãng?

Hay tại vì yêu qua nhiều năm tháng,
Chán anh rồi mà vẫn bảo rằng không?!
Hay vì em đã hết nhớ hết mong,
Nên mặc kệ để vòng đi lối khác?!

Em rũ bỏ những gì ta mơ ước,
Bỏ theo người để có được giàu sang,
Để tình ta cũng từ đấy dở dang,
Để duyên phận bẽ bàng sau hè ấy!

Hãy về đi, anh đang khuyên em đấy,
Về bên chồng cố tìm lấy yêu thương,
Anh đã đi, đi riêng một con đường,
Mà nơi ấy em không còn ở đó!

Về đi em! Kẻo chồng em đau khổ!
Về đi em! Sẽ chẳng có lần sau,
Về đi em! Tình ta hết còn đâu,
Về đi em! Âu sầu làm chi nữa!

Về đi em! Về với căn nhà đó!

Hà Nội, 13/6/2019

Bài thơ

NỖI LÒNG …
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Ngày tôi nhập ngũ năm nào,
Tôi đâu có biết em khao khát chờ,
Tôi đi mỗi bước một xa,
Năm qua năm lại nhạt nhoà ngày xưa!

Rồi tôi lấy vợ sang bờ,
Một ngày đưa vợ về quê thăm nhà,
Gặp tôi em vẫn dạ thưa,
Buông câu hỏi nhỏ “em giờ cùng ai?”!

Gượng cười đỏ cả vành tai,
“Dạ xưa em có một người em thương,
Người đi biền biệt chiến trường,
Về em gặp lại – ai đường nấy đi…”!

Tôi nhăn nét mặt nghĩ suy,
Rồi buông những tiếng thầm thì nhỏ to,
“Cuộc đời vốn chẳng như mơ,
Người ta không lại vẫn chờ hả em?”!

Mỉm cười em chẳng nói thêm,
Nheo nheo cặp mắt ưu phiền buồn vương,
Chuyện xem ra cũng bình thường,
Đến khi có bạn chiến trường hỏi thăm:

“Rằng mày về đã mấy năm,
Cô thôn nữ ấy phải chăng vợ mày?

Thư cô ấy gửi còn đây,
Mày đi ngày ấy đến nay không về,
Tụi tao đọc thấy mê li,
Hoá ra cô ấy đê mê mày rồi”!

Nghe tin tôi lạnh cả người,
Người cô ấy đợi … là tôi … nào ngờ!
Phải đâu chỉ tại bức thư,
Phải đâu chinh chiến tâm tư khác người,
Để tâm chỉ một chút thôi,
Thì đâu có chuyện khóc cười thế kia…!

Lần này trở lại thăm quê
Đem câu chuyện ấy kể ra rõ ràng,
Rưng rưng nước mắt lưng tròng
Nay em đã hiểu nỗi lòng của tôi…!

Hà Nội, 16/6/2019

Bài thơ: GIẤC MƠ HOANG!

GIẤC MƠ HOANG!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Em là ai liệu có phải giai nhân?
Còn anh đây chẳng phải chàng quân tử,
Gặp em rồi anh thẫn thờ thương nhớ,
Gọi tên em từ đó – GIẤC MƠ HOANG!

Hè mang đến bao say đắm nồng nàn,
Những khát vọng chứa chan trong lồng ngực,
Nghĩ đến em con tim anh thổn thức,
Dẫu chỉ là những ký ức xa xăm!

GIẤC MƠ HOANG nụ cười ấy trăng rằm,
Còn phải ngại và hờn ghen nhiều lắm,
Đôi mắt em nhìn từ trong sâu thẳm,
Hút hồn anh rồi mãi chẳng thể quên!

Từ ngày ấy cứ hoài nghĩ về em,
Bao giấc mộng trong đêm “nàng quay lại”,
Là ảo ảnh sao anh còn nhớ mãi,
Cứ nhớ về hình bóng GIẤC MƠ HOANG!

Xin một lần quay lại những tháng năm,
Tìm hè cũ trong say nồng nắng hạ,
Tìm để nhớ những lần hoa phượng nở,
Tìm cái ngày anh gặp GIẤC MƠ HOANG!

Em tinh khôi và đằm thắm dịu dàng,
Làn da trắng như trăng rằm toả rạng,
Em mang đến một không gian bừng sáng,
Hoa cúi đầu nguyệt thẹn, nắng bàng hoàng!

Tình hư không sao say đắm nồng nàn,
Giấc mơ yêu vẫn ngập tràn hạnh phúc,
Tháng năm qua nào quên trong ký ức,
Rằng đời mình còn đấy GIẤC MƠ HOANG!

Hà nội, 14/6/2019

Thơ Tuan Hoang Minh rất tình cảm và có chiều sâu. Những bài thơ của anh luôn mang lại những cảm xúc tươi mới cho người đọc.

ĐÃ BIẾT ĐAU SAO VẪN ĐỢI

ĐÃ BIẾT ĐAU SAO VẪN ĐỢI

Tác giả // Thu Thảo

Đêm thu buồn nghe tiếng vọng từ đâu
Mà cảm giác đã lâu rồi anh nhỉ
Mình đã biệt không còn chung suy nghĩ
Chẳng thể nào vẹn ý của tình nhân

Có đôi khi muốn gọi chỉ một lần
Nhưng không dám ngại ngần anh khó sử
Em rất sợ anh buồn về mọi thứ
Nhất là em luôn tự ý riêng mình

Nhưng bây giờ hai đứa lại lặng thinh
Không thăm hỏi với người tình trong mộng
Chỉ hờ hững rồi giam cầm khoảng trống
Nhốt cô đơn lắng đọng những nỗi buồn

Anh nói rằng không được để lệ tuôn
Nhưng anh đã cam lòng ruồng rẫy hết
Những khao khát hai đứa mình đan dệt
Giờ chỉ còn một cái kết đau thương

Nếu ngày xưa anh nói khác con đường
Thì có lẽ em không vương sâu đậm
Bởi tình cảm thì làm sao mà cấm
Khi con tim cần sưởi ấm men tình

Nếu một ngày anh mất nụ cười xinh
Thì hãy nhớ nơi yên bình mãi đợi
Em sẽ đợi anh quay về người hỡi
Dù biết đau em vẫn đợi vẫn chờ.

Tác giả: Thu Thảo

 

 

Gió Thu

Gió Thu

Gió Thu (Tản Đà)

Trận gió thu phong rụng lá vàng
Lá rơi hàng xóm, lá bay sang
Vàng bay mấy lá năm già nửa
Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng!

Trận gió thu phong rụng lá hồng
Lá bay tường bắc, lá sang đông
Hồng bay mấy lá năm hồ hết
Thơ thẩn kìa ai vẫn đứng không!

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Gió Thu” của tác giả Nguyễn Khắc Hiếu. Thuộc tập Khối Tình Con > Quyển I (1916), danh mục Thơ Tản Đà trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!