Quê mình giờ nóng lắm phải không Cha

Quê mình giờ nóng lắm phải không Cha
Tháng 6 về đang đúng vào vụ gặt
Lại thương Mẹ thêm quầng trên khóe mắt
Vai Cha gầy như gánh cả Miền Trung.

Tuổi thơ con dẫu sống giữa bao dung
Cũng từng trải cảnh chân bùn, tay lấm
Mà mãi đến bây giờ con mới thấm
Cái gian truân, vất vả ở quê nhà.

Bữa cơm đứng, ăn tạm mấy quả cà
Bát nước rau buổi trưa về uống vội
Sáng ra đồng, gà gáy, trời đang tối
Lúc trở về bóng đã ngã tròn xoe…
Hai ống quần nặng trĩu bởi bùn quê
Vẫn chợp mắt ngon lành trên phản gỗ,
Mây đen đến lại “vắt chân lên cổ”
Chạy quáng quàng như tắm cả mồ hôi.

Những trưa hè, rải lúa giữa nền vôi
Nắng đổ xuống nơi đỉnh đầu bỏng rát
Những cơn mưa tháng năm thường nặng hạt
Đến rồi đi, nhưng chẳng hẹn bao giờ.
Biết quê mình mọi thứ đã khác xưa
Cuộc sống đổi thay, chẳng như ngày trước
Nhưng Cha ạ! Làm sao con quên được
Hình ảnh năm nao…một thủa cơ hàn.

Người bé tẹo, cao chưa quá mặt bàn
Chân đạp máy, tay với lên chia lúa
Da sạm màu trong bộ đồ diêm dúa
Ngước nhìn Cha, con miệng mếu, mắt tròn
Qua ngày tháng rồi ai cũng lớn khôn
Cũng lựa chọn cho riêng mình cuộc sống
Nhưng mỗi lúc nhớ quê hương, đồng ruộng
Thương Cha mình, mặn chát giọt mồ hôi.

Có ai về xin nhắn nhủ giùm tôi
Rằng tôi nhớ mùi rơm khô ngai ngái
Nhớ cái nắng như “phát rồ, phát dại”
Nhớ quê nhà xứ Nghệ, nhớ Miền Trung.

Nguồn: Thơ Phan Quang

Xem thêm một số bài thơ hay viết về tháng 6:

https://phongnguyet.info/chao-thang-6-chum-tho-tinh-viet-cho-co-gai-thang-6-dong-day-yeu-thuong

https://phongnguyet.info/tho-thang-6-khuc-tu-tinh-thang-sau-troi-mua-buon-tam-trang

Bắt gặp mùa thu

Tác giả: Nguyễn Bính

Xơ xác hồ sen đã nhạt hương
Bên song hoa lựu cũng phai hường
Sớm mai lá úa rơi từng trận
Bắt gặp mùa thu khắp nẻo đường

Tóc liễu hong dài nỗi nhớ nhung
Trăng nghiêng nửa mái gội mơ mòng
Sầu nghiêng theo cánh chim lìa tổ
Biết lạc về đâu lòng hỡi lòng

Thu về sông núi bỗng tiêu sơ
Cây rũ vườn xiêu, cỏ áy bờ
Xử nữ đôi cô buồn tựa cửa
Nghe mùa gió lạnh cắn môi tơ

Sương phủ lưng đồi rặng núi xa
Thương ôi! Lữ khách nhớ quê nhà
Mấy thu mưa gió ngoài thiên hạ
Vườn cũ còn chăng cúc nở hoa?

Cha già ngừng chén biếng ngâm thơ
Đưa mắt nhìn theo hút dặm mờ
Xe ngựa người về tung cát bụi
Con mình không một lá thư đưa

Nghìn lạy cha già lượng thứ cho
Trót thân con vướng nợ giang hồ
Lòng son bán rẻ vào sương gió
Lãi được gì đâu? Đã mấy thu!

Một chút công danh rất hão huyền
Và dang dở nữa cuộc tình duyên
Thu sang, quán lẻ con đăm đắm
Rõi bóng quê nhà mắt lệ hoen.

Nhớ

Tác giả: Phan Ngọc Thường Đoan

Ngậm ngùi những cánh lan trắng
Ngày hết khép lại nụ cười
Không còn xuân thu hạ nữa
Tắt nắng mùa đông không vui

Cơm lạt muối rồi cũng lạt
Nước mắt tràn bờ cũng thôi
Cha chơi nơi miền xa lắm
Đêm trôi quanh chổ mẹ ngồi

Quanh chỗ mẹ là sứ trắng
Quanh con là hương khói cay
Không khóc và không nước mắt
Sau trời mây không trắng bay

Cha không qua đò ngang nữa
Mẹ bên cầu sông không cười
Nước ròng bỏ bãi xa lắm
Cha bỏ giữa chừng cuộc chơi

Mẹ ngơ ngác nhìn bần rụng
Con lẻ giữa vầng trăng đôi
Trăng soi một mình trên nước
Nước trôi mất tiếng cha cười

Gió lạnh nhàu cánh lan trắng
Đêm nay không cha thật rồi
Gió luồn quanh bờ ao vắng
Ba phần trăng khuyết mẹ tôi