Quê mình giờ nóng lắm phải không Cha

Quê mình giờ nóng lắm phải không Cha
Tháng 6 về đang đúng vào vụ gặt
Lại thương Mẹ thêm quầng trên khóe mắt
Vai Cha gầy như gánh cả Miền Trung.

Tuổi thơ con dẫu sống giữa bao dung
Cũng từng trải cảnh chân bùn, tay lấm
Mà mãi đến bây giờ con mới thấm
Cái gian truân, vất vả ở quê nhà.

Bữa cơm đứng, ăn tạm mấy quả cà
Bát nước rau buổi trưa về uống vội
Sáng ra đồng, gà gáy, trời đang tối
Lúc trở về bóng đã ngã tròn xoe…
Hai ống quần nặng trĩu bởi bùn quê
Vẫn chợp mắt ngon lành trên phản gỗ,
Mây đen đến lại “vắt chân lên cổ”
Chạy quáng quàng như tắm cả mồ hôi.

Những trưa hè, rải lúa giữa nền vôi
Nắng đổ xuống nơi đỉnh đầu bỏng rát
Những cơn mưa tháng năm thường nặng hạt
Đến rồi đi, nhưng chẳng hẹn bao giờ.
Biết quê mình mọi thứ đã khác xưa
Cuộc sống đổi thay, chẳng như ngày trước
Nhưng Cha ạ! Làm sao con quên được
Hình ảnh năm nao…một thủa cơ hàn.

Người bé tẹo, cao chưa quá mặt bàn
Chân đạp máy, tay với lên chia lúa
Da sạm màu trong bộ đồ diêm dúa
Ngước nhìn Cha, con miệng mếu, mắt tròn
Qua ngày tháng rồi ai cũng lớn khôn
Cũng lựa chọn cho riêng mình cuộc sống
Nhưng mỗi lúc nhớ quê hương, đồng ruộng
Thương Cha mình, mặn chát giọt mồ hôi.

Có ai về xin nhắn nhủ giùm tôi
Rằng tôi nhớ mùi rơm khô ngai ngái
Nhớ cái nắng như “phát rồ, phát dại”
Nhớ quê nhà xứ Nghệ, nhớ Miền Trung.

Nguồn: Thơ Phan Quang

Xem thêm một số bài thơ hay viết về tháng 6:

https://phongnguyet.info/chao-thang-6-chum-tho-tinh-viet-cho-co-gai-thang-6-dong-day-yeu-thuong

https://phongnguyet.info/tho-thang-6-khuc-tu-tinh-thang-sau-troi-mua-buon-tam-trang

Viết một bình luận