Đủng đỉnh chiếc thuyền con
Trăng lên đầy ngọn núi
Đối cảnh với người yêu,
Cầm tay, tôi gạn hỏi:
“Vũ trụ ngõ bao la
Nên cười hay nên tủi?”
Lẳng lặng tựa Hằng Nga,
Nhìn tôi, nàng chẳng nói.
Thơ tình yêu thầm được rất nhiều bạn trẻ yêu thích và săn đón. Yêu thầm tức là yêu đơn phương, một tình yêu thầm kín, không ai biết, không ai hay. Những bài thơ tình yêu thầm thường mang nỗi buồn, nỗi đắng cay, cô đơn, lẻ bóng. Tuy nhiên bên cạnh đó vẫn có những bài thơ đầy lãng mạn của những trái tim thổn thức khát khao yêu thương
Tình yêu thầm, tình yêu đơn phương luôn xáo trộn cảm xúc của con người, đôi khi cười vu vơ khi nghĩ về ánh mắt ai đó, đôi lúc lại buồn hờn dỗi mà chẳng biết tại sao. Hãy cùng nhau đắm chìm vào những bài thơ này nhé!
Tác giả: Chưa Biết Đối: Vẫn lặng lẽ bước bên cuộc đời em Mà lời yêu chưa lần anh dám nói Đôi lần muốn nhưng rồi tim bối rối Sợ nếu người từ chối phải làm sao
Vậy nên thôi chẳng thể nói nên câu Đành lặng im bên nhau như người bạn Quan tâm em những lúc người chán nản Tựa vai vào nghe em kể vu vơ
Rồi một ngày anh viết tặng bài thơ Kể tình yêu âm thầm cây và lá Nhưng chẳng hiểu tại người vô tâm quá Hay dại khờ nên người chẳng nhận ra
Đến một ngày lòng bỗng thấy xót xa Khi hay tin em đã yêu người ấy Anh thầm khóc cho cuộc tình chỉ vậy Theo gió rồi lá chẳng hiểu tình cây
Anh yêu em một tình yêu thầm lặng Dù biết rằng anh chẳng có được em Đã nhiều lần anh cố gắng tập quên Ngừng theo đuổi nhưng tim không cho phép Có những lần con tim anh mỏi mệt Vì hờn ghen em bước cùng người kia Anh chẳng mong hai người phải chia lìa Anh chỉ mong ai kia biết trân trọng Có những lần nhắn tin rồi trông ngóng Năm mười phút em chẳng rep một lời Anh nhắn tiếp “Em bận à? Vậy thôi” Anh xin lỗi anh không phiền em nữa Có những lần anh khép nhẹ cánh cửa Trái tim buồn sống giữa chữ cô đơn Nghĩ về em tâm trạng bỗng tốt hơn Môi em cười làm tim anh chợt nhớ Có những lần con tim anh lo sợ Nhận tin nhắn “Em thấy nhớ người ta” Giọt nước mắt chảy vào trong nhạt nhòa Cố kìm nén “Thôi mà, em đừng khóc” Có những lần lục tin nhắn ngồi đọc Anh lại cười khi chúng mình trêu nhau Lại hi vọng vào một ngày mưa ngâu Em gật đầu, mình yêu nhau anh nhé Có những lần mắt em hai hàng lệ Em bảo rằng chẳng biết kể cùng ai Anh vội đến cho em tựa vào vai Lau nước mắt “Thôi nào khóc xấu lắm” Anh yêu em một tình yêu thầm lặng Một tình yêu chẳng cần được đáp đền Một tình yêu dù muốn cũng không quên Một tình yêu sẽ ở bên anh mãi Dù cách xa hay dù có trở ngại Anh vẫn đến đưa vai em tựa vào Không chính chắn cũng chẳng phải ngọt ngào Anh yêu em, một tình yêu thầm lặng… * * * Việt Hoàng
Ai thắp giùm tôi ngọn lửa lòng Để tôi sưởi lại những ngày không Để tôi ngùi nhớ vầng trăng cũ Thuở ấy chiều mưa trên bến sông
Người ấy thầm mang một nỗi buồn Nỗi buồn trăn trở nhớ quê hương Chạnh lòng thương kiếp người viễn xứ Đọng chút tình vương ở cuối đường
Người vì chữ hiếu phải sang sông Một sáng trời trong ửng nắng hồng Tôi tắt lửa lòng từ dạo ấy Bao mùa Xuân – Hạ -với Thu – Đông
Thấm thoát mười năm cách biệt nhau Mười năm mòn mỏi trái tim đau Vườn hoang thưa nắng tường rêu phủ Chẳng biết người xưa… nay ở đâu?
Khắc khoải năm canh nuốt lệ thầm Trong tôi hoài vọng mối tình câm Nàng thơ từ dạo sầu lên mắt Tắt tiếng lòng ngân khúc nguyệt cầm
Tác giả: Phụng Hải Đăng
Anh rất nhớ và yêu em nhiều lắm Nhưng ngại mà đâu có dám nói ra Sợ làm phiền ảnh hưởng đến người ta Thôi lặng lẽ mình tự yêu thầm vậy
Ngày qua ngày mà lòng buồn thế đấy Nhìn người ta rồi thầm nhớ trộm yêu Một chút thôi đâu dám ước mơ nhiều Yêu lặng lẽ một mối tình trong mộng
Mới gặp em mà trái tim rung động Người yêu thầm hỏi có tội không em ? Mối tình câm đầy mộng mỵ khát thèm Dù biết trước không thể thành khát vọng
Tôi yêu em nên suốt ngày mơ mộng Mãi chung tình mà không muốn yêu ai ! Đời mịt mù đâu có thấy tương lai Cứ như thế một mối tình dại dột
Ngọn lửa tình đang ngày đêm thiêu đốt Trái tim tôi đã yêu quá mất rồi Dẫu biết rằng tình chẳng thể chung đôi Chót yêu em mối tình si tuyệt vọng!
Tác giả: Chử Văn Hòa
Người con gái anh thương thầm năm ấy Cho lòng anh biết mấy nhớ nhung nhiều Anh muốn mình được gọi lấy từ yêu Sao khó vậy bởi một điều anh nhát
Những chiều hè nghe tiếng ve ca hát Cành phượng hồng phai nhạt nắng oi nồng Lúc chia tay em còn nhớ hay không Dòng lưu bút được lồng trong trang vở
Những năm tháng cách xa anh rất nhớ Anh thương thầm một thuở áo dài ơi Ước gì đây của ngày đó một thời Anh sẽ nói những lời yêu em nhất
Bởi tình anh yêu em là chân thật Thời gian dài thực chất chỉ lặng câm Nhớ về em anh lặng lẽ âm thầm Và em đã ra khỏi tầm tay với
Em đã có một tình yêu thương mới Hạnh phúc trong em phơi phới tương lai Để lại trong anh những tiếng thở hoài Thương thầm nhé để đêm dài đơn lẻ.
ĐƠN PHƯƠNG
Tác Giả: Khổng Trung
Khi anh biết tim mình phải lòng em Là anh chọn đơn phương mà im lặng Cho nổi nhớ thương nằm im trong miền băng lạmh Sẽ không bao giờ thấy được nắng ngày mai.
Khi anh biết chuyện tình mình không có tương lai Là anh đã miệt mài tìm cách loại bỏ Yêu một người không yêu mình thật khó Hi vọng nhiều nhưng mãi là cuộc tình đơn phương
Khi anh biết mình yêu em quá đậm sâu Là anh đã biết ngày sau tim sẽ thổn thức Vì yêu em !anh yêu nhiều hơn hơi thở Anh tự trách mình không biết cách để em yêu.
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Một buổi hoa tàn theo lá bay Tôi ghé về đây góc phố này Năm tháng ướm màu trên sắc cỏ Nỗi niềm theo gió hát tìm mây
Chắc cũng lâu rồi từ độ ấy Cô chẳng về đây với vấn vương? Không dành cho nhau lời sau cuối, Có chi cô hỡi chuyện đời thường
Tôi đã dặn lòng không trở lại Tự thuở phân kỳ khóc biệt ly Gặp nhau không lẽ… buồn thinh lặng, Rồi lại bâng khuâng, nói năng gì?
Con đường trơ trọi chờ rêu phủ Góc phố phong xanh chẳng ngỏ lời Hồn tôi lạc giữa ngàn con sóng Chiều tan lặng lẽ giọt đêm rơi
Dẫu đã dặn lòng không nhớ nữa Cho tình trọn vẹn một niềm mơ Nhưng sao lạ quá? Tôi buồn thế, Chẳng biết chờ ai cứ đợi chờ…
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Tự thuở ấy mình không còn nhau nữa Nên xuân sang thôi thấp thỏm đợi chờ Đường tôi bước đã nhuốm màu cô quạnh Những đêm dài… xuân gõ nhịp trong thơ
Tôi cứ tưởng tình yêu là nỗi nhớ Sao đêm về cứ thế lại buồn tênh? Không hò hẹn cũng quên rồi xao động Chỉ vui hoài mớ kỷ niệm mông mênh…
Xa biền biệt tháng ngày chừ ngoảnh lại Vắng người chờ cũng chẳng kẻ đợi mong Mây kín lối, chiều buông không đổ bóng, Vẫn xôn xao hoàng hôn tím trong lòng…
Khói rũ rượi ven trời thoai thoải gió Tơ xuân xinh bạc trắng vóc giêng gầy Nửa hồn tôi ngập tràn hình bóng cũ, Ở nơi này, chắc thiếu một bàn tay…
Tác giả: Cỏ Hoang Tình Buồn
Anh không còn trở lại bến ngày xưa Hàng cây cũng mới vừa vàng hết lá Sầu nón nghiêng theo đà cơn gió đã Bay xuống lên nên rách cả bên vành.
Mỗi chiều về canh cánh nhớ đợi anh Rồi thờ thẩn dỗ dành đôi chân bước Bèo cứ theo dòng nước trôi lần lượt Buồn lệ tuôn mắt ướt đẫm nhạt nhòa.
Em đâu ngờ…mình đã quá thiết tha Trao gởi nhớ đậm đà về phương ấy Tinh yêu em luôn đong đầy đến vậy Chỉ đơn phương anh đâu thấy được nào.
Chiếc lá vàng đang đảo lộn trên cao Con đò cũng cắm sào neo bến vắng Phía trời xa vầng Trăng xưa sắp lặn Còn mình em ngồi bẽn lẽn trông chờ.
Tác giả: Hoàng Đài
Tự bao giờ ta đã thấy yêu em Trong giấc mơ khát thèm từng hơi thở Nhạt môi hờn biết bao mùa trăng vỡ Mong cùng người trao gởi mảnh tình si
Tự bao giờ tim ta đã khắc ghi Hình bóng ấy ôm ghì trong nỗi nhớ Những canh thâu tiếng lòng luôn nhắc nhở Ước một lần duyên nợ sánh cùng nhau
Ta nâng niu cho tình mãi xanh màu Dù năm tháng mòn đau con tim nhỏ Nguyện một lòng bên đời tình yêu đó Đợi ân nồng , bỏ ngỏ chốn bồng lai
Em ở đâu người thục nữ trang đài Nơi trần thế gót hài anh mãi đợi Dẫu đường dài thân một mình chới với Có hình em dịu vợi khúc tơ sầu.
Tác giả: Bùi Tráng Sĩ
Yêu đơn phương có bao giờ hạnh phúc Lòng khi nào cũng dục thúc buồn tênh Biết bao giờ hình bóng ấy anh quên Cùng giấc mộng mang tên em… nhỉ?
Ờ thì đêm anh một mình tự kỉ Viết vần thơ với cảm nghĩ giờ đây Ờ tâm hồn lúc nào cũng trên mây Đếm nỗi nhớ từng phút giây tha thiết
Yêu đơn phương nhưng vô cùng da diết Rất thật lòng mà chẳng biết ngày mai Là ngày mai em sẽ ở bên ai Anh lặng lẻ trong men sai tình mãi
Em biết không đêm anh thầm sợ hãi Rồi một ngày em sẽ phãi bên ai Cho phố buồn, con phố vắng, phôi phai Cho anh mãi nhiều đắng cay, thương nhớ!
Tác giả: Nguyễn Thùy Dương
Hoàng hôn xuống khung trời lặng đìu hiu Em nhớ anh thơ thẩn giữa chiều tàn Con phố buồn em lẻ bóng lang thang Càng cố quên sao lòng càng nhung nhớ.
Em nhớ anh cồn cào trong nhịp thở Hỡi người thương giờ anh ở nơi đâu Em chơi vơi đứng giữa vạn nẻo sầu Yêu đơn phương bao đêm thâu trằn trọc.
Em nhớ anh… nhiều lần em bật khóc Tự hỏi lòng sao quá ngốc yêu anh Đơn phương chi cho tim vỡ tan tành Còn đâu mộng một ngày thành đôi lứa.
Em nhớ anh… tê tái giữa chiều mưa Không thể quên kỉ niệm xưa mình có Mưa tí tách nghẹn ngào đôi mắt đỏ Lệ cay xè nhung nhớ đó không nguôi.
Em nhớ anh trong lặng lẽ ngậm ngùi Lê bước buồn thui thủi giữa trời Đông Yêu đơn phương nghe tan nát cõi lòng Dù đớn đau nhưng tình là mãi mãi.
Em nhớ anh với bao ngày trống trải Nhớ những dòng tin nhắn ấy mỗi ngày Dù ta mãi chẳng có duyên gặp lại Vẫn nguyện cầu anh nơi ấy bình an.
Tác giả: Tăng Minh Luân
Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ Tim sẽ đau nhưng chẳng hận bao giờ. Bước vào yêu lòng đầy bỡ ngỡ Tình đầu đời là duyên nợ trăm năm. Tôi là tôi, vẫn chiếc bóng âm thầm Yêu nhiều lắm nhưng không hề nói. Yêu đơn phương làm chi nên tội Chỉ mãi chung tình dù em mãi xa xôi.
Tác giả: Thiên Xứ Bình Minh
Khi say ta mới biết ta nhớ ai Biết trời đêm sao lại thêm dài hơn Khi cô đơn cứ gọi người ta mãi Dẫu ta biết hai ta chẳng được gì
Vậy mà còn lo lắng cái điều chi Cảm xúc thật chắc mày hiểu rõ nhất Nhưng tình cảm đành chon vào đáy vực Yêu đơn phương như rắc muối vào tim.
Những bài thơ tình yêu đơn phương, thơ tình yêu thầm kín hay nhất nói về cảm xúc của trái tim. Khi trái tim bạn bắt đầu loạn nhịp bởi một bóng hình ai đó, bạn biết nhớ nhung, đôi khi buồn vui bất chợt. Sao không thử mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình đến đối phương cơ chứ!
Tác giả: Xương Rồng Đen
Một chút thương yêu gửi cho người ấy Dường như vô tình anh chẳng thấy đâu Để lại cho em một chút thương đau Tình yêu đơn phương nên nào ai thấy? Một chút vu vơ gửi cho người ấy Gom cả sao trời em cấy thành thơ Một chút mộng mơ bên bờ thương nhớ Chỉ một chút hờn vô cớ…để đau Một chút gió yêu đã cảm đã sầu Đâu phải tình đầu mà sao ngẫn ngơ Đâu phải còn thơ mà hờn trăng gió Chỉ một chút đùa..sao nhớ làm chi? Chỉ chút ngu ngơ tim lạc đường đi Họ đã nói chi làm mi bối rối? Để một chút buồn vương vương lên gối Ôi chuyện tình yêu… bôi rối muộn phiền Chỉ chút vu vơ mà em xao xuyến Đâu có hẹn hò mà mến mà thương Tình yêu đơn phương sẽ là tình buồn Em đong sợi buồn để… thương mình em.
Tác giả: Tráng Sĩ
Chén rượu đêm nay quá nồng cay, quá đắng Quá ấm lòng kẻ mang phận đơn coi Chẳng kịp yêu thương, em đã bên ai đó mất rồi Trách ai đây ? Trách vì tôi hèn nhát
Hay trách em, tôi trách em phụ bạc Đã vô tình bóp nát trái tim yêu Bỡi đơn phương nên tôi khổ thật nhiều Lòng chua xót những chiều tôi mong đợi
Cạn chén thứ hai vì không tròn duyên nợ Mỗi đứa một đường, gặp gỡ ở trong mơ Chữ yêu thương, giờ đây, có lẻ quá xa vời Cùng nỗi nhớ, cùng những lời chưa kịp nói
Cạn chén thứ ba cho nỗi buồn đêm tối Ngắm con nước theo dòng, cơn gió thỗi, mưa rơi Tôi nửa say, tôi nửa tỉnh, tôi hỏi đời Yêu đơn phương có bao giờ là hạnh phúc!
Tác giả: Yêu Thoáng Qua
Anh cứ để cho tình em chết lặng Ôm thương đau cay đắng với tủi hờn Và nhớ nhung vùi lấp cả linh hồn Cho em thấy vẫn hơn là khổ lụy.
Anh cứ để con tim yêu loạn trí Bởi vương tình nào nghĩ tính gì đâu Bao ngày qua xé nát trái tim nhàu Tìm hơi ấm ngọt ngào còn đọng lại.
Anh cứ để cho lòng em tê tái Tâm hồn này ngây dại bởi vì yêu Cứ ngu ngơ vun đắp mối tình phiêu Trong sâu thẳm nhiều điều đang muốn nói.
Anh cứ để bao tháng ngày lầm lỗi Vì si mê lạc lối ôm đắng cay Bởi trong anh chẳng nhớ đến tình này Do em đã đắm say nên níu kéo.
Anh cứ để trái tim yêu khô héo Sẽ chẳng còn lẽo đẽo làm phiền nhau Cho em quên những phút giây ngọt ngào Từng hạnh phúc gửi trao tình sâu nặng.
Anh cứ để lãng quên trong sầu lắng Cuộc tình như vạt nắng thoáng qua thềm Trong mơ màng lại tưởng sẽ ấm êm Chợt tỉnh giấc ướt nhèm dòng ngâu đổ.
Anh cứ để mặc cho em nhung nhớ Yêu đơn phương mà ngỡ trái tim thề Mộng xa vời dệt nghĩa trọn phu thê Giờ vỡ lẽ thoáng nghe hồn chết lặng.
Tác giả: Nguyễn Ngọc Hoàng
Cười em nhé rồi mai chia tay mãi ! Chuyện yêu đương lay lắt trải đường mơ Mộng vu vơ em hỡi cuộc tình hờ Ta chết đuối trong nụ cười em thơ mộng .
Em vẫn cứ vô tình gây biển động Vỗ vào ta những cơn sóng điên cuồng Ta đắm chìm tận sâu thẳm đại dương Đã ngây ngất rã rời quên phương hướng .
Em tột đỉnh nguy nga lầu gác phượng Có bao giờ em nhìn xuống bãi vực sâu Gã si tình nuôi mộng tưởng bấy lâu Hoá thành Cuội… góc đa sầu vọng nguyệt .
Yêu đơn phương , khác gì trang tiểu thuyết Trách trời già sao cay nghiệt bất công Tủi phận mình sao lại quá long đong Rồi đêm đến hay hờn mưa trách nắng .
Ngày tháng qua , gánh tình càng trĩu nặng Đã yêu người nhưng vẫn lặng tiếng im hơi Đấng râu mày sao nhát gái quá đi thôi !… Tình câm nín … tình trôi vào tuyệt vọng .
Em đỉnh cao như diều trong gió lộng Xa quá rồi , đã xa tít biển khơi Yêu không thành đành gọi cố nhân ơi ! Tình yêu ấy… chỉ trăng soi đáy nước .
Hãy cho ta một linh đơn thần dược ! Chút men cay quên gác tía lầu hồng Quên nụ cười quên cả bóng giai nhân Tình câm nín … chỉ âm thầm đau khổ .
Tác giả: Băng Thiên Hà
Ta có là gì trong trái tim em Bởi người ấy với em là tất cả Ta có buồn đâu khi mùa đông thay lá Cái lạnh về cắn xé những làn da.
Ta có buồn đâu khi em ở quá xa Dù những lúc đôi ta ngồi bên cạnh Đắm đuối nhìn em vào sâu đôi mắt lạnh Ta có buồn đâu dù hi vọng mong manh.
Ta muốn lắm tay em nhưng lại sợ em không đành Ta muốn ôm chặt em nhưng ta biết em muốn dành người khác Ta muốn hôn lên môi emnhưng ta sợ làm tình em tan nát Ta một mình ta hát nỗi cô đơn…!
Tình yêu đơn phương của ta Ta yêu em nồng nàn say đắm Ta yêu em đằm thắm dịu dàng Ta yêu em hạnh phúc vô vàn… Ta yêu em ngập tràn đau khổ…!
Ta yêu em đơn phương Chẳng có con đường nào cho chúng ta cùng bước Chỉ có con đường ta mơ tưởng Nhưng đó là mơ ước của riêng ta Ta yêu em đơn phương Lên cũng chẳng có bài ca nào cho chúng ta cùng hát Có một bài ca chính tim ta sáng tác Nhưng nó không có lời và chỉ có những giai điệu buồn thương.
Người ta yêu ơi em biết không… Cuộc đời này sẽ chẳng có gì trọn vẹn Ta yêu em không bao giờ hối thẹn Không thân oán một lời dù chẳng được em yêu.
Ta vui khi thấy em cười… Ta buồn khi em khóc… Ta sẽ không đùa giỡn em như một cuộc tình chơi Và ta là gã đàn ông bỉ ổi.
Ta trân trọng em! Mối tình đầu của em và người ấy Những kỉ niệm sẽ ngọt ngào biết mấy Ta mong em mãi mãi với niềm vui…
Đừng bận tâm gì về ta nhé em ơi! Cuộc đời đẹp là khi chưa hoàn hảo Dẫu chỉ vui một lần trong mộng ảo Rồi trăm năm mắt lệ sẽ tuôn trào.
Đừng bận tâm gì về ta nhé em ơi! Tình yêu đẹp có nghĩ gì được mất Cuộc sống bon chen tình tiền vật chất Bao kẻ điên rồ giành giật lẫn nhau Nhưng ta sẽ không giành giật em đâu Người con gái dịu dàng ta yêu mến Em là nữ hoàng trong trái tim ta Và ta là thần dân nhỏ bé Hãy gọi tên ta khi em cần nhé! Bởi sự chân thành của ta là vô kể Bất cứ khi nào… ta sẽ đến bên em…!
Tác giả: Phùng Mạnh Tiếp
Có một điều anh chưa nói cùng em Bao lâu nay vẫn thầm thương trộm nhớ Tại cứng cỏi nên lòng luôn lo sợ Yêu đơn phương nhìn hạnh phúc em cười.
Có một điều thầm kín giấu đi thôi Chắc em cũng chưa bao giờ nghĩ thế Nếu một mai chỉ cần em có thể Được bình yên chẳng lo lắng chuyện đời.
Được như vậy thì anh sẽ rất vui Vì cất đi một tình yêu vẫn giấu Biết đâu nói lời yêu thương quá vội Để lâu dần sẽ còn lại vết đau.
Rồi có thể khi xa sẽ nhớ nhau Nhưng anh tin không gặp sẽ vẫn giữ Những tình cảm thiêng liêng dù đã cũ Vẫn trong anh như mới ngày hôm qua.
Đến lúc này muốn nói lên tất cả Ngàn lời yêu chỉ dành em duy nhất Luôn mong rằng em nhận ra sự thật Có một điều anh chưa nói cùng em.
Tác giả: Hoài Vân
Họ nắm tay nhau dưới ánh đèn Đi trên con phố đã thân quen Tôi nhìn họ bước lòng buồn rượi Thế giới chỉ còn màu trắng đen
Họ bước bên nhau không nhớ tôi Ôi cô gái nhỏ về đi thôi Lời yêu chưa nói với người ấy Giờ họ,xem kìa,rất đẹp đôi !
Tôi cất nỗi buồn vào phía trong Không cho ai thấy bão trong lòng Khi đi bên họ tôi cười nói Khi ở một mình tôi khóc không
Một người là bạn,một người yêu Hai người họ đẹp biết bao nhiêu Lời yêu chưa nói,thôi câm lặng Tôi bước lang thang dưới bóng chiều…
Tác Giả: Huy Hùng
Yêu đơn phương là yêu thầm lặng lẽ Yêu một mình và yêu thật say mê Nhớ người ta quằn quại suốt đêm trường Nhưng không dám ngỏ lời khi đối diện
Yêu đơn phương là tình yêu không hò hẹn Chưa một lần dìu nhẹ bước bên nhau Chưa trao nhau dù một nụ hôn đầu Chưa cùng nhau để một lần say đắm
Trót gặp nhau chỉ biết nhìn và ngắm Rồi ngỡ ngàng nhìn người đi khuất bóng Yêu đơn phương là đan nhiều ước vọng Dựng lầu mơ xây gác trọ tình yêu
Nhưng mơ nhiều mà có nhận bao nhiêu Nên trọn kiếp tôn thờ trên cõi mộng Yêu đơn phương là tình yêu vô vọng Tựa đường dài chỉ một lối đi thôi.
Tác giả: Miên Du
Mùa hạ về, mưa bất chợt Mưa làn tóc ướt, sợi mềm rối ren Em hong khô, trong gió tháng bảy Buộc đuôi gà, thuở xưa mới quen Có mùa si giật mình thổn thức Lùa nắng ngâu, tạnh ngời mắt nai Để dành dõi, dáng mềm cỏ lá
Hình tóc đuôi gà, hiện nơi nơi Anh vẫn yêu, tóc ấy thời mới lớn Thuở cô bạn học, đọc thơ Xuân Quỳnh Giờ ra chơi, nụ cười duyên bạn gái Tay bới tóc, buộc kiểu đuôi gà cao Gió đưa tóc, lung lay như cọng cỏ Mỏng manh bay, êm hương kín mũi chào Những bạn trai, ngây ngất đến trêu ghẹo Tay vuốt tóc, tinh nghịch ” mình yêu nhau ”
Cô bé ơi, tóc đuôi gà xinh thế Nắng gió về, nũng nịu cái trâm duyên Có người say, đi theo như bảo vệ Chỉ muốn giữ, mái tóc làm của riêng Ngắm không chớp, đôi mắt tự điều khiển Chân quên mỏi, chiều tan trường lặng lẽ Đi theo em, quen hết ngỏ ngách đường Bởi tóc em đuôi gà, nên em cũng có đuôi.
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Một buổi hoa tàn theo lá bay Tôi ghé về đây góc phố này Năm tháng ướm màu trên sắc cỏ Nỗi niềm theo gió hát tìm mây
Chắc cũng lâu rồi từ độ ấy Cô chẳng về đây với vấn vương? Không dành cho nhau lời sau cuối, Có chi cô hỡi chuyện đời thường
Tôi đã dặn lòng không trở lại Tự thuở phân kỳ khóc biệt ly Gặp nhau không lẽ… buồn thinh lặng, Rồi lại bâng khuâng, nói năng gì?
Con đường trơ trọi chờ rêu phủ Góc phố phong xanh chẳng ngỏ lời Hồn tôi lạc giữa ngàn con sóng Chiều tan lặng lẽ giọt đêm rơi
Dẫu đã dặn lòng không nhớ nữa Cho tình trọn vẹn một niềm mơ Nhưng sao lạ quá? Tôi buồn thế, Chẳng biết chờ ai cứ đợi chờ…
Những bài thơ tình yêu thầm kín chứa đựng nhiều cảm xúc luôn khiến chúng ta rung động bồi hồi mỗi khi đọc được. Trong tình yêu, có lẽ yêu đơn phương là thứ tình cảm buồn bã đau đớn nhất khi mình chỉ dám đứng ở phía sau âm thầm quan tâm người ấy. Cùng nhau cảm nhận những bài thơ này ngay nhé!
Biết rằng người chẳng yêu đâu Chỉ là giễu cợt mang sầu, gửi tôi Lạ thay sao cứ bồi hồi Mỗi khi trò chuyện tim tôi rực hồng.
Người trao nỗi nhớ hoài mong Tặng cho tôi mớ tơ lòng ngổn ngang Thế nhưng ánh mắt dịu dàng Làm tôi xao xuyến nở nang nụ cười.
Người luôn giả bộ xinh tươi Bên tôi quyến rũ môi cười động viên Biết nhưng sao vẫn dịu hiền Bởi tôi trót lỡ lặng yên thương thầm.
Trót mang một mối tình câm Nhưng lòng tôi mãi âm thầm mến yêu Nếu như được phép làm liều Thì tôi sẽ giết để yêu trọn đời.
Em vẫn chờ anh nơi ấy xa xôi. Có về ko ? Nói em còn hy vọng. Đừng để em ngày ngày luôn trông ngóng. Anh ko về ! để em đợi hoài công.
Chiều dần buông em nhìn về phía biển. Nơi xa mù anh có được bình yên.? Tình chúng mình sao cứ mãi ngủ yên ? Ko trở giấc cho ta thành duyên nợ.?
Lạnh lắm rồi khi em vẫn bơ vơ. Chiếc áo mỏng đâu làm em đủ ấm. Anh vô tâm nên có nào hiểu thấu.? Có một người vẫn thầm lặng yêu anh.
Vẫn khoắc khoải trong những ngày cô quạnh. Khát khao nhiều vòng tay ấy anh trao. Có thương nhau xin chớ để khổ sầu. Đừng để em chờ lâu anh yêu dấu !
Có lúc gần cũng có lúc xa xôi Bởi kề bên vẫn như người xa lạ Nỗi nhớ nào khiến cho lòng buồn bã Khi chẳng còn những thứ đã từng mong
Ai sổ lồng..tựa chim sáo sang sông Ai đắng cay giấc mơ hồng tan vỡ Trách ai đây khi đời duyên chẳng nợ Để canh tàn không tròn giấc ngủ trơ
Ngày yêu nhau nào biết được chữ ngờ Ở tương lai là bến bờ vô định Ai biệt ly mà không lần bịn rịn Không xót xa rồi nghèn nghẹn chạnh lòng
Mơ thật nhiều rồi tất cả bằng không Thì sao khỏi chất chồng bao nỗi nhớ Tình vỡ tan đâu hẳn đời đang dở Nhưng giọt sầu nức nở tránh được sao?
Anh rất nhớ và yêu em nhiều lắm Nhưng ngại mà đâu có dám nói ra Sợ làm phiền ảnh hưởng đến người ta Thôi lặng lẽ mình tự yêu thầm vậy
Ngày qua ngày mà lòng buồn thế đấy Nhìn người ta rồi thầm nhớ trộm yêu Một chút thôi đâu dám ước mơ nhiều Yêu lặng lẽ một mối tình trong mộng
Mới gặp em mà trái tim rung động Người yêu thầm hỏi có tội không em ? Mối tình câm đầy mộng mỵ khát thèm Dù biết trước không thể thành khát vọng
Tôi yêu em nên suốt ngày mơ mộng Mãi chung tình mà không muốn yêu ai ! Đời mịt mù đâu có thấy tương lai Cứ như thế một mối tình dại dột
Ngọn lửa tình đang ngày đêm thiêu đốt Trái tim tôi đã yêu quá mất rồi Dẫu biết rằng tình chẳng thể chung đôi Chót yêu em mối tình si tuyệt vọng!
Áng mây hồng cuối trời xa ấy Cuối chiều rồi sao vẫn rong chơi Nắng đã khuất lưng đồi rồi đấy Ở nơi này mưa bắt đầu rơi
Làn mây khóc hoàng hôn lất phất Rất nhẹ nhàng chợt hóa biển dâu Ta mơ mộng hồn ai ngây ngất Rất nặng lòng, tan biến về đâu?
Hoàng hôn tím, trời mưa ướt áo Mây u sầu mây khóc vì ai? Khói thuốc rớt màn đêm mờ ảo Ta điên cuồng một nửa trăng phai…
Khi anh biết tim mình phải lòng em Là anh chọn đơn phương mà im lặng Cho nổi nhớ thương nằm im trong miền băng lạmh Sẽ không bao giờ thấy được nắng ngày mai.
Khi anh biết chuyện tình mình không có tương lai Là anh đã miệt mài tìm cách loại bỏ Yêu một người không yêu mình thật khó Hi vọng nhiều nhưng mãi là cuộc tình đơn phương
Khi anh biết mình yêu em quá đậm sâu Là anh đã biết ngày sau tim sẽ thổn thức Vì yêu em !anh yêu nhiều hơn hơi thở Anh tự trách mình không biết cách để em yêu.
Một buổi hoa tàn theo lá bay Tôi ghé về đây góc phố này Năm tháng ướm màu trên sắc cỏ Nỗi niềm theo gió hát tìm mây
Chắc cũng lâu rồi từ độ ấy Cô chẳng về đây với vấn vương? Không dành cho nhau lời sau cuối, Có chi cô hỡi chuyện đời thường
Tôi đã dặn lòng không trở lại Tự thuở phân kỳ khóc biệt ly Gặp nhau không lẽ… buồn thinh lặng, Rồi lại bâng khuâng, nói năng gì?
Con đường trơ trọi chờ rêu phủ Góc phố phong xanh chẳng ngỏ lời Hồn tôi lạc giữa ngàn con sóng Chiều tan lặng lẽ giọt đêm rơi
Dẫu đã dặn lòng không nhớ nữa Cho tình trọn vẹn một niềm mơ Nhưng sao lạ quá? Tôi buồn thế, Chẳng biết chờ ai cứ đợi chờ…
Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn bài thơ tình yêu thầm ấn tượng nhất. Với những vần thơ chứa đựng nhiều tình cảm và nỗi niềm mà những bài thơ này luôn được nhiều bạn tìm đến để giải tỏa tâm trạng của mình. Hãy thử một lần bày tỏ biết đâu lại thành công đấy! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé!
(Bài này làm để cảm tạ ông bạn Nguyễn Tuân trong Thanh gửi hôm “Nem chua và bó đóm diêm” tặng Tản Đà tiên sinh)
Phòng văn thơ thẩn một mình
Đèn khuya nửa ngọn lửa tình cùng ai?
Nước non cách mấy dậm dài
Non xanh nước biếc nhớ người đâu xa
Nhớ ai là kẻ yêu ta
Nắm nem thanh đóm làm quà cho nhau
Nem chua ăn hết đã lâu
Đóm thời một bó trắng phau hãy còn
Tay cầm cái đóm con con
Tưởng người cách nước xa non như gần
Ai về nhắn bác Nguyễn Tuân
Thu Trang, Thanh Hoá nghe gần Nhà Diêm
Là người cho đóm cho nem
1935
Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Nhắn Người Trong Thanh” của tác giả Nguyễn Khắc Hiếu. Thuộc danh mục Thơ Tản Đà trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!
I
Chuyện rằng ngày xưa
Có anh chị Quả
Làm ăn vất vả
Nhà vẫn nghèo xơ
Hoa bưởi hai mùa
Chị sinh một bé
Quả là tên mẹ
Gọi con là Hoa
Bé Hoa lên ba
Trông thật kháu khỉnh
Mắt to đen nhánh
Môi hồng cười duyên
Má lúm đồng tiền
Như hoa đang nụ
Như trăng vừa ló
Sau dẫy cây đồi
Mỗi lúc Hoa cười
Như trời loé nắng
Như trong vườn vắng
Dậy tiếng chim ca
Từ cô bé Hoa
Vợ chồng chị Quả
Làm quên vất vả
Vườn, ruộng say sưa
Khóm rau, giàn dưa
Xanh tươi hơn trước
Con lợn lông mượt
Đàn gà thêm đông
Cây lúa ngoài đồng
Trổ bông trĩu hạt
Cây bưởi thơm ngát
Trong gió hương bay
Làm lụng suốt ngày
Mồ hôi ướt rỏ
Trở về, con nhỏ
Cười, ấm cả nhà
Vợ chồng thấy như
Từ đôi má nở
Những đồng tiền nhỏ
Rơi rơi rơi rơi
Trên khóm rau tươi
Trên bông lúa trổ
Trên khoai to củ
Trên bưởi đầy hoa
Tiếng đồn gần xa
Rằng anh chị Quả
Có con gái nhỏ
Cười ra đồng tiền
II
Ở tận vùng trên
Có thằng trọc phú
Nhà cao sập gụ
Đồng ruộng mênh mông
Nó gọi tuỳ tùng
– Hai tên ăn cướp
Bàn mưu nghĩ chước
Bắt cóc bé Hoa
Hai đứa la cà
Rình quanh em bé
Nhân nhà vắng vẻ
Cha mẹ ra đồng
Hai đứa vào phòng
Cho Hoa bánh kẹo
Lựa lời, khôn khéo
Rủ bé ra đường
Lấy giẻ nhét mồm
Lấy khăn che mắt
Hai thằng ăn cướp
Bắt bé Hoa đi
Thằng trọc phú kia
Trong lòng hí hửng
Sẵn sàng túi đựng
Những đồng tiền ra
Nó sẽ xây nhà
Tậu thêm đất ruộng
Mua bầy trâu mộng
Gấm vóc lụa là
Nó thấy bé Hoa
Mặt mày tái mét
Nó vuốt râu mép
Giả giọng tươi cười
“Cười đi cháu ơi
Ông cho bánh kẹo”
Bé Hoa chỉ mếu
(Một ngày qua rồi)
“Nếu không chịu cười
Sẽ ăn roi vọt!”
Bé Hoa chỉ khóc
(Hai ngày qua rồi)
Em không chịu cười
Roi mây nó quất
Bé Hoa chết ngất
(Ba ngày qua rồi)
Con quỷ mặt người
Bảo hai tên cướp
Mở hầm tối nhốt
Em bé vào trong
III
Suốt buổi ngoài đồng
Vợ chồng chị Quả
Trở về hối hả
Không thấy con đâu!
Chạy ra vườn sau
Nhìn trong giếng nước
Chạy ra cổng trước
Hỏi nhà hai bên
Những người láng giềng
Đều ra đồng hết
Nào ai có biết
Bé Hoa đi đâu!
Vợ chồng nhìn nhau
Lòng đau như cắt
Lệ mờ cả mắt
Rụng rời chân tay
Chỉ có một ngày
Vắng bóng em bé
Mà nhà lặng lẽ
Như người ốm đau
Giàn dưa, khóm rau
Không ai tưới dọn
Héo hon rũ ngọn
Như ngóng trông Hoa
Con lợn con gà
Cũng buồn ủ rũ
Đứng yên một chỗ
Như đợi Hoa về
Ở ngoài đồng kia
Cây lúa gục ngã
Nghẹn đòng úa lá
Như nhớ thương Hoa
Chỉ một ngày qua
Mà bưởi trước cửa
Hương không thơm nữa
Vắng nụ cười Hoa
Chỉ một ngày qua
Vợ chồng chị Quả
Thấy mình khổ sở
Hơn cả bao giờ
Cái cày cái bừa
Sao mà nặng thế!
Con ơi! cha mẹ
Đau đớn vô cùng
Vợ muốn khuyên chồng
Chồng an ủi vợ
Nước mắt cứ ứa
Nói chẳng nên lời
IV
Đến ngày thứ tư
Có chàng hiệp sĩ
Thấy nhà vắng vẻ
Vào hỏi vì sao?
Chị Quả nghẹn ngào
Kể chuyện con mất
Hiệp sĩ căm tức
Cầm gươm lên đường
Anh băng một sông
Anh qua hai suối
Trời chiều sắp tối
Chưa biết Hoa đâu
Một chú chăn trâu
Thấy chàng trai trẻ
Bước đi lặng lẽ
Liền hỏi tìm ai?
Hiệp sĩ trả lời:
– “Tìm em bé mất”
Chú bèn kề sát
Tai anh thầm thì…
Hiệp sĩ liền đi
Đến nhà trọc phú
Sáng mai cổng mở
Anh xách gươm vào
Nó hỏi: Đi đâu?
“Tìm em bé mất”
Nó gọi bọn cướp
Gây sự đánh anh
Hai tên bất nhân
Mới vừa ló cổ
Anh cho một vố
Chúng ngã lăn kềnh
Trọc phú chối quanh
Chú chăn trâu tới
Vạch mặt, kể tội
Nó phải cúi đầu
“Tôi ở chăn trâu
Cho thằng trọc phú
Nó bắt tôi ngủ
Nhớp nhúa ngoài chuồng
Cách đây mấy hôm
Nó đánh em nhỏ
Rồi sai tôi tớ
Nhốt hầm tối tăm”
Hiệp sĩ phá hầm
Cứu được em nhỏ
Còn thằng trọc phú
Hầm kia nhốt vào
V
Cùng chú chăn trâu
Hiệp sĩ trở lại
Qua sông qua suối
Đem bé Hoa về
Chập chờn cơn mê
Bé Hoa tỉnh dậy
Nhìn chàng hiệp sĩ
Nhìn chú chăn trâu
Hai người thay nhau
Hái hoa bẻ lá
Nhặt từng hòn đá
Ca những bài ca
Bé Hoa nhìn ra
Thấy trời xanh biếc
Nghe chim ríu rít
Em nở nụ cười
Trông thấy em vui
Đồng tiền má lúm
Hai người nhẹ nhõm
Đưa em về nhà…
Tìm được bé Hoa
Vợ chồng chị Quả
Thấy lòng vui quá
Làm lụng thêm hăng
Dưa, quả nhiều lên
Dồi dào nước mát
Rau xanh lá mượt
Gà lợn thêm đông
Cây lúa ngoài đồng
Trổ bông trĩu hạt
Hương bay thơm ngát
Cây bưởi trước nhà
Nụ cười bé Hoa
Càng tươi hơn trước
Như mây lồng nước
Như gió qua thềm
Và những đồng tiền
Như bông hoa nở
Từ má em nhỏ
Bay ra khắp nơi
Trên khóm rau tươi
Trên bông lúa trổ
Trên đàn gà nhỏ
Trên cánh hoa êm
– Còn từ xa em
Anh chàng hiệp sĩ
Lại đi không nghỉ
Cùng chú chăn trâu
1961
Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Chuyện Em Bé Cười Ra Đồng Tiền” của tác giả Trần Tế Hanh. Thuộc danh mục Thơ Tế Hanh trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!
Stt buồn chán về tình yêu, cuộc sống chất chứa tâm trạng sau đây là tiếng lòng của những người trong cuộc khi đang phải đối mặt với những nỗi đau. Trong tình yêu cũng như trong cuộc sống, đôi lúc bạn phải đối mặt với sự chia li, giã biệt hay những thất bại khó khăn. Vẫn biết vượt qua nó không phải là dễ dàng, những lúc như vậy ta cần được sự chia sẻ của những người xung quanh. Hãy cùng nhau theo dõi ngay bây giờ nhé các bạn!
Có rất nhiều những câu stt buồn chán về tình yêu, stt tình yêu tan vỡ khiến bất cứ ai đọc qua cũng cảm thấy “nhói lòng” vì sẽ tìm thấy sự đồng cảm trong đó. Tình yêu là món quà đẹp nhất của tạo hóa khiến bao con tim phải thổn thức, loạn nhịp. Nếu không có tình yêu, cuộc sống sẽ buồn chán biết bao nhiêu. Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng trải đều một màu hồng mà trong đó còn cả có cả những nỗi buồn không tên, những đêm sầu cô đơn đầy tâm trạng và cảm giác lạc lõng giữa thế giới nhộn nhịp đông người.
1. Stt buồn, stt tâm trạng về tình yêu
– Yêu thì hạnh phúc. . .
– Mà kết thúc thì đau. . .!
– Khóc, tự lau. . .
– Đau, tự chịu. . .!
– Tự gặp, tự hiểu, tự buông lơi. . .
– Nước mắt tự rơi: tự lau lấy. . . !
– Tự nhìn, tự thấy, tự biết đi. . .
– Tự nghĩ, tự suy, tự quên, tự sống. . . !
2. Sai lầm thứ nhất của mình là đã quá bi lụy vì yêu.
Và sai lầm thứ 2 là đã vì yêu mà vất bỏ lòng tự trọng
3. “Chia tay…
– 2 người
– 2 thế giới.
– Anh quen người mới.
– Em tới với người sau.
– Mình lướt qua nhau.
– Như chưa bao giờ quen biết.
– Thế nhưng anh sẽ chẳng bao
giờ tìm được 1 người có thể yêu
anh nhiều hơn em.
– Và em cũng thế
…
– Sẽ chẳng bao giờ tìm ra 1 người
luôn làm em khóc ngoài anh ra …
– Phải chăng …
– Mình sinh ra, để lướt qua nhau
và làm đau nhau mãi mãi”
4. ♥ Tớ cười. . .
• Không có nghĩa là:
• Nỗi đau đã vơi. . .
• Nước mắt kia đã cạn. . .
• Vết thương kia đã lành . . .
• Trái tim kia đã thôi rỉ máu . . .♥ Mà Tớ chỉ . . .
• Không muốn yếu đuối trước mặt Cậu . .♥ Tớ chỉ muốn cho Cậu thấy:
• Tớ mạnh mẽ . . .
• Tớ yêu đời . . .
• Và quan trọng là : Tớ_đang_hạnh_phúc . . .. . . Thế nhưng. . .!!!
• TRONG 1 KHOẢNH LẶNG nào đó. . .
• Hình như con tim Tớ
• Cậu vẫn còn 1 chỗ đứng rất quan trọng . . .!
5. – Nước mắt chảy ngược là nước mắt đau.
– Nụ cười đến sau là nụ cười hạnh phúc
– Người hay cười là người hay khóc
– Nhủ lòng đừng khóc nhưng nước mắt vẫn rơi…
– Ai cũng dễ dàng nhìn thấy tôi cười…
– Nhưng…
– Chưa có ai im lặng bên tôi và nói với tôi rằng: “Đừng cố chịu đựng nữa – đau lắm đấy !”
6. Status tâm trạng hay:
Nhiều lúc em sợ chuyện tình cảm, sợ những tan vỡ lại đến, lại đổ lên đầu em.
Không phải em không cố gắng, mà những cố gắng của em dường như chỉ được đáp lại bằng những thất vọng, đau thương
Em phải làm sao?
7. Có những người khóc bằng nước mắt
Có những người khóc bằng sự im lặng
Có những người khóc bằng tiếng gào thét
Còn tôi khóc bằng nụ cười..
8. Những câu stt buồn về tình yêu lắng đọng con tim
♥…Em vẫn cứ lặng lẽ…đợi chờ một bóng hình mà em đã đánh rơi.
♥…Em vẫn cứ lặng lẽ…dõi theo một bóng hình mà em cố lãng quên.
♥…Em vẫn cứ lặng lẽ…mang yêu thương đặt vào con tim ấy.
♥…Em vẫn cứ lặng lẽ…đợi chờ một ngày kia ai đó quay trở về bên em.
…Ai đó quan trọng đối với em lắm! Và em tin… Yêu thương rồi sẽ trở về…….
9. Nước vô tình, ngàn năm trôi mãi
Mây vô tình, mây mãi vẫn bay
Trăng vô tình, trăng đùa với gió
Người vô tình, sao hiểu thấu lòng tôi …
10. Buồn nhất không phải là…
Không có ai ở bên cạnh
Mà… Buồn nhất
Là khi
Có người bước vào cuộc đời mình
Và…
Lại bước ra đi..
11. Gặp một người xa lạ bỗng nhớ một người, gặp lại một người quen bỗng thấy mình xa lạ. Chẳng có loại tẩy nào có thể xoá sạch được những gì đã có. Và chẳng có loại bút nào có thể vẽ lại những gì đã mất!
12. Im lặng… …
Không có nghĩa là từ bỏ.
Hờ hững… ..
Không có nghĩa là hết quan tâm
Và đôi lúc xa nhau để biết ta cần nhau nhiều như thế !!!
13. Tôi vẫn sống :
– Nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt…
– Biết chấp nhận !!
– Và cẩn thận bước đi. . . . .Giấu một chút Cô đơn
. . . .Giữ trong lòng không nói
. . . . . . .Giấu một chút Nỗi buồn
. . .Nơi góc nhỏ trái tim!
14. – Cảm xúc đã chết…!!!
– Tình cảm đã hết…??? ?
– Xin lỗi….
– Tớ chẳng thể yêu ai thật lòng…
– Vì đau thương Tớ nhận quá nhiều… :’)
– Đành làm liều yêu hờ đi tất cả…
– Đừng trách Tớ tàn nhẫn…….
– Vì Tớ hận cuộc đời quá tàn nhẫn mà thôi…!!!♥
15. Ước gì trái tim mình là nước!…
– Để không có những vết xước bên trong.
*!!! Nếu cảm xúc mà diễn tả được thành lời…
*!!! Thì …
– Con người ta đã chẳng phải gượng cười khi đau đớn !!!
16. Đợi.. a vẫn đợi…
Chỉ là a không biết mình đang đợi điều gì…
Đợi e quay trở lại..
Hay..
Đợi bản thân mình sẽ hết yêu e ?
17. • Tớ giữ nhé..
– Giữ cái quá khứ mang đầy niềm đau
– Giữ một trái tim dọc ngang đầy vết xước
Khi mà người cất bước.. về phía trước cùng ai..
• Tớ buông nhé
– Buông bàn tay đã từng là của tớ
– Buông hạnh phúc cứ ngỡ sẽ vẹn nguyên
Vì giờ đây cậu đang yêu người khác..
… Nụ cười cậu cũng đã giành cho ai…
18. Em dừng lại Anh nhé! ♥
Bởi đường Anh đi thật rộng và dài…
* Em nhỏ bé… Lơ ngơ… Vô dụng…
Nép một bên đường để nhường lối Anh đi…
– Quá khứ đó…
– Em sẽ không xóa!
– Cũng không chà đạp.
– Vì chính thời gian đó…
– Em đã yêu 1 ai đó bằng cả trái tim mình…
Hãy giữ cho trái tim của mình luôn nguyên vẹn.
Bởi người thứ nhất có thể không cần nó.
Nhưng người thứ hai sẽ trân trọng và yêu nó đúng nghĩa.
19. ღ Tớ xin lỗi … !!
• Phút nông nổi …
Tớ đã vội yêu Cậu.
– Gió nhẹ ” tình cờ ” mang Cậu
đến ……
– • Nắng tàn ” định mệnh ” đẩy
Cậu đi … !
– • Đã biết bao lần Tớ đặt dấu
chấm hết .
– • Nhưng có lẽ quá
nhiều dấu chấm hết …
– • Nó thành ra dấu ba chấm lưng
chừng không – thể – kết .
– • Và tớ biết , tớ vẫn còn yêu cậu rất nhiều
20. Nếu bạn chưa từng khóc, đôi mắt bạn không thể đẹp.
21. Im lặng là sự hùng biện cuối cùng của nỗi buồn.
22. Con trai chọn cách im lặng cho những nỗi buồn, họ không khóc òa lên như con gái, cũng không dễ dàng bày tỏ tâm sự với ai. Khi bạn muốn lắng nghe, đừng cố gắng hỏi hết câu này đến câu khác, hãy im lặng ngồi cạnh, siết chặt bàn tay đang run rẩy trong niềm đau ấy, và chờ họ sẻ chia.
– Để rồi nước mắt tuôn trào khi nhận ra tất cả chỉ là ảo…
24. Quá thân thuộc sẽ thành nhàm chán
Quá quan tâm sẽ thành bó buộc
Quá yêu thương sẽ có lúc đau lòng
Quá sâu đậm sẽ có lúc nhạt nhòa…
Hãy giữ tất cả chỉ là một chút thôi nhé.
25. Bao nhiêu nỗi nhớ để được gọi là yêu?
Bao nhiêu chờ đợi để đổi 1 tình yêu chân thành?
Bao nhiêu chân thành để chứg minh cho tình yêu duy nhất?
Không bao giờ là đủ cả ♥
26. Hạnh phúc phải tìm trong chông gai
Tương lai phải tìm trong quá khứ
Tình yêu phải tìm trong 3 chữ
Hai chữ yêu thương một chữ chờ ♥
27. Chúng ta luôn quan tâm đến những người “bỏ mặc” chúng ta. Nhưng chúng ta lại “bỏ mặc” những người quan tâm đến mình…
28. Hóa ra . . để đi đến tận cùng của…Yêu Thương. . .
phải đi ngang qua con đường mang tên…Nước Mắt và Chia Ly . . .
29. ~ Gió vô phương…
~ E vô hướng …
~ Lạc lõng bơ vơ trong nỗi nhớ nhạt nhòa : )
* E ước …
* Trong tim e chưa từng tồn tại những tổn thương : )
* Để một lần e được cảm nhận
* Cái mà người ta gọi là “Yêu Thương Trọn Vẹn!!!”
30. Học cách lạnh lùng để quên mọi thứ
Học cách vô cảm để không phải đau
Cố cười nhìu để che giấu nỗi buồn
Cố không khóc để tỏ ra mạnh mẽ
Và thờ ơ để xoá đi tất cả.
31. “♫ Nỗi nhớ :
• Có thể là bất chợt…
• Có thể là tự nhiên…
♫ Nhưng :
• Nó xuất phát từ trái tim…
• Nó hướng đến một người…
♫ Và :
• Nó như vô tình…
• Kéo những cô đơn thêm gần
lại…
♫ Giống như :
• Ngay lúc này thì phải…
Lúc này, Em nhớ Anh nhiều lắm”
32. “-:- Gió vẫn thổi, xuyên qua miền kí ức…
Phút giây này, lồng ngực thấy nhói đau…
• Tắt nụ cười . . .
• Lười yêu thương . . .
• Có mệt không . . .
• Khi chẳng bao giờ chia sẻ . . .
• Đằng sau vui vẻ . . .
• Lại là nhưng lặng lẽ nhuộm đau thương . . .
• Muốn cố quên nhưng sao lòng vẫn nhớ . . .
• Cố gượng cười sao khoé mắt cay cay !!!!
• Điều muốn nói suốt đời không chịu nói
• Nên hôm nay hạnh phúc bỏ đi rồi
~ Điều muốn nói ngại gì sao chẳng nói
~ Đến hôm nay có nói cũng muộn rồi.
33. Cái …
Lạnh giá nhất …
Có lẽ̃ …
… Không phải cơn gió khi trời sang đông.
Mà là̀ …
Sự̣ vô tâm …
…. Của 1 người mà bạn xem là tất cả…
34. Kí ức . . .
Là thổn thức hay nhạt nhoà . . . ?
Là vỡ oà hay câm lặnq
– Là nhớ . . . ?
– Là yêu . . . ?
– Là hận . . . ?
Hay là giọt nước mắt trong vắt . . .
Chảy ra từ khoé mắt cay cay.
35. Rồi E sẽ quên . . .
– Những gì ta từng có : )*
– Và E sẽ xoá . . .
– Tất cả những thứ thuộc về A :’)
– E sẽ xem như tình yêu này ko tồn tại. . .
– Hãy cứ đi và hạnh phúc bên người mà A chọn. . .
– E vẫn sẽ cười…vẫn sẽ sống tốt thôi A. . .
– Nhưng E ko còn là E nữa.
36. Bề ngoài thì cười cười . . . Nói nói.
– Trong lòng thì nhói nhói . . . . Đau đau !
• Nỗi đau thể xác
. . . Không bằng cảm giác
• Trong tim . !
• Nhắm mắt lim dim . . .
. . . . Lặng im
• Rơi nước mắt.
37. Con gái à..!
Đừng mỏng manh
Như bồ công anh trước gió..
Hãy là xương rồng..
Mạnh mẽ trước bão giông..!!
38. – Tình yêu của em không Ngọt Ngào
– Nó khùng khùng điên điên
– Nhưng . . .
. . . Lại Tự Nhiên hơn của Người khác
– Em không biết cách Lay Động con Tim Anh
– Em ngại ngùng trong từng cử chỉ
•Nhưng . . .
– Em Tỉ Mỉ trong từng phút Yêu Thương
…
– Ừ thỳ với Em . . .
. . . Anh là Tất Cả
•Nhưng . . .
– Không có Nghĩa là :
– Anh được Quyền làm . . .
. . . Tổn Thương Em.
39. “Máu là thù hận…!
– Hoa hồng là tình yêu…!
– Vì sao…!
– Hoa hồng lại mang màu của máu…!
– Bởi tận cùng của thù hận, đó chính là tình yêu…!
– Tình yêu càng sâu sắc , thì thù hận càng lớn…!
-Và càng thù hận, ta càng khó quên người…!
40. “Nhạt nhòa… E buônq lơi tất cả :’>
– Dối trá… E xô nqã niềm tin :’x
– Đừnq cho E chút nụ cười- rồi dìm em tronq nước mắt : )
41. Hạnh phúc mong manh…
. . . . chia thành 2 ngả…
° Tớ vật vã xóa tất cả về Cậu …
° Có lẽ . . .
. . . .Tớ sai!!!
° Vì sống quá thật thà…
Và . . .
– Tớ yêu Cậu quá thiết tha …
° Tớ khóc tự Tớ lau – Tớ đau tự Tớ chịu…: )
Tuyển tập những Stt buồn chán về cuộc sống, những stt mệt mỏi buồn nhất và hay nhất về tâm trạng chán nản cuộc sống, cuộc đời hiện tại đầy áp lực và bon chen. Có thể bạn buồn vì học tập, công việc, tình yêu, quan hệ vợ chồng, gia đình hoặc bạn bè… Đây là những câu nói ngắn gọn nhất phần nào nói lên được tâm trạng tồi tệ trong cuộc sống của bạn lúc này.
1: Những lúc tôi mệt mỏi, buồn chán. Tôi chỉ muốn đi một nơi thật xa lạ, không có điểm đến, không biết ngày về.
2: Không phải vết thương nào cũng chảy máu. Và cũng không phải không chảy máu là không bị đau.
3: Có những nỗi đau trong cuộc sống mà người biết nên chỉ mình ta.
4: Con người ta, một khi bị lòng tham làm mờ hai mắt. Cũng không thể nào phân biệt được đúng sai, phải trái.
5: Trải qua bấy nhiêu chuyện, ta mới phát hiện chết thực ra rất dễ dàng, sống mới là khó khăn. Có thể sống đến cuối cùng mới là khó nhất.
6: Thời gian không ngừng biến đổi con người thành các loại hình thái khác nhau. Lấy đi sự ngây thơ chất phác, mộng tưởng, tình cảm mãnh liệt. Những thứ bạn từng coi là trân bảo, khi đã lấy xong tất cả, điều đó chứng tỏ bạn đã trưởng thành.
7: Đường đời bao la rộng lớn. Nhưng không có nghĩa là chúng ta đi cùng trên một con đường.
8: Khi mất đi thứ gì đó, thì vĩnh viễn bạn sẽ không thể tìm lại được. Do vậy hãy trân trọng những thứ trước mắt mà cuộc sống đã bạn tặng.
9: Con người cũng như cây cỏ, cùng lớn lên, sinh sôi nảy nở. Và cuối cùng cùng cũng quay về với lòng đất. Khác biệt duy nhất là con người có cảm súc và lưu trữ lại kí ức.
10: Điểm yếu khi ta còn trẻ là dễ mắc những sai lầm trong cuộc sống. Nhưng bù lại, chúng ta có sức sống mạnh mẽ. Dễ dàng hỏi phục và vươn lên.
11: Cho dù bạn giàu có đến đâu thì cũng không thể bù đắp những khoản rỗng trong tâm hồn.
12: Thời gian là thứ quý giá mà cuộc sống ban tặng. Nó có thể đưa mọi thứ vào trong lãng quên.
13: Trong cuộc sống, không có ai là người tốt và chân chính cả. Khi là người hùng của một nước thì chính bạn cũng là kẻ thù của quốc gia còn lại.
14: Đơn sơ mới có hạnh phúc, đơn giản mới là cuộc sống.
15: Hạnh phúc của mình phải do chính mình nắm bắt, phải do chính mình bảo vệ.
16: Cuộc sống vốn nhiều đau khổ, hận một người là làm mình đau khổ thêm.
17: Cuộc sống đầy ắp những việc không như ý, chúng ta chẳng thể nào né tránh. Điều duy nhất có thể làm là thay đổi góc nhìn về nó.
18: Gia đình là nơi tốt nhất để bạn về mỗi khi vấp ngã. Nhà cũng là nơi bình yên nhất để bạn tìm về mỗi khi cuộc sống buồn chán. Ở đó luôn có sự sẻ chia, luôn đong đầy yêu thương một cách vô điều kiện.
19: Tất thảy mọi thứ trên đời này đều là phép thử, ngoại trừ gia đình. Vậy nên đừng quá buồn, sai có thể sửa, hỏng có thể bỏ.
20: Có lẽ chỉ khi màn đêm buông xuống, một chiếc giường, một tấm chăn ấm áp cùng một giấc mơ đẹp. Mới có thể an ủi được cuộc sống mỗi ngày đều có quá nhiều chuyện không như ý của chúng ta.
21: Lúc còn trẻ không biết, cứ nghĩ rằng: Chỉ một chút thương tổn thôi là bản thân cũng sẽ không chịu đựng nổi. Sau khi đã trải qua mưa gió nhấp nhô trong cuộc sống, mới biết qua những ngày tháng dài đằng đẳng của một kiếp người thì không có gì là không tha thứ. Không có gì là không thể buông tay.
22: Phải đối xử tốt với chính mình vì đời người chớp mắt đã trôi qua. Phải thương người yêu mình vì kiếp sau chưa chắc đã gặp lại.
23: Nếu không phải của mình, đừng cố giữ làm gì. Cố níu giữ chỉ biết mất đi những thứ vốn dĩ có thể đạt được.
24: Tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối”. Gặp gỡ nhau trong biển người mênh mông, nhất định đều là duyên phận. Đời người thay đổi vô thường, vật đổi sao dời trong cuộc sống phồn hoa này, khi người và vật đã không còn nữa. Khiến người ta phải thổn thức. Phật đã viết, “Luôn mỉm cười với cuộc sống, không oán trách. Sống tự tại, tuỳ tâm, thuận theo tự nhiên, vạn sự tuỳ duyên.
Chỉ cần như thế nhất định sẽ thay đổi được cuộc sống, thậm chí trăm năm sau, đoá hoa kia vẫn sẽ nở rộ.” Không biết cuộc sống còn biết bao điều đáng quý mà chúng ta cần quan tâm. “Bẻ mau hoa nở tươi hồng, đừng chờ hoa rụng, nhụy không, trơ cành.” Cho dù, chúng ta không thể đợi đến khi đoá hoa kia nở, thì hãy quý trọng hiện tại, trân trọng người trước mắt. Chỉ có thể quý trọng mới không dễ dàng từ bỏ những gì thuộc về mình, để tin yêu lưu lại cả đời
25: Có những chuyện đời này chỉ có một lần, đã bỏ lỡ rồi thì không thể quay đầu được nữa.
26: Đau đớn không đáng sợ, đáng sợ là lúc đau khổ nhất bên người không có một người nào.
27: Có nỗ lực mới có hi vọng, nếu như chẳng dám làm việc gì thì cả đời này chỉ có sự ân hận mà thôi!
28: Con người vẫn luôn tham lam, luôn muốn mười phân vẹn mười, nhưng trên thực tế thì sao có thể chứ. Khi bạn có được thứ này thì đương nhiên cũng sẽ mất đi thứ kia. Bởi vì năng lượng bất biến, bắt đầu có được thì cũng bắt đầu mất đi, cứ đơn giản như thế. Nhưng người đời thường không hiểu thấu điền này, đều cố gắng dãy dụa.
29: Có rất nhiều chuyện có thể giữ ở trong tim nhưng không thể nói ra. Đã là chuyện không thể nói ra lời thì vĩnh viễn sẽ không quên đi được.
30: Trải qua bấy nhiêu chuyện, ta mới phát hiện chết thực ra rất dễ dàng, sống mới là khó khăn. Có thể sống đến cuối cùng mới là khó nhất.
31: Không một gia đình nào là hoàn hảo. Vẫn có những cãi vã, vẫn chiến tranh thậm chí là sự lạnh lùng trong một thời gian dài. Nhưng cho đến cuối cùng gia đình vẫn là gia đình. Nơi tình yêu luôn hiện hữu một cách vô điều kiện.
32: Tạm biệt, là vì sau đấy, có thể còn tốt đẹp gặp lại. Có những người đã định sẽ không hề gặp lại, nên cũng không cần nói tạm biệt.
33: Con người ta, một khi bị lòng tham làm mờ hai mắt. Cũng không thể nào phân biệt được đúng sai, phải trái.
34: Trải qua bấy nhiêu chuyện, ta mới phát hiện chết thực ra rất dễ dàng, sống mới là khó khăn. Có thể sống đến cuối cùng mới là khó nhất.
35: Thời gian không ngừng biến đổi con người thành các loại hình thái khác nhau. Lấy đi sự ngây thơ chất phác, mộng tưởng, tình cảm mãnh liệt. Những thứ bạn từng coi là trân bảo, khi đã lấy xong tất cả, điều đó chứng tỏ bạn đã trưởng thành.
361: Điều đáng sợ nhất đối với mỗi người là mỗi ngày thức dậy. Và nhận ra trong cuộc sống mình không có người và điều gì để chờ đợi, cố gắng.
37: Chỉ cần khoảng cách và khoảng cách đủ xa thì dù có thân quen cũng trở thành người xa lạ.
38: Người ta khóc chưa chắc họ đã buồn, tôi cười chưa chắc tôi đã vui.
39: Những lúc tôi mệt mỏi, buồn chán. Tôi chỉ muốn đi một nơi thật xa lạ, không có điểm đến, không biết ngày về.
40. Hãy luôn yêu thương gia đình mình ngay khi có thể, vì không gì là bất biến. Nếu một ngày những chuyện không may xãy ra thì lúc đó hối hận cũng đã quá muộn.
41. Nếu bạn đã từng sống trong một gia đình hạnh phúc nhưng vì lý do nào đó lại chia lìa, bạn cũng chớ nên đau đớn quá. Hãy cố gắng gầy dựng lại gia đình thay vì buông xuôi. Mọi nỗ lực đều sẽ mang lại kết quả.
42. Đôi khi, chúng ta chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà quên đi mất những hi sinh thầm lặng của cha mẹ, của các thành viên trong gia đình thân yêu. Để rồi khi nhận ra, tất cả đã quá trễ.
43. Hãy trân trọng những gì mà bạn và gia đình bạn đang có, tức là chúng ta đang xây dựng một sự gắn kết cho một tương lai tươi đẹp hơn, với đủ yêu thương trong một mái ấm.
44. Hãy luôn yêu thương gia đình khi còn có thể, vì không có gì là bất biến. Gia đình dù là duy nhất vẫn có thể vụn vỡ chỉ vì sự thờ ơ.
45. Mỗi thành viên trong tổ ấm chớ nên buông xuôi, nếu có thể ta hãy cùng nhau gây dựng lại, bởi gia đình không như tình yêu gương vỡ không lành, mà gia đình là chất keo kết dính kỳ diệu, một khi đã hàn gắn thành công thì không gì có thể phá tan được.
46. Có nhiều cách làm hư con. Làm hư tinh thần bằng cách chiều chuộng quá mức; làm hư ý chí bằng cách chiều chuộng mọi ý chí, và làm hư trái tim nó bằng sự lo lắng phụ vụ quá đáng.
47. Nhà không cần quá lớn, miễn là trong đó cỏ đủ tình yêu thương.
48. Nếu không có nhà, không có gia đình thì con người ta làm gì có hạnh phúc? Vậy trên thực tế có nhiều người không có nhà, không có gia đình, vậy họ làm sao để hạnh phúc?
49. Lòng nhân đức bắt đầu từ gia đình, nhưng không kết thúc luôn ở đó.
50. Đứa trẻ thông minh thì chỉ cần lời nói là đã sợ, đứa trẻ ngu ngốc thì ngay cả đánh nó cũng chả chừa.
Đối với ai cũng thế, mỗi khi màn đêm buông xuống luôn mang lại cho con người ta cảm giác cô đơn trống vắng, nhất là những đêm đông mưa phùn, gió rét thì tâm trạng càng trở lên sâu lắng hơn. Sau đây là tuyển tập những stt buồn chán trong đêm chất chứa tâm trạng vui buồn, cô đơn dành cho các bạn không ngủ được.
1. Màn đêm lại buông xuống, tớ vẫn đang thức cậu ạ. Đêm càng khuya thì nỗi nhớ cậu lại càng nhiều hơn, cậu có biết không?
2. Đôi khi nằm lên giường để đi ngủ rồi nhưng tay vẫn muốn nắm chặt điện thoại chỉ để chờ một tin nhắn từ ai đó, và rồi nhận ra rằng mình có là gì của người ta đâu mà đợi
3. Ngày là khoảnh khắc lên ngôi của những nụ cười giả tạo. Đêm là khoảng lặng của những nỗi buồn đã qua.
Những stt tâm trạng buồn về đêm của con trai hay nhất Những stt tâm trạng buồn về đêm của con trai hay nhất 4. Ban ngày cuộc sống cuốn trôi mọi thứ trong hối hả và đầy áp lực. Vì thế họ tìm đến màn đêm để thấy sự thoải mái, thảnh thơi trong tâm hồn mình
5. Tôi và đêm là những kẻ cô đơn vô tình thành tri kỷ
6. Đêm là lúc ta sống thật với mình nhất, không còn phải giả tạo với chính cảm xúc cô đơn trong con người mình, có thể khóc nếu buồn, không phải cười giả tạo và không phải phiền đến cuộc sống của bất kì ai
7. Đêm là khoảnh khắc của sự cô đơn, nỗi buồn trống vắng và nước mắt
8. Thức đêm nó đang dần trở thành một thói quen trong tôi, mặc dù biết sáng mai thức dậy sẽ mệt lắm. Đã bao lần tự hứa sẽ phải đi ngủ thật sớm, tập yêu thương bản thân mình nhiều hơn nhưng nằm xuống thì không thể nào ngủ được
9. Đêm …..
Là lúc con người ta yêu đuối nhất Là lúc con người ta có nhiều tâm trạng nhất Là lúc nỗi buồn và sự cô đơn trống vắng lên ngôi Và đêm có lẽ cũng là lúc mà con người đánh rơi nước mắt nhiều nhất
10. Đêm rồi …. ai đó nhớ:
Giữ gìn sức khỏe Đắp chăn thật ấm Đi ngủ thật sớm Đừng thức quá khuya nhé 11.
Đêm khuya nhưng anh làm sao ngủ Em chưa về gió lùa lạnh từng cơn Nói nhớ thương thầm sợ bóng dỗi hờn Em sẽ trách anh thờ ơ chẳng đủ
Stt facebook buồn đêm mưa Stt tâm trạng buồn về đêm mưa 12.
Đêm mang về bao nỗi nhớ Đêm mưa lạnh làm lòng da diết hơn Một khoảnh khắc mưa đêm lòng thắt lại Nhớ một người giờ lặng lẽ chỉ mình ta
13. Thức đêm mới biết đêm dài, thất tình mới biết tình dài hơn đêm.
14. Nhiều khi, cảm thấy cô đơn, chơi vơi, lạc lõng đến cùng cực. Nhiều khi cũng tự bật khóc vì những chuyện cỏn con không đáng nói, cảm thấy chơi vơi vô cùng. Có những lúc tâm trạng trở nên rất nhạy cảm, dễ dàng chùng xuống không lí do… Không ai hiểu, không ai cảm thông, không thể sẻ chia, rồi cũng tự gặm nhấm 1 mình cho xong…
15. Giữa ranh giới của được và mất, đôi khi ta không biết bản thân mình muốn gì. Nhưng kẻ ở lại chắc chắn sẽ luôn thua, sẽ cảm thấy ray rứt và hụt hẫng. Có khi 1 thời gian ngắn, cũng có khi là sẽ không bao giờ?
16. Tình yêu là tự đến và tự đi ….là sự cho đi và không lấy lại,….không cứ phải hợp nhau mới tới được với nhau …..đây la tình cờ tự mang tới ,… Đã bao lần ta cãi nhau mình bỏ qua được …. co lẽ nào vì một ai đó mà anh đành quên em…
17. Có nên vì một người mà thay đổi …. hay là thay đổi vì một người… hai câu hỏi tưởng chừng như rất đơn giản khi nghĩ về, nhưng càng nghĩ lại càng rối.
18. Tôi lúc nào cũng, tự an ủi mình bằng câu nói quen thuộc “mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Nhưng trong lòng tôi thực sự cũng không biết rằng tới khi nào mới thực sự ổn..
19. Hôm nay nhận được một niềm vui nho nhỏ, từ khi nào mà vui cũng để trong lòng, buồn cũng mím chặt môi . Không có ai để sẻ chia Sáng tỉnh dậy vẫn cười toe toét như vậy. Trưởng thành cô đơn vậy sao ?? .
20. Có những người, dù họ đem đến cho bạn biết bao nhiêu cảm xúc, là nguồn động lực cho bạn trong không biết bao nhiêu chuyện. Cứ lảng vảng trong đầu bạn không biết bao nhiêu đêm. Cùng bạn trải qua bao nhiêu là kỷ niệm. Nhưng cuối cùng các bạn chẳng thuộc về nhau.
Thế mới bảo, con người ta xuất hiện đôi khi chỉ là để nhắc nhở nhau sống sao cho nghiêm túc, thôi buông thả bản thân, thôi ngược dòng đời, và ngừng coi nhẹ yêu thương. Xong việc rồi, họ rời đi. Chỉ như vậy thôi.
21. Cuộc sống ồn ào, náo nhiệt quá! Mình có làm gì cũng chẳng ai quan tâm, mình có đi chậm lại cũng chẳng ai đợi mình, mình có yếu lòng chẳng ai phiền hỏi thăm đâu, mình có khóc thì cũng chẳng ai cho mình một bờ vai để tựa vào. Sao mà trống vắng thế nhỉ?
22. Đôi khi cảm thấy cuộc sống thật gian nan! Thở thôi cũng có thể khiến con tim ta đau đến thế! Nhìn thôi cũng có thể khiến ta nhận ra mình cô đơn đến thế! Nghĩ thôi cũng có thể cảm thấy chán nản đến thế.! Phải! Buông tay, chạy trốn, rời bỏ… bao giờ cũng dễ dàng hơn níu giữ! Bởi phải từ hai phía! Bởi phải làm cùng nhau! Bởi phải cùng một nhịp! Bởi phải còn cần nhau! Bởi phải còn chung hướng…! Đôi khi…muốn ngủ một giấc…thật dài…để trốn…để thời gian giải quyết mọi việc…rồi gọi ta…tỉnh giấc.!
23. Màn đêm buông xuống là lúc tôi nhiều tâm trạng…. Tôi chỉ muốn vứt bỏ hết sau lưng mọi thứ để trở về với thời còn bé nhỏ chỉ ăn chơi và vui đùa với lũ bạn mà không phải suy nghĩ,lo lắng về những thứ sắp diễn ra. Tại sao phải chen chân xô bồ vào cái xã hội này!! Bước tiếp và không ngừng lại.
24. Mỗi ngày đều ngắm bình minh lên trông chờ màn đêm buông xuống, sẽ lại thu mình vào căn phòng cô độc dưới những bóng cây um tùm, dùng đôi mắt đen tò mò nhìn quanh, những điều ấy chỉ xảy ra khi đêm xuống.
25. Lún sâu vào cô đơn mới để cô đơn đưa lối chỉ hướng, giống như rơi vào đầm lầy càng giãy giụa càng bị hãm sâu, chống cự cũng chỉ là vô ích.
26. Đem đau thương cùng cô độc khắc lên trang giấy, trải qua thời gian cuối cùng cũng trở thành bia đá ẩn sâu nơi đáy lòng.
27. Tôi muốn cảm ơn màn đêm huyền ảo và bao la. Bởi so với ban ngày, nó càng giúp tôi suy nghĩ sâu sắc và chu toàn hơn, hiểu được thêm nhiều những điều thần bí của cuộc đời.
28. Sống thầm lặng, chậm rãi già đi, con người đứng trước ranh giới sống chết, ai lại không từng một lần ngước lên trời cao, coi thường cuộc sống. Hạnh phúc sẽ chẳng bao giờ dừng lại ở duy chỉ nơi nào.
29. Thông qua ánh sáng ảm đạm tôi đưa đôi mắt sáng ngời ngắm nhìn mặt trăng treo trên cao, tôi yêu vẻ đẹp ưu nhã tĩnh lặng cùng những tia sáng rực rỡ bao quanh nàng. Nhưng tôi vẫn không đành lòng để nàng chiếu sáng tôi cùng chiếc bóng lẻ loi.
30. Trong màn đêm cô độc, quả nhiên vẫn không có cách nào cảm nhận được những bông pháo hoa rạng rỡ ban ngày. Mà ban ngày cũng chẳng thể chạm tới nỗi cô đơn trong màn đêm.
31. Đường đi giống như một mặt phẳng với tấm gương là dòng sông uốn quanh những gốc cây đã tỏa ngát hương, chỉ có lá cây vẫn xào xạc dưới những cơn mưa gió điên cuồng, giống như mang theo nỗi hoài niệm sự náo nhiệt, ồn ã lúc sáng trời.
32. Đêm dài dằng dặc, mình tôi ôm nỗi nhớ nhung, sầu muộn ai đã gieo vào lòng. Màn đêm tĩnh lặng, dòng suy nghĩ miên man, người ở phương xa mang theo cả trái tim tôi đi mãi.
33. Đêm, là hiu quạnh, là tĩnh mịch, là vắng vẻ. Bên ngoài mưa từng hạt tí tách rơi, điểm tô cho vẻ đẹp tĩnh mịch của bóng đêm. Trời đêm đen hòa lẫn với tiếng mưa rơi nhè nhẹ tạo thành một màn đêm hiu quạnh, lay lắt.
34. Nơi đồi núi phía xa, có một khe rãnh nhỏ, đều đã bị bao trùm bởi bóng đêm, vạn vật như bị bọc vào trong tấm vải đen.
35. Trời sao rực rỡ khiến tôi chẳng còn cô đơn trong bóng đêm nữa, có những vì sao bầu bạn đó là niềm hạnh phúc của tôi. Chúng giúp tôi quên thế giới đen tối ngoài kia, giúp tôi xua tan nỗi sợ hãi phải bước một mình giữa đêm, giúp tôi quên đi sự bất lực của chính mình. Chúng cũng để tôi nghĩ lại rằng ngoại trừ mặt trời thì những vì sao cũng rất tỏa sáng. Tôi rất hi vọng bầu trời sao mỗi đêm đều sáng như thế !
36. Màn đêm sâu thẳm, ánh đèn thưa thớt, len qua khung cửa nhỏ, chăm chú nghe sẽ nghe được tiếng mưa rơi trên những khung cửa pha lê, giống như cây kim đâm thủng màn đêm tĩnh lặng.
37. Ban đêm cho ta cái quyền lợi được thả hồn vào dòng suy nghĩ miên man, được hưởng sự yên tĩnh do những trang sách đem lại, khẽ nở một nụ cười, mọi thứ rồi cũng sẽ bình ổn trở lại.
38. Tôi thích nhất là bóng đêm, đó là thời khắc tôi có thể trở lại là chính mình, chẳng vướng bận hay ràng buộc, có thể cởi bỏ lớp ngụy trang mình căm ghét nhất, để lặng nghe những thanh âm chân thật nhất từ sâu trong tim.
39. Màn đêm buông xuống, cơn gió nhẹ lay, mơn man trên tấm rèm cửa, trên trời mặt trăng tỏa sáng rực rỡ, những ngôi sao nhỏ xinh kết vòng vây quanh. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn có thể tạm quên đi những đau thương, mất mát, phiền não đã từng, có thể chậm rãi nhấp chén trà hay cà phê và ngước mắt ngắm nhìn bầu trời trên cao.
40. Đêm dần buông, bầu trời cao lại khiến lòng người say chất ngất. Đêm tồn tại để đem cho người ta sự lặng yên vô hạn, nó khiến cho đô thị phồn hoa, cuồng loạn cũng chìm trong sự tĩnh mịch. Đêm cũng yên tĩnh trở lại.
41. Sao sáng đầy trời cùng ngọn hải đăng lay lắt phía xa cùng hắt ánh sáng lên mặt biển rộng, ánh sáng tuy có phần chói mắt nhưng lại khiến lòng người thanh thản đến lạ.
42. Đêm dù thế nào cũng vẫn là đêm, sao thoát khỏi sự tĩnh mịch, sao tránh khỏi sự ưu thương, ảm đạm. Là đêm, là tịch mịch, là ưu thương, là đêm thê lương đến xót xa, không phải sao?
43. Có một cuộc sống đau thương là: Lúc trước là ngẩng đầu ngắm sao giữa trời đêm, hiện tại là nhìn đêm đen qua ánh cầu vồng cuối ngày đang vụt tắt.
44. Nỗi nhớ cậu như những giọt nước mắt hạnh phúc, cho dù là sáng sớm hay đêm muộn tớ cũng không thể khống chế được. Tớ không sợ phải nỗ lực, không sợ lang thang giữa phố xá bụi bặm, không sợ khó khăn hiểm trở, chỉ sợ cậu chẳng buồn ngó ngàng đến tớ. Kiếp này có thể nắm lấy tay cậu tớ rất hạnh phúc. Cậu nhất định cũng biết tâm tư tớ lúc này như những đợt sóng cuộn trào dâng mãnh liệt, cậu nhất định cũng biết cậu là ván cược lớn nhất cả đời tớ, lòng tớ đã quyết rồi, sau này tớ muốn để cậu vĩnh viễn ở lại trong thế giới của mình.
Trên đây là tuyển tập những Stt buồn chán về tình yêu, cuộc sống chất chứa tâm trạng không thể nào ngủ được. Thức để gặm nhấm quá khứ, suy tư trong tâm trạng buồn cô đơn. Những câu nói ngắn gọn nhưng khá hay về nỗi buồn chán hy vọng sẽ phù hợp với tâm trạng của bạn. Hãy đừng quên chia sẻ bạn nhé !
Ông Mạnh Tử nói rằng: “Lòng thương xót, người ta ai cũng có”. Một lòng thương xót, thật con người ta ai cũng có, nhưng sự đáng thương xót mà thương xót, thời thương xót là có nhân; sự không đáng thương xót mà thương xót, thời thương xót đó là vô học. Nay như một sự ăn mày, những kẻ bị mù, lòa, què, quặt, không thể nuôi nổi miệng, đến phải đi ăn xin, thời đồng kẽm, bát cơm, ở con người tử tế, không lấy gì làm tiếc. Đến như kẻ không mù, không lòa, không què, không quặt cũng tham lười biếng, mong những cách ăn không. Nhất như những đứa trẻ còn đứng chực dưới xe điện và tụ họp và tụ họp ngoài cửa ô, thật có người nói truyện với tôi rằng: nhiều người ở làng cạnh muốn nuôi chúng nó chăn trâu mà chúng nó không đi, cứ làm nghề xin su, để dễ sự no ấm. Đó là những cảnh tượng chung quanh chốn thị thành. Còn như các chợ búa, các nhà quê, chẳng chỗ nào mà không có. Nếu cứ thế mà được mãi, thời những bọn hèn mạt vô sỉ, hễ đói cơm rách áo, kéo cả vào một nghiệp ăn không, thực là một sự rất xấu trong phong hoá. Cho nên, không đáng thương mà đáng ghét, không nên cho mà nên đuổi. Người đời xưa có ông vung gươm xua nhặng xanh. Nay cũng làm một bài văn hịch, để mắng đuổi lũ ăn mày.
Hịch rằng:
Tuồng chi một lũ
Đứa trẻ đứa già
Con bồng con dắt
Lôi thôi lếch thếch
Kể lể kêu ca
Nghề kiếm ăn Chiến Quốc tự ngày xưa, ai truyền dạy mà đâu dai dẳng mãi?
Bọn con cháu Lạc Hồng chung giống cả, không què đui sao khéo rủ rê nhau?
Hôm hôm mai mai
Bị bị bát bát
Quỉ đưa đường, ma dắt lối, quen ngõ thời vào
Nay được thịt, mai đòi xôi, thấy mùi đánh mãi
Cửa ô, xe điện, rêu rao quạ vỡ chiều hôm
Đám hội, nhà chay, quẩn quít gà què gậm cối
Làm xấu hổ cho cả nước
Khéo bêu nhuốc cho loài người
Bảo mãi mỏi mồm
Trông càng nhớp mắt
Nào là
Người nhà, con vú
Thằng ở, quân hầu
Truyền lũ bay đóng chặt cổng vào, thây cha chúng nó!
Học một lối ăn không người mãi, có con c. ông!
Bóng tà đã tắt hai người chia tay
Độ trời mỏi cánh chim bay.
Đò đưa chuyến cuối tiễn ngày sang đêm.
Nhà lan ngõ trúc êm đềm
160. Đôi song đựng nguyệt bốn thềm đông hoa
Giai nhân trong ngọc trắng ngà,
Vốn dòng họ Triệu, tên là Ngũ nương,
Từ lâu ngõ kín cao tường,
Hai thân, nửa mái tóc sương, chầu trời
165. Tủi mình là gái mồ côi
Ngã ba đường cái đầy lời bướm ong.
Vậy nên khoá chặt khuê phòng,
Đem thân liễu yếu vun trồng hoa tươi.
Lụa đào chưa lọt tay ai,
170. Mùa hoa bán cất cho người mua buôn.
Bụi hồng chăng ở chân son,
Xuân xanh tuổi mới trăng tròn gương nga.
Anh mai, chị cúc, em trà,
Đầy vườn hồng hạnh, một nhà chi lan.
175. Phụ thân truyền lại ngón đàn,
Cho con từ buổi từ quan trở về.
Lời trung vua chẳng thèm nghe.
Cái thanh cao ép một bề thì thôi.
Về nhà dạy trẻ đàn chơi
180. Vinh hoa với đám mây trôi khác gì?
Hạc vàng đôi chiếc bay đi
Nghìn thu trần thế có về nữa đâu.
Bỗng nhiên trời thảm đất sầu,
Khăn tang hai dải trên đầu Ngũ Nương.
185. Cửa nhà này chút lửa hương,
Bốn dây tơ héo, một vườn hoa tươi.
Ngũ Nương chẳng chút biếng lười,
Hoa đầy sớm sớm, đàn vơi chiều chiều.
Gái tơ yên phận nhà nghèo,
190. Nghĩ chi lá thắm, chỉ điều vẩn vơ.
Nào hay vì mấy đường tơ,
Xui nên chắp nối giấc mơ một người.
Có không, duyên nợ bởi trời,
Thái sinh ngay buổi được lời bạn khuyên
195. Vội về trình với thông huyên
Xin cho mình được kết duyên cùng người
Rằng con đã lớn khôn rồi,
Chăm nghiên bút để biếng lười thần hôn
Công cha nghĩa mẹ tày non,
200. Một con lỗi đạo làm con sao đành?
Xin cho được kết duyên lành
Để cho bên hiếu, bên tình vẹn đôi.
Hai thân nghe nói mỉm cười
Rồi ra ta sẽ mượn người dò la,
205. Ví bằng là gái nết na,
Nhà nghèo thì chọn dâu da nhà nghèo.
Để yên cha mẹ liệu chiều,
Con còn trẻ, cố mà theo học hành.
Chớ đam mê vào một chữ tình,
210. Mà hư mà phụ công trình mẹ cha.
Hết mùa lá rụng thu qua
Vườn mai bừng nở năm ba cánh gầy
Khắp trời vẫn một màu mây
Gió trôi heo hút mưa bay lạnh lùng,
215. Ai mà gối chiếc đêm đông,
Người ta lấy vợ lấy chồng ngổn ngang
Vấn danh nạp thái huy hoàng
Trong thôn đón rể, ngoài làng đưa dâu,
Liền liền như gió mưa mau,
220. Trai lành gái tốt đua nhau đá vàng
Mặt sông băng giá chưa tan,
Thái sinh đã cưới được nàng Ngũ Nương,
Động phòng tỏ sáp thêm hương,
Mắt xanh tài tử, má hường giai nhân.
225. Duyên tế ngộ, nghĩa châu trần
Giữa mùa đông có mùa xuân chen vào.
Chuyền tay hợp cẩn rượu đào
Trong thiên hạ dám men nào đọ say,
Lung linh cuối mắt, đầu mày,
230. Có tay trắng ngọc chờ tay trắng ngà.
Nồng nàn e ấp thiết tha,
Nửa như bạn mới, nửa là người xưa.
Sinh rằng: “Từ buổi vương tơ,
Lương duyên nào có ai ngờ đêm nay.
235. Kiếp xưa tu hẳn đã dày,
Mới xui chim phượng về cây ngô đồng.
Giờ đây nên vợ nên chồng,
Trăm năm thật đã thoả lòng khát khao.”
Ngũ Nương e ấp cúi đầu,
240. Mặt hoa da phấn ửng màu chu sa.
“Dám thưa thân phận đàn bà,
Mười hai bến nước có là lênh đênh
Được rày hương lửa ba sinh,
Se duyên quân tử gửi tình tri âm.
245. Trước là phụng dưỡng song thân,
Sau là sửa túi nâng khăn hầu chàng,
Mong sao trọn nghĩa đá vàng,
Lấy chồng thì gánh giang sơn nhà chồng.
Thiếp tôi vụng dại má hồng,
250. Dám xin quân tử lấy lòng mà thương.”
Sinh rằng: “Hoa đuốc phòng hương”
Em ơi! Nói chuyện đường trường ấy chi?
Chén này em hãy cạn đi,
Bóng dương xin hướng hoa quỳ đêm nay.”
255. Thưa rằng: “Giai lão từ đây,
Phải chi tình nghĩa một ngày hay sao.
Vì chàng thương đến má đào,
Xin cho giãi tỏ thấp cao đôi lời.
Khuyên chàng đừng lấy làm chơi.
260. Chăm bên tình ái, bỏ lười văn chương.
Vẻ gì một chút phấn hương,
Gắng đi cho hết con đường năm xe.
Nửa mai gió lạnh hoa hoè
Lấy đâu vốn liếng trảy về kinh đô?
265. Tài trai sự nghiệp là to,
Có coi đâu nặng chuyến đò thê nhi!
Đã lòng vàng chữ vu quy.
Phấn son thiếp dám tiếc gì phấn son?”
Sinh rằng: “Biển cạn non mòn,
270. Những lời em nói xin chôn vào lòng,
Trăm năm kết một giải đồng,
Đắm say duyên mới mặn nồng tình xuân.
Ngẫm xem lời nói tân nhân,
Kính yêu giờ lại bội phần kính yêu.
275. Mùi trinh bạch, nét yêu kiều,
Thái sinh chẳng dám ra chiều lả lơi.
Ngũ nương nàng nhẹ chén mời,
Phô răng thạch lựu, hé môi anh đào.
Tóc mây cánh phượng bồng cao,
280. Còn giai nhân đến thế nào nữa không?”
Sinh rằng: “Non nước hằng mong,
Cho nghe đôi tiếng tơ đồng được chăng?”
“Đã lời dạy đến xin vâng,
Chỉ e tài mọn phu quân chê cười.”
285. Bồ đào tửu, dạ quang bôi,
Tiếng Tỳ bà chẳng giục người lên yên
Một đàn năm ngón tay tiên,
Một đàn chim mộng triền miên bay về
Đàn như tỉnh, đàn như mê,
290. Đàn se vời vợi, đàn về đăm đăm,
Tri âm đàn gọi tri âm,
Đàn ngời ánh ngọc, đàn ngâm giọng vàng.
Phải đây là lúc hợp hoan?
Một bàn tay bốn dây đàn nở hoa.
295. Ngổn ngang nhưng vẫn khoan hoà.
Người nghe lẳng lặng để mà đắm say.
Khôn ngăn ý đẹp tràn đầy.
Thái sinh nắm lấy bàn tay đương đàn:
“Như em tài sắc song toàn:
300. Anh thề sẽ đúc nhà vàng đón em.”
Ngẩn ngơ bốn mắt trao nhìn,
Đôi môi hé nụ cười duyên não nùng!
Bên ngoài mưa gió mùa đông
Lò hương đã nguội sáp hồng thì vơi
305. Màn the đôi cánh buông rồi,
Chăn hương gối phấn một trời phấn hương
Mắt ngà men rượu yêu đương.
Thái sinh dần rõ Ngũ nương nõn nà.
Tóc nhung viền suốt thân ngà,
310. Nhuỵ hồng e ấp tinh hoa đầu mùa.
Rùng mình như nếm mơ chua,
Cái tái tê muốn vỡ bờ hợp hoan.
Nồng sôi ý phượng tình loan,
Hỡi ơi! Bó thắt đôi làn cánh tay
315. Thèm mà nín, khát mà say,
Xốn xang nhựa mạnh tuôn đầy búp tơ.
Mày cao đôi má chín nhừ,
Tân nhân ứa lệ, hoen mờ mắt xanh.
Thoắt mà đêm đã tàn canh,
320. Sáng bong bóng cá, qua mành mưa bay.
Nhành hoa tươi ngại ánh ngày,
Tiếng gà ướt rướt, giọng đầy nước mưa.
Thế là Hà Nội vắng em
Anh theo các phố đi tìm ngày qua
Phố này bên cạnh vườn hoa
Nhớ khi đón gió, quen mà chưa thân
Phố này đêm ấy có trăng
Cùng đi một quãng nói bằng lặng im
Phố này anh đến tìm em
Người qua lại tưởng anh tìm bóng cây
Anh theo các phố đó đây
Thêm yêu Hà Nội vắng đầy cả em.