Thời gian đó rơi vào trong bến mộng Ta bất ngờ rung động bóng hình ai Nghe đâu đây có giấc mộng đan cài Dù vẫn biết mình sai lầm lạc bước
Có nhiều thứ em muốn mình nắm được Muốn gần hơn như nguyện ước ban đầu Anh là người đem đến nụ cười lâu Mà em mất giữa dí dầu năm tháng
Em không muốn chuyện mình vào dĩ vãng Em thấy đau ,nước mắt cạn thật rồi Em buộc mình không để mộng phai phôi Trái tim nhỏ còn bồi hồi anh hỡi
Xin đừng trả ,những tháng năm chờ đợi Những ân tình dịu vợi cũng dần buông Hỏi tại sao ta không thể chung xuồng Và không thể có chung nguồn cảm xúc
Lời yêu nhớ khiến người ta ngã gục Chẳng thiết tha một hạnh phúc xa vời Dấu yêu à, em cảm thấy chơi vơi Anh giết chết một đời người con gái
Sống như chết với thân tàn điên dại Mãi ngược dòng trong cửa ải nhân sinh Anh vui không ? Khi trả nghĩa lẫn tình Giờ chỉ biết.. cười thân mình ngu muội .
Ngày Báo chí cách mạng Việt Nam – tiền thân là Ngày Báo chí Việt Nam 21/6, ngày kỉ niệm ra đời của báo Thanh niên do lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc sáng lập vào ngày 21/6/1925. Đây là tờ báo khởi nguồn của dòng báo chí cách mạng Việt Nam, góp phần quan trọng trong việc nâng cao tư tưởng truyền thống của dân tộc Việt Nam. Thanh niên là tờ báo đầu tiên nêu rõ phương hướng đấu tranh của nhân dân vì độc lập, tự do và chủ nghĩa xã hội. Vì mục đích cao đẹp đó, kể từ năm 1985, ngày 21/6 hàng năm đã chính thức được chọn làm Ngày báo chí Việt Nam để tôn vinh những cống hiến của báo chí với đất nước và thắt chặt thêm mối quan hệ tốt đẹp giữa lãnh đạo và những người làm báo. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay viết về nghề báo nhân ngày bó chí cách mạng Việt Nam.
Bài thơ: NHỮNG ĐÊM TRẮNG – Đình Khải
NHỮNG ĐÊM TRẮNG
Đình Khải
Những đêm trắng này em có trách anh không Khi tất cả anh giành cho sân cỏ Chẳng vướng bận nào quấy rầy anh nữa Ngoài màu cờ, sắc áo, những đường ban?…
Anh mải theo những tình huống trên sân
Những cú sút khung thành sấm sét
Những pha bóng hỏng ăn đáng tiếc
Tiếng còi trọng tài lúc đúng, lúc sai
Thời gian dần trôi, anh cứ miệt mài
Lúc tả thật nhanh, lúc bình chậm rãi
Đem hết sức gồng mình chuyển tải
Những điều hay, cái đẹp tới người nghe
Trận đấu tan rồi, anh mệt mỏi trở về
Khi đêm đã qua, trời rạng sáng
Thật bất ngờ khi thấy em đợi sẵn
Và lo cho anh từng ly sữa, miếng ăn
Anh mới biết chẳng bao giờ em trách anh
Khi những đêm dài anh thức cùng sân cỏ
Và anh biết đêm đêm em không ngủ
Vẫn dõi theo anh và từng đường bóng trên sân…
ĐÌNH KHẢI
Bài thơ: LỜI CẢM ƠN Nguyễn Ruyến
LỜI CẢM ƠN
Nguyễn Ruyến
Nếu bây giờ cuộc sống thiếu thông tin Thì chắc hẳn tối tăm mù mịt lắm Chỗ nông cạn tưởng rằng sâu thăm thẳm Chốn giàu sang lại ngỡ chẳng có gì
Úa cây đời chưa nhìn rõ đường đi… Nhờ Báo chí cho ta ngời ánh sáng Khi gắn kết đúng nghĩa từ Cách mạng Như ngày xưa Bác chăm chút vun trồng
Hứa với lòng không viết có thành không Luôn tâm niệm trái tim hồng chỉ lối Biết lựa chọn ngòi bút đừng nông nổi Viết thế nào cho ích nước lợi dân
Dáng ai kia tay xách máy, đầu trần Giữa nắng bỏng trên cánh đồng ngập nước Giương ống kính chọn ghi cho bằng được Cảnh ngâm mình chiến sĩ gặt giúp dân
Rồi Trường Sa cũng nhanh hóa gụi gần Do bạn ấy đưa tin từ biển đảo Vượt gian khổ chấp nắng mưa gió bão Cả năm ròng chứ đâu chỉ mùa Xuân
Và còn đây người giữ vững tinh thần Cho phóng sự vì môi trường xanh sạch Bài viết nhỏ vẫn mang nhiều thử thách Bởi bao lần chối cám dỗ Đôla
Nhờ lương tâm nghề nghiệp tỏa sáng lòa Mà tác phẩm luôn đậm đà Nhân Trí (Dù đâu đó còn “con sâu” ích kỷ Vì riêng mình phá hoại cả “nồi canh”)
Hôm nay đây bằng lời rất chân thành Gửi các Chị các Anh là Nhà Báo Lời Cảm ơn từ con tim mách bảo Và Chúc mừng ngày Kỷ niệm quang vinh!
Ninh Bình, 21/6 Nguyễn Ruyến.
Bài thơ: NGHỀ BÁO – Trịnh Thanh Hằng
NGHỀ BÁO Trịnh Thanh Hằng (Viết tặng phóng viên trẻ của TTXVN Đinh Hữu Dư bị lũ cuốn khi đang tác nghiệp tại cầu Thia Yên bái tháng 10/2018)
Chuyện máu đổ cũng không còn là hiếm Phóng viên như chiến sĩ giữa thời bình Nếu con về muộn quá sắp bình minh Mẹ đừng giận con còn đang tác nghiệp
Giữa bão dông hay bên dòng nước xiết Phóng sự này con chân thực ghi nhanh Có ngờ đâu trận lũ quét tam bành Đã mãi mãi cuốn con vào dòng chảy
Mẹ đừng khóć giản đơn nghề con vậy Cháy hết mình với nghiệp báo đam mê Bên em thơ mẹ đứng dậy vỗ về Thay con nhé “anh còn đi làm báo” !
Chỉ thương mẹ con chưa làm tròn đạo Để mẹ già tiễn biệt mái đầu xanh Rồi mai đây thân run rẩy sao đành Con đừng sợ mẹ cũng là chiến sĩ
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Bài thơ: GỬI NGƯỜI LÀM BÁO – Nghi Lâm
GỬI NGƯỜI LÀM BÁO
Thơ: Nghi Lâm
Tay cầm bút viết lên điều thực tế Những phận đời và sự việc quanh ta Luôn làm cho nghề nhà báo nở hoa Dẫu đối mặt gian truân và tiêu cực
Từ hải đảo xa xôi đều kịp lúc Gửi thông tin nóng về đến đất liền Hay vùng miền chịu lũ lụt luân phiên Cả biên giới, rẻo cao đều có mặt
Ngòi bút em nêu thông tin chân thật Khiến kẻ tham ô có tật giật mình Người có công thì xứng đáng quang vinh Tất cả vì nước nhà đang phát triển
Không ít lần đương đầu cùng hung hiểm Bởi dấn thân vào tệ nạn công khai Cùng ban ngành gỡ vướng mắc sửa sai Rất xứng đáng vai trò người làm báo
Em cũng góp phần đăng bài khuyên bảo Mỗi cá nhân chưa biết lỗi quay đầu Đừng vì đồng tiền phạm pháp lún sâu Hãy thức tỉnh hoàn lương xây đời mới
Nay báo chí đang trên đà vươn tới Chúc mừng em với tất cả phóng viên Và những người đồng tâm huyết hữu duyên Lập thành tích rạng ngời trên mọi mặt
Ngày báo chí sẽ vang xa lời hát VẠN CÀNH HỒNG TƯƠI THẮM GÓP MỪNG CÔNG!
Bài thơ: BÁO CHÍ CÁCH MẠNG – Trường Nguyễn
BÁO CHÍ CÁCH MẠNG Trường Nguyễn
Báo chí Cách mạng Việt Nam Sinh ra lúc Nước cơ hàn lâm nguy Chế độ Phong kiến Trị vì
Dân nghèo, Đế quốc chia ly ba miền.
Bác, Đảng khơi dậy lòng tin Đánh đổ Đế quốc, Bù nhìn, Tay sai Báo chí Cách mạng từ đây
Bút, Loa, Tay súng ngày ngày bên nhau.
Theo Bác, theo Đảng Tiến sâu Toàn Dân đoàn kết, giương cao Cờ hồng Hy sinh xương máu đến cùng
Giành được Độc lập, Non sông một nhà.
Thơ văn, Phim ảnh. ..bay xa Mọi miền Tổ quốc, Nhà nhà sướng vui Bảo chí Đổi mới, đổi Đời
Con Người, phương tiện. ..khắp nơi Đàng hoàng.
Báo giấy, Điện tử. ..khang trang Phục vụ Công chúng, Dân làng rộng, xa Nước nhà đang độ Nở hoa Nông thôn Đổi mới, Nhà nhà Yên Vui.
Bạn bè Thế giới khắp nơi Giúp đỡ. ..Ngưỡng mộ Đất, Trời Việt Nam Mến yêu Dân, Nước muôn vàn Báo Chí Cách mạng chứa chan Lòng Người.
Ngày 19-6-2019
Bài thơ: NGHĨ VỀ BÁO CHÍ – Nguyễn Đình Hưng
NGHĨ VỀ BÁO CHÍ
Thơ: Nguyễn Đình Hưng
Nhờ có báo chí hằng ngày Nhiều người mới biết dở, hay ở đời Báo gom tri thức muôn nơi Giúp ngồi một chỗ vẫn khơi sáng lòng
Thể thao, khoa học thỏa mong Phim, Hài, Múa, Nhạc… ấm lòng sớm hôm.
Báo nêu tiêu cực nổi cồn Vạch mặt côn đồ, trộm cướp, hàng gian Phanh phui tham nhũng, Quan tham Giúp nghiêm phép nước, bình an đất trời.
Báo làm cầu nối muôn nơi Người lạc khắp trời tìm được thân nhân Lá lành đùm rách thêm gần Oan trái dân cần Nhà nước kịp nghe.
Ngày ngày Báo lắm người mê Bởi nhiều Nhà báo có nghề, có tâm Họ như ong Mật chuyên cần Chắt chiu gom ngọt cho dân mạnh giàu
Họ như những chú chim Sâu Năng đi tìm kiếm “bọ, sâu đen đầu” Họ luôn là những nhịp cầu Nối dân với Đảng, nghèo giàu kết Sam
Nhân Ngày Báo chí Việt Nam Xin dâng Nhà báo muôn vàn lời ca./.
Hà Nội, ngày 18/6/2019
Bài thơ: BÚT THẦN! – Dương Quốc Nam
BÚT THẦN! Dương Quốc Nam
Nhà báo, Báo chí Việt Nam, Dũng cảm, thấu hiểu, không tham kim tiền. Vì dân, vì nước bình yên, Nêu gương sự tốt, phê khen luôn cần.
Vạch trần tham nhũng bất nhân, Nhà báo nhập cuộc, bút thần chỉ tên. Tiêu diệt cái ác việc nên, Dựng xây cái thiện, tạo nền văn minh.
Chúc mong Nhà báo nước mình, Báo in, báo mạng thắm tình nước non. Dân giầu, nước mạnh vẹn tròn Luôn cần Nhà báo sắt son một lòng./.
Bài thơ: TÂM TRONG BÚT SẮC – Hồng Soi
TÂM TRONG BÚT SẮC Tác giả: Hồng Soi
Nhân ngày báo chí Việt Nam Lính biển gửi đến trăm ngàn đóa hoa Chúc ngành báo chí nước nhà Tâm trong, bút sắc vang xa muôn đời!
Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà* Nêu gương nguời tốt ở quanh ta Góp công xây dựng đời sống mới Cũng cố lòng tin dân thiết tha
Gian nguy kề cận lòng kiên định Cảm bẫy muôn màu biết tránh xa Mài sắc ngòi bút anh chiến đấu Tu nghiệp thêm dày để tiến xa.
Bài thơ: TÂM SÁNG NGHỀ LÀM BÁO – Thanh Tâm
Thật là nhanh lại một năm nữa rồi Ta mừng vui đón chào ngày Báo Chí Suốt cả năm không một ngày ngơi nghỉ Những phóng viên tỏa khắp mọi nẻo đường
Khi mặt trời vừa mới hé ánh dương Là chuẩn bị tìm nguồn tin thời sự Để đêm về sắp xếp từng câu chữ Sáng ngày mai bài báo được lên khuôn
Những dòng tin vẫn cập nhật luôn luôn Có mồ hôi của những người làm báo Vẫn ngày đêm trên từng trang bản thảo Chắt lọc ra từng câu chữ, bản tin
Sự nghiệp dài theo bài báo được in Là bài viết còn thơm mùi mực mới Ẩn bên trong là những điều không nói Những khó khăn luôn rình rập bạn ơi!
Tháng sáu về xin tặng đóa hoa tươi Xin gửi tặng những người làm nghề báo Vững chí, bền gan, tay nghề hoàn hảo Tâm sáng, vững bền để bài viết thăng hoa
HN 21/06/2019
Những tác phẩm báo chí thành công thường là sự đam mê bền bỉ, có “máu lửa” với nghề. Tuy vậy, nghề báo không chỉ có “lửa” say mê là đủ mà trước khi đến với thành công, nhà báo còn phải học tập và rèn luyện nghiệp vụ, quan điểm chính trị, đạo đức nghề nghiệp…
Tôi chưa từng đi qua chiến tranh Chưa thấy hết sự hy sinh của bao người ngã xuống Thuở quê hương còn gồng gánh nỗi đau.
Tôi lớn lên từ rẫy mía, bờ ao Thả cánh diều bay Lội đồng hái bông súng trắng Mẹ nuôi tôi dãi dầu mưa nắng Lặn lội thân cò quãng vắng đồng xa.
Tôi lớn lên từ những khúc dân ca Khoan nhặt tiếng đờn kìm Ngân nga sáo trúc Đêm Trung thu say sưa nghe bà kể Chú Cuội một mình ngồi gốc cây đa.
Thời gian qua Xin cám ơn đất nước Bom đạn mấy mươi năm vẫn lúa reo, sóng hát Còn vọng vang với những câu Kiều Trong từng ngần ấy những thương yêu Tiếng mẹ ru hời Điệu hò thánh thót Mang hình bóng quê hương tôi lớn thành người
Đất nước của tôi ơi! Vẫn sáng ngời như vầng trăng vành vạnh.
Mười mấy năm trời một chữ tình,
Duyên tơ này đã sẵn đâu đành.
Mái mây cắt nửa nguyền phu phát,
Giọt máu đầy hai chén tử sinh.
Một kiếp đã thề cùng dạ thắm,
Trăm năm đừng phụ với đầu xanh.
Mai sau lòng chẳng như lời nữa,
Dao búa nguyền xin luỵ đến mình.
Thơ tình Nguyễn Bính luôn ghi đậm được dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc. Bởi thơ ông chân thành mộc mạc nhưng cũng không kém phần trữ tình. Có điều này là do ông chịu ảnh hưởng của phong trào thơ ca lãng mạn của Pháp. Chính vì vậy khi đọc những vần thơ này, con người ta dễ bắt gặp được hình ảnh của mình trong đó. Hãy cùng đọc những bài thơ tình Nguyễn Bính để cùng cảm nhận bạn nhé!
Nội Dung
Tình yêu luôn chất chứa trong đó những cảm xúc lãng mạn và những bài thơ tình Nguyễn Bính cũng không đi lệch những điều đó. Ở thơ ông ta bắt gặp được hình ảnh những sự rung động, xao xuyến của những cảm xúc đầu đời. Hay những hờn ghen của ngày mới yêu… Tất cả mọi cảm xúc cung bậc của tình yêu đều được thể hiện một cách sâu sắc trong các tác phẩm của Nguyễn Bính.
Thuở trước loài hoa chửa biết cười Vô tình con bướm trắng sang chơi Khác nào tôi đã sang chơi đấy Rước bướm dừng chân. Hoa hé môi.
Từ đấy loài hoa mới biết cười Cũng như nàng mới biết yêu tôi Hoa yêu dấu bướm cho nên bướm Quả quyết yêu hoa đến trọn đời.
Ai dạy nàng yêu? Có phải là Nào ngờ hư đến thế là hoa! Hoa đi đón rước bao nhiêu bướm Từ bướm xuân xanh đến bướm già.
Tôi chỉ thèm yêu lấy một lần Có người đi giữa xứ mùa xuân Thấy con bướm trắng bay thơ thẩn Ý hẳn đi tìm hương cố nhân.
Viết cho chị cánh thư này Một đêm lữ thứ em say rượu cần Nhớ người cách một mùa xuân Hình như người đã một lần sang sông Ồ! Say! Thương nhớ vô cùng Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị ơi! Làm sao giấc ngủ không dài Sao đêm không ngắn, mà trời cứ mưa ?
Làm sao em sống như thừa Cố đem men rượu tẩm vừa lòng đau Kể từ hai đứa thôi nhau Em thường chả có đêm nào không say Sao em đơn chiếc thế này ? Sao em lại khóc như ngày chị đi …? Ở đây còn có vui gì! Vườn dâu xa lắm! lối về chị xa Con đường sang xóm Trữ La Cách một ngày ngựa, cách ba ngày đò
Lúc này em nghĩ mà lo Cứ thương nhớ mãi thì cho hết đời! Hôm qua có chuyến đò xuôi Toan về Hà Nội lại thôi không về Em trồng được một cây lê Hẹn bốn năm nữa thì về hái hoa Nhưng là vườn đất người ta Mình là khách trọ một vài đêm thôi
Sáng mai có lẽ em xuôi Nếu không đãng trí và trời không mưa Nhưng mà khăn gói gió đưa Lại về Hà Nội thì chưa muốn về Đò thuê, ngày ngựa cũng thuê Sang nhìn qua kẻ lỗi thì sang sông Ồ! Say! Thương nhớ vô cùng Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị cho?
Hà Nội có hồ loạn tiếng ve, Nắng dâng làm lụt cả trưa hè, Năm xưa, một buổi đang mưa lụt Tôi tiễn chân người sang biệt ly.
Từ buổi về đây, sầu lại sầu Người xa vời quá, ai thương đâu! Tôi đi ngửa mặt trên hè vắng Xem những cành cây nó cưới nhau.
Nhớ nhung trắng xoá cả mây trời, Trắng xoá hồn tôi, ai nhớ tôi? Hoa cuối cùng xoan rồi rụng hết Lấy gì phảng phất được màu môi?
Có một trai hiền, một gái xinh Ngang qua, chừng giữa chuyện ân tình Trai cười: “Bữa ấy mình toan giữ Mãi dấu môi son giữa má mình…”
Cây bỗng thưa dần, bóng dãn ra Quanh tôi chỉ thấy nắng chan hoà, Hồn này lãng đãng trôi trong nắng Cho được trôi về bến Trữ La!
Những bài thơ tình Nguyễn Bính nói về cảm xúc đau lòng cũng không còn quá xa lạ với mỗi chúng ta. Bởi tình yêu đâu chỉ có những phút giây lãng mạn mà còn chứa đầy những sự đớn đau. Là những hờn ghen vu vơ dẫn đến cãi vã. Và cũng có thể là những sự chia ly dẫu vẫn còn yêu. Là lời yêu thương không nói nên lời.
Đã quyết không… không… được một ngày Rồi yêu mất cả buổi chiều nay Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá! Không biết là mưa hay nắng đây?
Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi Như có tơ vương đến một người Người ấy, nhưng mà tôi chả nói Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi.
Tôi quen ngậm miệng với tình xưa Tình đã sang sông đã tới bờ Tình đã trao tôi bao oán hận Và đem đi cả một thuyền mơ.
Mơ có năm năm đã vội tàn, Có nàng đan mãi áo len đen. Có nàng áo đỏ đi qua đấy, Hương đượm ba ngày hương chưa tan.
Mà hương đượm mãi ở hồn tôi, Tôi biết là tôi yêu mất rồi! Tôi biết từ đây tôi khổ lắm, Chiều nay gió lạnh đấy, nàng ơi!
Tất cả mùa đông đan áo len Cho người cho tất cả người quen Còn tôi người lạ, tôi người lạ, Có cũng nên mà không cũng nên.
Oán đã bao la, hận đã nhiều Cớ sao tôi vẫn chả thôi yêu? Tôi đi mãi mãi con đường ấy Qua lại hôm nay, sáng lại chiều.
Thôi thế là em cách biệt rồi! Đường đi mỗi bước lại xa xôi Tim tím rừng chiều, tim tím núi Tim tím chiều hôm, tim tím mai
Ban chiều tim tím nhớ mong nhau Đêm tối kìa em tím rất nhiều Anh cúi xuống hôn màu tím giấy Thư về em, tím nét thương đau
Mai mốt rồi đây lầm cát bụi Anh lại đường xa trải kiếp người Tim tím rừng chiều, tim tím núi Chiều hôm nhiều tím thế em ơi!
Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ Em thử quay xem được mấy vòng Vì chăng nhớ có như vừng nhỉ Em thử lào xem được mấy thưng!
Anh ơi! Em nhớ em không nói Nhớ cứ đầy lên cứ rối lên Từ đấy về đây xa quá đỗi Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền
Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoi Nhớ nhớ mong mong mãi mãi rồi Thoi ạ làm sao thoi lại cứ Đi về giăng mắc để trêu tôi? Hôm qua chim khách đậu trên cành Kêu mãi làm em cứ tưởng anh Nội nhật hôm qua về tới bến Ai ngờ chim khách cũng không linh!
Anh bốn mùa hoa em một bề Anh muôn quán trọ, em thâm khuê May còn hơn được ai sương phụ Là nhớ người đi có thể về.
Cầm tay anh khẽ nói: Khóc lóc mà làm chi? Hôn nhau một lần cuối Em về đi, anh đi …
Rồi một hai ba năm, Danh thành anh trở lại, Với em anh chăn tằm, Với em anh dệt vải.
Ta sẽ là vợ chồng, Sẽ yêu nhau mãi mãi. Sẽ se sợi chỉ hồng, Sẽ hát câu ân ái. Anh và em sẽ sống Trong một mái nhà tranh. Lấy trúc thưa làm cổng, Lấy tơ liễu làm mành.
Nghe lời anh em hỡi! Khóc lóc mà làm chi? Hôn nhau một lần cuối, Em về đi, anh đi…
Thấy rét u tôi bọc lại mền, Cô hàng cất rượu ủ thêm men, Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ, Say cả tư mùa cho khách quen.
Em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi, Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi . Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ, Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi .
Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà, Người ta bắt chước chị người ta! Ra vườn nhặt những hoa cam rụng, Về bỏ đầy nồi cất nước hoa .
Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy, Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau . Hí hửng bảo nhau: “Thơm đấy chứ, Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!”
Một tối nhà Nhi có giỗ thầy, Chị Nhi cho uống rượu cay cay, Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa Mặt đỏ lên rồi chếnh choáng say .
Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài, Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai. Chị Nhi cứ chế làm sao ấy, Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười.
Chị Nhi thường nói với u tôi: “–Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi!” U tôi cười đáp ngay như thật: “Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!”
Thuở ấy làm sao thật thái bình, Trai hiền bạn với gái đồng trinh. Đời say men rượu thơm hoa rụng, Tràn những thơ ngây, ngập cảm tình.
Ấy thế mà rồi cách biệt nhau, Nhà Nhi không biết chuyển đi đâu . Mình tôi giời bắt làm thi sĩ, Mẹ mất khi chưa bạc mái đầu.
Bỏ lại vườn cam, bỏ mái gianh, Tôi đi dan díu với kinh thành. Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới, Chuốc mãi men say rượu ái tình.
Rượu ái tình kia thành thuốc độc, Vườn trần theo bướm phấn hương bay. Đời tôi sa mạc, ôi sa mạc, Hoa hết thơm rồi rượu hết say.
Trăm sầu nghìn tủi mình tôi chịu, Ba bốn năm rồi năm sáu năm. Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại, Men nồng gạo nếp nước hoa cam.
Xa lắm rồi Nhi! Muộn lắm rồi, Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi! Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ, Mộng ngát duyên lành cũng bỏ tôi.
Chắc ở nơi nào dưới mái tranh, Chị em Nhi vẫn sốn yên lành. Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán, Hồn vẫn trong và mộng vẫn trinh.
Ngày xưa con bé Nhi còn đẹp, Huống nữa giờ Nhi đã đến thì. Tháng tháng mươi mười lăm buổi chợ, Cho người thiên hạ phải say Nhi.
Xóm chị em Nhi ở mấy nhà? Bến đò đông vắng? Chợ gần xa? Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ? Vườn có trồng cam có nở hoa?
Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng, Thực ra có phải thế này không. Chị Nhi đã lấy chồng năm trước, Nhi đến năm sau lại lấy chồng?
Ước gì trên bước đường lưu lạc, Một buổi chiều nào lạnh gió mưa, Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ, Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa.
Ngồi bên lò rượu đêm hôm đó, Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu. Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại, Ngậm ngùi hai đứa uống chung nhau.
Tôi kể: “U tôi đã mất rồi, Cửa nhà còn có một mình tôi …” Nhi rằng: “Ngày trước u thường nói Hai đứa mình trông đến đẹp đôi …”
“Chị em mới lấy chồng năm trước, Chồng chị trồng cam ở mé sông. Em ở mình đây nhà trống trải, Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông …”
Như truyện Tương Như và Trác Thị Đưa nhau về ở đất Lâm Cùng Vườn xuân trắng xóa hoa cam rụng. Tôi với em Nhi kết vợ chồng.
Rượu cất kỹ ngon, men ủ khéo, Say người thiên hạ lại say nhau . Chiều chiều hai đứa sang thăm chị, Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu.
Chao ôi! Là mộng hay là thực? Là thực hay là mộng bấy lâu? Hai đứa sống bằng hoa với rượu, Sống vào trời đất, sống cho nhau.
Nhưng mộng mà thôi, mộng mất thôi, Hoa thừa rượu ế, ấy tình tôi. Xa rồi vườn cũ hoa cam rụng, Gặp lại nhau chi muộn lắm rồi.
Em ơi! em ở lại nhà Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương Mẹ già một nắng hai sương Chị đi một bước trăm đường xót xa Cậy em, em ở lại nhà Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
Hôm nay xác pháo đầy đường Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng Chuyến này chị bước sang ngang Là tan vỡ giấc mộng vàng từ đây Rượu hồng em uống cho say Vui cùng chị một vài giây cuối cùng Rồi đây sóng gió ngang sông Đầy thuyền hận, chị lo không tới bờ Miếu thiêng vụng kén người thờ Nhà hương khói lạnh chị nhờ cậy em Đêm qua là trắng ba đêm Chị thương chị kiếp con chim lìa đàn Một vai gánh lấy giang san… Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương Mắt quầng tóc rối tơ vương Em còn cho chị lược gương làm gì! Một lần này bước ra đi Là không hẹn một lần về nữa đâu Cách mấy mươi con sông sâu Và trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênh Cũng là thôi cũng là đành Sang sông lỡ bước riêng mình chị sao? Tuổi son nhạt thắm phai đào Đầy thuyền hận, có biết bao nhiêu người! Em đừng khóc nữa em ơi! Dẫu sao thì sự đã rồi, nghe em! Một đi bảy nổi ba chìm Trăm cay nghìn đắng con tim héo dần Dù em thương chị mười phần Cũng không ngăn nổi một lần chị đi
Chị tôi nước mắt đằm đìa Chào hai họ để đi về nhà ai Mẹ trông theo, mẹ thở dài Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran Tôi ra đứng tận đầu làng Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa…
Trời mưa ướt áo làm gì? Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng Người ta pháo đỏ rượu hồng Mà trên hồn chị một vòng hoa tang Lần đầu chị bước sang ngang Tuổi son sông nước đò giang chưa tường Ở nhà em nhớ mẹ thương Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ Mẹ ngồi bên cửi xe tơ Thời thường nhắc: “- Chị mày giờ ra sao?”
Chị bây giờ… nói thế nào? Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang Chị từ lỡ bước sang ngang Trời dông bão giữa tràng giang lật thuyền Xuôi dòng nước chảy liên miên Đưa thân thế chị tới miền đau thương Mười năm gối hận bên giường Mười năm nước mắt bữa thường thay canh Mười năm đưa đám một mình Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên Mười năm lòng lạnh như tiền Tim đi hết máu mà duyên không về
Nhưng em ơi! một đêm hè Hoa xoan nở, xác con ve hoàn hồn Dừng chân trên bến sông buồn Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang Đoái thương thân chị lỡ làng Đoái thương phận chị dở dang những ngày Rồi… rồi chị nói sao đây? Em ơi! nói nhỏ câu này với em… Thế rồi máu trở về tim Duyên làm lành chị duyên tìm về môi Chị nay lòng ấm lại rồi Mối tình chết đã có người hồi sinh Chị từ dan díu với tình Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng Tim ai khắc một chữ “nàng” Mà tim chị một chữ “chàng” khắc theo Nhưng yêu chỉ để mà yêu Chị còn dám ước một điều gì hơn Một lầm hai lỡ keo sơn Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung Rồi đêm kia lệ ròng ròng Tiễn đưa người ấy sang sông, chị về Tháng ngày qua cửa buồng the Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa
Úp mặt vào hai bàn tay Chị tôi khóc suốt ba ngày ba đêm – Đã đành máu trở về tim Nhưng khôn buộc nổi cánh chim giang hồ Người đi xây dựng cơ đồ Chị về giồng cỏ nấm mồ thanh xuân Người đi khoác áo phong trần Chị về may áo liệm dần nhớ thương Hồn trinh ôm chặt chân giường Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây Năm xưa đêm ấy giường này Nghiến răng nhắm mắt cau mày… cực chưa? Thế là tàn một giấc mơ Thế là cả một bài thơ não nùng Tuổi son má đỏ môi hồng Bước chân về đến nhà chồng là thôi Đêm qua mưa gió đầy giời Mà trong hồn chị có người đi qua Em về thương lấy mẹ già Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công Chị giờ sống cũng bằng không Coi như chị đã ngang sông đắm đò.
Trên đây là những bài thơ tình Nguyễn Bính mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Qua đó bạn cũng có thể bắt gặp được hình ảnh của mình trong những câu thơ. Qua bài viết này chắc hẳn bạn đã nắm được phong cách sáng tác thơ của ông rồi phải không nào! Đồng hành cùng phongnguyet.info để theo dõi những bài viết ấn tượng hơn nữa nhé!
con đường bong bóng mặt gương tháng năm chờ đợi quê hương nơi nào
anh về múc nước cầu ao
vốc hình em với ngôi sao lạnh lùng
giờ em xa cách tận cùng
ao sâu cá lặn một vùng rêu xanh
Trước sân anh thơ thẩn.
Đăm đăm trông nhạn về;
Mây chiều còn phiêu bạt
Lang thang trên đồi quê;
Gió chiều quên ngừng lại;
Giòng nước quên trôi đi…
Ngàn lau không tiếng nói;
Lòng anh dường đê mê.
Cách nhau ngàn vạn dặm
Nhớ chi đến trăng thề;
Dầu ai không mong đợi.
Dầu ai không lắng nghe
Tiếng buồn trong sương đục.
Tiếng hờn trong luỹ tre.
Dưới trời thu man mác.
Bàng bạc khắp sơn khê.
Dầu ai trên bờ liễu.
Dầu ai dưới cành lê…
Với ngày xuân hờ hững,
Cố quên tình phu thê,
Trong khi nhìn mây nước,
Lòng xuân cũng não nề…