Câu thơ tài hoa được nhiều người tìm đọc nhất hôm nay 24/11/2025

Đêm An Giang ngọn núi quá hào hoa
Thong dong thổi bay núi cây núi đất
Phải ngọn gió đang cùng tôi trinh sát
Biên giới vào đêm, sao rải khắp chân rừng

Đêm An Giang - Trần Mạnh Hảo

Top 20 bài thơ có tổng lượt xem nhiều nhất hôm nay 24/11/2025

VIẾT CHO EM…

Cuộc đời này, vui sướng hay khổ đau
Những gì qua, đều đã là quá khứ
Cớ sao em buông không đành, cứ giữ
Sống chao chênh trong khắc khoải muộn phiền

Đừng tuyệt vọng khi thất bại triền miên
Gắng hết sức rồi thì không gì hối hận
Việc tự làm, và mình em cảm nhận
Sao em phải chạnh lòng , vì lời nói một ai?

Có những điều không ranh giới đúng-sai
Đã quyết định, em vững tin là đủ
Quan trọng gì những hư vinh ái mộ
Người đời dễ nhớ, và cũng mau quên như nước chảy qua cầu…

Dẫu có người làm em thương tổn đến đâu
Tha thứ đi em,ta chẳng gặp nhau nhiều nữa
Đời tưởng dài, nhưng chớp mắt thanh xuân đi ngang cửa
Buông xả, vị tha, em sẽ thấy cõi lòng thật thênh thang

Tâm thái an yên, vạn việc đến nhẹ nhàng
Em hãy gieo những mầm ươm tích cực
“ Hạnh phúc tự tâm” là hạnh phúc đích thực
“ Nương tựa chính mình”, Em một đời chẳng cô đơn…

sưu tầm

Tập thơ: Nheo mắt nhìn thế giới (2008) – Bằng Việt (Tiếp)

Tập thơ Nheo mắt nhìn thế giới (2008) của nhà thơ Bằng Việt được sáng tác năm 2008, tập thơ gồm 29 bài thơ. Bằng Việt có nghệ thuật thơ ca đồ sộ, những tác phẩm thơ của ông được độc giả Việt Nam và độc giả thế giới biết đễn. Bằng Việt là một nhà thơ trữ tình đa tài.

Nội Dung

Con gà kêu “oa” một tiếng xé tai
Hai chân vừa bị bẻ
Người bán thuốc dịt cao vào chỗ gãy
Để nằm yên trên bàn.

Cô gái bậm môi, đưa lòng tay búp măng
Nắm vào xích sắt đang nung đỏ
Nghe rõ da tay cháy xèo một tiếng
Vội vã xoa vào thuốc mỡ kề bên.

Hai mươi phút sau, gà què lại chạy,
Hai mươi phút sau, tay bỏng lại lành,
Một ngày đón “tua” hai mươi đoàn khách
Ngày hai mươi lần tái diễn “cực hình”!

Kinh tế thị trường giá mua cực đắt
Phải biết bày trò quảng cáo độc chiêu!
Bách chiết thiên ma là nghề kiếm sống
Rát bỏng hai tay, nhưng vẫn phải liều!

Bán thuốc thời nay cao hơn bán thuốc!
Cao hơn thời “mãi võ” bến xe tàu,
Nếu không đến Nam Ninh nhìn tận mắt
Thì kể chuyện này, ai dễ tin đâu!

2007

Có nỗi buồn bay qua lỗ kim
Có nỗi buồn lướt trên miệng vực!

Có nỗi buồn không hiểu được người
Có nỗi buồn tìm ra mình không được!

Buồn quá, dù sẵn cầm đàn
Gẩy mãi tai trâu, nỗi buồn càng lớn!

“Bốn dây rỏ máu năm đầu ngón tay..”
Đâu phải riêng mình Nguyễn Du thấm thía!

2003

Xếp hàng ngang cùng lách
Hiện đại và thô sơ
Xếp hàng dọc mà len
Vượt lên là cứu cánh
Còi xe dồn lanh lảnh
Mồ hôi tháo đầm đìa
Có kế gì phù phép
Sang được đường bên kia!

Xây hàng loạt bùng binh
Uốn dòng người rồng rắn
Đường nào cũng ngăn làn
Phố nào cũng che chắn
Xi măng dựng như thành
Bê tông làm rào cản
Thành phố như trại lính
Đường đi như chiến hào…

Lên cầu vượt, thở phào
Mà cười ra nước mắt!
Cầu không đưa tới đích
Cầu chỉ giúp rẽ ngang
Cầu to lớn, kềnh càng
Cầu nghênh ngang, tốn phí!

Hoá ra cầu chỉ giúp mình có thế:
Nào vượt nổi ai đâu, chỉ để vượt chính mình!

2006

Dãy hàng hoá đủ màu không che được cái nghèo
Cái nghèo bám theo, dù đi toàn thế giới!
Nụ cười mời chào dưới nắng chiều ô trọc,
Những vết nhăn nhìn gần lam lũ hơn…

Ba cậu vệ sĩ Nga đi sau bảo vệ cả đoàn
Như ba chú gấu khoá đuôi đàn gà phía trước,
Có gì đáng mua trong hoàn cảnh ấy?
Hoạ chăng mua cầu may trước nụ cười cầu tài!

Tấm áo, đôi giày… đều đắt hơn ở nhà
Trả giá xuê xoa, lấy tình lấy nghĩa,
Kẻo mai kia đã cách xa nghìn dặm
Chẳng lưu nổi chút buồn vui, ghi dấu ấn Chợ Vòm!

2008

Cổ rồi… Gió thổi mùa thu,
Tình tang nhịp võng, lời ru – cổ rồi!

Áo the, quần đũi, yếm sồi,
Mớ ba, mớ bảy… em ngồi cùng ai?
Cổ rồi – con vạc, con trai,
Môi trầu cắn chỉ, khuyên tai – cổ rồi!

Duyên xưa đã tếch về trời
Tít mù tăm…cuốn một thời lùi xa,
Cuội già buồn với gốc đa,
Đánh rơi cổ tích, trăng già trơ trơ!

Cổ rồi – khép nép, mộng mơ,
Tìm đâu áo trắng ngây thơ, chung tình!

2002

Có phải em làm tôi cảm động
Tự thuở đầu xa lắc xa lơ
Áo hoa vàng thanh thản thế… Ngày xưa!

– “Trời ơi! Sen sớm quá chừng thơm!”
Cơn mê đắm năm mười sáu tuổi…
Tiếng reo không hề gợn bụi
Toả trên gương nước mê hồn!

Bây giờ, hồ sen không còn đâu em
Chỉ nhà lấn sen, tầng tầng lớp lớp,
Tiếng reo xa xưa nhói vào tiềm thức
Ba mươi năm rồi, mùa sen cũ còn thơm!

2000

Sưu tập bướm ngàn con
Màu lạ mắt y như tranh trừu tượng
Sưu tập rùa vàng to nhỏ
Chỉ sót không tìm thấy nỏ Kim Quy!
Vỏ ốc, da thằn lằn,
Từng bó lông công sặc sỡ,
Rượu bìm bịp, cao hổ cốt,
Những thứ tưởng Trời cho mãi
Hoá ra đến lúc không còn!

Nguồn sắp kiệt nước trong, núi lở loét đào vàng,
Không còn tiếng chim rừng nguyên sinh thăm thẳm,
Vỏ đồ hộp, lon Coca bập bềnh lòng suối,
Chùa rởm, khói hương cũng mù mịt bốn bề…

Sa Pa, Mai Châu, Chùa Hương, Tam Đảo,
Trẻ con bỏ nhà đi hướng dẫn tham quan,
Xách mớ hàng tạp hoá nhôm nhoam
Thổ cẩm linh tinh, ví tay, túi xách…

– Money? – Good! Service? – Yes!
Em bảy tuổi đầu đã lăn lóc mưu sinh!

2001

Một vị tăng hỏi bậc chân tu: “Bạch Thầy,
thế nào là Phật?”
Người đáp: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Lại hỏi: “Thế nào là Pháp?”
Người đáp: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Hỏi tiếp: “Vậy thế nào là Tăng?”
Người phủi tay, cười: “Chấp theo lối cũ
là không đúng!”.

*

Bảy trăm năm sau, tôi hành hương lên Yên Tử
Đêm – nằm mơ thấy Phật.
Nhớ chuyện xưa, bèn hỏi: “Bạch Thầy, việc đời
thế nào là đúng?”
Người ngậm ngùi: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Lại hỏi: “Thế nào là hạnh phúc trần ai?”
Người bèn cười to: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Hỏi tiếp: “Vậy thế nào là Thơ?”
Người lại phủi tay: “Chấp theo lối cũ
là không đúng!”.

2008

Một vị tăng hỏi bậc chân tu: “Bạch Thầy,
thế nào là Phật?”
Người đáp: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Lại hỏi: “Thế nào là Pháp?”
Người đáp: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Hỏi tiếp: “Vậy thế nào là Tăng?”
Người phủi tay, cười: “Chấp theo lối cũ
là không đúng!”.

*

Bảy trăm năm sau, tôi hành hương lên Yên Tử
Đêm – nằm mơ thấy Phật.
Nhớ chuyện xưa, bèn hỏi: “Bạch Thầy, việc đời
thế nào là đúng?”
Người ngậm ngùi: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Lại hỏi: “Thế nào là hạnh phúc trần ai?”
Người bèn cười to: “Chấp theo lối cũ là không đúng!”
Hỏi tiếp: “Vậy thế nào là Thơ?”
Người lại phủi tay: “Chấp theo lối cũ
là không đúng!”.

2008

Đồ vật cũ
Hay những câu thơ cũ
Mòn mỏi đi
Nhưng đã quen dùng.

Quen dáng, quen tay,
Quen vui buồn, nước mắt, mồ hôi…
Một chút hồn xưa
Rất nhiều xa xót!

Ôm mãi đống đồ quá quen, cũ rích,
Ai nỡ vứt đi kỷ niệm đời mình?
Chỉ biết thở dài, lau vết mốc meo
Dù tích lại, chả có gì thiết dụng!

Tấm chăn tiết kiệm xuống màu
Không nỡ phũ tay quăng cho đồng nát,
Trăm mụn vải thô vá chằng vá đụp
Là trăm mụn thời gian giằng níu những gì quên!

Thế kỷ XX đang bước xa dần
Còn day dứt phần đời cam go, nghèo khó,
Trời ơi! Những câu thơ từng say mê thế
Chả lẽ cũng là đồ vật cũ mà thôi?!?

2002

Ừ thì…nắng, ừ thì…mưa,
Lập nghiêm mấy độ, vẫn thừa nhung nhăng,

Ừ thì…gió, ừ thì…trăng,
Chỉ trăng với gió cũng rằng chơi ngông!

Ừ thì… đục, ừ thì… trong,
Tỉnh queo thế sự, vẫn hòng được say!

Ừ thì…đó, ừ thì…đây,
Chưa đi xa, đã biết ngày đi xa,

Ừ thì…bạn, ừ thì… ta,
Một đời lắm bạn, ai là thương yêu?

Ừ thì… sớm, ừ thì… chiều,
Qua rồi, nghĩ lại, bao nhiêu nỗi buồn!

Lên cao, giảm độ sôi
Không khí loãng dần
Nhìn xa hơn, bao quát hơn,
Nhưng tức thở!

Trứng chỉ lòng đào, nhúng không thể chín,
Ý nghĩ trên mây càng sống sít hơn,
Vi khuẩn sống dai, rơi vào nước bốc hơi
Càng kích thích lớn nhanh, không thể chết,
Duy kỳ diệu, trên ngút ngàn núi tuyết
Xác ướp trong băng còn nguyên vẹn đời đời!

Lên cao
Càng lên càng cô đơn
Mạch càng đập nhanh hơn
Để chống tim đông máu!
Môi trường sạch lý tưởng
Nhưng bên trong vẫn ủ kín vi trùng!

Sống khép mình, căng thẳng, lạnh lùng,
Chỉ lúc chết
Là cầm chắc ướp trong băng vĩnh cửu!

2002

Cô nàng búp bê mắn đẻ tròn xoe!
Mở lòng ra – cả bầy con nhỏ xíu…
Nước Nga mênh mông, người là vốn quý
Một mẹ Anh hùng, nâng niu hàng chục đứa con!

Nhưng thời thế khác rồi!
Người độc thân nhiều hơn, thích hưởng thụ
hơn là chia sẻ,
Yêu bản thể chính mình hơn là yêu trẻ…
Đi khắp các quầy, chẳng dễ tìm đâu
búp bê Matơriôska!

Giống bầy tò he nặn bột ở ta,
Màu xanh đỏ thơ ngây, giờ còn ai chơi nữa!
Matơriôska thành kỷ niệm lui về quá khứ…
Hiếm hoi như một nỗi ngậm ngùi!

2008

Người đàn ông đã đến tuổi buồn
Đã đến tuổi không còn gì để nói
Sao ngoảnh lại vẫn còn nhiều bối rối
Vẫn còn nhiều duyên nợ ở trần gian?

Người đàn ông đã đến tuổi gàn
Đã đến tuổi không còn gì để mất
Mới hiểu được góc nhìn ngoài sự vật
Thấy rõ hình hài những thứ vô vi…
Ngủ đi, ngủ đi…
“Ngủ quách sự đời thây kẻ thức…”
Đã đến tuổi ngủ liền luôn một giấc
Sao còn quá nhiều điều bức xúc
Quá nhiều điều không nỡ để buông xuôi…

Ngủ đi! Ngủ ư?… Lại mất ngủ rồi!

2006

Bóng râm ngủ quên trong một câu đùa…
Ngày nhẹ nắng, trời mù sa lất phất.
Mưa cao nguyên chợt bay rồi chợt tắt

Có day dứt gì đâu?… Chỉ là mưa cao nguyên!

Trong câu đùa để ngủ quên hạnh phúc,
Lời hứa hẹn yên hàn ngủ quên trong chiến tranh.
Chỉ có thế! Sao mãi còn thắc thỏm?

Mà day dứt gì đâu?… Chỉ là mưa cao nguyên!

Thời ấy thật trẻ trung! Sống trọn vẹn làm sao!
Yêu hết sức thiêng liêng, hứa quá chừng sâu nặng,
Một lời hứa chưa thành, khiến suốt đời dai dẳng…

Mà day dứt gì đâu?… Chỉ là mưa cao nguyên!

2000

“Ô hay! Buồn vương cây ngô đồng!”
(Bích Khê)

Cây huyền thoại đã vào văn học sử:
“Cây ngô đồng, ai trồng mà mọc…”
“Một lá ngô đồng rụng,
Cả thiên hạ hay thu!”
“Lá ngô đang mùa hạ,
Vua Ngô tỉnh chửa tỉnh,
Lá ngô sang mùa thu,
Vua Ngô sầu lại sầu!”

Cây ngô đồng sang trọng
Sang mãi từ thời Xuân Thu – Chiến Quốc,
Sang đến thế, chỉ có trong sách vở,
Nỡ nào bán rao đến tận thời này:
Chậu cảnh rẻ tiền,bầu cây thô tháp,
Lá nhăn nhúm răng cưa, xoè rẻ quạt,
Giống lai tạp bình dân, xa rời danh giá cũ,
Chỉ khiến nguội tanh trí tưởng tượng ngàn đời!

Ngô đồng ơi! Ngô đồng!
Có phải nhầm không đấy?
Giờ hoá hèn mọn vậy,
Biết trách ai, ngô đồng?

… Thất vọng với ngàn xưa hay thương xót ngô đồng
Trót được tôn quá cao, đẩy mãi vào lịch sử,
Để đến nỗi, hậu duệ giờ thoái hoá
Lưu luyến thuở vàng son xa lạ với đời thường!

Thất vọng trước hào quang ru ngủ mãi chính mình,
Huyền thoại đã sinh ra, phải sống cùng hư ảo!
Về lại cõi nhân gian xô bồ, nhộn nhạo,
Chỉ tổ xót xa thêm
Như số kiếp ngô đồng!

2001

Tôi đến Vácsava khi Liên Xô đã đổ
Thấy tiếc toà nhà cao như Trường Lômônôxốp
Kiến trúc thời Xtalin, giờ bỗng bị bỏ hoang!
Tôi hỏi bằng tiếng Nga – từng phổ cập ở Ba Lan
Người qua đường đáp ngay, giọng có phần
khiêu khích:
“You would better speak English!”

Lại đến Hồng Kông, gặp một người Nga
Bỏ nước ra đi sau thời Goócbachốp
Sang đây dạy Trường Đại học Kỹ thuật
Tôi vui mừng như gặp lại đồng hương
Hồn nhiên, chào câu tiếng Nga thông thường,
Nhưng ông ta vẻ giá băng, khô khốc:
“You would better speak English!”

Về lại Việt Nam, giờ ai học tiếng Nga?
Đài Truyền hình không cần tuyển tiếng Nga thứ thiệt,
Thà tiếng Anh giả cầy, vẫn “ôkê”, dùng được!
Một tấm biển “Thể thao” giản đơn, vẫn để
tiếng Nga bồi!
Cả nước xem truyền hình, nhưng không ai buồn sửa!

*

Ngôn ngữ tội tình gì, hỡi “Rusky day dứt”
Mà dâu bể khó lường, mà giậu đổ, bìm leo?
Hay cũng nhiễm thói đời, như đồng tiền đen bạc,
Lúc thắng thế vung vinh, lúc tủi phận bọt bèo!?!

2007

“Phục chẩm bất thăng kinh tạc mộng
Hồi đầu dĩ nhược cách tiền sinh…”
(Nguyễn Khuyến)

Vẫn nói, vẫn cười, vẫn ăn, vẫn uống,
Vẫn cao ngạo, tự tin, điềm tĩnh,
Nhưng trên gương mặt anh đã có gì khuất lấp,
Anh – người của thế kỷ khác rồi!

Thế kỷ dữ dằn, bão bùng, có đi và có đến,
Anh xuống cùng một bến với bao người tâm huyết,
Anh cũng đi theo đến cùng chuyến tàu có mọi người đi,
Anh vinh quang cùng mọi người,
trả giá cùng mọi người,
Anh đầy khôn ngoan, đầy so đo, đầy tránh né,
Anh sống đến hôm nay, dương dương tự đắc,
Nhưng than ôi
Anh vẫn là người của thế kỷ khác rồi!

Tôi ngồi uống với anh như uống cùng ảo ảnh,
Uống cùng bao nhiêu khát vọng không thành…
Anh đâu cần ai thương, anh bình giá mọi điều
bằng cái nhìn khinh bạc,
Anh đứng trên mọi điều để xét nét thời gian…

Nhưng có ích gì đâu
Khi trên khuôn mặt anh đã in vết thẫm màu:

Dấu ấn cũ càng của thế kỷ vừa khép lại!.

2003

Trên ba nghìn mét cao
Bóng người như hạt bụi,
Cao ốc như hộp diêm
Rừng già như tóc rối…
Nheo mắt, biết buồn gì?

Chỉ còn mây trắng mây
Giống vẩy rồng, vẩy cá,
Chỉ còn trời xanh trời
Chẳng đâu cùng tận cả…
Nheo mắt, biết vui gì?

Nheo mắt vì rợn ngợp
Nheo mắt vì bất cần,
Có thể đầy phấn khích
Có thể đầy phân vân,
Hay nhuốm màu khinh bạc
Hay chan hoà bao dung?!

Nheo mắt nhìn thế giới…

2006

Chợt rầu lòng vì câu thơ của Trịnh:
“Đêm thấy ta là thác đổ…”
Vậy ngày ơi, ta là gì?

Có khi
Một ngày ruổi rong, một ngày tất bật
Cũng không làm xong một việc ra hồn!
Có khi
Cả tuần lao lung, cả tuần suy ngẫm
Cũng không nhìn thấu bản thể mình!
Ngày sống vội, tuần sống vội, năm sống vội
Tuổi hoa niên, trung niên, kế tiếp tuổi già…
Chong chóng quay, rút cuộc được gì?
Được chuyển động – làm bù nhìn của gió,
Và gió, quẩn quanh đầu sông, cuối bãi,
Cũng một kiểu bù nhìn của nóng lạnh, Âm – Dương,
Còn Âm – Dương có từ đâu,tồn tại tới đâu,
Thì mở hết giác quan, ta vẫn là mù tịt!

Rầu rĩ trở về câu thơ của Trịnh:
“Đêm thấy ta là thác đổ…”
Có lẽ nào, chỉ thế thôi sao?

2002

“Hai mươi năm sau, một tên sách mỉa mai
Ghi trọn đời ta và giấc mơ đi lạc…”
Louis Aragon (Đêm Maxcơva)

1

Những vỉa hè xưa cũ
Màu đá nhẵn lỳ, thân thuộc bao năm,
Đâu biết mình chuyển sang kinh tế thị trường
Mà mình đã thành vỉa hè tư bản!

Những bà già vẫn khoác tấm áo màu đen xưa cũ,
Khuôn mặt thuần Nga thật thà chất phác,
Lặng lẽ bước vào từng cửa hàng nhỏ lẻ
Trong khu chợ vừa túi tiền bình dân,
Rụt rè ngước nhìn dãy siêu thị sáng choang
Kênh kiệu chưng bày toàn hàng mác ngoại!

Bách hoá G.U.M. xưa tấp nập đâu rồi?
Các tầng nhà trống hoang đang còn sửa chữa!
Thế giới trẻ em Detxky Mir, từng rạng rỡ
sắc màu bay múa,
Cũng lại đóng cửa, im lìm quét sơn!
Dạo phố, chỉ thấy nhà thờ tôn tạo rất nhiều,
Mua vé tham quan thả cửa.

2

Nhớ thời sinh viên, thuở cả tin, đắm say, ngơ ngẩn
Nhìn Kremlin quá đỗi thiêng liêng!
Bây giờ còn đây dãy tường đỏ màu son
Chỉ tháp gắn ngôi sao không còn là biểu tượng,
Hồng trường có vẻ nhỏ hơn ngày trước
Lăng Lênin không mở cửa mỗi chiều,
Mọi người đi qua, chỉ nhìn nhau dáng vẻ thờ ơ,
Chẳng ác cảm, chẳng tỏ ra thiện cảm.

3

Qua ga hàng không nào, cũng bị sờ nắn kỹ,
Lột chìa khoá thắt lưng, bỏ rọ khám giày tây,
Chắc cảnh giác nhiều khủng bố, nhiều không tặc,
Người xa lạ đến đây, đâu dễ tưởng người ngay!
Dãy máy soi, tinh vi hơn thời Xô viết,
Duy máy bay T.U. vẫn xoay trở nặng nề, như
hai chục năm xưa!
Thủ tục nhà ga chẳng cải tiến gì nhiều
Lấy hành lý cũng mất gần nửa buổi!

4

Lại vào Hermitage đầy say sưa,
Nhưng bảo tàng cũng đang thời sang sửa!
Hành lang thêm nhiều chân dung ông hoàng bà chúa
(Ngày xưa bị dấu kín trong kho!)
Đặc biệt, chiếc ngai vàng thời Sa hoàng xưa
Đã được ung dung chưng bày trở lại.

Chiến hạm Rạng Đông nằm yên trễ nải
Bên bờ Nêva, sang thế kỷ khác rồi,
Pháo đài cũ bên sông vẫn nổ súng báo giờ
Chỉ để gợi một chút gì hoài cổ!

Quá khứ – ngỡ nhiều điều tưởng chừng đã rõ
Nhưng còn rất nhiều điều cần phân định
tận tương lai…
Đã quay lưng chối từ quá khứ mà đi
Thì không cách gì quay đầu trở lại!

Mỗi việc cứ chuyển dịch thế thôi, phải tuân theo
quy luật
Chính xác và nặng nề,
Ví như chiếc cầu, đã hai thế kỷ bắc qua sông Nêva,
Vẫn gồng mình đóng mở hàng đêm, cho tàu
thoát ra biển lớn.

(Và thức dậy ở đây, dù vào múi giờ nào,
cũng không sợ muộn,
Khi vẫn còn đây một phần sáu địa cầu – đồng hành
với nước Nga!)

Maxcơva – Xanh Pêtecbua, 2008

Tới mốc nghìn năm, còn có 900 ngày,
Phim chất lượng cao, dễ gì đạt được?
Thảo luận mãi, ngỡ chừng nát nước
Chưa ai chịu ai có sáng kiến gì!

Một người thăm dò: “Hay cứ thuê thầy ngoại,
Đạo diễn nước mình chưa đủ chắc ăn!”
Người khác bàn thêm, vẻ nghi ngại, băn khoăn:
“Đến thành quách, cung đình… cũng nên
nhờ nước bạn!”
Người thứ ba hùng hồn hơn, lên giọng phán:
“Thế còn ngựa nghẽo không thuê, các ông
biết quay gì?
Bao trận đánh hào hùng cũng sẽ vứt đi
Nếu chỉ kéo ba chú ngựa còm, mượn từ Đoàn Xiếc,
Chạy tới, chạy lui, thở sùi bọt mép…
Y hệt trong phim Đề Thám dạo nào!”.

Ba người nói xong, nhẹ nhõm thở phào
Ý kiến xem ra đã gần thống nhất.
Tôi bèn tặc lưỡi: “Thôi thuê quách nốt diễn viên
Hàn Quốc,
Thật ăn khách, bảnh trai, vào vai
Lee Koong Wan!”

2008

Vị Thiếu tướng Công an cầm chai rượu ra bàn
– “Ông Nguyễn Cao Kỳ mới về gửi tặng”.
Mọi người đang vui, gật gù bảo “Uống”
Nhưng một người bảo “Không!”.

Vì sao không? Rượu cứ ngon là rượu!
Whisky Mỹ hay vodka Nga, giờ có mặc cảm gì,
Chiến tranh lạnh qua rồi, ba mươi năm sau chống Mỹ
Đây là chén rượu thăm quê của
tướng Nguyễn Cao Kỳ!

Nhưng vẫn có một người không chịu uống!

Vì sao không? Chẳng cố chấp quá ư?
Cậu là lính phòng không, chúng tớ đều
cựu chiến binh cả chứ!
Cũng bom đạn, cũng Trường Sơn, cũng vào sinh ra tử,
Sống đến hôm nay, đâu phải để hận thù!

Có phải tự đáy lòng không vượt qua mặc cảm?
Không vượt qua nỗi buồn của cuộc chiến tranh xưa?
Không vượt qua chính mình, không vượt qua quá khứ,
Vết thương cũ còn đau khi gió chuyển sang mùa…

Đám đông ồn ào của chúng tôi cứ uống
Anh bạn chỉ ngồi im, cũng chẳng nói thêm gì…

Và bữa rượu, bỗng dưng thành đắng đót
Chẳng phải tại vì ai, kể cả Nguyễn Cao Kỳ!

2007

Còn có gì to tát để tuyên ngôn?
Thơ lặng lẽ lui dần vào giải trí.
Éptushenkô thì đi sang Mỹ,
Rôjđextvenxky thì cũng chết rồi!

Maiakôpxky thành dĩ vãng xa vời
Cũng chả khác Êxênin là mấy…
Chỉ còn nhớ, một người thì treo cổ,
Một người thì bắn súng vào đầu!

Thơ thời đại hậu sinh vừa sặc sỡ vừa buồn,
Nhiều sexy, ít nghĩ về hạnh phúc,
Nhiều đòi hỏi, mà chả cần trách nhiệm
Dễ buông tuồng, nhưng rất ghét tuyên ngôn!

Maxcơva, 2008

Maiakốpxky giơ cao tấm hộ chiếu đỏ tươi
Ngẩng đầu hiên ngang: “Ta chính là
Liên bang Xô Viết!”
Câu thơ trác việt một thời, nhưng hôm nay phải chết
Khi ngay cả Liên bang Xô Viết không còn!

Tố Hữu dịch bài thơ “Đợi anh về”
Bài thơ được chuyền tay, suốt thời bom rơi đạn nổ…
Cho tới lúc hàng vạn người xuất ngũ,
Người mất cũng mất rồi, người chờ đợi đã già đi,
Bài thơ kiên trung đầy khắc khoải, chia ly,
Đành thở phào ra đi, khi làm xong nhiệm vụ!

Các cô gái nếu trọn đời cứ vô danh, bé nhỏ,
Đâu phải chịu số phận ngặt nghèo như
số phận Tây Thi!
“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng…”
Đã vượt quá tầm cao, cái chết có xa gì?!

Thơ càng sắc, càng kiêu, càng chớ màng bất tử,
Miễn đừng để loài người hèn hạ, tối tăm đi…

2008

Thực ra, cuộc đời vẫn dành một lối đi
Dù thoạt nhìn vô cùng rối rắm!

Thực ra, cuộc đời vẫn hé ra khoảng lặng
Dù mải mê biết mấy bộn bề!

Thực ra, cuộc đời vẫn hút về chân không
Dù qua hết đến muôn trùng khát vọng!

2007

“Xin Ngài vui lòng điền vào chỗ trống:
Tiểu sử, văn bằng, tác phẩm, công trình…
Ngài sẽ vinh dự có tên
Trong Từ điển danh nhân thế giới!”.

“Who is who”
“Danh sách được dày công chọn lọc,
Chúng tôi tiến hành nghiên cứu toàn cầu,
Nhưng để Ngài không bị sót tên,
Xin gửi về địa chỉ kèm theo
Chỉ có 200 đô la lệ phí!”

“Who is who”
Tài năng nào ai đã dễ biết ai?
Nhưng nếu Từ điển “lên đời” cho “5000 danh nhân”
Thì nhà biên soạn đã bỏ túi 1 triệu đô la chắc chắn!

Hai “danh nhân tầm phơ” ngồi uống bia vỉa hè
Cùng chìa ra bức thư mời danh giá:
– Hai trăm đô, đủ uống bia nhoè, cậu ạ,
Dại gì mà “Hu” với chả “Hu”!

2006

Ừ thì… vẫn đầy mỹ phẩm, hương thơm,
Chỉ ít ai thèm hương cau, hương bưởi!

Ừ thì… vẫn đầy sông sâu, bến đợi,
Chỉ ít ai còn nhớ tiếng gọi đò…

Ừ thì… vẫn còn Tấm Cám như xưa,
Chỉ ít ai nuôi Tấm trong quả thị.

Ừ thì… vẫn còn núi nàng Tô Thị,
Chỉ ít ai ngờ núi gắn xi măng!

Ừ thì… vẫn còn vằng vặc vầng trăng,
Chỉ ít ai tìm cây đa, chú Cuội.

Ừ thì… đời này vẫn còn vị muối,
Chỉ ít ai còn gắn với gừng cay…

Ừ thì… vẫn còn chén rượu, cơn say,
Chỉ ít ai ngông – thích làm Lý Bạch!

Ừ thì… vẫn còn đất thiêng, long mạch,
Chỉ ít ai tin: Cá chép hoá Rồng!

2007

Vì sao lại nhớ cây bàng mùa đông,
Chẳng lẽ chỉ vì cảm thương lá rụng?

Vì sao lại tiếc con thuyền neo bãi
Chẳng lẽ bờ xa khát vọng lạnh rồi?

Vì sao xót xa màu áo em đêm ấy
Phố sơ tán vắng tanh, em về đó một mình!

Em mãi mãi ngủ yên, mà tôi thì sống sót,
Ba mươi mùa… lá đỏ rụng buồn tênh!

2002

Cơm ai, người nấy ăn
Việc ai, người nấy làm
Bạn ai, người nấy tiếp.

Sách báo không hề đọc
Chỉ phấn sáp, thời trang,
Hai bữa chê cơm nhà
Ngồi quán cho sành điệu.

Thích ngồi lê, mách lẻo
Chính trị, xin miễn bàn
Chỉ dông dài miên man
Chuyện chê chồng, bỏ vợ,
Chuyện chơi bời, trốn nợ,
Chuyện bán đất, đổi nhà,
Chơi chứng khoán ranh ma
Liệu có thu bạc tỷ?

Tháng tháng đi thẩm mỹ
Tuần tuần đi gội đầu
Mặt với da chăm chút
Bõ đời mình trẻ lâu!

Ngồi nhà thấy chán ngắt
Mười hai tiếng đứng đường
Chơi cho đời chán mặt
Biết đủ mùi cho luôn!

Chỗ nào trứng cá Nga
Hàng nào lẩu nấm Nhật
Các anh rủ thì đi
Còn gì mà sợ mất!

Đêm về nằm mệt lả
Mắng con rồi nạt chồng
Lăn đùng ra kéo gỗ
Ngáy to như đàn ông…

Chồng để làm gì nhỉ
Để làm bung xung chơi!
Thời buổi này ngắn lắm
Ưu tư mà hết hơi!
Thời A còng xả láng
Đâu phải thời cơm toi!

2008

Trên đây là toàn bộ 29 bài thơ trong tập thơ “Nhem mắt nhìn thế giới” của nhà thơ Bằng Việt được sáng tác năm 2018. Mỗi bài thơ là một chủ đề thể hiện tình cảm,tâm tư của nhà thơ Bằng Việt.

>> Xem tiếp: Bằng Việt và các tập thơ dịch của tác giả nước ngoài

Bài ca dao về mây

Bài ca dao về mây

Tác giả: Lâm Hảo Dũng

1.

mây bay bỏ núi buồn tênh
bỏ em ở lại tóc mềm sợi thưa
bỏ tôi hoa súng bên hồ
lá xanh khoe nỗi xác xơ phận nghèo
mây bay khăn trắng khăn điều
đã bay đâu mất một chiều nắng mưa
chỉ trơ ngọn cỏ xanh mồ
hỏi ai kẻ sĩ còn mơ áo bào?

2.

mây bay cõng gió theo sau
buồn chi cảnh chó hình trâu mà buồn
“trẻ thơ không áo khoe xương
để em con gái dặm trường kiếm cơm”
mây bay lột xác lột hồn
lột phơi khố rách quần rơm bốn mùa
bỗng run câu nói ngày xưa
người đi còn hận bóng cờ vàng sao

3.

mây bay thấy khổ đồng bào
chợt nghe câu sấm lòng đau chín chiều
“một hôm mẹ tuổi sầu đeo
gậy cong đập nát ảnh treo góc tường”
mây bay tám hướng mười phương
chỉ phương đào nạn tìm đường tồn sinh
cũng thôi giã biệt sân đình
chờ mai xuân sáng để mình nhớ tôi

4.

mây bay chợ đứng chợ ngồi
chợ em trưa nhóm không người vãng lai
thì sầu như buổi hôm nay
đón tin tôi để tóc cài khăn tang
mây bay dưới xóm trên làng
bầu khô mướp héo võ vàng bí đao
dưa leo cũng chẳng xanh màu
hỏi chi dậu ngói thêm đau tấc lòng?

5.

mây bay xa tít mù không
nhớ em con én trời đông rất hiền
năm xưa quận chúa du thuyền
một trăm hoàng tử làm duyên đứng nhìn
mây bay nào thấy bóng hình
con sông chín khúc hội đình Long Hoa
thôi về lạy mẹ lạy cha
để con lên núi xây nhà Việt Nam

6.

mây bay ngậm ngải tìm trầm
tìm trong cát bụi những lầm lỗi xưa
cái người kẹp tóc ngây thơ
còn đi đuổi bướm bên bờ cỏ hoang
mây bay ruộng lúa hai hàng
nàng chô thêm nhớ nếp vàng nhà ai
đâu đây con nhạn lạc bầy
giọng kêu như tiếng thở dài mẹ tôi

7.

mây bay chim sáo, chìa vôi
hót bên trường cũ mấy lời bi than
cây còng đứng rũ trong sân
những tay thước kẻ mất dần còn đâu?
nỗi buồn gởi giáo khoa thư
gởi tôi trốn học kéo cờ sứ quân
gởi em đôi chút ngại ngần
ngó chung quanh bụi tơ hồng trống trơn

8.

mây bay con tép con tôm
con cua con cá bỏ nguồn lang thang
bỏ sông nước lạnh thân tràm
bỏ ô rô, bỏ cóc kèn co ro
bỏ người nắng sớm mưa trưa
bỏ cây dừa nước thẫn thờ cuối sông
trời nghe dân chúng cơ hàn
hai mươi năm sẽ phục quang đất này

9.

mây bay rầy đó mai đây
phải em bà chúa của ngày tôi yêu?
hỏi em qua mấy chân đèo
biếu em nắm đất quê nghèo của tôi
chiếc xuồng chở một em thôi
mà nghe xao động tiếng cười vỡ trăng
chiếc dầm chèo rất bâng khuâng
mà khua mất hút chín tầng mây cao

10.

có hôm tôi ở vườn đào
nghĩ thương xoài cuối phương nào buồn thiu
trái dưa hấu cũng không chìu
nên se sắt ruột nhìn theo bắp vàng
ngoại già thích cọng rau lang
thích cây cà tím thích giàn dây leo
thích Nga* nhưng chẳng thích Kiều*
thích tôi học thuộc những điều Phật răn

11.

mây bay lảng bảng bên đường
em con lạc tướng bồng gươm đứng hầu
vẽ tôi hình cọp hình trâu
mai đi đánh giặc về chầu Hùng Vương
vẽ tôi cái ngọn Tản Sơn
cái sông Hồng nước trên nguồn ra khơi
vẽ tôi trăm ấp một người
trái tim duy nhất giống nòi Lạc Long

12.

mây bay nhớ ngó bồn bồn
nhớ bông điên điển nhớ hồn cha ông
nhớ thời lục tỉnh xa xăm
cái anh công tử, cái nàng tiểu thơ
cái còn cái mất năm xưa
cái tôi lạc chợ chưa vừa hay sao?
cái ve lạc giọng gọi sầu
cái em lệ nhỏ hoen màu tà huy…

Phân biệt bạn thân với bạn thường qua góc nhìn vui nhộn

Trong cuộc đời mỗi người thì chắc chắn có rất nhiều bàn bè, bạn học chung, bạn làm chung hay bạn chơi từ nhỏ….. Những chắc chắc chúng ta chỉ có một số có thể bên bạn những lúc khó khăn nhất đó là những đứa bạn thân của ban.Hãy cùng phongnguyet.info phân biệt bạn thân với bạn thường qua những cử chỉ hành động trong cuộc sống khá hay và vui nhộn dưới!

Phân biệt bạn thân với bạn thường qua góc nhìn vui nhộn 1Phân biệt bạn thân với bạn thường qua góc nhìn vui nhộn 2Phân biệt bạn thân với bạn thường qua góc nhìn vui nhộn 3Phân biệt bạn thân với bạn thường qua góc nhìn vui nhộn 4Phân biệt bạn thân với bạn thường qua góc nhìn vui nhộn 5Phân biệt bạn thân với bạn thường qua góc nhìn vui nhộn 6Phân biệt bạn thân với bạn thường qua góc nhìn vui nhộn 7Phân biệt bạn thân với bạn thường qua góc nhìn vui nhộn 8Phân biệt bạn thân với bạn thường qua góc nhìn vui nhộn 9

Các bạn vừa coi xong cách phân biệt bạn thân với bạn thường qua góc nhìn khá vui nhộn được các bạn chia sẻ khá nhiều. Tuy nhiên tình bạn không có thước đo nào có thể đúng hết được, những tình bạn mà xây dựng bời sự chân thành chắc chắn sẽ mãi bền chặt.

Thành Phố Lạ

Thành Phố Lạ

Thành Phố Lạ (Xuân Quỳnh)

Em về hoa trắng dâu da
Vỉa than đen óng, chuyến phà nước êm
Em về bãi cát chao nghiêng
Đảo xanh in bóng con thuyền nhấp nhô
Nắng hồng cho áo nhanh khô
Bông hoa cúc biển mùa thu nở rồi
Chùm sim chín ở ven đồi
Lặng nghe tiếng hát đưa nôi dặt dìu
Đã thương mấy núi cũng trèo
Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua

Bình yên trên những mái nhà
Vịnh xanh nước lặng, buồm xa cuối trời
Biết ơn hạt muối mặn mòi
Với gừng cay để cho người nhớ nhau
Xin đừng nhắc chuyện xưa sau
Hãy vui với sóng với tàu với em
Vịnh này vịnh của con tim Đã nhiều lần em đến nơi đây
Và em biết nhiều lần anh đã đến
Vườn hoa hẹp ghế đá bày chi chít
Phố Hoa kiều nhiều những hàng ăn
Dòng sông chạy thành một nét vòng cung
Tiếng sóng vỗ dưới chân thành phố
Các thuỷ thủ có màu mắt lạ
Và những con tàu không bao giờ quen
Hầm dọc đường toàn bằng xi măng
Kiên cố hơn hầm các thành phố khác
Nhà máy lớn bom thù dội nát
Lò nung vẫn còn – (em đã làm thơ)
Nhà hát em từng biểu diễn trước kia
Khi em còn là diễn viên đội múa
Em biết rõ trước nhà hát đó
Có mấy bóng đèn bị vỡ chưa thay…

Ta cùng về thành phố đêm nay
Đi bên nhau thấy bao điều bỡ ngỡ
Em quên cả tên con sông và không nhớ rõ
Những phố nào mình đã đi qua
Trên mặt đường loang loáng bóng cây đưa
Dưới ánh trăng thành phố màu trắng quá
Các thuỷ thủ có màu mắt lạ
Những con tàu không bao giờ quen
Và đổi thay là những ánh đèn
Nhận sao được ánh đèn ta đã gặp
Thành phố bận mỗi người mỗi việc
Họ bán, mua, đi dạo cùng nhau
Nào ai hề để ý gì đâu
Là hôm nay có hai người vừa đến
Bàn tay em trong tay anh xiết chặt
Ta đi theo tuổi trẻ của ta
Ta đi như từ những ngày xưa
Như những ngày sau ta còn đi thế
Anh bước nhanh kéo em vội vã
Dường như sợ không đuổi kịp tuổi thanh niên
Dường như sợ không tới được nơi em
Sợ không tới được cùng hạnh phúc
Chợt ta gặp sự lạ lùng trong ánh mắt
Khi nhìn nhau tay vẫn nắm trong tay
Như ta nhìn thành phố đêm nay
Tuy không xa nhưng mà rất lạ!
Của tình yêu, của ấm êm cuộc đời
Nhìn đâu cũng thấy nụ cười
Hàng phi lao hát những lời mát xanh
Một bên biển, một bên anh
Em yêu giây phút chúng mình có nhau
Ngàn xưa cho tới mai sau
Vịnh xanh như buổi ban đầu tình yêu.

1983

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Thành Phố Lạ” của tác giả Nguyễn Thị Xuân Quỳnh. Thuộc danh mục Thơ Xuân Quỳnh trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Cõi xưa

Cõi xưa

Tác giả: Lê Đình Cánh

Con về không kịp mẹ ơi
Cơi trầu đã khép lại lời trối trăng
Mái đầu đã lạnh sương giăng
Hàng mi chớp ánh sao băng cuối trời

Cỏ xanh đã hát thành lời
Áo nâu về với cuộc đời đất nâu
Thôi đành để lại phía sau
Câu hò sông Mã nửa đau nửa buồn
Sông Chu chớp bể mưa nguồn
Trời quê bão giật mây cuồn cuộn mây…
Trăm năm cây lúa vẫn gầy
Giếng thơi muôn thuở vẫn đầy ca dao!

Top 10 Bài thơ hay của nhà thơ Nguyễn Phong Việt

Top 10 Bài thơ hay của nhà thơ Nguyễn Phong Việt

Nguyễn Phong Việt sinh năm 1980 tại Tuy Hòa, Phú Yên. Anh là cựu học sinh chuyên ban trường chuyên Nguyễn Huệ, tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ – Tin học Thành phố Hồ Chí Minh. Từ năm 1998 anh là thành viên Hội bút Vòm Me Xanh của Báo Mực tím với bút danh Me Quê. Anh cũng từng ba lần đoạt giải thưởng Bút mới của báo Tuổi trẻ. Hiện anh đang là phóng viên mảng Văn hóa – Nghệ thuật báo Mực tím. Nhà thơ Nguyễn Phong Việt hiện đang sinh sống cùng gia đình tại thành phố Hồ Chí Minh và có rất nhiều tác phẩm thơ hay được mọi người chú ý, cùng phongnguyet.info điểm danh những bài thơ tiêu biểu của tác giả nhé.

Bài Thơ: Chúng ta sẽ đi đâu trong những buổi chiều tà

Tác giả: Nguyễn Phong Việt

Nếu gột rửa hết những gì xót xa
Chúng ta sẽ đi đâu trong những buổi chiều tà …?

Chúng ta sẽ bước bằng bước chân nào để những khốn khó thôi làm phiền những ngón chân kia?

Buổi chiều đó có thể bắt đầu bằng một cơn mưa
cho người này nhìn người kia mà lòng ngơ ngác
sao phải đánh đổi cả cuộc đời mới được bình yên đứng cạnh nhau giữa trời đất?
một phút giây tự nhủ thôi không còn tin vào mất mát
chúng ta khóc bằng cả một trời mưa…

Cho người này xâu vào tóc người kia một viên đá lạnh lấy từ tách cafe
rồi nhìn viên đá tan đi như đang ngày gió bấc
cho người kia sửa cổ áo cho người này mà không hề biết
trái tim mình đập nhịp trên đầu những ngón tay

Chúng ta bước ngang con phố và ngồi xuống với vỉa hè này
rồi lại đứng lên và ngồi ở một góc vỉa hè khác
những người vô gia cư sẽ hỏi chúng ta đang yêu hay luyến tiếc?
đang tìm kiếm niềm vui hay trối trăn những mất mát?
đang cô đơn hay tất bật
nắm giữ một ngày dài…?

Buổi chiều đó có thể bắt đầu bằng một vệt nắng ấm đeo vào vành tai
cho người này lấy tay che giùm người kia sợ thêm da mồi tóc bạc
ăn một ly chè đầy để thấy mình chẳng thèm cay đắng
một tiếng cười vui thấm buốt tận sâu trong đuôi mắt
còn được mấy khi…

Có những cái nắm tay cuối đời không biết nói lên được điều gì
lúc người kia lãng quên và người này còn nhớ
một người nắm tay mình bước đi, vậy thôi, chẳng cần hỏi rõ
quen hay lạ thì cái nắm tay cũng đã là một điểm tựa
nhắc nhở mình cần nhau…

Buổi chiều đó có thể là một ngày mùa đông rét mướt trên đầu
cho người này hôn người kia qua vệt môi chung trên tách choco nóng
buổi chiều đó có thể là một ngày mùa hè mệt nhọc
cho người kia thấm giọt mồ hôi của người này bằng một giọt mồ hôi khác cùng rơi….

Trong những buổi chiều tà chúng ta sẽ đi mà không cần biết đường chân trời…

Bài Thơ: Khóc đi

Tác giả: Nguyễn Phong Việt

Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi
không bờ vai, không ủi an, không siết chặt tay nồng ấm
hãy khóc như cả thế gian này có riêng mình phải sống
khóc đi…

Chỉ một lần thôi dù uất hận có (hay không) tan đi
như một lần làm đứa bé lạc mẹ
chỉ một lần thôi dù có kiệt sức quỵ ngã
như một lần rơi khỏi vách núi cao…

Cứ mặc kệ những kẻ đã làm ta khổ đau
và cũng mặc kệ luôn những người muốn đời ta hạnh phúc
khóc như bao năm qua ta chỉ biết nuốt nước mắt
khóc đi…

Để biết cảm ơn số phận đã mang ta đến với cuộc đời này
dù một lời cảm ơn kèm ngàn lời oán trách
khi tình yêu dạy cho ta biết thiên đường
rồi chỉ ra lối thoát là địa ngục
biết phải làm sao đây?

Quên một lần ta biết đứng trên đôi chân này
hãy nằm xuống khóc cho gần mặt đất
hay thử leo lên núi cao cận kề những vì sao sáng
ngửa mặt khóc cho gần bầu trời

Đừng lau nước mắt và đừng thở ra niềm vui
gom hết lại những quãng đời tăm tối
cả những nhớ thương lẫn đau nhói
những giận dỗi hoài nghi…

Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi
khóc đi…

Bài Thơ: Nói cho hết một lần

Tác giả: Nguyễn Phong Việt

Nói cho hết một lần
để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những phân vân…

Chúng ta chưa bao giờ lừa dối nhau mà chỉ lừa dối chính bản thân mình
nghĩ đó là niềm vui thì đó là niềm vui mà không hề toan tính
nghĩ đó là cô đơn thì chọn một người sẻ chia và gán cho nó hai từ định mệnh
để rồi vất vả với nỗi đau.

Khi đó là tình yêu thì những ngày mưa cũng thấy hạnh phúc như mùi hương tóc trên đầu
lặng lẽ cười lúc nhớ về ấm áp
chỉ thấy mình có đủ niềm tin để chịu đựng bất cứ điều gì không phải người ấy mang đến
mà quên mất cuộc đời đầy nhẫn tâm…

Là một giấc mơ cũng khiến cho người ta xót xa đến lạnh căm
là một con đường thôi nhưng không bao giờ dám đi qua lần nữa
là một thoáng nhận ra cũng làm cho bản thân run sợ
biết nói điều gì để bỏ lại hết yêu thương.

Biết nói điều gì lúc nhận ra con người đó bình thường
có hàng triệu thứ để nói nhưng cũng không có gì để nói
buông tay một lần để biết thật ra mình đâu cần phải yếu đuối
không ai thương mình thì mình tự thương mình mà vui!

Thì mình tự rót nước giữa khuya để uống bù vào nước mắt rơi xuống vì một quãng đời
thì mình tự kéo chăn mỗi khi trời trở lạnh
thì tự mình nhìn vào gương và thấy đời mình quá chừng hạnh phúc
có thể bước trong cuộc đời mà không cần dựa dẫm vào ai
Có thể bước đi vì vẫn còn mọi thứ thuộc về ngày mai
yêu thương một con người là thứ yêu thương nhiều mất mát
không ai tự nghĩ ra nỗi đau để nếm thử cuộc đời mình có bao nhiêu là chua chát
bao nhiêu lần được vui và bao nhiêu lần khóc chỉ riêng mình được biết
sống đâu thể bao dung như được sống lần đầu!

Để những yêu thương có giá trị của yêu thương khi đi qua bể dâu
sao cho phép mình tước mất tiếng cười lúc đi ra phố
sao cho phép mình chắp tay trong khi trái tim cần rộng mở
sao cho phép mình chết đi lúc vẫn còn một con người nào đó
đang bước về phía này…

Nói cho hết một lần…
để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những đắng cay!

Bài Thơ: Khi ta mỉm cười và nói …

Tác giả: Nguyễn Phong Việt

Khi ta mỉm cười và nói – không sao
là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít

Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt
ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con…

Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương
những giọt nước mắt rơi không thành tiếng
những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt
những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết
mãi đến tận cuối đời…

Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời
tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm
xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp
rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm
biết đến bao giờ mới mở ra?

Khi ta mỉm cười và nói – có gì đâu phải xót xa?
là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát

Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt
ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!

Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau
trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi
trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi
trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối
ta có thật lòng yêu?

Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu
thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng
ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến
lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt
ta kiệt sức vì lo toan…

Khi ta mỉm cười và nói – cảm ơn
là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế

Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ
sao ta không chọn lựa để quên?

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm
chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút
chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?

Khi ta mỉm cười và nói – thật sự rất đau
là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…

Bài Thơ: Hãy để chúng ta đưa nhau về

Tác giả: Nguyễn Phong Việt

Không phải con đường nào cũng đẹp như một ước mơ
hãy để chúng ta đưa nhau về…
trong thương nhớ…

Có lẽ không ai muốn nhắc về ngày mai lần nữa
có lẽ khoảnh khắc này là thứ còn lại sau tất cả
có lẽ nên mỉm cười để cảm ơn một phần duyên nợ
có lẽ nên dành cho những cơn mưa tối tìm về trên vòm cây than thở
và chúng ta chỉ giữ lại bình yên…

Hãy để chúng ta đưa nhau về như một thói quen
rồi từ mai sẽ từ bỏ…
rồi từ mai có thể người sẽ đi về cùng ai đó…
rồi từ mai một trong hai chúng ta phải học lại cách bày tỏ…
rồi từ mai biết rằng còn quá ít niềm vui được xếp dưới đáy cuộc đời vốn nhiều đau khổ…
làm sao mới tìm thấy được nhau trên con đường này?

Hãy xắn tay áo cao lên một chút để chạm vào cái lạnh đêm nay
vén tóc cho vành tai mà nghe rét buốt
chúng ta cần hôn nhau như lần đầu biết hôn mà vẫn cười khúc khích
cho phép mình nhìn thấy cả quãng đời vào một giây phút
để dù mai sau có đánh mất
vẫn biết cách tìm lại trong giấc mơ!

Hãy để chúng ta đưa nhau về như những ngày xưa
trong tim vang tiếng chuông gió
mỗi bước chân đều có một giọt sương nhắc nhở
mỗi tiếng cười đều có một vì sao cùng rạng rỡ
như thiên đường…

Đừng trách gì và cũng đừng ủi an
hết con đường này sẽ đến con đường khác
biết thế sao chúng ta vẫn muốn dừng mãi nơi con đường đang bước
biết thế sao chúng ta vẫn muốn hoán đổi tương lai thành kí ức
biết thế sao chúng ta cứ phải tự nhủ mình đừng khóc
khi khoé mắt rung lên…

Hãy để chúng ta đưa nhau về trên đường vắng lặng im
vì nhìn thấy nhau còn hơn vạn lời nói
vì được xác tín niềm tin rằng chúng ta chưa bao giờ nông nổi
kể cả khi cần phải đánh đổi
một phần đời…

Hãy để chúng ta đưa nhau về
dù là tận xa xôi…

Bài Thơ: Đừng đi

Tác giả: Nguyễn Phong Việt

Cứ giả vờ như chúng ta đã đứng kề bên vực thẳm
dù ai cũng nhìn thấy con đường dài trước mặt
cứ giả vờ như một giây phút nữa trái tim ta ngừng đập
đừng đi…

Sẽ không cần những ngón tay níu giữ từng dấu chân người
không cần nữa những dặn dò khi tuyệt vọng
không cần những lo toan cuộc đời này có phải đáng sống
không cần tự hỏi mình tại sao phải cô độc
để được cười vui như chưa bao giờ đánh mất
một tình yêu nào…

Đừng mơ về đâu đó bầu trời cao
hãy sống như bao người trong tháng ngày cơm áo
nhưng điều giản đơn là cần có nhau sao định mệnh chẳng khi nào chịu hiểu
vì đó mà nước mắt rơi…

Vì đó mà cả thế giới dồn hết nỗi đau vào trong tim một con người
vì đó mà cần hai con người khóc để còn tin vào nước mắt
vì đó mà hai bàn tay giữ một bàn tay cũng không đủ chặt
vì đó mà cuộc đời đã nhiều thêm một lần cắn môi đầy chua chát…
đừng đi…

Đừng đi…
nếu có bão giông ta muốn được gánh chịu cùng nhau
được chết vì người mình yêu thương cũng là hạnh phúc
nhưng được sống cùng người mình yêu thương thì khổ đau nào cũng chỉ là hạt cát
giữa đại dương trong mắt chúng ta…

Đừng đi…
cuộc đời khốn khó rồi sẽ qua
chúng ta sẽ gieo những giận hờn, yêu thương giữa lòng bàn tay số phận
chúng ta sẽ cõng những đứa con trên vai mà không bao giờ biết mệt
mua cho chúng những que kem
và giấu những ngày nóng bức dưới bóng mây râm mát…
chúng ta sẽ chải tóc trước thềm nhà trong sương sớm và chiều chưa tắt nắng
chúng ta sẽ ngồi trên xích đu và cùng nhắm mắt
thấy đời mình như một cánh chim…

Đừng đi mà…

Đừng đi…
Ai cũng cần phải sống vì một con người!

Bài Thơ: Nếu không muốn đi hết con đường

Tác giả: Nguyễn Phong Việt

Nếu không muốn đi hết con đường…
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
làm ơn đi mà!
Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi…
Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
đi khỏi cuộc đời của mình…

Nếu không muốn đi hết con đường…
thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng
như một hạt mưa giữa trời nắng gắt…)
làm ơn đi mà!…
Làm ơn đi…
vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
chờ tìm thấy một người trong đời thật
vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
nghiệt ngã đến tận cùng…
Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương
cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
sao không thử một lần đặt cược với trái tim?
Làm ơn đi mà…
vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!

Bài Thơ: Người này và người đó

Tác giả: Nguyễn Phong Việt

Tại sao ta chọn người này mà không là người đó
cũng như giữa nước chanh và tắc đá
vì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõ
để rồi ta trượt dài xuống vực sâu…

Ta chọn người này vì đã bước bên cạnh ta dài lâu
ta chọn người này vì một đôi lần ta được chia sẻ
ta chọn người này vì có một ngày mưa ta được về trong chiếc dù xa lạ
ta chọn người này vì nghĩ rằng ta đã mắc nợ
một điều gì đó không thể gọi tên…

Tại sao ta chọn người này… có lẽ ta cũng đã quên…
có những quyết định trong đời không cần những lí do chính đáng
ta gật đầu giản đơn như bao cái gật đầu khác
ta nắm một bàn tay mà không bận tâm nhiều đến cảm giác
rồi cứ thế bước đi…

Tại sao ta không chọn người đó cho một lần đổi thay
người đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủ
người đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủ
cho tất cả thương nhớ này…

Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm…)
ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi…)

Tại sao ta không chọn người đó cho nước mắt lẫn với tiếng cười
hay ta chọn người này để mong được bình yên mà sống
nhưng làm sao biết sóng gió thì nhạt nhòa hơn là câm lặng
làm sao biết bình yên không chứa đựng trong lòng mình vực thẳm

Giữa người đó và người này…
tại sao ta không chọn người đó
dù chỉ để một lần trong đời được biết hơi ấm bàn tay!

Bài Thơ: Bởi vì không thể quên

Tác giả: Nguyễn Phong Việt

Bởi vì không thể quên
nên ta hiểu cảm giác của cả triệu người trên thế gian
đã từng yêu ai đó hơn chính bản thân mình!

Những tháng ngày chỉ cần sống cuộc đời bình thường
nấu cho nhau một bữa ăn
mua một viên thuốc khi người kia đau ốm
hay vuốt giùm sợi tóc bay ngang tầm mắt…
nhưng ta biết chẳng dễ gì bên cạnh người được
chẳng dễ gì có thể sẻ chia…

Đã bao giờ người muốn gọi tên ta
muốn ngủ mãi trong giấc mơ mà không thức giấc
muốn chối bỏ đời sống này vì mất đi tình yêu duy nhất
muốn giọt nước mắt cuối cùng sẽ rơi trên vai ta mà không là ai khác
muốn nhìn thấy ta hơn tất cả những hi vọng trên đời…

Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao người
khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới
khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói
khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi
xót xa nào hơn…

Người có biết mình mắc nợ chính bản thân mình
cứ mãi loay hoay tìm cho ra một điểm tựa
không phải con người này, không phải ngôi nhà này… mà là ở nơi đó
với một vòng tay bao dung!

Ta không hề muốn sống cuộc đời của những mẫu số chung
yêu một người và lấy một người khác…
rồi tự an ủi mình miễn là có một bờ vai bên cạnh
tự an ủi mình ai cũng giống như vậy thôi???

Người vẫn giữ cho riêng mình một khoảng trời
nhưng đã chôn giấu vào tận góc tâm hồn không có ánh sáng
người không muốn nhìn lại, không muốn rơi nước mắt…
dù trái tim mỗi ngày tự nó làm mưa tuôn…

Bởi vì không thể quên
nên (không chỉ riêng) ta không thể tự tha thứ được cho chính mình!

Bài Thơ: Xích đu treo im lặng

Tác giả: Nguyễn Phong Việt

Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời…

Người ngồi đó và ao ước trong từng ấy tháng năm
thấy một người ngồi trên chiếc xích đu và đọc sách
chỉ như thế đã là hạnh phúc…

Chỉ như thế ngôi nhà mới có thể nhìn thấy nắng
chỉ như thế những ly tách mới có niềm vui chạm vào môi một người đang khát
chỉ như thế cánh cửa mới tin mình còn cần thiết
để chờ một bàn tay đến mở ra…

Chiếc xích đu được làm cạnh một dàn hoa
chiếc xích đu được làm dưới một tán cây ven hồ nhiều bóng mát
chiếc xích đu được làm bên một mái hiên nhà nhiều mưa và nắng
chiếc xích đu được làm trong tim một người không còn chổ để yêu thương một ai khác
ngoài một con người…

Có những niềm vui giản dị như sự tự nhiên của cuộc đời
tự tay mình đưa xích đu cho người mình yêu thương trong chiều muộn
nhưng điều cỏn con với người này nhiều khi là cả một đời mong muốn
của một người tưởng chừng như không bao giờ biết rơi nước mắt
cho đến khi bắt gặp một tình yêu…

Đôi lúc sống một cuộc đời chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc mà không hề biết trước là khổ đau
như chờ đợi một người đến ngồi trên chiếc xích đu ấy
như chờ đợi một cái nắm tay của đoạn đường sau cuối
như chờ đợi một nụ hôn mà nếu cần phải đánh đổi
bất cứ điều gì cũng cam tâm!

Người xây nên một ngôi nhà với những viên gạch lấy từ trái tim
những mùa trăng đi qua mà không dám ngủ
những đêm mưa không dám cựa mình vì sợ hơi ấm kia từ bỏ
những lúc cô đơn không dám khóc thành tiếng vì sợ chạm tay vào nỗi nhớ
những ngày dài thật dài…

Thà biết trước mình sẽ sống vì một người nào đó ngày mai
người có khi không phải thấy hối tiếc
người có khi làm cả triệu cái xích đu rồi đặt trên khắp các nẻo đường mà không cần biết
người mình yêu thương có chịu ngồi xuống hay không?

Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im
chờ một người đến ngồi và đọc sách…

Nhà thơ Nguyễn Phong Việt là một trong những cây bút trẻ thành công với những tác phẩm mang nhiều màu sắc, cảm xúc rất chân thành mộc mạc. Nếu bạn đang muốn tìm cho mình những bài thơ có thể thấu hiểu được nỗi lòng của nhà văn thì đừng bỏ qua bài viết này nhé.

Mai Trắng

Mai Trắng

Mai Trắng (Vũ Hoàng Chương)

Xuân mới ba mươi sáu nõn nường
Riêng cành mai cũ chiếm yêu đương.
Dài sông nghĩa ấy tình cao núi
Pha tuyết thân này mặt nhuốm sương.
Chẳng đợi Đông-quân làm Đạo-chủ
Vẫn là Hoa-hậu sánh Thi-vương.
Giang-Nam mộng lẫn vào Giang-Bắc
Trời bốn phương lòng chỉ một phương.

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Mai Trắng” của tác giả Vũ Hoàng Chương. Thuộc tập Hoa Đăng (1959), danh mục Thơ Vũ Hoàng Chương trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

ĐỜI TA MỘT VẾT LĂN TRẦM

Thôi đừng thương nhớ thêm ai
Để cho năm tháng mệt nhoài tháng năm

Đời ta một vết lăn trầm
Yêu đương vốn dĩ xa xăm mịt mờ

Gói tình gửi trọn vào thơ
Bởi lòng hoang lạnh, hững hờ ái ân

Sợ mai tình chợt đến gần
Mình chưa kịp đón đã thành tình xa

Dăm ba lời hứa nhạt nhòa
Chung đường ngoảnh mặt như là người dưng

Nợ duyên đứt ở lưng chừng
Nắm – buông chẳng thể đặng – đừng, khổ tâm!

Đời ta một vết lăn trầm
Yêu đương phù phiếm ngoài tầm với tay…

Kimmi

TIM…MẤT PHANH

Chắc mấy hôm rồi em buồn lắm phải không?
Chẳng thấy nhắn tin và chẳng hề trò chuyện
Ngày lại qua ngày cứ lặng thinh, im nín
Anh biết thế nào vực dậy được yêu thương?

Ngày em buồn hình như nắng cũng khiêm nhường
Chắc chẳng đủ hồng cho nụ cười đôi lứa
Cũng chẳng thể nào thổi bùng lên ngọn lửa
Sưởi ấm lòng mình ở những phía đông sang.

Nếu em lỡ buồn, xin đừng nhắm mắt mơ màng
Hay giấu tâm tư vào lòng mình đến vậy
Cuộc sống bây giờ còn nhọc nhằn lắm đấy
Chia sẻ với anh, chắc nhẹ bớt thôi mà!

Nếu thấu hiểu rồi, kể anh ngày đã qua
Dẫu chẳng dễ dàng như khi vui vẻ ấy
Yêu thương đang chờ đèn xanh em thức dậy
Tim mất phanh rồi, anh vượt đèn đỏ…ôm em???

Phan Thiết Hùng