Câu thơ tài hoa được nhiều người tìm đọc nhất hôm nay 27/12/2025

Ngày cứ gầy đi hóa dáng em
Đêm dài dằng dặc tượng hình lên
Sáng ra nhầm bóc hai tờ lịch
Lắng nhịp đường xa tếng guốc quen

Em xa - Nguyễn Công Bình

Top 20 bài thơ có tổng lượt xem nhiều nhất hôm nay 27/12/2025

Tiếng Sáo Thiên Thai

Tiếng Sáo Thiên Thai

Tiếng Sáo Thiên Thai (Thế Lữ)

Tặng Ngô Bích San

Ánh xuân lướt cỏ xuân tươi,
Bên rừng thổi sáo một hai Kim Đồng.
Tiếng đưa hiu hắt bên lòng,
Buồn ơi! Xa vắng, mênh mông là buồn…
Tiên Nga tóc xoã bên nguồn.
Hàng tùng rủ rỉ trên cồn đìu hiu;
Mây hồng ngừng lại sau đèo,
Mình cây nắng nhuộm, bóng chiều không đi.
Trời cao, xanh ngắt. – Ô kìa
Hai con hạc trắng bay về Bồng Lai.
Theo chim, tiếng sáo lên khơi,
Lại theo giòng suối bên người Tiên Nga.
Khi cao, vút tận mây mờ,
Khi gần, vắt vẻo bên bờ cây xanh,
Êm như lọt tiếng tơ tình,
Đẹp như Ngọc Nữ uốn mình trong không.
Thiên Thai thoảng gió mơ mòng,
Ngọc Chân buồn tưởng tiếng lòng xa bay…

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Tiếng Sáo Thiên Thai” của tác giả Nguyễn Thứ Lễ. Thuộc tập Mấy Vần Thơ (1935), danh mục Thơ Thế Lữ trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Hạ Nhật Tầm Phu (Ngày Hè Tìm Chồng)

Hạ Nhật Tầm Phu (Ngày Hè Tìm Chồng)

Hạ Nhật Tầm Phu (Ngày Hè Tìm Chồng, Hồ Xuân Hương)

Xa xôi chăng quản ngại đường đi
Nắng rực làm chi bấy những hè
Khắc khoải đã đau lòng cái quốc
Âu sầu thêm xót dạ con ve
Người nằm trướng gấm bồ hôi đượm
Kẻ hái rau tần nước bọt se
Nào khúc Nam huân sao chẳng gảy
Để cho bồ liễu phận le te

(Liệt truyện thi ngâm)

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Hạ Nhật Tầm Phu (Ngày Hè Tìm Chồng)” của tác giả Hồ Xuân Hương. Thuộc tập Thơ Nôm Truyền Tụng, danh mục Thơ Hồ Xuân Hương trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Không Đề (II)

Không Đề (II)

Không Đề II (Xuân Quỳnh)

Viết cho Vũ

Mắt anh nâu một vùng đất phù sa
Vùng đất của nơi nào trong trí nhớ
Em chiếm đoạt rồi em hoảng sợ
Giữa vô cùng hoang vắng giữa cô đơn

Mấy năm rồi, thơ em buồn hơn
Áo em rộng, lòng em tan nát
Những bài hát ngày xưa em vẫn hát
“Cây trúc sinh, quán dốc…gốc đa làng…”
Câu thơ anh em vẫn đọc thầm
Cả lúc nghĩ: “…biết bao giờ trở lại”

Mái tôn dột. Sao mà mưa mãi
Anh ra đi
Phố vắng
Đầu trần.

Biết bao giờ cho đến mùa xuân
Em sẽ kể anh nghe về chuyện cỏ
Em sẽ kể anh nghe về ngọn gió
Trên đỉnh cao thành bão những đêm hè
Em kể về những miền đất em đi
Những cửa biển thơ anh thường nói tới
Những rừng hoa thơ anh từng đến hái
Trái bàng vàng rụng vội con đường quen.

Chẳng có gì để em nói về em
Em chỉ thấy em là người có lỗi.

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Không Đề (II)” của tác giả Nguyễn Thị Xuân Quỳnh. Thuộc danh mục Thơ Xuân Quỳnh trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Nhà thơ Tản Đà và phần Thù tiếp, Hài hí (Tập Khối tình con II 1918)

Tản Đà là một nhà thơ được biết đến với các bài thơ chúng tôi giới thiệu dưới đây là các tác phẩm cuối cùng của tập thơ Khối tình con II. Đa phần các bài cuối cùng này dề cập dến các lễ Tết, viếng, giỗ và góc nhìn của nhà thơ về vấn đề này. Còn phần Hài hí nó cũng mang trong mình sự hài hước và cũng chính là cái ngông nghênh của nhà thơ.

Nội Dung

(Vì một người mừng hai bên cháu dì lấy nhau)

Cháu nay mới thành đôi: đôi cây xa cội liền cành, đuốc hoa một ngọn;
Cậu thấy cũng có một: một mối xe tơ kết tóc, chỉ hồng trăm năm.

(Vì một người bạn ở Hải Phòng làm việc ở sở tầu thuỷ, mừng ông Hộ trưởng mới, còn mẹ)

Trong hộ có đàn anh, sóng gió đỡ đần ba mặt bể;
Làm con thế là hiếu, tuyết sương tươi tỉnh một cành huyên.

(Vì mấy cô đầu ở Hải Phòng)

Ai đẻ mã ra xuân; xuân ấy đi, xuân khác về, năm nay năm ngoái xuân hơn kém?
Nhà lại sắp có khách; khách quen vào, khách lạ đến, năm ngoái năm nay khách vắng đông

(Vì một người bạn ở Hải Phòng viếng bà thân sinh của một người bạn thân. Bà cụ thọ 83 tuổi, mất ngày 15 tháng 11)

Tuổi tám mươi lẻ ba, cụ vội về thôi, bóng hạc xa bay từng khói biếc;
Ngày mười lăm tháng một, ông sao tiếc được, ngọn trào lên xuống tấc lòng sôi.

(Vì một ông tri huyện làm tế giỗ đầu bà thân sinh là vị thứ thất của một ông quan tri châu)

Than ôi!
Nuớc mây khơi cách ngàn trùng, chốn tiên quốc trông lên hồ dễ thấy
Ngày tháng thoi đưa mấy chốc, bức tư vì nghĩ đến lại càng thêm
Nhớ mẹ xưa
Gánh vác bao cành
Cù lao chín chữ
Giữ một tiết kính hoà cho phải đạo; ra dưới ra trên
Dạy các con khôn nhớn đã nên người; có danh có phận
Đức trinh thuận xa bay nơi quận hạt
Đạo ôn từ để lại nếp khuê môn
Những mong tuổi hạc trăm năm, dài nương bóng tử
Nào biết xe tiên một phút, vội lánh cõi trần
Gặp tiết giỗ đầu
Kính dâng tấc dạ
Con cháu họp đông đủ mặt
Rượu nhang vâng tiến lễ thường
Trông núi Vân ngất một mầu xanh, cám xưa đức mẹ
Gạt dòng lệ chia đôi hạt trắng, gọi chút tình con
Than ôi!

(Vì mấy người con làm tế tống chung ông thân sinh là cụ Lại mục đã về hưu. Nguyên cụ Lại trải giúp việc hai châu, theo việc chính được hơn 20 năm, nhờ ân nước được mày-đay ngân đỉnh; sống 63 tuổi, giai, gái, dâu, rể đủ cả. Sau lúc đã hưu chí, về ở tại làng sở tại châu Thanh Sơn là chỗ tùng chinh trước)

Than ôi!
Trăm năm trong cõi trần ai; sinh tử cũng là thường, dẫu tháng bớt ngày thêm cha chẳng quản
Một lễ dưới toà linh cữu; họp tan này đến lúc, nghĩ tình sau ân trước dạ khôn đành
Ba tiếng khóc thương
Hai hàng lệ rủ
Nhớ cha xưa
Hoa hàn nếp cũ
Văn bút tài cao
Đức hậu hiền hoà
Cần năng mẫn cán
Buổi gặp gỡ đất xui nên vận
Tính phong lưu giời cũng chiều người
Hai mươi năm lộc nước ân vua, bội tinh ngân đĩnh
Đôi ba quận tiếng cầm cân án, nước biếc non xanh
Nha thự thơm danh
Gia đình ấm phúc
Nào giầu, nào sang, nào khang, nào thọ, thú nhân sinh sáu chục có hơn thừa
Này giai, này gái, này rể, này dâu, đường tử tính bốn bề xem vẹn đủ
Thanh nhàn giở gót, đường mây xe hạc bước tiên du
Phong cảnh vì ai, cỏ thảm huê sầu nơi khách thổ
Các con nay
Xót niềm ly cách
Nhớ đức cù lao
Nỗi chung thiên đòi đoạn mối tơ vò
Lối cửu địa tiễn đưa chiều khói ngút
Kính thành gọi chút
Xa khuất từ đây
Đỉnh non Vân mây trắng một mầu, khôn pha lệ đỏ
Dòng sông Bứa nước xanh trăm khúc, thêm quặn lòng son
Thương ôi!

Khi tôi ở chơi châu Thanh Sơn, có vì quan, nha, tổng, lý, đồng châu hạt thảo một bài văn gửi về Đại Pháp để kính viếng quan Đại lý Hưng Hoá trước là ông Guéroult đã dự cuộc vinh hạnh mà tử trận ở thành Verdun. Sau nhân ngồi buồn đem sửa lại, đã đăng lên báo trương và in vào tập Khối tình con này, cũng để biểu cái tình người Annam đối với nước bảo hộ)

Giời tây một trận sa trường, tấm trung nghĩa bựt rơi hòn máu đỏ
Thành Trúc ba năm thiện chính, mảnh ân tình treo gác chốn non xanh
Chết vì việc nước, sự thế là vinh
Cảm tự lòng dân, lễ xin có viếng
Quan, nha, tổng, lý, đồng châu hạt châu Thanh Sơn chúng tôi, chợt nghe tin trận đánh ở Verdun, quan Đại lý Hưng Hoá trước là ông Guéroult đã tạ thế

Thương ôi!
Nhớ khi xưa, ngài cai trị hạt chúng tôi
Gió hoà xa bay
Mưa xuân khắp vẩy
Dựng năm trường tổng học, nền giáo dục từ đấy mở mang
Sửa một chợ Đồn Vàng, việc buôn bán ngày thêm tiện lợi
Dân đương mến chính
Ngài đã thăng quan
Cánh hồng kia bay bổng tuyệt vời
Cồn cát nọ còn phơi vết móng
Từ giặc Đức sinh lòng man dã, hổ dữ lang tham
Đất châu Âu gây việc binh đao, xương cao thịt nát
Vì nhẽ phải trong loài người, theo giận chung của thiên hạ; nước Đại Pháp mới giốc tình bào chạch, nổi trận phong ba
Hết bổn phận là dân nước, góp trách nhậm với mẫu bang; quan Guéroult phải bỏ thú hạc cầm, theo đường binh cách
Giời cao bể cách
Ngày đi tháng qua
Những mong, cuộc tranh chiến bên tây phương, nước Đại Pháp chóng thu toàn thắng
Cho được, việc cai trị ở thuộc quốc, ông Guéroult có buổi trùng lai
Mà không ngờ
Đều vui chưa sang
Tin buồn đã đến
Sông sầu núi thảm, giang sơn nhớ lại khách tuần lương
Cỏ héo huê rầu, phong cảnh tiếc thay người thiên chính

Thôi thời thôi!
Chốn hàng trận là nơi tính mạnh
Lúc tử sinh tỏ mặt anh hùng
Chúng tôi nay trộm nghĩ riêng rằng: ông dẫu chết mà thành Verdun còn
Chắc lòng ông cũng coi hơi rằng: ông hoặc còn mà thành Verdun mất
Một thành Verdun còn; mà 536 ngàn dặm đất nước Lãng sa, thành như đồng, quách như đá
Một tấm thân ông chết; mà hơn 30 vạn quân tướng giặc Phổ lỗ, máu thành bể, xương thành gò
Sống có hơn người
Chết đà đáng giá
Suối vàng yên dạ
Giời xanh chứng công
Ruột gan kia đã giãi với non sông
Hồn phách ấy ắt theo cùng súng đạn
An Sơn Bạch Lĩnh, tính linh chót vót ngàn tầm
Đông Á Tây Âu, danh tiếng vang lừng bốn bể
Rồi tan cơn Âu chiến, nước có lần vui nhạc khải ca
Thời trong thành Verdun, ông chắc cũng dự bia kỷ niệm
Vậy cho nên, quan dân châu Thanh Sơn chúng tôi, vợi lòng thương tiếc, kiếm lễ chúc mừng
Chúc cho
Đại Pháp ngàn thu!
Guéroult vạn kiếp!

Vợ chồng lấy nhau có tình, tình sinh ái, ái sinh uý. Uý là sợ. Vợ vẫn là một vật đáng sợ, nhưng sợ đó là một nhẽ chính. Còn như vợ giầu mà sợ; vợ thần thế mà sợ; vợ hung hãn mà sợ, thời sợ đó là ba nhẽ biến. Sợ một nhẽ chính, thời là ông chồng; sợ một chính một biến, thời là anh chồng; sợ một chính hai biến, thời xuống thằng chồng; sợ cả đến ba biến, thời nguy. Nguy thời phải cứu cấp. Tớ vốn là một kẻ sợ vợ, nhưng chưa có mà sợ, nhưng có cũng tất sợ; có cũng tất sợ, nhưng chưa biết sợ vào hạng nào. Nay hẵng vì chúng bạn, ai sợ đến 3 biến, thảo một thiên cứu cấp như sau này. Tụng được trăm lượt, tất có độ ách một đôi phần.

Thằng cuội ngồi trong cung nguyệt
Chim khôn mắc phải lưới hồng
Là mình với ta
Chẳng duyên thời nợ
Cơ giời tác hợp, sợi tơ mành xe chặt lấy nhau
Bể ái đầy vơi, nén hương nguyện cho tròn một kiếp
Như mỗ nay
Con nhà gia giáo
Cũng mạch thư hương
Mặt vuông chữ điền
Điền vô nhất thốn
Lưng dài vải tốn, mình lính nhi tính quan
Mặt nạc đóm dầy, khôn nhà mà dại chợ
Tuổi mới độ đôi chín ba mươi dĩ lý, đã rượu sớm chè trưa
Học chưa xong tam hoàng ngũ đế chi thư, lại a tròn b méo
Chồng con thế ấy
Ai dễ người ưa
Thế mà
Nệm ủ chăn lồng, nghĩa cũ bấy lâu êm ái
Cơm hầu canh dẫn, lòng riêng riêng cũng kính yêu
Cũng mong cho một bước một hay, được như ai ông cống ông nghè, có danh có giá
Không ngờ lại mỗi ngày mỗi đốn, để đến nỗi con tiều con khỉ, mang tiếng mang tai
Trăm năm lâu dài
Một phen giận dữ
Sự thế thế nào phải thế, bao quản mình lươn
Phận đành chi dám kêu oan, còn nhờ lượng bể
Nam vô phật ngồi trên tam bảo, phổ cứu cho chúng sinh
A gi men lạy đức chúa giời, tôi là kẻ có tội

Bụi trần vùi rấp, kêu lên xin thấu đến từng xanh
Đèn giời sáng soi, trông xuống rủ thương cho phận bạc
Chị em tôi
Con nhà xanh vỏ
Nặng nghiệp má đào
Dì gió rủ rê
Ông tơ ghét bỏ
Cha sinh mẹ dưỡng, công trình trải mấy tuyết sương
Sớm điểm chiều tô, nghề nghiệp biết bao hương phấn
Những mong được xôn xao bạn yến, một cười ắt hẳn nghìn vàng
Nào ngờ đâu sơ sác thân vờ, trăm mờ không còn một mảnh
Thời nguyên:
Có những kẻ quần hồ áo cánh, phấp phới hôm mai
Lại nhiều ông đầu mũ lưng đai, vo ve ngày tháng
Vườn hồng tỏ nẻo
Lá thắm đưa tin
Chơi cho liễu chán đào chê, ngả nghiêng lơi lả
Rút cục đông bay tây séo, bỗng tếch tình lang
Gió lật giăng lừa, nghĩ những oán thương cho số kiếp
Nhị tàn hương tạ, nói càng hổ thẹn với giang sơn
Khoá buồng xuân muốn để đợi ngày
Trách dì gió vì ai mở lối
Bầu con bẽ nhớn, tụi Sở Khanh đâu đã dẫn mo vào
Trắng đốm vàng pha, phường Bạc Hạnh dám còn đem mặt đến
Bộ xỏ lá trông đà lộn ruột
Sức thơ đào nghĩ lại non gan
Xót thương phận mỏng cánh chuồn, cắn ngọn cỏ quì tâu nơi chứng quả
Muôn đội uy vang tiếng sét, phá từng mây đánh hết giống chơi vòi
Một lá tu đơn
Trăm hoa kí kết

Lan, Cúc, Đào, Sen, Mai, Trà…

Ông Mạnh Tử nói rằng: “Lòng thương xót, người ta ai cũng có”. Một lòng thương xót, thật con người ta ai cũng có, nhưng sự đáng thương xót mà thương xót, thời thương xót là có nhân; sự không đáng thương xót mà thương xót, thời thương xót đó là vô học. Nay như một sự ăn mày, những kẻ bị mù, loà, què, quặt, không thể nuôi nổi miệng, đến phải đi ăn xin, thời đồng kẽm, bát cơm, ở con người tử tế, không lấy gì làm tiếc. Đến như kẻ không mù, không loà, không què, không quặt cũng tham lười biếng, mong những cách ăn không.

Nhất như những đứa trẻ còn đứng chực dưới xe điện và tụ họp và tụ họp ngoài cửa ô, thật có người nói truyện với tôi rằng: nhiều người ở làng cạnh muốn nuôi chúng nó chăn trâu mà chúng nó không đi, cứ làm nghề xin su, để dễ sự no ấm. Đó là những cảnh tượng chung quanh chốn thị thành. Còn như các chợ búa, các nhà quê, chẳng chỗ nào mà không có. Nếu cứ thế mà được mãi, thời những bọn hèn mạt vô sỉ, hễ đói cơm rách áo, kéo cả vào một nghiệp ăn không, thực là một sự rất xấu trong phong hoá. Cho nên, không đáng thương mà đáng ghét, không nên cho mà nên đuổi. Người đời xưa có ông vung gươm xua nhặng xanh. Nay cũng làm một bài văn hịch, để mắng đuổi lũ ăn mày.

Tuồng chi một lũ
Đứa trẻ đứa già
Con bồng con dắt
Lôi thôi lếch thếch
Kể lể kêu ca
Nghề kiếm ăn Chiến Quốc tự ngày xưa, ai truyền dạy mà đâu dai dẳng mãi?
Bọn con cháu Lạc Hồng chung giống cả, không què đui sao khéo rủ rê nhau?
Hôm hôm mai mai
Bị bị bát bát
Quỉ đưa đường, ma dắt lối, quen ngõ thời vào
Nay được thịt, mai đòi xôi, thấy mùi đánh mãi
Cửa ô, xe điện, rêu rao quạ vỡ chiều hôm
Đám hội, nhà chay, quẩn quít gà què gậm cối
Làm xấu hổ cho cả nước
Khéo bêu nhuốc cho loài người
Bảo mãi mỏi mồm
Trông càng nhớp mắt
Nào là
Người nhà, con vú
Thằng ở, quân hầu
Truyền lũ bay đóng chặt cổng vào, thây cha chúng nó!
Học một lối ăn không người mãi, có con c. ông!

Trên đây là những bài thơ cuối cùng ở trong tập Khối tình con II Tản Đà mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Thông qua các bài thơ này bạn có thể hiểu thêm được về thiên hướng và phong cách văn chương của nhà thơ. Từ đó cũng sẽ có được sự nhìn nhận và đánh giá khách quan hơn về những gì nhà thơ Tản Đà đã cống hiến trên văn đàn. Đừng bỏ lỡ những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay bạn nhé!

Thấm đẫm tâm tư cùng bài thơ Sắc Tím Trong Mưa ( Mạc Phương)

Thấm đẫm tâm tư cùng bài thơ Sắc Tím Trong Mưa ( Mạc Phương)

Mời các bạn cùng nhau nghiền ngẫm, đắm chìm trong bài thơ Sắc Tím Trong Mưa dưới đây để hiểu được giá trị nghệ thuật ẩn chứa trong đó, cũng như chất thơ, thể thơ mà Mạc Phương đã sử dung. Mưa là hình ảnh gợi buồn, gợi cho con người cảm giác lẻ loi, đầy tiếc nuối, đó chính là dụng ý của tác giả khi mượn hình ảnh này.

SẮC TÍM TRONG MƯA
Thơ: Mạc Phương

Mây chiều lững thững về đâu ?
Để cho sợi nhớ rầu rầu thế gian
Trầu xanh xanh mướt trên giàn
Hoa cau lác đác rụng tràn sân sau.

Mưa phùn ướt khoảng không nhau
Tình yêu giờ cũng úa màu trong tay.
Thôi thì ngày tháng trả vay
Buông thương buông mến ngày ngày lặng im.

Đời người dâu bể nổi chìm
Mới trân trọng quý cánh chim lạc bầy
Người ơi, thôi nhé ! Từ đây…
Sông sâu núi thẳm giờ này cách ngăn.

Tuy rằng còn lắm băn khoăn
Chôn sâu mảnh đất khô cằn trong tim.
Giữ cho sắc tím hoa sim
Sống trong kí ức… nằm im cuối trời.

Hy vọng với bài thơ Sắc Tím Trong Mưa này, chúng tôi đã bổ sung vào kho tàng văn học của bạn một góc nhìn mới, đầy mới mẻ. Nếu bạn cảm thấy thích thì hãy chia sẻ với bạn bè áng thơ hay buồn này nhé. Chúc các bạn luôn vui vẻ, đầy sức sống trong cuộc đời. Hẹn gặp lại các bạn ở bài viết tiếp theo!

Một Chiều Say

Một Chiều Say

Một Chiều Say (Nguyễn Bính)

Ở đây có nước sông Hương
Có cây núi Ngự, có đường Nam Giao
Bồng bồng sáu nhịp cầu cao
Thờ ơ bóng mát nơi nào cũng xanh
Thâm u một giải hoàng thành
Đình suông con én chưa đành bay đi
Ở đây… lưu luyến làm gì
Thương về Hà Nội, nhớ về Hà Đông
Tình đời nớt nả sang sông
Chị tôi buộc thắm, giam hồng lênh đênh
Chiều nay thương nhớ vào thành
Ngất ngây rượu uống một mình cũng say
Nón mề ai ghé qua đây?
Áo kia ai tím? Môi này ai tươi?
Có lần em tính, chị ơi
Làm quà cho chị một người em dâu!
Nhưng mà làm lỡ duyên nhau
Thì em hẹn đến kiếp sau cho đành
Song le, chưa nỡ, chưa đành
Lại mang mấy tiếng bạc tình vào em
Bao giờ công chúa hoàn Phiên
Ô Ly với tấm thân mềm đổi nhau
Em nghèo, thưa chị, lấy đâu
Vấn danh một lễ hai châu đất liền
Đầu xanh tay trắng hồn nhiên
Nên quà cho chị đành quên gửi về
Bồ hồi em lắng mà nghe
Tiếng ca ngoài nội vọng về hồn si
“Nước non ngàn dặm ra đi”…

Huế 1941
Gửi chị Trúc

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Một Chiều Say” của tác giả Nguyễn Trọng Bính. Thuộc tập Mười Hai Bến Nước (1942), danh mục Thơ Nguyễn Bính trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Những bài học hay bổ ích ý nghĩa về cuộc sống nhất định sẽ khiến bạn thức tỉnh

Cuộc sống dạy cho ta rất nhiều bài học hay. Thực ra chúng không hề cao siêu hay hàn lâm, khó hiểu mà chỉ đơn giản và chân thành như bài viết Những bài học hay bổ ích ý nghĩa về cuộc sống nhất định sẽ khiến bạn thức tỉnh sau đây của phongnguyet.info thôi. Cùng đọc và chiêm nghiệm nhé!

nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-1nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-2nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-3nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-4nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-5nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-6nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-7

Những bài học hay bổ ích ý nghĩa về cuộc sống nhất định sẽ khiến bạn thức tỉnh

nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-8nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-9nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-10nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-11nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-12nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-13nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-14

Những bài học hay bổ ích ý nghĩa về cuộc sống nhất định sẽ khiến bạn thức tỉnh

nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-15nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-16nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-17nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-18nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-19nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-20nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-21nhung-bai-hoc-hay-bo-ich-y-nghia-ve-cuoc-song-nhat-dinh-se-khien-ban-thuc-tinh-22

Làm được những điều như trong bài viết Những bài học hay bổ ích ý nghĩa về cuộc sống nhất định sẽ khiến bạn thức tỉnh trên đây của phongnguyet.info chắc chắn bạn sẽ có được một cuộc sống bình yên, thành công và hạnh phúc. Hãy cùng chúng tôi chia sẻ bài viết này đến với nhiều người hơn nữa nhé!

Cành Bàng Xương Mảnh

Cành Bàng Xương Mảnh

Cành Bàng Xương Mảnh (Huy Cận)

Cành bàng xương mảnh thêu trời sớm
Một chút mây bay một tiếng chim
Bước nhẹ xuân về chừng hãy gượm
Chờ cây trút hết bóng tàn đêm

Mưa bụi đường trơn ai rón rén
Chợ rau rẽ lối ngập xanh rờn
Chợ không đông, tiếng người nghe rõ
Chưa nắng, chào nhau đã ấm hơn

Một góc ban mai của phố phường
Rất thân như cuộc sống bình thường
Cây bàng đầu phố chưa ra lá
Nhưng mấy chồi căng dưới giọt sương

2-1982

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Cành Bàng Xương Mảnh” của tác giả Cù Huy Cận. Thuộc tập Hạt Lại Gieo (1984), danh mục Thơ Huy Cận trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Suối Tóc

Suối Tóc

Suối Tóc (Quang Dũng)

Thuở ấy em ngồi trên cửa gác,
Tóc buông hong với gió đầu thu
Nhẹ nhàng anh đến hồn chan chứa
Ghi vội vàng em mấy nét thơ…

Em mải mơ gì dưới nắng êm?
Tóc như suối mực chảy êm đềm…

Hương nhẹ như là hương hoa cau
Tóc em buông suối chảy về đâu?
Thiên thai em mở bừng trong gác
Ðựng hết Trời xanh chứa hết mầu

Giờ hết, Em đi, mùa cũng hết
Những thời hong tóc hiếm làm sao!
Rộn ràng nắng mới tìm hương cũ.
Ngơ ngẩn chiều đi trước gác cao.

Em hãy về đây ngắm lại tranh
Sắc mầu còn gửi bóng ngày xanh,
Ðây là suối tóc qua song cửa
Vẫn chảy êm đềm dưới nắng hanh.

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Suối Tóc” của tác giả Bùi Đình Diệm. Thuộc danh mục Thơ Quang Dũng trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Nhà thơ Nguyễn Nhật Ánh và tập thơ Mắt biếc hay đặc sắc nhất

Có những lúc
Tôi ngỡ ngàng
Tự hỏi
Tại vì sao
Tôi lại yêu em
Khi mặt trời
Sắp lẫn vào đêm
Không gì cả
Sao lòng tôi
Lại nhớ
Chiếc lá rơi
Trong chiều nổi gió
Tôi nhặt lên
Mà chẳng để làm gì
Và chiều nào sững bước
Giữa chân đi
Lòng không hiểu
Vì sao mình đứng lại
Ngậm trên môi
Một nhành cỏ dại
Chợt hiểu rằng
Tôi đã khác tôi xưa
Trong nỗi buồn vô cớ
Lúc trời mưa
Trong mơ mộng
Khi hiên ngoài nhạt nắng
Tôi chợt biết
Có một ngày
Đã đến

Những điều lòng muốn nói
Sao chẳng nói được gì
Những điều không muốn nói
Lại nói mãi em nghe
Nhớ ngày xưa tuổi nhỏ
Ta suốt ngày bên nhau
Kể bao điều thầm kín
Lòng có ngại gì đâu
Bây giờ sao quá khó
Lòng anh và tình em
Chút hương thầm trong gió
Biết ngày nào bay lên
Nếu biết tình như thế
Chẳng lớn lên làm gì
Thà như ngày thơ ấu
Hai đứa cầm tay đi

Có một mặt trời
Trong ngực em
Mỗi ngày
Em mỗi sớm mai lên
Lòng anh buổi ấy
Tương tư nắng
Không phải hoa quỳ
Vẫn hướng dương

Tại sao em cứ mười ba,
Mà không mười bốn hay là mười lăm?
Như trăng kia chẳng chịu rằm,
Ðể cho bụi trúc đứng dầm sương khuya.

Dưới giàn hoa thiên lý
Một mình anh đang ngồi
Không dưng em bước tới
Anh bỗng thành song đôi

Có một ngày
Đừng có một ngày
Bàn tay không nắm nữa bàn tay
Để hai mươi ngón
Buồn xa vắng
Cuộc sống rồi như tiếng thở dài

Sẽ có một ngày như thế không
Ôi câu hỏi lạnh đến nao lòng
Chiều nay
Phượng nở rồi em ạ
Cháy đỏ lòng anh
Bao nhớ mong

Phải chăng
Không có ngày như thế
Ở hiền
Chắc sẽ gặp lành thôi
Lòng anh
Dù rộng dài như bể
Vắng cánh buồm em
Cũng lẻ loi

Lặng lẽ chiều nay
Lặng lẽ mùa hè
Sân trường vắng
Và lòng tôi cũng vắng
Muốn tặng em
Một chùm phượng thắm
Tôi nhờ mùa hè
Bẻ hộ tôi

Bẻ hộ tôi
Một nỗi nhớ xa vời
Cắm xuống đất
Để mọc lên trái đắng
Chút tình tôi thầm lặng
Hát thành lời ve kêu

Gửi mùa hè
Giữ hộ chút tình yêu
Khi chia xa
Vẫn nhớ ngày gặp lại
Lúc ấy
Em có là cô gái
Đốt tôi bằng ngọn lửa
Của riêng em?

Một người bỏ một người đi
Một bài thơ dở dang vì
Lãng quên
Giữa trời
Sao mọc lênh đênh
Một đàn cá lội
Buồn tênh chân cầu
Một người
Đi mất từ lâu
Để người kia hát
Về đâu hỡi người
Hoa bâng khuâng
Rụng không lời
Chim bay ngơ ngác
Cuối trời hoàng hôn

Ai về qua chỗ người thương
Đứng giùm tôi
Trước cổng trường ngày xưa
Ướt giùm tôi
Chút trời mưa
Để nghe trên tóc
Hương vừa bay đi…

Lòng tôi là cây khế
Em là chim về chơi
Vàng kia em chẳng trả
Chỉ nhả hạt xuống thôi
Hạt rớt xuống thành cây
Cây cũng toàn cây khế
Từ khi em đi rồi
Vườn tôi thành lặng lẽ
Biết bao giờ trở lại
Cánh chim em ngày nào
Lòng tôi hoa khế rụng
Xuống nỗi buồn nôn nao…

Ừ, em hãy đi đi
Với niềm vui và nỗi hân hoan choáng ngợp trong lòng
Em hãy tìm đến bất kỳ nơi nào em thích
Đừng tìm đến anh
Đừng tìm đến anh làm gì
Dẫu trong hạnh phúc của em
Anh chẳng được dự phần
Thì anh cũng chẳng nề hà gì làm một kẻ đứng ngoài
Tham dự vào số phận của em bằng những lời chúc tụng
Hãy cứ nghĩ như em từng nghĩ
Anh có là gì đâu
Anh chỉ mong em hãy đến với anh
Khi nào em không còn bất kỳ nơi nào để đến
Khi nào đôi chân quen nhún nhẩy của em
Đã bắt đầu thất thểu
Dưới gánh nặng của khổ đau
Bấy giờ anh sẽ ở bên em
Với một ước muốn nhỏ nhoi
Được chia sớt cùng em
Một phần cơ cực

Mùa hè nào gặp gỡ
Mùa hè nào chia ly
Mùa hè nào hội ngộ

Tôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ
Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâu?

Ai nhặt được mùa hè tôi đánh mất
Xin trả lại cho tôi
Xin trả lại cho tôi người yêu tôi
Dẫu chỉ là xác con ve sầu chết khô
Ấy chính là mùa hè của tôi
Ngủ quên trong nách lá
Những ngọt bùi tôi đã nếm trải
Những đắng cay tôi đã nếm trải
Những mùa hè bỏng rát sau lưng
Còn mùa hè cuối cùng tôi gặp lại
Trốn đi đâu ngoài tầm mắt tôi tìm?

Từ buổi xa xưa nào
Em tôi đã yêu ai
Đã vô cùng hạnh phúc và vô cùng khổ đau
Để rồi trong buổi chiều ảm đạm nào
Em tôi đã nhìn thấy tình yêu
Như vết chém

Rồi bỏ khoảng trời xanh mơ mộng
Trái tim em tôi đã trở về
Nằm ốm trong lồng ngực
Tiếng thở dài như mũi tên rung

Anh ôm trái tim Trương Chi
Chờ tan trong nước mắt
Đi tìm em qua những chợ búa và xóm làng
Qua những chiều tắt nắng
Dấu chân anh trong cỏ
Còn đọng đầy mưa xuân
Dẫu rằng khi anh yêu em
Em giấu anh đi yêu kẻ khác
Những người đàn ông đã không ngừng làm khổ em
Vì những điều bé mọn
Lo âu và vất vả
Anh đi tìm em
Anh đi tìm cô bé quàng khăn đỏ ngày xưa
Sợ rằng năm nay em đã lớn
Đàn sói nhiều hơn xưa
Trái tim em thì bé bỏng
Biết chiều nay em có kịp về nhà
Mà không bật khóc?
Anh biết lấy gì chở che cho em
Ngoài tình yêu lẻ loi
Cháy lặng thầm trong lòng ngực
Như bếp lửa mùa đông
Để những khi thất vọng lúc yêu ai
Em có chỗ để tạt về sưởi ấm
Anh biết lấy gì làm dịu nỗi đau trong lòng em
Ngoài những bài thơ nhỏ đầy nắng và cỏ hoa
Đêm đêm anh thức viết
Để mong xua được mùa đông
Ra khỏi trái tim em
Cùng với những âu lo và phiền muộn
Để mai đây trên con đường dài dẫu nhiều trắc trở
Em chỉ gặp toàn niềm vu
Và những chàng trai thật thà và tốt bụng
Yêu em
Chỉ cần bằng một nửa anh thôi…

Có phải em vừa mới hiện ra
Từ trong xa thẳm của hôm qua
Y như cô Tấm ngày xưa ấy
Tiếc nuối làm chi trái thị già

Trên đây là các bài thơ Nguyễn Nhật Ánh viết trong tập thơ Mắt biếc hay đặc sắc. Đó là câu chuyện về chàng nhân vật Ngạn và cô bạn với đôi mắt đẹp mang tên Hà Lan. Để rồi đọc xong câu chuyện này ta không khỏi cảm thấy xót xa. Hy vọng bạn thích kết cấu của câu chuyện này. Và đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi bạn nhé!