Câu thơ tài hoa được nhiều người tìm đọc nhất hôm nay 23/11/2025

Em mang chi tiếng đàn bầu trong mắt
Để nên nỗi đêm thu anh dìu dặt
Em mang chi màu trắng dưới làn da
Cho tình anh như trái chín say ngà

Hoa cúc tím - Nguyễn Mĩ

Top 20 bài thơ có tổng lượt xem nhiều nhất hôm nay 23/11/2025

Gửi Bạn Người Nghệ Tĩnh

Gửi Bạn Người Nghệ Tĩnh

Gửi Bạn Người Nghệ Tĩnh (Huy Cận)

Ai ơi, cà xứ Nghệ
Càng mặn lại càng giòn
Nước chè xanh xứ Nghệ
Càng chát lại càng ngon

Khoai lang vàng xứ Nghệ
Càng nhai kĩ càng bùi
Cam Xã Đoài xứ Nghệ
Càng chín lại càng tươi.

Ông đồ xưa xứ Nghệ
Càng dạy, chữ càng nhiều
Tính tình người xứ Nghệ
Càng biết lại càng yêu.

Ai đi vô nơi đây
Xin dừng chân xứ Nghệ
Ai đi ra nơi này
Xin dừng chân xứ Nghệ

Nghe câu vè ví dặm
Càng lắng lại càng sâu
Như sông La chảy chậm
Đọng bao thuở vui sầu

Ăn, xứ Nghệ ăn đặm
Đã nói, nói hết lòng
Đất này bền nghĩa bạn
Đất này tình thuỷ chung.

Đất này mẹ dạy con
Yêu anh hùng nghĩa khí
Giữ lòng đỏ như son
Nuôi thù sâu tựa bể.

Đất này đất Xô-viết
Đảng mở hội cờ hồng
Tự tuổi vàng đá biết
Mặn mãi tình công nông.

Tình xứ Nghệ không mau
Nhưng bén rồi sâu lắng
Quen xứ Nghệ quen lâu
Càng tình sâu nghĩa nặng.

Ôi xứ Nghệ, xứ Nghệ
Đất cổ nước non nhà
Đã trăm, nghìn thế hệ
Vẫn ưa nhút, ưa cà.

Dân thời đại Bác Hồ
Sống xã hội chủ nghĩa
Vẫn dáng dấp ông đồ
Hay chữ lại hay nghĩa

Ôi tâm hồn xứ Nghệ
Trong hồn Việt Nam ta
Có gì tự ông cha
Rất xưa mà rất trẻ
Giống như Bác của ta
Một con người xứ Nghệ
Một con người xứ Nghệ.

Nghệ Tĩnh, 10-1967

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Gửi Bạn Người Nghệ Tĩnh” của tác giả Cù Huy Cận. Thuộc danh mục Thơ Huy Cận trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

GỬI THANH XUÂN

Ai chẳng có cái gọi là thanh xuân
Thời nổi nông nhưng chứa đầy hoài bão
Và trái tim khờ loạn nhịp chao đảo
Khi bàn chân ai vừa rảo bước qua.

Và ai cũng biết thanh xuân ngắn quá
Khi vụt qua chỉ còn lại “giá như..”
Thanh xuân ấy xin đừng có chần chừ
Sống hết mình như chẳng có ngày mai

Thanh xuân ngắn ta đừng có phí hoài
Những dự định tương lai nay cố gắng
Chẳng sợ thất bại sẽ là chiến thắng
Thanh xuân không dành lặng lẽ buông xuôi.

Mối tình đầu đừng để mình tiếc nuối
Một lần thôi như con suối tỏ bày
Tháng năm cứ thế trôi theo dòng chảy
Ngày hôm nay ta chẳng nợ yêu thương.

Thanh xuân ngắn được mất vốn là thường
Vấp ngã rồi ta tự thương lấy bản thân
Kiên cường ta đứng dậy dấn bước chân
Vết thương hở sâu cũng dần khép kín.

Thanh xuân trôi qua ta quay lại nhìn
Ta thấy mình tự tin đang bùng cháy
Dẫu khó khăn chưa một lần trốn chạy
Ta mỉm cười ta cháy cả thanh xuân.

Thanh xuân ai cũng chỉ có một lần
Đừng bao giờ sống bất cần hoài phí.

Chiên Nguyễn

Ngã Ba

Ngã Ba

Ngã Ba (Xuân Diệu)

Nhớ nhung về đứng ngã ba,
Buồn thương chia nẻo dồn xa dặm dài.
Con chim năm trước bay rồi,
Cành cây lặng lẽ rơi đôi bóng chiều.

Khóm lau buồn thổi cô liêu,
Đứng ba đường cái, nhìn theo bốn trời.
Đường đi không biết đâu nơi,
Cỏ xuôi nương dõi bước người viển vông.

Bóng hôm đã lạnh sương đồng,
Nổi lên phương bắc muôn dòng gió lau,
Mây dàn rộng, gió dàn mau,
Nẻo chừng đã khuất, lòng đau còn chờ.

Bài thơ tình các bạn vừa xem là bài “Ngã Ba” của tác giả Ngô Xuân Diệu. Thuộc tập Gửi Hương Cho Gió (1945), danh mục Thơ Xuân Diệu trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Sóng

Sóng

Sóng (Xuân Quỳnh)

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương

Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở

Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ

Biển Diêm Điền, 29-12-1967

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Sóng” của tác giả Nguyễn Thị Xuân Quỳnh. Thuộc tập Hoa Dọc Chiến Hào (1968), danh mục Thơ Xuân Quỳnh trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Nhà thơ Nguyễn Phan Hách và trọn bộ những thi phẩm đặc sắc nhất phần 1

Ao thu trong vắt in trời biếc
Em khoả chân vào đám mây xanh
Em khoả chân vào trăng sao mọc
Em khoả chân vào trang thơ anh
Ai làm cho đời ta xao động
Tan vỡ trời mây rạn ánh trăng
Ao thu như đời ta yên lặng
Ta bắt đền ai có được không?

Nắng chiều đã nhạt mây cao
Tóc xanh đã tắt bớt màu hào quang
Móng tay bấu chặt thời gian
Đừng trôi… Cứ để mênh mang bến bờ

Nếu mỗi ngày trôi qua
Không có gì mới lạ
Tỉnh giấc sáng ngày ra
Thấy nỗi buồn khó tả

Hoa đào của tuổi mộng mơ
Hoa đào vẫn nở bây giờ của ai
Lá buồn thu rụng hôm mai
Vàng hoe thu đứng bên ngoài đợi trông

Cuốc kêu gầy xác bờ tre
Ngõ buồn đom đóm lập loè bay quanh
Trời khuya lẻ bóng trăng thanh
Tàu cau khô rụng giật mình sương đêm
Mái tranh hương đất hương mùa
Rưng rưng nắng mới, tiếng gà gáy trưa
Cúc vàng run rẩy giậu thưa
Ao quê lướt thướt sợi mưa thu gầy

Chiếc vỏ ốc nhặt trên bãi biển
Đưa lên môi cất tiếng vang xa
Tiếng của gió trập trùng cát sóng
Tiếng đại dương trời nước bao la
Nếu ta chết có gì để lại
Cho đời sau vang vọng hồn ta

Cô đơn là một niềm vui
Chỉ mình tôi với mình tôi. Một mình
Cô đơn – chiếc bánh vô hình
Để tôi gặm nhấm chút tình cô đơn

Bao xanh mẹ thắt ngày xưa
Dòng sông xanh của đời ta dạt dào
Vòng tay êm ấm thuở nào
Trăng sao đi mãi vẫn vào vòng tay

Em không đánh vần đúng chữ yêu
Khó phát âm hai từ chung thủy
Anh muốn lắm nhưng mà anh không thể
Song ca bài chung sống cùng em.

Các nhà khí tượng học
Thường lấy tên thiếu nữ mộng mơ
Đặt tên cho từng cơn bão lớn
Vêra, Macgôrit, Maria…
Thế giới đàn bà từng phản đối
Bão không là tính cách của chúng tôi
Nhưng em ơi
Em chính là một cơn bão lớn
Đổ bộ vào đời tôi…

Mây đè lên núi
Gió đè lên cây
Sương đè lên lá
Trăng đè lên sao
Ngẫu nhiên đâu phải
Ta đè lên nhau

Em lấy mùa thu lấy nắng mây
May thành áo hội mặc đêm nay
Lung linh nếp áo hồn xứ sở
Hương sắc chập chờn gợn sóng bay
Mượn lược trăng vàng chải tóc xanh
Chòm sao vương miện sáng long lanh
Giơ tay em với chòm sao đội
Để cho em nghiêng nước nghiêng thành
Đêm nay có mấy nàng tiên nữ
Bay xuống cùng em đọ sắc tài
Ai biết liễu hờn hoa nguyệt thẹn
Với em người con gái hoa khôi

Cuộc tình mình – cuộc tình huyền thoại
Hồn nhiên trong vắt tựa không gian
Ta bên nhau như hành tinh lực hút
Em quyền năng như tạo hoá mênh mang
Cuộc tình mình thổn thức thời gian
Gợn sóng nhẹ của Ngân Hà xao xuyến
Anh là đích mà em đi đến
Còn em là lời giải đáp đời anh

Thân thể em là thế giới bao la
Mái tóc xanh ngọn nguồn biển cả
Và đôi mắt – mặt trời đen nắng lóa
Khi khép vào, vũ trụ hoá bơ vơ
Trên đôi ngực cao nguyên tuyết trắng
Hơi thở dài xao động tinh vân
Một lục địa dịu dàng thắt đáy
Đất sáng trưng rực áng trong ngần
Anh níu bàn chân em – điểm tựa của hành tinh
Em ơi nếu như em đẩy
Anh sẽ tõm vào mênh mông vũ trụ
Sẽ hoá ra tro bụi tan tành

Những ý nghĩ của tôi
Loé như vầng sao biếc
Mà những câu thơ viết
Như đàn đom đóm bay

Cuộc đời dần lấy của ta
Những giây hớn hở, những giờ hồn nhiên
Đổi cho lãi suất ưu phiền
Đổi cho một chút điên điên làm quà

Em hồng nắng mới tháng Ba
Anh xao xác nắng vàng hoe thu tàn
Em mơn man gió nồm nam
Anh như gió bấc non ngàn sắt se

Hai người đi bên nhau
Bên bờ hồ trăng biếc
Câu chuyện của hai người
Vầng trăng nghe thấy hết
Vầng trăng ở trên trời
Vầng trăng ở dưới nước
Hai vầng trăng song song
Theo hai người từng bước
Đêm nay ta có đôi
Vầng trăng không lẻ chiếc
Vầng trăng cũng có đôi
Trên trời và dưới nước
Nhưng mà… Hai trăng biếc
Chỉ là một mà thôi
Như chúng mình hai đứa
Chỉ là một… em ơi!

Muốn yêu em không dám ngỏ lời
Nhờ bướm vàng theo chân mỗi bước
Sợ bướm chập chờn không tin được
Anh yêu em không nói nên lời
Hoa bằng lăng tím ngát một thời
Bằng lăng ơi nhờ hoa nói hộ
Rằng tôi thương tôi buồn tôi nhớ
Hoa hãy là thông điệp tình yêu
Đi bên nhau trong một buổi chiều
Vít cành bằng lăng anh hái tặng
Em đón nhận cành hoa che nắng
Tình yêu đầu tím một mùa hoa
Tháng ngày qua cây bằng lăng cỗi già
Nắng đầu mùa không ra hoa nữa
Tôi thẫn thờ nhìn qua song cửa
Mối tình đầu ngày ấy của tôi

Hoa cỏ may lấm tấm bên đường
Không phấn màu, sắc thắm đưa hương
Không bướm trắng ong vàng bay lượn
Chỉ sớm mai về nặng trĩu sương
Nhưng hôm kia có người con gái
Vô tình dạo bước lối cỏ may
Nắng sóng sánh gấu quần vạt áo
Hoa cỏ may vội vã găm dày
Cô gái đi về nơi thương nhớ
Gỡ cỏ may vứt lại lối mòn
Hoa vương vãi hạt mầm lệ ủ
Hôm mai lá ngọn bật xanh rờn…
Anh như bông cỏ may lấm tấm
Đứng chờ em một sớm bên đường

Em gái nhỏ thơ ngây
Xuống đầm hoa sen tắm
Trắng muốt trong nước xanh
Giữa rừng hoa sen trắng
Em cũng thành bông sen
Trắng ngọc ngà tinh khiết
Cùng mở nhị ngát hương
Giữa trời xanh nước biếc
Thu đến, hoa sen tàn
Nhị vàng rơi lả tả
Đời em, cô gái nhỏ
Có mùa thu không em

Tuổi mười lăm em lớn từng ngày,
Một buổi sáng bỗng biến thành thiếu nữ.
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ,
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ.
Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu,
Mùi hoa sữa tan trong áo em và mái tóc.
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt,
Vậy mà tan trong sương gió mong manh.
Tại mùa thu, tại em hay tại anh?
Tại sang đông không còn hoa sữa?
Tại siêu hình tại gì không biết nữa?
Tại con bướm vàng có cánh nó bay?
Ðau khổ nhiều nhưng éo le thay.
Không phải thời Romeo và Juliette,
Nên chẳng có đứa nào dám chết,
Ðành lòng thôi mỗi đứa một phương.
Chỉ mùa thu còn trọn vẹn yêu thương,
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ,
Hương của tình yêu đầu nhắc nhở,
Có hai người xưa đã yêu nhau…

Người về chốn ấy xa xanh
Cho tôi gửi chút tâm tình tuổi thơ
Con đò bến vắng ngày xưa
Bao năm gác mái vẫn chờ đợi ai
Tôi đi biển rộng sông dài
Đò quê rạn vỡ hình hài héo hon
Đồi quê cỏ dậy mầm non
Gốc vàng rời rợi sắc buồn thời gian
Tôi đi mặt đất lang thang
Bơ vơ với chiếc la bàn chốn xưa
Tôi đi từ bến tuổi thơ
Sóng xô bão cuốn đến bờ xa xăm
Tình thì thăm thẳm ngàn năm
Đời như lá nhú xanh mầm trên cây
Ngẩn ngơ lá đã vèo bay
Thời gian là gió nối ngày hư vô
Đêm nằm tôi vẫn thường mơ
Trăng vàng mái rạ gió bờ tre xanh
Có con bướm nhỏ trắng tinh
Dập dờn đôi cánh mỏng manh giữa đời
Tôi đi dặm đất xa vời
Hồn quê trong bóng mây trời dõi trông

Để em nói với mùa xuân
Nhắn chim oanh lại cho gần nhau hơn
Ngách tường đông liễu đang hờn
Đêm xuân trăng chẳng muốn tròn vì ai

Ngoại ô bờ vắng nắng vàng mơ
Gió chiều thoảng chút cỏ hương đưa
Mà nên cơn bão trong tâm tưởng
Quê nhà em nhỏ mối tình xưa
Vuốt tóc hoa râm bụi phố phường
Phấn son phụ bạc vẫn còn vương
Làng xưa mờ mịt trong sương khói
Ta buồn ta nhớ tiếc cỏ hương

Nhấp ngụm trà sớm mai
Hương vị có từ ngàn năm trước
Vẫn thấy ngon
Ngắm bông hồng
Sắc hương có tự ngàn năm trước
Vẫn thấy đẹp
Đọc câu thơ Đường có từ mấy trăm năm trước
Vẫn thấy hay…
Với lô gích của sự phát triển
Mở máy computer
Cuộc sống giờ văn minh tột bực
Duy đạo đức dường không còn giữ được
Hương vị trà thơm và hương vị hoa hồng…

Những kỷ niệm chúng mình
Không có hình ghi lại
Nhưng vẫn còn sống mãi
Hoá thạch cùng thời gian

Nguyễn Phan Hách là một nhà thơ tài hoa. Sự nghiệp sáng tác của ông luôn được bạn đọc đón nhận. Ông đã từng nhận giải thưởng do tuần báo Văn nghệ tổ chức thi các năm 1969 và 1974. Giải thưởng truyện rất ngắn của tạp chí Thế giới mới năm 1994. Chỉ khi đọc thơ ông, chúng ta mới thấu được phong cách thơ độc đáo của ông. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!

Một Phút Ngừng Say

Một Phút Ngừng Say

Một Phút Ngừng Say (Vũ Hoàng Chương)

Bấc trĩu hoa đèn, nhựa úa nâu
Phai say nằm khóc mộng ban đầu…
Bước chân mong ngóng vòng tay mở,
Dạo ấy, người ơi, xa lắm đâu!
Chớm nụ, tiếc cho tình quá ngát;
Mà thương trời bể quá cao sâu…
Tiếc thương lẻn khói vào tâm trí
Mưa gió tàn đêm lộng quán sầu.

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Một Phút Ngừng Say” của tác giả Vũ Hoàng Chương. Thuộc tập Mây (1943), danh mục Thơ Vũ Hoàng Chương trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

YÊN BÌNH NƠI ANH

Em muốn anh cùng em sống đến già
Mình cùng bước trải qua nhiều năm tháng
Gom cho mình những câu nói tình ca
Hạnh phúc sẽ đậm đà thêm lãng mạn

Em muốn anh cùng ngắm biển chiều tà
Cùng ngồi tựa đôi ta cười cười nói
Kể chuyện lòng cho vơi bớt xót xa
Cho nhau biết hiểu ra đời trôi nổi

Em muốn anh quên hết nỗi đau buồn
Để tâm trí tập dần buông chấp niệm
Sống cho mình rồi nhận lấy yêu thương
Đừng cố gắng ôm lệ tuôn giấu giếm

Em muốn anh vui vẻ nở nụ cười
Vì như thế mới thấy người đẹp mãi
Sống an nhàn tô vẽ tuổi đôi mươi
Vì năm tháng không bao giờ trở lại

Em muốn anh sưởi ấm trái tim mình
Muốn anh hiểu trời sinh ra duyên nợ
Duyên với tình đã gặp chớ lặng thinh
Nếu kiếp phận an bài yên bên đỗ

Con đường nào mình cũng đặt chân lên
Dù gian khó hay gập ghềnh trắc trở
Anh thế nào vẫn muốn ở cạnh bên
Bên lề cũng được…em vẫn đứng đó .

Tác giả: Thu Thảo

 

 

Chế Gái Đĩ

Chế Gái Đĩ

Chế Gái Đĩ (Tú Xương)

Mình nghĩ cô mình thực gớm ghê,
Lòng son vẫn giữ nước non thề.
Ra tuồng gái hoá khi còn trẻ,
Như chuyện chồng xa lúc chửa về.
Nói nói cười cười theo giọng tỉnh,
Khăn khăn áo áo giữ màu quê.
Muốn ai thì muốn chừa đây nhé,
Tớ chẳng như ai vẽ mặt hề.

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Chế Gái Đĩ” của tác giả Trần Tế Xương. Thuộc danh mục Thơ Tú Xương trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Lòng Kỹ Nữ

Lòng Kỹ Nữ

Lòng Kỹ Nữ (Nguyễn Bính)

Hoang liêu cả một lầu hồng
Đêm xao xuyến gió đêm dùng dằng mưa
Hững hờ nàng khép song thưa
Đêm sao dài quá như thừa trống canh
Lá bàng đã hết màu xanh
Bao nhiêu cánh biệt ly cành hôm nay
Nàng từ lạc bước tới đây
Lá bàng rụng đến chuyến này là ba
Đêm rồi đêm lại đêm qua
Bao nhiêu đêm lại hoá ra đêm tàn
Lòng tơ giăng nửa dây đàn
Ái ân xẻ nửa cho làng ăn chơi
Môi son hé nở nụ cười
Mắt xanh hé nửa… ai người mắt xanh
Vườn hồng cài nửa then trinh
Tóc tơ nửa mối, chung tình nửa đêm
Ong về bướm lại đưa tin
Càng khăng khít lắm cho duyên càng hờ…

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Lòng Kỹ Nữ” của tác giả Nguyễn Trọng Bính. Thuộc tập Người Con Gái Lầu Hoa (1941), danh mục Thơ Nguyễn Bính trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Giật mình tuôn những dòng cayThoảng qua kỉ niệm ngất ngây riêng mình.NAY CON VỀ NÍU LẠI THỜI GIAN

Giật mình tuôn những dòng cayThoảng qua kỉ niệm ngất ngây riêng mình.NAY CON VỀ NÍU LẠI THỜI GIAN

Nay con về vo gạo nấu nồi cơm
Bên bếp lửa có bó rơm vùi đống
Tiếng lửa cháy nghe bên tai vui nhộn
Đôi đũa tre đen bóng hết cả rồi

Mấy năm rồi con đi biệt xa xôi
Lo cuộc sống ,quên cái nôi thuở bé
Quên lối nhỏ đường về thăm cha mẹ
Nay con về làm con bé ngày xưa

Về cái thời mà chạy nhảy tắm mưa
Rồi cơm tối nạnh nhau không chịu nấu
Đến tối xẩm mẹ về dành nói xấu
Mấy chị em giỏi nhất …kể tội nhau

Chẳng có gì nhiều ,ngoài món canh rau
Với đĩa cá mặn, cùng nhau ăn hết
Mà ngày đó mấy chị em giống hệt
Cứ thích đòi cạo cơm cháy trong xoong

Ăn uống no vội ra ngắm trăng tròn
Chiếc chiếu rách trải lòng sân như vậy
Nằm ngửa mặt nhìn bầu trời đêm thấy
Ngôi sao băng mà nghĩ tưởng thần tiên

Ôi vui mừng ước đi… ước cho thiêng
Cha đan giỏ..cười nói.. ghiền ước lắm
Rồi ba đứa nhìn nhau cười thích lắm
Mẹ cười to mấy con tấm nhà mình

Sao đủ trò nghịch ngợm,cũng thấy xinh
Khung trời đó yên bình bao năm tháng
Sương rơi xuống mà nghĩ phim lãng mạn
Tiếng cuốc kêu mà ngỡ nhạc đêm trường

Đến bây giờ là nhịp nối yêu thương
Là hạnh phúc đời thường luôn yên ả
Con muốn giữ trong lòng mùi rơm rạ
Bếp lửa hồng ấm dạ những tháng năm.

Tác giả: Thu Thảo