Đất quê cha tôi đất quê Đề Thám Rừng rậm sông sâu Con gái cũng theo đòi nghề võ Ngày nhỏ cha tôi dẫn đầu lũ trẻ đi chăn trâu Phất ngọn cờ lau Vào rừng Na Lương đánh trận Mơ làm Đề Thám Lớn lên, cha tôi đi dạy học Gối đầu trên cuốn Chiêu hồn nước Khóc Phan Chu Trinh Như khóc người nhà mình Ôm mộng bôn ba hải ngoại Lênh đênh khói một con tàu Sớm tối ngâm nga mấy vần cảm khái Đánh nhau với Tây Bỏ việc lang thang vào Nam ra Bắc Cắt tóc đi tu nhưng quá nặng nghiệp đời Gần hai mươi năm trời Tôi vẫn nhớ lời cha tôi cháy bỏng Dạy tôi làm thơ, ước mơ, hi vọng Những câu Kiều say sưa đưa cuộc đời bay bổng Tiếng võng trưa hè mênh mông Phong trần mài một lưỡi gươm Những phường giá áo túi cơm sá gì.
Nhưng công việc làm ăn mỗi ngày mỗi khó Cuộc đời chợ đen chợ đỏ Thù hằn con người “Muốn sống thanh cao đi lên trời mà ở Mày đã quyết kiêu căng Níu lấy cái lương tâm gàn dở Dám không tồi như chúng tao Suốt đời mày sẽ khổ”.
Quan lại trù cha tôi cứng đầu cứng cổ Người “An Nam” dám đánh “ông Tây” Mẹ ỉ eo dằn vặt suốt ngày Chửi mèo, mắng chó “Cũng là chồng là con Chồng người ta khôn ngoan Được lòng ông tuần ông phủ Mang tiền về nuôi vợ”.
Bát đĩa xô nhau vỡ Cha tôi nằm thở dài Cha nhịn đi cho đỡ Anh em tôi, bỏ cơm Hai đứa dắt nhau ra đường tha thẩn Trời mùa đông trăng sáng Sao nở như hoa
Không biết Ngưu Lang trên kia Có bao giờ cãi Chức Nữ. Rồi cha tôi lui tới nhà quan tuần, quan phủ Lúc về, gặp tôi đỏ mặt quay đi Một hôm, tôi thấy chữ R.O1 treo ngoài cửa
Cha tôi không dạy tôi làm thơ nữa Người còn bận đếm tiền ghi sổ Thỉnh thoảng nhớ những ngày oanh liệt cũ Một mình uống rượu say Ngâm mấy câu Kiều, ôm mặt khóc Tỉnh dậy lại loay hoay ghi sổ đếm tiền Hai vai nhô lên Đầu lún xuống Như không mang nổi cuộc đời Bóng in tường vôi im lặng Ngọn đèn leo leo ánh sáng Bóng với người như nhau Mùi ẩm mốc, tiếng mọt kêu cọt kẹt Ở chân bàn hay ở cha tôi?
Cuộc sống hàng ngày nhỏ nhen tàn bạo. Rác rưởi gia đình miếng cơm manh áo Tàn phá con người. Những mơ ước thời xưa như con chim gẫy cánh Rũ đầu chết ngạt trong bùn Năm tháng mài mòn bao nhiêu khát vọng. Cha đã dạy con một bài học lớn Đau thương kiên quyết làm người. Không nên lùi bước cuộc đời phải thắng.
Được nghe tin Sống mới ra đời
Nam Bắc xa xôi gửi mấy lời
Lục Tỉnh ước sao co đất lại
Ba Vì chung để đội giời chơi
Ngàn năm hoa thảo mầu xuân mới
Nửa bức sơn hà nét mực tươi
Sống ở trên đời cho đáng sống
Xin đừng gượng gạo sống như ai
(Sống 1935)
Báo Sống xuất bản ở Sài Gòn từ 1935, nhà thơ Đông Hồ là chủ bút, có mời Tản Đà cộng tác.
Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Chúc Báo Sống” của tác giả Nguyễn Khắc Hiếu. Thuộc danh mục Thơ Tản Đà trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!
Sáu mươi, người gọi CHỊ Dung,
Tuổi già vẫn CHỊ, chưa chồng, chưa con.
Cây xanh giam mãi hèo mòn,
Hoa tươi không nở, trái tròn chẳng đơm.
Sớm mồ côi mẹ cô đơn,
Đói nghèo cha phải đem con đường cùng,
Bán đi mấy chuỗi tiền đồng,
Tuổi mười lăm đã vào vòng mụ Di!
Từ ngày vào cửa con ni,
Bàn tay địa chủ còn chi nhân tình!
Sớm khuya lam lũ một mình,
Cổng ngăn thăm thẳm nuốt hình chị Dung.
Mình làm, nó hưởng ung dung,
Lại còn đánh chửi, coi không phải người:
– “Chó hơn mày một cái đuôi!
“Mày hơn con chó một đôi đũa cầm!”
Tuổi xuân như đoá trăng rằm,
Nó giam, nó giữ, nó cầm hết duyên!
Mấy lần có bạn hỏi xin,
Vu oan nó đổ trộm tiền, rời xa!
Lần lừa một tuổi một qua,
Gái tơ cố để thành ra nạ giòng,
Để mà suốt kiếp lưng cong
Làm tôi mọi nó, không mong đổi đời!
– “Thân tôi khác thể chim trời,
Đêm về ổ rác, chút rồi lại đi.
Suốt ngày ngoài ruộng biết chi,
Những rơm cùng cỏ, tha đi, gánh về.
Vùi đầu cục đất u mê,
Tối tăm bưng bít, ai hề mở ra!
Đến đêm mới trở lại nhà,
Lại đời xó bếp diễn qua đêm trường!
Đâm, xay, dậm, đạp, giần, sàng,
Xay quay cái mặt, sàng ràng cái thân!
Khi tay mệt quá lả dần,
Giằng xay trở lại cuốn vần tôi đi!
Mặt người con mẹ Hội Di,
Ai hay chúa ngục một ly chẳng rời!
May trời có tối, có mai,
Thân tôi mới nghỉ ngơi vài phút giây.
Lấp vùi bốn chục năm nay,
Chẳng hay có Đảng, không hay có Cờ;
Chẳng hay nước có Cụ Hồ,
Chín năm khởi nghĩa, bây giờ mới hay;
Bây giờ Đội đến dắt tay,
Đốt bùa dán ngục, chặt dây trói hồn.
Tôi nghe trí trở về khôn,
Bước chân thêm vững, máu dồn thêm hăng;
Đứng lên đạp hết bất bằng!
Con kia mưu chước chớ hòng rẽ chia!
Một hôm ốm họp về khuya,
Nó bưng bát thuốc mân mê lại gần;
Hắt liền xuống đất, tôi phân:
– “Đời tao mấy chục năm trần, ai chăm!
Mày dù một bụng dao găm,
Đợi ngày ra trước nông dân gục đầu!”
*
* *
Chị Dung nay hết đoạn sầu
Đời sau phát động tươi màu cỏ hoa.
Chấp hành phụ nữ tham gia,
Hai gian ngói được ở nhà Nông dân;
Ruộng nương, ăn họp chuyên cần;
Tuổi già chỉ một mơ gần nữa thôi:
– “Có em bé nhỏ mà nuôi,
Sớm hôm âu yếm, càng vui bội phần.”
Người đàn bà đi qua những niềm đau
Chẳng yếu mềm như bao người vẫn nghĩ
Khi sắt thép đã rèn qua biển lửa
Thì tim em thật mạnh mẽ phi thường
Em sẵn sàng dõng dạc ném chữ buông
Và trút hết sự khinh thường vào đấy
Người đàn ông một thời em vẫn gọi
Là chồng ơi giờ chẳng xứng chung đường
Người đàn bà luôn mạnh mẽ vì con
Nên cố gắng dẫu phong sương trước mắt
Người đàn bà sẽ đổi thay chóng mặt
Khi nhân ra cuộc sống chẳng êm đềm
Vẫn sẵn sàng gửi trao hết yêu thương
Luôn thật tâm với những người xứng đáng
Nhưng nếu người không xem em quan trọng
Thì bái bai anh chẳng đáng một hào
Người đàn bà đi qua những niềm đau
Vẫn khát khao dạt dào nhưng đã khác…
Mười mấy năm trường lại gặp nhau
Mừng hai mái tóc vẫn xanh màu
Sắc son đẹp mãi thề sông núi Mưa gió xa rồi hận biển dâu
Đã một đường đi cùng bến đậu
Còn nhiều nghĩa nặng với tình sâu
Tình sâu nghĩa nặng trời xuân thắm
Năm sáu lời thơ tả hết đâu!
1960
Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Xuân Mới Gửi Bạn Cũ” của tác giả Nguyễn Trọng Bính. Thuộc danh mục Thơ Nguyễn Bính trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!
Những bài thơ đường tình buồn đang gây sốt trong thời gian gần đây. Những bài thơ này truyền tải những cung bậc cảm xúc chân thành và ấn tượng nhất. Tình yêu luôn khiến cho chúng ta thật mơ hồ vào những giai đoạn khó nói. Hãy cùng nhau theo dõi và đừng quên chia sẻ bài viết này của chúng tôi nhé!
Nội Dung
Những bài thơ đường tình buồn tâm trạng nhớ người yêu sẽ là một trong những cảm xúc thường thấy trong thơ ca. Nó sẽ đúng với các đôi lứa yêu xa hay vì điều kiện người yêu mình không ở bên cạnh được. Đó có thể là sự bất lực khi người mình yêu cô đơn nhưng bản thân lại không cách nào ở bên cạnh. Hãy cùng đọc và cảm nhận bạn nhé!
Chiều về, trời đổ mưa tuôn Phải chi trời cũng dỗi hờn như tôi Làm sao gửi nhớ đến người ? Cho hai nỗi nhớ thành đôi vợ chồng !
Bâng khuâng hỏi khéo tim hồng Bên này bên đó có mong có chờ Đêm nằm đầu gác gối mơ Hỏi nơi phương ấy người giờ ra sao ?
Cứ chiều lòng dạ nôn nao Năm chờ tháng đợi ngày trao ân tình Nhớ không em, chuyện chúng mình Tỏ tình “mắc cỡ” nín thinh mỉm cười !
Nhớ nhiều ánh mắt bờ môi Khi đôi tay nắm chẳng lơi chẳng rời Để trăng nay nhú qua đồi Gửi em nỗi nhớ đến người anh yêu !./.
Tôi ngồi lặng yên bên chiều vắng Lắng nghe đêm rớt nặng lòng đêm Khói thuốc ưu sầu rơi rất lặng Tiếng ai than thở ghé qua thềm
Tôi đi trên lối ngày xưa ấy Ơ hay sao lá cứ rơi đầy Thu giữa hạ vàng thu sống dậy Ngỡ ngàng bóng dáng cuộc tình say
Em tìm nỗi nhớ của chiều nay Tôi giấu tận sâu đáy tim gầy Em về dưới bóng chiều trở gió Tôi ngẩn ngơ nhìn trong mắt mây…
Phương ấy bây chừ rét phải không? Nơi anh vẫn phủ màu nắng hồng Xót xa xin gởi về thương nhớ Mong em ấm lại tháng ngày đông
Sáng nghe đài báo nơi ấy gió Giá rét phong sương ngập trắng trời Đêm về song cửa lưa thưa tuyết Vắng rồi, em có thấy chơi vơi?
Anh nhớ tháng ngày mình bên nhau Ngồi nghe em kể chuyện mai sau Đi qua mùa đông đầy sương giá Bây giờ buốt lạnh một niềm đau
Chiều nay nắng rơi đầy trước ngõ Nhờ gió gởi về nơi phương xa Dẫu biết em đang bên ai đó Quên rồi cái thuở cuộc tình ta
Có phải mắt em trong chiều biếc Cho anh thương nhớ ngẩn ngơ lòng Sợi nắng hoàng hôn vương mái tóc Buông chùng tơ liễu giữa thu không
Thuở ấy giấu lòng một tiếng thương Ôm ấp mộng mơ cõi miên trường Ngoài hiên lá đổ chờ trăng sáng Khe phòng trăn trở một niềm vương
Mùa đến mùa đi mùa lại qua Thu qua thu lại thu đi xa Xác xơ cành lá, xơ xác phố Niềm nỗi riêng mang vẫn mặn mà
Bên ấy chiều nay có vui không? Chắc vẫn mây xanh, vẫn nắng hồng Nhớ chăng một người thời xa đó? Buồn nắng buồn mưa mãi chờ trông
Chẳng biết người đâu, ta lang thang Đi tìm nhung nhớ cuộc tình hoang Hương đời tám nẻo người rẽ lối Biết dạt về đâu mảnh trăng vàng
Về đâu ơi hỡi lạc về đâu Mình ta lạc bước giữa đường câu Tình nghĩa khi xưa nay gạn đục Người chẳng tiếc chi buổi sơ đầu
Gió trở nguyệt gầy trôi lênh đênh Sao trời rạng sáng nỗi buồn tênh Mơ màng trời đất bình yên nhỉ Ai biết lòng ta thấy chênh vênh
Em về không mùa hạ sắp về rồi Cơn mưa rào tắm hàng cây trước ngõ Ve khan tiếng u sầu trong làn gió Chiều nhạt nhòa màu phượng đỏ ngày qua
Hạ năm này không biết có còn xa? Hoàng hôn rớt bâng khuâng bằng lăng tím Khói thuốc rơi bờ môi anh ngọt lịm Ký ức buồn khắc khoải mãi không thôi
Thấm thoắt đưa rồi cũng mấy hè trôi Người dưng đợi một người dưng không thấy Hạ dửng dưng đến rồi đi, thế mãi Bóng người xưa còn hun hút nơi nào
Tình chênh vênh nên lệ mãi tuôn trào Lối ngày xưa chắc mình anh còn nhớ Hạ oi bức nặng nề tim ngạt thở Hay tại lòng cứ mãi đợi chờ em?
Em về không mùa hạ sắp về rồi Em về không mùa hạ của tôi ơi…!?
Những ngày này nhớ em quá đi thôi Chiều hoàng hôn phủ mờ đôi mắt ngọc Suốt đêm trường anh trở mình lăn lóc Anh mong chờ dần bạc tóc trong tim
Tận đáy lòng anh rất mực yêu em Như cơn gió cuốn xô rèm đợi cửa Tình của anh bùng lên thành ngọn lửa Nơi trái tim rung nhịp đập xuyến xao
Mong nhớ em trong dạ thấy cồn cào Hướng về em tình ngọt ngào tha thiết Ước mong sao đời này luôn diễm tuyệt Chuyện tình yêu mình cùng viết em nha
Những ngày này anh nhớ em thiết tha Chờ xuân đến mang kiệu hoa anh rước Hai chúng ta thoả nỗi niềm nguyện ước Suốt một đời phỉ nguyện bước bên nhau.
Nhớ ai khắc khoải đợi chờ Để vần thơ ấy viết mờ hẳn đi Nhớ ai lệ ướt hàng mi Đêm đông lạnh giá những khi một mình
Nhớ ai ôm trọn bóng hình Màn đêm rơi xuống vô tình ai hay Cô đơn lặng lẽ đêm nay Nhớ ai cho thỏa cơn say đêm dài
Trăng khuya lạnh lẽo thương hoài Luồn qua khe cửa rớt ngoài song thưa Sương mờ gọi gió đung đưa Con tim loạn nhịp vẫn chưa chút tình
Ngày mai đón ánh bình minh Nắng vàng trải rộng lung linh sắc màu Cho hai nỗi nhớ tìm nhau Vườn trầu đợi để hương cau kết tình.
Sẽ một ngày em bất chợt nhớ anh Phút xao lòng bỗng thành ra yếu đuối Trái tim yêu oằn mình trong mệt mỏi Ngọn lửa tình khắc khoải những niềm đau
Sẽ một ngày ta bất chợt nhớ nhau Dẫu thời gian có nhạt màu hẹn ước Dẫu đôi ta rẽ về hai lối ngược Dẫu trong lòng mọi vết xước còn nguyên !
Sẽ một ngày khi đối diện với đêm Giọt nước mắt ướt mềm trang nhật ký Và có lúc rơi vào cơn mộng mị Dĩ vãng buồn thành tri kỷ yêu thương
Sẽ một ngày ta bất chợt vấn vương Hình bóng cũ…dẫu ngàn phương cách trở Dẫu trái tim không còn chung nhịp thở Nhưng có ngày mình sẽ nhớ về nhau !
Cơn gió lạnh luồn lách chui qua cửa Em tỉnh giấc vừa đúng lúc nửa đêm Nhìn ánh trăng mờ nhạt qua bức rèm Bỗng em thấy thèm bên anh nhiều lắm!
Lâu lắm rồi bao tháng ngày đằng đẵng Hai chúng mình đã chẳng được bên nhau Anh có biết em ngày đêm dãi dầu Nhớ thương anh nên mái đầu điểm tuyết
Anh đi đâu mà sao cứ biền biệt?! Xa anh yêu em chẳng thiết tha chi Ngày tháng ba mưa gió lại li bì Buồn vô cùng mà chẳng đi đâu được
Anh còn nhớ bao kỉ niệm ngày trước?! Ước bây giờ em được có anh bên Trao cho nhau những nụ hôn ngọt mềm Để em thấy màn đêm không còn nữa!
Chia tay người yêu luôn là một điều đau đớn xót xa và những bài thơ đường tình buồn cũng vậy. Khi yêu nhau ai cũng mong muốn được ở bên cạnh người mình yêu. Tuy nhiên cuộc sống luôn ẩn chứa những biến số khó ai ngờ tới được và cứ thế chúng ta chia tay nhau. Sẽ thêm đau đớn khi một trong hai người vẫn còn tình cảm với nhau. Khi đó sự chân tình của người này lại chính là gánh nặng với người kia.
Và như thế em ra đi thầm lặng Cuối cuộc tình chẳng câu nói chia phôi Em ra đi bẻ gãy nửa nụ cười Trái tim tôi cũng héo sầu một nửa…
Bao ngày qua những buồn vui hai đứa Chẳng thể nào níu giữ bước chân em Vậy em đi chúc cuộc sống êm đềm Sẽ thơ mộng như điều em mơ ước…
Tôi tập quên thứ tình không có được Và yêu thương như gió thoảng xa vời Nén thật sâu vào quá khứ chôn vùi Lau nước mắt cho nụ cười sống lại…
Kể từ đây đến muôn đời mãi mãi Đừng bao giờ tìm lại dấu yêu xưa Ngày em đi đau khổ đã dư thừa Tim chết rồi buông tay đừng nuối tiếc…
Mai đôi mình phương trời xa cách biệt Lần cuối cùng tha thiết gọi tên nhau Xin đôi mắt đừng trút lệ gieo sầu Làm yếu lòng người đi thêm day dứt…
Mang cuộc đời ra đổi trao được mất Ta còn gì ngoài hai chữ đau thương Khi tình yêu đến đoạn cuối con đường Trước sau gì cũng chia hai ngã rẽ…
Gần bên nhau nhưng chẳng còn vui vẻ Trong lòng nhìn về hai hướng xa xôi Nhịp con tim chẳng hòa quyện nữa rồi Thì chấp nhận đành thôi không níu kéo.
Em đừng khóc đâu phải tại chúng mình Mà duyên số chia đường tình đôi ngả Mọi đau thương anh nhận về tất cả Người ra đi xin hãy cứ yên lòng…
Anh biết em nhận sính lễ theo chồng Vì em có nỗi khổ riêng anh hiểu Phận làm con đặt trên đầu chữ hiếu Chút tình riêng đành khép lại âm thầm…
Mình xa nhau không phải tại lỗi lầm Mà phận kiếp đã an bài hai đứa Nào phải đâu ta vong thề bội hứa Bởi tình duyên chỉ được có ngần này…
Hỡi cao xanh sao ai nỡ đặt bày Tình đôi lứa chia lìa nhau dang dở Để tim yêu chết từ đây muôn thủa Sẽ ngàn đời mang đau khổ tâm tư…
Chờ kiếp sau chẳng biết đến bao giờ Nên nức nở mối tình không trọn vẹn Vẫn còn đây dư âm lời ước nguyện Mà chúng mình đôi nẻo đã ly tan…
Em đừng khóc khi duyên phận lỡ làng Vì cuộc sống nẻo quan san vững bước Dù hôm nay mình chẳng bên nhau được Nhưng muôn đời anh yêu có em thôi…
Ta than trách cái số phận, cuộc đời Cho gặp gỡ rồi chia xa mãi mãi Yêu thương mất chỉ niềm đau đọng lại Tình chia phôi không phải tại chúng mình.
Ngày mai này đường đời hai lối rẽ Cách xa rồi ta vẫn bạn bè nhau? Bước chân đi lòng vương vấn nghẹn ngào Đường hai ngả giấu lệ sầu đếm bước.
Ngày mai này trên nẻo đời xuôi ngược Giữa bộn bề tất bật những lo toan Người có còn lưu lại chút tình son Chút nhớ nhung một thời vương hoa nắng?
Mai xa rồi chỉ mình tôi thầm lặng Nhìn rán chiều thêm trống vắng lẻ loi Hoa thẫn thờ mây như chẳng muốn trôi Trong sâu thẳm nặng nỗi buồn thương nhớ.
Ngày mai này hai phương trời cách trở Giận ông trời xui gặp gỡ làm chi Để ngậm ngùi khi phải cảnh phân kỳ Cho lưu luyến chân người đi kẻ ở.
Đã xa rồi người ơi thôi đừng nhớ Hãy cố quên một thuở đẹp chung đường Từ bây giờ xếp lại những mến thương Hãy xem như mối tình duyên không nợ!
Gần rồi xa chuyện xưa nay muôn thuở Bèo hợp tan cũng là lẽ thường tình Gác nỗi buồn hướng mắt đón bình minh Bước tiếp nối đến bến bờ an định.
Bài thơ này em viết gửi cho anh Là bài thơ với nỗi buồn man mác Không giận hờn cũng không ai phụ bạc Chỉ là mình đã đổi khác mà thôi
Khoảng cách hai ta có lẽ quá xa vời Và suy nghĩ cũng của mỗi người cũng thế Em chẳng thể cứ dửng dưng mặc kệ Với những gì mình đã trót vấn vương!
Bởi đôi ta chẳng thể bước chung đường Cố níu kéo cũng ngàn phương cách trở Anh có thấu bao điều em lo sợ Về một ngày ta vĩnh viễn mất nhau ?
Chia tay rồi ai mà chẳng đớn đau Bởi những lúc khơi sâu miền ký ức Cả những lúc tái tê nơi lồng ngực Quặn thắt lòng, buốt nhức nỗi niềm riêng
Tình không còn những trong sáng hồn nhiên Nên lo lắng phút thần tiên dần tắt Nên sợ hãi chỉ riêng mình góp nhặt Mảnh vỡ tình trong hiu hắt đắng cay
Em quyết rồi, đã đến lúc chia tay Vậy anh nhé, nợ duyên này đã hết Níu làm chi cho lòng thêm mỏi mệt Em buông rồi, mình kết thúc thôi anh.
Mình trở về là bạn của nhau đi Em chán rồi chẳng muốn suy nghĩ mãi Hãy xem như chuyện xưa là vụng dại Những đắm say chưa tồn tại bao giờ
Tình đôi mình chỉ là một giấc mơ Nên thôi nhớ, thôi đợi chờ mong mỏi Phút xao lòng bước chân đi lạc lối Lửa yêu thương sao chắp nối vẹn tròn
Thà trở về với cuộc sống cô đơn Không mệt mỏi không giận hờn buồn bã Thà cứ thế xem nhau như người lạ Chẳng đau lòng khi tình đã bay xa !
Đi đi anh đừng bận lòng thêm nữa! Níu làm gì chỉ nát rữa lòng nhau Em xin nguyện dành lại trái tim đau Vành khăn trắng tiễn cuộc tình ngang trái..
Hãy đi đi xin anh đừng ngần ngại! Nói chi hoài chỉ tê tái tim em Lời ái ân đã gửi trao ngày đêm Xin hãy quên đừng nhớ thêm anh nhé!
Để tất cả trôi vào miền lặng lẽ Vườn tình yêu sẽ không có đôi ta Cứ đi đi hãy đến với người ta Tình hai ta đến giờ là đã hết
Tình là chi sao khiến ta mỏi mệt?! Yêu làm gì khi mất hết niềm tin?!…
Chia tay rồi em có tiếc anh không Có ước mong chúng mình quay trở lại Hay bàn chân em lạnh lùng bước mãi Về một nơi ta chẳng thể chung đường…
Chia tay rồi em có thấy cô đơn Lúc vắng anh có buồn không em hỡi Dạo phố xưa có quen lòng chờ đợi Hay bây giờ đã sánh bước cùng ai…
Chia tay rồi kỷ niệm có nhạt phai Bài thơ cũ thấm hoài trang nước mắt Có khi nào em cúi đầu gom nhặt Mớ câu thề đã vàng úa trong tim…
Chia tay rồi có nhớ cũng đừng tìm Mảnh ký ức đã chôn vùi rách nát Em đã chọn đi chung đường kẻ khác Đừng gọi về dĩ vãng chỉ thêm đau…
Chia tay rồi xin đừng nhắc tên nhau Dù vô tình chỉ là câu chuyện phiếm Xóa hết đi những dư tàn hoài niệm Để lòng không day dứt lúc bên người…
Chia tay rồi em có thấy thật vui Có ngậm ngùi những đêm dài mất ngủ Tim có đau nghẹn ngào trong hơi thở Miệng mỉm cười mà nước mắt trào tuôn…
Chia tay rồi ai đó sẽ tốt hơn Sẽ yêu em như anh từng yêu chứ Anh muốn hỏi một lần này thôi nữa Chia tay rồi… Em có tiếc anh không ???
Từ bây giờ mình xa lạ nhé anh Em không muốn nhưng thôi đành phải vậy Em quan tâm, anh hững hờ không thấy Tiếc làm gì? dù chỉ mấy lời thôi…
Kể từ đây, tình mình hết thật rồi! Không lưu luyến cũng thôi còn chờ đợi Đã hết rồi, anh đừng lời nhắn gởi Em buồn nhiều nên chẳng nhớ chi đâu.
Anh vô tình, mắt em lệ vương sầu Anh vẫn biết từ lâu em chân thật Sao vô tâm cho tình ta lạc mất Cho em hờn, em giận, có biết không?
Từ hôm nay em sẽ nhủ với lòng Chẳng nhớ mong và xem như người lạ Dẫu biển đời còn lắm con sóng cả Đừng dắt dìu vì em đã giận anh.
Giấc mơ hồng giờ tan vỡ còn đâu Anh với em chia hai đầu nỗi nhớ Trời se duyên còn quên ban chữ nợ Nên đôi ta đành dang dở cuộc tình
Lạc mất nhau đâu phải lỗi do mình Ngày biệt ly mình lặng thinh không nói Bởi tiếc thương ngày vui tan quá vội Nên con tim cứ mang nỗi u sầu
Chúc em tìm được hạnh phúc mai sau Chóng quên mau chuyện tình buồn một thuở Đường tương lai ngập tràn hoa đua nở Kỷ niệm nào em cứ ngỡ chiêm bao
Lỡ kiếp này xin hẹn lại kiếp sau Mong chúng mình chẳng đau thêm lần nữa Cũng từ đây con tim này đóng cửa Bởi đường tình anh chọn lựa là em.
Những bài thơ tình buồn ngắn gọn luôn khiến trái tim bạn đọc rung động mạnh mẽ. Một câu chuyện tình buồn luôn khiến trái tim ta quặn thắt, là những nuối tiếc không nguôi. Hãy cùng nhau cảm nhận những bài thơ tình buồn này ngay bây giờ nhé!
Một cuộc tình a gói trọn trong tim
Bãy năm qoa chi là yêu thầm lặng
A sẽ sống ngư dòng sông phẵng lặng
Đợi con thuyền nơi đó có tình em
Anh bật khóc khi thấy mình vô dụng
Bàn tay gầy không đủ để em yêu
Mắt ướt đẫm nhìn tình rơi lệ
Hận anh nghèo không có được tình em
Hận người phụ tình hận thế gian
Tình kia muôn kiếp thôi không màn
Tuyệt nhiên ôm mối tình sầu kim cỗ
Bút viết lên đôi dòng lệ tràn
Gom thương nhớ ta một mình lạc lõng
Bước lang thang qua ngõ vắng nhạt đèn
Lời yêu đầu chết rũ giữa môi em
Nghe đêm lạnh não nề như tiếng khóc …
Mây mù che phủ bóng trùng khơi
Mắt biếc long lanh cảnh tuyệt vời
Sợi nhỏ li ti mơ chẳng tới
Non ngàn biển cạn đá chơi vơi
Trong lòng bỗng thấy thờ ơ
Cho nên câu chữ ngu ngơ chẳng vần
Tình yêu cứ mãi phân vân
Trái tim e ngại trao nhầm yêu thương
Mầu hoa, tươi mát, nhẹ nhàng êm…
Tươi thắm, cùng nhau, khoe sắc hồng.
Hoa đẹp, ru hồn, tình rộn rã.
Niềm vui, tràn ngập, cả hồn tôi.
Đứng trước biển chạnh lòng thương nhớ cát
Nhớ vô cùng lại khao khát vô biên
Sóng là ai mà vô cùng dào dạt
Suốt 1 đời hạt cát vẫn cô đơn
Chúa ơi xin chúa một điều
Đừng mang đau khổ đến nguời con yêu
Dòng song chỉ chãy một chiều
Tình yêu chung thủy chỉ yêu một người
Trên đây là những bài thơ đường tình buồn tâm trạng nhớ người yêu dành cho các cặp đôi. Hy vọng qua những vần thơ này bạn sẽ phần nào tìm thấy được hình dáng của mình trong đó. Dù là đau khổ hay hạnh phúc cũng mong rằng bạn mạnh mẽ và vượt qua. Bởi ngày mai sẽ lại là một ngày hạnh phúc và cảm giác yêu và được yêu sẽ là một điều tuyệt vời biết nhường nào.
Mới nửa năm giời báo “Hữu thanh”
Biệt ly lai láng xiết bao tình
Chút tình hữu ái không ly biệt
Tiếng gọi đàn xa núi Tản xanh
Năm 1921, Tản Đà cộng tác với Nguyễn Huy Hợi, Nguyễn Mạnh Bổng, làm chủ bút báo Hữu thanh nhưng chỉ được 6 tháng, Tản Đà từ chức vì bất đồng ý kiến về phương hướng của tờ báo. Hữu thanh là cơ quan của Hội Bắc kỳ nông công thương tương tế.