Câu thơ tài hoa được nhiều người tìm đọc nhất hôm nay 24/01/2025

Này ly chúc khách qua đường
Này ly uống với tha hương lòng mình
Này ly cạn nỗi nhục vinh
Này ly vái núi sông linh quê nhà

Rượu tha hương - Lương Định

Top 20 bài thơ có tổng lượt xem nhiều nhất hôm nay 24/01/2025

Bóng Bướm

Bóng Bướm (Nguyễn Bính)

Cành dâu cao, lá dâu cao
Lênh đênh bóng bướm trôi vào mắt em.
Anh đi đèn sách mười niên
Biết rằng bóng bướm có lên kinh thành.

Cành dâu xanh, lá dâu xanh
Một mình em hái, một mình em thương.
Mới rồi mãn khoá thi hương
Ngựa điều, võng tía qua đường những ai?

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Bóng Bướm” của tác giả Nguyễn Trọng Bính. Thuộc danh mục Thơ Nguyễn Bính trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Audio Thơ Tình Số 23: Về Đi Em Ơi… (GĐ: Ngọc Hân)

Cảm Xúc 365, kênh Youtube chuyên thực hiện và phát hành những Audio thơ tình, thay lời muốn nói, cảm xúc 365, tản văn, truyện ngắn và một số chương trình giải trí dành cho mọi lứa tuổi,… Hãy cùng Cảm Xúc 365 chia sẻ đi những yêu thương gửi đến ai đó đang hiện hữu trong cuộc sống của bạn nhé!

 https://www.youtube.com/watch?v=nLMuKX3Wvrw

Cảm Xúc 365, kênh Youtube chuyên thực hiện và phát hành những Audio thơ tình, thay lời muốn nói, cảm xúc 365, tản văn, truyện ngắn và một số chương trình giải trí dành cho mọi lứa tuổi,… Hãy cùng Cảm Xúc 365 chia sẻ đi những yêu thương gửi đến ai đó đang hiện hữu trong cuộc sống của bạn nhé!

13 bí mật cuộc sống mà tuyệt đối bạn không được hé môi với bất kì ai

Trong chuyên mục Những câu nói hay về cuộc sống hôm nay, phongnguyet.info xin được gửi đến bạn một bài viết rất thú vị, ý nghĩa và dễ dàng áp dụng cho cuộc sống của bản thân mình mang tên 13 bí mật cuộc sống mà tuyệt đối bạn không được hé môi với bất kì ai. Mời bạn cùng đọc và ghi nhớ nhé!

13-bi-mat-cuoc-song-ma-tuyet-doi-ban-khong-duoc-he-moi-voi-bat-ki-ai-1

1. Không nên đánh giá người khác tốt xấu thế nào, bởi vì tốt xấu của họ không ảnh hưởng tới miếng cơm manh áo của bạn.

2. Không nên đánh giá đức hạnh của người khác, bởi vì có thể có những khía cạnh họ còn cao quý hơn bạn.

13-bi-mat-cuoc-song-ma-tuyet-doi-ban-khong-duoc-he-moi-voi-bat-ki-ai-2

3. Không nên đánh giá gia đình của người khác, bởi vì những người đó và bạn không có quan hệ.

4. Không nên đánh giá học vấn của người khác, bởi vì trên đời này kiến thức là mênh mông.

13-bi-mat-cuoc-song-ma-tuyet-doi-ban-khong-duoc-he-moi-voi-bat-ki-ai-3

5. Không nên đánh giá bất kỳ người nào, cho dù người đó là người bạn xem thường nhất.

6. Không nên lãng phí tiền bạc, bởi vì ngày mai bạn có thể thất nghiệp.

13-bi-mat-cuoc-song-ma-tuyet-doi-ban-khong-duoc-he-moi-voi-bat-ki-ai-4

7. Không nên vênh váo, tự đắc, bởi vì có thể ngày mai bạn thất thế.

8. Không nên nói quá phô trương, phải biết rằng bạn cũng chỉ là một người nhỏ bé.

13-bi-mat-cuoc-song-ma-tuyet-doi-ban-khong-duoc-he-moi-voi-bat-ki-ai-5

9. Không nên dựa vào người khác, bởi vì cuộc sống nhiều gánh nặng, ai cũng muốn sống nhẹ nhõm.

10. Không nên làm tổn thương người khác, nhân quả sớm muộn đều sẽ đến.

13-bi-mat-cuoc-song-ma-tuyet-doi-ban-khong-duoc-he-moi-voi-bat-ki-ai-6

11. Không nên quá chú tâm giải thích đúng sai, hãy làm bậc trí giả. Trên đời chúng ta thường nghĩ cách giải thích cái gì đó. Nhưng mà, một khi giải thích, ta lại phát hiện rằng, bất kể ai giải thích đều là người yếu ớt, thậm chí sẽ càng bôi nhọ mình hơn.
Núi dẫu không nói rõ độ cao của mình, thì độ cao của nó cũng không hề bị ảnh hưởng; biển không nói rõ độ sâu của mình, thì việc dung nạp trăm sông đổ dồn về nó cũng không có gì là trở ngại; mặt đất dẫu không nói rõ độ dày của mình, thì cũng không có ai có thể thay thế nó làm chỗ dựa cho vạn vật được…Đừng đánh giá thấp bất kể ai, bạn không có nhiều khán giả, đừng mệt mỏi như vậy.

12. Không nên tự nhiên nổi giận, vì không phải ai cũng là “con nợ” bạn. Có thể hiện tại bạn đang rất thống khổ, nhưng khi vượt qua khoảng thời gian ấy, nhìn lại bạn sẽ phát hiện kỳ thực điều đó cũng chẳng là gì. Chúng ta thường phàn nàn cuộc sống bất công với mình, nhưng thực ra cuộc sống căn bản không biết được chúng ta là ai.

13. Không nên nói rằng ai tu luyện tốt hay không tốt. Tu hành là việc cá nhân, người khác chính là một cái gương phản chiếu
chính cái thiếu sót trong tu luyện của bản thân mình.

13-bi-mat-cuoc-song-ma-tuyet-doi-ban-khong-duoc-he-moi-voi-bat-ki-ai-7

Hy vọng bài viết 13 bí mật cuộc sống mà tuyệt đối bạn không được hé môi với bất kì ai trên đây của phongnguyet.info thực sự có ý nghĩa đối với bạn. Hãy cùng chúng tôi chia sẻ bài viết này đến với nhiều người có cùng sự quan tâm hơn nữa nhé!

Bài Ca Cổ Bản

Bài Ca Cổ Bản (Tản Đà)

(Vì sự diễn kịch ở Lao Kay để lấy tiền giúp nạn dân trong Nghệ Tĩnh)

Ơn ái ơn đồng bạn. Vì mối thương hoài
Kịch tân thời giúp người xa khơi
Thuật đôi lời tỏ lòng vì ai
Ta An Nam cùng họ chi khác trong ngoài
Đó Trung Kỳ, đây miền Lao Kay
Nghìn dặm đường xa dài, nỗi ngậm ngùi (ngậm ngùi)
Tai hại vì đâu, non sông oán sầu
Thần thiên đế (thiên đế) cơ cầu
Quanh vùng (Nghệ) Nghệ Tĩnh liền nhau
Nắng thiêu đồng mạ, hư hại vườn rau
Dân tình khó khăn, đói cùng nhau
Đâu trận cuồng phong mờ mịt
Làm cát tung giời gần xa bời bời
Gió cuồng phong đến miền đường trong hung độc, thạch mộc tơi bời
Thôn quê thiệt thòi ấy nhiều nơi
Kinh (kinh) tế, kinh tế nguy nàn!
Khó làm ăn lúc tiền khan
Dân cùng thất nghiệp như số muôn vàn
Cuộc sinh tồn cậy nhờ cùng nhau
Nhìn người hơn, ngắm vào ta chung lòng hợp dạ sum họp giống nhà
Giống Tiên Rồng may mà…

Đêm trường làm vui, mượn trò chơi
Ca đôi lời nghe đôi lời, chơi bời vui vẻ như dãi tâm hoài
Cuộc mua cười vì người An Nam, hợp người Tây, Nam
Người nhiều nơi, đất Lao Kay sum vầy ơn ái
Nghệ Tĩnh phương trời

(An Nam tạp chí số 25 1932)

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Bài Ca Cổ Bản” của tác giả Nguyễn Khắc Hiếu. Thuộc danh mục Thơ Tản Đà trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Bài Thơ Tình Ở Hàng Châu

Bài Thơ Tình Ở Hàng Châu (Tế Hanh)

Anh xa nước nên yêu thêm nước
Anh xa em càng nhớ thêm em
Trăng Tây Hồ vời vợi thâu đêm
Trời Hàng Châu bốn bề êm ái
Mùa thu đã đi qua còn gửi lại
Một ít vàng trong nắng trong cây
Một ít buồn trong gió trong mây
Một ít vui trên môi người thiếu nữ…

Anh đã đến những nơi lịch sử
Đường Tô Đông Pha làm phú
Đường Bạch Cư Dị đề thơ
Hồn người xưa vương vấn tự bao giờ
Còn thao thức trên cành đào ngọn liễu

Phong cảnh đẹp nhưng lòng anh thấy thiếu
Bức tranh kia anh muốn điểm thêm màu
Có hai ta cùng tựa bên cầu
Cho mặt nước Tây Hồ trong sáng nữa.
Lá phong đỏ như mối tình đượm lửa
Hoa cúc vàng như nỗi nhớ day dưa
Làn nước qua, ánh mắt ai đưa
Cơn gió đến bàn tay em vẫy
Chúng mình đã yêu nhau từ độ ấy
Có núi sông và có trăng sao
Có giận hờn và có chiêm bao
Cay đắng ngọt bùi cuộc đời kháng chiến
Nói sao hết em ơi bao kỷ niệm…

Những ngày buồn nghĩ đến thấy vui vui
Những ngày vui sao lại thấy ngùi ngùi
Anh không muốn hỏi nhiều quá khứ
Ngày đẹp nhất là ngày rồi gặp gỡ
Rời Tây Hồ trắng xuống Bắc Cao Phong
Chỉ mình anh với im lặng trong phòng
Anh ngước nhìn bức thêu trên vách:
Hai bóng người đi một hàng tùng bách
Bàn tay nào đã dệt nỗi lòng anh?

Tiếng mùa xuân đem sóng vỗ bên mình
Vơ vẩn tình chăn chập chờn mộng gối
Anh mơ thấy Hàng Châu thành Hà Nội
Nước Tây Hồ bỗng hóa nước Hồ Tây.

Hai chúng mình cùng bước dưới hàng cây.

(1956)

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Bài Thơ Tình Ở Hàng Châu” của tác giả Trần Tế Hanh. Thuộc danh mục Thơ Tế Hanh trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Để Vợ Chơi Nhăng

Để Vợ Chơi Nhăng (Tú Xương)

Thọ kia mày có biết hay chăng?
Con vợ mày kia, xiết nói năng!
Vợ đẹp, của người không giữ được,
Chồng ngu, mượn đứa để chơi nhăng.
Ra đường đáng giá người trinh thục
Trong dạ sao mà những gió trăng?
Mới biết hồng nhan là thế thế.
Trăm năm trăm tuổi lại trăm thằng!

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Để Vợ Chơi Nhăng” của tác giả Trần Tế Xương. Thuộc danh mục Thơ Tú Xương trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Hai Ta

Hai Ta (Tế Hanh)

Hai ta quen biết nhau
Từ thuở quê hương chưa giải phóng
Anh du kích bên đồn giặc đóng
Em ở cho địa chủ cường hào
Chúng chung súng, chung dao
Giết hại từ ông già, em bé
Anh với em, hai ta chung tuổi trẻ
Chung tình yêu gìn giữ quê nhà
Nhớ khi anh bị giặc bắt tra
Em lo lắng từng miếng cơm, viên thuốc
Tình ta đối với nhau sau trước
Nâng đỡ ta khổ mấy vẫn tin đời
Giặc chiếm quê hương trên bảy năm trời
Anh với em lớn lên trong khói lửa…

Tin hoà bình đến với nắng đầu thu
Giặc mất bốt, bỏ đồn theo bóng tối
Bộ đội mình về
Cờ bay đỏ chói
Anh với em chan chứa ngó tương lai…
Đội cải cách lại về
Như ánh sáng ban mai
Quê hương ta tưng bừng đổi mới
Bọn địa chủ gục đầu đền tội
Nông dân mình phơi phới đứng lên…

Anh nhớ lại những ngày đầu công tác
Hai ta còn lạ lùng, ngơ ngác
Đội cầm tay dẫn lối đưa đường
Buổi đấu bá đầu tiên, trên ghế chủ tịch đoàn
Sắc như dao, em chỉ tay vạch tội
Thằng địa chủ run run mặt cúi
Ảnh Bác Hồ chiếu xuống thiêng liêng

Rồi, em chấp hành nông hội
Anh phụ trách thanh niên
Trong công tác ta song song tiến bước
Buổi họp khuya về, soi chung ngọn đuốc
Khi gặt vụ mùa, khi cấy vụ chiêm
Gốc cây đa, hái để bên liềm…
Anh nhớ mãi ngày hai ta vào Đảng
Lễ tuyên thệ, mắt em ngời ánh sáng
Lòng anh đầy tin tưởng, em ơi!
Hôm nay đợt cải cách xong rồi
Anh với em đã nên chồng, nên vợ
Có ruộng, có trâu, có nhà, có cửa
Trời cuối đông sắp sửa chuyển sang xuân
Thôn xóm thi đua nô nức tưng bừng
Lập tổ đổi công, đào mương chống hạn
Gánh lá ủ phân, trồng thêm khoai sắn…
Cả quê hương vang tiếng hát cần lao
Tiếng hát hai ta sung sướng chen vào

1-1956

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Hai Ta” của tác giả Trần Tế Hanh. Thuộc tập Lòng Miền Nam (1956), danh mục Thơ Tế Hanh trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Tuyển tập thơ Bùi Huy Bích hay và nổi tiếng nhất (Phần 2)

Bùi Huy Bích là một tác giả lớn với nhiều sáng tác được đánh giá cao. Tiếp nối chùm thơ Bùi Huy Bích phần 1, chúng tôi sẽ giới thiệu thêm đến bạn những bài thơ tiếp theo của tác giả này. Đây đều là những sáng tác được đánh giá cao bởi giá trị và nội dung mà chúng chuyển tải. Hãy cùng đọc và cảm nhận nhé!

Nội Dung

普靈院宇禪居敻,
眺現乾坤爽色紑。
數點彩霞雰薄曙,
一聲啼鳥動高秋。
霜前菊圃涓涓淨,
雨後蓮渠汩汩流。
最愛西湖雲水闊,
野疑清曉上層樓。

Phổ Linh viện vũ thiền cư quýnh,
Diểu hiện càn khôn sảng sắc phù.
Sổ điểm thái hà phân bạc thự,
Nhất thanh đề điểu động cao thu.
Sương tiền cúc phố quyên quyên tịnh,
Vũ hậu liên cừ cốt cốt lưu.
Tối ái Tây Hồ vân thuỷ khoát,
Dã nghi thanh hiểu thướng tằng lâu.

今古閒中付一沙,
小欗杆倚梵王家。
江通闤貴征帆過,
飛礙遙村旅雁斜。
幽徑舊裁千里樹,
畫詹初放一枝花。
登高誰會吾心曲,
應有秋山曉暮遐。

Kim cổ nhàn trung phó nhất sa,
Tiểu lan can ỷ Phạm vương gia.
Giang thông hoàn hội chinh phàm quá,
Phi ngại giao thôn lữ nhạn tà.
U kính cựu tài thiên lý thụ,
Hoạ thiêm sơ phóng nhất chi hoa.
Đăng cao thuỳ hội ngô tâm khúc,
Ưng hữu thu sơn hiểu mộ hà.

Xưa nay nhàn rỗi thường ra bãi cát (ngồi chơi)
Có hàng lan can nhỏ tựa vào ngôi chùa
Dòng sông thông với chợ triền, cánh buồm lướt qua
Đám mây che khuất thôn xa, con chim nhạn lẻ xa nhà chao nghiêng
Rậm rạp xưa trồng ngàn dặm cây (trúc)
Vẽ vời nay phỏng một cành hoa (mai)
Lên cao ai hiểu khúc tâm tình của ta
Sớm chiều vời vợi cánh rừng thu xa.

飛襻樹起半空中,
入坐山光幾萬重。
風過不知黃葉墜,
客來誰與白雲慵。
並河椐本潮逾急,
夾徑栽花暑更濃。
塵夢無端成點醒,
寒霜戛打一回鍾。

Phi phàn thụ khởi bán không trung,
Nhập toạ sơn quang kỷ vạn trùng.
Phong quá bất tri hoàng diệp truỵ,
Khách lai thùy dữ bạch vân dung.
Tịnh hà cư bản triều du cấp,
Giáp kính tài hoa thử cánh nồng.
Trần mộng vô đoan thành điểm tỉnh,
Hàn sương kiết đả nhất hồi chung

Vín bay lên đứng dậy nửa không trung
Ngồi xuống (đã nhìn thấy) quang cảnh dãy núi dăng vạn trùng
Gió thổi qua, không biết lá vàng rụng
Khách về đây, ai cùng lười biếng như mây
Triều dâng ngấn nước cưa (in) ngang gốc, ngập nhanh
Bên lối đi hoa trồng, nắng lại thêm nồng
Giấc mộng trần ai không mối trở thành điểm tỉnh
Sương lạnh (chiều buông) gõ một hồi chuông

沙草芒然一逕修,
十分禪味不勝幽。
門關鎖日苔花長,
鏡散餘霜木葉收。
雲棟解驅山世近,
風篁亦妒水清流。
索居寒宦無佳興,
賴有醫王一坐樓。

Sa thảo mang nhiên nhất kính tu,
Thập phân thiền vị bất thăng u.
Môn quan toả nhật đài hoa trưởng,
Kính tán dư sương mộc diệp thu.
Vân đống giải khu sơn thế cận,
Phong hoàng diệc đố thuỷ thanh lưu.
Sách cư hàn hoạn vô giai hứng,
Lại hữu y vương nhất toạ lâu.

Bãi cỏ phạc phờ một lối hẹp dài
(Dù) đã đủ mười phần mùi thiền, cũng không chịu nổi sự u tịch
Cửa đóng ỉm suốt ngày hoa rêu nở lan ra
Chiều tan sương thừa lá cây thu nhỏ lại
Mây trĩu duỗi mừng thế núi như nhích gần
Gió lay bụi tre như ghen dòng nước trong chảy
Lìa đàn ở một mình với chức quan lạnh nhạt
Nhờ có “y vương” (men rượu ngon) cùng gác chuông này

慧鳥語花聲瀝瀝,
濃陰復檻晚垂垂。
苔侵曲徑僧何賴,
月上高樓客未歸。
泉美轆轤分井幹,
潮升舴艋罣江枝。
閑中一望清人思,
無奈窮民苦旱饑。

Tuệ điểu ngứ hoa thanh lịch lịch,
Nồng âm phúc hạm vãn thuỳ thuỳ.
Đài xâm khúc kính tăng hà lại,
Nguyệt thướng cao lâu khách vị quy.
Tuyền mỹ lộc lô phân tỉnh cán,
Triều thăng trách mãnh khuể giang chi.
Nhàn trung nhất vọng thanh nhân tứ,
Vô nại cùng nhân khổ hạn ky.

Chim khôn trò chuyện cùng hoa tiếng kêu rúc rích
Trời âm u cánh cửa mở toang chiều về vẫn mịt mờ
Rêu xâm lối tắt, nhà tăng sao biếng thế
Trăng lên trên lầu cao khách vẫn chưa về
Nước trong ròng rọc quay cần giếng (đưa gàu nước lên)
Triều dâng thuyền nhẹ lướt vướng cành cây
Trong lúc nhàn chỉ mong thảnh thơi không còn phải lo nghĩ tới
(Không nài) dân cùng đang đói khổ vì hạn hán.

高樓百尺與雲齊,
樹點人家望欲迷。
山色映簾明錦繡,
波光侵檻靜波黎。
客行孤務飛邊小,
天到遙村盡處低。
清夜歸來逢月上,
登臨轉轉接層梯。

Cao lâu bách xích dữ vân tề,
Thụ điểm nhân gia vọng dục mê.
Sơn sắc ánh liêm minh cẩm tú,
Ba quang xâm hạm tĩnh ba lê.
Khách hành cô vụ phi biên tiểu,
Thiên đáo dao thôn tận xứ đê.
Thanh dạ quy lai phùng nguyệt thướng,
Đăng lâm chuyển chuyển tiếp tằng thê

Lầu cao trăm thước ngang với tầng mây
Cây dăng hàng người ta trông mà mê
Sắc núi hiện bức rèm gấm vóc
Sóng vỗ vào thuyền ánh tựa pha lê
Khách di, con vịt lẻ bay bờ bên nhỏ xíu
Ngày về thôn xa cuối tận chân trời
Đêm thanh ra về vừa gặp lúc trăng lên
Nhẹ nhàng từng bậc bước lên thang

眠底風光足療饞,
溪聲山色戀經衫。
霜吹倦葉猜驚鳥,
竹隱征旃認遠帆。
勇決戰餘京見在,
獨雷祠邃墓雲緘。
糞除欲助登臨興,
沙為刪平草未芟。

Miên để phong quan túc liệu sàm,
Khê thanh sơn sắc luyến kinh sam.
Sương xuy quyện diệp sai kinh điểu,
Trúc ẩn chinh chiên nhận viễn phàm.
Dũng Quyết chiến dư nguyên hiện tại,
Độc Lôi từ thuý mộ vân giam.
Phẩn trừ dục trợ đăng lâm hứng,
Sa vị san bình thảo vị sam

Ngủ đẫy giấc dậy tỉnh táo đủ để chữa thói thèm ăn
Suối trong, núi đẹp, ưa vạt áo nhẹ
Sương thổi lá quăn, ngỡ rằng chim cũng sợ
Trúc ẩn thuyền trôi nhận rõ cánh buồm từ xa
Dũng Quyết, cuộc chiến đã lùi xa, mồ mả còn đó
Độc Lôi, từ miếu thâm nghiêm mây chiều che khuất
Gạt bỏ sự ham muốn giúp ta tới chỗ hứng khởi
Bãi cát chưa bằng phẳng bởi cỏ chưa được xén

苔青如黛草如氈,
獨上高摟思渺然。
雲物浮沈飛鳥外,
水潮升降落花邊。
江山慣見成吾土,
事理無窮質彼天。
嘯傲祇拎登覽勝,
此心為染一分禪。

Đài thanh như đại thảo như chiên,
Độc thướng cao lâu tứ diểu nhiên.
Vân vật phù trầm phi điểu ngoại,
Thuỷ triều thăng giáng lạc hoa biên.
Giang sơn quán hiện thành ngô thổ,
Sự lý vô cùng chất bỉ thiên.
Khiếu ngạo chỉ linh đăng lãm thắng,
Thử tâm vị nhiễm nhất phân thiền.

Rêu xanh như mực, cỏ như đệm
Một mình lên lầu cao nỗi lòng man mác
Đám mây trôi nổi chim bay phía ngoài
Thuỷ triều lên xuống hoa rơi dạt bên bờ
Non sông hiện rõ đất nước của ta
Lý sự khôn cùng sự thật ở ngày kia
Ngâm nga tay vín sốc lên du lãm thắng cảnh

昨夜江城驟雨過,
輒臺涼轎到禪家。
苔臨破綠知誰屨,
竹畔飄江認某花。
南北寒溫千里馬,
雲濤伸縮一瓶茶。
山光照尉成良悟,
飛到詹邊幾片霞。

Tạc da giang thành sậu vũ qua,
Triếp đài lương kiện đáo thiền gia.
Đài lâm phá lục tri thuỳ lũ,
Trúc bạn phiêu giang nhận mỗ hoa.
Nam bắc hàn ôn thiên lý mã,
Vân đào thân súc nhất bình trà.
Sơn quang chiếu uỷ thành lương ngộ,
Phi đáo chiêm biên kỷ phiến hà

Đêm qua sông thành chợt có cơn mưa
(Ta) lên kiệu lạnh qua thăm nhà chùa
In dấu lên rêu xanh ẩm biết giày của ai
Hoa rơi bên bờ trúc xuống sông rõ cây nhà nào
Bắc Nam ấm lạnh theo nghìn dặm ngựa
Sóng mây co duỗi (xoay trở) chỉ một bình trà
Dãy núi sáng tươi lên biểu thị sự tốt lành
Mấy giải ráng hồng phía bên kia chân trời

天高秋月明,
遙遙相對人。
昔年此今夜,
高堂白髮春。
月下設酒果,
每笑吾家貧。
今年此今夜,
孤雲入望頻。
雲間何所見,
長空月一輪。
燈前戲兒女,
重為憶吾親。
冠履滿街陌,
歌管動傍鄰。
有懷對明月,
不覺淚沾巾。

Thiên cao thu nguyệt minh,
Dao dao tương đối nhân.
Tích niên thử kim dạ,
Cao đường bạch phát xuân.
Nguyệt hạ thiết tửu quả,
Mỗi tiếu ngô gia bần.
Kim niên thử kim dạ,
Cô vân nhập vọng tần.
Vân gian hà sở kiến,
Trường không nguyệt nhất luân.
Đăng tiền hí nhi nữ,
Trùng vi ức ngô thân.
Quan lý mãn nhai mạch,
Ca quản động bàng lân.
Hữu hoài đối minh nguyệt,
Bất giác lệ triêm cân.

Trời cao trăng thu sáng
Từ nơi chốn xa xôi kia đối diện với người
Năm xưa vào đêm ấy
Song thân tóc bạc trắng nhưng vẫn vui tươi
Dưới ánh trăng bày rượu quả
Thường cười nhà ta nghèo
Năm nay cũng đêm này
Ngắm nhìn mây lẻ loi
Cùng với mây thấy gì nữa
Trời mênh mông, một vầng trăng sáng soi
Trước đèn đùa với con trẻ
Mà trong lòng thêm nhớ song thân
Phố xá đầy người, áo mũ xênh xang
Nhà hàng xóm đàn sáo tưng bừng
Nhìn trăng bồi hồi nhớ lại
Bất giác lệ rơi thấm khăn

Tha hương di huyện tứ nhi si
Mãn địa trần sa hải nhất nhi
Thái vũ điền viên tà nguyệt chiết
Tân lang lý lạc vãn phong xuy
Trẩm biên trích lậu thâm hàn dạ
Đăng bạn phanh a độc toạ thì
Kiến thuyết quan binh công lược bạo
Dân gia phiến tịch đãng vô thi

Khuê lưu duyên ngạn hoạt thương đài
Lâm tế âm tình nhất bán khai
Vãn chiếu lục ly hồng diệp kính
Giao thôn tam lưỡng bạch vân ôi
Tại công bất cảm trần đa bệnh
Trì lộc ưng nan thuyết phạp tài
Tối ái Hồng sơn thiên vạn diệp
Đạm yên nhàn vãng hựu nhàn lai

Nhân ảnh thiên trường đối tịch huy,
Viễn thôn vân thụ lưỡng y vi.
Huề cùng xuyên quá điền gian kính,
Vạn mẫu thanh thanh nhất lộ phi.

Nhân ngôn ông khí quan
Di gia tựu tuyền thạch
Hoặc vấn lạc hà sự
Bạch vân điểu vô tích
Bất tài phương hiền lộ
Văn điệp nhân nhật tịch
Dao tưởng ông sở cư
Vân thâm thuỷ tự trích
Mỗi dục vãng hậu chi
Hựu khủng yếm tục khách
Ta ngã học bạ thư
Khu khu chí thăng đẩu
Thử ông thử bất nhiên
Quải quan quy lãng mẫu
Nhân chỉ bạch vân thành
Gia tai Nam sơn khấu
Cách giang dao vọng chi
Thanh ái hỗn nham tẩu
Bằng thuỳ vấn sơn ông
Diệc tri ngã tâm phẫu

夏旱秋霜冬有蝗,
此年檣事盡堪傷。
鄙儒莫作調元話,
肉食誰人在廟堂

Hạ hạn thu sương đông hữu hoàng,
Thử niên tường sự tẫn kham thương.
Bỉ nho mạc tác điều nguyên thoại,
Nhục thực thuỳ nhân tại miếu đường.

Mùa hạ thì hạn hán, mùa thu thì sương giá, mùa đông thì lại có nạn côn trùng
Mùa màng năm nay thật đáng xót xa
Kẻ bỉ nho đừng nói đến chuyện xoay chuyển vận nước
Những kẻ được hưởng “ơn vua lộc nước” ở triều đình là những ai (mà im hơi lặng tiếng thế?)

天降饑蝗病此民,
孤窮轉徙極酸辛。
夜來風雨寒如此,
道路應多失所人。

Thiên giáng cơ hoàng bệnh thử dân,
Cô cùng chuyển tỉ cực toan tân.
Dạ lai phong vũ hàn như thử,
Đạo lộ ưng đa thất sở nhân.

Trời làm đói kém, sâu bệnh côn trùng phá hoại mùa màng, dân chúng quá khổ sở
Trơ trụi tấm thân, lang thang phiêu bạt khắp nơi, thật đắng cay
Đêm về mưa gió lạnh lẽo đến như thế
Ngoài đường biết bao kẻ không có nhà

Nhiễu nhiễu can qua bách tính cùng
Hà thời thiên địa phiếu dung phong
Minh thanh triệt hiểu thôi nhân tứ
Trì hạ hà mô vũ hạ trùng

韶陽風物又喧妍,
記得离家已半年。
出海雲霞分朔旦,
臨江草樹作春天。
神京遙望連山外,
客舍微斟夢枕邊。
欲喜長空篩細雨,
去冬驩演盡枯田。

Thiều dương phong vật hựu huyên nghiên,
Ký đắc ly gia dĩ bán niên.
Xuất hải vân hà phân sóc đán,
Lâm giang thảo thụ tác xuân thiên.
Thần kinh dao vọng liên sơn ngoại,
Khách xá vi châm mộng chẩm biên.
Dục hỷ trường không si tế vũ,
Khứ đông Hoan Diễn tận khô điền.

Dưới ánh nắng xuân cảnh vật thêm tươi đẹp
Nhớ ra xa nhà đã nửa năm
Ráng mây xuất hiện trên biển chia ngày tháng
Cây cối bên sông làm ra vẻ mùa xuân
Trông vời chốn đế đô ngoài rặng núi
Rót thêm ly rượu nơi quán khách bên gối mộng
Tuy nhiên rất mừng vì cả bầu trời như đang rây mưa xuống
Mùa đông năm ngoái, vùng Hoan Diễn khô cạn hết

Trên đây là những bài thơ hay nhất của Bùi Huy Bích mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Qua đó bạn sẽ hiểu thêm về phong cách sáng tác cũng như kết cấu của thơ thời xưa. Với các bản dịch này đều được đánh giá cao bởi độ sát và ý nghĩa. Tuy nhiên nếu bạn có các đóng góp tốt hơn đừng quên phản hồi cho chúng tôi ở phần bình luận nhé!

Vắng Chàng

Vắng Chàng (Lưu Trọng Lư)

Dặn rồi, chàng lại ra đi
Gượng cười gượng nói lúc phân kì,
Buồng không, về nuốt lệ
Âm thầm em nén khúc tương ti.

Bên khóm mai gầy, một sớm thu
Lòng sao thắc mắc mối sầu u,
Vắng chàng, quên cả lời chàng dặn:
Dạ buồn lại thổi tiếng vi vu.

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Vắng Chàng” của tác giả Lưu Trọng Lư. Thuộc tập Tiếng Thu (1939), danh mục Thơ Lưu Trọng Lư trong những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Top 20 Bài thơ hay viết tặng thầy cô giáo cũ

Mọi người thường hay ví người thầy giáo như người lái đò chở khách sang sông. Khách lên bờ có mấy ai ngoảnh lại, chỉ có người lái đò vẫn dõi trông theo. Có sự tương đồng rất rõ trong đặc điểm nghề nghiệp của người thầy và người chèo đò: tiếp xúc với số đông liên tục hết chuyến đò này đến chuyến đò kia cũng như với hết thế hệ học trò này đến thế hệ học trò kia. Thầy có thể không nhớ hết trò nhưng trò lại nhớ rất rõ thầy cô giáo đã dạy mình. Thêm nữa, cả hai nghề này lại có một tương đồng là tận tâm, miệt mài và lặng thầm dâng hiến. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay viết tặng thầy cô giáo cũ, những người lái đò thầm lặng.

Bài thơ: VIẾNG THẦY! – Phan Thúc Định

VIẾNG THẦY!
Thơ Phan Thúc Định

Trời đầu đông như ánh mắt yêu xa.
Giữa sân trường những chiếc lá bàng viên tịch
Tôi đếm bước trở về miền cổ tích
Qủa thị thơm vương mãi với thời gian…

Thầy của tôi đã về cõi niết bàn
Thỉnh hương khói biết có còn lai vãng?
Tôi mơ hồ bóng thầy trên bục giảng
Quân phục xanh phấn trắng với nồng nàn!

Con ước gì quay ngược bước thời gian
Để con được quỳ dưới chân thầy tạ lỗi
Nghiệt ngã đời là khi nhận ra nông nỗi
Muộn mất rồi sám hối chỉ thêm đau!

Vẫn tươi nguyên ánh mắt thuở ban đầu
Rất nghiêm nghị nhưng ẩn sâu trong đó
Là trăn trở trước những điều con chưa tỏ
Là bao dung tất cả lỗi lầm con…

Chiếc mũ cối của thầy nham nhở những mảnh bom
Lũ học trò chúng con đâu biết đó là kỉ vật
Thấy thầy nâng niu cứ nghĩ thầy sợ mất
Dè bỉu nhau cho cũng chẳng thèm…

Rồi một hôm thầy ốm chúng con thăm
Chiếc mũ cối vẫn đặt đầu giường ngay ngắn
Chúng con mới hay chiếc mũ với thầy là tình sâu nghĩa nặng
Kỉ vật chiến trường của một đồng đội hi sinh!

Khắc lời thầy hãy sống là chính mình
Con đã giữ mình như xưa thầy giữ mũ
Nay con trở về thầy không còn nữa
Chút hương lòng hiếu kính chốn trời xa…

Hưng Nguyên chiều đông!
PTĐ.

Bài thơ: CON CHƯA KỊP NÓI LỜI XIN LỖI! - Đồng Văn Thanh

CON CHƯA KỊP NÓI LỜI XIN LỖI!

Thơ Đồng Văn Thanh

Kính tặng Thầy dấu yêu…!

Con về muộn mất rồi…, thầy ơi…!
Chưa kịp nói một lời xin lỗi
Đứa trò hư năm xưa nghịch ngội
Viết nhạo thầy trên bức tường vôi

Con ra trường mỗi đứa một nơi
Trò dại cũ xa rời trang vở
Bụi thời gian cuốn bao nhung nhớ
Hứa lòng mình…lần nữa…, lại quên!

Nay con về…mồ đã rêu xanh
Thầy lặng lẽ yên lành chín suối!
Qùy bên mộ mắt nhòa…, nghẹn nói
Con là người mắc lỗi.., thầy ơi!

Con đã qua khắp ngả đường đời
Mang day dứt khôn nguôi canh cánh
Công ơn thầy bao la trời biển
Trọn nghiệp đời dâng hiến đầy vơi

Thầy cho con lâu đài tri thức
Dạy trò ngoan biết khóc biết cười
Cả cuộc đời khắc nhớ…, thầy ơi
Con thành kính nói lời cảm tạ!

Khuôn thầy vẽ mỗi ngày con nhớ
Chăm tu tâm, đức nở hoa tài
Con trở về muộn quá…, thầy ơi!
Trước vong linh xin Người tha thứ

Đ.V.T

Bài thơ: THẮM MÃI TÌNH CÔ - Thanh Trang

THẮM MÃI TÌNH CÔ

Thơ Thanh Trang

Em xao lòng khi nghe tiếng trống vang
Lại háo hức đổ hai hàng lệ đắng
Chân nhẹ bước tìm một miền thầm lặng
Tiếng ngày nào, cô ơi! Chẳng hề phai

Người lái đò đưa em tới tương lai
Mặc sóng nước cứ miệt mài cuồng vẫy
Tâm ngời sáng đánh thức người đứng dậy
Gieo hạt mầm, tay cấy những ước mơ…

Ba năm ròng, hơn cả những vần thơ
Lời giảng ấy chưa bao giờ nằm ngủ
Trang giáo án sáng ngời lên từng chữ
Vẫn một đời người giữ trọn thiên lương

Nay xa rồi chợt thấy dạ vấn vương
Trách mùa cũ lạ thường, sao nhanh quá
Thời áo trắng với em là tất cả
Bởi lòng vàng, em thắm mãi tình cô.

07/10/2018. Thanh Trang

Bài thơ: KÍNH CHÚC THẦY MẠNH KHOẺ! – Hoàng Minh Tuấn

KÍNH CHÚC THẦY MẠNH KHOẺ!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Ai gom gió tự khi nào chẳng rõ,
Để gửi về trên phố sớm hôm qua,
Ai giấu nắng để trời đất nhạt nhoà,
Đuổi thu đi gọi đông về lạnh giá!

Tháng mười một thu ra đi vội vã,
Đông mang về những nỗi nhớ ngày thơ,
Bao năm rồi từ ngày ấy rời xa,
Ngôi trường cũ nào phôi pha kỷ niệm…

Tháng mười một nay về ta xao xuyến,
Nhớ thầy cô, nhớ bạn hữu xa gần,
Thầy gom chữ dạy ta lúc đầu xanh,
Mà bây giờ mái tóc mình cũng bạc!

Đẹp làm sao cái tuổi thơ ngơ ngác,
Tình thầy trò sao dào dạt lắm thay!
Những buồn vui sướng khổ của bao ngày,
Theo bước ta đi đong đầy nỗi nhớ!

Tháng mười một nay đông về trên phố,
Thầy ở đâu em cũng sẽ tìm về!
Gom góp yêu thương những tháng năm qua,
Em mong được gửi cho thầy tất cả!

Em kính chúc thầy luôn luôn mạnh khoẻ,
Cho chúng em những năm tới lại về,
Được bên thầy giãi bày những đam mê,
Được trở lại tuổi thơ ngày đi học!

Hà nội, 10/11/2018

Bài thơ: NHỚ MÃI ƠN CÔ Thơ Tinh Tran Thi

NHỚ MÃI ƠN CÔ

Thơ Tinh Tran Thi

Đến bây giờ em vẫn chẳng thể quên
Những năm tháng đến bên trường bên lớp
Cứ hằng ngày là chúng em tập hợp
Để học hành những con chữ cô trao.

Nay đã xa cảm xúc vẫn dâng trào
Lời cô dạy em khắc vào trong dạ
Nhớ nhiều lắm, cô ơi em nhớ cả
Những khó khăn và vất vả của cô.

Bởi học trò còn khờ dại ngây thơ
Cô mệt lắm khi ra sức uốn nắn
Có nhiều lúc cô cũng nghiêm khắc lắm
Em hiểu mà tất cả bởi thương yêu.

Trên bục giảng cô cứ thế sáng chiều
Truyền tải lại rất nhiều điều thú vị
Giúp chúng em trưởng thành trong suy nghĩ
Hiểu ra sao là đạo lí làm người.

Dạy chúng em cách sống ở trên đời
Phải lễ nghĩa với những người lớn tuổi
Biết yêu thương với các em lớp dưới
Rồi yêu quê, yêu cả những con đường.

Những bài văn rồi lịch sử quê hương
Cô giảng kĩ trò tỏ tường dễ hiểu
Những bài toán cũng nào đâu có thiếu
Công lao cô chỉ các kiểu nhân chia.

Chưa hết đâu ngay cả lúc ra về
Cô lại nhắc phải đi lề bên phải
Chớ hàng ngang rồi đi sang bên trái
Để rồi mà sai phạm luật giao thông.

Nhiều nhiều lắm em nhớ mãi trong lòng
Ơn nghĩa ấy nặng dày như biển cả
Suốt cuộc đời hành trình cô vất vả
Dìu dắt cho bao thế hệ học sinh.

10/11/2018
Thơ Tinh Tran Thi

Bài thơ: THẦY TÔI - Phan Thu Hà

THẦY TÔI

Thơ Phan Thu Hà

(Kính tặng thầy chủ nhiệm Đinh Việt Hưng)

Bao nhiêu năm đã qua rồi
Hôm nay gặp lại thầy tôi
Nhớ một mùa hoa phượng đỏ
Nhắc từng kỷ niệm xa xôi

Ôi vẫn còn đây mái trường
Lớp học ngày xưa mến thương
Ríu rít bầy chim tụ hội
Về từ muôn nẻo quê hương

Ngày ấy thầy còn trẻ lắm
Lần đầu chủ nhiệm lớp em
Bầy trẻ hồn nhiên nghịch ngợm
Ân cần thầy gọi từng tên

Thầy dạy biết yêu cái đẹp
Qua từng nét chữ câu văn
Thầy dạy công dung lễ phép
Uốn từng cử chỉ nói năng

Dòng đời trôi về muôn nẻo
Dù cho vinh nhục thăng trầm
Kỷ niệm về thầy vẫn chảy
Trong tim như mạch nước ngầm

Mấy mươi năm rồi …thấm thoát
Chúng em xa lớp xa thầy
Nhưng vẫn không quên kỷ niệm
Tuổi thơ còn đó tháng ngày

Mãi trong hành trang ký ức
Còn vang vọng tiếng “Thầy ơi“
Lớp học dấu yêu ngày ấy
Sẽ trong em suốt cuộc đời

Phan Thu Hà

Bài thơ: ƠN THẦY – Duoc Do

ƠN THẦY
Thơ Duoc Do
Kính tặng thầy Quỳnh Cư gvcn hồi học cấp 3 – 1964

Xuân này thầy tuổi chín mươi
Với con thầy vẫn như thời trung niên
Bên thầy con thấy bình yên
Bên thầy con lại học thêm nhiều điều

Chúng con những học trò nghèo
Thành danh nhờ đã làm theo lời thầy
“Trường xưa ngói phủ rêu dày…”*
Nhưng không phủ được tình thầy trò xưa

Đời người có nắng có mưa
Với mình nhiều lúc còn chưa hài lòng
Thắm sâu tình nhĩa vợ chồng
Có khi bát đĩa cạp lồng vẫn xô

Chỉ riêng tình thầy với trò
Mãi trong như nước trên hồ non xanh

Công thầy và công sinh thành
Đã được xã hội lưu danh đời đời

Câu “QUÂN -SƯ-PHỤ” thầy ơi
Lòng con mãi mãi đời đời nhớ ghi

Vĩnh Yên Xuân Mậu Tuất

* Câu thơ của Ngô Văn Phú:
“Trường xưa ngói phủ rêu dày
Phủ luôn đi cả tháng ngày hồn nhiên

Bài thơ: NHỚ VỀ TRƯỜNG XƯA – Hoàng Thị Như Phượng

NHỚ VỀ TRƯỜNG XƯA
Thơ: Hoàng Thị Như Phượng

Đã lâu rồi hôm nay em trở lại
Mái trường xưa kỷ niệm cứ ùa về
Nghe tiếng máy em nhớ Thầy da diết
Cung bậc yêu thương theo mũi chỉ nhịp nhàng.

Sân trường mùa thu rực rỡ thảm vàng
Nâng bước chân em sao nhẹ nhàng đến thế
Năm mươi năm qua bao thế hệ
Vun đắp, dựng xây trường đổi mới từng ngày.

Lớp lớp sinh viên từ mái trường này
Trưởng thành vươn lên dựng xây đất nước
Thành quả lớn lao hôm nay có được
Bước khởi đầu Thầy đi trước dệt nên.

Dù mai này Thầy ơi có quên!
Và không nhớ hết tên học trò mình dẫn bước
Nhưng em biết Thầy ơi Thầy làm được
Gieo hạt niềm tin gặt nên những mùa vàng.

Ngôi trường yêu thương thuở ấy đã sang trang
Trường trung cấp nay lên trường đại học
Không phụ công Thầy một đời khó nhọc
Đại học Công nghiệp Dệt may Hà Nội vươn tới những chân trời.

Bay cao, bay xa – năm châu, bốn biển rạng ngời.
HNP

Bài thơ: VỀ MÁI TRƯỜNG XƯA – Nguyễn Thành Lợi

VỀ MÁI TRƯỜNG XƯA
Thơ Nguyễn Thành Lợi

Tôi về thăm mái trường xưa,
Sáu năm thấm thoắt nắng mưa quản gì.
Nhớ trường, từ lúc ra đi,
Đỏ lên màu gạch, xanh rì bóng cây

Vẫy chào thành Phủ Lạng Thương,
Ung dung ta bước trên đường thênh thang.
Trống, trường thôi thúc âm vang…
Gọi tôi gọi bạn, lòng càng xốn xang!…

Ta về tắm mát sông Thương,
Nửa trong, nửa đục, lẽ thường bấy nay,
Sương -Giang bến đã xòe tay,
Cùng ta trẩy hội tràn đầy sức xuân.

Nhớ ngày kháng chiến gian truân,
Thầy trò ta cũng góp phần tiền phương,
Đắp đường tải đạn gùi lương,
Bao người ngã xuống, tình thương vẫn còn.

Các anh để lại dấu son,
Xứng danh tuổi trẻ cháu con Lạc Hồng.
Cho tôi rung một tiếng cồng !
Gọi về đây, những tấm lòng sắt son.

Cho tôi thắp một nén hương,
Mời ,về đây những tình thương mặn nồng!…
Cúi chào tiến sĩ họ Ngô,
Người đang ghi chép sử thi nước nhà,

Dạy cho con cháu những gì?
Hãy yêu đất nước, hãy vì non sông!

Chào em! em có biết không?
Các em xứng đáng con Rồng cháu Tiên.

Là học trò Ngô Sĩ Liên,
Ham học, sáng tạo, tiến lên không ngừng.
Sáu mươi năm, một chặng đường,
Sáu mươi năm, một mái trường Ngô- Sĩ-Liên.

Hà-Nội, 30-4-2006.

Nhân kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường .Ngô- Sĩ- Liên (Bắc-Giang)
Cựu giáo viên :Nguyễn Thành Lợi

Bài thơ: TRI ÂN THẦY CÔ - Phan Trọng Sỹ

TRI ÂN THẦY CÔ

Thơ Phan Trọng Sỹ

Nghề thầy lắm nỗi gian lao
Nhiều năm lặng lẽ chở bao chuyến đò
Chia tay ấm áp thày trò
Đi xa nhớ mãi con đò thầy đưa

Công ơn kể mấy cho vừa
Ươm mầm mải miết sớm trưa chẳng nàn
Dù cho vất vả gian nan
Nhìn trò tiến bộ chăm ngoan, Thầy mừng

Miệt mài vun đắp không ngừng
Công ơn trời biển sánh bằng mẹ cha
Nay con cất cánh bay xa
Tiếp thu kiến thức để mà dựng xây

Quê hương đất nước mạnh giàu
Là con báo đáp ơn sâu của Thầy.

PHAN TRỌNG SỸ
14.11.2018

Bài thơ: THẦY! – Nguyễn Đức Phúc.

THẦY!
Tác giả : Nguyễn Đức Phúc

Cả đời dạy học bao năm
Về hưu tài sản để nằm ngoài sân
Chỉ là bàn gỗ bốn chân
Mình thầy ngồi đó tìm vần thơ hay
Lời thơ có cánh bay bay
Đọng trên mắt lá,cỏ cây vào đời.

Viết lại 10/11/2018

Kính tặng: thầy Nguyễn Đình Hoàng Hiệp Chủ nhiệm CLBDS TVTT và HN tỉnh Nghệ An.

Bài thơ: NHỚ MÃI GIỌNG THẦY – Hồ Viết Bình

NHỚ MÃI GIỌNG THẦY
Hồ Viết Bình

Dáng cao gầy, thầy ung dung vào lớp
Giọng cất lên ấm áp đọc thơ Kiều
Nơi sơ tán nhà tre nứa liêu xiêu
Thầy và trò vẫn phiêu cùng thơ phú.

Thương học trò thời khó khăn lam lũ
Dồn hết vào từng con chữ câu văn
Cả lớp tôi há miệng nuốt như ăn
Thầy ôn tồn: “vở văn đâu không chép”.

Bọn con gái giật mình nhìn ngơ ngác
Tiếc nuối giọng thầy đang lúc lâm ly
Chỉ mong thầy tiếp tục giảng nữa đi
Chúng con đã ghi lời vàng ý ngọc.

Tốt nghiệp rồi biết bao giờ mới gặp
Học trò thầy đi khắp nẻo quê hương
Không bao giờ quên giọng nói thân thương
Và mái trường nơi quê nghèo sơ tán.

ƠN THẦY

Thơ Nguyễn Hồng Linh

Con về tìm lại mái trường xưa
Hàng phượng hồng,

tiếng ve sầu một ngày mưa rồi chợt nắng
Giọng giảng bài của thầy sao nghe đầm ấm
Bên chiếc bảng đen, viên phấn trắng bụi bay.

Thầy cho con niềm tin và trọn ước mơ đầy
Như ngọn lửa dẫn đường con đêm tối
Dù bước chân chập chững còn bối rối
Con bước vào đời bằng khát vọng tương lai.

Thầy ươm hạt mầm vun đắp ngày mai
Dù đường dài thầy miệt mài vun xới
Cho con khoảng trời… chắp cánh bay xa
Con vẫn nhớ… bài tập ngày hôm qua.

Lời thầy giảng, nghe văng vẳng dưới trưa hè
Ngọn gió nhẹ bụi phấn rơi rơi trên tóc
Con bỗng thấy mái tóc thầy bạc trắng…
Vẫn nhủ thầm bụi phấn đó… thầy ơi!

Lòng nghẹn ngào! Nước mắt bỗng rơi rơi
Thương thầy lắm một đời ôi vất vả
Lũ học trò mỗi năm lại từ giã
Trò lớn khôn… thầy hẳn cũng già thôi

Ôi thời gian! Dừng lại đừng vội trôi
Cho con ngược về mái trường ngày xưa ấy
Ân tình sâu nặng con mong trả cô thầy
Cảm ơn Người cho con miền đất mới.

NGƯỜI ĐƯA ĐÒ

Thơ Đặng Quốc Khanh

Người nào hiểu cái nghề thầm lặng ấy
Áp lực nhiều thành tích mấy ai hay?
Nghề đưa đò, đời thường gọi xưa nay
Cứ lần lượt từng lớp này lớp khác!

Con đò ấy chở bao niềm khao khát
Tuổi trẻ,ước mơ,xây đắp cuộc đời.
Con đò ấy chở đầy những nụ cười
Chở tuổi thơ qua rạng ngời hạnh phúc.

Thương lắm thầy cô sương pha màu tóc
Năm tháng đi qua còn,mất phương nào.
Kỷ niệm in sâu khoảnh khắc nghẹn ngào
Dẫu có xa xôi phương nào cũng nhớ!

Trên đường đời,thành công hay trắc trở
Ơn cô thầy giữ mãi ở trong tim.
Nhắc bạn nhắc tôi tình nghĩa đừng quên
Có cô,thầy ta mới nên người được.

Đò trước đã già đò sau tiếp tục
Lại cứ lặng thầm xuôi ngược đón đưa.
Trong yên bình hay bão tố gió mưa
Lớp lớp qua rồi vẫn chưa ngừng nghỉ.

Người đưa đò vẫn hết lòng chung thủy
Dâng trọn cho đời tinh túy bao la.
Bến sông xưa giờ cũng vắng người qua
Nhưng chuyến đò vẫn bôn ba chèo lái.

Ai đi qua có bao giờ nhìn lại
Có nhớ chuyến đò mê mải ngàn năm.
Một chuyến đò không nhận chỉ trao dâng
Người đưa đò đã âm thầm trăm tuổi!

Thời thơ trẻ với bao điều nông nỗi
Con sai rồi con xin lỗi thầy ơi.
Ngày con về sao bến vắng chơi vơi
Thầm gọi mãi chỉ trùng khơi sóng vỗ.

Người đưa đò là thầy cô dạy dỗ
Dắt chúng ta sang bến đỗ an lành.
Lời cảm ơn sâu sắc và chân thành
Trong mỗi chúng ta ngàn lần ghi nhớ!

19-11-2018

Thầy ơi!

Thơ Phạm Thị Hồng Thu

May mắn được học với thầy
Xa xăm vẫn ngỡ như ngày gần bên
Lời thầy ấm áp dịu hiền
Toán, Văn, Sử, Địa…thầy chuyên môn nào

Mà sao kiến thức dồi dào
Mắt trò lóng lánh, hút vào từng câu
Hoa tay nét phấn tươi màu
Đẹp hơn thư pháp, dãi dầu thời gian

Vách tranh, cơm độn cơ hàn
Vai gầy, dáng nhỏ trò càng nhớ lâu

Mai này dù có về sâu
Trò vẫn muốn được cốc đầu…
Thầy ơi!

EM ĐẾN THĂM CÔ MỘT CHIỀU MƯA

Thơ Tống Thu Ngân

Em đến thăm cô một chiều mưa
Hàng hiên gió thổi, lá đong đưa
Tóc cô bạc trắng như sương khói
Vẫn đẹp lạ lùng, đẹp như xưa

Em đến thăm cô một chiều mưa
Cô trò ngồi nhắc chuyện ngày xưa
Cô nói nhớ em cô trò nhỏ
Rất hiền ngoan – con gái xứ dừa

Thế rồi em cũng phải xa cô
Tung cánh chim bay khắp biển hồ
Cô ngồi mong đợi cô trò nhỏ
Đợi mãi lòng cô cũng héo khô

Cô đợi em về đến thăm cô
Một ngày nắng đẹp, tiết hanh khô
Hàn huyên tâm sự như là bạn
Là bởi vì em cũng là cô

Cô vẫn cười vang… vẫn cười vang
Ngoài hiên lấp lánh khóm hoa vàng
Cô trò hạnh ngộ bao năm nữa
Trong ánh mắt cô chút mơ màng

Thế rồi… thế rồi… dòng đời trôi
Em buồn trong nước mắt chơi vơi
Cô nay… nay đã không còn nữa
Em khóc trong chiều… chiều mưa rơi…

ƠN NGƯỜI

Thơ Lan Vương

CƠM nóng hổi bàn tay mẹ nấu
CHA đằm mình trời thấu lạnh xương
ÁO con mặc đẹp đến trường
MẸ thầy vất vả ai tường được đây

CHỮ mực đỏ nặng đầy ân nghĩa
THẦY đã phê thấm thía từng câu
TRẢ ơn dạy dỗ công đầu
SAO khuê chiếu rọi bể dâu tạc lòng

CHO tất thảy chẳng mong trả lại
HẾT tình thầy trò mãi khắc ghim
NHỮNG con đường mải miết tìm
NGÀY ngày vẫn ngóng cánh chim ghé về

YÊU nhiều lắm bộn bề trong dạ
THƯƠNG lặng thầm con trả sao đây
CƠM CHA ÁO MẸ CHỮ THẦY
TRẢ SAO CHO HẾT THÁNG NGÀY YÊU THƯƠNG.

NGƯỜI THẦY CỦA EM

Thơ Trần Tĩnh

Ngu ngơ em bước vào “đời”

Nông sâu chưa tỏ, ngược xuôi chưa tường
Thầy như ngọn lửa đêm trường
Cháy lên chỉ lối soi đường cho em

Ngày đầu lóng ngóng chưa quen
Ngổn ngang bằng- trắc, luật- niêm…rối bời
Kiên trì từng chút một thôi
Thầy đưa em tới chân trời thi ca.

Thầy ơi, năm tháng dần xa
Sóng xô vỗ mạn con đò nổi nênh
Vượt qua giông tố, thác ghềnh
Khi đầy, khi cạn…chông chênh dòng đời

Chở bao nhiêu đạo chẳng vơi
Trong tăm tối vẫn rạng ngời lòng son…

“Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn”(*)
Tình thầy mãi mãi em còn khắc ghi.

(*): ca dao

VỀ BÊN THẦY, CÔ…

Thơ Trần Hải Lộc

Gió mùa về đượm một chút heo may
Trời lành lạnh lòng ấm về trường cũ
Thoáng đâu đây tiếng bạn thủa thơ ngây
Dạ bâng khuâng da diết nhớ cô thầy

Hơn 40 năm trước cũng từ đây
Lũ chúng tôi chia tay đi khắp nẻo
Ra Bắc vào Nam sang tận trời Tây
Chợt giật mình tuổi thanh xuân trôi bẵng

Về bên nhau những mái đầu sương nắng
Tìm đâu ra những lóng lánh sợi đen
Trao nụ cười sau cặp kính trắng duyên
Chuyện hồn nhiên chẳng nghĩ mình thành lão

Để hôm nay ngồi bên thầy cô giáo
Tay run run nắm lấy các học trò
Chuyện khi xưa ai nghịch ngợm ai ngoan
Làm thầy giận sổ đầu bài loang lỗ

Tên bạn nào làm sao bắt thầy nhớ
Bao chuyến đò thầy chèo dọc thời gian
Chở những con tim sang bên bờ khát vọng
Cho hôm nay thấy đất nước đàng hoàng

Còn đâu nữa, quỹ thời gian ngắn lại
Bên cô thầy cứ chẳng muốn rời xa
Trách ngày xưa học trò sao vụng dại
Làm thầy cô phiền muộn, chút phôi pha.

Chúng em về trên tay những bó hoa
Để tạ lỗi khoảng thời gian xa vắng
Chúc cô thầy ngày Hiến chương sâu nặng
Mãi trong tim, trường – cô – thầy chẳng nhòa.

HL 11.2019

HỒI ỨC

Thơ Phạm Tửu

Ngày ấy trên mảnh đất này
Máy bay giặc ngày ngày dội bom.
Đồng ruộng, nhà máy… Mỹ dòm…
Bệnh viện trường học… Mỹ còn chẳng “tha”

Nước nhà gặp buổi phong ba
Ba lô cây súng thày ra chiến trường .
Cô trò ở lại hậu phương
Mũ rơm trò đội tới trường – nhà dân.

Xuống lớp cô lại chân trần
Việc nhà, việc nước, việc dân thay thày .
Giáo án cô soạn tối nay
“Người mẹ cầm súng”….hăng say giết thù.

Ngọn đèn dầu xâu đêm thu
Ánh trăng bạc phủ lời ru… Giấc nồng.
Áo thày ấm giấc mơ hồng
Cô thày vun xới ươm trồng chồi non!

Đế quốc còn chiến tranh còn
Bom đạn còn nổ cô còn tiễn chân.
Điệp trùng gương mặt đoàn quân
Chiến hào chằng chịt dấu chân trò thày.

Tin vui thắng trận ngày ngày
Nơi tiền tuyến lớn trò thày lập công.
Chốn hậu phương cô vững lòng
Dựng nhà, sửa lớp, cấy trồng, chăm con.

Tay thon chăm búp chồi non
Dịu dàng, êm ái trí con sáng dần.
Xách đèn chai cô vào dân
Lớp học bổ túc hàng tuần cần cô.

Dạ lót bo bo, sắn, ngô
Tâm vì sự nghiệp – cô trò thương nhau .
Tình người thời chiến thắm sâu
Sống thân thiện, sống vì nhau – yêu đời!

Vẳng trong đêm tiếng ru hời…
Nỗi lòng thiếu phụ… Gửi người phương xa!

Có ai đó đã ví người thầy như người chèo đò và cô cậu học sinh là khách qua sông. Khách qua sông rồi, con đò vẫn như say sưa miệt mài giữa đôi bờ đưa bao thế hệ đi ngang dòng sông tri thức. Còn gì vui hơn đối với những người thầy khi học trò của mình lần lượt trưởng thành ra đời, nhường bước cho những chú chim non mới. Còn gì vui hơn khi những khách qua sông đã nhớ dòng sông bến đò xưa và cả người chèo đò lặng lẽ.