Chúng ta có rất nhiều nơi để đi, nhưng vẫn chỉ có một nơi để trở về, đó chính là gia đình. Chắc hẳn khi nhắc đến hai từ gia đình, mọi người sẽ nhớ về hình ảnh của người mẹ thân yêu tần tảo sớm hôm, vất vả lo lắng cho chúng ta từng miếng ăn, giấc ngủ. Nhân dịp 20/10 đang đến gần, phongnguyet.info xin gửi đến bạn những bài thơ về mẹ hay và ý nghĩa nhất. Hy vọng bạn sẽ lựa chọn được những câu thơ về mẹ hay nhất để gửi tặng đến người phụ nữ đặc biệt này.
Bài thơ: Nhớ mẹ
Mẹ yêu ơi con ngàn lần xin lỗi
Nửa cuộc đời chưa trả hiếu mẹ cha
Bữa cơm ăn giấc ngủ cũng chỉ là
Trong cuộc sống muôn nhà đều như thế
Mẹ vẫn xem như con còn thơ bé
Vẫn nâng niu lo lắng chẳng nghỉ ngơi
Suốt đời này con nợ mẹ, mẹ ơi!
Nợ nhiều lắm cả đời không trả hết
Ngày hiền mẫu từ tâm thành con viết
Một nét đưa là tựa một bông hoa
Tặng mẹ yêu lưu gửi để làm quà
Tấm lòng con trẻ chỉ mẹ là hiểu rõ.
Bài thơ: Tình mẹ
Con lại viết bài thơ đầy nước mắt
Và những nỗi buồn se thắt mẹ ơi
Ngày còn mẹ cuộc sống chẳng thảnh thơi
Nhưng có mẹ trên đời con vui lắm
Mẹ yêu ơi cả đời luôn gửi gắm
Một tình thương quá sâu nặng bên lòng
Có những ngày gió bấc rét long đong
Mẹ vẫn phải ra đồng ôm mạ cấy
Và những đêm gió mùa làm run rẩy
Mùng chăn mềm đắp đậy bởi thương con
Khi tuổi đời của mẹ lúc còn son
Chẳng trách oán bởi hao mòn nhan sắc
Thời gian trôi năm tháng dài thầm nhắc
Nhất trên đời chỉ có mẹ mà thôi
Thế gian ơi xin ghi mãi tình tôi
Vẫn cuộc sống muôn đời con nhớ mẹ
Nước biển Đông muôn đời dâng nhè nhẹ
Không đong đầy đâu nhé mẹ, mẹ ơi!
Bài thơ: Thương mẹ
Thương nhiều xót thẳm mẹ hiền ơi!
Bão tố cuồng phong gánh cả trời
Nắng đổ thân cò phơi kiệt vắt
Mưa dầm cánh vạc rụng trào rơi
Âm thầm đợi ước người ra trận
Thổn thức chờ mong bố trở đời
Mãi đẹp son ngời hương vợ đảm
Sen hồng ngát toả trỗi rền khơi.
Bài thơ: Con yêu mẹ
Ở bên mẹ vô cùng hạnh phúc Chẳng lo gì gió vụt mưa sa Tháng ngày tuy thiếu bóng cha Nhưng với con trẻ mẹ là thái dương
Mẹ vất vả trăm đường sớm tối Vai nặng quằn chẳng nói lời than Rèm mi lệ nhỏ đôi hàng Thương con vắng bố mẹ càng yêu hơn
Mẹ đã nuốt tủi hờn gối lẻ Sống âm thầm cho trẻ trọn vui Mưa sa bão táp dập vùi Cướp thời xuân mộng mẹ tôi mất rồi.
Bài thơ: Mẹ ơi con tạ lỗi
Mỗi đông về con nhớ mẹ nơi xa Căn nhà cũ gió bắc lùa khung cửa Hứa thăm mẹ mà tháng ngày lần lữa Để sớm nay buốt lạnh trái tim mình
Nơi xứ người nặng cơm áo mưu sinh Mải bươn chải nơi dòng đời xuôi ngược Giấu dòng lệ lòng con thầm ao ước Có một ngày con được sống bình yên
Buông sân si hỷ nộ lẫn ưu phiền Về bên mẹ sống đoàn viên hạnh phúc Mặc gian khó hay tháng ngày tủi nhục Được quay về bên mái ấm ngày xưa
Mái nhà tranh đêm trăng sáng khóm dừa Như đứa trẻ nô đùa thời thơ dại Vẫn còn đó những buổi chiều nắng trải Sáng dầm mình trong giá lạnh tái tê
Còn nguyên đây lối cũ đợi con về Chỉ có mẹ tóc xanh giờ sương phủ Mỗi đông lạnh bầy chim tìm nơi trú Con oằn mình mỗi giấc ngủ canh thâu
Ở nơi xa lòng đong đếm giọt sầu Gửi tới mẹ trăm ngàn câu xin lỗi Con vẫn biết muôn đời mình có tội Núi Mẫu Sơn mẹ dưỡng dục sinh thành
Để bây giờ nỗi nhớ hoá mong manh Đành níu lại khoảng trời xanh lòng mẹ.
Bài thơ: Viết cho mẹ
Hôm nay con viết vài lời Gửi mẹ yêu dấu trong đời của con Với con mẹ mãi còn son Dù thời gian có xói mòn tuổi xuân
Cảm ơn mẹ những ân cần Hy sinh tất cả âm thầm vì con Mẹ người đẹp nhất thế gian Ngắm mẹ con thấy chứa chan nhựa đời
Thứ tha con nhé mẹ ơi Những khi con trót lỡ lời mẹ đau Cảm ơn mẹ những lo âu Mỗi khi con ốm canh thâu mẹ ngồi
Dù cho mấy chục tuổi rồi Với mẹ con mãi muôn đời nhỏ con Môi mẹ không còn màu son Cũng vì nhường lại cho con môi hồng
Bao la tình mẹ một lòng Dạt dào nghĩa mẹ biển Đông sóng tràn Ơn cao như núi ngút ngàn Bao giờ trả hết muôn vàn công ơn
Cầu mong mẹ mãi bình an Vui cùng con cháu ngập tràn yêu thương Soi cho con mọi bước đường Đời con cần mãi tình thương mẹ hiền.
Bài thơ: Con muốn về bên mẹ
Mẹ yêu à con mệt lắm mẹ ơi Mong bến đỗ cả bầu trời là mẹ Dẫu cuộc sống và lòng người nặng nhẹ Rộng vòng tay ôm chặt nhé bên đời
Cuộn dâng trào mà nhói dạ chơi vơi Bao lam lũ dù rã rời mòn mỏi Vẫn trọn vẹn tình thương yêu lời nói Câu à ơi trong đêm gọi mơ về
Có những ngày chân lạc bước mải mê Bình yên lắm khi cận kề bên mẹ Đòi nũng nịu thì thầm tai thật khẽ Tựa ngực mềm ôi thật nhẹ mùi hương
Kìa đông sang hoa rực rỡ phố phường Tàu cập bến bao vấn vương chờ đợi Nghe gió thổi biết lạnh kia kịp tới Dáng hao gầy bỗng vời vợi niềm đau.
Em không về phố ấy có buồn không?
Góc quán cũ có bao giờ chờ em ghé lại
Hàng cây xưa, con đường quen sao xa mãi
Em không về, nắng vẫn trải đầy, phố sá vẫn người đông.
Em không về chẳng biết nơi ấy có ai đợi mong
Có tìm kiếm những góc đường mỗi ngày qua không gặp?
Thời gian kéo mình xa nhau, kỉ niệm xưa vùi lấp
Biết anh có còn nhớ về em, dù một phút giây ngắn ngủi trong đời.
Em không về bởi sợ đi qua những chốn quen nỗi nhớ lại đầy vơi
Con hẻm nhỏ, quán ăn xưa ngày đầu mình hò hẹn
Bao lần em chờ anh, bao lần mình vì nhau vun vén
Một món quà cỏn con, một cái nắm tay, một ánh mắt trộm nhìn.
Góc phố ấy chứa rất nhiều kí ức của chúng mình
Đôi lần giận nhau, người quay đi người mỏi mòn chờ đợi
Cũng con phố ấy bao lần vì nhớ nhau tìm tới
Người xoa đầu ân cần “Em nhớ lắm phải không?”.
Rồi những ngày phố bao trùm trong cái lạnh mùa đông
Chỉ thấy nhớ, thấy cần thêm hơi ấm
Em lại không về tìm anh, dù vẫn yêu nhiều lắm
Biết có ai chờ, ai đợi bước em qua?
Phố của anh những ngày em xa mãi xa
Chắc không buồn như em từng đã nghĩ
Vẫn những đêm dài, những vòng xe không ngừng nghĩ
“Em đâu rồi?” Chắc anh không tìm lúc bất chợt mưa rơi.
Em nhớ những ngày lang thang khắp mọi nơi
Rồi tìm kiếm một bóng hình quen lướt qua giữa phố
Chàng trai em yêu hay tránh mình đi qua những chiều mưa đổ
Em lại thích mưa nên ít thấy nhau ở cuối những con đường.
Góc phố ấy từ lâu rồi giấu kín một người thương
Cho nỗi nhớ len qua từng con đường quen, phố cũ
Ở nơi ấy bao lần em chờ, anh nhớ chứ
Anh có muốn em về nơi phố ấy…cùng anh?
Cười cho lắm cho dầm dề nước mắt
Chết ruột gan mà ngoài mặt như không
Anh nhìn Mai chua xót cả tấm lòng
Không biết nói làm sao cho da diết
Trắng như tinh và rất nên thanh bạch
Cốt sách đều rất mực đồng trinh
Mai của anh, chiều phong vận xinh xinh
Say một nửa và thơm một nửa
Bay chới với điệu quỳnh dao hương múa
Mê cầm trăng trong một tồi xa hoa
Nâng âm thanh trên những ngón tay ngà
Giây phút ấy rượu say, trời lảo đảo
Thêm nóng mặt, ân tình thôi gượng gạo
Sững lòng đi trong một tối tân hôn
Đây Mai Đình, tiên nữ ở Vu Sơn
Đem mộng xuống gieo vào muôn sóng mắt
Nàng! Ôm Nàng! Hai tay ta ghì chặt
Cả bài thơ êm mát lạ lùng thay
Ta là người uống muôn hận sầu cay
Nàng là mật của muôn tuần trăng mật
Ôi khoái trá thấm dần vô thể chất
Hồn trong sương, ảnh hưởng đến mê tơi
Quý như vàng, trong như ngọc trên đời
Mai! Mai! Mai! là Nguyệt Nga tái thế
Tình rất nặng và nghĩa đầy lượng bể
Tôi ôm nàng, muốn cắng chết nàng đi
Bao não nùng sầu hận trong mê ly
Anh thấy rõ rằng anh đang trơ trọi
Em xa quá, biết làm sao nhắn với
Anh đưa lòng cho tới huyệt lòng em
Mai! Ôi Mai, là em vẫn còn nguyên
Hay đã chết như tình anh đã chết?
Ôm tiu, cắp mõ ngáy kho kho,
Gió lọt buồng thiền mát mẻ cô.
Then cửa từ bi cài lỏng chốt,
Nén hương tế độ đốt đầy lò.
Cá khe lắng kệ đầu ngơ ngác,
Chim núi nghe kinh cổ gật gù.
Nhắn bảo chúng sinh như muốn độ,
Sẽ quỳ, sẽ niệm, sẽ nam mô.
Một phen núi chuyển sông dời
Ngẩn ngơ gạch đá tơi bời cỏ cây
Sầu Nam Bắc nhớ Đông Tây
Xuân sang nghe cũng bùn rây áo đào
Chống tay giọt lệ tuôn trào
Ngó sâu nước vẩn nhìn cao mây mờ
Đã toan khép chặt lầu Thơ
Đầy song cũng chả buồn vơ bóng thiều
Tình đời gươm những muốn kêu
Việc đời toan những lửa thiêu men vùi
Mây kia rằng tiến rằng lui
Tơ xanh bông trắng ngậm ngùi hành nhan
Giả thân nằm đối chân thân
Nửa đêm giữa cuộc phong trần cười vang
Đá đâu lên tiếng thay vàng
Gỗ đâu mở mắt hai hàng bạch dương.
Ta chẳng như ai lối nguyệt hoa
Trước là ngẫm nghĩ nỗi gần xa:
Lấy năm thì cũng dành ngôi chính,
Dấu bẩy càng thêm vững việc nhà.
Mọi việc cửa nhà là việc nó
Mấy con trai gái ấy con ta.
Thôi đừng nghĩ sự chi chi cả:
Chẳng chữ gì hơn chữ thuận hòa!