Tuổi học trò – Cái tuổi hồn nhiên, trong sáng với biết bao những kỉ niệm vui buồn, những sự ngỗ nghịch đáng yêu và cả những niềm hạnh phúc. Mỗi con người khi đã lớn lên có lẽ đều để lại những dấu ấn riêng cho mình về khoảng thời gian đẹp nhất trong đời ấy. Tuổi học trò với những mộng mơ, những lo âu bất chợt, những ý tưởng chợt đến rồi chợt đi. Tất cả đều được vun đắp và lớn lên dưới mái trường – nơi ta luôn có bạn bè và thầy cô bên cạnh sẻ chia những vui buồn cùng ta. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay viết về thầy cô và mái trường.
Bài thơ: ƠN THẦY – Hồng Soi
ƠN THẦY
Tác giả: Hồng Soi
Công cha nghĩa mẹ ơn thầy
Không gì sánh nổi đong đầy tình thương
Mẹ cha dãi nắng dầm sương
Nhường cơm xẻ áo dọn đường con đi
Thầy cô rèn giũa chi li
Mong sao trò giỏi mỗi khi trả bài
Miệt mài hướng tới tương lai
Say sưa gieo hạt nối dài ước mơ
Thương cho lứa tuổi trẻ thơ
Vẫn còn nhiều bé bơ vơ ngoài đường
Hàng ngày không được đến trường
Mưu sinh bán số đáng thương vô cùng
Những gì thầy dạy cô mong
Giờ em thấu hiểu qua dòng thời gian
Ơn thầy cô mãi ngút ngàn
Khắc ghi tạc dạ tỏa lan muôn đời!
16.11.2018
Bài thơ: NHỚ MÃI LỜI CÔ – Phan Thị Tuyết vân
NHỚ MÃI LỜI CÔ.
Thơ Phan Thị Tuyết vân
Xa mái trường thân yêu.
Đã bao lâu rồi nhỉ.
Những lời cô thủ thỉ.
Em nhớ đến bây giờ.
Ngày ấy tuổi mộng mơ.
Hay thẫn thờ thổn thức.
Trái tim non rạo rực.
Mùa phượng thắm sân trường.
Những bài giảng thân thương.
Thấm vương đầy bụi phấn.
Cô như vầng trăng sáng.
Dẫn lối đường em đi.
Nghe tiếng gió thầm thì.
Mà lòng xao xuyến mãi.
Suốt đường đời bươn chải.
Luôn khắc nhớ ân tình….!!!
Giọt Mưa Thu
HN 15/11/2018
Bài thơ: NGƯỜI LÁI ĐÒ – Nghĩa Trần
NGƯỜI LÁI ĐÒ
Thơ: Nghĩa Trần
Mỗi năm đưa một chuyến đò
Chở bao con chữ về kho học hành
Học trò đỗ đạt công danh
Mai sau giúp Nước mình giành Vinh Quang
Trồng cây giữ Nước giữ Làng
Ươm mầm tri thức nặng mang nỗi lòng
Chẳng màn vất vả nhọc công
Chỉ mong tất cả thuộc lòng lời ru:
“Quê Hương sạch bóng quân thù
Gia đình hạnh phúc thầy U đỡ đần
Ra đường giúp bạn khó khăn
Lên Trường học hỏi: Lễ, Cần, Thanh, Liêm”
Thầy ,cô khi khó hỏi tìm
Để thêm kiến thức về ghim trong mình
Hãy là những đóa hoa xinh
Tô đời tươi đẹp bình minh nắng hồng
Nhọc nhằn dõi mắt nhìn trông
Dìu từng chân trẻ ẵm bồng giấc mơ
Học sinh tuổi trẻ dại khờ
Như bầy chim nhỏ bơ vơ trong vườn
Cô, thầy dìu dắt yêu thương
Làm nền vững trải con đường tương lai
Đò đưa cần mẫn miệt mài
Qua sông tri thức vì ai một đời ?
Bài thơ: CÓ MỘT NGHỀ… – Hồng Ngoãn
CÓ MỘT NGHỀ…
Thơ Hồng Ngoãn
Có một nghề mà giấy trắng bảng đen
Và mái tóc lại bạc thêm mỗi tối
Mỗi bước đi đều tỏ ra rất vội
Chèo lái con đò sang bến đợi bình yên
Có một nghề mà xã hội tôn vinh
Gọi hai tiếng thân tình ơi Cô Giáo
Truyền kiến thức rồi nghĩa nhân đúng đạo
Mãi cứ yêu nghề …dù ai bảo em sai….
Em chọn một nghề dẫu có một không hai
Nấu Cháo Phổi….em miệt mài năm tháng
Từ sáng sớm tới trời khuya chạng vạng
Áp lực luôn kề…bụi phấn trắng luôn rơi
Em vẫn yêu nghề và yêu mãi không thôi…
HỒNG NGOÃN 13/11/2018
Bài thơ: VẤP VÀO MÀU XANH - Đỗ Hương
VẤP VÀO MÀU XANH
Thơ Đỗ Hương
Thương nhiều phía đó bên sông
Cánh đồng buổi chiều khô khát
Cổng trường nhuốm vàng nắng hạt
Ve kêu tan vỡ phượng hồng
Cánh đồng giờ lúa đỏ bông
Sẫm vàng cuối đường vòng sóng
Hạ thiêu hết miền trông ngóng
Em còn nơi đó chờ anh?
Bầu trời cao tít màu xanh
Xa như bài thơ thủa trước
Em còn cất màu hẹn ước
Nhuốm buồn lên tóc không em?
Vẫy vào hư ảo lạ quen
Xa người, phố càng thêm vắng
Đêm qua có vài tin nhắn…
Khóc buồn nước mắt người dưng!
Viết lên trang vở thân thương
Bằng màu mực đêm trong vắt
Em nghe gì trong se sắt
Tay còn nhớ nắm tay anh?
Hạ ơi! vấp vào màu xanh
Té dài cơn mưa xào xạc…
SunNy Do, 2017
Bài thơ: HẠNH PHÚC TRONG ĐÔI MẮT CÔ – Hoàng Hôn
HẠNH PHÚC TRONG ĐÔI MẮT CÔ.
Thơ Hoàng Hôn
Vâng…
Em vẫn thường bắt gặp trong mắt Cô
Niềm vui của người cảm thấy mình hạnh phúc
Tựa như người đi “gieo hạt”
Hân hoan khi những cây lúa lên đòng.
Cô đã gắng vượt qua bao vất vả đời thường
Mặc kệ lời chào mời của những người ngoài cuộc
Gác hết những lo toan ngoài cửa lớp
Bao muộn phiền đều giấu cả vào trong
Khi học trò còn có đứa chưa… ngoan.
Dẫu biết rằng…
Những viên phấn tròn rồi cũng hóa thành bụi bay đi
Và vết hằn thời gian sẽ rẽ phân hai … màu tóc
Nhưng…
điều lớn lao mà Cô giữ được
Là niềm tin lặng lẽ lớn từng ngày
Là ước mơ khiêm nhường như…hạt giống
Gieo vào hồn đàn em nhỏ thơ ngây.
Chỉ một…tấc gang thôi
Cái khoảng cách giữa vinh quang và sự … thấp hèn
Giữa tiếng nói lương tâm và những lời … tráo trở
Giữa bục giảng thanh cao và sạp hàng ngoài chợ
Cô chẳng chút bâng khuâng, lần lữa
Quyết giữ lại cho mình…
trang giáo án … màu xanh.
Thì sá gì chút … “mất mát” tư riêng
Tuy chỉ là những đêm dài ít ngủ
Trang giáo án nào lại không đầy những nghĩ suy, trăn trở
Khi những giọt mồ hôi của Cô
Lặn sâu vào trong đó
Cho bài giảng hôm sau thấm vị mặn tình người.
Nếu như ngọn gió ngoài kia…là riêng của bầu trời
Và hương hoa trong vườn là của gió
Thì Cô là của … đàn em nhỏ
Mỗi tâm hồn trẻ thơ
có khác nào như một ngôi nhà có những lối đi riêng
Cô bước đến khẽ khàng
mở ra từng ô cửa
Bằng những ngón tay…thon mảnh – thiên thần.
Nào có lâu la gì…bấy nhiêu năm
Cô trải hết lòng mình suốt ngần ấy thời gian
Chưa hề có một lời nào… suýt xoa – mặc cả
Bởi dẫu thế nào thì cũng không đủ trả
Ơn nghĩa cuộc đời…sâu nặng quá.
Thì…
Cô ơi…
Đâu có gì là lạ
Nếu như em thuờng bắt gặp trong mắt Cô
Niềm vui của người cảm thấy mình HẠNH PHÚC
Là những gì Cô CHO và đồng thời NHẬN được
Khi vượt qua những toan tính đời thường
Để đến với học trò
– đàn em nhỏ…
yêu thương!
Bài thơ: NGƯỜI ĐƯA ĐÒ NĂM CŨ – Ánh Tuyết
NGƯỜI ĐƯA ĐÒ NĂM CŨ
Thơ: Ánh Tuyết
Con bất chợt gặp lại thầy sáng nay
Tóc thầy giờ đã điểm màu sương trắng
Con miên man nghĩ rằng là bụi phấn
Của một thời hoa nắng vẫn còn vương
Lớp chúng con đã xa cách mái trường
Thầy còn đó người đưa đò thầm lặng
Vẫn giáo áng vẫn là viên phấn trắng
Miệt mài đưa lớp trẻ đến tương lai
Con ước gì thời gian vòng trở lại
Để được nghe lời thầy dạy ngày xưa
Con muốn khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy bằng tất cả tin yêu
Con bước đi trong dạ vẫn nhớ nhiều
Nhớ bóng dáng liêu xiêu người thầy cũ. /.
Bài thơ: KÍNH THẦY CÔ – Phạm Quang Thu
KÍNH THẦY CÔ
Thơ Phạm Quang Thu
Ngày cuối thu nhớ về trường cũ
Lệ tuôn lòng, ấp ủ gặp nhau
Ấu thơ ấp úng đôi câu
Nhờ Cô giáo dạy, cái đầu thông minh
Sân trường cũ in hình năm tháng
Cây bàng già thi thoảng lá rơi
Bằng lăng tím biếc lòng người
Nhờ thầy cô dạy nên đời hôm nay
Bữa tái hợp lòng đầy quyến luyến
Tình thầy trò đã nguyện không phai
Nhờ thầy cô đã thành tài
Lòng trân trọng nghĩa tương lai sáng ngời
Xin kính chúc Thầy cô mạnh khỏe
Dắt dìu bao lớp trẻ đi lên
Sự nghiệp giáo dục vững bền
Cháu con muôn thuở đáp đền non sông !
09.11.2018
Bài thơ: ƠN CÔ, NGHĨA THẦY – Dạ Quỳnh
ƠN CÔ, NGHĨA THẦY
Thơ Dạ Quỳnh
“Muốn sang phải bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”
Công thầy sánh tựa chân mây
Chữ cô tạc dáng cho “cây” nên người
O, a điểm chín điểm mười
Long lanh ánh mắt em cười cô vui
Vầng dương phía trước đừng lùi
Có công mài sắt ngọt bùi mai sau
Thầy cô chẳng quản công đầu
Đưa đò tri thức sông sâu ngại gì
Mỗi năm lại một chuyến đi
Chắp thêm đôi cánh thiên di tung trời
Hai mươi, mười một rạng ngời
Hiến chương nhà giáo nhớ ơn cô thầy
Mái trường yêu dấu còn đây
Bảng đen phấn trắng thơ ngây năm nào
Bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào
Một thời thơ dại đi vào trong mơ
Hôm nay ngồi viết vần thơ
Ghi sâu “nửa” chữ ơn cô nghĩa thầy…
Dạ Quỳnh
Bài thơ: NGHỀ GIÁO – Nguyễn Thị Khánh Hà
NGHỀ GIÁO
Thơ Nguyễn Thị Khánh Hà
Nếu thời gian có quay lại ngày xưa
Tôi vẫn yêu cái nghề tôi đã lựa
Bởi nghề đó cho tôi bao ngọn lửa
Ngày và đêm hừng hực cháy dâng trào
Bên đàn em tôi luôn thấy vui sao
Bởi nhìn thấy tuổi thơ và ký ức
Nét hồn nhiên bỗng dội về tiềm thức
Ươm mầm xanh chắp cánh những ước mơ
Dẫu biết rằng đời chẳng đẹp như thơ
Bao khó khăn, cuộc sống còn eo hẹp
Nhưng lại thấy mắt trẻ thơ tuyệt đẹp
Lại ngập tràn nhân ái yêu thương
Xin một lần gửi đến muôn phương
Tình nhà giáo trong ngày vui lễ hội
Không hoa lá chỉ tâm tư viết vội
Một vài lời tâm sự trong thơ
MaiLan.
Bài thơ: KHẮC CỐT GHI LÒNG – Tony Bui
KHẮC CỐT GHI LÒNG
Thơ: Tony Bui
Lữ khách qua đò nhớ bến không ?
Ơn cô dậy dỗ khắc trong lòng
Đưa thuyền chở chữ xây đời mới ..
Cập bến tương lai mộng thắm nồng.
Thức cả năm canh lo giáo cụ
Tròn đêm tới sớm soạn cây trồng.
Công thầy nặng nghĩa trong lời giảng
Vững lái cho người cặp bến sông…
Warszawa
10/11/2018
Bài thơ: NỖI NHỚ MÙA THU – Phan Hoàng
NỖI NHỚ MÙA THU
Thơ Phan Hoàng
Mùa Thu về nắng mật ướp men say
Làn gió thoảng ngất ngây mùi hoa sữa
Tiếng trống trường cồn cào nỗi nhớ
Một thuở học sinh, một thuở làm thầy…
Nhớ tuổi học trò nhỏ dại thơ ngây
Tay dính mực, áo quần dây bụi phấn
Ngồi trên lớp nghe thầy cô giảng
Mong chóng hết giờ cùng bạn tung tăng
Tuổi học đường lớn lên từng tháng năm
Qua mỗi cấp có nhiều thêm bạn mới
Trường Đại học… những tháng ngày bom dội
Được luyện rèn, phơi phới niềm tin…
Ngày ra trường làm một giáo viên
Đi sơ tán với trường với lớp
Lấy tre nứa lá gồi làm lớp học
Thầy trò cùng lao động hăng say
Giữa núi rừng lớp học dưới vòm cây
Dòng suối chảy đêm ngày như tiếng hát
Trong sương sớm tiếng giảng bài ấm áp
Thầy trò chung mơ ước… ngày mai
Bà con nghèo vẫn dang rộng vòng tay
Vì sự nghiệp, đêm ngày che chở
Giúp học sinh, nhường thầy cô nơi ở
Ấm đêm đông bếp lửa giữa nhà
Hoà bình về xây lại trường ta
Giảng đường mới chan hoà nắng gió
Dẫu chưa hết những ngày gian khó
Với mái trường vẫn gắn bó thương yêu
Không ồn ào, không đòi hỏi chi nhiều
Là nhà giáo không tính điều hơn thiệt
Trong thầm lặng chỉ riêng mình mình biết
Lòng yêu nghề, tâm huyết sắt son
Người giáo viên còn hạnh phúc nào hơn
Khi học sinh ra trường thành đạt
Với thời gian mái tóc thầy điểm bạc
Để mầu xanh toả khắp bốn phương…
Mùa Thu sang tôi nhớ mái trường
Nơi ghi dấu những vui buồn năm tháng
Mùa Hè phượng nở thắm hồng tình bạn
Ngày Thu sang khai giảng rộn niềm vui…
9.2008
PH
Bài thơ: NGUYỆN ƯỚC – Nguyễn Đình Cường.
NGUYỆN ƯỚC
Thơ: Nguyễn Đình Cường.
Hơn nửa thế kỷ rồi vẫn nhớ như in
Không thuộc bài thầy phạt quỳ mỏi gối
Nhưng mình hiểu thầy không hề có tội
Muốn trò ngoan biết lỗi để học bài
Ngày xưa thầy cơm cũng độn ngô khoai
Áo rách cổ phải chằm đi vá lại*
Đức tính thầy là người nhẫn nại
Uốn nắn trò cho măng thẳng thành tre
Ta trưởng thành nhờ đã biết lắng nghe
Những lời dạy – công của thầy thuở trước
Nay hưu rồi vẫn còn ngồi nguyện ước
Lắng nghe thầy khuyên bảo những điều hay.
P/s: *giai đoạn những năm 60 của thế kỷ trước.
– – – – –
10/12/2018.
Bài thơ: NGÔI SAO KHIẾM KHUYẾT – Hạ Quyên
NGÔI SAO KHIẾM KHUYẾT
Hạ Quyên
Có phải chăng sinh nhầm ngôi sao xấu
Dáng lù đù sắc diện chẳng mỹ miều
Em, đứa học trò tôi ấn tượng nhiều
Trí ngờ nghệch học hai năm một lớp
Trong lớp tôi, em là người to nhất
Lại thật thà, ngơ ngác tợ bé con
Quần áo lem, bối rối ngọn tóc dài
Mười lăm tuổi em còn ngồi lớp bảy
Nhưng một điều vượt trên hết thảy
Là niềm vui được cắp sách đến trường
Mẹ em rầu! Nó nằng nặc xin thương
Được đến lớp, dù năm nay “ở lại”
Tuổi đã lớn mà con tôi con dại
Nhà mình nghèo, học dở, nghỉ đi con
Nghỉ học đi, con cùng mẹ đi buôn
Nó nài nỉ: “còn luyến lưu tập vở”
Mẹ trăn trở: “sợ cô, thầy than thở,
nó ngu ngơ, học phí nợ còn đầy”
Ý chí con, mẹ xuôi dạ thở dài
Dẫn đến lớp dù bồn chồn, ái ngại
Tôi thấy em, đôi mắt như ngây dại
Miệng nở cười được ngồi lại lớp này
Rồi an vui nhẫn nại ngày ngày
Theo chúng bạn trên đường đua tới đích
Em giờ đây lớn thêm một ít
Bước dịu dàng trong tà áo tung bay
Sách vở này, đã ôm gọn trong tay
Tôi xao xuyến, dõi theo đường em bước
Em sẽ tiến, sẽ vững đường phía trước
Đôi mắt em sẽ rực lửa như xưa
Ngọn lửa bừng thiêu cháy mọi dây dưa
Mọi khiếm khuyết buổi ban đầu “trời phú”
Sẽ có đêm em vui, quên giấc ngủ
Trong vòng tay thầy, bạn, rạng công danh
Ngôi sao kia chắc chắn sẽ hiền lành
Giương mắt sáng, chúc mừng em toại chí.
(Viết nhân cảm xúc về cô học trò nhỏ năm 2004)
Hạ Quyên
Bài thơCÔNG THẦY – Thu Lê
CÔNG THẦY
Thơ Thu Lê
“Muốn sang phải bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu kính Thầy”
Câu ca xưa vẫn còn đây
Muôn đời không cũ tràn đầy niềm tin
Thầy trao kiến thức tầm nhìn
Cô dạy nhân cách, niềm tin cuộc đời
Công Thày-Cô tựa biển khơi
Ươm mầm xanh để rạng ngời tương lai
Con đò cần mẫn sớm mai
Quản chi mưa nắng ngày dài đêm thâu
Vui khi trò lập công đầu
Đắng lòng vì một nhịp cầu lệch ray
Biết bao gương sáng Cô-Thày
Gian nan cắm bản đêm ngày mù sương
Vượt qua gian khó đời thường
Coi trò như đứa con thương của mình
Cao quý như ánh bình minh
Bác Hồ trao tặng bằng tình thương yêu
Trời xanh, mây trắng, cánh diều
Thầy – Cô mong ước những điều nhỏ thôi
Trò ngoan chăm học, không lười
Luyện rèn thân thể, vui tươi mỗi ngày
Thành công có được hôm nay
Chính nhờ tâm đức Cô, Thầy năm xưa.
Nghề dạy học là một nghề có từ xa xưa, nhưng cũng là một nghề tồn tại mãi mãi với sự phát triển của nhân loại. Chính vì tinh thần hiếu học, vì yêu cái chữ mà người dân Việt Nam chúng ta quý trọng vô cùng những người làm nghề dạy học. Người học trò bao giờ cũng kính trọng thầy, bởi vì trong tiềm thức họ những người thầy là những người khai tâm, khai trí, là những người đã thức tỉnh và hình thành nhân cách cho mình.