Top 12 Bài thơ hay của nhà thơ Đỗ Hương

Nhà thơ Đỗ Hương nick facebook SunNy Do, bút danh Đầu Mùa Hương, quê quán ở Hưng Yên. Hiện nay, chị là thành viên câu lạc bộ thơ Đặng Xá. Chị nguyên là dân kế toán nhưng may mắn đã được nếm trải đủ các nghề. Phần lớn cuộc đời chị gắn bó với Hà Nội, nên Hà Nội hiện lên rất tha thiết trong thơ chị, từng con đường, hàng cây, ngõ phố… như là đôi bàn chân của chị đã từng đi mòn các ngõ ngách của Hà Nội xưa…Thơ chị được cộng đồng mạng rất yêu thích và đặc biệt đã được nhạc sĩ Giao Tiên rất đỗi ngưỡng mộ và đã phổ nhạc Bolero trên nền thơ chị. Thơ chị là các mảng màu sáng, tối nói về nhiều khía cạnh cuộc sống không chỉ trong tình yêu đôi lứa, tình yêu cha mẹ, tình yêu quê hương đất nước mà còn về những khát vọng mà ta khó nắm bắt được…Chị đã có rất nhiều bài thơ được đăng sách báo và cá tạp chí. phongnguyet.info xi giới thiệu những bài thơ hay của chị.

Bài thơ: Phép trừ

PHÉP TRỪ

Thơ Đỗ Hương

Cuộc sống chẳng qua là những phép trừ
Ta đâu còn quẩn quanh bên chân Mẹ
Người ra đi con thấy mình lặng lẽ
Gạch một phép trừ vào cuốn sổ riêng con!

Ngày tháng dần trôi tuổi thơ bé hao mòn
Nỗi nhớ niềm thương rủ nhau đi trốn
Ta ko yêu cũng chẳng thèm sầu muộn
Phép trừ này thê thảm biết bao nhiêu!!!

Nhớ có lần trên gác nhỏ dấu yêu
Mưa lây phây, nhìn bước chân tiễn biệt
Bạn ra đi không được người đưa tiễn
phép trừ âm thầm lưu mãi bên tim!

Vòng luân hồi vẫn xoay chuyển lặng im
Trừ dần cuộc chơi của tôi lẫn bạn
Buồn vẫn phình lên át đi niềm vui sống
Ta bỗng thấy mình tự trọng hụt hao

Cuộc tình nào cứ chất ngất dâng cao
Khi không em bỗng giận trào, vô cớ
Sao anh chẳng lắng sâu như bể
Cứ tươi cười rồi lại quá chiều em.

Anh cười hiền, nhìn ra mảnh trời quen
Xoay xoay tóc em lõa đồng cùng gió
Em biết rồi nhưng cứ thinh lặng nhé
Em ghét hai người, anh với gió, cà lăm!

Này, hỡi em yêu, con mèo nhỏ của anh!
Bình yên là cái cả đời anh hằng ước,
Bên cuộc đời đầy bão giông, xuôi ngược
Anh chọn cho mình bến nhỏ, bình an.

Gầm gào kia anh mỏi mệt ngập tràn
Cớ gì em muốn tìm cơn giận dữ
Sóng lừng lẫy đẹp bùng cuồng nộ
Lại yêu bờ, bờ yên ả mị ma.

Có hôn nhân nào vui vẻ cứ đầy tràn
Chỉ có tiếng cười không bao giờ rơi nước mắt
Chẳng phải đó phép trừ cảm xúc
Cứ vô tư đạp lên trái tim mình?

Cuộc sống cho ta những trái căng tròn
Khao khát tin yêu vào tương lai tươi sáng
Và bỗng chốc bạn giật mình phát hoảng
Sấm ì ùng, trời sũng nặng hạt mưa…

Rưng rưng chiều, giăng mắc nhớ cùng thương
Những bài thơ mỗi ngày một cách quãng
Ta thấy mình thách thời gian lì lợm
Lại phép trừ bào mòn vẹt con tim!

17/11/2016
Đỗ Hương

Bài thơ: Vẫn chờ cúc họa mi

VẪN CHỜ CÚC HOẠ MI

Thơ Đỗ Hương

Thả nhẹ bước chân qua phố hôm nay
Ta ngỡ lạc vào một rừng hoa Cúc
Nắng nhảy nhót reo cửa ô vàng rực
Gái Hà Thành thon thả gánh Thu qua.

Phố heo may hằng hà những đường hoa
Cẩm Chướng kiêu sa nụ hôn vội vã
Lưu Ly đợi chờ người tình xa xôi quá!
Nhớ Cúc Hoạ Mi như núm má người thương.

Đường đến trường áo lụa gió vấn vương
Cúc thánh thiện em gài lên suối tóc
Cho mùa thu ruổi bước xinh ngà ngọc
Cho nắng ngủ vùi trên trang sách Hồ Tây.

Đường Thanh Niên tựa
trang sức Rồng bay
Lệ rỏ xuống thành hai hồ nước lớn
Trúc Bạch bên kia làm người tình dịu dàng khiêm tốn

Nép bên Tây Hồ bềnh bồng say cả trời mây!

Thuyền ai vừa cập bến sang đây
Trong nắng sớm thẹn thùng cô thôn nữ
Dập dìu gái làng lúa làng hoa mấy thuở.

Thu vàng như mơ, em mơ
bước anh về.

Ai còn gánh mùa thu qua cổng chợ?

Anh cứ chờ em nhé, Cúc Hoạ Mi!

5/8/2018
Đỗ Hương

Bài thơ: Tạ tội quê nhà

TẠ TỘI QUÊ NHÀ

Thơ Đỗ Hương

( Tặng Dì tôi !)

Theo anh, em về bên nội
Ngày Xuân như đã cạn dần
Bên đồng hoa Mùi bung trắng
phảng phất nhang đăng ai dâng.

Đường qua làng toàn mộ mả
Trắng toát trang hoàng đầu năm
Mộ phần ai còn xanh lá
Niềm chua xót ngập dâng lòng.

Về quê thăm cha kính mẹ
Chạnh lòng nhớ Dì ở xa
Xuân này đường qua Cầu Giấy
Lất phất làn mưa còn qua?

Dì ơi! Bao nhiêu là nhớ…
Dì ơi! Bao nhiêu là thương!
Những ngày bọn con bé tí
Cầu Đừng rét mướt đường trơn…

Đứt lòng, nhớ chuyến đò ngang
Bận nào cắm sào phía bến
Bồn chồn hóng người đầy chuyến
Để đò kéo dây sang sông.

Sông ơi! Cách trở đôi dòng
cản sao nổi tình ruột thịt
Đói nghèo mà sao da diết
Vì đâu no đủ vô tình?

Phận gái cắt đứt Diêu Bông
Số phần lấy chồng xa xứ
Thương thân ngày xuân vài chữ
Kính dâng tạ tội quê nhà!

Mùng 5 Tết Mậu Tuất
ĐH

Bài thơ: Mưa thu

MƯA THU

Thơ Đỗ Hương

Hà Nội mùa này sầm sập những cơn mưa
Hàng sấu già run bờ vai ướt lạnh
Chú sẻ nhỏ mải chơi quên lơ đễnh
Không kịp về loanh quanh xuyết điểm phố mưa.

Hà Nội chùng chình bay giữa mùa thu
Dòng nước cuộn những chiếc thuyền khuê các
Phố hôm qua biến thành sông ngơ ngác
Lá sấu cuống cuồng trôi theo gót kiêu sa.

Hà Nội mưa, hàng cây lá la đà
Chị lao công nhoẻn cười chạy theo dòng nước
Tóc vãi vương xoà trôi theo chiếc dép
Nụ cười thiên thần “chắc khách vội đánh rơi!”

Phố cổ hôm nay mưa gió tơi bời
Cơn khóc chưa ngưng chảy sầu phiến đá
Nước theo dòng, mãi tuôn rơi lã chã
Nhìn màn mưa lại nhớ nắng xanh ngời.

Nhớ thu xưa đôi sẻ nhỏ bên trời
Bay cuống quýt bỏ rơi giọt nắng
Gió cất giấu suốt ba mùa im lặng
Để chính thu về lay động cả dương gian.

Có phải mùa thu hương yêu vội chứa chan
Rưng rức thảm lá vàng như mắc cỡ
Yêu lắm đấy mà vội quay đi như sợ
Nhỡ thu về trong chốc lát lại ra đi?

Nhặt vội cuối đường giọng hát Trương Chi
Đem xâu chặt vào mùa thu thương nhớ
Trăng thanh vắng, thuyền trôi êm như thở
Có phải anh về, trắng giấc mơ em?

25/9/2017
#dohuongthotinh

Bài thơ: Tôi ngồi đó

TÔI NGỒI ĐÓ…

Thơ Đỗ Hương

Ngạt ngào hương Sen mùa hạ
Nở bung bông trắng nhuỵ vàng
Bồi hồi từ trong kẽ lá
Mái chèo huyền hoặc bơi ngang.

Chòng chành khua trong đầm Sen
Một thuyền hương thơm ăm ắp
Môi em gần trong gang tấc
Mơn man sờ trúng hương đầm.

Cứ thế đi trong mênh mông
Êm ru một vầng trăng lạc
Dại khờ trăng xin cá cược
Bỏ mây, lội ngược cùng Sen.

” sợ gì… fall (in) love *, bén duyên…”
Thì thào… tiếng chàng sóng nuốt
Làm mền lá sen bền bồng
Gọi mời trăng siêu ngà ngọc…

Đêm nay… sẽ cùng sóng biếc
Sen chờ Trăng xuống tự tình
Cả vùng đờ đi thinh lặng
Trăng ghì Sen cháy hết mình.

Đêm tan đi trong rạo rực
Tôi ngồi đó ngắm trăng thanh!

P/S: * Phải lòng (tiếng Anh)

Hanoi, 2018
ĐH

Bài thơ: Tiễn tháng mười

TIỄN THÁNG MƯỜI!

Thơ Đỗ Hương

Chốn cũ tìm em, mặt hồ không
Cuối Thu u uẩn khúc Nguyệt Cầm
Thiền Quang cả dặm chân dấu mỏi
Chôn lòng thu giữa Sữa hương nồng.

Xác lá nhẹ tênh mặc gió lay
Bên hồ Thu ghé nốt tối nay
Chắc hẳn chuyến tàu đưa Thu tới,
sớm mai hành lý sẽ chất đầy?

29/10/2017
#dohuong

Bài thơ: Tháng tám

THÁNG TÁM

Thơ Đỗ Hương

Tháng tám về gánh theo nửa mùa thu
Còn một nửa vắt ngang trời cuối hạ
Loài cây gì nở bông trắng xoá
Hình như bông “Giành Giành ” còn để giành

mãi phần anh

Tháng tám trong vườn hoa lá đến mong manh!
Sương e lệ ngắm mình qua gương nắng
Mới tinh mơ bọn sẻ con bắng nhắng
Rơi bộp xuống đường_
màn nghi lễ hỏi thăm

sợ chạm vào hương hoa sữa ngàn năm.

Tháng Tám nhón chân sợ trăm năm tình động
Mây đếm tuổi nhắc mình lúng túng
Nhốt mùa thu bằng nỗi nhờ thầm thì

Tháng tám mong manh thơ không dám gửi đi.

Tay vụng về biết cất đâu lóng ngóng
Lỡ vô tình làm vỡ tan sợi nắng
Biết lấy gì để chuộc lỗi với mùa thu

Níu cả mùa thu bằng
tháng tám mây mù

Tháng 8, 2018
ĐH

Bài thơ: Còn nửa heo may

CÒN NỬA HEO MAY!

Thơ Đỗ Hương

Ba mùa rồi anh nhỉ, gió heo may!
Thu dừng lại ở ven đường chín rũ
Hương Hoa Sữa hồ Ha- Le tràn phủ
Thảm lá loay hoay ru ngủ mặt hồ.

Sáng đầu Thu phố xá đẹp khó ngờ!
Lá xào xạc lay cơn mơ thật khẽ
Chốn thanh quang từng đôi chim Sẻ
Quấn quýt bên nhau đi nhặt đốm nắng vàng…

Gió heo may thổi bạt tiếng cười vang
Tay anh chỉ phía Tây Hồ rợn sóng
Trấn Quốc xa xa tiếng chuông chùa vang vọng
Em dịu dàng mân mê tấm khăn san.

Nào đâu ngờ kẽ nứt thời gian
Mùa Thu úa, trong vườn bông Thạch Thảo
Heo may cuốn xô nghiêng chao đảo
Bứng hồn hoa xa khỏi chốn địa đàng.

Một nửa heo may còn ở lại dịu dàng
Con đường cũ giờ ngập đầy xác lá
Thu run rảy chớ bước đi vội vã
Xin nhẹ nhàng kẻo vỡ… gió heo may!

14/8/2018
SunNy Do

Bài thơ: Sóng sông hồng

SÓNG SÔNG HỒNG

Thơ Đỗ Hương

Em ngủ vùi bên cánh võng Sông Hồng
Mơ gặp Anh vào đêm Trăng tỏ
Anh thấy gì, rì rào bên đồng lúa?
Sóng Sông Hồng oàm oạp vỗ… về Đông…

Những cánh Cò bay thẳng tắp cánh đồng
Mùa Thu chín trên từng vườn Nhãn ngọt
Nắng đồng bãi mướt xanh ngà ngọc
Nằm ngoan nghe câu chuyện kể Tiên- Rồng

Đồng Tử xưa không khố cởi trần
Lặn lội triền sông theo Cha bắt cá
Nắng đồng bằng Sông Hồng sao ngọt lạ!
Cho lưới chàng mắc “tiên cá ” Tiên Dung?

Nước đỏ ngầu ghi chứng tích Thăng Long
Ngàn năm đó dáng Rồng bay lồng lộng
Thành phố trẻ ồn ào náo động
Đẹp lung linh soi bóng dáng Nhị Hà.

Cứ dạt dào cứ đỏ nặng phù sa
Bồi nhẫn nại cho đồng bằng châu thổ
Cứ thăng trầm bên bồi bên lở
Cứ ngân nga chuông Trấn Vũ, canh gà…

Sóng Tây Hồ còn vỗ khúc dân ca
Đây rốn Sông Hồng hàng ngàn năm đọng lại
Làm lá phổi cho Thủ đô xanh mãi
Cái tên dịu dàng ” Bên cạnh một Dòng Sông” *

Sông Hồng ơi! Nguyện ước ngàn năm
Sông mãi chảy, mãi trôi về với Biển
Mãi tươi tốt phù sa trìu mến
Cho Tình yêu Sông rộng Biển dài.

Mênh mang giữa dòng, ai vớt điệu hò ai…!

P/s: * ý nghĩa từ ” Hà Nội”
( mượn ảnh net)

12/8/2018
SunNy Do

Bài thơ: Chòng chành …Mộng du

CHÒNG CHÀNH… MỘNG DU!

Thơ Đỗ Hương

Cả rừng cây lá còn xanh
Mà cha tôi đã chòng chành… tám mươi
Mẹ đi mười mấy năm trời
Một mình ở lại cha tôi rất buồn!

Ngẫm thời trong dạ héo mòn
Người nay đã lẫn, lòng còn nhớ thương
Nhiều đêm dỗ mộng giấc thường
Một mình thất thểu tìm đường đến thăm.

Nghĩa trang nơi mẹ đang nằm
Đìu hiu ngọn cỏ đầm đầm sương non
Người đang về với vàng son
Ngỡ yêu thương vẫn vẹn tròn trong tay.

Nửa trăng đã vỡ sao đầy
Cha không chịu hiểu… ra đây một mình!
Nghĩa trang bàng bạc bình minh
Sao Mai rưng rức khóc thầm … thương Cha!

“Cha ơi! Mẹ đã xa mà…!”

Đặng Xá
23/8/2018
ĐH

Bài thơ: Hiếm

HIẾM

Thơ Đỗ Hương

Hiếm hoi những giọt thơ tình

Thu không ngoái lại nhìn mình, bỏ đi…

Trăm năm vương vấn vương gì?

Mùa Thu lá rụng không vì…riêng mang…!

Hn, 2017

ĐH

Bài thơ: Đêm đông

ĐÊM ĐÔNG

Thơ Đỗ Hương

( tặng nhé, Đông 2016!)

Gió rét đầu mùa sục sạo cuồng điên
Mưa quất hạt lạnh căm tái tím
Căn gác nhỏ trì mình trong hoang vắng
Đón cuồng phong cô độc quét ngang đồi…

Người lặng đi nơi hoang vắng không người
Thảo nguyên mênh mông không còn đâu hơi ấm
Màn nước lạnh tràn vào từng lần áo cánh
Xốc lại hành trang, chờ ngựa dắt đi theo…

Ta đi ngả nào hỡi ngựa dấu yêu?
Mưa có chi đâu mà dáng ngươi đẫm lệ!
Hàng mi dày nói gì mà chớp khẽ?
Chúng ta vẫn hiểu ra những ngôn ngữ không lời!

Đàng còn xa, mờ mịt chẳng chân trời
Nản là từ ta có nên nhắc lại!
Hỡi ngựa quí, ta hà hơi mi nhé!
Cỏ khô còn nhiều… hong nơi trái tim ta!

Đã lần nào ngươi đói bởi tay ta?
Dù có lả, phần Ngươi ta dành trước
Dẫu gian khó nẻo đường xa cùng bước
Chút nước cuối cùng mời Ngươi trước, Ngươi ơi!

Mưa mặc mưa Ta vẫn cố mỉm cười
Biết đâu nắng đang chờ ta ven ấy?
Dù gió quất đau, yên cương gầy run rảy
Muốn phanh thân này làm tăng chắn che Ngươi

Đi! đi nào, ngựa muôn dấu ngàn yêu!
Đêm nay ta cùng xuyên màn đêm hoang vắng
Để biết lạnh không thế nào xâm chiếm
Thế giới yêu thương của hai kẻ độc hành!

Ngoại ô
7/11/2016
ĐH

Thơ Đỗ Hương luôn phản ánh cuộc sống mọt cách chân thưc, giản dị và giàu tình cảm, khắc hoạ những khát vọng mà ta khó nắm bắt được. Phải chăng đó chính là nỗi buồn về thân phận con người. Đọc thơ chị độc giả sẽ cảm nhận được sự sâu sắc, lắng đọng trong tâm hồn nữ thi sĩ này.

Top 15 Bài thơ hay của nhà thơ Nguyễn Thị Nguyệt Anh

Nhà thơ Moon Anh tên thật là : Nguyễn Thị Nguyệt Anh quê ở Hoa Lư, Ninh Bình. Hiện đang sống và làm việc tại Macau –
Hongkong. Moon Anh là một nhà thơ được nhiều bạn đọc biết đến trên mạng xã hội. Chị viết được nhiều thể loại thơ khác nhau, chủ đề cuộc sống khác nhau. Thơ của của chị đã được xuất bản trong 7 cuốn in chung nhiều tác giả, và một trong số đó đã được phổ nhạc thành các bài hát được nhiều người yêu thích. Và hôm nay phongnguyet.info xin giới thiệu đến bạn đọc các bài thơ hay nhất của nhà thơ Moom Anh qua bài viết dưới đây nhé.

Miền thương nhớ

Mong ngày trở lại thăm quê
Qua miền thương nhớ câu thề nặng mang
Ngày đi chân bước vội vàng
Cánh cò cõng cả đa đoan dặm trường.

Đêm mình nếm những giọt sương
Chân buồn gót lẻ tha phương xứ người
Tình hoang hoải, nghĩa chơi vơi
Lòng se sắt lạnh nửa đời chưa vui.

Nào ai chia ngọt sẻ bùi
Nào ai đồng cảm ngậm ngùi thương nhau
Nào ai làm nát tim nhàu
Nào ai nhoen lửa đẹp màu phục sinh.

Khi nào trở lại Ninh Bình
Anh cho em gửi chút tình hương quê
Nghĩ ân Cha Mẹ đi về
Nơi miền thương nhớ câu thề mãi ghi.

MC 8/5/2018

– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –

Tràng An quê mẹ

Ta lạc giữa màu xanh dải lụa

Ngỡ Tràng An là của riêng mình
Đắm chìm trong cõi phiêu linh
Núi non phong cảnh hữu tình nên thơ.

Ngắm Bồng Lai lòng mơ huyền ảo
Cưỡi rồng bay đi dạo chốn quê
Dọc ngang thủy động tứ bề
Thiên đường tuyệt mỹ dụ mê hồn người.

Sử nghìn năm một thời còn đó
Đất địa linh cây cỏ đẹp thay
Hào quang chiếu rọi nơi này
Bông lau dựng nghiệp đổi thay thái bình.

Áo Hoàng Bào nhà Đinh trị nước
Kinh đô xưa đi ngược thời gian
Hôm nay đổi mới ngỡ ngàng
Ninh Bình cảnh đẹp ngang hàng Tây Âu.

NB 10/5/2018

– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –

Bên nhau

Hẹn nhau chín đợi mười chờ

Vỗ về khát vọng đổ bờ sông tương
Nhớ ai thức trọn đêm trường
Nghe như đã chạm môi hường buổi nao.

Hương tình trỗi dậy sóng trào
Thấy người e thẹn nép vào song thưa
Lên thuyền du khúc đò đưa
Hữu tình sông núi say sưa non bồng.

Mây vờn nước biếc xanh trong
Dõi theo cánh hạc bóng lồng nguyệt sa
Thung Nham chiều đẹp ánh tà
Ta cùng phiêu cảnh tưởng là đang mơ.

Gặp nhau thỏa ý mong chờ
Yêu em anh ngỏ bằng thơ chữ tình
Đêm ngày đan mộng trúc xinh
Buộc duyên hai đứa chúng mình bên nhau.

Hk : 19/4/2018

– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –

Tình mẹ

Tháng ba về ..! Bên nhà hoa gạo nở

Nặng nghĩa tình nhắc nhở đứa con xa
Ơn người sinh ở mãi chốn quê nhà
Nay mùng tám mua hoa về tặng mẹ

Cả cuộc đời mẹ âm thầm lặng lẽ
Che chở con từ bé đến trưởng thành
Mong đàn con học giỏi đạt thành danh
Niềm hạnh phúc an lành nơi tâm mẹ

Đạo làm con hiếu trung cho phải lẽ
Mẹ đâu cần con trẻ biếu tiền nong
Mà chỉ mong con có một tấm lòng
Biết ăn ở đối trong ngoài êm đẹp

Lối gia phong mình nghèo nhưng khuôn phép
Đừng học đòi bẻm mép thói điêu toa
Để người chê mẹ tủi mắt nhạt nhòa
Nhìn đứa con lời ngoa mà chua sót

Tháng ba về hương xuân càng thêm ngọt
Chim truyền cành luôn hót gọi hè sang
Quà mùng tám bằng thơ viết vội vàng
Kính tặng mẹ khỏe ngang tùng vạn tuổi!.

– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –


Cố hương

Ngày con về …!

Qua Hoàng Long đứng đợi
Chuyến đò chiều để tới động Hoa Lư
Trải nghìn năm vẫn đẹp đến bây chừ
Khí oai hùng toàn thư còn ghi lại.

Nền lịch sử đã đi vào huyền thoại
Văn hiến còn sống mãi với thời gian
Thời nhà Đinh lẫm liệt giữa đại ngàn
Vạn chiến tích khải hoàn khai Cồ Việt.

Chuông chùa ngân từ bi tâm bất diệt
Nguyễn Minh không thiền triết đạo cao sâu
Người lừng danh lương y đứng bảng đầu
Giúp Vua Lý trị đau an long thể.

Đức khiêm nhường trăm họ tôn kính nể
Nơi bồng lai kinh kệ tỏa càn khôn
Mùi hương sen quyện trong tiếng mõ dồn
Chùa Bái Đính tôn nghiêm chân – thiện – mỹ.

Đất địa linh sản sinh nhiều Chủ Súy
Có lẽ trời thi vị giúp Hoa Lư
Đến hôm nay lại tái xuất Nhân từ
Theo quán chiếu thiên thư hành phụng chỉ.

Công hiền tài trải qua nhiều thế kỷ
Nay Văn Trường thật đúng một doanh nhân
Xây Tràng An tráng lệ gấp bội lần
Đưa Ninh Bình đẹp ngang tầm Quốc Tế.

– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –

Nhớ quê

Bên ngoài rả rích giọt sầu vương

Lặng lẽ nhìn mưa đổ cuối đường

Dạ nhớ người thân buồn mãi tưởng

Tâm hờn bạn hữu chán rồi thương.

Bao ngày chẳng gặp lâu nhìn sướng

Những buổi gần nhau lại thấy thường

Vẫn hiểu lòng vui vì ép gượng

Mong giờ được ở chốn quê hương.

Nghe lời cha dậy

Lời Cha dạy con còn ghi nhớ mãi

Lúc vừa sinh thơ dại bước vào đời
Lớn lên rồi tung hoành khắp mọi nơi
Con phải hiểu lẽ đời luân đạo lý..

Học luyện tâm nuôi rèn thêm ý chí
Đừng lười nhác ỷ lại dựa người thân
Gặp bất trắc dùng trí để xoay vần
Tránh xa kẻ bội ân không nhãn tuệ.

Sống ở đời ai bon chen mặc kệ
Đừng hạ mình và dễ với tiểu nhân
Giúp đỡ rồi phản ác bạc vô ân
Bỏ yêu thương tình thân lìa đứt đoạn.

Chơi với người đừng bao giờ tính toán
Đừng tự cao ngạo mạn sẽ bị khinh
Đừng khoe khoang quảng đại nhất là mình
Đừng cậy giỏi chê khinh người thấp kém.

Đã chắc gì ta là người trọn vẹn
Sống thiện trung không hổ thẹn lương chi
Vậy lâu nay con học được những gì
Lớn khôn rồi bay đi chim nhạn nhỏ..!

Ra ngoài đời giữ mình mới là khó
Cạm bẫy nhiều nhìn rõ ở quanh ta
Tự mình bươn trong cảnh kẻ không nhà
Mới thấm thía lời Cha mà vững bước.

Dòng đời trôi chảy song hành xuôi ngược
Giữ niềm tin lòng được mãi bình yên
Chẳng âu lo chẳng sợ ám ưu phiền
Con thanh thản hồn nhiên vui cuộc sống.

– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –

Tháng ba về

Xuân đã đi…!

Nhưng tình còn ở lại
Vị ngọt nào giữ được trái tim yêu
Men say nào để nhung nhớ thật nhiều
Nuối tiếc nào khiến lòng buồn hoang hoải.

Màn đêm buông
Thấy tim mình khờ dại
Giọt đìu hiu rơi mãi chốn tha phương
Nỗi cô đơn vò nát vụn miên trường
Nhớ thương người vấn vương buồn tâm khảm.

Giữa thinh không
Nhìn sao trời ảm đạm
Có phải rằng thiếu bạn để hàn huyên
Ta hái trăng cắt nửa vội làm thuyền
Chở thân ái về miền duyên trót nợ.

Tháng ba về ..!
Hoa bên vườn đã nở
Cánh tròn xoe gợi nhớ lúc người đi
Tay đan tay nghẹn chẳng nói câu gì
Hương bưởi thơm thầm thì thay hẹn ước.

Tháng ba ơi..!
Niềm vui nào sánh được
Khúc khải hoàn dìu bước dưới cơn mưa
Hương bưởi thơm nặng nghĩa ái ân vừa
Quyện hồn quê sớm trưa lòng nhớ mãi.

Xuân đã đi ..!
Nhưng tình người ở lại
Ta yêu người… yêu mãi quê hương ơi ..!

– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –

Tiếng gọi quê hương

Về đi em …!

Em đi hoài đi mãi
Sao không về nán lại ghé thăm tôi
Vắng bóng em đường rêu phủ kín rồi
Đêm trùng xuống đất trời nghe im quá.

Ngày em đi..!
Mưa lăn dài trên má
Chuyến đò buồn lạnh giá cả dòng sông
Khúc nghê thường ai hát giữa ngày dông
Tiễn người đi má hồng cay phận đắng.

Em đi rồi. !
Tôi mang sầu phơi nắng
Đan nghĩa tình sưởi ấm lại bờ môi
Giữ tin yêu trao gửi mỗi một người
Xây hạnh phúc mong đời vui an lạc.

Em có nghe..!
Ân tình qua bản nhạc
Bến sông quê dào dạt nhớ người đi
Cho dù em đã hết tuổi xuân thì
Sông ngàn năm rầm rì trông ngóng đợi.

Về đi em..!
Quê mình thay đổi mới
Đang chuyển mình đi tới đỉnh tương lai
Kinh đô xưa mọc cung điện đền đài
Nét cổ kính chạy dài theo lịch sử.

Về đi em.. !
Thôi đừng nên do dự
Đất Mẹ hiền đợi lữ thứ xa quê
Đường thênh thang mở rộng đón em về
Ấm tình người , tình quê hương yêu dấu.!

Mc : 11/8/2018

– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –

Nhớ quê

Ngồi nghĩ về quê lại thấy buồn

Xa nhà biệt xứ tủi mình bươn
Nơi người vất vả gian nan lắm
Nhớ mẹ thương cha nhớ cội nguồn

Sắp hết năm rồi vẫn lạnh đông
Mẹ bên bếp lửa có ấm không?
Hay lòng lạnh lẽo vì con vắng
Khổ đợi chờ mong mắt lệ dòng.

Thương lắm mẹ ơi con biết rồi
Từ khi còn nhỏ ẫm trong nôi
Ngày đêm vất vả nuôi con lớn
Nghĩa mẹ bây giờ vẫn thế thôi.

Đông đã xa dần xuân sắp sang
Nhà ai cũng đẹp rất khang trang
Gia đình sum họp chờ năm mới
Chỉ mỗi mẹ thôi nước mắt tràn.

Thứ lỗi cho con nhé Mẹ ơi!
Mẹ người vĩ đại nhất trên đời..!
Tình như biển rộng con ghi nhớ
Nghĩa tạc ghi lòng mãi chẳng vơi!

– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –

HOA CỦA NẮNG

Em chưa về ..!

Con phố nhỏ buồn tênh

– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –

SẮC TÍM DUYÊN QUÊ

Giọt nắng hồng sưởi ấm áp buồng tim

Cơn mưa hạ khát tìm duyên ngọt lẫy

Khẽ đánh thức mộng huyền say tỉnh dậy

Phút ân nồng đưa đẩy sóng lòng khua

Hè sắp đi gọi hanh để giao mùa

Đường thảm tím hoa mua màu rực rỡ

Ta hái tặng trao tình riêng bớt nhớ

Bao tháng chờ cứ sợ sắc tàn phai

Hoa đã quen khắc nghiệt những năm dài

Biết thương cảm đời ai nhiều sóng gió

Sớm vui nhấm từng giọt sương nho nhỏ

Hay thích đùa trước ngõ với đêm thanh

Có một hôm trăng bỗng lọt qua mành

Thấy Lãng Tử vẽ tranh màu tim tím

Điểm tình tứ lên rèm thưa bịn rịn

Đẹp ngỡ ngàng thầm kín nét thủy chung.

Hk :18/6/2019

– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –

HẸN NGÀY VỀ

Con đi mãi ..!

Giữa dòng đời xuôi ngược

Nợ ân hồng tổ nghiệp chốn Con sinh

Nợ quê hương một mái ấm gia đình

Nợ chữ hiếu, chữ trung chưa tròn vẹn

Con phải trốn ..!

kẻ lòng lang “trơ trẽn”

Nhận kiếp tằm kéo kén quặn nhả tơ

Đường duyên sinh mấy nẻo tuyết giăng mờ

Dòng trong, đục ..lững lờ trôi mải miết

Con rất hãi… !

Cõi trần gian mỏi mệt

Tủi một mình da diết nhớ thương quê

Ước ngày mai Con sẽ lại trở về

Tìm người đã nguyện thề đêm trăng tỏ

Con thỏa mãn ..!

Nhìn sen hồng trước ngõ

Mùi hương trầm theo gió nhẹ bay xa

Gặp tri âm hàn huyên dưới bóng tà

Nâng chén nghĩa rượu trà thơm hoan hỷ.

Hk: 10/6/2019

– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –

KHIÊM NHƯỜNG

Người mải miết cuốn theo dòng cuộn chảy

Tới một ngày xin hãy nghỉ dừng chân

Bởi vì hên chỉ đến một hai lần

Thì cố giữ đừng để thân mờ nhạt

Đời mãi ước biển trời xanh bát ngát

Luôn nồng nàn thơm ngát đủ vị hương

Nét tinh khôi trải khắp mọi con đường

Nhìn sẽ thấy tình thương nhiều vô hạn

Trong cõi tạm lắm lọc lừa thấy ngán

Chỉ lòng tham nghĩa cạn khó đường lui

Chẳng tri âm để chia sẻ ngọt bùi

Ôm tủi cực chôn vùi danh dĩ vãng

Lời thánh thiện như bình minh tỏa sáng

Bậc Hiền tài tỏa rạng đức ngời tâm

Sống tinh anh biết nhẫn kẻ hại ngầm

Cốt để giữ tình thân đừng ly biệt

Đời là vậy oán ân buồn thảm thiết

Kẻ hai lòng quân phiệt mấy người ưa

Hám lợi danh quẫn chí hoảng làm bừa

Luật nhân quả xin thưa nằm đợi sẵn.

HK :3/6/2019

– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –

THỜI GIAN KHÔNG TRỞ LẠI

Em mơ gì ngày tháng dần trôi

Ôm kỷ niệm đêm ngồi lặng lẽ

Bên khóe mắt hằn chân chim sẻ

Vết thời gian kẻ vẽ nhăn nhiều

Em dỗi gì để biếng lời yêu

Thềm cỏ úa bơ chiều nắng nhạt

Đôi chân nhỏ giẫm mềm sỏi cát

Bàn tay trần hứng hạt mưa sa

Em thương người hay khóc thương ta

Buồn trong cõi ta bà mệt mỏi

Trời hửng nắng niềm tin vẫy gọi

Những ưu tư cuộn gói gửi rừng

Mượn đại ngàn cơn gió dửng dưng

Thổi bay hết sầu đừng ở lại

Để tóc xanh đẹp màu trẻ mãi

Để nhân loài kết trái yêu thương.

Hk: 22/5/2019

– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –

Thơ Nguyễn Thị Nguyệt Anh mềm mại và đầy uyển chuyển trong từng cách dùng từ nhưng vẫn mang đầy tính triết lý và nhân văn. Đọc thơ của chị ta cảm nhận được nỗi nhớ quê hương da diết của nữ thi sĩ xinh đẹp này.