Nhà thơ Moon Anh tên thật là : Nguyễn Thị Nguyệt Anh quê ở Hoa Lư, Ninh Bình. Hiện đang sống và làm việc tại Macau –
Hongkong. Moon Anh là một nhà thơ được nhiều bạn đọc biết đến trên mạng xã hội. Chị viết được nhiều thể loại thơ khác nhau, chủ đề cuộc sống khác nhau. Thơ của của chị đã được xuất bản trong 7 cuốn in chung nhiều tác giả, và một trong số đó đã được phổ nhạc thành các bài hát được nhiều người yêu thích. Và hôm nay phongnguyet.info xin giới thiệu đến bạn đọc các bài thơ hay nhất của nhà thơ Moom Anh qua bài viết dưới đây nhé.
Miền thương nhớ
Mong ngày trở lại thăm quê
Qua miền thương nhớ câu thề nặng mang
Ngày đi chân bước vội vàng
Cánh cò cõng cả đa đoan dặm trường.
Đêm mình nếm những giọt sương
Chân buồn gót lẻ tha phương xứ người
Tình hoang hoải, nghĩa chơi vơi
Lòng se sắt lạnh nửa đời chưa vui.
Nào ai chia ngọt sẻ bùi
Nào ai đồng cảm ngậm ngùi thương nhau
Nào ai làm nát tim nhàu
Nào ai nhoen lửa đẹp màu phục sinh.
Khi nào trở lại Ninh Bình
Anh cho em gửi chút tình hương quê
Nghĩ ân Cha Mẹ đi về
Nơi miền thương nhớ câu thề mãi ghi.
MC 8/5/2018
– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –
Tràng An quê mẹ
Ta lạc giữa màu xanh dải lụa
Ngỡ Tràng An là của riêng mình
Đắm chìm trong cõi phiêu linh
Núi non phong cảnh hữu tình nên thơ.
Ngắm Bồng Lai lòng mơ huyền ảo
Cưỡi rồng bay đi dạo chốn quê
Dọc ngang thủy động tứ bề
Thiên đường tuyệt mỹ dụ mê hồn người.
Sử nghìn năm một thời còn đó
Đất địa linh cây cỏ đẹp thay
Hào quang chiếu rọi nơi này
Bông lau dựng nghiệp đổi thay thái bình.
Áo Hoàng Bào nhà Đinh trị nước
Kinh đô xưa đi ngược thời gian
Hôm nay đổi mới ngỡ ngàng
Ninh Bình cảnh đẹp ngang hàng Tây Âu.
NB 10/5/2018
– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –
Bên nhau
Hẹn nhau chín đợi mười chờ
Vỗ về khát vọng đổ bờ sông tương
Nhớ ai thức trọn đêm trường
Nghe như đã chạm môi hường buổi nao.
Hương tình trỗi dậy sóng trào
Thấy người e thẹn nép vào song thưa
Lên thuyền du khúc đò đưa
Hữu tình sông núi say sưa non bồng.
Mây vờn nước biếc xanh trong
Dõi theo cánh hạc bóng lồng nguyệt sa
Thung Nham chiều đẹp ánh tà
Ta cùng phiêu cảnh tưởng là đang mơ.
Gặp nhau thỏa ý mong chờ
Yêu em anh ngỏ bằng thơ chữ tình
Đêm ngày đan mộng trúc xinh
Buộc duyên hai đứa chúng mình bên nhau.
Hk : 19/4/2018
– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –
Tình mẹ
Tháng ba về ..! Bên nhà hoa gạo nở
Nặng nghĩa tình nhắc nhở đứa con xa
Ơn người sinh ở mãi chốn quê nhà
Nay mùng tám mua hoa về tặng mẹ
Cả cuộc đời mẹ âm thầm lặng lẽ
Che chở con từ bé đến trưởng thành
Mong đàn con học giỏi đạt thành danh
Niềm hạnh phúc an lành nơi tâm mẹ
Đạo làm con hiếu trung cho phải lẽ
Mẹ đâu cần con trẻ biếu tiền nong
Mà chỉ mong con có một tấm lòng
Biết ăn ở đối trong ngoài êm đẹp
Lối gia phong mình nghèo nhưng khuôn phép
Đừng học đòi bẻm mép thói điêu toa
Để người chê mẹ tủi mắt nhạt nhòa
Nhìn đứa con lời ngoa mà chua sót
Tháng ba về hương xuân càng thêm ngọt
Chim truyền cành luôn hót gọi hè sang
Quà mùng tám bằng thơ viết vội vàng
Kính tặng mẹ khỏe ngang tùng vạn tuổi!.
– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –
Cố hương
Ngày con về …!
Qua Hoàng Long đứng đợi
Chuyến đò chiều để tới động Hoa Lư
Trải nghìn năm vẫn đẹp đến bây chừ
Khí oai hùng toàn thư còn ghi lại.
Nền lịch sử đã đi vào huyền thoại
Văn hiến còn sống mãi với thời gian
Thời nhà Đinh lẫm liệt giữa đại ngàn
Vạn chiến tích khải hoàn khai Cồ Việt.
Chuông chùa ngân từ bi tâm bất diệt
Nguyễn Minh không thiền triết đạo cao sâu
Người lừng danh lương y đứng bảng đầu
Giúp Vua Lý trị đau an long thể.
Đức khiêm nhường trăm họ tôn kính nể
Nơi bồng lai kinh kệ tỏa càn khôn
Mùi hương sen quyện trong tiếng mõ dồn
Chùa Bái Đính tôn nghiêm chân – thiện – mỹ.
Đất địa linh sản sinh nhiều Chủ Súy
Có lẽ trời thi vị giúp Hoa Lư
Đến hôm nay lại tái xuất Nhân từ
Theo quán chiếu thiên thư hành phụng chỉ.
Công hiền tài trải qua nhiều thế kỷ
Nay Văn Trường thật đúng một doanh nhân
Xây Tràng An tráng lệ gấp bội lần
Đưa Ninh Bình đẹp ngang tầm Quốc Tế.
– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –
Nhớ quê
Bên ngoài rả rích giọt sầu vương
Lặng lẽ nhìn mưa đổ cuối đường
Dạ nhớ người thân buồn mãi tưởng
Tâm hờn bạn hữu chán rồi thương.
Bao ngày chẳng gặp lâu nhìn sướng
Những buổi gần nhau lại thấy thường
Vẫn hiểu lòng vui vì ép gượng
Mong giờ được ở chốn quê hương.
Nghe lời cha dậy
Lời Cha dạy con còn ghi nhớ mãi
Lúc vừa sinh thơ dại bước vào đời
Lớn lên rồi tung hoành khắp mọi nơi
Con phải hiểu lẽ đời luân đạo lý..
Học luyện tâm nuôi rèn thêm ý chí
Đừng lười nhác ỷ lại dựa người thân
Gặp bất trắc dùng trí để xoay vần
Tránh xa kẻ bội ân không nhãn tuệ.
Sống ở đời ai bon chen mặc kệ
Đừng hạ mình và dễ với tiểu nhân
Giúp đỡ rồi phản ác bạc vô ân
Bỏ yêu thương tình thân lìa đứt đoạn.
Chơi với người đừng bao giờ tính toán
Đừng tự cao ngạo mạn sẽ bị khinh
Đừng khoe khoang quảng đại nhất là mình
Đừng cậy giỏi chê khinh người thấp kém.
Đã chắc gì ta là người trọn vẹn
Sống thiện trung không hổ thẹn lương chi
Vậy lâu nay con học được những gì
Lớn khôn rồi bay đi chim nhạn nhỏ..!
Ra ngoài đời giữ mình mới là khó
Cạm bẫy nhiều nhìn rõ ở quanh ta
Tự mình bươn trong cảnh kẻ không nhà
Mới thấm thía lời Cha mà vững bước.
Dòng đời trôi chảy song hành xuôi ngược
Giữ niềm tin lòng được mãi bình yên
Chẳng âu lo chẳng sợ ám ưu phiền
Con thanh thản hồn nhiên vui cuộc sống.
– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –
Tháng ba về
Xuân đã đi…!
Nhưng tình còn ở lại
Vị ngọt nào giữ được trái tim yêu
Men say nào để nhung nhớ thật nhiều
Nuối tiếc nào khiến lòng buồn hoang hoải.
Màn đêm buông
Thấy tim mình khờ dại
Giọt đìu hiu rơi mãi chốn tha phương
Nỗi cô đơn vò nát vụn miên trường
Nhớ thương người vấn vương buồn tâm khảm.
Giữa thinh không
Nhìn sao trời ảm đạm
Có phải rằng thiếu bạn để hàn huyên
Ta hái trăng cắt nửa vội làm thuyền
Chở thân ái về miền duyên trót nợ.
Tháng ba về ..!
Hoa bên vườn đã nở
Cánh tròn xoe gợi nhớ lúc người đi
Tay đan tay nghẹn chẳng nói câu gì
Hương bưởi thơm thầm thì thay hẹn ước.
Tháng ba ơi..!
Niềm vui nào sánh được
Khúc khải hoàn dìu bước dưới cơn mưa
Hương bưởi thơm nặng nghĩa ái ân vừa
Quyện hồn quê sớm trưa lòng nhớ mãi.
Xuân đã đi ..!
Nhưng tình người ở lại
Ta yêu người… yêu mãi quê hương ơi ..!
– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –
Tiếng gọi quê hương
Về đi em …!
Em đi hoài đi mãi
Sao không về nán lại ghé thăm tôi
Vắng bóng em đường rêu phủ kín rồi
Đêm trùng xuống đất trời nghe im quá.
Ngày em đi..!
Mưa lăn dài trên má
Chuyến đò buồn lạnh giá cả dòng sông
Khúc nghê thường ai hát giữa ngày dông
Tiễn người đi má hồng cay phận đắng.
Em đi rồi. !
Tôi mang sầu phơi nắng
Đan nghĩa tình sưởi ấm lại bờ môi
Giữ tin yêu trao gửi mỗi một người
Xây hạnh phúc mong đời vui an lạc.
Em có nghe..!
Ân tình qua bản nhạc
Bến sông quê dào dạt nhớ người đi
Cho dù em đã hết tuổi xuân thì
Sông ngàn năm rầm rì trông ngóng đợi.
Về đi em..!
Quê mình thay đổi mới
Đang chuyển mình đi tới đỉnh tương lai
Kinh đô xưa mọc cung điện đền đài
Nét cổ kính chạy dài theo lịch sử.
Về đi em.. !
Thôi đừng nên do dự
Đất Mẹ hiền đợi lữ thứ xa quê
Đường thênh thang mở rộng đón em về
Ấm tình người , tình quê hương yêu dấu.!
Mc : 11/8/2018
– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –
Nhớ quê
Ngồi nghĩ về quê lại thấy buồn
Xa nhà biệt xứ tủi mình bươn
Nơi người vất vả gian nan lắm
Nhớ mẹ thương cha nhớ cội nguồn
Sắp hết năm rồi vẫn lạnh đông
Mẹ bên bếp lửa có ấm không?
Hay lòng lạnh lẽo vì con vắng
Khổ đợi chờ mong mắt lệ dòng.
Thương lắm mẹ ơi con biết rồi
Từ khi còn nhỏ ẫm trong nôi
Ngày đêm vất vả nuôi con lớn
Nghĩa mẹ bây giờ vẫn thế thôi.
Đông đã xa dần xuân sắp sang
Nhà ai cũng đẹp rất khang trang
Gia đình sum họp chờ năm mới
Chỉ mỗi mẹ thôi nước mắt tràn.
Thứ lỗi cho con nhé Mẹ ơi!
Mẹ người vĩ đại nhất trên đời..!
Tình như biển rộng con ghi nhớ
Nghĩa tạc ghi lòng mãi chẳng vơi!
– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –
HOA CỦA NẮNG
Em chưa về ..!
Con phố nhỏ buồn tênh
– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –
SẮC TÍM DUYÊN QUÊ
Giọt nắng hồng sưởi ấm áp buồng tim
Cơn mưa hạ khát tìm duyên ngọt lẫy
Khẽ đánh thức mộng huyền say tỉnh dậy
Phút ân nồng đưa đẩy sóng lòng khua
Hè sắp đi gọi hanh để giao mùa
Đường thảm tím hoa mua màu rực rỡ
Ta hái tặng trao tình riêng bớt nhớ
Bao tháng chờ cứ sợ sắc tàn phai
Hoa đã quen khắc nghiệt những năm dài
Biết thương cảm đời ai nhiều sóng gió
Sớm vui nhấm từng giọt sương nho nhỏ
Hay thích đùa trước ngõ với đêm thanh
Có một hôm trăng bỗng lọt qua mành
Thấy Lãng Tử vẽ tranh màu tim tím
Điểm tình tứ lên rèm thưa bịn rịn
Đẹp ngỡ ngàng thầm kín nét thủy chung.
Hk :18/6/2019
– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –
HẸN NGÀY VỀ
Con đi mãi ..!
Giữa dòng đời xuôi ngược
Nợ ân hồng tổ nghiệp chốn Con sinh
Nợ quê hương một mái ấm gia đình
Nợ chữ hiếu, chữ trung chưa tròn vẹn
Con phải trốn ..!
kẻ lòng lang “trơ trẽn”
Nhận kiếp tằm kéo kén quặn nhả tơ
Đường duyên sinh mấy nẻo tuyết giăng mờ
Dòng trong, đục ..lững lờ trôi mải miết
Con rất hãi… !
Cõi trần gian mỏi mệt
Tủi một mình da diết nhớ thương quê
Ước ngày mai Con sẽ lại trở về
Tìm người đã nguyện thề đêm trăng tỏ
Con thỏa mãn ..!
Nhìn sen hồng trước ngõ
Mùi hương trầm theo gió nhẹ bay xa
Gặp tri âm hàn huyên dưới bóng tà
Nâng chén nghĩa rượu trà thơm hoan hỷ.
Hk: 10/6/2019
– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –
KHIÊM NHƯỜNG
Người mải miết cuốn theo dòng cuộn chảy
Tới một ngày xin hãy nghỉ dừng chân
Bởi vì hên chỉ đến một hai lần
Thì cố giữ đừng để thân mờ nhạt
Đời mãi ước biển trời xanh bát ngát
Luôn nồng nàn thơm ngát đủ vị hương
Nét tinh khôi trải khắp mọi con đường
Nhìn sẽ thấy tình thương nhiều vô hạn
Trong cõi tạm lắm lọc lừa thấy ngán
Chỉ lòng tham nghĩa cạn khó đường lui
Chẳng tri âm để chia sẻ ngọt bùi
Ôm tủi cực chôn vùi danh dĩ vãng
Lời thánh thiện như bình minh tỏa sáng
Bậc Hiền tài tỏa rạng đức ngời tâm
Sống tinh anh biết nhẫn kẻ hại ngầm
Cốt để giữ tình thân đừng ly biệt
Đời là vậy oán ân buồn thảm thiết
Kẻ hai lòng quân phiệt mấy người ưa
Hám lợi danh quẫn chí hoảng làm bừa
Luật nhân quả xin thưa nằm đợi sẵn.
HK :3/6/2019
– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –
THỜI GIAN KHÔNG TRỞ LẠI
Em mơ gì ngày tháng dần trôi
Ôm kỷ niệm đêm ngồi lặng lẽ
Bên khóe mắt hằn chân chim sẻ
Vết thời gian kẻ vẽ nhăn nhiều
Em dỗi gì để biếng lời yêu
Thềm cỏ úa bơ chiều nắng nhạt
Đôi chân nhỏ giẫm mềm sỏi cát
Bàn tay trần hứng hạt mưa sa
Em thương người hay khóc thương ta
Buồn trong cõi ta bà mệt mỏi
Trời hửng nắng niềm tin vẫy gọi
Những ưu tư cuộn gói gửi rừng
Mượn đại ngàn cơn gió dửng dưng
Thổi bay hết sầu đừng ở lại
Để tóc xanh đẹp màu trẻ mãi
Để nhân loài kết trái yêu thương.
Hk: 22/5/2019
– Nguyễn Thị Nguyệt Anh –
Thơ Nguyễn Thị Nguyệt Anh mềm mại và đầy uyển chuyển trong từng cách dùng từ nhưng vẫn mang đầy tính triết lý và nhân văn. Đọc thơ của chị ta cảm nhận được nỗi nhớ quê hương da diết của nữ thi sĩ xinh đẹp này.