Căm Giận

Căm Giận (Xuân Diệu)

Sao tôi chỉ có hai bàn tay,
Sao tôi chỉ có trái tim này,
Tôi muốn hoá thành rừng, thành lửa,
Thành cơn thịnh nộ đất, đá bay!

Đêm xé ra, gối chẳng êm đầu.
Đến bữa, bưng cơm còn tức tối.
Mấy tháng nay – ruột đốt như dầu,
Tin tức căm hờn làm ngực dội!

Chúng nó đến, mang giày đinh mới
Châm lỗ trên mặt đất miền Nam.
Bốt quốc xã những ngày hấp hối
Đổi hình, mang dấu Mỹ tàn tham!

Nó đến kiểm tra, “ta là cố vấn”
Nó đi nghênh ngang, nó sục xuống làng.
Nó hất mũ cao bồi trên trán
Cậy máy bay, tin ở túi vàng.

Nó cậy chó – chỉ chó nào mất giống
Mới đi làm chó, cho Mỹ bố ruồng!
Cậy thuốc độc, nó đê hèn rải xuống
Trắng vành đai phá hoại lúa cùng nương.

Tôi còn có lửa trong hơi thở,
Trong mắt thương yêu có chí người.
Tôi ít nhất cũng đang còn có
Một quả lựu đạn, trái tim tôi.

Tôi gắn chặt với Nhân dân, với Đảng
Để thấy mình có ngàn vạn cánh tay,
Góp tay búa chặt bóng đêm từng mảng,
Tôi đang còn uống căm hận như say!

Ba má hãy cứ nhè đầu mà đánh!
Các anh, các chị, cô bác trong nhà,
Quật cho chúng những đòn thù thẳng cánh!
Để, bên dừa, chúng cạp đất quê ta!

10-2-1962

Bài thơ tình các bạn vừa xem là bài “Căm Giận” của tác giả Ngô Xuân Diệu. Thuộc tập Mũi Cà Mau (1962), danh mục Thơ Xuân Diệu trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Viết một bình luận