Cuộc đời nhiều thứ lo toán quá!
Rõ những vất vả, dự định xa,
Nhưng lòng chẳng thể vui lên được,
Tuổi xuân này chỉ của mình ta?
Trước ngày anh đến, thoáng hoang mang.
Những mùa xuân sang, sương chưa tàn.
Lối mòn hoa nở, thu hút lạ.
Chân trời bình yên, biển nắng vàng.
Tiễn biệt ngàn dặm, cứ mông lung,
Ngóng trông chẳng rõ, có trùng phùng,
Tương kiến trong lòng, sao chẳng thực,
Biết đến khi nào mới ung dung?
Ngồi thi mà thèm được nói chuyện,
Lâu nay là chúa hay “huyên thuyên”,
Vậy mà cái lớp im phăng phắc,
Hoá ra chỉ có mình bị điên!
Mơ thấy anh là điều không tưởng,
Mơ thấy anh khiến em tổn thương,
Mơ thấy anh nửa hư nửa thực,
Mơ thấy anh chạm nỗi vấn vương.
Trong đêm tối, đôi mắt nhạt nhoà,
Những ký ức, dần dần hiện ra,
Người đã đi không còn quay lại,
Hình bóng ấy mãi mãi đi xa.
Đêm trăng cô đơn, trời lộng gió,
Mong mãi một người nơi xa xôi,
Cảnh đêm yên ắng, vầng trăng sáng,
Dù người ở đâu, tận chân trời.
Tự lúc lọt lòng, vốn thiện lương.
Muôn loài trăm họ, tràn tình thương.
Hơn thua tài, của, phân mạnh yếu.
Nước mất nhà tan, biển bi thương.
Đếm những ngày buồn lẫn ngày vui,
Thời gian vẫn trôi, cũng chẳng lùi,
Nhớ chi kỷ niệm như giọt nước,
Đến biết bao giờ hết ngậm ngùi.
Bước từng bước, phía trước đi đâu?
Là chốn hạnh phúc, hay quay đầu?
Là sương dày đặc, nhiều ngõ ngách?
Tôi không biết được mình đi đâu…
Những buổi chiều hè, hiền đến lạ,
Khí chất đâu rồi, hãy còn xa,
Xình xịch, king kong, chuyến xe ngắn,
Một đám cưới nhỏ, cũng reo la.
Cuộc đời phiêu bạt chốn thanh lâu,
Sắc xuân nay chỉ còn một màu,
Tâm tư tình cảm thôi đã cạn,
Và giờ tôi biết quay về đâu…
Khí trời se lạnh tháng mười hai,
Những khi đấu khẩu với con trai,
Cũng đủ cảm thấy lòng “ấm áp”,
Ngọn lửa trong người sôi đến tai!
Thế giới không anh buồn đến lạ.
Tìm về nơi cũ, chốn phương xa,
Lạnh lẽo, lá rơi hoà tiếng gió,
Lang thang trời đất, những hồn ma.
Ngã lưng dựa bàn thật thoải mái,
Trong khoảnh khắc đã làm xong bài.
Ôi thật tuyệt, sao Hoá dễ thế!
Chẳng ngờ đến giây phút hôm nay.
Tháng năm heo hút mùa thu ấy.
Thổn thức trong lòng, làm sao đây ?
Dáng người quen thuộc, sao mà lạ,
Đến rồi lại đi, như gió mây.
Tình người bạc bẽo trong nhân gian
Sống gian, chết trẻ, sao vội vàng?
Ăn năn, hối lỗi, thôi chẳng kịp,
Để người bạc tóc chịu khói nhang
Nghẹn ngào nơi đâu một lời nói,
Khó mà thổ lộ ra trên môi,
Nhịp tim cứ thế như tàu chạy,
Giữ mãi tiếng yêu lòng bồi hồi.
Có ai nói trước được chữ ngờ,
Một sáng sương tàn, bỗng ngẩn ngơ,
Lặng yên bên anh, rảo từng bước,
Đôi lúc nồng nàn, đôi lúc lơ.
Trăng kia sáng rực, đêm không sao,
Gió mưa vẫn thế, mãi rì rào,
Hương trà, bánh ngọt, lòng thổn thức,
Ngắm vầng trăng, khóc, người nơi nao…
Đã qua xế chiều lại đến đêm
Yên tĩnh một mình ở ngoài thềm
Đầu óc nhức đau vì bài vở
Ngắm sao trăng, thức suốt một đêm.
Thế là ngày mai phải thi rồi.
Vậy mà tôi vẫn cứ ngồi chơi,
Không chút đắn đo hay hồi hộp,
Và lòng tôi vẫn thấy thảnh thơi.
Mỗi ngày mỗi ngày lại trôi qua,
Em vẫn đợi anh buổi chiều tà.
Em mong được nghe lời anh nói,
Nhưng bóng anh mãi nơi phương xa.
Hoa thơm cỏ dại bên sông hồ,
Cảnh đẹp thiên nhiên hoá ngây thơ,
Nước sông xanh thẳm trôi mềm mại,
Tựa hồ như cảnh tiên trong mơ.
Qua những bài thơ thất ngôn tứ tuyệt của nhà thơ Nguyễn Thu Ân ta thêm thần yêu thích sự độc đáo của thể thơ này. Thể thơ giúp những người thi sĩ dễ dàng bày tỏ tình cảm một cách chân thành nhất. Thể thơ đã là một phần không thể thiếu cho nền thơ ca Việt Nam. Cảm ơn quý độc giả đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!
Xem Thêm: