Top 20 Bài thơ hay của nhà thơ Nga Vu

Nhà thơ Vũ Thị Nga bút danh Nga Vu quê ở thành phố Nam Định. Hiện nay chị đang sinh sống và làm việc tại Thành phố Hồ Chí Minh. Trước khi chuyển sang kinh doanh chị là giáo viên dạy hóa. Ngay từ khi còn học tại trường đại hoạc KHTN thành phố Hồ Chí Minh, chị đã có rất nhiều bài viết được đăng báo và tạp chí. Chị có khả năng viết niều thể loại khác nhau như: báo, tản văn, truyện ngắn, và khá là thành công ở mảng thơ. Chị đã xuất bản hai tập thơ “Ngọn gió ngược chiều” và “Mơ miền hạ trắng” và rất nhiều tập thơ in chung cùng các tác giả khác. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay của chị.

THÁNG CHẠP CON BUỒN NHỚ MẸ

Tháng chạp gieo mình gọi cơn gió vào xuân
mẹ chắt nắng dành cho ngày mở hội
vạt cải vàng – cứ vàng mà suốt đời bối rối
sông chợt dừng như đợi gió về xuôi

Tháng chạp cuối cùng cũng đến mẹ ơi!
cho con nhặt những tháng ngày xưa cũ
mẹ gói bánh bên bếp hồng khói chiều đang thì thào nhắc nhở
đứa phiêu linh mau vội đến hiên nhà

Tháng chạp đây rồi mà mẹ lại chơi xa
lênh loang quá gió chiều hình như nhớ
bên bậu cửa con chó già giật mình nín thở
tưởng người xưa – đâu phải – bóng mây chiều!

Tháng chạp buồn nên gió thổi cũng liêu xiêu
con nhớ mẹ cứ thấy mình vụn vỡ
mong manh quá cả một đời trăn trở
mẹ ơi – tháng chạp lại về

Con nhớ người trong cả giấc ngủ mê

CÓ MỘT NGÀY

Có một ngày cơn gió chợt mênh mông

chao chát nhớ và thấy mình hoang vắng
biển vẫn xanh sao lòng chiều im lặng
sóng vỗ bờ, sóng có thấy chông chênh?

Có một ngày ta lại thấy chênh vênh
từng chút cô đơn thấm vào mạch máu
tiếng của ai bỗng nghẹn ngào gió bão
câu thơ buồn nghiêng ngả bóng hoàng lan

Có một ngày ơ nhỉ chợt lênh loang
gọi lại cũ xưa hình như xa ngái
thả vào đâu vẫn thấy mình thừa thãi
một mình – thôi thế – một mình… đau

Có một ngày ta chợt nhận ra nhau
giữa bể dâu chỉ thấy mình hoang hoải
nhặt ký ức ghim vào nơi xa ngái
để cuối đường cơn gió… quá mênh mông

THÁNG SÁU

Có lẽ nào sóng lại muốn ra khơi
bong bóng nhỏ vỡ tan chiều nay mưa quá vội
vết chân chim chạm vào miền cỏ rối
sợi tóc nào? ừ nhỉ trắng mênh mông

Có lẽ nào mây xanh thẳm mà gió lại thành giông
cứ thổi đi mà trách đời nông nổi
hạt cát trên tay có lẽ nào có tội?
rơi xuống đời hong hóng chút long đong

Ta bây giờ – một chiếc bóng chơi vơi
đường dâu bể đã mòn chân mà cuộc người vẫn vội
mong bình yên cho một lần đánh đổi
hạnh phúc nhạt nhoà ta lại thấy lênh loang

Tháng sáu đây rồi mưa cũng muốn đi hoang
gọi gió lại thầm thì điều không thể
dốc nắng ngày xưa chợt buồn kể lể
ngả phía nào cũng hun hút gió trùng xa

Có lẽ nào ta lại quên ta

ANH CÓ MUỐN BÌNH YÊN?

Khi không còn có thể nhìn thấy bão giông

anh có muốn bình yên bên mái nhà xưa cũ?
nơi bao năm chờ anh mà vẫn nghe chưa đủ
bực cửa buồn thả giấc ngủ chơi vơi

Em thật thà đếm từng mùa lá rơi
anh hứa gì mà sông chưa chở hết
anh hứa gì mà gió mang điều ly biệt
quên lời thương dìu dặt bến sông chiều

Bóng ai về che ngàn nỗi cô liêu
rưng rức mùa vơi, rộn ràng mùa tao ngộ
em chải đầu chợt thấy mình sóng vỗ
thênh thênh kìa thuyền nhỏ lại lênh loang

Anh có nhớ gì đêm thơm mùi hoang lan
hương trinh nữ rưng rưng mùa cưới
tóc không còn xanh nhưng áo hồng tươi mới
nắm tay chiều mình hôn nụ tầm xuân

Anh có muốn về nơi ấy nữa không?

TỰ KHÚC MÙA ĐÔNG

Chị lấy chồng từ độ đông sang
mẹ đỏ mắt thương con chiều đứng đợi
cái gió mùa đông cứ dài vời vợi
bóng chị ngàn trùng lau lách lại rưng rưng

Chị bây giờ đã quên bỏ người dưng
anh đến ven sông lòng buồn rời rợi
ngắt chiếc lá xanh chợt thương mùa tới
chị đâu về sóng nước lại mênh mông

Chị nhủ thầm thôi kệ đã long đong
thân tầm gửi chị còn gì để nhớ
chỉ thương mẹ – mắt già mờ – khóc con chiều viễn xứ
mẹ ơi! gió lại ngập đồng

Chị bên chồng hát Tự Khúc mùa đông
thương con nước lớn, nước ròng mà sao mịt mù sóng đổ
anh bậm môi nghe bão về đầy trái tim người cũ … mà thương

Chị bây giờ hình như đã cuối đường!

CÓ BAO GIỜ

Mệt mỏi rồi em trả gió về khơi

trả nụ hôn xưa trả chiều hoang hoải
trả hết dấu yêu chân trần cỏ dại
mênh mông nào đẫm ướt phía hoàng hôn

Đừng nói gì gió cũng vẫn mênh mang
biển vẫn sóng và tình yêu vẫn vậy
vẫn da diết vẫn đắng cay cùng kiệt
mệt mỏi rồi em trả gió khơi xa

Chẳng biết bao giờ anh chợt lại nhận ra
em vẫn thế mà tình yêu lại khác
những ray rứt những đắm say chợt nhạt
trả mênh mông về cuối ngõ vô thường

Có bao giờ mình chợt thấy còn thương
mà tim lại lạnh như chiều đông muộn
ngẩng nhìn nhau hình như là bão cuốn
vỡ tan chiều đâu đó một lần xa

Có lẽ là mây trắng đã ngang qua

GIÓ MÙA ĐÔNG

Ta đã bỏ chiều về bên phía hoàng hôn
căn gác mênh mông gió vào đầy – phía cửa
người đã đi rồi, chợt thấy mình vôi vữa
biệt ly nào – thưa thốt một lời đau

Những con tàu lặng lẽ tách xa nhau
sân ga nhỏ bóng ai mong manh quá
có phải đó – những rêu phong của tháng ngày xưa cũ
lấm lem chiều nhoà nhạt những nụ hôn

Ta với theo mùa, nghe nỗi nhớ đầy hơn
trong ký ức chút hanh vàng của lá
ta nhặt lại những cơn gió gối vào chiều hối hả
buông không đành nên không thể nói chia ly

Có lẽ với người ngày tháng chợt vô vi
ta khắc khoải giận mình quá chừng nông nổi
nỗi đau nào buộc vào nhau rất vội
cuối đường rồi, thôi thế cứ mênh mông

Có lẽ là… ừ nhỉ gió mùa đông!

ĐÀN BÀ THẾ ĐÓ

Đâu phải giận hờn em trả gió về xuôi

mà nhen lửa chiều nay cho khói đầy khoé mắt
những buổi hẹn hò đã rêu xanh như ngày nhật thực
mênh mang em nên ngằn ngặt trời chiều

Đếm thử xem đời mình ân ái được bao nhiêu
mà đáy biển dễ dò – lòng người mê muội
em cứa nát đời mình vì điều gì… đếm đong từng buổi
trăn trở hoài mà biền biệt cánh thiên di

Đã định mười năm – ôi thời gian phỏng có thể biết gì
dâng hiến tận cùng để vụn vỡ nhiều hơn mình nghĩ
đàn bà đa đoan
đàn bà ích kỷ
nhưng tận đáy lòng… yêu để được yêu

Anh nói gì thề hứa biết bao nhiêu
em không nhớ chỉ cần bàn tay vụng ấm
ôm chặt em mà riết róng
thầm thì… Anh chỉ yêu em
chỉ thế
đàn bà ngu ngơ dễ tin cả nể
nên một đời
mãi lạc lối
tình si

CẠN MÙA

Mùa cạn chưa em….chị còn ngồi chải tóc
hạt tương tư gieo đã ngấu mùa
em đi về trợt ngã dưới cơn mưa
nên úp mặt vào vũng buồn bỏ lại
chị không nghĩ gì mà sao nhớ thương hoang hoải
mà đau
trời ạ!….mà đau

Em sợ gì
sóng gió có gì đâu
chiếc lá ngày xưa còn xanh chờ đợi
chị cởi áo cô dâu tưởng mình con gái
khúc sông chiều
ngày đó
hẹn hò xa

Chị đã quên…..người ấy cũng nhạt nhoà
chỉ thương em
một chiều đầy gió
ngóng chị bờ xưa đâu nghĩ rằng trái ngang bít ngõ
tiếng thở dài thầm lặng khúc sông mê

NGÀY CHIA TAY

Đã biết rồi phía trước lại bão giông

chuẩn bị cho mình không phải những vùng vằng con trẻ
mà là những lời dịu dàng phải lẽ
sao đứng trước người lại im lặng xoắn chặt tay

Có bao giờ em nghĩ lại thế này
cứ tưởng chúng mình đã tận cùng dâu bể
sẽ san sẻ cho nhau đắng cay mọi nhẽ
ấm áp ngọt bùi hay chua chát cũng cần nhau

Thế thì cuộc cờ người luôn có những niềm đau
chông gai đấy nhưng ngỡ rằng cùng nhau thì có gì mà nản
cứ tưởng nắm chặt tay là không bao giờ biết chán
giờ buông rồi mới biết quá chênh vênh

Anh không còn cần em nên nỗi nhớ cũng chông chênh
chẳng biết gởi vào đâu khi thấy mình mỏi mệt
chẳng có thể yêu như ngày xưa…..dẫu đã từng da diết
cố gắng đến kiệt cùng cũng vẫn vợi xa

Anh bây giờ không còn là người của hôm qua
của những dấu yêu- của những vun đầy ảo vọng
chẳng nhìn vào mắt nhau được nữa rồi……vì chỉ còn khoảng trống
gió ngược chiều nên cuộc nhớ lại chơi vơi

Đã chia tay rồi mà sao đau quá… trời ơi!
đành đoạn mất nhau thành người dưng xa lạ
những tưởng tình yêu sẽ là tất cả
nhưng thật là…. có nghĩ cũng tưởng chỉ là mơ

Em bây giờ đôi lúc lại ngu ngơ….

LY HÔN

Có một điều không thể nói cùng nhau
lòng đã cạn – tình yêu từng da diết?
chia tay ư có thể nào ly biệt
đã bao lần mình đã … lại bâng khuâng

Có một điều nhức nhối mãi không nguôi
sao lại thế… hay tại vì nông nổi
trái tim ngoan vẫn thấy mình vô tội
duyên nợ có còn… đời xao xác chênh vênh

Xoè bàn tay đường chỉ rối buồn tênh
em và ta có lẽ nào lại thế
cuộc bể dâu đã cùng nhau khóc kể
lại lạc đường buông bỏ lúc chơi vơi

Đã cuối đường sao đau thế… trời ơi!
ta vẫn nghẹn ngào lại thương dâu bể
cứ nhìn em ta thấy mình luôn trễ
nhịp yêu người cung phím cũng đành buông

Có lẽ là… ghềnh thác khó qua truông

MÙI HƯƠNG CŨ

Anh trở về mùa thu còn ngái ngủ

váng vất mùi hoa sữa dội trong mơ
thơm như thể chỉ một lần rồi mất
bàn tay nào níu gió để bơ vơ

Em còn đó hay đã về cõi nhớ
ấm khung chiều xa xót đến trăm năm
nghe thảng thốt giật mình cơn mê dậy
tiếng thạch sùng tặc lưỡi chuyện xa xăm

Có lẽ nào mùa cũ đã đi qua
mà chiếc lá lại giận hờn vàng quá
ô cửa nhỏ mở ra khung trời lạ
chợt giật mình vì thấy đã mù xa

chắc vì thế sẻ nâu buồn ngói đỏ
rêu phong chờ xanh thẳm đã chia hai
chắc vì thế nên hương chờ váng vất
hoa sữa đâu rồi…..mùa cũ nhặt phôi phai

CON VỀ

Con về nghe gió bên sông
à ơi tiếng mẹ gọi đồng ban trưa
nắng trôi trên đuống lá thưa
rọi từng giọt xuống như vừa mới rơi

Cha đi lâu lắm – bên trời
bóng ai nghiêng xuống cứ vời vợi thương
mẹ lo cây lúa đêm sương
lo ngày giáp hạt – cuối đường truân chuyên

Bếp nghèo mơ bóng đoàn viên
mẹ nghe rơm rạ ấm bên hiên nhà
ngoài kia cải đã vàng hoa
bước chân lữ khách nhạt nhoà trong mưa

Mẹ ơi trăng ngả mới vừa
nhà mình then đã? à chưa – con về
mẹ cười ấm cả sông mê
rưng rưng nước mắt – bóng quê theo người

Mẹ ơi gió thổi sau đồi…

GIẤC MƠ XƯA

Con về tìm giấc mơ xưa

bên vuông sân cũ rơm chưa nhạt mùi
cánh cò bay giữa ngậm ngùi
đếm bao nhiêu hạt thóc vùi chờ mưa

Cha còn cõng nắng ban trưa
đón cơn gió muộn mới vừa đi ngang
bóng người hiu hắt trên đàng
có đôi quang gánh chờ sang bến chiều

Đường quê vắng bóng con diều
tuổi thơ giấu giữa muôn điều nhớ nhung
chân trần đếm bước tương phùng
chợt nghe xưa cũ muôn trùng xa xăm

Chiều nay cơn gió lạnh căm
bỗng nghe tiếng hạc trăm năm vọng về
chỉ là một giấc ngủ mê
con nghe đâu đó bộn bề ngày xưa

Mẹ ơi! thức giấc hay chưa?

CHA ƠI CON MUỘN LỜI THƯƠNG!

Có rất nhiều điều con muốn nói cùng Cha
đất vỡ nén đau nẩy mầm xanh lá
cha đặt chân mình trên nốt chân trâu là lạ
cúi xuống mùa nóng dẫy buổi cày trưa

Có nhiều điều mà con chẳng biết thốt thưa
cay mắt ướt mi bỏng mùa hạ nhớ
đôi vai gầy cõng những nhọc nhằn dang dở
mạ lên rồi mà cây lúa cứ mong manh

Có những điều con chưa kịp nhận ra
sợi tóc đã giận hờn trắng hơn cơn bão
con giấu vào lòng chỉ một lần thôi đắng lời thơm thảo
cha đâu còn mà con lại vẫn ngu ngơ

Có những điều con giữ đến bây giờ
chỉ muốn thả tung trên đỉnh phù vân những điều ngớ ngẩn
chỉ muốn hét lên sao cuộc đời đắng cay nghiệt ngã
mất cha rồi con mới thấy thật cô đơn

Có những điều cha ạ muộn rồi phải không?

PHỐ CŨ

Phố cũ vẫn buồn

như thuở ấy ta đi
chiều nhạt nắng vẽ thời gian trong gió
đêm lại mênh mông đêm thở dài như thể
biết người xa
lời hứa cánh vạc chiều

Phố trầm mình u uất giấc cô liêu
ta đôi lúc giật mình
thấy sao đời quá bạc
căn gác nhỏ thông thốc chiều chao chát
giấc mơ nào vỡ vụn bóng hoàng lan

Có lẽ nào phố cũ lại lênh loang
thương nhớ mãi nhánh lộc vừng đỏ thắm
thơm mùi nắng
con dốc chiều im lặng
xót phôi phai… ừ nhỉ đã thay mùa

Phố dịu dàng gợi nhớ giấc mơ xưa
ta se sắt… chợt nghe mình nhạt thếch

HẠ CŨ

Con nắng vờn trong gió mùi khê nồng của hạ,
cây phượng già đỏ lửa buổi chia ly.
nỗi nhớ nhân hai thấp thoáng bóng phân kỳ,
viên phấn trắng chợt thấy mình lạc lõng.

Áo trắng ai bay mà trắng trời trông ngóng,
con đường quen bỗng lạ lẫm rêu phong,
buổi xa trường ngày ấy có còn không,
trang vở cũ xác phượng hồng im ắng?

Đã bao năm mái ngói trường bạc phếch,
hình như rêu trải dọc cả khung trời,
nắng có còn thương nhớ có chơi vơi,
rưng rưng quá tiếng ve buồn hạ cuối!

Ta ngoảnh lại một lần nghe bối rối,
buổi hẹn hò hạ cũ đã chênh chao.
Nếu một ngày tiếng ve lại xôn xao,
hoa phượng đỏ lại săc màu rực lửa,

ấy là lúc lội ngược dòng quá khứ,
để thấy mình thương lắm một mùa vui.

Hạ của ta ơi! bao nỗi nhớ ngậm ngùi,
xin lắng lại xin giấu đừng trăn trở,
ta sẽ lại về,
về vùng trời xưa với nắng vàng bỡ ngỡ
để nghe đời chìm lặng thủa phai phôi!…

MƯA

Mẹ ơi ngày ấy vu qui
áo cô dâu mới – có gì mẹ lo?
chỉ còn bà với cơn ho
mùa đông gió thổi lạnh co thân gầy

Mẹ đi ngày ấy nhiều mây
con còn giữ lại chăn đầy mùi thương
ngoài sân pháo nổ kín đường
mẹ cười – con khóc – bà đương ngậm ngùi

Bây giờ mưa lại sụt sùi
cơn ho ngày cũ lại lầm lũi qua
bà giờ tóc trắng sương pha
con giờ khôn lớn nhưng mà vẫn đau

Mẹ ơi từ đận xa nhau
có bao giờ nhớ cái màu chia ly
nơi mẹ ở có những gì?
mẹ vui quên hết mà đi… không về!

Ngày xưa mưa đổ sông mê
xoè tay con hứng bộn bề bão giông
áo hồng mẹ mặc mùa đông
còn con một tấm mênh mông xa người

Mẹ ơi con chẳng quên người

KHẮC KHOẢI

Đừng rơi nỗi nhớ vào đêm nhé

rộng lắm khoang xưa gió ngập đầy
tàu đã lên đèn sân ga vắng
tiềng còi chìm lặng giữa heo may

Có lẽ người đi còn vương vấn
nên đường trở lại quá mênh mông
đêm gói vào đêm nhiều tâm sự
rộng dài dâu bể chợt hư không

Một khắc nghìn trùng thương nhớ mãi
cung trầm in dấu mộng liêu trai
ừ nhỉ thì thôi đêm vẫn vậy
chỉ là khắc khoải chút tàn phai

MẸ ƠI CON NHỚ

Mẹ ơi con nhớ mẹ
đã mùa đông rồi sao
chín mùa hoa cải trổ
tưởng mới như hôm nào

Chín mùa con nước ngược
chín mùa thôi xôn xao
chín mùa hoa lan trắng
sao vẫn còn chênh chao

Mẹ ơi nhà đầy gió
đêm vẫn dài mênh mông
con đã già mẹ ạ
và giờ con không chồng

Có lẽ nào dâu bể
lấp đường về thanh xuân
mây chạm vào đâu nhỉ?
mà trắng đời phù vân

Chỉ là con chợt nghĩ
tại bàn tay nhiều vân
đường nào cũng rối rắm
nên dốc đời bâng khuâng

Bây giờ con đơn côi
khóc được không hở mẹ?
chỉ một lần thôi ạ
con nghe mình rưng rưng

Thơ Nga Vu ngồng nàn da diết. Chị rất sáng tạo trong hình ảnh cũng như cách dùng từ. Thơ chị luôn mang cho người đọc những cảm nhận sâu sắc về cuộc đời.

Viết một bình luận