Top 18 Bài thơ hay của thầy giáo nhà thơ Lê Gia Hoài

Thầy giáo, nhà thơ Lê Gia Hoài sinh năm 1977 quê ở Vĩnh Tường Vĩnh Phúc. Hiện nay đang là giáo viên giảng dạy môn Ngữ văn tại trường THCS Vĩnh Thịnh. Thơ anh nhẹ nhàng tình tứ, sâu lắng mang âm hưởng trữ tình lãng mạn nên được bạn đọc khá yêu mến đặc biệt là các độc giả trẻ còn ngồi trên ghế nhà trường. Anh có nhiều thơ in trên các báo, tạp chí văn học trung ương và địa phương. anh cũng đã xuất bản tập thơ in riêng Tình ca trên bục giảng (NXB Hội nhà văn, 2018). Thơ in chung: Muôn dặm hồn quê (NXB Hội nhà văn, 2017), Bên bến sông quê (NXB Hội nhà văn, 2017), Mùa say đắm 1 (NXB Hội nhà văn, 2017), Mùa say đắm 2 – Thu trong mắt biếc (NXB Hội nhà văn, 2017), Mùa say đắm 3 – Ru niềm hạ nhớ (NXB Hội nhà văn, 2018), Thơ Quán Chiêu Văn Tập 1: (NXB Văn học, 2019)
-Mùa say đắm 4 – Niệm khúc chiều đông (NXB Hội nhà văn, 2019), Tình thơ Phủ Vĩnh (NXB Hội nhà văn 2019). phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay của anh.

Bài thơ: Ngày xưa

NGÀY XƯA

Ngày xưa em hờn dỗi

Gió trở mùa sang đông

Áo tôi lem bùn đất

Rét mướt giăng đầy đồng

Ngày xưa em ngồi khóc

Trời bỗng dưng mưa ngâu

Tóc tôi hoe hoe cháy

Chớp rạch ngang trên đầu.

Giờ làm dâu xứ lạ

Ai hờn dỗi thay em

Để trò chơi ngày cũ

Chẳng còn ai bắt đền

Giờ tình đầu tan úa

Nước mắt xưa để dành

Em có còn ngồi khóc

Đếm giọt buồn thay anh!

Lê Gia Hoài

Bài thơ: CHIỀU BIẾC

CHIỀU BIẾC

Có một chiều tím biếc ở trong anh

Mây trinh nữ kết thành hoa phượng nhớ

Cánh mỏng manh rụng đầy bên trang vở

Cho yêu thương cháy đỏ nắng mùa sang.

Có một chiều mình anh bước lang thang

Trên con đường ngập tràn hương hoa cỏ

Đếm bước chân em về ngang lối nhỏ

Nghe xôn xao tiếng gió dậy trong lòng.

Có một chiều bầy chim sáo qua sông

Mưa rơi bay trên cánh đồng xa ngái

Tóc em buông thôi hết thời con gái

Nỗi niềm riêng trả lại nắng sân trường.

Có một chiều anh ngồi đếm nhớ thương

Nơi quán quen góc đường ngày cuối hạ

Em không về… hoàng hôn mong manh quá

Để tiếng ve cũng hóa những mong chờ.

Có một chiều… chiều ấy đã thành thơ!

Lê Gia Hoài

Bài thơ: ĐÁ HÁT

ĐÁ HÁT

Vết trầm tích triệu năm ai hiểu nổi

Đá có gì trong lòng đất ngủ say

Bỗng một ngày tim ta như bối rối

Trước ưu tư của kiếp đá lưu đày.

Chưa một lần gửi tình thơ vào đá

Nên chưa từng biết đá lắm phong rêu

Đến hôm nay lòng ta bâng khuâng quá

Khi biết rằng đá cũng thắm lời yêu.

Tây Bắc ư! suối nguồn nào thơm ngát

Những mảnh hồn tươi mát tựa ngàn lau

Bao nhọc nhằn gửi đằng sau lời hát

Đá oằn mình giấu từng nếp thương đau.

Thời gian trôi đá bây giờ vẫn vậy

Nở thành hoa như khát vọng bao đời

Em yêu ơi! có bao giờ em thấy

Nỗi lòng anh hóa đá trước em rồi.

Lê Gia Hoài

Bài thơ: CHIỀU SƠN LA

CHIỀU SƠN LA

Về Sơn La chiều nay

Hương lau bay đầy phố

Đỉnh Pha Luông nghiêng đổ

Soi bóng xuống lòng anh.

Câu hát then chòng chành

Em ngân bên dòng suối

Sắc ban chiều biên giới

Sao thương quá người ơi..?

Nỗi lòng anh chơi vơi

Theo sương chiều đọng lại

Nụ cười em gái Thái

Đánh cắp hồn anh rồi.

Chỉ một thoáng vậy thôi

Mà chân anh lạc bước

Làm sao anh tìm được

Đường về dưới xuôi đây.

Xi gửi lại trời mây

Chiều Sơn La huyền thoại

Lời nhớ thương mê mải

Theo anh suốt một đời..!

Lê Gia Hoài.

Bài thơ: CÁNH HOA BAY

CÁNH HOA BAY

Anh trở về đường xưa xanh bóng lá

Tìm lại mình trong kí ức xa xăm

Tìm lại người trong câu thơ mùa cũ

Vô tình quên bên nỗi nhớ thương thầm.

Bâng khuâng quá hàng me in dấu nắng

Nụ cười ai xa vắng buổi tan trường

Áo lụa bay vẫn bình yên màu trắng

Cơn gió lùa ướt đẫm vạn lời thương.

Thấy lặng im vầng mây trôi góc lớp

Cánh hoa bay khắc khoải những mong chờ

Ai đã quên những ngày xưa thương mến

Để phượng hồng giờ lẻ bóng bơ vơ.

Anh dừng lại hỏi hoàng hôn xa ngái

Tóc thề xưa nay đã lạc phương nào

Một mình anh ôm nỗi buồn hoang hoải

Cất lòng mình vào tiếng gió lao xao.

16/06/2008

Lê Gia Hoài

Bài thơ: HEO MAY ƠI

HEO MAY ƠI

“Tuổi mười lăm… em trở thành thiếu nữ.”

Heo may ơi! Gửi gì cho tháng tám

Để mùa thu lưu luyến mãi nơi này

Hương hoa sữa ngây ngất giữa vòng tay

Ai nhặt lấy trao em chiều ngõ vắng.

Heo may ơi! Nhuộm gì cho sắc nắng

Cuối hạ rồi khâu áo trắng vu vơ

Cuối hạ rồi ai lặng lẽ làm thơ

Cho xác ve rơi lối nhỏ chẳng quay về.

Heo may ơi! Nói gì với triền đê

Để cúc dại hanh vàng lên tà áo

Tóc huyền bay làm lòng ai chao đảo

Đứng ngóng tìm một hình bóng thu quen.

Heo may ơi! Ngỏ gì vào mắt em

Để trang vở bừng xinh trong lớp học

Xao xuyến quá hình như em đã khóc

Đã thầm thương…thầm nhớ… tới một người.

Lê Gia Hoài

Bài thơ: THU SANG VƯỜN MẸ

THU SANG VƯỜN MẸ


Hạ chìm vào sương mai

Vườn mẹ xanh bóng nắng

Rập rờn đôi bướm trắng

Hát khúc tự tình thu.

Kìa một tiếng chim gù

Tan vào trong cây trái

Bao ngọt ngon đọng lại

Thành quả chín hồng tươi.

Hoa mướp hé môi cười

Đón chào ngày thu mới

Heo may vừa chạm tới

Hoa đổ vàng quanh sân.

Rặng tre đứng tần ngần

Bên dòng kênh mùa cũ

Gọi mầm măng vừa nhú

Nhằm trời xanh vươn lên.

Vườn quê mãi bình yên

Trong mênh mang tình mẹ

Bao năm rồi vẫn thế

Đợi con về thu sang.

05/08/2018

Lê Gia Hoài.

Bài thơ: THÁNG CHÍN NHỚ THƯƠNG.

THÁNG CHÍN NHỚ THƯƠNG

Tháng chín về còn lại chút heo may

Ngẩn ngơ bay trên từng ô cửa nhỏ

Hương sữa thơm cuối trời thu bỏ ngỏ

Câu yêu thương cháy đỏ sắc mây chiều.

Tháng chín về phố cũ bỗng phiêu diêu

Thu khắc khoải cánh diều bay chao đảo

Ai trở về nép mình sau cơn bão

Lục tung trời tìm màu áo xưa xanh

Tháng chín về giọt nắng cũng mong manh

Gọi nhớ thương đan thành mưa giăng mắc

Mưa mùa ngâu cuối con đường xa lắc

Cho ai kia nhắc mãi mối duyên đầu.

Tháng chín về mình anh đứng thật lâu

Bên hàng cây dãi dầu nghiêng trút lá

Anh nhớ em lòng anh bâng khuâng quá

Tháng chín về anh hóa đá chờ… em.

Lê Gia Hoài

Bài thơ: XUÂN GỌI

XUÂN GỌI


Đất trời bỗng nhiên gần lại

Cho xuân hát khúc tự tình

Sương tan nắng lên mê mải

Thêm hồng sắc phố bình minh.

Xuân gọi én về ngõ nhỏ

Xôn xao lộc biếc trên cành

Hương xưa đong đầy mắt gió

Tỏa mềm trong lá mong manh.

Xuân gọi áo ai xuống phố

Thướt tha duyên dáng yêu kiều

Nhịp đời buông lơi sóng vỗ

Lòng ai tím gió mùa yêu.

Xuân gọi bao nhiêu khát vọng

Về trong nỗi nhớ vô thường

Ai giờ trông ai ngồi ngóng

Người về thắp lửa yêu thương.

Lê Gia Hoài.

Bài thơ: VỀ VỚI NẮNG GIÓ ĐẠI NGÀN

VỀ VỚI NẮNG GIÓ ĐẠI NGÀN


Anh chẳng về với phố thị đâu em

Dẫu nơi ấy trang hoàng mây ngũ sắc

Ánh đèn đêm con phố khuya giăng mắc

Những thanh âm mê hoặc khúc ca vàng.

Trả anh về với rừng núi mênh mang

Để được ngắm mặt trời chiều rực cháy

Ngắm hoàng hôn và thêm yêu biết mấy

Những con đường trắng muốt sắc hoa ban.

Trả anh về với mưa nắng đại ngàn

Với cây đồi và trời đêm lộng gió

Với trăng vàng mộng mơ bên suối nhỏ

Say hương trầm thơm ngát tóc em bay.

Trả anh về với bản nhỏ chiều nay

Để được thương vạt cỏ may hoang dại

Thương dáng em bên rừng lau nắng quái

Thương cả quê nghèo ngàn mắt lá hư hao.

Hãy cho anh được mãi như hôm nào

Sống bình yên trong tình em dịu mát

Cho tim anh được ngân vang lời hát

Yêu trọn một đời núi thẳm… rừng hoang..!

20/10/2007

Lê Gia Hoài.

Bài thơ: TIẾT HỌC CUỐI

TIẾT HỌC CUỐI

Tiết học cuối cùng thầy lên lớp chiều nay

chẳng phải để dạy các em những bài văn “đã cũ”

mà để nói thêm với các em

về những điều thầy ấp ủ

suốt chín năm trời… trước lúc mình chia tay.

Rồi mai đây

các em sẽ như những cánh chim bay

đến những chân trời đầy mới lạ

được thỏa ước mơ khám phá

những điều kỳ vĩ, lớn lao.

Nhưng trước tiên thầy vẫn ước ao

các em sẽ trưởng thành như thầy hằng trông đợi

sống có niềm tin ngã rồi biết đứng dậy,

chẳng sợ nhọc nhằn để đi tới thành công.

Hãy giữ trong mình lòng nhân ái bao dung

biết thứ tha cho những điều lầm lỗi

biết yêu thương những mảnh đời u tối

sống thật tâm mình bằng lòng cao thượng vô tư.

Rồi các em sẽ trở thành: Những thầy thuốc,kỹ sư,

thành doanh nhân,

là nông dân hay là một người thợ mỏ…

Thì em nhé thầy mong em luôn nhớ

Trao tặng cuộc đời, lửa tự trái tim.

Rồi ngày mai… ngày mai…

cuộc đời sẽ đón những khát vọng của các em mang ra biển lớn

dù đi đâu, dù ở phương trời nào

Trên bến sông này có người lái đò vẫn đợi

“người khách” năm nào trở lại báo tin vui.

25/05/2019

Lê Gia Hoài.

Bài thơ: HOA MỘC MIÊN

HOA MỘC MIÊN


Nhớ tháng ba hoa Mộc Miên bừng tỉnh

Thầm kiêu hãnh khi thấy mình rực rỡ

Gió bay qua ngỏ lời thương lời nhớ

Mộc Miên cười – vô cớ chẳng thèm quen.

Mộc Miên ơi! sao lại giống như em

Cứ hồn nhiên sáng tươi như hoa nắng

Cứ vô tư ngây thơ và trong trắng

Làm đắm say bao nhiêu gã si tình.

Tôi trở về trong sâu thẳm lòng mình

Nhớ tới em và Mộc Miên thuở ấy

Sao nồng nàn, sao tinh khôi làm vậy

Để suốt thời trai trẻ tôi riêng mang.

Em đi rồi tình xưa cũng lỡ làng

Tôi lang thang trở về nơi phố vắng

Mộc Miên xưa giờ chát cay vị đắng

Rụng tả tơi bên rìa phố không người.

Chẳng còn em để Mộc Miên xinh tươi

Mà rạng rỡ khoe mình trong nắng mới

Cầm trên tay cánh hoa vừa rụng tới

Tôi bồi hồi thảng thốt gọi tên em…!

Lê Gia Hoài.

Bài thơ: EM – MÙA HẠ VÀ TÔI

EM – MÙA HẠ VÀ TÔI


Hạ bỗng trở mình giữa mênh mông

Cánh phượng chao nghiêng ánh lửa hồng

Mảnh mai sắc đỏ đan niềm nhớ

Giăng kín hồn anh em biết không?

Khắc khoải trong tim tiếng ve sầu

Bằng lăng nhuộm tím nỗi lòng nhau

Mai này cách biệt phương trời thẳm

Có nhớ chăng em tiếng yêu đầu?

Mực tím vương đầy góc lớp xưa

Giọt đậm giọt phai nói sao vừa

Lời yêu gửi lại sân trường vắng

Để mắt ai giờ đẫm vạt mưa.

Ký ức mai này hóa mồ côi

Khi dấu chân em khuất xa rồi

Em về thay áo nên duyên mới

Hạ cũng rưng buồn tựa lòng tôi!

Lê Gia Hoài.

Bài thơ: HẠ CHÁY

HẠ CHÁY


Tiết cuối cùng đã điểm phải không em

Câu thơ cũ bây giờ ai cất giữ

Trong lòng anh nắng hạ vàng hoang rủ

Kỉ niệm ơ hờ ai đâu dễ quên ai.

Hạ cháy khát sắc tím nào phôi phai

Để bằng lăng nũng buồn cơn mưa hạ

Hàng mi ai sao chiều nay rất lạ

Cứ chớp hoài cho dòng lệ tuôn rơi.

Tuổi mộng mơ biết về đâu em ơi

Khi mình anh ngơ ngác trong hoài niệm

Gió vờn bay mải mê anh tìm kiếm

Sắc hạ vàng thương nhớ một thời yêu.

Tất cả xa rồi còn lại bao nhiêu

Bóng hình em trôi theo dòng phượng cháy

Hạ gần quá nhưng lòng anh chỉ thấy

Cuối chân trời tan tác tiếng ve rơi !

Lê Gia Hoài.

Bài thơ: RỪNG THAY LÁ

RỪNG THAY LÁ

Rừng thay lá

Niềm vui xưa cằn cỗi

Chút hững hờ

Làm nắng phải đi hoang.

Rừng thay lá

Mạch nguồn không giữ nổi

Sông cạn dòng

Cánh buồm trắng lang thang.

Rừng thay lá

Trăng mùa như hao khuyết

Câu ước thề

Gặp đá hóa tàn tro.

Rừng thay lá

Xuân qua nào ai biết

Có nỗi buồn

Trong màu lá cằn khô.

Rừng thay lá

Đời vẫn vui là thế

Dẫu ồn ào

Chẳng quên nổi ngày xưa.

Lê Gia Hoài

Bài thơ: SÓNG BIỂN QUÊ HƯƠNG

SÓNG BIỂN QUÊ HƯƠNG


Tổ quốc tôi trải dài theo cánh sóng

Bốn ngàn năm biển hát khúc ru hời

Tự hồng hoang cha cho dòng máu Lạc

Mẹ khai hoà hồn đất nước xa khơi.

Vẫn đầy vơi dấu chân trần trên cát

Mai An Tiêm trở bước lúc không nhà

Giữa đảo hoang khắc ghi lòng trí hiếu

Hẹn một ngày theo sóng về quê cha.

Lúc phong ba lắng sâu lòng biển mặn

Máu tiền nhân rạng rỡ sắc cờ hồng

Sóng Bạch Đằng ngàn năm gieo chiến tích

Khúc khải hoàn vang dậy cả non sông.

Có những khi biển quận dâng bão tố

Sóng thét gào vời vợi tiếng đau thương

Bến Nhà Rồng Người ra đi cứu nước

Ngày trở về Người giải phóng quê hương.

Đến hôm nay Trường Sa con vững bước

Canh biển trời để sóng vỗ bình yên

Hoàng Sa đó lòng trào dâng khát vọng

Đảo quê hương – đất mẹ được nối liền.

Những con sóng vẹn nguyên hình tổ quốc

Mãi dạt dào thân thuộc phía bờ xa

Mãi ngân nga lời thương yêu trìu mến

Để muôn đời nước Việt hóa tình ca.

Lê Gia Hoài.

Bài thơ: EM XA

EM XA

Em xa phố cũ tiêu điều

Dấu chân phai úa gió chiều ngưng bay

Mưa buồn giăng kín chân mây

Thơ anh hóa đá lạnh đầy nhớ thương.

Em xa nắng cũng sầu vương

Lời yêu chết nửa vô thường biết đâu

Tình rơi vào khúc miên sầu

Trái tim hoang phế gục đầu thở than.

Em xa khuyết nửa trần gian

Trăng đêm rụng vỡ muôn ngàn nhớ mong

Cuối trời bão nổi mây giông

Tim anh thác lũ đầy sông nghẹn ngào

Em xa tình cũng hư hao

Câu yêu thương biết gửi trao ai giờ

Về đi nối lại giấc mơ

Xanh nguyên câu hát tình thơ đôi mình.

17/07/2012

Lê Gia Hoài.

Bài thơ: MÙA XUÂN TRONG EM

MÙA XUÂN TRONG EM


Anh đã thấy mùa xuân trong sắc nắng

Vương vai gầy áo lụa mỏng cuối đông

Khi bước chân em về ngang lối vắng

Cả trời chiều như cũng muốn qua sông.

Dấu yêu ơi! chải chi trên làn tóc

Phảng phất qua cơn gió nhẹ ngang trời

Hương hoa cỏ ngạt ngào trong nỗi nhớ

Giữa sân trường ai đứng lặng chơi vơi.

Anh đã thấy sắc đào trên môi thắm

Ngày em sang xiêm áo tựa thiên thần

Nhành lộc non vườn tình em hé mở

Anh thấy mình đã chạm tới mùa xuân.

Như tháng giêng bướm ong về tình tự

Hoa xoan bay vương tím lá trên cành

Em ngân nga câu tình yêu thương mến

Xuân trong em làm biếc cả lòng anh.

Nguyên Tiêu / Xuân Đinh Dậu.

Lê Gia Hoài.

Là một giáo viên dạy văn, Lê Gia Hoài viết có chiều sâu, từ ngữ và hình ảnh phong phú, nhưng vẫn dễ hiểu, dễ thấm và đi vào lòng người. Những bài thơ của anh luôn được bạn bè, đồng nghiệp, các bạn thơ đánh giá cao, và đặc biệt được các em học sinh yêu thích và mến mộ.

Top 20 Bài thơ hay của thầy giáo, nhà thơ Nguyễn Khắc Mận

Thầy giáo, nhà thơ Nguyễn Khắc Mận sinh ngày 1-5-1940 tại Lạc Sơn, Đô Lương Nghệ An cựu giáo viên trường THPT Trần Hưng Đạo, Hà Đông, Hà Nội. Thơ ông luôn mang đến cho bạn đọc bao cảm xúc tinh khôi, bịn rịn đến không ngờ. Cái hay và tinh tế của thơ Nguyễn Khắc Mận là đã kết hợp được những lời răn dạy về lẽ sống và tình người trong những bài thơ của mình. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay của ông.

CHUẨN BỊ ĐÓN TẾT

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Mùa xuân thơm mát trong lành

Muôn hóa hé nở, đầy cành nụ non

Ngoài vườn chim hót véo von

Mẹ cha chuẩn bị đón con về nhà

Ai về chốn cũ cùng ta

Đầu xuân hai đứa mọi nhà viếng thăm

Ngoài đường con trẻ tung tăng

Tròn xoe ánh mắt như trăng tuyệt vời

Xuân về náo nức khắp nơi

Bước sang năm mới người người vinh hoa

Sắm sanh đồ đạc, dọn nhà

Chuẩn bị công việc để mà đón xuân

Xuân sang hoa nở trắng ngần

Ca vang câu hát mạnh dân, nước giàu

Cho dù phiêu bạt nơi đâu

Đường xa sóng cả, phận Dâu vẫn về

QUÁ KHỨ

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Gặp em giữa mùa đông

Tình bâng khuâng nhóm lửa

Hôm nay xuân gõ cửa

Sao lòng anh tái tê?

LỜI THỀ

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Anh xin giữ trọn lời thề

Em đừng lo lắng mà tê tái tình

Nhìn em nhỏ nhắn xinh xinh

Làm tim anh cứ theo mình chẳng xa

Anh về thưa với mẹ cha

Sắm trầu cau để cho ta một nhà

Ra giêng trời đất giao hòa

Anh mang sính lễ làm quà đón em.

QUÊ TÔI

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Quê tôi có một dòng sông

Thuyền bơi ở giữa mênh mông yên bình

Sông Lam thắm nghĩ, lắm tình

Ai qua cũng nhớ bóng hình thật lâu.

Đồng xanh bát ngát sông sâu

Nhớ ngày cắt cỏ, qua cầu thăm em

Đò ngang đò dọc đứng xem

Cái ngày anh được rước em về nhà.

Hàng cây bóng mát quanh ta

Chim về xây tổ, hót ca vang trời

Quê nghèo nay khác xưa rồi

Có sân bóng đá có nơi thả diều.

Làng quê đã đổi khác nhiều

Thanh niê, thiếu nữ đáng yêu đi về

Người dân hăng hái học nghề

Dựng xây cuộc sống, trọn bề yên vui.

HÁT RONG

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Nghe tình khúc xứ Nghệ

Lòng tràn trề mê say

Loay hoay tìm người hát

Bản tình ca dào dạt

Một đôi mắt mù lòa

Chỉ cây đàn ghi ta

Một chiếc mũ ngả ra

Giọng hát anh vang xa

Tôi nghe bản tình ca

Mà bâng khuâng kì lạ

Một anh mù đang hát

Bản tình ca yêu đời

Chỉ với một cái loa

Điệp khúc anh vang xa

Dành tặng lính đảo xa

Lòng thiết tha yêu nước.

TÂM SỰ NGHỀ THẦY GIÁO

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Ngày đêm thầy giáo soạn bài

Chăm lo dạy dỗ cho dài sức dân

Thầy giáo thật sự chuyên cần

Quanh năm ngày tháng hiến thân cho nghề.

Làm nghề thầy giáo thích ghê

Bao nhiêu con trẻ đam mê chữ thày

Làm thầy phải có tính ngay

Học sinh yêu quí mới say lòng mình.

Giáo viên có được chí tình

Đối nhân xử thế công minh rõ ràng

Yêu trò hạnh phúc thầy mang

Được trò quí lại nhẹ nhàng gần xa.

Làm thầy cũng giống làm cha

Được dân yêu quí, mặn mà tin yêu

Làm thầy của ít khó nhiều

Xin đừng lo lắng mà xiêu cái tình.

Thầy dạy cho trẻ văn minh

Lòng thầy thấm đẫm chữ tình yêu thương

Để trò dù ở muôn phương

Trong lòng luôn nhớ vấn vương tình thầy.

NHỚ NHÀ

Thơ Nguyễn Khắc Mận

(Khi đi nước ngoài)

Xa nhà chỉ mấy tháng thôi

Mà sao xao xuyến bồi hồi nhớ thương

Xa nhà nhớ mẹ đoạn trường

Nhớ về quê cũ vấn vương bao tình.

Đêm nằm đếm cả tâm linh

Thiêng liêng bờ cõi biết mình biết ta

Ngồi nghe chuyện nhỏ chuyện xa

Mà như cảm thấy bóng cha vẫn còn.

Ngày ngày nhớ đến vợ con

Tâm tình bao chuyện ví von trên đời

Nuôi con dạy dỗ nên người

Nhớ về bạn cũ một thời cố hương.

Nhơ từ cây chuối bên nương

Nhớ sang cây bưởi tỏa hương ngạt ngào

Nhớ đàn cá lội ngoài ao

Nhớ ơn tình mẹ lòng nào dám quên.

TÌNH YÊU THỜI CHIẾN TRANH

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Đêm buông xuống nặng trĩu

Tình đong đầy thuở xưa

Người tiễn đưa ngoái lại

Bóng chiều vàng lưa thưa.

Một đêm dài không ngủ

Để hồn ai trống trơ

Nhớ hoài ai đứng đợi

Cho hồn hoài mộng mơ.

Mõi người đi một ngả

Em về chốn nhà xưa

Nhớ anh em gửi cả

Vào khung lụa đung đưa.

Anh đi vào chiến trận

Tình hai ta vấn vương

Em nhớ cả nụ hôn

Nhớ cả khi hờn giận.

Dù mình yêu tha thiết

Giắc đến có xá chi

Đôi ta phải chia ly

Để làm tròn việc nước

THẦM NGHĨ

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Người ta son phấn cầu kì

Áo quần đúng mốt dáng đi uốn hình

Còn tôi thì cứ đinh ninh

Chân phương là sợi tơ tình buộc nhau.

NHỚ NHÀ II

(Viết khi xa tổ quốc)

Chiều tàn dư cuộc sống

Em có buồn không em

Giờ mình anh xứ lạ

Cô đơn tình buồn thêm.

Hai mươi năm về trước

Kiêu hãnh một nụ hôn

Tình ta trong tâm hồn

Như ngàn muôn tia sáng

NGƯỜI CON ĐÔ LƯƠNG

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Trùng quang Tâm sử của ta

Ngàn năm sáng chói bài ca xã nhà

Lạc sơn vùng đất hiền hòa

Nơi đây ta đã sinh ra, đến trường.

Ngược dòng lịch sử Đô Lương

Mà sao xao xuyến vấn vương bao tình

Những cô thiếu nữ thật xinh

Bảo vệ tổ quốc xây vinh cho đời.

Truông Bồn quê mẹ sáng ngời

Viết nên lịch sử, viết lời yêu thương

Nhớ khi ta đã ra trường

Xa vòng tay mẹ lên đường tha phương.

Ta rời chốn cũ ta thương

Nơi đến là xứ biên cương Cao Bằng

Thế rồi một buổi sáng trong

Được cử đi học như mong ước nhà.

Nơi đến là đất nước Nga

Bao nhiêu ngày tháng lời ca vẹn toàn

Bây giờ sống giữa Tràng An

Thủ đô yêu dấu gập tràn niềm vui.

CHÚT TƠ TÌNH

Thơ Nguyễn Khắc Mận

(Thời chiến tranh sơ tán)

Chợ Núi em đứng chờ ai

Qua cầu anh thấy mảnh mai dáng người

Gió bay, mây trắng rong chơi

Người mua thì ít, lả lơi gió đồng.

Em vừa vượt núi qua sông

Bâng khuâng một chuyến đò không hai bờ

Gặp em lòng cứ ngẩn ngơ

Mua sắm chẳng được thẩn thơ một mình.

Chợ họp vào lúc bình minh

Chắc là em đánh cắp tình của anh

Mây đùa ghẹo gió mong manh

Hờn ghen nên cũng phải đành bỏ đi.

Tóc em còn ngát hương quê

Hồn anh giữ một lời thề nhớ thương…

CHIẾC ÁO

Chiếc áo dài của em

Mang tinh thần dân tộc

Điệu đà in dáng ngọc

Bền hồ sen ngát hương.

NHỚ

Tóc em tỏa mùi hương hoa bưởi

Mắt trầm tư giữ nét duyên thầm

Nụ hôn đầu đến nay vẫn đượm

Xuân lại về nhắc mãi mối tình thâm.

TÂM SỰ

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Xa trường hai chục năm rồi

Mà sao vẫn thấy bồi hồi nhớ thương

Hôm nay thăm lại mái trường

Gặp bao bạn cũ vấn vương cõi lòng

Bục giảng kia có nhớ không

Bao năm xây đắp ước mong cho trò

Cây bàng đã lớ, đã to

Nghiêng nghiêng cành lá hẹn hò cùng ta.

Trần Hưng Đạo, mối tình nhà

Hơ tám mươi tuổi vẫn là đang yêu

Vẫn mong sớm sớm chiều chiều

Trò ngoan thầy giỏi có nhiề ước mơ.

Gặp đây xin gửi câu thơ

Hẹn ngày năm tới, lại chờ về thăm.

VÔ ĐỀ

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Ngắm một chiếc lá rơi

Giữa mùa đông tàn lụi

Băng khuâng niềm tiếc nuối

Những ngày dài xa xôi…

GIA ĐÌNH

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Sinh ra thì phải có nhà

Gia đình ấm áp thì ta mới giầu

Trong nhà cần có tình sâu

Anh em đoàn kết là đầu hiển vinh.

Ăn ở thì phải chí tình

Công việc cần được phân minh rõ ràng

Nói năng, cư xử vững vàng

Để cho gia quyến kiện toàn phúc an.

Đừng nghiêng, đừng ngó, đừng can

Công việc nội bộ không bàn của nhau

Sống phải có trước có sau

Đừng gây ra chuyện làm đau, mất tình.

NHỚ NHÀ

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Mùa đông đã đến bên nhà

Hiu hiu cành lá làm ta muốn về

Vọng hương hoa bưởi vườn quê

Để cho ta nhớ lời thề cố hương

Xa nhà, xa bạn, xa nương

Bao nhiêu năm tháng, vấn vương gia đình

Nay về thăm lại quê mình

Gặp đây cung kính, trăm tình yêu thương.

NẾU

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Nếu đừng có ngày ấy

Gặp em nơi cuối đường

Thì giờ ta đâu phải

Gỡ tơ hồng đang vương…

CHỐNG DỊCH

Thơ Nguyễn Khắc Mận

Covid đã đến chạn tay

Bà con cô bác chớ bày bẩn ra

Ngoài đường, trên phố mọi nhà

Cùng nhau vui sống, đề ra việc đời

Chăm lo sức khỏe vui chơi

Rửa tay sạch sẽ đừng rời khẩu trang

Ngành y đã đủ sẵn sàng

Nhân dân chớ hoảng, hoang mang tinh thần

Đảng nước đã nghĩ đến dân

Mọi người chớ sợ, chỉ cần cách ly

Có ai lỡ mắc bệnh gì

Ra đi tránh nạn, có chi ngại ngần

Đồng lòng gắng sức toàn dân

Sống vui, sống khỏe muôn phần bình an.

Thơ của nhà thơ Nguyễn Khắc Mận lung linh như một bức tranh xưa, đầy âm thanh, nhạc điệu và man mác những tình cảm nhẹ nhàng, tinh khôi, được chắt lọc từ trái tim của một chàng trai xứ nghệ đầy nhiệt huyết.

Top 12 Bài thơ hay của nhà giáo, nhà thơ Phan Thúc Định

Thầy giáo Phan Thúc Định sinh năm 1977 hiện là giáo viên dạy văn tại trường THPT Quỳ Hợp 2, tỉnh Nghệ An. Bên cạnh là một giáo viên giỏi có uy tín anh còn là một nhà thơ nổi tiếng, được bạn bè đồng nghiệp trìu mến gọi với cái tên “Cụ Định”. Thơ anh viết rất mượt mà về ngôn từ, phong phú về hình ảnh, sâu sắc về cảm xúc, và đầy tính triết lý. Đọc thơ anh, độc giả thấy được mọi mặt của cuộc sống hiện ra một cách rất chân thực. Anh đã có rất nhiều các bài thơ in trên sách báo và tạp chí. phongnguyet.info xin giới thiệu với bạn đọc những bài thơ hay của anh.

Bài thơ: Ngâu!

NGÂU!

Tác giả: Phan Thúc Định

Thu về trời rấm rứt mưa
Có cô thiếu nữ đổ thừa cho tôi…
Rằng anh thơ phú đãi bôi
Để em ngâu trắng rụng rơi nỗi niềm!

Lá vàng rầu rỉ bên thềm
Nắng hôn lần cuối lịm mềm lìa cây
Anh rằng lời đó lòng đây
Sao em biết được hao gầy tháng năm?

Những điều thật, hóa mong manh
Những lời đưa đẩy hóa thành niềm tin
Phải đâu gái mới thuyền quyên
Nam nhi chữ mộng mấy miền chênh chao!

Câu thơ còn phận thấp cao
Huống chi câu đợi ta trao buổi đầu
Đâu riêng em đẫm lòng ngâu
Anh đây bão nổi đêm sâu riêng mình!
2/8/2018.
Cụ Định.

Bài thơ: Thề Hứa…

THỀ HỨA…
Tác giả: Phan Thúc Định

Tôi gom tất cả hứa thề
Ngày yêu em đã tỉ tê bao lần
Buộc thành một bó đem cân
Lạ thay thề hứa nặng bằng chân không.

Lòng chẳng thỏa, tự hỏi trăng
Cớ sao đêm ấy khăng khăng em thề?
Mượn trăng làm chứng triền đê
Gửi dòng suối chở lời thề ra sông…

Trăng cười chúm chím môi hồng
Yêu đương thề hứa…vợ chồng mấy đôi!
Thế gian thề bạc màu vôi
Nên khi tan vỡ đổ tôi hao gầy!

Dù rằng họ chọn trăng đầy
Nhưng khi vơi cạn lại quay trách hờn
Rằng tại tôi khuyết chẳng tròn
Cho nên đôi lứa giữa đường chia li!

Ừ thì ai cãi làm chi!
Dối lừa…đôi lứa mấy khi thực lòng!!!
30/7/2018.
Cụ Định.

Bài thơ: Giấu

GIẤU…
Tác giả: Phan Thúc Định

Ta giấu hoàng hôn ngực áo
khi buồn lần mở ra xem
ta giấu bình minh lên tóc
đêm buông chẳng phải lên đèn…

Ta giấu em vào đôi mắt
riêng ta nhìn thấy em thôi
vô hình mà không hư ảo
chênh chao suốt cả cuộc đời!

Ta giấu hờn ghen vào núi
chờ mưa gửi suối cho em
hờn ghen đi như thác lũ
cuốn phăng tại bởi say mèm!

Ta giấu cô đơn vào biển
đại dương không ngủ bao giờ
cô đơn của ta mãi thức
nhớ, yêu về cả trong mơ!
25/7/2018.
Cụ Định.

Bài thơ: Bão Lòng

BÃO LÒNG!
Tác giả: Phan Thúc Định

Sóng xô vào kéo tuột tiếng thở dài
Em kìm nén giữa ồn ào phố biển
Anh vô tình mà tim em bão đến
Mặn chát lòng trước sóng biển trêu ngươi!

Anh mãi theo những lẽ phải ở đời
Gìn giữ mình trước sóng cồn nghiệt ngã
Cánh hải âu cứ vút nghiêng hối hả
Đời mong manh thề hứa có là chi?

Ánh bình minh ve vuốt mịn xuân thì
Khi bờ cát in trăm ngàn gót ngọc
Gót chân nào con sóng vừa khỏa lấp
Anh cuống cuồng giằng sóng có được đâu!

Từng giọt ngâu rơi rụng bạc mái đầu
Nên dù nhuộm đâu nhiệm màu em nhỉ!
Anh vẫn tin trên dặm trường dâu bể
Những điều thiêng chẳng sứt mẻ bao giờ…
7/2018.
Cụ Định.

Bài thơ: Trăng quê

.

TRĂNG QUÊ!
Tác giả: Phan Thúc Định

Trăng buông ngọc thể giữa trời
Làm tình nhân thế lả lơi ngón nghề…
Núi già chết lặng đê mê
Bạc phau sương lạnh canh khuya đợi chờ!

Dòng sông ru sóng ởm ờ
Cánh buồm ưỡn ngực đón chờ tình nhân
Chén vàng rót xuống buồn tênh
Ngả nghiêng chếnh choáng nỗi mình lặng câm!

Hàng cau mặc niệm ngoài sân
Trăng hôn vụng trộm khi gần khi xa
Bờ tre mặc kệ tuổi già
Dưới trăng hừng hực điệu đà hồi xuân!

Đuốc hoa mấy bác lộc vừng
Tự mình thắp lửa dửng dưng trăng tròn
Có người thiếu phụ đầu thôn
Nửa đêm ngó trộm lòng buồn thênh thênh!
NA, 20/7/2018.
Cụ Định.

Bài thơ: Chớm thu

.

CHỚM THU…
Tác giả: Phan Thúc Định

Mặt trời chiều nay ứ máu
Một phần rụng xuống đầu non
Cánh chim trên đường về tổ
Cắp phần còn lại bay luôn!

Hoàng hôn đổ dồn đuổi bắt
Đòi chim trả lại mặt trời!
Ngẩn ngơ lưng đồi thôn nữ
Tiếc ngày chân hóa chơi vơi!

Chớm thu sương từng sợi mỏng
Nhẹ nhàng ướm đậu tơ giăng
Giật mình nhện gầy se lạnh
Lưới đan bỏ giở trên cành!

Cuốc thôi không còn khóc nữa
Hè đi rạc cả van lơn
Dế thay từng đêm tê tỉ
Thu sang đổ lá dỗi hờn!

Từ nay có người chiều muộn
Bơ phờ ngóng đợi điều chi?
Quầng mắt thâm như áo mẹ
Có hay trong gió thầm thì…?
Phủ Quỳ, 14/7/2018.
Cụ Định.

Bài thơ: An nhiên

.

AN NHIÊN!
Tác giả: Phan Thúc Định

Ngước nhìn bầu trời em sẽ bớt khổ đau
hết ngày mưa sẽ là ngày rực nắng
dẫu hôm qua còn tối sầm cay đắng
thì hôm nay vẫn xanh biếc vươn cao!

Ngước nhìn bầu trời em sẽ hết khổ đau
thênh thang lòng đón trăm ngàn ngọn gió
có ngọn gió kéo mây giông bão tố
ắt có ngọn gió lành tẩy gột, ấm bình minh!

Dại dột của người, kể cả anh và em…
là ngày hôm nay không vì ngày mai để sống
cứ để ngày hôm qua mặc sức gặm nhấm
mà hôm qua nào cũng tồn tại…”Giá Như”!

An nhiên đi em cho mái tóc trên đầu
cứ xanh mãi như lúa thì con gái
ngày đã qua hãy gói trong…” Thủa Ấy”
sống an vui vì đời ngắn ngủi tày gang!
Phủ Quỳ, Thứ 6/13/7/2018.
Cụ Định.

Bài thơ: Địa đàng

.

ĐỊA ĐÀNG…
Tác giả: Phan Thúc Định

Anh ngồi đếm ngược thời gian
nghe cung thanh giục ngón đàn xốn xang!
cung trầm em, phía địa đàng
lẳng lơ chèo néo ngai vàng bỏ quên!

Dỗi đời em dọa bắt đền!
trời buông vạt nắng bên thềm hát ru
dỗi tình ngắt trái mù u
để hắt hiu cả mùa thu riêng mình!

Còn tôi gom nhặt bình minh
rơi trên góc phố để dành ngày mưa
mai kia nếu sót duyên thừa
em thành hoàng hậu còn vua tôi làm!

Hẳn rằng đôi lứa nước Nam
hờn ghen tìm chốn địa đàng cầu hôn…
Phủ Quỳ, 11/7/2018.
Cụ Định.

Bài thơ: Giấu yêu

GIẤU YÊU!
Tác giả: Phan Thúc Định

Giấu yêu như giọt sương mai
Thấm vào chiếc lá ru hoài màu xanh!
Ngỡ rằng giữ mãi ngọt lành
Nào ngờ mùa trở lìa cành lá bay!

Giấu yêu tròn trĩnh bàn tay
Nhịp vơi lồng ngực rạc gầy hồng nhan
Rụng rơi mấy độ thu tàn
Bẻ đôi tri kỉ phím đàn dửng dưng!

Giấu yêu đi giữa lưng chừng
Hồ nghi xúi dục muối gừng nhạt tênh
Bỏ ta dâu bể lênh đênh
Nghiêng li nhắm với hớ hênh cuộc đời!
Vinh, 9/7/2018.
Cụ Định.

Bài thơ: Quê

.

QUÊ!

Tác giả: Phan Thúc Định

Chưa thu lòng hóa sắc vàng
Rụng rơi phủ kín cổng làng quê xa…
Hàng cau vẫn bóng hiên nhà
Giàn trầu vẫn cứ la cà tường rêu.

Mẹ già vẫn ngóng mỗi chiều
Triền đê cả gió, cánh diều nỉ non!
Chỉ cần vậy ước gì hơn
Hồn ta kệ phố trớn mơn đổi lòng.

Sông quê bồi lở mấy dòng
Hồn quê vẫn sóng song cùng sông quê!
Lạc đường theo lối trâu về…
Lạc dòng trong đục nhờ quê dưỡng mình!
7/7/2018.
Cụ Định.

Bài thơ: Nếu?

NẾU?
Tác giả: Phan Thúc Định

Nếu chẳng còn gió Lào em nhỉ
Chắc quê mình Xứ Nghệ hết gàn
Và như thế tìm đâu ra bốp chát
Răng, rứa, mô, tê… thô nặng cõi nhân gian!

Nếu chẳng còn dòng nước biếc Lam giang
Người quê ta liệu có còn câu hò điệu ví?
Để khi cách xa lòng thực thà năn nỉ
”Ngaí ngôi chi mà anh nỏ quay về”!

Nếu chẳng còn những dằng dặc triền đê
Tuổi thơ ta, đâu ắp đầy kỉ niệm
Con nước ròng đằm mình mò trai hến
Mỗi chiều về đón gió thả diều reo!

Nếu chẳng còn bão lũ, rét gầy teo
Có chăng hết khó nghèo không nhỉ?
Nhưng chắc hẳn bọc đùm nhau trước cuộc đời dâu bể
Chẳng bao giờ khăng khít thế này đâu!
30/6/2018.
Cụ Định.

Bài thơ: Nghiêng!

NGHIÊNG!
Tác giả: Phan Thúc Định

Đất nghiêng về phía mặt trời
Biển nghiêng cửa lộng chân khơi sóng tràn
Mẹ nghiêng dòng sữa nồng nàn
Con nghiêng mắt liếc uống ngàn yêu thương!

Em nghiêng vạt tóc chiều buông
Núi nghiêng quầng mắt hoàng hôn khép ngày
Cha nghiêng tay lật luống cày
Cho mùa nghiêng cả đủ đầy ấm no!

Triền đê nghiêng những câu hò
Dùng dằng ngọn sóng con đò chênh chao…
Mưa nghiêng mái rạ thủa nào
Để người xa xứ nôn nao dại khờ…

Cuộc đời nghiêng cả trong mơ
Khi không nghiêng nữa…. giao mùa nhân sinh!!!
29/6/2018.
Cụ Định.

Thơ Phan Thúc Định có một cách viết rất sâu sắc, và đặc biệt cách dùng từ rất sáng tạo khiến cho những bài thơ của anh luôn mang một dấu ấn rất đặc biệt, không bị lẫn với bất cứ nhà thơ nào.

Top 12 Bài thơ hay của thầy giáo, nhà thơ Hồ Viết Bình

Thầy giáo nhà thơ Hồ Viết Bình quê quán ở thành phố Vinh tỉnh Nghệ an. Anh nguyên là giảng viên trường Đại Học sư phạm kỹ thuật Thành phố Hồ Chí Minh nay đã nghỉ hưu. Hiện nay anh đang sống tại thành phố Hồ Chí Minh.
Thơ là niềm đam mê của anh, anh viết rất chân thật và giản dị về cuộc sống xung quanh anh. Anh đã có nhiều bài thơ được đăng báo chí. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay của anh.

Bài thơ: Ngọn gió nào?

NGỌN GIÓ NÀO?
Thơ Hồ Viết Bình

Ngọn gió nào đi ngang qua khung cửa
Làn tóc em buông xõa cứ bay bay
Ngoài vườn kia cúc trắng đã nở đầy
Se se lạnh lá vàng bay trên phố.

Chiếc khăn thêu em vẫn quàng trên cổ
Thơm nồng nàn mùi hoa sữa đắm say
Vai kề vai tay nắm chặt bàn tay
Truyền hơi ấm ngất ngây chờ đông tới.

Thoả những ngày cách xa nhau vời vợi
Em mỏi mòn chờ đợi cánh chim xa
Gió hanh hao mang thu trở về nhà
Ngày gặp lại hai ta cùng đối ẩm.

Mây vàng ơi! Hãy trôi đi chầm chậm
Để lòng ai gặm nhấm kỷ niệm xưa
Thạch thảo hoa tim tím nở cuối mùa
Thổi nhè nhẹ, heo may về rồi đó.

Bài thơ: Bão trong lòng mẹ

BÃO TRONG LÒNG MẸ
Thơ Hồ Viết Bình

Các con ơi hãy ôm cho chặt
Mặc gió mưa nó quật, nó xiên
Bên con đã có mẹ hiền
Giang tay che chở các con yên lòng.

Gió nghiêng ngả, gió lồng, gió đập
Mưa liêu xiêu nước ngập mênh mông
Mẹ đây vừa chạy vừa trông
Cha con ngoài biển đã không kịp về.

Mấy lần trước cha về rất sớm
Cơn bão này đổi hướng quá nhanh
Thuyền cha phải chạy loanh quanh
Tìm nơi trú ẩn yên lành được không?

Con có biết bão trong lòng mẹ
Gió ngoài kia không thể sánh bằng
Ôm con mẹ ngóng tin chồng
Mặc cho bão dữ mẹ không nản lòng…!

Con có thấy mây hồng kéo tới
Đoàn thuyền kia phấp phới cờ về
Cha con dựng lại mái che
Ngày mai dong duổi thuyền bè ra khơi.

Bài thơ: Trăng rơi

TRĂNG RƠI
Thơ Hồ Viết Bình

Đêm rằm ngắm ánh trăng soi
Tìm xem chú cuội đang ngồi ở đâu
Ước làm một cánh chim câu
Bay lên trời biếc xoa đầu cuội chơi.

Chị Hằng rơi xuống giếng khơi
Ước làm cá bạc để bơi cùng nàng
Đêm rằm ngắm ánh trăng vàng
Tuổi em mười sáu mơ màng xa xôi.

Lấy gàu múc ánh trăng rơi
Được cùng chị Nguyệt lên trời hái sao
Đêm rằm lồng lộng trời cao
Ô kìa chú cuội rơi vào mắt em.

Bài thơ: Mùa hoa sữa

MÙA HOA SỮA
Thơ Hồ Viết Bình

Thu đã về rồi em biết không
Mùi hương hoa sữa toả thơm nồng
Anh vẫn nhớ hoài thu năm ấy
Anh nắm tay em má ửng hồng.

Mấy độ thu rồi em nhớ không
Kể từ ngày đó em lấy chồng
Không thể nào quên bàn tay nhỏ
Nắm chặt tay anh ấm tình nồng.

Hoa sữa nở rồi em thấy không
Ngào ngạt hương bay khắp phố đông
Gợi nhớ mối tình trong trắng ấy
Hình bóng người xưa dấu đáy lòng.

Bài thơ: Hẹn em tháng bảy

HẸN EM THÁNG BẢY
Tác giả Hồ Viết Bình

Anh vẫn đợi em tháng bảy mùa ngâu
Về đi nhé gặp nhau anh sẽ nói
Mùa ngâu trước anh ra đi vồi vội
Biền biệt hoài chưa nói được tiếng yêu.

Bao năm qua sống trên đảo tiền tiêu
Đêm ngắm trời cao thấy chàng Ngưu đang đợi
Đàn chim nhỏ mang cầu Ô thước tới
Gặp Chức Nữ rồi nước mắt lại rơi rơi.

Anh thầm kêu đàn chim nhỏ kia ơi
Bắc cho tôi chiếc cầu qua biển cả
Về bên em tháng bảy chiều êm ả
Anh về rồi em vội vã đi đâu?

Chỉ được gặp nhau vào những mùa ngâu
Về đi nhé, ở đâu về em nhé
Rồi sẽ qua những tháng ngày buồn tẻ
Về nghe anh nói khẽ tiếng yêu thương.

Bài thơ: Ngỡ Thu sang

NGỠ THU SANG
Thơ Hồ Viết Bình

Em có thấy hạ vàng đang dịu nắng
Cốm làng Vòng thoang thoảng ngỡ thu sang
Mây lang thang ngơ ngẩn tiếc nắng vàng
Anh mê mải ngắm nàng qua cửa sổ.

Nhìn cò, vạc rủ nhau bay về tổ
Người xa nhà bỗng thấy nhớ quê hương
Chia tay em mùa thu ấy vấn vương
Tóc đã pha sương nhớ về mùa hạ.

Dưới bóng cây mùi hương quen mà lạ
Hay hoa ổi về lan tỏa đâu đây
Em nhìn kìa mây trắng vắt qua cây
Như áo lụa em đựng đầy nhung nhớ.

Bài thơ: Sen vươn mặt hồ

SEN VƯƠN MẶT HỒ
Thơ Hồ Viết Bình

Hỏi sen, sen ở dưới ao
Có bao giờ thấy tanh tao mùi bùn
Sen cười: nắng gió mưa tuôn
Thân lấm bùn đất em luôn giữ mình.

Chắt chiu tinh túy đất sình
Tặng đời những đoá hoa xinh tuyệt vời
Linh thiêng hội tụ đất trời
Toả hương dìu dịu lòng người bình yên.

Mặc cho mưa gió đảo điên
Sen luôn đứng thẳng vươn lên mặt hồ
Mặc cho sóng vỗ xô bờ
Hương sen thoang thoảng vỗ về yêu thương.

Bài thơ: Khi mô về lại Huế

KHI MÔ VỀ LẠI HUẾ
Thơ Hồ Viết Bình

Em hỏi tôi khi mô về lại Huế
Tôi thẫn thờ nhớ Huế quá đi thôi
Đêm sông Hương thuyền ai lững lờ trôi
Một giọng hò chơi vơi trên sông nước.

Câu Nam ai sao mà nghe tha thiết
Điệu Nam bình da diết lắng trong tim
Em ở đâu tôi mải miết đi tìm
Tà áo tím nghiêng nghiêng vành nón lá.

Huế của tôi mộng mơ bình yên quá
Gặp em rồi người lạ hoá thân quen
Cầu Tràng tiền rực rỡ ánh sáng đèn
Đâu che được ánh trăng đêm thơ mộng.

Thuyền và người bồng bềnh trên sông nước
Say, say rồi màu tím biếc Huế ơi
Nhớ mùa Đông ngoài trời mưa rả rích
Trà Cung đình nghe nhạc Trịnh lắng sâu.

Cuộc đời kia cứ hối hả đi đâu
Hãy về Huế, Phu Văn Lâu đang đợi
Cơm hến, bánh bèo, kẹo mè, bột lọc
Mạ làm rồi, mạ khóc nhớ tới anh.

Bài thơ: Thăm xứ Nghệ

THĂM XỨ NGHỆ
Thơ Hồ Viết Bình

Em đến thăm quê tôi
Vào một chiều mùa hạ
Xứ Nghệ ơi đẹp quá
Tựa như một bức tranh.

Đồi chè bát ngát xanh
Hướng dương vàng sắc nắng
Biển Cửa Lò cát trắng
Pù mát rợp bóng cây.

Dòng Lam xanh màu mây
Êm đềm con thuyền nhỏ
Tiếng rì rào của gió
Mát rượi những chiều hè.

Em ngồi trên bờ đê
Nghe điệu hò ví dặm
Gừng cay muối vẫn mặn
Sâu đậm tình chân quê.

Người ơi xin đừng về
Hãy thăm ngôi nhà Bác
Lũy tre xanh toả mát
Ngan ngát mùi hương sen.

Đảo Lan Châu bình yên
Đền Cuông làm em nhớ
An Dương Vương mất nỏ
Gieo mình xuống biển khơi.

Bãi Lữ đẹp tuyệt vời
Bình minh nơi biển cả
Thác Xao La êm ả
Giục giã những bước chân.

Muốn ghé thăm một lần
Hang Thẩm Ồm hoang dã
Rừng Quỳ Châu xanh lá
Cho thoả lòng ước mong.

Bài thơ: Tìm lại tuổi thơ

TÌM LẠI TUỔI THƠ
Hồ Viết Bình

Anh về nhặt lại tuổi thơ
Vương trên bến nước bên bờ sông Lam
Chiều chiều gặp gió nồm nam
Mía ngô xào xạc, ngút ngàn nương dâu.

Tìm em, em ở nơi đâu
Để con đò dọc quay đầu sang ngang
Bóng em mất hút sau làng
Để câu ví dặm bẽ bàng môi anh.

Anh về níu lại dòng Xanh
Sông ơi đừng chảy cất dành tuổi thơ.

Bài thơ: Mơ


Thơ Hồ Viết Bình

Đêm đêm tôi vẫn nằm mơ
Một bàn tay mẹ, một bờ vai cha
Tỉnh ra nước mắt nhạt nhòa
Mình không còn mẹ, mất cha lâu rồi.

Còn cha mẹ thật tuyệt vời
Làm sao đừng để cuộc đời mẹ đau
Dù cho ăn cháo ăn rau
Cũng không được để nát nhàu tim cha.

Người là chỗ dựa cho ta
Khi gặp bão tố phong ba cuộc đời.

Bài thơ

HÔN BÙ

Thơ Hồ Viết Bình

Kỷ niệm ngày tình yêu
Hôn thật nhiều bà nhé
Bù lại thời trai trẻ
Tôi ở chiến trường xa.

Lâu lắm không về nhà
Để hôn bà một cái
Tưởng xa nhau mãi mãi
Biền biệt và chia ly.

Đêm đêm nhớ người đi
Bà ôm hôn gối chiếc
Đời trai tôi chẳng tiếc
Chỉ thương bà đơn côi.

Nay gần đất xa trời
Bà ơi! Hôn bù nhé
Bà reo lên khe khẽ
Khoe hàm răng ăn trầu.

Thơ Hồ Viết Bình rất gần gũi với đời thường chính vì vậy mà được rất nhiều đọc giả yêu thích và mến mộ. Trên đây là top những bài thơ hay của thầy giáo, nhà thơ Hồ Viết Bình mà phongnguyet.info muốn gửi đến bạn đọc. Hy vọng sẽ giúp bạn có thêm thật nhiều thông tin bổ ích.