Top 16 Bài thơ hay viết về ngành y nhân ngày thầy thuốc 27-2

Y đức là phẩm chất tốt đẹp của người làm công tác y tế, được biểu hiện ở tinh thần trách nhiệm cao, tận tụy phục vụ, hết lòng thương yêu chăm sóc người bệnh. Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dạy “Lương y phải như từ mẫu”. Đáng mừng và đáng tự hào là dù đời sống còn không ít khó khăn, đa phần những người làm công tác y tế vẫn cần mẫn hàng ngày, hàng giờ chăm sóc phục vụ người bệnh, cho dù phải đối mặt với nguy hiểm bởi nguy cơ lây nhiễm rất cao. Xã hội tôn vinh, ca ngợi những người thầy thuốc Việt Nam không chỉ ở những khả năng, tài năng, học vị, bằng cấp mà còn ở tấm lòng y đức, đôi bàn tay yêu thương chăm sóc. Nhân ngày thầy thuốc Việt Nam 27-2, phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay viết về ngành y.

Bài thơ: Lặng Thầm Ngành Y

Bác sĩ Lê Hoàng Tú – Bệnh viện Đa khoa Hà Đông (sưu tầm)

Biết viết gì về hai bảy tháng hai
Khi bao ngày qua ai cũng nghĩ về Vũ Hán!
Khi người dân đang sống trong hoạn nạn,
Trung Quốc hay ta đều chung dòng máu con người.

Biết viết gì, bao bác sĩ như Li,
Bất chấp hiểm nguy vì con đường phía trước.
Như bác sĩ Hoa chưa kịp về cưới vợ,
Vì nhân dân, chẳng giữ được thân mình.

Em thấy gì, khi mỗi sáng nghe tin
Cán bộ ngành y biết bao người nhiễm bệnh
Bao chiếc áo tinh khôi ngã xuống từ tâm dịch
Cho quê hương, cho đồng loại chữ “sinh”!

Giữa những ngày đất nước bạn, nước mình
Ai cũng hoang mang, bất an và phòng tránh
Chỉ anh em ta vẫn tuyến đầu mặt trận
Không ngại hiểm nguy để đất nước an bình.

Biết viết gì khi mỗi sáng bình minh
Khi con gà gáy vang, chim cất cao tiếng hót…
Người người đón sớm mai sau một đêm ngon giấc
Ai biết chúng mình đã thức tự đầu hôm!

Sau một ngày dài dù đi những nơi đâu
Ai cũng hân hoan trở về bên mái ấm
Anh vẫn ở đây cùng biết bao sự sống
Để trong đêm em thao thức, con chờ…

Ôi, những ngày dài thật quá đỗi gian lao
Nhưng cũng không thiếu vinh quang và hạnh phúc
Anh không biết bao nhiêu là nước mắt,
Cùng tiếng cười vang,
Khi bạn bè anh giữ được bệnh nhân trước lưỡi hái của tử thần.

Em ở nhà chịu khó thay anh,
Chăm sóc mẹ cha, dưỡng nuôi bầy trẻ
Dẫu biết để em tủi thân trong những đêm đơn lẻ,
Vò võ một mình khi bè bạn có đôi.

Anh vẫn tin rằng sẽ sớm, rất sớm thôi
Đại dịch sẽ qua đi, mọi người vui sum họp
Bởi khó đến đâu cũng không thắng được
Với tình thương và lòng nhân ái của con người.

Kiếp trăm năm dù nhân thế buồn vui
Tử sinh kia chỉ thoảng như giấc mộng
Chọn chốn phồn hoa hay dấn thân vì sự sống
Chỉ khác nhau bởi một thoáng nghĩ suy.

Có một ngày để tưởng nhớ ngành y
Những con người chỉ thầm lặng hy sinh cho nhà nhà hạnh phúc.
Dẫu đá bia chưa từng có lúc
Tạc tượng cho bạn bè tôi,…
Nhưng đã khắc sâu trong lòng của muôn người!

Bài thơ: NGƯỜI CHIẾN SỸ MẶC BLU TRẮNG! - Phan Thúc Định

NGƯỜI CHIẾN SỸ MẶC BLU TRẮNG!

Thơ: Phan Thúc Định

Anh muốn viết những tiếng lòng thật nhất

Dành riêng em cô gái mặc blu

Anh muốn tặng những vần thơ đẹp nhất

Cho riêng em cô gái nhân từ!

Em xứng đáng với những lời Bác dặn

Rằng ” Lương y phải như từ mẫu” đó em

Luôn niềm nở nụ cười đón tiếp

Biết đau cùng người bệnh, lạ mà quen!

Dẫu cuộc đời còn đó những bon chen

Trước cám dỗ mấy ai mà hoàn hảo

Khi đồng lương chưa kịp chiều cơm áo

Thì va vấp là lẽ thường vì em chẳng phải thánh nhân.

Nghề của em là cứu chữa nhân dân

Với người bệnh không phân chia thiện ác

Không kể giàu nghèo hèn sang thứ bậc

Giữ trọn lời thề Hybocrat trung trinh.

Ca trực hằng đêm thon thót với chính mình

Người nhà bệnh nhân thình thình đập cửa

Rất nhiều người cảm thông chia lửa

Nhưng cũng không ít người ứng xử thiếu văn minh…

Em vân vững tâm trọn vẹn chữ tình

Thăm khám ân cần dặn dò chu đáo

Ra y lệnh đặt lương tâm trên khoa giáo

Và không ít đồng nghiệp em phải oan khuất ngâm ngùi!

Xuân đang về rạo rực muôn nơi

Nghề thầy thuốc đang từng ngày đổi mới

Câu thơ của anh chắc còn nhiều nông nỗi

Em đừng buồn, hãy tin ở ngày mai!

Phủ Quỳ, 25/2/2019.

Cụ Định.

Bài thơ: TẶNG EM CÔ GÁI NGÀNH Y – Nguyễn Thị khánh Hà

TẶNG EM CÔ GÁI NGÀNH Y

Thơ: Nguyễn Thị khánh Hà

Em là cô gái ngành y
Miệt mài trăn trở, nghĩ suy bao điều
Làm sao cứu giúp thật nhiều
Bớt đi bệnh tật, biệt ly đau buồn…
Không ngừng học hỏi luôn luôn
Nâng cao nghiệp vụ chuyên môn, chuyên cần
Luôn sống vì nghĩa, vì dân
Niềm đau bỏ bớt, muôn phần đẹp tươi
Như bông hoa nở giữa đời
Dịu dàng em đến với người bệnh đau
Bàn tay như một phép màu
Mổ, tiêm… Xoa dịu nỗi đau tinh thần
Thương người như thể thương thân
Sớm khuya giường bệnh ân cần hỏi han
Bà tiên đem sự dịu dàng
Xóa tan đi cả trăm ngàn nỗi đau
Trong em khắc ghi mãi câu :
Mẹ hiền – Thầy thuốc, làm giàu nghĩa nhân.
Thơ : MaLan

Bài thơ: THÀY THUỐC VIỆT NAM – Trần Duy Hạnh

THÀY THUỐC VIỆT NAM
Thơ: Trần Duy Hạnh
( Kỷ niệm Thày thuốc Việt Nam 27/02/2019 )

Những người trong ngành Y – Dược
Tôi thấy rõ là thân quen
Mỗi khi thầm nhắc đến tên
Trong lòng bồi hồi xao xuyến .

Đó là những người dâng hiến
Tận tâm, tận lực cho Ngành
Tham gia từ lúc tuổi xanh
Mải mê cuối đời chưa nghỉ.

Tôi vẫn luôn thầm suy nghĩ
Họ là những người trước tiên
Gương mẫu : Thày thuốc – Mẹ hiền
Cứu chữa, chăm sóc người bệnh.

Người ta thường hay choáng chếnh
Khi biết mắc bệnh nan y
Tâm lý thay đổi nhiều khi
Làm khó Thày thuốc Bệnh viện.

Nhưng có máy móc tân tiến
Bác sỹ trách nhiệm nâng cao
Tình thương nhân ái góp vào
Nâng đỡ bệnh nhân hy vọng.

Tất cả tạo nên nền móng
Xây dựng Bệnh viện vì dân
Ý kiến mọi người xa gần
Luôn coi ngành Y là nhất .

Bằng những câu thơ chân chất
Xin được bày tỏ lòng tôi
TRI ÂN công lao những người
Làm việc trong Ngành Y – Dược .
#
( Chủ nhật 24/02/2019 )

Bài thơ: MẸ & TÔI Thơ – NS Lâm Bình

MẸ & TÔI

Thơ: NS Lâm Bình

Bức ảnh quí đi vào lịch sử
Của những người còn sống hôm nay
Thanh Hoá đó! Nơi chuyến tàu cập bến
Đón đoàn người là những chiến sỹ ngành Y

Mẹ và tôi cũng trưởng thành từ nơi ấy….
Thấm đẫm tình người ,trọn nghĩa thủy chung
Cổng Bệnh viện nơi ghi lời thề nguyện
Của triệu tấm lòng tập kết miền Nam

Dẫu thời gian có phai nhoà trong ký ức
Những bậc thềm xưa vẫn còn nóng rực ….
Khí chất anh hùng ngạo nghễ đất phương Nam
Bỗng tất cả trở thành thiên thần áo trắng…

Tặng lại cho đời một thế hệ giỏi giang

60 năm chắt chiu trọn đời người
Công cha mẹ tạc hình hài con vững bước
Quá khứ thời gian không chảy nguợc

Dáng đứng hôm nay – một thế hệ oai hùng

Hào sảng ấy ! nơi đất Thanh hội tụ
Lưu giữ ngàn đời tuổi ấu thơ….

Bài thơ: CA PHẪU THUẬT THÀNH CÔNG – Trương Túy Anh

CA PHẪU THUẬT THÀNH CÔNG.
Thơ: Trương Túy Anh

Ca phẫu thuật vừa xong
Anh ngồi bệt xuống sàn
Mắt nhắm lịm mơ màng
Trong giấc say mệt mỏi

Bệnh nhân vượt qua khỏi
Cơn nguy biến chết người
Trong mơ anh mỉm cười
Qua một đêm thức trắng

Bình minh về dệt nắng
Lòng anh ngập niềm vui
Khi cứu được con người
Hồi sinh lại cuộc sống

Nghề Bác sĩ trân quý
Chữ TÂM đặt hàng đầu
Phải liêm khiết thanh cao
Vì bệnh nhân phục vụ.

Bài thơ: BÁC SĨ ƠI! - Đinh Thị Hiển

BÁC SĨ ƠI!

Thơ: Đinh Thị Hiển

Khi bệnh nhân đau gọi bác sĩ ơi!
Người nhà bệnh nhân còn lo lắng hơn thôi
Sự sống chết nằm trong tay bác sĩ
Trách nhiệm nặng nề với bác…bác ơi

Nào ai hiểu cho những điều có thật
Vào trường y phải học giỏi, điểm cao
Học trường y phải vất vả rất nhiều
Sáu năm đại học, thêm hai năm chuyên khoa nữa

Khi làm nghề dễ lây và truyền nhiễm
Đồng lương chưa cao còn phải trực đêm
Vất vả… phải vui,để bệnh nhân cười
Nếu không yêu nghề… sao làm được nhỉ?

Điều bình thường sao có người không hiểu…
Làm đau người cứu chữa cho mình
Ở đâu đó có cá nhân chưa hết sức mình
Ai sai… xin pháp luật hiển linh
Vì tôi bệnh đau… tôi cần bác sĩ…

Ngày 24 tháng 02 năm 2019
Thơ : Đinh Thi Hiển

Bài thơ: KẾT LUẬN CỦA BÁC SĨ NHÍ – Phan Huy Hùng

KẾT LUẬN CỦA BÁC SĨ NHÍ
Thơ: Phan Huy Hùng

Trái tim em rộn ràng như trống gọi Trung Thu
Mắt em sáng như trăng Rằm soi nghiêng đồng lúa
Đôi chân em nhẩy múa
Đẹp như dáng điệu quê hương …

Mẹ cha tuy nghèo nhưng giầu nhất tình thương
Cho em ước mơ thành bác sĩ
Mai sau đi khắp thế gian cứu chữa căn bệnh thế kỷ
Lọc máu trái tim tinh chất một con người !

Bài thơ: TÂM SỰ CỦA MỘT NỮ BÁC SĨ – Trương Túy Anh 

TÂM SỰ CỦA MỘT NỮ BÁC SĨ
Thơ: Trương Túy Anh

Đêm giao thừa em vô trực
Dẫu biết rằng anh rất cực vì con
Bệnh nhân đau đớn, gầy mòn
Em đâu thể bỏ châm ngôn của nghề

Lương Y _Từ mẫu em thề
Luyện rèn Y,ĐỨC chẳng hề được quên
Đêm đêm có lúc buồn tênh
Nhớ thương con nhỏ, gối mền đơn côi

Nhưng anh đã hiểu em rồi
Lấy vợ bác sĩ cô đơn chuyện thường
Em luôn sống ở nhà thương
Bệnh nhân đau nặng vấn vương em nhiều

Đêm dài cho đến sáng chiều
Luôn luôn túc trực bao điều hiểm nguy
Phòng bên mổ gấp tức thì
Chấn thương sọ não bởi vì giao thông

Bệnh kia nhịp thở rất nông
Bệnh này đột quỵ đề phòng ngưng tim
Có lúc Phòng đẻ lặng im
Chợt nghe tiếng khóc sơ sinh chào đời

Đôi mắt người mẹ sáng ngời
Hạnh phúc vượt cạn tuyệt vời làm sao
Niềm vui bác sĩ vỡ òa
Một ca đẻ khó, mẹ tròn con vuông

Anh ơi đừng có lo buồn
Trách nhiệm thầy thuốc em luôn hoàn thành
Vào nghề khi tóc còn xanh
Hôm nay tóc trắng hoa chanh xế chiều

Ngành Y buồn lắm, vui nhiều
Gian nan nghề nghiệp, vạn điều thị phi
Luyện rèn Y Đức nhớ ghi
Tận tâm cống hiến, còn gì đẹp hơn…?

Bài thơ: CHÁU TẬP LÀM BÁC SĨ – Hồ Viết Bình

CHÁU TẬP LÀM BÁC SĨ
Thơ: Hồ Viết Bình

Cháu tập làm bác sĩ
Bắt ông làm bệnh nhân
Ông bảo bị đau chân
Cháu bèn đo nhiệt độ

Ông kêu bị đau cổ
Vậy hãy há miệng ra
Cất lên một tiếng à
Đúng rồi ông viêm họng

Cháu lấy thuốc ông uống
Sao lại gói smecta
Cháu bị nhầm rồi nha
Bác sĩ ơi! Bác sĩ!

Mai này vào trường y
Học hành thật chăm chỉ
Vì sức khỏe bao người
Ở trong tay cháu đấy.

Bài thơ: CHÚC NGÀNH Y TẾ NGẬP TRÀN THÀNH CÔNG! – Hoàng Minh Tuấn

CHÚC NGÀNH Y TẾ NGẬP TRÀN THÀNH CÔNG!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Màu áo trắng blouse mãi nhớ,
Dáng ai người bác sĩ năm nào,
Trận chiến ác liệt làm sao,
Thương binh tràn ngập lối vào quân y!

Biên giới đang gian nguy chống giặc,
Quân và dân gắng sức lập công,
Bạn tôi trong số thương vong,
Đang cần lắm lắm máu hồng gửi trao!

Tôi buồn cũng chẳng sao giúp bạn,
Bởi máu tôi khác nhóm bạn rồi,
Thế rồi bác sĩ mỉm cười,
Tận tình trao máu cho người thương binh!

Nghĩa cử ấy chân tình biết mấy,
Tình quân dân khơi dậy niềm tin,
Tiếng súng vang khắp vùng biên,
Bảo vệ biên giới giữ yên nước nhà!

Dẫu năm tháng đã qua xa lắm,
40 năm khắc trọn niềm tin,
Nhân ngày thầy thuốc Việt Nam,
CHÚC NGÀNH Y TẾ NGẬP TRÀN THÀNH CÔNG!

Hà nội, 25/2/2019

Bài thơ: RẤT VINH DỰ ĐƯỢC MANG DANH THẦY THUỐC – Nguyễn Đình Cường

RẤT VINH DỰ ĐƯỢC MANG DANH THẦY THUỐC

Thơ: Nguyễn Đình Cường

Đêm thèm ngủ nhưng không hề chợp mắt
Vì bệnh nhân luôn đau đớn kêu rên
Chuyện trực ca của bác sĩ hằng đêm
Đã gắn nghiệp vào cuộc đời thầy thuốc

Tình yêu nghề đã làm nên ngọn đuốc
Soi tim ta đến hạnh phúc mọi nhà
Duyên phận rồi ta đâu có kêu ca
Là bổn phận, là nghĩa tình đồng loại

Bác Hồ dạy phải có lòng nhân ái
“Như mẹ hiền” ta khắc cốt ghi tâm
Coi bệnh nhân như thể đấy – người thân
Luôn vui vẻ, tận tình và chu đáo…

Mặc xã hội ngoài kia đang huyên náo
Chuyện tiền nong, cơm áo hàng ngày
Nhưng tâm mình đâu cho phép đổi thay
Tính nhân bản từ văn minh hội tụ

Dẫu đời sống chưa thật là đầy đủ
Như phận bèo sẽ theo nước lên thôi
Nghề của ta – ta yêu quý – chọn rồi
Rất vinh dự được mang danh THẦY THUỐC!

25/02/2019
Nguyễn Đình Cường

Bài thơ: Đời Áo Trắng – (Nguyễn Ngọc René)

ĐỜI ÁO TRẮNG

Thơ: Nguyễn Ngọc René

Mộng áo trắng một đời bác sĩ

Thành lương y hoan hỉ cứu người

Ai lo chăm học một thời

Ngày nay gắn bó một trời nhà thương

Đem sự học ngày thường cứu chữa

Bệnh nan y lần lữa phục hồi

Niềm vui hạnh phúc đứng ngồi

Khoan thai từng bước trau dồi ngày đêm

Cũng có lúc êm đềm sao được

Có những ca từ khước thuốc men

Đành lòng tay bó mi hoen

Bệnh nhân nhắm mắt cài then cuộc đời…

Chỉ an ủi mệnh trời đã định

Mình hết lòng chuẩn chỉnh ra toa
Quyết tâm không chữa qua loa

Yêu nghề là chính không ngoa tay nghề

Đời thầy thuốc nguyện thề tim hứa

Cứu bệnh nhân chan chứa lòng thành

Chỉ mong như áng mây xanh

Mọi người sức khỏe an lành niềm vui…

(Nguyễn Ngọc René)

Bài thơ: Bông Hoa Của Cuộc Đời – Người lính

Bông Hoa Của Cuộc Đời

Thơ: Người lính

Như bông hoa nở giữa đời

Nhẹ nhàng em đến với người ốm đau

Có cần phép thuật chi đâu

Nàng tiên áo trắng bay vào cõi nhân…

Thương người chẳng quản gian nan

Sớm, khuya giường bệnh ân cần hỏi han

Bàn tay rất đỗi dịu dàng

Em mang đi cả trăm ngàn âu lo

Bước ra – để lại dặn dò

Bước vào – xóa nỗi buồn xo cho người

Ơi bông hoa của cuộc đời!

“Lương y từ mẫu” như lời Người răn…

Dẫu còn vất vả khó khăn

Không làm phai ánh trăng ngần trong em

Trăm năm sen vẫn là sen

Tấm lòng thầy thuốc – mẹ hiền, tỏa hương…

(Người lính)

Bài thơ: Thơ Gửi Những Cô Gái Ngành Y

Bài thơ: Thơ Gửi Những Cô Gái Ngành Y

Thơ: Sưu tầm

Mẹ hỏi con sao lại chọn ngành Y

Khi mẹ biết những lần tiêm con còn khóc

Con mỉm cười dù không lời giải đáp

Chỉ biết rằng con yêu nó mẹ ơi

Ngày đầu tiên khi chập chững vào đời

Con sợ rằng mình vẫn còn gục ngã

Bước chân kia sẽ có nhiều gian khó

Nhưng nụ cười mãi soi sáng cho con

Suốt đêm khuya khi con trực bên bàn

Nhìn bệnh nhân giữa hai bờ sống – chết

Con chắc chắn mình không hề hối hận

Chọn nghề giúp người khi sự sống mong manh

Con biết mẹ nhiều đêm trăn trở

Làm bác sĩ khó lắm con ơi

Con gái mẹ lại dại khờ bé bỏng

Niềm tin con mang đủ gánh trọn vai gầy?

Nhưng mẹ ơi, tin con một lần nhé

Niềm đam mê con sẽ mãi không rời

Bàn tay con và trái tim bé bỏng

Sẽ làm nên điều có ích cho đời!

Bài thơ: Thầm Lặng Ngành Y – Nhâm Tuấn Anh

Bài thơ: Thầm Lặng Ngành Y

Thơ: Nhâm Tuấn Anh

Thầm lặng, hai tiếng ngành Y

Từ lúc vào học đến khi ra trường

Sáng bệnh viện, chiều giảng đường

Cùng những đêm trực, coi thường tuổi xuân

Thầm lặng, xin việc gian truân

Được khi lương lĩnh … muôn phần gian nan

Cuộc sống vẫn phải lo toan

“Miếng cơm manh áo” chu toàn sao đây !

Thầm lặng sống, thầm lặng xây

Ngành Y, hai tiếng từ đây gắn liền

Phải quên hai chữ “kim tiền”

Thầm lặng, vun đắp “mẹ hiền” ngành Y

Thầm lặng, trước những thị phi

Người đời “ban tặng” ngành Y mỗi ngày

Thầm lặng, chia sẻ đắng cay

Tai biến, sai sót … bị “quây” cả ngành

Thầm lặng, cả lúc rạng danh

Bao nhiêu công trạng, ngoài ngành biết chăng!

Thầm lặng, trước những khó khăn

Gồng mình, thầm lặng, mình oằn biết đâu!

Thầm lặng, trước những nỗi đau

Chăm sóc người bệnh khỏi mau, sớm lành

Thầm lặng, vun những mầm xanh

Cho cây xã hội thêm cành tốt tươi

Thầm lặng, khẽ mỉm miệng cười
Vẫn nghề cao quý, cuộc đời ngành Y …
(Nhâm Tuấn Anh)

Cuộc chiến đấu với bệnh tật không phải lúc nào người thầy thuốc cũng giành chiến thắng, nên họ phải luôn trăn trở với từng ca bệnh, miệt mài làm việc với tất cả tâm huyết của mình để đem lại sức khỏe cho người bệnh. Vì vậy, người thầy thuốc giỏi phải là người thường xuyên học tập và học tập suốt đời, phải có tâm, có tri thức, biết đoàn kết trong đồng nghiệp nhằm phát huy trí tuệ tập thể, biết yêu quí người bệnh hơn bản thân mình thì mới có thể giúp người bệnh vượt qua những khoảnh khắc sinh tử của cuộc sống.

Top 16 Bài thơ hay của nhà thơ Trương Tuý Anh

Bác sĩ Trương Túy Anh sinh ngày 17/9/1945, Quê ở Tỉnh Bình Dương. Hiện nay bà đang sống tại Thành phố Hồ Chí Minh. Bà nguyên là Giám đốc Bệnh viện Phú nhuận TP HCM. Hiện nay bà đã nghỉ hưu. Bà đến với thơ là để chia sẻ cùng bạn bè sau những giờ làm việc căng thẳng. Thơ bà dung dị, đơn giản và rất thật, rất gần gũi với cuộc sống thường ngày. Trong thơ bà không cầu kì về ngôn ngữ mà lựa chọn những ngôn từ dễ đọc, dễ hiểu. Vì vậy, thơ bà được bạn bè và đồng nghiệp yêu thích. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay của bà.

Bài thơ: CÁNH BƯỚM KHÔ – Trương Túy Anh

CÁNH BƯỚM KHÔ
Thơ: Trương Túy Anh

Hắn cao lêu nghêu

Ngồi bàn tít cuối
Thường hay lúi húi

Vẽ bậy trêu ngươi

Một hôm ra chơi

Khều tôi nói nhỏ
Hẹn nhau trước ngõ

Về quê hắn chơi

Đêm trăng sáng ngời

Ngồi bên ruộng lúa
Tim tôi nhảy múa

Lòng thấy nao nao

Bỗng hắn thì thào

Ngày mai xa nhau
NGƯỜI TA có nhớ

Đêm nay đầy sao?

Cứ nói vu vơ

Ngập ngừng tay nắm
Tiếng mẹ gọi mắng

Về đi con ơi…

Ngày lễ ra trường

Phượng đỏ sân vườn
Ve sầu rả rích

Nghe ai thút thít

Nghẹn lời tạm biệt

Hắn đưa tấm thiệp
Kèm theo bướm ép

Cánh vừa mới khô

Tôi về Thủ đô

Không còn gặp hắn
Cánh bướm no nắng

Vẫn nằm trong tim

Bài thơ: THÌ THẦM MÙA XUÂN – Trương Túy Anh

THÌ THẦM MÙA XUÂN
Thơ Trương Túy Anh

Xuân thì thầm trước ngõ
Năm mới về biết không
Trăm hoa đua nhau nở
Hớn hở vui trong lòng

Xuân kề tai nói nhỏ
Nhìn kìa…trời trong veo
Chim én ríu rít reo
Vạt nắng vàng đẹp quá

Xuân líu lo hót ca
Bao ngày đông ấp ủ
Giờ nụ biếc chồi non
Hé mắt nhìn chim lượn

Xuân thẹn thùng e ngượng
NGƯỜI ẤY về chưa em
Bờ vai nhỏ dịu êm
Chờ ngực ai thổn thức

Bao cảnh đời có thực
Khiến tim ta đau nhức
Cơm không no đủ ấm
Lang thang trên cõi đời

Chào Xuân mới tuyệt vời
Bỏ lại sau năm cũ
Những lo âu buồn tủi
Mang hạnh phúc mọi người.

Bài thơ: MIỀN QUÊ TÔI – Trương Túy Anh

MIỀN QUÊ TÔI
Thơ Trương Túy Anh

Mênh mông đồng ruộng quê hương
Cánh cò bay lả bốn phương chiều về
Em tôi chạy dọc triền đê
Căng diều no gió say mê reo hò

Dưới sông có những chiếc đò.
Chở đầy ắp lúa ,điệu hò ngân vang
Lúa vàng thẳng cánh bạt ngàn
Dừa xanh rợp bóng đường làng em đi

Tuổi thơ ký ức nhớ ghi
Trèo cây ,bắt cá nhất nhì xóm thôn
Vườn nhà chín đỏ chôm chôm
Sầu riêng, vú sữa, gió hôn lay cành

Ráng chiều rực đỏ giăng mành
Có cô thôn nữ chờ anh rặng dừa
Lao xao gió thổi đong đưa
Thầm thì hẹn ước, vẫn thừa say mê

Tim ai cũng có miền quê
Chôn nhau cắt rốn để về nhớ thương
Mẹ già tóc nhuộm pha sương
Canh chua điên điển vấn vương tôi hoài…

Bài thơ: THƯ CỦA LÍNH – Trương Túy Anh

THƯ CỦA LÍNH
Thơ Trương Túy Anh

Đêm Tây nguyên gió hát
Xào xạc lá rừng rơi
Anh viết vội vần thơ
Gửi em khi đổi gác

Nhớ quê nhà mùa gặt
Lúa vàng nặng trĩu BÔNG
Chúng mình ngồi ven sông
Thầm thì trong hương lúa

Rồi anh đi nghĩa vụ
Làm trách nhiệm công dân
Mai này ta đoàn tụ
Hạnh phúc sẽ trào dâng

Có đêm khuya thao thức
Ngắm ngàn sao lấp lánh
Nghe gà gáy từng canh
Chợt thấy lòng xao xuyến

Thèm ánh mắt đen huyền
Ướt lệ đọng bờ mi
Phút tiễn đưa lưu luyến
Vòng tay ôm vội ghì

Nhưng em ơi buồn chi
Anh ở bên đồng đội
Như anh em Ngoại, Nội
Đoàn kết rất yêu thương

Em ơi chớ coi thường
Gió lạnh lùa vai em
Nhớ mặc áo ấm thêm
Chờ anh về em nhé.

P/s Viết tặng các cháu đi lính NVQS

Bài thơ: ANH ƠI, MÙA ĐÔNG VỀ – Trương Túy Anh

ANH ƠI, MÙA ĐÔNG VỀ
Thơ Trương Túy Anh

Anh có nghe mùa đông
Về trên từng căn phố
Lá bàng theo gió đổ
Để lại cành cây trơ

Anh có nghe tiếng hô
Gió bấc chạm mùa đông
Tê tái trong đáy lòng
Bâng khuâng em mong đợi

Mùa đông về anh ơi
Sương mù giăng khắp lối
Thầm thì trong bóng tối
Nụ hôn trao đắm say

Em khao khát bờ vai
Nép mình trong hơi ấm
Trái tim em gửi gắm
Cùng một nhịp tim anh

Anh ơi, mùa đông về
Mầm non được ấp ủ
Để sang xuân bung nở
Hạnh phúc về cùng ta

2/11/2018.

Bài thơ: THÁNG 11 ẤM ÁP – Trương Túy Anh

THÁNG 11 ẤM ÁP
Thơ Trương Túy Anh

Tháng 11 Cúc họa mi trắng muốt
Thu dùng giằng luyến tiếc chẳng bước đi
Ngắm cải vàng rực rỡ khắp triền đê
Thu muốn níu thời gian lui chậm lại

Gió bấc về cuốn lá đỏ rơi bay
Xào xạc lá khô cành cây trơ trọi
Em co ro mình, cô đơn chống chọi
Mỏi mắt trông mong anh lẫn sương mờ

Trốn rét, anh đưa em về đất mũi
Tháng 11 sang gió chướng lạnh se
Tóc em mơn man xõa dưới lùm tre
Anh kể em nghe chuyện xưa thủa nhỏ

Trắng dọc bờ sông, bông so đũa nở
Anh chống xuồng đi hái sớm tinh mơ
Theo con nước về cá lóc, cá rô
Thịt béo ngọt nấu canh chua so đũa

Nồi cơm gạo mới bập bùng bếp lửa
Nghe tiếng Cuốc kêu ” cuốc cuốc” ngoài hiên
Bóng đôi ta in trên vách nghiêng nghiêng
Thật ấm áp khi Đông về anh nhỉ

Hai đứa chúng mình ngọt ngào thủ thỉ
Tháng 11 này đẹp lắm em ơi
Ngắm Cúc họa mi, So đũa tuyệt vời
Tim cùng đập nhịp,hòa đồng hơi thở

Mùa Đông này sao diệu kỳ quá đỗi
Gió chướng về, nắng nhạt đậu xung quanh
Đẩy xua rét tê tái, lòng cô quạnh
Anh và em trọn vẹn những yêu thương.

Bài thơ: NHỚ TRƯỜNG HỌC SINH MIỀN NAM – Trương Túy Anh

NHỚ TRƯỜNG HỌC SINH MIỀN NAM
Thơ Trương Túy Anh

Tôi ngắm nhìn cây phượng già trước ngõ
Nhớ Hải Phòng, thành phố đỏ tôi yêu
Nhánh phượng hồng phiêu diêu dưới nắng chiều
In ký ức bao điều ngày thơ ấu

Bên thầy cô cùng bạn bè yêu dấu
Khi đất nước ở hai đầu chia cắt
Ngày đêm mong chờ vui sum họp mặt
Đất Hải Phòng dưỡng dục chúng tôi ngoan

Những đứa trẻ lớn lên theo thời gian
Trường Miền Nam đó ,nơi xưa tôi học
Biết bao ân tình, gian nan khó nhọc
Của thầy cô ,Bác Đảng ,tấm lòng dân

Những đêm đông gió bấc lạnh đôi chân
Tiếng nức nở, khóc nhè ướt chăn gối
Cô bảo mẫu nhẹ nhàng trong đêm tối
Đắp chăn tôi ,ru ngủ gọi mơ về…

Thu- Đông – Xuân qua ,phượng nở gọi hè

Bên chúng tôi có thầy cô tâm huyết

Dạy chúng tôi với tình thương tha thiết
Gieo giống đỏ cho Miền Nam giải phóng

Năm mươi bốn năm rồi ,tôi nhớ mong
Mái trường xưa không còn trên đất Cảng
Trong tim tôi luôn nhớ thương khắc khoải
Được trở về thăm lại chốn nơi xưa

P/ S Trường HSMN là nơi nuôi dạy con em cán bộ mn tập kết hoặc ở lại mn chiến đấu. Chủ trương của Đảng NN và Bác Hồ là đào tạo, chbij nhân sự tiếp quản MN sau giải phóng
Trường nội trú nam nữ riêng

Bài thơ: ANH HÃY YÊN LÒNG – Trương Túy Anh

ANH HÃY YÊN LÒNG .
Thơ Trương Túy Anh

Chiều nay gió bấc thổi về
Sương mù giăng mắc tái tê nỗi lòng
Hướng về phương Bắc em trông
Biên cương nơi ấy có chồng yêu thương

Anh đi trên mọi nẻo đường
Tuần tra biên giới đẫm sương muối dày
Lá rừng xào xạc gót giày
Đạp lên mõm đá bám đầy rêu xanh

Nhớ anh em tự dỗ dành
Đã là vợ lính phải đành hy sinh
Bao đêm thao thức một mình
Khát khao theo ánh trăng xinh thăm chàng

Tháng này lúa chín trổ vàng
Gặt xong em sẽ xuất đàn heo con
Vắng anh em nhớ mỏi mòn
Em luôn cố gắng đỡ đần mẹ cha

Thay anh chăm sóc nội già
Vẹn tròn chữ hiếu cửa nhà ấm êm
Trăng khuya rớt xuống bên thềm
Đan xong tấm áo gửi thêm anh dùng

Tình em ngọn lửa bập bùng
Sưởi anh ấm áp đi cùng tháng năm.

Bài thơ: MỐI TÌNH ĐẦU – Trương Túy Anh

MỐI TÌNH ĐẦU

Thơ Trương Túy Anh

Thành phố rực lập lòe đèn tỏa rạng
Thuyền cặp bờ không thấy dáng người thương
Mái tóc em hương bưởi mãi còn vương
Thoảng trong gió lời thương ta hò hẹn

Tim anh thắt nhớ em ngày hò hẹn
Tay đan tay trao trọn vẹn tình đầu
Em xấu hổ chớp đôi mắt bồ câu
Tình ta đẹp cùng đan sầu nỗi nhớ

Đã qua hạ ,thu về như duyên nợ
Lá vàng rơi, hoa không nở héo tàn
Anh và nàng cuộc tình ấy đã tan
Và nhung nhớ vẫn tỏa lan trong dạ

Chiều nay ngỡ em về lạ quá
Trong lòng anh như đã gặp tình đầu
Em yêu à dù ở nơi đâu
Em mãi là mối tình đầu anh nhớ …

Bài thơ: GỬI ANH LÍNH BIÊN CƯƠNG – Trương Túy Anh

GỬI ANH LÍNH BIÊN CƯƠNG
Thơ Trương Túy Anh

Nửa đêm gió bấc lay
Lùa qua khe cửa sổ
Giật mình nghe thác đổ
Nhớ một nửa yêu thương

Đang tuần tra biên cương
Vạch lá rừng sương muối
Băng qua các con suối
Áo thấm đẫm mưa đêm

Yêu biết mấy con tim
Sục sôi dòng máu đỏ
Vượt qua bao gian khổ
Giữ đất trời bình yên

Các anh như con chim
Tưng cánh khắp biên thùy
Không kêu ca, ngơi nghỉ
Để xóm làng nở hoa

Em là đốm lửa nhỏ
Sưởi ấm bàn tay anh
Em là ngọn gió lành
Vờn hôn mái tóc xanh

Hãy yên tâm tay súng
Có một nửa yêu thương
Không bao giờ nao núng
Luôn sát cánh cùng anh.

Bài thơ: THÁNG CHÍN CỦA TÔI – Trương Túy Anh

THÁNG CHÍN CỦA TÔI .
Thơ Trương Túy Anh

Mẹ sinh tôi giữa tháng 9 mùa thu
Bom lửa đạn khói phủ mờ đất nước
Xếp bút nghiên cha lên đường xuôi ngược
Để quê nhà người vợ trẻ con thơ

Ba mươi năm ròng rã đợi chờ
Ngày sum họp vui giấc mơ chiến thắng
Mẹ đau đớn nghe tin rồi chết lặng
Cha không về, Cha đằng đẵng đi xa…

Mẹ và tôi vẫn chờ đợi ở quê nhà
Mẹ gắng đến nơi cha hòa biển cả
Hàng dương đau lệ tuôn rơi lã chã
Hát mãi lời ru cha ngủ ngàn thu

Đến hôm nay đất nước sạch bóng thù
Ngày khai giảng giữa mùa thu nắng mới
Bà theo cháu bước chân vui mời gọi
Thật rộn ràng đón thu mới ước mơ

Tháng 9 này bảy mươi ba tuổi không ngờ
Vẫn vui sống và hồn thơ trẻ mãi
Vui biết mấy, noi gương Cha nhận lại
Bốn mươi năm tuổi Đảng mãi tự hào

Bài thơ: MỪNG NĂM HỌC MỚI – Trương Túy Anh

MỪNG NĂM HỌC MỚI
Thơ Trương Túy Anh

Tùng… Tùng.. tiếng trống ngân vang
Vào năm học mới rộn ràng niềm vui
Sân trường phượng vĩ bùi ngùi
Đang thay áo mới ,thu rồi đó nghe

Lăng im tiếng hát của ve
Tiếng cười khúc khích sau hè vui sao
Thầy cô em cúi đầu chào
Kính chúc mạnh khỏe biết bao ân tình

Chúc mừng các bạn của mình
Môt năm học mới tự tin vững vàng
Bạn ơi,ta hãy sẵn sàng
Học hành chăm chỉ, ngày càng ngoan hơn

Thoảng trong làn gió hương thơm
Cúc vàng đua nở, bướm vờn lượn quanh
Cùng em vươn tới trời xanh
Ra khơi biển rộng dệt thành ước mơ…

Bài thơ: DẠ QUỲNH – Trương Túy Anh

DẠ QUỲNH
Thơ Trương Túy Anh

Nửa đêm Quỳnh lơi lả
Bung cánh lụa tỏa hương
Quyện vào trong cánh gió
Đọng lại thành giọt sương

Hoa gửi lại tình thương
Cho người trăm năm ấy
Sắc mỹ miều, nồng cháy
Một cuộc tình mong manh

Đêm về khuya se lạnh
Sưởi chút ấm cho anh
Tặng hết hương cho đời

Trọn tình hoa chung thủy

Bài thơ: EM ĐẾN THĂM ANH – Trương Túy Anh

EM ĐẾN THĂM ANH
Thơ Trương Túy Anh

Tháng bảy về, em đến thăm anh
Nghĩa trang liệt sĩ, nơi hò hẹn
Bao lần nước mắt tuông,cổ nghẹn
Có hàng dương dài đếm được thôi

Anh có nhớ thơ tình năm đó
Nhét vội tay em, xe lăn bánh
Em vẫy theo ,lưng tròng mắt đỏ
Hẹn ngày về, em nhé chờ anh

Một ngày giữa mùa đông giá lạnh
Mây đen giận dữ gọi mưa về
Nước mắt em tuông chảy tràn trề
Cầm trên tay tin đau báo tử!

Tháng bảy về, nghĩa trang liệt sĩ
Hương khói bay hòa quyện với hoa
Người viếng thăm, nghẹn ngào xúc động
Nhớ bao người ở chốn nơi xa…

Tên các anh như một bài ca
Ngân vang mãi bài ca bất tử
Em đặt lên mộ anh nhành hoa
Như cầu hôn một lần nữa nhé…

Bài thơ: CHỚM THU – Trương Túy Anh

CHỚM THU.

Thơ Trương Túy Anh

Hiên nhà cúc đã nở vàng
Long lanh sương đọng, nhẹ nhàng thu sang
Sau vườn gà trống gáy vang
Mặt Trời lấp ló dát vàng mặt sông

Nhìn ra ruộng cấy ngoài đồng
Lúa xanh mơn mởn trổ bông đòng đòng
Vơi dần nắng gắt oi nồng
Đầu thu trời đất bềnh bồng làn sương

Ổi hồng thoang thoảng mùi hương
Lá khô luyến tiếc chao nghiên lìa cành
Trời cao thăm thẳm trong xanh
Đan chim vội vã lượn quanh tìm mồi

Dùng dằng hạ tiếc không nguôi
Muốn đi nhưng lại nhớ thu chớm về
Heo mây se sẽ bốn bề
Chân ai rón rén bên lề lá rơi

Lối xưa đôi ta đứng đợi
Khát khao chờ… nhớ vời vợi em ơi…!

Bài thơ: TÔI MUỐN – Trương Túy Anh

TÔI MUỐN
Thơ Trương Túy Anh

Tôi muốn có bờ vai
Dựa vào khi nhớ
Tôi muốn có cánh tay
Ôm chặt mình âu yếm

Tôi muốn bông hoa sớm
Có cánh bướm vờn quanh
Tôi muốn ngắm trời xanh
Dệt thành nhiều mây trắng

Tôi muốn là tia nắng
Sưởi ấm trái tim em
Tôi muốn là trăng sáng
Để soi thấu tim em…

Tôi muốn sóng dịu êm

Không xô bờ cát trắng

Để ve vuốt chân mềm

Cùng em vui sánh bước

Bằng những câu từ mộc mạc thơ của Bác sĩ Trương Túy Anh như kể về cuộc sống xung quanh bà. Chính lối kể chuyện chân thật đã tạo nên một phong cách thơ riêng của bà.