Y đức là phẩm chất tốt đẹp của người làm công tác y tế, được biểu hiện ở tinh thần trách nhiệm cao, tận tụy phục vụ, hết lòng thương yêu chăm sóc người bệnh. Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dạy “Lương y phải như từ mẫu”. Đáng mừng và đáng tự hào là dù đời sống còn không ít khó khăn, đa phần những người làm công tác y tế vẫn cần mẫn hàng ngày, hàng giờ chăm sóc phục vụ người bệnh, cho dù phải đối mặt với nguy hiểm bởi nguy cơ lây nhiễm rất cao. Xã hội tôn vinh, ca ngợi những người thầy thuốc Việt Nam không chỉ ở những khả năng, tài năng, học vị, bằng cấp mà còn ở tấm lòng y đức, đôi bàn tay yêu thương chăm sóc. Nhân ngày thầy thuốc Việt Nam 27-2, phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay viết về ngành y.
Bài thơ: Lặng Thầm Ngành Y
Bác sĩ Lê Hoàng Tú – Bệnh viện Đa khoa Hà Đông (sưu tầm)
Biết viết gì về hai bảy tháng hai
Khi bao ngày qua ai cũng nghĩ về Vũ Hán!
Khi người dân đang sống trong hoạn nạn,
Trung Quốc hay ta đều chung dòng máu con người.
Biết viết gì, bao bác sĩ như Li,
Bất chấp hiểm nguy vì con đường phía trước.
Như bác sĩ Hoa chưa kịp về cưới vợ,
Vì nhân dân, chẳng giữ được thân mình.
Em thấy gì, khi mỗi sáng nghe tin
Cán bộ ngành y biết bao người nhiễm bệnh
Bao chiếc áo tinh khôi ngã xuống từ tâm dịch
Cho quê hương, cho đồng loại chữ “sinh”!
Giữa những ngày đất nước bạn, nước mình
Ai cũng hoang mang, bất an và phòng tránh
Chỉ anh em ta vẫn tuyến đầu mặt trận
Không ngại hiểm nguy để đất nước an bình.
Biết viết gì khi mỗi sáng bình minh
Khi con gà gáy vang, chim cất cao tiếng hót…
Người người đón sớm mai sau một đêm ngon giấc
Ai biết chúng mình đã thức tự đầu hôm!
Sau một ngày dài dù đi những nơi đâu
Ai cũng hân hoan trở về bên mái ấm
Anh vẫn ở đây cùng biết bao sự sống
Để trong đêm em thao thức, con chờ…
Ôi, những ngày dài thật quá đỗi gian lao
Nhưng cũng không thiếu vinh quang và hạnh phúc
Anh không biết bao nhiêu là nước mắt,
Cùng tiếng cười vang,
Khi bạn bè anh giữ được bệnh nhân trước lưỡi hái của tử thần.
Em ở nhà chịu khó thay anh,
Chăm sóc mẹ cha, dưỡng nuôi bầy trẻ
Dẫu biết để em tủi thân trong những đêm đơn lẻ,
Vò võ một mình khi bè bạn có đôi.
Anh vẫn tin rằng sẽ sớm, rất sớm thôi
Đại dịch sẽ qua đi, mọi người vui sum họp
Bởi khó đến đâu cũng không thắng được
Với tình thương và lòng nhân ái của con người.
Kiếp trăm năm dù nhân thế buồn vui
Tử sinh kia chỉ thoảng như giấc mộng
Chọn chốn phồn hoa hay dấn thân vì sự sống
Chỉ khác nhau bởi một thoáng nghĩ suy.
Có một ngày để tưởng nhớ ngành y
Những con người chỉ thầm lặng hy sinh cho nhà nhà hạnh phúc.
Dẫu đá bia chưa từng có lúc
Tạc tượng cho bạn bè tôi,…
Nhưng đã khắc sâu trong lòng của muôn người!
Bài thơ: NGƯỜI CHIẾN SỸ MẶC BLU TRẮNG! - Phan Thúc Định
NGƯỜI CHIẾN SỸ MẶC BLU TRẮNG!
Thơ: Phan Thúc Định
Anh muốn viết những tiếng lòng thật nhất
Dành riêng em cô gái mặc blu
Anh muốn tặng những vần thơ đẹp nhất
Cho riêng em cô gái nhân từ!
Em xứng đáng với những lời Bác dặn
Rằng ” Lương y phải như từ mẫu” đó em
Luôn niềm nở nụ cười đón tiếp
Biết đau cùng người bệnh, lạ mà quen!
Dẫu cuộc đời còn đó những bon chen
Trước cám dỗ mấy ai mà hoàn hảo
Khi đồng lương chưa kịp chiều cơm áo
Thì va vấp là lẽ thường vì em chẳng phải thánh nhân.
Nghề của em là cứu chữa nhân dân
Với người bệnh không phân chia thiện ác
Không kể giàu nghèo hèn sang thứ bậc
Giữ trọn lời thề Hybocrat trung trinh.
Ca trực hằng đêm thon thót với chính mình
Người nhà bệnh nhân thình thình đập cửa
Rất nhiều người cảm thông chia lửa
Nhưng cũng không ít người ứng xử thiếu văn minh…
Em vân vững tâm trọn vẹn chữ tình
Thăm khám ân cần dặn dò chu đáo
Ra y lệnh đặt lương tâm trên khoa giáo
Và không ít đồng nghiệp em phải oan khuất ngâm ngùi!
Xuân đang về rạo rực muôn nơi
Nghề thầy thuốc đang từng ngày đổi mới
Câu thơ của anh chắc còn nhiều nông nỗi
Em đừng buồn, hãy tin ở ngày mai!
Phủ Quỳ, 25/2/2019.
Cụ Định.
Bài thơ: TẶNG EM CÔ GÁI NGÀNH Y – Nguyễn Thị khánh Hà
TẶNG EM CÔ GÁI NGÀNH Y
Thơ: Nguyễn Thị khánh Hà
Em là cô gái ngành y
Miệt mài trăn trở, nghĩ suy bao điều
Làm sao cứu giúp thật nhiều
Bớt đi bệnh tật, biệt ly đau buồn…
Không ngừng học hỏi luôn luôn
Nâng cao nghiệp vụ chuyên môn, chuyên cần
Luôn sống vì nghĩa, vì dân
Niềm đau bỏ bớt, muôn phần đẹp tươi
Như bông hoa nở giữa đời
Dịu dàng em đến với người bệnh đau
Bàn tay như một phép màu
Mổ, tiêm… Xoa dịu nỗi đau tinh thần
Thương người như thể thương thân
Sớm khuya giường bệnh ân cần hỏi han
Bà tiên đem sự dịu dàng
Xóa tan đi cả trăm ngàn nỗi đau
Trong em khắc ghi mãi câu :
Mẹ hiền – Thầy thuốc, làm giàu nghĩa nhân.
Thơ : MaLan
Bài thơ: THÀY THUỐC VIỆT NAM – Trần Duy Hạnh
THÀY THUỐC VIỆT NAM
Thơ: Trần Duy Hạnh
( Kỷ niệm Thày thuốc Việt Nam 27/02/2019 )
Những người trong ngành Y – Dược
Tôi thấy rõ là thân quen
Mỗi khi thầm nhắc đến tên
Trong lòng bồi hồi xao xuyến .
Đó là những người dâng hiến
Tận tâm, tận lực cho Ngành
Tham gia từ lúc tuổi xanh
Mải mê cuối đời chưa nghỉ.
Tôi vẫn luôn thầm suy nghĩ
Họ là những người trước tiên
Gương mẫu : Thày thuốc – Mẹ hiền
Cứu chữa, chăm sóc người bệnh.
Người ta thường hay choáng chếnh
Khi biết mắc bệnh nan y
Tâm lý thay đổi nhiều khi
Làm khó Thày thuốc Bệnh viện.
Nhưng có máy móc tân tiến
Bác sỹ trách nhiệm nâng cao
Tình thương nhân ái góp vào
Nâng đỡ bệnh nhân hy vọng.
Tất cả tạo nên nền móng
Xây dựng Bệnh viện vì dân
Ý kiến mọi người xa gần
Luôn coi ngành Y là nhất .
Bằng những câu thơ chân chất
Xin được bày tỏ lòng tôi
TRI ÂN công lao những người
Làm việc trong Ngành Y – Dược .
#
( Chủ nhật 24/02/2019 )
Bài thơ: MẸ & TÔI Thơ – NS Lâm Bình
MẸ & TÔI
Thơ: NS Lâm Bình
Bức ảnh quí đi vào lịch sử
Của những người còn sống hôm nay
Thanh Hoá đó! Nơi chuyến tàu cập bến
Đón đoàn người là những chiến sỹ ngành Y
Mẹ và tôi cũng trưởng thành từ nơi ấy….
Thấm đẫm tình người ,trọn nghĩa thủy chung
Cổng Bệnh viện nơi ghi lời thề nguyện
Của triệu tấm lòng tập kết miền Nam
Dẫu thời gian có phai nhoà trong ký ức
Những bậc thềm xưa vẫn còn nóng rực ….
Khí chất anh hùng ngạo nghễ đất phương Nam
Bỗng tất cả trở thành thiên thần áo trắng…
Tặng lại cho đời một thế hệ giỏi giang
60 năm chắt chiu trọn đời người
Công cha mẹ tạc hình hài con vững bước
Quá khứ thời gian không chảy nguợc
Dáng đứng hôm nay – một thế hệ oai hùng
Hào sảng ấy ! nơi đất Thanh hội tụ
Lưu giữ ngàn đời tuổi ấu thơ….
Bài thơ: CA PHẪU THUẬT THÀNH CÔNG – Trương Túy Anh
CA PHẪU THUẬT THÀNH CÔNG.
Thơ: Trương Túy Anh
Ca phẫu thuật vừa xong
Anh ngồi bệt xuống sàn
Mắt nhắm lịm mơ màng
Trong giấc say mệt mỏi
Bệnh nhân vượt qua khỏi
Cơn nguy biến chết người
Trong mơ anh mỉm cười
Qua một đêm thức trắng
Bình minh về dệt nắng
Lòng anh ngập niềm vui
Khi cứu được con người
Hồi sinh lại cuộc sống
Nghề Bác sĩ trân quý
Chữ TÂM đặt hàng đầu
Phải liêm khiết thanh cao
Vì bệnh nhân phục vụ.
Bài thơ: BÁC SĨ ƠI! - Đinh Thị Hiển
BÁC SĨ ƠI!
Thơ: Đinh Thị Hiển
Khi bệnh nhân đau gọi bác sĩ ơi!
Người nhà bệnh nhân còn lo lắng hơn thôi
Sự sống chết nằm trong tay bác sĩ
Trách nhiệm nặng nề với bác…bác ơi
Nào ai hiểu cho những điều có thật
Vào trường y phải học giỏi, điểm cao
Học trường y phải vất vả rất nhiều
Sáu năm đại học, thêm hai năm chuyên khoa nữa
Khi làm nghề dễ lây và truyền nhiễm
Đồng lương chưa cao còn phải trực đêm
Vất vả… phải vui,để bệnh nhân cười
Nếu không yêu nghề… sao làm được nhỉ?
Điều bình thường sao có người không hiểu…
Làm đau người cứu chữa cho mình
Ở đâu đó có cá nhân chưa hết sức mình
Ai sai… xin pháp luật hiển linh
Vì tôi bệnh đau… tôi cần bác sĩ…
Ngày 24 tháng 02 năm 2019
Thơ : Đinh Thi Hiển
Bài thơ: KẾT LUẬN CỦA BÁC SĨ NHÍ – Phan Huy Hùng
KẾT LUẬN CỦA BÁC SĨ NHÍ
Thơ: Phan Huy Hùng
Trái tim em rộn ràng như trống gọi Trung Thu
Mắt em sáng như trăng Rằm soi nghiêng đồng lúa
Đôi chân em nhẩy múa
Đẹp như dáng điệu quê hương …
Mẹ cha tuy nghèo nhưng giầu nhất tình thương
Cho em ước mơ thành bác sĩ
Mai sau đi khắp thế gian cứu chữa căn bệnh thế kỷ
Lọc máu trái tim tinh chất một con người !
Bài thơ: TÂM SỰ CỦA MỘT NỮ BÁC SĨ – Trương Túy Anh
TÂM SỰ CỦA MỘT NỮ BÁC SĨ
Thơ: Trương Túy Anh
Đêm giao thừa em vô trực
Dẫu biết rằng anh rất cực vì con
Bệnh nhân đau đớn, gầy mòn
Em đâu thể bỏ châm ngôn của nghề
Lương Y _Từ mẫu em thề
Luyện rèn Y,ĐỨC chẳng hề được quên
Đêm đêm có lúc buồn tênh
Nhớ thương con nhỏ, gối mền đơn côi
Nhưng anh đã hiểu em rồi
Lấy vợ bác sĩ cô đơn chuyện thường
Em luôn sống ở nhà thương
Bệnh nhân đau nặng vấn vương em nhiều
Đêm dài cho đến sáng chiều
Luôn luôn túc trực bao điều hiểm nguy
Phòng bên mổ gấp tức thì
Chấn thương sọ não bởi vì giao thông
Bệnh kia nhịp thở rất nông
Bệnh này đột quỵ đề phòng ngưng tim
Có lúc Phòng đẻ lặng im
Chợt nghe tiếng khóc sơ sinh chào đời
Đôi mắt người mẹ sáng ngời
Hạnh phúc vượt cạn tuyệt vời làm sao
Niềm vui bác sĩ vỡ òa
Một ca đẻ khó, mẹ tròn con vuông
Anh ơi đừng có lo buồn
Trách nhiệm thầy thuốc em luôn hoàn thành
Vào nghề khi tóc còn xanh
Hôm nay tóc trắng hoa chanh xế chiều
Ngành Y buồn lắm, vui nhiều
Gian nan nghề nghiệp, vạn điều thị phi
Luyện rèn Y Đức nhớ ghi
Tận tâm cống hiến, còn gì đẹp hơn…?
Bài thơ: CHÁU TẬP LÀM BÁC SĨ – Hồ Viết Bình
CHÁU TẬP LÀM BÁC SĨ
Thơ: Hồ Viết Bình
Cháu tập làm bác sĩ
Bắt ông làm bệnh nhân
Ông bảo bị đau chân
Cháu bèn đo nhiệt độ
Ông kêu bị đau cổ
Vậy hãy há miệng ra
Cất lên một tiếng à
Đúng rồi ông viêm họng
Cháu lấy thuốc ông uống
Sao lại gói smecta
Cháu bị nhầm rồi nha
Bác sĩ ơi! Bác sĩ!
Mai này vào trường y
Học hành thật chăm chỉ
Vì sức khỏe bao người
Ở trong tay cháu đấy.
Bài thơ: CHÚC NGÀNH Y TẾ NGẬP TRÀN THÀNH CÔNG! – Hoàng Minh Tuấn
CHÚC NGÀNH Y TẾ NGẬP TRÀN THÀNH CÔNG!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Màu áo trắng blouse mãi nhớ,
Dáng ai người bác sĩ năm nào,
Trận chiến ác liệt làm sao,
Thương binh tràn ngập lối vào quân y!
Biên giới đang gian nguy chống giặc,
Quân và dân gắng sức lập công,
Bạn tôi trong số thương vong,
Đang cần lắm lắm máu hồng gửi trao!
Tôi buồn cũng chẳng sao giúp bạn,
Bởi máu tôi khác nhóm bạn rồi,
Thế rồi bác sĩ mỉm cười,
Tận tình trao máu cho người thương binh!
Nghĩa cử ấy chân tình biết mấy,
Tình quân dân khơi dậy niềm tin,
Tiếng súng vang khắp vùng biên,
Bảo vệ biên giới giữ yên nước nhà!
…
Dẫu năm tháng đã qua xa lắm,
40 năm khắc trọn niềm tin,
Nhân ngày thầy thuốc Việt Nam,
CHÚC NGÀNH Y TẾ NGẬP TRÀN THÀNH CÔNG!
Hà nội, 25/2/2019
Bài thơ: RẤT VINH DỰ ĐƯỢC MANG DANH THẦY THUỐC – Nguyễn Đình Cường
RẤT VINH DỰ ĐƯỢC MANG DANH THẦY THUỐC
Thơ: Nguyễn Đình Cường
Đêm thèm ngủ nhưng không hề chợp mắt
Vì bệnh nhân luôn đau đớn kêu rên
Chuyện trực ca của bác sĩ hằng đêm
Đã gắn nghiệp vào cuộc đời thầy thuốc
Tình yêu nghề đã làm nên ngọn đuốc
Soi tim ta đến hạnh phúc mọi nhà
Duyên phận rồi ta đâu có kêu ca
Là bổn phận, là nghĩa tình đồng loại
Bác Hồ dạy phải có lòng nhân ái
“Như mẹ hiền” ta khắc cốt ghi tâm
Coi bệnh nhân như thể đấy – người thân
Luôn vui vẻ, tận tình và chu đáo…
Mặc xã hội ngoài kia đang huyên náo
Chuyện tiền nong, cơm áo hàng ngày
Nhưng tâm mình đâu cho phép đổi thay
Tính nhân bản từ văn minh hội tụ
Dẫu đời sống chưa thật là đầy đủ
Như phận bèo sẽ theo nước lên thôi
Nghề của ta – ta yêu quý – chọn rồi
Rất vinh dự được mang danh THẦY THUỐC!
25/02/2019
Nguyễn Đình Cường
Bài thơ: Đời Áo Trắng – (Nguyễn Ngọc René)
ĐỜI ÁO TRẮNG
Thơ: Nguyễn Ngọc René
Mộng áo trắng một đời bác sĩ
Thành lương y hoan hỉ cứu người
Ai lo chăm học một thời
Ngày nay gắn bó một trời nhà thương
Đem sự học ngày thường cứu chữa
Bệnh nan y lần lữa phục hồi
Niềm vui hạnh phúc đứng ngồi
Khoan thai từng bước trau dồi ngày đêm
Cũng có lúc êm đềm sao được
Có những ca từ khước thuốc men
Đành lòng tay bó mi hoen
Bệnh nhân nhắm mắt cài then cuộc đời…
Chỉ an ủi mệnh trời đã định
Mình hết lòng chuẩn chỉnh ra toa
Quyết tâm không chữa qua loa
Yêu nghề là chính không ngoa tay nghề
Đời thầy thuốc nguyện thề tim hứa
Cứu bệnh nhân chan chứa lòng thành
Chỉ mong như áng mây xanh
Mọi người sức khỏe an lành niềm vui…
(Nguyễn Ngọc René)
Bài thơ: Bông Hoa Của Cuộc Đời – Người lính
Bông Hoa Của Cuộc Đời
Thơ: Người lính
Như bông hoa nở giữa đời
Nhẹ nhàng em đến với người ốm đau
Có cần phép thuật chi đâu
Nàng tiên áo trắng bay vào cõi nhân…
Thương người chẳng quản gian nan
Sớm, khuya giường bệnh ân cần hỏi han
Bàn tay rất đỗi dịu dàng
Em mang đi cả trăm ngàn âu lo
Bước ra – để lại dặn dò
Bước vào – xóa nỗi buồn xo cho người
Ơi bông hoa của cuộc đời!
“Lương y từ mẫu” như lời Người răn…
Dẫu còn vất vả khó khăn
Không làm phai ánh trăng ngần trong em
Trăm năm sen vẫn là sen
Tấm lòng thầy thuốc – mẹ hiền, tỏa hương…
(Người lính)
Bài thơ: Thơ Gửi Những Cô Gái Ngành Y
Bài thơ: Thơ Gửi Những Cô Gái Ngành Y
Thơ: Sưu tầm
Mẹ hỏi con sao lại chọn ngành Y
Khi mẹ biết những lần tiêm con còn khóc
Con mỉm cười dù không lời giải đáp
Chỉ biết rằng con yêu nó mẹ ơi
Ngày đầu tiên khi chập chững vào đời
Con sợ rằng mình vẫn còn gục ngã
Bước chân kia sẽ có nhiều gian khó
Nhưng nụ cười mãi soi sáng cho con
Suốt đêm khuya khi con trực bên bàn
Nhìn bệnh nhân giữa hai bờ sống – chết
Con chắc chắn mình không hề hối hận
Chọn nghề giúp người khi sự sống mong manh
Con biết mẹ nhiều đêm trăn trở
Làm bác sĩ khó lắm con ơi
Con gái mẹ lại dại khờ bé bỏng
Niềm tin con mang đủ gánh trọn vai gầy?
Nhưng mẹ ơi, tin con một lần nhé
Niềm đam mê con sẽ mãi không rời
Bàn tay con và trái tim bé bỏng
Sẽ làm nên điều có ích cho đời!
Bài thơ: Thầm Lặng Ngành Y – Nhâm Tuấn Anh
Bài thơ: Thầm Lặng Ngành Y
Thơ: Nhâm Tuấn Anh
Thầm lặng, hai tiếng ngành Y
Từ lúc vào học đến khi ra trường
Sáng bệnh viện, chiều giảng đường
Cùng những đêm trực, coi thường tuổi xuân
Thầm lặng, xin việc gian truân
Được khi lương lĩnh … muôn phần gian nan
Cuộc sống vẫn phải lo toan
“Miếng cơm manh áo” chu toàn sao đây !
Thầm lặng sống, thầm lặng xây
Ngành Y, hai tiếng từ đây gắn liền
Phải quên hai chữ “kim tiền”
Thầm lặng, vun đắp “mẹ hiền” ngành Y
Thầm lặng, trước những thị phi
Người đời “ban tặng” ngành Y mỗi ngày
Thầm lặng, chia sẻ đắng cay
Tai biến, sai sót … bị “quây” cả ngành
Thầm lặng, cả lúc rạng danh
Bao nhiêu công trạng, ngoài ngành biết chăng!
Thầm lặng, trước những khó khăn
Gồng mình, thầm lặng, mình oằn biết đâu!
Thầm lặng, trước những nỗi đau
Chăm sóc người bệnh khỏi mau, sớm lành
Thầm lặng, vun những mầm xanh
Cho cây xã hội thêm cành tốt tươi
Thầm lặng, khẽ mỉm miệng cười
Vẫn nghề cao quý, cuộc đời ngành Y …
(Nhâm Tuấn Anh)
Cuộc chiến đấu với bệnh tật không phải lúc nào người thầy thuốc cũng giành chiến thắng, nên họ phải luôn trăn trở với từng ca bệnh, miệt mài làm việc với tất cả tâm huyết của mình để đem lại sức khỏe cho người bệnh. Vì vậy, người thầy thuốc giỏi phải là người thường xuyên học tập và học tập suốt đời, phải có tâm, có tri thức, biết đoàn kết trong đồng nghiệp nhằm phát huy trí tuệ tập thể, biết yêu quí người bệnh hơn bản thân mình thì mới có thể giúp người bệnh vượt qua những khoảnh khắc sinh tử của cuộc sống.