Những bài thơ về nỗi nhớ quê hương của người xa xứ

Quê hương là chùm khế ngọt/cho con trèo hái mỗi ngày/Quê hương là đường đi học/Con về rợp bướm vàng bay.

Quê hương là nơi “chôn nhau cắn rốn”, là nơi lưu giữ những kỉ niệm thời thơ ấu không thể nào quên. Quê hương thắm đượm nghĩa tình, dù có đi xa, quê hương luôn hiện về trong kí ức. Xa quê hương nhưng trong lòng mỗi người vẫn luôn hướng về quê hương yêu dấu, hướng về nơi có giếng nước, sân đình, có dòng sông xanh mát ôm ấp tuổi thơ và có những người thân yêu đang ngày đêm mog ngóng.

Nỗi niềm người xa xứ

Mây lặng lẽ xứ người trôi khuất
Lòng con buồn nhớ đất quê ta
Quê hương có mẹ có cha
Cô dì chú bác có bà có ông
Bởi cuộc sống dứt lòng con bước
Xa mẹ cha thầm ước ngày về
Bây giờ xa cách sơn khê
Mỗi chiều con vẫn nhớ về quê hương!
Đêm thao thức canh trường khó ngủ
Thương mẹ cha chốn cũ nhớ mình
Một đời chiu chắt ân tình
Cho con có được dáng hình hôm nay
Ơn cha mẹ cao dày chưa trả
Đạo làm con thong thả sao đành?
Hẹn ngày nắng ấm trời xanh
Con về bên mẹ ngọt lành lời cha!
Mặc chiếc áo bà ba quê mẹ
Duyên dáng cười nhè nhẹ nón nghiêng
Tình quê ấm áp thiêng liêng
Cơm chiều sum họp mẹ hiền cha yêu!
Nhớ cơm quê
Chiều chiều khói tỏa mùi rơm
Bàn tay mẹ nấu bữa cơm quê mùa
Mồng tơi, rau đắng, canh cua
Tép rang, cà pháo muối chua ăn cùng.
Cá nẹp kho với quả sung
Thơm lừng lối xóm đi xa nhớ nhiều
Cơm được mẹ nấu bằng niêu
Gạo mùa chiêm mới nức chiều miền quê.
Mâm cơm đâu có gì nhiều
Mà sao ấm áp cả đời khó quên
Mẹ cha yêu mến kề bên
Trong mơ vẫn thấy hiện lên rõ ràng.
Một chiều đông lạnh ngỡ ngàng
Cơm quê nhớ quá, khẽ khàng làm thơ
Nhớ tuổi thơ đến ngẩn ngơ
Ước gì trở lại như mơ một lần.

Nhớ quê

Chia tay cảnh quê nghèo thuở ấy
Chuyến đò chiều biết mấy vấn vương
Xa rồi lại nhớ người thương
Dáng gầy của mẹ bên đường ngóng theo
Nhớ giọt nắng vắt treo bờ dậu
Bóng hoàng hôn đánh dấu hàng tre
Sáo ai réo rắt trưa hè
Cánh diều đón gió, chú ve dạo đàn
Trăng nghiêng xuống ghé giàn thiên lý
Đón hương nồng nhã ý gì đây?
Dịu dàng bướm lượn ong say
Quê hương, nỗi nhớ có ngày nào vơi
Con đi miết phương trời cách biệt
Đường mưu sinh mới biết gian nan
Nhớ quê, nhớ xóm nhớ làng
Công cha, nghĩa mẹ mênh mang đất trời
Nhớ con sông nhỏ, đò ơi!
Nhớ câu ví dặm cả đời nặng mang.

Nhớ quê

Xa quê nỗi nhớ thiết tha
Vườn cây ao cá nếp nhà thân yêu
Bờ tre ruộng lúa sáo diều
Sương giăng mờ ảo lam chiều khói bay
Quê hương thương nhớ lắt lay
Nơi thời thơ ấu bao ngày nuôi ta
Quê hương nơi chốn sinh ra
Nhà tranh vách lá tiếng gà gáy trưa
Kẽo cọt tiếng võng đong đưa
Trời xanh mây trắng rặng dừa lao xao
Trưa hè hóng mát cầu ao
Đọng trong tâm khảm ngọt ngào mẹ ru
Triền đê tiếng sáo vi vu
Đồng quê xanh thắm lúa thu trổ cờ
Nơi ta nuôi dưỡng ước mơ
Nơi ta chập chững ngẩn ngơ trước đời
Ta vì cuộc sống xa rời
Nhà tranh mái lá cuộc đời bôn ba
Buồn vui đều nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương
Giờ đây cuộc sống vô thường
Quê hương hai tiếng yêu thương đong đầy
Ta dù có khắp đó đây
Không gì có thể lấp đầy NHỚ QUÊ.

Về quê

Miên man gió thổi đường quê
Mây vờn rong ruổi bờ tre rì rào
Ong bay bướm lượn cầu ao
Đò ngang mái đẩy khát khao đợi chờ
Sông xưa kỷ niệm vào thơ
Lời ru của mẹ trong mơ vọng về
Nhớ xưa đón mẹ đầu đê
Cổng làng nghiêng bóng trưa hè ve ran
Xóm dài ngõ rải nắng vàng
Xa quê về lại nồng nàn hương say
Mà sao mắt xè hơi cay
Đồng làng vắng bóng mẹ nay xa rồi
Võng xưa kẽo kẹt mẹ ngồi
Áo nâu lưng thấm mồ hôi đồng về
Lớn lên con đã xa quê
Câu kiều mẹ lẩy nay về còn đâu
Bốn mươi năm ấy dãi dầu
Con về vắng mẹ, thu sầu thiên thu.


Trăng quê

Lâu lắm rồi tôi được ngắm trăng quê
Trăng đẹp lắm làm mê người xa xứ
Quê hương tôi đang đắm say giấc ngủ
Bước lặng thầm đường cũ ánh trăng ru
Xa quê hương bao mùa ánh trăng thu
Xa tuổi thơ, xa lời ru của mẹ
Đêm nay đây trăng sáng trong êm nhẹ
Kỷ niệm nào khe khẽ thức trong tim?
Đây đống rơm, khóm chuối ta trốn tìm
Kia cầu ao nơi ta ngồi hóng mát
Lũy tre xanh rì rào ngân tiếng hát
Gió thu về thơm ngát lúa quê hương
Quê hương ơi! Sao quá đỗi thân thương
Đượm lòng tôi bao vấn vương nỗi nhớ
Ánh trăng quê vẫn nồng nàn hơi thở
Khi xa rồi lòng nức nở nhớ quê
Ánh trăng vàng vẫn lấp lánh đê mê
Bao ký ức cứ tràn trề tuôn chảy
Dẫu xa cách trái tim hồng luôn cháy
Nghĩa xóm làng tình ấy đẹp như trăng.

Tỉnh giấc

Tỉnh rồi vẫn tưởng còn say
Nghe hồi âm thuở vơi đầy nắng mưa
Dùng dằng bóng lá đung đưa
Ngọn đèn không tỏ không mờ vì đâu?
Thơm gì như thể hoa cau
Bao nhiêu năm để qua cầu gió bay
Ngoài song mấy chấm sao gầy
Nỗi niềm ai nén nên dày bóng đêm
Bởi yêu cứ gọi thầm em
Bởi vui cứ rót tràn thêm chén đầy
Bởi buồn nên gió mới lay
Bởi bâng khuâng, bướm mới bay ngỡ ngàng
Sông nào chẳng có đò ngang
Để tôi tỉnh giấc, ngỡ đang gọi đò…
                                             
Hành quân qua quê hương

Quê ơi !
Sao vừa lạ vừa quen
Khi tôi trở lại
Đò sông La chở cả trời đêm
Mười chín năm bộ đội
Chân vẫn còn săn, dặm đường xa không mỏi
Có phải quê hương Xô Viết nâng niu
Hay câu dặm mẹ ru trên võng đói nghèo
Củ sắn cha đưa, bàn tay rớm máu
Hay tên núi tên sông cùng tôi đi chiến đấu
Với Phan Đình Phùng, Trần Phú, Nguyễn Đô Lương
Dẫu vui buồn nho nhỏ quê hương
Vẫn rung động tim tôi như thuở trai làng
Mũ lá, áo nâu mác dài tự vệ
Tôi chẳng bó hẹp tâm hồn nơi quê mẹ
Sao qua đây vẫn bịn rịn bờ đê
Một cánh buồm lên
Một chuyến goòng về
Một trạm gác phòng không đã nặng tình kháng chiến
Quê hậu phương giờ đây thành hỏa tuyến
Mỗi con người một trận địa sắt gang
Bom đạn nào gieo được tàn hoang
Đất dày lắm và căm thù nóng bỏng
Khi con trâu đứng làm bệ bắn
Khi mẹ già kéo pháo bặm môi,
Cành ngụy trang ứ nhựa đẫm mồ hôi
Tay em nhỏ góp màu xanh công sự
Con gái con trai như những vì sao không ngủ
Cấy đêm, tải đạn, vá đường
Câu ví đưa duyên mát lịm đêm sương
Và tôi hiểu – quê mình chung thủy lắm
Tên đất, tên người, ôi sao đằm thắm
Khi gọi lên, môi bỗng ngọt ngào
Tưởng đêm đông có nắng dậy xôn xao…
Có phải giờ đây, tôi mới hiểu vì sao
Người vợ áo nâu vai hằn quai súng
Từ giã tôi đi vụng về lúng túng
Mà nhớ thương trọn vẹn tháng năm dài
Có phải giờ đây tôi yêu quá quê tôi
Bởi đã yêu rồi, nhiều quê hương quen biết
Bởi đã yêu rồi chặng đường tôi bước tiếp
Tới những quê xa mà cũng rất gần
Có tiếng hát nào giục giã những bàn chân…

Qua vườn cũ

Mảnh vườn ngày trước
Ngõ vào còn đây
Bao năm không ở
Cỏ dày lấn cây.
Nền nhà in dấu
Giếng, sân chỗ này
Hoa mua tím dậu
Tuổi thơ dăng đầy…
Cây khế chỗ nào?
Ta trèo hái quả
Thời gian nhanh quá
Nhớ thầy mẹ ta…

Quê hương tôi 
               
Một vùng đất đồng chua nước mặn
Bão chưa tan nắng cháy đã đến rồi
Trời nóng rát cộng gió Lào lại thổi
Có nơi nào như Đông Mỹ quê tôi?
 
Cũng lâu rồi một thời quá khứ
Cha ông mình sống lam lũ quanh năm
Chỉ có ruộng trâu là đầu cơ nghiệp
Để nuôi con khôn lớn học hành
 
Quên sao được những chiếc cầu tre nhỏ
Vắt vẻo nằm trên con sông to
Đi trên đó những đôi vai gầy nhỏ
Chầm chậm qua sông những gánh lúa to
 
Tuy vất vả nhưng tình người thắm đượm
Dân quê tôi sống đùm bọc lẫn nhau
Đoàn kết một lòng tin theo lời Đảng
Trưa tối râm ran bát nước chè xanh
 
Nhờ khoa học soi rọi vào cuộc sống
Dân quê mình giờ đã bớt gian nan
Thay cầu khỉ bằng xi măng cốt thép
Đường liên thôn bê tông hóa thênh thang
 
Và hôm nay trên cánh đồng bát ngát
Tiếng máy cày máy gặt rộn vang
Nét hớn hở hiện trên từng khuôn mặt
Của người dân sau mỗi vụ thóc vàng.

Quê hương và nỗi nhớ

Ai sinh ra cũng một thời trẻ nhỏ
Nhiều kỷ niệm vui gắn bó tuổi thơ
Khi lớn lên phải sống xa xứ sở
Nỗi nhớ nhung day dứt tự bao giờ
 
Quê hương tôi có cánh đồng bát ngát
Cho đàn cò thẳng cánh bay qua
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Những trưa hè tắm mát hồn ta
 
Quê hương là đêm trăng dịu mát
Của tuổi thơ chơi bắt trốn tìm
Quê hương là những chiều em hát
Trên lưng bò rợp màu tím hoa sim

Quê hương là tiếng cười ríu rít
Chuyện râm ran sau giờ học tan trường
Quê hương là tiếng chích chòe hót
Nghe ngân vang trên lũy tre làng
 
Quê hương là hoa đồng cỏ nội
Giữa trưa hè ngân tiếng mẹ ầu ơi
Là tiếng sáo vi vu chiều gió lộng
Là tiếng trẻ trâu hối hả gọi nghé về…
 
Xa kỷ niệm quen thì ai cũng nhớ
Và quê hương là nỗi nhớ muôn đời
Quê hương rứa(1) ai mà không nhớ
Xa quê rồi nhớ da diết quê ơi!

Miền quê
Tác giả: Đức Trung – TĐL
Tôi thầm nhớ một miền quê
Ước mơ thăm lại trở về tuổi thơ
Đồng xanh bay lả cánh cò
Hương sen tỏa ngát mộng mơ những chiều
Vi vu gió thổi sáo diều
Bóng ai như bóng mẹ yêu đang chờ?
Dòng sông, bến nước, con đò
Có người lữ khách bên bờ dừng chân
Xa xa vẳng tiếng chuông ngân
Bờ tre cuối xóm trong ngần tiếng chim
Tuổi thơ thích chạy trốn tìm
Cây đa giếng nước còn in trăng thề
Xa rồi nhớ mãi miền quê
Trong tim luôn nhắc trở về ngày xưa…

Yêu lắm quê hương
Tác giả: Hoàng Thanh Tâm
Em yêu từng sợi nắng cong
Bức tranh thủy mặc dòng sông con đò
Em yêu chao liệng cánh cò
Cánh đồng mùa gặt lượn lờ vàng ươm
Em yêu khói bếp vương vương
Xám màu mái lá mấy tầng mây cao
Em yêu mơ ước đủ màu
Cầu vồng ẩn hiện mưa rào vừa qua
Em yêu câu hát ơi à
Mồ hôi cha mẹ mặn mà sớm trưa
Em yêu cánh võng đong đưa
Cánh diều no gió chiều chưa muốn về
Đàn trâu thong thả đường đê
Chon von lá hát vọng về cỏ lau
Trăng lên lốm đốm hạt sao
Gió sông rười rượi hoa màu thiên nhiên
Em đi cuối đất cùng miền
Yêu quê yêu đất gắn liền bước chân.

Bài thơ Việt Nam quê hương ta
(Nguyễn Đình Thi)
Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn
Cánh cò bay lả rập rờn
Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều
Quê hương biết mấy thân yêu
Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau
Mặt người vất vả in sâu
Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn
Đất nghèo nuôi những anh hùng
Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên
Đạp quân thù xuống đất đen
Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa
Việt Nam đất nắng chan hoà
Hoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanh
Mắt đen cô gái long lanh
Yêu ai yêu trọn tấm tình thuỷ chung
Đất trăm nghề của trăm vùng
Khách phương xa tới lạ lùng tìm xemTay người như có phép tiên
Trên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ
Nước bâng khuâng những chuyến đò
Đêm đêm còn vọng câu hò Trương Chi
Đói nghèo nên phải chia ly
Xót xa lòng kẻ rời quê lên đường
Ta đi ta nhớ núi rừng
Ta đi ta nhớ dòng sông vỗ bờ
Nhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngô
Bũa cơm rau muống quả cà giòn tan …

Tràng giang
(Huy Cận)
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,
Con thuyền xuôi mái nước song song.
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
Củi một cành khô lạc mấy dòng.
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
Bèo giạt về đâu, hàng nối hàng;
Mênh mông không một chuyến đò ngang.
Không cầu gợi chút niềm thân mật,
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.
Lòng quê dợn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.

Tình quê
Tôi về tìm lại tuổi thơ
Tìm trong câu hát ầu ơ ví dầu
Tìm về đồng ruộng nương dâu
Dòng sông bến nước cây cầu gốc đa
Tôi về tìm lại hôm qua
Hồn nhiên thơ mộng nô đùa rong chơi
Tuổi thơ ngày ấy đâu rồi
Bao nhiêu ký ức dần trôi ùa về
Chẳng nơi nào đẹp bằng quê
Nhà tranh vách lá tạm che nghèo nàn
Nhưng mà tình nghĩa chứa chan
Chở che đùm bọc cơ hàn sớt chia
Phồn hoa đô thị ngoài kia
Ồn ào náo nhiệt xa lìa tình thân
Bôn ba xuôi ngược bụi trần
Nửa đời nặng gánh vai uằn áo cơm
Về quê lòng thấy vui hơn
Tình thân bè bạn thuở còn đôi mươi
Tôi về tìm lại nụ cười
Bấy lâu lạc lõng chợ đời bon chen
Tôi về tìm bóng thân quen
Bạn trường một thuở sách đèn ngày thơ
Bạn bè một thuở dại khờ
Về ôn kỷ niệm trong mơ ngày nào
Nhớ quê lòng dạ xuyến xao
Về nghe câu hát ngọt ngào đưa nôi
Quê hương khế ngọt ven đồi
Quê hương in dáng mẹ tôi đợi chờ.

Quê hương
Quê hương tôi là những buổi trưa hè
Theo chúng bạn đi bắt ve về nghịch
Vị của bàng…chua chua…mà vẫn thích
Ánh mắt người khúc khích gọi mùa sang
Quê hương tôi là bông lúa chín vàng
Hàng dừa đứng mơ màng trong nắng sớm
Vườn trái cây sai trĩu cành mơn mởn
Có dáng cha đang đứng đợi con về
Từng đàn trâu thong thả chốn đường quê
Tiếng sáo trúc vỗ về trưa nắng hạ
Là dáng mẹ hòa trong từng gốc rạ
Giọt sương đêm trên cành lá gọi mời
Con sẽ về bên mẹ…mẹ hiền ơi
Để được khóc bên những lời an ủi
Được xuýt xoa củ khoai lang nướng củi
Được hòa mình trong khúc hát sông quê
Quê hương ơi…ta nhất định trở về !!!

nỗi lòng người xa quê

” ta đi ta nhớ quê nhà/nhớ canh rau muống/nhớ cà dầm tương……

Viết một bình luận