Giới thiệu đến độc giả yêu thơ Du Phong phần tiếp theo của tập thơ Có anh ở đây rồi hạnh phúc cũng ở đây được sáng tác năm 2015. Phần này gồm chương 4 và chương 5, mời bạn đọc cùng thoi dõi và chia sẻ.
Nội Dung
Hay em làm Em Gái của anh đi!
Cho em dỗi hờn trẻ con đỏng đảnh,
Cho em nghịch ngợm đùa trêu ranh mãnh,
Cho em thút thít để anh dỗ dành.
Nhưng mà như thế quá tội cho anh,
Khi một ngày em tìm được Hoàng Tử của đời em mãi mãi,
Em sẽ quên và vô tình bỏ lại,
Ông anh trai với một tay gấu, một tay búp bê, thơ thẩn hát một mình.
Hay em làm Bạn Thân của anh đi!
Để anh làm cái thùng phuy cho em trút vui buồn trong cuộc sống,
Để em tìm đến anh những ngày mùa đông lạnh cóng,
Mình sẽ chơi… “đấm nhau”, sưởi ấm cái rét vây lấy hai kẻ cô đơn.
Nhưng mà như thế cũng chẳng khá hơn,
Rồi em sẽ yêu, sẽ lấy chồng rồi sinh con đẻ cái,
Anh sẽ bị bỏ lại,
Một mình “đấm nhau” với cái gối chẳng biết chơi đùa…
Chẳng biết để em làm gì cho bớt nghĩ hơn thua,
Để em làm gì để bên anh dài lâu ngày này qua tháng khác…
Để em làm gì để tình cảm giữa chúng ta chẳng bao giờ phai nhạt,
Để em làm gì để em không đi lạc,
Anh chẳng biết phải để em làm gì…
Hay em làm Một Nửa của anh đi!
Em có bằng lòng làm bạn gái của anh không?
Anh sẽ tìm cầu vồng để cho em cưỡi thử,
Anh sẽ tặng em những vì sao trước khi đi ngủ,
Anh sẽ nhờ biển hát ru em trong giấc mộng ngọt ngào.
Hay em thử làm bạn gái anh xem sao!
Anh sẽ đưa em vào một khu vườn rất lạ.
Nơi chẳng có bốn mùa Thu Đông Xuân Hạ,
Chỉ có một mùa mang tên gọi “Tình yêu”!
Em có biết không anh muốn nói bao nhiêu,
Muốn trao cho em vô vàn điều vô giá.
Nhưng em cứ nhận lời yêu anh đi đã…
Cứ thử làm bạn gái anh trước đi!
Yêu anh rồi em sẽ chẳng mất gì,
Lại có thêm một người yêu chiều lo lắng.
Có người thương em một mình mưa nắng,
Quyết tâm song hành để che chắn nắng mưa.
Thế em gật đầu làm bạn gái của anh chưa?
Để anh đưa em về khu vườn của riêng anh nhỏ bé!
Nơi say đắm ngọt ngào anh và em tô vẽ
Một bức tranh chung tên “Hạnh phúc chúng mình”!
Rồi anh và em sẽ có một gia đình,
Anh là chồng ngoan còn em là vợ thảo.
Và chúng mình sẽ vượt qua bao giông bão,
Sống với nhau thành bà lão, ông lão… vẫn còn yêu!
Ơ kìa,
Sao còn chưa gọi một tiếng: “Anh yêu”?
Em muốn một lần đối diện với chiếc gương,
Để em biết con đường mình phải lựa.
Em đã tìm được một nơi nương tựa,
Em muốn tìm về hạnh phúc cùng anh!
Trái tim em tưởng vỡ vụn tan tành,
Bỗng một ngày vì anh mà lành lại.
Em tưởng sự chân thành đã không còn tồn tại,
Anh đã chứng minh anh khác biết bao người.
Em nhận lời để hai đứa bước chung đôi.
Hãy cho em cả một đời yên ấm
Ngọt đắng, vui buồn cùng nhau tay nắm,
Ta sẽ mang theo hạnh phúc ở bên mình.
Em muốn cùng anh viết một chuyện tình…
…không hồi kết…
Không gì cách ngăn kể cả sống chết,
Mãi bên nhau đến hết kiếp đời này.
Hứa với em lòng sẽ chẳng đổi thay,
Không để mất nhau vì những điều không đáng.
Em không cần quá nhiều điều lãng mạn,
Hãy là anh như em biết, được rồi.
Tình yêu mình mặc kệ tháng năm trôi…
Xin lỗi…
Xin lỗi…
Anh chẳng ngọt ngào, lãng mạn giống người ta
Ngày nọ ngày kia em không có quà,
Vì anh không thích một ngày chúng nằm yên trong góc nhà cho thời gian phủ bụi…
Xin lỗi…
Anh chẳng biết dỗ dành khi em giận dỗi,
Lời yêu thương anh cũng không nói nổi,
Chỉ biết lặng im giấu suy nghĩ trong đáy mắt cồn cào…
Xin lỗi…
Anh không phải người đàn ông thích gây sự ồn ào,
Tỏ tình giữa đám đông hay cùng người mình yêu đuổi bắt nhau khắp phố.
Anh chỉ thích hát thầm em nghe
khi hai đứa nắm tay bước trên con đường nhỏ.
Đơn giản đến mức bình thường đó mới chính là anh…
Xin lỗi…
Anh không thích tham vọng tranh giành,
Ước mơ của anh chỉ là mái nhà đơn sơ bên bờ sông hai hàng liễu rủ,
Tiền bạc ít thôi, cả gia đình yêu thương nhau là đủ!
Chỉ sợ rằng… em thấy thiếu thốn
khi chẳng có được những thứ giống người ta…
Xin lỗi…
Anh không phải là người lẻo mép ba hoa
Anh chỉ biết yêu và trao cho em những gì trong khả năng mình làm được,
Chỉ biết nắm chặt tay em trên con đường chông chênh phía trước,
Dành cho em cái ôm nhẹ nhàng ấm áp
qua những lạnh giá mùa đông…
Xin lỗi…
Em có muốn yêu anh không?
Anh chỉ là một chàng trai đơn giản,
Khao khát tình yêu như một lẽ bình thường,
Cần có một người để gọi “người thương”,
Tay nắm chặt đến cuối đường không bỏ.
Anh muốn có một khoảng trời nho nhỏ,
Để hai chúng mình che chở cho nhau.
Dù sáng đêm mưa nắng đổi thay màu,
Tình vẫn đậm sâu như ngày đầu em ạ!
Nếu một ngày một trong hai buồn bã,
Bỗng thấy cuộc đời xa lạ chẳng còn vui,
Mình sẽ vững tâm, ai đó ở đây rồi,
Dẫu đắng cay, ngọt bùi cùng san sẻ.
Anh muốn có một gia đình vui vẻ,
Mái ấm nhỏ xinh đầy ắp tiếng cười.
Và chúng mình sẽ chỉ hạnh phúc thôi,
Cứ như vậy tơi cuối đời, em nhỉ!
Lựa chọn
Em muốn một lần đối diện với chiếc gương,
Để em biết con đường mình phải lựa.
Em đã tìm được một nơi nương tựa,
Em muốn tìm về hạnh phúc cùng anh!
Trái tim em tưởng vỡ vụn tan tành,
Bỗng một ngày vì anh mà lành lại.
Em tưởng sự chân thành đã không còn tồn tại,
Anh đã chứng minh anh khác biết bao người.
Em nhận lời để hai đứa bước chung đôi.
Hãy cho em cả một đời yên ấm
Ngọt đắng, vui buồn cùng nhau tay nắm,
Ta sẽ mang theo hạnh phúc ở bên mình.
Em muốn cùng anh viết một chuyện tình…
…không hồi kết…
Không gì cách ngăn kể cả sống chết,
Mãi bên nhau đến hết kiếp đời này.
Tình yêu mình mặc kệ tháng năm trôi…
Nắm chặt tay anh
Rồi một ngày anh muốn nắm bàn tay,
Khẽ thì thầm: “Lối này, theo anh nhé!”
Từng vết chân in trên nền cát nhẹ,
Em hỏi rằng: “Chúng mình sẽ đi đâu?”
Anh siết chặt tay, gõ xuống mái đầu:
“Chỉ cần có nhau, đến nơi nào chẳng được!”
Em dỗi hờn dừng chân, không chịu bước:
“Em muốn đến chỗ nào thật vui cơ!”
Anh kéo vào lòng tất cả ngây thơ,
Đặt chiếc hôn lên bờ môi run rẩy:
“Thôi được rồi, mình đi về phía ấy!”
Em kiễng chân nhìn theo hướng chỉ tay…
“Phía ấy thì có gì hay?”
Em tò mò lay lay ngón trỏ,
Anh cười hiền ghé tai hỏi nhỏ:
“Có hạnh phúc của riêng mình, em có muốn xem không?”
Em bối rối cười trừ, má ửng hồng…
Cô ấy thích một tình yêu giản dị,
Không xa hoa, không sóng gió bão bùng.
Cô ấy thích mặc phong phanh giữa gió rét mùa đông,
Thích ăn kem bạc hà và thích la cà cùng người yêu trên phố…
Cô ấy thích nghe những bản nhạc không lời xưa cũ,
Thích cuộn tròn ngủ nướng đến tận trưa…
Cô ấy thích đứng một mình ngắm mưa,
Nhưng cô ấy cũng thích một bàn tay chợt lùa từ đằng sau ấm áp…
Cô ấy thích cái chạm môi nhẹ nhàng gấp gáp,
Thích vò đầu nghịch tóc rối tung,
Cô ấy thích cái siết tay chẳng chút ngại ngùng,
Khi hai người bước ngang qua con đường đầy xe cộ…
Cô ấy thích huyên thuyên cả ngày về anh chàng mình hâm mộ,
Thích xem phim nhưng chốc lát lại ngủ khì,
Cô ấy thích nấu ăn nhưng chẳng học được món gì,
Nhưng cô ấy vẫn kiên trì nấu cho người yêu cơm khê và thịt cháy…
Cô ấy thích chạy lăng xăng đâu đấy,
Đôi lúc nhớ rất nhiều nhưng sẽ chẳng tìm được cô ấy đâu…
Cũng đừng sốt ruột nếu phải đợi cô ấy lâu,
Cô ấy thích mỗi lần xuất hiện trước mặt người yêu là một lần mình đẹp nhất.
Cô ấy khi yêu có đôi khi ngốc thật,
Nhưng hãy ở bên, lo cho cô ấy hạnh phúc đủ đầy.
Đừng để cô ấy một mình với nỗi buồn sau kẽ ngón tay,
Đừng để giọt nước mắt rơi trên bờ môi hao gầy, lạnh giá…
Đừng yêu cô ấy bằng sự hững hờ xa lạ,
Trái tim cô ấy đã vỡ nát một lần rồi…
Cô ấy chỉ cần một vòng tay vừa đủ để ấm thôi,
Đừng giống tôi,
đến rồi đi để rồi suốt đời âm thầm day dứt…
Thật tâm chúc cô ấy và anh một gia đình hạnh phúc!
Ký tên: Người-để-hạnh-phúc-vuột-mất-khỏi-tầm-tay.
Cô ấy đã từng hạnh phúc với anh.
Tôi không trách về những điều đã cũ,
Nhưng tôi buồn vì nỗi buồn quá khứ
Dai dẳng đeo đày người con gái tôi yêu.
Ở bên anh cô ấy khác rất nhiều,
Ríu rít tung tăng vui cười chạy nhảy.
Anh đi rồi mang theo cùng hết thảy,
Say đắm, ngọt ngào, khao khát, hồn nhiên.
Về bên tôi cô ấy muốn bình yên,
Nhưng sâu thẳm trái tim luôn gào thét.
Cô ấy nhớ anh nhiều, anh có biết,
Đã bao lần cô ấy thiếp gọi tên.
Cô ấy không còn khóc nữa về đêm,
Nhưng mắt cạn và hay buồn ráo hoảnh.
Cô ấy âm thầm nâng niu bức ảnh,
Khe khẽ khoẻn môi khi thấy bóng anh cười.
Cô ấy dịu dàng và tốt với tôi,
Nhưng suốt đời sẽ không quên anh được.
Tôi không trách bởi vì tôi biết trước,
Kẻ đến sau không dám ước chi nhiều.
Tôi sẽ ân cần bằng tất cả tình yêu,
Cho cô ấy tháng ngày sau yên ngủ.
Nhưng có một điều cố bao nhiêu không đủ
Cô ấy chẳng bao giờ hạnh phúc giống bên anh.
Chàng trai ấy là người em đã chọn ở bên,
Sau ký ức không êm đềm thuộc về anh xa mãi.
Chàng trai ấy sẽ là người sau cùng ở lại,
Nắm tay em đi hết trọn đường đời.
Đó là một chàng trai tuyệt vời!
Người biết làm vơi những tổn thương của một thời quá khứ,
Người lặng lẽ ở bên và kiên trì cất giữ,
Những hi vọng mong manh tưởng tắt lịm lâu rồi.
Chàng trai ấy chỉ giản dị vậy thôi,
Chẳng biết trao cho em những lời đường mật,
Nhưng em cảm nhận một tình yêu chân thật,
Giữa những xô bồ vụn vặt hay sóng gió lớn lao.
Anh là người bao cô gái ước ao,
Còn em tự hào là của riêng anh ấy.
Tình yêu em bây giờ chẳng nồng nàn bỏng cháy,
Nhưng da diết ngọt ngào bởi dư vị bao dung.
Chàng trai ấy yêu em yêu say đắm vô cùng,
Người luôn âm thầm lo cho em từng bữa ăn, giấc ngủ.
Em đã yêu anh thế nào cũng không đủ,
Nhưng anh ấy chỉ cần em không bỏ mà đi.
Và em thật chẳng mong muốn cao xa gì,
Chỉ cần một người thương em như vậy.
Em nguyện sẽ một lòng ở bên anh ấy,
Chẳng bao giờ để mất người tốt nhất thế gian.
Vì chàng trai ấy chẳng giống anh, một cơn gió đi hoang,
Người chẳng bao giờ bằng lòng với những gì mình có được.
Em sẽ không vấn vương tình mà quay đầu cất bước,
Anh là người đến trước, nhưng rốt cuộc, mãi là kẻ về sau…
Em sẽ chẳng bao giờ bỏ anh ấy đi đâu.
Anh không muốn nói em nghe về những điều quá lớn lao,
Về thứ tình yêu ngọt ngào và bao la như biển.
Anh cũng không muốn nói em nghe về tình yêu bất biến,
Sâu thẳm như bầu trời.
Anh chỉ muốn trao em một tình yêu rất đơn giản, rất đời
Như một cái nắm tay giữa phố chật đông người,
Hay một nụ cười bình yên sau cơn lũ,
Mỗi tối về lặng lẽ hát nhau nghe rồi chìm dần vào giấc ngủ,
Như vậy có đủ không?
Anh không hứa sẽ cho em một mái ấm hạnh phúc màu hồng.
Chỉ biết ngay lúc này, em là người anh yêu thương nhiều nhất!
Hạnh phúc trong đời là có người để trao đi trái tim chân thật,
Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa vạn sự gian dối, xô bồ.
Anh biết mình không thể xoá trong em hết những âu lo,
Không thể giúp em thôi đắn đo hay giày vò về tương lai và quá khứ…
Nhưng anh biết mình có thể cùng em gìn giữ
Những thương, nhớ, tin, yêu trong giây phút hiện tại này.
Có thể một ngày, có thể ngày mai đây,
Chúng mình lạc mất nhau vì những lí do chẳng biết từ đâu tới.
Nhưng dù chuyện gì xảy ra thì anh vẫn muốn nói:
“Cảm ơn rất rất nhiều, vì đã là một phần không thể thiếu…
…của chính cuộc đời nhau!”
Em ghét anh nhiều lắm!
Nhưng anh chẳng biết đâu…
Công việc cứ bù đầu,
Chẳng cần em gì hết.
Chắc là anh cũng biết,
Em có đòi gì đâu,
Ngoài thỉnh thoảng bên nhau,
Lang thang ngoài phố xá.
Em vụng về, hay ngã,
Anh phải luôn cõng, dìu,
Lúc nào cũng phải chiều,
Cả khi em giận dỗi.
Anh là người xin lỗi,
Dẫu có là… em sai.
Anh không được nhắc hoài,
Dù em hay đãng trí.
Mỗi tuần một ngày nghỉ,
Phải dành trọn cho em.
Mua thật nhiều bánh, kem,
Rồi dọn nhà, dọn cửa.
Còn nhiều nhiều điều nữa,
Anh phải nhớ, nghe không?
Đừng để em buồn lòng,
Em yêu anh nhiều lắm!
Bài thơ này anh viết tặng cho em,
Kể về những thói quen mặc nhiên trong cuộc sống.
Đọc xong rồi chắc là em xúc động,
Bởi thói quen nào cũng có bóng hình em.
Sự thật là anh không thích ăn kem,
Nhưng tập dần rồi cũng quen, vì rằng em rất thích.
Anh không muốn hẹn hò ngoài công viên tĩnh mịch,
Vì muỗi đốt quá trời, nhưng em thích thì được thôi!
Sự thật là anh không thể nuốt trôi,
Món bán đúc hầm xương em vẫn thường chế biến.
Nhưng vì món ăn người mình yêu thể hiện,
Dẫu nước mắt ngắn dài anh vẫn cố để em vui.
Sự thật là anh chỉ thích bóng đá thôi,
Anh chán ngấy rồi những bộ phim sướt mướt…
Nhưng chẳng nỡ lòng nào nhìn má em đẫm nước,
Thế là tự nhủ lòng vui vẻ ngồi cạnh lau.
Sự thật là… em sẽ chẳng tin đâu!
Anh đã bắt đầu yêu những bản tình ca lãng mạn,
Để nếu chẳng biết làm gì giúp nỗi buồn em vơi cạn,
Anh sẽ ôm đàn và hát để em quên.
Anh sẽ tập thêm vô vàn những thói quen,
Để hoà mình vào thế giới của riêng em bé nhỏ.
Và sẽ chẳng bao giờ anh đành tâm buông bỏ,
Thói quen lớn nhất đời là muôn thuở yêu mãi một mình em!
Em yêu của anh…
Lại thêm một ngày cả thế giới tị ganh vì mình thương nhau nhiều quá!
Nhưng hãy tin rằng hạnh phúc ngày hôm nay chưa phải là tất cả
Mỗi ngày trôi qua sẽ là món quà quý giá để nếu ta biết trân trọng nhau nhiều…
Ngủ ngoan nhé, tình yêu…
Sớm mai thức dậy anh sẽ thương em nhiều hơn một chút
Và chúng mình sẽ không xa rời nhau dù chỉ trong giây phút
Có anh ở đây rồi, hạnh phúc cũng ở đây…
Hạnh phúc đến thế này thì biết phải làm sao?
Chúng mình cứ yêu nhau ngọt ngào như thanh kẹo!
Chúng mình cứ bên nhau êm đềm như câu chuyện
Công chúa ngủ trong rừng yêu… Hoàng tử Cóc “đẹp trai”!
Chúng mình cứ bên nhau say đắm thế này hoài,
Anh có chán không anh? Em thì chưa thấy chán…
Hay là để em thêm một chút lãng mạn,
Một chút hiểu lầm, giận dỗi để yêu hơn?
Hạnh phúc đến thế này, việc gì phai chơi với cô đơn.
Chỉ cần được cạnh nhau, kệ vui buồn, anh nhỉ!
Có những ngày bước bên anh, em nghĩ:
“Cuộc sống cứ vậy hoài thì viên mãn biết bao!”
Hạnh phúc này là điều cả đời em mong muốn, ước ao!
Hứa với em, đừng bao giờ để tình yêu cũ kĩ…
Hứa với em, suốt đời này anh chỉ
Yêu mãi mãi môt người, là Công chúa nhỏ của anh thôi!
Và em cũng yêu Hoàng tử của em nhất trên đời!
Mẹ ơi…
Con đã tìm được một nửa của đời mình!
Thứ hạnh phúc nhỏ xinh đang nảy mầm, kết trái.
Con muốn gạt bỏ tổn thương để vươn tay ra hái,
Mang nụ cười về cất lại vào tim.
Cuối cùng thì sau tháng ngày chỉ khóc với lặng im,
Chỉ biết ghìm chặt bàn tay, giấu hờn trong đôi mắt,
Đã có một người đến bên con và âm thầm góp nhặt,
Những sợ hãi, lắng lo, lặng lẽ đặt bên thềm.
Anh ấy là chàng trai có nụ cười hiền,
Có má lúm đồng tiền và thích sơ mi trắng,
Anh ấy hay vỗ về con bằng sự dịu dàng sâu lắng,
Hoặc ôm con vào lòng khe khẽ hát tình ca.
Tình yêu của anh ấy không ồn ào, cũng chẳng rộng bao la,
Nhưng trái tim anh ấy gửi trao về riêng con, mẹ ạ.
Anh ấy cho con một khoảng trời bình yên rất lạ,
Và đưa lưng gánh hết mọi giông tố cuộc đời.
Con nhận ra mình chẳng cần ai trao tặng cả bầu trời,
Con cũng qua cái thời cùng người yêu đứng tắm mưa, vầy nước,
Anh ấy là người nghiêng ô che mái đầu con khỏi ướt,
Có anh ở bên rồi, con chẳng ao ước điều gì cao xa.
Và mẹ hãy yên lòng khi năm tháng trôi qua,
Con gái mẹ sẽ đắm chìm trong miên man hạnh phúc.
Mẹ hãy mỉm cười gửi tới con lời chúc,
Sẽ mãi được bình yên trong hơi ấm vòng tay anh.
Mẹ biết rằng con đang rất đắm say,
Tình yêu ấy luôn nồng nàn mãnh liệt.
Chàng trai ấy dịu dàng và tha thiết,
Như chuyện một thời mẹ biết mình yêu.
Mẹ cũng từng mơ mộng đến bao điều,
Hạnh phúc dài lâu rồi bên nhau mãi mãi.
Mẹ cũng một thời yêu trong sợ hãi,
Nếu một ngày ai đó bỏ mà đi…
Con gái ơi, mẹ biết có nói gì,
Con đang yêu và sẽ không buồn nhớ.
Nhưng mẹ mong con đừng bỡ ngỡ,
Nếu vô tình chân có lỡ giẫm gai.
Nếu một ngày con phát hiện vòng tay ai,
Chẳng ấm nồng như là con vẫn nghĩ.
Chuyện tình yêu cũng không còn thi vị,
Mọi thứ nhạt nhoà quên lãng bởi thời gian.
Rồi con thấy lòng ngập những hoang mang,
Có thể có dối gian, hững hờ, xa lạ.
Con chẳng muốn tin vào điều gì nữa cả,
Cuộc sống sao toàn nước mắt, buồn đau…
Và con thấy kẻ nào cũng như nhau,
Con muốn khép tim mình vào, đóng cửa.
Chẳng còn tin thêm một người nào nữa,
Sợ thêm một lần lầm lỡ, đa đoan.
Con gái của mẹ này, dù đi khắp thế gian,
Sẽ chẳng thấy ai yêu con nhiều cho đủ.
Chẳng có điều gì mang tên vĩnh cửu,
Hạnh phúc chỉ là con tự biết thương thân.
Nếu có yêu ai hãy giữ lại một phần,
Để niềm tin lại nảy mầm sau cơn bão.
Hãy yêu hết lòng nhưng luôn tỉnh táo,
Để biết mình cần nắm giữ, hay buông.
Chuyện tình thường vui, nhưng cái kết lại hay buồn,
Đừng khổ tâm nếu một ngày gai đâm con chảy máu.
Điều cuối cùng mẹ mong con hiểu thấu:
Sau lưng con, ngày buồn nhất đã qua rồi…
Và hãy rộng mở lòng đón phía trước: Ngày vui!
Có những điều cháu không thể nói ra
Chỉ biết gửi vào đôi ba câu chữ
Muốn nói nhiều nhưng tự tin không đủ
Mong cô hiểu hết tâm sự một… chàng khờ…
Cháu thật lòng thương con gái của cô!
Tự bao giờ cháu cũng không biết nữa.
Bỗng một ngày tình yêu tìm gọi cửa,
Chúng cháu hiểu rằng chúng cháu thuộc về nhau.
Tình yêu vừa chớm nở, chưa đậm sâu,
Là cái tựa đầu trên bờ vai bối rối,
Là những chiếc ôm vụng về, nông nổi,
Là giây phút giận hờn, nhung nhớ, buồn vui…
Em ấy dại khờ và ngốc lắm cô ơi!
Chẳng biết tự chăm mình mỗi khi trời trở gió,
Chẳng biết lo toan gì dù là việc nhỏ,
Giữa bão tố cuộc đời, em ấy quá mong manh.
Nhưng cháu thương em, thương rất đỗi chân thành,
Cháu muốn là nơi chốn an lành để mình em dựa dẫm.
Cháu sẽ ân cần chở che, chăm bẵm,
Cố gắng hết sức mình đem hạnh phúc đến cho em.
Cháu biết cô lòng lo lắng chẳng hề yên,
Không biết cháu có mang muộn phiền theo kèm dối trá?
Sẽ ra sao nếu cô bé của mình tin nhầm chàng trai lạ?
Cháu có đủ kiên cường, bản lĩnh, che chở được em chăng?
Nhưng cô ơi cháu muốn nói một điều rằng:
Thời gian sẽ chứng minh cho tấm lòng không thay đổi!
Rồi sẽ tới một ngày cháu trả lời những câu hỏi,
Bằng mái ấm trọn đời hạnh phúc ở bên em!
Em thấy buồn vì khoảng cách đôi ta
Dài thêm mãi những lúc mình giận dỗi.
Em cố gắng nhưng làm sao ngăn nổi
Giọt nước trên mi rớt xuống không ngừng.
Em không muốn mình cứ mãi dửng dưng,
Hất nỗi buồn của nhau vào bóng tối,
Nghĩ điều gì cũng không tha thiết nói,
Chỉ lặng im chất dằn vặt quanh mình.
Em biết ngoài kia có những chuyện tình
Kết thúc bởi vô vàn điều nhỏ nhặt.
Khi chẳng màng đưa tay lau nước mắt,
Còn tha thiết gì cùng góp nhặt buồn vui.
Đừng lạnh lùng rồi xa cách, anh ơi!
Cho em biết những điều anh giấu kín.
Hãy dỗ dành để cho em nín,
Hãy ôm em để em biết anh cần…
Em muốn quên đi hết những hiểu lầm,
Em muốn được anh thì thầm khe khẽ:
“Sau tất cả, anh không hề muốn thế,
Anh yêu em hơn mọi sự trên đời!”
Và giọt nước buồn trên mi mắt ngưng rơi.
Nếu bây giờ được hoán đổi cho nhau,
Anh bước vào thế giới của em và ngược lại,
Em sẽ hiểu vì sao ta cứ mãi
Chẳng bao giờ hiểu hết được người kia.
Anh xin lỗi vì không thể thức khuya,
Cùng em chuyện trò, cùng em tâm sự.
Cùng khóc cùng cười, cùng vô tư lự,
Tại cuộc sống ban ngày hối hả bở hơi tai…
Anh xin lỗi vì cứ lảm nhảm hoài
Những lời quan tâm tưởng chừng vô nghĩa lý.
“Em ăn gì, mấy giờ em ngủ nhỉ?”
Tại chẳng biết thế nào để vơi bớt lắng lo.
Anh xin lỗi vì lắm lúc đôi co,
Khiến em buồn, bảo rằng anh khó tính.
Chẳng biết rằng con gái thì ưa nịnh,
Nhưng anh thật lòng không muốn thấy em hư.
Anh xin lỗi vì giấu những suy tư,
Chẳng bao giờ ngồi bên em thổ lộ.
Nhưng để em bận lòng, anh sợ,
Anh có thể tự mình gánh vác mọi lo toan.
Chỉ bởi chúng mình đã lỡ trót yêu
Nên có nhiều điều phải cùng nhau cố gắng.
Dẫu hai tâm hồn khác xa nhau nhiều lắm,
Nhưng chỉ cần đôi tay nắm, không buông.
Rồi chúng mình sẽ thấu hiểu nhau hơn,
Anh tin một ngày nỗi buồn không theo ta nữa.
Hạnh phúc ngọt ngào đến bên hiên gõ cửa,
Hai thế giới âm thầm hoà lẫn làm một thôi.
Rồi cứ thế bên nhau mình bước hết đường đời…
Em đâu muốn chúng mình cứ im lặng xa nhau
Để tình yêu chết dần bằng những điều nhỏ nhặt
Niềm tin héo gầy dâng đầy nơi sóng mắt
Mà nỗi đau từng ngày vẫn quặn thắt trái tim.
Trải qua bao lâu mới có thể kiếm tìm
Gặp được nhau giữa muôn vàn người lạ
Sao lại để giận hờn làm băng giá
Những yêu thương một thời từng vất vả dựng xây.
Em sợ chúng mình chẳng còn nữa đắm say
Chẳng còn muốn ngất ngây trong nụ hôn nồng ấm
Một bàn tay chực buông một bàn tay chờ nắm
Hạnh phúc tưởng gần mà xa lắm, anh ơi!
Em sợ chúng mình chẳng tha thiết nữa rồi
Đã quen với đơn côi và chẳng cần nhau nữa
Em sợ những niềm tin đã dần tàn đóm lửa
Hai đứa chẳng màng nhen nhóm lại vì nhau.
Em không tin cuộc đời có kiếp sau
Cho em làm lại những điều từng đã lỡ
Nên chén tình yêu xin đừng làm rơi vỡ
Đừng để chuyện chúng mình thành dang dở, được không?
Có những điều không thật phải không anh?
Giữa chúng mình phải chăng là miễn cưỡng…
Yêu một người thì đâu cần gắng gượng,
Hạnh phúc này, em đâu phải van xin.
Anh dại khờ cố dối để em tin,
Em lặng im giả vờ mình không biết.
Nếu một ngày anh thấy lòng mỏi mệt,
Có khi nào anh nói hết ra không?
Bởi mùa hè chẳng lạnh giống mùa đông,
Vòng tay em ấm nồng nhưng không đủ,
Bởi trái tim anh chưa từng mở cửa,
Em bước vào, cô gái khác chưa ra…
Chẳng thể nào cất bước bỏ đi xa,
Không dám khóc oà vì biết mình ngộ nhận,
Em giấu nỗi buồn và tổn thương sâu đậm,
Trong tiếng cười đùa chua chát đến thản nhiên…
Có bao giờ anh hiểu hết được em,
Yêu cuồng điên, ngốc khờ và ngây dại.
Ước một điều anh dối lừa được mãi,
Để em được sống hoài trong hạnh phúc đi vay.
Chúng mình đừng im lặng với nhau
Đừng để những nỗi đau chất chồng rồi rơi vỡ…
Nếu một ngày không ai cần ai nữa
Tất cả thành “đã lỡ” thì sao?
Chúng mình đừng lặng lẽ rời xa nhau
Để hạnh phúc đậm sâu chỉ còn màu u tối.
Ai có lỗi lầm, còn ai đem gian dối
Còn nghĩa lý gì khi đã chẳng thiết tha…
Chúng mình có thể ôm chặt lấy nhau mà!
Cho những tổn thương, nỗi buồn se sắt lại.
Nói với nhau rằng tình yêu còn tồn tại
Nếu đủ bao dung, sẽ mãi chẳng xa rời…
Có những điều hạnh phúc nhỏ nhoi thôi,
Nhưng xa mãi chỉ vì không níu giữ…
Đừng để một ngày gọi nhau bằng “Quá khứ”
Bởi có những điều đã cũ mà suốt đời không cam…
Anh mất tích rồi em có bận tâm không,
Hay chợ vẫn đông và má hồng em vẫn thế?
Em sẽ kiếm tìm anh nơi chân trời góc bể,
Hay sẽ nhủ lòng kệ cho gió bay xa?
Nếu một ngày em bất chợt nhận ra,
Anh chỉ là một chút vui giữa đời em ngắn ngủi,
Có lẽ chẳng cần đi tìm câu hỏi:
Anh mất tích rồi, anh sẽ đi đâu…
Anh tìm lại chúng mình trong ký ức thuộc về nhau,
Tìm lại những đậm sâu của một thời đắm đuối,
Tìm lại chút đắm say của tháng ngày nông nổi,
Gom lại hết ân cần sưởi ấm những thờ ơ…
Anh sẽ giấu mình trong câu hát, vần thơ
Chẳng bao giờ mong em tìm ra nữa!
Nếu chẳng còn nhớ nhau trong từng hơi thở,
Tha thiết nữa làm gì thứ hạnh phúc rét căm…
Anh mất tích rồi, em sẽ chẳng bận tâm…
Buồn nhất trong tình yêu là khoảnh khắc bất chợt nhận ra người mình yêu đã đổi thay từ bao giờ không biết.
Không còn thích vị cà phê ngày xưa nữa.
Không còn muốn nghe những bài nhạc chung nữa.
Không còn thiết tha những cái ôm thật chặt nữa.
Không còn giữ được sợi dây đồng cảm đã từng rất khăng khít nữa.
Tất cả vẹn nguyên, giờ đây chỉ còn một nửa. Một nửa lặng lẽ. Một nửa chông chênh. Làm sao không hẫng hụt khi vô tình phát hiện ra bấy lâu nay chỉ có một mình mình là cố gắng, chỉ có một mình mình ảo tưởng. Vẫn biết ai rồi cũng khác, nhưng cái khoảnh khắc đưa bàn tay ra chờ nắm để rồi hẫng hụt giữa không trung sao mà nghẹn lòng đến thế…
Những tin nhắn không hồi đáp, những cuộc gọi đổ chuông kéo dài, những lời trì hoãn gặp mặt, những thái độ ơ hờ… tất cả, không đem lại một cái kết đột ngột, nhưng đem lại một nỗi bất an và sợ hãi mơ hồ, triền miên không lối thoát. Giá như cứ một lời rồi kết thúc, còn hơn…
Ngày qua ngày, nghi ngờ cứ thế đan xen, niềm tin cứ thế vơi cạn. Bởi vậy mới nói, nỗi đau là thứ âm ỉ, thấm lâu hơn một vết cứa dứt khoát lạnh lùng.
Buồn nhất trong tình yêu là khi phải “lặng lẽ chờ đợi để dần thành người dưng”…
Cứ nghĩ rằng yêu thì sẽ thật vui,
Khi yêu rồi mới biết nụ cười chỉ là điều xa xỉ!
Có những ngày u buồn ta ngẫm nghĩ:
Giá ngày xưa đừng khờ dại quá nhiều…
Giá ngày xưa đừng vội vã gật đầu yêu,
Có phải bây giờ không có bao nhiêu điều tiếc nuối.
Dòng đời chẳng lặng yên, tình người mau thay đổi,
Thứ hạnh phúc êm đềm chẳng giữ nổi được lâu.
Nào phải ai yêu rồi cũng biết trân trọng nhau,
Khi say đắm nhạt màu, còn đâu mà thắm đượm.
Khi những gì người dành cho ta chỉ là một “tình-yêu-vay-mượn”,
Có lẽ nên trả về…
Có lẽ nên bỏ thói quen tin vào những hẹn thề,
Bởi lời hứa dù chắc chắn đến đâu cũng chỉ là lời nói.
Lời nói buông ra rồi thì làm sao giữ nổi,
Gió sẽ thổi bay đi…
Và cuối cùng sau một tình yêu ta còn lại những gì?
Ngoài trách số phận trêu đùa, hận bản thân mình quá ngốc.
Giữa cuộc sống bon chen, giữa đường đời ngang dọc,
Riêng mình mình cô độc, tự thương lấy mình thôi…
Vì chẳng mấy ai trên đời yêu rồi vẫn thấy vui.
(Có những tình yêu mãi là điều dang dở…)
Rốt cuộc thì hai đứa vẫn xa nhau,
Sau những đậm sâu giờ chỉ còn khoảng trống.
Rồi thì cả hai đều phải tiếp tục sống,
Những tháng ngày chẳng có người kia.
Sau những giọt nước mắt đêm khuya,
Ta vẫn phải tìm về nơi có nắng.
Dẫu biết ly cà phê chỉ toàn là vị đắng,
Vẫn uống cạn một lần rồi lặng lẽ quên đi..
Những tưởng chẳng bao giờ có chuyện chia ly
Rốt cuộc thì cũng xa chẳng vì điều gì cả.
Ai trong đời không một lần thành xa lạ,
Ai không một lần từ giã rồi tập quen.
Đã từng có với nhau những kỉ niệm êm đềm,
Rồi những ký ức không tên cũng chẳng dày thêm nữa.
Bờ vai một người chẳng còn một người tựa,
Vết thương hai người tự chữa bởi thời gian.
Có thể một ngày thả nỗi nhớ đi hoang,
Ta gặp lại nhau giữa muôn vàn lối rẽ
Mong rằng chúng mình đều mỉm cười vui vẻ,
Ôn lại ngọt ngào của quá khứ đã xa…
Dù “gia tài” viết lách chưa nhiều, nhưng cái tên Du Phong vẫn chiếm vị trí nhất định trong lòng độc giả trẻ nhờ tâm huyết đặt vào từng bài thơ.