Thơ tình buồn là tập hợp những bài thơ thấm đẫm nước mắt. Đó là khoảnh khắc nghẹn lòng khi yêu xa, khi chia tay, hay khi nhung nhớ nhưng bất lực… Đọc những bài thơ này ta cảm thấy trái tim mình rung động mạnh mẽ. Hãy hòa mình vào những trang thơ để thỏa nỗi lòng mình nhé các bạn!
Nội Dung
Thơ tình buồn khi chia tay luôn mang một nỗi niềm xót xa. Đó là cảm giác phải chia tay người mình yêu thương. Một lý do nào đó khiến hai người không thể bên nhau nữa. Và như sự sắp đặt của số phận buộc hai người phải chia xa. Khi đó có một cảm giác vô cùng đong đầy nỗi nhớ, sự xót xa, muốn nói lời nhung nhớ mà không cách nào bày tỏ. Khi ấy những bài thơ tình buồn khi chia tay dưới đây sẽ giúp bạn phần nào thể hiện cảm giác đó.
Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Em đã chẳng hẹn nhau đêm ấy nữa
Để quá khứ chỉ còn là thương nhớ
Và tương lai ít ra cũng ngọt ngào.
Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Em đã chẳng đổ cho anh bao tội lỗi
Em đứng lặng mắt nhìn ai không nói
Anh cũng vô tình có hiểu nổi em đâu
Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Em đã chẳng trách anh yêu người khác
Điều đơn giản bây giờ em mới biết
Thì anh xa, anh đã qua xa rồi.
Thơ: Thiên Gia Bảo
Có lẽ một ngày rồi em cũng quên anh
Ta lại trở về như lúc mình chưa đến
Nhưng lần sau gặp chắc không còn bịn rịn
Bởi mùa yêu thương đã lỗi hẹn qua rồi…
Anh vẫn là anh của ngày cũ em ơi
Chỉ khác một điều không còn yêu ai nữa
Và những cơn mơ đã thôi không gõ cửa
Những đêm chập chờn cho giấc ngủ bình yên…
Chúng mình trở về làm người lạ từng quen
Nếu có gặp nhau em đừng nên bối rối
Đường vẫn thênh thang bàn chân quên chờ đợi
Hé một nụ cười rồi rẽ lối người dưng…
Ánh mắt mùa xa chẳng níu một bước dừng
Cứ như vậy nhé để lòng thôi vương vấn
Và để trái tim hiểu ra đừng ngộ nhận
Thứ mà từ lâu chưa chắc thuộc về mình…
Tất cả chúng ta rồi sẽ phải trưởng thành
Mọi nỗi đau cũng chỉ còn là quá khứ
Dĩ vãng không tên chôn vùi điều dang dở
Mình lại lớn thêm từ cay đắng cuộc đời…
Có cuộc tình nào không trắc trở chia phôi
Anh vẫn thầm mong em bên người hạnh phúc
Còn anh mai này dù bến trong hay đục
Cũng phụ lòng riêng đừng đến những con đò…
Nếu lỡ một ngày tất cả hóa tàn tro
Và hai chúng mình đều trở về cát bụi
Sẽ không còn gì để cõi trần tiếc nuối
Bởi những ngày qua ta đã sống chân tình.
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Nhìn cơn mưa chiều nay rơi nặng hạt
Nghe lòng mình vỡ nát bởi buồn thêm
Nhặt lá rơi…em ngồi đếm trước thềm
Rồi lần bước khi màn đêm chưa sáng.
Đời không may trái ngang tình nứt rạn
Ôm nỗi sầu năm tháng khóc chia phôi
Bước đường yêu tình ngược lối mất rồi
Đành cam phận lẻ đôi gồng gánh nhớ.
Còn bao nhiêu những vần thơ dang dở
Chưa trọn tình trăn trở muốn tìm nhau
Nét chữ nghiêng dù mực đã phai màu
Hay nghịch cảnh đớn đau tình không đổi.
Vừa tan mưa mình em ngồi ngóng đợi
Nguyện tình này chỉ trao gởi cùng anh
Ước mong sao luôn hạnh phúc an lành
Bao kỷ niệm ngày xanh đừng tuột mất.
Bởi chiêm bao nên giấc mơ chẳng thật
Tình chúng mình đã mất giữa trần gian.
Thơ: Khiêm Đô Văn
Đến bao giờ chuyện ấy sẽ xảy ra?
Ngày em rời xa anh để về bên người khác.
Anh biết rồi một ngày tình yêu kia phai nhạt,
Bởi bấy lâu nay em đã khác quá nhiều…
Điều em chọn không còn là tình yêu,
Hoặc nếu có, cũng không cùng anh nữa…
Nên nếu buộc lòng anh phải chọn lựa,
Anh muốn được nghe chuyện đã biết trước rồi.
Nói đi em dẫu chỉ một lời thôi,
Cho anh thấy điều mình luôn sợ hãi.
Anh không muốn một ngày thành thừa thãi,
Chỉ vì muốn được yêu mà mang nợ một người…
Anh không muốn mình cứ phải gượng cười,
Sau tất cả, đừng dối nhau, tội lắm!
Nên nếu không thể cùng nhau tay nắm,
Hãy nói anh nghe lời tạm biệt sau cùng.
Thơ: Ngọc Hân
Em trở về thế giới của riêng em
Buồn vui với từng đêm đen lặng lẽ
Hạnh phúc, khổ đau, không cần ai chia sẻ
Giấc mộng đời thường chẳng tô vẽ cùng anh
Em chẳng cần níu lại những mong manh
Bởi yêu thương phải chân thành… nhiệt huyết
Nghĩa gì đâu khi tình kia đã hết
Dối gian lòng là giết chết niềm tin !
Trả cho người những ngày tháng không tên
Trả yêu thương, vùi chôn tình ngang trái
Để quên đi thời đắm say vụng dại
Không mệt nhoài giữa khắc khoải niềm đau
Kể từ giờ mình bước ngược đời nhau
Chẳng bận tâm nỗi sầu ai vẫn giữ
Chẳng vấn vương về những lời tình tự
Đến một ngày mọi thứ cũng trôi xa
Trả lại người mộng ảo của ngày qua
Trả luôn cả giấc mơ hoa thuở ấy
Dẫu con tim biết đớn đau nhiều vậy
Vẫn cam đành nhận lấy những đắng cay!
Em muốn bây giờ mình có thể gặp anh
Khi mà ngôn từ cúi mình trong suy nghĩ
Em cũng cúi mình trước lòng em mộng mị
Tháng sáu thở dài, nghiêng nắng cháy trên vai
Muốn gặp một người để nói hết đúng – sai
Để được khóc cười như khi chưa hề gặp
Đâu như bây giờ… điêu linh buồn quay quắt
Chỉ thấy mỗi mình soi bóng những cô đơn…
Có thể làm gì để cảm thấy tốt hơn
Khi mà nước mắt trực trào nơi khóe mắt?
Em không khóc được… là em đang giành giật
Giữa em và anh – người vốn dĩ xa rồi
Thơ: Ngọc Hân
Chắc người ta thương anh nhiều lắm đấy
Anh muốn gì họ cứ vậy chiều theo
Chẳng như em, người gì đâu thấy ghét
Tình cạn khô, cằn cỗi giống kẻ nghèo
Chắc bên người anh sẽ luôn vui vẻ
Chẳng ưu tư, chẳng mệt mỏi buồn rầu
Thôi anh hãy trở về bên người ấy
Buông tay nào, em chẳng trách anh đâu
Ừ em biết em là người ích kỷ
Mãi giận hờn chẳng suy nghĩ cho anh
Em cũng biết người ta luôn luôn tốt
Chỉ yêu anh, yêu rất đỗi chân thành
Thôi thì thế, trả anh cho người ấy
Thấy anh cười em cũng sẽ vui ngay
Dẫu cuộc đời còn bao nhiêu ngả rẽ
Yêu anh nhiều họ sẽ chẳng đổi thay
Thôi thì thế, chúc anh luôn hạnh phúc
Đừng nhớ em, đừng day dứt làm gì
Em mạnh mẽ, chẳng bao giờ biết khóc
Hãy yên lòng cứ thế bước ra đi!
Thơ: Thanh Trần
Anh quay về với góc nhỏ nơi tim
Bới kỷ niệm đi tìm hình bóng ấy
Trong ký ức còn đâu anh được thấy
Ánh mắt ai ướt vậy tím hoàng hôn
Hàng mi cong hứng giọt lệ tủi hờn
Chưa một lần nắm tay em thật chặt
Đôi vai gầy dưới chiều mưa cong vắt
Giờ chia tay…ai quặn thắt con tim
Anh quay về căn gác nhỏ ngủ im
Con đường vắng hàng cây buồn rủ lá
Có lẽ nào tình chúng mình vội vã
Để bây giờ đôi ngả đã chia ly
Bước lên xe em không nói câu gì
Anh lặng lẽ nhìn xe đi lần cuối
Màn đêm buông như là đang xua đuổi
Sợi nắng chiều về tận phía chân mây.
Thơ: Thiên Gia Bảo
Từ độ em đi nắng cũng buồn
Mi tình luôn ướt nhạt nhòa sương
Có khi một mình cười đau khổ
Người tưởng kẻ điên ở bên đường…
Bàn tay năm ngón mộng còn đan
Chợt thấy lẻ loi đến ngỡ ngàng
Hồn không vẽ nổi hình dung cũ
Nên nhớ trong tim đã dần tàn…
Con đường kỷ niệm vẫn quanh co
Nay cứ nằm im muốn đợi chờ
Chẳng biết người đi mùa thu ấy
Sẽ trở về không…hay hững hờ…
Trước ngõ hàng cây tím bông rồi
Người còn cách biệt mãi xa xôi
Phải thêm bao nhiêu tình xuân lại
Thì tim mới nở đóa hoa cười…
Bàn chân muốn bước ngập ngừng buông
Để xóa ưu tư mộng vô thường
Nhưng mỗi đêm về nghe mưa khóc
Còn hoài da diết nặng tâm hồn…
Đông về lành lạnh gió heo may
Chở nỗi niềm thương đến nơi này
Kìa ai khoác cả mùa nhung nhớ
Qua cánh đồng yêu dáng hao gầy…
Có một kẻ điên đứng làm thơ
Nhặt lá vàng rơi lúc chuyển mùa
Xếp lên hàng chữ ngàn năm đợi
Cố nhân nẻo ấy đẹp lòng chưa?
Thơ: Ngọc Hân
Nói thế nào cũng khiến trái tim đau
Thôi cứ thế chia tay nhau lặng lẽ
Kỷ niệm xưa hãy quên đi người nhé
Yêu thương nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai
Tình đôi mình chẳng thể có ngày mai
Mong gì nữa chuyện tương lai hạnh phúc
Nói thế nào cũng không sao thuyết phục
Tranh luận rồi lại ấm ức được thua
Cắt nghĩa thế nào cũng nhận lấy xót chua
Tổn thương nhau liệu có vừa tâm ý
Trót vấn vương đừng làm nhau khó nghĩ
Nhận được gì hay cũng chỉ đắng cay?
Chẳng còn gì thôi cứ thế chia tay
Thứ hạnh phúc đi vay thì nên trả
Kể từ đây mình thành người xa lạ
Bước ngược đường nên hóa những người dưng!
Có một người bên anh những ngày qua
Chẳng phải em mà là cô gái khác
Rất trẻ con và cũng yêu ca hát
Bản chất thì chắc mạnh mẽ giống em
Cô ấy chỉ xuất hiện vào ban đêm
Cùng anh nghe một hai bài nhạc cũ
Khi giấc mơ đã ru anh say ngủ
Cô ấy cười lặng lẽ đứng cạnh bên
Cô ấy là! Mà anh không biết tên
Ai cũng gọi là Cô Đơn gì đấy
Không hình dung nên chẳng ai nhìn thấy
Chỉ cảm nhận bằng nước mắt ở tim.
Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau
Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau
Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi
Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Hay vô tình quên đi
Những vần thơ tình buồn nhớ người yêu cũ rất xót xa. Nó chạm tới trái tim người đọc. Đó là những hoài niệm về mối tình xưa. Là những nhớ nhung không thể nói thành lời. Rằng chúng ta đã chia xa nhau. Rằng những người rõ ràng yêu nhau nhưng không thể cùng nắm tay đi đến cuối con đường. Hãy đọc những vần thơ tình buồn nhớ người yêu cũ để cảm nhận nhé!
Những lúc buồn tôi lại viết về em
Người con gái từng một thời đắm đuối
Cảm xúc bon chen theo thứ tình rong ruổi
Biết bây giờ đã cập bến nào chưa…?
Em về trong tôi đêm trở gió giao mùa
Mắt như ướt hạt mưa tình ngày cũ
Con tim run nghe từng hồi chuông đổ
Nhớ thật nhiều chẳng dám gọi thành tên…
Giá như yêu thua lỗ được bắt đền
Em trả giá cuộc tình này sao nhỉ
Tôi muốn buông nhưng bàn tay chẳng thể
Mà níu vào chỉ chuốc lấy đắng cay…
Cả hai ta cùng đang chịu đọa đầy
Em xa cách con tim này đã chết
Tại sao ta yêu đương trong mỏi mệt
Mà không một lần bỏ quên hết…vì nhau…
Đã quá trễ để làm lại từ đầu
Khi niềm tin chẳng còn như lúc trước
Đời trắng đen làm sao ta biết được
Tình lỡ làng đành chấp nhận mà thôi…
Ngày hôm nay vẫn chỉ một bầu trời
Nhưng em đã không nhìn về tôi nữa
Thế giới này như chia thành hai nửa
Tôi và em ở hai hướng không cùng…
Đôi dòng lệ chảy xuống quá lưng chừng
Lại thấm vào nỗi niềm tan biến mất
Em hiểu chăng cơn đau tình chân thật
Dày vò nhau tê tái đến thắt lòng.
Nhìn cơn mưa chiều nay rơi nặng hạt
Nghe lòng mình vỡ nát bởi buồn thêm
Nhặt lá rơi…em ngồi đếm trước thềm
Rồi lần bước khi màn đêm chưa sáng.
Đời không may trái ngang tình nứt rạn
Ôm nỗi sầu năm tháng khóc chia phôi
Bước đường yêu tình ngược lối mất rồi
Đành cam phận lẻ đôi gồng gánh nhớ.
Còn bao nhiêu những vần thơ dang dở
Chưa trọn tình trăn trở muốn tìm nhau
Nét chữ nghiêng dù mực đã phai màu
Hay nghịch cảnh đớn đau tình không đổi.
Vừa tan mưa mình em ngồi ngóng đợi
Nguyện tình này chỉ trao gởi cùng anh
Ước mong sao luôn hạnh phúc an làn
Bao kỷ niệm ngày xanh đừng tuột mất.
Bởi chiêm bao nên giấc mơ chẳng thật
Tình chúng mình đã mất giữa trần gian.
Có một người em bỏ lại sau lưng
Luôn thầm lặng đếm từng mùa thương nhớ
Có một người tuy bây giờ đã cũ
Vẫn chưa quên em dù chỉ một ngày…
Có một người trên phố nhỏ chiều nay
Ướt lạnh khi cơn mưa tình chợt đến
Mắt dưng dưng tâm hồn nghe bịn rịn
Ôm cô đơn rao bán giữa chợ đời…
Có một người chỉ để nhớ mà thôi
Dấu vào tim chẳng nửa lời than trách
Người đến đi không phân bua biện bạch
Áo cũ rồi em trút bỏ vô tâm…
Có một người như cái bóng âm thầm
Dõi theo em từng ngày trong xa vắng
Có một người chỉ biết đau thầm lặng
Yêu em nhiều nhưng câm nín xót xa…
Có một người em từng đã bước qua
Nghe hờ hững như là không quen biết
Đi bên ai em lạnh lùng giống hệt
Như người dưng chưa gặp gỡ bao giờ…
Có một người từng khóc cả trong mơ
Môi mấp máy gọi em không thành tiếng
Nụ cười em nở đầy trời kỷ niệm
Mà muôn đời ai đó chẳng thể quên…
Có một người chẳng phải của riêng em
Nhưng chỉ nhìn về mình em duy nhất
Em đã buông…em buông bàn tay thật
Em vô tình nên mãi mãi mất nhau.
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ, với hồn tiêu
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
– Yêu, là chết ở trong lòng một ít
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những người si theo dõi dấu chân yêu
Và cảnh đời là sa mạc vô liêu
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít
Em nhớ mãi một chiều mưa nặng hạt
Anh nắm tay em chạy dọc cây cầu
Anh ướt đẫm, còn em thì run rẩy
Chợt mơ hồ một ước nguyện về nhau.
Một chút mơ hồ anh chẳng biết đâu
Vẫn cứ vô tư gọi em là cô bé,
Vẫn tán dương em đẹp xinh và tươi trẻ
Chỉ trái tim anh là cửa đóng, then cài.
Trái tim anh vẫn mang bóng một người
Đã đau đáu suốt một thời trai trẻ
Em muốn giận, muốn hờn, mà không thể
Chị ấy cũng chỉ là một cô gái như em…
Chị ấy xa rồi, sao anh vẫn không quên
Năm tháng cứ trôi qua, nỗi buồn thêm bỏng cháy
Dưới chân cầu, đã bao nhiêu nước chảy
Tóc trên đầu đã trải mấy mùa xanh…
Em sẽ phải làm gì để có được anh?
Xin đừng nói với em rằng đó là điều không thể
Dù trước anh em chỉ là cô bé
Xinh đẹp bao nhiêu, cũng chừng ấy khạo khờ.
Chiều mưa nào hong mãi vẫn chưa khô
Cây cầu cũ, một mình em vẫn dạo
Nước vẫn chảy, em vẫn em khờ khạo
Vẫn đa mang chút nắng ảo trong đời…
Hoàng hôn xuống giữa không trung
Cánh chim lạc lõng lướt từng áng mây
Chim ôi lẻ bạn xa bầy
Buồn chăng chim hỡi những ngày lẻ loi?
Xuân về hoa thắm lá ngời
Tiếng chim thảng thốt nghe vơi nửa lòng
Như xuân còn đọng hơi đông
Như nghe giá lạnh một dòng buốt tim
Như thu còn lén nằm im
Như lồng trong gió gợi tìm cô liêu
Xa xa thấp thoáng cánh diều
Vi vu khúc nhạc sáo tiêu não nề
Ráng chiều buông rũ lê thê
Đổ dài chiếc bóng đường về quạnh hiu.
Yêu xa – một trạng thái cảm xúc chẳng ai mong muốn. Nhưng đôi khi đó là một sự sắp đặt của số phận. Là cảm xúc bịn rịn khi sắp phải chia xa. Là sự xót xa không nói nên lời. Là sự nhớ nhung nhưng khoảng cách quá xa vời.
Khi yêu chúng ta luôn mong muốn được bên cạnh người yêu. Được quan tâm, được yêu thương, được vỗ về. Là những lần giận hờn khó lòng xoa dịu. Là những đau thương của người kia nhưng người này không có mặt. Hãy đọc những vần thơ buồn khi yêu xa để phần nào cảm nhận được cảm xúc này nhé!
Em vẫn biết yêu anh là khổ
Chẳng thể tìm bến đỗ bình yên
Bởi ta xa cách hai miền
Khó lòng mong được đoàn viên với người
Dù chờ đợi hai mươi năm nữa
Cũng chỉ là hai nửa song song
Thuyền kia trôi mãi theo dòng
Chiều buông nhạt nắng đành hong nỗi buồn
Đêm nức nở lệ tuôn ướt gối
Nhớ vòng tay nóng hổi hôm nào
Lòng này cháy bỏng khát khao
Nụ hôn nồng ấm ngọt ngào lúc xưa
Kỉ niệm cũ như vừa trỗi dậy
Khiến tim khờ bỗng thấy nhói đau
Để cho tâm khảm nhĩ nhàu
Ai người thấu hiểu trầu cau lỡ mùa
Đời nếm trải cay chua mặn đắng
Thèm phút giây bình lặng êm đềm
Xa người nỗi nhớ dài thêm
Khuya nay thao thức bên thềm nhớ anh.
Đêm mưa lạnh lòng anh tràn cảm xúc
Dấu yêu à! Mỗi lúc một nhiều hơn..
Bắc-Nam xa mưa gió nổi ghen hờn
Gom nhung nhớ chập chờn đêm giông bão…
Ngàn đêm trắng hỏi xoay vần con tạo
Trái tim tình chao đảo nhớ người xa
Vòng tay ôm hình bóng ấy nhạt nhoà..
Mơ hơi ấm tim hoà chung nhịp đập..
Nụ hôn ngọt mơ tình em khoả lấp
Lửa mặn nồng ấm áp mãi đôi ta…
Luôn thầm mong cùng em sống chung nhà
Cho khoảng cách trời xa thôi khắc khoải…
Anh sẽ đến …vượt đường xa chẳng ngại
Một bóng hình yêu mãi đó là em
Đã bao đêm gối lệ đẫm ướt nhèm
Lòng thổn thức đan xen bao nỗi nhớ…
Lại đêm dài thức trọn nhớ thương anh
Con tim nhỏ vẫn dành phương xa ấy
Bởi tình duyên cách ngăn mà buồn vậy
Cứ hàng giờ muốn trông thấy người ta
Biết khi nào mình mới ở một nhà
Cho nỗi nhớ vơi đi hết buồn bã
Khấn nguyện cầu ông trời ban phép lạ
Để chúng ta sẽ chẳng phải cách ngăn
Dẫu biết rằng còn nhiều lắm băn khoăn
Bao nỗi nhớ trong lòng không tả được
Chỉ cầu mong ơn trên sẽ ban phước
Để chúng mình tròn ước nguyện bên nhau
Bao đêm nay căn phòng tối một màu
Ôi lạnh giá thèm bàn tay sưởi ấm
Người lạ ơi trót thương anh sâu đậm
Tận đáy lòng người có thấy được không
Nếu duyên ta có một chút màu hồng
Thì đâu phải em chờ trong lặng lẽ
Giờ đây em đang sống trong cô lẻ
Nhớ thương anh mà lạnh giá cõi lòng.
Ở nơi này em mãi gọi tên anh
Vì xa cách nên cũng đành như vậy
Chiều hạ vắng bâng khuâng em bỗng thấy
Con tim hồng trỗi dậy gọi anh ơi!!!
Xa nhau nhiều lòng em thấy chơi vơi
Gửi Người ấy cả bầu trời thương nhớ
Em cần lắm một bờ vai che chở
Để mỗi ngày được nghe gọi : Vợ ơi!!!
Mình cách xa…xa lắm…mấy phương trời
Em mong đợi …về thăm nơi anh đó
Và em mãi là người yêu bé nhỏ
Trọn đời này …em chỉ có anh thôi .
Mơ một ngày mình sánh bước chung đôi
Tình mãi đẹp. Xây mộng đời anh nhé!
Về bên em ôm vòng tay thật nhẹ
Tình mặn nồng mình chia sẻ buồn vui
Chớm Thu sang em bỗng thấy bùi ngùi
Gió heo lạnh dạ không nguôi nỗi nhớ
Thơ em viết gửi theo ngàn hơi thở
Đến bên Người ..thương nhớ…gọi tên nhau.
Anh vẫn biết yêu xa em sẽ khổ
Vì hai ta không được ở cạnh nhau
Lúc trở trời hay những lúc em đau
Anh không thể đến bên và chăm sóc
Lúc em buồn em ưu phiền em khóc
Anh chẳng thể lau nước mắt cho em
Khi em phải cô lẻ bước mỗi đêm
Nhìn người ta tay trong tay êm ấm
Anh biết rằng em sẽ buồn nhiều lắm
Khi lối về thiếu vắng bóng hình anh
Nhưng em ơi mọi thứ sẽ qua nhanh
Ngày mai đây ta sẽ thành đôi lứa
Tấm chân tình anh trao về em đó
Trái tim hồng dòng máu đỏ gửi em
Em yêu ơi xin người hãy vững tin
Dù bây giờ ta chưa bên nhau được
Nhưng tương lai còn chờ ta phía trước
Anh tin rằng mình sẽ được bên nhau
Rồi mai đây anh sẽ sắm cau trầu
Đến hỏi em về làm dâu em nhé
Ngôi nhà nhỏ vang tiếng cười con trẻ
Trọn kiếp này ta chẳng thể xa nhau
Hãy chờ anh chờ anh nhé em yêu
Một chút thôi chẳng lâu đâu em nhé
Anh sẽ yêu yêu em nhiều hơn thế
Bạc mái đầu ta vẫn sẽ yêu nhau.
Muốn gần em cho thoả những đam mê
Anh dời núi để lối về gần mãi
Tát cạn sông cho đôi tim xích lại
Che bầu trời để hái nắng cho em
Và lau mắt mỗi khi khóc ướt nhèm
Anh có thể đem tình yêu chân thật
Đến cho em quên những lời đường mật
Mà ngày cũ tim chật vật đau thương
Bởi nhớ em anh thức suốt đêm trường
Ngắm bức ảnh thoả yêu đương xa cách
Nắng sớm lên ước gì chạy một mạch
Đến bên em anh trách nhẹ lời yêu
Em biết không anh muốn nói rất nhiều
Chiều ra biển ngồi đăm chiêu gọi sóng
Gửi tới em tình yêu và khát vọng
Ngày qua ngày anh lại ngóng hồi âm.
Những vần thơ tình buồn luôn mang trong mình một nỗi xót xa. Là thơ tình yêu xa nhớ nhưng không thể gặp. Tình yêu mang cho ta những cung bậc cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời. Đồng hành cùng phongnguyet.info để theo dõi những bài viết đặc sắc nhất nhé. Thân Ái!