Nhà thơ Bùi Thị Bích Hiền, bút danh: Hoa Diên Vỹ sinh năm 1983, quê quán ở Mê Linh, Hà Nội. Chị là nhân viên văn phòng. Chị yêu thích sáng tác văn, thơ và đã có một số tác phẩm được in báo, phát thanh trên VOV.Chị cũng có thơ và tản văn in chung trong các tuyển tập nhiều tác giả khác. phongnguyet.info xin được giới thiệu những bài thơ hay của chị.
MAI CON VỀ
Mai con về bồ kết mẹ phơi chưa
Nước giếng khơi bắc nồi đun nước gội
Ra vườn hái thêm mấy chùm lá bưởi
Tóc suôn mơ ngan ngát lại hương đồng.
Mai ghé vào cánh ruộng ở đằng đông
Lấy bông tím làm thuốc về cho mẹ
Hoa ngũ sắc* chân quê dù nhỏ bé
Chữa viêm xoang nhanh lắm rất diệu kỳ.
Mai con về thăm lại đám gà ri
Buổi hôm trước nở một đàn lích rích
Bao ngô sắn mẹ nuôi giờ chắc nịch
Bắt đem tần ngải cứu hẳn là ngon.
Mai con về tìm nắm cỏ mật thơm
Để hà hít hương ngọt mềm thân nhỏ
Bao năm rồi đi xa lòng vẫn nhớ
Mấy ruộng ngô ven bãi trước mọc nhiều.
Mai con về hẹn chị nấu bún riêu
Bố mới điện cua đợt này đương rộ
Dọc mùng tốt vườn xanh um lá ngổ
Đám rau thơm mơn mởn mọc quanh nhà.
Giận sao mình ngày trước lấy chồng xa
Để rưng rức khói chiều hun mắt mẹ
Giấu đêm thâu tiếng thở dài khe khẽ
Ngắm trăng suông điếu bát bố một mình.
Mai con về mặc cả với bình minh
Đừng gọi sớm song thân giờ luống tuổi
Đêm no giấc chẳng chập chờn canh cuối
Tóc sương thôi không bạc nữa mây trời.
MỘT NGÀY VỀ QUÊ
Tiếng gà vừa giục bên song
Một xe cao ngất từ đồng về sân
Rau lang rau muống rau cần
Cải ngồng mơn mởn màu xuân xanh rì.
Cả nhà ngồi bó rau thi
Mẹ nhanh thoăn thoắt ai bì được đâu
Ra vườn bòn mấy luống bầu
Bố đem về một gánh rau ngon lành.
Anh vừa chặt mẻ chuối xanh
Buồng to trĩu quả để dành giỗ ông
Nải này vừa lẻ vừa cong
Đúng mười chín quả tiêu hồng đẹp mê.
Một ngày trốn phố tìm quê
Tôi như đứa trẻ vụng về ngày xưa
Nhói lòng thèm cánh võng đưa
Ầu ơ vỗ giấc những trưa có bà.
Cuối làng một tiếng mõ xa
Hình như thôn dưới có nhà mất trâu…
ROI TRE NGÀY CŨ
Anh trái lời lập nghiệp ở chốn xa
Chiếc roi tre cha quất hằn góc phản.
Mấu sắc nhọn đau cứa vào tâm khảm
Mẹ đem vào giấu vội dưới buồng sau.
Em giật mình chớp mắt đã bể dâu
Chẳng mấy nữa theo chồng về xứ lạ.
Mà người vẫn như bóng chim tăm cá
Mẹ lưng còng cha bạc tóc chờ anh.
Biết bao mùa xuân nữa vụt qua nhanh
Em khắc khoải mong Tết về bên mẹ.
Cha ngồi đó lặng im khô dòng lệ
Mắt đục mờ nhìn mãi phía xa xăm.
Anh trở về bất chợt buổi cuối năm
Bàn tay thắp run run tuần hương muộn.
Trái nhà sau tấm lưng còng chùng xuống
Chiếc roi tre ngày cũ mẹ đem vào.
NGƯỢC
Ngược lời ru tìm cánh cò của mẹ
Bay lả bay la trên cánh đồng làng.
Tìm con trắm con trê về nấu nướng
Cái ngủ ăn rồi mẹ đi cấy nhàn hơn
Ngược đệm êm quay về với rạ rơm
Chỗ ướt mẹ nằm chừa con chỗ ráo.
Tháng ba ngày tám độn kê thay cháo
Rau sắn cầm hơi con đượm bát cơm vừng.
Ngược phồn hoa tìm lại phía sau lưng
Cuối bờ tre cuốc gọi hè lanh lảnh.
Thánh thót mồ hôi bóng lờn quang gánh
Đẫm lưng cha manh áo mỏng đau sờn.
Cây duối buồn đứng lặng giữa cô đơn
Nước mắt lặn cả vào chùm quả ngọt.
Gốc trôi già người ta vừa đẽo gọt
Chặt mất rồi đem gỗ dựng nhà to.
Ngược tàu xe lần về phía cơn ho
Bên chái bếp mẹ đang cời than đỏ.
Khói vấn vít giỡn đùa từng ngụm gió
Cứ vô tình cho tiếng mẹ khàn thêm.
Ngồi cùng cha gầy cuộc rượu tàn đêm
Nghe thạch sùng trên nóc nhà chắt lưỡi.
Trăng quầng mảng dày công người tắm tưới
Hạn hán rồi thương cây lúa đồng ta.
Ngược bộn bề con gần lại mẹ cha…
TÌM VỀ
Ngót nửa đời phiêu bạt vắng xa quê
Muốn thăm lại bờ ao xưa cỏ mọc.
Vớt bóng trăng đêm lung linh vằng vặc
Uống ngụm giếng khơi mát lịm thuở nào.
Được một lần thỏa hết những ước ao
Nghĩ nhẹ lắm chút niềm vui vụn vặt.
Mà tháng năm định giá dường hơi đắt
Tóc trên đầu đen trắng sợi bằng nhau.
Con tìm về nghe ngan ngát hương cau
Chim gọi vịt da diết chiều sương lạnh.
Mẹ kĩu kịt nặng hai đầu quang gánh
Đổi thanh xuân mua cơm áo nhọc nhằn.
Cha ngoài đồng chôn giấu những băn khoăn
Mùa sẽ ngọt sau đường cày thẳng tắp.
Tháng giêng ngoan tiếng sấm vui dồn dập
Lúa phất cờ no ấm chẳng còn xa.
Con tìm về mong trả nợ tháng ba
Trót lỗi hẹn biết bao mùa hoa gạo.
Nàng Bân vẫn miệt mài ngồi may áo
Tấm chăn dày sân nắng mẹ đem phơi.
Con tìm về bên câu hát à ơi
Vén giấc mơ còn thơm mùi cỏ mật.
Đêm chong đèn sách vở ôm ngủ gật
Cha bế vào chăn mỏng kéo trùm vai.
Con tìm về hối hả bới nồi khoai
Củ hoàng long ngọt ngon bùi quá thể.
Chị đem vào sẻ đôi hai chùm khế
Cùng hít hà muối ớt thật là cay.
Mẹ ra vườn hái mấy ngọn rau đay
Cha vừa bắt mẻ cua đồng tươi rói.
Từng đám gạch bồng lên trong màu khói
Lịm hồn con cho đến tận bây giờ.
Con tìm về gom nhặt những ngày thơ…
NHỚ QUÊ
Lâu rồi con chẳng về thăm
Bà có dậy sớm vùi chăn cặp lồng
Chõng tre còn bắc sân không
Đêm hè gió mát ngồi trông bóng hằng.
Phố nghèo cả một ánh trăng
Thiếu luôn câu hát mẹ nằm ru con
Có thừa chỉ những vàng son
Xa hoa bén rễ ăn mòn nét quê.
Con thèm đội chiếc nón mê
Một tay ngoại dắt bờ đê hôm nào
Quần phin ống thấp ống cao
Cỗ về phần chị miếng nào cũng ngon.
Lúa nhiều cha lượm mấy đon
Đổi que kem mút mua con tiếng cười
Đường làng mượt óng rơm phơi
Sào tre mẹ gẩy nuôi đời ấm no.
Thóc vàng ăm ắp sân kho
Một ngày dăm bận phơi cho hạt giòn
Bữa cơm gạo mới thật ngon
Thơm từ mùa cũ theo con đến giờ…
QUAY LẠI NGÀY XƯA
Lúa gặt rồi đồng còn trơ cuống rạ
Một mùa vàng đầy ắp những sân kho
Con tìm về nơi chốn cũ ngẩn ngơ
Chiếc điếu bát nằm im trong góc tủ.
Ôi nhớ thương biết bao nhiêu cho đủ
Thầy không về mây gió mải ngao du
Con vắng nhà vò võ chỉ mình U
Ngày mấy lượt thất thần bên hiên đợi.
Cái giếng khơi nước vẫn trong vời vợi
Dây đứt rồi gàu chửa mượn người thay
Con thẫn thờ bước lại dưới gốc cây
Mít trĩu quả không còn người trèo hái.
Chiếc xe thồ U cũng đem xếp lại
Dưới nhà ngang cùng với những vai bừa
Mũ cối xanh và cả tấm áo mưa
Buồn héo hắt chung một niềm tâm sự.
Thầy đã đi chẳng bao giờ về nữa
Ước một lần quay lại những ngày xưa…
MẸ
Mẹ sinh con khi gió về lạnh giá
Tấm áo sờn thành tã ấm ngày đông.
Con còn đỏ Mẹ đã ngoài ruộng mạ
Chân lấm tay bùn cấy lúa đổi công.
Tần tảo thân cò lặn lội bến sông
Đồng cạn, đồng sâu, Mẹ nào quản ngại?
Khai hoang tới những miền đầy cỏ dại
Mẹ ươm trồng hạt giống của ngày mai.
Cha công tác xa mình Mẹ miệt mài
Còng lưng gánh đôi vai gầy trĩu nặng.
Vất vả sớm khuya một đời thầm lặng
Suối tóc nào nhuộm trắng giấc mơ con?
Chạy vạy ngược xuôi vẫn cố vuông tròn
Ngày ba bữa cháo cùng rau đắp đổi
Chị em rủ nhau lớn nhanh như thổi
Cứ tết về có áo mới đi chơi…
Mẹ dành cho chúng con cả cuộc đời
Đếm sao hết được biển tình lồng lộng.
Người đã thay cha làm bờ vai rộng
Cho con tựa vào mỗi lúc chông chênh…
Chiều nay con lại về bên mái nhà xinh
Thấy tóc Mẹ như bạc thêm nhiều sợi.
Từng suối buông dài Mẹ vừa mới gội
Ngát thơm mùi bồ kết hương chanh.
Cho con được mơ về những ngày xanh
Hoài nũng nịu ngủ vùi trong tay Mẹ.
Tranh với em từng củ khoai nhỏ bé
Rồi khóc òa khi cậu được phần hơn…
Không sao nói lên hai tiếng cảm ơn
Dù con hiểu chẳng bao giờ Mẹ nhận.
Người cho đi chưa một lần ân hận
Tuổi trẻ, tình yêu, khát vọng, tim hồng.
Chúng con nay đã dựng vợ, gả chồng
Mẹ vẫn lo từng mớ rau quả trứng
Cứ về ngoại là một xe chật cứng
Sợ con mình thiếu đồ sạch bữa ăn.
Con lớn rồi xin Mẹ chớ băn khoăn
Bởi con nay cũng bắt đầu làm Mẹ
Lời muốn nói trên môi con khe khẽ
Gánh nặng ngày nào Mẹ để chúng con!
Thơ Hoa Diên Vỹ
TRẢ
Trả em lại nhé ngày xưa
Nước trong văn vắt nón dừa ngụm mương
Cào cào chấp chới áo hường
Sẻ nâu ríu rít gọi thương cánh đồng.
Trả em ngày lúa trĩu bông
Nặng quang gánh mẹ vít cong vai chiều
Bện rơm vá lại miền yêu
Để vi vút gió chở diều bay cao.
Trả về khoả nước bờ ao
Vén nhung nhớ chạm đêm sao tháng mười
Xoè tay vớt mảnh trăng rơi
Tìm trong sâu thẳm nét cười cha yêu.
Trả ai này những cô liêu
Để thôi khát lại những điều rất xưa…
VỀ
Về quê tháng chạp một ngày
Vườn sai lúc lỉu ao đầy cá tôm
Phố phường vất vả áo cơm
Chả như bếp mẹ khói thơm nức chiều.
Về đi bắt cá nấu riêu
Vại dưa bà muối vừa nhiều vừa ngon
Vịt đàn cha gột đợi con
Rượu kia hạ thổ đã tròn một năm.
Đếm tay được mấy lần thăm
Thấy mình ngượng với tháng năm dãi dầu
Lưng bà còng xuống từ lâu
Tóc ông cũng nhuộm trắng màu gió sương.
Về thôi đoạn kiếp tha hương
Hồn quê lạc chốn phố phường bấy nay
Con về tạ lỗi mẹ thầy
Từ lâu quên mất tim đầy ắp quê.
CHỢ QUÊ
Đâu rồi kẹo bột ướp gừng
Trứng chim xanh đỏ con từng ước mơ
Mẹ mua từ những ngày thơ
Mải trông quà cứ đứng chờ bên hiên.
Chợ làng họp tháng mấy phiên
Gạo ngô thóc lúa đổi tiền sinh nhai
Cô hàng thịt khẽ thở dài
Ế này chắc lại mua khoai ăn trừ.
Mẹ ngồi từ sáng đến trưa
Gánh rau trĩu nặng mới vừa hết lưng
Gái ngoan nhìn cặp bánh chưng
Hàng bên đương rán thơm lừng chợ quê.
Mẹ cười phe phẩy nón mê
Rảo chân bước lại mua về cho con
Ôi chao bánh đến là ngon
Chiếc này phần chị vẫn còn bỏng tay.
Bác ngồi giữa chợ thật hay
Tò he khéo thế cả ngày nặn vo
Kia chàng nghé ọ rất to
Đây anh gà trống cặp giò oai phong.
Cô hàng xén má ửng hồng
Chú bán gạo mới nói xong câu gì
Mỉm cười e thẹn quay đi
Vẫy tôi cho mấy viên bi mắt mèo.
Đỏ xanh vàng cứ trong veo
Trái tim bé nhỏ ngân reo từng hồi
Chợ quê cũng đã vãn rồi
Lon ton theo mẹ bám đôi quang về.
BÓNG THU
Mưa hay là giọt mặn cay
Mà nhoè ướt cả một ngày đầy thu
Con về tìm lại bóng u
Chỉ còn sương khói mịt mù đường xa.
Dậu thưa cúc trổ vàng hoa
Bưởi đào mọng nước hồng na trĩu cành
Thương con chắc vẫn để dành
Vườn xưa trái ngọt sao đành u ơi.
Nhà bên vẳng tiếng ru hời
Con ngồi đếm giọt mùa rơi bên hè
Gió chiều chạm khẽ nón mê
Tưởng như u mới vừa về ngang qua.
Uớc gì mới chỉ lên ba
Để vờ nũng nịu con sà lòng u
Kẽo cà này tiếng võng ru
Ầu ơ thương lắm mùa thu nắng vàng.
MIỀN YÊU
Vàng thu ngọt gió heo may
Tựa bên hiên vắng mắt cay một chiều
Khói nhà ai thoảng cô liêu
Bếp rơm lửa cũ miền yêu gọi về.
Trà xanh một ấm chõng tre
Thầy châm điếu bát khói vê từng vòng
Mẹ ngồi dệt cửi bên song
Tiếng thoi khoan nhặt đêm cong hạ huyền.
Lúa vàng trĩu ngọn câu liêm
Cánh đồng mùa gặt tay liềm dẻo dai
Chị cười áo mỏng sờn vai
Kĩu cà quang gánh mệt nhoài đường xa.
Thu nay mắt lệ nhạt nhoà
Mình con cùng nỗi xót xa ngậm ngùi
Thầy u khuất nẻo chân trời
Tàn hương còn níu những lời vấn vương.
Con ngồi xếp lại mảnh gương
Soi vào ngày cũ yêu thương gọi về…
TÌM
Đông ghì lên phiến môi em
Lạnh hơn ngọn bấc bên thềm chiều qua
Tôi đi tìm chút mặn mà
Về gieo lại hạt phôi pha cuối mùa.
Mầm yêu thật héo hay chưa
Cớ sao vương vấn dây dưa nụ tình
Hồng hoa một đoá nguyên trinh
Em về sương khói điêu linh mộng đời.
Tôi đi nhặt mảnh tim rơi
Lạc từ sâu thẳm nét cười ngày xưa
Buổi em lúng túng chạy mưa
Có người đứng cạnh che ô ngại ngùng.
Tôi đi tìm lại mùa đông
Hỏi mua một chút lạnh lùng em mang
Tiện tay gỡ sợi đa đoan
Buộc tình em với lỡ làng duyên tôi.
ĐÔNG
Sáng nay bỗng lạnh bàn tay
Hình như đông đuổi heo may đi rồi
Mây buồn mây lặng lờ trôi
Kệ tôi cùng với đơn côi tự tình.
Tìm đâu thu đã vô hình
Bên hiên chiếc lá trẫm mình vào đông
Vườn khoe một đoá bạch hồng
Mong manh cứ ngỡ em trong sương mờ.
Tôi đi nhặt lại câu thơ
Ngày xưa chép tặng bên bờ tương tư
Hỏi rằng đông kịp về chưa
Mà sao lạnh giá đã thừa trong tim?
TẾT
Hình như tết đến thật gần
Lặng nghe trong gió hương trầm thoảng bay
Mưa xuân lất phất hạt gầy
Bánh chưng bà gói sắp đầy một mâm.
Bếp lò ông đốt ngoài sân
Cũng vừa đỏ lửa ấm dần bàn tay
Bánh ngon luộc cạn một ngày
Khói thơm quyện lửa chực say lòng người.
Xuân đang về giữa đất trời
Đào phai mấy nụ nhẹ rơi bên thềm
Xôi gấc đồ cúng gia tiên
Con gà trống luộc chờ đêm giao thừa.
Mẹ đi quẩy gánh nước mưa
Mùi già mấy bó cha vừa nhổ xong
Bay lên giữa ánh lửa hồng
Đượm hương cỏ nội thơm nồng gió xuân.
Đâu đây vọng tiếng chuông ngân
Chùa Dâu mới thắp hương trầm chiều nay
Con lên bẩm với sư thầy
Nhờ gieo một quẻ tết này cầu duyên.
HAY TẾT NÀY MÌNH BỎ PHỐ VỀ QUÊ
Hay Tết này mình bỏ phố về quê
Cho bọn trẻ đón xuân rồi trẩy hội?
Để các con nhớ hơn về nguồn cội
Biết yêu thương nơi ấy chốn quê nhà.
Em sẽ ra vườn hái thật nhiều hoa
Violet, hồng nhung và thược dược.
Thêm đóa dơn với mấy nhành cẩm chướng
Cắm một bình thật đẹp cúng gia tiên.
Mẹ lại ngồi gói bánh ở bên hiên
Chiếc giàng bốn tay gập đều mép lá.
Bánh chưng tày mẹ đùm sao khéo quá
Vẫn giống bà nhân ngọt lịm mùi yêu.
Em nhóm lò om nồi cá kho tiêu
Cời bếp trấu mắt cay nhoèn khói đọng.
Thằng cu út húng hắng ho trong giọng
Hẳn chưa quen đặc sản ở quê nghèo.
Anh chặt cành giúp bố dựng cây nêu
Câu đối đỏ dán hai hàng trước ngõ.
Gốc đào phai bung cánh hồng rực rỡ
Khắp đất trời rộn rã khúc xuân sang.
Rồi sẽ đi chúc tết khắp họ hàng
Lại háo hức như thuở còn thơ bé.
Nhận lì xì con núp sau lưng mẹ
Cảm ơn xong hét rộn cả góc nhà.
Mình về quê ăn Tết anh nha!
NỢ CẢ TRỜI XUÂN
Khóm thược dược ngoài hè bung những nụ đầu tiên
Thắm như nhung rực muôn ngàn sắc đỏ
Như bếp mẹ đêm ba mươi đượm nồng ánh lửa
Sưởi ấm lòng con cho đến tận bây giờ.
Không biết đêm này mẹ đã ngủ chưa
Hay thấp thỏm mong con về đón Tết
Năm nào gói bánh chưng
lại một mình ăn đến ra giêng chưa hết
Cứ chùng chình con vô tình lỗi hẹn cùng xuân.
Người thường nói vui “tao chỉ gả chồng gần
Mày cứ liệu, bát canh cần mỗi ngày đưa mẹ”
Giọt nước mắt trên mi gầy rơi khẽ
Con trái lời ươm hạnh phúc miền xa.
Bác Tư Gù vừa mất tối hôm qua
Nhà vắng lạnh có mấy người hàng ngõ
Cháu con ở xa sáng ngày mới tỏ
Chỉ kịp về tiễn mẹ buổi chiều nay.
Con thẫn thờ dõi mắt phía chân mây
Bên đám ruộng mẹ lưng còng gánh mạ
Trời cuối đông mưa từng cơn buốt giá
Chân lội bùn tay cấy trọn mùa xanh.
Chợt nghẹn ngào mong Tết đến thật nhanh
Cái khoảnh khắc con ùa về bên mẹ
Ôm bó hoa tay con trồng thưa khẽ
“Xin lỗi người, con nợ cả trời xuân!”
HOA THÁNG BA
Yêu là sẽ chẳng bao giờ từ bỏ
Giống như sưa mỗi độ tháng ba về
Em vẫn đợi một mình trên lối cũ
Dưới con đường hò hẹn bến sông quê.
Hoa nở trắng giấc mơ người con gái
Anh ở đâu xa mãi tận phương nào
Cơn gió lạnh thổi tung miền tóc rối
Vuốt thế nào sợi nhớ cũng chênh chao.
Tháng ba khóc nào phải em thổn thức
Giọt sầu rơi lên cánh mỏng chạm vào
Chú chim nhỏ giật mình bay vội vã
Bỏ quên mùa trên phiến lá lao xao.
Em đã gọi biết bao lần thầm kín
Một cái tên cứ tưởng của riêng mình
Như mỗi độ tháng ba về đúng hẹn
Trắng hết mình muôn muốt nụ hoa xinh.
HOA CHANH
Hôm qua anh về thăm mẹ
Gội đầu thơm nước lá chanh
Hoa bung trắng ngần bên dậu
Bâng khuâng nhớ chuyện đôi mình.
Ngày xưa trường làng xa lắm
Đi bộ qua cánh đồng Chuông
Thế là ngẫu nhiên hò hẹn
Sợ nên em phải chung đường.
Suốt mấy năm dài đi học
Anh như vệ sĩ tháp tùng
Bao kẻ buông lời tán tỉnh
Chưa gợn một lần mắt nhung.
Biết em thích màu hoa trắng
Tự tay chiết tặng một cành
Mẹ bảo giống này quý lắm
Gội đầu tóc mượt và xanh.
Luống cuống sang nhà bên cạnh
Thế nào tim cứ rung rinh
Bỗng thấy em cùng người lạ
Chạy xe đi lướt qua mình.
Gốc chanh bây giờ cao lắm
Nụ xinh tím biếc vườn rồi
Bữa ấy anh về trồng lại
Giọt buồn cứ thế mặn môi.
Ai bảo yêu mà không nói
Xe hoa pháo đỏ một chiều
Tóc em bồng bềnh voan trắng
Lặng thầm gói lại lời yêu.
Qua nghe bạn bè rủ rỉ
Hồng nhan bạc mệnh ai ngờ
Cô ấy bây giờ đơn bóng
Một mình nuôi dạy con thơ.
Anh thấy ngực mình nhoi nhói
Trái tim lữ thứ bỗng chùng
Hoa chanh nở đầy trước ngõ
Em còn muốn gội đầu không?
Hoa Diên Vỹ Viết nhiều về quê hương, về cha mẹ và gia đình. Thơ của chị rất da diết và lắng đọng. Độc giả như tìm thấy chính bản thân mình trong mỗi câu thơ chị viết.