Top 20 Bài thơ hay viết tặng thầy cô giáo cũ

Mọi người thường hay ví người thầy giáo như người lái đò chở khách sang sông. Khách lên bờ có mấy ai ngoảnh lại, chỉ có người lái đò vẫn dõi trông theo. Có sự tương đồng rất rõ trong đặc điểm nghề nghiệp của người thầy và người chèo đò: tiếp xúc với số đông liên tục hết chuyến đò này đến chuyến đò kia cũng như với hết thế hệ học trò này đến thế hệ học trò kia. Thầy có thể không nhớ hết trò nhưng trò lại nhớ rất rõ thầy cô giáo đã dạy mình. Thêm nữa, cả hai nghề này lại có một tương đồng là tận tâm, miệt mài và lặng thầm dâng hiến. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay viết tặng thầy cô giáo cũ, những người lái đò thầm lặng.

Bài thơ: VIẾNG THẦY! – Phan Thúc Định

VIẾNG THẦY!
Thơ Phan Thúc Định

Trời đầu đông như ánh mắt yêu xa.
Giữa sân trường những chiếc lá bàng viên tịch
Tôi đếm bước trở về miền cổ tích
Qủa thị thơm vương mãi với thời gian…

Thầy của tôi đã về cõi niết bàn
Thỉnh hương khói biết có còn lai vãng?
Tôi mơ hồ bóng thầy trên bục giảng
Quân phục xanh phấn trắng với nồng nàn!

Con ước gì quay ngược bước thời gian
Để con được quỳ dưới chân thầy tạ lỗi
Nghiệt ngã đời là khi nhận ra nông nỗi
Muộn mất rồi sám hối chỉ thêm đau!

Vẫn tươi nguyên ánh mắt thuở ban đầu
Rất nghiêm nghị nhưng ẩn sâu trong đó
Là trăn trở trước những điều con chưa tỏ
Là bao dung tất cả lỗi lầm con…

Chiếc mũ cối của thầy nham nhở những mảnh bom
Lũ học trò chúng con đâu biết đó là kỉ vật
Thấy thầy nâng niu cứ nghĩ thầy sợ mất
Dè bỉu nhau cho cũng chẳng thèm…

Rồi một hôm thầy ốm chúng con thăm
Chiếc mũ cối vẫn đặt đầu giường ngay ngắn
Chúng con mới hay chiếc mũ với thầy là tình sâu nghĩa nặng
Kỉ vật chiến trường của một đồng đội hi sinh!

Khắc lời thầy hãy sống là chính mình
Con đã giữ mình như xưa thầy giữ mũ
Nay con trở về thầy không còn nữa
Chút hương lòng hiếu kính chốn trời xa…

Hưng Nguyên chiều đông!
PTĐ.

Bài thơ: CON CHƯA KỊP NÓI LỜI XIN LỖI! - Đồng Văn Thanh

CON CHƯA KỊP NÓI LỜI XIN LỖI!

Thơ Đồng Văn Thanh

Kính tặng Thầy dấu yêu…!

Con về muộn mất rồi…, thầy ơi…!
Chưa kịp nói một lời xin lỗi
Đứa trò hư năm xưa nghịch ngội
Viết nhạo thầy trên bức tường vôi

Con ra trường mỗi đứa một nơi
Trò dại cũ xa rời trang vở
Bụi thời gian cuốn bao nhung nhớ
Hứa lòng mình…lần nữa…, lại quên!

Nay con về…mồ đã rêu xanh
Thầy lặng lẽ yên lành chín suối!
Qùy bên mộ mắt nhòa…, nghẹn nói
Con là người mắc lỗi.., thầy ơi!

Con đã qua khắp ngả đường đời
Mang day dứt khôn nguôi canh cánh
Công ơn thầy bao la trời biển
Trọn nghiệp đời dâng hiến đầy vơi

Thầy cho con lâu đài tri thức
Dạy trò ngoan biết khóc biết cười
Cả cuộc đời khắc nhớ…, thầy ơi
Con thành kính nói lời cảm tạ!

Khuôn thầy vẽ mỗi ngày con nhớ
Chăm tu tâm, đức nở hoa tài
Con trở về muộn quá…, thầy ơi!
Trước vong linh xin Người tha thứ

Đ.V.T

Bài thơ: THẮM MÃI TÌNH CÔ - Thanh Trang

THẮM MÃI TÌNH CÔ

Thơ Thanh Trang

Em xao lòng khi nghe tiếng trống vang
Lại háo hức đổ hai hàng lệ đắng
Chân nhẹ bước tìm một miền thầm lặng
Tiếng ngày nào, cô ơi! Chẳng hề phai

Người lái đò đưa em tới tương lai
Mặc sóng nước cứ miệt mài cuồng vẫy
Tâm ngời sáng đánh thức người đứng dậy
Gieo hạt mầm, tay cấy những ước mơ…

Ba năm ròng, hơn cả những vần thơ
Lời giảng ấy chưa bao giờ nằm ngủ
Trang giáo án sáng ngời lên từng chữ
Vẫn một đời người giữ trọn thiên lương

Nay xa rồi chợt thấy dạ vấn vương
Trách mùa cũ lạ thường, sao nhanh quá
Thời áo trắng với em là tất cả
Bởi lòng vàng, em thắm mãi tình cô.

07/10/2018. Thanh Trang

Bài thơ: KÍNH CHÚC THẦY MẠNH KHOẺ! – Hoàng Minh Tuấn

KÍNH CHÚC THẦY MẠNH KHOẺ!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Ai gom gió tự khi nào chẳng rõ,
Để gửi về trên phố sớm hôm qua,
Ai giấu nắng để trời đất nhạt nhoà,
Đuổi thu đi gọi đông về lạnh giá!

Tháng mười một thu ra đi vội vã,
Đông mang về những nỗi nhớ ngày thơ,
Bao năm rồi từ ngày ấy rời xa,
Ngôi trường cũ nào phôi pha kỷ niệm…

Tháng mười một nay về ta xao xuyến,
Nhớ thầy cô, nhớ bạn hữu xa gần,
Thầy gom chữ dạy ta lúc đầu xanh,
Mà bây giờ mái tóc mình cũng bạc!

Đẹp làm sao cái tuổi thơ ngơ ngác,
Tình thầy trò sao dào dạt lắm thay!
Những buồn vui sướng khổ của bao ngày,
Theo bước ta đi đong đầy nỗi nhớ!

Tháng mười một nay đông về trên phố,
Thầy ở đâu em cũng sẽ tìm về!
Gom góp yêu thương những tháng năm qua,
Em mong được gửi cho thầy tất cả!

Em kính chúc thầy luôn luôn mạnh khoẻ,
Cho chúng em những năm tới lại về,
Được bên thầy giãi bày những đam mê,
Được trở lại tuổi thơ ngày đi học!

Hà nội, 10/11/2018

Bài thơ: NHỚ MÃI ƠN CÔ Thơ Tinh Tran Thi

NHỚ MÃI ƠN CÔ

Thơ Tinh Tran Thi

Đến bây giờ em vẫn chẳng thể quên
Những năm tháng đến bên trường bên lớp
Cứ hằng ngày là chúng em tập hợp
Để học hành những con chữ cô trao.

Nay đã xa cảm xúc vẫn dâng trào
Lời cô dạy em khắc vào trong dạ
Nhớ nhiều lắm, cô ơi em nhớ cả
Những khó khăn và vất vả của cô.

Bởi học trò còn khờ dại ngây thơ
Cô mệt lắm khi ra sức uốn nắn
Có nhiều lúc cô cũng nghiêm khắc lắm
Em hiểu mà tất cả bởi thương yêu.

Trên bục giảng cô cứ thế sáng chiều
Truyền tải lại rất nhiều điều thú vị
Giúp chúng em trưởng thành trong suy nghĩ
Hiểu ra sao là đạo lí làm người.

Dạy chúng em cách sống ở trên đời
Phải lễ nghĩa với những người lớn tuổi
Biết yêu thương với các em lớp dưới
Rồi yêu quê, yêu cả những con đường.

Những bài văn rồi lịch sử quê hương
Cô giảng kĩ trò tỏ tường dễ hiểu
Những bài toán cũng nào đâu có thiếu
Công lao cô chỉ các kiểu nhân chia.

Chưa hết đâu ngay cả lúc ra về
Cô lại nhắc phải đi lề bên phải
Chớ hàng ngang rồi đi sang bên trái
Để rồi mà sai phạm luật giao thông.

Nhiều nhiều lắm em nhớ mãi trong lòng
Ơn nghĩa ấy nặng dày như biển cả
Suốt cuộc đời hành trình cô vất vả
Dìu dắt cho bao thế hệ học sinh.

10/11/2018
Thơ Tinh Tran Thi

Bài thơ: THẦY TÔI - Phan Thu Hà

THẦY TÔI

Thơ Phan Thu Hà

(Kính tặng thầy chủ nhiệm Đinh Việt Hưng)

Bao nhiêu năm đã qua rồi
Hôm nay gặp lại thầy tôi
Nhớ một mùa hoa phượng đỏ
Nhắc từng kỷ niệm xa xôi

Ôi vẫn còn đây mái trường
Lớp học ngày xưa mến thương
Ríu rít bầy chim tụ hội
Về từ muôn nẻo quê hương

Ngày ấy thầy còn trẻ lắm
Lần đầu chủ nhiệm lớp em
Bầy trẻ hồn nhiên nghịch ngợm
Ân cần thầy gọi từng tên

Thầy dạy biết yêu cái đẹp
Qua từng nét chữ câu văn
Thầy dạy công dung lễ phép
Uốn từng cử chỉ nói năng

Dòng đời trôi về muôn nẻo
Dù cho vinh nhục thăng trầm
Kỷ niệm về thầy vẫn chảy
Trong tim như mạch nước ngầm

Mấy mươi năm rồi …thấm thoát
Chúng em xa lớp xa thầy
Nhưng vẫn không quên kỷ niệm
Tuổi thơ còn đó tháng ngày

Mãi trong hành trang ký ức
Còn vang vọng tiếng “Thầy ơi“
Lớp học dấu yêu ngày ấy
Sẽ trong em suốt cuộc đời

Phan Thu Hà

Bài thơ: ƠN THẦY – Duoc Do

ƠN THẦY
Thơ Duoc Do
Kính tặng thầy Quỳnh Cư gvcn hồi học cấp 3 – 1964

Xuân này thầy tuổi chín mươi
Với con thầy vẫn như thời trung niên
Bên thầy con thấy bình yên
Bên thầy con lại học thêm nhiều điều

Chúng con những học trò nghèo
Thành danh nhờ đã làm theo lời thầy
“Trường xưa ngói phủ rêu dày…”*
Nhưng không phủ được tình thầy trò xưa

Đời người có nắng có mưa
Với mình nhiều lúc còn chưa hài lòng
Thắm sâu tình nhĩa vợ chồng
Có khi bát đĩa cạp lồng vẫn xô

Chỉ riêng tình thầy với trò
Mãi trong như nước trên hồ non xanh

Công thầy và công sinh thành
Đã được xã hội lưu danh đời đời

Câu “QUÂN -SƯ-PHỤ” thầy ơi
Lòng con mãi mãi đời đời nhớ ghi

Vĩnh Yên Xuân Mậu Tuất

* Câu thơ của Ngô Văn Phú:
“Trường xưa ngói phủ rêu dày
Phủ luôn đi cả tháng ngày hồn nhiên

Bài thơ: NHỚ VỀ TRƯỜNG XƯA – Hoàng Thị Như Phượng

NHỚ VỀ TRƯỜNG XƯA
Thơ: Hoàng Thị Như Phượng

Đã lâu rồi hôm nay em trở lại
Mái trường xưa kỷ niệm cứ ùa về
Nghe tiếng máy em nhớ Thầy da diết
Cung bậc yêu thương theo mũi chỉ nhịp nhàng.

Sân trường mùa thu rực rỡ thảm vàng
Nâng bước chân em sao nhẹ nhàng đến thế
Năm mươi năm qua bao thế hệ
Vun đắp, dựng xây trường đổi mới từng ngày.

Lớp lớp sinh viên từ mái trường này
Trưởng thành vươn lên dựng xây đất nước
Thành quả lớn lao hôm nay có được
Bước khởi đầu Thầy đi trước dệt nên.

Dù mai này Thầy ơi có quên!
Và không nhớ hết tên học trò mình dẫn bước
Nhưng em biết Thầy ơi Thầy làm được
Gieo hạt niềm tin gặt nên những mùa vàng.

Ngôi trường yêu thương thuở ấy đã sang trang
Trường trung cấp nay lên trường đại học
Không phụ công Thầy một đời khó nhọc
Đại học Công nghiệp Dệt may Hà Nội vươn tới những chân trời.

Bay cao, bay xa – năm châu, bốn biển rạng ngời.
HNP

Bài thơ: VỀ MÁI TRƯỜNG XƯA – Nguyễn Thành Lợi

VỀ MÁI TRƯỜNG XƯA
Thơ Nguyễn Thành Lợi

Tôi về thăm mái trường xưa,
Sáu năm thấm thoắt nắng mưa quản gì.
Nhớ trường, từ lúc ra đi,
Đỏ lên màu gạch, xanh rì bóng cây

Vẫy chào thành Phủ Lạng Thương,
Ung dung ta bước trên đường thênh thang.
Trống, trường thôi thúc âm vang…
Gọi tôi gọi bạn, lòng càng xốn xang!…

Ta về tắm mát sông Thương,
Nửa trong, nửa đục, lẽ thường bấy nay,
Sương -Giang bến đã xòe tay,
Cùng ta trẩy hội tràn đầy sức xuân.

Nhớ ngày kháng chiến gian truân,
Thầy trò ta cũng góp phần tiền phương,
Đắp đường tải đạn gùi lương,
Bao người ngã xuống, tình thương vẫn còn.

Các anh để lại dấu son,
Xứng danh tuổi trẻ cháu con Lạc Hồng.
Cho tôi rung một tiếng cồng !
Gọi về đây, những tấm lòng sắt son.

Cho tôi thắp một nén hương,
Mời ,về đây những tình thương mặn nồng!…
Cúi chào tiến sĩ họ Ngô,
Người đang ghi chép sử thi nước nhà,

Dạy cho con cháu những gì?
Hãy yêu đất nước, hãy vì non sông!

Chào em! em có biết không?
Các em xứng đáng con Rồng cháu Tiên.

Là học trò Ngô Sĩ Liên,
Ham học, sáng tạo, tiến lên không ngừng.
Sáu mươi năm, một chặng đường,
Sáu mươi năm, một mái trường Ngô- Sĩ-Liên.

Hà-Nội, 30-4-2006.

Nhân kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường .Ngô- Sĩ- Liên (Bắc-Giang)
Cựu giáo viên :Nguyễn Thành Lợi

Bài thơ: TRI ÂN THẦY CÔ - Phan Trọng Sỹ

TRI ÂN THẦY CÔ

Thơ Phan Trọng Sỹ

Nghề thầy lắm nỗi gian lao
Nhiều năm lặng lẽ chở bao chuyến đò
Chia tay ấm áp thày trò
Đi xa nhớ mãi con đò thầy đưa

Công ơn kể mấy cho vừa
Ươm mầm mải miết sớm trưa chẳng nàn
Dù cho vất vả gian nan
Nhìn trò tiến bộ chăm ngoan, Thầy mừng

Miệt mài vun đắp không ngừng
Công ơn trời biển sánh bằng mẹ cha
Nay con cất cánh bay xa
Tiếp thu kiến thức để mà dựng xây

Quê hương đất nước mạnh giàu
Là con báo đáp ơn sâu của Thầy.

PHAN TRỌNG SỸ
14.11.2018

Bài thơ: THẦY! – Nguyễn Đức Phúc.

THẦY!
Tác giả : Nguyễn Đức Phúc

Cả đời dạy học bao năm
Về hưu tài sản để nằm ngoài sân
Chỉ là bàn gỗ bốn chân
Mình thầy ngồi đó tìm vần thơ hay
Lời thơ có cánh bay bay
Đọng trên mắt lá,cỏ cây vào đời.

Viết lại 10/11/2018

Kính tặng: thầy Nguyễn Đình Hoàng Hiệp Chủ nhiệm CLBDS TVTT và HN tỉnh Nghệ An.

Bài thơ: NHỚ MÃI GIỌNG THẦY – Hồ Viết Bình

NHỚ MÃI GIỌNG THẦY
Hồ Viết Bình

Dáng cao gầy, thầy ung dung vào lớp
Giọng cất lên ấm áp đọc thơ Kiều
Nơi sơ tán nhà tre nứa liêu xiêu
Thầy và trò vẫn phiêu cùng thơ phú.

Thương học trò thời khó khăn lam lũ
Dồn hết vào từng con chữ câu văn
Cả lớp tôi há miệng nuốt như ăn
Thầy ôn tồn: “vở văn đâu không chép”.

Bọn con gái giật mình nhìn ngơ ngác
Tiếc nuối giọng thầy đang lúc lâm ly
Chỉ mong thầy tiếp tục giảng nữa đi
Chúng con đã ghi lời vàng ý ngọc.

Tốt nghiệp rồi biết bao giờ mới gặp
Học trò thầy đi khắp nẻo quê hương
Không bao giờ quên giọng nói thân thương
Và mái trường nơi quê nghèo sơ tán.

ƠN THẦY

Thơ Nguyễn Hồng Linh

Con về tìm lại mái trường xưa
Hàng phượng hồng,

tiếng ve sầu một ngày mưa rồi chợt nắng
Giọng giảng bài của thầy sao nghe đầm ấm
Bên chiếc bảng đen, viên phấn trắng bụi bay.

Thầy cho con niềm tin và trọn ước mơ đầy
Như ngọn lửa dẫn đường con đêm tối
Dù bước chân chập chững còn bối rối
Con bước vào đời bằng khát vọng tương lai.

Thầy ươm hạt mầm vun đắp ngày mai
Dù đường dài thầy miệt mài vun xới
Cho con khoảng trời… chắp cánh bay xa
Con vẫn nhớ… bài tập ngày hôm qua.

Lời thầy giảng, nghe văng vẳng dưới trưa hè
Ngọn gió nhẹ bụi phấn rơi rơi trên tóc
Con bỗng thấy mái tóc thầy bạc trắng…
Vẫn nhủ thầm bụi phấn đó… thầy ơi!

Lòng nghẹn ngào! Nước mắt bỗng rơi rơi
Thương thầy lắm một đời ôi vất vả
Lũ học trò mỗi năm lại từ giã
Trò lớn khôn… thầy hẳn cũng già thôi

Ôi thời gian! Dừng lại đừng vội trôi
Cho con ngược về mái trường ngày xưa ấy
Ân tình sâu nặng con mong trả cô thầy
Cảm ơn Người cho con miền đất mới.

NGƯỜI ĐƯA ĐÒ

Thơ Đặng Quốc Khanh

Người nào hiểu cái nghề thầm lặng ấy
Áp lực nhiều thành tích mấy ai hay?
Nghề đưa đò, đời thường gọi xưa nay
Cứ lần lượt từng lớp này lớp khác!

Con đò ấy chở bao niềm khao khát
Tuổi trẻ,ước mơ,xây đắp cuộc đời.
Con đò ấy chở đầy những nụ cười
Chở tuổi thơ qua rạng ngời hạnh phúc.

Thương lắm thầy cô sương pha màu tóc
Năm tháng đi qua còn,mất phương nào.
Kỷ niệm in sâu khoảnh khắc nghẹn ngào
Dẫu có xa xôi phương nào cũng nhớ!

Trên đường đời,thành công hay trắc trở
Ơn cô thầy giữ mãi ở trong tim.
Nhắc bạn nhắc tôi tình nghĩa đừng quên
Có cô,thầy ta mới nên người được.

Đò trước đã già đò sau tiếp tục
Lại cứ lặng thầm xuôi ngược đón đưa.
Trong yên bình hay bão tố gió mưa
Lớp lớp qua rồi vẫn chưa ngừng nghỉ.

Người đưa đò vẫn hết lòng chung thủy
Dâng trọn cho đời tinh túy bao la.
Bến sông xưa giờ cũng vắng người qua
Nhưng chuyến đò vẫn bôn ba chèo lái.

Ai đi qua có bao giờ nhìn lại
Có nhớ chuyến đò mê mải ngàn năm.
Một chuyến đò không nhận chỉ trao dâng
Người đưa đò đã âm thầm trăm tuổi!

Thời thơ trẻ với bao điều nông nỗi
Con sai rồi con xin lỗi thầy ơi.
Ngày con về sao bến vắng chơi vơi
Thầm gọi mãi chỉ trùng khơi sóng vỗ.

Người đưa đò là thầy cô dạy dỗ
Dắt chúng ta sang bến đỗ an lành.
Lời cảm ơn sâu sắc và chân thành
Trong mỗi chúng ta ngàn lần ghi nhớ!

19-11-2018

Thầy ơi!

Thơ Phạm Thị Hồng Thu

May mắn được học với thầy
Xa xăm vẫn ngỡ như ngày gần bên
Lời thầy ấm áp dịu hiền
Toán, Văn, Sử, Địa…thầy chuyên môn nào

Mà sao kiến thức dồi dào
Mắt trò lóng lánh, hút vào từng câu
Hoa tay nét phấn tươi màu
Đẹp hơn thư pháp, dãi dầu thời gian

Vách tranh, cơm độn cơ hàn
Vai gầy, dáng nhỏ trò càng nhớ lâu

Mai này dù có về sâu
Trò vẫn muốn được cốc đầu…
Thầy ơi!

EM ĐẾN THĂM CÔ MỘT CHIỀU MƯA

Thơ Tống Thu Ngân

Em đến thăm cô một chiều mưa
Hàng hiên gió thổi, lá đong đưa
Tóc cô bạc trắng như sương khói
Vẫn đẹp lạ lùng, đẹp như xưa

Em đến thăm cô một chiều mưa
Cô trò ngồi nhắc chuyện ngày xưa
Cô nói nhớ em cô trò nhỏ
Rất hiền ngoan – con gái xứ dừa

Thế rồi em cũng phải xa cô
Tung cánh chim bay khắp biển hồ
Cô ngồi mong đợi cô trò nhỏ
Đợi mãi lòng cô cũng héo khô

Cô đợi em về đến thăm cô
Một ngày nắng đẹp, tiết hanh khô
Hàn huyên tâm sự như là bạn
Là bởi vì em cũng là cô

Cô vẫn cười vang… vẫn cười vang
Ngoài hiên lấp lánh khóm hoa vàng
Cô trò hạnh ngộ bao năm nữa
Trong ánh mắt cô chút mơ màng

Thế rồi… thế rồi… dòng đời trôi
Em buồn trong nước mắt chơi vơi
Cô nay… nay đã không còn nữa
Em khóc trong chiều… chiều mưa rơi…

ƠN NGƯỜI

Thơ Lan Vương

CƠM nóng hổi bàn tay mẹ nấu
CHA đằm mình trời thấu lạnh xương
ÁO con mặc đẹp đến trường
MẸ thầy vất vả ai tường được đây

CHỮ mực đỏ nặng đầy ân nghĩa
THẦY đã phê thấm thía từng câu
TRẢ ơn dạy dỗ công đầu
SAO khuê chiếu rọi bể dâu tạc lòng

CHO tất thảy chẳng mong trả lại
HẾT tình thầy trò mãi khắc ghim
NHỮNG con đường mải miết tìm
NGÀY ngày vẫn ngóng cánh chim ghé về

YÊU nhiều lắm bộn bề trong dạ
THƯƠNG lặng thầm con trả sao đây
CƠM CHA ÁO MẸ CHỮ THẦY
TRẢ SAO CHO HẾT THÁNG NGÀY YÊU THƯƠNG.

NGƯỜI THẦY CỦA EM

Thơ Trần Tĩnh

Ngu ngơ em bước vào “đời”

Nông sâu chưa tỏ, ngược xuôi chưa tường
Thầy như ngọn lửa đêm trường
Cháy lên chỉ lối soi đường cho em

Ngày đầu lóng ngóng chưa quen
Ngổn ngang bằng- trắc, luật- niêm…rối bời
Kiên trì từng chút một thôi
Thầy đưa em tới chân trời thi ca.

Thầy ơi, năm tháng dần xa
Sóng xô vỗ mạn con đò nổi nênh
Vượt qua giông tố, thác ghềnh
Khi đầy, khi cạn…chông chênh dòng đời

Chở bao nhiêu đạo chẳng vơi
Trong tăm tối vẫn rạng ngời lòng son…

“Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn”(*)
Tình thầy mãi mãi em còn khắc ghi.

(*): ca dao

VỀ BÊN THẦY, CÔ…

Thơ Trần Hải Lộc

Gió mùa về đượm một chút heo may
Trời lành lạnh lòng ấm về trường cũ
Thoáng đâu đây tiếng bạn thủa thơ ngây
Dạ bâng khuâng da diết nhớ cô thầy

Hơn 40 năm trước cũng từ đây
Lũ chúng tôi chia tay đi khắp nẻo
Ra Bắc vào Nam sang tận trời Tây
Chợt giật mình tuổi thanh xuân trôi bẵng

Về bên nhau những mái đầu sương nắng
Tìm đâu ra những lóng lánh sợi đen
Trao nụ cười sau cặp kính trắng duyên
Chuyện hồn nhiên chẳng nghĩ mình thành lão

Để hôm nay ngồi bên thầy cô giáo
Tay run run nắm lấy các học trò
Chuyện khi xưa ai nghịch ngợm ai ngoan
Làm thầy giận sổ đầu bài loang lỗ

Tên bạn nào làm sao bắt thầy nhớ
Bao chuyến đò thầy chèo dọc thời gian
Chở những con tim sang bên bờ khát vọng
Cho hôm nay thấy đất nước đàng hoàng

Còn đâu nữa, quỹ thời gian ngắn lại
Bên cô thầy cứ chẳng muốn rời xa
Trách ngày xưa học trò sao vụng dại
Làm thầy cô phiền muộn, chút phôi pha.

Chúng em về trên tay những bó hoa
Để tạ lỗi khoảng thời gian xa vắng
Chúc cô thầy ngày Hiến chương sâu nặng
Mãi trong tim, trường – cô – thầy chẳng nhòa.

HL 11.2019

HỒI ỨC

Thơ Phạm Tửu

Ngày ấy trên mảnh đất này
Máy bay giặc ngày ngày dội bom.
Đồng ruộng, nhà máy… Mỹ dòm…
Bệnh viện trường học… Mỹ còn chẳng “tha”

Nước nhà gặp buổi phong ba
Ba lô cây súng thày ra chiến trường .
Cô trò ở lại hậu phương
Mũ rơm trò đội tới trường – nhà dân.

Xuống lớp cô lại chân trần
Việc nhà, việc nước, việc dân thay thày .
Giáo án cô soạn tối nay
“Người mẹ cầm súng”….hăng say giết thù.

Ngọn đèn dầu xâu đêm thu
Ánh trăng bạc phủ lời ru… Giấc nồng.
Áo thày ấm giấc mơ hồng
Cô thày vun xới ươm trồng chồi non!

Đế quốc còn chiến tranh còn
Bom đạn còn nổ cô còn tiễn chân.
Điệp trùng gương mặt đoàn quân
Chiến hào chằng chịt dấu chân trò thày.

Tin vui thắng trận ngày ngày
Nơi tiền tuyến lớn trò thày lập công.
Chốn hậu phương cô vững lòng
Dựng nhà, sửa lớp, cấy trồng, chăm con.

Tay thon chăm búp chồi non
Dịu dàng, êm ái trí con sáng dần.
Xách đèn chai cô vào dân
Lớp học bổ túc hàng tuần cần cô.

Dạ lót bo bo, sắn, ngô
Tâm vì sự nghiệp – cô trò thương nhau .
Tình người thời chiến thắm sâu
Sống thân thiện, sống vì nhau – yêu đời!

Vẳng trong đêm tiếng ru hời…
Nỗi lòng thiếu phụ… Gửi người phương xa!

Có ai đó đã ví người thầy như người chèo đò và cô cậu học sinh là khách qua sông. Khách qua sông rồi, con đò vẫn như say sưa miệt mài giữa đôi bờ đưa bao thế hệ đi ngang dòng sông tri thức. Còn gì vui hơn đối với những người thầy khi học trò của mình lần lượt trưởng thành ra đời, nhường bước cho những chú chim non mới. Còn gì vui hơn khi những khách qua sông đã nhớ dòng sông bến đò xưa và cả người chèo đò lặng lẽ.