Em

Em không nghĩ lại thương anh đến thế
Khi ngày lại ngày đơn điệu trôi đi
Các thói quen như vẫn mọi khi
Sáng thức dậy thật bình yên khi thấy nhau ngồi đó

Từng bữa ăn với từng giấc ngủ
Ta thuộc nhau như lòng bàn tay
Từng sở thích từng lo toan thường nhật
Dằng dặc đường đời chẳng khó nhận ra

Em không nghĩ lại thương anh đến thế
Khi đi xa em chỉ có một mình
Em cứ tưởng mình là người từng trải
Thì có sao mọi việc sẽ quen dần

Nhưng không phải, rất khó quen, anh ạ
Bát cơm bưng vẫn cứ phải có nhau
Miếng nước uống cũng ân cần tay rót
Xót xa thương tóc ngả trắng trên đầu

Em mới hiểu ta cần nhau đến thế
Giữa mênh mông ngả cuối của cuộc đời
Mỗi ngày sống càng nâng niu gìn giữ
Cả khi chết đi cũng không thể xa rời…

Nguyễn Thị Hồng Ngát

Viết một bình luận