Tiếp nối những bài thơ hấp dẫn ở Phần 1 thì ngay bây giờ chúng tôi sẽ chia sẻ đến quý độc giả những bài thơ Puskin hấp dẫn nhất phần 2 ngay trong bài viết này. Đây là một cây bút nổi tiếng của Nga, tin chắc rằng bạn sẽ rất yêu thích đấy! Cùng nhau theo dõi ngay nhé!
Nội Dung
Румяной зарёю
Покрылся восток.
В селе, за рекою,
Потух огонёк.
Росой окропились
Цветы на полях.
Стада пробудились
На мягких лугах.
Седые туманы
Плывут к облакам,
Гусей караваны
Несутся к лугам.
Проснулися люди,
Спешат на поля,
Явилося Солнце,
Ликует земля.
Dịch
Ánh bình minh rạng rỡ
Sáng lên phía trời đông.
Trong làng, bên kia sông
Đống lửa dần lụi tắt.
Những hạt sương trong vắt
Đọng lại trên cánh hoa.
Gia súc bừng tỉnh giấc
Trên cỏ mềm đồng xa.
Màn sương mù xám nhẹ
Hoà lẫn với mây trôi.
Đàn ngỗng xếp hàng dọc
Nào cùng ra đồng thôi.
Nông dân cũng thức giấc
Hối hả đi làm đồng.
Mặt đất hân hoan đón
Vầng dương toả nắng hồng.
Мороз и солнце, день чудесный!
Еще ты дремлешь, друг прелестный –
Пора, красавица, проснись:
Открой сомкнуты негой взоры
Навстречу северной Авроры,
Звездою севера явись!
Вечор, ты помнишь, вьюга злилась,
На мутном небе мгла носилась;
Луна, как бледное пятно,
Сквозь тучи мрачные желтела,
И ты печальная сидела –
А нынче… погляди в окно:
Под голубыми небесами
Великолепными коврами,
Блестя на солнце, снег лежит;
Прозрачный лес один чернеет,
И ель сквозь иней зеленеет,
И речка подо льдом блестит.
Вся комната янтарным блеском
Озарена. Веселым треском
Трещит затопленная печь.
Приятно думать у лежанки.
Но знаешь: не велеть ли в санки
Кобылку бурую запречь?
Скользя по утреннему снегу,
Друг милый, предадимся бегу
Нетерпеливого коня
И навестим поля пустые,
Леса, недавно столь густые,
И берег, милый для меня.
Dịch
Băng giá và mặt trời, ngày tuyệt đẹp.
Còn ngủ ư, ơi người bạn diễm kiều? –
Dậy đi em, hỡi người đẹp thương yêu
Mở đôi mắt còn say nồng mệt mỏi;
Hãy hiện ra như ngôi sao chói lọi
Miền Bắc phương chào buổi sáng Bắc phương!
Mới chiều qua, em nhỉ, bão cuồng điên,
Một màn tối dăng đầy trời mờ mịt,
Mảnh trăng lu sau mây chì đen kịt
Vàng vọt soi như một vết ố hoen,
Và em ngồi ngơ ngẩn những buồn thương
Còn giờ đây… qua song, em nhìn đó:
Nắng sớm rọi tuyết tưng bừng rực rỡ
Trải mênh mông những tấm thảm tuyệt vời.
Dưới trong xanh thăm thẳm của vòm trời,
Rừng quang quạnh riêng mình in vệt thẳm,
Tùng xanh lá hiện qua làn nhũ mỏng,
Sông nhỏ trôi lấp lánh dưới lần băng.
Khắp căn phòng ánh hổ phách tràn lan,
Bếp lò sưởi củi phừng phừng đượm lửa,
Tiếng lách tách nổ nghe vui giòn giã.
Thú làm sao nằm ngẫm nghĩ trong chăn!
Nhưng này em, em thấy có nên chăng
Ra lệnh đóng ngựa hồng vào xe trượt?
Trên mặt tuyết ban mai ta nhẹ lướt.
Em thân yêu, ta phó mặc ngựa phi,
Bốn vó câu hăm hở cứ lao đi,
Ta thăm lại những cánh đồng hoang vắng.
Những thửa rừng mới đây còn xanh thẳm,
Và dải bờ thân thiết với lòng anh.
Буря мглою небо кроет,
Вихри снежные крутя;
То, как зверь, она завоет,
То заплачет, как дитя,
То по кровле обветшалой
Вдруг соломой зашумит,
То, как путник запоздалый,
К нам в окошко застучит.
Наша ветхая лачужка
И печальна и темна.
Что же ты, моя старушка,
Приумолкла у окна?
Или бури завываньем
Ты, мой друг, утомлена,
Или дремлешь под жужжаньем
Своего веретена?
Выпьем, добрая подружка
Бедной юности моей,
Выпьем с горя; где же кружка?
Сердцу будет веселей.
Спой мне песню, как синица
Тихо за морем жила;
Спой мне песню, как девица
За водой поутру шла.
Буря мглою небо кроет,
Вихри снежные крутя;
То, как зверь, она завоет,
То заплачет, как дитя.
Выпьем, добрая подружка
Бедной юности моей,
Выпьем с горя: где же кружка?
Сердцу будет веселей.
Dịch
Đầy trời bão nổi sa mù
Sâu xoáy từng cơn lốc tuyết
Lúc như thú rừng gầm thét
Lúc oà tiếng khóc trẻ thơ
Lúc trên mái nhà cổ sơ
Lay lắt tầng tranh than thở
Lúc đập gấp vào cửa sổ
Như người khách chậm đường xa.
Nỗi buồn tăm tối bao la
Phủ kín gian nhà dột nát,
U già ơi, sao héo hắt,
Sao u chẳng nói nên lời?
Hay tiếng thở than ngoài trời
Day dứt làm u mệt lả?
Hay guồng sợi quay rời rã
Rầm rì ru u ngủ quên?
U già của tuổi thơ con
Bạn của đời con cực khổ
Uống đi u vài ngụm nhỏ
Trái tim có bớt ưu phiền?
U hát con nghe bài hát
Về con chim biển bình yên
U hát con nghe bài hát
Cô em quẩy nước dịu hiền.
Đầy trời bão nổi sa mù
Sâu xoáy từng cơn lốc tuyết
Lúc như thú rừng gầm thét
Lúc oà tiếng khóc trẻ thơ…
Rượu đâu rồi? Uống đi u,
Bạn của đời con cực khổ
Uống đi u vài ngụm nhỏ
Trái tim có bớt ưu phiền?
Урну с водой уронив,
Об утьёс её дева разбила.
Дева печальна сидит,
Праздный держа черепок.
Чудо! Не сякнет вода,
Изливаясь из урны разбитой:
Дева, над вечной струёй,
Вечно печальна сидит.
Dịch
Cô nàng đánh rơi bình nước
Bình va phải đá vỡ tan
Cô nàng ngồi buồn rười rượi
Tay cầm mảnh vỡ bẽ bàng.
Ô hay! Nhưng nước không cạn
Từ chiếc bình vỡ vẫn tuôn
Cô nàng ngồi trên nguồn suối
Trăm năm vẫn rượi rượi buồn
Слыхали ль вы за рощей глас ночной
Певца любви, певца своей печали?
Когда поля в час утренний молчали,
Свирели звук унылый и простой
Слыхали ль вы?
Встречали ль вы в пустынной тьме лесной
Певца любви, певца своей печали?
Следы ли слез, улыбку ль замечали,
Иль тихий взор, исполненный тоской,
Встречали вы?
Вздохнули ль вы, внимая тихий глас
Певца любви, певца своей печали?
Когда в лесах вы юношу видали,
Встречая взор его потухших глаз,
Вздохнули ль вы?
Dịch
Rừng nghe chăng sau rừng khuya giọng hát
Ca sĩ tình yêu, ca sĩ muộn phiền?
Lúc ban sớm giữa đồng im ắng,
Réo rắt buồn tiếng sáo dương gian
Từng nghe chăng hỡi bạn?
Từng gặp chăng giữa rừng sâu cô tịch
Ca sĩ tình yêu, ca sĩ muộn phiền?
Nhận ra chăng nụ cười, ngấn lệ,
Hay ánh sầu đáy mắt đăm đăm,
Từng gặp chăng hỡi bạn?
Thở dài chăng, tuân lời thầm gọi
Ca sĩ tình yêu, ca sĩ muộn phiền?
Khi bắt gặp trong rừng chàng trẻ tuổi,
Gặp mắt nhìn u tối xa xăm,
Thở dài chăng, hỡi bạn?
За кость поссорились собаки,
Но, поворчавши, унялись
И по домам спокойно разошлись.
Бывают ссоры и без драки.
Dịch
Vì cục xương, đôi chó cãi nhau oăng oẳng
Sau khi cãi nhau, chúng lại yên lành
Chúng trở về nhà, cả hai im lặng
Chẳng hề gì khi có chuyện giao tranh.
Цветы последние милей
Роскошных первенцев полей.
Они унылые мечтанья
Живее пробуждают в нас.
Так иногда разлуки час
Живее сладкого свиданья
Dịch
Cánh hoa đồng nở muộn màng
Đẹp hơn nhiều đóa huy hoàng đầu xuân
Nhìn hoa hồn động bâng khuâng
Héo hon xưa dậy thức lòng cố tri
Quý thay những phút biệt ly
Đượm đà hơn cả những khi hẹn hò
В пустыне чахлой и скупой,
На почве, зноем раскаленной,
Анчар, как грозный часовой,
Стоит — один во всей вселенной.
Природа жаждущих степей
Его в день гнева породила,
И зелень мертвую ветвей
И корни ядом напоила.
Яд каплет сквозь его кору,
К полудню растопясь от зною,
И застывает ввечеру
Густой прозрачною смолою.
К нему и птица не летит,
И тигр нейдет: лишь вихорь черный
На древо смерти набежит —
И мчится прочь, уже тлетворный.
И если туча оросит,
Блуждая, лист его дремучий,
С его ветвей, уж ядовит,
Стекает дождь в песок горючий.
Но человека человек
Послал к анчару властным взглядом,
И тот послушно в путь потек
И к утру возвратился с ядом.
Принес он смертную смолу
Да ветвь с увядшими листами,
И пот по бледному челу
Струился хладными ручьями;
Принес — и ослабел и лег
Под сводом шалаша на лыки,
И умер бедный раб у ног
Непобедимого владыки.
А царь тем ядом напитал
Свои послушливые стрелы
И с ними гибель разослал
К соседям в чуждые пределы.
Dịch
Trong sa mạc khô cằn xơ xác
Trên một vùng đất bỏng cháy nung
Như một tên lính canh hung ác
Antra trơ trọi giữa mênh mông
Trời đất giữa đồng hoang khô khát
Đẻ nó ra trong một bữa giận hờn
Ban cho nó cành lá xanh chết chóc
Và truyền cho nhựa độc khắp mình
Nhựa độc thấm ứa tràn qua vỏ
Dưới nắng trưa giàn giụa chảy ròng
Và chiều xuống nhón hòn đông đặc
Bám trên thân từng lớp nhựa trong
Chim chóc chẳng dám nghiêng cánh tới
Hùm beo thôi bén mảng đến gần –
Chỉ có từng cơn ghé vội
Và bay đi mang chất độc theo cùng
Và nếu đám mây đen trôi dạt
Vấy nước mưa biến thành chất độc
Nhỏ từ cành xuống cát bỏng như hun
Nhưng một kẻ uy quyền đưa mắt
Bắt một người tới gốc antra:
Thì người nọ tuân theo tức khắc
Sáng hôm sau mang nhựa độc trở về
Mang về chất nhựa trong chết chóc
Lẫn cành cây lá phủ héo quăn
Trên vầng trán xanh xao tái nhợt
Mồ hôi tuôn như lạch nước giá băng
Về tới nơi sức tàn ngã phục
Xuống thảm gai dưới mái vương đình
Kẻ nô lệ nghèo hèn chết gục
Ngay dưới chân chúa tể uy quyền
Còn tên chúa lấy ra chất độc
Tẩm mũi tên trăm phát trúng trăm
Đem chết chóc tha hồ gieo rắc
Qua biên thùy sang khắp lân bang
Любовь одна — веселье жизни хладной,
Любовь одна — мучение сердец:
Она дарит один лишь миг отрадный,
А горестям не виден и конец.
Стократ блажен, кто в юности прелестной
Сей быстрый миг поймает на лету;
Кто к радостям и неге неизвестной
Стыдливую преклонит красоту!
Но кто любви не жертвовал собою?
Вы, чувствами свободные певцы!
Пред милыми смирялись вы душою,
Вы пели страсть — и гордою рукою
Красавицам несли свои венцы.
Слепой Амур, жестокий и пристрастный,
Вам терния и мирты раздавал;
С пермесскими царицами согласный,
Иным из вас на радость указал;
Других навек печалями связал
И в дар послал огонь любви несчастной.
Наследники Тибулла и Парни!
Вы знаете бесценной жизни сладость;
Как утра луч, сияют ваши дни.
Певцы любви! младую пойте радость,
Склонив уста к пылающим устам,
В объятиях любовниц умирайте;
Стихи любви тихонько воздыхайте!..
Завидовать уже не смею вам.
Певцы любви! вы ведали печали,
И ваши дни по терниям текли;
Вы свой конец с волненьем призывали;
Пришел конец, и в жизненной дали
Не зрели вы минутную забаву;
Но, не нашед блаженства ваших дней,
Вы встретили по крайней мере славу,
И мукою бессмертны вы своей!
Не тот удел судьбою мне назначен:
Под сумрачным навесом облаков,
В глуши долин, в печальной тьме лесов,
Один, один брожу уныл и мрачен.
В вечерний час над озером седым
В тоске, слезах нередко я стенаю;
Но ропот волн стенаниям моим
И шум дубрав в ответ лишь я внимаю.
Прервется ли души холодный сон,
Поэзии зажжется ль упоенье,—
Родится жар, и тихо стынет он:
Бесплодное проходит вдохновенье.
Пускай она прославится другим,
Один люблю,— он любит и любим!..
Люблю, люблю!.. но к ней уж не коснется
Страдальца глас; она не улыбнется
Его стихам небрежным и простым.
К чему мне петь? под кленом полевым
Оставил я пустынному зефиру
Уж навсегда покинутую лиру,
И слабый дар как легкий скрылся дым.
Dịch
Chỉ tình yêu – vui cho đời giá lạnh
Chỉ tình yêu – đau cho những con tim:
Tình tặng người vui một thoáng mong manh
Mà cay đắng biết đâu là đoạn kết.
Ai trong sướng vui, thời thanh xuân rực rỡ
Thoáng vui kia bắt được giữa đường bay
Ai hân hoan trong đắm say hoan lạc
Chinh phục hồng nhan cả thẹn thơ ngây!
Nhưng có ai vì tình không day dứt?
Này các ca sĩ tự do bằng cảm xúc!
Trước người đẹp cả thâm tâm qui phục,
Hát khúc mê tình – và kiêu hãnh đưa tay
Dâng tặng nàng vương miện cuộc đời này.
Cupid đui mù, độc ác và thiên kiến
Mang cho anh gai nhọn lẫn hoa tươi,
Cùng nữ thần Thi ca giao ước
Niềm vui sướng kia ban phát một đôi người;
Ngài đem nỗi buồn buộc ràng dăm kẻ khác,
Rồi tặng chút lửa tình không mãn ý mong manh.
Hỡi những người theo gót các nhà thơ!
Anh biết lắm vị ngọt ngào cuộc sống;
Như ánh bình minh, rọi năm dài tháng rộng.
Người xướng ca tình yêu! Hãy ca ngợi niềm vui,
Nóng rực bờ môi nghiêng xuống những bờ môi,
Trong vòng tay ôm cứ xuôi tay nhắm mắt;
Câu tình thơ cứ nỉ non khoan nhặt!
Tôi với người nào có thể ghen tuông.
Người xướng ca tình yêu! Anh thấu hiểu nỗi buồn,
Và năm tháng đời anh trôi trên gai nhọn;
Kết cục của mình xốn xang mời gọi;
Kết cục kia rồi, trong cuộc sống xa xôi
Anh chẳng thấy trò vui thoáng chốc qua rồi;
Không, dẫu hoan lạc đời này không tìm thấy
Ít ra thì anh gặp đấy quang vinh,
Anh bất tử cùng nỗi đau khổ của mình!
Vận mệnh này số phận chẳng cho tôi:
Dưới những đám mây âm u ảm đạm,
Ở giữa thung hoang, nơi rừng đêm sầu thảm,
Tôi lẻ loi rầu rĩ bước chân buồn.
Sương xám bờ hồ những buổi chiều buông
Trong khổ đau tôi thường rơi nước mắt
Nhưng tôi chỉ nghe, đáp lời tôi than khóc
Tiếng sóng lao xao và tiếng vọng rừng sồi.
Giấc mộng lạnh lùng có dứt giữa hồn tôi,
Có thắp sáng vần thơ niềm đam mê hoan hỉ,-
Bầu nhiệt huyết sinh sôi, rồi lụi tàn lặng lẽ:
Nguồn cảm hứng không thành rồi cũng sẽ trôi đi.
Hãy để tình yêu cho người khác tôn vinh,
Người ấy yêu và được yêu mãi mãi!..
Tôi yêu tôi yêu!.. nhưng tiếng tôi khổ ải
Chẳng động lòng nàng; nàng chẳng hé môi xinh
Cười với vần thơ đơn sơ viết cho mình.
Hát nữa làm chi? dưới gốc phong đồng trống
Tôi để lại cây đàn mãi mãi bị bỏ rơi
Cho làn gió nhẹ nhàng hoang vắng,
Và chút tài hèn như khói vẩn rồi thôi.
Гляжу, как безумный, на черную шаль,
И хладную душу терзает печаль.
Когда легковерен и молод я был,
Младую гречанку я страстно любил;
Прелестная дева ласкала меня,
Но скоро я дожил до черного дня.
Однажды я созвал веселых гостей;
Ко мне постучался презренный еврей;
“С тобою пируют (шепнул он) друзья;
Тебе ж изменила гречанка твоя.”
Я дал ему злата и проклял его
И верного позвал раба моего.
Мы вышли; я мчался на быстром коне.
И кроткая жалость молчала во мне.
Едва я завидел гречанки порог,
Глаза потемнели, я весь изнемог…
В покой отдаленный вхожу я один…
Неверную деву лобзал армянин.
Не взвидел я света; булат загремел….
Прервать поцелуя злодей не успел.
Безглавое тело я долго топтал,
И молча на деву, бледнея, взирал.
Я помню моленья…. текущую кровь….
Погибла гречанка, погибла любовь!
С главы ее мертвой сняв черную шаль,
Отер я безмолвно кровавую сталь.
Мой раб, как настала вечерняя мгла,
В дунайские волны их бросил тела.
С тех пор не цалую прелестных очей,
С тех пор я не знаю веселых ночей.
Гляжу, как безумный, на черную шаль
И хладную душу терзает печаль.
Dịch
Lòng đau xé, tưởng như điên như dại
Mỗi lần tôi nhìn lại chiếc khăn san
Ngày tôi còn trai trẻ sống lang thang
Yêu nồng thắm một cô nàng Hy Lạp
Cô gái đẹp cũng yêu tôi thắm thiết
Nhưng không lâu tôi gặp vận rủi ro…
Một lần kia họp bè bạn gần xa
Tên Do Thái ở đâu cũng mò đến
“Ngài cũng bạn ở đây vui chè chén
(Nó rỉ tai) con Hy Lạp phản rồi!”
Tôi thưởng tiền rồi tống hắn đi ngay
Và cho gọi tên người nhà tin cẩn
Trên mình ngựa chúng tôi lao phóng thẳng
Nỗi thương đau thầm nén lặng trong lòng
Tôi run lên, đôi mắt bỗng tối sầm…
Khi thoáng thấy bóng nhà quân phản phúc
Chốn phòng riêng một mình tôi lẻn bước…
Thằng Acmen ôm con bé đang hôn
Lòng sôi lên, loảng xoảng vút đường gươm…
Quân khốn kiếp… chiếc hôn còn chưa dứt…
Tôi di chân lên xác không đầu tóc
Tái mặt đi lặng lẽ đứng nhìn nàng
Nhớ lời van và… máu lại chảy tràn…
Cô gái chết và ái tình rũ chết!
Tháo chiếc khăn của nàng trên mái tóc
Tôi hằm hằm lau máu đẫm trên gươm
Khi bóng chiều mờ mịt nặng nề buông
Sai đầy tớ ra Đanai vứt xác
Từ ngày đó không còn hôn mắt đẹp
Không còn chờ những buổi tối hân hoan
Lòng đau xé, tưởng như điên như dại
Mỗi lần tôi nhìn lại chiếc khăn san
Хоть тяжело подчас в ней бремя,
Телега на ходу легка;
Ямщик лихой, седое время,
Везет, не слезет с облучка.
С утра садимся мы в телегу;
Мы рады голову сломать
И, презирая лень и негу,
Кричим: пошел! ….
Но в полдень нет уж той отваги;
Порастрясло нас; нам страшней
И косогоры и овраги;
Кричим: полегче, дуралей!
Катит по-прежнему телега;
Под вечер мы привыкли к ней
И, дремля, едем до ночлега —
А время гонит лошадей.
Dịch
Trên xe dù có nặng
Vó ngựa vẫn băng băng
Thời gian tóc hoa râm!
Tay cương ngồi chễm chệ
Sáng ra lên xe ngồi
Đời xông pha bươn bả
Khinh nhác lười, nhàn nhã
Hò vang: “Mau đi thôi!”
Đến trưa chí nhụt rồi
Thấy rãnh hào lòng nản
Nhìn núi đồi đâm hoảng:
Đồ ngu, chầm chậm thôi!
Chiều đã dần dần quyen
Tà tà đến quán trọ
Mặc cho bánh xe lăn, –
Thời gian xua vó ngựa.
Соловей мой, соловейко,
Птица малая лесная!
У тебя ль, у малой птицы,
Незаменные три песни,
У меня ли, у молодца,
Три великие заботы!
Как уж первая забота —
Рано молодца женили;
А вторая-то забота —
Ворон конь мой притомился;
Как уж третья-то забота —
Красну-девицу со мною
Разлучили злые люди.
Вы копайте мне могилу
Во поле, поле широком,
В головах мне посадите
Алы цветики-цветочки,
А в ногах мне проведите
Чисту воду ключевую.
Пройдут мимо красны девки,
Так сплетут себе веночки.
Пойдут мимо стары люди,
Так воды себе зачерпнут.
Dịch
Ơi con chim hoạ mi
Con chim rừng bé nhỏ
Chim có ba bài ca
Ba bài ca muôn thuở
Còn thanh niên ta có
Ba điều to lớn lao
Bị bắt lấy vợ sớm
Chính là điều lo đầu
Điều thứ hai theo sau
Ngựa ô đã mệt mỏi
Điều thứ ba dồn tới
Là những kẻ bất lương
Bắt ta xa người thương
Hãy đào cho ta huyệt
Giữa đồng ruộng mênh mông
Ở đằng trước nhớ trồng
Những khóm hoa màu đỏ
Còn đăng chân xin nhớ
Dẫn về nước suối trong
Để bạn gái qua đồng
Lấy hoa kết vòng nhỏ
Để cụ già qua đó
Có nước uống mát trong
Внимает он привычным ухом
Свист;
Марает он единым духом
Лист;
Потом всему терзает свету
Слух;
Потом печатает – и в Лету
Бух!
Dịch
Nhàm rồi, nghe mãi thành quen
Tiếng huýt sáo mồm.
Anh ngồi xuống bôi xoá tèm lem –
Giấy một ôm.
Rồi cho thiên hạ rác tai
Đọc om sòm.
Rồi mang đi in – và rơi xuống sông Mê
Đánh tõm.
В чужбине свято наблюдаю
Родной обычай старины:
На волю птичку выпускаю
При светлом празднике весны.
Я стал доступен утешенью;
За что на бога мне роптать,
Когда хоть одному творенью
Я мог свободу даровать!
Dịch
Nơi đất khách quê người tôi tôn kính
Tục ngàn xưa thân thiết của cha ông:
Trong ngày hội tưng bừng đầu xuân thắm
Trả tự do cho chim nhỏ giam lồng
Tôi cảm thấy lòng mình đầy an ủi
Còn việc chi mà phải trách ông xanh:
Khi có thể đem tự do kia tới
Trao tặng cho dù chỉ một kiếp sinh!
Сквозь волнистые туманы
Пробирается луна,
На печальные поляны
Льет печально свет она.
По дороге зимней, скучной
Тройка борзая бежит,
Колокольчик однозвучный
Утомительно гремит.
Что-то слышится родное
В долгих песнях ямщика:
То разгулье удалое,
То сердечная тоска…
Ни огня, ни черной хаты…
Глушь и снег… Навстречу мне
Только версты полосаты
Попадаются одне.
Скучно, грустно… Завтра, Нина,
Завтра, к милой возвратясь,
Я забудусь у камина,
Загляжусь не наглядясь.
Звучно стрелка часовая
Мерный круг свой совершит,
И, докучных удаляя,
Полночь нас не разлучит.
Грустно, Нина: путь мой скучен,
Дремля смолкнул мой ямщик,
Колокольчик однозвучен,
Отуманен лунный лик.
Dịch nghĩa
Xuyên qua sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Trăng buồn bã dội ánh sáng
Lên cánh đồng u buồn.
Trên đường mùa đông buồn tẻ
Xe tam mã vun vút lao đi,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Có gì vang lên thân thiết
Trong các khúc hát ngân nga của xà ích:
Khi thì niềm vui rộn rã
Khi thì nỗi buồn tâm tình…
Không một ánh lửa, mái lều.
Rừng sâu và tuyết… Ngược chiều tôi
Chỉ có cột sọc chỉ đường
Chạy tới…
Chán ngán, buồn quá… Ngày mai, Nhina
Ngày mai, quay về với em yêu
Tôi sẽ lặng người bên lò sưởi,
Ngắm em không chán mắt
Kim đồng hồ tích tắc
Quay hết vòng đều đều của nó,
Và xua đám người tẻ ngắt,
Nửa đêm, không rẽ chia ta.
Buồn quá, Nhina: đường tôi đi tẻ ngắt,
Bác xà ích lặng lẽ thiu thiu,
Tiếng lục lạc đơn điệu,
Mặt trăng mờ sương.
В безмолвии садов, весной, во мгле ночей,
Поет над розою восточный соловей.
Но роза милая не чувствует, не внемлет,
И под влюбленный гимн колеблется и дремлет.
Не так ли ты поешь для хладной красоты?
Опомнись, о поэт, к чему стремишься ты?
Она не слушает, не чувствует поэта;
Глядишь, она цветет; взываешь – нет ответа.
Dịch
Giữa vườn xuân bóng đêm tĩnh mịch,
Con họa mi thánh thót bên nhành hồng
Nhưng đoá hồng kia chẳng chút động lòng
Mà lặng lẽ đung đưa rồi thiếp giấc,
Bản tình ca vẫn du dương réo rắt.
Vì sắc đẹp lạnh lùng ngươi hát làm chi?
Hỡi, thi nhân, hãy mau tỉnh dậy đi!
Uổng công thôi, ngươi nhìn thấy đấy
Nó mơm mởn sắc hương lộng lẫy
Nhưng chẳng chút gì xúc động cảm rung;
Nó làm ngơ chẳng đáp lại tiếng lòng.
Юношу, горько рыдая, ревнивая дева бранила;
К ней на плечо преклонен, юноша вдруг задремал.
Дева тотчас умолкла, сон его легкий лелея,
И улыбалась ему, тихие слезы лия.
Dịch
Cô gái hay ghen khóc sụt sùi,
Trách chàng trai trẻ mãi không nguôi;
Ngả xuống vai cô…, chàng thiếp ngủ
Quên hờn, ru giấc ngủ, cô cười…
Недавно темною порою,
Когда пустынная луна
Текла туманною стезею,
Я видел – дева у окна
Одна задумчиво сидела,
Дышала в тайном страхе грудь,
Она с волнением глядела
На темный под холмами путь.
“Я здесь!” – шепнули торопливо.
И дева трепетной рукой
Окно открыла боязливо…
Луна покрылась темнотой.
“Счастливец! – молвил я с тоскою, –
Тебя веселье ждет одно.
Когда ж вечернею порою
И мне откроется окно?”
Dịch
Khi trời vừa mới tối
Trăng tựa sa mạc hoang
Sương đẫm đường như gội
Bên cửa sổ thấy nàng
Ngồi đăm chiêu tư lự
Nỗi sợ ngực phập phồng
Hồi hộp nhìn đường tối
Sau núi, lòng mông lung
“Anh đây!” – tiếng thì thào
Tay run run cô gái
Cửa sổ mở hắn vào
Màn đêm trăng khép lại
“Hắn hạnh phúc làm sao!
Tôi thốt lên buồn bã
Cho đến tận hôm nào
Cửa cho tôi mới mở?”
Вот здесь лежит больной студент,
Его судьба неумолима.
Несите прочь медикамент:
Болезнь любви неизлечима!
Dịch
Nằm ở đây, chàng sinh viên bị ốm.
Số phận anh ta nghiệt ngã, mong manh
Các loại thuốc hầu như không tác dụng
Chàng bị bệnh nan y, căn bệnh ái tình.
Ты видел деву на скале
В одежде белой над волнами
Когда, бушуя в бурной мгле,
Играло море с берегами,
Когда луч молний озарял
Ее всечасно блеском алым
И ветер бился и летал
С ее летучим покрывалом?
Прекрасно море в бурной мгле
И небо в блесках без лазури;
Но верь мне: дева на скале
Прекрасней волн, небес и бури.
Dịch
Anh có thấy cô nàng xiêm áo trắng
Trên đỉnh cao giữa sóng nước bao la
Khi, sủi sục trong mịt mù bão lớn
Biển dâng trào đùa bỡn với bờ xa
Khi những tia chớp lòe bừng chiếu sáng
Phủ lên nàng đỏ rực ánh hào quang
Và khi gió thổi vào nàng điên loạn
Làm cuộn bay phấp phới chiếc khăn nàng?
Ôi, biển cả trong mịt mờ bão tố
Và trời mây muôn ánh chớp đẹp sao?
Nhưng tin tôi: cô nàng trên mỏm đá
Đẹp hơn nhiều sóng, bão với trời cao.
Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến quý độc giả những trang thơ Puskin đầy ấn tượng và ý nghĩa. Qua đó chúng ta cảm nhận được ngòi bút tài hoa uyên bác của nhà thơ nước Nga này. Mời các bạn theo dõi Phần 3 vào một ngày gần nhất nhé! Thân Ái!
Xem Thêm: Tuyển tập những bài thơ Puskin đi cùng năm tháng phần 1