Top 19 Bài thơ hay của nhà thơ Đặng Quốc Khanh

Nhà thơ Đặng Quốc Khanh bút danh Tình Cuối sinh năm 1980, quê quán tại Xã Eaning, Huyện Cư Kuin, Tỉnh Đăk Lăk. Anh chủ yếu viết thơ tình, những bài thơ hay luôn chất chứa một nỗi buồn, nhớ, khắc khoải, bởi vậy thơ anh được giới trẻ yêu thích. Anh có nhiều thơ in chung trên sách báo tạp chí. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay của anh.

TÌNH ĐẮNG

Ta âm thầm đứng bên cuộc đời nhau
Chút hạnh phúc thôi, khổ đau nhiều lắm.
Giọt rượu tràn trên bờ môi cay đắng
Mây tím ngang chiều quạnh vắng buồn thêm

Nỗi sầu này ta mãi chẳng biết tên
Tình yêu này gửi về em chốn đó
Niềm vui à nửa kiếp người chưa có
Đã mấy mươi mùa mưa gió đìu hiu

Trọn canh thâu nhân ảnh cũ hoang liêu
Mắt ngấn lệ chảy dài theo ký ức
Những đêm về cơn say còn thao thức
Nghe lá khô rơi trở giấc ngậm ngùi

Thầm gọi tên khi tình lỡ muộn rồi
Hạnh phúc ấy dành cho người đến trước.
Trong trái tim hằn sâu muôn vết xước
Chông chênh con đường lạc bước bơ vơ

Nắng về lang thang đánh rớt giấc mơ
Ta nhặt được cứ dại khờ cất giữ
Trăm năm sau lẽ nào còn ấp ủ
Cho trọn kiếp người dang dở hoài sao?

Em là ai yêu dấu chẳng phai màu
Ngang qua tôi chẳng tình đầu tình cuối.
Trao cho nhau muộn màng và tiếc nuối
Nụ cười xót xa hấp hối cuộc tình.

23-10-2018, Tình Cuối

MỘT MÌNH

Một mình đêm bước lang thang

Ánh đèn vàng võ mưa giăng phố buồn.
Sắt se cơn lạnh ngập hồn
Bao lâu rồi nhỉ trời còn đang mưa.

Hỏi lòng đã thật quên chưa
Tiếng thu vọng mãi lời xưa cho người.
Lệ rơi trong những nụ cười
Yêu thương ngày ấy xa rồi còn đâu!

Niềm vui tìm ở nơi nao
Vô tình số phận trót trao niềm sầu.
Ái ân nức nỡ nghẹn ngào
Đoạn tình dang dở gửi vào hư vô.

Đường dài xứ lạ bơ vơ
Mệt nhoài định mệnh giấc mơ phai tàn.
Gieo chi nhân nghĩa bẽ bàng
Đưa tay cố với lại càng thêm xa.

Đâu có khóc sao mắt nhòa
Ly cà phê rớt vỡ òa cô đơn.
Canh dài giấc ngủ chập chờn
Còn ai đâu để giận hờn cho nhau?

Tháng ngày ôm trọn khổ đau
Gom từng kỷ niệm chôn sâu vào lòng.
Ly bôi men đắng rượu nồng
Ngả nghiêng chiếc bóng bềnh bồng cơn say.

Có ai hiểu có ai hay
Trót thương và nhớ lần này nữa thôi.
Xác thân mỏi mệt rả rời
Chung tình cho lắm đáng đời ta chưa?

Chiều nay đường vắng người thưa
Tủi thân một kẻ dư thừa bên em.
Bài thơ chưa kịp đặt tên
Tình nhân em hỡi vội quên sao đành?

Tình Cuối, 22-08-2018

MUỘN

Em hãy hạnh phúc bên chồng
Nghìn trùng ngăn cách bận lòng làm chi.
Đường trần mải miết anh đi
Mang theo kỷ niệm còn ghi bóng người.

Thương ánh mắt nhớ nụ cười
Những đêm mơ tưởng trao lời ái ân
Ngỡ như ta cặp tình nhân
Tri âm tri kỷ bạn thân trong đời.

Gặp nhau đã muộn màng rồi
Tâm tư nhắn gửi đôi lời đến em.
Tình buồn lệ mặn mặn thêm
Mong em sẽ sớm vùi quên trong lòng.

Mây thu hờ hững mênh mông
Đoạn buồn lở dở hư không bên trời.
Em anh hai đứa hai nơi
Mưa sầu rả rích đêm trôi lạnh lùng.

Mình yêu thương đến vô cùng
Nhưng mà em nhé ta đành thế thôi!
Anh xin cầu chúc những lời
Em luôn hạnh phúc trọn đời yên vui.

Tình mình chẳng thể chung đôi
Thương yêu vụng dại đơn côi tháng ngày.
Vần thơ tha thiết giãi bày
Nhắn em là những lời này của anh.

Mộng đẹp nhưng cũng mong manh
Mùa về trở gió hồn anh dại khờ !!!

Đắk Lắk 16-08-2018 Tình Cuối

LẠI SAY

Đã quá nhiều thương tích ở trong tim
Lệ đắng chát giữa im lìm bóng tối.
Đã quá đau nên đành thôi chẳng nói
Sương rơi đầy buốt nhói đợi ngày lên.

Này lõa lồ ân ái chợt mờ hoen
Mưa âm thầm ngoài hiên rơi sầu tủi.
Ta bước về qua tháng ngày lầm lũi
Vẫn một mình nông nỗi một mình đau.

Ta vô tình để chợt thoáng qua nhau
Rồi yêu dấu úa nhàu trong nức nỡ.
Vội hợp vội tan mộng lòng dang dở
Chất đầy hồn mấy thuở mãi vời xa.

Mưa và mưa kỷ niệm cũ nhạt nhòa
Trong im lặng vỡ òa muôn tiếc nhớ.
Ta lại đi giữa cuộc đời sương gió
Kiếp sông hồ đây đó khắp ngược xuôi!

Ta mãi tìm mà chẳng thấy yên vui
Những vết cứa ngậm ngùi đau không dứt.
Ta âm thầm đã bao đêm thao thức
Ừ lại say rưng rức một đoạn buồn.

Đl: 23-04-2019 Tình Cuối

TA VỘI DỐI LÒNG

Em đến bên đời bước chân rất vội

Ta ngấm men say lặn lội yêu người.
Nhớ thuở ban sơ ánh mắt câu cười
Cuộc tình vội còn bao lời chưa nói.

Định mệnh buồn nghẹn ngào lời trăn trối
Khóc niềm riêng tăm tối tận đáy mồ.
Em vội đi sầu hoa lá thẩn thờ
Nửa vầng trăng đành bơ vơ một bóng.

Bạc mái đầu vội gì trong quạnh vắng
Níu thiên thu cay đắng mãi âm thầm.
Em trao dâng niềm hạnh phúc vội vàng
Dẫu trăm năm rõ ràng là như vậy.

Với tất cả em vội vàng che đậy
Từng chênh chao giữ lại đến khi nào.
Buông tay ôm khi lệ ấy tuôn trào
Đã bao đêm gió thét gào ai oán.

Kể từ đó anh vội vàng chê chán
Hận thế gian ngao ngán cảnh hoang tàn.
Lòng thì đau, đau đớn đến vô vàn
Mộng rục rã giữa muôn ngàn tâm sự.

Đối với em thật lòng anh mắc nợ
Nợ những ái ân tạm bợ thăng trầm.
Em mang yêu thương vội đến một lần
Cuộc vui chưa vui chợt toàn cay đắng.

Một ngày cuối thu khắp trời u ám
Nghiệt ngã chúng mình xa lắm trùng dương.
Em bỏ anh rồi bỏ cả quê hương
Quên kỷ niệm đầy đường mưa hối hả.

Em à nơi này vẹn nguyên tất cả
Và trái tim anh cũng đã chết rồi.
Lời cuối chúc em trọn vẹn với người
Anh hứa sẽ cười, sẽ cười,,,, thật đấy!

TÌNH CUỐI 06 12 2019

DẠ KHÚC CHO EM

Tháng 9 rồi có phải không em? Thỉnh thoảng trời lại gieo vội vàng những cơn mưa bất chơt. Ở nơi nào đó,vào một khoảnh khắc nào đó .Có khi nào em bất chợt nghĩ về tôi? Và…bất chợt hiểu rằng tôi đã rất yêu em! Tôi yêu em bởi cái vẻ bề ngoài đầy mạnh mẽ giả dối,trái ngược hoàn toàn với con người thật của em…….
Xin gửi đến em muôn lời chúc yên bình. Lời bài hát cũng là những lời tôi muốn gửi đến em.Tạm biệt em,người đàn bà ngang qua cuộc đời tôi !!!

Em yếu đuối và mong manh dễ vỡ
Chính những điều này ta hiểu từ lâu.
Em cứ khóc đi sẽ chẳng sao đâu
Để lòng thôi buồn đêm sâu trăn trở.

Em như cơn mưa đầu mùa dang dở
E ấp ngập ngừng một thuở xa xôi.
Trong ánh mắt nhìn thăm thẳm đêm trôi
Thao thức nỗi niềm lệ rơi lặng lẽ.

Cơn gió vô tình bờ vai rung khẽ
Ta đứng bên đời quạnh quẽ cô đơn.
Mùa thu và mưa nỗi nhớ nhiều hơn
Định mệnh nát nhàu cõi hồn lạnh giá.

Cảm giác trong mình chiều nay lạ quá
Ngơ ngác bên thềm chiếc lá nhẹ rơi.
Dư âm còn đầy tình đã cạn vơi
Ta dối lòng mình chôn vùi yêu dấu.

Lặng lẽ bên người với cuộc tình đau
Dạ khúc cuối cùng chôn sâu mãi mãi.
Rồi mai em ơi xin đừng khắc khoải
Ta trả ta về nông nỗi xa xưa.

Em mỏng manh như dạ khúc đêm mưa
Êm ái dịu dàng say sưa môi mắt.
Trong trái tim này nghìn lần khao khát
Một phút xong rồi vụt tắt trăm năm.

Mưa và mưa và cơn gió lạnh căm
Đánh thức nỗi niềm trở trăn vương vấn.
Em hỡi em ơi đời nhiều cay đắng
Tình ấy còn đây người vắng xa rồi!

03-09-2018, Tình Cuối

KHÚC THU HỜN

Ngơ ngác chiều đổ gãy dấu chân qua
Bụi hồng trần đã nhạt nhòa nhân ảnh.
Vầng trăng thu lẻ loi và đơn lạnh
Ta bơ vơ sầu hiu quạnh kiếp người.

Nắng vừa phai đôi tay mệt rã rời
Hoàng hôn xuống với nụ cười chát đắng.
Tình nhân đâu chỉ riêng mình trống vắng
Nhặt câu thơ còn vương vấn đọa đày.

Chợt yêu người hương phấn mãi còn say
Nhưng nỗi niềm lê thê ngày dang dở
Giấu niềm đau sau một lần tan vỡ
Giọt lệ dài muôn thuở chẳng hề nguôi!

Này thứ tha cho trọn vẹn yên vui
Dẫu thế nào cũng đành thôi chấp nhận.
Cuộc tình đó ta không hề hối hận
Tại mong manh duyên phận mới chia lìa.

Ta quay về lượm lặt ánh trăng khuya
Cũng lối này ngày xưa cùng chung bước.
Chuyện hôm nay có ai nào biết trước
Thoáng qua nhau giữa xuôi ngược bộn bề.

Bài tình ca còn tha thiết ê chề
Phím đàn dỗi tái tê miền kí ức.
Suốt canh thâu cung hờn ai thổn thức
Chén rượu đầy….ta tự chuốc ta say.

NGÀY NẮNG VƯƠNG SẦU

Nắng trên môi khát rã rời
Mùa sang chầm chậm thương người vừa xa.
Vui buồn mới chỉ hôm qua
Nụ tình héo rũ nhạt nhòa cố nhân.

Xin thôi không nhớ một lần
Vòng tay tha thiết ân cần thuở nao.
Vội vàng môi thắm gửi trao
Khép hờ đôi mắt nghẹn ngào đớn đau.

Hè về thắp lửa trên cao
Cuối trời phượng thắm chờ nhau có về?
Nỗi buồn từ đó lê thê
Người đà hun hút còn mê mãi tìm.

Tháng năm rưng rức im lìm
Cuộc yêu đắm đuối êm đềm chưa nguôi.
Em giờ bên ấy có vui
Gom đầy kỷ niệm lẻ loi đoạn trường.

Phấn hương nồng chút lụy vương
Lõa lồ bóng cũ khói sương canh dài.
Từ em muôn sự đọa đày
Chưa yên cơn ngủ lạc loại từ đây.

Tiễn người bữa gió heo may
Nghìn trùng ly biệt đắng cay phận người.
Tâm tư còn biết bao lời
Đã nào kịp nói để rồi thế thôi.

Đắk Mil à, Đắk Mil ơi
Kiệt cùng cạn chén ly bôi hững hờ.
Thôi đành như một giấc mơ
Đắk Mil vụn vỡ vần thơ vô hồn!

20 – 03 – 2020 TÌNH CUỐI

GIẤU

Em giấu vội mùa yêu vào trong tóc
Mưa độ nào chiều bật khóc vu vơ.
Lối cỏ êm sương lạnh rớt hững hờ
Dòng sông đợi giữa đôi bờ ngăn cách.
.
Ta giấu vội cả nỗi buồn lên mắt
Giọt rượu cay se sắt kiếp con người.
Ta giấu ta ,và dối gạt cuộc đời
Trên môi khô nửa nụ cười đắng chát !
.
Vui gì đâu riêng một trời khao khát
Giấc mơ xưa quặn thắt đáy tâm hồn.
Tháng 6 về em bên ấy có buồn
Nghìn xác phượng bên đường rơi lã chã.
.
Giấu niềm nhớ của một thời ta đã
Gom góp dại khờ vội vã cho nhau.
Ta giấu em là tất cả thương đau
Ngày võ vàng con ve sầu nức nỡ !
.
Giấu muộn màng đôi ta đành trót lỡ
Vòng tay buông từng nhịp thở mệt nhoài.
Giấu trái ngang biền biệt mấy phương trời
Kìa tháng 6 sắp về rồi em ạ.
.
Em giấu ta một mình nơi xứ lạ
Giấu nghẹn ngào cùng mùa hạ xanh xao.
Giấu quê hương em đi mãi nơi nào
Trùng dương gọi muôn thét gào nhung nhớ.
.
Này rong rêu trơn trượt dài mái phố
Cõi vô tình nhiều khi có khi không.
Hai chúng ta không nên vợ thành chồng
Giấu tất cả cho lòng thôi khắc khoải.
.
Giấu đắng cay ta đã từng nếm trãi
Miệng quên cười khép lại một lần yêu.
Ta đã từng hạnh phúc biết bao nhiêu
Nhưng định mệnh lại quá nhiều ngang trái!
.
Giấu người sau mỗi lần tim buốt nhói
Tình yêu nào thành sương khói hư vô.
Giấu ồn ào lòng vẫn quá bơ vơ
Dòng lệ úa chực chờ bên gối lẻ.
.
Càng cố quên nhưng lại càng không thể
Dẫu biết buồn u uất để mai sau!
Khói thuốc bay lạc loài suốt canh thâu
Người tình hỡi nơi nào em có nhớ?

21-03-2020, TÌNH CUỐI

MẸ TÔI

Con viết về, đất nước với tình yêu
Chuyện tình cảm đã viết nhiều vô kể.
Nhưng mấy khi có bài thơ cho mẹ
Tuổi xế tà lặng lẽ những chiều hôm !

Hoàng hôn buông dáng gầy mẹ lom khom
Con chưa về riêng mỏi mòn lặng lẽ.
Đời gió sương phủ trắng ngần tóc mẹ
Đôi mắt nhạt nhòa ngấn lệ thời gian.

Cuộc đời nghèo trăm vạn nỗi khó khăn
Rồi con lớn bước cơ hàn lam lũ.
Muôn nẻo đường con vẫn luôn cất giữ
Mẹ ở trong tim mẹ của một đời !

Dù mẹ của tôi không phải tuyệt vời
Mẹ tôi bình thường với người là vậy.
Nhưng với riêng tôi tháng ngày xưa ấy
Tiếng mẹ thiêng liêng rực cháy nồng nàn.

Mẹ là quê hương tươi đẹp vô vàn
Là nỗi nhớ giữa trăm ngàn nỗi nhớ.
Dù chúng ta đi khắp miền đây đó
Dại chợ, yếu lòng, bão tố mẹ trông.

Mẹ vẫn ngọt ngào như một dòng sông
Vầng trăng sáng soi lòng con u tối.
Thương mẹ nhiều mà sao không thể nói
Mãi ngậm ngùi đường vạn lối con qua !

Cư Kuin 11-05-2019 Tình Cuối

TÌNH MUỘN

Hạnh phúc kia em dối gạt cuộc đời
Ta đã thấy lệ em rơi trên mắt.
Nửa nụ cười ngượng ngùng trong héo hắt
Ta giận đời nhiều chua chát sầu đau.

Người cho người những sầu khổ bấy lâu
Viết cho em ta nghẹn ngào trăn trở.
Vần thơ này ta viết hoài dang dở
Thương em nhiều nên nức nở từng đêm.

Và kiếp này ta mắc nợ tình em
Nợ một bờ vai êm đềm gối tựa.
Chăn chiếu lạnh không có nơi nương tựa
Ta nợ em nhiều một nửa đời hoang!

Ta nợ nhau cuộc tình lỡ trái ngang
Trời tháng 9 mây phủ phàng giăng kín.
Hai mảnh hồn trăm năm đành câm nín
Một cung đàn đã lỗi phím chùng dây.

Em bên ai thành phố với mưa bay
Con đường nhỏ và hàng cây nghiêng ngả.
Một lần thôi chẳng thể là tất cả
Em đi qua mình vội vã rồi quên.

Bài thơ này là ta viết cho em
Viết xong rồi sẽ đặt tên tình muộn.
Lời giản đơn không dạt dào sóng cuộn
Nhưng lời chân thành thắm đượm biết bao.

Thả nắng vàng rong chơi giữa hanh hao
Miền ký ức còn xanh xao lầm lũi.
Ta chẳng may nên gọi là đen đũi
Bao lâu rồi ta hắt hủi đời ta.

Gởi cho em lời thương nhớ nhạt nhòa
Yêu thương kia sẽ vỡ òa nhung nhớ.
Lời thơ đau nhắn về em nơi đó
Định mệnh buồn em hỡi có hay chăng?

Tình Cuối 21/09/2018

NGƯỜI ĐƯA ĐÒ

Người nào hiểu cái nghề thầm lặng ấy
Áp lực nhiều thành tích mấy ai hay?
Nghề đưa đò, đời thường gọi xưa nay
Cứ lần lượt từng lớp này lớp khác!

Con đò ấy chở bao niềm khao khát
Tuổi trẻ,ước mơ,xây đắp cuộc đời.
Con đò ấy chở đầy những nụ cười
Chở tuổi thơ qua rạng ngời hạnh phúc.

Thương lắm thầy cô sương pha màu tóc
Năm tháng đi qua còn,mất phương nào.
Kỷ niệm in sâu khoảnh khắc nghẹn ngào
Dẫu có xa xôi phương nào cũng nhớ!

Trên đường đời,thành công hay trắc trở
Ơn cô thầy giữ mãi ở trong tim.
Nhắc bạn nhắc tôi tình nghĩa đừng quên
Có cô,thầy ta mới nên người được.

Đò trước đã già đò sau tiếp tục
Lại cứ lặng thầm xuôi ngược đón đưa.
Trong yên bình hay bão tố gió mưa
Lớp lớp qua rồi vẫn chưa ngừng nghỉ.

Người đưa đò vẫn hết lòng chung thủy
Dâng trọn cho đời tinh túy bao la.
Bến sông xưa giờ cũng vắng người qua
Nhưng chuyến đò vẫn bôn ba chèo lái.

Ai đi qua có bao giờ nhìn lại
Có nhớ chuyến đò mê mải ngàn năm.
Một chuyến đò không nhận chỉ trao dâng
Người đưa đò đã âm thầm trăm tuổi!

Thời thơ trẻ với bao điều nông nỗi
Con sai rồi con xin lỗi thầy ơi.
Ngày con về sao bến vắng chơi vơi
Thầm gọi mãi chỉ trùng khơi sóng vỗ.

Người đưa đò là thầy cô dạy dỗ
Dắt chúng ta sang bến đỗ an lành.
Lời cảm ơn sâu sắc và chân thành
Trong mỗi chúng ta ngàn lần ghi nhớ!

Tình Cuối 19-11-2018

CHO NGƯỜI BẠN ẤY

Thế rồi qua một kiếp người
Đắng cay chưa đủ giữa đời dọc ngang.
Tiễn nhau về cõi vĩnh hằng
Khói hương nghi ngút nghĩa trang lạnh lùng.

Lòng đau thương đến vô cùng
Từ đây biền biệt muôn trùng cách chia.
Người về thế giới bên kia
Xót xa thầm lặng lệ mưa trong lòng!

Giật mình một sớm mùa đông
Tôi nghe tin nó đi không trở về.
Khắp trời mây xám não nề
Nắng tàn héo hắt bốn bề vắng tanh.

Ngậm ngùi tóc vẫn còn xanh
Một đàn con dại nỡ đành thế sao?
Mẹ già bạc trắng mái đầu
Mắt rưng rưng khóc đục ngầu thời gian.

Vợ hiền tâm khảm nát tan
Cũng đành khép lại hồng hoang bụi trần.
Bạn bè chưa đủ ân cần
Chén anh chén chú khi còn thịnh vương.

Mấy ai biết để mà lường
Thâm dao bằng hữu mười phương đâu rồi?
Đưa mày về cuối cuộc đời
Thành tâm tao viết mấy lời thế thôi.

Mai này vạn nẻo phai phôi
Bước đường phiêu bạt lạc trôi khắp miền.
Cúi đầu vĩnh biệt bạn hiền
Trở về cát bụi an yên phận người!

18 11 2019 TÌNH CUỐI

MỘT NỬA….

Ta lơ mơ nửa tỉnh nửa còn say
Nửa nụ cười đắng cay trong tâm khảm.
Một nửa hồn vẫn sầu thương thê thảm
Muôn lối dài đằng đẵng dấu yêu qua.

U mê này nửa ân ái mờ xa
Em ghé lại thuở nhạt nhòa mắt lệ.
Nửa trái tim vẫn âm thầm lặng lẽ
Bao đam mê và tất cả cho người!

Dù ra sao thì cũng chỉ một lời
Xin tha thiết suốt quãng đời còn lại.
Ừ thì ta, kẻ si tình khờ dại
Nếu phải bắt đầu,,, cũng vậy mà thôi.

Nửa sáng mai lãng đãng bóng mây trôi
Bước chân về trùng khơi vừa dậy sóng.
Phía cuối trời cô đơn cùng hình bóng
Hai mảnh hồn vừa say đắm thiết tha.

Nửa vầng trăng đau đáu chợt vỡ òa
Giọt sương rụng thẩn thờ bên thềm đợi.
Người mòn mỏi một người xa vời vợi
Nửa canh trường ta lại nhớ nhiều hơn !

Nửa kiếp rồi ta vàng võ cô đơn
Mang tội tình lúc vẫn còn tay trắng.
Mà đời em thì ước mơ nhiều lắm
Nửa ngọt ngào, nửa cay đắng triền miên.

Một nửa tôi đầy rẫy những ưu phiền
Từng câu thơ đắm chìm trong vô vọng.
Còn một nửa trả em thời hoa mộng
Vết thương lành nhưng chai sạn ngàn sau

Tình Cuối

XIN LỖI MẸ

Tóc mẹ bạc trắng ngần chùm hoa ổi
Con lại về mệt mỏi tựa vào đêm.
Ở ngoài kia đời hối hả bon chen
Giữa tầm thường những nhỏ nhen cát bụi.

Con lại về nợ mẹ lời xin lỗi
Cõi phù du thật vội kiếp con người.
Hoàng hôn rơi tím biếc cả vùng trời
Khói bếp cay bùi ngùi thương dáng mẹ.

Con vắng xa sớm chiều riêng lặng lẽ
Đêm một mình quạnh quẽ mái nhà xiêu.
Vầng trăng nghiêng vàng võ ánh tịch liêu
Hơn nửa đời chữ hiếu con chưa trọn!

Con lại về cuối tháng 3 khô hạn
Nắng đầy đồng chát mặn giọt mồ hôi.
Con lại về biết mẹ sẽ rất vui
Vết chân chim nụ cười trên khóe mắt.

Con lại về nồi cơm sôi thơm ngát
Thương mẹ nhiều đắng chát lệ riêng mang.
Con đã về chẳng thành đạt giầu sang
Còn lận đận dở dang và khốn khó.

Trời Tây Nguyên mùa sang đầy nắng gió
Chiều mênh mông xác lá rụng đầy thềm.
Hoa ổi rơi hay tóc mẹ trắng ngần
Thời gian trôi bao lần con mắc lỗi.

Chuyện riêng tư mẹ cũng chưa từng hỏi
Sợ con buồn quá tuổi để yêu đương.
Thật lòng con cũng biết nhớ biết thương
Nhưng tay trắng ai vướng vào cho cực.

Men rượu say bước sông hồ ngang dọc
Gói niềm sầu lượm lặt chút niềm vui.
Vẫn chắt chiu từng hi vọng nhỏ nhoi
Hạnh phúc sẽ mỉm cười trong cố gắng!

Xin lỗi mẹ,đừng quá nhiều lo lắng
Con quen rồi cay đắng bấy lâu nay.
Buồn cũng say,vui con cũng uống say
Mẹ chớ buồn ngày mai con lại tỉnh.

Rồi nắng lên trời quê hương xanh thẳm
Mẹ yên lòng con chẳng có sao đâu.
Chỉ ăn năn không cho mẹ nàng dâu
Tội bất hiếu làm sao nguôi quên được?

Xin lỗi mẹ bao lần con đánh cược
Số phận mình vào cuộc chiến hên xui.
Nhưng mẹ à,đời nó bạc như vôi
Con mất hết nụ cười từ độ ấy!

Mất hết ước mơ hoài tìm chẳng thấy
Từng khát khao đã cháy rụi âm thầm.
Cơn đau con xin lỗi mẹ ngàn lần
Xin lỗi mẹ, vô cùng con xin lỗi!

Tình Cuối, 27-03-2019

THƯƠNG EM

Thương em nhiều lặn lội đêm mưa gió
Ướt bờ vai buồn con phố lạnh lùng.
Ở ngoài kia những giông tố bão bùng
Giọt nước mắt âm thầm và lặng lẽ.

Chợt thương nhau suốt một thời tuổi trẻ
Cay đắng ngậm ngùi hai kẻ không may.
Lời thơ tôi viết vội giữa đêm nay
Xin gửi cho em từng ngày hạnh phúc.
….
Tôi trở về rồi riêng mình bật khóc
Định mệnh thôi,nào trách móc chi người.
Là niềm vui khi nhìn thấy em cười
Lúc bên tôi hoặc là người nào khác.
….
Tình dâng cao, mây tím sầu ngơ ngác
Lá rơi đầy xào xạc lối em qua.
Mưa tháng năm nỗi nhớ chẳng nhạt nhòa
Niềm vui ấy vỡ òa ngày gặp lại
….
Tôi yêu em, một khối tình vụng dại
Dẫu có buồn cũng yêu mãi mà thôi.
Em yêu tôi hờ hững trái mồng tơi
Kẻ trắng tay, tôi một đời tay trắng.
…..
Nếu chọn tôi sẽ thiệt thòi nhiều lắm
Cuộc đời em cay đắng đã nhiều rồi.
Nhờ gió mây nhắn gởi những đôi lời
Trái tim này vẫn yêu người đắm đuối!
…..
Rọi niềm đau cõi hồn mình u tối
Có lỡ làng thành buốt nhói dở dang.
Rồi kiếp người ai quyền quý cao sang
Thành phố mưa in hằn bao dấu vết.
…..
Thương em nhiều bờ vai thon mỏi mệt
Ngày nắng lên vàng vọt đến xa vời.
Ta thương em nhưng chẳng nói nên lời
Những vui buồn, dõi theo người lặng lẽ!

15-05-2019 (Tình Cuối)

QUÊ HƯƠNG TÔI

Hai bên đường phủ kín bụi thời gian
Chiều biên giới màu nắng vàng ngả ngốn.
Con mắt lửa rùng mình ngày ta đến
Chuyến xe chiều mòn mỏi bến cô liêu.

Quê hương ơi giọt nước mắt thương yêu
Bao phận người còn chắt chiu khốn khó.
Đất cằn khô vẫn một lòng gắn bó
Còn lắm gian truân gian khổ không lùi!

Có một vùng quê nắng lửa mưa vùi
Dẫu ngập úng dưới chân người lam lũ.
Quê hương dù,,,nghèo nàn luôn gìn giữ
Xương máu bao người từng đổ nơi đây.

Quê hương tôi còn gian khổ đắng cay
Đồng bào tôi vẫn miệt mài vun đắp.
Lòng yêu nước mỗi người luôn đầy ắp
Sẵn sàng hi sinh giữ đất giữ đời.

Đất nước ơi sao thương đến nghẹn lời
Chút tâm tình gửi những người đã mất
Các chú các anh,hiên ngang bất khuất
Dâng tuổi xuân cho Tổ Quốc yên bình!

Sau chiến tranh đã thật sư quang vinh?
Người nằm xuống thành lãng quên mãi mãi…
Thế hệ sau có bao người khắc khoải
Thương mẹ “Việt Nam” còm cõi tháng ngày.

Quê hương ơi tôi viết những lời này
Mang trọn nỗi đau lệ dài lặng lẽ.
Anh bộ đội ngày trở về tàn phế
Có người đi cùng trang lứa không về!

Ngày anh đi chị hứa sẽ đợi chờ
Rồi ngày tháng trôi hững hờ vàng võ.
Bến sông xưa hoa cải vàng rực rỡ
Quá nửa đời chị lở dở thanh xuân.

Quê hương tôi bom đạn trọn tuổi buồn
Mấy chục năm di chứng còn để lại.
Những đứa trẻ sinh ra thành ngây dại
Đau đớn vô vàn hỏi tại vì đâu?

Chiến tranh đi qua mấy chục năm sau
Chất độc “Da Cam ” ăn sâu lòng đất.
Nhìn các em mà lòng đau quặn thắt
Tất cả đều là tội ác chiến tranh!

Quê hương tôi rừng đã hết màu xanh
Những đồi bãi cháy tanh bành khói lửa.
Biển thu hẹp núi non còn phân nửa
Muông thú kêu gào than thở ai hay?

Những lời thơ tôi tha thiết tỏ bày
Mong đất nước có một ngày tươi sáng.
“Quan”, dân đồng lòng dầm mưa giãi nắng
Trọn vẹn nghĩa tình no ấm muôn nơi!

25/02/2019 (Tình Cuối)

BUỒN ĐÊM ĐÔNG

Chiều nay gió trở sang mùa

Hắt hiu cơn lạnh trời vừa lập đông.
Lang thang đi giữa hư không
Con đường ngày cũ mênh mông nỗi buồn.

Nhớ thương thương nhớ ngập hồn
Người xa hun hút tình còn nặng mang.
Trách đời gieo cuộc trái ngang
Nhìn nhau lần cuối phủ phàng bước chân.

Mấy mùa lá rụng vàng sân
Khơi sầu chiếc bóng tình nhân mịt mờ.
Còn chi đâu nữa mà chờ
Đêm đêm chén rượu hững hờ chua cay.

Tâm tư nào có ai hay
Đường về chếnh choáng cơn say một mình.
Uống cho quên hết bóng hình
Một đời lở dở lặng thinh nỗi lòng.

Gặp em em đã sang sông
Khi về bên ấy má hồng nhạt phai.
Lệ rơi giọt ngắn giọt dài
Lời thơ nức nở u hoài cho nhau.

Rối bời ôm hận thương đau
Một miền cách biệt nát nhàu đời hoa.
Khóc người rồi khóc cho ta
Giữa đời bão tố phong ba lạc loài!

Định mệnh kia đã an bài
Lỡ làng thêm một lần này cho nhau.
Vòng tay ôm trọn khối sầu
Hàng cây lặng lẽ gục đầu dưới mưa.

Canh thâu chiếc bóng bơ vơ
Từng làn khói thuốc ngẩn ngơ nhạt nhoà.
Niềm vui bỗng chợt vỡ oà
Tình này em hỡi chỉ là mơ thôi!

Em về cho trọn cuộc vui
Dù sao anh cũng là người đến sau.
Chúc em hạnh phúc bền lâu
Tình buồn,tình lỡ,tình sầu,anh mang!

09/10/2018, Cuối Tình

KHÚC MƯA BUỒN

Ta ngồi đếm mưa về ngang thành phố
Đường thưa người lòng chợt nhớ mênh mông.
Bước chân hoang lạc lõng giữa trời không
Cơn gió lạnh nhắc mùa đông đang tới.

Thương nhớ ơi vần thơ xưa viết vội
Bởi yêu người ta mắc tội đa mang.
Mây tìm ai mà cứ mãi lang thang
Đã hết rồi từng dở dang độ ấy.

Phố đông người ta tìm em nào thấy
Mình cách xa nhau đã mấy thu rồi.
Giờ biết em có êm ấm bên người
Vui hạnh phúc với cuộc đời rực rỡ?

Có còn nhớ một cuộc tình đã lỡ
Trái tim côi ta nức nỡ riêng mình.
Xin chúc em được vui trọn ân tình
Nắng lại vàng cho lung linh mắt biếc.

Cứ mặc ta với tháng ngày nuối tiếc
Bao năm trôi vẫn tha thiết đợi chờ.
Em biết không ta cũng có đâu ngờ?
Tình yêu đó đến bây giờ vẫn thế!

Nói em nghe chỉ mình em thôi nhé
Cõi hồn ta đã hoang phế lâu rồi.
Mưa còn rơi bên thềm vắng ngậm ngùi
Môi mắt nào chưa cạn lời ân ái!

Tình gục chết hai nẻo đường xa ngái
Đớn đau này xin giữ lại mình thôi.
Thêm một lần đập vỡ chén ly bôi
Trách phận mình bạc như vôi bạc lắm.

Đưa bàn tay cố níu từng cay đắng
Vàng võ nỗi niềm đêm vắng bơ vơ.
Thu viết cho người dạ khúc trong mưa
Lá rụng bên đường lưa thưa rạn vỡ.

Ta viết cho ta đoạn buồn nức nỡ
Ta viết cho người cách trở bao lâu.
Nuôi nấng trong lòng hình bóng ngàn sau
Xóa hết muộn phiền bấy lâu cam chịu!

Đăk Lăk 18/9/2018

Thơ Đặng Quốc Khanh ngọt ngào và mang nhiều tâm trạng, chúc cho những vần thơ của anh luôn bay xa.

Viết một bình luận