TÔI BIẾT THỜI GIAN CHẲNG ĐỢI CUỘC ĐỜI NÀO

Ngồi một mình tôi lật ngược bàn tay
Đếm những vết chai sau tháng ngày nông nổi
Rồi tôi lắc đầu, âm thầm tự hỏi:
“Mình đã làm gì với những tháng ngày qua.”

Tôi mất thời gian cho những phút kêu ca
Sao người ta vui, người ta luôn hạnh phúc
Cuộc sống đủ đầy, tiếng cười luôn tràn ngập
Nhìn xuống mình, tôi bất lực, buông xuôi.

Tôi mất thời gian cho những giấc ngủ vùi
Ngày lại qua ngày, chỉ mình tôi đơn độc
Rồi khi nghĩ rằng, bị lãng quên, tôi khóc
Tôi trách ông trời sao có mắt như không.

Tôi mất thời gian để suy nghĩ lung tung
Mình chẳng kém ai, sao không người để ý
Tôi thờ ơ sống những ngày tự kỉ
Mặc kệ đời, cứ vô vị, chẳng sao.

Tôi mất thời gian cho những thứ hư hao
Mà quên mất mình đã bao nhiêu tuổi
Tôi úp bàn tay, đến lúc cần thay đổi
Tôi biết thời gian chẳng đợi cuộc đời nào.

Lai Ka

Viết một bình luận