Thơ Lục Bát Về Tình Yêu Ngọt Ngào, Hấp Dẫn Nhất

Tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng nhất của con người. Đưa chúng ta trải qua muôn vàn cung bậc cảm xúc khi yêu. Khi thì ngọt ngào hạnh phúc, lúc thì đau khổ khôn nguôi. Chắc hẳn chỉ những ai đang yêu và từng yêu mới có thể hiểu hết những nỗi lòng khi yêu của mình

Hôm nay, phongnguyet.info gửi tặng bạn chùm thơ lục bát về tình yêu giúp bạn cảm nhận sâu sắc về tình yêu. Đừng bỏ lỡ nhé!

Chùm thơ lục bát về tình yêu tuổi học trò sẽ đưa ta trở về với những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp khi còn ngồi trên chiếc ghế nhà trường. Những bài thơ lục bát này với những lời thơ mộc mạc nhưng vô cùng chân thật sẽ khiến cho bạn gợi nhớ về mối tình tuổi học trò trong sáng năm ấy

” Tình yêu học trò luôn là mối tình đẹp nhất trong cuộc đời, không toan tính, không vụ lợi”

Thật đúng như vậy, nhớ đến những kỉ niệm xưa về ” chàng trai năm ấy” những lần nhìn nhau ngại ngùng chẳng nên câu, những cái nắm tay rụt rè cả hai cùng đỏ mặt, những lần trốn học đi chơi. Ôi sao mà đẹp thế! Nhưng đến khi xa trường thì mỗi đứa một nơi nhưng tận sâu trong trái tim chúng ta vẫn luôn có một góc nhỏ là những kỉ niệm tươi đẹp ấy

Sau đây, chúng tôi sẽ đưa bạn trở về với những hoài niệm ấy bằng những bài thơ lục bát về tình yêu tuổi học trò đầy thơ mộng. Đừng bỏ lỡ nhé!

Tác giả: Hảo Trần
Em về tìm lại tuổi thơ
Cánh hồng phượng thắm hửng hờ buông rơi
Nhặt bao kỷ niệm anh ơi
Tìm trang lưu bút xa rồi còn đâu

Em về tìm lại tình đầu
Tuổi thơ áo trắng một màu tinh khôi
Anh cài mái tóc hoa rơi
Lời yêu chưa tỏ bồi hồi vấn vương

Tuổi hồng mơ mộng chiều buông
Bài thơ dang dở yêu thương dâng trào
Ngại ngùng chẳng dám nhìn nhau
Lòng anh đã hứa ngàn sau không rời

Chia tay mùa hạ chơi vơi
Cánh hồng trong gió phượng rơi thấm buồn
Sân trường rộn tiếng ve ngân
Nao nao trong dạ, bâng khuâng nỗi niềm

Em về tìm lại bình yên
Tuổi hồng đầy ắp mơ huyền xa xăm
Vô tư trong sáng trăng ngần
Trường xưa yêu dấu tháng năm học trò.

Tác giả: Phạm Hải Đăng
Thuở nào, hai đứa học chung
Em như cánh phượng ngập ngừng ngoài sân
Còn anh, chẳng dám lại gần
Chỉ nhìn len lén những lần em qua !

Chung trường nào có đâu xa ?
Lời thương muốn nói vậy mà lại thôi !
Chiều về, ngắm cánh phượng rơi
Em nào hay biết có người ngẩn ngơ ?

Phượng hồng ơi !, những ngày thơ
Trinh nguyên tà áo để khờ tim anh
Bao nhiêu lần, cứ loanh quanh
Đề cho cánh phượng xa cành bay đi !

Sân trường giờ có còn chi ?
Phong rêu tường cũ có gì trong nhau
Phượng hồng giờ đã về đâu ?
Góc sân ghế đá phai màu thời gian.

Tác giả: Trương Thị Anh
Qua rồi áo trắng cặp nơ
Qua thời áo trắng mộng mơ học trò
Nhớ thời áo trắng buông lơi
Vui chơi đùa nghịch phượng rơi cài đầu

Nhớ xưa em mái tóc thề
Hết giờ học lớp em về thật mau
Cao su dép lốp quai xâu
Dép tụt quai xách đua nhau chân trần

Đường trơn em cư tần ngần
Đưa tay anh dắt qua cầu sông quê
Áo trắng vương mái tóc thề
Ra trường hết cấp em về làm dâu

Đại học anh mới khóa đầu
Anh xong đại học em đâu thể chờ
Chồng rồi, anh vẫn ngẩn ngơ
Thơ xưa lưu giữ bây giờ nhớ em.

Tác giả: Phạm Hải Đăng
Người mô mà lạ rứa hè
Tui đi đằng trước kè kè theo đuôi
Nhìn ông tui thấy mắc cười
Nói chi thì nói: có người kỳ ghê !

Bên ni nói bên tê nghe !
Đường ông, ông bước, đừng về theo tôi
Cách xa ba mét được rồi
Đi gần mắc cỡ, tiếng đời mỉa mai !

Bên nớ đừng có dông dài
Bên ni bực bội nói hoài ghét thêm
Kêu bằng chị, đừng kêu em
Suốt đời tui cũng hổng thèm quen ông

Hơi đâu mà để trong lòng
Ông nớ ngồ ngộ lòng vòng khó coi
Tui nói, là nói hết lời !
Đừng theo tui nữa, cái đuôi ni lỳ.

Tác giả: Phạm Hải Đăng
Tụi mình, hai đứa chung trường
Ghét anh cái tội, “chặn đường” làm quen
Hú hồn khiếp vía mấy phen
Giả đò em khóc bắt đền vu vơ.

Áo trắng ơi !, dáng ngây thơ
Yêu chưa dám nói, mộng mơ thêm nhiều
Thế rồi : Anh ngỏ lời yêu
Má em ửng đỏ như chiều hoàng hôn.

Áo dài ơi !, bé cỏn con
Ngây thơ khờ nghịch nên còn ham chơi
Em còn: Bé lắm anh ơi !
Yêu đương chi khổ, trả lời vậy nha ?

Đường đời muôn nẻo bôn ba
Mai đây khôn lớn người ta thay lòng
Thà rằng : Cứ vậy cho xong !
Lỡ yêu rồi lại, mất công nhớ hoài.

Tác giả: Phạm Hải Đăng
Thấm thoát mà bốn năm rồi !
Hàng cây ghế đá mình ngồi năm xưa
Phượng hồng đỏ nắng ban trưa
Tiếng ve gọi bạn say sưa nắng hè

Buổi đầu, anh nói em nghe
Má em ửng đỏ tay che miệng cười
Những lần cúp bắt trò chơi
Ngọt ngào đôi mắt trong tôi từng giờ !

Bờ môi chín mộng như mơ
Gió hôn hương tóc tình cờ ngang qua
Hè về, trải ngập mùa hoa
Màu hoa phượng thắm là đà bay bay

Một lần, tay chạm vào tay !
Tôi, em ngơ ngác, để say nắng hè
Vương đầy trên tóc lá me
Kể từ hôm đó khi về… ngẩn ngơ.

Tác giả: Ngọc Hồ
Nhỏ ơi còn nhớ ngày xưa
Những chiều tan học mình đưa nhau về
Thuở ấy nhỏ để tóc thề
Qua cầu gió lộng tôi mê mẩn nhìn

Nhỏ cười đôi mắt thật xinh
Có chiếc răng khểnh làm mình ngẩn ngơ
Tôi trêu có phải răng khờ
Mà sao thấy nhỏ mặt đơ thế này!

Nhỏ nhìn ánh mắt “đạn bay”
Hỏi tôi chắc muốn hôm nay ăn đòn
Tôi nghe bất chợt cười giòn
Nhỏ mà đánh được…thì còn…lâu nha
Nói xong cười hả cười ha
Để nhỏ đứng đó chắc là “bực đây”
……
Thời gian thoáng tựa như mây
Mới cười vui đó, chợt nay, xa rồi
Bây giờ mỗi đứa mỗi nơi
Đường xưa lối cũ một thời tìm đâu

Nay về ngang lại chiếc cầu
Nghe trong nỗi nhớ vương sầu…nhỏ ơi.

Tác giả: Sinh Hoàng
Tuổi học trò áo trắng tóc thề buông
Yêu ấp úng chỉ nhìn nhau len lén
Đã có gì đâu mà nhìn nhau e thẹn
Rồi bâng khuâng nhớ nhớ mỗi đêm về

Đường chiều về lóc cóc những vòng xe
Cứ mong con đường dài thêm dài mãi
Hái tặng ai bên đường chùm hoa dại
Để ngời lên trong ánh mắt chợt nhìn

Đã xa rồi những ngày tháng thần tiên
Em vào đại học tôi chỉ là người thợ
Mỏ lết cờ lê tay kìm tay búa
Nước thời gian phai nhạt nét thư sinh

Em vào đời bay cao cùng cánh chim
Xa năm tháng chắc quên rồi bạn cũ
Tôi vẫn đi về con đường buồn lá rũ̃
Màu hoa xưa héo úa đã từ lâu.

Tác giả: Sen Hồng
Nhành phượng đỏ bay bay theo lá
Ngoài sân trường rộn rã tiếng ve
Như đang báo hiệu mùa hè
Lòng tôi thổn thức lắng nghe tim mình

Trang sách cũ bình minh chiếu rọi
Cuộc tình nào ngược lối yêu thương
Khi xưa cũng dưới mái trường
Ta trao ước hẹn còn vương tóc thề

Bao kỉ niệm đi về chung lối
Nguyện mai này sớm tối còn nhau
Mặn nồng lời hứa trầu cau
Dù cho bão táp trọn màu yêu thương

Tròn năm học quên đường anh bước
Vội quên lời thệ ước đã trao
Em nghe lệ đắng tuôn trào
Anh vui pháo đỏ má đào bên ai

Giờ hạ đến tim cài nỗi nhớ
Nhìn mái trường, sách vở thân quen
Em nghe chua xót phận hèn
Cũng vì hoàn cảnh anh bèn bỏ rơi

Phượng vẫn thắm người ơi có nhớ
Tiếng ve sầu nức nở kêu than
Ve ơi đau khổ muôn vàn
Như đang nói hộ lòng đang nhớ người.

Tác giả: Thanh Trần
Nhớ thuở ấy…sân trường ngập nắng
Nón che nghiêng…áo trắng tung bay
Ve buồn ngân khúc nhạc say
Nhành hoa phượng đỏ …đón ngày hạ sang

Giờ chia tay…mênh mang nỗi nhớ
Mới ngày nào…bỡ ngỡ làm thân
Nhà em dù ở thật gần
Trên đường đến lớp…ngại ngần cùng đi

Tuổi học trò…biết gì thơ trẻ
Gần ra trường…vỡ lẽ đã yêu
Cả hai bịn rịn cuối chiều
Chia tay chưa kịp…nói điều yêu em

Đêm trăng sáng…bên thềm lá đổ
Nhìn nơi xa…thương nhỏ ngày xưa
Xuân về lất phất hạt mưa
Bay vào khung cửa…để vừa nhớ em.

Tác giả: Cỏ Hoang Tình Buồn
Bao năm gói ghém yêu thương
Buồn vui cùng dưới mái trường có nhau
Nay nhìn cánh phượng đổi màu
Như dòng huyết lệ thương đau chảy dài.

Buồn này chẳng của riêng ai
Trời cao cũng đã an bày từ lâu
Thương cho những mối tình đầu
Viết dòng kỷ niệm bằng câu tạ từ.

Mai này đời có thực hư
Chẳng quên được nước mắt chừ đong đưa
Hạ ơi…chớ vội sang mùa
Để ta giữ lại sớm trưa bạn hiền.

Dù rằng đất lở trời nghiêng
Chúng mình chớ để ưu phiền nhé anh
Chúc nhau danh toại công thành
Đừng quên lưu bút ngày xanh một thời.

Tác giả: Nguyên Ngọc Thiên Băng
Tôi yêu một thuở thơ ngây
Áo dài trong gió tung bay mỗi ngày
Nụ cười em nhoẻn mê say
Trong tay nhánh phượng vui vầy dưới sân.

Cho bao đôi mắt bần thần
Chiều sang trước cổng đợi em tan trường
Đường đi sao lắm tơ vương
Em tôi có biết hay là làm ngơ.

Một trang giấy trắng nên thơ
Bao dòng chữ nhỏ nghiêng nghiêng bút gầy
Nói sao cho hết lòng này
Hay nhờ cánh phượng gửi niềm yêu thương.

Ước gì em bước chung đường
Để tôi ngắm mãi nụ cười xinh xinh
Trái tim tôi muốn chung tình
Em ơi! Em hiểu cõi lòng tôi không?

Đêm ngày tôi ngóng tôi trông
Mong cho dáng nhỏ lướt ngang nơi này
Hồn tôi như chuốc rượu say
Lâng lâng cảm xúc vui niềm vui riêng.

Nhớ bao khoảng khắc hồn nhiên
Đôi chân bước nhẹ như là cô tiên
Nhớ đôi mắt ấy thật hiền
Hồn tôi đã quyện vào nàng, nàng ơi!

CHẠM THU

Chạm thu, lòng gợn heo may

Nghe thời gian đọng hai tay lá vàng

Se se gió gọi mùa sang

Trường ơi, nỗi nhớ lỡ làng cúc xưa

Chạm thu, chao cánh chim thơ

Rót từng âm vọng xuống mùa buồn tênh

Ngỡ tình đã ngủ vào quên

Đâu hay thu vẫn lênh đênh tóc người

Chạm thu, nắng úa hiên ngồi

Vàng phai ngọn lá ngang trời nhớ thương

Chiều nay áo trắng lạ thường

Cúc xưa giờ nở lạc vườn nhà ai?

Em xa, như tiếng thở dài

Đường tôi quạnh quẽ hai vai cỏ gầy

Xin mùa thôi bớt heo may

Vàng nguyên Cúc nhớ những ngày chạm thu.

Tình yêu quê hương đất nước là một thứ tình cảm thiêng liêng nhất của mỗi chúng ta. Những bài thơ lục bát về tình yêu quê hương đất nước luôn da diết, thấm đẫm tình cảm của những người con xa quê.

Quê hương chính là nơi ” chôn nhau cắt rốn” , nơi mà chúng ta gắn bó từ thuở còn thơ, nơi có những kí ức thật vui vẻ cùng lũ bạn trong xóm. Cả một bầu trời tuổi thơ gói gọn lại chính là hai chữ quê hương. Để rồi khi chúng ra rời xa quê hương thì nỗi nhớ khắc khoải trực trào trong mỗi tâm hồn. Nỗi nhớ mong da diết được trở về nơi ấy.

Những bài thơ lục bát dưới đây sẽ phần nào giúp bạn vơi đi nỗi buồn, niềm nhớ mong quê hương da diết. Hãy cùng đón xem nhé!

Tác giả: Nguyễn Đình Huân

Quê hương là một tiếng ve
Lời ru của mẹ trưa hè à ơi
Dòng sông con nước đầy vơi
Quê hương là một góc trời tuổi thơ
Quê hương ngày ấy như mơ
Tôi là cậu bé dại khờ đáng yêu
Quê hương là tiếng sáo diều
Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê
Quê hương là phiên chợ quê
Chợ trưa mong mẹ mang về bánh đa
Quê hương là một tiếng gà
Bình minh gáy sáng ngân nga xóm làng
Quê hương là cánh đồng vàng
Hương thơm lúa chín mênh mang trời chiều
Quê hương là dáng mẹ yêu
Áo nâu nón lá liêu siêu đi về
Quê hương nhắc tới nhớ ghê
Ai đi xa cũng mong về chốn xưa
Quê hương là những cơn mưa
Quê hương là những hàng dừa ven kinh
Quê hương mang nặng nghĩa tình
Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời
Quê hương ta đó là nơi

Tác giả: Hoàng Thanh Tâm

Em yêu từng sợi nắng cong
Bức tranh thủy mặc dòng sông con đò
Em yêu chao liệng cánh cò
Cánh đồng mùa gặt lượn lờ vàng ươm
Em yêu khói bếp vương vương
Xám màu mái lá mấy tầng mây cao
Em yêu mơ ước đủ màu
Cầu vồng ẩn hiện mưa rào vừa qua
Em yêu câu hát ơi à
Mồ hôi cha mẹ mặn mà sớm trưa
Em yêu cánh võng đong đưa
Cánh diều no gió chiều chưa muốn về
Đàn trâu thong thả đường đê
Chon von lá hát vọng về cỏ lau
Trăng lên lốm đốm hạt sao
Gió sông rười rượi hoa màu thiên nhiên
Em đi cuối đất cùng miền

Tác giả: Hoa Lục Bình

Chiều tà nắng ngã triền đê
Mục đồng thông thả đi về lưng trâu
Dòng sông xanh ngắt một màu
Một đàn cò trắng từ đâu bay về
Bình yên một buổi chiều quê
Khói đồng lan tỏa đêm về vắng tanh
Ngoài đồng cây lúa còn xanh
Chiều quê êm ả trong lành biết bao
Nhìn đàn gà nhỏ gọi nhau
Mọi người xong việc gọi nhau ra về
Giờ đây đêm cũng đã về
Thoảng đâu trong gió tóc thề thơm hương
Bình minh một sớm mù sương
Đàn trâu nhai có ngoài vườn nhởn nhơ
Cánh cò bay lạc vào thơ
Làm cho tôi mãi ngẫn ngơ giữa đồng
Con đò nằm dưới bến sông
Hình như nó cũng chờ mong một người
Người người rôm rả nói cười
Đồng xanh bát ngát thơm mùi mạ non
Tình quê một dạ sắc son
Ở nơi thành thị em còn nhớ không
Con đò bến cũ chờ mong
Hôm nào anh cũng chờ trông em về.

Tác giả: Đức Trung – TĐL

Tôi thầm nhớ một miền quê
Ước mơ thăm lại trở về tuổi thơ
Đồng xanh bay lả cánh cò
Hương sen tỏa ngát mộng mơ những chiều
Vi vu gió thổi sáo diều
Bóng ai như bóng mẹ yêu đang chờ?
Dòng sông, bến nước, con đò
Có người lữ khách bên bờ dừng chân
Xa xa vẳng tiếng chuông ngân
Bờ tre cuối xóm trong ngần tiếng chim
Tuổi thơ thích chạy trốn tìm
Cây đa giếng nước còn in trăng thề
Xa rồi nhớ mãi miền quê

Tác giả: Công Vinh

Con nghe Mẹ kể ngày xưa,
Quê hương của Mẹ, mỗi trưa nắng hè.
Bình yên những mái tranh che,
Sông Thu in bóng luỹ tre ven làng.
Quê hương hai tiếng dịu dàng,
Mà sao vẫn thấy ngỡ ngàng trong con.
Làm trai, chữ hiếu chưa tròn
Quê Cha, đất Tổ, mỏi mòn thiệt hơn.
Ngày xưa, Mẹ kể nguồn cơn,
Quê hương của Mẹ, đã hơn mươi đời.
Sông Thu, một thuở thiếu thời,
Chiến tranh, Mẹ phải xa rời quê hương.
Miền trung chín nhớ, mười thương
Con như cánh Nhạn, lạc đường lẽ loi.
Sông Thu bên lỡ, bên bồi
Quê hương in dấu, một đời Mẹ Cha.
Con chưa về lại quê nhà,
Nên đâu biết được, đường xa hay gần?
Lòng con day dứt, băn khoăn
Nữa đời tóc đã pha dần màu sương.
Bao giờ về lại quê hương
Để xem Vĩnh Điện, An Tường là đâu?
Sông Thu xanh thẫm một màu
Bãi bồi cùng những ruộng dâu, nong tằm.
Bây chừ, Mẹ đã yên nằm
Lấy ai dìu dắt về thăm quê nhà
Đời con rồi cũng sẽ qua,
Quê hương rồi cũng chỉ là giấc mơ.
Quê hương đẹp tựa vần thơ
Sông Thu với những bến bờ yêu thương.
Dù cho xa cách dặm trường,
Lòng con vẫn mãi vấn vương Thu Bồn…

Tác giả: Hoàng Thanh Tâm

Trở về tìm mái nhà quê
Tìm hình bóng mẹ bộn bề nắng mưa
Tìm nắng xuyên ngọn cây dừa
Tìm hương mạ mới gió lùa thơm tho
Tìm đàn trâu với con đò
Áo bà ba mẹ câu hò trên sông
Nón lá nghiêng nắng nước ròng
Miền quê khó nhọc con còng con cua
Lục bình tim tím mùa mưa
Bồng bềnh một khúc sông khua mái chèo
Khói lên cháy bếp nhà nghèo
Con gà cục tác con mèo quẫy đuôi
Heo gà chạy ngược chạy xuôi
Chân bùn tay lấm nụ cười chân quê
Cánh cò trắng xóa vọng về
Ngân nga vọng cổ bốn bề thiên nhiên
Đậm đà ký ức giao duyên
Xương cha máu mẹ dịu hiền ca dao
Con dù biền biệt phương nào
Quê hương một dạ dạt dào khó phai.

Tác giả: Đức Trung – TĐL
Quê hương xa cách phương trời
Nỗi buồn thương nhớ đầy vơi trong lòng.
Đêm ngày hết nhớ lại mong
Hướng về quê mẹ ròng ròng lệ rơi..!
Nhớ chiều ra ngắm biển khơi
Cánh buồm theo gió về nơi chốn nào?
Quê hương hai tiếng ngọt ngào
Đường xa vạn dặm nôn nao nhớ thầm
Mẹ cha xa cách bao năm
Ban ngày thương nhớ, đêm nằm chiêm bao.
Tuổi thơ – kỷ niệm dạt dào
Vẫn còn đầy ắp xuyến xao tâm hồn.
Nhớ quê lòng dạ bồn chồn
Mỗi lần ngắm cảnh hoàng hôn… xa nhà.
Quê hương – hai tiếng thiết tha
Còn in ký ức đậm đà yêu thương…
Tuổi thơ cắp sách đến trường
Lớn lên đi khắp bốn phương chân trời.
Nhớ về quê mẹ yêu ơi!
Bâng khuâng lại thấy bồi hồi trong tim.

Thơ Lục Bát Về Tình Yêu Ngọt Ngào, Hấp Dẫn Nhất

Tác giả: Lãng Du Khách

Cảnh quê bình dị khiêm nhường
Mà sao quá đỗi thân thương với đời
Trưa hè vọng tiếng ru hời
Đong đầy thương mến trong lời mẹ ru
Chiều tà tiếng sáo vi vu
Mênh mang trời đất lãng du thanh bình
Người quê mộc mạc chân tình
Cùng nhau đùm bọc hết mình đói no
Đồng quê mỏi rã cánh cò
Cho ta hạt gạo thơm tho nuôi người
Dân quê rạng rỡ nụ cười
Yêu thương đùm bọc lòng người thiện chân
Bản tính vốn rất chuyên cần
Hăng say lao động gian truân chẳng sờn
Cùng nhau xây dựng giang sơn
Để cho cuộc sống đẹp hơn với đời
Cảnh quê xanh thắm tuyệt vời
Thân thương gắn bó với đời dân quê
Bình dị mà vẫn đam mê
Đó là nơi chốn ta về ai ơi

Trên đây, phongnguyet.info đã chia sẻ cho bạn những bài thơ lục bát hay về tình yêu, quê hương đất nước đặc sắc và đậm ý nghĩa sâu sắc. Hy vọng các bạn có thể cảm nhận được hết ý nghĩa của những bài thơ mang lại. Hãy luôn đồng hành cùng chúng tôi để có thể theo dõi những bài viết hấp dẫn hơn nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi! 

Viết một bình luận