Tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Phong Việt phần 1

Sinh Ra Để Cô Đơn được đông đảo bạn đọc biết đến là một tập thơ chứa đựng nhiều cảm xúc của thi sĩ Nguyễn Phong Việt. Anh là một cây bút mang đậm chất trữ tình sâu sắc thu hút sự quan tâm của mọi người. Những dòng cảm xúc chân thành lay động triệu trái tim mạnh mẽ. Cùng theo dõi ngay nhé!

Nội Dung

Rồi cỏ sẽ xanh mặc kệ kiếp người có bình yên
và trí nhớ chỉ còn lại duy nhất một cái tên…
Ở nơi nghĩa trang này, người đã được đưa tiễn trong một ngày không hề buồn
rất nhiều hoa với tiếng người chia sẻ
những nguyện cầu cùng thắp lên như muôn vàn đốm lửa
dành cho riêng một người và những câu chuyện kể
để bớt lạnh phần nào của từng lớp đất sâu…
Người bỏ lại cuộc đời khi hơi thở đã dừng lại quá lâu
không ai biết hình ảnh nào là cuối cùng trong mắt
người đã nghĩ gì vào lúc nhịp tim buông ra một tiếng nấc
yêu thương nào đã được quên và yêu thương nào được níu chặt
lúc xa rời…
Ở nơi nghĩa trang này, người chỉ đến một lần rồi thôi
nếu có còn kiếp nào chắc gì sẽ ở trong hình hài như đã
biết gặp được ai và không gặp được ai mà trách nhau sao bỗng dưng xa lạ
ký ức càng đớn đau thì trái tim càng muốn mặc cả
ít nhất là một nụ cười…
Bao nhiêu ước mơ cần để sống giờ chỉ là một giấc ngủ dưới bầu trời
những ngày nắng, những ngày mưa, những ngày buốt giá
rồi ai sẽ đến với một cành hoa sau rất nhiều mùa lộc non thành lá
giọt nước mắt của hôm nay chỉ là của hôm nay người biết thế
nhưng vẫn chờ mong…
Là vì ai cũng có một người nhìn thấu suốt cõi lòng
nên nhắm mắt rồi đừng bắt mình phải cố gắng
tội cho linh hồn mình và tội cho tâm can người biết từ nay đã vắng
một niềm tin…
Ở nơi nghĩa trang này, người hãy để cho đời mình lãng quên!

Bước xuống, từ một cuộc đời
một bước để xa rời thế giới nhỏ nhoi
Mặt đất này đã không còn đủ chỗ cho ký ức vẫn từng ngày đâm chồi
những yêu thương nhiều như bụi cát
gom góp bao tháng năm cũng không bằng một lần mất mát
người cười nhạt
vì rốt cuộc phải đến lúc đớn đau!
Mặt nước dài và rộng đủ cho người chìm sâu
tất cả những giác quan giờ đều nghe lạnh buốt
ánh sáng từ một con người chỉ có thể giữ cho một con người sống sót
nếu cô đơn là có thật
thì người đã từng không tin…
Ảo tưởng về thế giới là điều mà ai cũng cần khi lớn lên
nhìn thấy những cơn mưa với vòng tay rộng mở
bao dung cho mỗi vết thương tạo ra vệt máu đỏ
ngoại trừ vết thương đến từ nỗi nhớ
câm lặng ở trong tim…
Người bước xuống tìm dưới mặt nước một chút bình yên
lúc đôi tay biết mình đã ngạt thở
khó khăn lớn nhất của một con người khi đối mặt với nỗi sợ
hoá ra chỉ đơn giản là học cách thật hứa
với chính con người mình!
Người trả ánh sáng về nơi mà nó đã lung linh
thả trôi đời mình trong sâu thẳm
không cần van xin ai chỉ ra đâu là thân quen đâu là lạ lẫm
bắt đầu một đời sống
không còn nữa những thói quen…
Một bước, từ mặt nước trở lại với bóng tối đã lên đèn
rũ bỏ những âm thanh khiến người rơi nước mắt
vén tóc, xoa tay để biết chắc rằng mình cần phải khác
nhìn cuộc đời từ điều đơn giản nhất
rồi mới lo âu…
Bước xuống, từ một cuộc đời, để còn biết từ nay sẽ đi về đâu!

Chìm xuống thật mau
để không còn nghe tiếng nói nào ở trên đầu
Chọn cho mình một bóng tối vừa đủ với nỗi đau
rồi quẫy đạp hết những âu lo đã làm rơi nước mắt
người chỉ còn đủ niềm tin để sống một cuộc đời khác
chỉ còn đủ niềm tin cho một lần duy nhất
sau tất cả những quãng đời…
Chìm xuống thật mau cho những gì cần nói cũng phải nở nụ cười
không chờ đợi ai đưa tay ra và mình nắm giữ
sống đến bao lâu để thấy yêu thương kia cũng cần cho giấc ngủ
người đã thức cả ngàn đêm rồi cho những cơn giận dữ
và hoang mang…
Chỉ ước gì lẻ loi đó là bản năng
chấp nhận như một cơn mưa giữa trời sũng nước
sẽ lau khô mình bằng những nghĩ suy đơn giản
ai cũng có một phần bóng đêm khi ngược sáng
chỉ là không phải ai cũng có người cần chở che…
Chìm xuống thật mau vì đã không thể trở về
với những giấc mơ chỉ toàn màu xanh ngát
người từng sống những tháng ngày mà cô đơn giống như một tách café buổi sáng
uống vì thèm một vị đắng
cho trái tim…
Có những thứ khi sinh ra con người ta phải đi tìm
rồi níu giữ bằng cả quãng đời còn lại
người chỉ sợ mình yêu thương quá nhiều rồi thành ra sợ hãi
sợ những bước chân này vẫn cứ đi mãi
không biết đến bao giờ…
Để thà chìm xuống thật sâu một lần
rồi người sống cho mình mà không cần đến những ước mơ!

Chỉ sợ những gì thuộc về nước mắt là nhiều nhất trong cuộc đời
chỉ sợ con người sinh ra là để lẻ loi…
Có bao nhiêu vì sao là hiện thân của những nụ cười
mà con người chết đi để lại linh hồn ở nơi ấy
một hành trình của gian nan và khổ ải
yêu thương chất chồng yêu thương nhưng vẫn ngoài tầm với
của một trái tim…
Vì được sinh ra nên chúng ta đã phải cố gắng đi tìm
bằng những ước mơ về chốn nào đó bình yên khi cùng nhau nhắm mắt
là bình minh trên núi cao hay hoàng hôn bên bờ biển dài phẳng lặng
một nơi nào đó ở giữa trời và đất
rồi không cần phải đi đâu hay đi đến tận cùng…
Nhưng hành trang của mỗi ngày đã có gì ngoài những ảo tưởng mông lung
lắc đầu với một mái hiên dù cơn mưa ướt đầy vai áo
xoay người thật mau lúc một bữa cơm được dọn ra với đôi bàn tay níu kéo
cuộc đời mình là mặt trái của giông bão
lúc vừa đi qua…
Chỉ sợ nước mắt là những gì nhiều nhất dưới mái nhà
nên cứ đi cho đến khi nào nhìn quanh thấy chẳng còn ai nữa
dựng một khu vườn mà không cần những hàng rào, cửa gỗ
rồi ngồi xuống như một hạt mầm đợi tách vỏ
chờ ai đó đến cạnh bên…
Một cuộc đời mà đã cố gắng nhưng vẫn không cách nào giúp định mệnh hiểu mình
chọn lẻ loi thay vì chia sớt với một người gánh nặng
như giọt mưa rơi vào lòng giếng cạn
tất cả những gì có thể nhận về chỉ là lời trách bầu trời quá cay nghiệt
sau từng ấy tháng ngày…
Chỉ sợ những gì thuộc về nước mắt
đều biết mình sẽ trôi qua kẽ tay!

Trên những ngón tay này
người đã nhìn thấy đời mình có quá nhiều đắng cay
những hồn nhiên chỉ kéo dài như một vệt mây
trong tháng ngày bầu trời thật nhiều nắng
biết mình nhỏ nhoi nên học cách yêu thương cả thù hận
nhưng phải mất đến bao lâu mới thôi lận đận
để được làm người!
Để đi và đứng mà không có bất cứ nỗi buồn nào trên vai
có thể cười nụ cười bình thường nhất
chẳng phải cố gắng làm vui ai, oán nghét ai dù chạm vào bao nhiêu sự thật
ai chắc cũng phải có một phần bất hạnh
dành làm vốn liếng cho những bao dung…
Mỗi ngày đi qua đều mong ngóng đó là ngày cuối cùng
được cam chịu vì muốn mình trọn vẹn
lẽ sống của bản thân chỉ giản đơn đừng bao giờ cho nước mắt mình cạn
để trái tim còn cơ hội đón nhận
mình trở về…
Dù con đường ấy có xa lắc xa lơ
đau chập chùng đau trong từng hơi thở
người cúi xin người lấy mình làm điểm tựa
niềm tin mà bất cứ ai cũng nghi ngờ rằng không thể
lúc hoang mang…
Trên những ngón tay này, người đã có rất nhiều thời gian
nhìn đời mình trôi qua từng giây phút
bất chấp nỗi đau, bất chấp hạnh phúc
một cuộc đời của những yêu thương không đúng lúc
khi chạm vào…
Người sẽ còn phải đi qua những kiếp nào?

Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm
người cứ tự hỏi sao bóng tối phải im lìm
Lẽ ra đặt cạnh nhau nỗi cô đơn có thể nhìn thấy được những nỗi niềm
mà không cần đến con người lên tiếng
nhưng bao nhiêu lâu rồi chỉ có âm thanh của trái tim cuộn mình đưa tiễn
từng ngày trôi…
Chỉ hai bàn tay làm sao nói hết khốn khó trước nụ cười
đã buông ra sau nhiều lần nắm chặt
người vô tâm với người là điều bình thường trong giới hạn
người nhẫn tâm với người như một cơn mưa trên sa mạc
đến hay không đến cũng vậy thôi!
Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm vẫn chỉ là một bầu trời
dẫu may mắn ngủ vùi hay thức trắng
biết được mình đau như thế nào khi phải dùng nước mắt nhỏ lên trên một ngọn nến chờ tắt
mà ngoài kia toàn là ánh sáng
của bình minh…
Nỗi cô đơn này được giữ lại bằng tất cả những cay đắng chân thành
không ai ép buộc ai sống một cuộc đời lầm lũi
nên cứ thản nhiên nếu quanh mình vẫn là bóng tối
có những yêu thương sinh ra chỉ để làm thành một câu hỏi
đến cuối đời?
Mất bao nhiêu kiếp để một ai đó có thể trở thành người
rồi bao nhiêu kiếp nữa cho lẻ loi thành trọn vẹn
đi một mình trong bình yên hay đi một mình trong nghĩ suy dằn vặt
khi bóng tối phủ đầy nơi ánh mắt
đã chẳng còn thiết tha…
Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm
người có còn là một vì sao trong thiên hà?

Có thể người sẽ vĩnh viễn không mang mùi hương đó theo cùng
có thể những con đường chỉ là sự kéo dài của nỗi nhớ mông lung
Vì người sẽ phải đi dù cuộc đời ấy không còn có điểm dừng…
Bởi trên hai vai đâu chỉ là mưa nắng lưng chừng
còn được sống là còn trăm ngàn ngày khốn khó
mỉm cười bao nhiêu lần chỉ để rồi ước mình như một cọng cỏ
mọc trên mặt đất này với thật nhiều gió
mỗi ngày đều được nhìn thấy bình minh…
Yêu thương một con người hay đơn độc một hành trình
đều không phải là định mệnh mà là lựa chọn
những ngày vui cũng sẽ nhiều như những ngày không đủ sức để nhón gót
bằng cách nào cũng sẽ cố gắng sống sót
để có thể tin vào một ngày…
Nhìn đớn đau cũng nhìn bằng cảm giác sum vầy
không cần ai cuộc đời vẫn bình yên như sương sớm
bao ước mơ viễn vông sẽ nhường cho những lo toan thật nhẹ nhõm
ngày hôm nay đã làm được gì, đã đi những đâu, đã còn bao nhiêu hơi ấm
dành dụm từng chút những ân cần…
Tuyệt vọng nào cũng thường để lại nhiều dấu chân
giẫm lên nhau theo cách con người vẫn chạy trốn
đi qua oán hờn rồi sẽ thấy bao dung đã có sẵn trong tiềm thức
chỉ chờ một tiếng cười đủ thanh thoát
là lấp đầy vào tim…
Nên đừng sợ nếu cuộc đời vẫn biết cách làm đau mình
bằng những tổn thương ra ngoài những giới hạn
không có mùa đông nào kéo dài suốt năm tháng
vì mỗi ngày thật ra đều có nắng
rọi trên những đám mây…
Để những con đường
dù xa đến thế nào cũng nhìn thấy được bình yên ở cuối chân trời này!

Chúng ta từng có lần nào đó nhìn qua những ô cửa
và biết phần đời mình thương nhớ
đã lặng lẽ mất đi…
Những ô cửa ngăn cách chúng ta với thế giới lấp lánh này
ngăn cách một tiếng cười từng vì nhau thanh thoát
tách trà đắng trên tay uống kèm với vài mẩu bánh ngọt
cuộc đời vì quá hoang mang nên thiếu sót
bao giấc mơ dài…
Biết rằng một cơn mưa sẽ không thể làm ai đó ướt đến tận ngày mai
rồi phải lau khô dù có hay không những ngày nắng
chúng ta giờ chỉ muốn cuộc đời thật bình lặng
ngồi nơi đây và mặc kệ xung quanh ồn ào hay hoang vắng
chúng ta thản nhiên…
Những ô cửa này phản chiếu năm tháng lên những ngọn đèn
với mất mát, cô đơn là nhiều nhất
làm một con người ai cũng cần nước mắt
khóc cho tất cả yêu thương cùng oán hận
đến không chỉ một lần…
Ngoài phố kia sẽ có người vẫn đi tìm những ân cần
rồi ngày tháng về sau lại ngồi bên trong những ô cửa
như chúng ta, ngồi và tiếc một quãng đời hăm hở
bất chấp mọi đắng cay…
Sẽ còn bao lâu nữa, những đêm, phía sau ô cửa này
cười nụ cười không cần ai tiếp nhận
rồi đến lúc đứng lên mới nhận ra mình đã quen lấy mình làm bạn
quen quay đi thật mau trước khi ai đó kịp nhìn rõ mặt
sợ lại được thương yêu…
Sau những ô cửa, chúng ta chỉ còn sót lại một cuộc đời quạnh hiu!

Nhìn nghiêng một giọt nước mắt
mới thấy hết chiều dài của cay đắng
người đã từng đi qua…
Đứng lặng im đó và nghĩ về những xót xa
khi cuộc đời không bao giờ cho phép mình cơ hội từ chối
cũng một trái tim mà như thể được đặt ra bên ngoài thế giới
bên ngoài những yêu thương dẫn lối
cho con người bình yên!
Giọt nước mắt nhìn nghiêng lấp lánh lên cả ưu phiền
cái đẹp của nỗi buồn khiến giấc mơ con người trở nên yếu đuối
đã bao nhiêu lần người mở lòng ra xưng tội
là bấy nhiêu lần nhận về cùng một câu hỏi
-sao không phải là ai khác mà lại là con?
Chỉ có hai bàn tay làm sao nắm chặt được hết những gì người cần
cho một thứ cô đơn dù là nhỏ bé
đừng ai quan tâm để mỗi ngày không cần lo âu cho nhịp thở
nhanh hơn hay chậm hơn đều bắt đầu cho một nỗi nhớ
rồi chẳng biết phải làm sao…
Người đứng lặng im khi mưa gió vẫn ở trên đầu
hiểu đời mình chỉ như một chiếc lá
giây phút cuối cùng có thể đến vào một ngày xa lạ
sẽ không còn lại gì sau tất cả
dù có cố gắng đến đâu!
Nên giọt nước mắt này cứ lăn xuống để lòng người thẳm sâu
xem như mình đưa tiễn mình trước nhất
vui hay buồn cũng hãy cứ tin là điều may mắn
vì người đã là người trong quãng đời người đến

Ngồi xuống một chỗ ngồi giữa chiều mưa
và quên hết tất cả những gì chúng ta phải đợi chờ
Hãy xắn tay áo và vuốt tóc để mình không thể giống như trẻ thơ
vì bao nhiêu nỗi buồn chúng ta từng gánh vác
bỏ xuống cả những đau thương đã làm nên từng tiếng cười nhạ
tcứ xem mình cuối cùng chỉ là một hạt sạn
cần nằm dưới đáy nước sâu…
Những cơn mưa vào buổi chiều có thể ở lại rất lâu
như những tháng ngày chúng ta hoài tin sẽ dừng lại
nhưng hàng ngàn đêm hàng ngàn ngày cứ dài ra mãi
chúng ta rốt cuộc cũng phải thừa nhận mình đang sợ hãi
mình còn sống được bao lâu?
Không ly tách nào có thể mang đến hơi ấm để bắt đầu
cho những ước mơ thấy mình không bao giờ ướt lạnh
những cơn mưa cứ thản nhiên như bầu trời luôn đủ mưa cho những ai muốn làm khách
trong một buổi chiều không cần nắng
mà cần lặng im…
Ngồi xuống một chỗ ngồi với chiếc dù được giương lên
thấy mình lẻ loi trong một màn mưa trắng xoá
nếu có muốn tự mình gọi tên mình chắc cũng không thể
ký ức ước gì có thể rơi xuống và trôi đi về một phương nào đó
không cần nhớ ra…
Một mình ngồi giữa hàng triệu giọt mưa và tin chuyện gì rồi cũng phải qua
như những chiều mưa chỉ là những chiều mưa trước khi trời sập tối
cuộc đời này bất cứ điều gì cũng cần đánh đổi
đến cô đơn cũng tập nói dối
ngay cả với chính mình…
Một chỗ ngồi giữa chiều mưa và muốn khóc oà lên!…

Đứng bên cạnh cuộc đời này
và buông tay…
Vì phải chấp nhận người cũng không khác gì hơn những cỏ cây
sẽ phải đớn đau nếu dầm mình trong mưa bão
lớn lên từng ngày nhưng không có nghĩa là trưởng thành hơn trong vai áo
ai cũng cố chấp một phần đời chỉ có mình nương náu
ngay cả khi ai đó đã rời xa…
Người sẽ đứng đó không hành lý, không một chút xót xa
nhìn mọi người chuyện trò về tháng ngày họ đang sống
cười những nụ cười biết chắc rằng sẽ lạ lẫm
đi trong những cơn mưa biết chắc rằng sẽ buốt thấm
đến tận cùng…
Đứng bên cạnh cuộc đời, người có cơ hội để mình ra ngoài mẫu số chung
không cần phải so sánh với ai những hơn thua được mất
người có cuộc đời của người và mình có cuộc đời của mình cần giữ chặt
không ai nhiều hơn ai nước mắt
chỉ nhiều hơn nỗi đau…
Nếu hạnh phúc chỉ là một phần của cuộc bể dâu
người có kiếm tìm bao nhiêu cũng chẳng bao giờ đủ
hài lòng với những bình minh gọi tên và những khuya về bình yên trong giấc ngủ
đến một mình và đi một mình có thể không phải chọn lựa người dám thử
khi có một chọn lựa khác tốt hơn…
Bao nhiêu giấc mơ đã phải bỏ lại trên những con đường
để nhẹ tênh tiếp nhận một phần đời mới
người sẽ không bao giờ phải đặt thêm những câu hỏi
-tại sao biết rõ mỗi bước đi sẽ nhiều thêm một tội lỗi
vẫn không thể ngừng thiết tha?
Đứng bên cạnh cuộc đời này
nhưng xin người đừng bỏ đi quá xa…

Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến quý độc giả những bài thơ ấn tượng nhất trong tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn cả nhà thơ Nguyễn Phong Việt. Đây là những cảm xúc và nỗi niềm sâu sắc của nhà thơ. Mời các bạn cùng chúng tôi theo dõi phần 2 vào một ngày không xa nhé!

Viết một bình luận