Nhà thơ Nguyễn Nhật Ánh và tập thơ Mắt biếc hay đặc sắc nhất

Có những lúc
Tôi ngỡ ngàng
Tự hỏi
Tại vì sao
Tôi lại yêu em
Khi mặt trời
Sắp lẫn vào đêm
Không gì cả
Sao lòng tôi
Lại nhớ
Chiếc lá rơi
Trong chiều nổi gió
Tôi nhặt lên
Mà chẳng để làm gì
Và chiều nào sững bước
Giữa chân đi
Lòng không hiểu
Vì sao mình đứng lại
Ngậm trên môi
Một nhành cỏ dại
Chợt hiểu rằng
Tôi đã khác tôi xưa
Trong nỗi buồn vô cớ
Lúc trời mưa
Trong mơ mộng
Khi hiên ngoài nhạt nắng
Tôi chợt biết
Có một ngày
Đã đến

Những điều lòng muốn nói
Sao chẳng nói được gì
Những điều không muốn nói
Lại nói mãi em nghe
Nhớ ngày xưa tuổi nhỏ
Ta suốt ngày bên nhau
Kể bao điều thầm kín
Lòng có ngại gì đâu
Bây giờ sao quá khó
Lòng anh và tình em
Chút hương thầm trong gió
Biết ngày nào bay lên
Nếu biết tình như thế
Chẳng lớn lên làm gì
Thà như ngày thơ ấu
Hai đứa cầm tay đi

Có một mặt trời
Trong ngực em
Mỗi ngày
Em mỗi sớm mai lên
Lòng anh buổi ấy
Tương tư nắng
Không phải hoa quỳ
Vẫn hướng dương

Tại sao em cứ mười ba,
Mà không mười bốn hay là mười lăm?
Như trăng kia chẳng chịu rằm,
Ðể cho bụi trúc đứng dầm sương khuya.

Dưới giàn hoa thiên lý
Một mình anh đang ngồi
Không dưng em bước tới
Anh bỗng thành song đôi

Có một ngày
Đừng có một ngày
Bàn tay không nắm nữa bàn tay
Để hai mươi ngón
Buồn xa vắng
Cuộc sống rồi như tiếng thở dài

Sẽ có một ngày như thế không
Ôi câu hỏi lạnh đến nao lòng
Chiều nay
Phượng nở rồi em ạ
Cháy đỏ lòng anh
Bao nhớ mong

Phải chăng
Không có ngày như thế
Ở hiền
Chắc sẽ gặp lành thôi
Lòng anh
Dù rộng dài như bể
Vắng cánh buồm em
Cũng lẻ loi

Lặng lẽ chiều nay
Lặng lẽ mùa hè
Sân trường vắng
Và lòng tôi cũng vắng
Muốn tặng em
Một chùm phượng thắm
Tôi nhờ mùa hè
Bẻ hộ tôi

Bẻ hộ tôi
Một nỗi nhớ xa vời
Cắm xuống đất
Để mọc lên trái đắng
Chút tình tôi thầm lặng
Hát thành lời ve kêu

Gửi mùa hè
Giữ hộ chút tình yêu
Khi chia xa
Vẫn nhớ ngày gặp lại
Lúc ấy
Em có là cô gái
Đốt tôi bằng ngọn lửa
Của riêng em?

Một người bỏ một người đi
Một bài thơ dở dang vì
Lãng quên
Giữa trời
Sao mọc lênh đênh
Một đàn cá lội
Buồn tênh chân cầu
Một người
Đi mất từ lâu
Để người kia hát
Về đâu hỡi người
Hoa bâng khuâng
Rụng không lời
Chim bay ngơ ngác
Cuối trời hoàng hôn

Ai về qua chỗ người thương
Đứng giùm tôi
Trước cổng trường ngày xưa
Ướt giùm tôi
Chút trời mưa
Để nghe trên tóc
Hương vừa bay đi…

Lòng tôi là cây khế
Em là chim về chơi
Vàng kia em chẳng trả
Chỉ nhả hạt xuống thôi
Hạt rớt xuống thành cây
Cây cũng toàn cây khế
Từ khi em đi rồi
Vườn tôi thành lặng lẽ
Biết bao giờ trở lại
Cánh chim em ngày nào
Lòng tôi hoa khế rụng
Xuống nỗi buồn nôn nao…

Ừ, em hãy đi đi
Với niềm vui và nỗi hân hoan choáng ngợp trong lòng
Em hãy tìm đến bất kỳ nơi nào em thích
Đừng tìm đến anh
Đừng tìm đến anh làm gì
Dẫu trong hạnh phúc của em
Anh chẳng được dự phần
Thì anh cũng chẳng nề hà gì làm một kẻ đứng ngoài
Tham dự vào số phận của em bằng những lời chúc tụng
Hãy cứ nghĩ như em từng nghĩ
Anh có là gì đâu
Anh chỉ mong em hãy đến với anh
Khi nào em không còn bất kỳ nơi nào để đến
Khi nào đôi chân quen nhún nhẩy của em
Đã bắt đầu thất thểu
Dưới gánh nặng của khổ đau
Bấy giờ anh sẽ ở bên em
Với một ước muốn nhỏ nhoi
Được chia sớt cùng em
Một phần cơ cực

Mùa hè nào gặp gỡ
Mùa hè nào chia ly
Mùa hè nào hội ngộ

Tôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ
Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâu?

Ai nhặt được mùa hè tôi đánh mất
Xin trả lại cho tôi
Xin trả lại cho tôi người yêu tôi
Dẫu chỉ là xác con ve sầu chết khô
Ấy chính là mùa hè của tôi
Ngủ quên trong nách lá
Những ngọt bùi tôi đã nếm trải
Những đắng cay tôi đã nếm trải
Những mùa hè bỏng rát sau lưng
Còn mùa hè cuối cùng tôi gặp lại
Trốn đi đâu ngoài tầm mắt tôi tìm?

Từ buổi xa xưa nào
Em tôi đã yêu ai
Đã vô cùng hạnh phúc và vô cùng khổ đau
Để rồi trong buổi chiều ảm đạm nào
Em tôi đã nhìn thấy tình yêu
Như vết chém

Rồi bỏ khoảng trời xanh mơ mộng
Trái tim em tôi đã trở về
Nằm ốm trong lồng ngực
Tiếng thở dài như mũi tên rung

Anh ôm trái tim Trương Chi
Chờ tan trong nước mắt
Đi tìm em qua những chợ búa và xóm làng
Qua những chiều tắt nắng
Dấu chân anh trong cỏ
Còn đọng đầy mưa xuân
Dẫu rằng khi anh yêu em
Em giấu anh đi yêu kẻ khác
Những người đàn ông đã không ngừng làm khổ em
Vì những điều bé mọn
Lo âu và vất vả
Anh đi tìm em
Anh đi tìm cô bé quàng khăn đỏ ngày xưa
Sợ rằng năm nay em đã lớn
Đàn sói nhiều hơn xưa
Trái tim em thì bé bỏng
Biết chiều nay em có kịp về nhà
Mà không bật khóc?
Anh biết lấy gì chở che cho em
Ngoài tình yêu lẻ loi
Cháy lặng thầm trong lòng ngực
Như bếp lửa mùa đông
Để những khi thất vọng lúc yêu ai
Em có chỗ để tạt về sưởi ấm
Anh biết lấy gì làm dịu nỗi đau trong lòng em
Ngoài những bài thơ nhỏ đầy nắng và cỏ hoa
Đêm đêm anh thức viết
Để mong xua được mùa đông
Ra khỏi trái tim em
Cùng với những âu lo và phiền muộn
Để mai đây trên con đường dài dẫu nhiều trắc trở
Em chỉ gặp toàn niềm vu
Và những chàng trai thật thà và tốt bụng
Yêu em
Chỉ cần bằng một nửa anh thôi…

Có phải em vừa mới hiện ra
Từ trong xa thẳm của hôm qua
Y như cô Tấm ngày xưa ấy
Tiếc nuối làm chi trái thị già

Trên đây là các bài thơ Nguyễn Nhật Ánh viết trong tập thơ Mắt biếc hay đặc sắc. Đó là câu chuyện về chàng nhân vật Ngạn và cô bạn với đôi mắt đẹp mang tên Hà Lan. Để rồi đọc xong câu chuyện này ta không khỏi cảm thấy xót xa. Hy vọng bạn thích kết cấu của câu chuyện này. Và đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi bạn nhé!

Nguyễn Nhật Ánh và những bài thơ hay nổi tiếng nhất phần đầu

Giọt nắng nào rơi trúng vai tôi
Tôi ngước lên, mùa đã xuân rồi
Tình như áo cũ lâu không mặc
Chiều lòng nắng mới lấy ra phơi.

Tiếng chim nào rơi trúng vai tôi
Tôi ngước lên, mùa vải chín rồi
Tu hú về bên hè đánh thức
Ngôi sao buồn mọc phía xa xôi.

Chiếc là nào rơi trúng vai tôi
Tôi ngước lên, trời chớm thu rồi
Chợt thấy mây giăng ngoài cửa lớp
Biết rằng áo trắng đã ra chơi…

Sẽ không ai biết đến các chú
Nếu không có nàng
Nàng đến…
Và thế là các chú tự dưng nổi tiếng

Chứ các chú thì nào có gì
Những chiếc ghế bé tẹo của các chú
Ai mà thèm ngồi
Bây giờ người ta thích ngồi trên những chiếc ghế cao thật cao
Thậm chí cao hơn chính người ngồi lên chúng
Và những thứ đĩa, tách con con mà các chú thường dùng
Thú thật chẳng ai màng đâu
Bây giờ người ta thích ăn những miếng thật to
Những miếng ăn không phải của mình
Người ta lại càng thích
Rồi những chiếc giường nhỏ nhắn như đồ chơi kia
Trong thời buổi bây giờ chỉ đáng bày trong tủ kiếng
Người ta đã chế ra những chiếc giường thuận tiện
Có thể vừa xoay dọc lại xoay ngang

Vì vậy suy cho cùng
Các chú chẳng có gì phải lên mặt
Nếu mụ dì ghẻ không xua nàng vào rừng
Để nàng phải sợ hãi vì dẫm lên gai và đá nhọn
Vì nhìn thấy từng đàn thú dữ lượn quanh
Trước khi ngạc nhiên lạc vào căn nhà chẳng ra nhà của các chú
Lại là thứ nhà chẳng ở mặt tiền
Bây giờ có cho thuê cũng chẳng ai thèm mướn

Mà các chú cũng chẳng phải tử tế gì
Các chú đừng hòng bịp ta
Trẻ em khắp thế giới đều nghe các chú ngoác mồm kêu toáng lên như một lũ quạ ưa sinh sự:

Ai đã ngồi lên chiếc ghế xinh đẹp của tôi?

Ai đã ăn ở đĩa nho nhỏ của tôi?

Ai đã nếm rau của tôi?

Ai đã lấy nĩa bé xíu của tôi để xiên thức ăn?

Ai đã lấy dao xinh xắn của tôi đem cắt gì rồi?

Đã có ai uống nước ở ly của tôi?

Ai đã giẫm lên giường của tôi?
Thật buồn cười
Các chú cứ nhặng xị cả lên
Như những con rối ngốc nghếch
Các trò nhếch nhác ấy không ai là không hay biết
Chỉ trừ có nàng
Lúc ấy nàng đang ngủ
Điều đó thật may cho các chú.

Nhưng ta chỉ nói thế thôi
Dù sao ta cũng muốn làm người anh em của các chú
Ta không thích ngồi trên những chiếc ghế cao hơn đầu người
Ta không thích giành giật miếng ngon của kẻ khác
Ta không thích tự chôn mình trên những chiếc giường biết co giãn
Ta sẽ từ bỏ căn nhà mà ta không bao giờ có
Để đến ở với các chú
Chật chội một tí cũng chả sao
Ta sẽ sung sướng ngồi vào chiếc ghế bé tẹo
Ăn những món ăn bé tẹo trong cái đĩa bé tẹo
Và uống nước trong cái ly cũng bé tẹo nốt
Duy chiếc giường của ta thì không bé chút nào
Ta sẽ đóng chiếc giường của ta vừa với khổ người nàng
Trên đó, nàng sẽ ngủ, sẽ mơ thấy, sẽ nói mê
Còn ta, ta nằm dưới đất
Vì ta thích nằm dưới đất
Vì ta là thợ rừng
Gã thợ rừng không bao giờ đốn củi
Suốt ngày ngồi dập xóa những câu thơ

Các chú đừng buồn vì sợ ta quấy rầy
Ta hứa sẽ không làm phiền đến các chú
Các chú cũng đừng sợ rằng thế giới này chỉ biết có bảy chú lùn và một nàng Bạch Tuyết
Mà bây giờ phải sửa lại truyện cổ tích của Grimn
Các chú đừng lo
Này ta bảo thật
Ta cần quái gì những trang sách
Ta cần gì lưu danh như các chú
Ta đến và ở lại, thế thôi
Trẻ em có thể sẽ không biết đến ta
Nhưng nàng biết, thế là đủ
Khi các chú kéo nhau vào rừng
Ta sẽ ở nhà bảo vệ nàng
Tránh xa những quả táo ngon mắt đã bị tẩm thuốc độc
(Tặng nhau những quả táo ngon mắt đã được tẩm thuốc độc
Thời buổi bây giờ vẫn có)
Ta sẽ lang thang trong rừng lúc mặt trời chưa mọc
Hái cho nàng mười lăm giỏ đầy
Những quả táo chín mọng còn đẫm hơi sương
Buổi sáng, trước khi nàng thức giấc
Ta đã kịp cắm những bông hoa quanh bốn góc giường nàng ngủ
Những bông hoa tự tay ta gieo hạt và chăm sóc

Các chú phải biết rằng
Với nàng, ta sẽ làm tất cả những gì ta làm được
Những gì không làm được
ta cũng làm
Chung quy, chỉ vì ta yêu nàng
Và để nàng kịp yêu ta
Trước khi gã hoàng tử và lũ thị vệ dở hơi kịp phi ngựa đến

Khi anh vừa sinh ra
Oe oe dăm tiếng khóc
Lúc ấy em ở đâu
Làm sao mà anh biết

Làm sao mà anh biết
Em còn chưa ra đời
Mẹ là người duy nhất
Biết được điều đó thôi!

Hai nhà ở hai nơi
Cách nhau nghìn cây số
Mẹ vẫn biết anh buồn
Nên sinh em từ đó

Em hồn nhiên như cỏ
Lớn lên dưới mặt trời
Anh như mây như gió
Suốt bốn mùa rong chơi

Gặp nhau giữa cuộc đời
Là duyên hay là nợ
Anh yêu em lâu rồi
Sao vẫn còn bỡ ngỡ

Bao chàng trai qua ngõ
Sao em chẳng chạnh lòng
Hai mươi năm chờ đợi
Một bóng hình xa xăm

Bây giờ em yêu anh
Như là trong cổ tích
Mẹ là người duy nhất
Hiểu được điều đó thôi

Có hạt khô nằm chết
Bên bờ rào không tên
Ngày hôm sau chỗ ấy
Chắc là hoa mọc lên.

Có buổi chiều nằm chết
Trên đồi thông cỏ dày
Chắc hôm sau chỗ ấy
Mọc lên một sớm mai.

Có tình yêu nằm chết
Hôm nào cạnh dòng sông
Biết mai sau chỗ ấy
Có còn gì hay không.

Rồi ngày mai trong một giấc mơ nào
Em có gặp lại những gì đã mất
Trường lớp lạ ngày nào ta biết mặt
Bạn bè tan học rủ nhau về

Những tên người vô cớ gọi trong mê
Sáng thức dậy thấy lòng vui rộn rã
Những bài thơ chuyền tay nhau vội vã
Bỗng ngày nào anh chợt nhận ra em

Một tên người xa lạ tự nhiên quen
Từ lúc ấy lòng anh như trẻ mãi
Và lòng em cũng vô cùng thơ dại
Ta yêu nhau không một lí do nào

Khắp đất trời mới mẻ lạ lùng sao
Thế giới đẹp như trang hoàng trở lại
Những chiếc lá rụng trong chiều lộng lẫy
Cũng nghiêng mình thủ thỉ lúc ta qua

Và những huyền bí được sinh ra
Như tất cả, hẳn là em cũng có
Những ngăn kéo của lòng mình nho nhỏ
Ngăn dấu ô mai, ngăn dấu u buồn

Và ngăn nào cất giấu những nụ hôn
Ngăn nào nữa cất những lời hứa hẹn
Dẫu lời hứa không bao giờ đúng hẹn
Những chuyến tàu lỡ bến đã từ lâu

Giữa những mặt người thấp thoáng qua mau
Em có thấy bóng ai đang sững lại
Ấy là anh của một thời trẻ dại.
Rồi ngày mai trong một giấc mơ nào

Em có gặp lại những gì đã mất
Những thanh kẹo nguyên màu kí ức
Vẫn chưa bong lớp giấy cuối cùng
Một bầu trời lặng lẽ đến bao dung

Tiếng bước chân nôn nao ngoài cửa lớp
Trong ánh mắt bao niềm vui choáng ngợp
Mỗi ngày qua như một chuyến đi dài
Tiếng cuộc đời giục giã ở bên tai,

Kỉ niệm cũ xếp đầy trong trí nhớ
Như nét mực thấm qua từng trang vở
Bàn tay em hờ hững lật qua dần
Có lúc nào em dừng lại, bâng khuâng

Như bóng nắng ngoài kia chưa nỡ tắt
Mặt trời xuống sợ ngày vui dẽ hết.
Rồi ngày mai trong một buổi chiều nào
Trên con đường bóng tối phủ từ lâu

Em mệt mỏi giữa dòng đời khắc nghiệt
Những lúc ấy có bao giờ em biết
Những tháng ngày tươi đẹp đã trôi qua
Có một phần lầm lỗi ở đôi ta.

Cuối cùng là khoảng trống lặng câm
Những tiếng động cuộc đời dội lại
Ta đi giữa hoàng hôn tê tái
Với nụ cười héo hắt ở trên môi

Ta chợt biết
Ta là người quá dại
Muốn thôi yêu
Thì đã,
Lỡ yêu rồi!

Cuối cùng cho một tình yêu
Là những ngày trống rỗng
Là cuộc sống không còn mơ mộng
Ngủ và ăn rồi thức dậy đi làm
Ta đốt cháy bao niềm hi vọng
Giữa tro tàn chỉ còn lại cô đơn.

Cuối cùng rồi chẳng còn gì hơn
Ta loay hoay với những điều nhỏ nhặt
Những cơm áo gạo tiền vụn vặt
Chẳng yêu ai cũng chẳng yêu mình

Như cô Tấm
Mỗi ngày ta lại nhặt
Hạt thóc buồn dằn vặt
Suốt trăm năm.

Đêm hái lời chim dành tặng ban mai
Đêm xâu cho anh một tiếng thở dài
Đêm trồng tặng em một mùa hoa cúc
Để em nhìn hoa nhớ chiều đã khuất.

Đêm mọc giùm anh sợi tóc thời gian
Đêm chảy giùm em lệ của địa đàng
Dắt díu nhau qua những ngày nương náu
Gọi người ta yêu là người yêu dấu

Đêm ủ giùm em hoa trái ban ngày
Nuôi nấng giùm anh men của cơn say
Lời của đêm đen không hề gian dối
Tự giấu mình đi, đêm làm bóng tối…

Đừng như công chúa
Ngủ mê trong rừng
Nằm hoài trên cỏ
Có ngày đau lưng

Mà như cô Tấm
Ngồi bên hiên nhà
Để anh qua ngõ
Có người trông ra

Đừng như trái thị
Rớt bị bà già
Cất trong hũ gạo
Coi chừng chuột tha

Mà như hoa thắm
Lung linh trong vườn
Một lần lỡ ngắm
Một đời lỡ thương

Đừng như, em nhé
Đông xám lạnh lùng
Mà như, em nhé
Xuân hồng bâng khuâng

Để anh qua ngõ
Em còn trông ra
Để em pháo đỏ
Anh còn hương hoa…

Xin đừng buồn em nhé
Mùa xuân xanh đã qua rồi
Xin em đừng tựa cửa
Lá vàng nào không rơi
Mùa thu nào không vàng
Bóng chiều nào không trôi
Gặp nhau làm chi vội
Để mai người xa tôi.

Chiều lộng gió nơi nào em sẽ tới
Con đường nào nằm thức đợi chân qua
Đằng trước ạ, xin em đừng bước vội
Tuổi thơ ngây em hãy cứ la cà

Ngày tháng xế ở cuối mùa tịch mịch
Thời gian đi không chừa lối quay về
Hoa từng cánh rụng dần trong ký ức
Tuổi trăng tròn em hãy cứ si mê

Ai nỡ trách một đôi lần vụng dại
Khi soi gương mình chẳng nhận ra mình
Mắt bỗng biếc khi mùa vàng đã lại
Thắp trong hồn một chiếc lá mong manh

Chân chim sẻ chiều nay em bước tới
Trái dầu khô xoay tít ở trong chiều
Đằng trước ạ, xin em đừng quay lại
Kẻo nắng vàng ngần ngại chẳng bay theo

Có một mặt trời
Trong ngực em
Mỗi ngày
Em mổi sớm mai lên
LÒng tôi buổi ấy
Tương tư nắng
Không phải hoa quỳ
Vẫn hướng dương.

Tôi là hòn sỏi buồn
Lăn qua cuộc đời bằng những vòng hiu quạnh
Chiều nay chợt biết chỗ dừng chân.

Người con gái tóc dài che mặt
Em đến từ đâu và em sẽ về đâu
Tôi ở lại với lần đầu gặp gỡ
Xin chiều đừng qua mau.
Tôi là kẻ ngu ngơ, bị tình yêu đánh lưới
Những sợi tóc nào đan kín giấc mơ tôi ?
Tôi đã gặp hàng ngàn gương mặt
Chiêm bao sao chỉ một người ?

Anh muốn viết bài thơ về Hương Thuỷ
Nơi dòng song thao thức đợi ta về
Nơi hoàng hôn bịn rịn tiễn ta đi
Nơi chiếc lá cũng trở mình khe khẽ
Nắng tắt hiu hiu
Chiều rơi nhè nhẹ
Tiếng chân người như chạm phải chiêm bao
Trời đầy mây và đêm đầy sao
Anh chợt nhớ những lần ta đến đó
Tóc me ngắn nên không bay trong gió
Nhưng lòng anh giông bão đến bao lần
Môi kề môi sao quá đỗi ngại ngần
Anh chạm vào em hay chạm vào sương đấy
Ta không trở về con đường quen vẫn vậy
Chỉ sợ dòng sông nằm ốm suốt mùa thu…

Khi trang sách mở ra
Khoảng trời xa xích lại
Bắt đầu là cỏ dại
Thứ đến là cánh chim
Sau nữa là trẻ con
Cuối cùng là người lớn

Trong trang sách có biển
Em thấy những cánh buồm
Trong trang sách có rừng
Với bao nhiêu là gió

Trang sách còn có lửa
Mà giấy chẳng cháy đâu
Trang sách có ao sâu
Mà giấy không hề ướt

Trang sách không nói được
Sao em nghe điều gì
Dạt dào như sóng vỗ
Một chân trời đang đi.

Biết em từ độ
Quen em từ hồi
Xa em từ thuở
Trăng còn thôi nôi

Rồi trăng sẽ lớn
Rồi anh sẽ già
Riêng em trẻ mãi
Tuổi nào mười ba

Tay em mực tím
Tóc em nơ hồng
Chân em chân sáo
Nhớ bờ đê không?

Mười năm phố xá
Quên đường về quê
Chỉ trong giấc ngủ
Tình anh theo về…

Rồi sẽ đến một ngày chàng ra đi
Ngay trong khoảnh khắc trái tim chàng
ngập tràn tình yêu đằm thắm
Lòng chàng đã sẵn sàng để rời bỏ.

Trên cánh đồng tột cùng hạnh phúc
Nơi trái tim chàng đã gieo những hạt vàng
Ngay từ bây giờ chàng đã linh cảm những đớn đau
Chàng đã thấy trước những mùa đông lãng quên
Trong giấc mơ người yêu dấu.

Chàng biết tâm hồn chàng là những hạt sương mong manh
Sẽ có một ngày nắng mai về không đánh thức
Và trái tim chàng sẽ là chiếc ống sáo bỏ quên
Ngày nào ngọn gió tình yêu kho6ng còn nữa.

Ngay giữa bàn tiệc của cuộc sum vầy
Chàng đã nghe thấy trong tim mình tiếng ly tách vỡ
Chàng cảm động xiếc bao khi xiếc chặt dây giày
Chờ tiếng còi tiễn biệt trên môi người yêu dấu.

Rồi sẽ tới ngày chàng ra đi
Chàng sẽ đi thật xa
Để lại sau lưng cánh đồng vàng chưa đến mùa gặt hái
Để lại vầng trăng buồn như con mắt ngủ quên.

Buồn rầu và thanh thản
Chàng sẽ ra đi lúc người yêu thương chưa thức giấc
Hành trang của chàng
Phác thảo những bài thơ trong túi áo
Phác thảo hạnh phúc ngoài tầm tay
Và những vành khói trên môi trắng tựa sương mù.

Dù sao, ngay từ bây giờ chàng đã biết
Rất lâu về sau này
Giữa đớn dau nghẹn thắt
Chan`g vẫn ngoái nhìn yêu thương
và bằng lòng âu yếm vô bờ
Thầm lặng dõi theo bước chân người ở lại…

Trên đây là phần đầu của những bài thơ Nguyễn Nhật Ánh mà chúng tôi đã chọn lọc và muốn chia sẻ với bạn. Thông qua tập thơ này bạn có thể bắt gặp những cảm xúc, những suy tư của những năm tháng đã qua. Hy vọng bạn thích tập thơ này và đừng quên đón đọc các bài viết tiếp theo của tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé!

Xem thêm: Nguyễn Nhật Ánh và những bài thơ hay nổi tiếng nhất phần cuối

Nguyễn Nhật Ánh và những bài thơ hay nổi tiếng nhất phần cuối

Khi em nói không còn yêu anh nữa
Anh không tin em đã nói thật lòng
Cuộc sống vốn có lắm điều bực bội
Nên giận hờn buột miệng cứ như không

Và cả khi anh bảo hết yêu em
Xin em hãy đừng tin lời anh nói
Anh cũng giống mọi người thôi em ạ
Lúc muộn phiền, miệng lưỡi dễ chua cay!

Trên đường Ngô Thời Nhiệm có một cây ngọc lan
Ngày nào nó cũng toả hương thơm
Tôi đi qua đấy, tôi nhìn nó
Nó cũng nhìn tôi rất dịu dàng

Rồi bỗng một hôm nó hỏi tôi
Người con gái ấy ở đâu rồi
Lâu nay sao chẳng đi cùng với
Nó hỏi làm tôi khó trả lời

Em ạ, ngọc lan cứ ngẩn ngơ
Hình như nó tiếc cánh hoa xưa
Mà em vẫn thích cài lên tóc
Để giữ mùi hương đến tận nhà

Vậy đó, ngọc lan cứ giận hoài
Theo như nó nói, tại vì tôi
Vụng về nên để em đi mất
(Nó chẳng làm sao hiểu cuộc đời!)

Trên đường Ngô Thời Nhiệm có một cây ngọc lan
Bây giờ nó vẫn toả hương thơm
Nhưng khi qua đấy, tôi nhìn nó
Nó chẳng nhìn tôi lấy một lần!

Em về trưa vắng
Ngôi trường mọi khi
Nghe trong bóng nắng
Mùa xuân thầm thì:

Này cô tóc ngắn
Ai là bảnh trai
Ðể cho kiếng cận
Tự nhiên thở dài ?

Này cô tóc bím
Mười sáu ngọt ngào
Con trai mặt mụn
Con gái thì sao ?

Ai là răng chuột
Gặm bịch bắp rang
Có tha hột mít
Ðem giấu trong hang ?

Con nai có mắt
Nên gọi mắt nai
Cây tiêu có hạt
Mép thì có ria

Mùa xuân đừng hỏi
Bạn em rất nhiều
Tại chưa nói hết
Ðâu chỉ bấy nhiêu!

Anh nợ em những ngày yêu
Nợ công viên những buổi chiều cỏ xanh
Đi qua gian khó đời mình
Nợ câu thơ bắc qua nghìn nỗi đau

Ngọn đèn nợ ngược đêm thâu
Mây bay khất nợ với bầu trời cao
Tỉnh ra nợ giấc chiêm bao
Trang văn nợ tiếng lao xao trước nhà

Nợ ban mai một tiếng gà
Nợ đêm một ánh trăng tà phất phơ
Loay hoay những cuộc tình cờ
Nợ trong ngẫu hứng những giờ ngẫu nhiên

Một đời vay nợ triền miên
Ngồi đây cũng nợ một miền rất xa.

Nơi anh muốn đến chính là nơi em ở
Một căn nhà như mọi căn nhà
Có gác xép, lan can và những chậu hoa trước cửa
Có căn phòng xinh xắn ở lầu ba

Cửa sổ là nơi em thường nhìn ra
Có thấy anh đạp xe qua không đấy
Những lúc nhìn vào anh chỉ thấy
Ông anh em, râu rậm, rất dữ dằn

Nơi anh nhớ là nơi ở của em
Nơi mỗi ngày em vào ra mấy lượt
Từ góc bếp phía sau đến mái hiên đằng trước
Em làm gì trong khoảng trống không anh

Muốn đến nhà em phải qua một ngã năm
Một ngã tư rồi một ngã bảy
Những con đường chia ra rồi gặp lại
Chỗ nào là chỗ anh gặp em

Có khi nằm ngửa mặt giữa trời đêm
Nhìn sao sáng đoán hướng nhà em ở
Đường chim bay khoảng cách thật gần
Lối anh đi sao gập ghềnh trắc trở

Nơi anh không thể đến chính là nơi em ở
Một căn nhà không như mọi căn nhà
Nơi kỳ cục khi xa, anh lại nhớ
Lúc đến gần thì phóng vụt xe qua

Anh đi về phía không em
Một ngày ngạo nghễ, nghìn đêm rã rời
Môi khô cố thắm miệng cười
Héo vàng gượng gạo nói lời tươi xanh
Em đi về phía không anh
Tình chưa đứt đoạn, duyên đành dở dang
Muốn dừng chân, sợ bẽ bàng
Cắn răng mà chịu lỡ làng ngày sau
Ta đi về phía không nhau
Tự nhiên gánh một nỗi đau nhói lòng
Mới hay thương mến vô cùng
Đẩy nhau về phía long đong cũng nhiều.

Tôi đi qua phố nắng
Tôi đi qua phố mưa
Phố bây giờ đã khác
Tôi bây giờ đã xưa

Khi tôi chưa ra đời
Phố bây giờ đã có
Đến lúc tôi lìa đời
Phố mãi là phố trẻ

Xin những người đi lẻ
Hãy nhập thành chung đôi
Phố vẫn còn mới mẻ
Tình sao nỡ cũ rồi?

Sinh nhật em chẳng biết tặng gì
Tặng đôi dép nhỏ để em đi
Tặng cây viết nhỏ cho em viết
Hay tặng vầng trăng đã dậy thì

Hay tặng em một buổi dạo chơi
Cỏ xanh dưới đất, mây trên trời
Anh mười lăm tuổi, em mười bốn
Quên mất rằng ta đã lớn rồi

Hay tặng em một sớm mai hồng
Cụm mây vàng chở nắng đi rong
Mênh mông trời đất không bờ bến
Kiếm chỗ nào cho mưa xuống thăm

Hay tặng em một chuyện tình dài
Đọc hoài mà chưa tới chương hai
Yêu hoài mà vẫn chưa tan vỡ
Xa cách hoài mà chẳng nhạt phai

Rốt lại thì anh biết tặng gì
Thôi, tặng một ngày nói chi
Ngồi im chỉ để nghe sau áo
Hai trái tim cười rất đáng nghi.

Dưới dàn hoa thiên lý
Một mình anh đang ngồi
Không dưng em bước tới
Anh bỗng thành song đôi.

Hàng me xanh ngắt
Có tự bao giờ
Mà nay đứng đó
Cho em làm thơ

Con đường ta qua
Đến nay bao tuổi
Em qua trăm tuổi
Em lại nghìn lần
Sao còn bối rối
Khi cầm tay anh.

Bầu trời hình vuông
Nằm trên cao ốc
Mặt trời đứng nấp
Sau những mái nhà
Để dành bóng mát
Cho người đi xa.

Em ơi, lắng tai
Nghe thành phố thở
Bằng tiếng sóng vỗ
Dưới những thân tàu
Bằng hương rừng già
Trên vai bộ đội
Bằng hương đồng nội.
Thanh niên xung phong
Bằng mùi dầu xăng
Bằng bao tiếng động
Âm thanh cuộc sống.

Gõ đến ngày đêm
Anh đi cùng em
Qua trăm góc phố
Lòng chẳng hề quên
Từng viên đá nhỏ.

Nay chiến trường xa
Dẫu nhiều gian khổ
Trái tim thành phố
Vẫn đập trong người
Như là cuộc sống
Như là tình yêu
Như là nỗi nhớ
Suốt đời mang theo

Có một buổi em cùng anh hò hẹn
Không răng long ít nhất cũng bạc đầu
Rồi một buổi em đột nhiên lỗi hẹn
Để anh buồn bãi bể với nương dâu

Nay vô cớ em chạnh lòng quay lại
Chưa kịp mừng anh đã vội phân vân
Tình vẫn thế nhưng lòng đầy hoảng sợ
Tảng đá kia không nỡ vấp hai lần

Trái tim nhỏ ai đành lòng đặt cược
Tình đã thua là thua trắng hai tay
Thôi em ạ cuộc này may rủi lắm
Thà riêng anh thui thủi ở nơi này

Từ khi yêu em,
Anh đã biết nỗi buồn
Và nỗi buồn cũng biết mặt anh
Và ngày mai nếu nỗi buồn tìm đến
Cũng như là gõ cửa người quen

Chỉ mong nổi buồn đừng gõ cửa tâm hồn em
Căn phòng xinh của những chú mèo lười
Nơi trú ngụ những ngôi sao may mắn
Nơi chuông đồng hồ chỉ điểm những giờ vui.

Chia tay bữa đó
Em hát bài gì
(Mà sao lá rụng
Để mùa trôi đi?)

Mà sao dã quỳ
Không vàng sân trước
(Mà sao dòng sông
Ngang nhà gãy khúc?)

Mùa đông chưa dứt
Mưa đầy trên tay
(Không thở sáng nay
Mây ngoài cửa sổ!)

Chiều đi qua ngõ
Để buồn cho đêm
(Hôm nay nín gió
Thôi buồn đi em!)

Mùa xuân có gì?

Có hoa vàng ngoài kia mấy độ
Có trong ta một chiều cả gió

Có kỷ niệm gì?

Có sợ tơ mỏng mảnh lên trời
Có mắt em nhoà lệ thảnh thơi

Tình yêu có gì?

Có hai người bên cửa sổ
Một người đứng yên, một người đổi chỗ

Thời gian có gì?

Bên này bức tường đôi mắt nhăn nheo
Bên kia bức tường dây trường xuân leo..

Thương nhau mấy núi cũng trèo
Nhà em lầu chín khó leo quá chừng
Chân đi một bước lại dừng
Ngó lên, lại nhủ: hay đừng yêu em!

Dành cho anh một chỗ buổi chiều
Dành cho anh một chỗ tình yêu
Dành thêm một chỗ cho anh đứng
Bên cạnh đời em lúc quạnh hiu.

Trái tim nằm ở trong người
Đâu như quần áo mà phơi ra ngoài
Nếu em còn trách anh hoài
Thôn Đông ngại nói, thôn Đoài nói đi!

Ghé thăm em một chút rồi đi
Ngồi thêm cũng chẳng nói năng chi
Lòng em cửa khép then cài lắm
Chẳng biết ngày xuân sắp lỡ thì

Ngày mai xa cách nhau rồi
Đừng quên anh đã từng ngồi bên em
Sau này, ai nói yêu thêm
Chỉ là nhắc lại điều em nghe rồi…

Hình như trong gió có mưa theo
Nghìn núi xanh xa có vạn đèo
Trái tim em cũng hình như có
Con đường qua đó rất cheo leo ?

Tôi đợi em từ sáng đến trưa
Đợi từ trời nắng đến trời mưa
Từ khi trái đất chưa thành… đất
Đến lúc trần gian đủ bốn mùa.

Thấy bóng ai qua cũng giật mình
Nhiều người cắc cớ giống y em
Tóc ai cũng ngắn ngang lưng cả
Cứ thể như là em tái sinh

Cứ thể như là em nhớ ra
Hôm nay có hẹn với tôi, và
Khi em sực nhớ thì em đã
Cuống quít bàn chân bước khỏi nhà…

Trên đây là các bài thơ mà Nguyễn Nhật Ánh đã viết và được đông đảo bạn đọc yêu thích. Thông qua tập thơ này bạn sẽ có được một cái nhìn mới hơn về phong cách của nhà thơ. Cũng như những nội dung mà Nguyễn Nhật Ánh thường xuyên khai thác khi viết về lứa tuổi thiếu niên đầy hồn nhiên ngây thơ và mơ mộng ấy. Hy vọng bạn thích tập thơ này.

Nguyễn Nhật Ánh và tập thơ Đầu xuân ra sông giặt áo (1986) hay

Đầu xuân ra sông giặt áo
Vai sờn đâu dám mạnh tay
Mùi gió mùi sương mùi nắng
Theo nhau xuống bến sông này.

Da thịt đứa nào cũng chai
Nắng táp càng thêm gân guốc
Chỉ sợ ba cái áo quần
Mưa nắng làm sao khỏi mục.

Chiếc áo bữa nay đứt cúc
Ngày mai lại toạc trên lưng
Quanh năm vá dọc vá ngang
Cũng đủ giang hồ thành nết.

Suốt ngày ăn thua với đất
Cách chi áo chẳng bạc màu
Gai đâm vào thịt chẳng đau
Tiếc áo thêm vài mụn vá.

Có điều thanh niên bất sá
Hào khí vốn ở trong lòng
Đất trời cũng còn chạy mặt
Kể gì miếng rách sau lưng.

Ra sông giặt áo đầu xuân
Thấy lòng tự dưng xúc động
Dòm sông thấy nước vẫn đầy
Ngó áo biết tình còn nặng.

Mồ hôi cứ như muối trắng
Làm sao áo chẳng mặn nồng
Sớm gió chiều mưa trưa nắng
Bốn mùa thấm cả vào trong.

Ra sông giặt áo đầu xuân
Ề à ba câu vọng cổ
Đất nước còn nhiều gian khổ
Mai ta lại mặc áo này.

Ở một nơi núi thò chân xuống biển
Khoảng trống nhỏ nhoi là bãi cát ta ngồi
Em yêu núi còn anh thì thích biển
Tự bao giờ núi và biển sinh đôi.

Núi lấn biển cứ nhoài người ra mãi
Biển xô vào nên sóng vỗ âm vang
Em yêu núi nên ngồi ngăn sóng lại
Anh dang tay sợ núi lấn ra dần.

Ta đâu biết núi một đời yêu biển
Gió đại ngàn tâm sự mấy nghìn năm
Biển thầm lặng nằm tương tư dáng núi
Nỗi u hoài thành sóng vỗ mênh mang.

Bãi cát ta ngồi nhỏ nhoi như vạt áo
Là đại dương của biển đấy em ơi
Là lũng thấp đèo cao núi không leo nổi
Biển kề bên mà chẳng thể ôm vào.

Cái khoảng cách giữa hai ta cũng vậy
Một gang tay đủ vời vợi muôn trùng
Em xích lại hay chờ anh xích lại
Biển xô vào sao núi cứ phân vân?

Nếu lỡ hẹn, biển vẫn nằm nguyên đấy
Sóng ra khơi rồi sóng lại quay về
Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được
Trói buộc rồi tình ái với nhiêu khê!

Anh yêu biển nhưng anh không là biển
Khi xa nhau đâu biết lối quay tìm
Em yêu núi và em không là núi
Bước chân nào đứng lại với thời gian?

Cho nên núi dẫu thò chân xuống biển
Vẫn chừa ra một khoảng trống ta ngồi
Em yêu núi còn anh thì thích biển
Vẫn để dành một nỗi nhớ chia đôi…

Trên đây là những bài thơ mà Nguyễn Nhật Ánh đã viết trong tập Đầu xuân ra sông giặt áo hay nổi tiếng mà chúng tôi đã giới thiệu với bạn. Thông qua tập thơ này bạn sẽ hiểu thêm về phong cách sáng tác của nhà thơ này. Hy vọng bạn sẽ thích những vần thơ của Nguyễn Nhật Ánh. Đừng quên đón đọc các phần tiếp theo để cùng cập nhật những vần thơ hay bạn nhé!