Giọt nắng nào rơi trúng vai tôi
 Tôi ngước lên, mùa đã xuân rồi
 Tình như áo cũ lâu không mặc
 Chiều lòng nắng mới lấy ra phơi.
Tiếng chim nào rơi trúng vai tôi
 Tôi ngước lên, mùa vải chín rồi
 Tu hú về bên hè đánh thức
 Ngôi sao buồn mọc phía xa xôi.
Chiếc là nào rơi trúng vai tôi
 Tôi ngước lên, trời chớm thu rồi
 Chợt thấy mây giăng ngoài cửa lớp
 Biết rằng áo trắng đã ra chơi…
Sẽ không ai biết đến các chú
 Nếu không có nàng
 Nàng đến…
 Và thế là các chú tự dưng nổi tiếng
Chứ các chú thì nào có gì
 Những chiếc ghế bé tẹo của các chú
 Ai mà thèm ngồi
 Bây giờ người ta thích ngồi trên những chiếc ghế cao thật cao
 Thậm chí cao hơn chính người ngồi lên chúng
 Và những thứ đĩa, tách con con mà các chú thường dùng
 Thú thật chẳng ai màng đâu
 Bây giờ người ta thích ăn những miếng thật to
 Những miếng ăn không phải của mình
 Người ta lại càng thích
 Rồi những chiếc giường nhỏ nhắn như đồ chơi kia
 Trong thời buổi bây giờ chỉ đáng bày trong tủ kiếng
 Người ta đã chế ra những chiếc giường thuận tiện
 Có thể vừa xoay dọc lại xoay ngang
Vì vậy suy cho cùng
 Các chú chẳng có gì phải lên mặt
 Nếu mụ dì ghẻ không xua nàng vào rừng
 Để nàng phải sợ hãi vì dẫm lên gai và đá nhọn
 Vì nhìn thấy từng đàn thú dữ lượn quanh
 Trước khi ngạc nhiên lạc vào căn nhà chẳng ra nhà của các chú
 Lại là thứ nhà chẳng ở mặt tiền
 Bây giờ có cho thuê cũng chẳng ai thèm mướn
Mà các chú cũng chẳng phải tử tế gì
 Các chú đừng hòng bịp ta
 Trẻ em khắp thế giới đều nghe các chú ngoác mồm kêu toáng lên như một lũ quạ ưa sinh sự:
Ai đã ngồi lên chiếc ghế xinh đẹp của tôi?
Ai đã ăn ở đĩa nho nhỏ của tôi?
Ai đã nếm rau của tôi?
Ai đã lấy nĩa bé xíu của tôi để xiên thức ăn?
Ai đã lấy dao xinh xắn của tôi đem cắt gì rồi?
Đã có ai uống nước ở ly của tôi?
Ai đã giẫm lên giường của tôi?
 Thật buồn cười
 Các chú cứ nhặng xị cả lên
 Như những con rối ngốc nghếch
 Các trò nhếch nhác ấy không ai là không hay biết
 Chỉ trừ có nàng
 Lúc ấy nàng đang ngủ
 Điều đó thật may cho các chú.
Nhưng ta chỉ nói thế thôi
 Dù sao ta cũng muốn làm người anh em của các chú
 Ta không thích ngồi trên những chiếc ghế cao hơn đầu người
 Ta không thích giành giật miếng ngon của kẻ khác
 Ta không thích tự chôn mình trên những chiếc giường biết co giãn
 Ta sẽ từ bỏ căn nhà mà ta không bao giờ có
 Để đến ở với các chú
 Chật chội một tí cũng chả sao
 Ta sẽ sung sướng ngồi vào chiếc ghế bé tẹo
 Ăn những món ăn bé tẹo trong cái đĩa bé tẹo
 Và uống nước trong cái ly cũng bé tẹo nốt
 Duy chiếc giường của ta thì không bé chút nào
 Ta sẽ đóng chiếc giường của ta vừa với khổ người nàng
 Trên đó, nàng sẽ ngủ, sẽ mơ thấy, sẽ nói mê
 Còn ta, ta nằm dưới đất
 Vì ta thích nằm dưới đất
 Vì ta là thợ rừng
 Gã thợ rừng không bao giờ đốn củi
 Suốt ngày ngồi dập xóa những câu thơ
Các chú đừng buồn vì sợ ta quấy rầy
 Ta hứa sẽ không làm phiền đến các chú
 Các chú cũng đừng sợ rằng thế giới này chỉ biết có bảy chú lùn và một nàng Bạch Tuyết
 Mà bây giờ phải sửa lại truyện cổ tích của Grimn
 Các chú đừng lo
 Này ta bảo thật
 Ta cần quái gì những trang sách
 Ta cần gì lưu danh như các chú
 Ta đến và ở lại, thế thôi
 Trẻ em có thể sẽ không biết đến ta
 Nhưng nàng biết, thế là đủ
 Khi các chú kéo nhau vào rừng
 Ta sẽ ở nhà bảo vệ nàng
 Tránh xa những quả táo ngon mắt đã bị tẩm thuốc độc
 (Tặng nhau những quả táo ngon mắt đã được tẩm thuốc độc
 Thời buổi bây giờ vẫn có)
 Ta sẽ lang thang trong rừng lúc mặt trời chưa mọc
 Hái cho nàng mười lăm giỏ đầy
 Những quả táo chín mọng còn đẫm hơi sương
 Buổi sáng, trước khi nàng thức giấc
 Ta đã kịp cắm những bông hoa quanh bốn góc giường nàng ngủ
 Những bông hoa tự tay ta gieo hạt và chăm sóc
Các chú phải biết rằng
 Với nàng, ta sẽ làm tất cả những gì ta làm được
 Những gì không làm được
 ta cũng làm
 Chung quy, chỉ vì ta yêu nàng
 Và để nàng kịp yêu ta
 Trước khi gã hoàng tử và lũ thị vệ dở hơi kịp phi ngựa đến
Khi anh vừa sinh ra
 Oe oe dăm tiếng khóc
 Lúc ấy em ở đâu
 Làm sao mà anh biết
Làm sao mà anh biết
 Em còn chưa ra đời
 Mẹ là người duy nhất
 Biết được điều đó thôi!
Hai nhà ở hai nơi
 Cách nhau nghìn cây số
 Mẹ vẫn biết anh buồn
 Nên sinh em từ đó
Em hồn nhiên như cỏ
 Lớn lên dưới mặt trời
 Anh như mây như gió
 Suốt bốn mùa rong chơi
Gặp nhau giữa cuộc đời
 Là duyên hay là nợ
 Anh yêu em lâu rồi
 Sao vẫn còn bỡ ngỡ
Bao chàng trai qua ngõ
 Sao em chẳng chạnh lòng
 Hai mươi năm chờ đợi
 Một bóng hình xa xăm
Bây giờ em yêu anh
 Như là trong cổ tích
 Mẹ là người duy nhất
 Hiểu được điều đó thôi
Có hạt khô nằm chết
 Bên bờ rào không tên
 Ngày hôm sau chỗ ấy
 Chắc là hoa mọc lên.
Có buổi chiều nằm chết
 Trên đồi thông cỏ dày
 Chắc hôm sau chỗ ấy
 Mọc lên một sớm mai.
Có tình yêu nằm chết
 Hôm nào cạnh dòng sông
 Biết mai sau chỗ ấy
 Có còn gì hay không.
Rồi ngày mai trong một giấc mơ nào
 Em có gặp lại những gì đã mất
 Trường lớp lạ ngày nào ta biết mặt
 Bạn bè tan học rủ nhau về
Những tên người vô cớ gọi trong mê
 Sáng thức dậy thấy lòng vui rộn rã
 Những bài thơ chuyền tay nhau vội vã
 Bỗng ngày nào anh chợt nhận ra em
Một tên người xa lạ tự nhiên quen
 Từ lúc ấy lòng anh như trẻ mãi
 Và lòng em cũng vô cùng thơ dại
 Ta yêu nhau không một lí do nào
Khắp đất trời mới mẻ lạ lùng sao
 Thế giới đẹp như trang hoàng trở lại
 Những chiếc lá rụng trong chiều lộng lẫy
 Cũng nghiêng mình thủ thỉ lúc ta qua
Và những huyền bí được sinh ra
 Như tất cả, hẳn là em cũng có
 Những ngăn kéo của lòng mình nho nhỏ
 Ngăn dấu ô mai, ngăn dấu u buồn
Và ngăn nào cất giấu những nụ hôn
 Ngăn nào nữa cất những lời hứa hẹn
 Dẫu lời hứa không bao giờ đúng hẹn
 Những chuyến tàu lỡ bến đã từ lâu
Giữa những mặt người thấp thoáng qua mau
 Em có thấy bóng ai đang sững lại
 Ấy là anh của một thời trẻ dại.
 Rồi ngày mai trong một giấc mơ nào
Em có gặp lại những gì đã mất
 Những thanh kẹo nguyên màu kí ức
 Vẫn chưa bong lớp giấy cuối cùng
 Một bầu trời lặng lẽ đến bao dung
Tiếng bước chân nôn nao ngoài cửa lớp
 Trong ánh mắt bao niềm vui choáng ngợp
 Mỗi ngày qua như một chuyến đi dài
 Tiếng cuộc đời giục giã ở bên tai,
Kỉ niệm cũ xếp đầy trong trí nhớ
 Như nét mực thấm qua từng trang vở
 Bàn tay em hờ hững lật qua dần
 Có lúc nào em dừng lại, bâng khuâng
Như bóng nắng ngoài kia chưa nỡ tắt
 Mặt trời xuống sợ ngày vui dẽ hết.
 Rồi ngày mai trong một buổi chiều nào
 Trên con đường bóng tối phủ từ lâu
Em mệt mỏi giữa dòng đời khắc nghiệt
 Những lúc ấy có bao giờ em biết
 Những tháng ngày tươi đẹp đã trôi qua
 Có một phần lầm lỗi ở đôi ta.
Cuối cùng là khoảng trống lặng câm
 Những tiếng động cuộc đời dội lại
 Ta đi giữa hoàng hôn tê tái
 Với nụ cười héo hắt ở trên môi
Ta chợt biết
 Ta là người quá dại
 Muốn thôi yêu
 Thì đã,
 Lỡ yêu rồi!
Cuối cùng cho một tình yêu
 Là những ngày trống rỗng
 Là cuộc sống không còn mơ mộng
 Ngủ và ăn rồi thức dậy đi làm
 Ta đốt cháy bao niềm hi vọng
 Giữa tro tàn chỉ còn lại cô đơn.
Cuối cùng rồi chẳng còn gì hơn
 Ta loay hoay với những điều nhỏ nhặt
 Những cơm áo gạo tiền vụn vặt
 Chẳng yêu ai cũng chẳng yêu mình
Như cô Tấm
 Mỗi ngày ta lại nhặt
 Hạt thóc buồn dằn vặt
 Suốt trăm năm.
Đêm hái lời chim dành tặng ban mai
 Đêm xâu cho anh một tiếng thở dài
 Đêm trồng tặng em một mùa hoa cúc
 Để em nhìn hoa nhớ chiều đã khuất.
Đêm mọc giùm anh sợi tóc thời gian
 Đêm chảy giùm em lệ của địa đàng
 Dắt díu nhau qua những ngày nương náu
 Gọi người ta yêu là người yêu dấu
Đêm ủ giùm em hoa trái ban ngày
 Nuôi nấng giùm anh men của cơn say
 Lời của đêm đen không hề gian dối
 Tự giấu mình đi, đêm làm bóng tối…
Đừng như công chúa
 Ngủ mê trong rừng
 Nằm hoài trên cỏ
 Có ngày đau lưng
Mà như cô Tấm
 Ngồi bên hiên nhà
 Để anh qua ngõ
 Có người trông ra
Đừng như trái thị
 Rớt bị bà già
 Cất trong hũ gạo
 Coi chừng chuột tha
Mà như hoa thắm
 Lung linh trong vườn
 Một lần lỡ ngắm
 Một đời lỡ thương
Đừng như, em nhé
 Đông xám lạnh lùng
 Mà như, em nhé
 Xuân hồng bâng khuâng
Để anh qua ngõ
 Em còn trông ra
 Để em pháo đỏ
 Anh còn hương hoa…
Xin đừng buồn em nhé
 Mùa xuân xanh đã qua rồi
 Xin em đừng tựa cửa
 Lá vàng nào không rơi
 Mùa thu nào không vàng
 Bóng chiều nào không trôi
 Gặp nhau làm chi vội
 Để mai người xa tôi.
Chiều lộng gió nơi nào em sẽ tới
 Con đường nào nằm thức đợi chân qua
 Đằng trước ạ, xin em đừng bước vội
 Tuổi thơ ngây em hãy cứ la cà
Ngày tháng xế ở cuối mùa tịch mịch
 Thời gian đi không chừa lối quay về
 Hoa từng cánh rụng dần trong ký ức
 Tuổi trăng tròn em hãy cứ si mê
Ai nỡ trách một đôi lần vụng dại
 Khi soi gương mình chẳng nhận ra mình
 Mắt bỗng biếc khi mùa vàng đã lại
 Thắp trong hồn một chiếc lá mong manh
Chân chim sẻ chiều nay em bước tới
 Trái dầu khô xoay tít ở trong chiều
 Đằng trước ạ, xin em đừng quay lại
 Kẻo nắng vàng ngần ngại chẳng bay theo
Có một mặt trời
 Trong ngực em
 Mỗi ngày
 Em mổi sớm mai lên
 LÒng tôi buổi ấy
 Tương tư nắng
 Không phải hoa quỳ
 Vẫn hướng dương.
Tôi là hòn sỏi buồn
 Lăn qua cuộc đời bằng những vòng hiu quạnh
 Chiều nay chợt biết chỗ dừng chân.
Người con gái tóc dài che mặt
 Em đến từ đâu và em sẽ về đâu
 Tôi ở lại với lần đầu gặp gỡ
 Xin chiều đừng qua mau.
 Tôi là kẻ ngu ngơ, bị tình yêu đánh lưới
 Những sợi tóc nào đan kín giấc mơ tôi ?
 Tôi đã gặp hàng ngàn gương mặt
 Chiêm bao sao chỉ một người ?
Anh muốn viết bài thơ về Hương Thuỷ
 Nơi dòng song thao thức đợi ta về
 Nơi hoàng hôn bịn rịn tiễn ta đi
 Nơi chiếc lá cũng trở mình khe khẽ
 Nắng tắt hiu hiu
 Chiều rơi nhè nhẹ
 Tiếng chân người như chạm phải chiêm bao
 Trời đầy mây và đêm đầy sao
 Anh chợt nhớ những lần ta đến đó
 Tóc me ngắn nên không bay trong gió
 Nhưng lòng anh giông bão đến bao lần
 Môi kề môi sao quá đỗi ngại ngần
 Anh chạm vào em hay chạm vào sương đấy
 Ta không trở về con đường quen vẫn vậy
 Chỉ sợ dòng sông nằm ốm suốt mùa thu…
Khi trang sách mở ra
 Khoảng trời xa xích lại
 Bắt đầu là cỏ dại
 Thứ đến là cánh chim
 Sau nữa là trẻ con
 Cuối cùng là người lớn
Trong trang sách có biển
 Em thấy những cánh buồm
 Trong trang sách có rừng
 Với bao nhiêu là gió
Trang sách còn có lửa
 Mà giấy chẳng cháy đâu
 Trang sách có ao sâu
 Mà giấy không hề ướt
Trang sách không nói được
 Sao em nghe điều gì
 Dạt dào như sóng vỗ
 Một chân trời đang đi.
Biết em từ độ
 Quen em từ hồi
 Xa em từ thuở
 Trăng còn thôi nôi
Rồi trăng sẽ lớn
 Rồi anh sẽ già
 Riêng em trẻ mãi
 Tuổi nào mười ba
Tay em mực tím
 Tóc em nơ hồng
 Chân em chân sáo
 Nhớ bờ đê không?
Mười năm phố xá
 Quên đường về quê
 Chỉ trong giấc ngủ
 Tình anh theo về…
Rồi sẽ đến một ngày chàng ra đi
 Ngay trong khoảnh khắc trái tim chàng
 ngập tràn tình yêu đằm thắm
 Lòng chàng đã sẵn sàng để rời bỏ.
Trên cánh đồng tột cùng hạnh phúc
 Nơi trái tim chàng đã gieo những hạt vàng
 Ngay từ bây giờ chàng đã linh cảm những đớn đau
 Chàng đã thấy trước những mùa đông lãng quên
 Trong giấc mơ người yêu dấu.
Chàng biết tâm hồn chàng là những hạt sương mong manh
 Sẽ có một ngày nắng mai về không đánh thức
 Và trái tim chàng sẽ là chiếc ống sáo bỏ quên
 Ngày nào ngọn gió tình yêu kho6ng còn nữa.
Ngay giữa bàn tiệc của cuộc sum vầy
 Chàng đã nghe thấy trong tim mình tiếng ly tách vỡ
 Chàng cảm động xiếc bao khi xiếc chặt dây giày
 Chờ tiếng còi tiễn biệt trên môi người yêu dấu.
Rồi sẽ tới ngày chàng ra đi
 Chàng sẽ đi thật xa
 Để lại sau lưng cánh đồng vàng chưa đến mùa gặt hái
 Để lại vầng trăng buồn như con mắt ngủ quên.
Buồn rầu và thanh thản
 Chàng sẽ ra đi lúc người yêu thương chưa thức giấc
 Hành trang của chàng
 Phác thảo những bài thơ trong túi áo
 Phác thảo hạnh phúc ngoài tầm tay
 Và những vành khói trên môi trắng tựa sương mù.
Dù sao, ngay từ bây giờ chàng đã biết
 Rất lâu về sau này
 Giữa đớn dau nghẹn thắt
 Chan`g vẫn ngoái nhìn yêu thương
 và bằng lòng âu yếm vô bờ
 Thầm lặng dõi theo bước chân người ở lại…
Trên đây là phần đầu của những bài thơ Nguyễn Nhật Ánh mà chúng tôi đã chọn lọc và muốn chia sẻ với bạn. Thông qua tập thơ này bạn có thể bắt gặp những cảm xúc, những suy tư của những năm tháng đã qua. Hy vọng bạn thích tập thơ này và đừng quên đón đọc các bài viết tiếp theo của tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé!
Xem thêm: Nguyễn Nhật Ánh và những bài thơ hay nổi tiếng nhất phần cuối