Nhà thơ Lê Viết Hoà sinh ngày 27/10/1968 hiện là Thầy Thuốc Đông y Cổ truyền là Hội viên Hội Đông Y Việt Nam, Hội viên Hội Đông Y Thừa Thiên – Huế. Là một thầy thuốc nhưng anh có rất nhiều bài thơ hay đăng trên sách báo tạp chí. Mới đây anh đã xuất bản tập Hồi ký “Ám Thị Tuổi Thơ” (Tập truyện và hồi kí – NXB Hội Nhà Văn năm 2018, “Dạ khúc cội nguồn” (Thơ – NXB Hội Nhà Văn năm 2018), “The Childhood obsession” (Memoirs – NXB Hội Nhà Văn), Vũ Thành An ngày về trong ơn cứu rỗi – NXB Hội Nhà Văn), “Gieo mùa lục bát” (Tập thơ NXB Hội Nhà Văn 2019) và nhiều ấn phẩm báo chí từ trung ương đến địa phương. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay của anh.
HÀ NỘI ƠI! HÀ NỘI
Mùi hương cốm
ôm vồng nỗi nhớ
Chân bước tìm
Sen úa màu phai
Hàng cơm nguội
xác xơ vài chiếc lá
Hà Nội tàn thu
Sương bảng lảng mặt hồ
Tôi đi tìm
Năm Cửa Ô hoài niệm
Phố cổ xôn xao
Phố cổ lặng thầm
Tôi khờ dại
mơ miền xa vắng
Để nhói lòng
thương cuộc trăm năm
Người về đâu trong hoàng thành hoang phế
Cát bụi thời gian
Nhăn nhúm mặt đời
Hà Nội ơi! Hà Nội
Tôi đi tìm
Nét đẹp đã rêu phong
Tôi đi tìm
vụn vỡ những hoài mong
Tôi đi tìm
Nguồn Cội
Đất Thăng Long…
Ngày 13/11/2018
Lê Viết Hòa
TÌNH ĐỜI
Rồi mai về lại
Ngủ đời trên mây
Theo làn khói mỏng
Rong chơi mọi ngày
Vui buồn gởi lại
Mộng đời mênh mang
Rồi mai cho nhau nụ cười
Hận thù xóa bỏ
Một dòng sông thương
Rồi mai về lại
Phận đời cỏ cây
Vô ưu vừa đủ
Ủ tình không phai
Này sông
Sông chảy một đời
Này cây
Cây xanh một đời
Yêu thương còn lại
Gởi người an vui
Vui buồn trả lại
Thênh thang cõi đời
Cầu xin cho nhau nụ cười
Thương yêu đọng lại
Tặng người an vui
Thương yêu giữ lại
Tặng người an nhiên…!
Ngày 05/08/2020
Lê Viết Hòa
TỘI LỖI
Có điều gì trong lòng ta vỡ vụn
Những chân tình không chỉ nói đầu môi
Trái táo chín và con rắn
địa đàng
Lời cám dỗ ngọt ngào đêm tối
Có điều gì cõi đời này là thật
Những tha nhân nặng kiếp đoạ đày
Rửa bao nhiêu cho hết tình tội lỗi
Sám hối nhiều tim có đỡ thương vay
Muốn lãng quên sao nghe lòng nhức nhối
Dẻ xương sườn đâm nhói tim đau
Giọt nước mắt nuốt vào trong lặng tiếng
Từng đêm về rưng rức nỗi niềm riêng
Cái gì đúng, cái gì sai
Chúa nhân từ
và
Chúa ngự trên cao
Ta sám hối trái tim tội lỗi
Đêm nguyện cầu dẫn lối một vì sao …
Lê Viết Hoà
KỊCH
Nhón chút nắng thả môi em
Thấy khao khát một góc đêm vỡ òa
Qua hoang dại mắt mù lòa
Trái tim trầy xước nhạt nhòa hương xưa
Đốt ngọn lửa gặp cơn mưa
Hanh hao buổi ấy có vừa trăm năm
Thương người qua khúc thăng trầm
Riêng ta mấy đợt sóng ngầm đãi bôi
Nhuộm mái tóc nửa cuộc người
Ồ vui chưa trọn buồn vời vợi đong
Cố quên đi, quên được không
Người vô tình đóa hoa hồng đầy gai
Cứ mơ hoang giấc mộng dài
Náu mình dưới lớp hình hài phấn son
Kịch đời người diễn sao tròn
Bản năng rồi cũng bào mòn nghĩa nhân…
Ngày 12/07/2019
Lê Viết Hòa
BẢN SONATE MÙA THU
Em ngồi đây thương nhớ mùa xưa cũ
Thoảng hương thơm bản Sonate bên hồ
Nghe nhè nhẹ thu về ngang rất khẽ
Thanh âm đời còn lại những giấc mơ
Em ngồi đây phím đàn dây tơ mỏng
Thoảng ánh trăng bản Sonate bên hồ
Tay níu giữ mùa thu qua rất nhẹ
Chiếc lá đời hoài niệm nửa hồn mơ
Em ngồi đây màu hoàng hôn tím biếc
Miền tâm tư bản Sonate bên hồ
Nỗi nhớ muộn mùa thu về rất lạ
Tiếng mưa ngâu rớt động đôi bờ
Em ngồi đây khoảng trời xanh kỷ niệm
Tuổi hoa niên bản Sonate bên hồ
Nghe mùa thu trôi ngang thầm lặng
Có một thời
say đắm
mỏng như tơ…
PHỐ NÚI MỘNG HOÀNG HOA
Em đi rồi anh bỏ phố lên non
Trời mờ sương để mà thương mà nhớ
Nơi phố cũ mùi hương em để lại
Anh thẩn thờ nương gió gọi tên em
Mùa dã quỳ nở vàng trong giá rét
Trên đồi cao anh ngược gió đi tìm
Xa xôi quá chân trời góc bể
Bóng người xưa, bóng người xưa chập chờn
Con đường đi lên – con dốc già đi xuống
Anh đi phía nào cũng hụt hẫng chông chênh
Cái trống vắng trong tâm hồn bất tận
Phố núi không em cái lạnh thắt lòng
Anh không đến thảm cỏ Hồng thăm thẳm
Không về qua thung lũng hoa vàng
Anh đứng mãi trên đồi cao gió lộng
Dõi mắt nhìn… Chấp chới ánh sao rơi
Anh nằm xuống trên đồi cao gió hú
Gối trên tay tê buốt những tinh cầu
Và lịm chết theo vòng quay ý nghĩ
Không ánh trăng trời tối mực ba mươi
Em đi rồi buốt lạnh trái tim côi
Chuông giáo đường dường như buồn hơn trước
Tiếng vang xa tâm hồn anh chới với
Thương một thời phố núi mộng hoàng hoa…
Lê Viết Hòa
NGỦ ĐI EM
Ngủ đi em mặc chuyện đời
Đa đoan có đủ xóa lời điêu toa
Ngủ đi em mộng ngàn hoa
Nhọc nhằn tìm kiếm chút quà phù du
Ngủ đi em trời đã thu
Cuộn chăn ủ ấm kệ mù sa mưa
Ngủ đi em đã ngủ chưa
Thao thức chi tiếc cũng vừa tuổi xanh
Ngủ đi em giấc mộng lành
Trở trăn nhàu nhĩ vô thanh vỗ về
Ngủ đi em chín nồi kê
Chẳng ai gánh mãi bộn bề thế nhân
Ngủ đi em mộng xa gần
Cứ mơ đời có thăng trầm cũng qua
Ngủ đi em mộng ngàn hoa
Lời ru gởi lại trên tòa thiên nhiên…
BÓNG ĐÊM
Ngày trở gió cho mùa trôi hối hả
Mảnh trăng gầy treo cuối bãi đầu non
Người đàn ông dưới ánh đèn hiu hắt
Ngồi nghe con nhẹ tiếng thở giấc nồng
Đêm trở lạnh căn phòng thêm trống trãi
Dém chăn mềm thè thẹ bước chân êm
Con thạch sùng trên đầu hồi tặc lưỡi
Đám mối say đèn rụng cánh nối đuôi nhau
Người đàn ông trong căn phòng lặng lẽ
Đốt cô đơn trên làn khói trầm tư
Từng con chữ ru đời trên vách đá
Vết hằn sâu nuốt chửng tiếng thở dài
Đêm trở mùa gió ngoài sân xào xạc
Cánh chim đêm lạc tổ vỗ liên hồi
Người đàn ông nghe tiếng con trở giấc
Giật thột mình
con vẫn ngủ giấc say…
Ngày 29/07/2020
Lê Viết Hòa
BÀI THƠ NHỚ MẸ
Bao nhiêu năm xót phận người
Đời trôi một đóa vô thường bến mê
Đi qua rồi cũng tìm về
Hắt hiu lối cũ bộn bề tuổi xuân
Bóng Cha gió cả đại ngàn
Suối nguồn lòng Mẹ dâng tràn đại dương
Điệu ru nước mắt mười phương
Cõi lòng đóng – mở tình thương cuộn trào
Con từ bọc ối Mẹ Cha
Cái nhau sữa ngọt mà ra hình hài
Rụng rồi chuối chín trên cây
Khóc sao cho đủ nợ vay hiếu tình
Bao nhiêu năm giấu trong mình
Đêm về nuốt ngược mắt nhìn mênh mông
Vô thường sắc sắc không không
Kiếp sau con vẫn làm con của Người…
Ngày 24/02/18
Lê Viết Hoà
CHỈ CÒN THƯƠNG YÊU Ở LẠI
Ta và em chông chênh giữa đôi bờ huyễn tượng
Cái nắm tay
Lỏng lẻo giữa hai đường
Ta tuột xa nhau
Sóng đời chia lối rẽ
Ngọn cải ngồng
Úa cuộc tình như mùa xuân từ tạ
Cháy buốt lòng hạ đỏ đường xưa
Ừ thì duyên
Ừ thì nợ
Hết nợ
Tàn duyên…
Ta đi về phía không nhau khi con tim không còn chung nhịp đập
Những bông hồng nằm quắt queo trong căn phòng quạnh vắng
Những câu chữ lẫn trốn vào cây cỏ
Leo loét ánh đèn đêm
Niềm tin phai nhạt dần
Ngoài trời mưa không dứt
Có hạt nào rơi trên bờ môi mặn chát
Có hạt nào đưa nỗi nhớ đi hoang
Ta đốt thành tro những hạnh phúc quá khứ
Ru ngủ mình
Bao lâu
rồi sẽ quên
Nếu chẳng chân tình thì niềm vui như mây gió thoảng qua
Đời không như mong đợi
Tình giống hạt mưa rơi
Mặt trời chói sáng ở đâu
Mây đen che phủ chốn nào
Lời nói gió bay
Bản tình ca ngủ yên trên thảm cỏ
Bóng đổ hoàng hôn
Nắng tắt
Tím sẫm màu trời loang bóng nước
Ta về với ta
Những bông hồng quắt queo
Mùi hương đồng nội dần phai
Chỉ còn thương yêu ở lại
Cho người
và ru ta…
Lê Viết Hòa
TÌNH MUỘN
Tôi đẩy em ra khỏi vùng tâm trạng
Nhưng nặng tình cất giấu ở trong tim
Bởi nhớ thương đâu phải lớp bụi trần
Nên dằng dặc nỗi đau cùng năm tháng
Tình rêu phong trên cổ thành trầm mặc
Kỷ niệm xưa khoác chiếc áo hoa cà
Tôi và em mặn nồng nhưng không nợ
Nét đoan trang giữ kín nếp quê nhà
Ta yêu nhau giữa muôn trùng ràng buộc
Gánh gia đình đâu dễ để bỏ buông
Chút niềm tin cũng qua nhiều thử thách
Cứ yêu thương xen lẫn với giận hờn
Thôi làm kẻ bên lề cam an phận
Suốt đoạn đời giữ im lặng cho nhau
Chuyến tàu cuối không cùng chung điểm đến
Rời sân ga nỗi nhớ cứ nặng trầm…
Ngày 24/07/2020
Lê Viết Hòa
CON LẠY MẸ
Con hôm nay nửa đời xa quê Mẹ
Sóng dập dồn đủ mặn ngọt, buồn vui
Ai cũng có con sông quê để nhớ
Con đi tìm nguồn cội để mà thương
Nước trên cao đổ về miền sâu thẳm
Trăm nhánh sông một hướng biển tìm về
Con đã đi và rồi con đã đến
Ở nơi nào cũng là Mẹ quê hương
Mẹ từng khóc khi bom cày đạn lật
Chung một đàn nấu thịt xáo nồi da
Từng khúc ruột đứt mỗi đêm đau xót
Lớp lớp người – đi có – có về không
Khói trầm cay hay mắt rơi giọt mặn
Tiếng kinh nào xoa dịu nỗi chia ly
Con đã thấy xác người trên phiến đá
Bầy kên kên tàn nhẫn kéo đen trời
Mỗi đoạn đường, mỗi gốc cây ngập máu
Tuổi thơ con ám thị xót kiếp đời
Nào lợn ủi, nào cá tôm rỉa rói
Nghiệp hay Duyên cũng xa xót phận người
Con nằm đó giữa hoang vu đồi cỏ
Cõi âm về trong đêm tối lạnh tanh
Hồn con nương khói nhang nghe nhắn nhủ
Tiếng vô thanh để thấu hiểu sự đời
Con lạy Mẹ, lạy hồn thiêng Đất Nước
Tiếng chầu văn con khóc Mẹ nhọc nhằn
Đất tứa máu những bước đời rộng hẹp
Ơi sông quê NGUỒN CỘI đã khô cằn…
Lê Viết Hoà
ANH YÊU EM
Mọi thứ rồi sẽ qua
Chỉ chân tình ở lại
Hãy vui khi có thể
Phía trước đường còn dài
Tình yêu anh có một
Từ năm tháng du miên
Nay dành em tất cả
Ân tình làm sao quên
Con dốc dài cuộc đời
Bước chân cuồng đam mê
Cả tấm lòng chan chứa
Những mật đời trên môi
Thương em về sáng – tối
Tháng ngày qua lại qua
Anh dốc đời thầm lặng
Lo lắng cũng từ xa
Anh không dệt giấc mơ
Không đổ cho số phận
Gởi lòng mình thương nhớ
Tận cùng trái tim yêu
Em ơi! dù mai kia
Mặt trời không còn nữa
Anh về trong bóng tối
Tình này vẫn như xưa
Anh một thời phiêu lãng
Để một đời yêu em…
Lê Viết Hoà
MỘT CUỘC TÁI SINH
Một đốm lửa soi vào miền dĩ vãng
Khói vòng bay quyện lẫn những chiêm bao
Ta là ai hai vai đầy trĩu nặng
Ưu tư đời chưa trọn đã hanh hao
Một đốm lửa đốt cho đời mòn mỏi
Khói trầm mê u ẩn giữa kiếp người
Ta là ai đôi tay trần trăn trở
Xót xa đời vàng cháy cuộc rong chơi
Một đốm lửa nhen trong vùng suy tưởng
Khói mỏng manh theo mây ruổi vô chừng
Ta là ai khô cằn từng mạch lá
Xác xơ đời níu giữ mộng tơ vương
Một đốm lửa rọi hồn quê trở giấc
Khói hương quay trong mắt mẹ u tình
Ta là ai tuổi thanh xuân mộ gió
Thắc thỏm đợi chờ một cuộc tái sinh…
Ngày 21/07/2020
Lê Viết Hòa
NHỚ
Cái chạn ngày xưa nơi góc bếp
Mùi thơm rơm rạ cứ quay vòng
Hai mắt đỏ lửa mùa mưa ẩm
Mẹ ngồi rang bắp sưởi qua đông
Tuổi thơ chỉ rứa mà sâu đậm
Da mồi tóc bạc vẫn mang theo
Nhớ con nước lên mùa mưa lũ
Con bập bễnh bơi giữa thăng trầm
Cái chạn bây chừ là quá khứ
Mà răng sâu nặng rứa người ơi
Chẳng ai mong chi điều xưa cũ
Chỉ tại ôm hoài bóng thời gian
Chiều ni dọn dẹp bàn thờ Mẹ
Di ảnh ánh nhìn cõi hư không
Mẹ ơi! cái chạn mô còn nữa
Nhưng tình của mẹ rộng mênh mông…
SÔNG MẸ
Con khoát nước sông Hương
Rửa mặt
Hòa giọt lệ vương đáy mắt
Lần lựa thời gian
Sông mẹ chảy xuôi
Mang bao bồi lở
Rộng hẹp khúc đời nhàu nát tiếng ru trưa
Con uống nước sông Hương
Sữa mẹ
Kĩu kịt cong oằn đòn gánh
Nắng xế chiều buông
Bước mẹ lặng thầm
Cầu mười hai nhịp
Khoan nhặt mái chèo xa xót khúc Nam Ai
Con nhìn nước sông Hương
Nghèn nghẹn
Bóng mẹ khuất chìm sương khói
Lời kinh tịnh độ
Chuông hồi mênh mang
Nợ ân nặng trĩu
Rưng rức con đò
ngược nước thả hoa đăng…
Lê Viết Hòa
TRÀ SÁNG
Trút đêm hết tiếng thở dài
Bỏ ưu tư để đón ngày nguyên trinh
Chén trà độc ẩm bình minh
CỘI NGUỒN, ÁM THỊ một mình – một ta
Bầu trời phía trước bao la
Uống đi sẽ thấy đậm đà tình chân
Nợ đời hai tiếng nghĩa nhân
Nợ người một kiếp hồng ân chưa tròn
Đăng trình ám thị cội nguồn
Gieo mùa lục bát rọi hồn quê hương…
Huế, 20/07/2020
Lê Viết Hòa
TRỐNG VẮNG
Biển dội sóng
Chân trời xa tít tắp
Cánh chim lạc lõng giữa trời chiều
Em một mình
Dấu chân hằn trên cát
Con sóng dạt bờ kéo nổi nhớ quẩn quanh
Ôi hạnh phúc
Cuộn mình trong vỏ ốc
hoang hoải
Nước mắt nào thành hạt ngọc cho em
Người đàn bà đã qua thời nông nổi
Vẫn dại khờ
Trước ngưỡng cửa tình yêu
Dây tơ dệt
mỏng manh nên dễ đứt
Sự chân tình không một phía riêng ai
Bờ cát dài
Bước chân em trơ trọi
Cuộc đời trôi
Ngỡ bình lặng trôi qua
Sóng vỗ bờ
Từng đợt sóng lăn tăn
Thắt tim em nỗi lòng nhức nhối
Từng bước chân
Từng bước chân
Chầm chậm
Mỗi đêm về
Trống vắng
Nỗi niềm riêng
Người đàn bà đã qua thời nông nổi
Vẫn mơ
Giấc mơ huyễn hoặc
Niềm vui vay mượn
An ủi mình
Còn đó những giấc mơ…!
Lê Viết Hoà
KHAO KHÁT
Tưởng điềm nhiên nhưng trong lòng rạo rực
Con cái đến mùa động cỡn khát yêu đương
Người đàn bà lặng yên trong phận bạc
Tự sướng cho mình ngoài chút nghĩa phu thê
Người đàn bà náu mình trong tiết hạnh
Gối chăn nhàm trơ khấc những buồn vui
Nặng gánh lo toan
cuộc đời hai mặt
Cười nói giữa đời thường
che giấu nỗi cô đơn
Người đàn bà đi qua bóng gia đình
Giấc ngủ chập chờn
Giấc ngủ mộng du
Gối đầu trên ngực lạ
Một giấc mơ hoang lên đỉnh với chính mình
Người đàn bà đi qua bóng đêm bằng tuổi xuân mòn mỏi
Chẳng dám giữ cho mình chút riêng tư
Tưởng bình yên nhưng trong lòng rạo rực
Mùa động tình
Khơi cháy những đam mê
Người đàn bà
Chưa bao giờ là cũ…!
Ngày 06/02/2020
Lê Viết Hòa
TIẾNG CHUÔNG GỌI HỒN TRINH NỮ
Đừng buồn nữa em
Hãy lau khô dòng nước mắt
Đất Nước và chúng mình
Mãi mãi tuổi thanh xuân
Chẳng còn là tên riêng
Những cô gái tuổi đời rất trẻ
Những bông hoa trong vùng lửa đạn
Khao khát sống
Khát vọng yêu đương
Và trên hết tình yêu tổ quốc
Có nề gì lửa đạn với mưa bom
Bao nhiêu năm
có khi nào nguôi nhớ
Những cô gái ra đi từ mảnh đất Lam Sơn
Chân lấm tay bùn
Thắt rít tóc mây
Hương đồng gió nội
Hồ hởi đi vào cuộc chiến
Bỏ lại sau lưng xóm làng
Ơn nghĩa mẹ cha
Mối tình đầu nụ hôn còn e ấp
Cơm vắt nước nguồn
Dọc đường ra trận
Môi cười như hoa
Tháng mười một đông về giá rét
Hang Tám Cô, Bố Trạch, Quảng Bình
Chín ngày đêm ống tre truyền sự sống
Tiếng gọi cuối cùng
Thê thiết
Tan vào hồn Sông Núi
MẸ ƠI !
Ai nhớ – Ai quên
Những nén nhang đồng vọng
Tiếng chuông gọi hồn Trinh nữ
Các em ơi ngủ yên
Nhân Dân là Mẹ
Tổ Quốc là Mẹ
Đất Nước mình không để mất Nghĩa Nhân…
Lê Viết Hoà
Chú giải: Tám Cô gái xứ Thanh tuổi đời từ 18 đến 20 (chỉ một người 37 tuổi), đã vĩnh viễn nằm xuống trong một hang đá tại Xã Tân Trạch, Huyện Bố Trạch, Quảng Bình (14/11/1972). Chỉ đến khi làm đường ngang qua (1996), hài cốt của Họ mới được tìm thấy và đưa ra khỏi hang để về với Đất Mẹ Thanh Hóa.
Thơ Lê Viết Hòa sâu sắc và đầy tính triết lý. Anh viết về nhiều đề tài và luôn thể hiện sự chắt lọc trong cách dùng từ cũng như cách thể hiện. Thơ anh luôn có một chỗ dứng vững chắc trong lòng độc giả.