Bác Hồ kính yêu của chúng ta đã từng khẳng định: “Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý. Người thầy giáo tốt – thầy giáo xứng đáng là thầy giáo – là người vẻ vang nhất. Dù tên tuổi không đăng trên báo, không được thưởng huân chương, song những người thầy giáo tốt là những anh hùng vô danh. Đây là một điều rất vẻ vang. Nếu không có thầy giáo dạy dỗ cho con em nhân dân, thì làm sao xây dựng chủ nghĩa xã hội được? Vì vậy nghề giáo rất là quan trọng, rất là vẻ vang, ai có ý kiến không đúng về thầy giáo thì phải sửa chữa”.
Nhân dịp kỷ niệm 34 năm ngày nhà giáo Việt Nam 20/11/1982 – 20/11/2016 phongnguyet.info sưu tầm những bài thơ hay nhất về nhà giáo Việt Nam gửi tới độc giả.
Thầy
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu…
Tác giả: Ngân Hoàng
Tóc thầy thì cứ bạc dần theo năm tháng, còn trò thì cứ lớn dần theo thời gian. Công ơn thầy con mãi khắc ghi trong lòng, biết ơn thầy mãi tận mai sau.
Không đề
Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi !
Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra. Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ
Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó !
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài
Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!
Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.
Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em …
Tác giả: Nguyễn Thị Chí Mỹ
Thầy cô là người đã dạy con nét chữ đầu tiên để rồi sau này, khi con lớn hơn một chút, con mới hiểu sự ân cần của cô, khi cầm tay con uốn từng nét chữ không chỉ đơn thuần là dạy con biết viết, mà nết người của con cũng bắt đầu từ những nét chữ A,B,C. Là người mà phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “cảm nhận còn hời hợt” bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong học sinh của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn.
Người lái đò
Một đời người – một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
“Muốn qua sông phải lụy đò”
Đời người muôn bước cậy nhờ người đưa…
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức thầy đua bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc – mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…
Tác giả : Thảo Nguyên
Có ai đó đã nói, nghề dạy học như nghề chèo đò đưa khách sang sông. Và người ta ví von, mỗi thầy, cô giáo như những người lái đò cần mẫn, đưa biết bao thế hệ học trò cập bến đỗ tương lai. Chuyến đò ấy chở biết bao tri thức và tình cảm, đong đầy tâm huyết và công sức của các thầy, cô.
Tháng 11 về, khắp nơi trên dải đất hình chữ S thân thương đang tràn ngập không khí tưng bừng, phấn khởi kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20.11. Đây là dịp để cả xã hội tôn vinh nghề dạy học – nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý và tôn vinh các thầy giáo, cô giáo, những người đảm nhận sứ mệnh vẻ vang “trồng người”.
Khi thầy về nghỉ hưu
Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
“Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.
Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.
Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?
Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!
Tác giả: Bùi Hữu Phúc
Xin cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt con từ những ngày đầu tiên học lễ, hậu học văn. Những yêu thương, trân trọng và thành kính nhất là tất cả những gì con muốn những người cô thầy đã dạy dỗ con nên người. Chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc để mãi mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng người.
Thầy giáo toán lớp tôi
Tóc thầy đã bạc lắm rồi
Bạc như bông tuyết trên đồi bay bay
Trong giờ thầy giảng thật hay
Bao nhiêu kiến thức chui ngay vào đầu
Toán học có gì khó đâu
Đạo hàm, sin, cos, hình cầu, hình thang
Vào tay thầy tớ cưu mang
Cũng thành bài toán hình thang đại trà
Mỗi lần đến tiết kiểm tra
Tất cả ríu rít như là hội đêm
Không tin đến lớp tớ xem
Tớ giở sổ điểm cho xem điểm mười
Điểm mười sáng chói đỏ tươi
Đem khoe bố mẹ bạn lười chẩy thây
Khoe rằng đừng có lười chây
Để rồi có hối chẳng còn kịp đâu
Bao nhiêu kiến thức trong đầu
Mai sau khôn lớn giúp đời mà thôi
“Hai mươi – mười một” đến rồi
Mau mau đi với bọn tôi chúc thầy.
Tác giả: (Đang cập nhật)
Tôi nguyện khắc ghi trong tim những công ơn lớn lao của thầy giáo với niềm kính trọng nhất. Thầy ơi, những kiến thức được thầy đúc kết thành những tinh hoa của nhân loại qua bao thế hệ đã giúp con nhận ra rằng: những gì mà ta thu thập được từ kho tàng kiến thức rộng lớn sẽ tan biến đi vào một khoảng không gian trống một khi chúng ta nhụt chí và lùi bước. Thầy đã gieo những hạt giống của trí tuệ vào tâm hồn trong sáng của những đứa học sinh, là người cầm bó đuốc tri thức của nhân loại soi đường chỉ lối cho thế hệ học trò.
Tóc thầy
Con về thăm lại thầy xưa
Nói sao cho hết cho vừa thầy ơi !
Lòng con quá đỗi bồi hồi
Tóc thầy nay đã bạc rồi còn đâu ?
Thời gian chẳng có bao lâu
Mà sao mọi vật ngả màu rêu phong ?
Sân trường áo trắng trắng trong
Bây giờ buồn tẻ vắng không bóng người.
Thầy nhìn con, nở nụ cười
Nụ cười héo quá, khác mười năm qua:
“Trường xưa, giờ của người ta
Người ta lấy lại đó mà, con ơi !
“Nỗi buồn trong mắt chưa vơi
Cộng thêm nỗi khổ chốn đời dọc ngang
Nên tóc thầy nối thời gian
Và rồi bạc trắng với ngàn thương đau.
…Hỡi ơi những chuyện u sầu
Xin đừng nhuộm tiếp mái đầu thầy tôi !
Tác giả: Đặng Thu Liên
“Thưa thầy con đã thuộc bài học sáng nay trên bục giảng có bụi phấn rơi rơi trên tóc thầy”.Thầy đang đứng đó truyền đạt bao kiến thức cho đàn em bé nhỏ. Thầy vẫn đứng ở đó, đứng suốt mấy mươi năm làm tóc thầy lốm đốm bạc vì bụi phấn.
Nhớ ơn thầy cô
Chèo lái đưa đò cặp bến sông
Thầy cô mang nặng trái tim nồng
Trồng người dạy chữ niềm say đắm
Mỗi chuyến đò qua thỏa nỗi lòng
Nhớ lắm ngày xưa tuổi học trò
Nhớ từng nét chữ các thầy cô
Mặc trời mưa nắng hay se lạnh
Lời giảng còn vang vọng tới giờ
Thế hệ chúng tôi nay đã lớn
Mỗi người mỗi việc gắng hoàn thành
Vẫn luôn canh cánh bao hoài niệm
Bài học năm nào thuở tuổi xanh.
Tác giả: Văn Thông
“Thầy giáo”, hai từ thiêng liêng ấy lúc nào cũng ngân vang lên trong suy nghĩ tôi. Đối với tôi thầy là một người cha có lòng vị tha và lòng yêu thương tha thiết.
Lúc nhỏ, tôi thường hay hỏi mẹ: “ Mẹ ơi, tại sao con lại phải gọi thầy là “thầy giáo” vậy mẹ?” Thật là một câu hỏi ngây thơ và ngờ nghệch. Nhưng đó là những tình cảm đầu tiên, những cảm nhận mơ màng về “thầy giáo” của đứa trẻ thơ khi chập chững vào lớp một. Hình ảnh người thầy cầm tay viết chữ quả là một kí ức sâu sắc đối với trẻ thơ.
Lời cảm tạ
Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả
Để một lần nhớ lại mái trường xưa
Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa
Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm
Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng
Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua
Nhớ được điều gì được dạy những ngày xưa
Áp dụng – chắc nhớ cội nguồn đã có
Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ
Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi
Bài học đời đã học được những gì
Có nhắc bóng người đương thời năm cũ
Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủ
Để cây đời có tán lá xum xuê
Bóng mát dừng chân là một chốn quê
Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn
Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt
Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô.
Tác giả: (Đang cập nhật)
Thầy cô ơi ! Con không biết phải bày tỏ tình cảm của mình như thế nào nữa ? Con chỉ muốn cảm ơn các thầy cô vì tất cả những điều hay, điều bổ ích mà thầy cô – những người lái đò của một tương lai rộng mở đã truyền đạt đến thế hệ học sinh chúng con.
Thầy cô
Thầy chính là những vì sao thắp sáng
Là đèn đường soi rạng lối em đi
Còn Cô là người mẹ hiền phú quí
Mà trời dành để dậy dỗ chúng em
Mỗi năm chỉ có một lần
Hai mươi, mười một, ngày dành Thầy – Cô
Học trò bao nét điểm tô
Khăn tơ, áo lụa, kéo vô chúc mừng
Trời thu nắng đẹp tưng bừng
Đứa thì hoa huệ, đứa thì cúc xinh
Tung tăng biểu lộ ân tình
Bao ngày mệt nhọc Thầy – Cô dỗ dành
Bây giờ vài phút mỏng manh
Chúng em họp lại, kính Cô, kính Thầy
Ngày vui nhà giáo sum vầy
Mong thầy – cô khỏe, trồng người tiếp sau.
Tác giả: (Đang cập nhật)
Lúc còn ấu thơ, chắc ai ai cũng ngỡ rằng chỉ có cha mẹ là cho ta tình cảm nhiều nhất. Nhưng không ! Thời gian cứ trôi lặng lẽ và từ khi được cắp sách tới trường thì em mới nhận ra được rằng tình cảm của thầy cô dành cho em cũng như tình cảm của cha mẹ dành cho em vậy. Cô như người mẹ, thầy như người cha đã dìu dắt chúng em trên con đường học vấn.
Gặp lại thầy
Con dừng lại phía hàng cây
Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao
Trường xưa vẫn nét ngày nào
Và đây vẫn thấy dáng cao cao gầy
Vẫn bao la một vòng tay
Đón con như thể chưa ngày cách xa
Kiềm lòng để lệ khỏi nhoà
Giọng thầy trầm ấm “thật thà phải con?”
Cái tên thấy gọi riêng con
Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên
Ước mong con mãi không quên
“Thật lòng vững trí đừng phiền nghe con”
Lợi danh – danh lợi sẽ mòn
Những điều thấy dạy còn hoài khắc tâm
Nhớ tóc thấy điểm hoa râm
Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang
Ai quên đi chuyến đò ngang
Quên sao người lái thuyền sang bến đời.
Tác giả: (Đang cập nhật)
Dạy học là một nghề khó và đôi khi đem lại cho ta sự mệt mỏi. Đôi khi nó còn là một sự chán nản, bởi vẫn còn đâu đây những học sinh lười học hỗn láo hay những lời nói hơi khuyết từ phía phụ huynh. Nhưng đó chỉ là những nỗi buồn thoáng qua bởi quanh chúng ta có rất nhiều sự tin yêu, kính trọng của các thế hệ học trò.
Ta có thể bắt gặp học trò của ta khắp nơi, với những ánh mắt sáng lấp lánh, những nụ cười tươi và những vòng tay lễ phép cúi xuống: “Em chào Thầy ạ !”. Ta lại có cảm giác tự hào, hạnh phúc vì thấy mình vẫn còn quan trọng trong cuộc sống của trẻ. Ta lại thấy yêu thêm nghề dạy học ta đã chọn. Bạn có nghĩ như thế không ?
Thầy và chuyến đò xưa
Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian…
Một mùa thu như bao mùa thu trước
Nắng hồng lên trong mắt biếc học trò
Phấn trắng, bảng đen, nét mực thầy vẫn đỏ
Sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa…
Thời gian qua, mùa thu nay có khác
Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu
Nghĩa thầy cô một đời không trả hết
Dẫu đời con qua biết mấy nhịp cầu.
Trang giáo án bao năm thầy vẫn mở
Mà tập bài thầy chấm đã khác xưa
Chúng con đi, biết khi nào về lại
Có bao giờ tìm được thuở ngây thơ…
Mùa qua mùa, bụi thời gian rơi rắc
Nên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêm
Trời xanh vẫn bình yên ngoài cửa lớp
Chữ nghĩa tình muôn thuở chẳng nguôi quên.
Tác giả : Nguyễn Quốc Đạt
Mọi người thường hay ví người thầy giáo như người lái đò chở khách sang sông. Khách lên bờ có mấy ai ngoảnh lại, chỉ có người lái đò vẫn dõi trông theo. Tôi lại nghĩ khác. Trên bến sông đời, lữ khách có thể chẳng mấy ai nhớ đến người lái đò nhưng trên bến sông tri thức thì con người dễ mấy ai quên, bởi lẽ những tri thức do người thầy giáo mang lại cho học sinh sẽ trở thành hành trang để các em mang theo suốt cả cuộc đời mình.
Các em sẽ không quên hình ảnh người thầy, bởi lẽ, người thầy không chỉ đơn thuần là người truyền đạt tri thức, trí tuệ mà còn đem đến cho học sinh những niềm vui, tình thương yêu và kĩ năng sống. Thử hỏi có nghề nghiệp nào vinh dự, tự hào, hạnh phúc như nghề dạy học không?
SAU TẤT CẢ EM VẪN LÀ CÔ GIÁO – Nguyễn Lan Hương
Kệ tất cả, em vẫn là cô giáo
Mặc những bon chen toan tính thiệt hơn
Mặc những gièm pha chê trách tủi hờn
Rằng: “Chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm”.
Kệ tất cả, em vẫn là cô giáo
Dù mai sau còn biên chế hay không
Dù ngoài kia đời còn lắm bão giông
Lương thấp lắm, phải lo toan từng bữa.
Kệ anh đấy, nếu chọn thêm lần nữa
Em vẫn làm một cô giáo thôi anh
Nghề của em gieo những ước mơ xanh
Vui lặng lẽ bên từng trang giáo án.
Em mong lắm một ngày mai sáng lạn
Chẳng còn phải lo cơm áo gạo tiền
Chẳng chạy theo những thay đổi triền miên
Vui vẻ sống bên anh – làm cô giáo.
Hà Nội, 17/8/2017.
Chia sẻ với chúng tôi, cô Lan Hương cho biết: “Vì không phải dân chuyên văn nên tôi rất ít khi làm thơ, chủ yếu là viết theo cảm hứng. Trong bối cảnh những ngày qua, nhiều trường sư phạm lấy điểm trúng tuyển quá thấp, nguyên nhân một phần có thể là do thiếu thí sinh đăng ký dự thi.
Là giáo viên đã công tác trong ngành nhiều năm nay, tôi luôn mong muốn các em học sinh hãy thật vững tâm, chuẩn bị cho mình những hành trang trí thức vững chãi ở bậc phổ thông trước khi bước lên bậc học cao hơn rồi ra xã hội. Các em đừng quá bi quan nếu như lựa chọn ngành sư phạm.
Cớ sao em không chọn ngành sư phạm? – Tôn Sỹ Dũng
Cớ sao em không chọn ngành sư phạm ?
Gia đình ta cũng gia giáo cơ mà
Anh hỏi nhiều… lòng em thấy xót xa !
Ngày tốt nghiệp làm hồ sơ xin việc
Mười sáu năm với bao nhiêu luyến tiếc !
Mơ mộng nhiều rồi thất vọng bấy nhiêu
Trăm hồ sơ chỉ lấy một chỉ tiêu
Đôn đáo mãi… em chùn chân gối mỏi!
Vào tập sự với đồng lương còm cõi
Bạn bè em… chín điểm cũng vào trường
Hai ngàn mười…Thầy Cô sống bằng lương !
Bảy năm qua… hứa nhiều rồi thất hứa!
Anh đừng hỏi ! Cho em quyền chọn lựa
Có việc làm… Bố Mẹ đỡ lo toan
Em lớn rồi phải hiểu đạo làm con
Thôi anh nhé! Mình phải cần bình tĩnh !
Tương lai em… với số không tròn trĩnh
Chắc kiếp này… em không chọn đâu anh.
Theo chia sẻ của thầy Tôn Sỹ Dũng, bài thơ này là những tâm tình và trăn trở về nghề giáo mà thầy đã gắn bó bao năm qua. Mong muốn lớn nhất của thầy cũng như bao thầy cô khác là, Bộ GD&ĐT hãy tìm những giải pháp quyết liệt để giúp ổn định đời sống cho giáo viên. Nâng cao sức hút và vị thế của ngành sư phạm trong mắt thí sinh.
Nhớ Thầy – Hoàng Minh Tuấn
Tháng mười một đã lại sang lần nữa
Em ở xa trăn trở nhớ quê hương
Nhớ bạn bè thân thương ngày thơ bé
Nhớ thầy cô nhớ ngày lễ hiến chương
Chắc ngày này lớp mình đang tụ tập
Í ới gọi nhau gặp mặt thăm thầy
Em cũng muốn mai ngày về thăm lại
Bởi ở xa nên lỗi hẹn lần này
Bao kỷ niệm về thầy em lưu giữ
Cất trong tim sẽ chẳng thể phai mờ
Dù cuộc đời đi về đâu chăng nữa
Khắc ghi lòng em nhớ mãi ngày xưa…
Ngày Hiến chương năm nay em cầu chúc
Kính mong thầy hạnh phúc bên gia đình
Tình thầy trò mãi trong xanh tươi thắm
Suốt đời này nồng ấm đẹp lung linh !
Hẹn ngày không xa em xin về gặp,
Được bên thầy ôn lại kí ức xưa
Được thả mình mộng mơ như thủa nhỏ
Được trở về năm tháng cũ ngày thơ !
Hà Nội, 11/11/2019
Bài thơ là lời tri ân dành cho thầy giáo cũ, nhớ về những kỉ niệm thời thơ ấu của một người học trò không kịp về thăm thầy nhân ngày 20 – 11. Những năm tháng bên thầy là những năm tháng thật đáng nhớ không thể nào quên.
NƠI ĐI QUA – Nguyễn Thị Hồng Hà
Tôi đã đi qua những nẻo đường
Đến những mái trường nằm sâu trong thung lũng
Lưng chừng đồi, chênh vênh bên vách núi
Nghe suối ngậm ngùi kể chuyện trồng người
Suối kể về những người thầy vượt lên khó nhọc
Sau giờ học, cô dỗ con thôi khóc lên rẫy trồng cây
Để mùa vàng xoè tay đón từng hạt mẩy
Dẻo, ngọt, thơm nồng trong ống cơm lam.
Suối kể về những trận lũ thượng ngàn
Ào về trong đêm tối
Mẹ chở che cho con bằng cái ôm vội
Vợ khóc gọi tìm chồng dội vách núi thâm u….
Suối kể về những sáng sương mù
Lũ trẻ trèo đèo đi nhặt từng con chữ
Thầy, cô miền xuôi vượt hằng trăm cây số
Kiên trì nuôi giấc mơ xa.
Suối kể về những vạt đồi tràn ngập nắng và hoa
Về những cuộc đời vượt lên số phận
về những con người đi gieo mầm hy vọng
Trên mảnh đất nghèo…!
Ha Nguyen
Bài thơ như là một lời tâm sự của người làm nghề giáo. Đọc hết bài thơ ta sẽ cảm nhận được nghề nhà giáo dạy học phải vất vả và nhiều nỗi niềm như thế nào. Mục đích của nghề giáo là dạy dỗ chỉ bảo những học sinh trở thành người tài giỏi và có ích cho xã hội sau này.
BÀI CA NGƯỜI GIÁO VIÊN NHÂN DÂN – Trịnh Thanh Hằng
TRÊN vùng cao ấy xa xôi
NHỮNG thầy cô giáo tuyệt vời thân thương
NẺO xa trăm hướng mười phương
ĐƯỜNG đi xa lắc tới trường cheo leo
CỦA em giá sản đói nghèo
TỔ chim ngơ ngác hãy theo cô về
QUỐC kêu trong trẻo sơn khê
XANH như màu mắt tràn trề niềm tin
TƯƠI sao ánh mắt ngước nhìn
CÓ tình yêu trẻ trong tim cô rồi
NHỮNG hôm mưa lũ tơi bời
LOÀI chim tan tác cuốn trôi cây cầu
HOA rừng tơi tả còn đâu
THƠM bên bếp lửa rừng sâu thầy trò
ĐẬM trong trí óc âu lo
ĐÀ sông lũ quét tờ mờ nửa đêm
SẮC mặt ủ dột bên thềm
HƯƠNG xuân bay mất môi mềm còn đâu
CÓ cô thức trắng canh thâu
NHỮNG cung đường ấy như trâu đầm lầy
BÀI hát văng vẳng đâu đây
CA lên tiếng sáo vút bay đại ngàn
NGHE trò đọc chữ râm ran
DẠO quanh lớp học thương đàn con ngoan
RỰC sáng gương mặt hân hoan
LÒNG thành kính ấy vẹn toàn dâng cô
NGƯỜI mẹ chèo chống con đò
BÀI vè điệu lý câu hò nào hơn
CA lên làng bản biết ơn
ẤY là ánh đuốc từng đêm bập bùng
LOÀI chim lảnh lót vui chung
HOA nào đẹp nhất núi rừng tặng cô
ẤY là ân nghĩa thầy trò
ĐẸP như lòng mẹ biển hồ mênh mang
NHƯ người chèo lái quan san
EM thành tri thức đò ngang cô chèo
NGƯỜI luôn thầm lặng dõi theo
GIÁO viên người mẹ bản nghèo của em
VIÊN thành danh toại thoát hèn
NHÂN ngày hội lớn con đem giãi bày
DÂN làng ghi tạc cô thầy
Công ơn trời biển đời này khắc ghi
Tác giả: Trịnh Thanh Hằng
Câu khoán là trích đoạn lời của bài hát “Bài ca người giáo viên nhân dân”: “Trên những nẻo đường của Tổ quốc yêu thương có những loài hoa thơm đậm đà sắc hương .Có những bài ca nghe rạo rực lòng người Bài ca ấy loài hoa ấy đẹp như em người giáo viên nhân dân”. Tác giả đã rất tài tình khi sử dụng câu khoán này để sáng tác một bài thơ khoán thủ đầy ý nghĩa.
NGÔI SAO THẦY – Duoc Do
Trò Tiến sỹ
Trò của học trò Tiến sỹ
Thầy vẫn Cử nhân với nếp nhà bình dị
Có khóm hoa Trạng nguyên trước cửa và chùm khế sau nhà
Bàn ghế tre cùng bè bạn uống trà
Và tâm sự những buồn vui trăn trở…
Kết quả thi Olympic quốc tế năm nay Việt Nam mình rực rỡ
(Sau bốn mươi năm hội nhập )
Nhưng có chút băn khoăn vì điểm vào Sư phạm thấp
Hoa nào mừng ba mươi nhăm năm ngày NHÀ GIÁO VIỆT NAM
Và hai mươi năm ngành GIÁO DỤC được vinh danh
“Giáo dục là hàng đầu quốc sách…
Với lương hành chính sự nghiệp – thầy giáo là cao nhất”
Sau hai mươi năm giáo dục vẫn còn bao khó khăn và chật vật…
Song ngọn đèn thầy vẫn sáng suốt đêm
Để cho xã hội nhiều Tiến sỹ Huy chương
Thầy vẫn cháy hết mình cho trò mà không ghen đua so sánh
Giữa đục trong cuộc đời – ánh đuốc thầy vẫn ánh -những niềm tin
Và GIÁO DỤC nước nhà sẽ mãi mãi đi lên
20/11/2017
Tác giả: Duoc Do.
Tác giả chia sẻ bài thơ “Ngôi sao Thầy” tác giả viết vào 20/11/2017- Nhân kỷ niệm 35 năm ngày NHÀ GIÁO VIỆT NAM, và 20 năm Nghị quyết Trung ương II của Đảng coi giáo dục là “quốc sách hàng đầu và lương các thầy giáo cao nhất trong hệ thống lương hành chính sự nghiệp… ” Bài thơ viết về những người thầy bình dị, đã đào tạo ra những thế hệ học sinh có tài cho đất nước.
HAI THẾ HỆ HỌC TRÒ – Nguyễn Thị Khánh Hà
Tóc thầy cô bạc từ lâu
Tóc em giờ cũng đổi màu muối tiêu
Tháng năm xưa nhớ bao nhiêu
Những trang kỷ niệm đáng yêu thuở nào
Mưa rào đất lún bờ ao
Đường trơn, chân đất ngã nhào ướt vai
Sợ cô lấp ló cửa ngoài
Cô thương, cuối lớp cho ngồi lắng nghe
Hết giờ áo cũng đã se
Bài kiểm tra nộp cô phê : Điểm mười…
Bây giờ đến lớp ngẫm cười
Trò em đổi mới mười mươi khác nhiều
Xe điện, quần áo mĩ miều
Rầm rầm tới lớp, nheo nheo nhìn thầy
Điện thoại khư khư trong tay
Trêu cô, chọc bạn, nào hay học gì ?
Mỗi lần cứ đến kỳ thi
Phao to, phao nhỏ thầm thì đổi trao
Thầy cô chẳng biết làm sao
Răn đe, trách phạt…trò nào có hay
Về nhà còn nói ngược ngay
Rằng cô chửi mắng… rằng thầy phạt sai
Cha mẹ chẳng cần hỏi ai
Đến trường làm loạn…công khai báo đài…
Thầy cô rèn đúng – thành sai
Bênh con như thế…liệu ai dạy giờ ?
Thôi đành đến lớp làm ngơ
Để cho yên ổn, hết giờ nghỉ ngơi
Ngẫm ra bao việc ở đời
Trăm năm sự nghiệp trồng người khó thay?
Nếu không có biện pháp hay
Lớp trò bị lỗi…
Mai ngày ra sao?????
Tác giả: Nguyễn Thị Khánh Hà.
CÔ SẼ BÊN EM – Phan Thu Hà
Tiếng chân cô xa dần trong ngõ nhỏ
Vương lòng em một phím tơ buồn
Có phải nắng đang tắt dần trên cỏ
Và cuối trời là vệt hoàng hôn ?…
Đừng buồn nhé ngày mai cô lại tới
Sẽ đưa em cùng bước tới trường
Sẽ thắp lên những đam mê ước vọng
Đã bao ngày khắc khoải trái tim non
Cô sẽ kể em nghe về màu xanh của cỏ
Khi mùa xuân gọi hoa lá tươi màu
Sẽ cho em hiểu dịu dàng của gió
Lúc thu về trên mái ngói thâm nâu
Đến bên em cô sẽ là ánh sáng
Cho cuộc đời không chỉ có đêm đen
Đưa em tới những chân trời kiến thức
Thắp tình người cho những trái tim
Hãy vững bước tự tin em nhé
Bình minh rồi sẽ ló rạng ngoài kia
Em sẽ nghe tiếng chim ríu rít
Và cuộc đời ấm áp sẻ chia
Phan Thu Hà . 9/7/2018
Một bài thơ rất cảm động viết về các thầy cô giáo đang dạy học tại những trung tâm khiếm thị. Phải là người yêu thương trẻ đến mức nào thì các thầy cô mới có thể vượt qua những khó khăn và mang đến cho các em bé tật nguyền những kiến thức bổ ích và mở ra cho các em một chân trời mới.
CẢM TÁC – Hồ Viết Bình
Nhìn một rừng hoa ngập tràn phòng khách
Bỗng chạnh lòng nhớ nhà giáo vùng cao
Mới hôm qua nước lũ cuốn ào ào
Bản làng trôi, đường vào trường không có.
Lấy thực phẩm đâu nuôi đàn em nhỏ
Các thầy cô gùi mắm muối băng đèo
Bên núi cao, bên vực thẳm cheo leo
Với lòng thương trò, người trèo người đẩy.
Hai tấn hàng đến đúng ngày khai giảng
Thầy rất vui, trò hái tặng hoa rừng
Bên bếp lửa hồng nước mắt rưng rưng
Lễ thầy cô núi rừng vang tiếng trống.
Tác giả: Hồ Viết Bình
Bài thơ là lời chia sẻ của một nhà giáo với các đồng nghiệp ở vùng cao. Các thầy cô giáo vùng cao luôn phải đương đầu với thiên tai khắc nghiệt, đời sống còn nhiều khó khăn, nhưng họ vẫn yêu nghề yêu trẻ và gắn bó với công việc của mình. Cho dù qua dành cho thầy cô chỉ là những bông hoa rừng cũng là động lực khiến cho các thầy cô hết lòng vì học sinh thân yêu.
Nhân dịp kỷ niệm ngày nhà giáo Việt Nam, phongnguyet.info xin gửi tới thầy cô lời tri ân sâu sắc, kính chúc thầy cô luôn mạnh khỏe và thành công.