Top 16 Bài thơ hay viết về thời học sinh

Thời học sinh là nơi gửi gắm kí ức và cảm xúc chân thật nhất. Đó là nơi ta được khóc, được cười với những cảm xúc chân thành nhưng cũng thật ngờ nghệch của tình yêu đầu đời. Là nơi chia tay quãng thời gian hồn nhiên, vô tư thiếu thời để đặt chân đến thế giới của người lớn. Khi lớn lên, mỗi người đều sẽ phải đi xa, trên hành tình tự hoàn thiện bản thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy phượng vĩ rực lửa của mùa hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bẫng, chòng chành mà sao da diết đến nặng lòng thương mến. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay về thời học sinh.

Bài thơ: Mùa phượng đỏ – Chu Minh Khôi

Mùa phượng đỏ

Thơ: Chu Minh Khôi

Sân trường kẻ lề hạ bằng phượng đỏ
Thầy cô kẻ lề ta bằng trang vở mùa thi
Sau tiếng trống tan trường, ta vẫn một nguyên hàm tuổi ngọc
Biến số còn xanh một chớp mi.

Rồi có thể sau mười năm ra đi
Ta lại khóc cho những điều ngày hôm nay chưa biết
Rồi có thể mười năm còn hẫng giữa cuộc vui ngày họp lớp
Sau chớp mi của H. bây giờ, ta có lỗi gì không?

Ai chợt ưu tư trước ngưỡng cửa đời mình
Ai ép chết khô một xác ve trong trang lưu bút
Ta nao lòng bên cây gạo già rêu mốc
Không dám khắc tên mình sợ chạm nhói tên em.

Phép toán hôm nay không đúng đến vô cùng
Lận đận, thành danh làm sao chia đề ta và bạn
Nhớ thương ơi đừng bao giờ khô cạn.
Lối gió hờn nét phấn buổi đầu tiên.
CMK

Bài thơ: DẠI KHỜ! - Phan Thúc Định

DẠI KHỜ!

Thơ: Phan Thúc Định

Ta ngồi ủ nắng đầu đông
Bổi hồi nhớ thuở má hồng mắt xanh
Nhớ về cái tuổi mong manh
Trộm nhìn áo trắng rồi thành ngẩn ngơ!

Sáng mai đến lớp đợi chờ
Ép vào nhật ký dại khờ niềm riêng
Em thì chẳng chút chung chiêng
Dửng dưng đi giữa những miền tôi phiêu!

Tháng năm goí lại một chiều
Phượng bầm cửa lớp lời yêu ứ lòng
Thôi đành gửi chốn thinh không
Khắc dòng lưu bút vào trong ngực mình!

Mỗi lần tuổi mộng hồi sinh
Phượng bầm chiều ấy thình lình tươi nguyên
Mong manh hương tóc bên thềm
Ngẩn ngơ tuổi dại bắt đền răn reo!

Phủ Quỳ, 1/11/2018.
Cụ Định.

Bài thơ: ÁO TRẮNG BÂY GIỜ – Hoàng Minh Tuấn

ÁO TRẮNG BÂY GIỜ

Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Áo trắng ngày nay hỏi có hiền?!
Tan trường ai đợi dưới hàng hiên
Sình sịch ôm nhau đi bát phố
Chẳng cà phê thì cũng ly kem

Áo trắng ngày nay hỏi còn ngoan?!

Ra đường nghe nhạc chẳng nhìn ngang
Điện thoại thông minh nàng lướt web
Reo khổ lắm thay mấy anh chàng

Áo trắng ngày nay cười giòn tan
Rạng ngời trên gương mặt hân hoan
Xe máy không sang đâu thèm ngó
Khối kẻ thê thảm đến ngỡ ngàng!

Áo trắng bây giờ ít giận hờn
Thích thì áo trắng cắt đứt luôn
Lại có cơ may bao kẻ khác
Giận hờn thôi nhé liệu có còn?!

Hè nay áo trắng chẳng đến trường
Tiếng ve còn đó khúc nhạc thương
Phượng đỏ bằng lăng còn trao tặng
Online Facebook áo trắng thương!

Áo trắng sau hè đi về đâu
Đại học trong nước hay trời Âu
Thôi thì cũng tuỳ theo gia cảnh
Gặp áo trắng giờ có dễ đâu?!

Hoài niệm áo trắng của ngày xưa
Suy ngẫm về áo trắng bây giờ
Thời gian trôi đi nhiều biến động
Áo trắng bây giờ chẳng như xưa!

Hà nội, 15/5/2018

Bài thơ: TỚ TIN RẰNG CẬU BIẾT – Hoa Diên Vỹ

TỚ TIN RẰNG CẬU BIẾT
Tác giả: Hoa Diên Vỹ

Mình nhớ rõ trong suốt thời đi học
Dẫu ánh nhìn có trao gửi về đâu.
Vẫn tuyệt nhiên chỉ duy nhất một màu
Màu mắt cậu long lanh như biển nhớ.

Mình nhớ rõ cái thời xưng cậu tớ
Tiếng anh em còn e ấp để dành.
Chẳng mơ xa những giấc mộng yến oanh
Mà tranh thủ nâng niu từng giây phút.

Mình nhớ rõ thuở dỗ dành kẹo mút
Cậu lớn rồi nhưng tính khí trẻ con.
Cứ lăm le tua điệp khúc dỗi hờn
Hại não tớ lo trăm phương ngàn kế…

Rồi lâu lâu lại phân chia bàn ghế
Ba lô hồng làm vệ sĩ ở bên
Nếu vô tình tay tớ có đặt lên
Sẽ lãnh đủ trăm vạn lần cái nhéo…

Trót dại mồm “dạo này nhìn hơi béo”
Thôi hết đời từ đấy biết mặt nhau.
Dẫu có mua được ngựa chín hồng mao
Gà chín cựa cũng đừng hòng xin lỗi…

Nhưng chỉ cần một tập thơ nóng hổi
Kiểu “thơ tình trong ngăn cặp” lốp-bi
Ngay tức thì mọi chuyện sẽ trôi đi
Trong yên lặng hòa bình kia lặp lại.

Mình nhớ rõ suốt những ngày thơ dại
Một lời yêu cũng không kịp tỏ bày.
Một bàn tay chẳng dám nắm bàn tay
Một ánh mắt cũng sợ người từ chối.

Mình nhớ rõ đến chia tay cũng vội
Ngày ra trường không hứa hẹn điều chi.
Hoa phượng rơi lúng túng bước phân ly
Thương đến độ chung đường còn không dám.

Mình nhớ rõ năm ấy, tròn mười tám
Nửa trẻ con nửa người lớn chưa đành.
Là thanh xuân, là bí mật để dành
Cậu, cô gái người tớ thương da diết…

Dẫu không nói tớ tin rằng cậu biết…

Bài thơ: NHỚ! – Nguyễn Đức Phúc

NHỚ!
Thơ: Nguyễn Đức Phúc

Nhớ ngày xưa đi học
Hai đứa mãi hẹn hò
Cả hai cùng mơ ước
Đời đi chung chuyến đò.

Con đường làng thân thuộc
Ghi lời hai đứa mình
Cả dấu chân thưở trước
In vào đất nguyên hình.

Đất nước có chiến tranh
Anh phải đành gác sách
Lúc ra đi em khóc
Hẹn anh ngày trở về.

Mùa thu ta tạm biệt
Mùa đông dài tái tê
Mùa xuân hoa nở lộc
Quả ngọt đón mùa hè.

Anh đi mãi không về
Mấy năm trời mặt trận
Viết thư về mấy bận
Nào có thư hồi âm.

Đất nước rạng ngày xuân
Mừng quê hương thống nhất
Xốc ba lô lật đật
Anh trở về tìm em.

Anh về nhà ban đêm
Qua nhà em đóng cửa
Mẹ bảo đừng sang nữa
Em đi lấy chồng rồi.

Nghẹn ngào nước mắt rơi
Anh cố tình gặng hỏi
Nhưng mẹ anh không nói
Chỉ biết ngồi lặng im.

Có một điều anh tin
Là mẹ anh nói thật
Vì nhà anh nghèo nhất
Anh lại ra chiến trường.

Mẹ bảo nó nói thương
Nhưng không chờ được nữa
Hoa có thì, có lứa
Chờ anh biết khi nào.

Mẹ nói tim anh đau
Mẹ nói lòng anh xót
Anh lục tìm trong bóp
Vật kỷ niệm nguyên hình.

Ôi kỷ vật vô tình
Mi làm chi ta nhớ
Thôi từ nay vứt bỏ
Của một thời yêu nhau.

Đành nén lại nỗi đau
Thi vào trường Đại học
Những ngày đầu vẫn khóc
Tiếc thương một mối tình.

Rồi thời gian học sinh
Xua tan đi nỗi nhớ
Phần vì lo bài vở
Phần bạn mới vui nhiều.

Và rồi anh lại yêu
Lại dựng xây tổ ấm
Nghĩa tình quê thấm đẫm
Anh lại về thăm làng.

Đứng trên cầu sang ngang
Nhớ đò qua thưở trước
Đường làng quê thân thuộc
Bê tông hóa cả rồi.

Lại gặp em ,em ơi
Ở trong hoàn cảnh mới
Em làm anh khó nói
Mà nói gì được giờ.

Anh nhìn đứa trẻ thơ
Anh nhìn sang người mẹ
Đứa trẻ khóc cào xé
Cứa tim người đang nghe.

Em kể từ dạo đó
Lấy chồng theo chồng thôi
Nay bị chồng ruồng bỏ
Đi theo gái khác rồi.

Em nói nước mắt rơi
Mà tim tôi băng lạnh
Nước mắt tôi ráo hoảnh
Tìm đầu câu trả lời.

Tôi có gia đình rồi
Biết làm sao được nữa
Biết là sai rồi sữa
Tình yêu hết cách rồi.

anh cầu mong đất, trời
Anh cầu mong em khỏe
Biết rằng là không thể
Vẫn mong em yêu đời.

Mong em tìm được người
Đi cùng em chặng cuối
Của đời một con người
Tình yêu luôn là mới.

Viết lại 31/10/2018

Bài thơ: NHỚ MỘT THỜI ÁO TRẮNG – Ánh Tuyết

NHỚ MỘT THỜI ÁO TRẮNG
Thơ: Ánh Tuyết

Áo trắng xa rồi áo trắng ơi
Một thời hoa mộng tuổi đôi mươi
Mười hai năm chẵn cùng chung lối
Bây giờ ngày ấy đã xa xôi

Tóc thề bên nón lá nghiêng che
Tung tăng vui bước buổi trưa hè
Thời gian trôi dần trong lặng lẽ
Nhớ thời áo trắng mắt đỏ hoe.

Bạn hữu ngày xưa cũng xa rồi
Lối cũ bây giờ chỉ mình tôi
Người đi mang cả niềm mơ ước
Để lại riêng tôi giữa cuộc đời.

Với tay nhặt cánh phượng vừa rơi
Nghẹn ngào sao nói chẳng nên lời
Biết tìm đâu nữa thời áo trắng
Có chăng chỉ là dư âm thôi.

Bài thơ: THÁNG SÁU – Hoàng Như Phượng

THÁNG SÁU
Thơ: Hoàng Như Phượng

Cơn mưa bất chợt lao xao
Vòm trời nao nao nỗi nhớ
Tháng sáu nhìn nhau bỡ ngỡ
Nhuốm mầu hạ đỏ rưng rưng.

Mùa thi rộn rã tưng bừng
Lưu bút không ngừng nức nở
Từng trang, từng trang nhắc nhớ
Một thời áo trắng ngây ngô.

Tiếng cười, tiếng nói thầy cô
Sao mà ấm êm đến lạ
Trống trường buồn không rục rã
Ve sầu ra rả chia xa…

Nước mắt bỗng rưng nhạt nhòa
Tay trong tay nhau khoá chặt
Bờ môi run run lặng ngắt
Cái thời đuổi bắt… còn đâu?

Lặng ngồi bên nhau thật lâu
Bảng đen, phấn trắng nhạt mầu
Bàn ghế không ai còn giỡn
Mai này ai nhớ ai quên?

Phượng hồng lặng lẽ bên thềm
Mang trên mình bao kỷ niệm
Giờ chia xa đầy lưu luyến
Tên ai xao xuyến bồi hồi?

HNP – 2018

Bài thơ: NHỚ MÃI THỜI ÁO TRẮNG – Phan Thu Hà

NHỚ MÃI THỜI ÁO TRẮNG

Thơ: Phan Thu Hà

Em mê mải với dòng lưu bút
Phút chia xa kỷ niệm ùa về
Chùm phượng đỏ rơi vào cuốn vở
Trưa nắng hè bỗng rộn tiếng ve

Nghĩ gì vậy mà em tư lự
Nhớ trường xưa? Nhớ bạn nhớ thầy
Hay nuối tiếc một thời áo trắng
Mà em buồn trước lúc chia tay

Thời gian trôi cuộc đời là vậy

Cô bé hôm qua-nay thiếu nữ rồi
Tôi nhìn em thấy lòng ấm lại
Nhớ lại mình một thuở đôi mươi

Tôi cũng có một thời áo trắng
Giống như em hay hát hay cười
Ôm tất cả vào tim kỷ niệm
Làm hành trang để bước vào đời

Tôi cũng đã từng yêu như thế
Yêu trang thơ yêu cánh phượng hồng
Và đã tin vào lòng nhân ái
Hăm hở vào đời nào sợ gai chông

Cảm ơn em! Cảm ơn cô bé
Đã cho tôi tìm lại chính mình
Những gì tôi tưởng như đã mất
Lại ùa về hiển hiện lung linh…

Phan Thu Hà

Bài thơ

NGỎ LỜI YÊU
Tác giả: Hồng Soi

Tuổi học trò đầy ắp những yêu thương
Sắc phượng hồng nơi sân trường rực rỡ
Tiếng ve sầu hè về kêu than thở
Mùa chia ly nỗi nhớ mãi đong đầy

Mắt trao nhau xao xuyến tận chân mây
Cứ len dần chảy vào trong ký ức
Cái nghéo tay lần đầu tiên rạo rực
Mãi bâng khuâng cho đến tận bây giờ

Mối tình đầu ngấp nghé ở tuổi thơ
Chẳng ông tơ bà nguyệt se duyên cả
Ngày tựu trường cứ thẹn thùng xa lạ
Hiểu ra rồi bao kỷ niệm vấn vương

Hẹn hò nhau nơi góc nhỏ sân trường
Lời vụng về bên hàng dương năm đó
Mắt mơ màng má nàng luôn ửng đỏ
Tôi vội vàng trao thư ngỏ lời yêu!

30.10.2018

Bài thơ: TRƯỜNG EM - Phan Tuyen

TRƯỜNG EM

Thơ: Phan Tuyen

Ôi mái trường thân thương bé nhỏ
Giữa rừng xanh thăm thẳm bao la
Ngày ngày em vẫn đi qua
Sang bên ấy học thật là vui sao

Chiều nay bỗng đổ mưa rào
Con đường phía trước khác nào dòng sông
Bao nhiêu mong ước chờ trông
Bây giờ chia cắt thấy lòng xót xa

Khi nào cầu mới bắc qua
Cho em đi học đường xa thành gần
Cha em chẳng phải băn khoăn
Bỏ con bao bóng băng dần qua sông

Mẹ em cũng được yên lòng
Không phải lo lắng giữa dòng sông sâu
Con mình rồi sẽ về đâu
Bởi dòng sông ấy chưa cầu bắc qua.

30/10/2018

Bài thơ: NHỚ MÃI THỜI HỌC SINH – Tinh Tran Thi

NHỚ MÃI THỜI HỌC SINH

Thơ: Tinh Tran Thi

Làm sao quên được những ngày
Bên trường bên lớp bên thầy bên cô
Quên sao cái tuổi ngây thơ
Hồn nhiên chớm biết mộng mơ bao điều.

Quên sao mỗi buổi sáng chiều
Bạn cùng trang lứa thân yêu đi về
Trên con đường nhỏ ở quê
Bao nhiêu kỉ niệm chẳng hề nhạt phai.

Bạn bè cả gái lẫn trai
Cùng chơi cùng học không ai tách rời
Khi mùa phượng vĩ tới nơi
Ve kêu ra rả đến rồi mùa thi.

Nhìn nhau chẳng biết nói gì
Buồn vui lẫn lộn bởi vì sắp xa
Lúc này lưu bút mở ra
Những dòng viết vội để mà trao nhau.

Lượt lần bạn trước bạn sau
Ghi vào trong đó những câu thân tình
Trắng trong lứa tuổi học sinh
Với bao nét chữ đẹp xinh tuyệt vời.

Nay ngày ấy đã xa rồi
Bạn bè mỗi đứa mỗi nơi, mỗi nghề
Bạn thì lập nghiệp xa quê
Bạn thì cuốc mướn cày thuê trên đồng.

Nhưng mà sâu thẳm trong lòng
Vẫn luôn nhớ mãi chứ không bao giờ
Quên thời tinh nghịch ngây ngô
Bên trường bên lớp, thầy cô bạn bè.

30/10/2018

Bài thơ: HƯƠNG HOA DẺ – Hoàng Phan

HƯƠNG HOA DẺ
Thơ: Hoàng Phan

Thuở học trò chân chất thơ ngây
Đôi bạn học làng trên làng dưới
Đường tới lớp thường qua con suối
Anh hái bông hoa dẻ tặng em

Ngày lại ngày cứ thế thành quen
Những bông dẻ ép vào cuốn sổ
Thoảng hương thơm bay theo làn gió
Như tình thân đôi lứa học đường

Rồi chiến tranh… mỗi đứa một phương
Biền bệt bao năm trời xa cách
Anh tạm gác giấc mơ đèn sách
Đi tòng quân đánh giặc miền xa

Ngày hòa bình trở lại quê nhà
Anh không gặp bạn thời niên thiếu
Hoa dẻ vẫn nở vàng bên suối
Nhắc nhớ nhiều kỷ niệm cùng ai

Vắng tin nhau qua tháng năm dài
Bỗng một sáng tình cờ gặp lại
Dẫu mái tóc điểm màu sương khói
Ánh mắt nhìn nhau chẳng đổi thay!

Phút bồi hồi tay nắm bàn tay
Em vẫn giữ bên mình cuốn sổ
Bông hoa dẻ ngày xưa còn đó
Vẫn vẹn nguyên năm cánh vàng hươm

Hoa nhẹ nhàng lan tỏa hương thơm
Như muốn nói điều chưa nói được
Thời gian chẳng làm hương phai nhạt

Khi lòng người luôn nhớ về nhau!

HP

Bài thơ: HÈ BÂNG KHUÂNG….! – Huy Viễn

HÈ BÂNG KHUÂNG….!
Thơ: Huy Viễn

Hè đã về sao vẫn lặng tiếng ve
Để phượng hồng trên cành còn e ấp
Dấu bâng khuâng vào mùa thi tấp nập
Bao trái tim rung nhịp đập bồi hồi

Nhớ một thời giờ cũng đã xa xôi
Em bên tôi giọt buồn trôi mặn đắng
Vẫn còn đây kìa bao tà áo trắng
Nhưng tìm đâu.? giờ em vắng xa rồi

Biết nơi nào giờ em có nhớ tôi.?
Để lối xưa mình ta ngồi trong nắng
Buồn vần thơ ru lòng ai thầm lặng
Tím bằng lăng giờ cũng chẳng theo về

Gợi chút buồn bởi còn những đam mê
Cứ mỗi khi hè lại về nhắc nhở
Một tình yêu dấu vào lòng trang vở
Dường như giờ ta vẫn ngỡ chưa xem.

29/10/2018
Huy Viễn

Bài thơ: TA RẤT NHỚ MÙA HÈ – Nguyễn Đình Cường

TA RẤT NHỚ MÙA HÈ
Thơ: Nguyễn Đình Cường

Ta rất nhớ mùa hè
Bởi tiếng ve dục giã
Ta chẳng quên mùa hạ
Phượng đỏ rực sân trường

Đã làm ta vấn vương
Bao bạn bè cùng lớp
Lòng nặng – chân nhác bước
Phải chia tay thầy cô!

Kỷ niệm buồn hong khô
Cánh phượng hồng ép dở
Bao nhiêu dòng chữ nữa
Cả tình yêu không lời!

Hứa là bạn suốt đời!
Giờ mỗi đứa mỗi nơi
Dòng lệ ứa lại rơi
Ướt những dòng nhật ký.

Nhưng rồi ta lại nghĩ
Trái đất vẫn quay tròn
Lòng vẫn giữ sắt son
Chúng ta còn gặp lại!

Bài thơ: NHỚ TRƯỜNG CHU VĂN AN – Lợi Nguyễn Thành

NHỚ TRƯỜNG CHU VĂN AN
Thơ: Lợi Nguyễn Thành

45 năm, nhớ mái trường,
45 năm, nhớ nắng đường Cổ Ngư,
45 năm, đã rồi ư?
Nhớ thầy nhớ bạn, nhớ từ hàng cây!

Chu-Văn – An, ven hồ Tây,
Hè về gió mát, hương say sen hồ,
Trường tôi gần nhà Bác Hồ,
Có hàng rào xén ô rô xanh, bời!

Ra đi gian khổ, một thời
Chỉ mong có lúc lại ngồi bên nhau
Hàn huyên, kể chuyện bấy lâu
Càng vơi nỗi nhớ, càng sâu nỗi lòng.

Ngọc Hà trăm sắc hoa, mong…
Chờ ai, vườn Bách Thảo đông lắm rồi!
Cho tôi hò hẹn một lời,
Để đi tàu điện thăm Người Thụy Khuê,

Những ngày chủ nhật say mê,
Bơi thuyền thúng, vượt sang quê Nghi-Tàm,
Làng quê yên tĩnh lắng trầm,
Bắn cá xì đồng; hái ổi rừng ương.

Những ngày cắp sách đến trường,
Trưa nghe trống giục, chiều vương áo dài,
Nắng vàng chảy xuống đôi vai
Cầu thang vang tiếng guốc cài gỗ lim.

“Tìm ai như thể tìm chim
Chim ăn bể bắc, tôi tìm bể đông”
Người ơi! Người có biết không?
Nhớ ai, tôi vẫn ước mong về trường.

Nhìn hàng phượng vĩ thân thương,
Nhớ ngày tiễn bạn lên đường tòng quân
Hàng phi lao chắn trước sân,
Bọn tôi đá bóng xoay trần ngoài mưa

Nhớ phòng thí nghiệm năm xưa,
Mùi gia-ven hắc. Sớm trưa miệt mài!
Cho con được, cám ơn Thầy,
Cho con được hát những lời hát ru!

Dang tay ôm gốc xà cừ,
Ôi! Cây đại thụ bây giờ còn đây.
Dù đi đầu sóng, chân mây,
Vẫn nhớ, cột bóng, bên cây bàng già !…

Bây giờ tuổi đã xế tà,
Cái già lọm khọm, nó đà theo sau.
Một mai dù có đi đâu,
Nhớ ngày hội khoá, rủ nhau “mã hồi”!…

Những gì qua, đã qua rồi!
Những gì đọng lại, vẫn ngời dấu son!

Hà Nội, 15-5-2007. Nhân dịp kỉ niệm 45 năm TNPT
Nguyễn Thành Lợi

Bài thơ: NHỚ!!! – Nguyễn Thị Khánh Hà

NHỚ!!!
Thơ: Nguyễn Thị Khánh Hà

Trắng trong thời cắp sách
Hồn nhiên tựa đôi chim
Tóc xanh vờn ánh mắt
Tan học mải trốn tìm

Hè kiếm củi, hái sim
Chăn trâu, ta thả diều
Gió vi vu thật phiêu
Lưng chừng đê nằm hát

Cánh đồng quê bát ngát
Thế mà nay đã xa
Ve râm ran khúc nhạc
Như gọi người hôm qua

Muốn níu kéo tuổi thơ
Để hồn trong sáng mãi
Ta muốn xuân dừng lại
Tô thêm đẹp giấc mơ

Ôi tuổi thơ, tuổi thơ
Dẫu biết lòng thiết tha
Dẫu nuối tiếc ngày qua
Thời gian không ở lại

Kỷ niệm còn nhớ mãi
Bên thầy cô, bạn bè
Nhớ cánh phượng, tiếng ve
Sân trường hè rực đỏ

Nhớ ánh mắt ai đó
Mỗi tối về xuyến xao
Ánh mắt đen ngày nào
Liệu giờ còn sắc hoa?

Ôi nhớ mãi ngày qua
Tôi đi tìm ánh mắt
Nhớ một thời cắp sách
Chung trường của hai ta…

Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi có ai dám cá không đôi ba lần “dọn dẹp” rồi để quên kỉ niệm nơi ngăn kéo quá khứ? Chẳng thế trách cũng không thở than, vì đó là quy luật của cuộc đời rồi. Nhớ nhớ, quên quên – con người vẫn luôn tự dày xéo mình trong muôn vàn câu hỏi tại sao, luyến tiếc cũng theo thời gian mà ngấm ngầm tan biến.