Câu thơ tài hoa được nhiều người tìm đọc nhất hôm nay 07/05/2024

Một vùng xa lắm chờ em
Mênh mang như thể vai hiền nhỏ nhoi

Nhắn - Trúc Thông

Top 20 bài thơ có tổng lượt xem nhiều nhất hôm nay 07/05/2024

Đi Dạo

Đi Dạo

Đi Dạo (Xuân Diệu)

Tôi là một kẻ làm thơ… thẩn,
Đi hỏi tình yêu giữa cảnh trời.
Gió chải trong đầu không biết lược,
Mây vờn qua mắt chứa xa khơi.

Của nhành trĩu trĩu, lá âm âm
Tôi hiểu chờ riêng với muốn thầm.
Tiếng nhỏ vừa lan trong kẽ biếc,
Ấy là vạn vật nức xuân tâm.

Tôi để da tay ý dịu tràn
Gửi vào cây cỏ chút mơn man.
Chân trần sung sướng nghe da đất,
Tôi nhận xa xôi của dặm ngàn.

Bước bước giang hồ giữa mát tươi,
Đi thì có chỗ, đến không nơi.
Rồi khi nghỉ nhọc trong thân gió,
Tôi hớp trong tay những vốc trời…

Vương vấn bên mình một mối thương
Như chim nặng nghĩa với bông hường,
Tôi là một kẻ làm thơ thẩn
Cúi nhặt thơ rơi giữa sỏi đường.

Bài thơ tình các bạn vừa xem là bài “Đi Dạo” của tác giả Ngô Xuân Diệu. Thuộc tập Gửi Hương Cho Gió (1945), danh mục Thơ Xuân Diệu trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

CÓ MỘT NGƯỜI DỆT CÂU CHỮ VẤN VƯƠNG

Có một người vẫn lặng lẽ yêu anh
Để năm tháng cứ chòng chành thương nhớ
Đời ngang trái đẩy tình duyên dang dở
Cho hai người mãi trăn trở về nhau.

Có một người vẫn ước nguyện ngày sau
Được cùng anh tô vẽ màu cuộc sống
Được sánh bước qua năm dài tháng rộng
Được say nồng trong giấc mộng Uyên Ương.

Có một người vì cách trở ngàn phương
Mi lệ ướt những đêm trường cô quạnh
Bao tháng năm tự ôm bờ vai lạnh
Xót xa cười thương một gánh tương tư.

Có một người vẫn thường ước “giá như”
Để đôi lứa chẳng thừa dư lệ đắng
Để năm tháng chẳng chìm trong quạnh vắng
Để chẳng cần phải ngược nắng yêu anh.

Có một người muốn gom cả trời xanh
Gom tất cả những ngọt lành có thể
Rồi tiến đến thật gần anh nói khẽ
“Tặng anh này đừng chối nhé người thương.”

Có một người dệt câu chữ vấn vương
Gửi thương nhớ giữa miên trường thăm thẳm.

Đỗ Huy Yến

CÓ YÊU KHÔNG NÀO

CÓ YÊU KHÔNG NÀO

Hỏi lòng có phải đã yêu
Hay là cảm giác muốn chiều chuộng hơn
Đôi khi cũng thích giận hờn
Để anh dỗ ngọt , dịu cơn bão lòng

Thật tình có những ước mong
Một đêm hạnh phúc ,trong vòng tay anh
Yêu thương ấp ủ qua mành
Bờ môi chạm khẽ lướt nhanh nụ tình

Giữa ngàn tinh tú lung linh
Ngón tay đan ngón ,đôi mình cạnh nhau
Gió đùa buông thả phía sau
Mây trời tạo cảnh đậm màu sinh tươi

Em anh cùng nở nụ cười
Nhìn nhau đắm đuối, ôm người mình yêu
Chỉ mong từ sáng đến chiều
Có anh ru mộng ,trọn điều ước ao

Bao nhiêu ân ái dạt dào
Bấy nhiêu thổn thức , khát khao mặn nồng
Đời này nguyện ước xa trông
Cùng anh kết nghĩa duyên hồng trăm năm.

Tác giả: Thu Thảo

 

 

Hoa Báo Mưa

Hoa Báo Mưa

Hoa Báo Mưa (Tế Hanh)

Gặp em câu cuối cùng chưa nói
Buổi sớm qua rồi, sắp hết trưa
Góc sân, ánh nắng như lưu luyến
Dừng lại trên chùm hoa báo mưa.

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Hoa Báo Mưa” của tác giả Trần Tế Hanh. Thuộc danh mục Thơ Tế Hanh trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Top 19 Bài thơ tình viết vào tháng sáu của nhà thơ Tuấn Hoàng Minh

Top 19 Bài thơ tình viết vào tháng sáu của nhà thơ Tuấn Hoàng Minh

Nhà thơ Tuan Hoang Minh tên hật là Hoàng Minh Tuấn. Anh vốn là một tiến sĩ ngành kỹ thuật hiện đang công tác tại tập đoàn công nghiệp viễn thông quân đội Viettel. Tuy làm việc trong ngành kỹ huật nhưng anh lại viết khá nhiều thơ tình và được nhiều người mến mộ, đặc biệt là mảng thơ tình. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ anh mới viết vào dịp tháng sáu vừa qua.

Bài thơ: THÁNG SÁU TA VỀ

THÁNG SÁU TA VỀ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Tháng sáu đến ta nhớ lại ngày xưa,
Bao kỷ niệm tuổi thơ từng gắn bó…
Bằng lăng tím và phượng hồng rực rỡ,
Hàng me xanh nằm ngủ giữa trưa hè!

Tháng sáu xưa ta đuổi bướm bắt ve,
Chạy nhẩy chán lại quay về tắm mát,
Nước sông quê ngày xưa sao dào dạt,
Để ta đi mãi khao khát tìm về!

Biết bao lần tháng sáu đến rồi đi,
Biết bao lần phượng đỏ hoe trông ngóng,
Biết bao lần bằng lăng chung tình thắm,
Biết bao lần ve khóc đợi mong chờ…!

Nỗi nhớ quê hương từng khắc từng giờ,
Bao lần hẹn ta vẫn chưa về được,
Tháng sáu này chắc chẳng cần hẹn trước,
Ta sẽ về tìm mơ ước ngày thơ!

Liệu còn không những kỷ niệm xa mờ,
Bướm còn bay và ve còn biết hát,
Con sông quê sóng còn dâng ào ạt,
Nước sông còn tắm mát được nữa không,

Đường về quê có rực đỏ phượng hồng,
Góc vườn cũ bằng lăng còn tím nhớ …?!
Tháng sáu ơi bao điều ta trăn trở,
Ta quyết về chẳng phải hẹn nữa đâu!

Hà nội, 6/6/2019

Bài thơ: LỜI CẦU HÔN SAU MƯA

LỜI CẦU HÔN SAU MƯA
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Chiều nay mưa về trên phố,
Oi nồng giờ đã lùi xa,
Đất trời say màu thương nhớ,
Phượng hồng thắm đỏ thiết tha!

Lối về trên con phố cũ,
Bằng lăng đứng đó chờ mong,
Mưa về nụ hoa bung nở
Những bông tim tím thuỷ chung!

Tiếng ve đêm nay tha thiết,
Hay là ve biết phố vui,
Mưa về những ngày bỏng rát,
Qua rồi nên phố tươi cười!

Dịu dàng những đôi trai gái,
Dìu nhau lối ấy công viên,
Mắt ai như đang mời gọi,
Nụ hôn đắm đuối ngọt mềm!

Ngước nhìn trời sao trong đêm,
Lời cầu hôn … anh trao gửi,
Thì thào … tiếng em … khẽ nói,
Ôm em … thật chặt … đi nào…!

Hạ Long, 11/6/2019

Bài thơ: THÁNG SÁU MONG MƯA

THÁNG SÁU MONG MƯA
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Nắng, nắng, nắng, nắng nhiều quá mất thôi,
Biết bao giờ hết nồng oi tháng sáu,
Ngày nối ngày nắng đỏ như màu máu,
Để bây giờ mong mãi một cơn mưa!

Mây giận ai mà bỏ trốn thật xa,
Phượng thương nhớ cứ đỏ hoài con mắt,
Ve khóc than bao nỗi niềm se thắt,
Bằng lăng buồn tím ngắt một màu hoa…!

Hàng me xanh ngả bóng đổ lên hè,
Cho dịu mát lối về trưa tháng sáu,
Mưa có biết nỗi lòng ta đau đáu,
Cứ mong hoài, thèm mãi một cơn mưa…!

Cuối chiều nay sấm đì đùng rất xa,
Mà sao mưa vẫn chưa về qua phố,
Ta mong mưa như hạ mong phượng nở,
Vậy nên đừng nắng nữa nhé hạ ơi!

Hà nội, 6/6/2019

Bài thơ: MƯA VỀ!

MƯA VỀ!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Cứ mong mãi cuối cùng mưa cũng đến,
Phố chiều nay vui đón nước theo về,
Rồi chuyển mình như bừng tỉnh cơn mê,
Hết oi nồng, tạm quên hè đỏ lửa!

Mưa đã về phượng nồng say thương nhớ,
Màu đỏ hồng rực rỡ biết bao nhiêu,
Ve râm ran rộn rã khúc nhạc chiều,
Bằng lăng tím sao đáng yêu đến thế!

Đẹp biết bao hàng me trên con phố,
Mưa chiều về xanh tán lá tốt tươi,
Để ngày mai khi mưa chuyển đi rồi,
Lại chở che bao người trong nắng hạ!

Nhưng xin mưa chỉ buông rơi vừa đủ,
Đừng đề cho hè phố ngập tràn trề,
Để người đời lại quở trách cười chê,
Mưa tráo trở cứ về là gây sự!

Cám ơn mưa chiều nay về thăm phố!
Phố hết buồn để trở lại vui tươi,
Mong từ nay mưa sẽ chẳng sai lời,
Hãy quay về khi phố mời, phố gọi!

Vịnh LAN HẠ – Hải Phòng, 11/6/2019

Bài thơ: THÁNG SÁU ĐẾN…

THÁNG SÁU ĐẾN…
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Tháng sáu đến…
giờ chia tay gõ cửa,
Dưới sân trường hoa phượng đỏ nồng say,
Dòng lưu bút bao kỷ niệm dâng đầy,
Nhoè vết mực, … cay cay … nơi khoé mắt!

Tháng sáu đến…
hoa bằng lăng tím ngắt,
Mà hai ta lòng se thắt buồn đau,
Dẫu vẫn biết không trước thì cũng sau,
Năm học hết chia tay nhau tháng sáu…!

Tháng sáu đến…
nụ cười ai đôn hậu,
Để lòng anh cứ đau đáu chờ mong,
Làn môi xinh nhuộm thắm nét sen hồng,
Anh trót nhớ trót thương … xin … mãi đợi…!

Tháng sáu đến…
hỏi em có mong mỏi,
Gặp lại anh tìm lại khoảng trời thương,
Để hoa phượng cứ thắp đỏ phố phường,
Bằng lăng tím say hương tình thơ mộng!

Tháng sáu đến…
thêm một lần mong ngóng!

Hà nội, 1/6/2019

Bài thơ: TÂM SỰ CỦA CÂY VÀ MƯA

TÂM SỰ CỦA CÂY VÀ MƯA
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Cây mong ngóng, chờ cơn mưa hạ,
Và chiều nay mưa đã theo về,
Bao ngày nắng, nắng như đổ lửa,
Cây khát hoài uống cứ say sưa!

Vui vui quá nên cây gọi gió,
Rồi uốn mình cành lá đong đưa,
Tiếng ào ào, lời mưa nhắn nhủ,
Mưa thế này cây thích hay chưa?!

Nghe mưa nói cây buồn lắm đó,
Mưa từ lâu nào có về đây,
Cây khát lắm cứ hoài mong nhớ,
Mưa đi đâu quên mất nơi này?!

Mưa đừng thế từ nay đừng thế,
Vui cứ đi nhưng nhớ quay về,
Hạ oi nồng rực trời lửa cháy,
Mưa không về cây héo cây khô!

Ra là vậy, mưa nay đã biết,
Cũng chỉ vì mải miết tìm vui,
Có đôi khi đi rồi quên hết,
Đừng trách nhiều buồn lắm cây ơi!

Mưa là thế, xưa nay vẫn thế,
Đến rồi đi, chỉ mải dong chơi,
Trách làm gì rồi đây có thể,
Mưa ở lì cây đuổi chẳng đi!

Hà nội, 8/6/2019

Bài thơ: THÁNG SÁU HOÀI MONG

THÁNG SÁU HOÀI MONG
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Tháng sáu anh về mong gặp được em,
Mặc nắng hạ cứ như nung như nấu,
Nỗi nhớ em trong tim nào ai thấu,
Giục anh về tìm bến đậu yêu thương!

Thấy không em phượng cháy đỏ con đường,
Nơi ngày xưa đến trường ta sánh bước,
Bao khát khao bao yêu thương mất được,
Ký ức xưa bỗng chốc cứ ùa về!

Lối nhà em còn đó những hàng me,
Toả bóng mát giữa trưa hè oi ả,
Cây bằng lăng vẫn ở ngay đầu ngõ,
Tím màu hoa thương nhớ đón anh về!

Vẳng đâu đây khúc nhạc của bầy ve,
Để anh nhớ những đam mê ngày cũ,
Em có nghe tiếng lòng anh nhắn nhủ,
Về cùng anh thắp ngọn lửa duyên đời!

Hà nội, 6/6/2019

Bài thơ: CHUYỆN HẠ GIỚI MONG MƯA

CHUYỆN HẠ GIỚI MONG MƯA
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

VE buồn PHƯỢNG hỏi vì sao?
Dầu lòng VE nói đã bao nhiêu ngày,
Mong mưa mưa chẳng về đây,
Em kêu khóc mãi vẫn đầy nắng thôi…!

Nghe xong PHƯỢNG nở nụ cười,
Em xem chị đấy đỏ trời nhớ nhung,
Đã đành hè đến chị mừng,
Nhưng mưa chẳng tới thắm hồng sao đây?!

BẰNG LĂNG nghe vậy cho hay,
Thắm màu thương nhớ mong ngày mong đêm,
Chung thuỷ màu tím dịu êm,
Mưa mà không tới tím thêm làm gì!

GIÓ mang những tiếng thầm thì,
Của miền hạ giới về nơi thiên đường,
THIÊN LÔI nghe thấy vội vàng,
Tâu với NGỌC HOÀNG – MÂY mải rong chơi,

Lang thang đi khắp muôn nơi,
Tìm hoài không thấy nền trời biếc xanh!
NGỌC HOÀNG nổi trận tam bành,
Lệnh cho GIÓ phải lùa nhanh MÂY về,

THIÊN LÔI nổi sấm sét đi,
Mây về ta sẽ buông mưa cả vùng!
Thế rồi sấm chớp đùng đùng,
Hạ giới đợi mãi cuối cùng cũng mưa!

VE vui hoà bản đồng ca,
PHƯỢNG vui vì đẹp sắc hoa rạng ngời,
BẰNG LĂNG tím nở nụ cười,
Oi nồng nắng hạ hết rồi tối nay!

Hà Nội, 8/6/2019

Bài thơ: PHỐ MONG MƯA VỀ

PHỐ MONG MƯA VỀ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Cứ mong mãi, mưa chưa về phố nhớ,
Trời oi nồng mà gió chẳng thèm qua,
Nắng nắng nắng chỉ màu nắng nhạt nhoà,
Biết bao giờ mưa mới quay trở lại…!

Những dòng xe nối đuôi nhau dài mãi,
Phố bùi ngùi – khói bụi biết kêu ai,
Trưa hạ nắng, người đâu hết cả rồi,
Nóng nóng nóng than trời trời có hiểu?!

Mưa, mưa ơi bầy ve đang khóc mếu,
Gọi mưa về tắm mát phố chiều nay,
Phượng cũng đang mong ngóng suốt đêm ngày,
Cứ đỏ mắt khóc hoài như thế đó…!

Bằng lăng giận tím lòng đang than thở,
Mưa cứ đi mà chẳng nhớ ngày về…!
Trên phố giờ chỉ còn những hàng me,
Toả bóng mát chở che người qua lại!

Mưa nghe đây – phố gửi lời nhắn gọi:
Phố mong mưa và đợi rất lâu rồi,
Đừng cứ đi, cứ mải miết rong chơi,
Để quên hết những lời mưa đã hẹn!

Hãy về ngay – phố em còn thương mến,
Để phượng hồng lại đỏ thắm men say,
Để bằng lăng thương nhớ lại dâng đầy,
Để ve hát mừng ngày mưa về phố!

Hà nội, 10/6/2019

Bài thơ: BÂNG KHUÂNG NGÀY VỀ THÁNG SÁU

BÂNG KHUÂNG NGÀY VỀ THÁNG SÁU
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Tháng sáu về anh trở lại nơi đây,
Ngôi trường xưa bao ngày còn đứng đó,
Nắng tháng sáu cứ như đang đốt lửa,
Mà phượng hồng vẫn thắm đỏ mê say!

Em nhớ không ngày ấy lúc chia tay,
Mây kéo đến giăng đầy con phố nhỏ,
Rồi mưa rơi, cứ tuôn rơi ngoài cửa,
Ướt mi rồi em đổ tại trời mưa…!

Nắm tay em mà lòng dạ ngẩn ngơ,
Anh hỏi nhỏ em sẽ chờ anh chứ?!
Em mỉm cười hỏi chi nghe đến lạ…
Nay anh về em còn nhớ không em?!

Hoa bằng lăng vẫn tim tím dịu êm,
Nỗi nhớ em cứ tăng thêm mỗi tối,
Em có nghe từ không trung vọng lại,
Anh đang về – em hỡi – nhỏ dấu yêu!

Tình hai ta dệt nên bởi nắng chiều,
Đẹp long lanh yêu kiều như phượng đỏ,
Và thuỷ chung như bằng lăng tím nhớ,
Mãi bâng khuâng trong chiều hạ anh về!

Hà Nội, 9/6/2019

Bài thơ: HẠ NỒNG NÀN

HẠ NỒNG NÀN
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Hạ vẫn thế, vẫn màu nắng mênh mang,
Và phượng đỏ ngập tràn trên mọi lối,
Bằng lăng tím níu chân người nhắn gửi,
Hạ nồng nàn và mãi vẫn đắm say!

Có thấy không ve hát suốt đêm ngày,
Khúc hạ thương dâng đầy trong xóm vắng,
Hàng me kia cứ xanh ngời trong nắng,
Tán xanh cao toả bóng đợi hạ về!

Hạ đem về bao kỷ niệm ngày thơ
Theo chúng bạn vui đùa trong nắng rát,
Rồi bơi lội dưới sông quê trong mát,
Lũ trẻ trâu hò hét mãi bên nhau!

Có những ngày mưa ập đến thật mau,
Áo quần ướt mà nào đâu chúng ngại,
Vẫn thản nhiên lùa trâu về trên bãi,
Đốt lửa lên hong lại áo quần khô!

Bao năm qua, bao lần trải nắng mưa,
Mà hạ đến vẫn chưa hề thấy cũ,
Hạ bỏng rát mà sao đầy thương nhớ,
Nồng nàn say lại mong muốn hạ về!

Hà Nội, 18/6/2019

Bài thơ: TỚ ĐÃ YÊU!

TỚ ĐÃ YÊU!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Chia tay nhau – tớ tưởng cậu đã quên,
Cứ lặng im không thèm phone gọi tớ,
Nếu làm vậy tớ giận nhiều lắm đó,
Và thề luôn tớ cũng sẽ lặng im…!

Đời học trò biết bao nỗi niềm riêng,
Ra trường rồi tưởng quên sao mãi nhớ,
Những vui buồn, những đắng cay một thuở,
Cứ ùa về trong tớ mãi không thôi!

Cậu về rồi giờ đây chẳng có người,
Là đối trọng như một thời ở lớp,
Những lý lẽ cậu đưa ra ngày trước,
Ghét cậu ghê … ai thay được … bây giờ!

Mới chia tay mà thương nhớ nào ngờ,
Cứ ngóng trông cứ mong chờ cậu đến,
Hoa bằng lăng cứ lung linh màu tím,
Hai đứa mình liệu còn hẹn tìm nhau…!

Phượng đỏ mắt … buông từng cánh … âu sầu,
Ve rầu rĩ … phải đâu … đang than thở,
Buổi chia tay … cậu say … đòi ăn tớ,
Nay tớ say cậu đang ở phương nào?

Hãy về đây tớ nhớ đến chênh chao,
Tớ đã yêu … đừng bảo … sao không biết,
Mỗi ngày qua cứ nhớ thương da diết,
Tìm đập dồn dõi theo bước cậu đi!

Về ngay nhé! Có nghe tớ thầm thì…!

Hà Nội, 19/6/2019

Bài thơ: LAO XAO HƯƠNG YÊU MÙA HẠ

LAO XAO HƯƠNG YÊU MÙA HẠ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Ta những tưởng
hạ không rời đi nữa,
Nên nắng về như đổ lửa ra phơi,
Mây chợt đến đem mưa về trên phố,
Hết oi nồng yêu mưa quá đi thôi!

Ai khiến gió
bỏ đi không nhắn gửi,
Để mưa dừng phượng đỏ thắm chiều nay,
Hoàng hôn nắng bủa vây khung trời tím,
Đêm gọi mời bao nồng thắm đâu đây!

Dẫu vẫn biết
ngày mai trời lại nắng,
Uống hương đời hãy gắng trọn đêm nay,
Mây ở đâu mà sao trời nhiều lắm,
Em nơi nào ta chẳng thấy men say!

Em lỡ hẹn
để rồi ta mắc nợ,
Hẹn mai ngày sẽ trả lại yêu thương,
Nắng cháy đường để bằng lăng tím nhớ,
Gọi mưa bay giăng mắc mọi ngả đường!

Phố gọi nắng
khi phố cần sưởi ấm,
Và tìm mưa khi nắng gắt say nồng,
Anh yêu em như nắng hè nóng bỏng,
Khát tình em nên cứ ngóng cứ trông!

Hà Nội, 18/6/2019

Bài thơ: BÂNG KHUÂNG NGÀY HỘI NGỘ CÂU LẠC BỘ

BÂNG KHUÂNG NGÀY HỘI NGỘ CÂU LẠC BỘ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Ta tìm về CÂU LẠC BỘ HOA SEN
Tìm những người rất quen – chưa từng gặp
Nhưng hồn thơ cứ vang lên rộng khắp
Để tình đời đầy ắp những yêu thương

Mặc tháng sáu nắng đổ lửa xuống đường
Nào ngại xa hay vùng miền cách trở
Ta về đây chỉ để mong gặp gỡ
Và hàn huyên tri kỷ chuyện thơ ca

Nhớ ngày đầu CLB chúng ta
Một nhóm nhỏ với bao điều vất vả
Chẳng những viết bài, còn lo quản nữa
Và làm thế nào tăng số thành viên

Rất nhiều việc không được viết thành tên
Vẫn lặng lẽ ngày đêm không ngừng nghỉ
Vững chắc niềm tin giữ nguyên ý chí
Và giờ đây ta đã thấy yên lòng

Ngàn rưởi thành viên bạn có biết không
Bao chủ đề cho từng tuần từng tháng
Hồn thơ chứa chan chưa bao giờ cạn
Ảo mà nay tưởng bạn thật lâu rồi

Ta về đây đem theo những nụ cười
Cùng chung vui một năm nhiều thắng lợi
Chúc mọi người tình thơ luôn trẻ mãi
Hoa Sen ơi câu lạc bộ tuyệt vời!

Và bây giờ xin chạm cốc đi thôi,
Chúc năm tới thêm nhiều điều vui mới!

Hà nội, 7/6/2019

Bài thơ: TRẢ EM TẤT CẢ

TRẢ EM TẤT CẢ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Mảnh trăng đời trước bão giông,
Mây mù phủ kín … vẫn mong … sáng đời!
Yêu từ cái thuở đôi mươi,
Năm qua tháng lại em vời vợi xa…!

Bao nhiêu say đắm mặn mà,
Một chiều mưa gió … nhạt nhoà … tháng năm!
Từ nay lẻ bóng phòng không,
Em sang bên đó theo chồng bỏ quê…!

Hai ta tưởng nặng lời thề,
Suốt đời chung thuỷ sẻ chia vui buồn,
Mà nay dù nắng còn buông,
Ai làm buốt giá … giận hờn … tương tư…!

Em giờ bỏ bến sang đò,
Chân đi mỗi bước mỗi xa hỡi người,
Hết rồi thương nhớ đầy vơi,
Để nay ta mãi trọn đời xa nhau!

Lá trầu đổi vị hương cau,
Hết thương hết nhớ để sầu vương mang!
Từ nay hai tiếng thiếp – chàng,
Rẽ sang hai lối hai đường em ơi!

Trả em tình cũ xa vời,
Trả em cả mảnh trăng đời yêu thương,
Trả em trăn trở vấn vương,
Trả em tất cả … ai đường … nấy đi!

Hà Nội, 16/6/2019

Bài thơ: ĐƯỜNG VÀO TIM

ĐƯỜNG VÀO TIM
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Đường vào tim
vốn chưa bao giờ dễ,
Trượt ngã bao lần vẫn cứ hoài mong,
Rằng một ngày … người ấy sẽ ngóng trông,
Rằng một ngày … sẽ thành chồng thành vợ…!

Đường vào tim
còn bao nhiêu trắc trở,
Người ấy mỉm cười … tưởng đã cắn câu,
Nào ngờ đâu khi tìm gặp lần sau,
Em lặng lẽ qua mau không quen biết!

Đường vào tim
đôi khi như đã hết,
Tưởng cạn rồi những da diết nhớ mong,
Rồi bỗng đâu ai mở trái tim hồng,
Gió đổi chiều … bao thắm nồng … thương nhớ!

Đường vào tim
vốn cũng nhiều đau khổ,
“Em bằng lòng nhưng cha mẹ chẳng ưng,
Em vẫn yêu nhưng cha mẹ bảo đừng”,
Có còn yêu hay ngập ngừng suy tính?

Đường vào tim
vốn có muôn vàn cách,
Khi không thành xin đừng trách cứ nhau,
Để tình yêu trọn vẹn mãi thắm mầu,
Phải chân tình và trước sau như một!

Đường vào tim
không dành cho kẻ nhát,
Đã muốn yêu phải dào dạt đắm say,
Có cơ hội là phải tiếp cận ngay,
Đừng hờ hững kẻo sau này nuối tiếc!

Đường vào tim
nhiều điều ta chưa biết!

Hà Nội, 15/6/2019

Bài thơ: VỀ ĐI EM

VỀ ĐI EM
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Về đi em! Đài báo mưa nhiều đấy,
Về đi em! Kẻo người ấy lại mong,
Về đi em! Hãy ở lại bên chồng,
Về đi em! Đừng ngóng trông gì nữa!

Tình hai ta vốn từ đầu trắc trở,
Có bao giờ yên ả được đâu em,
Đã bao giờ em tự hỏi mình xem,
Vì cớ gì tình duyên ta phai nhạt?!

Có phải tại những mùa hè bỏng rát,
Đốt hết đi những khao khát ngày xưa?
Hay tại hè năm ấy quá nhiều mưa,
Đã cuốn trôi tình ta vào dĩ vãng?

Hay tại vì yêu qua nhiều năm tháng,
Chán anh rồi mà vẫn bảo rằng không?!
Hay vì em đã hết nhớ hết mong,
Nên mặc kệ để vòng đi lối khác?!

Em rũ bỏ những gì ta mơ ước,
Bỏ theo người để có được giàu sang,
Để tình ta cũng từ đấy dở dang,
Để duyên phận bẽ bàng sau hè ấy!

Hãy về đi, anh đang khuyên em đấy,
Về bên chồng cố tìm lấy yêu thương,
Anh đã đi, đi riêng một con đường,
Mà nơi ấy em không còn ở đó!

Về đi em! Kẻo chồng em đau khổ!
Về đi em! Sẽ chẳng có lần sau,
Về đi em! Tình ta hết còn đâu,
Về đi em! Âu sầu làm chi nữa!

Về đi em! Về với căn nhà đó!

Hà Nội, 13/6/2019

Bài thơ

NỖI LÒNG …
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Ngày tôi nhập ngũ năm nào,
Tôi đâu có biết em khao khát chờ,
Tôi đi mỗi bước một xa,
Năm qua năm lại nhạt nhoà ngày xưa!

Rồi tôi lấy vợ sang bờ,
Một ngày đưa vợ về quê thăm nhà,
Gặp tôi em vẫn dạ thưa,
Buông câu hỏi nhỏ “em giờ cùng ai?”!

Gượng cười đỏ cả vành tai,
“Dạ xưa em có một người em thương,
Người đi biền biệt chiến trường,
Về em gặp lại – ai đường nấy đi…”!

Tôi nhăn nét mặt nghĩ suy,
Rồi buông những tiếng thầm thì nhỏ to,
“Cuộc đời vốn chẳng như mơ,
Người ta không lại vẫn chờ hả em?”!

Mỉm cười em chẳng nói thêm,
Nheo nheo cặp mắt ưu phiền buồn vương,
Chuyện xem ra cũng bình thường,
Đến khi có bạn chiến trường hỏi thăm:

“Rằng mày về đã mấy năm,
Cô thôn nữ ấy phải chăng vợ mày?

Thư cô ấy gửi còn đây,
Mày đi ngày ấy đến nay không về,
Tụi tao đọc thấy mê li,
Hoá ra cô ấy đê mê mày rồi”!

Nghe tin tôi lạnh cả người,
Người cô ấy đợi … là tôi … nào ngờ!
Phải đâu chỉ tại bức thư,
Phải đâu chinh chiến tâm tư khác người,
Để tâm chỉ một chút thôi,
Thì đâu có chuyện khóc cười thế kia…!

Lần này trở lại thăm quê
Đem câu chuyện ấy kể ra rõ ràng,
Rưng rưng nước mắt lưng tròng
Nay em đã hiểu nỗi lòng của tôi…!

Hà Nội, 16/6/2019

Bài thơ: GIẤC MƠ HOANG!

GIẤC MƠ HOANG!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Em là ai liệu có phải giai nhân?
Còn anh đây chẳng phải chàng quân tử,
Gặp em rồi anh thẫn thờ thương nhớ,
Gọi tên em từ đó – GIẤC MƠ HOANG!

Hè mang đến bao say đắm nồng nàn,
Những khát vọng chứa chan trong lồng ngực,
Nghĩ đến em con tim anh thổn thức,
Dẫu chỉ là những ký ức xa xăm!

GIẤC MƠ HOANG nụ cười ấy trăng rằm,
Còn phải ngại và hờn ghen nhiều lắm,
Đôi mắt em nhìn từ trong sâu thẳm,
Hút hồn anh rồi mãi chẳng thể quên!

Từ ngày ấy cứ hoài nghĩ về em,
Bao giấc mộng trong đêm “nàng quay lại”,
Là ảo ảnh sao anh còn nhớ mãi,
Cứ nhớ về hình bóng GIẤC MƠ HOANG!

Xin một lần quay lại những tháng năm,
Tìm hè cũ trong say nồng nắng hạ,
Tìm để nhớ những lần hoa phượng nở,
Tìm cái ngày anh gặp GIẤC MƠ HOANG!

Em tinh khôi và đằm thắm dịu dàng,
Làn da trắng như trăng rằm toả rạng,
Em mang đến một không gian bừng sáng,
Hoa cúi đầu nguyệt thẹn, nắng bàng hoàng!

Tình hư không sao say đắm nồng nàn,
Giấc mơ yêu vẫn ngập tràn hạnh phúc,
Tháng năm qua nào quên trong ký ức,
Rằng đời mình còn đấy GIẤC MƠ HOANG!

Hà nội, 14/6/2019

Thơ Tuan Hoang Minh rất tình cảm và có chiều sâu. Những bài thơ của anh luôn mang lại những cảm xúc tươi mới cho người đọc.

Soi Gương Buổi Sáng

Soi Gương Buổi Sáng

Soi Gương Buổi Sáng (Huy Cận)

Mỗi sáng mặt anh trong mặt gương
Thẫn thờ còn thiếu mặt em thương
Bấy lâu bóng lạnh buồn đơn chiếc
Kính lạnh buồn xa hơn đại dương

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Soi Gương Buổi Sáng” của tác giả Cù Huy Cận. Thuộc danh mục Thơ Huy Cận trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Tiễn Năm Đinh Mão (1927)

Tiễn Năm Đinh Mão (1927)

Tiễn Năm Đinh Mão (Tản Đà)

Thôi năm Đinh Mão đã qua rồi
Xã hội xem chừng vẫn thế thôi
Một cuộc chiến tranh thành cũng hão
Tứ mùa ngày tháng thoáng như trôi
Sinh tồn góp mãi trong vòng đất
Tiến thủ thương ôi cái tuổi giời
Non nước sang xuân hoa cỏ mới
Nước non Đinh Mão ngậm ngùi ai

(Đông Pháp thời báo 1928)

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Tiễn Năm Đinh Mão (1927)” của tác giả Nguyễn Khắc Hiếu. Thuộc danh mục Thơ Tản Đà trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Không Đề 8

Không Đề 8

Không Đề 8 (Thu Bồn)

Môi em mùa xuân
Mắt em mùa hè
Tóc em mùa thu
Xin tim em đừng phải mùa đông

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Không Đề 8” của tác giả Hà Đức Trọng. Thuộc tập 100 Bài Thơ Tình Nhờ Em Đặt Tên (1992), danh mục Thơ Thu Bồn trong Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Không Đề

Không Đề

Không Đề (Thâm Tâm)

Tháng chạp sương giăng tan ánh trăng
Thua trời, sao tắt sắc vân vân
Đêm nay lạnh xuống lòng cây rách
Buồn chảy quê rêu giọt nước thầm

Hiên vẩn vơ bay mạng nhện tơ
Hồn tương lững thững ẩm như mưa
Ngoài xa đôi tiếng rao đem vắng
Rung cả mây trời cả ý thơ

Tôi đợi trăng tươi pha ngọt mắt
Và chờ bóng lá đắp lòng đơn
Hôm qua không có, hôm nay mất
Ai rủ lòng thương tám hướng sương

Biết mấy đời trai trong goá bụa
Đêm ròng đứng thắp mẩu tầm hương
Tro tàn có đốt không hồng nữa
Thắt lạnh bên lòng nỗi hận thương

Bài thơ hay các bạn vừa xem là bài “Không Đề” của tác giả Nguyễn Tuấn Trình. Thuộc danh mục Thơ Thâm Tâm trong những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu Và Nổi Tiếng. Hãy cùng đọc và thưởng thức những tác phẩm khác, còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi các bạn!

Nguyễn Trãi với tập thơ Quốc âm thi tập – Tập thơ Nôm bất hủ

Quốc âm thi tập là một trong những tập thơ ” bất hủ” của nhà thơ Nguyễn Trãi. Quốc âm thi tập là tập thơ nôm gồm 254 bài thơ, có giá trị vô cùng to lớn đối với nền thơ ca nước nhà. Tập thơ Quốc âm thi tập gợi mở nhiều phương hướng tiếp cận, nhiều vấn đề  giá trị về nội dung và tính nghệ thuật ngôn từ, về văn học và văn hóa, về chính ý nghĩa tập thơ trong sự phát triển chung của ngôn ngữ dân tộc.

Để giúp quý độc giả có thể dễ dàng đọc và cảm nhận tập thơ Quốc Âm thi tập chúng tôi sẽ chia tập thơ này thành nhiều phần nhé! Đừng bỏ lỡ nha!

Nội Dung

Gồm 213 bài thơ

首尾吟
谷城南犼蔑間
奴搩俧少琟吿
昆隊遁揚埃眷
堏馭檝少几绖
傉瞸狹回坤且琾
茹涓趣庶礙挼働
朝官拯沛隱拯沛
谷城南伨蔑間

Thủ vĩ ngâm
Góc thành Nam, lều một gian,
No nước uống, thiếu cơm ăn.
Con đòi trốn, dường ai quyến,
Bà ngựa gầy, thiếu kẻ chăn.
Ao bởi hẹp hòi khôn thả cá,
Nhà quen thú thứa ngại nuôi vằn.
Triều quan chẳng phải, ẩn chẳng phải,
Góc thành Nam, lều một gian.

Bài thơ này có thể là làm trong lúc Nguyễn Trãi bị giam lỏng ở Đông Quan theo bài tựa của Nguyễn Khắc Kiệm hay là trong lúc ông bị Lê Thái Tổ ruồng bỏ sau khi bị giam vì bị nghi có liên quan với án Trần Nguyên Hãn, tuy được tha và vẫn giữ chức quan, nhưng không được làm việc gì. Chúng tôi (nhóm Đào Duy Anh) đoán là làm trong trường hợp thứ hai, vì trong thơ đã có vẻ chán chường lắm, không thể là giọng thơ của một người thanh niên 30 tuổi còn đầy tráng khí (lúc bị giam lỏng ở Đông Quan) mới gặp khó khăn nhất thời. Vả chăng nếu là bị giam ở Đông Quan thì không thể có câu “Triều quan chẳng phải, ẩn chẳng phải”.

言志
商周件?各諸堆,
舍另身閒課役耒。
檜俗茶常坡渃雪,
尋清中日羡茶梅。
?呌花??春凈,
香論碁殘席客催。
盃固蔑念庒女豸,
道濫昆免道濫碎。

Thương Chu bạn cũ các chưa đôi,
Sá lánh thân nhàn thuở việc rồi.
Gội tục chè thường pha nước tuyết,
Tìm thanh trong vắt tịn trà mai.
Chim kêu hoa nở ngày xuân tĩnh,
Hương lụn cờ tàn tiệc khách thôi.
Bui có một niềm chăng nỡ trễ,
Ðạo làm con liễn đạo làm tôi.

言志
老少諸?節丈夫,
免羅倣樣道先儒。
茶梅店月曵?俸,
片冊?春?枕勾。
儛功名刁苦辱,
?曵悅固風流。
???怒詩杜,
蘿梧桐課末秋。

Ngôn chí bài 2
Lểu thểu chưa nên tiết trượng phu,
Miễn là phỏng dáng đạo tiên nho.
Chà mai đêm nguyệt dậy xem bóng,
Phiến sách ngày xuân ngồi chấm câu.
Dưới công danh đeo khổ nhục,
Trong dại dột có phong lưu.
Mấy người ngày nọ thi đỗ,
Lá ngô đồng thuở mạt thu.

言志
庵竹軒梅??戈,
是非閙典?煙霞。
?咹油固?㙁,
襖默奈之錦羅。
渃養朱清池賞月,
坦?午隘?秧花。
工欺興動皮店雪,
吟特勾神??歌。

Ngôn chí bài 3
Am trúc hiên mai ngày tháng qua,
Thị phi nào đến cõi yên hà.
Bữa ăn dù có dưa muối,
Áo mặc nài chi gấm là.
Nước dưỡng cho thanh trì thưởng nguyệt,
Ðất cày ngõ ải luống ương hoa.
Trong khi hứng động vừa đêm tuyết,
Ngâm được câu thần dắng dắng ca.

Giũ bao nhiêu bụi, bụi lầm,
Giơ tay áo đến tùng lâm.
Rừng nhiều cây rợp hoa chầy động,
Đường ít người đi cỏ kíp xâm.
Thơ đới tục hiềm câu đới tục,
Chủ vô tâm ỷ khách vô tâm.
Trúc thông hiên vắng trong khi ấy,
Năng mỗ sơn tăng làm bạn ngâm.

Làm người chẳng có đức cùng tài,
So nghĩ đều thì kém hết hai.
Hiểm hóc cửa quyền chăng đụt lặn,
Thanh nhàn án sách hãy đeo đai.
Dễ hay ruột bể sâu cạn,
Khôn biết lòng người vắn dài.
Sự thế dữ lành ai hỏi đến,
Bảo rằng ông đã điếc hai tai.

Trường ốc ba thu uổng mỗ danh,
Chẳng tài đâu xứng chức tiên sinh.
Cuốc cùn ước xáo vườn chư tử,
Thuyền mọn khôn đua bể lục kinh.
Án sách cây đèn hai bạn cũ,
Song mai hiên trúc một lòng thanh.
Lại mừng nguyên khí vừa thịnh,
Còn cậy vì hay một chữ đinh.

Ðã mấy thu nay để lệ nhà,
Duyên nào đeo đẳng khó chăng tha.
Một thân lẩn quất đường khoa mục,
Hai chữ mơ màng việc quốc gia.
Tài liệt lạt nhiều nên kém bạn,
Người mòn mỏi hết phúc còn ta.
Quân thân chưa báo lòng canh cánh,
Tình phụ cơm trời áo cha.

Túi thơ bầu rượu quản xênh xang,
Quẩy dụng đầm hâm mấy dặm đường.
Ðài Tử Lăng cao, thu mát,
Bè Trương Khiên nhẹ, khách sang.
Tằm ươm lúc nhúc, thuyền đầu bãi,
Hàu chất so le, khóm cuối làng.
Ngâm sách thằng chài trong thuở ấy,
Tiếng trào dậy khắp Thương Lang.

Sang cùng khó bởi chưng trời,
Lặn mọc làm chi cho nhọc hơi.
Tả lòng thanh, vị núc nác,
Vun đất ải, luống mồng tơi.
Liêm cần tiết cả, tua hằng nắm,
Trung hiếu niềm xưa, mựa nỡ dời.
Con cháu chớ hiềm song viết ngặt,
Thi thư thực ấy báu ngàn đời.

Cảnh tựa chùa chiền, lòng tựa thầy.
Có thân chớ phải lợi danh vây.
Đêm thanh hớp nguyệt nghiêng chén,
Ngày vắng xem hoa bẻ cây.
Cây rợp chồi cành chim kết tổ,
Áo quang mấu ấu cá nên bầy.
Ít nhiều tiêu sái lòng ngoài thế,
Năng một ông này đẹp thú này.

Cỏ xanh cửa dưỡng để lòng nhân,
Trúc rợp hiên mai quét tục trần.
Nghiệp cũ thi thư hằng một chức,
Duyên xưa hương hoả tượng ba thân.
Nhan Uyên nước chứa bầu còn nguyệt,
Ðỗ Phủ thơ nên bút có thần.
Nợ quân thân chưa báo được,
Hài hoa còn bợn dặm thanh vân.

Thân nhàn dầu tới dầu lui,
Thua được bằng cờ ai kẻ đôi.
Bạn cũ thiếu, ham đèn lẫn sách,
Tính quen chăng, kiếm trúc cùng mai.
Cày chống tuyết ngâm đòi cảnh,
Cuốc chơi xuân khắp mọi đồi.
Con cháu mựa hiềm song viết tiện,
Nghìn đầu cam quýt ấy là tôi.

Tà dương bóng ngả thuở hồng lâu,
Thế giới đông nên ngọc một bầu.
Tuyết sóc treo cây điểm phấn,
Quỹ đông dãi nguyệt in câu.
Khói chìm thuỷ quốc, quyên phẳng,
Nhạn triện hư không, gió thâu.
Thuyền mọn còn chèo chăng khứng đỗ,
Trời ban tối ước về đâu.

Chữ Nôm:
邪陽俸我課紅樓
世界冬戼玉蔑瓢
雪朔撩夛点粉
晷東豸月印鉤
煵沉水国涓滂
雁篆虛空陿偷
船怸群掉拯肯杜
俼班最約駆兜

Vừa sáu mươi dư tám chín thu,
Lưng gầy da xí tướng lù khù.
Lâm tuyền thanh vắng bạn Sào Hứa,
Lễ nhạc nhàn chơi đạo Khổng Chu.
Bát cơm xoa nhờ ơn xã tắc,
Gian lều cỏ đội đức Đường Ngu.
Tơ hào chẳng có đền ơn chúa,
Dạy láng giềng mấy sĩ nhu.

Am cao am thấp đặt đòi tầng,
Khấp khểnh ba làn trở lại bằng.
Quét trúc bước qua lòng suối,
Thưởng mai về đạp bóng trăng.
Phần du lẽo đẽo thương quê cũ,
Tùng cúc bù trì nhớ việc hằng.
Một phút thanh nhàn trong thuở ấy,
Thiên kim ước đổi được hay chăng.

Tham nhàn lánh đến giang san,
Ngày vắng xem chơi sách một an.
Am rợp chim kêu hoa xảy động,
Song im hương tạn khói sơ tàn.
Mưa thu rưới ba đường cúc,
Gió xuân đưa một luống lan.
Ẩn cả lọ chi thành thị nữa,
Nào đâu là chẳng đất nhà quan.

Đột xung biếng tới áng can qua,
Thú lều ta dưỡng tính ta.
Sớm tối hằng lề phiến sách cũ,
Hôm dao đủ bữa bát cơm xoa.
Đêm thanh nguyệt hiện ngoài hiên trúc,
Ngày vắng chim kêu cuối khóm hoa.
Quân tử hãy lăm bền chí cũ,
Chẳng âu ngặt chẳng âu già.

Thương Lang mấy khảm một thuyền câu,
Cảnh lạ đêm thanh hứng bởi đâu.
Nguyệt mọc đầu non kình dõi tiếng,
Khói tan mặt nước thận không lầu.
Giang sơn dạm được đồ hai bức,
Thế giới đông nên ngọc một bầu.
Ta ắt lòng mừng Văn Chính nữa,
Vui xưa chẳng quản đeo âu.

Nẻo có ăn thì có lo,
Chẳng bằng cài cửa ngáy pho pho.
Ngày nhàn mở quyển xem Chu Dịch,
Ðêm vắng tìm mai bạn Lão Bô.
Ðã biết cửa quyền nhiều hiểm hóc,
Cho hay đường lợi cực quanh co.
Tuồng ni cốc được bề hơn thiệt,
Chưa dễ bằng ai đắn với đo.

Dấu người đi là đá mòn,
Ðường hoa vướng vất trúc luồn.
Cửa song dãi xâm hơi nắng,
Tiếng vượn kêu vang cách non.
Cây rợp tán che am mát,
Hồ thanh nguyệt hiện bóng tròn.
Rùa nằm hạc lẩn nên bầy bạn,
Ủ ấp cùng ta làm cái con.

Chữ Nôm:
鉘勜岃羅廏檘
唐花詠勿竹論
翓窗豸侵唏鋢
曢猿肹叫隔筃
夛葉傘曕庵沫
湖清月現俸覻
踋聮鶴吝戼排伴
幽邑共些濫丐昆

Chẳng hay rắp rắp đã bốn mươi,
Ngày tháng bằng thoi một phút cười.
Thế sự người no ổi tiết bảy,
Nhân tình ai ủ cúc mồng mười.
Thuyền chèo đêm nguyệt sông biếc,
Cây đến ngày xuân lá tươi.
Phú quý chẳng tham thanh tựa nước,
Lòng nào vạy mỗ hơi hơi.

Ngày tháng kê khoai những sản hằng,
Tường đào ngõ mận ngại thung thăng.
Ðạo ta cậy bởi chân non khoẻ,
Lòng thế tin chi mặt nước bằng.
Trì cỏ được câu ngâm gió,
Hiên mai cầm chén hỏi trăng.
Thề cùng viên hạc trong hai ấy,
Thấy có ai han chớ đãi đằng.

Ngẫm ngợi sơn lâm lẫn thị triều,
Nào đâu là chẳng đất Ðường Nghiêu.
Người tham phú quý người hằng trọng,
Ta được thanh nhàn ta xá yêu.
Nô bộc ắt còn hai rặng quýt,
Thất gia chẳng quản một con lều.
Miễn là tiêu sái qua ngày tháng,
Lộc được bao nhiêu ăn bấy nhiêu.

Có mống tự nhiên lại có cây,
Sự làm vướng vất ắt còn chầy.
Thuỷ chung mỗ vật đều nhờ chúa,
Ðộng tĩnh nào ai chẳng bởi thầy.
Hỉ nộ cương như tuy đã có,
Nghĩa nhân lễ trí mựa cho khuây.
Hay văn hay võ thì dùng đến,
Chẳng đã khôn nghe khéo đầy.

Đủng đỉnh chiều hôm dắt tay,
Trong thế giới phút chim bay.
Non cao non thấp mây thuộc,
Cây cứng cây mềm gió hay.
Nước mấy trăm thu còn vậy,
Nguyệt bao nhiêu kiếp nhẫn nay.
Ngoài chưng mọi chốn đều thông hết,
Bui một lòng người cực hiểm thay.

Sơn thuỷ nhàn chơi phận khó khăn,
Cửa quyền hiểm hóc ngại thon chân.
Say minh nguyệt trà ba chén,
Ðịch thanh phong lều một gian.
Ngỏ cửa nho chờ khách đến,
Trồng cây đức để con ăn.
Ðược thua phú quý dầu thiên mệnh,
Chen mọc làm chi cho nhọc nhằn.

Sách Văn đàn bảo giám chép bài này của Nguyễn Bỉnh Khiêm dưới tiêu đề Nhân tình thế thái bài 23:

Đạo đức hiền hay mến khó khăn
Quyền môn chốn ấy biếng chen chân
hứng phong nguyệt chè ba chén
Thú thanh nhàn lều một ngăn
Quét cửa nho chờ khách đến
Trồng cây đức để con ăn
Được thua phú quý dầu thiên mệnh
Chen chúc làm chi cho nhọc nhằn

Ðường thông thuở chống một cày,
Sự thế bao nhiêu vẫn đã khuây.
Bả cái trúc hòng phân suối,
Quét con am để chứa mây.
Trì tham nguyệt hiện chăng buông cá,
Rừng tiếc chim về ngại phát cây.
Dầu bụt dầu tiên ai kẻ hỏi,
Ông này đã có thú ông này.

Ở chớ nề hay học cổ nhân,
Lánh mình cho khỏi áng phong trần.
Chim kêu cá lội yên đòi phận,
Câu quạnh cày nhàn dưỡng mỗ thân.
Nhà ngặt túi không tiền mẫu tử,
Tật nhiều thuốc biết vị quân thần.
Ấy còn lẵng đẵng làm chi nữa,
Sá tiếc mình chơi áng thuỷ vân.

Chân chăng lọt đến cửa vương hầu,
Ấy tuổi nào thế đã bạc đầu.
Liệu cửa nhà xem bằng quán khách,
Ðem công danh đổi lấy cần câu.
Thân đà hết luỵ thân nên nhẹ,
Bụt ấy là lòng bụt há cầu.
Bui một quân thân ơn cực nặng,
Tơ hào chưa báo hãy còn âu.

Am quạnh thiêu hương đọc ngũ kinh,
Linh đài sạch một dường thanh.
Nhà còn thi lễ âu chi ngặt,
Ðời phạp văn chương uổng mỗ danh.
Ðầu tiếc đội mòn khăn Ðỗ Phủ,
Tay còn lựa hái cúc Uyên Minh.
Chi là của tiêu ngày tháng,
Thơ một hai thiên rượu một bình.

Tưởng thân hư ảo nổi bằng bèo,
Chí cũ công danh vuỗn rã keo.
Viện có hoa tàn chăng quét đất,
Nước còn nguyệt hiện sá thôi chèo.
Lòng người tựa mặt ai ai khác,
Sự thế bằng cờ bước bước nghèo.
Không hết kể chi tay trí thuật,
Ðể đòi khi ngã thắt khi eo.

Náu về quê cũ bấy nhiêu xuân,
Lãng thưởng chưa lìa lưới trần.
Ở thế những hiềm qua mỗ thế,
Có thân thì sá cốc chưng thân.
Vườn còn thông trúc đáng năm mẫu,
Câu ước công danh đổi một cần.
Miệt bả hài gai khăn cốc,
Xuềnh xoàng làm mỗ đứa thôn nhân.

Trường văn nằm ngả mấy thu dư,
Uổng tốn công nhàn biện lỗ ngư.
Còn miệng tựa bình đà chỉn giữ,
Có lòng bằng trúc mỗ nên hư.
Én từ nẻo lạc nhà Vương Tạ,
Quạt đã hầu thu lòng Tiệp Dư.
Chỉn sá lui mà thủ phận,
Lại tu thân khác mặc thi thư.

Quê cũ nhà ta thiếu của nào,
Rau trong nội, cá trong ao.
Cách song mai tỉnh hồn Cô Dịch,
Kề nước cầm đưa tiếng Cửu Cao.
Khách đến vườn còn hoa lạc,
Thơ nên cửa thấy nguyệt vào.
Cảnh thanh dường ấy chăng về nghỉ,
Lẩn thẩn làm chi áng mận đào.

Án tuyết mười năm uổng độc thư,
Kiểu còn lọt lọt chữ Tương Như.
Nước non kể khắp quê hà hữu,
Sự nghiệp nhàn khoe phú Tử Hư.
Con mắt hoạ xanh đầu dễ bạc,
Lưng khôn uốn lộc nên từ.
Ai ai đều đã bằng câu hết,
Nước chẳng còn có Sử Ngư.

Từ ngày gặp hội phong vân,
Bổ báo chưa hề đặng mỗ phân.
Gánh khôn đương quyền tướng phủ,
Lui ngõ được đất nho thần.
Ước bề trả ơn minh chúa,
Hết khoẻ phù đạo thánh nhân.
Quốc phú binh cường chăng có chước,
Bằng tôi nào thửa ích chưng dân.

Vàng bạc nhà chẳng có mấy phần,
Lành thay cơm cám được no ăn.
Lọn thuở đông hằng nhờ bếp,
Suốt mùa hè kẻo đắp chăn.
Ác thỏ tựa thoi xem lặn mọc,
Cuốc cày là thú những chon chăn.
Cậy trời còn có bây nhiêu nữa,
Chi tuổi chăng hiềm kẻ khó khăn.

Vầu làm chèo, trúc làm nhà,
Ðược thú vui, ngày tháng qua.
Cơm kẻ bất nhân ăn ấy chớ,
Áo người vô nghĩa mặc chăng thà.
Khỏi triều quan mới hay ơn chúa,
Sinh được con thời cảm đức cha.
Mừng thuở thái bình yêu hết tấc,
No lòng tự tại quản chi là.

Lồng lộng trời tư chút đâu,
Nào ai chẳng đội ở trên đầu.
Song cửa ngọc vân yên cách,
Dãi lòng đan nhật nguyệt thâu.
Chim đến cây cao chim nghỉ đỗ,
Quạt hay thu lạnh quạt sơ thâu.
Ngoài năm mươi tuổi ngoài chưng thế,
Ắt đã tròn bằng nước ở bầu.

Con cờ quẩy rượu đầy bầu
Đòi nước non chơi quản dầu
Đạp áng mây ôm bó củi
Ngồi bên suối gác cần câu
Giang sơn mặt thấy nên quen thuộc
Danh lợi lòng nào ước chác cầu
Vương Chất tình cờ ta ướm hỏi
Rêu phơi phới thấy tiên đâu.

Chữ Nôm:
昆棋快蔛苔瓢
隊搩筃制管油
踏盎詸掩布檜
憹邊衦閣芹鉤
江山炦獕戼涓熟
名利峼儍約卓求
王質情期些厭坙
繤配配獕仙兜

Chèo lan nhàn bát thuở tà dương,
Một phút qua một lạ dường.
Ngàn nọ so miền Thái Thạch,
Làng kia mở cảnh Tiêu Tương.
Hàng chim ngủ khi thuyền đỗ,
Vầng nguyệt lên thuở nước cường.
Mua được thú mầu trong thuở ấy,
Thế gian hay một khách văn chương.

Chén chăng lọ chuốc rượu La Phù,
Khách đến ngâm chơi miễn có câu.
Lòng một tấc đón còn nhớ chúa,
Tóc hại phần bạc bởi thương thu.
Khó bền mới phải người quân tử,
Mạnh gắng thì nên kẻ trượng phu.
Cày ruộng cuốc vườn dầu hết khoẻ,
Tôi Đường Ngu ở đất Đường Ngu.

Chớ cậy sang mà ép nề,
Lời chăng phải vuỗn khuôn nghe.
Co que thay bấy ruột ốc,
Khúc khuỷu làm chi trái hoè.
Hai chữ công danh chăng dám cóc,
Một trường ân oán những hăm he.
Làm người mựa cậy khi quyền thế,
Có thuở bàn cờ tốt đuổi xe.

Bảy tám mươi bằng một bát tay,
Người sinh ở thế mấy nhàn thay.
Lan đình tiệc họp mây ảo,
Kim cốc vườn hoang dế cày.
Nhật nguyệt soi đòi chốn hiện,
Đông hè trãi đã xưa hay.
Ta còn lãng đãng làm chi nữa,
Tượng có trời bày đặt vay.

Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến quý độc giả những bài thơ hay và vang danh nhất của nhà thơ Nguyễn Trãi. Qua đó đã giúp các bạn phần nào hiểu được phong cách sáng tác của nhà thơ. Đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết ấn tượng nhất nhé! Thân Ái! 

Xem tiếp: Nguyễn Trãi với tập thơ Quốc âm thi tập – Tập thơ nôm bất hủ P1