Công Cha, nghĩa Mẹ, công ơn của bậc sinh thành, nuôi dưỡng không chỉ được tưởng nhớ hay thể hiện trong ngày Vu Lan mà còn cả từ những ngày thường. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể dễ dàng bày tỏ tình cảm của bản thân với cha mẹ về những hy sinh, những vất vả, lo toan,… mà cha mẹ dành cho mình. Hãy cùng phongnguyet.info gửi tới cha mẹ thân yêu những bài thơ hay, ý nghĩa và chất chứa tình cảm thay cho lời nói.
CÔNG CHA TÌNH MẸ CAO VỜI TỰA NON
CÔNG sinh thành nghĩa rộng sâu
CHA gồng mẹ gánh cần đâu đáp đền
MUÔN điều chỉ ước bình yên
THỦA con thơ ấu tới phiên trưởng thành
ẮP nơi lòng chẳng cầu danh
ĐẦY vơi cơn gió mát lành dịu êm
ĐỜI gồng cả gánh truân chuyên
MẸ cha đâu cảm ưu phiền héo hon
TRỌN tình trọn nghĩa yêu con
KIẾP này lưu luyến mơ còn kiếp sau
HAO tâm tổn trí nào đau
GẦY mòn thân thể không rầu chẳng than
VÌ con nguyện gánh gian nan
CON vui lòng mẹ bình an tháng ngày
CÔNG CHA MUÔN THỦA ẮP ĐẦY
ĐỜI MẸ TRỌN KIẾP HAO GẦY VÌ CON
CON KỂ MẸ NGHE…
Đợi hết tuần hương con dâng cúng mẹ
Con gái lại về… tạm biệt mẹ nha
Trong lòng con, mẹ vẫn chẳng đi xa
Luôn dõi theo các con mình, mẹ nhỉ…
Nay con về lại thì thầm, thủ thỉ
Con gái mà …có bao chuyện để buôn
Vẫn như xưa…con vẫn nói luôn mồm
Kể từ sáng tới chiều chưa hết chuyện…
Mẹ biết không…chả mấy mà lại Tết
Lại gói bánh chưng, mua sắm đủ đồ
Mai mẹ trồng hoa chắc cũng nở to
Nhưng vắng mẹ…liệu có còn rực rỡ ?
Và con Lu, mẹ vẫn cưng chiều nó
Sáng hôm qua bị bắt trộm mất rồi…
Chắc mẹ buồn và thương nó, mẹ ơi
Thôi không kể kẻo mẹ đau đầu nữa…
Kể mẹ nghe… sao mắt con ướt quá
Suốt buổi này cứ độc thoại mình con
Mẹ vui không, khi mọi thứ vẫn còn
Nhưng vắng mẹ …nhà chẳng còn vui nữa…
Nhớ mẹ hiền
Buồn lắm mẹ ơi, đêm trường viễn xứ
Con nhớ nhung hoài tiếng mẹ hiền ru
Thương mẹ lắm, giờ đây xa cách mãi
Chuyện tao phùng biền biệt cõi thiên thu!
Buổi ra đi nhìn mẹ già yếu lắm
Lệ lưng tròng rưng rức nhói buồng tim
Đường thiên lý quê người xa thăm thẳm
Con lạc loài biền biệt tựa bóng chim.
Con biết mẹ khóc chiều thu lá đổ
Mẹ mong chờ khi phượng đỏ đầy sân
Gió bấc về thương con buồn xứ lạnh
Cảnh xuân tàn mẹ vò võ bâng khuâng!
Con lưu lạc nửa đời xa cách mẹ
Như trùng dương thuyền mất dấu hải đăng
Ôi mờ mịt giữa đêm trường cô lẻ
Càng hãi hùng chợt thấy ánh sao băng.
Yêu cha
Cha đi tìm vầng mây trong sâu thẳm trời xanh
Nắn cho con cánh buồm và con bướm
Kể con nghe chuyện ngày trước
Có cánh cò bay lả bay la… Giọng ấm, trầm như một bài ca
Con xoe mắt tròn
Lắng nghe
Lạ lẫm
Chợt
Man mác thương giọt mồ hôi lấm tấm
Nghe dạt dào khuấy động trong tim
Con lạc về miền cổ tích xa xăm
Cha nắm tay dắt con băng qua những cánh đồng, thửa ruộng
Những lâu đài, điện ngọc, cung vương vẫn còn phía trước …
Chốc cũng xa dần, nhỏ ,cuối đường đi
Con chẳng hề sợ bất kỳ điều gì dù đi đến đâu
Bởi luôn có cha bên cạnh
Là động lực cho con thêm sức mạnh
Là ánh thái dương sáng mãi muôn đời
Con nghiêng đầu nhìn cha: cười
Soi bóng mình trong mắt cha ấm áp
Tháng bảy Vu Lan
Vu lan đến đây mùa báo hiếu
Xót xa lòng ai hiểu đầy vơi
Mồ côi tội lắm Mẹ ơi
Mình con lạc bước chơi vơi giữa đời
Con nhớ Mẹ lệ rơi chảy mãi
Nhớ Mẹ nhiều con phải làm sao
Lòng đau se thắt nghẹn ngào
Nhớ sao kỉ niệm thuở nao ùa về
Lúc còn nhỏ không hề hay biết
Giữa dòng đời chảy xiết khôn nguôi
Bao nhiêu cay đắng ngậm ngùi
Mẹ dành nhận hết ngọt bùi phần con
Con chẳng biết còn hờn còn dỗi
Mẹ vỗ về trách tội chi đâu
Nay mùa tháng bảy mưa ngâu
Lòng con nhớ Mẹ lệ sầu chứa chan
Con mơ ước thời gian quay lại
Để bên đời Mẹ mãi bên con.