Nhà thơ Phan Huyền Thư và những bài thơ đi cùng năm tháng (Tiếp)

Nhà thơ Phan Huyền Thư không theo nghiệp cầm ca của cha mẹ, nhưng Thư cũng chẳng thể sống một cuộc đời bình lặng như những người khác, dẫu đôi khi, đó là cả một mơ ước. Thư khởi nghiệp chữ nghĩa, chọn câu từ làm bè bạn, chọn ý tưởng làm tri kỷ. Học Tổng hợp Văn như một sự khẳng định với gia đình cũng như người quen rằng, Phan Huyền Thư là một cá tính sáng tạo.

Nội Dung

Tập thơ Rỗng Ngực là một trong những tập thơ nổi tiếng của nữ nhà thơ Phan Huyền Thư được xuất bản năm 2005

Mệt
những đầu ngón chân dâng nhanh
lũ quét
Bóng đè
Chìm xuồng
Phó thác
Mắt mỏi
Tay buông
Gối chùn
Đầu gục
Dòng thác
ngôn từ cạnh tranh lĩnh xướng
chợ đố kị
họp chính phiên
Hội đồng thầu tổng cốc
Tâng bốc
Vùi dập
Đơm đặt
Hả hê
Mệt
mênh mông những bất động
âm
Thả đỉa ba ba
đổ niêu cứt gà
đổ phải nhà nào
nhà nấy phải chịu
Mệt
đình màn sót lại
mẩu chân chuồn chuồn buộc sợi chỉ dài
Mệt
đùa dai.

Có khi
ý nghĩ nhảy múa
gối chăn còn phảng phất
mùi ái ân tẻ nhạt
Ý nghĩ
bẻ đôi chiếc bánh đêm
hai miếng không đều
sao rơi những hạt vừng
Đêm thơm
không ai muốn thức
Ý nghĩ
đàn ông bất lực
căm ghét hoan lạc
mộng du
Ý nghĩ cầm tù
ái ân bà già hiềm khích
hoang tưởng phong
danh tiết hạnh. “Bất khả thi”
Ý nghĩ viết trả phong bì
trò chơi ảo giác
Gửi: Ngày hôm qua.
Yêu
tiếp tục trò chơi ma
Ý nghĩ
con mèo già
cô độc. Mắt quá sáng.
Buồn
vạch khóc vào đêm.

25-5-03

Anh rơi trong em
Rơi không chiều rơi huyễn hoặc
nắng rơi chiều chợt nắng quái xưa
Anh rơi cùng em
Rơi cùng sương đêm mơ rơi tuyệt vọng
Tình yêu rơi trái rơi buồn.
Ngoài em
Ngoài anh
Ngoài… tuổi
Rơi dài.

Danh ngôn

Trong đen đêm con kiến
đen lang thang đen
phiến huyền cẩm thạch.
Khi thức dậy
Thượng Đế nhìn con kiến
phiến cẩm thạch thấy Người
con kiến thấy đêm.

Đêm trườn dần vào sông Hương
tiếng hò vỡ dưới gầm Tràng Tiền
Khúc Nam Ai những cung phi goá bụa
chèo thuyền vớt xác mình trên sông
Nhất dạ quân vương đất thần kinh
người đi đi, làm thơ cho Huế tím
Tự phá vỡ đối xứng
bằng nón nghiêng
quang gánh lệch
mắt nhìn ngang
Huế như nàng tiên câm
khóc thầm không nói.
Muốn thì thầm vuốt ve Huế thật khẽ
lại sợ chạm vào nơi nhạy cảm trên cơ thể Việt Nam.

1997

Sóng sánh cà phê bạc hà khói thuốc
Tuấn Ngọc
trong quần nhợt nhạt nỗi hoang dâm
bầy sẻ cũng hom hem
đêm sương con dế buồn tự vẫn
Đành như chiếc que diêm
Tuấn Ngọc
cháy một cõi riêng
Nằm sấp úp mình lên
Tuấn Ngọc
thấy thiếu nỗi trên lưng
Nằm ngửa khép đùi khít
Tuấn Ngọc
thấy vắng khoảng trong cùng
Thôi uống sương con dế chẳng còn buồn
bầy sẻ cũ đã qua đời lặng lẽ
buổi sáng Tuấn Ngọc vào rất khẽ
như là chẳng ra.

11-97

Nhắm mắt lại
nhìn mặt trời
quả bóng tenít xanh trên sân đất nén hồng
vũ trụ đồ chơi của bé

Nhắm mắt
lại nhìn mặt trời
cuộn len tím lăn trên thảm nâu nhạt
mẹ ngồi đan

Nhắm mắt lại
nhìn
mặt trời âm bản
trăng sao không ngủ ngày

Nhắm mắt nhìn đêm
mặt trời thức
trái đất nghiêng nên loài người bất lực

Tập đứng thẳng
nhìn mặt trời

Nhắm mắt lại nhìn mặt
nhìn
mở không thấy

nhắm mắt
đi mơ

mắt mở mù loà
du mộng.

Em thở dài
buốt mùa đông rỗng ngực
buồn xa xa thương cũng xa xa

Thoát xác vọt lên trần nhà
nhìn thi thể co ro
góc giường than khóc

Ngoài đường cái quan
xe rác chạy rầm rập
đống lửa bao nilon đựng rác
đôi tình nhân khét lẹt
chàng thương binh ngực đầy huân chương
vẫn hô một hai hành quân không chịu nghỉ
nàng thất tình
hoa mướp bồng áo bông
ru hời
Thoại Khanh – Châu Tuấn
đun nấu sụt sùi đứt ruột ống bơ.

Ngõ hẻm
trăng rông
mấy nàng xì ke chưa chồng vật thuốc
khóc rưng rức
tóc em sợi vàng sợi bạc
sợi nâu sợi tím sợi hồng sợi xanh
ánh trăng nằm nhễ nhại sầu đong

Mái hiên tây mấy chú nhóc
xa tuổi thơ
gối lên sách tướng số ôm nhau
ngủ say sưa tiếng mèo gào
hiện thực

Lãng mạn nào!
Một hai ba
cùng bay lên cao.

Rỗng ngực.

Hai nghìn năm trước sinh nhật tôi
nhiều nghìn năm trước sinh nhật loài người
Người
người
đi
tương
lai…

cần có niềm tin để đeo lời hứa
Tôi
vùi sâu lòng đất bên trên không cỏ
không con dế buồn không cả giọt sương
Người
người
đi
tương
lai…

Trang sức: ác và đói
nghèo và ngu
Tôi nằm đây đợi loài người trở lại
để
nói
về
sự
đi

24.12.99

Em u mê từ thuở
theo gió đi chăn mây.
Ngồi trên đỉnh ngày
nhắm mắt gọi không tên tuổi
thề thốt yêu không lời nói
phụ tình đêm bằng sương mai
Khoảng cách
chỉ là khoảng cách thôi
đong bằng chiếc đấu im lặng
Đừng tìm cách đổ
tình mất sóng tim ngông
điểm chỉ một cái nhìn đấy nhé
kẻo mai lại chối
phải lòng
Ngủ mê suốt mùa lũ
tỉnh dậy cũng sông
cột buồm đã gẫy
biển đa đoan cần lầm lỗi
để viện cớ trở về.
Em xanh xao từ thuở
không dạy bảo được tim.

14-2-03

Lũ kiến bất an bẩm sinh
loay hoay
vùng áp thấp
Mặt trời rồi cũng về nhà sum họp
bỏ lại góc vườn lá mục
những bồn chồn ăn mòn đêm.
Kinh kệ sám hối
tiết điệu âm u
Ràng buộc
bao giờ cũng vô hình.Đức hạnh
bao giờ chẳng đói khát.Ham muốn
có khi nào không bất lực
Vùng tuyệt mù
hiển nhiên chói chang.
Bài ca
cùn mòn
bật vỡ thành tiếng cười
lạ
Ánh mắt sáng bằng nụ hôn
ứng xử. Niềm kiêu hãnh
đã ngủ vùi
bởi lời ru lâm li.
Em chỉ dám giữ anh bằng ánh mắt van nài
bàn tay do dự.
Góc vườn ngái ngủ
Biết thế nào cũng sẽ rụng
lá úa
liều mình
nhắm mắt chọn điểm rơi.

17-03-03

Hạnh phúc vỡ ra những bụi sao
đầm đìa câm nín
câu chữ thơm mùi vụng trộm
ánh mắt căng dọi sợi đau
Ngượng ngập dìm chết em
Xác đức hạnh trôi trên dòng sông
đam mê
tam đoạn luận.
Nụ hôn gióng căng ngực miền trắc ẩn
Mây đi
Sương về
Hạ độc bình minh
Ngủ vùi trong anh
nhịp tim còn lảnh lót
đòi gỡ. Đòi buộc
Đòi tỉnh dậy.Đòi
do dự
miên man.

03-03-27

Bài toán khó không muốn tìm cách giải
ly cốc không lanh canh
giấc ngủ dài nguyên khuôn
sau một đêm nhào nặn.

Xanh da trời đi vắng
lũ chim non nhốn nháo đến giờ ăn
Chậm chạp bắt đầu
những thói quen
êm dịu nghẹt thở

Tia nắng chói chang bên cửa sổ
đảo lộn múi thời gian
ý nghĩ bắt đầu luyện thanh
và nỗi nhớ tập thể hình
một hai
nhịp nhàng trong ngực

Ngày chủ nhật
cửa tủ mở toang
lục đục tìm chỗ cất
những cảm xúc thừa
còn lâu mới được phép gỡ ra.

Chủ Nhật 16-03-03

Ngày ngày thất hứa
anh dũa nỗi buồn em mịn màng vô vọng
Thôi chẳng chờ
lấp lánh hạnh phúc
dưới cát nóng buổi trưa
Con chuồn chuồn lửng lơ
nhớ mưa trên rào thưa mỏi cánh
Chiều nay nhiều ráng
những nàng Tô Thị bê- tông
trong thành phố ngột ngạt chờ chồng
dệt mộng lông ngỗng lao đao cửa sổ
giăng mắc gì với gió
ướt đẫm nỗi hồng nhan.
Kìa trăng mải chơi
xanh xao về gõ cửa
Em trở mình
Từng nhát búa
gò lại
ý nghĩ tử tế về nhau.

6-6-02

Ở trong khô và nhẹ thịt da
cơ thể muốn bay lên vàng óng
gió
da diết vòm xanh
nuốt vào những thì thầm
ghìm nén yếu đuối
nhếch môi
Anh ở kia
ở ngay đây
khoảng cách ngàn tiếng gọi
vô thanh
Ra phố,
mua hoa cúc vàng
đặt bên cửa sổ
héo lại mùa thu
Ngực vỡ ra tổ ong vò vẽ
bay vụt đi trăm ngả
đốt sưng trời đêm
những ký tự buồn

14-10-02

Giữa cánh đồng tình ái mùa gặt
giọt mồ hôi đú đởn
nỗi buồn lợm giọng
chỉ có đêm hiểu
nỗi đau tôi.
Giữa cơn mưa châu chấu
thiên địch sinh tồn
của thiên giả địa
của nghĩa giả nhân
Tôi còn đau
bọn trẻ hoang
mùi nắng dại
Buồn nỗi vó bè
lơ lửng thương đêm
Thiếu phụ chong đèn
khâu đợi chờ thành tấm chăn
ủ men ái tình hương cốm
Tôi khóc
trăng tà biết
giọt nước mắt vô nghĩa
giọt mồ hôi đú đởn
và nỗi buồn lợm giọng
Có một nụ cười
ba mươi sáu vạn năm ánh sáng
vụt loé ngang trời
chia sẻ cùng tôi.

6.9.04

Thức dậy. Trong vũng mơ của mình. Mở mắt
giữa đầm lầy nắng. Nỗi buồn
kiêu hãnh. Chào buổi sáng
những nông cạn
ngây ngây. Mùi học đòi.
Thức dậy. Bên nhau trong vườn điạ đàng
hai bông hoa si tình giả vờ
trao nhau ham muốn. Đồ hàng. Gió.
thuốc những lời yêu đương. Độc dược.
Lang loáng lưỡi dao.
Adam hăng hái. Chia. Quả táo ra nhiều phần nhỏ.
Eva cười
nụ cười ngụ ngôn bỏ dở
“Không cắn trộm
miếng táo sẽ chẳng vừa nổi miệng ai.”

8-9-04

Biết ơn là trí nhớ của trái tim
tình yêu bẩm sinh đãng trí
tắm gội nỗi buồn
em nằm nghiêng nhẹ
hoá thân
nhầm trăng sao.
Ngồi cạnh ký ức của anh
hạt sương nhân ảnh
ban mai sợ hãi
va vào giấc mơ
giấc mơ lùi lại
nhường đường tuổi
phát động trò đùa
thợ săn
Dịu dàng nhé anh
mơ rất dễ tan,
sương rất dễ vỡ
gió rất dễ đổ
Tình thường hay tận
người vẫn thường đau
Ngược nắng
những ngọn cỏ lau
đợi gió đùa
em loay hoay với dây đàn đã đứt
đàn rướn mãi lên
nước mắt giấu sâu thớ gỗ
nỗi đau vĩ thanh
âm bỏ giở
Đàn say nốt lặng
lẩm nhẩm nguyện cầu
đợi ngày lễ
Tạ ơn.

11.9.04

Ta lỡ để tuột tay khỏi gió
nên chẳng biết cùng ai
lang thang nốt buổi chiều
Rồi trở về trăng gác lạnh cửa sổ
ngắm thiên thạch phóng vọt phiêu diêu.
Cũ nát rồi buồn thương cũng méo mó
biết đang nợ mình một cuộc dấn thân
biết đang quỵt mình một phép ẩn dụ
biết đang lừa mình hạnh phúc tội nợ
biết để hèn
biết để biết
vu vơ.
Ta đã lỡ để tuột tay khỏi gió
lang thang mãi cũng không hết được chiều
ta đã lỡ chạm tay vào gió
để bây giờ trốn chạy khắp nẻo yêu.

Chép nguẩy
ngã ba sông nỗi hai chồng
Táo bà mòn răng
còn nghiến

Âm u sương hoang mang
gió nỗi được yêu

Em khóc úng chiều
mân mê những toan tính bằng tóc
ngồi gần một ái ân im lặng
hoá vàng cho năm

Bới lại ba trăm sáu mươi xác ngày
tìm tàn tro những ham muốn có thật
về nhau

Bay lên theo sớ
tố điêu tâm chính chuyên
cám dỗ Táo bà
nhường chồng
sẻ lửa.

Cá chép của em
bơi theo dấu anh sông biền biệt
vượt vũ môn không hoá rồng
hoá lộn chồng
lộn kiếp

Hai mươi ba tháng chạp
về giời
định tu thêm chín kiếp
cho tròn nhân quả

Nhưng chỉ vì
gió
đã tố cáo
tội yêu.

23.1.03

Tiếng cười nhẹ trong
tròng trành nhung nhớ
nắng lảo đảo
mái hiên say nghiêng ngả

Thung lũng nhốt buồn
lứa sương vô cảm đi xiên

Không cần ngoái nhìn
ánh mắt giưong cung
bắn vào mùa hạ
con sáo mỏ vàng thất thanh
mách kẻ lạ
lưỡi chưa lột
nói dối chẳng qua

Tháng tư bi ai
khóc bằng ham muốn
dịu dàng hạt sương cứng
nụ loa kèn ngọc thạch
bướng bỉnh đau

Tỉnh dậy
tháng Tư
ngượng ngùng lưỡi dao
pha những thớ buồn ba chỉ

Bàn tay đuổi nhau
ngã dưới vạt đồi âu yếm
dắt về mùa hạ trầy sước đồng thau

Tìm thấy nhau
tiêu điều hồn nhiên
trẻ bạc đầu

Dung dăng dung dẻ
Đi bộ trên mây

1-4-03

Đại lộ tím phong trào
Bằng lăng vô tư xôm xốp
không cách nào giản thanh được
hội đồng thẩm định
ve kim.

Tháng Sáu, em
ảo tưởng trùng tu
từng mảnh nhỏ, ký ức đã vôi hoá
về anh.

Tháng Sáu làm đau em,tia nắng
xuyên qua lá bàng
xâu qua lỗ thủng
hằn vào trang giấy trắng
tung toé tuổi dậy thì
ướt đạn súng cao su.

Chưa bao giờ viết cho anh một câu, chưa khi nào rơi
vì anh một giọt
khóc
và ngày nào cũng khắc
tên anh lên mặt mọi đàn ông.

Tháng Sáu, giả vờ đăm chiêu
nguỵ trang những dịu dàng tẻ nhạt

Diêm dúa đến tội nghiệp
ký ức kiên nhẫn ngồi
đợi
trận sở khanh cuồng phong tháng Bảy
vô tình tràn qua.

1.6.04

Đàn bà thích tự làm ra
mùa. Tôi
tự dưng huyết áp tụt. Tự dưng
nhịp tim lạc. Tôi
bỗng nhiên lạnh
toàn phần. Vùng áp thấp
muốn làm cách mạng. Muốn
lật đổ chính chuyên. Muốn
tranh vợ cướp chồng. Muốn
giật bồ thông dâm. Muốn
đặt bom tượng đài. Muốn
gia nhập làng chơi. Muốn
tham gia hành trình văn hoá. Muốn
líu lo diễn thuyết về mình trong cuộc họp. Muốn
dậu đổ bìm leo. Muốn
nước cao hơn thuyền. Muốn
cơn bão số 3 đi qua đảo Hải Nam. Muốn
cơn bão số 4 đừng đổ bộ vào Hồng công. Muốn
say trong mưa. Muốn yêu
người cô độc. Muốn
cấm khẩu. Muốn
bất tỉnh.Muốn
đặt bùa mê. Muốn
lú.
Nhưng Tháng Tám. Mùa thu
cười rất nhạt. Tiếng cười khẩy trên cao.

1-8-03

Va chạm hồ nghi mắt anh
khoan vào chiều vương vãi
những tàn lửa

Đã từng dịu dàng như một lời hứa
mặc định trầm cảm
tổn thương trên cao.

Nắng tê tái
mộng du con sẻ già
xù lông ẩn ức
gục vào hờn ghen
hờn ghen độ lượng.

Chuyến tàu hoang tưởng
chầm chậm rời ga.

Rồi sẽ về nhà
ngôi nhà biến anh thành lữ hành cô độc
biến anh thành tay thợ đào những khoảng trống
những khoảng trống đựng đầy khoảng trống
đựng đầy thất vọng
đầy hơi thở
em.

Rồi cũng phải về nhà
thiền định trên chiếc giường
quá giang căn phòng
giăng giăng khoảng trống.

Chiếc giường dậy anh cách yêu em bằng tưởng tượng
bên cạnh những khoảng trống rong rêu.

Rồi sẽ về đến nhà
dù là đường của trăng hay của hoa
dù là sợi dây đứt của con diều nhỏ
em ngoan hiền ru
khoảng trống màu cỏ
à ơi!

Uống nốt ngụm mây
à ơi,
em sụp đổ.

Quá nhẹ
hạt sương vỡ.

À ơi,
chỉ thế thôi
mà gió
tan tành cả ngụ ngôn.

10.03.04

Như một cách trò chuyện với T.

1.
Bốc hơi từ tham vọng ẩm ướt
chỉ mồi chài được
thực dụng hư vô.

2.
Tiếng cựa mầm cây lá nhọn
hom hem mùa đông
căm căm cúi đầu nhịn rét
bừng mở vòng tay
vồng ngực rừng lá thấp
ngành Quyết
mở màn thuyết trường sinh.

Giấc mơ tầm thường làm kén
hoá ngài trăm trứng
giấc mơ nổi loạn bươm bướm
loè loẹt cám dỗ bóng đêm
giấc mơ cao siêu
không khiến tình yêu bất tử.

3.
Mùa cổ điển gọi Chí Hoan
ngông nghênh mảnh gương xanh
bầu trời tròn xoe
gương cầu lồi mắt ếch

Giăng quanh đầm lầy mạng nhện bát quái
luân hồi hoá giải
lũ sâu đục thân nhâm nhi
nỗi buồn trưởng giả
thớ gỗ học đòi
cọt kẹt ẩn ức
tham vọng siêu thoát
nứt nẻ vỏ cây.

4.
Tia nắng đầu tiên là sợi chỉ dài
khâu hai mảnh ngày và đêm
thành áo choàng kiêu sa
tuổi dậy thì trong suốt
chẳng là gì
nếu
thời gian không cào lên mặt đầm lầy
vết xước
nhận thức cuộc sẹo truân chuyên.

Một ngày qua đời
đầm lầy vô cảm
cái chết phục sinh ngày mới
mặt trời biến thế gian thành một cõi
nhàm chán
đơn điệu đến nỗi
mỗi ngày tự tìm
một cách quyên sinh.

5.
Mạch nước nhỏ
len lỏi rừng sâu
tìm đường truy hoan
rụt rè đâm vào đầm lầy
nổ toang màng bong bóng cá.

Mặt trời bắc bếp
đặt lên chiếc bình
pha trà
hồng hào ham muốn
vật chất lên men
tế bào mục ruỗng
cuộc sinh tồn bắt nhịp
tia cực tím mộng trưởng thành
lão hoá
vô vi.

6.
Áp suất
không khí ấm dần lên
lũ bùn non phát sinh
những tranh giành tanh tưởi
bọn thuỷ-tức-a-míp-đơn-bào
bắt giọng hoà nhịp
bọn địa-y-hạt-trần-hạt-kín-lá-kim-lá-kép
đồng ca đón nhận
ban mai.

7.
Những hoa xoan
nhẹ dạ
lửng lơ xoay
không lượng gió
mưa phùn đông lạnh
không tuyết băng

Đầm lầy cựa mình
từng đốm lập loè
ánh sáng xanh đánh dấu
chuyển động thị giác

Đom đóm về
tiết điệu hạt mưa

Đầm lầy xáo động
lật ngược dải ngân hà
vòng xoáy lỗ đen vũ trụ
cơn gió chập chờn
nghi ngờ cam chịu
đầy bụi sao bay

8.
Những cây ngủ đông
mộng du trên cao
không chịu nổi giấc mơ
rùng mình
trút xuống đầm lầy
nghẹn ngào chùm hạt rớt
bing boong
bing boong

Tiếng chuông pha lê
vỡ tan mặt nước
đầm lầy tổn thương tiền sử
tiếng gõ cửa dịu dàng
tiếng gõ cửa
mùa xuân.

9.
Thanh
âm của gió
là khí quyển của chim
loài lông vũ
có thói quen nhảy múa

Độc diễn cô đơn
biên đạo không khí
vũ điệu bầy đàn
vũ điệu của cam chịu
vũ điệu sáng tạo
vũ điệu lầm than.

Đầm lầy chật chội hơn
những âm thanh hỗn loạn
vô luân bon chen ghanh ghét
thế giới của loài
chim nằm
không gian đứng
chia cắt rung động hạt
ma sát vụn nhỏ
từ trường không bền vững
hiệu ứng cách bướm
thực hành chuyển động
lý thuyết dây.

10.
Bất ổn
và khó tin
trong cả rừng âm thanh
đầy chặt vòm cây
đầy chặt cành lá
nêm kín những khe hở
đầm lầy đậy nắp hầm
tiếng chim.

Vẳng từ thẳm sâu
một con hoảng hốt
“Bắt cô trói cột”
rừng cánh loạn xạ nháo nhác
cơn lốc hót vụt bay.

11.
Yên tĩnh trả lại đầm lầy
rừng sâu bay về đơn độc
bắt cô trói cột
bắt người trói yêu.

Xước xát mặt nước
đầm lầy râm ran
ếch nhái vocal
“bắt nhau
trói buộc
bắt nhau
cô độc
bắt nhau
tuyệt vọng
bắt mình
bắt nhau…”

12.
Sâu trong thớ gỗ
mọt nghiến
răng báo động mùa trở dạ
những phục sinh
mùa hồng màu hạ
nháy mắt làm duyên.

Thiên thần cầm cây cung
Viết Xuân giương tên
nhằm thẳng mặt trời
bắn.

Mặt trời
vỡ ra thành trăm ngàn mảnh
vương vãi khắp đầm lầy
nhũ thiên nhiên
rũ bỏ xiêm y
theo tiết tấu uy quyền
sấm quyến rũ
tỏ tình mùa
Hạ
rơi.

13.
Mưa rào phi đầy tên nhọn
xuống đầm lầy
những chiếc kim hoan lạc
sự sống đội bùn
chống lên những mầm cây
hoang tưởng
Cộng sinh

14.
Nước
chưa bao giờ là kẻ chung tình
mà luôn yêu say đắm
“Lưu thuỷ hành vân”
triết lý cuộc sống
một chảy một trôi

Mây ở cuối trời
nước ly hương
lưu vong
lang thang xin visa mạch ngầm
tìm đường về thăm mẹ

Nước
chẳng tội gì chung tình
yêu bằng ảo giác
mềm
chạy bằng ảo giác
thoát
mềm buộc chưa chặt
không trói nổi tiếng chim.

15.
Mưa sữa
gió ru ngủ
chim
đứng giữa trời không thèm bay nữa
giang cánh tự tử
trong mây ở cữ
nước không còn đóng băng thành sữa
quê hương không là mẹ
quê hương chỉ là hương

16.
Tự ru khúc vĩ cuồng nứt nẻ
bằng ảo giác
mòn
chảy bằng ảo giác
bay

Về nhà thăm em
về quê thăm bố

Nước
đã nhiều lần băng
sương đã nhiều lần khói
phóng lên trời say
trắng bay êm ái
xám cười vụng dại
hạt rơi buồn
mưa có giống ta không.

31-12-2004

Lời giới thiệu (bìa sau sách)

Sẹo độc lập chứa đựng một thứ ngôn từ tự do đôi lúc cực đoan, chì chiết và liều lĩnh nhưng chính xác, thống nhất và ám ảnh. Một cảm xúc đa mang, đắm đuối, ruồng bỏ nhưng nghiệt ngã. Để từ đó, một thế giới u tối, hung hãn, phi luân, rối loạn được dựng lên.

Nhưng trong thế giới ấy, lúc nào cũng vọng lên một tiếng như lời trăn trối: Chúng ta, ai cũng phải về Ngôi nhà mang tên chính mình. Tiếng ấy là tiếng của tỉnh thức. Và đó chính là một sự thật nhân văn tối thượng.

Xin hãy lắng nghe thật bình tĩnh và ý thức cái tiếng kia.

(Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều)

Ngày mười
chín tháng
hai năm nhâm

tôi
được độc lập
với mẹ
bằng sợi dây
rốn
cắt đứt cơ thể
vết
sẹo làm người.

Vết sẹo
tôi
cái rốn
độc
lập Phan Huyền

…Thơ

19-2-2004

Gửi K.

Con chim ít hót nhất trong cả dân tộc chim hay hót
làm sao có thể nghe được tiếng mình?

Con chim ít hót nhất trong cả dân tộc chim hay hót
làm sao có thể nghe được tiếng một con chim hay hót ?

Con chim ít hót nhất trong cả dân tộc chim hay hót
làm sao có thể nghe được tiếng một con
chim ít hót khác?

Những con chim hay hót
làm sao có thể nghe tiếng hót khác mình?

Những con chim
hay hót làm sao có thể nghe
tiếng hót tự mình?

Những con
chim hay hót làm sao có thể nghe…?

Một dân tộc chim hay hót…
những con chim đã quên mất giọng hót chính mình
những con chim đã không thể hót giọng hót chính mình
những con chim đã không thể nghe thấy giọng hót loài…

những con chim đã không thể bay bằng tiếng hót
những con chim đã không thể im lặng
những con chim đã…

Một dân tộc….
…tranh nhau hót
Không thể
….bay lên
….những tiến hoá
….lặng im.

20-3-2008

Than thở với Phạm Tường Vân)

Tôi đầy một bụng dao găm. Có lúc
muốn phi như mưa vào bộ mặt thảng thốt
buồn phiền nhu nhược. Có lúc
muốn gí sâu từng chút vào cổ niềm vui đần độn
đặc quánh mật. Ướp xác lũ ruồi nhặng
bu chặt hư danh. Có lúc
muốn song phi vào ánh mắt
đã nhiều lần làm tôi khóc. Có lúc
muốn cạo cho nhẵn ghen tuông
mặt con chuột
cháy nhà.
Tôi còn nhiều. Dao
thọc từ phía sau biến tôi thành con nhím
trầm uất.”Buồn vương hai thế kỷ”. Ngồi tỉ mẩn
gỡ ra từng chiếc. Nhổ nước bọt vào lau
sáng loáng. Tôi lên kế hoạch trả thù. Tôi
còn nhiều dao mà!

Mỗi ngày, những lưỡi dao lại gầy hơn
vì buồn. Thật khủng khiếp vì không biết
làm gì với một bụng dao găm
đã được lau chùi sáng bóng
bằng nước bọt và miếng giẻ xơ mướp
được mang tên Nghĩa Tình.
Rồi một hôm. Không chịu nổi
nụ cười mỉa mai
kiểu Đạo đức đã quá lứa,
đòi động dục. Tôi quyết định
mang một lưỡi dao ra rèn luyện. Thử
cứa vào tay mình để ngồi xem máu chảy. Tôi
cố tìm lưỡi dao đã đâm tôi sâu nhất. Lưỡi dao
mềm, trong suốt và buốt lạnh như nước. Bất lực
tôi ngửa dao lên và đi trên lưỡi dao
như một người làm xiếc bịt mắt
thăng bằng trên dây. Đến chuôi dao
chân tôi dẫm phải một dẫy số. Nỗi đau
đã được mã hoá: 19021972.
Định mệnh
đã an bài. Tôi sinh ra
vốn không thể trả thù ai cả! Vì thế
rút dao ra. Tôi chỉ còn là
một lỗ hổng
không khác gì bức tường thủng.
Kể từ đó. Mọi người thậm chí có thể
làm tình với nhau qua lỗ thủng là tôi!
Namô a di đà!
Dao găm bụng tôi!

2005

Đêm nay lạnh, trăng tròn
và thiếp nằm đáy sông
khoả thân bắt sáng
đàn cá uốn lượn
vũ điệu minh hoạ
si tình.

Đên nay lạnh, và thiếp
nằm đáy sông Tiền Đường
nghe tiếng chàng tha thiết
thanh minh cùng phu nhân
nghĩa tình liêm khiết
minh bạch trò chơi
ái tình
cay nghiệt…

Đêm nay lạnh, đáy sông
lấp lánh nhục thể đạo đức
thiếp ngắm trăng
trăng ngắm thiếp
nước mắt chảy dưới đất thành sông
nước mắt trôi trên trời thành mây.

Đêm nào lạnh, chàng giả say
thêu cô đơn dệt truân chuyên
mua danh bán phẩm
thiếp luỵ tình
không liếp lụa che thân
thương Lý Bạch say trăng.

Đêm nào lạnh, tình người
ba xu một mớ, bảy xu một đời…

Đêm nay thiếp lạnh,
Thúc Sinh ơi.

Kẻ trộm vào nhà.
Uống một ngụm rượu trong ly rượu uống dở
Ăn miếng bít tết bé xíu và mấy cọng rau mùi
Ngắm ngọn nến cháy…
Nghe trộm lời yêu đương
Nhìn trộm mắt đam mê
Và ăn cắp khoảng trời tự do
trong vòng mười lăm phút.
Kẻ trộm bỏ đi.
Để lại một vết răng trên thân thể đoạ đầy
Trong bồn tắm oải hương ngất ngây…
Chủ nhà phát hiện dấu ấn “kẻ cắp”
Ẩn chứa trong nguyên vẹn
(Kể cả sự bất ổn…hiện trường)
Nến cháy thâu đêm
Mắt thức thâu đêm

Kẻ trộm vào nhà
Hay kẻ trộm vào giấc mơ…?
Mọi thứ tưởng như không có gì thay đổi
Chỉ có một điều không thể tìm lại nổi
Bên cạnh ngọn nến
Bên cạnh ly rượu
Bên cạnh ánh mắt
Bên cạnh lời nói
Bên cạnh oải hương ngất ngây vụng dại
Tuổi trẻ
vừa trút bỏ xiêm y
nằm thiêm thiếp trên giường…
Đã không cánh mà bay…!!!

Ngủ với định mệnh trên giường
thấy định mệnh gầy gò những bất lực.
Thức dậy với nỗi buồn trên giường
thấy nỗi buồn đầu bạc
thì mang nỗi buồn đi nhuộm
đen lại màu ham muốn thanh xuân.

Ngồi trò chuyện với một que diêm
que diêm không thể tự cháy
que diêm kể về giấc mơ màu lửa
lửa
triền miên mất ngủ
đêm
triền miên gầy…

Khảo dị:
Đêm ngàn lẻ …mơ
que diêm tự cháy
định mệnh hoá thân
mầm cây lá bạc
hoa lửa nở đỏ
thơm mùi diêm sinh.
Happy endding.

(Độc ẩm với Lã Bất Vy)

Những gương mặt người
quen mà không quen

Từng giọt sương nén trong veo câm nín
tiếng chim khua vỡ buổi sáng lạnh
em một mình
ngồi khuấy loãng thời gian

Buổi sáng muốn ôm anh
nắng nói lời mê ngủ
buổi sáng muốn gọi anh
mây tái mặt thẫn thờ

Quàng nỗi nhớ lên gối chăn bỏ ngỏ
bản Blues jazz đêm qua lẩn khuất phím dương cầm
người thiên di cung bậc cuối cùng
nụ hôn nửa vời
trái tim không cửa

Bóng ai hờ hững xéo trên lá cỏ
điềm tĩnh ngồi chờ gió
về tan cùng tàn thu
buổi sáng
một mình
quen mà không quen…

Lục lọi trí nhớ một hình nhân đêm
quấn quýt trùng căng kén ngà, tơ lạ
nuốt vào chầm chậm như loài lông vũ
vừa bay vừa thảng thốt… âm u

Buồn ngại ngần níu vạt ngu ngơ
chậm mất nhau cuối mùa
bão giông đã nửa đời lạc nhịp
cơn đau da lươn lên men vân gốm
buổi sáng mị tình…
nốc cạn
một tứ thơ.

Bạch lộ: sương trắng. Tiết cuối thu, gió Nam mang mùi tanh, vị cay, âm thương – ứng với Thái âm, màu tế tự đen và trắng, vật tế tự thường dâng gan – ứng với loài thú có lông… (ngộ theo Lã thị Xuân Thu).

Bài thơ này được cho là được sửa từ bài Buổi sáng (in trong tập Đếm cát, NXB Văn học, 2003) của Phan Ngọc Thường Đoan vì có nhiều điểm giống nhau.

Thư gửi nhà thơ Nguyễn Việt Chiến)

Nếu tôi chết
hãy đem tôi ra biển
vì tôi là hạt muối buồn
kết tủa từ cô đơn
tự ăn mòn mình bằng mơ mộng

Nếu tôi chết
hãy ném tôi vào sóng
cào đến xước mặt hoàng hôn
nàng tiên cá hát ru con
mê hoặc đêm trăng những chàng thuỷ thủ
trôi theo dòng hải lưu tình sử
giam hồn mình dương liễu Quán Thế Âm

Nếu tôi chết
xin gió hãy hồn nhiên
cuốn tôi về phương trời trống rỗng
một mình tôi sẽ làm cả cơn dông
xoáy vào đại dương nỗi đau bất tận
lặng câm đã muối thành lời

Nhưng vì chưa chết,
tôi sẽ là ai?

Là ai nếu nhạt nhẽo
Là ai nếu giả tạo
Là ai nếu bon chen
Là ai nếu đớn hèn
Là ai nếu ngu dốt
Là ai nếu dị hợm
Là ai nếu…

Có lẽ đã chết vẫn tốt hơn?

Giữa biển đời hạn hán tình thương
bạc thếch nỗi niềm
ươn nhờn ngộ nhận
mỏng như vết máu khô loang sa mạc
chờ tín hiệu được giải thoát
từ cảnh giới màu xanh

Tình âm u
ảo giác thuỷ triều lờ nhờ
tuôn bầu ngực trăng
căng lỗ thủng
dòng sữa đen đặc quánh
nuôi nấng lỗi lầm

Có lẽ đã chết
vẫn tốt hơn!

Hoang vu mắt
người đàn ông tiền kiếp của tôi
linh hồn ngậm sợi cỏ buồn mằn mặn
hạt muối lưu lạc cánh rừng u uẩn
tiếng vọng tình nghìn năm

Có lẽ
đã chết vẫn tốt hơn!

Tôi đã gói ghém xác thân
niêm phong dấu môi, thuyền giấy ảo vọng
sẵn sàng hải trình yêu bằng hải lưu nước mắt

Triệu triệu
xô dạt
triệu triệu
va đập
triệu triệu dòng
trắng
điên cuồng
sóng
tung toé dấu vết một cuộc đời.

Để viết lên mặt biển
bài thơ một cuộc …người

Đã chết
có lẽ vẫn tốt hơn…

15.10.2008

Tác giả cho biết thêm, sau khi đăng bài thơ này trên trang cá nhân vào tháng 10/2015, một số người cho chị biết về bài thơ Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển của Du Tử Lê, đã được nhạc sĩ Phạm Đình Chương phổ nhạc. Vì sự tình cờ đó, tác giả sẽ in nghiêng câu thơ “Nếu tôi chết, hãy đem tôi ra biển” của mình để bày tỏ lòng kính trọng với nhà thơ Du Tử Lê.

Có người đàn ông đang lau khô nước
trên khuôn mặt của mưa…
Phập phồng bao diêm trong túi ngực
hô hấp cho cõi chết tạm của lửa
Tiếng còi tầu cứa lên không trung một xa vắng
Nhan sắc nén dưới những thanh tà vẹt
Tuổi xuân mất trí nhẫn nại lao đi trên thép lạnh
nối thời gian thành vô định hành trình

Đêm sân ga
Có người đàn ông đi tìm nhan sắc của chữ
trong những nguyên âm buồn
Tìm bóng dáng ái tình trong son phấn mùi đêm
Tìm tiếng vọng tiền sử trong ngọn gió lang thang
Đã hong khô hoài niệm về vết thương nhỏ máu
Những giọt lạc thú của ngôn từ hoá thành hổ phách
Đã vá lại những vết rách của tấm voan nhẹ dạ
thành rèm cửa ngăn tạm vách tim

Đêm sân ga
Có người viết ngụ ngôn bằng nước mưa
đọng trong vũng buồn lạc lõng
Ngồi soi gương thấy bóng chàng Narisce với đôi cánh ngộ nhận
Nàng thơ không giới tính
đang loay hoay nhập thiền

Đêm sân ga
Có người lạc mất hành trình
từ quá khứ
Có người đợi một chuyến tàu
có lẽ sẽ đến muộn
Có người đợi một chuyến tàu
mà biết chắc không bao giờ kịp đến
Có người xuống nhầm bến
Có người muốn ở lại cùng tương lai

Đêm sân ga
Có người đánh dấu một nụ hôn gió
lên khuôn mặt của mưa…không nhan sắc
Có người ngồi nghe tiếng con tàu bất lực
không xác định được ngày về

Đêm sân ga
có một ngọn lửa vừa đứng chết
và câu thơ khóc tiếng chào đời
bằng mưa.

29/7/2013

Trên đây là những bài thơ hay nhất của nữ nhà thơ Phan Huyền Thư, được chúng tôi tổng hợp đầy đủ hi vọng sẽ mang đến những giây phút thư giãn bổ ích nhất cho quý độc giả yêu thơ.

Viết một bình luận