MƯA THÁNG TƯ

Em,
em thấy gì trong cơn mưa đầu mùa của tháng Tư ?
Là ướt át, là bão giông hay chỉ là nghiệt ngã ?
Còn anh, khi nhìn những hạt mưa rơi tầm tã
Anh chỉ thấy mình,
… NHỚ EM !

Em biết không ?
hình như lâu lắm rồi anh không giấu mình xem
Đứng lặng im dưới mưa nghe nỗi lòng mình tan vỡ
Khi anh biết có những điều … dang dở
Mà chẳng đành lòng gói ghém trả về những ngày xưa.

Em, hình như em không thích những cơn mưa ?
Anh không ghét, nhưng cũng đã từng như thế
Anh chỉ thích ngắm mưa rơi, nghe những bài nhạc tình sến súa
Và hình như thành thói quen rồi từ ngày
… hai đứa chẳng bên nhau.

Anh vẫn nhớ như in lần hẹn đầu
Ta cũng tạm biệt nhau trong mưa bay giữa những ngọn đèn mờ xa thẳm
Anh đứng nhìn theo … mà lòng thương thương lắm
Để bây giờ, ai đội cơn mưa lại thắt đau trong lồng ngực ?

Em,
có phải khi con người ta không còn thổn thức ?
Không còn cảm giác thèm được bên nhau sau những ngày dài tất bật
Không còn muốn nghe câu “thương em” dẫu có bao nhiêu thành thật
Là hết thương rồi, là đã hết cần nhau ?

Em,
Sao chúng mình không ráng đợi mưa tan
Đợi nắng lên, đợi cầu vồng nối nhịp mình hai đứa
Đợi mai sau để anh không phải tự hỏi mình trong mắt mưa giàn giụa
“Mưa tan rồi, … em còn cần anh không ?”

NK Công Hải

Viết một bình luận