CÁT BỤI

“Có sống qua một kiếp trần ai
Mới thấm được nỗi mệt nhoài cát bụi
Có sống hết kiếp nhân gian tàn lụi
Mới hiểu vì sao rừng núi cúi gục đầu.

Có ngồi đò ngắm đáy sông sâu
Mới hiểu nỗi đau Trương Chi ngày ấy
Có nghe tiếng bốn dây sầu run rẩy
Mới thương thân Kiều một kiếp long đong

Có ngắm lệ tuôn từ đá chảy ròng
Mới thương Vọng phu chờ chồng da diết
Có ngắm giếng sâu giữa Loa thành bất diệt
Mới hiểu tình yêu lầm lỡ Mỵ Châu

Có nhìn lũy tre, ngắm những hàng cau
Mới yêu quê hương thanh bình, yên ả
Có sống với mái tranh nghèo rơm rạ
Mới thương người dân lam lũ, khổ nghèo.

Có viết một đời chuyện ấy – Tình yêu
Mới lắng đọng biết bao điều đáng nói
Có sống giữa bao trái ngang, lừa dối
Mới thấm cho mình mật đắng trong đời

Có theo thuyền rong ruổi xa khơi
Mới hiểu tình yêu muôn đời của biển
Có mải ngắm cánh chim trời bay liệng
Mới mơ tung hoành một kiếp vẫy vùng

Có ngắm lá vàng rơi giữa không trung
Mới thấy xót xa kiếp người ngắn ngủi
Một phút vu vơ biến thành đá cuội
Trăm năm chết rồi sỏi đá lặng câm.”

sưu tầm

Viết một bình luận