Cảm nhận thơ Bùi Giáng thông qua tập Đêm ngắm trăng (Phần cuối)

Bùi Giáng bị đánh giá là một nhà thơ điên và câu hỏi đó được rất nhiều người quan tâm. Bởi trong tập thơ Đêm ngắm trăng cũng như một số tập thơ khác người ta cảm nhận thấy những cơn điên tam đảo tứ. Tuy nhiên, có thể nói rằng “Người ta vốn điên, điên một cách thiết yếu đến nỗi không điên cũng chính là điên theo một lối khác”. Vì vậy hãy đọc phần tiếp theo của Đêm ngắm trăng phần 3 để cùng cảm nhận nhé!

Nội Dung

Những ngày mưa nắng nhớ nhung
Những đêm trăng sáng mông lung nhớ gì
Những người gần gũi đâu đây
Những người xa cách chân mây cuối trời
Giở bài thơ cũ đọc chơi
Nhớ ai Liệp Hộ nhớ ai Điếu Đồ
Hồng Sơn Nam Hải Tây Hồ
Đông Phương hằng thủy nhấp nhô ngọn triều
(Chợt mùa thơ vội đăm chiêu
Bên mình phố thị Lan đìu hiu đi)

Hẳn rằng các hạ còn kinh
Giấc mơ quỷ dị biến mình ra ma
Kể từ một thiết mười tha
Nghìn phương vân tuyết đầu hoa cuối cùng

Hẳn rằng sơn nguyệt khuếch xung
Thao thao tiết điệu mông lung đất trời
Hẳn rằng chốn ấy là nơi
Giang phong sầu toả muôn lời hiến dâng

Tìm em muôn dặm tử phần
Gặp em phút chốc tần ngần tâm linh
Hẳn rằng các hạ còn kinh
Giấc mơ kỳ vỹ rập rình cứ reo
Giấc mơ quỷ dị gào kêu
Thất thanh như thể người theo bóng người
Người đi mất hút đâu nơi
Người heo hút đợi muôn đời thở ra
Thở vào bất tuyệt rườm rà
Ấy là tặng vật ấy là tân thanh

Hẳn rằng các hạ còn kinh
Giấc mơ quỷ dị tập thành tuôn tuôn

Thương em thương nhớ những ngày
Nhớ em như thể nhớ hoài mai sau
Nhớ em muôn một mộng đầu
Mà em nhớ mãi mối sầu tương lai
Cậy em cậy suốt dặm dài
Tận cùng khổ cực đắng cay cầm bằng
Yêu em có thể bảo rằng
Yêu là rất mực hằng hằng không yêu

Hồn hoa phấn xông hương sầu dị dị
Cây bên đường cùng hoa lá thở than
Người thục nữ sắp lên đường vĩnh biệt
Ôi Việt Nam! tình đã lỗi muôn vàn

Đầu tiên giáp mặt mê man
Chiêm bao những tưởng bàng hoàng tái sinh
Em đi vĩnh viễn tiền trình
Có nghe trong gió mang tình tự đi?

Em về tiền diện quang huy
Vẫn xa vắng lắm vẫn tuỳ thuận em
Chiêm bao vạn thể muôn hình
Trăm năm bao xiết mối tình không tên

Vì ngọc trắng cát lầm thu xiêu lệch
Gió băng trời xin thổi bụi bay theo
Ngàn xuân rộng vô ngần trong bóng nguyệt
Em về chơi cùng gió núi sương đèo

Một mai rừng núi hắt hiu
Xin em dẫn dắt gấu beo rừng về
Về cùng sương gió sơn khê
Chào nhau ắt sẽ mây đề huề tuôn

Yêu em bất chợt buổi đầu
Bảy mươi mốt tuổi bắt đầu ông yêu
Nhớ em Mọi nhỏ diễm kiều
Trùng khơi vô tận ông liều tái sinh
Về sau ông bất thình lình
Yêu em như thể muôn hình tượng muôn
Thấy em mộng tưởng vuông tròn
Trùng khơi ký ức hãy còn như nguyên
Về sau ắt sẽ muộn phiền
Trở thành vô lượng mây triền miên trôi
Tình yêu mộng mị muôn đời
Ấy là chung cục thế thời phục sinh

Tình yêu có lẽ vô tình
Yêu nhau có lẽ như hình biển khơi
Tình yêu muôn thuở muôn đời
Mà ra thời thể tuyệt vời rã tan
Tình yêu đã lỗi muôn vàn
Từ đầu tiên tới đá vàng mai sau
Một lời vâng tạc tiêu tao
Thuỷ chung vàng đá đớn đau tới giờ
Yêu nhau giây phút bất ngờ
Ghét nhau vĩnh viễn bến bờ đợi nhau
Trùng sinh xa lạ hương màu
Hồi sinh vô tận về sau sẽ là
Ôm nhau hôn hít thiết tha
Tình yêu vô tận ấy là từ em

Không bao giờ có thể nghĩ rằng
Ông từ vô tận cộc cằn muôn xưa
Vì sao bất chợt muôn mùa
Ông đi về với thượng thừa chào em
Em đi khôn xiết êm đềm
Em về bất chợt dịu mềm chào anh
Chào anh như nước chào ghềnh
Về sau bất chợt êm đềm em đi
Thình lình muôn thuở lâm ly
Biển non phù động em phi thường về

Tôi sẽ ra đi bỏ lại đời
Mỹ Tho Mỹ Thọ Sóc Trăng ơi
Mỹ Thỏ muôn đời là Sóc Trắng
Gái mặc quần ra đứng ngó trời

Em đi mời mọc mính trà
Em về khắng khít thu già khẩn trương
Nằm mơ mộng mỵ tình trường
Chiêm bao bất chợt lục hường muôn xuân
Muôn thu thập, một lừng khừng
Kéo dài vô tận em trừng trị anh
Muôn rối rắm một thập thành
Dằng dai tha thiết thiên thanh giậy thì
Bây giờ em ở anh đi
Tập thành kết tập nhu mỳ thiên hương

Trăm năm một cõi tình trường
Thành thân giáp trĩ vân sương tập thành
Người đi bước chậm bước nhanh
Bước về thổn thức thập thành khai hoa
Em từ thiên thượng nguy nga
Về chơi thiên hạ kể đà bấy bao
Bấy nay loạn sắc cuồng màu
Nhạt mùi hương cũ hồng đào hây hây
Gặp em duy nhất một ngày
Đêm trăng vĩnh dạ vơi đầy vĩnh tâm
Viễn lai đã mấy trăm năm
Trích tiên nguyệt hạ nguyệt cầm cuồng ca
Thuận tuỳ tuý vũ thiết tha
Mộng trường hỗn độn nguyệt ngà diêu mang
Cậy em chung thuỷ đá vàng
Có nghe trong gió nước tràng giang đi?

Chiêm bao mộng tưởng ngân dài
Ý trong tờ mộng nhớ ngày yêu nhau
Tình vân như mão yêu đào
Còn nguyên kiều diễm hương màu đầu tiên
Yêu nhau bao xiết buồn phiền
Máu tim đầy đủ, đồng tiền hụt hao!
Từ từ niệm tưởng thử sao
Con từ từ thấy hồng đào giai nhân
Cái ấy dìu về dặm phần
Dìu từ tử diệt Việt Tần mà ra
“Sao cho muôn dặm một nhà
Cho người thấy mặt là ta cam lòng” (*)
Các con không gặp Nguyễn Du
Chính ông cũng chẳng gặp Du bao giờ
Nhưng lời thơ ấy còn trơ
Bên nguồn vĩnh phúc bất ngờ tỏa ra
Những là ánh sáng chói lòa
Việt Nam văn hiến băng qua dặm nghìn
Bốn nghìn năm bốn nghìn năm
Con chưa biết rõ trăm năm là gì?
Bây giờ tạm biệt từ ly
Ông về chín suối con đi đường đời
Về sau tâm sự bồi hồi
Bỗng dưng con sẽ nhớ lời cảo thơm
Phong tình cổ lục đa đoan
Sử xanh còn chép đá vang còn truyền
Làm thân trâu ngựa uyên nguyên
Đền nghì mai trúc diện tiền do lai?
Em vui thục nữ thiên tài
Em buồn tận tuyệt di hài sử xanh

Trăm năm tách biệt hồng trần
Phồn vinh phá vỡ tinh thần tiều phu
Bỗng nhiên giữa cuộc trầm phù
Dằng dai nhất nhật tam thu kéo dài
Tận tình dằng dặc vô nhai
Đắm chìm góc biển phôi thai chân trời
Tuyệt trù đắm đuối đâu nơi
Hỏi han tâm sự cõi đời nín thinh
Nhập ma tẩu hỏa thình lình
Tồn sinh eo óc tiền trình éo le
Nguyệt hoa lếu láo đâu dè
Hỗn mang về giữa hiên hè thanh xuân
Tới chừng sa mạc nổ bùng
Giật mình tỉnh giấc điệp trùng chiêm bao
Tận trùng tích biệt tiêu tao
Ngại ngùng bái hội nghẹn ngào đa đoan
Dìm hoa ngập dưới trăng vàng
Thiên thâu ký ức còn vang bóng hoài
Lẫy lừng một trận đeo đai
Tái sinh liều giữa tuyệt tài tan hoang

Trăm năm tắm gội dưới trời
Ngày thì tắm nắng tối rồi tắm trăng
Nhớ em tắm với chị Hằng
Tận cùng tắm với ngọn đèn cô đơn

Trận đi tính thể tuyệt vời
Trận về ủ dột di hài biển dâu
Nỗi niềm tưởng tượng tiêu tao
Hình dung bao xiết mà ngao ngán lòng
Trận đầu vĩnh biệt Trúc Lâm
Trận đuôi hồi phục nguyên màu Sơ Khai
Tận tình nắng xế mưa mai
Hồi sinh hồng lệ than dài thở ra
Giấn thân liều giữa dặm dài
Còn dai dẳng gọi miệt mài tử sinh
Tuyệt tài tính mệnh lênh đênh
Tang thương vùi lấp chênh vênh trận tiền
Tặng em chút nghĩa tiền duyên
Thuyền quyên Thôn Nữ thần tiên thật là

Nằm đây nhớ phố bên ngoài
Dập dìu xe cộ tình hoài giai nhân
Nỗi đời khe khắt trăm năm
Tồn sinh lả tả bặt tăm u tình
Hằng thường tâm thức nín thinh
Nằm đây tưởng niệm kiên trinh bên ngoài
Một mình gánh nặng lẻ loi
Hai mình chung gánh cũng loi lẻ mình
Đã mang số kiếp lênh đênh
Thở than cho lắm vẫn chênh vênh đời
Thôi thì một khóc mười cười
Dẫu sao đã vỡ bình rồi bấy thân

Trật be bét trận khởi đầu
Tận cùng trật lất nhiệm màu trận đuôi
Trận đuôi khởi sự từ đầu
Trận đầu kết tập tư trào trận đuôi
Giấn thân hằng thể ngậm ngùi
Tử sinh liều giữa sụt sùi từng cơn
Giữa đêm giông gió dập dồn
Tình vô tận xứ hoạt tồn tái lai
Trận đầu be bét sơ khai
Trận đuôi ngất ngưởng còn say sưa hoài
Tuy nhiên tâm sự mệt nhoài
Cũng còn gắng gượng u hoài nhớ em

Từ Sappho mộng tới người triều Minh
Từ thiên hạ tới một mình
Cô thần khốc khấp tâm linh điếu đồ
Tâm tình liệp hộ chiêu hô
Nghìn thu cổ lục nhấp nhô trước đèn
Cảo thơm lần giở cho chăng
Ấy là một giở mười khăng khăng mười
Mười ủ dột một đười ươi
Vạn ngàn hồi phục một bùi giáng suông
Một chuếnh choáng vạn dơ tuồng
Tỏa ra khắp khắp đèo truông thấm vào
Rượu nồng nâng chén tiêu tao
Lòng nào mộng tưởng lòng nào oái oăm
Trường hữu u nhân bi LIỆP HỘ
Cưỡng danh NAM HẢI học ĐIẾU ĐỒ
Đan sa cửu diếu đến điều
Thoái tàng ư mật ngữ triều sứ quân
Hắc phong xuy khởi trùng trùng
Tôn tiền hoàn đãi tao phùng vô nhai
Tập thành viễn ngạn thiên thai
Phục hoàn thiếp mệnh quân tai khởi phường?
Như hà tác động vô phương
Như hà kim nhật trì cương đương thời? (*)

Nằm đây nhớ phố bên ngoài
Trăm năm ký ức lạc loài nhớ suông
Một lần một bận buông tuồng
Lỡ lầm gây một mối buồn thiên thu
Lỡ lầm chẳng chết cho ai
Mà mình suýt chết chết dài trăm năm
Mỗi phen sực tỉnh tưởng chừng
Có trời che đất chở giùm người ta

Gặp đây mừng rỡ quá trời
Mà quên quá đất muôn đời mặt trăng
Quá trời quá đất quá trăng
Quá muôn tinh tú tuyết băng tình đời
Quá ôi quá! quá ôi thôi
Còn chờ chi chẳng qua đời mất đi

Tuôn từ NGỘ HẠNH hút heo
Tới SƯƠNG TỲ HẢI nguyệt treo chín trời
Trẫm từ vô tận lôi thôi
Vô biên luộm thuộm tìm nơi chốn nào
Con từ viễn tượng chiêm bao
Nhìn ông như thấy muôn sao trên trời
Ông từ vĩnh viễn trùng khơi
Về đây thăm viếng chút thôi con à
Tặng con lỉnh kỉnh chút quà
Dông dài góp nhặt giang hà lời quê

Tùy em thiên nữ tán hoa
Thuận tùy thiên thượng đàm hoa tự tình
Đàm hoa nhất hiện hiển linh
Tùy em tiên tử tận tình tán hoa
Cõi người ta! cõi người ta
Thâm thu quý tiết hoàng hoa đằm đìa
Này thực tế nọ thế kia
Bình minh đối thoại đêm khuya thì thào
Tự tình tâm sự xiết bao
Thập thành dao động thế nào thưa em?

Tận cùng tử biệt sinh ly
Sinh còn chẳng tiếc tiếc gì tử ly
Lạ lùng thay! bước dằng dai
Trận tiền một lúc kéo dài năm năm
Hồng hoang man mác đi ngầm
Đi về bất tuyệt nguyệt rằm rong chơi
Lối về lời chẳng tỏ lời
Tình yêu vô tận muôn đời quên đi

Đào sâu mãi một tâm tư
Việt Tần tâm sự hình như láng giềng
Một lòng hàng xóm thần tiên
Thiên thu cốt cách thần tiên thế nào

Em đi – tuyệt tính non ngàn
Em về – tuyệt thể đá vàng đầu thai
Em đi có lúc thở dài
Vì vui quá độ trên ngày trăm năm
Nhớ em như nhớ nguyệt rằm
Vì em anh sẽ trăm năm vui hoài
Vui từ gánh nặng đeo dai
Tới vui trút giũ đầy vai gánh gì
Em đi tuyệt thể lầm lỳ
Em về tuyệt đỉnh nhu mỳ thành thân
Từ xa xôi tới gũi gần
Láng giềng tâm sự Việt Tần hằng như
Mở mang cốt cách từ từ
Bỏ vui gượng với thừa dư đau ngầm
Vi vu ngọn gió đi vòng
Vòng quanh lẽo đẽo tấm lòng chào em
Phù trầm dâu biển êm đềm
Thì thầm tâm sự lênh đênh mừng chào

Mặt trời chiếu xuống lá cây
Chim về ríu rít tháng ngày trăm năm
Người đi kiếm một chỗ nằm
Duỗi thân nghe ngóng những âm thanh gì
Xa xôi vang vọng nghìn nghìn
Nỗi đời lớp lớp nổi chìm chia xa
Tình yêu tiếp nối chan hòa
Hận thù đeo đuổi như ma quỷ sầu
Máu tim chia xẻ hương màu
Xẻ chia hai mảnh hai đầu hai đuôi

Kể từ vô tận tiêu tao
Yêu em Mọi nhỏ chốn nào đầu non
Thấy em như thấy vuông tròn
Thành thân thiên hạ biển non dịu dàng
Yêu em như nước lan tràn
Nhớ em như nhớ những tràng giang xa
Em từ vô tận bao la
Đi về phảng phất phôi pha não nùng
Bảo rằng yêu dấu tình chung
Bao phen có lẽ mông lung muôn lần

Trên đây chúng tôi sẽ chuyển tải đến bạn những bài thơ cuối cùng trong tập thơ Đêm ngắm trăng của Bùi Giáng. Qua đó bạn có thể hiểu thêm về những phong cách sáng tác, lối tư duy cũng như phần nào cảm nhận được cuộc sống của người thi sĩ tài hoa này. Và cũng đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng tìm hiểu các áng thơ ca đặc sắc nhé!

Viết một bình luận