Kết thúc tập thơ dịch của tác giả khác của Bằng Việt P2, cùng chúng tôi đón đọc các tập thơ dịch của các tác giả khác của nhà thơ Bằng Việt Phần 3 để hiểu rõ hơn về tài năng sáng tác và dịch thơ của ông nhé.
Nội Dung
Cha tôi đã bỏ cả một đời
 Để mơ ước xây ngôi nhà bé nhỏ
 Chiều nào ông cũng ngồi trong bếp
 Lơ đãng trước tách cà phê đắng ngắt
 Nhấm nháp một chút gì ngọt ngào
 Để nuôi dưỡng lòng tin vào những gì chưa có
Bao năm rồi chúng tôi đi xa
 Ngôi nhà vẫn chưa xây nổi
 Và cha tôi, nay cũng mất rồi
Có phải thế chăng, hỡi em gái u buồn
 Khi anh nhìn sâu vào mắt em
 Có chút gì ấm lòng đến xót xa
 Đồng điệu với giấc mơ, thời cha từng ấp ủ
Hãy tìm ra một chút xíu tình yêu
 Như người nghèo tìm chỗ nương thân giữa chợ
Đôi khi, đấy là điều không sao mua được
 Ở thời buổi con người quá đỗi cô đơn!
Một đĩa hát réo lên
 Hạ giọng xuống, lại cất lên, hạ giọng xuống, rồi réo lên đột ngột
 Như một kẻ say không biết làm gì
Làm sao tôi viết nổi cho em lấy một dòng thơ
 Khi phải tìm lại những từ hầu như quên lãng
 Giống như chiếc áo váy tinh khôi, em từng bỏ mất
 Chiếc áo váy thời học sinh năm cuối ở trường làng!
Làm sao thấy lại những viên đá hoang sơ thời nguyên thuỷ
 Ở những bến bờ chưa có ai qua
Tôi đã bị làm hỏng đi rồi
 Tôi còn biết nhìn ra ngọc quý ở đâu giữa vô vàn đá hộc
Dưới cầu Mirabeau, dòng sông Seine trôi
 Trôi cả tình ta theo nữa
 Có cần chăng để khiến lòng tưởng nhớ?
 Buồn mãi rồi có tới được niềm vui?!
Đêm cứ đến, khắc giờ cứ điểm
 Anh còn đây, dầu năm tháng qua rồi!
Mình từng đối diện nhau, tay nắm chặt tay,
 Tay kết liền nhau, như thành cầu xiết chặt,
 Khi sóng dưới kia, cứ từng làn nối nhau mỏi mệt
 Vỗ đập thờ ơ, mặc cái nhìn say đắm muôn đời!
Đêm cứ đến, khắc giờ cứ điểm,
 Anh còn đây, dầu năm tháng qua rồi!
Năm tháng cũng như sông, như nước chảy vô tình,
 Tình yêu đã ra đi, là ra đi mãi mãi…
 Cuộc đời ơi, cớ sao mà chậm rãi,
 Và hy vọng, cớ sao tàn khốc đến nhường này!
Đêm cứ đến, khắc giờ cứ điểm,
 Anh còn đây, dầu năm tháng qua rồi!
Ngày nối ngày, tuần lại nối tuần đi,
 Cả quá khứ, cả tình yêu, nào sẽ còn gì?
 Tất thảy rồi tan, không hề trở lại,
 Chỉ dưới chân cầu, dòng sông Seine trôi mãi.
Đêm cứ đến, khắc giờ cứ điểm
 Anh còn đây, dầu năm tháng qua rồi!
Bạn láng giềng tôi ơi
 Tôi đã trông thấy bạn
 Khi tên lính xộc vào nhà tù
 Xiên lưỡi lê, đóng bạn vào vách đất!
Và bạn thấy tôi nhìn
 Làm thinh, ngồi trên mái!
 Phận riêng, tôi giữ gìn
 Không hé môi đáp lại?
Cái tàn bạo kẻ ngoại xâm
 Bạn không thấy kinh khủng hơn
 Bằng sự đóng băng tim tôi phút ấy!
Nhưng bạn đâu có thấy
 Tôi im lặng nỗi gì!
 Cổ bạn, lưỡi lê kề
 Cổ tôi thành tắc giọng:
 Bị tọng đầy kín họng
 Một mớ những đồng xu!
Đỏ là màu của máu
 Màu của cơn giận hờn
 Và cả màu đỏ mùa hè
 Và mặt trăng nhiều khi cũng đỏ
Xanh là màu của trời
 Màu của cơn sợ hãi
 Và người lính canh mặc áo choàng xanh
 Và bức tường quanh tôi xanh lặng
Lá cây là màu hy vọng
 Màu của đại dương xa vời
 Và cũng là màu chiến khu
 Màu của quân mình trong ấy
Trắng là màu của ngày
 Đêm nhiều khi cũng trắng
 Và đó là màu mẩt ngủ
 Le lói hắt lên quanh tường nhà giam
Đen là màu ngục tù
 Cũng là màu mực in rõ nhất
 Và đó là màu trang giấy
 Khi những dòng thơ đã được viết lên
I
 Đêm khoá chặt cơ thể tôi
 Như rượu chát
Còn ngoài kia
 Sau tấm ri-đô tròn của đại dương
 Những người mù liên kết cùng nhau
 Để đánh mất đi giấc mộng
II
 Tình yêu
 Là bộ sưu tập những trạng thái cô đơn
Những ngôi sao
 Giống nắm hạt khô vãi tung lên trời
 Lung linh sống lại
 Dù vẫn sống dưới ách của ngày
Con bò cày vẫn cày
 Dưới những làn roi quất
III
 Có sự lãng quên làm khô bầu mực
 Có cơn khát giãi bày làm bút hút se ngòi
Anh
 Đầu đội trời. Chân đạp đất
 Mà không tìm ra bầy cừu nào để chăn
 Chả lẽ anh quên
 Mình còn có thể chăn dắt cả những đám mây tứ xứ!
Thế kỷ đồ kim khí đã già rồi
 Đã hoen rỉ và đã dần xám xịt
 Đến tháp Epphen cũng thành mỏi mệt
 Đứng còng vai chống đỡ vòm trời!
 Chả cần chi, khi sắt đã hết thời
 Thế giới đã cần đến cao phân tử
 Nhưng thế giới trong nghề đồ sắt cũ
 Vẫn y nguyên còn lại chiến tranh!
 Dù con người đã đứng thẳng tầm mình
 Cao hơn hết mọi thánh thần vua chúa
 Nhưng Trái đất trong nghề đồ sắt cũ
 Vẫn cứ lưỡi lê, bom đạn, súng trường!
 Có thể nào bên cạnh nơtơrông
 Cái chết cổ xưa vẫn về đeo đuổi?
 Không thời gian nào xoá nổi
 Không bao giờ rỉ sét đến ăn đi?
Trái đất ơi! Biết mấy những thần kỳ
 Còn phải tới trong ngày mai vĩ đại
 Chất liệu mới sẽ cứ dần thay mãi
 Thế kỷ đồ kim khí đã già rồi!
 Trong giấc mơ nối tiếp những đời người
 Sẽ thêm nữa biết bao điều mới mẻ
 Nhưng biết làm sao cũ đi được nhỉ
 Vết đạn nằm trong ngực của cha ta?
Một ngọn cỏ
 Như em thường nói
 Có màu của gió
 Một thứ màu không ai nhìn thấy
 Nhưng sao cả cánh đồng
 Cứ run rẩy lên mãi thế
 Vì một kỷ niệm đã từng lãng quên
Tất cả trí nhớ của anh
 Không thể đủ
 Để quên đi
 Một người vắng mặt
Chủ nhật
 Anh không nhắc đến tên em
 Không nhắc lại tiếng xào xạc của khu vườn
 Đã bị làm loãng ra vì bầy trẻ nhỏ
 Anh cũng không nhắc đến tiếng chuông
 Quá buồn và lẻ loi
 Cứ tan dần và lùi xa
 Cùng tiếng hát
Chỉ còn trời
 Trời thì còn gì để nói
 Một chữ Trời – Thế đủ rồi!
Và đêm đến
 Anh tưởng tượng ra
 Một mặt trời
 Mặt trời thổi một trận gió ào qua
 Trên mặt đất
 Không hề tồn tại
Là người Đức cả thôi, nhưng chúng ta không đồng nhất
 Lịch sử dạy chúng ta điều đó lâu rồi!
 Kẻ xảo trá ở cạnh người mơ mộng
 Kẻ dã man và nhà tư tưởng sống song đôi!
Và điệu kèn đồng ô nhục đã lôi đi
 Tất cả chúng ta vào thời kỳ cay đắng
 Vào tội lỗi nặng nề không thể tránh
 Tưởng loại bỏ dân ta khỏi tổ hợp loài người
Khi các thành phố đã đều tan vụn
 Chúng ta đi như mê sảng giữa nhà mình
 Nhưng hy vọng dần nhóm sau đổ nát
Tự lòng sâu tiềm tàng nhân dân hồi sức
 Và lòng tự hào lại chắp cánh cho ta
 Mở đường đi tới chân lý sâu xa…
Đêm trên sóng
Một chiếc ắc-mô-ni-ca
 Trên chiếc thuyền lướt qua bên cạnh
 Với nhiều giọng hát cất lên
Thuyền ơi
 Thuyền đẹp quá hay thuyền là ảo ảnh ?
 Chúng tôi tới tương lai, thuyền có tới cùng…
 Dù sóng vỗ vẫn đang là hiện tại!
Cái bình thường mỗi ngày cứ đang qua
 Đến mãi nửa đêm mới tiếc rằng sắp mất!
 Mỗi việc thường ngày gắng sức
 Lúc sắp sang canh mới thấy bất ngờ
Con thuyền trôi lâng lâng
 Hẳn biết rõ đường xuyên qua bóng tối
 Có phải chiếc ắc-mô-ni-ca
 Đang thổi thật say mê khúc ấy
 Có phải mọi người ngồi đâu đấy
 Đang muốn cất cao điều đó thành lời…
Mỗi buổi chiều gió nhẹ
 Vỗ về ta thân quen
 Ánh hoàng hôn chảy khẽ
 Trên cánh đồng vừa yên
Lá rung rinh mỗi chiều
 Mộng những con đường lớn
 Khoảng vô cùng lẳng lặng
 Trăng lên bỗng thành lời!
Và biển cả muôn đời
 Nặng nề xô tới đất
 Bờ mênh mang bạc rắc
 Cánh buồm sao chưa đi ?
Tôi trở về Tổ quốc
 Trở về Thơ
 Lại ngồi
 Trên chiếc bàn viết cũ
 Đặt hai tay
 Lên trước mặt mình
 Thấm một chút gì mỏi mệt
 Sau bao chặng đường dài dặc
 Sau bao xúc động lớn lao
 Được gặp lại nhà mình!
Bức chân dung cũ – trên tường
 Nhìn thẳng vào tôi
 Nhìn xoáy vào đôi mắt
 Với câu hỏi không lời:
 Tôi phải kể những gì
 Về bao vất vả đã qua
 Ở xa mãi, rất xa
 Nơi tôi đã lăn lưng bảo vệ
 Chỗ ngồi này
 Có cái bàn viết cũ
 Dãy phố này
 Rì rầm tình yêu trong tiếng người
Nếu có khi nào nữa
 Tôi không thể trở về
 Thì các bạn tôi ơi
 Các bạn hãy hiểu rằng
 Tôi đã phải quyết định
 Cùng với số phận mình
 Số phận ngôi nhà tôi và Tổ quốc tôi
 Số phận của Thơ ca
 Cùng số phận của toàn thế giới.
Tôi có thể nhìn thẳng vào mặt trời
 Nhưng với bạn bè đã chịu nhiều oan khuất
 Tôi không thể đang tâm
 Mắt dám nhìn thẳng mắt!
Phải. Tôi đã từng ôm hôn họ
 Đã sẻ chia với họ từng mẩu bánh mì, ngụm nước
 Có khi từng say với họ bên vò rượu
 Đấy là thời đã rất xa xưa
Khi tôi nghĩ về những gì tai hoạ
 Do thánh thần hay con người gây ra
 Là do tôi đã nghĩ tìm cách nào chạy chữa
 Dù thầy thuốc hay các nhà phù thuỷ, tiên tri cũng chưa thể chữa lành
Thế rồi năm tháng trôi qua
 Đến tuổi này, không biết vì sao
 Tôi vẫn có thể nhìn thẳng vào mặt trời
 Mà không dám dàn mặt nhìn thẳng vào bè bạn nữa!
Em bé: Này chim bạn chim bầy
 Người dù bay dù đậu
 Người ruổi rong trăm nẻo
 Cho ta nhắn một lời
 Người có biết vì sao
 Mẹ ta không thể nào
 Còn về nhà nổi nữa
Bầy chim: Lũ chúng ta đâu rõ
 dám dối trá cùng em
 Ngọn triều lên rồi xuống
 Cứ muôn đời triền miên
 Con người còn rồi mất
 Là quy luật thiên nhiên
 Có cách nào trả lại
 Cuộc đời cho mẹ em
Chán ngấy rồi những gì cân xứng
 Những tượng đài kia, những bức tranh này
 Cả những thói quen chỉn chu, cách điệu
 Những sắp xếp, chuyện trò, nhà cửa, đường cây…
Nghe tôi thở than, lắc đầu, em nói
 Một thoáng khinh khi, một thoáng mỉm cười:
 – Tất cả những gì sống, đều cân xứng
 Hoa lá, chim muông, thú vật, con người!
– Vâng, đúng thế? Nhưng dầu sao đi nữa
 Cây bạch dương kia chẳng hạn, có gì
 Mà hướng Bắc, cành vừa thưa vừa ngắn
 Còn hướng Nam, cành rậm lá, xum xuê?
Và thêm nữa, có gì đâu kì cục
 Khi trái tim dồn dập đập đêm ngày
 Chỉ dồn dập đạp đều bên ngực trái
 Còn bên phải này, em nói sao đây?
Hãy cho tôi chiếc vé giã từ
 Trên chuyến tàu đi đâu cũng được
 Hãy cho tôi lên được chuyến tàu
 Với chiếc vé chia tay quá khứ
 Miễn là tôi đừng lỡ chuyến tàu xa
Hãy đừng buồn dù cuộc tình quá ngắn
 Cuộc tình ngọt ngào, tươi tắn nhường kia
 Hãy đừng buồn dù cuộc tình quá ngắn
 Đủ cho tim ta chói sáng một lần
 Hãy đừng buồn dù cuộc tình quá ngắn
 Đủ ghi dấu đời mình trước lúc phải đi xa
Và có thể đây là lời vĩnh biệt
Thiên hạ bảo: Lên phương Bắc kiếm ăn
 Ở đó, việc làm xem chừng dễ sống
 Thiên hạ bảo: Phương Bắc giờ khá lắm
 Ở đó, đủ dư công ăn việc làm
 Và tôi lên phương Bắc, bơ vơ
 Không một xu dính túi
Tôi hít đầy không khí ban mai
 Hít nở phổi thay cho bữa sáng
 Tôi hít đầy không khí ban mai
 Hớp không khí luôn căng phồng bụng
 Cho đến tận bữa chiều, hoa mắt
 Tôi tiếp tục hớp tràn không khí đặc hoàng hôn
Tôi nhảy tưng tưng
 Cốt cho quên cơn đói
 Tôi hát tưng tưng
 Cho đỡ buồn, đỡ mỏi
 Tôi hát, tôi rên ư ử
 Một điệu blues toàn không khí trống trơn
Thôi đừng ai nỡ hỏi
 Điều gì sẽ đến với tôi
 Thôi đừng ai nỡ hỏi
 Nơi đây sống khá hay tồi
 Tốt hơn hết hãy nghe
 Điệu hát của tôi, căng phồng không khí
Mẹ tôi thuần chủng da đen
 Cha tôi trớ trêu, lại là da trắng
 Tôi đã nhiều phen căm ghét cha tôi
 Nhưng dần dà tôi đầu hàng số phận
Tôi chuyển nỗi đau sang hờn dỗi mẹ
 Trách mẹ sao không an phận thủ thường
 Nhưng cũng dần dà, tôi đầu hàng số phận
 Mẹ khổ sở đã nhiều, nên chuyển giận thành thương
Cha tôi chết ở xa, giữa đồn điền to rộng
 Mẹ tôi mất trong túp lều rách, tồi tàn
 Tôi – đứa trẻ da màu, biết tìm đâu chỗ chết?
 Khi lăn lóc vào đâu cũng chỉ kiếp con hoang?
Nếu tôi có hàng trăm đô la
 Trong túi áo cũ mèm, sờn rách
 Thì tôi sẽ mua lấy một con la
 Để cưỡi lang thang thoả thích
Nếu tôi có hàng ngàn đô la
 Thì tôi sẽ mua chiếc xe bốn bánh
 Để rong ruổi thoả chí trên đường
 Thả một đám mây bụi mù tứ phía
Nếu tôi là triệu phú
 Ắt hẳn tôi mua một chiếc máy bay
 Và cả nước Mỹ sẽ cúi rạp đầu
 Tôi dù ở đâu cũng thành long trọng!
Nhưng tôi chẳng có gì hết cả
 Túi rách sờn, không có một đồng xu
 Và cuộc đời tôi cứ thế vô tư
 Khi chỉ ước có toàn chữ “Nếu…”!
Chơi
Trẻ con chơi làm phi công
 Chơi trò lái tàu, chơi trò xây dựng
 Chơi cả trò kiếm tìm địa chất
 Hoặc thậm chí du hành bay mãi tới trăng sao
Trẻ con
 Chỉ chơi những trò ước mơ nghiêm túc
 Không lãng mạn như người lớn bao giờ!
 Bởi chỉ có người lớn là vô bổ
 Dám chơi trò sáng tạo những vần thơ!
Tôi thấy rõ từng dải băng lấp lánh
 Những tảng sáng ghê người nhọn sắc, gồ ghề
 Khi chiếc máy bay chở tôi nhào xuống
 Sắp vỡ tan tành dưới dải sáng rợn người kia!
Nhưng tôi đâu còn thời gian sợ hãi
 Những gì đáng sợ hơn tới lúc cũng qua rồi
 Nếu chắc chắn phút này cuộc đời tôi vỡ nát
 Thì chỉ các thiên thần sẽ đến nhạo cười thôi!…
Nếu đời sống sẽ rộng dài thêm nữa
 Ắt hẳn chúng ta cũng ngông ngạo ra trò!
 Ta có thể quên đi cội rễ
 Để vượt qua mọi ranh giới không ngờ!
Nhưng còn đó, chiếc ấm lò Nga cũ
 Cái cốc đựng Kêphia, như thời cũ quen dùng
 Có lẽ chúng còn vẹn toàn duy nhất
 Từ thế giới hôm qua đã tan vỡ, nổ bùng!
Ai không lẩn tránh tổ tiên mình
 Không lẩn tránh đất nước mình
 Không lẩn tránh chủng tộc mình
 Có đường đi nước bước rõ ràng
 Có chủ đích, có niềm tin vững chãi
 Có những khổ đau, những điều từng trải
 Những say mê và yêu ghét phân minh
 Thì người ấy
 Đáng được nhân danh chính mình
 Làm một thực thể không tan biến mất
 Làm một người bạn của đời tôi đích thực
 Để tôi mở vòng tay, đón nhận vào lòng!
Con không thích những chuyện thần thoại nữa
Nhưng người ta vẫn kể cho con
 Về những con rồng thiêng, con chó trung với chủ
 Con cáo xám, và nàng công chúa
Tất cả những chuyện này, con còn thích đâu con!
Bây giờ những buổi chiều, con ngồi với cha
 Cha bảo: Con chó là con chó, con sói là con sói
 Và dạy con những tên người đáng nhớ
 Những anh hùng đã hi sinh
Phải nói hết cho con sự thật!
Đào bới cuộc đời, sau nhiều lần tưởng chết
 Bàn tay không ngơi nghỉ bao giờ
 Ngày tiếp ngày, hãy mở to đôi mắt:
Một hàng cây trong vườn đủ làm thầy của ta
 Nó nở hoa để mai này kết trái
 Còn những thứ không cần, chỉ làm củi đun thôi!
Nào hãy xem
 Em đã nói với anh
 Những gì đã xảy ra thế nhỉ?
Phải. Rõ cả mà đủ lắm rồi!
 Nên bỏ hết những chuyện lằng nhằng ấy đi
 Và đóng lại bằng dấu chấm
 Ở bên kia ranh giới thời gian
Còn bây giờ, việc của chúng ta
 Là lại phải bắt đầu
 Lại phải hành trình tiếp tục
 Chúng ta vừa dừng chân
 Ở giữa chữ: “Cuộc đời”
 Chúng ta lại bắt đầu
 Cũng chính từ chữ ấy
Mép bàn ăn
 Mùi mỡ, mùi hành
 Và cả ống tay áo chùi vào nước bẩn
Mép bàn ăn
 Một cánh hoa rơi
 Một quyển sách khép hờ
 Nằm nhịn đói giữa hai lần được đọc
Mép bàn ăn
 Những cái miệng há ra của cả gia đình
 Ngày ngày chờ đợi
 Và sự im lặng khôn cùng
Tôi là con của Người, sinh ra trên đất ấy
 Và biết bò trên đất ấy thân thương
 Người cho tôi biết cảm thụ sắc màu
 Cho tôi chiếc cọ lông để vẽ
 Có điều, tôi không biết phải vẽ Người ra sao?
Trời thế này chăng? Đất thế này chăng?
 Và trái tim người? Và anh em trong lửa cháy?
 Và những thành phố hoang tàn, máu chảy
 Nước mắt tràn mi, tôi đâu thấy được gì
 Tôi đi đâu? Tôi bay hướng nào cho thoát?
Vẫn biết có ai đó cho tôi được sống
 Vẫn biết có ai đó có quyền bắt tôi phải chết
 Nhưng chẳng ai giúp gì cho những bức tranh tôi
 Để chúng có hồn hơn và yêu đời trở lại!
Tổ quốc lặng thinh ư? Trái tim tôi muốn vỡ
 Vì sự lặng thinh dai dẳng của Người!
 Ngày lại đêm, với mọi lời cầu nguyện
 Chẳng giúp được gì cơn khát bỏng trong tôi…
 Tôi quỳ gối van xin, hi vọng
 Nuôi mãi lòng tin phấp phỏng một đời!
Tổ quốc ơi! Tôi làm chi để Người phải giận?
 Tôi luôn mở oà ra hết thảy cùng Người
 Tôi như cái chai đặt trước Người dốc cạn
 Như bát nước đầy, rót cho đến khi vơi
 Nhưng tháng rồi năm, nỗi xa cách dày thêm
 Biết có cách nào cho tôi trở lại?
 Có lẽ còn chăng nắm tro tàn rơi vãi
 Một ngày kia tôi về lại cùng Người!
Những ánh chớp mùa Hè vụt tắt
 Có dễ ba mươi năm có lẻ, xa rồi!
 Hai chúng mình đâu còn ba mươi tuổi
 Đã già ư ? Đâu chỉ thế mà thôi!
Cái bến cảng xa xưa tĩnh lặng ơi, ngày ấy!
 Ba mươi năm, mình vẫn cứ mơ về…
 Quay trở lại, dù chỉ trong chớp mắt
 Còn có gì nơi đó để say mê ?
Nhưng không phải! Trái tim là thế đấy!
 Vẫn y nguyên đợt sóng cũ xô bờ
 Trái tim đã già, cuộc đời đã chín
 Nhưng chợt lại hoà cùng ký ức trẻ thơ
Tất cả thời thanh niên như hồi sinh trọn vẹn
 Trái tim run như dẽ lúc chiều tà
 Vẫn biết rõ trái tim cần đa cảm
 Sao mãi đến lúc này, mình mới thực hiểu ra!
Mắt vẫn sáng long lanh, bàn tay đầy tin cậy
 Câu trả lời vẫn sẵn ở trên môi…
 Ừ, có lẽ bài hát khi thật chín
 Là bài hát nhập về với tuổi trẻ xa xôi!
Em nhớ căn phòng ẩm thấp
 Cái lò to gộc, khói mù
 Học bổng chung nhau một suất
 Hai ta cùng sống, đơn sơ
Chiếc đĩa ta cầm đã cụt
 Chiếc thìa ta xúc thì cong
 Chỗ đặt ấm trên thành cửa
 Nước chè loang vệt vòng cung…
Ôi bao năm rồi, quen thuộc
 Vị khoai tây nguội ngon lành
 Cái màu cà chua đỏ lợ
 Lẫn trong cá hộp còn tanh!
Em thuộc từng thói quen anh
 Thân thương với em từ ấy
 Đôi mắt anh thường nheo lại
 Khi cần dặn bảo gì em
 Đôi ngón tay cầm que diêm
 Cái cách anh nhai thuốc lá
 Cái giọng anh khàn đến lạ
 Khẽ khàng trìu mến bên em
 Cái quầng đèn đục thâu đêm
 Những tháng năm dài mất ngủ
 Cái túi cũ, đầy sách vở
 Sáng sáng lặng tờ em đi
 Cát sẫm trên đường se se
 Rắc đầy lớp băng mỏng dính
 Giọt nước mắt rơi thấm lạnh
 Trước gió buốt da đầu mùa…
Duy một điều mãi bất ngờ
 Vì sao em yêu anh thế ?
Có người tạc bằng đá, có người bằng đất sét
 Tôi từ sóng tạo ra, óng ánh khắp toàn thân
 Tôi là Marina, quen mọi điều bội phản
 Tôi là lớp thuỷ triều tung toé bọt phù vân
Có người bằng đất sét, có người bằng xương thịt
 Loại sẽ có quan tài và bia mộ đi kèm
 Tôi được rửa tội trong sóng biển, nổi trôi cùng biển
 Nêu được thổi bay lên, sẽ dập vỡ tan tành!
Thấm qua mọi trái tim, lọt qua nhiều mắt lưới
 Tôi tự do ngang dọc tung hoành
 Tôi mãi mãi xoắn tròn như rác rều phóng túng
 Chẳng bao giờ thành muối của người ăn!
Dù vỡ vụn ra dưới chân đá hoa cương
 Tôi sẽ lại hồi sinh với từng cơn sóng lớn
 Nhưng mãi là bọt thôi, vui tươi và sống động
 Bọt cao vời của biển cả dâng cao!
Mọi thứ hát hò, tranh luận… mệt rồi
 Tôi chỉ muốn khép môi thầm, lặng lẽ
 Còn thời gian, đánh lừa tôi quá dễ
 Rằng cách gì cũng sẽ tới cơn mơ
Tôi nằm im, khép chặt mi mắt lại
 Cho đến khi mọi sự đã hầu quên
 Chẳng còn thấy ai hát hò, tranh luận
 Chỉ còn mỗi tiếng chim và bóng lá dịu hiền
Anh đã yêu em bằng chân lý giả
 Và cả bằng sự thật của dối lừa
 Anh yêu thế, giờ tránh đâu được nữa!
 Dù bỏ nước mà đi, rời khỏi mọi bến bờ!
Anh đã yêu em lâu hơn hạn định
 Nhưng phẩy tay một cái cũng là thôi!
 Không cần nữa không thể thêm gì nữa
 Chân lý của giã từ thật ngắn ngủi…đơn côi!
Hôn trán anh đi, để xoá những buồn lo
 Tôi hôn anh lên trán!
Hôn mắt anh đi, để thoát cơn mất ngủ
 Tôi hôn anh vào mắt!
Hôn môi anh đi, để qua khỏi ngày khô khát
 Tôi hôn môi anh và thấp thỏm đợi chờ!
Không thấy gì cả ư? Em hôn lại một lần đi
 Tôi vâng lời anh và mất luôn trí nhớ!
Những câu thơ tôi viết từ rất sớm
 Thuở chưa nghĩ mình lại hoá nhà thơ
 Như tia nước vọt lên từ miệng giếng phun
 Như tia lửa toé ra từ quả pháo
Những câu thơ hệt như bầy quỷ nhỏ
 Ào vào tận thánh đường hương khói, mộng mơ
 Những câu thơ về tuổi trẻ và cái chết
 Cho đến nay chưa được đọc bao giờ
Chúng bị vứt lăn lóc trong cửa hàng bụi bám
 Chưa có một ai nhìn ngắm, đôi hồi
 Nhưng chúng giống thứ vang, càng lâu càng quý
 Sẽ đến ngày, đến lượt chúng lên ngôi
Em có lẽ nào không muốn sống cùng anh
 Trong thành phố xinh nhỏ ấy
 Nơi có những hoàng hôn vĩnh cửu
 Và tháp chuông bất tử đến muôn đời!
Một khách sạn mảnh mai, tất cả đều bằng gỗ,
 Tiếng chuông đồng hồ điểm thánh thót xa xăm
 Như từng giọt thời khắc cổ xưa còn rớt lại…
 Trên gian gác nhỏ nhoi áp mái
 Tiếng sáo buổi chiều như có như không!
 Đôi khi, người thổi sáo hiện ra
 Cùng những bông uất kim hương thật to bên cửa sổ.
Anh có thể không còn yêu em nữa,
 Nhưng ở thành phố xinh nhỏ ấy
 Em có lẽ nào không muốn sống cùng anh!
Ngỡ có cánh bay quanh rồi dừng lại
 Lên nữa ư? Cũng đã quá cao rồi!
 Trong giây phút mê man lần chót
 Tốt hơn là đừng tỉnh dậy mà thôi!
Kẻ mộng du lúc ấy giống thiên tài
 Lên cao mãi, không một ai bầu bạn
 Trong giây phút tỉnh ra lần chót
 Tốt hơn là không được phép hồi tâm!
Trăng là mắt của người. Hình mắt cú
 Mắt của mái nhà đang dõi nhìn ngươi
 Nếu bên dưới réo gọi ngươi lùi xuống
 Tốt hơn là ngươi giả điếc đi thôi!
Trăng là hồn của người, là thần Urania thông tuệ
 Cánh cửa cho ngươi bước tới thiên thần
 Trong giây phút cuối cùng kéo ngươi hoà nhập
 Tốt hơn là ngươi rũ sạch phân vân!
“Yêu, như thể bốn mươi nghìn anh em”
 (Shakespear, Hamlet)
Buổi hoà nhạc. Matxcơva. Cô gái áo choàng đen
 Lần thứ hai mươi ra chào khán giả
 Tôi bỗng nao lòng, tôi dễ yêu cô quá
 Cả hội trường yêu cô, như bốn mươi người anh em
Và tôi lang thang trong phố suốt đêm
 Cô gái ấy trong tôi thành nốt đàn lặp lại
 Đêm se giá, Maxcơva… Tôi hãy còn nhớ mãi
 Với những ngọn đèn đường cuồng nhiệt của riêng tôi
Thế giới hôm qua còn lại thế thôi
 Tôi sống ở chiến hào những ngày giặc đến
 Ngay từ những trận đầu, giáp lá cà kịch chiến
 Ở Sakhôpxki này, tôi chẳng nhắc gì em
Năm tháng làm nhịp thở gắt gao thêm
 Thơ tôi khác, nỗi nhớ dần cũng khác
 Nhưng trên đất Ba Lan, lại một lần tôi gặp
 Khuôn mặt nào phảng phất giống như em
Những ánh chớp đỏ bầm, đầy dữ tợn trong đêm
 Hầm bọc sắt. Đất rung khô. Im lặng
 Cái máy hát góc hầm bỗng cất cao một giọng
 Xa xôi rồi, như giọng hát của em
Tôi mê đi trong bài hát ngỡ chừng quên
 Như giấc mơ tháng Giêng, tốt lành, trong trẻo quá!
 Nhà Hát Lớn. Tiếng người. Thủ đô và phố xá
 Trong bộn bề ánh sáng những đèn giăng
Có ngày nào thấy lại chút bâng khuâng?
 Cho tôi được gặp em, nghe em hát về tình yêu như trước
 Yêu như thể bốn mươi nghìn anh em, trong câu thơ quen thuộc
 Rồi hãy trở về trận đánh lớn hôm sau!
Gió lại thổi về rồi
 Thổi ùn lên cao ngất
 Những biệt ly chua xót
 Cuốn từng vòng quanh tôi…
 Đâu giấc mơ xa xôi
 Cỏ mùa thu hây hẩy
 Lá vàng như trang giấy
 Bay tơi bời trong quê?
 Và tôi đứng như mê
 Giữa vòng thu vàng rợi
 Nơi xưa ai đứng đợi
 Những nàng tiên bên bờ?…
Ôi giấc mơ, giấc mơ…
 Trong vòng vây chật chội
 Tôi làm sao chịu nổi
 Giấc mơ xa nhường kia
 Giấc mơ không biệt ly
 Không khổ đau chua xót
 Không gió và tiếng hát!
Em đã gặp để sẻ chia mãi mãi
 Cuộc đời anh vất vả không yên
 Anh biết yêu những con tàu từ đó
 Những con tàu đưa anh tới nơi em
Chỗ thắt nút trăm ngả đường. Ngọn gió
 Ánh lửa đèn phao. Một bến cảng mơ hồ
 Anh thân thiết mảnh đất này vĩnh viễn
 Đất có hồn khi em bước chân vô!
Cho đến cả phút đau thương lầm lỗi
 Lúc khói sương mờ mịt phủ quanh mình
 Anh duy nhất còn biết thương anh nổi
 Chỉ vì em còn duy nhất yêu anh!
Ạ ời! Con ngủ cho ngon,
 Trong mơ toả ánh trăng tròn êm ru!
 Ạ ời! Đôi mắt bé thơ
 Chờn vờn cái ngủ…sao chưa thấy về,
 Còn chờ mẹ hát cho nghe
 Hay chờ mẹ kể chuyện gì ngày xưa?
 Ạ ời ru… ạ ời ru!
Sông Têrếch đá nhô cao thấp,
 Sóng đục ngầu, sóng dập ngày đêm,
 Kìa quân địch tới bờ bên,
 Mài dao cho sắc ở trên đá này!
 Nhưng cha con, dạn dày chiến trận,
 Đã một đời lận đận binh đao
 Ạ ời! Con chớ lo âu,
 Ngủ đi, khôn lớn ngày sau diệt thù!
 Ạ ời ru… ạ ời ru!
Phải! Con hãy còn thơ dại lắm,
 Nhưng mai sau đời sẵn định rồi:
 Thúc chân lên ngựa bồi hồi,
 Vai mang vũ khí thành người chiến binh,
 Thương con biết mấy ân tình,
 Yên cương, mẹ sẽ thêu viền chỉ tơ…
 Ạ ời ru… ạ ời ru!
Thân dũng sĩ không thua sức vóc
 Mang tâm hồn Cô – dắc cha ông,
 Vẫy tay, buổi ấy lên đường,
 Tiễn con đi, mẹ khóc thầm trong đêm!
 Ạ ời, con ngủ cho yên,
 Thiên thần của mẹ dịu hiền đang mơ…
 Ạ ời ru… ạ ời ru!
Mẹ biết sẽ héo khô mòn mỏi
 Trong nỗi buồn chờ đợi, vắng tanh,
 Suốt ngày cầu nguyện một mình,
 Bồn chồn ước đoán dữ lành đêm đêm…
 Thương con dầu dãi ưu phiền,
 Nắng mưa thui thủi tận miền xa khơi!
 Ạ ời, hãy ngủ, con ơi,
 Khi chưa đến tuổi bời bời âu lo…
 Ạ ời ru…ạ ời ru!
Lúc đưa tiễn, mẹ cho con giữ
 Một bức hình Đức Chúa thiêng liêng,
 Mỗi lần làm dấu cầu kinh
 Con đeo lên ngực, chớ xem làm thường!
 Mỗi khi cất bước lên đường
 Đem thân vào giữa chiến trường hiểm nguy,
 Con đường quên mẹ, con nghe,
 Ạ ời, lòng mẹ, ai hề biết cho!
 Ạ ời ru… ạ ời ru!
Những con chim đổi mùa bay đi
 Trên nền trời thu sâu thẳm
 Chúng đi tìm xứ ấm
 Tận bờ biển Thổ Nhĩ Kỳ
 Hay xứ nào Châu Phi?
 Còn tôi. Tôi ở lại!
Tôi đã qua không ít
 Những đất nước xa vời
 Suốt cả cuộc chiến tranh
 Bao đêm nằm nhớ nước
 Bao nhiêu lần dằn vặt
 Không thoát khỏi điều này
 Thuỷ chung cùng Tổ quốc
 Như đá vàng không phai!
Dẫu ngụp trong đồng lầy
 Dẫu cóng trong tuyết giá
 Nếu như Tổ quốc cần
 Tôi vượt qua tất cả!
 Bao khát khao kỳ vọng
 Nối chặt cùng quê hương
 Từ những ngày tươi sáng
 Tới những ngày tai ương!
Thôi chim cứ bay đi
 Những đàn chim đổi mùa
 Bay đuổi theo mùa Hạ
 Qua rồi không níu nổi
 Bay tìm ra xứ nóng
 Ẩn nơi nào yên thân!
Còn tôi, tôi thuỷ chung
 Cùng đất này gắn bó
 Từng búi cây, cọng cỏ
 Tất thảy, ruột rà tôi!
 Tôi có một mặt trời
 Mặt trời không đổi được
 Tôi ngủ trên mặt đất
 Đất không hề phản tôi!
Tập thơ dịch của các tác giả nhà thơ nước ngoài khác của nhà thơ Bằng Việt rất nhiều. Vì vậy chúng tôi sẽ tổng hợp thành từng phần để độc giả có thể dễ dàng theo dõi nhất.
Tiếp: Bằng Việt và các tập thơ dịch của tác giả nước ngoài P4