Bài thơ Bãi Cỏ Xanh đặc sắc nhất của thi sĩ Nguyễn Vĩnh Tiến

Tôi gặp cái chết của tôi
Đó là cái que dài vô tận
Giữa một khu rừng trồng toàn những cánh tay người
Khi mặt trăng nhe ra một nụ cười
Tôi che thân bằng một tàu lá chuối
Rón rén đi theo cái chết của mình
Bỗng trên thân que ló một chùm gai bưởi
Máu của tôi từng giọt sáng lung linh
Đi hết khu rừng
Tôi chui vào một căn nhà tranh
Sưởi ấm cùng một người con gái
Bếp lửa bập bùng, suối tóc bập bùng
Bức tường lờ mờ, đôi mắt dại.
Không ai nói một lời
Giữa ngàn cánh tay vẫy
Tôi để riêng cho đôi mắt mình một đôi tay con gái
Khi trời hừng lên – vẫn một cái que dài
Dựng đứng lên bên những que dài khác
Tôi ngước nhìn lên tia nắng chiếu qua mình
Và tiếp tục vươn đôi bàn tay bỏng rát
Không thể kéo được mặt trời vào lòng
Không thể bám vào cái que dài – đi mãi
Không thể quay đầu với khu rừng tay vẫy
Tôi ngả người ra trên bãi cỏ xanh.

Bài thơ Bãi Cỏ Xanh là một thi phẩm mang ý nghĩa độc đáo. Nguyễn Vĩnh Tiến là một nhà thơ ở thời kì hiện đại nhưng lại mang một hồn thơ tính dân tộc nghìn năm trước. Chất liệu âm nhạc thì hiện đại nhưng cái thần của nó vẫn chẳng thoát ra khỏi bờ đê đầu làng. Chính vì thế mà thơ anh có sự hấp dẫn đến kì lạ đối với bạn đọc. Hãy cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của bài thơ này nhé! Thân Ái!

Viết một bình luận