Thơ tình duyên dang dở viết bằng nước mắt của kẻ si tình

Thơ tình duyên dang dở viết bằng nước mắt của kẻ si tình là những bài thơ hay, tâm trạng. Đây là tiếng lòng, là nỗi đau của những chàng trai, cô gái khi tình chia đôi ngả. Nỗi lòng đó được gửi gắm qua từng câu chữ bi thương, buồn đau.

Tình yêu sẽ không phải là tình yêu và nó sẽ không thể khiến cho thi nhân phải lao đao nếu không có những chuyện tình dang dở. Chia tay là một kết thúc ngọt ngào. Và đúng vậy, cái đẹp của tình yêu không phải chỉ ở sự quan tâm, lo lắng, chăm sóc. Mà nó còn là những ghen tuông, oán hận, ly biệt, là cô đơn trong đêm dài, là nỗi buồn dâng trào tím cả hoàng hôn…

Hãy cùng nhau theo dõi bài viết này của chúng tôi ngay nhé!

Nội Dung

Tuyển chọn những bài thơ tình sầu hay với những câu chuyện tình dang dở cho người đang có tâm trạng buồn vì tình yêu. Những vần thơ cô đơn với nỗi nhớ tình yêu xưa và những kỷ niệm cũ mãi không phai nhòa..

tho-tinh-duyen-dang-do-1

Ta không vẹn được câu thề xưa cũ
Lòng vẫn say một giấc ngủ tình duyên
Hạ rồi thu bến đợi một dáng thuyền
Nắng chiều nay vương luyến thương tím biếc

Nẻo thời gian còn trăm năm biền biệt
Lỡ đôi mươi hồn biết sẽ còn đi
Nhưng vỡ tình vỡ một mảnh tim si
Nên ngập ngừng tìm chút gì sót lại

Trời về thu cứ chợt lại mưa bay
Nét bút nghiêng làm lòng ta dậy sóng
Tìm yêu khát một môi hôn cháy bỏng
Lửa tình nồng cô dại chốn phòng không

Ôi! Ta còn yêu nhưng tình thì hai lối
Bụi đời thường rửa vội những nhớ nhung
Con đường anh còn thương nhớ trập trùng
Dòng sông em có còn hương tình cũ?

Ta hết yêu hay tình còn đang ngủ?
Sao không vẹn được câu thề xưa cũ?
Tình chỉ đẹp khi đang còn e nụ
Nhưng ta thèm nở rộ một tình yêu…
(Huỳnh Minh Nhật)

tho-tinh-duyen-dang-do-2

Sao tình chết khi mới vừa chớm nở
Để nửa hồn lạc lõng nửa hồn đau
Áo tím ai lịm tím khoảng trời sầu
Ta điên dại bao nỗi niềm tình ái

Mùa nơi đâu để thu tàn rơi mãi
Mắt lá buồn xơ xác thuở còn xanh
Bóng hoàng hôn đưa ký ức mỏng manh
Chìm vào tối, khuất xa vào màn tối

Đêm lẩn khuất ngã ba đường lầy lội
Sương khuya rơi buốt lạnh rét bờ vai
Cuối đường kia hiển hiện một hình hài
Sao quen quá! Người dưng, hay tình cũ?
(Huỳnh Minh Nhật)

tho-tinh-duyen-dang-do-3

Thơ: Ngọc Hân

Nếu một ngày em lặng lẽ quay lưng
Xin anh đó ..đừng bao giờ níu giữ
Chỉ vậy thôi..với em là quá đủ
Im lặng rồi…mọi thứ ..sẽ nguôi ngoai…!

Nếu một ngày..con đường ấy rẽ hai…
Hãy vui lên ,vững vàng anh tiến bước
Nghĩ thật nhiều về con đường phía trước
Đừng bận tâm chuyện quá khứ làm gì…!

Nếu một ngày hai đứa sẽ chia ly…
Mình em thôi…được nhớ về ký ức
Dẫu có đôi lần con tim em buốt nhức..
Em vẫn bằng lòng để được nhớ về anh…!

tho-tinh-duyen-dang-do-4

Thơ: Ngọc Hân

Chỉ cần mình im lặng chút nữa thôi
Là hai đứa sẽ đi về hai ngã
Người yêu ơi..thôi thì đừng buồn bã
Chuyện chúng mình hãy kết thúc đi anh

Hứa với lòng là em sẽ quên nhanh
Nhưng tất cả chỉ là lời nói dối
Nhớ thương anh bao lần em đắp đổi
Ngày qua ngày nỗi nhớ lại dày thêm

Em giận mình vì đã khóc bao đêm
Giọt nước mắt cứ rơi hoài xuống gối
Bao đêm rồi em một mình nhức nhối
Cố kiếm tìm cái cớ ..để chung đôi

Làm sao đây..mỗi đứa một phương trời
Em chẳng đủ tự tin mà yêu nữa
Hãy quên đi những lời em đã hứa
Im lặng rồi…mình sẽ cách xa thôi..!

tho-tinh-duyen-dang-do-5

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Ngày anh đi, chân em thờ thẩn bước
Dòng đời trôi xuôi ngược chắn lối về
Em ngỡ ngàng giữa vạn dặm sơn khê
Làm nỗi nhớ câu thề luôn đứng đợi!

Tình hụt hẫng, cứ làm em chới với
Ôm bơ vơ…sáng tối mãi chờ mong
Nước mắt rơi, từng giọt cứ xuôi dòng
Yêu nhớ quá lệ sầu long đong chảy!

Em đợi anh trong vòng tay vụng dại
Làn môi mềm, ân ái ngọt ngào dâng
Em nghiêng vai đón nắng biết bao lần
Chờ hơi ấm lâng lâng…trong im lặng.

Ngày anh đi bầu trời như trống vắng
Em ngẩn ngơ chết lặng phía bên đường
Nay anh về…em gởi hết yêu thương
Tay níu chặt quên sầu vương ngày cũ.

Thơ: Tùng Trần

Đừng cố gắng khi thấy rằng không thể
Giả vờ cười chỉ để tự mình đau
Thà thả buông cho khoé mắt lệ trào
Rồi đứng lên mà lau khô người nhé

Đừng tỏ ra là kiêng cường mạnh mẽ
Rồi âm thầm lặng lẽ lúc cô đơn
Suốt canh thâu giấc ngủ lại chập chờn
Cứ oán than trách hờn đời đen bạc

Đừng để cho dòng nghĩ suy lệch lạc
Là con người nào ai khác chi ai
Thấy ấm lòng khi có nắng ban mai
Lạnh đôi vai lúc màn đêm giăng lối

Đừng ngóng trông điều xa xôi dịu vợi
Hãy sống bằng tiếng gọi của con tim
Chẳng của ta dù hao tốn công tìm
Thì cuối cùng chỉ là niềm hụt hẫng.

tho-tinh-duyen-dang-do-5

Thơ: Ngọc Hân

Nếu nhìn vào tận đáy mắt của em
Anh sẽ thấy bóng hình anh ở đó
Bóng hình anh đã hằn lên rất rõ
Chẳng thể nào bôi xóa được đâu anh

Nếu nhìn vào tận đáy mắt của anh
Em có thấy bóng hình em ở đó ????
Trái tim kia vẫn còn đang bỏ ngõ
Chẳng bao giờ hiện rõ phải không anh

Nếu nhìn vào trong đáy mắt của nhau
Ta sẽ thấy được những gì anh nhỉ ???
Tình em trao vẫn một lòng chung thủy
Nhận lại gì từ đáy mắt của nhau ???

tho-tinh-duyen-dang-do-7

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Tôi cùng Anh…hai người luôn xa lạ
Sống khác quê hai lối rẽ đường đời
Rồi một ngày thương xót quá đi thôi
Anh lâm bệnh tôi đứng ngồi trăn trở.

Chốn trần gian phải chăng là chữ nợ
Suốt cuộc đời …than thớ với trả vay
Thời gian trôi năm tháng cứ đọa đày
Giữa cơn lốc của Lão, Sinh, Bệnh, Tử.

Ai cũng bước nhưng đâu theo thứ tự
Rồi ngậm ngùi và chua chát héo hon
Ngày mai đây giữa kẻ mất người còn
Sầu đứng khóc héo hon ngân ngấn lệ.

Trần gian ơi…sao lắm điều dâu bể
Để cho người phải chịu cảnh xót xa
Quá đau thương từng giọt lệ vỡ òa
Tôi cúi vội dâng cành hoa khóc tiễn.

tho-tinh-duyen-dang-do-8

Thơ: Tùng Trần

Lần cuối cùng xin hãy nói đi em
Rồi mai đây mộng êm đềm tan vỡ
Em bước đi để theo người làm vợ
Như đò chiều dang dở bến yêu đương

Nói đi em sao mình phải đôi đường
Khi chúng ta vẫn nhìn về một hướng
Hay bởi tại nghịch mùa cơn gió chướng
Nên chia lìa mà lòng mãi vấn vươn

Lần gặp này sao mắt lệ trào tuôn
Khi sáng mai mình đôi đường đôi ngã
Khóc đi em cho môi mềm ướt lã
Giọt lệ này xin trả lại cho nhau

Trả những ngày mình mộng ước mai sau
Tiếng yêu thương lời ngọt ngào nồng thắm
Những kỷ niệm bây giờ bay xa lắm
Hết thật rồi sâu đậm mối tình ta

Sao cuộc đời luôn mang những xót xa
Chữ hiếu tình sinh ra người phải chọn
Tình ngọt ngào cũng nén lòng đứt đoạn
Hay chữ tình đẹp..phải trót ly tan.

tho-tinh-duyen-dang-do-9

Thơ: Ngọc Hân

Vậy là hết..ngày mai em đi nhé
Mối duyên này xin giữ chặt vào tim
Dẫu nhớ thương anh cũng chớ kiếm tìm
Cho em được bình yên nơi xa ấy

Lòng của em đớn đau nhiều biết mấy
Khi đôi mình phải chia cắt đôi nơi
Nhớ hay thương thì mình cũng xa rồi
Anh hãy hứa vui thật nhiều anh nhé..!

Để em thấy anh là người mạnh mẽ
Chẳng đớn đau ..khi hai đứa xa rời
Chút nổi lòng em gửi đến muôn nơi
Anh hãy nhận..xem như quà ly biệt.

tho-tinh-duyen-dang-do-10

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Em và Anh đường đời hai lối mộng
Yêu nhớ nhiều rồi cũng vẫn chia xa
Thời gian qua dẫu tha thiết mặn mà
Đành cam phận chia ra tình hai ngã.

Về đi anh bóng chiều buông trên lá
Mây cuộn về, trời cũng đã sắp mưa
Có gì đâu chỉ một chút hương thừa
Ôm giữ mãi sớm trưa thêm cay đắng.

Hãy quay lưng và lặng thầm bẽn lẽn
Dù xé lòng…nước mắt nhớ đừng rơi
Không còn nhau và gọi cố nhân rồi
Thì chấp nhận chia đôi mình tan vỡ.

Em cùng anh mình đâu ngờ không nợ
Năm tháng dài ôm nhớ chỉ buồn thêm
Gió thổi ngang chiếc lá rớt bên thềm
Mang nước mắt tình em ngày xưa đó.

tho-tinh-duyen-dang-do-11

Thơ: Tùng Trần

Nỗi nhớ ơi đến bao giờ mới cạn
Kỷ niệm nào sao cũng chẳng vơi đi
Em bây giờ đã cất bước vu qui
Nhớ làm chi cho bờ mi ướt đẫm

Như cánh chim giờ em bay xa lắm
Về phương trời êm ấm chốn bình yên
Ngày giã từ em nói chẳng nợ duyên
Vội quay lưng lên thuyền sang bến khác

Em nào hay cõi lòng anh tan nát
Muốn em cười nhưng đắng chát bờ môi
Em ra đi anh không oán nửa lời
Chỉ trách mình sinh ra đời ngang trái

Anh mong sao cho thuyền em xuôi lái
Sống bên người được êm ái yên vui
Mất em rồi anh lạc lỏng chơi vơi
Theo tháng năm cuộc đời luôn trôi nỗi

Có những lần nhớ em anh tự hỏi
Cũng kiếp người sao quá đổi đắng cay
Biết tìm đâu của ánh nắng ban mai
Để con tim đêm đông tàn ấm lại

Yêu em nhiều..hay tại anh khờ dại
Yêu em nhiều..nhưng mãi mãi mất em.

tho-tinh-duyen-dang-do-12

Thơ: Ngọc Hân

Ta là gì….trong ký ức của nhau..?
Là đớn, là đau…hay là gì anh nhỉ…?
Nhớ khi xưa…bao lần anh thủ thỉ…
Tiếng yêu thương…em giữ mãi bên mình !

Trăn trở hoài mỗi buổi sáng bình minh..
Không ngủ được..vì nhớ anh thao thức
Bao lần nhớ anh là bao lần hậm hực
Nhớ anh nhiều..anh có nhớ em không..?

Em là gì trong suy nghĩ của anh..?
Người dưng thôi ..phải thế không anh nhỉ..?
Tình ta trao..chắc là không bền bỉ…
Nên bây giờ mãi mãi lạc mất nhau…!

thơ kết thúc tình yêu, tình dang dở
thơ kết thúc tình yêu, tình dang dở (ảnh: internet)

tho-tinh-duyen-dang-do-13

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Rồi một ngày anh cũng bỏ ra đi
Bước vội vả âm thầm theo kẻ khác
Bởi thân em kiếp hồng nhan phận bạc
Cố níu ghì mà có giữ được đâu

Đường vào yêu có muôn vạn nẻo sầu
Đâu chỉ nhớ để rồi than với thở
Tình đôi ta có duyên mà không nợ
Đành chia xa và hãy cố tìm quên

Đường em đi có ngàn vạn thác ghềnh
Nhiều cay đắng bồng bềnh như sóng vỗ
Ôm thương đau trái tim đầy loang lổ
Có vá lành vết xước cũng như không

Có còn chăng là chỉ ở tấm lòng
Đừng vội vả quay lưng trong vội vả
Em nhớ lắm bởi yêu anh nhiều quá
Rồi thẩn thờ ôm bóng mỏi mòn trông.

tho-tinh-duyen-dang-do-14

Thơ: Tùng Trần

Cơn gió chiều đã nhè nhẹ cuốn trôi
Đám mây đen nơi bầu trời cuối nẽo
Mang nỗi đau nơi con tim dày xéo
Bởi tình đời nhạt nhẽo chữ dối gian

Nín đi em đừng để mắt tuôn tràn
Giọt lệ cay vươn mang bao sầu khổ
Bởi tình kia như thuyền xa bến đỗ
Người dối lừa đâu còn chỗ cho em

Dẫu biết rằng em tan nát con tim
Khi tiếc thương mộng êm đềm vụt mất
Bởi tình kia em trao người chân thật
Nhưng cuối cùng lại chồng chất niềm đau

Tự vấn mình duyên phận bởi trời cao
Tình ra đi thì làm sao níu giữ
Nín đi em học hai từ tha thứ
Bởi tương lai còn những thứ đang chờ

Hãy mở lòng đừng lạnh nhạt thờ ơ
Khi quay lại là bến bờ hạnh phúc
Tự nói rằng..tôi ơi thôi đừng khóc
Đến lúc rồi..kết thúc một niềm đau.

Tình đầu là mối tình yêu đẹp nhất. Mối tình trong trắng thuở ban đầu đó luôn ghi dấu trong lòng mỗi người, dù qua bao năm tháng. Nhưng mối tình đầu cũng là mối tình khó có kết quả tốt đẹp. Những bài thơ bất tình, thơ tình duyên dang dở viết cho mỗi tình đầu sau đây sẽ nói lên điều đó.

tho-tinh-duyen-dang-do-15

Thơ: Ho Nhu
Có những ngày em bỏ ngỏ lặng thinh
Rồi thầm nghĩ tự trách mình thuở ấy
Đã yêu nhau nồng nàn say đến vậy
Mà sao mình lại để sẩy mất anh

Muốn bên nhau hưởng hơi ấm yên lành
Như thuở ấy chim trên cành ríu rít
Mối tình đầu đắm say và da diết
Yêu nhau rồi mới biết tại duyên cơ.

Đã nhiều đêm anh thổn thức trong mơ
Đợi chúng mình kết đôi bờ thương nhớ
Như lần đầu em thẹn thùng mắc cỡ
Nói lời yêu mà ấp úng vụng về

Cũng nhiều lần ta trách cứ lời thề
Sao thuở ấy mình say mê đến lạ
Khi yêu rồi mà sao không khám phá
Nụ hôn nồng có gì lạ trong nhau

Đến bây giờ khi nghĩ lại quặn đau
Con tim nhỏ chẳng nguyên màu tình ái
Để tháng năm tình yêu như hoang hoải
Qua nhà anh… em ngần ngại chẳng vào

Trời tháng Ba mây tím lặng trên cao
Như muốn đưa ta đi vào cõi mộng
Hãy vì mình vun trồng thêm nhựa sống
Cho tình yêu mãi trào lộng thăng hoa.

Thơ: Thanh Trần
Xưa hai đứa học chung cùng lớp
Do duyên trời không hợp nên xa
Anh ơi những kỷ niệm qua
Sao anh nỡ để phôi pha tháng ngày

Bao năm học mình hay cùng bước
Trên con đường quen thuộc khi xưa
Dù trời có nắng hay mưa
Chúng mình hai đứa sớm trưa tới trường

Giờ có lẽ ở phương trời lạ
Có bao giờ anh nhớ hạ không
Hè sang hé nở phượng hồng
Sao em vẫn cứ ngóng trông đợi chờ

Nửa đêm vẫn trong mơ thổn thức
Vẫn nhớ hoài ký ức ngày xa
Thôi thì kỷ niệm đã qua
Anh đi một nửa quê nhà nhớ mong

Vẫn cứ bảo ngóng trông gì nữa
Đã qua rồi gần nửa cuộc đời
Mà sao cứ nhớ anh ơi
Nửa đêm không ngủ vẫn rơi giọt sầu.

tho-tinh-duyen-dang-do-16

Thơ: Đặng Chấn Hưng
Nay từ biệt mối tình dang dở
Mối tình đầu một thuở say mê
Trong lòng đau đớn ê chề
Mình em lầm lũi biết về đâu đây

Tình đầu đến như mây như gió
Yêu nhau từ hơi thở của nhau
Thời gian đừng nhé qua mau
Trái tim thổn thức đượm màu yêu thương

Yêu say đắm đêm trường gắn bó
Mái tóc xanh hơi thở nồng nàn
Bao đêm dưới ánh trăng vàng
Cùng nhau thắm thiết mơ màng dài lâu

Giờ phải nói đến câu từ biệt
Cho lòng ai như xiết trong tim
Tình đầu như những cánh chim
Bay đi xa lắm biết tìm nơi đâu.

Thơ: Lê Thị Hiền
Thôi anh nhé tình đầu đã lỡ
Mối duyên nồng dang dơ chia xa
Ân tình ngày ấy phôi pha
Còn thương nhau nữa chỉ là trong mơ

Vì phận mỏng duyên hờ chẳng đặng
Nhớ anh đành câm lặng xót xa
Anh giờ vui với người ta
Ấm êm hạnh phúc xa hoa thỏa lòng

đâu biết chốn khuê phòng vắng lạnh
Thương nhớ anh quặng thắt tâm can
Tình đầu nay đã ly tan
Bao đêm lệ đẫm hai hàng mi cong

Gió khe khẽ bên song than thở
Cứ ngỡ người đang ở bên hiên
Thấu nghe tâm sự nỗi niềm
Sầu bi canh cánh tình duyên bẽ bàng.

tho-tinh-duyen-dang-do-17

Thơ: Hải Yến
Đêm trăn trở năm canh nhung nhớ
Mối tình đầu một thủa đậm sâu
Nhưng giờ người đã đi đâu
Để em vò võ âu sầu xót xa

Những mong ước tình ta nồng thắm
Yêu nồng nàn say đắm bên nhau
Giờ đây tan vỡ còn đâu
Ai ngờ phút chốc mất nhau trong đời

Còn đâu nữa bao lời êm ái
Tình chia xa ân ái nhạt nhòa
Thôi đành hai ngả chia xa
Có còn chi nữa để mà vấn vương

Xin từ biệt tình trường dang dở
Dù trong lòng đau khổ xiết bao
Cho dù ruột xót tâm bào
Trái tim vẫn thắm đượm màu yêu thương.

Thơ: Trần Văn Lam
Duyên tình thắm đã từng mong ước
Sống trọn đời sau trước bên nhau
Buồn thay cho mối tình đầu
Đâu rồi ánh mắt sắc màu mộng mơ

Xa không biết đợi chờ nhung nhớ
Gần chẳng còn bỡ ngỡ đắm say
Từ nay tình lỡ chia tay
Ngọt bùi đã hết đắng cay mủi lòng

Đường hai ngả đôi dòng giọt lệ
Bóng mờ dần cứ thế rời xa
Vẫn còn đọng lại trong ta
Những gì trao gửi thật là khó quên

Duyên không đến chẳng nên giữ lại
Rồi sau này sao toại nguyện nhau
Chót yêu khờ dại tình đầu
Thôi đành kỷ niệm qua cầu chia xa !

tho-tinh-duyen-dang-do-18

Thơ: Hồng Hoa
Em về gom nhặt niềm đau
Của thời vụng dại tình đầu ngày xưa
Để khi Thu đã sang mùa
Chôn theo chiếc lá đong đưa rụng rời.

Ai làm Oanh Yến lìa đôi
Con tim phải chịu bồi hồi xót thương
Ôm bao cay đắng đoạn trường
Suốt đời trôi nỗi sầu vương đắng lòng.

Hết rồi ngày đợi đêm mong
Tình em anh bỏ giữa dòng…sang ngang
Khóc cho thân phận lỡ làng
Nhớ thương khắc khoải tình tan nát tình.

Gom buồn…câm nín lặng thinh
Đời gieo ngang trái nên mình đành xa
Tơ duyên chẳng được mặn mà
Thì thôi chữ nợ…chia ra…đôi đường.

Thơ: Nguyễn Đình Huân
Tôi về thăm lại ngày xưa
Tìm em lại gặp một cơn mưa buồn
Tình xưa như cánh chuồn chuồn
Khi xa nhau đã bay luôn mất rồi

Biết em còn nhớ đến tôi
Ngày xưa trong lớp ta ngồi bên nhau
Em nhớ không nụ hôn đầu
Dưới cây phượng vĩ một màu đỏ tươi

Yêu em yêu cả nụ cười
Tôi tìm nhưng chẳng thấy người xưa đâu
Chỉ nghe nức nở ve sầu
Vắng em chợt thấy nhói đau trong lòng

Mùa hè năm ấy trời trong
Chia tay em nói bằng lòng yêu anh
Tình ta ngày đó mong manh
Em đi, tình đã tan thành khói mây

Tôi về nuốt giọt lệ cay
Rượu nồng tôi uống chia tay tình đầu

Giờ đây em ở nơi đâuTrong tôi còn lại nỗi sầu tơ vương.

tho-tinh-duyen-dang-do19

Tác giả: Nguyễn Thị Liên
Thuở ấy đưa nhau đến chốn này
Bồi hồi nắm chặt lấy đôi tay
Cài lên mái tóc bông hoa dại
Ước muốn duyên mình mãi đắm say.

Gió thổi vai mềm thấy lạnh sao
Choàng tay anh hỏi: “Ấm chưa nào ?
Anh đem gió cuộn vào trong áo
Sợ lạnh thân em”…Tiếng ngọt ngào.

Bối rối em không dám trả lời
Dù lòng đã nhận hỡi người ơi !
Môi hôn chất ngất tình cao vợi
Vị ngọt men tình chẳng thấy vơi.

Hẹn ước mai này sẽ đẹp đôi
Ngày mình rót rượu uống giao bôi
Ngờ đâu bạc bẽo trong câu nói
Để mảnh tim em vỡ nát rồi.

Hỡi ! gió cho tôi gởi nỗi sầu !
Tình buồn chẩng biết để vào đâu ?
Tìm sao thấy được người yêu dấu
Biết nẻo dương trần lắm bể dâu.

Trót để cho hồn vướng chữ yêu
Giờ đây phải chịu cảnh cô liêu
Ngày mong tháng đợi nào ai hiểu ?
Nhạc sắc phai hương tuổi xế chiều..

Thơ: Cao Hằng
Anh còn nhớ mùa yêu dấu ấy
Mấy năm trôi mà thấy như vừa
Lửa yêu đã tắt lịm chưa
Hay đang rực thắm hương thừa nơi nao.

Anh còn nhớ mùa trao tình ái
Bàn tay em đan mãi bên mình
Nụ cười khoé mắt rung rinh
Đôi môi quấn riết thắm tình ái ân

Anh còn nhớ những lần như thế
Phút yêu thương như thể không tàn
Miệng cười mắt biếc chứa chan
Trao nhau trọn vẹn muôn vàn ước ao

Thuở yêu ấy khát khao trỗi dậy
Nụ hương yêu khẽ nảy đâm chồi
Bên nhau trầu quyện men vôi
Hương yêu mê mẩn bồi hồi xuyến xao

Giờ nhớ lại nao nao trong dạ
Chút men tình xưa đã đậm sâu
Hương xưa thắm mối duyên đầu
Mà nay như nón qua cầu gió bay!

tho-tinh-duyen-dang-do-20

Thơ: Bằng Lăng Tím
Em trở về nơi góc phố bình yên
Nghe gió hát ru khúc tình sâu lắng
Phố buồn hơn từ khi anh xa vắng
Bên thềm xưa hạt nắng trốn mây chiều

Em trở về nơi góc phố ta yêu
Những hàng cây mang thật nhiều kỷ niệm
Mỗi mùa qua phố như còn bịn rịn
Hoài niệm xưa rêu phủ kín loang mờ

Em trở về nơi phố nhỏ ta mơ
Để viết tiếp vần thơ còn dang dở
Mối tình si ta như còn duyên nợ
Nhớ về anh khi gió trở giao mùa

Có khi nào anh nhớ phố chiều mưa
Bao kỷ niệm như mới vừa qua đó
Giữ trong tim lời yêu anh mới ngỏ
Đã bao mùa phố còn đó…không anh !

Thơ: Hạnh Ngọc
Đây kỷ vật hai mươi năm người tặng
Tôi nâng niu và gìn giữ kề bên
Hai mươi năm vẫn nguyên vẹn chắc bền
Như tim tôi khắc mãi tên miền nhớ

Vật kỷ niệm chỉ tơ buộc duyên nợ
Kết mối tình mong đợi tự thuở xưa
Tôi với người chung bóng mỗi sớm trưa
Cùng san sẻ qua bao mùa mưa nắng

Quà cuộc sống nhiều thăng trầm bổng lặng
Lắm khó khăn cay đắng giữa đời thường
Tháng ngày dài người viết trọn lời thương
Năm tiếp năm tôi chung đường an dạ

Đối với tôi chỉ người là tất cả
Và vì tôi người vất vả không màng
Đắp vun tròn xây vẹn nghĩa tào khang
Cùng hướng đến một ngày mai tươi sáng

Món quà xưa nhắc lại thời lãng mạn
Tôi quý trân như bảo vật trong đời
Kỷ niệm hồng muôn thuở sắc không lơi
Tôi lưu giữ như giữ lời hẹn ước.

tho-tinh-duyen-dang-do-21

Thơ: Liên Tâm
Mười năm rồi em tưởng đã quên anh
Nhưng ký ức vẫn nguyên lành chẳng vỡ
Trời đã biết mình có duyên không nợ
Sao khiến xui để lầm lỡ tình đầu?

Mười năm rồi hình bóng vẫn khắc sâu
Chức Nữ Ngưu Lan có cầu Ô Thước
Còn em đấy biết bao giờ gặp được
Mười năm trời một ao ước khôn nguôi.

Trước thềm hoa đã vắng bóng ai ngồi
Người qua lại chẳng thấy đôi bạn trẻ
Trong tiềm thức giọt sầu cay rụng nhẹ
Chạm mảnh hồn em lại khẽ…xót xa

Tiếng đàn ai đêm quạnh vắng mượt mà
Nghe réo rắc giọt châu sa ướt đẫm
Chắc người cũng một nỗi buồn sâu đậm
Giống tình em nên sầu thấm cung hờn

Mười năm rồi em vẫn mãi cô đơn
Như chiếc lá ngậm tủi hờn ở lại
Mặc cho gió cứ vô tình đi mãi
Em vẫn hoài khờ dại một niềm tin.

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Chiều nay mưa đổ thật nhiều
Bờ lau nghiêng ngã gió hiu hiu buồn
Nhìn lên nước mắt chợt tuôn
Bởi mây kéo xuống từ nguồn về xuôi.

Đớn đau cay đắng ngậm ngùi
Tình dang dở đã…chôn vui…gánh sầu
Bây giờ anh ở nơi đâu?
Hay đang rút ván qua cầu phụ nhau.

Đời hoa hương nhụy nhạt màu
Ôm thương đứng đợi đời đau đớn hoài
Thời gian nhanh tựa con thoi
Mình không còn đã… mấy mùa lá rơi.

Em thương anh nhất trên đời
Nhưng nay tình đã ngăn đôi đường về
Cuộc đời sao lắm nhiêu khê
Lời yêu không trọn…hẹn thề càng đau.

tho-tinh-duyen-dang-do-22

Thơ: Võ Sơn Lâm
Em ngồi ngắm hạt mưa rơi
Trào dâng ký ức một thời đã xa
Nhớ ngày xưa tuổi ngọc ngà
Hồn nhiên trong trắng bông hoa học đường

Ngày ấy đâu biết yêu đương
Em thường e thẹn tan trường chờ anh
Bởi anh tính nết hiền lành
Khiến em ngơ ngẩn muốn giành niềm thương

Đêm về thấy nhớ vấn vương
Viết thư tâm sự đến trường trao anh
Rồi em cũng ngại thôi đành
Giữ làm kỷ niệm xuân xanh một thời

Tuy nay mỗi đứa một nơi
Nhưng em vẫn nhớ cái thời ngày xưa
Nhớ ngày hai đứa trú mưa
Sợ em ướt áo anh đưa em về.!.

Thơ: Thanh Hiếu
Bao năm rồi anh còn nhớ hay không
Những tháng ngày trong vòng tay ân ái
Đón hạ về với nắng vàng rực cháy
Cành phượng hồng tay anh hái tặng em

Từng trang vở cánh phượng ép đan xen
Mỗi kỷ niệm được ghi tên ngày tháng
Mãi bên ta chưa một lần xa vắng
Tình yêu đầu ôi lãng mạn trắng trong

Sáng thức dậy em đứng cửa ngóng trông
Tiếng cọc cạnh của vòng xe quen thuộc
Ngồi sau anh mông lung bao mơ ước
Ngày ra trường váy trắng bước bên anh

Chiều dần buông dưới ánh nắng hiền lành
Anh đèo em dạo quanh triền đê nhỏ
Dựa lưng nhau nghe thì thầm trong gió
” Cuộc đời này anh yêu có mình em”

Giờ năm tháng dường như đã lãng quên
Anh xa em êm đềm vui bến khác
Trái tim em lạc sâu vào hoang mạc
Vẫn mơ màng ảo mộng nhắc tên anh.

tho-tinh-duyen-dang-do-23

Thơ: Nguyễn Hưng
Có một thời tình yêu ấy ta trao
Đủ lớn rộng để khắc vào nỗi nhớ
Những hẹn ước xa xưa còn bỏ lở
Gởi mây trời cho thương nhớ bay xa

Phút sau cùng em chạm gót xe hoa
Anh lặng lẽ bên hiên nhà ngơ ngẩn
Trời đang nắng chan hòa mây phẳng lặng
Chợt bão cuồng hờn giận trút cơn mưa

Vòng thời gian cũng thắm thót thoi đưa
Vết thương xưa mới vừa thôi loét lở
Anh yên ấm nửa cuộc đời bên vợ
Gánh nghĩa tình còn bợ đở trên vai

Giấu nỗi niềm ẩn khuất dưới tương lai
Mà nỗi nhớ cứ trải dài đến lạ
Nhưng hỡi ơi khoảng cách giờ xa quá
Chỉ lén nhìn rồi từ tạ thật nhanh

Nếu mai này có ai đó hỏi anh
Về tình đầu..khoảng trời xanh dang dở
Anh sẽ giấu em…người không duyên nợ
Yêu một thời…để nhớ….để rồi quên.

Thơ: Quốc Phương
Tim kia đã..dần chìm trong giá lạnh
Nay bỗng dưng.. lại đập mạnh rộn ràng
Có phải chăng.. cái tuổi lúc thu sang
Lại thổn thức.. mơ màng thời xuân trẻ

Hay tại bởi ..giờ đơn côi lặng lẽ
Nên đi tìm ..dáng vẻ khúc tình xưa
Một mối tình ..thắm đượm những sớm trưa
Đã trôi mãi ..theo mưa vào dĩ vãng

Hay tim đã ..vô tình và lơ đãng
Chạm tơ lòng.. mà năm tháng nhận ra
Khúc tình xưa.. lỡ rớt nhẹ hiên nhà
Nay tiếc nuối ..để rồi mà gợi lại

Có lẽ thế.. vì thời gian nhớ mãi
Thuở đương yêu ..thơ dại biết gì đâu
Để rồi đây.. nhớ lại mới thấy sầu
Còn yêu lắm.. tình đầu ơi nhớ lắm.

tho-tinh-duyen-dang-do-24

Thơ: Phạm Giao
Hai đứa cạnh nhà lưu luyến nhau
Yêu thương ngày ấy mối tình đầu
Vườn xuân hoa bướm tung tăng quá
Mơ ước hai người mãi của nhau

Em đã cho anh vị ngọt ngào
Chuyện tình đẹp quá tựa trăng sao
Bao lần hò hẹn em thường nói
Đừng để tim em chịu nghẹn ngào

Yêu nhau vừa mới nói hôm nào
Giờ giống chim trời vội vút cao
Mộng mị yêu đương em gửi lại
Để anh cứ ngỡ mình chiêm bao !..

Bỏ lại mối tình dệt gấm hoa
Bất ngờ em đã vội đi xa
Tìm em anh gặp trên bia mộ
Thắp nén nhang thơm lệ nhạt nhòa …

Thơ: Phạm Giao
Chợt nhớ ngày xưa tuổi mỹ miều
Ngập ngừng chân bước tới vườn yêu
Ngắm hoa đuổi bướm nghe chim hót
Mê ngắm hoàng hôn mỗi buổi chiều

Mơ một ngày mai mộng lứa đôi
Vườn hoa tình ái ngát hương đời
Bên nhau say đắm vui trọn kiếp
Em đẹp em xinh rộn tiếng cười

Nhưng kiếp nhân gian quá bẽ bàng
Cái ngày em rẽ bước sang ngang
Tôi buồn rưng rức trong vườn mộng
Ai đã gây nên cảnh lỡ làng

Bất chợt bây giờ tưởng tới em
Ngàn trùng xa cách nhớ thương thêm
Bao năm phiêu bạt nơi trời lạ
(Mà chút tình xưa vẫn chẳng quên…)

Vậy là các bạn vừa được chia sẻ chùm thơ tình duyên dang dở viết bằng nước mắt của kẻ si tình. Có nỗi đau nào hơn khi mới ngày nào đó, anh em mình còn được sánh bước bên nhau. Cùng nhau trao nhau những yêu thương, ngọt ngào. Vậy mà trong phút chốc, tình chia đôi ngả. Hi vọng, chùm thơ tình hay trên đây đã làm vơi đi phần nào nỗi tâm trạng đang dồn ứ trong tim của kẻ tình si.

Viết một bình luận