Thơ tình Trung Hoa – chùm thơ hay nhất “sống”mãi cùng thời gian sẽ mang lại cho bạn nhiều xúc cảm khó tả. Thơ tình Trung Hoa mang vẻ nhẹ nhàng, sâu lắng, đầy ý vị. Nó dễ dàng đi vào lòng người đọc bởi tứ thơ nhẹ nhàng, tình cảm. Cũng chính vì lẽ đó, thơ tình Trung Hoa chiếm được cảm tình của đông đảo độc giả yêu thơ. Hãy cùng nhau theo dõi và cảm nhận bài viết này nhé!
Nội Dung
Thơ tình trong “Kinh Thi” là tiếng nói hồn nhiên chân chất của con người Trung Hoa cổ đại, khi chưa có sự ràng buộc của lễ giáo phong kiến. Ta nghe ở đây nỗi rung cảm bồi hồi của buổi ban đầu; lời tỏ bày chân thành; bộc trực; nỗi nhớ nhung sầu muộn, cuộc hẹn hò và lời yêu say đắm, cho đến những lời giận hờn trách móc; nỗi tuyệt vọng và nỗi oán hận… Tất cả đều chân phác.Mọi mặt của đời sống đều được thơ Đường đề cập đến. Và người Trung Hoa – khắc khổ và đa tình, đạo mạo và phóng túng – đã không bỏ trống vườn tình.
Tác Giả: ammbong
Anh không là của em
Có lẽ mãi không thuộc về em
Nên em không có quyền cảm nhận
Sự tức giận khi anh bên người ấy.
Anh không của riêng em
Em không nên đòi hỏi gì hơn
Em không nên thất vọng đến thế
Mỗi khi anh chẳng hề gọi lại.
Không thể nói yêu anh
Nên gặp anh em sẽ tránh
Em không có quyền cảm nhận
Không có nghĩa em không yêu người.
Đồng Hoa
Trời nghiêng có thể chống
Đất nứt có thể đắp lại
Lòng người tan nát rồi
Còn có thể vá víu lại được không?
Tác Giả: louisdenamphong
“E ngược đường, ngược nắng để yêu a
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái Đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này – em biết, một mình em… ”
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
“Vượt sông hái phù dung, hoa trong đầm thơm ngát
Hái hoa để tặng ai trên đường xa hoài niệm
Quay đầu nhìn quê cũ, đường còn dài mênh mang
Đồng lòng mà xa cách, ưu thương đến cuối đời…”
Tác Giả: Đồng Hoa
Khởi từ tham ái sinh ra
Sinh lo, sinh sợ khó mà tránh đi
Khi mà tham ái xa lìa
Chẳng còn lo sợ chút gì nữa đâu.
Đừng yêu đến độ say mê
Kẻo khi ly biệt não nề héo hon.
Nếu mà yêu ghét không còn,
Chẳng chi ràng buộc, tâm hồn thảnh thơi.
Tác Giả: Cửu Dạ Hồi
Có những người, bạn không có cách nào quên được.
Có những việc, bạn không thể nào quên được.
Có những tình bạn sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Thông thường, khi kí ức càng rõ nét thì càng tàn nhẫn.
Chúng ta đã từng tưởng rằng, sau này trưởng thành sẽ được ở bên nhau.
Thực ra, trưởng thành có nghĩa là chia ly.”
Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong lòng ta
Không thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡ
Sợ rằng tháng năm sẽ cướp đi má phấn hồng nhan
Mà người vẫn như xưa, cậu thiếu niên đa tình.
Cuộc tình của đôi ta giờ chỉ như lớp vỏ bọc
Nhân tình đã sớm thay đổi hình dạng
Nhưng ta vẫn quyết ôm chặt nỗi đau, có ra sao cũng không buông bỏ
Cuối cùng chỉ còn lại bao ký ức cuồng dại.
Chẳng muốn quên đi, chẳng muốn tường tỏ
Vì điều ta thực sự mong, là trở thành bờ vai của người.
Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong tim ta
Không thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡ
Năm tháng trôi , không còn là yêu kiều ngày xưa nữa
Vẫn là người năm ấy , cậu thiếu niên đa tình
Giữ được người một lối, xương cốt cũng nhớ thương
Lời phù phiếm thế gian, ai yêu ai xét đoán
Sinh tử có là chi, đâu ai muốn bận tâm
Nếu không có người, ta sức tàn lực kiệt.
Tác Giả: Sơn Nguyên
Lầu xưa độc khách chờ tri kỷ
Hãm giọt tương phùng bên cửa thúy
Ngắm nhũ mây lồng cạnh ải quan
Nhìn hoa tuyết phủ ngoài giang lũy
Mong vào phủi hết nỗi sầu vương
Hãy đến chùi tan niềm khổ lụy
Để gió sương đừng giễu dạ… y
Nào xin uống cạn… bầu sơn thủy.
Tác Giả: Vân Jenny
Em ngược đường, ngược Nắng để yêu anh
Ngược những giấc mơ của một thời nông nổi
Nơi Phố xưa anh ngược chiều Gió thổi
Bởi yêu anh, em ngược cả lòng mình…
Có những tình yêu phút chốc trở nên vô hình
Khi em lặng lẽ nhìn anh mang yêu thương đi ngược chiều Gió
Và những đêm loay hoay trong từng nhịp thở
Vội vã kiếm tìm chút ấm áp nơi tim.
Em trở về nhìn và chỉ biết lặng im
Anh ngược yêu thương bước đi trong ngày Gió
Em lặng lẽ giấu niềm riêng trong cỏ
“Ngược lòng mình, hay ngược lối thương yêu?”
Dẫu anh biết em yêu anh nhiều đến bao nhiêu
Vẫn quay lưng bước ngược đường, ngược Nắng
Em ngược lòng mình yêu anh trong thầm lặng
Vẫn đợi một ngày mai anh ngược lối quay về.
Tác Giả: Khánh Ngọc
Chân ngập ngừng em vội bước qua mau
Sợ nhung nhớ làm nát nhàu tâm khảm
Phòng hoang vắng đêm ái ân từng chạm
Anh quên rồi để u ám màu mây
Nghe đắng cay khi hạnh phúc chưa đầy
Vội quay bước tìm đắp xây tình ảo
Rồi chối bỏ bao ngày anh nương náu
Ở tim em người đã tạo cuộc tình
Ta ngọt ngào tận hưởng tới bình minh
Giờ con nhỏ khóc một mình bên mẹ
Anh xa mãi chẳng bao giờ tìm ghé
Một đêm thôi và lặng lẽ thẩn thờ
Để chạnh lòng em lạc lõng bơ vơ
Qua cuối ngõ nhớ tình khờ mê muội
Đành chấp nhận với vô vàn tiếc nuối
Ngắm xuân về nhớ lại tuổi vừa yêu.
Tác Giả: Jun
Những tháng ngày mình cùng nhau gắn bó
Không quá hào nhoáng, không quá lung linh
Tuy có phút yếu lòng, khi thì chới với lạc hướng
Tình duyên mình đẹp như thuở kiếp trước
Giấc mơ son sắt chung lối cả đời
Mình nắm tay thưa chuyện cùng mẹ cha
Bão táp, mưa sa cũng nguyện sẻ chia
Hẹn thề trăm năm vững bền chân tình
Để mang lại một thứ gì đó mới mẻ trong thư mục thơ, hôm nay chúng tôi đã sưu tầm loạt các bài thơ thơ tình bất hủ Trung Hoa trong các bộ phim kiếm hiệp nổi tiếng chia sẻ đến các bạn. Những bài thơ hoàn toàn mới và bên cạnh đó là gắn liền với những bộ phim cổ trang Trung Quốc hay, các bạn sẽ bắt gặp những khúc tình truyện thật lãng mạn trong phim qua những bài thơ ngôn tình Trung Quốc ngắn duới đây.
1
Phi ngựa trên giang hồ
Ta mặc sức tiêu dao
Anh hùng không uốn gối
Dù gái đẹp nhường nào
Tình đời cao vời vợi
Tấm thân đáng tự hào
Vung kiếm bạt quần ma
Nam nhi là hiệp khách
Tay cầm tàn dương kiếm
Lòng có lãnh nguyệt đao
Núi cao như nhỏ lại
Làm trai đi khắp chốn
Tay cầm tàn dương kiếm
Lòng có lãnh nguyệt đao
Núi cao như nhỏ lại…
2
Khách nước Triệu phất phơ giải mũ,
Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương.
Long lanh yên bạc trên đường,
Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay.
Trong mười bước giết người bén nhạy,
Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi.
Việc xong rũ áo ra đi,
Xóa nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm.
Rảnh rang tới Tín Lăng uống rượu,
Tuốt gươm ra, kề gối mà say.
Chả kia với chén rượu này,
Đưa cho Chu Hợi, chuốc mời Hầu Doanh.
Ba chén cạn, thân mình xá kể!
Năm núi cao, xem nhẹ lông hồng
Bừng tai, hoa mắt chập chùng,
Muốn tuôn hào khí mịt mùng trời mây.
Chùy cứu Triệu vung tay khảng khái,
Thành Hàm Đan run rẩy, kinh hoàng.
Nghìn thu tráng sĩ hai chàng,
Tiếng tăm hiển hách, rỡ ràng Đại Lương.
Thân dù thác, thơm xương nghĩa hiệp;
Thẹn chi ai hào kiệt trên đời.
Hiệu thư dưới gác nào ai?
Thái huyền, trắng xoá đầu người chép kinh…
3
Thiếu nữ trong trắng vào chốn bụi trần
Lần đầu tiên gặp nhau bên hồ Tây Tử
Chẳng hiểu được thị phi, phải trái
Một mối tình mang theo bao mối hận
Mỗi ngọn gió như một mảnh linh hồn
Tay cầm kiếm giang hồ cất bước
Bao ân oán chìm trong mộng tưởng
Ngoảnh đầu về mọi chuyện đều là không
Chiều hoàng hôn còn lại mấy cây tùng…
Vài ngọn núi và mấy hồi chuông đổ…
Tam quốc diễn nghĩa
Trường giang cuồn cuộn chảy về đông
Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hung
Thị phi thành bài theo dòng nước
Sừng sững cơ đồ bỗng tay không
Núi xanh nguyên vẹn cũ
Bao độ ánh chiều hồng
Bạn ngư tiều dãi dầu trên bãi
Vốn đã quen gió mát trăng trong
Một vò rượu nếp vui bạn cũ
Chuyện đời tan trong chén rượu nồng
Gió cuốn đi tháng năm dài đằng đẵng
Tình vẫn còn mà người chẳng thấy đâu
Hận trời xanh vô tình nhắm mắt
Chẳng chịu nghe, chịu hỏi, chịu trông.
Mặc giông tố cuốn đi tình yêu chân thực
Khiến ta cuồng si, khiến nàng đau khổ
Mang trên vai gánh nặng tương tư
Người anh hùng vương vấn bởi nặng chữ TÌNH
Nếu suốt đời buôn ba lặn lội
Mà vẫn ko giữ được người tri kỉ hồng nhan
Thì cho nắm được cả giang san
Vẫn cảm thấy xót xa ân hận
Muốn tỏ mặt anh tài
Lòng muốn khóc mắt cũng không rơi lệ
Rượu cạn rồi lại ngậm nỗi nhớ thương
Điều khó nhất trên đời là làm một trang nam tử
Ý chí vững vàng mà tình cảm mênh mang
2
Ngày tháng cũ mịt mờ như trong mộng
Người thân yêu xa mãi tận chân trời
Thế gian này phản phúc biết bao nhiêu
Sao người nỡ quên đi tất cả
Tình yêu đầu ngây thơ chân thực
Có thể nào sống lại với ta
Như biển sâu tình khiến ta đau đớn
Tháng năm trôi mái tóc đã điểm sương
Dứt không được hình anh trong tâm khảm
Đừng bỏ đi hạnh phúc của ngày mai
Dứt không ra những đau khổ tình đời
Đừng nhẫn nại vì mối tình xưa nữa
Hoa nở xuân về mà tình đã ra đi
Còn để lại vấn vương nơi trần thế…
Nghiệp bá nghìn thu trải trăm trận mới giành thắng lợi
Dậy bốn phương trời, tiếng gió gầm như tiếng thác mừng công
Gió ngựa xông pha giương cung lớn bắn chim điêu bay lượn
Cả đất trời như nằm gọn trong ta
Cát bụi tung bay đường dài muôn dặm.
Ánh trăng mờ trên dãy núi xa xa
Cao thủ cô đợn bỗng ko thấy bóng
Tình cảm chân thành biết ngỏ cùng ai
Sống chết bên nhau trên bước đường dài
Gặp việc lớn ta sãn sàng xông pha đón nhận
Vó ngựa xông pha giương cung lớn bắn chim điêu bay lượn
Cả đất trời như nằm gọn trong ta
2
Tấm lòng thành như hồ nước mùa xuân
Gió nhẹ thổi cũng xôn xao rung động
Si mê chàng nào có tội tình chi
Nguyện dâng hiến chẳng bao giờ nuối tiếc
Dù ngày mai có gió mưa phong ba ra sao
Thiếp vẩn nguyện theo chàng mãi mãi
Chỉ cần được sớm tối bên nhau cho tới lúc bạc đầu
Đâu cần biết là thành hay bại
Khổ sở đắng cay vẫn cùng nhau chịu đựng
Tình yêu đẹp thật vô cùng cao quý
Giang hồ phiêu bạt mười năm
Giữa nơi xứ lạ xa xăm tương phùng
Thâm tình, tâm sự khôn cùng
Thơ tàn rượu lạnh cạn chung ý tình
Mộng đà dứt chốn phù sinh
Buồn ôi Nam quốc trở mình vào thu
Kiếm buông nhìn chốn sa mù
Biết về đâu bước phiêu du hải hà
Mai kia về cuối trời xa
Hỏi ai người giữ giùm ta chút tình
Anh hùng nhi nữ hao mình
Ngả nghiêng sầu chốn điêu linh phù trần
Khó tan bể thảm nguồn ân
Hận đàm hoa tựa phù vân sớm tàn
Nước non ngàn dặm quan san
Qua vàng ngựa sắt gò hoang chôn vùi
Giang sơn và người đẹp
Bên nào nặng hơn đây
Một chữ tình nồng thắm
Khiến lòng ta mê say
Trong vòng tay người đẹp
Ta đắm đuối đêm ngày
Giang sơn và người đẹp
Bên nào nặng hơn đây
Trong vòng tay người đẹp
Ta đắm đuối đêm ngày
Giang sơn và người đẹp
Bên nào nặng hơn đây
Một chữ tình nồng thắm
Khiến lòng ta mê say
Duyên là do trời định
Khó gặp được tri âm
Thành bại cũng thế cả
Vẫn sẽ là anh hùng.
1. Kể từ khi có chàng
Xin cám ơn đất trời và số phận
Đã cho tôi được gặp gỡ chàng
Để từ khi thiếp có được chàng
Đời thiếp đã có bao nhiêu thay đổi
Bao kỷ niệm buồn vui
Hòa quyện lại thành một hồi ức đẹp
Cám ơn gió, cám ơn mây
Cảm ơn ánh Mặt Trời đã chiếu lên Trái Đất
Để từ khi thiếp có được chàng
Thế giới này đã trở nên tươi đẹp
Cùng nhau bôn ba, cùng nhau phiêu bạt
Tháng năm trôi bao say đắm lòng người
Biển có thể cạn, núi có thể mòn
Trời dẫu sập đất bỗng dưng rung chuyển
Tay trong tay ta vẫn hát vang bài ca
Đi khắp muôn nơi và cất cao tiếng hát…
2. không thể cùng chàng chia tay
Khi đỉnh núi chẳng gồ ghề, khi nước sông chẳng còn chảy nữa,
Khi thời gian dừng lại chẳng còn rõ ngày đêm,
Khi đất trời vạn vật trở thành hư vô, thì em vẫn không thể xa anh được, không thể xa rời anh được
Sự dịu dàng của anh là nỗi mong đợi lớn nhất đời em
Hãy để đôi ta được làm bạn dưới chốn hồng trần để có thể sống tự do thoải mái
Được phi ngựa vút nhanh và sống cuộc đời sôi nổi,
Được uống rượu hát ca, để hát về những niềm vui bất tận
Oanh liệt hào hùng làm chủ tuổi trẻ thanh xuân
Khi mặt trời không mọc, khi trái đất ngừng quay
Khi bốn mùa xuân hạ thu đông không thay nhau biếtn đổi,
Khi cỏ cây hoa lá lụi tàn, em vẫn không thể xa anh được, không thể xa rời anh được
Nụ cười của anh đã làm lưu luyến cuộc đời em
Trong tim anh khắc sâu bao kỷ niệm
Tình yêu chân thành anh dành cả cho em
Dẫu cuộc đời là bể dâu thay đổi
Em mãi là ngọn lửa ấm trong đêm.
Đã qua đi những tháng năm khờ dại
Hãy để anh tự lau nước mắt cho mình
Lặng lẽ sống những đêm dài bất tận
Bao khổ đau chờ tia nắng bình minh.
Khi trái tim anh như mùa đông giá lạnh
Anh đâu thành cánh chim nhỏ trùng khơi
Ngay cả lúc được tình yêu chắp cánh
Nào đã qua cơn bão táp cuộc đời.
Những mộng ảo của vinh hoa phú quý
Cũng chỉ là vô nghĩa trước ngày mai.
Những con đường sông núi ta qua
Bỏ lại ngọt bùi cuốn bao cay đắng
Trên mảnh đất quê hương hai sương một nắng
Nơi ta đã yêu và chối bỏ một thời
Hãy cho tôi tìm được một mảnh trời
Để tôi viết lên bài thơ tình hay nhất
Tôi muốn có cho riêng mình mảnh đất
Đem trái tim làm hạt giống gieo lên.
Giọng nói xa rồi câu nói cũng lặng im
Còn đọng mãi trong tôi là bài ca hạnh phúc
Một chút và rất nhiều
Như tình yêu muôn đời vẫn thế.
Nắm tay nhau đi giữa nhân gian
Đừng để tháng năm làm mệt mỏi trái tim chờ đợi
Ta nguyện theo nàng đến nơi góc bể chân trời
Giờ này đèn bên song đã tắt
Chỉ có trái tim ta nhẹ nhàng soi sáng dung nhan nàng
Dù năm tháng lụi tàn
Người chiến sĩ phải vùi xác nơi đồng hoang
Dù lưu luyến thế nào cũng ko bằng những ngày qua
Nàng và ta xa xôi cách trở
Sự đời lặng lẽ đổi thay
Trải qua muôn sông ngàn núi
Liệu lòng ta còn mãi bên nhau
Ta không mong được đời đời kiếp kiếp
Không mong được sớm tối bên nhau
Chỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian
Ai nói rằng tình cảm lưu luyến khiến người ta đau khổ
Ai nói rằng biển người chìm nổi
Chỉ có tình duyên là vĩnh cửu
Dù có lúc chia ly có khi gặp lại
Dù có khi sum họp có khi tan
Chỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian
Từ ngàn xưa, loạn thế xuất anh hùng
Dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng
Vung gươm chớp nhoáng, vạn ngàn binh tướng
Ngoảnh đầu nhìn không một bóng ân nhân.
Cõi hồng trần chinh phạt bấy nhiêu năm
Ôm giấc mộng một lần làm bá chủ
Trái tim đá chưa từng nghe khuất phục
Bỗng ngập ngừng trước giọt lệ giai nhân.
Bao mưu toan, bao lừa gạt dối gian
Vinh quang tột cùng lại tột cùng cay đắng
Miệng thế gian ai khen chê trách oán
Ngạo danh cao bậc loạn thế xuất anh hùng.
Trường Giang cuồn cuộn chảy về Đông
Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng
Thị phi thành bại theo dòng nước
Sừng sững cơ đồ bỗng tay không
Núi xanh nguyên vẻ cũ
Bao độ ánh chiều hồng
Bạn ngư tiều dãi dầu trên bãi
Vốn đã quen gió mát trăng trong
Một vò rượu nếp vui gặp gỡ
Chuyện đời tan trong chén rượu nồng
Đã mờ rồi ánh kiếm, ánh đao
Lùi xa rồi tiếng loa, tiếng trống
Vẫn rõ ràng sống động
Bao gương mặt anh hùng
Con đường xưa ngập trong cát bụi
Thành quách xưa hóa cảnh hoang tàn
Năm tháng oai hùng thành lịch sử
Bao chiến công, tên tuổi còn vang
Mộng bá vương ai người quyết định
Lẽ thịnh suy há chẳng có nguyên nhân
Sự đời vần vũ như mây gió
Đổi thời gian, đổi cả không gian
Tụ tán nhờ có duyên
Ly hợp vốn do tình
Trả món nợ non sông trước mắt
Mặc đời sau thiên hạ luận bình
Nước Trường Giang hóa thành sông lệ
Gió Trường Giang vang mãi bài ca
Giữa bầu trời lịch sử
Muôn triệu ánh sao sa.
Trong dân gian vạn thưở
Ấy muôn triệu đóa hoa
Những bài thơ tình Trung Quốc nổi tiếng luôn thu hút sự quan tâm của độc giả. Những vần thơ đầy ngọt ngào luôn khiến trái tim bạn đọc tan chảy mạnh mẽ. Hãy cùng nhau theo dõi những thi phẩm ngôn tình ấn tượng này nha các bạn!
Trời nghiêng có thể chống
Đất nứt có thể đắp lại
Lòng người tan nát rồi
Còn có thể vá víu lại được không?
Khởi từ tham ái sinh ra
Sinh lo, sinh sợ khó mà tránh đi
Khi mà tham ái xa lìa
Chẳng còn lo sợ chút gì nữa đâu.
Đừng yêu đến độ say mê
Kẻo khi ly biệt não nề héo hon.
Nếu mà yêu ghét không còn,
Chẳng chi ràng buộc, tâm hồn thảnh thơi.
Có những người, bạn không có cách nào quên được.
Có những việc, bạn không thể nào quên được.
Có những tình bạn sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Thông thường, khi kí ức càng rõ nét thì càng tàn nhẫn.
Chúng ta đã từng tưởng rằng, sau này trưởng thành sẽ được ở bên nhau.
Thực ra, trưởng thành có nghĩa là chia ly.”
Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong lòng ta
Không thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡ
Sợ rằng tháng năm sẽ cướp đi má phấn hồng nhan
Mà người vẫn như xưa, cậu thiếu niên đa tình.
Cuộc tình của đôi ta giờ chỉ như lớp vỏ bọc
Nhân tình đã sớm thay đổi hình dạng
Nhưng ta vẫn quyết ôm chặt nỗi đau, có ra sao cũng không buông bỏ
Cuối cùng chỉ còn lại bao ký ức cuồng dại.
Chẳng muốn quên đi, chẳng muốn tường tỏ
Vì điều ta thực sự mong, là trở thành bờ vai của người.
Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong tim ta
Không thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡ
Năm tháng trôi , không còn là yêu kiều ngày xưa nữa
Vẫn là người năm ấy , cậu thiếu niên đa tình
Giữ được người một lối, xương cốt cũng nhớ thương
Lời phù phiếm thế gian, ai yêu ai xét đoán
Sinh tử có là chi, đâu ai muốn bận tâm
Nếu không có người, ta sức tàn lực kiệt.
Lầu xưa độc khách chờ tri kỷ
Hãm giọt tương phùng bên cửa thúy
Ngắm nhũ mây lồng cạnh ải quan
Nhìn hoa tuyết phủ ngoài giang lũy
Mong vào phủi hết nỗi sầu vương
Hãy đến chùi tan niềm khổ lụy
Để gió sương đừng giễu dạ… y
Nào xin uống cạn… bầu sơn thủy.
Em ngược đường, ngược Nắng để yêu anh
Ngược những giấc mơ của một thời nông nổi
Nơi Phố xưa anh ngược chiều Gió thổi
Bởi yêu anh, em ngược cả lòng mình…
Có những tình yêu phút chốc trở nên vô hình
Khi em lặng lẽ nhìn anh mang yêu thương đi ngược chiều Gió
Và những đêm loay hoay trong từng nhịp thở
Vội vã kiếm tìm chút ấm áp nơi tim.
Em trở về nhìn và chỉ biết lặng im
Anh ngược yêu thương bước đi trong ngày Gió
Em lặng lẽ giấu niềm riêng trong cỏ
“Ngược lòng mình, hay ngược lối thương yêu?”
Dẫu anh biết em yêu anh nhiều đến bao nhiêu
Vẫn quay lưng bước ngược đường, ngược Nắng
Em ngược lòng mình yêu anh trong thầm lặng
Vẫn đợi một ngày mai anh ngược lối quay về.
Như vậy các bạn vừa xem qua một loạt thơ tình Trung Hoa-chùm thơ hay nhất “sống”mãi cùng thời gian mà chúng tôi chia sẻ ở trên. Qua bài viết này chắc hẳn bạn đã có thể cảm nhận được những dòng cảm xúc thật sâu sắc đúng không nào! Đồng hành cùng phongnguyet.info để theo dõi những bài viết ấn tượng nhất nhé!