Tập thơ Đôi mươi quan họ của nhà thơ Anh Vũ được sáng tác vào năm 1994. Tập thơ gồm 27 bài cụ thể như sau:
>> Xem tiếp: Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng) – Thi sĩ đất nung hiểu rất rõ nhân tình thế thái
Nội Dung
Cứ gì hội hè mới quan họ
Thường nhật ân tình thật khó hơn
Mồ hôi vuốt mặt khô rơm rạ
Giáp hạt cháo hoa mà keo sơn
Liền chị liền anh chân xéo lầm
Qua cao mùa hạ dài mùa đông
Tôi biết gừng cay nên muối mặn
Bậc đá nghe mòn lối xuống sông
Buồm ngược buồm xuôi rừng nối biển
Lênh loang nắng gió sóng phù sa
Tháng tháng thuyền xưa chưa lỗi bến
Tim tím sim mua sánh biếc cà.
Cái độ còn duyên giọng cũng vang
Năm sông bảy núi cứ đưa sang
Giờ em một nách hai con mọn
Thiên lý dằng dây lá đổ giàn
Thương mắt buồn hơn tóc lỏng hơn
Tro bụi rối mù chuyện áo cơm
Nén tiếng thở dài quên nhớ bạn
Lệch phía vai gầy gánh gió sương
Đừng ngoảnh làm ngơ qua hội cũ
Duyên lặn vào trong ngắm nghía tình
Mười năm dù hẹn từng dang dở
Bao lứa còn duyên kể tiếp mình.
Người ở phương nào tôi ở đây
Nao nao rừng hết mấy tầng cây
Nguồn đào phía ấy ai tơ tưởng
Đáy suối tròn lăn dáng đá gầy
Líu ríu còn trong câu hát thôi
Thuở nào băm sáu thứ chim trời
Con sáo sang sông mây gió lấp
Quan họ bao giờ quan họ ơi
Cặn lắng chừng thơm men cuối cốc
Chẳng cạn đời nhau mới thấy nghèo
Tướp đầu nón tay vun ấp gốc
Ngóng mầm xanh lọc nắng trong veo
Tiếng chim khắc khoải rừng cây động
Mà xóm mà thôn sương khói xa
Xoe xoé luống cày hơi đất thở
Chạm ngực mình hơn nỗi nhớ nhà
Mặt yếm ai căng mùa hội ấy
Triền đồi quan họ cỏ đang tơ
Em thuở đương thì chân bước mỏi
Lất phất đồng không mưa đón mưa
Đã hết xuân đâu còn hát níu
Thao thao chia nước chảy qua cầu
Tơ nhện còn đeo mưa đọng giọt
Ta ẩm đèn khuya mắt đợi nhau.
Xóm Giếng phố dài ai gánh nước
Nhắc gì quan họ lúc quên yêu
Ấy em xinh ngợp anh ngơ ngác
Ai dứt lời thương buộc lối chiều
Đỏ tía tàn bàng năm loáng ướt
ĐỢi chừng bóng tết nắng vàng treo
Mộng cầu em mãi nhang khoe vuốt
Khêu đủ tâm tình xưa chẳng khêu
Có con hẻm muộn mờ sương đất
Đọng mấy câu ca thuở phố nghèo
Từng ấy năm giời không bạc tóc
Xóm Chùa đâu đó đỏ hương theo
Minh hát cho nhau hát với nhau
Chút vui mờ thoáng nỗi buồn sâu
Mang mang mặt nước lòng em ngợp
Vẳng tiếng đò ơi gió nát nhàu
Ai gọi cho mình chới với theo
Tương tư đuôi mắt nắng ngưng chiều
Chị Hai dúng dắng cầu chênh nhịp
Một buổi xuân thì có bấy nhiêu
Có câu hát giã không vào kết
Người ấy chừng đâu thấu nỗi mình
Quai thao nón ấy trao tay được
Ơi bạn tình ơi ớ bạn tình
Chẳng hoa chẳng nụ thì ví như
Em rám nắng hạt thóc được mùa
Chất gạo chất thịt da con gái
Trong ngần câu quan họ ngày xưa
Thuở trắng đường mưa không ướt tóc
Nào phải yêu nhau là lấy nhau
Cái khoảng cách chỉ bằng sợi tóc
Lá cỏ mềm sương cứa cũng đau
Câu hát trên môi rụng xuống lòng
Khoảng mất sẽ đầy được sẽ không
Mùa xa như thế còn ram ráp
Nhói một làn thơm ngạt gió đồng
Chẳng cách chẳng chia đâu có chuyện
Đâu có câu ca chắt nỗi đời
Trăn trở phía ngoài than với biển
Bạc đầu trắng sóng phía người ơi
Là đấy đầu non hay cuối biển
Gồng gánh gia tài ca một câu
Công cha nghĩa mẹ mưa bong bóng
Cạn đêm nổi nước ngược sông Cầu
Biếc đừng phô nắng thắm đừng pha
Mười hai bến nước bến quê nhà
Chợt đó thơ nào đầy Nguyễn Bính
Em rằng em bé chị rằng xa
Nửa còn trẻ con nửa đàn bà,
Em như cái gai mềm mắt ta.
Lô nhô chân rạ đồng thênh thoáng,
Mạ biếc chờ ai chải mượt mà.
Đám mây thiếu nữ thành đôi bướm,
Câu hát nào rơi khuất góc vườn.
Nụ non còn dấu trong thinh lặng,
Khuya khoắt nhành trăng thơm mới thơm.
Ngõ gạch gót trần không vướng cát,
Tôi buồn chẳng được vướng chân ai.
Người ta liền chị đông bè bạn,
Chẳng khiến mình thương cũng thở dài.
Đêm nay là nhìn nhau nói gì
Ẩm khăn là nước mắt bờ mi
Hội chưa tan hội tình sâu nghẹn
Tay cầm tay là đừng chia ly
Cứ ví nụ hoa mà chúm chím
Nửa là hé nón nửa là e
Lưng vai nặng mãi mưa tơ nhện
Chênh vênh còn gợi dáng cầu tre
Lấp loang dòng chảy ánh sao mai
Đã rộng đồng không cách lại dài
Một đời một níu duyên quan họ
Đường đi không đến biết thương ai
Đếm mạch cổ tay thời khắc đi
Giọng em êm nước chảy thầm thì
Ngân hà nghiêng xuống trăng suông đứng
Cuộc nào giã bạn chẳng sinh ly
Giã bạn cùng trong một xóm thôi
Rồi mai lại gặp vẫn chia phôi
Đồng áng bộn bề che chắn hội
Còn mấy thì xuân trót một đời
Rồi trẻ chưa qua già cứ đến
Chỉ giã mình đâu ta giã ta
Nuối thêm câu nữa còn sang hẹn
Làng mạc đâu đây giục tiếng gà
Nhớ tiếng inh uôm đêm xuống mưa
Khúc ca đồng nội rộn ngày xưa
Bây giờ ếch nhái đâu không thấy
Tôi lắng hoang vu nhịp sống thừa
Chuồn chuồn cắn rốn dạy tập bơi
Áo đỏ khăn xanh cào cào ơi
Con muỗm béo mầm nhành lúa sớm
Sâu bọ trăng sao thuở bạn người
Người biết trọng người thành quan họ
Tơ lòng chăng mắc với bền lâu
Câu ca nào động trong tâm trí
Giọt giọt mưa dài nỗi trước sau
Lá đã thuyền cánh hoa cũng thuyền
Bao nhiêu lúng liếng cái hồ sen
Chớm thu chừng dịu cơn may thoảng
Ngần ấy năm giời để có em
Hai đứa hai nẻo đời bất hạnh
Đò nát riêng luồng đụng nhau chi
Ốc không mang nổi mình thân ốc
Mang cọc cho rêu được ích gì
Thăm thẳm cõi lòng cơn bão khô
Nước trong thấu đáy gợn sen hồi
Từ độ dứt xuân tràn lửa hạ
Ngấn trăng quan họ lạnh se mơ
Dịu dàng người ấy dịu dàng thương
Buộc cánh chim trời sợi tơ vương
Núi đảo sông hồ đâu đấy nhỉ
Ngực dồn tóc thả gió buông hương
Ta biết nhau đây tự thuở nào
Tình trong quan họ ý ca dao
Nửa trăng nửa nắng không gian rộng
Một đốt thời gian đủ nghẹn ngào
Đủ rạt rào chung thuyền bến cũ
Tơ trời dăng mắc phảy mưa xuân
Cứ cho mơn mởn cho gần gặn
Xót kiếp bèo trôi lấy một lần
Nắc nỏm khuyên vàng xà tích bạc
Những gì xanh đỏ quá chiêm bao
Hình như mỗi người cần cũng ít
Cõi lòng rộn rực lấp làm sao
Chỉ cần có nhau cần có bạn
Trăng sáng thừa kia bóng lẻ đôi
Chấp chênh nhân thế vào điêu cảnh
Trưa nắng đầu trần đợi đón ơi
Người có gọi ta cùng so giọng
Vòng khúc đê làng mây lang thang
Nhặt hộ cỏ may gấu quần tím
Khẽ chạm tay nhau mới ngỡ ngàng
Và thuở câu ca đâu thấy nữa
Đến hẹn thì quên em mà em
Tong teo nỗi ngực đời dang dở
Đủ quá rồi nhau mới khát thèm
Khô khô đất ải nỏ đồng nào
Nhói đầu nanh nứt thóc ca dao
Mình quên ta cạn ly cay đắng
Khấp khểnh đường xa dõi ngọt ngào
Ớ ơi tâm sự sương chiều lặng
Đồng không mù tắp kiếp thuyền nan
Tim câm thì buột vài hơi thở
Có một lời đeo cả vạn ngàn
Bây giờ là có với là không
Rồi chắc ngày mai em lấy chồng
Đời thực gan tay mòn rá gạo
Nhịp thở gần hơi chẳng phập phồng
Lửa nào thắm mắt lại tươi môi
Giọng đuối tầm đâu ý đã rời
Trfon một canh này mai mốt kể
Em về nguyên vẹn trả em thôi
Tứ thân thay vạt dép cong cong
Nón thúng che nghiêng ngược tắt đồng
Góp cả thời trai mong đổi được
Cay đậm trầu tôi ấm má hồng
Thả nậm xuống giàn cho óc ách
Màu lá chuối khô nút gợn men
Chiều thu lặng lặng hồn sông nước
Nhấp nửa ngụm tình lạ cũng quen
Phút rút ruột tằm câu tâm sự
Còn mắt buồn kia nhoè hơi sương
Sông Cầu bên cạnh mà ta khát
Ai ngược đôi dòng thương sông Thương
Lạy giời đừng nắng liền anh ạ
Tháng tám bao giờ thóc đỏ đuôi
Ruộng nứt chân chim đừng nhắc nữa
Chưa tỉnh chưa say đã lạnh người
Đăm đắm quầng đèn bấc đợi khêu
Chập chờn năm tháng bỗng như trêu
Câu thơ chết đuối trong dòng mực
Em tận đầu non nắng quái chiều
Chả dám thương đời thì thương thân
Lặn lội ngang trời nụ tầm xuân
Chồng con người ấy yên duyên phận
Vạn núi nghìn sông mới xáp gần
Xước vệt móng tay còn khoảng cách
Em gọi tôi và tôi gọi em
Bằng mắt ngỡ như nuốt nhau được
Thì giọng hừ la lại cất lên
Hát nửa câu cười ôm mặt khóc
Quan họ chấp gì mấy nỗi đau
Người lẫn cùng ma mà lấn đất
Thơ chẳng về đây thì nơi đâu
Tênh tênh chèo mái cho buồm nở
Nhấp nháy đèn lên sân khấu ơi
Còn vai phụ nữa mình không nhớ
Tấp tểnh xa tiên lệnh phía đời
Khói đất no gì khi khất đói
Vườn trên cửa sổ nhạt hương hoa
Đôi mươi càng ắp câu quan họ
Thắm đã ta rồi phai cũng ta
Bay bay hay là rơi lưng lưng
Nhịp đất đai rung sóng sông rừng
Được phút nhập vào làm trời đất
Xin cứ trần thôi chẳng phụ tùng
Mưa nắng đâu đây tình thế nhạt
Còn gió còn trăng thấm lá mờ
Bồ hòn ai bảo không rằng ngọt
Tôi ngậm hình em nuôi cơn mơ
Đấy Dùi đấy Diềm Bò Ó Chọi
Lìm Bịu đôi phiên Núi Dọc Chè
Nồng nỗng sông Cầu chưa biết thẹn
Tôi thuở trai làng em gái quê
Có đâu răng khểnh mà xinh thế
Núm má đồng tiền hoáy nước reo
Hội hè gấm vóc bên là lụa
Chẳng chạnh diềm bâu tủi áo nghèo
Ừ mây ngũ sắc ừ sao sa
Người ta sang đẹp với người ta
Cầu cho thiên hạ trên mình cả
Giữ phận em lo nếp vải nhà
Bền chắc nâu sồng duyên mộc mạc
Lá mạ hoa hiên để dập dờn
Ấy ai cuốc bọn cười vang nhất
Chuông khánh mong gì trong trẻo hơn.
Gà lợn vào tranh đi chợ Tết
Chẳng lạc nhau mà phiên cuối năm
Có bao nhiêu tuổi chừng rơi hết
Tíu tít người cho mình dung dăng
Trách em tất tưởi em toan tính
Lẻ đỗ nắm giang buộc lá dong
Bỗng thương gió bấc mồ hôi rịn
Còn nhớ chiều nhau phớt má hồng
Chậm thôi cho mải thêm đường đất
Con cón cùng em lúc dặm dài
Than lửa sang giêng về ngõ khác
Đòn gánh cong oằn ai đỡ vai
Con giai ạ bao giờ lên nắng
Nỗi buồn cha sương khói vây ngàn
Ngọn thanh thơi tay tre gai xé
Quan họ thật thì mây lang thang
Lãng đãng đủ sông Cầu nước chảy
Đám nào bèo bọt phấn hoa trôi
Thôi nhớ thôi tha nờ bến đợi
Nó phá cho nguyên vẹn chữ đời
Da thịt mỡ đông tìn ý xuân
Giọng ca năm tháng cứ trong ngần
Duyên kiếp thôi em đành lỡ hẹn
Rác rưởi ngùi trông hướng thánh thần
Con sống dung dăng con xít đây
Lặn ngòi ngoi nước mấy mươi tay
Lim dim lá vỗ miền xuân rộng
Chả một đời chung cũng một ngày
Gỗ đá vô tri còn cảm giác
Biền biệt đau xa sẹo chẳng liền
Trở trời xông ngải hắt hơi được
Biết vẳng phương nào ai nhắc tên
Hao hao cổ tay chưa tròn lẳn
Em lặng nhìn đâu kiếp đổi rời
Bập bung vào hội rung cơm trống
Dồn sóng men lòng thoả lội bơi
Nước đổ ngựa xe chừng chóng mặt
Bon chen đường ấy cát mù bay
Thoai thoải khói lam chiều mái rạ
Mượn láng giềng khum lửa đỏ tay
Bếp ấm gia đình em đợi đó
Bữa cơm thường nhật mớ rau tươi
Thương nhau trọng nhau đời thong thả
Quan họ đằm trong giọng nói cười
Mây trôi gió chạy nắng sang màu
Lòng người rộng hẹp chuyện nông sâu
À ơi cái ngủ về đâu đó
Người biết thật rồi ta biết đâu
Ngó mãi lưng non xuống tắt chiều
Quê nhà mù trắng vắng mây theo
Thuyền ơi góc bể chân giời ấy
Sóng lửng sao lòng không lửng leo
Em bé cha già nhà cũng dột
Cá cơm ngây ngấy lửa hồng khuya
Vải đơn che lạnh bằng câu hát
Mắt còn may máy báo điềm chi
Ở đâu quan họ vui bè bạn
Bóng nụ tầm xuân xanh ngất ngây
Nhện giăng bậu cửa đừng sa thắt
Em ở bên này nỗi nước
Đi
trong lòng tay
biển mây sóng núi
Sống
trong chớp mắt
áo cơm một đời
Yêu
trong tiền kiếp
hoa bao giờ tươi
mây
Trên đây là bao gồm 27 bài thơ trong tập thơ Đôi mươi quan họ của nhà thơ Anh Vũ được viết năm 1994 và bài thơ ” Trong” thuộc tập thơ Lòng tay năm 2008. Anh Vũ là một nhà thơ nổi tiếng của nền văn học hiện đại, đã từng một thời lang bạt khắp nơi, giờ về giam mình trong vườn tượng thôn quê. Ông là thi sĩ đất nung – nhà thơ Anh Vũ