Top 20 Bài thơ hay của nhà thơ Nga Lê

Nhà thơ Lê Thị Nga, bút danh Nga Lê sinh năm 1942, quê quán thôn Duyên Linh, xã Đình Cao, huyện Phù Cừ, thành phố Hưng Yên. Hiện là cán bộ về hưu, sống tại phường Bắc Sơn, quận Kiến An, thành phố Hải Phòng. Bà viết thơ về nhiều mặt của cuộc sống, chủ yếu ca ngợi tình yêu quê hương, đất nước, tình cảm lứa đôi. Bà đã có nhiều tác phẩm thơ in chung trên các sách báo tạp chí. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay của Bà

NHỚ ĐẢO XA

Thơ : NGA LÊ.

Bài thơ đêm nay em viết cho anh.
Trời trở gió chắc đảo xa lạnh lắm?.
Hẳn sóng vẫn dập dồn bờ cát trắng?.
Như vỗ về nỗi nhớ của tình yêu.

Khép đôi mi như em thấy rất nhiều.
Biển và anh cùng cánh chim hải đảo.
Vầng trăng khuya cũng lang thang đi dạo.
Theo chân anh bên bờ cát mịn màng.

Con sóng thì thầm kể chuyện miên man.
Những tâm sự anh gửi vào trong gió.
Ở đất liền em thức cùng anh đó..
Bệnh viện là nhà khi dịch chưa tan.

Đồng đội và em đêm vẫn từng đêm.
Quyết giành lại cho mọi người tất cả.
Bạn bè anh cũng thật nhiều vất vả.
Lán trại làm giường nhường chỗ ấm cho dân.

Tổ Quốc nguy nan tuổi trẻ chúng mình.
Cùng ghé vai để lo cho đất nước.
Giông tố qua đi sóng êm bờ cát
Em đón anh về thăm mùa Phượng nở hoa.

Ngày 14/3/2020.

BÌNH TĨNH HẢI PHÒNG ƠI!.

Thơ : NGA LÊ.

Chiến hạm Việt Nam đi giữa đại dương.
Sóng gió dập vùi con tàu nghiêng ngả.
Hải Phòng ơi!. xin đừng lo lắng quá.
Vì ta có người Thuyền trưởng tài hoa.

Đâu phải lần đầu Tổ Quốc gặp phong ba.
Hãy tin tưởng đôi tay người cầm lái.
Và lần này khi bão giông ào tới.
Ta hãy bình tâm đoàn kết vững vàng.

Trách nhiệm từng người khi đất nước nguy nan.
Cùng chung sức để xây nên thành lũy.
Lời nhắc nhở chúng ta nên nhớ kỹ.
Tránh tiếp xúc gần và nhớ rửa tay.

Bài học nhãn tiền Vũ Hán còn đây.
Đừng chủ quan để gây nên thảm họa.
Quê hương tôi nằm bên bờ biển cả.
Gió bão quen rồi có ngại gì đâu.

Covid -19 về mình giúp đỡ lẫn nhau.
Vượt tất cả để bình yên trở lại.
Chúng tôi tin vào những người cầm lái.
Vượt phong ba đưa tàu đến bến bờ.

Hải Phòng tôi lại đẹp những vần thơ.
Mùa hè đến Phượng rắc đày lối ngõ.
Tàu bè bạn lại ra vào rộn rã.
Còi ngân vang bến Cảng đẹp mùa hoa.

Hải Phòng ngày 9/3/2020.

ĐỢI THÁNG BA VỀ

Thơ :NGA LÊ.

Đợi tháng Ba về dệt nắng cho Thơ.
Đợi mầu đỏ của Mộc Miên nở rộ.
Đợi anh về trong thương yêu nhung nhớ.
Trắng tinh khôi hoa Bưởi đợi gió lên.

Tháng Ba về bao kỳ thú thiên nhiên.
Cây cỏ giao thoa nảy mầm kết trái.
Tháng Ba về với Trăng non vời vợi.
Hoa quả trĩu cành mật ngọt ngày Xuân.

Anh vẫn không quên hoa Bưởi trắng ngần.
Ngan ngát hương trên tóc em ấm áp.
Đôi mắt em vẫn theo anh năm tháng.
Vân dõi tìm hình bóng những ngày qua.

Anh đâu có về cho kịp tháng Ba?.
Như lời hứa lúc chia xa anh nói
Mùa lại mùa cứ trôi đi vời vợi.
Dù lòng anh vẫn tha thiết yêu em.

Những bước quân hành đêm vẫn từng đêm.
Lời hứa ấy vẫn mãi còn dang dở.
Nơi biên cương với bao điều trăn trở.
Nên anh đành lỗi hẹn với tháng Ba.

Em hãy tin ngày ấy sẽ không xa.
Anh về với em giữa mùa Xuân yêu dấu.

Ngày 5/3/2020.

QUÀ TẶNG EM NGÀY 8/3

Thơ: NGA LÊ.

Anh gửi tặng em người vợ phương xa.
Quà 8/3 nơi núi rừng biên giới.
Hoa Sim tím của nhớ thương vời vợi.
Nhớ Mẹ già…con nhỏ…nhớ em yêu.

Chuyện gia đinh em vất vả thật nhiều.
Gánh vác lo toan vẹn trọn chữ hiếu.
Ngày lên lớp đêm về bao bận bịu.
Bên Mẹ bên con và giáo án ngày mai.

Em vun trồng cho thế hệ tương lai.
Của đất nước và con mình trong đó.
Tin yêu em anh hoàn thành nhiệm vụ.
Để quê hương được mãi mãi yên bình.

Cho cuộc đời tươi mát với màu xanh.
Cho hạnh phúc chúng mình luôn trọn vẹn.
Màu hoa Tím của biên cương tha thiết.
Mộc mạc giản đơn nhưng nặng nghĩa tình.

Nắng gió không sờn khoe sắc lung linh.
Là em đó người vợ hiền thương nhớ.

Ngày 6/3/2020.

MƯA.

Thơ NGA LÊ

Mưa như đổ lửa vào lòng.
Để anh ra ngóng vào trông từng giờ.
Ai đời mưa thế bao giờ?.
Để em tôi đợi…mong…chờ…mưa ơi!.

Lạy trời.. gió thổi mây trôi.
Xua tan u ám…cho trời nắng lên.
Gặp em …đón nụ cười duyên.
Mắt long lanh sáng…môi mềm chờ ai?.

Xua đi bao nỗi u hoài.
Như diều gặp gió… như ai gặp mình.
Dù rằng chẳng phải bình minh.
Mà hoàng hôn tím…mối tình vẫn say.

Trăng vơi có lúc trăng đầy.
Đã thương thì mảnh trăng gầy cũng thương.
Cho dù bao nỗi đoạn trường.
Hoàng hôn anh thấy quí hơn vừng hồng.

TÌNH YÊU CỦA LÍNH

Thơ : NGA LÊ.

Họ yêu nhau trong thương nhớ xa xôi.
Bởi một lẽ hai phương trời ngăn cách.
Nơi biên cương khi chiều về giăng mắc.
Rừng già vương mây phủ trắng bâng khuâng.

Những đồi Sim hoa nở tim một vùng.
Khói lam bay trên nhà sàn thấp thoáng.
Tiền đồn vắng anh đợi chờ đêm xuống.
Điện thoại là cầu nối của hai ta.

Chúng mình gặp nhau hạnh phúc vỡ òa.
Anh kể em nghe chuyện nơi biển giới.
Những đêm gác với trăng khuya đầu núi.
Càng nhớ em da diết biết không em?

Ngoài kia sương rơi lăng lẽ êm đềm.
Mỗi lần gặp sao thấy mà thương quá.
Ánh mắt em và đôi môi kia nữa.
Nửa đợi chờ nửa hờn dỗi em ơi.

Nhớ em nhiều nhưng xa quá đi thôi.
Bởi đây nước còn bao điều gian khó.
Tổ Quốc vẫn cần các anh ở đó.
Nếu yêu anh xin em hãy đợi chờ.

Anh trở về mình dệt tiếp vần thơ.
Tình yêu đó mãi là vầng trăng sáng.

Ngày 1/3/2020.

CÕNG MẸ

Thơ: NGA LÊ.

Con đi chân trần cõng Mẹ trên vai.
Đôi dép bấp bênh sợ làm Mẹ ngã.
Một thế kỷ rồi nuôi con vất vả.
Cõng Mẹ đi chơi điều ấy có sao đâu?

Cuộc đời biết bao mưa nắng dãi dầu.
Mẹ gồng gánh trên đôi vai bé nhỏ.
Nuôi đàn con với nhọc nhằn gian khó.
Dành dụm cho con từ manh áo bát cơm.

Nhà mình nghèo nhưng đầm ấm yêu thương.
Tình Mẹ chứa chan như dòng sông bất tận.
Chúng con lớn lên trong yêu thương đùm bọc.
Lưng Mẹ cong dần theo năm tháng Mẹ ơi!.

Nên mỗi lần con cõng Mẹ đi chơi.
Lại thấy ấm áp tình yêu của Mẹ.
Để rồi mai Mẹ xa dần nhân thế.
Kỷ niệm này con nhờ mãi trong tim.

Ngày 3/1/2020.

ĐÊM SÔNG HƯƠNG NGHE HÁT

Thơ: LÊ NGA.

Mênh mông mặt nước sông Hương
Bềnh bồng câu hát.. vấn vương lòng người.
Thuyền trôi…trôi giữa dòng đời.
Tràng Tiền hư ảo…buông lơi giọng hò.

Tiếng đàn dìu dặt… như mơ.
Tiếng em như gió thoảng đưa…xa vời.
Lời ca ôm lấy hồn tôi.
Sao mà da diết.. một thời yêu đương.

Trăng treo chênh chếch mờ sương.
Nón bài thơ ấy…vương buồn mắt ai?.
Nhớ em nhiều lắm Huế ơi!!.
Vương tà áo Tím…giục tôi tìm về.

Dạ…thưa…e ấp tình quê.
Nắng mưa xa cách không hề nhạt phai.
Huế là thơ của lòng tôi.
Huế là tất cả…một trời nhớ thương.

TUỔI 60

Thơ: NGA LÊ

Người đàn bà ở tuổi 60.
Thường là dấu nỗi buồn sau cánh cửa.
Quỹ thời gian với họ không nhiều nữa.
Để mà thương mà nhớ những gì qua.

Một chặng đường dài của năm tháng phôi pha.

Nước mắt cạn dần khi con tim yếu ớt.
Họ cũng chẳng đợi gì ở phía trước.
Lặng lẽ đi cho đến cuối con đường.

Trái tim không còn loạn nhịp yêu đương.

Tình yêu với họ sao mà đắt giá.
Họ sống giữa mưa sa và bão tố.
Để vượt lên tất cả những trái ngang.

Lặng lẽ mỉm cười rồi tự vấn an.
Tuổi trẻ qua rồi sáu mươi năm quá đủ.
Với tuổi 60 họ không còn gì nữa.
Ngoài nỗi buồn lặng lẽ dấu trong tim.

Họ cũng không còn ham muốn kiếm tìm.
Họ chấp nhận với phần đời còn lại.
Để mỗi buổi chiều khi cơn mưa ập tới.
Lại thấy lòng mình là cả một hoàng hôn.

THƯƠNG LĂM VŨ HÁN ƠI

Thơ: NGA LÊ.

Tôi lặng đi vì Vũ Hán đau thương.
Chuyện cứ từng ngày chất chồng đau khổ.
Quê hương anh đang gồng mình chống đỡ.
Nạn dịch hoành hành bao người bị cướp đi.

Hạnh phúc anh đáng sắp được cận kề.
Đành gác lai để lao vào trận tuyến.
Người vợ tương lai cùng đứa con yêu mến.
Và cánh thiếp hồng chưa kịp mời ai.

Trận chiến này gian khổ lắm em ơi.
Anh không thể khi bao người ngã xuống.
Nhiệm vụ thiêng liêng của người áo trắng.
Cứu mọi người cho dù phải hy sinh.

Đừng buồn nghe em chuyện của chúng mình.
Cơn bão qua đi mình đón chào hạnh phúc.
Nhưng em ơi anh lại không tin được.
Mình bị cướp đi khi nhiệm vụ chưa xong.

Em hãy vì anh mà chiến đấu đến cùng.
Trong hàng ngũ của những người áo trắng.
Để sau này khi con mình khôn lớn.
Nó sẽ tự hào về cha nó nghe em.

Ngày 24/2/2020.

CHIỀU TRƯỜNG SƠN

Tác giả :NGA LÊ.

Anh nắm tay tôi trước lúc chia xa.
Ba lô trên vai…nụ cười rạng rỡ.
Ấn dấu sau vành mũ thân thương đó.
Là đôi mắt buồn tiễn biệt chia ly.

Chiến tranh như cơn lốc cuốn anh đi.
Xa mãi mãi.. không bao giờ về nữa.
Đôi khi nhận những gồng thư dang dở.
Đêm quân hành Anh viết vội Em ơi!!.

Cánh Sim rừng anh ép tặng cho tôi.
Vẫn y nguyên nằm trong trang kỷ niệm.
Màu hoa Tím của những chiều biền biệt.
Đợi.. mong..chờ.. và nỗi nhớ Anh ơi.

Da diết theo Em..suốt cả cuộc đời.
Và hôm nay Trường Sơn Em đến đó.
Nắng chiều nghiêng..lạnh bờ vai sương đổ.
Các Anh nằm đây…yên lặng đến nao lòng.

Đất nước hòa bình… Anh có biết không?.
Máu Anh đổ..không bao giờ vô nghĩa.
Đốt nén hương thơm.. Em tặng cho tất cả.
Từng người.. Từng người đau xót lắm Anh ơi!!.

Đất nước mình thay đổi rất lâu rồi.
Xương máu các Anh góp vào trong đó.
Tiếng chim”Bắt Cô”vẫn vọng về êm ả.
Tiếng Ve Rừng vẫn rộn rã ngân vang.

Để chiều nay…Em đứng giữa Trường Sơn.
Hoa Sim đó..Tím một trời thương nhớ.
Tặng cho Anh và tặng cho tất cả.
Kỷ niệm chiều..Em nhớ mãi Trường Sơn.

Trường Sơn tháng 10/2017.

CHÀO XUÂN 2020.

THƠ: NGA LÊ.

Ta chào em cô gái tuổi hai mươi.
Bừng tỉnh giấc khi bình minh thức dậy.
Em kiêu sa và huy hoàng lộng lẫy.
Cả đất trời như bừng sáng theo em.

Tuổi hai mươi tuổi của thần tiên.
Căng sức trẻ với ngực tràn nhựa sống.
Đất nước lời ru với bao kỳ vọng.
Em làm đổi thay rộng mở chân trời.

Yêu thật nhiều ơi cái tuổi hai mươi.
Chào đón em với mùa xuân rực rỡ.
Nắng huy hoàng và muôn hoa đua nở.
Đàn chim ca ríu rít hót vang trời.

Non sông mình chào đón tuổi hai mươi.
Cho Tổ Quốc thêm nhiều công trình mới.
Nơi biên cương anh giữ yên bờ cõi.
Quê hương mình đẹp mãi những bài ca.

Những cánh đồng xanh mướt lúa bao la.
Những em thơ rộn ràng năm học mới.
Những thiếu nữ ấp e và chờ đợi.
Mùa Xuân về là cả một trời thơ.

Những môi cười những đôi mắt ước mơ.
Cùng chào đon năm hai mươi tươi trẻ.

1/1/2020.

EM.

Thơ: NGA LẺ.

Em là bông hoa nhỏ.
Giữa rừng hoa cuộc đời.
Em là vầng Trăng nhỏ.
E ấp của riêng tôi.

Và em là gió nữa.
Nhè nhẹ thổi hồn tôi.
Những đêm dài không ngủ.
Làm xao xuyến bồi hồi.

Trăng ơi đừng thức nữa!
Hoa ơi hãy ngủ thôi!.
Gió ơi xin đừng thổi!
Để tình yêu không lời.

Ngày 19/3/2020.

MƠ ƯỚC.

Thơ: NGA LẺ.

Tiếng đồng hồ tích tắc.
Thời gian ơi đừng trôi.
Để em được mãi mãi.
Trong vòng tay tuyệt vời.

Sao thấy mình ấm áp.
Ngoài kia mưa vẫn rơi.
Nhưng em thì không lạnh.
Vì đã có anh rồi.

Nụ hôn sao xa thế.
Mà như trong tầm tay.
Nhắm mắt vào như thấy.
Tình yêu đang đong đầy.

Thời gian và khoảng cách.
Không phải là xa xôi.
Yêu anh là tất cả.
Tình yêu không bằng lời.

Dù chỉ là mơ ước.
Nhưng sao thấy ấm lòng.
Hai trái tim khát vọng.
Đi tìm nhau mênh mông.

Ngày 22/3/2020

ĐỢI.

Thơ :NGA LÊ.

Hè về Phượng đỏ rực trời.
Nhặt bông hoa rụng..nhớ người phương xa.
Biết rằng người có nhớ ta?.
Bao năm xa cách.. mình ta nhớ người.

Sân trường Ve vẫn hát lời.
Nỉ non.. da diết.. gọi người xa quê.
Hoàng hôn đỏ rực chân đê.
Có còn nhớ tới lối về năm xưa?.

Cái năm của thuở dại khờ.
Ngây thơ của tuổi học trò người ơi!.
Nhặt bông hoa Phượng vừa rơi.
Ép vào trang sách…để tôi tặng người.

Bao năm cách mấy phương trời.
Bông hoa Phượng ấy…của tôi có còn?.
Đợi chờ…mong nhớ…mỏi mòn.
Lời thề năm ấy… có còn không Anh?.

Xa xôi mờ nhạt bóng hình.
Mà hoa Phượng vẫn vô tình rơi rơi.
Nhặt bông hoa rụng cuối trời.
Ép vào trang sách đợi người phương xa…

6/5/2019.

NGẪU HỨNG HOA QUỲNH

Thơ: NGA LÊ.
Chỉ một bông thôi cũng là cả vườn hoa.
Cánh rung nhẹ.. như lâu đài hé mở.
Công Chúa bước ra..kiêu sa rực rỡ.
Để cho Đời nhận biết một loài hoa..

Tinh khiết.. Trắng ngần.. Tươi mát…thơm tho…
Ngan ngát hương Xuân ..tuổi đời đôi tám
Nét trinh nguyên của nụ hoa phong kín.
Mở bâng khuâng.. lặng lẽ hiến dâng Đời.

Thật tuyệt vời.. kiêu hãnh thế Quỳnh ơi!.
Ngẩng đầu cao…nở nụ cười hàm tiếu.
Những giọt sương của trời đêm dìu dịu.
Tắm cho em như gột rửa bụi trần.

Dù chỉ một đêm…khoe nét thanh xuân.
Vẫn đọng lại trong tâm hồn nhân thế.
Kiếp sống phù du ..bồng bềnh.. tục lụy.
Nhưng có em..ta vẫn thấy yêu hơn.

Dù biết rằng đời bao nỗi tủi hờn.
Nhìn hoa nở… Thấy lòng mình trẻ lại.
Ta bắt gặp những tâm hồn nhân ái
Và hiểu rằng.. cuộc sống vẫn còn hoa.

Hoa của Đời và Hoa của riêng ta.
Đẹp mãi mãi.. trong đêm hè nhung nhớ

MÙA HOA CẢI

.Thơ: NGA LÊ.

Tháng 12 về anh có biết không?.
Hoa Cải nở vàng chúc mừng Anh đó.
Tháng 12 với mưa Đông.rây nhẹ.
Tưới cỏ hoa cây trái ngọt ngào hơn.

Ngày anh sinh giữa mùa Cải vàng ươm.
Mẹ đặt tên Hoàng cho anh làm kỷ niệm.
Màu vàng đó em thấy sao thương mến.
Nhìn màu hoa em lại nhớ đến anh.

Nơi biên thùy với nhiệm vụ quang vinh.
Chắc tay súng giữ gìn yên bờ cõi.
Ngày sinh nhật em đợi chờ sắp tới.
Tặng anh yêu bó hoa cải làng mình.

Tuy đơn sơ mà ấm áp ân tình.
Có cả quê hương và em trong đó.
Em vẫn đợi những mùa hoa cải nở.
Tháng 12 về ngọt ngào những thương yêu..

Dù chúng mình có xa cách bao nhiêu.
Mùa Hoa Cải vẫn rộn ràng mừng sinh nhật.

Ngày 4/12/2019.

TỰ SỰ

Thơ NGA LÊ.

Có thể là của tôi… hay của mọi người?.
Một chút suy tư.. khi nhớ về dĩ vãng…
Một chút mưa bay… Một chiều Thu lãng đãng…
Một con đò buồn… nhìn giòng nước êm trôi.

Một cánh chim bay…mải miết phía cuối trời.
Hoàng hôn tím…phía chân mây rực đỏ.
Mùa hoa Phượng… gợi một miền thương nhớ.
Mùa hoa Soan …tim tím nhẹ vơi đầy.

Lãng đãng sương chiều… biêng biếc đâu đây?.
Một phút buồn.. vui một khung trời kỷ niệm
Ta chợt nhớ về.. một miễn quê lưu luyến.
Có hàng Tre..xanh ngát ngả nghiêng cười.

Một cánh Diều bay trong gió chơi với.
Tiếng sáo dặt dìu.. những chiều sương đổ.
Cứ như thế…ta thấy sao là nhớ.
Chỉ muốn tìm về.. một chốn bình yên.

Ngắm hoàng hôn rơi lặng lẽ bên thềm.
Được nghe tiếng ru con của người mẹ trẻ.
Ta cứ muốn…được mãi là như thế.
Cho tâm hồn thanh thản chẳng ưu tư.

Cho đời không sầu muộn thế bao giờ.
Cho mãi mãi…là mùa Xuân vĩnh viễn.

CHIỀU NAY XỨ ẤY

.Thơ: NGA LÊ.

Chiều nay xứ ấy mưa hay nắng?.
Vạn lý trường chinh độ bao xa?.
Mây về bên ấy…xanh hay trắng?.
Thương cánh chim bằng ướt phong ba.

Hoa Phượng chiều nay rơi nhiều lắm.
Giăng mắc đầy trời… mưa bao la.
Thương chùm hoa Tím run rẩy ướt.
Tiếc cánh hoa rơi… mắt lệ nhòa.

Phố vắng chiều nay.. ai đón ai?.
Sân ga hiu hắt… nhớ một người.
Con đường ngơ ngác.. tìm dấu cũ.
Em ngắm mưa buồn.. nhớ khôn nguôi.

Xứ ấy chiều nay…mưa có rơi?.
Có màu hoa thắm tựa màu môi?.
Có màu chung thủy như màu tím?.
Hay chỉ có màu trắng mà thôi?.

Em về cuối phố nhặt hoa rơi…
Ở mãi chân mây phía cuối trời.
Có một cánh chim.. bay lẻ bạn.
Như kẻ chiều nay…ngóng trông ai???.

TRẨY HỘI CHÙA HƯƠNG

Thơ: NGA LÊ.

Bến Đục đưa chân bước xuống đò.
Xuôi dòng Suối Yến đẹp như thơ.
Núi lồng bóng nước đò xuôi ngược.
Huyền ảo như mình lạc cõi mơ.

Nhẹ bước đi lên đến Đền Trình.
Mùi hương ngan ngát tiếng cầu kinh.
Mình vào quỳ lạy xin Phật chứng.
Một nén hương thơm tấm lòng thành.

Thiên Trù đi tiếp tới Giải Oan.
Mây khoác áo cho Núi ngút ngàn.
Mờ ảo khói hương vang tiếng nguyện.
Cầu cho Quốc thái lại Dân an.

Mình bước vào trong chốn Phật đài.
Xin cho được giải ách trần ai.
Bao nhiêu khổ hạnh đường nhân thế.
Phật hãy giang tay cứu mọi người.

A Di Đà Phật.. Tiếng chào vui.
Lạ quen..quen lạ cũng thế thôi.
Chúng sinh.. Phật tử đều là bạn.
Rộn rã quanh ta những tiếng cười.

Cứ thế gập ghềnh..xuống lại lên.
Chùa nhiều đến nỗi chả nhớ tên.
Một vùng Non Nước xanh như mộng.
Thoát tục Trần gian đến cửa Thiền.

Động Chính kia rồi.. tiếng ai reo.
Mặc sức đôi chân.. mặc sức trèo.
Như giòng Suối Kiến trôi xuống Động.
Sao thấy mình nhỏ bé tẹo teo.

Thăm thẳm cửa hang xuống đến nơi.
Hương Tích mở ra một khoảng Trời.
Sừng sững thật cao là Đụn Gạo.
Cây Vàng..Cây Bạc đá chơi vơi.

Giọt nước thời gian tí tách rơi.
Là Bầu Sữa Mẹ..đó anh ơi.!
Xòe tay xin Mẹ.. cho mạnh khỏe.
Mãi mãi bên nhau.. đến trọn đời.

Núi Cô..Núi Cậu đứng song song.
Ai muốn cầu Con..Cháu mặc lòng.
Xoa đầu Cô..Cậu rồi xin Lộc.
Cô..Cậu thương rồi sẽ thành công.

Khói hương mờ ảo chốn cửa Thiền.
Cầu Tài..cầu Lộc.. đến cầu Duyên.
Phật thương.. Phật độ cho tất cả.
Em thấy mình như lạc cõi Tiên.

Đầu Xuân đi trẩy Hội Chùa Hương.
Dù có xa xôi mấy nẻo đường.
Vẫn muốn một lần thăm chốn ấy.
Để lòng thanh thản..chẳng tơ vương..

Viết ngày 16/1/2019

Thơ Nga Lê bình dị và rất gần gũi với đời thường. Bà luôn được đông đảo bạn đọc yêu mến.

Viết một bình luận