Top 5 bài thơ hay nhất về ngày giải phóng thủ đô 10/10/1954
Tháng 10 năm 1954, chính phủ kháng chiến và những đoàn quân chiến thắng rời Việt Bắc về Hà Nội. Ngày 10 tháng 10 năm 1954 là ngày chính thức đánh dấu thủ đô Hà Nội hoàn toàn giải phóng. Và hoà trong không khí kỷ niệm ngày giải phóng thủ đô 10/10 sắp tới. Hôm nay toplist xin giới thiệu đến độc giả top các bài thơ hay nhất về ngày giải phóng thủ đô 10/10/1954.
BÀI THƠ: CẢM XÚC THÁNG 10
BÀI THƠ: CẢM XÚC THÁNG 10
Không thể nói trời không trong hơn
Và mắt em xanh khác ngày thường
Khi đoàn quân kéo về mùa thu ấy
Nhịp trống rung ba mươi sáu phố phường
Mẹ đứng hàng đầu rưng rưng nước mắt
Xốn xang mẹ thường gọi các con
Anh chiến sĩ mến thương nhìn mẹ
Nghe niềm vui ấm cả tâm hồn
Đêm, cái đêm rút quân qua gầm cầu
Anh, anh đã hẹn ngày mai trở lại
Sóng sông Hồng vỗ bờ hát mãi
Đỏ niềm tin là khúc khải hoàn ca
Một sớm thu trong đất thắm sao vàng
Năm cửa ô xòe năm cánh rộng
Đoàn quân về nhấp nhô như sóng
Những ngôi nhà dường muốn cao thêm
Tháng Mười ấy là khúc ca say
Khúc ca mở những chiến công đầy
Ôi Thăng Long – Đông Đô – Hà Nội
Nghìn năm vẫn một trái tim này.
– Tạ Hữu Yên –
BÀI THƠ: NGÀY VỀ
BÀI THƠ: NGÀY VỀ
Hà Nội chiều nay mưa tầm tã
Ta lại về đây với phố xưa
Nước Hồ Gươm sao xanh dịu quá
Tháp Rùa rơi lệ cười trong mưa
Ta nhìn hai mắt ta nhìn mã
iLòng ta như lửa đốt dầu sôi
Nằm lại những chân rừng đầu núi
Hôm nay bao đồng chí đâu rồi
Ta đứng khóc giữa trời mưa hắt
Leng keng chuông xe điện đổ hồi
Lòng ta bỗng như dòng suối mát
Ta đã về đây, Hà Nội ơi!
Em Hà Nội má em ửng đỏ
Áo hoa em cất tự bao giờ
Góc phố bờ tường bao máu đổ
Còn tươi nguyên như những lá cờ
Từ khắp bốn phương trời lửa đạn
Đàn con về sau những năm xa
Cởi súng gạt mồ hôi trên trán
Ta lại xây Hà Nội của ta.
– Nguyễn Đình Thi –
BÀI THƠ: TÂM SỰ THỦ ĐÔ
BÀI THƠ: TÂM SỰ THỦ ĐÔ
Trên những chuyến xe bò
Đi về Kim Liên
Đi về Chèm, Vẽ…
Những người Thủ đô tản cư
Đoàn xe đi
Chở nặng tâm tư
Một góc nhà
Một hè phố
Mắt em biếc một chiều xưa
Quán Thánh, Cổ Ngư, Bạch Mai
Bóng liễu, tháp rùa
Một thằng bạn một thằng con ở lại
Khấp khểnh xe đi
Vấp vào đêm tối
Thủ đô
Ngày mùa thu
Cờ bốc lửa phố dài
Cờ bốc lửa công trường Nhà hát Lớn
Thủ đô
Ngày Thủ đô chào đón
Đoàn giải phóng quân về
Qua cầu Long Biên
Sông bóng người đi
Vai cao rộng
Mang núi rừng Việt Bắc
Ai nhìn Thủ đô
Lau thầm nước mắt
– Quốc ca mình
Người lính Việt đầu tiên
Rừng xanh thượng du
Lúa vàng bình nguyên
Giữa phố Thủ đô chào nhau
– Đồng chí!
Có người làng đi
Trong đoàn lính trẻ…
Thủ đô
Quân lệnh đêm
Chuyền qua tường nhà
Lựu đạn đen ngòm trong nắm tay
Rình sau mái ngói
Nắng loá tường vôi
Chữ cào xương nhức nhối
“Thanh niên sống chết với Thủ đô”
Đoàn xe đi
Về đường Kim Liên
Về đường Chèm, Vẽ
Việt Bắc âm u
Đường dài Thanh Nghệ
Đoàn xe đi
Sắt rít đường khuya
Giặc khởi hấn rồi!
Trong Hà Nội
Một thằng bạn
Một thằng con ở lại
Và bắt đầu
Những ngày đêm thủ đô ghê rợn
Khu Đồng Xuân
Lính trung đoàn Thủ đô
Giết giặc, đuổi quanh bàn thịt bò
Giết giặc
Đạn là từ nóc chợ
Hai thằng với súng bom
Uất hận đương đầu…
Bỗng một đêm Thủ đô
Có đoàn quân quyết tử
Cắt máu tay ăn thề
Ngõ vắng Thủ đô
Những đơn vị rút đi
Góc phố Thủ đô
Bóng những người đứng lại.
Lửa cháy Thủ đô
Chân trời hấp hối
Xác thằng bạn
Xác thằng con
Trên hè phố Thủ đô
Đường tản cư khuya
Lửa toé sắt bánh xe bò
Xa cửa ô rồi
Trông về Kim Liên
Trông về Chèm, Vẽ…
Bóng hoàng hôn lên
Liệm tròn huyết thệ
Người quyết tử quân cuối cùng
Những người dân Thủ đô
Phải về với giặc ở chung
Phải đốt cờ đỏ sao vàng
Thức đêm may cờ ba sắc
Và những sáng mai
Tay xót xa
Treo cờ giặc trước nhà
Ai về nội thành
Thấy Hà Nội xa hoa
Nhưng Hà Nội
Giặc xây thêm ngục tù
Xe phòng Nhì
Chở từ ngoại ô
Từng đoàn người xiềng tay
Về qua phố tối
Ngồi thức đêm Hà Nội
Nhìn ra miền tự do
– Có thằng con
Theo chính phủ Cụ Hồ!
Ai về nội thành
Thấy Hà Nội xa hoa
Hà Nội hơn Hà Nội trước
Nhưng Hà Nội
Thủ đô truỵ lạc
Hà Nội cũ lầm than
Ngã Tư Sở
Khâm Thiên
Đèn khuya chảy vàng
Những tiệm hút
Những hộp đêm
Mọc theo tiếng gõ giày đinh
Của đoàn Tây mũ đỏ
Tiếng xe tăng viễn chinh
Chiều đi bụi phốVà lần theo
Bóng đèn dâm ô
Lũ lượt kéo nhau về Thủ đô
Từng đoàn thiêu thân
Sợ
Ánh sáng và gió lành
Tôi thành thép
Cánh tay người kháng chiến
Đêm Thủ đô rét đến
Trong chăn bông
Nghe lạnh chiến khu về
Cơm gia đình đũa bát nhớ người đi
Nhưng sáng mai Thủ đô
Từng đoàn phi cơ giặc
Chở tang tóc đầy trong thân sắt
Ra những miền quê xanh
Tiếng bom dội về
Chuyển Hà Nội mông mênh
Tim người Thủ đô
Rung lên như đất chuyển
Những người thủ đô tản cư
Những đồng bào kháng chiến
Từ những vùng tự do
Có người vào Thủ đô
Nhìn chừng thư trôi trên dòng sông
Chào thằng bạn chiến khu
Mà phục tấm lòng
Những đêm Thủ đô
Mắt em biếc não nùng
Những giấc ngủ tơ nhung
Chập chờn về ác mộng
– Ai hát thì thào
Đêm Thủ đô cửa đóng
Bài ca của Thủ đô mùa thu
Bài trường ca của những người
Chiến thắng sông Lô?
Người lính gác viễn chinh
Đêm nghe căm thù
Về năm đầu cửa ô
Quát thành tiếng súng
Và giữa Hà Nội trưa yên lành
Hồi còi rú thất thanh
Kêu như người tắc họng
Một xác Việt gian ngã tư nắng đọng
Những em mùa thu
Đi trong đoàn thiếu nhi
Lớn thành thanh niên
Bỏ nhà ra đi
Hỏi thăm đường chiến khu Việt Bắc
Đời nội thành xa hoa nặng nề từng thời khắc
Những người ngày xưa
Chưa thù Việt Minh
Đã bắt đầu đợi chờ
– Đến bao giờ
Biết đến bao giờ
Cho đêm sáng xa hoa
Vỡ
Rơi
Thành bóng tối
Xuống xác người máu me ngổn ngang gạch ngói?
– Đến bao giờ
Việt Minh mới đánh vào Hà Nội?
Những người
Bắt sống Lơ-pa và Sác-tông
Những chiến sĩ
Cao Bằng
Đông Khê
Những binh đoàn biên giới chuyển về trung du
Như đi từng dãy núi
Kẹp vòng quanh ngoại vi
Thủ đô
Em gái Hà Nội tản cư đẹp trong màu áo vải
Rồi sẽ còn những ai
Trong số người ở lại?
Ngày Thủ đô chiến thắng tưng bừng
Em về Thủ đô chân – phố cũ – ngập ngừng.
– Hữu Loan –
BÀI THƠ: THEO NHỊP TRỐNG NHỮNG CON HỒNG CHÁU LẠC
BÀI THƠ: THEO NHỊP TRỐNG NHỮNG CON HỒNG CHÁU LẠC
Ngàn năm trước xứ Đoài mưa buồn lắm
Những nếp chùa thiếp ngủ dưới rêu phong
Bao dáng Phật oằn mình trong tượng đất
Cõi hư vô hương khói phải đi vòng
Ngàn năm cũ rùa thiêng còn giữ nỏ
Trời Cổ Loa mây lông ngỗng sững sờ
Khi giặc đến trên mỗi vòng thành ốc
Vạn tên đồng sáng quắc giáo gươm khua
Ngàn năm trước lời thề đền Đồng Cổ
Thỉnh trống đồng về mở hội non sông
Đây linh vật của một thời Việt cổ
Nắng Đông Sơn còn vọng gió sông Hồng
Ngàn năm cũ Chiếu dời đô người thảo
Chọn Thăng Long thế rồng cuộn hổ ngồi
Nơi thắng địa ta nhìn sông tựa núi
Đặt kinh đô cho con cháu muôn đời
Ngàn năm trước Hoàng thành vừa khởi dựng
Điện Càn Nguyên tọa trên đỉnh núi Nùng
Lý Thái Tổ thiết triều trong gió sớm
Tiếng chuông chùa Trấn Quốc đọng thành sương
Còn vang bong suốt ngàn năm quật khởi
Bản tuyên ngôn trên chiến lũy sông Cầu
Lý Thường Kiệt ngâm bài thơ đuổi giặc
Núi sông này có chủ đã từ lâu
Thủa giặc đến Thăng Long thành chiến địa
Đông Bộ Đầu khói lửa ngút trời mây
Tiếng Sát Thát giục hùng binh xung trận
Hưng Đạo Vương truyền hịch giữa đêm dày
Thăng Long hỡi! Khi ba lần giặc đến
Hàm Tử Quan dậy sóng rửa máu thù
Đánh cho khiếp trống đồng rung bạc tóc
Bạch Đằng Giang cuồn cuộn đến tận giờ
Thủa Lê Lợi dấy binh đòi lại nước
Trúc Lam Sơn cũng nhọn hoắt tên đồng
Nhìn vó ngựa giặc tràn lên Ải Bắc
Núi non mình đâu cũng thấy Chi Lăng
Thăng Long gọi mùa hoa đào chiến trận
Tết Quang Trung hỏa hổ đốt Ngọc Hồi
Bầy voi chiến cùng mở đường xung trận
Vạn giặc thù tan tác phía hoa rơi
Đêm Hà Nội xẻ mình làm chiến lũy
Cả trung đoàn quyết tử giữ Thủ đô
Thắng giặc Pháp các anh về trở lại
Một rừng cờ xòe năm phía cửa ô
Đêm một chạp dưới mưa bom rải thảm
Đất Rồng bay nổi lửa quét giặc thù
Hà Nội đánh pháo đài bay tan xác
Sóng sông Hồng lại cuộn đỏ trong thơ
Ngàn năm trước, cha ông đi mở nước
Dựng Hoàng thành. Dựng hùng khí Thăng Long
Ngàn năm sau, cháu con đi giữ nước
Vẫn còn nguyên hùng khí thủa Tiên-Rồng.
– Trần Quốc Toàn –
BÀI THƠ: HÀ NỘI YÊU DẤU
BÀI THƠ: HÀ NỘI YÊU DẤU
Ai về Hà Nội xa xôi,
Xin cho nhắn gửi giùm tôi đôi lời.
Thăng Long yêu dấu muôn đời,
Hồng Hà, Yên Phụ của thời tuổi thơ.
Những chiều hè đẹp như mơ,
Hồ Gươm phượng đỏ nguồn thơ chúng mình.
Thu sang vàng thắm duyên tình,
Cổ Ngư sánh bước bóng hình song đôi.
Từ ngày xa cách chia phôi,
Kẻ Nam người Bắc thương ôi não nề.
Lòng luôn khao khát ngày về,
Viễn du khắp xứ đam mê sông hồ.
Ra đi xây đắp cơ đồ,
Tìm tòi học hỏi cơ hồ giúp dân.
Đời người như thể phù vân,
Làm sao cho xứng con dân Lạc Hồng?
Thân trai thỏa chí tang bồng,
Vẻ vang Nước Việt, con Rồng cháu Tiên.
Con tim nhỏ máu lòng điên,
Tình quê lưu luyến, triền miên thương sầu.
Tóc xanh nay đã bạc màu,
Hội Lim, Kinh Bắc, sông Cầu làng xưa.*
Nhớ thương mắt lệ thu mưa,
Tuổi ngoài tám chục, ai đưa bây giờ?
Trời Thu lành lạnh sương mờ,
Tình thơ gửi gió và nhờ mây đưa.
Ngoài song lá rụng như mưa,
Lòng luôn nhớ bạn trường xưa thuở nào.
Thu sang càng nhớ dạt dào,
Hồ Gươm, Thê Húc, hàng Đào, hàng Ngang.
Tràng Tiền dạo phố thênh thang.
Hàng Đường, hàng Mã, bày “Hàng Trung Thu”.
Nhớ ngày kháng chiến biên khu,
Lạng Sơn, Bắc Cạn âm u sương mờ.
Thủ Đô giải phóng mong chờ,
Ngày về thả bộ quanh bờ Hồ Gươm.
Lòng buồn thổn thức nhớ thương,
Mơ ngày trở lại quê hương huy hoàng.
Trời xanh, mây trắng, nắng vàng,
Mùa Thu quê Mẹ xóm làng vinh quang.
– Thái Hưng –