Phải chăng vì mình đang quá cô đơn
Nên mình cần một cái ôm của người thật chặt
Phải chăng vì có quá nhiều xa cách
Chẳng góp nhặt đâu, thương nhớ cứ tự nhiều
Phải chăng là ..lâu lắm chẳng được yêu
Chẳng được ai nuông chiều nên ẩm ương như thế
Tự dưng soi gương thấy mình phải đâu là xấu xí
Sao tự rất lâu rồi người đó chẳng cầm tay
Phải chăng là tình yêu của người tự lâu chẳng ở đây
Nên chẳng hiểu nơi này mình nhớ
Ừ chắc thế…chắc hết rồi…duyên nợ
Nên bây giờ ta nhé…hãy ngủ đi!
“Anh cùng em đi hết ánh trăng này
Một thành phố khác, một bờ bến khác”
Thái Bình Dương ào ạt
Vỗ ru hoài mũi đất xanh
Mũi đất xanh trên biển mông mênh
Đang rẽ sóng lao về phía trước
Ánh trăng chiếu dãi dầu rừng đước
Bao giờ đi hết ánh trăng đây?
“Anh cùng em đi hết ánh trăng này
Một thành phố khác, một bờ bến khác”
Nghe lời hát của vị bùn còn ướt
Thôi thúc hoài trên mũi đất xanh
Em muốn đi mãi mãi cùng anh
Trên mảnh đất cuối cùng Tổ quốc
Theo rừng đước tiến về phía biển
Đi đi hoài chưa hết ánh trăng đây
“Anh cùng em đi hết ánh trăng này
Một thành phố khác, một bờ bến khác”
Nghe thao thiết những lời gió hát
Suốt đêm dài mũi đất chẳng nguôi yên
Đất cùng đi với những con thuyền
Trong tiếng gió gọi hoài không ngớt
Ánh trăng trải mênh mông phía trước
Bao giờ đi hết ánh trăng đây?
Bài thơ Đôi lời của cha là những suy tư dặn dò của người cha đối với con của mình. Đó cũng chính là những bài học đã nuôi dưỡng con lớn lên thành người. Và rồi con nên hiểu một điều rằng, cuộc đời này có vay có trả và luật nhân quả là thứ luôn tồn tại.
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Có đôi lời cha muốn nói con ơi Cố gắng bước giữa dòng đời con ạ Con nên biết đời có vay có trả Cha tin là luật nhân quả không sai
Cứ ngẩng cao đầu bước tới tương lai Để thành công đường chông gai nhiều lắm Phải tự ta vượt núi cao vực thẳm Muốn ngọt bùi chịu cay đắng trước tiên
Muốn hạnh phúc người ta phải có tiền Nhưng lắm tiền không đương nhiên hạnh phúc Trong thực tế nhiều tiền nhưng đôi lúc Sống bạc tình thất đức cũng cô đơn
Với bạn bè đừng tính toán thiệt hơn Lúc này vui có khi còn lúc khác Sau chữ tiền luôn luôn là chữ bạc Ở hiền gặp lành ở ác gặp hung
Nếu có thể cứ giúp đỡ người dưng Với người thân xin con đừng tính toán Trong cuộc sống nên bớt thù thêm bạn Thất bại đôi lần chớ nản nhé con
Cửa này khép cửa mở khác vẫn còn Có nhiều cách để vẹn tròn mơ ước Sẽ tới đích nếu như mình cứ bước Sống hết mình sẽ đạt được thành công
Với Bài thơ Đôi lời của cha có thể giúp bạn hiểu sâu sắc hơn về các khía cạnh trong cuộc sống này. Đó là khi con người ta phải đối mặt với nhiều vất vả lo toan. Và rồi cũng có nhiều cách để vẹn tròn ước mơ. Hãy cứ bước đi như cách mà mình mong muốn như vậy sẽ thành công.
Những bài thơ chia tay luôn gợi cho con người ta những cảm xúc đau đớn đến xé lòng. Sỡ dĩ những bài thơ chia tay đau đớn bởi nó thể hiện được cảm xúc của con người ta khi không còn một bóng hình thân quen bên cạnh. Khi tất cả những gì đã có bên nhau giờ cũng chỉ là ký ức xót xa. Hãy cùng đọc các bài thơ chia tay để cảm nhận sâu sắc hơn cảm giác này bạn nhé!
Nội Dung
Những vần thơ chia tay đối với các bạn nam luôn chất chứa một nỗi niềm rất riêng. Bởi nỗi đau của những người con trai nó có phần thầm lặng hơn. Bạn cũng sẽ không thấy được những giọt nước mắt hay sự gào xé trong vô vọng. Và chính họ cũng là người tự gặm nhấm nỗi đau chia tay người mình yêu. Đã là chia tay sẽ rất khó để so sánh xem ai đau hơn ai, nên hãy cùng đọc những vần thơ chia tay dành cho các bạn nam để hiểu hơn về họ nhé!
Ừ thì hai tiếng chia tay Từ nay lỗi mộng chia hai lối về Cung trăng đó ta nguyện thề Mà nay kỷ niệm tràn về cõi thu
Thâu đêm khói cảnh sương mù Tình là ảo ảnh phù du phím đàn Tình sầu tình bước lang thang Ve sầu ve khóc dỡ dang tình buồn
Chia tay nhau tôi về theo gió bụi những con đường trở lại bỗng xa xôi còn chút nắng cuối ngày rơi hấp hối có bao giờ em biết nỗi đau tôi
Lời từ biệt phút cầm tay vội vã những ngại ngùng theo giòng máu chạy quanh nụ cười em sao bỗng dưng xa lạ theo bóng chiều lặng lẽ vụt qua nhanh
Thôi quay về trú ngụ với cô đơn ở một nơi thiên đường tôi chết đuối nỗi nhớ em ướt nhòa trong bóng tối ôi tình yêu xa tít phía mặt trời
Trong giấc mơ thao thức lúc nửa đêm nghe gió lộng bên kia ngoài khung cửa hương tóc em vướng đầy trên nhịp thở bàn tay tôi không khép được nỗi buồn
Ừ! Thì mình đã xa nhau Tình xưa là nước qua cầu ấy thôi Sao lòng vẫn thấy bồi hồi Nghe chừng tàn tạ đôi môi tháng ngày
Ừ! Thì mình đã chia tay Người đi để lại phương này nhớ thương Vàng phai chiếc lá bên đường Tơ trời sót lại vấn vương mây chiều
Mai sau nhớ lấy đôi điều Tạ tình nhau chỉ thêm nhiều đắng cay Người đi như khói trên tay Lụi dần điếu thuốc vàng phai nửa đời
Chia tay! Chia tay! Câu chuyện tình yêu rồi cũng vào hồi kết Lóng lánh mắt đen lời ngày xưa da diết Nụ hôn giờ bàng bạc màu môi
Về đi thôi! Khi trên gương mặt người hiện lên nụ cười hiu hắt Thì những ngọn gió heo may se lạnh Những giọt mưa mùa đông có ý nghĩa gì đâu?
Bài thơ đầu, bài thơ cuối theo nhau Trốn vào quên lãng Rồi trong những đêm khuya thanh vắng Lại bật lên nức nở những cung đàn..
Chia tay! Chia tay! Khúc nhạc trái tim chẳng bao giờ chịu tắt Khi người đã một lần lướt tay lên phím hồn ta Dẫu thanh âm chẳng thể vang xa Song trong ta tiếng ngân còn mãi mãi
Chia tay! Chia tay! Người có bao giờ ngoái lại? Nét chữ nghiêng nghiêng câu thơ tuổi hai muơi Cứ dỗi hờn như một nét môi Người chẳng cách nào xoá được Chia tay! Chia tay! Còn sót lại một điều bí mật Ta chờ người người đến để mang đi…
Và như thế em ra đi thầm lặng Cuối cuộc tình chẳng câu nói chia phôi Em ra đi bẻ gãy nửa nụ cười Trái tim tôi cũng héo sầu một nửa…
Bao ngày qua những buồn vui hai đứa Chẳng thể nào níu giữ bước chân em Vậy em đi chúc cuộc sống êm đềm Sẽ thơ mộng như điều em mơ ước…
Tôi tập quên thứ tình không có được Và yêu thương như gió thoảng xa vời Nén thật sâu vào quá khứ chôn vùi Lau nước mắt cho nụ cười sống lại…
Kể từ đây đến muôn đời mãi mãi Đừng bao giờ tìm lại dấu yêu xưa Ngày em đi đau khổ đã dư thừa Tim chết rồi buông tay đừng nuối tiếc…
Mai đôi mình phương trời xa cách biệt Lần cuối cùng tha thiết gọi tên nhau Xin đôi mắt đừng trút lệ gieo sầu Làm yếu lòng người đi thêm day dứt…
Mang cuộc đời ra đổi trao được mất Ta còn gì ngoài hai chữ đau thương Khi tình yêu đến đoạn cuối con đường Trước sau gì cũng chia hai ngã rẽ…
Gần bên nhau nhưng chẳng còn vui vẻ Trong lòng nhìn về hai hướng xa xôi Nhịp con tim chẳng hòa quyện nữa rồi Thì chấp nhận đành thôi không níu kéo.
Em đừng khóc đâu phải tại chúng mình Mà duyên số chia đường tình đôi ngả Mọi đau thương anh nhận về tất cả Người ra đi xin hãy cứ yên lòng…
Anh biết em nhận sính lễ theo chồng Vì em có nỗi khổ riêng anh hiểu Phận làm con đặt trên đầu chữ hiếu Chút tình riêng đành khép lại âm thầm…
Mình xa nhau không phải tại lỗi lầm Mà phận kiếp đã an bài hai đứa Nào phải đâu ta vong thề bội hứa Bởi tình duyên chỉ được có ngần này…
Hỡi cao xanh sao ai nỡ đặt bày Tình đôi lứa chia lìa nhau dang dở Để tim yêu chết từ đây muôn thủa Sẽ ngàn đời mang đau khổ tâm tư…
Chờ kiếp sau chẳng biết đến bao giờ Nên nức nở mối tình không trọn vẹn Vẫn còn đây dư âm lời ước nguyện Mà chúng mình đôi nẻo đã ly tan…
Em đừng khóc khi duyên phận lỡ làng Vì cuộc sống nẻo quan san vững bước Dù hôm nay mình chẳng bên nhau được Nhưng muôn đời anh yêu có em thôi…
Ta than trách cái số phận, cuộc đời Cho gặp gỡ rồi chia xa mãi mãi Yêu thương mất chỉ niềm đau đọng lại Tình chia phôi không phải tại chúng mình
Giấc mơ hồng giờ tan vỡ còn đâu Anh với em chia hai đầu nỗi nhớ Trời se duyên còn quên ban chữ nợ Nên đôi ta đành dang dở cuộc tình
Lạc mất nhau đâu phải lỗi do mình Ngày biệt ly mình lặng thinh không nói Bởi tiếc thương ngày vui tan quá vội Nên con tim cứ mang nỗi u sầu
Chúc em tìm được hạnh phúc mai sau Chóng quên mau chuyện tình buồn một thuở Đường tương lai ngập tràn hoa đua nở Kỷ niệm nào em cứ ngỡ chiêm bao
Lỡ kiếp này xin hẹn lại kiếp sau Mong chúng mình chẳng đau thêm lần nữa Cũng từ đây con tim này đóng cửa Bởi đường tình anh chọn lựa là em.
Cho tớ thêm vài phút nữa thôi Để tớ nhớ, người tớ yêu da diết Sang ngày mai, hai phương trời ly biệt Sẽ chẳng còn nhung nhớ, yêu thương
Tự hỏi lòng, liệu tớ có vấn vương? Khi nước mắt vẫn lăn dài trên má Tớ và cậu thành hai người xa lạ Cố dằn lòng, tớ phải xóa hết đi
Xóa hết đi những điều tớ khắc ghi Từng ánh mắt, nụ cười, cử chỉ Phải chọn lựa giữa Tình yêu – Lý trí Tớ xin lỗi phải khiến cậu bước đi…
Ngẩng mặt lên, khép chặt lại đôi mi Giọt nước mắt cuối cùng rơi đi nhé Từ bây giờ chỉ còn ta đơn lẻ Khóa lòng mình đừng để phải yêu ai
Tớ biết rằng đường phía trước rất dài Sẽ có lúc chúng ta cùng nhìn lại Tớ hy vọng cậu tươi cười thoải mái Về một thời kỷ niệm chẳng nhạt phai
Anh Yêu Em một tình yêu thầm lặng Như thâm trầm từng chiếc lá vàng thu Em không hiểu mãi muôn đời không hiểu Bởi chưa bao giờ đám nói cùng em
Những chiều buồn ôm đàn hát vu vơ Hay những đêm dài âm thầm thức giấc Biết làm sao khi em yêu người khác Và người ấy mang hạnh phúc cho em
Anh hoài nghi hay là anh ảo tưởng Rằng em, người ấy là bạn thôi Anh muốn nói có nhiều khi anh muốn thét Anh Yêu Em! dù thất bại muôn đời
Em vẫn sống hồn nhiên bên đời Vẫn tin yêu và đầy nhiệt huyết Lòng anh sao đành lòng như thế Sẽ một ngày phá vỡ mùa xuân
Vậy nên anh đành lòng chịu đựng Những chiều buồn mãi hát vu vơ Bài tình ca chỉ một mình anh hiểu Có một người gánh chịu thương đau
Gửi em bức thư tình thứ nhất Gửi cho em tất cả yêu thương Gửi cho em bao nỗi nhớ vấn vương Của mối tình hai đứa mình trong trắng
Gửi cho em của một thời xa vắng Bức thư tình của ánh nắng mùa thu Bức thư tình sẽ chẳng có hận thù Bởi vì anh vẫn mãi yêu em
Bức thư tình ôi lời lẽ thân quen Của tháng ngày đôi mình cùng chung bước Và tình yêu là một điều khế ước Để chúng mình chẳng thể rời xa nhau
Bức thư tình anh giữ đến mai sau Như báu vật và trở thành vô giá Vì tình yêu có bao giờ mặc cả Chẳng giá nào mua nổi nó em ơi
Bức thư tình và ý nghĩa xa xôi Để ta thấy tình yêu thật xa vời
Chiều nay về em có khóc không em Lòng có buồn cũng cố vui em nhé Cứ bình yên và mỉm cười khe khẽ Ở nơi này anh thầm gọi tên em
Anh vẫn một mình những lúc về đêm Vẫn nhớ thương người xưa giờ xa quá Em ra đi và mang theo tất cả Anh trở về với cõi của riêng anh
Trời vẫn mưa những cơn mưa lành lạnh Thân em tôi bé nhỏ đến mong manh Em nhé, kéo giùm anh thân áo ngắn Đông sắp về lạnh lắm biết không em?
Xa nhau rồi em hãy nhớ nghe em Những tháng ngày ta bên nhau nồng cháy Anh vẫn mong một ngày em trở lại Để đi nốt những ngày tháng yêu thương
Đêm từng đêm, ngày từng ngày khắc khoải Anh dày vò những nỗi nhớ không tên Những đêm dài khi phố đã tắt đèn Anh lạc loài chơi vơi cùng nỗi nhớ
Em xa anh vội vàng như cơn gió Và nhẹ nhàng như chưa thể chia xa Em ạ, biển vẫn hát khúc tình ca Bờ ngẩn ngơ bởi sóng giờ xa lắm
Thảnh thơi đi sóng về nơi thăm thẳm Bờ thẫn thờ nhìn sóng cứ trôi xa Trên phố đông nhộn nhịp người đi qua Anh mải mê tìm dáng em bé nhỏ
Chếnh choáng say anh trở về xóm trọ Gọi tên em da diết nỗi cô đơn Mất em rồi anh bỗng thấy cần hơn Những phút giây dù có là giận dỗi
Nhớ ánh mắt lần đầu em bối rối Em nhẹ nhàng nói mãi ở bên anh Giấc mơ xưa giờ vỡ tan tành Bàn tay ấy anh làm sao níu lại
Bình yên nhé, em cứ về nơi ấy Cuối con đường anh vẫn lặng chờ em
Anh yêu em một tình yêu thầm lặng Như thêm trầm từng chiếc lá vàng thu Em không hiểu mãi muôn đời không hiểu Bởi chưa bao giờ dám nói cùng em.
Những chiều buồn ôm đàn hát vu vơ Hay những đêm dài âm thầm thức giấc Biết làm sao khi em yêu người khác Và người ấy mang hạnh phúc cho em.
Anh hoài nghi hay là anh ảo tưởng Rằng em,người ấy là bạn thôi Anh muốn nói có nhiều khi anh muốn thét Anh yêu em! dù thất bại muôn đời
Em vẫn sống hồn nhiên bên đời Vẫn tin yêu và đầy nhiệt huyết Lòng anh sao đành lòng như thế Sẽ một ngày phá vỡ mùa xuân
Vậy nên anh đành lòng chịu đựng Những chiều buồn mãi hát vu vơ Bài tình ca chỉ một mình anh hiểu Có một người gánh chịu thương đau
Đọc những bài thơ chia tay dành cho các bạn nữ ta luôn thấy trong mình dâng lên một nỗi xót xa. Phụ nữ chính là những người yếu đuối và cũng vì thế mà họ rất dễ thể hiện cảm xúc của mình. Nhất là khi không còn người mình yêu thương bên cạnh thì điều đó càng xót xa hơn. Để hiểu thêm về họ, để biết rằng phụ nữ cũng chính là người được yêu thương và xứng đáng được yêu bạn hãy đọc những bài thơ chia tay dưới đây nhé!
Đi đi anh đừng bận lòng thêm nữa! Níu làm gì chỉ nát rữa lòng nhau Em xin nguyện dành lại trái tim đau Vành khăn trắng tiễn cuộc tình ngang trái..
Hãy đi đi xin anh đừng ngần ngại! Nói chi hoài chỉ tê tái tim em Lời ái ân đã gửi trao ngày đêm Xin hãy quên đừng nhớ thêm anh nhé!
Để tất cả trôi vào miền lặng lẽ Vườn tình yêu sẽ không có đôi ta Cứ đi đi hãy đến với người ta Tình hai ta đến giờ là đã hết Tình là chi sao khiến ta mỏi mệt?! Yêu làm gì khi mất hết niềm tin?!…
Từ bây giờ mình xa lạ nhé anh Em không muốn nhưng thôi đành phải vậy Em quan tâm, anh hững hờ không thấy Tiếc làm gì? dù chỉ mấy lời thôi…
Kể từ đây, tình mình hết thật rồi! Không lưu luyến cũng thôi còn chờ đợi Đã hết rồi, anh đừng lời nhắn gởi Em buồn nhiều nên chẳng nhớ chi đâu.
Anh vô tình, mắt em lệ vương sầu Anh vẫn biết từ lâu em chân thật Sao vô tâm cho tình ta lạc mất Cho em hờn, em giận, có biết không?
Từ hôm nay em sẽ nhủ với lòng Chẳng nhớ mong và xem như người lạ Dẫu biển đời còn lắm con sóng cả Đừng dắt dìu vì em đã giận anh.
Bài thơ này em viết gửi cho anh Là bài thơ với nỗi buồn man mác Không giận hờn cũng không ai phụ bạc Chỉ là mình đã đổi khác mà thôi
Khoảng cách hai ta có lẽ quá xa vời Và suy nghĩ cũng của mỗi người cũng thế Em chẳng thể cứ dửng dưng mặc kệ Với những gì mình đã trót vấn vương!
Bởi đôi ta chẳng thể bước chung đường Cố níu kéo cũng ngàn phương cách trở Anh có thấu bao điều em lo sợ Về một ngày ta vĩnh viễn mất nhau ?
Chia tay rồi ai mà chẳng đớn đau Bởi những lúc khơi sâu miền ký ức Cả những lúc tái tê nơi lồng ngực Quặn thắt lòng, buốt nhức nỗi niềm riêng
Tình không còn những trong sáng hồn nhiên Nên lo lắng phút thần tiên dần tắt Nên sợ hãi chỉ riêng mình góp nhặt Mảnh vỡ tình trong hiu hắt đắng cay
Em quyết rồi, đã đến lúc chia tay Vậy anh nhé, nợ duyên này đã hết Níu làm chi cho lòng thêm mỏi mệt Em buông rồi, mình kết thúc thôi anh.
Mình chia tay nhé anh ơi! Còn gì đâu nữa nói lời phôi pha Dù cho nước mắt nhạt nhoà Đắng lòng một khắc nát hoa một lần
Giữ làm chi mối tình câm Yêu trong đau khổ lỗi lầm đôi ta Nhớ thương chia nửa phân ra Đừng đem trách cứ xót xa phận lòng
Bao ngày bao tháng hoài mong Chỉ thêm gánh nặng đèo bồng trên vai Con đường phía trước còn dài Quên thôi anh nhé ngày mai tươi cười
Vấn vương cũ đủ khổ rồi Đường đời không thể chung đôi đường đời Níu nhau rách vạt áo thôi Buông tay tìm cái thảnh thơi anh à!
Chia tay thật rồi phải không anh Em cứ mơ gương vỡ sẽ lại lành Như mỗi chiều mặt trời đi vắng Hừng đông về ánh sáng vây quanh
Chia tay thật rồi phải không anh Em ngỡ chỉ hôm nay trăng khuyết Đêm mai thôi lại tròn vành vạnh Bầu trời khuya huyền ảo lung linh
Chia tay thật rồi phải không anh Em tưởng lúc này trời đi vắng Mưa buồn nên tuôn dòng lệ ướt Lát nữa thôi lại bật nắng vàng
Chia tay thật rồi phải không anh Em lại nghĩ gió hôm nay ngưng thổi Nên sóng không trào dâng dữ dội Mai gió về sóng biển sẽ xôn xao
Bao ước mơ chất chồng cao mãi Dẫu biết anh đi chẳng trở về Đôi hàng mi đêm đêm đẫm lệ Phương trời nào anh có biết không ?
Chia tay rồi anh có thấy vui không? Chắc là không, vì điều không mong muốn Trái tim ai cũng chịu nhiều thương tổn Em quá đau… nên chỉ nghĩ cho mình.
Chia tay rồi, kết thúc một cuộc tình Để lại tim những vết thương chằng chịt Ai không đau, bởi đều là máu thịt Trách móc làm gì, chỉ khiến xót xa…
Chúng ta không cùng nhau đi đến già Và thực hiện những ước mơ ngày trẻ Thì hãy cùng với người sau anh nhé! Đừng để lỡ lầm này dang dở những ước mơ.
Và từ giờ em sẽ viết câu thơ Kể chuyện mình – một tình yêu cổ tích Khi về già giở ra xem, cười tít Có một thời… mình đã được yêu thương.
Nếu cứ nói chia tay là quên được Thì em đâu để mắt ướt thế này Những giọt buồn rơi cho nỗi đắng cay Cho một ngày mây ngừng bay mãi mãi.
Em – giản đơn – chỉ là người con gái Trao yêu thương mong nhận lại chân thành Vẫn biết rằng tình như gió mong manh Nhưng chẳng thể ngăn tim mình ngừng nhớ.
Rồi ngày mai hai đứa mình tan vỡ Anh buồn không khi dang dở kiếp này Sẽ chẳng còn những đêm trắng nồng say Môi hôn quyện tay trong tay hạnh phúc.
Đời đẩy em vào giữa dòng trong đục Níu vào đâu lúc cơn bão ngập lòng? Cánh hoa tàn rơi nát cả mùa Đông Nhìn nơi nào… cũng mênh mông… thương nhớ.
Anh chưa hề nói hai tiếng chia tay Nhưng em hiểu chúng ta nên dừng lại Khi tình yêu dần dần phai nhạt Có gì hơn là giải thoát cho nhau
Lời chia tay chưa từng thốt thành câu Nhưng em hiểu những điều anh không nói Khi bàn tay không cho nhau hơi ấm Buông ra thôi… cố nắm để làm gì
Hãy tự chọn cho riêng mình một hướng đi Chẳng cần giữ những gì không còn nữa Yêu là biết chấp nhận và buông bỏ Tiếc làm chi thứ không phải của mình
Không nói chia tay… anh cứ lặng thinh Nhưng trong lòng chúng mình cùng hiểu rõ Có những mối tình ra đi lặng lẽ Câu chia tay chẳng thể nói bằng lời
Chẳng đủ thương yêu níu ghì chi thêm nữa Em không phải là người anh chọn lựa Thì cố thêm nào có nghĩa lý gì
Khi mỗi người tự rẽ những hướng đi Và nghĩ suy trong nhau đã không cùng một lối Người vô tâm hỏi han nhau vàng vội Giây phút tự cười đã rớt giữa mùa ngâu
Em lại một mình thao thức giữa đêm thâu Đối diện thinh không lắng nghe lòng tự vẫn Ừ chắc có lẽ duyên số mình lận đận Dẫu cố gắng thế nào thì xa vẫn là xa
Chưa phải vợ chồng nào dám trách người ta Chỉ tiếc cho mình mang phận hoa mỏng mảnh Đâu cứ phải mỗi ngày gom nhặt nhạnh Con tim sẽ đầy… hạnh phúc sẽ nồng say
Ừ thôi chúng mình ta ngược lối… chia tay Anh vẫn là anh là những ngày nóng bỏng Còn em trở về trong cô đơn lẻ bóng Kỉ niệm đã từng xin gửi gió phai phôi.
Kết thúc rồi có phải vậy không ah Vì con tim chẳng còn chung nhịp thở Cứ xem mình chưa bao giờ gặp gỡ Trả cho nhau về cái thuở ban đầu
Đừng giận hờn hay trách móc một câu Bởi từ lâu nào đâu còn vui vẻ Như vậy đi mình chia tay ah nhé Rồi mai này ta sẽ được bình yên
Xem như là không nợ chỉ có duyên Nên tình yêu tựa con thuyền ngược lái Chia tay nhau mà lệ sầu không chảy Thì chắc là mình chẳng phải của nhau
Rồi thời gian cũng thắm thoát qua mau Ta sẽ gặp người đến sau hoàn mỹ Được ấm êm trọn vẹn lòng chung thủy Bởi chúng mình giờ chỉ bạn bè thôi.
Những bài thơ chia tay người yêu là một điểm đến cho những trái tim đầy thương tổn sau một cuộc tình dang dở. Những bài thơ chất chứa biết bao nỗi niềm suy tư sâu sắc lay động triệu trái tim. Hãy cùng nhau theo dõi và đừng quên chia sẻ bài viết này nhé!
Ừ thì hai tiếng chia tay Từ nay lỗi mộng chia hai lối về Cung trăng đó ta nguyện thề Mà nay kỷ niệm tràn về cõi thu
Thâu đêm khói cảnh sương mù Tình là ảo ảnh phù du phím đàn Tình sầu tình bước lang thang Ve sầu ve khóc dỡ dang tình buồn
Đêm nay mượn rượu để say Quên bao kỉ niệm chia tay người tình Vùi chôn đi một bóng hình Bao năm đeo đẵng làm mình khổ đau
Tim yêu dù phải nát nhàu Người ơi gạt lệ quên sầu ra đi Bùi ngùi giây phút biệt ly Bởi không duyên nợ thôi thì chia xa
Và như thế em ra đi thầm lặng Cuối cuộc tình chẳng câu nói chia phôi Em ra đi bẻ gãy nửa nụ cười Trái tim tôi cũng héo sầu một nửa…
Bao ngày qua những buồn vui hai đứa Chẳng thể nào níu giữ bước chân em Vậy em đi chúc cuộc sống êm đềm Sẽ thơ mộng như điều em mơ ước…
Tôi tập quên thứ tình không có được Và yêu thương như gió thoảng xa vời Nén thật sâu vào quá khứ chôn vùi Lau nước mắt cho nụ cười sống lại…
Kể từ đây đến muôn đời mãi mãi Đừng bao giờ tìm lại dấu yêu xưa Ngày em đi đau khổ đã dư thừa Tim chết rồi buông tay đừng nuối tiếc…
Mai đôi mình phương trời xa cách biệt Lần cuối cùng tha thiết gọi tên nhau Xin đôi mắt đừng trút lệ gieo sầu Làm yếu lòng người đi thêm day dứt…
Mang cuộc đời ra đổi trao được mất Ta còn gì ngoài hai chữ đau thương Khi tình yêu đến đoạn cuối con đường Trước sau gì cũng chia hai ngã rẽ…
Gần bên nhau nhưng chẳng còn vui vẻ Trong lòng nhìn về hai hướng xa xôi Nhịp con tim chẳng hòa quyện nữa rồi Thì chấp nhận đành thôi không níu kéo.
Em đừng khóc đâu phải tại chúng mình Mà duyên số chia đường tình đôi ngả Mọi đau thương anh nhận về tất cả Người ra đi xin hãy cứ yên lòng…
Anh biết em nhận sính lễ theo chồng Vì em có nỗi khổ riêng anh hiểu Phận làm con đặt trên đầu chữ hiếu Chút tình riêng đành khép lại âm thầm…
Mình xa nhau không phải tại lỗi lầm Mà phận kiếp đã an bài hai đứa Nào phải đâu ta vong thề bội hứa Bởi tình duyên chỉ được có ngần này…
Hỡi cao xanh sao ai nỡ đặt bày Tình đôi lứa chia lìa nhau dang dở Để tim yêu chết từ đây muôn thủa Sẽ ngàn đời mang đau khổ tâm tư…
Giấc mơ hồng giờ tan vỡ còn đâu Anh với em chia hai đầu nỗi nhớ Trời se duyên còn quên ban chữ nợ Nên đôi ta đành dang dở cuộc tình
Lạc mất nhau đâu phải lỗi do mình Ngày biệt ly mình lặng thinh không nói Bởi tiếc thương ngày vui tan quá vội Nên con tim cứ mang nỗi u sầu
Chúc em tìm được hạnh phúc mai sau Chóng quên mau chuyện tình buồn một thuở Đường tương lai ngập tràn hoa đua nở Kỷ niệm nào em cứ ngỡ chiêm bao
Lỡ kiếp này xin hẹn lại kiếp sau Mong chúng mình chẳng đau thêm lần nữa Cũng từ đây con tim này đóng cửa Bởi đường tình anh chọn lựa là em.
Những bài thơ chia tay luôn đau buồn, xót thương là thế. Nó có thể lấy đi những giọt nước mắt của hàng triệu người. Tuy nhiên qua đó chúng tôi cũng muốn gửi đến bạn một thông điệp rằng. Nếu bạn cảm thấy đau, muốn khóc hãy cứ khóc đừng cố gắng kìm nén mình. Bởi như vậy bạn sẽ rất khó quên người đó và càng tự làm mình tổn thương. Còn nếu bạn đang có một tình yêu đẹp thì hãy trân trọng những phút giây này bạn nhé!
Thọ kia mày có biết hay chăng?
Con vợ mày kia, xiết nói năng!
Vợ đẹp, của người không giữ được,
Chồng ngu, mượn đứa để chơi nhăng.
Ra đường đáng giá người trinh thục
Trong dạ sao mà những gió trăng?
Mới biết hồng nhan là thế thế.
Trăm năm trăm tuổi lại trăm thằng!
Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ, Không gian xao xuyến chuyển sang mùa. Tên mình ai gọi sau vòm lá, Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đi cùng với gió, Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ. Đắng cay gửi lại bao mùa cũ, Thơ viết đôi dòng theo gió xa. Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may Áo em sơ ý cỏ găm đầy Lời yêu mỏng mảnh như màu khói, Ai biết lòng anh có đổi thay?
Bài thơ có nắng, có gió, có tất cả không gian khoáng đạt của khung cảnh thiên nhiên lúc sang mùa. Trong lúc suy tư, nữ thi sĩ đã để cho tất cả vẻ đẹp xao xuyến của đất trời ùa vào trang viết, cho nên từng từng hình ảnh cứ chập chờn, như thực, như mơ.
Có gì mà thi sĩ phải thảng thốt trước sự giao mùa của đất trời đến thế? Một chiếc lá rơi cho cây ngơ ngẩn, một bờ cát vắng quạnh hiu đợi những chuyến đò, một dòng sông xanh ắp đầy con nước, và cái giật mình khi tác giả nhận ra “lối cũ” đường xưa hằng in những dấu chân kỷ niệm. Thế là đã đủ cho sự tiếc nuối, suy tư…
Trên nền bức tranh mơ hồ, sương khói và đẹp đến nao lòng ấy, có một âm thanh da diết, sâu lắng, thiết tha mà Xuân Quỳnh đã cảm nhận được cho riêng mình: Tiếng gọi của mùa thu
” Lối cũ em về nay đã thu ”
Câu thơ ắp đầy quá khứ, kỷ niệm và những sợi tơ lòng giăng mắc, mênh mang. Nhịp điệu và nốt nhấn thời gian được Xuân Quỳnh thể hiện trong từ “lối cũ” và “đã”. Nhận ra “lối cũ” để niềm thương nỗi nhớ sống dậy, “đã” là nhịp điệu lặp lại của thời gian trong tính quy luật muôn đời. Xưa và nay, không ít thi nhân đã đớn đau, rơi lệ khi chợt nhận ra “lối cũ” trong sự u hoài và nỗi trắc ẩn về nhân tình thế thái. Xuân Quỳnh đã nâng niu trái hạnh phúc trên tay sau bao giông bão cuộc đời. Những con sóng dữ dội, những đám mây vần vũ, cả những chiếc lá vật vã rơi và tiếng xình xịch trong đêm của đoàn tàu… đều là miền tâm tưởng và sự thao thức trong thơ của chị. Nhưng khoảnh khắc giao mùa khi ánh hè rơi rớt lại chút ít nhỏ nhoi còn lại dành cho làn gió heo may đã ám ảnh, thao thức trong Xuân Quỳnh. Nếu như ở Thơ tình cuối mùa thu chị ngẩn ngơ nhìn “cuối trời mây trắng bay” và những chiếc lá vàng rơi rụng, để rồi thoảng thốt nhận ra
” Mùa thu ra biển cả Theo dòng nước mênh mông”
thì ở bài thơ này, cái man mác trước cảnh “mây trắng bay đi cùng với gió”, Xuân Quỳnh không chỉ ghi nhớ “Chỉ còn anh và em/ là của mùa thu cũ…” mà còn tâm niệm “Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ”.
Chính cái nguyên sơ, thuỷ chung nồng hậu của một con tim đa cảm, nhân hậu, tinh tế đã giúp cho thơ của chị lấp lánh, sống mãi cùng thời gian.
” Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may Áo em sơ ý cỏ găm đầy Lời yêu mỏng mảnh như màu khói Ai biết lòng anh có đổi thay?”
Từ sự tít tắp, trải rộng của không gian, Xuân Quỳnh đã thu bức tranh gần tầm nhìn của mình, nhận ra bốn bề chỉ có hoa cỏ may. Đó là sự hiện hữu và là cái nền cảm xúc của bài thơ. Thì ra cái níu giữ, gìm lại là những chùm hoa li ti ngút ngát tới chân trời. Màu hoa ảo ảnh, sương khói chập chờn này đã gieo vào tâm thức nhà thơ sự mong manh và nỗi buồn man mác. Chắc gì thi sĩ đã “vô ý” để cho áo mình hoa cỏ may găm đầy? Một chút “vô ý” để cho nỗi nhớ giăng mắc và nỗi buồn man mác trong thơ, mỗi khi có đợt gió heo may lại về…
Xuân Quỳnh có những mối giao cảm với thời gian, không gian và đặc biệt nhạy cảm với những khoảnh khắc đổi thay trong lúc giao mùa. Ta nghe thấy tiếng lòng và sự thổn thức trong thơ chị. Người phụ nữ đã có một thời đau đớn trong nỗi buồn riêng luôn linh cảm, lo âu “trước xa tắp đường mình” (Tự hát) thì ở đâu chị cũng mong tìm ra ngọn lửa tình yêu và luôn khắc khoải, ước ao “Ngọn lửa nào le lói xoá cô đơn?” Ta cũng phần nào cảm thông với chị khi nghe tiếng chị rơi giữa không gian trong tiếng heo may:
” Lời yêu mỏng manh như màu khói Ai biết lòng anh có đổi thay?”
Thế là đã rõ. Cái mênh mang, man mác, mờ ảo, sương khói của bức tranh thu được phác hoạ trên cái nền của một tâm trạng khát khao tình Đời, tình Người phải trải qua không ít đớn đau bất hạnh, thì chị mới có thể nói được cái điều gần như là chân lý, là sự chiêm nghiệm của cuộc đời mình: “Lời yêu mỏng mảnh như màu khói” và “những cánh chuồn mỏng manh như tình yêu” (Chuồn chuồn báo bão). Vì vậy, câu hỏi của chị, ít ra là trong cái khắc khoải, âu lo trong nỗi buồn man mác… cần phải có ở mỗi con người, mỗi cuộc đời.
Trên đây, phongnguyet.info đã gửi tặng quý độc giả bài thơ Hoa Cỏ May đặc sắc nổi bật cho phong cách thơ của Xuân Quỳnh. Qua bài chúng ta cảm nhận được một hồn thơ buồn man mác và những suy tưởng về cuộc đời của bà. Hãy đón xem và cảm nhận ý nghĩa sâu sắc của bài thơ này nhé!
Sông Hiền ơi, gặp nhau về hai tháng
Đến hôm nay tôi mới nói nên lời,
Lòng hãy còn nghẹn đắng ở trên môi
Thăm hỏi Cửa Tùng, Bến Hải…
Vượt đèo Ngang
Qua sông Gianh tôi vào Đồng Hới,
Qua Truông nhà Hồ
Vào Hộ Xá tôi tới Hiền Lương.
Tôi đến đây đem mến đem thương,
Tôi trở về đem thương đem nhớ.
Xa gì xa bề ngang chiếc đũa!
Chỉ bắc cầu giải yếm cũng vừa sang;
Soi đôi bên mặt anh lẫn mặt nàng,
Xa gì xa trong bàn tay mở!
Lên trên nguồn có bờ đâu nữa;
Xuống dưới biển
cửa sông chỉ vài đòn gánh mà thôi;
Xa chi xa oan xa ức, xa tức xa tối,
xa không sợ tội với ông trời,
Sóng vô hạn vô hồi hơn đôi bãi cát!
*
Người xinh cái nón cũng xinh,
Sông lành sông đẹp cái tên cũng lành,
Hiền Lương nước biếc cây xanh,
Lòng ta đến đó sao mà quặn thắt?
Sao sum họp với chia lìa trong mắt,
Một xã Vinh Sơn quấn chặt ân tình,
Thôn xóm sóng song như bóng với hình,
Một trời đất, có chi là đổi khác?
Thế mà thấy bên bờ Nam chị giặt,
Những con trâu đầm nước, những người lên,
Dưới trưa xanh những em nhỏ đứng nhìn,
Tôi bỗng ứa đôi tròng, tay nắm lại!
Tôi xé nát lưới vô hình trong không khí,
Mắt mở to nhìn chị, tôi nhìn em,
Tôi đạp đầu lũ quỷ xuống trong đêm,
Trên chúng nó, dân tộc ta mạnh bước.
Trong khoảnh khắc, sông Hiền Lương đằng trước.
Tôi nhìn như sông Hương
nước chảy qua,
Sông Thu Bồn, sông Trà Khúc của ta,
Tưởng sông Ba, Cửu Long giang sóng hoà
ăm ắp…
*
Lời căm uất tôi gửi từ miền Bắc
Sông Hiền ơi, những rung động chuyển giùm!
Chắc có người thi sĩ ở trong Nam
Ra giới tuyến, cũng nghĩ như tôi vậy.
Gửi ngàn mến với muôn thương trong ấy,
Gửi lời về xin bớt nhớ, khoan thương.
Gửi kiên trinh một tấm gan vàng!
Thế là mùa thu cũng đã qua, gửi lại những chiếc lá vàng khẽ khàng nhẹ rơi trong gió. Hơi lạnh đã mang mùa đông về với tất cả nhân gian, gõ nhịp lên từng khung cửa, mơn man lên từng nhành cây, ngọn cỏ. Cảnh vật khắp nơi bao trùm một màu khói sương lãng đãng. Những vạt nắng không còn rực vàng nữa mà chỉ còn là những tia sáng hắt hiu, phai nhạt trong chiều. Những cơn gió mặc sức đi hoang, tràn về mọi nẻo, tràn vào cả trái tim những ai đang cô lẻ. Đông hồng trên đôi má xinh xinh người thiếu nữ thanh xuân. Đông ấp ủ những em bé hồn nhiên mắt sáng môi cười trong dập dìu sắc màu áo ấm bên mẹ, bên cha tung tăng ra phố đón mùa về. phongnguyet.info xin giới thiệu những bài thơ hay viết về thời khắc giao mùa thu đông.
Bài thơ: RỘNG MỘT TRỜI THU Hoàng Chẩm
RỘNG MỘT TRỜI THU
Hoàng Chẩm
Thu bay…tình còn ở lại
Xa rồi con phố đầu đông
Người đi mang hồn cỏ dại
Tiển nhau một cơn mưa hồng
Bên hồ bóng nghiêng trầm lắng
Cuối thu trời rộng bên nhau
Tìm ai từ trong xa vắng
Dường như lá cũng úa nhàu
Em gánh mùa thu về muộn
Đường về một nẻo khôi nguyên
Hư vô chốn đời gió cuốn
Nặng lòng khăn áo thuyền quyên
Ru tình mấy lời độ lượng
Tiển nhau cõng một trời thu
Trốn tìm trăm năm nghiệp chướng
Em khuất xa giữa sương mù
Phố xa mắt ai gợn sóng
Vòng tay níu giữ thu mơ
Ngược chiều còn thương hình bóng
Chìu nhau… thôi hết chơ vơ.
18-11-hai không mười tám
Bài thơ: THÁNG MƯỚI MỘT – Hoàng Hôn
THÁNG MƯỜI MỘT Thơ Hoàng hôn
Tháng mười một hoàng lan vừa hé nụ Rêu úa màu mờ phủ lối ta qua Mới hôm nào còn ngập lá và hoa Sao hôm nay nhạt nhòa sương giăng lối
Tháng mười một dĩ vãng qua rất vội Tình yêu nào chắp nối chút hương xưa Người đi rồi hỏi còn ai đón đưa Làn tóc rối lưa thưa bờ vai xõa
Trở mùa rồi trái tim nghe băng giá Mười một về ngỡ hóa đá mùa đông Lời người hứa đưa em đi hết bão giông Sao bỏ lại em mênh mông chiều lá đổ
Tháng mười một lại về hỏi ai còn ru vỗ Giấc ngủ vùi chếnh choáng chỗ không anh Hạnh phúc tình yêu sao quá đỗi mong manh Em hát khúc chòng chành mười hai bến.
Bài thơ: EM ƯỚC GÌ?..- Hoàng Như Phượng
EM ƯỚC GÌ?… Thơ: Hoàng Như Phượng
Em ước gì tháng mười một đi ngang Đừng mang nhớ thương trở về dĩ vãng Người xa rồi gió đông về lãng đãng Mưa đầu mùa trôi năm tháng về đâu?
Cúc Họa Mi mang theo những lo âu Cánh bạc mầu còn vương sầu mắt biếc Lưu Ly tím nhớ người thương biền biệt Phương trời nào vẫn tha thiết ngóng trông.
Bức thư tình lặng lẽ suốt mùa đông Vần thơ đóng, lửa tim hồng lạnh cóng Vạt nắng cuối chìm hoàng hôn yên lặng Đêm lạnh lùng, lay lắt ánh đèn khêu.
Anh có còn giữ được chiếc khăn thêu? Đôi bồ câu trêu đùa trên cành thắm Dẫu biết rằng đông về cây trống vắng Lá xa cành, nắng cũng trốn mùa qua .
Bậc thềm xưa rêu phủ kín lối ra Cánh cửa buồn thương tay ta lạnh giá Con đường quen nay bỗng dưng xa lạ Ước một ngày đông ấm bước chân qua…
Tháng mười một…đừng giá buốt tim ta Không gian kia có bao giờ im lặng Hãy mang về những sắc hoa, mầu nắng Tô cuộc đời đằm thắm khúc tình ca.
HNP – 23/11/2018
Bài thơ: CẢM ƠN ANH THẮP LỬA TRÁI TIM HỒNG – Nguyễn Đình Cường
CẢM ƠN ANH THẮP LỬA TRÁI TIM HỒNG Thơ: Nguyễn Đình Cường
Cải ven sông chúm chím nụ hoa vàng Cho họa mi lẹ làng đi lên phố Tháng mười một đông đã về thế chỗ Thu ra đi trong thanh thản nhẹ nhàng
Đông đã sang mà em vẫn mơ màng Bởi hoa sữa còn nồng nàn trước ngõ Mùi hương cốm đã bay đi cùng gió Ngâu ngậm ngùi trốn theo gã heo may
Anh và em tay luôn ở trong tay Truyền hơi ấm sưởi mùa đông lạnh giá Ở bên anh em có thêm tất cả Nên đông về em chẳng ngại ngần chi
Tháng mười một cứ lặng lẽ trôi đi Để lạnh giá tháng mười hai lãnh đủ Riêng mình em vẫn luôn luôn tự nhủ Cảm ơn anh thắp lửa trái tim hồng!
Bài thơ: THÁNG MƯỜI MỘT HẠNH PHÚC! – Hoàng Minh Tuấn
THÁNG MƯỜI MỘT HẠNH PHÚC!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Tháng mười một…
đông sang… thu buồn khóc,
Hết thật rồi những giây phút nồng say,
Còn đâu nữa khoảnh khắc… lá vàng bay,
Còn đâu nữa bao ngày… thu xanh thắm!
Tháng mười một…
thu đi… đông thương lắm,
Đêm, từng đêm đem gió bấc thở than,
Thương nhớ thu nên đông hết nồng nàn,
Mang giá lạnh ngập tràn trên mọi lối!
Tháng mười một…
đông nào đâu biết đợi,
Nên đừng buồn thương khóc – kệ thu đi,
Hãy giang tay, hãy chào đón đông về,
Dù vẫn biết… tái tê… trời lạnh giá!
Tháng mười một…
ngày em đi năm đó,
Lúc giao mùa nên thương nhớ, nhớ thương,
Tình hai ta như sắc thắm thu vàng,
Để chia xa đượm buồn như đông tới!
Tháng mười một…
nay về anh đang đợi,
Trên lối xưa nẻo ấy đón em về,
Mặc đông kia có lạnh đến tái tê
Em hãy về mang tình thu nồng thắm!
Tháng mười một…
tình ta say nồng ấm!
Ta đi qua cái mơ mộng của thu,
Về bên nhau đằm thắm khúc giao mùa!
Để hai ta cùng nhau xây hạnh phúc!
Hà
Nội, 24/11/2018
Bài thơ: VẤN VƯƠNG – Nguyễn Thị Khánh Hà
VẤN VƯƠNG Thơ: Nguyễn Thị Khánh Hà
Vẫn còn ngơ ngẩn với thu Vàng rơi cánh gió êm ru mỗi chiều Trơ cành lá đổ liêu xiêu Tháng mười một đến bao điều nhớ thương
Vẫn khờ dại vẫn đa mang Thu qua, đông đến, lang thang nhớ về Gió mùa còn chở đam mê Trộn hồn thơ với hồn quê tình người
Ngân nga nghe tiếng gió vời Câu thơ thắm đượm đất trời thêm yêu Dáng em tha thướt yêu kiều Nặng lòng tôi với bao điều nhớ thương
Tháng mười một với tơ vương Vẫn đau đáu một cố hương thuở nào.
22/11/2018.
Bài thơ: Mượt mà nỗi nhớ – Nghi Lâm
Mượt mà nỗi nhớ Thơ: Nghi Lâm
Những ngày qua tuy vướng nhiều lo nghĩ Anh bồi hồi nhớ lại chuyện hai ta Cự ly và không gian sống cách xa Nhưng vẫn hướng về nhau trong sâu thẳm
Tám năm trước anh cùng em lạ lẵm Người Hà Thành bẽn lẽn lúc chuyện trò Kẻ phương Nam trong bỡ ngỡ ngẩn ngơ Rồi đồng cảm ta đi về chung lối
Tháng mười một Sài Gòn mau chợt tối Anh đưa em dạo phố lúc hoàng hôn Ngắm Bến Bạch Đằng ráng đổi màu son Lung linh sóng nước đèn đêm rực sáng
Đứng nhìn em trong hình hài duyên dáng Tà áo dài tôn nét đẹp thanh tao Tóc thề buông trong gió quyện vào nhau Nghe ấm áp thoảng hương hoa Hà Nội
Chắc nơi ấy mùa đông đang đến vội Và bãi sông Hồng lắm Cúc Họa Mi Ước chi ta bên cạnh để thầm thì Tâm sự những xuyến xao đang dồn nén
Mượt mà thay nổi nhớ em vừa đến Khi anh ngồi ôn chuyện của ngày xưa Tám năm trước từ thiếu phụ dễ ưa Nay đã là của nhau không thay đổi
Nhớ lắm em những khi trời hờn dỗi Trong quê anh thiếu cái lạnh mùa đông Chỉ nắng nung và mưa rớt tê lòng Thêm cảm giác cô đơn rồi trăn trở
Đã xa cách nhưng đâu nào dang dở Tình yêu ta luôn hạnh phúc thủy chung Nếu có chăng là suy nghĩ mông lung Khi ai đó để người yêu hờn trách
Gặp gỡ em với vai người du khách Vào phương Nam thăm nơi chốn thân thương Đã cùng ai hò hẹn để vấn vương Rồi năm tháng tình yêu trao tất cả
Nhớ em lắm cô nàng luôn thon thả Cho anh bao ngây ngất lẫn ngọt ngào Mỗi đêm về tĩnh giấc giữa chiêm bao Đều để lại mùi hương nồng ân ái
Rất yêu ai mỗi khi buồn tê tái. THƯƠNG THẬT NHIỀU CÔ GÁI HÀ THÀNH ƠI!
Bài thơ: CHỚ ĐỂ CÁNH ÚA MÀU – Hồng Soi
CHỚ ĐỂ CÁNH ÚA MÀU Tác giả: Hồng Soi
Tháng mười một lòng xao xuyến bâng khuâng Đông trở dạ gió bấc về gõ cửa Tháng giao mùa se duyên tình đôi lứa Trao cho nhau những vị ngọt ban đầu
Tháng mười một nhớ về thuở chăn trâu Mê hoa súng quên để trâu ăn lúa Bác tuần đồng mắt sục sôi như lửa Nện một roi đau nhói cứa thịt da
Tháng mười một giờ đang ở đảo xa Nhớ mùa hoa cải mộc châu năm ấy Tay đan tay hai trái tim run rẩy Mãi đong đầy hơi thở quyện vào nhau
Tháng mười một cháy bỏng mối tình đầu Trắng tinh khôi đầu mùa tam giác mạch Em buông đùa liếc nhẹ như muốn trách Chạm vào hoa chớ để cánh úa màu!
23.11.2018
Bài thơ: GIỌT NẮNG BÊN THỀM – Nguyễn Thị Nguyệt Anh
GIỌT NẮNG BÊN THỀM Thơ: Nguyễn Thị Nguyệt Anh
Tháng mười một… Lạnh lắm phải không anh? Cây bên đường lá cành trơ trần trụi Tuyết rơi nhiều chất cao dầy như núi Thương một Người lầm lũi giữa buổi đông
Gió lạnh lùa…! Anh có mặc ấm không? Chiếc khăn thêu sợi chỉ hồng duyên nợ Xoắn vào nhau quyện trong lòng nhung nhớ Anh hãy quàng cho đỡ rét ngày đông
Em sẽ gửi trái tim rực lửa hồng Sưởi ấm người dạ không còn đơn lẻ Đến một mai chúng ta về đất Mẹ Lên thuyền hoa trôi nhẹ ngắm cảnh tiên
Anh và em đàm thơ với Bạn Hiền Ngắm trăng lên dưới hiên nhà sen nở Kể nhau nghe chuyện xa xôi buồn nhớ Những đoạn đường cách trở lắm chông gai
Đêm trắng đêm thủ thỉ những canh dài Em bảo anh… là nắng mai ấm áp Anh nói em… là khóa son bản nhạc Nhốt tim anh dào dạt bến mình thương.
Mc: 18/11/2018
Bài thơ: MÙA ĐÔNG SÀI GÒN – Đỗ Tấn Thích
MÙA ĐÔNG SÀI GÒN Thơ: Đỗ Tấn Thích
Sài Gòn đông đến năm nay
Mưa rơi chợt nhớ hổm rày sang đông
Trời quang mây tạnh hư không
Lá vàng buồn bã tiễn bông trên cành
Chồi non chớm nở cũng đành
Lá non xanh biếc chạy giành thời gian
Trên cành hoa cũng sắp tàn
Chim ca, ong múa, bướm vàng ngủ đông
Chiều chiều trời đổ mưa giông
Dòng người hối hả bóng hồng theo sau
Trời đông phối trộn gam màu
Xanh, vàng, đen, xám hàng cau đáp rằng
Xanh biếc giữa trưa phải chăng
Mây vàng mỡ rán tung tăng chiều tà
Đen tuyền sấm sét hoà ca
Xám nhạt bao phủ mưa sa một vùng
Thiên nhiên huyền diệu vô cùng
Cảnh đông tụ lại cùng chung nỗi niềm.
(Đỗ Tấn Thích)
Chiều đông, 14/11/2018.
Bài thơ: GỬI LẠI MÙA THU – Nguyễn Lan Hương
GỬI LẠI MÙA THU Thơ: Nguyễn Lan Hương
Em trả nụ cười về phía trời thu Đón gió mùa sang trong vấn vương ngày cũ Chút nắng hanh dường như là không đủ Gói chặt heo may lạnh ngọt phút giao mùa.
Em chìa bàn tay níu lại chút hương xưa Bỗng chạm phải ngọn gió mùa đông-bắc Chắc là chiều nay anh nhắc Cơn mưa vời vợi gió lòng.
Em đặt một chân về phía mùa đông Trả lại cho anh chút lá vàng thưở ấy Góc phổ chiều nay dịu dàng run rẩy Trở mình cơn gió đa mang.
Anh có kịp về cùng em bước lang thang Cùng nhớ lại một mùa hoa sữa Hay còn chờ lạnh thêm chút nữa Bâng khuâng đợi giữa hai mùa.
Em gửi nụ cười ấm lại phía trời thu …
(Bài đăng trong tập thơ “Xuân trong lời lá”)
Bài thơ: GỌI MÙA – Hoàng Chẩm
GỌI MÙA
Thơ: Hoàng Chẩm
Úa phai gọi mùa
Từng chiếc lá bay nghiêng Thu về qua ngõ vắng
Ngỡ giấc mơ quanh đời chao liệng
Em vùi sâu mùa nhớ
Tít tắp một mùa thu.
Nốt trầm giao hưởng tay cầm tay.
Lối quen tôi về mùa thu giăng
Cỏ mềm ướt ngọt
Sương khói miền xa xăm
Chút màu phai trên tóc vẻ nét thời gian.
Bụi đời nhàu vai áo mỏng
Lỗi hẹn với trăm năm
Một bước ngược xuôi dặn lòng lui tới
Hỏi han một tiếng như tình gọi thuở ban sơ.
Ngắt một cánh hoa
Nụ hôn vội vàng gọi mùa hôn phối
Áo lụa thênh thang mở cánh cửa tàn phai
Tóc gió ngậm ngùi một khúc lý mười thương
Ta chải chuốt một bên nhau như chiều lòng giữ mối
Hẹn hò bên sông nước buông xóa đôi bờ.
Ta gọi mùa… gọi mùa đứng lại
Chỉ cần một chút ngày xưa
Gọi thầm kí ức
Phía hoàng hôn em không ngỡ ngàng dấu tích
Có chăng một ngày về chải chuốt một mùa yêu.
H.C (Quảng Trị)
Đông đã về cùng bao thương nhớ! Đông về cho ta cảm giác nao nao, se lòng. Nhất là những đêm lạnh đi ngoài phố, những buổi sớm thức dậy, mở toang cửa ra, gió lùa vào như vị thần mùa đông dang tay chào đón.