Trả cho ta nắng tháng Ba
Người giữ hết
Để cả vòm trời nhạt nhòa xám lạnh
Rét nàng Bân cũng đơn côi, chống chếnh
Lay lắt lửa lòng… gạo rũ cánh rụng rơi.
Nắng trốn đâu rồi…?
Nắng tháng Ba ơi !
Mưa ỡm ờ,
Gió buông lơi hờn dỗi
Lá lướt nghiêng
Như nụ hôn vàng vội
Không đủ nồng nàn để níu mùa trôi.
Người đâu rồi ?
Trả cho ta một chút nắng thôi !
Ta hong lại mảnh tình côi ướt mềm trong cơn mưa mùa cũ
Ta đã phơi suốt cả tháng Ba mà chưa đủ
Hoa gạo rụng rồi… đâu còn lửa sấy khô.
Biết tìm nắng ở nơi mô ?
Nắng vô tình
Mùa vô tình
Người thờ ơ
Ta hững hờ
Buông tình vào hư vô…
Rơi giữa lưng chừng mưa và nắng.
Cạn tháng Ba rồi
Tình vẫn chưa khô…!
MỘC MIÊN