Thái Bá Tân là một nhà thơ đồng thời cũng là một dịch giả. Ông sinh năm 1949 tại Diễn Châu, Nghệ An và sau này sống tại Hà Nội. Ông tốt nghiệp trường Đại học ngoại ngữ Matxcova và đã từng làm phiên dịch cho Tổng cục thủy sản và thêm nhiều chức danh khác nữa. Hiện tại Thái Bá Tân hoạt động trong lĩnh vực dịch thuật, viết văn, làm thơ. Hãy cùng đón đọc các bài thơ hay của Thái Bá Tân bạn nhé!
Nội Dung
Cái bàn có bốn chân,
Luôn đứng vững trên đất.
Chân bàn khác chân người,
Không bao giờ đi tất.
Vì chân bàn bằng gỗ,
Không tất chẳng hề gì.
Nhưng trời lạnh, các cháu
Tất là cứ phải đi.
Ngay bên mái nhà tôi
Có con chim – nghệ sĩ.
Chúng tôi nghe suốt ngày
Tiếng líu lo không nghỉ.
Đồng còn mây mù bay,
Sương còn treo từng hạt,
Thế mà chim từ lâu.
Dậy và say sưa hát.
Hát không vì vinh quang,
Cũng không vì tiền bạc.
Mà chỉ vì trái tim,
Vì không làm được khác.
Chim hót hay và dài
Tiếng vang xa và rộng
Mà chẳng đòi tiền công
Cho tài năng, lao động.
Có chú chuột lấm lét
Chạy ra xem đồng hồ.
Vì chú rất nhút nhát,
Nên lấm lét, co ro.
Chú chuột đang nhẩm đếm
Một… hai… ba… và rồi
Chuông đồng hồ chợt điểm,
Chú sợ, chạy cong đuôi.
Anh ngồi yên lắng nghe
Bài ca của im lặng
Trong mờ ảo đêm hè
Hoa ngoài vườn nở trắng.
Bàn tay đêm thật mềm
Thơm mùi trăng mới mọc
Dịu dàng như tay em
Chạm vào da, vào tóc.
Xé một mảnh đêm xanh
Đầy sao buồn lấp lánh
Em khoác lên người anh
Nhưng anh càng thấylạnh.
Những ngôi sao nhiều màu
Rơi ngồn ngang dưới đất
Nhưng đang bận ngắm nhau
Ta không buồn cúi nhặt.
Giữa mờ ảo đêm hè
Hoa ngoài vườn nở trắng
Anh và em lắng nghe
Bài ca của im lặng…
Đêm tỉnh dậy bất ngờ
Nghe đều đều sóng đánh
Tôi nằm nghĩ bâng quơ
Bỗng buồn và thấy lạnh.
Sóng, sóng mãi không thôi
Hiền từ mà dữ dội
Sóng đánh vào tim tôi
Vừa êm vừa nhức nhối.
Sóng đánh bao đời nay
Không ngừng, không mỏi mệt
Và cũng thế sau này
Cả khi tôi đã chết.
Chắc nhiều người trước tôi
Từng nằm nghe sóng đánh
Cũng suy nghĩ và rồi
Bỗng buồn và thấy lạnh.
Buồn, tất nhiên là buồn
Vì sóng còn mãi mãi
Tôi thì chết, vùi chôn
Không có gì để lại.
Ừ mà tôi là ai
Vì cái gì dã sống ?
Tôi sống đúng hay sai
Làm được gì quan trọng ?
Suốt đời tôi làm thơ
Không hay mà không dở
Có điều không hững hờ
Có điều tôi không sợ.
Ừ thì tôi thơ ngây
Làm lắm điều ngớ ngẩn
Nhưng tôi sống đời này
Công tâm và đứng đắn.
Cũng chẳng sao nếu đời
Bắt chịu nhiều đau khổ
Và đã không cho tôi
Những gì tôi đáng có.
Sóng, sóng mãi không thôi
Hiền từ mà dữ dội
Sóng vỗ vào tim tôi
Vừa êm vừa nhức nhối.
Sóng đánh bao đời nay
Không ngừng, không mỏi mệt
Và cũng thế sau này
Cả khi tôi đã chết.
Tôi chết ? Cũng bình thường
Miễn là còn tiếng sóng
Miễn là còn quê hương
Nghĩa là tôi còn sống.
Bầy kiến ở trong rừng
Ngoài việc làm, chúng có
Các luật riêng của mình,
Và nhà là chiếc tổ
Người tốt chẳng bao giờ
Ngồi không và lười nhác.
Sáng, cô giáo tới trường.
Chú công an đi gác.
Còn kiến thì luôn luôn
Làm suốt ngày vất vả.
Chui dọc rồi chui ngang
Dưới cỏ khô và lá.
Cháu dạo chơi trong rừng
Gậy cầm tay, đùa nghịch,
Chọc tổ kiến vỡ tung
Đốt lên, cười vui thích.
Đang được sống yên lành,
Bỗng bất ngờ gặp nạn,
Đàn kiến chạy thoát thân,
Lo âu và hoảng loạn.
Trong tổ kiến hồi lâu
Lửa vẫn còn âm ỉ,
Cháu thờ ơ đứng nhìn
Vô tâm và ích kỷ.
Ông không nói quá lời.
Khi gọi cháu như vậy –
Cháu chưa làm một phần
Những gì vừa để cháy.
Thời đại nguyên tử này
Cháu không là con kiến
Nhưng cháu, một con người,
Phải là người lương thiện.
Mẹ mệt, lên giường nằm.
Bé ngừng chơi, im lặng.
Ngừng nhảy dây, ngừng đùa,
Một mình trong phòng vắng.
Các đồ chơi tất nhiên
Cũng nằm im vì thế.
Chỉ tia nắng buổi chiều
Lén lại gần bên mẹ.
Bé muốn nói: “Nắng ơi,
Mẹ mệt, không đùa nghịch
Chờ mẹ khỏi, chúng ta
Cùng nhau chơi thoả thích.”
Hiểu ý, rất nhẹ nhàng,
Khẽ lại gần, tia nắng
Ra hiệu nói: “Không sao,
Ta cùng ngồi im lặng.”
Cô Ôn-ga tội nghiệp
Để kính đâu không biết
Thế là tìm khắp nhà
Tìm mãi mà không ra.
Cô lục tìm dưới gối,
Dưới chăn, trong góc tối
Trong chạn bát, gầm bàn,
Tìm cả ngoài lan can.
Tìm không sót một chỗ
Tìm cả trong ổ chó.
Thật kì lạ điều này –
Kính không cánh mà bay.
Mệt, buồn đến suýt khóc,
Cô Ôn-ga thở dốc
Ngồi nghỉ bên chiếc gương
Kê ngay sát đầu giường.
Rồi thở dài lúc ấy
Nhìn gương, cô chợt thấy
Chiếc kính ngay trên đầu –
Thế mà tìm đâu đâu!
Đó là chuyện có thật
Về chiếc gương thần kì,
Nhờ nó mà kính mất
Lại tìm thấy nhiều khi.
Mưa, trời mưa suốt đêm
Hoa đại rụng đầy thêm
Trong hương hoa anh thấy
Thoảng mùi thơm tóc em.
Những giọt nước long lanh
Treo trên mỗi lá cành
Anh thấy như nước mắt
Em giành riêng cho anh
Trời hửng nắng, nhiều khi
Chỉ tiếng gió thầm thì
Anh nghe mà cứ tưởng
Nhẹ nhàng chân em đi.
Rồi lại đêm, suốt đêm
Hoa không rụng ngoài thềm
Thế mà anh vẫn thấy
Mùi thơm của tóc em
Như cuốn phim quay chậm
Em thường đến trong mơ
Bàn tay em rất ấm
Đôi môi em đợi chờ.
Ngày nhỏ nhà hai đứa
Cách nhau một cánh đồng
Anh tặng em hoa sữa
Em quẳng đi, nhớ không ?
Và lớn lên, có lẽ
Ta đã thầm yêu nhau
Mà hình như không thế,
Cái thuở ấy ban đầu.
Một lần sau buổi học
Ta dừng lại đầu thôn
Em nhìn anh trách móc
Hình như chờ được hôn.
Hình như anh nhận thấy
Cũng có thể là không,
Nhưng cả hai lúc ấy
Lặng im đi giữa đồng.
Rồi anh đi, đi xa
Còn trẻ con, e thẹn
Hình như hai chúng ta
Không nói lời hò hẹn.
Và bất ngờ một hôm
Biết không , anh đã khóc
Nghe tin em trúng bom
Ở ngã ba Đồng Lộc.
Cũng từ đấy, trong mơ
Như trong phim quay chậm
Với đôi môi đợi chờ
Với bàn tay rất ấm
Em thường đến cùng anh
Buồn buồn nhìn, im lặng
Em – nỗi đau của anh
Em – nàng tiên áo trắng.
Trên đây là những bài thơ hay của Thái Bá Tân mà chúng tôi đã tìm hiểu và muốn chia sẻ với bạn. Thông qua các bài thơ này bạn có thể hiểu được cách dùng từ và phong cách ngôn ngữ của nhà thơ. Để từ đó có thể cảm nhận được sâu sắc thơ ông. Tuy nhiên số lượng thơ của ông không nhiều mà đa phần là các tác phẩm dịch thuật. Chính vì vậy đừng bỏ lỡ các bài thơ dịch hay nhất của Thái Bá Tân ở các bài viết sau bạn nhé!