Bao lâu rồi anh chẳng chịu về đây
Mái tranh rạ phủ đầy màu hoen ố
Vẫn con nắng vẫn là cơn mưa đổ
Đang dùng dằng giông tố với tháng năm
Bao lâu rồi anh đi mãi biệt tăm
Mẹ vẫn thức chưa hề nằm yên giấc
Dù đôi lúc suốt ngày luôn tất bật
Nhưng vẫn mong anh cất bước trở về
Bao lâu rồi mẹ chẳng dám bỏ bê
Cứ chiều đến ra bên lề bờ biển
Mẹ đứng giữa đám rừng hoa muống biển
Ngắm thuyền xa đang di chuyển lên bờ
Bao lâu rồi mẹ vẫn đứng ngẩn ngơ
Luôn chạy đến tìm con thơ như vậy
Tay run rẩy hỏi thăm rằng có thấy
Một chiếc thuyền mà ngày ấy ra đi
Bao lâu rồi nước mắt đọng rèm mi
Cứ chực rớt níu ghì trong tiếng nấc
Nước mắt cạn không tin rằng con mất
Biển giận đời sao lấy mất con tôi
Biển giận gì sao lại nỡ cuốn trôi
Để mẹ khóc réo trời cao có thấu
Nỗi đau đớn đang dày vò dạ nẫu
Tiếng thét gào khóc ngất giữa màn đêm
Hãy trở về trong giấc ngủ hàng đêm
Cho mẹ thấy anh về thêm lần nữa.
Tác giả: Thu Thảo