Có lẽ mùa thu là mùa khiến lòng người xao xuyến và bâng khuâng nhất. Cũng bởi vậy, biết bao thi nhân khi thu đến lại có những xúc cảm lạ kì, viết nên những vần thơ đầy ý vị. Nguyễn Khuyến, Hữu Thỉnh hay Nguyễn Đình Thi đều viết về mùa thu với những nét độc đáo riêng.
Thu đã về rộn rã khắp muôn nơi
Dã Quỳ nở cả một trời thương nhớ
Anh có nghe chuyện tình yêu muôn thuở
Chuyện chúng mình ngày bỡ ngỡ mới yêu.
Tiếng thông reo vi vút gió dập dìu
Đưa đôi trẻ vào cõi phiêu tình ái
Yêu trong sáng bao thẹn thùng ái ngại
Mối tình đầu khờ dại phải không anh?
Và bao lần ánh mắt cứ long lanh
Đôi tim nhỏ đập thành muôn vạn nhịp
Chẳng thố lộ nhưng tim yêu tha thiết
Chuyện chúng mình mãi trọn kiếp nhé anh!
Thu đã về ta ôm mối tình xanh
Mùa Xuân đến sẽ tác thành duyên nợ
Mong hạnh phúc để không còn nức nở
Xa một giờ nỗi nhớ tựa ngàn năm.
Đợi người về ánh mắt chốn xa xăm
Anh nơi ấy cũng âm thầm mong ngóng
Ngày hai đứa mãi trọn đời chung bóng
Nở nụ cười cháy bỏng trái tim yêu.
TIẾNG THU THUỞ ẤY !
Nghe như khế rụng vườn khuya
Hay là cành lá, ngoài kia gió lùa
Trăng gầy bóng ngả song thưa
Ao bèo vọng tiếng giỡn đùa giếc rô !
Nghe như ngọn sóng xô bờ
Mái chèo khua nước, con đò chông chênh
Bãi bồi năn lác bồng bềnh
Triền đê vọng tiếng, gập ghềnh cỏ may !
Nghe như hương lúa tỏ bày
Bon chen hoa cỏ tháng ngày ngủ quên
Xóm thôn gửi gắm nỗi niềm
Đồng sâu vọng tiếng, sương đêm nghẹn ngào
Nghe như cánh võng xạc xào
Ầu ơ khúc hát, ca dao hay là
Chim gù, diều sáo gần xa
Chuông chùa ai dóng ngân nga sớm chiều
Nghe như tiếng vạc cô liêu
Về đâu mòn mỏi, phiêu lưu đêm trường
Tím bầm hoa khế trong vườn
Tiếng thu thuở ấy, vấn vương bao ngày!